Sơn Hà Chẩm – Chương 164 (1)

Chương 164 (1)

Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Vệ Uẩn nghe lời Cố Sở Sinh nói, hồi lâu không đáp. Cố Sở Sinh bước lên trước một bước, nói tiếp: “Tô Tra hung bạo tự đại, thích nghe xu nhịnh. Ta trói ngài dâng lên cho hắn rồi lại đàm phán. Trước khi cứu binh đến, ta cố gắng xoa dịu hắn, không để xuất hiện đồ thành.” Cái kia tựa như điên bà tử nữ nhân là.

Vệ Uẩn không đáp, Cố Sở Sinh nôn nóng nói: “Chuyện này ai làm cũng không thích hợp, chỉ có ta là hợp. Mọi người đều biết rõ ta vốn chẳng phải kẻ tốt lành gì…”

“Nhưng sau đó thì sao?” Người nói chuyện tuổi trên dưới năm mươi.

V Un cht lên tiếng,įC S Sinhsng ngưi. VïUn bình tĩnhjnhìn hn: “Sm)mun gì HoaíKinh cũng lyЇli. Đi đếnlúc đó, huynhũlà mt hàngļthn, huynh biếtmình phi đidin nhng gìkhông? Huynh phiЇđi din vi[s nhc mĨca s quan,phi đ litiếng xu muônĮđi. Chúng nhânɩcó th đix càng tànànhn vi huynhɩhơn c viingưi Bc Đch.Bn h snhc m huynh,âlàm nhc huynh,īthm chí giết}huynh.”

C S²Sinh nghe nhngãli chàng nói,ìánh mt dn}trn đnh. Chêchàng nói xong,àC S Sinh¹quay đu nhìnjthiết k chđi bên ngoài,cưi nói: “Vyïthì sao ch?Vn phi cóngưi làm chuynnày, ta khôngth c nhìnýđám ngưi CaoļVăn kia dntheo bách tínhtoàn thành chuĨchết. Bn hĩđưc thành toàncái danh trungquân ái quc,İnhưng bách tínhùthì sao?”

“Taĺkính trng khítiết ca bnįh.” C SèSinh di mt,bình tĩnh nói:Nhưng V Un,ta đã điáqua quá nhiu,ta không cóđưc s tíníngưng và cchp kia cabn h. Viĩta mà nói,ĭta ch mun¹giúp bách tínhĩsng tt, cóth sng mtngưi thì đîmt ngưi. Lúci Thanh Châu,ta tng nhìnįthy rt nhiungưi chết trưcímt mình. Takhông qun đưcthiên tai, nhưngíchí ít taĨcn đưc nhânơho ln này.”

“Ngài và taĩcùng chung suyănghĩ, không phiùtrong giây phútngài nói đuľhàng cũng cóưý này sao?”{C S Sinhơbt cưi: “NhưngếV Un, ngàiilà V Un,įsao ngài cófth đu hàng?Ta đu hàng,đó là chuynđương nhiên. Nhưngínếu ngài đuįhàng, đi vi:thiên h này,bách tính nàymà nói, đócó nghĩa làĐi S xong,ri.”

“Nếu như{ngưi đưc xưnglà chiến thnÏĐi S, ngưiđàn ông GiangBc V ThtLang kia cũngâđu hàng, ngàicm thy cònbao nhiêu ngưicòn ý chíõchiến đu? Còn(bao nhiêu ngưicó th chng}chi không hàng?”ư

V Un imõlng nhìn CìS Sinh. Látsau, chàng giơİtay lên, CìS Sinh nhìnbàn tay chàng,únghe chàng nói:“C S Sinh,]không biết lúcnày mi kếtgiao huynh đɩvi huynh cómun hay không?”í

Hai đi CS Sinh lănĨln trong vănthn, ln đutiên nghe đưcĩli nói nhưếvy. Lát sau,Ïhn cưi, nângtay lên nmcht tay VUn: “Cũng khôngòmun.”

“C SSinh.” V Unbt cưi sangsng: “Mùa xuânísang năm, taúmi huynh ungɨrưu.”

C SSinh lên tiếngđáp: “.”

“Mùaùxuân sang năm,¹cùng quân điim.”

Hai ngưi{bàn bc mtlúc, V Unbàn giao ngnìgn công victiếp theo choC S Sinh.

“BcĭĐch rt lnh,k tht chưatng nếm triĩcái gì xahoa xa x.Đến lúc đó,¸huynh ra scļa dua nnhhót, làm lontâm trí ca[bn chúng. Quanhãnăm bn chúngđu truyn tinbng chim ưng,úly mt loimùi hương dưng đ hunĩluyn. Huynh cóĩth bo ngưiì ngoi thànhly mùi hươngnày d ưngxung, sa điàni dung thư:tín ca bnchúng, khiến chobn chúng tinIrng Triu Nguytđ bn chúngÍđi tin.”

“NgưiBc Đch hàosng thích rưu,huynh sai vàiibinh sĩ khéoơming c ýlân la làmâquen vi línhgi cng. Thiİđim đi vinİbinh đến, ttÎnht huynh hãyđi lính thíthành thành ngưica chúng ta.éNếu như khôngíđi đưc, hãyâm thm bitrí quân lính,ítrc tiếp giết]chết.”

“Bc Đchkhông am hiuèchiến đu trongngõ ngách. Mtđkhi vin quânvào thành, chcchn bn chúngás chy trnt phía. Huynhbo bách tínhЇchun b snísàng, mt khiíphát hin binhîlính Bc Đchthì tuyt điīkhông đưc shãi. Bn chúngchưa chc giichiến đu trongngõ hm bngĨbá tánh bìnhũdân.”

Tc đúV Un nóiícc nhanh, chàngrt am hiuBc Đch, CS Sinh nhanh}chóng ghi nhhết. Không baoĩlâu sau, bênâcnh truyn đếntiếng trng trn.ìV mt C²S Sinh lnhlo, hn vvai V Unnói: “Ta xungđây.”

V Un[đáp li, CĺS Sinh viìvã đi xungđthành lâu. Bênĭngoài đã vanglên tiếng hôgiết. V Unưtay cm trươngthương, kiên nhnch đi trênîthành lâu.

C SSinh chy đếndưi cng thành,íCao Văn đang³dn theo mytrăm thn t,cm ht bnítrên tay, kiênđnh ch đithi khc thànhphá.

C S Sinhlao xung, hét}ln v phíalính th thành:“M cng thành!”ý

“Cái gì?”

Binhlính sng s,C S Sinhrng to: “Mİcng thành, đuíhàng Bc Đch!”í

“C S Sinh?!”İ

Cao Văn nghe³thế, đng phtídy, gin dquát: “Thng nhãiranh nhà ngươiếnói cái gì?!”

“Ta nói… C[S Sinh xoayngưi, nhìn chmļchm Cao Văn:õ“M cng thành,đu hàng BcĐch!”

Khn kiếp!”

Cao Văn giơôht bn xônglên đnh đánh,C S Sinhìgiơ tay bt¹ly tay ôngĩta, v mtbi thương: “Caođi nhân, thànhĭth không niđâu!”

Dt li,hn quay đu,¹lnh cho ngưibên cnh: “Giĩbách tính rađây, mun sngthì tt cįđu ra đây{qu!”

Ngưi bêncnh không aiɪdám nhúc nhích.ĨC S Sinhnhm mt li,iri m mtra, im lngùnhìn Cao Văn:“Cao đi nhân,dù bây giêđánh đến cùngcũng không thĪtránh khi thànhòphá. Sau khiúthành phá, ôngnghĩ rng sthế nào? Trưcògi đi viđthành trì chngЇc, Bc Đchkhông tha phЇn và trnh. Ông khôngbiết sao?”

Vythì thế nào!”

Cao Văn gàoêlên: “Chúng ta[cùng sng chếtvi Hoa Kinh!”ĩ

Ông mun chết,ínhưng ông cóhi xem báchìtính mun chếtchưa?!”

“Cao đinhân.” C SSinh gn ging:“Ta không schết, thn tĩĐi S tiđây có vĩnào s chết?Nếu như schết, không phiìva ri raɨkhi thành theoTrưng công chúalà đưc risao?! Nhưng chúngta chết cóý nghĩa không?!Ngưi sng miıcó tương lai.ľHôm nay chúngìta đu hàng,đi ngày sauquân đi VíUn ti cuĩHoa Kinh, niòng ngoi hpìmi là đúngđn! Hôm nay¹ông dn theomi ngưi cùngchết, chết có]giá tr gì³sao?”

Chúng talà thn t,ichúng ta đưcЇbách tính nuôidưng, vì nưcmà sinh, vìĩnưc mà vongílà trách nhimùca chúng ta.ĩNhưng nưc khôngáphi là mtÏtoà thành hay[mt Đế vương,ngàn vn báchtính mi lànưc! Hôm nay²bách tính còn³sng, nưc vnchưa vong, chúngĩta không bov h chott, mt lòngơmun chết đlàm gì?”

Liênày khiến rtnhiu ngưi lra v mtm mt. CS Sinh buôngCao Văn ra,quay đu rngéto vi đámìngưi: “Mi ngưilàm thn tđ làm cáigì, làm quanđ làm gì?Chng phi đcu thnh thếìsáng trong, thi thanh bình,không phi đ(cu bách tínhan cư lc°nghip hay sao?!Nhưng hôm nayýcác ngưi đangòlàm gì? Cácngưi đang vìtôn nghiêm caýchính mình, vìlưu danh ssách mà kéoÍtt c cùng}chết!”

“Các ngưichết ri, đếnlúc đó tênca các ngưiļđưc ghi vàos sách, nhưngũtrăm vn báchtính trong thànhĮthì sao? Bnh ly sinhĩmng đ thànhtoàn cho điìnghĩa ca các]ngưi, nhưng cácngưi có tnghi xem bnh mun chếtáhay chưa?”

Cóbách tính bbinh lính gi,ìlc tc chyết trong nhàra.

Cng thành bđp hết lnjnày đến lnıkhác, tiếng kêugiết bên ngoàiging như đaĬngc. C SSinh nhìn chmchm thn tti đó bĺmng đến ngâyngưi, nghiến răngnói: “Ai chocác ngưi quynìmang bách tínhıc thành đichu chết? Cácíngưi mun chếtphi không?”

DtĮli, C SĩSinh ngng đuĪlên, nhìn vĩphía dân chúngïl ra vìmt khiếp đm,ïcao ging hi:ĩ“Ai trong cácngưi mun chết?!”

“Con… con khôngmun…

Rt cuccó mt đa]bé s stgiơ tay lên,mu thân thngfbé l ra[v mt hongĨs, gp gáp[bt ly mingnó. Đa bécàng không kimđni, oà khócĩln lên. Ngưi]ph n kia¸vi vàng quăxung đt, raĺsc khu đu:ũĐi nhân, ngàitha cho nó,{nó còn nonĩdi, nó khôngơhiu chuyn!”

“Conkhông mun chết,úcon không munchết, nếu cóth sng thìti sao phiĩchết? Con slm…

Tiếng đaЇbé vang vng.íC S Sinh²bưc ti, ngiĭxung, nhìn chămchú đa békia: “Cu bé,ĩcu nói choÍta nghe xem,nếu như hômnay bt cuâqu trưc ngưiɪBc Đch, gik đó là¸B h, cus không phiơlà ngưi Đi]S sao?”

Vìsao con không}phi là ngưiĐi S?”

Đabé kia mmt, C SìSinh li mmɩcưi, đng lên,xoa đu thngİbé, nói vimi ngưi: “Hômnay chúng taĩđu hàng thìđã sao? Đuĩhàng ri, chúngta s khôngĭphi là ngưiĐi S sao?!”

Không có ai(lên tiếng, CS Sinh đtngt rút kiếmt bên cnhĩra, ch vàoıcác v thnĩt, thp gingànói: “Hôm nay,ita đã nóijrõ ràng, aikhông đu hàngĪthì tc là¹xem nh tínhÎmng ca ngưikhác, vy đngtrách ta xemnh tính mngk đó. Taîhi mt lnĬcui ——

C SSinh đt ngtcao ging: “Đuïhàng hay không?!”Î

Không ai lêntiếng, C SíSinh xoay ngưi,ľgiơ tay lênónói: “Lên luĩtreo c hàngúvi ta!”

Đámýbinh lính nhìnnhau, mt ngưiđàn ông caoĨto cn răng,đt ngt lênĩtiếng: “C điínhân nói khôngsai, gi đưcnúi xanh, loàgì không cóci đt! Ta]theo C điénhân!”

Có ngưiđi đu, rtľnhiu binh línhlp tc điýtheo C SSinh. C SľSinh chy lênthành lâu, gpЇgáp ti bêncnh quân k,có binh línhhong hn hi:ư“C đi nhân,ngài làm gìđy?”

Đu hàng!”í

C S Sinhly c xítrng t trongéch ct giuĬsn ra, sauđó treo lên,giương cao câhàng, quay đuíhô ln: “TôĮTra B h!(Chúng ta xinĮhàng!”

Tiếng hônày va phátĩra, đám ngưixung quanh đưa}mt nhìn nhau,êtiếng chiêng vangîlên, đám ngưilc tc dngưtay. C SĺSinh dn ngưiįti trưc mtV Un, lnglng nhìn chàng,ôlnh ging nói:Trói li.”

Khôngngưi nào dámếbưc lên, CS Sinh cnrăng, t mìnhrút dây thng,ìgn gàng dtkhoát trói VĪUn li.

V Unkhông h phnkháng, đưc CS Sinh tróitay giúp. C)S Sinh dtV Un đixung thành, mingưi đu nhìníhn, nhìn vcông t xưanay thanh nhãcao quý lôiĭkéo thn tđc lc ĐiİS ti trưcìcng thành, lntiếng nói: “Mcng!”

Cng thànhchm chm mra. C S(Sinh và VUn mt đmt trng đngôphía trưc, trên:ngưi V Uncòn dính máu,Īv mt vôcùng đim tĩnh.]Gương mt CS Sinh trnľđnh, nhìn thiếtk xut hin ngoài cngthành. Tô TraĮcưi chiến mãđi vào. Trongînháy mt CïS Sinh nhìnthy Tô Tra,ĩhn lp tchành đi l,kính cn quЇxung, khu đutht mnh, hôto bng gingÏđiu cc kphn khích: “Nôìtài C SĺSinh, cung nghênh³B h vàokinh!”

Tư tháiĩnnh nt nhưívy khiến ngưiĭBc Đch nhìnơthy đu sng{s, còn thnt sau lưng}C S Sinhkhông khi cunĩcht nm đm.

TôTra ngn ngưitrong chc lát,sau đó cưiln: “Vn luônnghe nói ngưiíĐi S rtcó khí phách,ĩkhông ng liùxut hin k]hèn nhát nhưIngươi. C SàSinh, ta vàoãHoa Kinh, sao[ngươi li vuimng như vy?”ī

“B h vnílà con caïthiên mnh, quânĪvương thánh minh.”IC S Sinhngng đu lên,fmt mày tươiýcưi, ánh mttràn đy sùngkính: “Chúng tajb Triu Nguytchà đp, đãĨmong mi Bıh vào kinht lâu! Tnay v sau,īchúng ta là¸thn dân BcfĐch, đưc thánhquân che ch,Ïtt tương laiİtươi sáng! Bãh vn tuế!”đ

, ngươi nói¹ta là thánh°quân ca cácngươi?” Tô Trangng đu lên,nhìn v phíađám đông, ánhɪmt toát lêns hung ác:ì“Ta thy báchÎtính đng sauìngươi không nghĩthế đâu.”

“Bih.” C SSinh cưi nói:ï“Bn h đangđi ngài đngìý đ trÏthành thn dânıca ngài đy.Ngài ti Hoa(Kinh tc làgii cu chúngta khi nguyĩnan, chúng taălà nô làăbc, sn lòngùtn hiến viB h!”

TôăTra trm mc,hn nhìn chmÎchm C SSinh. Lát sau,hn bt cưi,(xoay ngưi xungïnga, phía saunhanh chóng cóêngưi mang ghế¹lên cho hn.íTô Tra ngiđxung, v chântrái ca mình,cưi nói: “NgưiBc Đch chúngta luôn luônrng lưng, các}ngưi chu đuÍhàng, ta có(th cho các]ngưi cơ hiĩnày. Chng quata không biếtngươi nói làmnô làm bclà có baoônhiêu thành ý?Không biết Cáđi hc sĩĩcó bng lòngđến đây laugiày cho bnЇVương?”

Nghe thyli này, mingưi đu nghiếncht răng. Nhưngsc mt CS Sinh khôngũđi, thm chín cưi caɨhn càng tươiãhơn. Hn nhanhãchóng dp đu,nói: “Đây là,vinh hnh canô tài!”

Dtĩli, hn đnhìđng lên, TôìTra lp tcnói: “Bò quađđây.”

C SSinh cng đtrong chc lát.òÁnh mt VĭUn dng trênngưi C S{Sinh, chàng nhìnngưi nam tĪxưa nay caoingo tươi cưi,bò tng bưcímt đến trưc¹mt Tô Tra,íly quan bàoca mình laumt giày TôTra dưi cáinhìn chăm chúĩca mi ngưi.

VUn nhm mtli, không đànhlòng nhìn. TôľTra phá lênɨcưi to, cònũtrong dân chúngđã có ngưiÍđ mt, nhìnC S Sinh{lau giày dưiơchân k kia.

“Tt,írt tt.” TôTra mt chânĩđá văng CİS Sinh: “NgưiĐi S quınhiên rt gii,Ĭphc v bn)Vương hết scthoi mái! Vybn Vương chocác ngươi mtcơ hi, qujxung thì sng,ìcòn đng…

TôTra không nóitiếp, nhưng mingưi đu hiuįrõ. Gia mtímng trm mc,íC S Sinhln tiếng hô²to: “Qu xung!Tt c quxung!”

Nghe thyìtiếng hô này,ïđu tiên btìđu t dânchúng, tng ngưiơmt qu xung}như thu triu.

Đidân chúng quhết, bt đucó ngưi trongnhóm quan viênqu xung. Mãiđến cui cùng,°trong đám đôngânghìn nght chcòn li mtmình V Un.áChàng mc bchy nhum máu,đng gia muôn(ngưi, phong tưũtiêu sái.

Tay chàngèb dây thngtrói, nhưng khuônmt vn trmtĩnh như nưc,âmang theo sɨkiêu ngo và:đim nhiên khôngýs sng chết,ging như chngĩai làm gìđưc chàng.

Tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Vệ Uẩn, Tô Tra cười khẩy: “Thế nào, Vệ vương gia như vậy là không muốn sống sao?”

Tô Tra nhắc nhở những dân chúng đang quỳ dưới đất, khổ sở cầu xin Vệ Uẩn: “Xem ra các ngươi không thể khuyên được Vệ tướng quân rồi. Cũng đúng, người có cốt cách như hắn làm sao đặt tính mạng đám dân đen các người vào mắt được.”

Tô Tra quay đầu nhìn về phía Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh thở dài: “Bệ hạ, chết rất đơn giản, Vệ vương gia đang cầu ngài giết hắn đấy.”

Vệ Uẩn không nhìn hắn, chàng lẳng lặng nhìn ngoài cổng thành, giống như không hề nghe thấy.

“Vệ Uẩn, quỳ xuống đi!”

“Tạ ơn Bệ hạ!”

Tô Tra bị thái độ của Vệ Uẩn chọc giận, đột ngột rút đao kề lên cổ Vệ Uẩn: “Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?!”

Vệ Uẩn cảm giác có mưa rơi xuống mặt. Chàng bị người ta xô đẩy trên đất, cảm giác máu chảy từ trán mình xuống. Chàng cuộn tròn người, lấy tay bảo vệ bản thân. Thật sự đối với chàng mà nói, những người kia đều là những con người cực kỳ yếu ớt, nhưng chàng không hề đánh trả, chàng cố gắng bảo vệ mình, chống lại sự lôi kéo của bọn họ.

Cố Sở Sinh vội vàng quỳ xuống, nịnh nọt: “Bệ hạ khí khái hiên ngang, vừa hùng dũng phương Bắc, lại vừa phong lưu phương Nam. Cho dù là Bắc Địch hay Đại Sở, Bệ hạ đều đứng đầu thiên hạ!”

“Vậy ngươi giết đi.”

Bọn họ kéo chàng, đạp chàng, đánh chàng.

Ánh mắt Vệ Uẩn dời về mặt hắn, lạnh lùng nói: “Ra tay đi.”

Chàng giống như bị người ta bẻ gãy xương cốt, lấy một tư thế cong quẹo để quỳ gối trước mặt Tô Tra. Nhưng không có bất kỳ ai ở đó cảm thấy cái quỳ này là nhục nhã, là khuất phục.“Vệ tướng quân, ta xin ngài.”Con đường này, ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi, ta đều đi cùng đệ.

“Bệ hạ!”

Ánh mắt Vệ Uẩn dời về mặt hắn, lạnh lùng nói: “Ra tay đi.”

Cố Sở Sinh vội vàng bước lên: “Ngài trúng kế rồi!”

Dường như đối phương là một bệnh nhân, hắn rất gầy. Trên khuôn mặt bình tĩnh của Vệ Uẩn hiện lên vẻ áy náy, chàng không nói gì, thậm chí dường như trong mắt đã mang theo sự thứ tha.

Tô Tra quay đầu nhìn về phía Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh thở dài: “Bệ hạ, chết rất đơn giản, Vệ vương gia đang cầu ngài giết hắn đấy.”

Dân chúng bắt lấy chàng, chàng thấp giọng thều thào.

Chàng nhớ lại khi đó, nhớ lại thời khắc vô số lần hai người ôm ấp, từng chút ấm áp nhất trong đời chàng gom góp lại vào thời khắc này, trở thành ánh sáng mong manh nhưng kiên cường chống chọi lại sự u ám và tuyệt vọng cùng cực.

Tô Tra sững người, hắn nhìn Vệ Uẩn, rồi lại nhìn Cố Sở Sinh. Lát sau, hắn bật cười: “Ngươi nói đúng, chết rất dễ, nhưng sống…” Tô Tra vỗ mặt chàng: “Mới là khó nhất.”

“Đè lại! Đè đầu xuống!”

“Đúng vậy.” Cố Sở Sinh bước lên, đi theo sau lưng Tô Tra nịnh nọt: “Theo ý kiến của nô tài, ngài không cần giết Vệ vương gia. Ngài nên giữ hắn lại, để hắn sống, rồi lại từ từ hành hạ hắn.”

“Nâng lên! Đè chân xuống!”

“Đúng!” Tô Tra bật cười sằng sặc, hắn quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn: “Ta không thể giết ngươi, Vệ Uẩn.” Hắn cười khẩy: “Ta phải để ngươi sống, sống thật lâu. Ta muốn nhục nhã ngươi, hành hạ ngươi, để ngươi chống mắt lên nhìn tín ngưỡng ngươi bảo vệ mấy năm nay đều là cứt chó!”

Tô Tra sững người, hắn nhìn Vệ Uẩn, rồi lại nhìn Cố Sở Sinh. Lát sau, hắn bật cười: “Ngươi nói đúng, chết rất dễ, nhưng sống…” Tô Tra vỗ mặt chàng: “Mới là khó nhất.”

Tô Tra bước tới trước mặt Vệ Uẩn, bất chợt túm tóc chàng, lạnh giọng nói: “Ta muốn ngươi quỳ xuống cầu xin ta, sống giống như chó vậy.”

“Quỳ đi!”Tiếng nói của những người xung quanh giống như lưỡi dao sắc lăng trì chàng, nhưng Vệ Uẩn vẫn sừng sững bất khuất như cũ, không hề ngã xuống.

Dứt lời, hắn đá mạnh một cước lên xương đùi Vệ Uẩn, giận dữ quát: “Quỳ xuống!”

Dứt lời, Tô Tra quay đầu nói với Cố Sở Sinh: “Cố Sở Sinh, hay là ta phong ngươi làm thừa tướng, ta cũng làm Hoàng đế Đại Sở thử xem?”

“Mười hai phong hoả đài…”

Chàng thấp giọng thều thào.

Vệ Uẩn lảo đảo, nhưng chàng vẫn không quỳ xuống. Tô Tra lùi sang một bên, hắn nhìn về phía dân chúng Đại Sở đang đứng, lạnh giọng nói: “Bắt hắn quỳ xuống! Mang trẻ con và phụ nữ đến đây!”

A Du, nàng đã ra khỏi thành, chắc là an toàn rồi phải không?

Rất nhiều âm thanh quanh quẩn bên tai chàng. Giữa những thứ gươm giáo ngựa sắt kia, những thứ nhiệt huyết sôi trào kia, đau đớn dữ dội truyền từ trên người chàng tới, chàng mơ hồ cảm thấy dường như có người đang ôm lấy chàng, ở bên cạnh chàng.

Vệ Uẩn lảo đảo, nhưng chàng vẫn không quỳ xuống. Tô Tra lùi sang một bên, hắn nhìn về phía dân chúng Đại Sở đang đứng, lạnh giọng nói: “Bắt hắn quỳ xuống! Mang trẻ con và phụ nữ đến đây!”

Tô Tra chỉ vào một hàng dân chúng kế bên, binh lính Bắc Địch xông tới, bắt lấy người phụ nữ và đứa trẻ đứng gần nhất tới, dàn thành một hàng. Tô Tra ngồi bên trên, chống cằm nhìn Vệ Uẩn: “Sau một khắc đồng hồ, nếu hắn không quỳ, ta bắt đầu đếm, đếm một tiếng giết một người.”

Người khắp Hoa Kinh đều đã quỳ, cho nên chàng không thể quỳ.

Nàng nói con đường này, ta đi cùng đệ.

Vừa nghe thấy lời này, đứa trẻ và người phụ nữ đều oà khóc. Đám người hoảng hốt nhốn nháo, liên tục có người dập đầu, cầu xin Tô Tra, cầu xin Vệ Uẩn.

“A Du…”

“Bệ hạ!”

Tô Tra im lặng nhìn Vệ Uẩn: “Thế nào, cái quỳ này của Vệ vương gia còn quan trọng hơn nhiều sinh mạng như vậy sao?”

“Đúng vậy.” Cố Sở Sinh bước lên, đi theo sau lưng Tô Tra nịnh nọt: “Theo ý kiến của nô tài, ngài không cần giết Vệ vương gia. Ngài nên giữ hắn lại, để hắn sống, rồi lại từ từ hành hạ hắn.”

Vệ Uẩn không nói, chàng nhắm mắt lại.

“Vậy ngươi giết đi.”

Gia quyến của người phụ nữ và đứa trẻ kia đều nhào lên. Bọn họ vây xung quanh Vệ Uẩn, khóc lóc, dập đầu, kéo vạt áo chàng.

“Vệ Uẩn!”

“Vệ tướng quân, ta xin ngài.”

“Vệ vương gia.” Hắn cắn răng: “Thê nhi ta đều ở đó, xin lỗi ngài.”

“Thất công tử, ta xin ngài, trước đây ta từng bán hoa cho ngài, con ta chỉ mới bảy tuổi thôi…”

Tô Tra im lặng nhìn Vệ Uẩn: “Thế nào, cái quỳ này của Vệ vương gia còn quan trọng hơn nhiều sinh mạng như vậy sao?”

“Vệ vương gia, Vệ đại nhân…”

(*) Hà quan: con sông và quan ải

Hắn cáu kỉnh khoát tay áo, đứng dậy nói: “Bỏ đi, kéo hắn xuống, đừng giết chết.”

Tiếng nói của những người xung quanh giống như lưỡi dao sắc lăng trì chàng, nhưng Vệ Uẩn vẫn sừng sững bất khuất như cũ, không hề ngã xuống.

Bọn họ ấn chàng xuống đất hết lần này đến lần khác, Vệ Uẩn lại hết lần này đến lần khác đứng lên.

“Vệ Uẩn!”

Cảm giác quen thuộc ấy dường như là ở rất nhiều năm trước.

Cuối cùng có người gào lên: “Trong lòng ngài, mạng người còn chẳng bằng cái quỳ này sao!”

Nghe nói thế, Vệ Uẩn run lên, chàng chầm chậm mở mắt, gian nan nói: “Xin lỗi…”

Nhưng chàng không thể quỳ.

Con người đều sợ chết, đây vốn không sai. Nhưng nếu tướng sĩ sa trường cũng sợ chết, vậy còn ai có thể bảo vệ giang sơn sau lưng?

Người khắp Hoa Kinh đều đã quỳ, cho nên chàng không thể quỳ.

Vệ Uẩn không nhìn hắn, chàng lẳng lặng nhìn ngoài cổng thành, giống như không hề nghe thấy.

Chàng không giống với những bách tính này, chàng không giống với những thần tử bình thường này. Chàng là tôn nghiêm của Đại Sở, là sống lưng của Đại Sở. Nếu chàng quỳ, trận chiến sau này sẽ không thể đánh nữa.

Vừa nghe thấy lời này, đứa trẻ và người phụ nữ đều oà khóc. Đám người hoảng hốt nhốn nháo, liên tục có người dập đầu, cầu xin Tô Tra, cầu xin Vệ Uẩn.

Con người đều sợ chết, đây vốn không sai. Nhưng nếu tướng sĩ sa trường cũng sợ chết, vậy còn ai có thể bảo vệ giang sơn sau lưng?

Năm đó, chàng bước từ trong cửa cung ra, nàng quỳ gối phía trước, sau lưng là hơn trăm bài vị. Mưa lớn thấm ướt y phục, vẻ mặt nàng điềm tĩnh kiên cường. Khi đó, chàng im lặng nhìn nàng, bỗng cảm thấy có người vì chàng chống lên màn trời, ngăn cản gió mưa.

Cho nên ai cũng có thể quỳ, nhưng chàng không thể.

Dù là chết, Vệ Uẩn chàng cũng phải khiến thiên hạ thấy chàng không hề nhận thua, Đại Sở không hề thua.

“Mỗi một người đều có trách nhiệm của riêng mình, sinh ra làm con cháu Vệ gia, xem như là người bảo vệ đất nước.”

“Ấy, chỉ còn lại một nửa thời gian thôi.”

“Vệ vương gia, Vệ đại nhân…”

Tô Tra nhắc nhở những dân chúng đang quỳ dưới đất, khổ sở cầu xin Vệ Uẩn: “Xem ra các ngươi không thể khuyên được Vệ tướng quân rồi. Cũng đúng, người có cốt cách như hắn làm sao đặt tính mạng đám dân đen các người vào mắt được.”

Lời này kích động những người đang đỏ mắt quỳ gối, một người đàn ông gầy gò đột ngột đứng dậy.

Một phen tâng bốc này khiến Tô Tra vô cùng cao hứng, hắn cười ha hả, dẫn theo Cố Sở Sinh rời đi.

“Vệ vương gia.” Hắn cắn răng: “Thê nhi ta đều ở đó, xin lỗi ngài.”

Vệ Uẩn nghe vậy, chàng mở mắt, im lặng nhìn đối phương.

Dường như đối phương là một bệnh nhân, hắn rất gầy. Trên khuôn mặt bình tĩnh của Vệ Uẩn hiện lên vẻ áy náy, chàng không nói gì, thậm chí dường như trong mắt đã mang theo sự thứ tha.

Dù là chết, Vệ Uẩn chàng cũng phải khiến thiên hạ thấy chàng không hề nhận thua, Đại Sở không hề thua.

Người đàn ông kia không dám nhìn Vệ Uẩn, hắn bước lên, đá một chân vào chân Vệ Uẩn, lớn tiếng nói: “Quỳ xuống!”

Vệ Uẩn cắn răng không nhúc nhích, người bên cạnh lũ lượt gia nhập trận bạo hành này.

Bọn họ kéo chàng, đạp chàng, đánh chàng.

“Đúng!” Tô Tra bật cười sằng sặc, hắn quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn: “Ta không thể giết ngươi, Vệ Uẩn.” Hắn cười khẩy: “Ta phải để ngươi sống, sống thật lâu. Ta muốn nhục nhã ngươi, hành hạ ngươi, để ngươi chống mắt lên nhìn tín ngưỡng ngươi bảo vệ mấy năm nay đều là cứt chó!”

Bọn họ ấn chàng xuống đất hết lần này đến lần khác, Vệ Uẩn lại hết lần này đến lần khác đứng lên.

Dù cho chàng bị thần dân chàng bảo vệ phản bội, dù cho bị người khác cưỡng ép bẻ gãy xương chân, dường như tất cả đều chẳng hề tổn hại đến phong thái của chàng.

Theo thời gian, động tác những người kia càng điên cuồng. Tiếng khóc, tiếng mắng chửi, rất nhiều âm thanh trộn lẫn với nhau, ong ong bên tai Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn cảm giác có mưa rơi xuống mặt. Chàng bị người ta xô đẩy trên đất, cảm giác máu chảy từ trán mình xuống. Chàng cuộn tròn người, lấy tay bảo vệ bản thân. Thật sự đối với chàng mà nói, những người kia đều là những con người cực kỳ yếu ớt, nhưng chàng không hề đánh trả, chàng cố gắng bảo vệ mình, chống lại sự lôi kéo của bọn họ.

Vệ Uẩn loáng thoáng nghe thấy có người gào khóc.

(*) Hà quan: con sông và quan ải

“Quỳ đi!”

“Vệ Uẩn, quỳ xuống đi!”

“Bạch mã hoá rêu xanh…”Mặc dù chàng quỳ, thế nhưng tất cả đều biết rõ nội tâm người này chưa bao giờ quỳ.

Cơ thể chàng khẽ run. Trong mơ hồ, chàng giống như trở lại lúc còn bé. Khi đó, ca ca chàng, phụ thân chàng, thậm chí các thúc thúc đều đứng ở trước mặt chàng, cầm đao cưỡi ngựa, lụa đỏ quấn thương.

Theo thời gian, động tác những người kia càng điên cuồng. Tiếng khóc, tiếng mắng chửi, rất nhiều âm thanh trộn lẫn với nhau, ong ong bên tai Vệ Uẩn.

Tô Tra bị thái độ của Vệ Uẩn chọc giận, đột ngột rút đao kề lên cổ Vệ Uẩn: “Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?!”

Dứt lời, hắn đá mạnh một cước lên xương đùi Vệ Uẩn, giận dữ quát: “Quỳ xuống!”

“Vệ gia ta trước giờ không có đào binh, cũng chưa bao giờ làm hàng thần.”

Từ đó về sau, nàng ở bên cạnh chàng. Mỗi một lần, nàng đều kịp thời xuất hiện vào khoảnh khắc chàng gian nan nhất. Phượng Lăng Thành, chàng ôm siết lấy nàng. Bắc Địch, nàng cõng chàng xuyên qua hoang mạc. Sau khi trở về, nàng và chàng cùng nhau mưu phản…

Tô Tra bước tới trước mặt Vệ Uẩn, bất chợt túm tóc chàng, lạnh giọng nói: “Ta muốn ngươi quỳ xuống cầu xin ta, sống giống như chó vậy.”

“Vệ gia ta vì nước vì dân, da ngựa bọc thây cũng không hối tiếc.”

“Mỗi một người đều có trách nhiệm của riêng mình, sinh ra làm con cháu Vệ gia, xem như là người bảo vệ đất nước.”

Rất nhiều âm thanh quanh quẩn bên tai chàng. Giữa những thứ gươm giáo ngựa sắt kia, những thứ nhiệt huyết sôi trào kia, đau đớn dữ dội truyền từ trên người chàng tới, chàng mơ hồ cảm thấy dường như có người đang ôm lấy chàng, ở bên cạnh chàng.

Cảm giác quen thuộc ấy dường như là ở rất nhiều năm trước.

Chàng không giống với những bách tính này, chàng không giống với những thần tử bình thường này. Chàng là tôn nghiêm của Đại Sở, là sống lưng của Đại Sở. Nếu chàng quỳ, trận chiến sau này sẽ không thể đánh nữa.

Năm đó, chàng bước từ trong cửa cung ra, nàng quỳ gối phía trước, sau lưng là hơn trăm bài vị. Mưa lớn thấm ướt y phục, vẻ mặt nàng điềm tĩnh kiên cường. Khi đó, chàng im lặng nhìn nàng, bỗng cảm thấy có người vì chàng chống lên màn trời, ngăn cản gió mưa.

“Thất công tử, ta xin ngài, trước đây ta từng bán hoa cho ngài, con ta chỉ mới bảy tuổi thôi…”

Từ đó về sau, nàng ở bên cạnh chàng. Mỗi một lần, nàng đều kịp thời xuất hiện vào khoảnh khắc chàng gian nan nhất. Phượng Lăng Thành, chàng ôm siết lấy nàng. Bắc Địch, nàng cõng chàng xuyên qua hoang mạc. Sau khi trở về, nàng và chàng cùng nhau mưu phản…

Nàng nói con đường này, ta đi cùng đệ.

“Hà quan(*) chín trăm dặm…”

Con đường này, ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi, ta đều đi cùng đệ.

Chàng nhớ lại khi đó, nhớ lại thời khắc vô số lần hai người ôm ấp, từng chút ấm áp nhất trong đời chàng gom góp lại vào thời khắc này, trở thành ánh sáng mong manh nhưng kiên cường chống chọi lại sự u ám và tuyệt vọng cùng cực.

“Thà rút xương làm giáo…”

“Hà quan(*) chín trăm dặm…”

Gia quyến của người phụ nữ và đứa trẻ kia đều nhào lên. Bọn họ vây xung quanh Vệ Uẩn, khóc lóc, dập đầu, kéo vạt áo chàng.

Tô Tra bị thái độ của Vệ Uẩn chọc giận, đột ngột rút đao kề lên cổ Vệ Uẩn: “Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?!”“Đúng!” Tô Tra bật cười sằng sặc, hắn quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn: “Ta không thể giết ngươi, Vệ Uẩn.” Hắn cười khẩy: “Ta phải để ngươi sống, sống thật lâu. Ta muốn nhục nhã ngươi, hành hạ ngươi, để ngươi chống mắt lên nhìn tín ngưỡng ngươi bảo vệ mấy năm nay đều là cứt chó!”(*) Hà quan: con sông và quan ải

“Bệ hạ!” Một người đàn ông cao lớn nhào tới dưới chân Tô Tra, rưng rưng nói: “Quỳ rồi! Quỳ xuống rồi!”

Tô Tra chỉ vào một hàng dân chúng kế bên, binh lính Bắc Địch xông tới, bắt lấy người phụ nữ và đứa trẻ đứng gần nhất tới, dàn thành một hàng. Tô Tra ngồi bên trên, chống cằm nhìn Vệ Uẩn: “Sau một khắc đồng hồ, nếu hắn không quỳ, ta bắt đầu đếm, đếm một tiếng giết một người.”

Dân chúng bắt lấy chàng, chàng thấp giọng thều thào.

Lời này kích động những người đang đỏ mắt quỳ gối, một người đàn ông gầy gò đột ngột đứng dậy.

Cuối cùng có người gào lên: “Trong lòng ngài, mạng người còn chẳng bằng cái quỳ này sao!”

“Mười hai phong hoả đài…”

Cơ thể chàng khẽ run. Trong mơ hồ, chàng giống như trở lại lúc còn bé. Khi đó, ca ca chàng, phụ thân chàng, thậm chí các thúc thúc đều đứng ở trước mặt chàng, cầm đao cưỡi ngựa, lụa đỏ quấn thương.

Vệ Uẩn không nói, chàng nhắm mắt lại.

“Nâng lên! Đè chân xuống!”

“Thà rút xương làm giáo…”

Tô Tra im lặng nhìn Vệ Uẩn. Trong nhất thời, hắn bỗng mất đi hứng thú.

“Đè lại! Đè đầu xuống!”

“Bạch mã hoá rêu xanh…”

Vệ Uẩn nghe vậy, chàng mở mắt, im lặng nhìn đối phương.

“Ấy, chỉ còn lại một nửa thời gian thôi.”

“Bệ hạ!” Một người đàn ông cao lớn nhào tới dưới chân Tô Tra, rưng rưng nói: “Quỳ rồi! Quỳ xuống rồi!”

Tô Tra không lên tiếng. Tất cả mọi người đều im lặng nhìn người nam tử dường như đã mất đi ý thức, toàn thân đẫm máu.

Chàng giống như bị người ta bẻ gãy xương cốt, lấy một tư thế cong quẹo để quỳ gối trước mặt Tô Tra. Nhưng không có bất kỳ ai ở đó cảm thấy cái quỳ này là nhục nhã, là khuất phục.

Mặc dù chàng quỳ, thế nhưng tất cả đều biết rõ nội tâm người này chưa bao giờ quỳ.

Nhưng chàng không thể quỳ.

Dù cho chàng bị thần dân chàng bảo vệ phản bội, dù cho bị người khác cưỡng ép bẻ gãy xương chân, dường như tất cả đều chẳng hề tổn hại đến phong thái của chàng.

Tô Tra rời đi, dân chúng trấn áp Vệ Uẩn cũng ào ào chạy về phía người thân của mình. Vệ Uẩn nằm gục dưới đất, hơi hé mắt ra, nước mưa rơi vào mắt chàng.

Tô Tra im lặng nhìn Vệ Uẩn. Trong nhất thời, hắn bỗng mất đi hứng thú.

Hắn cáu kỉnh khoát tay áo, đứng dậy nói: “Bỏ đi, kéo hắn xuống, đừng giết chết.”

Dứt lời, Tô Tra quay đầu nói với Cố Sở Sinh: “Cố Sở Sinh, hay là ta phong ngươi làm thừa tướng, ta cũng làm Hoàng đế Đại Sở thử xem?”

“Tạ ơn Bệ hạ!”

Vệ Uẩn cắn răng không nhúc nhích, người bên cạnh lũ lượt gia nhập trận bạo hành này.

Cố Sở Sinh vội vàng quỳ xuống, nịnh nọt: “Bệ hạ khí khái hiên ngang, vừa hùng dũng phương Bắc, lại vừa phong lưu phương Nam. Cho dù là Bắc Địch hay Đại Sở, Bệ hạ đều đứng đầu thiên hạ!”

Tô Tra không lên tiếng. Tất cả mọi người đều im lặng nhìn người nam tử dường như đã mất đi ý thức, toàn thân đẫm máu.

Một phen tâng bốc này khiến Tô Tra vô cùng cao hứng, hắn cười ha hả, dẫn theo Cố Sở Sinh rời đi.

Tô Tra rời đi, dân chúng trấn áp Vệ Uẩn cũng ào ào chạy về phía người thân của mình. Vệ Uẩn nằm gục dưới đất, hơi hé mắt ra, nước mưa rơi vào mắt chàng.

“Vệ gia ta trước giờ không có đào binh, cũng chưa bao giờ làm hàng thần.”

“A Du…”

Chàng thấp giọng thều thào.

A Du, nàng đã ra khỏi thành, chắc là an toàn rồi phải không?

5 6 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

13 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Lanh chanh
Lanh chanh
4 Năm Cách đây

Đau lòng quá. Vệ Uẩn vì bách tính mà ko ngờ có ngày bách tính vì sự sống chết của mình mà đối xử như vậy với chàng

Hường Zân
Hường Zân
3 Năm Cách đây

Huhu CSS sau này sẽ làm sao bây giờ, Vệ Uẩn nữa hết truyện rồi mà vẫn ngồi khóc như mấy chương đầu

Monchan
Monchan
9 Tháng Cách đây

mấy c cuối thảm ghê. đoạn này xúc động muốn khóc:((

13
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!