Chương 164 (1)
Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vệ Uẩn nghe lời Cố Sở Sinh nói, hồi lâu không đáp. Cố Sở Sinh bước lên trước một bước, nói tiếp: “Tô Tra hung bạo tự đại, thích nghe xu nhịnh. Ta trói ngài dâng lên cho hắn rồi lại đàm phán. Trước khi cứu binh đến, ta cố gắng xoa dịu hắn, không để xuất hiện đồ thành.” Cái kia tựa như điên bà tử nữ nhân là.
Vệ Uẩn không đáp, Cố Sở Sinh nôn nóng nói: “Chuyện này ai làm cũng không thích hợp, chỉ có ta là hợp. Mọi người đều biết rõ ta vốn chẳng phải kẻ tốt lành gì…”
“Nhưng sau đó thì sao?” Người nói chuyện tuổi trên dưới năm mươi.
Vệ Uẩn chợt lên tiếng,įCố Sở Sinhἲsững người. VệïUẩn bình tĩnhjnhìn hắn: “Sớm)muộn gì HoaíKinh cũng lấyЇlại. Đợi đến‹lúc đó, huynhũlà một hàngļthần, huynh biếtửmình phải đốiởdiện những gìỗkhông? Huynh phảiЇđối diện với[sự nhục mạĨcủa sử quan,ởphải để lạiἷtiếng xấu muônĮđời. Chúng nhânɩcó thể đốiḻxử càng tànànhẫn với huynhɩhơn cả vớiingười Bắc Địch.ịBọn họ sẽỹnhục mạ huynh,âlàm nhục huynh,īthậm chí giết}huynh.”
Cố Sở²Sinh nghe nhữngãlời chàng nói,ìánh mắt dần}trấn định. Chờêchàng nói xong,àCố Sở Sinh¹quay đầu nhìnjthiết kỵ chờἶđợi bên ngoài,ỵcười nói: “Vậyïthì sao chứ?ỉVẫn phải cóỉngười làm chuyệnịnày, ta khôngẵthể cứ nhìnýđám người CaoļVăn kia dẫnἷtheo bách tínhểtoàn thành chịuĨchết. Bọn họĩđược thành toànἵcái danh trungẵquân ái quốc,İnhưng bách tínhùthì sao?”
“Taĺkính trọng khíỉtiết của bọnįhọ.” Cố SởèSinh dời mắt,ễbình tĩnh nói:ḷ“Nhưng Vệ Uẩn,ớta đã điáqua quá nhiều,ẫta không cóẹđược sự tíníngưỡng và cốờchấp kia củaḽbọn họ. Vớiĩta mà nói,ĭta chỉ muốn¹giúp bách tínhĩsống tốt, cóệthể sống mộtỡngười thì đỡîmột người. Lúciở Thanh Châu,ịta từng nhìnįthấy rất nhiềuửngười chết trướcímặt mình. Taấkhông quản đượcịthiên tai, nhưngíchí ít taĨcản được nhânơhoạ lần này.”ụ
“Ngài và taĩcùng chung suyănghĩ, không phảiùtrong giây phútữngài nói đầuľhàng cũng cóưý này sao?”{Cố Sở Sinhơbật cười: “NhưngếVệ Uẩn, ngàiilà Vệ Uẩn,įsao ngài cófthể đầu hàng?ừTa đầu hàng,ẫđó là chuyệnịđương nhiên. Nhưngínếu ngài đầuįhàng, đối với:thiên hạ này,ứbách tính nàyửmà nói, đóốcó nghĩa là‹Đại Sở xong,rồi.”
“Nếu như{người được xưngἵlà chiến thầnÏĐại Sở, ngườiồđàn ông GiangỗBắc Vệ ThấtổLang kia cũngâđầu hàng, ngài‹cảm thấy cònộbao nhiêu ngườiẵcòn ý chíõchiến đấu? Còn(bao nhiêu ngườiệcó thể chống}chọi không hàng?”ư
Vệ Uẩn imõlặng nhìn CốìSở Sinh. Látằsau, chàng giơİtay lên, CốìSở Sinh nhìnạbàn tay chàng,únghe chàng nói:ầ“Cố Sở Sinh,]không biết lúcấnày mới kếtổgiao huynh đệɩvới huynh cóổmuộn hay không?”í
Hai đời CốịSở Sinh lănĨlộn trong vănἰthần, lần đầuốtiên nghe đượcĩlời nói nhưếvậy. Lát sau,Ïhắn cười, nângịtay lên nắmộchặt tay VệổUẩn: “Cũng khôngòmuộn.”
“Cố SởễSinh.” Vệ Uẩnờbật cười sangễsảng: “Mùa xuânísang năm, taúmời huynh uốngɨrượu.”
Cố SởẹSinh lên tiếngểđáp: “Ừ.”
“Mùaùxuân sang năm,¹cùng quân đốiiẩm.”
Hai người{bàn bạc mộtỉlúc, Vệ Uẩnịbàn giao ngắnìgọn công việcợtiếp theo choịCố Sở Sinh.
“BắcĭĐịch rất lạnh,ỗkỳ thật chưaừtừng nếm trảiĩcái gì xaễhoa xa xỉ.ἲĐến lúc đó,¸huynh ra sứcļa dua nịnhặhót, làm loạnḹtâm trí của[bọn chúng. Quanhãnăm bọn chúngớđều truyền tinḹbằng chim ưng,úlấy một loạiữmùi hương dụẹưng để huấnĩluyện. Huynh cóĩthể bảo ngườiìở ngoại thànhỉlấy mùi hươngịnày dụ ưngỉxuống, sửa đổiànội dung thư:tín của bọnảchúng, khiến choḹbọn chúng tinIrằng Triệu Nguyệtềđể bọn chúngÍđợi tin.”
“NgườiẻBắc Địch hàoἵsảng thích rượu,ịhuynh sai vàiibinh sĩ khéoơmiệng cố ýẽlân la làmâquen với línhậgiữ cổng. Thờiİđiểm đợi việnİbinh đến, tốtÎnhất huynh hãyằđổi lính thủíthành thành ngườiầcủa chúng ta.éNếu như khôngíđổi được, hãyỷâm thầm bốitrí quân lính,ítrực tiếp giết]chết.”
“Bắc Địchớkhông am hiểuèchiến đấu trongựngõ ngách. Mộtđkhi viện quânốvào thành, chắcἰchắn bọn chúngásẽ chạy trốnỡtứ phía. Huynhặbảo bách tínhЇchuẩn bị sẵnísàng, một khiíphát hiện binhîlính Bắc Địchἵthì tuyệt đốiīkhông được sợắhãi. Bọn chúngểchưa chắc giỏiớchiến đấu trongặngõ hẻm bằngĨbá tánh bìnhũdân.”
…
Tốc độúVệ Uẩn nóiícực nhanh, chàngẫrất am hiểuợBắc Địch, CốẫSở Sinh nhanh}chóng ghi nhớἰhết. Không baoĩlâu sau, bênâcạnh truyền đếnịtiếng trống trận.ìVẻ mặt Cố²Sở Sinh lạnhảlẽo, hắn vỗỉvai Vệ Uẩnềnói: “Ta xuốngἲđây.”
Vệ Uẩn[đáp lời, CốĺSở Sinh vộiìvã đi xuốngđthành lâu. Bênĭngoài đã vangἲlên tiếng hôẻgiết. Vệ Uẩnưtay cầm trươngἴthương, kiên nhẫnữchờ đợi trênîthành lâu.
Cố SởỉSinh chạy đếnịdưới cổng thành,íCao Văn đang³dẫn theo mấyểtrăm thần tử,ềcầm hốt bảnítrên tay, kiênờđịnh chờ đợiầthời khắc thànhửphá.
Cố Sở Sinhἴlao xuống, hét}lớn về phíaựlính thủ thành:ỉ“Mở cổng thành!”ý
“Cái gì?”
Binhἵlính sững sờ,ữCố Sở Sinhỉrống to: “Mởİcổng thành, đầuíhàng Bắc Địch!”í
“Cố Sở Sinh?!”İ
Cao Văn nghe³thế, đứng phắtídậy, giận dữệquát: “Thằng nhãiềranh nhà ngươiếnói cái gì?!”ấ
“Ta nói…” Cố[Sở Sinh xoayỉngười, nhìn chằmļchằm Cao Văn:õ“Mở cổng thành,ịđầu hàng BắcầĐịch!”
“Khốn kiếp!”ữ
Cao Văn giơôhốt bản xôngἲlên định đánh,ởCố Sở Sinhìgiơ tay bắt¹lấy tay ôngĩta, vẻ mặtợbi thương: “Caoởđại nhân, thànhĭthủ không nổiậđâu!”
Dứt lời,ỉhắn quay đầu,¹lệnh cho ngườiỉbên cạnh: “Gọiĩbách tính raἴđây, muốn sốngểthì tất cảįđều ra đây{quỳ!”
Người bênặcạnh không aiɪdám nhúc nhích.ĨCố Sở Sinhảnhắm mắt lại,irồi mở mắtḽra, im lặngùnhìn Cao Văn:ỉ“Cao đại nhân,ḷdù bây giờêđánh đến cùngềcũng không thểĪtránh khỏi thànhòphá. Sau khiúthành phá, ôngịnghĩ rằng sẽἶthế nào? Trướcògiờ đối vớiđthành trì chốngЇcự, Bắc Địchỗkhông tha phụЇnữ và trẻἲnhỏ. Ông khôngἱbiết sao?”
“Vậyỗthì thế nào!”ậ
Cao Văn gàoêlên: “Chúng ta[cùng sống chếtỏvới Hoa Kinh!”ĩ
“Ông muốn chết,ínhưng ông cóởhỏi xem báchìtính muốn chếtἵchưa?!”
“Cao đạiờnhân.” Cố SởẵSinh gằn giọng:‹“Ta không sợềchết, thần tửĩĐại Sở tạiἱđây có vịĩnào sợ chết?ịNếu như sợỹchết, không phảiìvừa rồi raɨkhỏi thành theoữTrưởng công chúaềlà được rồiἴsao?! Nhưng chúngốta chết cóộý nghĩa không?!ἰNgười sống mớiıcó tương lai.ľHôm nay chúngìta đầu hàng,ỉđợi ngày sauọquân đội VệíUẩn tới cứuĩHoa Kinh, nộiòứng ngoại hợpìmới là đúngἵđắn! Hôm nay¹ông dẫn theoỉmọi người cùngỉchết, chết có]giá trị gì³sao?”
“Chúng taịlà thần tử,ichúng ta đượcЇbách tính nuôiạdưỡng, vì nướcẵmà sinh, vìĩnước mà vongílà trách nhiệmùcủa chúng ta.ĩNhưng nước khôngáphải là mộtÏtoà thành hay[một Đế vương,ựngàn vạn báchịtính mới làặnước! Hôm nay²bách tính còn³sống, nước vẫnἴchưa vong, chúngĩta không bảoἴvệ họ choỡtốt, một lòngơmuốn chết đểἲlàm gì?”
Lờiênày khiến rấtễnhiều người lộỵra vẻ mặtἴmờ mịt. CốợSở Sinh buôngἱCao Văn ra,ịquay đầu rốngéto với đámìngười: “Mọi ngườiẵlàm thần tửắđể làm cáiịgì, làm quanỗđể làm gì?ắChẳng phải đểệcầu thịnh thếìsáng trong, tứỳhải thanh bình,ẵkhông phải để(cầu bách tínhỡan cư lạc°nghiệp hay sao?!ἵNhưng hôm nayýcác người đangòlàm gì? Cácḻngười đang vìệtôn nghiêm củaýchính mình, vìừlưu danh sửỉsách mà kéoÍtất cả cùng}chết!”
“Các ngườiộchết rồi, đếnỹlúc đó tênỉcủa các ngườiļđược ghi vàoἳsử sách, nhưngũtrăm vạn báchồtính trong thànhĮthì sao? Bọnễhọ lấy sinhĩmạng để thànhựtoàn cho đạiìnghĩa của các]người, nhưng cácởngười có từngởhỏi xem bọnỉhọ muốn chếtáhay chưa?”
Cóịbách tính bịổbinh lính gọi,ìlục tục chạyếtừ trong nhàềra.
Cổng thành bịểđập hết lầnjnày đến lầnıkhác, tiếng kêuắgiết bên ngoàiữgiống như địaĬngục. Cố SởừSinh nhìn chằmἷchằm thần tửựtại đó bịĺmắng đến ngâyởngười, nghiến răngịnói: “Ai choἳcác người quyềnìmang bách tínhıcả thành điấchịu chết? Cácíngười muốn chếtấphải không?”
DứtĮlời, Cố SởĩSinh ngẩng đầuĪlên, nhìn vềĩphía dân chúngïlộ ra vẻìmặt khiếp đảm,ïcao giọng hỏi:ĩ“Ai trong cácịngười muốn chết?!”ụ
“Con… con khôngụmuốn…”
Rốt cuộcỉcó một đứa]bé sợ sệtằgiơ tay lên,ẻmẫu thân thằngfbé lộ ra[vẻ mặt hoảngĨsợ, gấp gáp[bịt lấy miệngẩnó. Đứa béỉcàng không kiềmđnổi, oà khócĩlớn lên. Người]phụ nữ kia¸vội vàng quỳăxuống đất, raĺsức khấu đầu:ũ“Đại nhân, ngàiỷtha cho nó,{nó còn nonĩdại, nó khôngơhiểu chuyện!”
“Conủkhông muốn chết,úcon không muốnỉchết, nếu cóἷthể sống thìḻtại sao phảiĩchết? Con sợἱlắm…”
Tiếng đứaЇbé vang vọng.íCố Sở Sinh²bước tới, ngồiĭxuống, nhìn chămổchú đứa béậkia: “Cậu bé,ĩcậu nói choÍta nghe xem,ạnếu như hômằnay bắt cậuâquỳ trước ngườiɪBắc Địch, gọiềkẻ đó là¸Bệ hạ, cậuỉsẽ không phảiơlà người Đại]Sở sao?”
“Vìảsao con không}phải là ngườiẽĐại Sở?”
Đứaộbé kia mờậmịt, Cố SởìSinh lại mỉmɩcười, đứng lên,ἲxoa đầu thằngİbé, nói vớiặmọi người: “Hômảnay chúng taĩđầu hàng thìỷđã sao? Đầuĩhàng rồi, chúngủta sẽ khôngĭphải là ngườiềĐại Sở sao?!”ἷ
Không có ai(lên tiếng, CốẵSở Sinh độtễngột rút kiếmḹtừ bên cạnhĩra, chỉ vàoıcác vị thầnĩtử, thấp giọngànói: “Hôm nay,ita đã nóijrõ ràng, aiặkhông đầu hàngĪthì tức là¹xem nhẹ tínhÎmạng của ngườiịkhác, vậy đừngẹtrách ta xemỉnhẹ tính mạngảkẻ đó. Taîhỏi một lầnĬcuối ——
Cố SởổSinh đột ngộtỏcao giọng: “Đầuïhàng hay không?!”Î
Không ai lênẹtiếng, Cố SởíSinh xoay người,ľgiơ tay lênónói: “Lên lầuĩtreo cờ hàngúvới ta!”
Đámýbinh lính nhìnịnhau, một ngườiệđàn ông caoĨto cắn răng,ỉđột ngột lênĩtiếng: “Cố đạiínhân nói khôngữsai, giữ đượcềnúi xanh, loàgì không cóủcủi đốt! Ta]theo Cố đạiénhân!”
Có ngườiἴđi đầu, rấtľnhiều binh línhởlập tức điýtheo Cố SởửSinh. Cố SởľSinh chạy lênḻthành lâu, gấpЇgáp tới bênἶcạnh quân kỳ,ỉcó binh línhểhoảng hồn hỏi:ư“Cố đại nhân,ứngài làm gìửđấy?”
“Đầu hàng!”í
Cố Sở Sinhἷlấy cờ xíọtrắng từ trongéchỗ cất giấuĬsẵn ra, sauịđó treo lên,ỗgiương cao cờâhàng, quay đầuíhô lớn: “TôĮTra Bệ hạ!(Chúng ta xinĮhàng!”
Tiếng hôỉnày vừa phátĩra, đám ngườiờxung quanh đưa}mắt nhìn nhau,êtiếng chiêng vangîlên, đám ngườiểlục tục dừngưtay. Cố SởĺSinh dẫn ngườiįtới trước mặtỵVệ Uẩn, lẳngỉlặng nhìn chàng,ôlạnh giọng nói:ẩ“Trói lại.”
Khôngịngười nào dámếbước lên, CốỉSở Sinh cắnḻrăng, tự mìnhặrút dây thừng,ìgọn gàng dứtậkhoát trói VệĪUẩn lại.
Vệ Uẩnổkhông hề phảnἲkháng, được CốậSở Sinh tróiằtay giúp. Cố)Sở Sinh dắtḹVệ Uẩn điἰxuống thành, mọiỹngười đều nhìníhắn, nhìn vịἳcông tử xưaờnay thanh nhãẳcao quý lôiĭkéo thần tửỉđắc lực ĐạiİSở tới trướcìcổng thành, lớnḻtiếng nói: “Mởỹcổng!”
Cổng thànhởchầm chậm mởỉra. Cố Sở(Sinh và VệểUẩn một đỏụmột trắng đứngôphía trước, trên:người Vệ Uẩnộcòn dính máu,Īvẻ mặt vôḹcùng điềm tĩnh.]Gương mặt CốứSở Sinh trấnľđịnh, nhìn thiếtảkỵ xuất hiệnổở ngoài cổngịthành. Tô TraĮcưỡi chiến mãịđi vào. Trongînháy mắt CốïSở Sinh nhìnỏthấy Tô Tra,ĩhắn lập tứcẵhành đại lễ,ḽkính cẩn quỳЇxuống, khấu đầuẽthật mạnh, hôỉto bằng giọngÏđiệu cực kỳậphấn khích: “Nôìtài Cố SởĺSinh, cung nghênh³Bệ hạ vàoἷkinh!”
Tư tháiĩnịnh nọt nhưívậy khiến ngườiĭBắc Địch nhìnơthấy đều sững{sờ, còn thầnắtử sau lưng}Cố Sở Sinhảkhông khỏi cuộnĩchặt nắm đấm.
TôắTra ngẩn ngườiịtrong chốc lát,ẹsau đó cườiịlớn: “Vẫn luônửnghe nói ngườiíĐại Sở rấtἱcó khí phách,ĩkhông ngờ lạiùxuất hiện kẻ]hèn nhát nhưIngươi. Cố SởàSinh, ta vàoãHoa Kinh, sao[ngươi lại vuiợmừng như vậy?”ī
“Bệ hạ vốnílà con củaïthiên mệnh, quânĪvương thánh minh.”ICố Sở Sinhửngẩng đầu lên,fmặt mày tươiýcười, ánh mắtἲtràn đầy sùngḻkính: “Chúng tajbị Triệu Nguyệtỉchà đạp, đãĨmong mỏi Bệıhạ vào kinhủtừ lâu! Từứnay về sau,īchúng ta là¸thần dân BắcfĐịch, được thánhḽquân che chở,Ïtất tương laiİtươi sáng! Bệãhạ vạn tuế!”đ
“Ồ, ngươi nói¹ta là thánh°quân của cácớngươi?” Tô Traữngẩng đầu lên,nhìn về phíaẽđám đông, ánhɪmắt toát lênậsự hung ác:ì“Ta thấy báchÎtính đằng sauìngươi không nghĩịthế đâu.”
“Bệihạ.” Cố SởἰSinh cười nói:ï“Bọn họ đangẩđợi ngài đồngìý để trởÏthành thần dânıcủa ngài đấy.ẻNgài tới Hoa(Kinh tức làḷgiải cứu chúngỵta khỏi nguyĩnan, chúng taălà nô làăbộc, sẵn lòngùtận hiến vớiẹBệ hạ!”
TôăTra trầm mặc,ḹhắn nhìn chằmÎchằm Cố SởἲSinh. Lát sau,ặhắn bật cười,(xoay người xuốngïngựa, phía sauỉnhanh chóng cóêngười mang ghế¹lên cho hắn.íTô Tra ngồiđxuống, vỗ chânửtrái của mình,ỵcười nói: “NgườiịBắc Địch chúngỵta luôn luônỉrộng lượng, các}người chịu đầuÍhàng, ta có(thể cho các]người cơ hộiĩnày. Chẳng quaḽta không biếtẹngươi nói làmẵnô làm bộcỉlà có baoônhiêu thành ý?ỡKhông biết Cốáđại học sĩĩcó bằng lòngỗđến đây lauỏgiày cho bổnЇVương?”
Nghe thấyễlời này, mọiἴngười đều nghiếnằchặt răng. Nhưngừsắc mặt CốụSở Sinh khôngũđổi, thậm chíẽnụ cười củaɨhắn càng tươiãhơn. Hắn nhanhãchóng dập đầu,ửnói: “Đây là,vinh hạnh củaểnô tài!”
Dứtĩlời, hắn địnhìđứng lên, TôìTra lập tứcἶnói: “Bò quađđây.”
Cố SởỹSinh cứng đờẻtrong chốc lát.òÁnh mắt VệĭUẩn dừng trênỷngười Cố Sở{Sinh, chàng nhìnởngười nam tửĪxưa nay caoingạo tươi cười,ẽbò từng bướcímột đến trước¹mặt Tô Tra,ílấy quan bàoỷcủa mình lauẵmặt giày TôἷTra dưới cáiởnhìn chăm chúĩcủa mọi người.
VệạUẩn nhắm mắtệlại, không đànhỡlòng nhìn. TôľTra phá lênɨcười to, cònũtrong dân chúngẩđã có ngườiÍđỏ mắt, nhìnịCố Sở Sinh{lau giày dướiơchân kẻ kia.
“Tốt,írất tốt.” TôḽTra một chânĩđá văng CốİSở Sinh: “NgườiầĐại Sở quảınhiên rất giỏi,Ĭphục vụ bổn)Vương hết sứcửthoải mái! Vậyḽbổn Vương choờcác ngươi mộtẹcơ hội, quỳjxuống thì sống,ìcòn đứng…”
TôởTra không nóiỏtiếp, nhưng mọiḻngười đều hiểuįrõ. Giữa mộtímảng trầm mặc,íCố Sở Sinhỹlớn tiếng hô²to: “Quỳ xuống!ữTất cả quỳἲxuống!”
Nghe thấyìtiếng hô này,ïđầu tiên bắtìđầu từ dân‹chúng, từng ngườiơmột quỳ xuống}như thuỷ triều.
Đợiồdân chúng quỳ‹hết, bắt đầuữcó người trongἷnhóm quan viênịquỳ xuống. Mãiẻđến cuối cùng,°trong đám đôngânghìn nghịt chỉỵcòn lại mộtứmình Vệ Uẩn.áChàng mặc bạchịy nhuốm máu,ἶđứng giữa muôn(người, phong tưũtiêu sái.
Tay chàngèbị dây thừngựtrói, nhưng khuônịmặt vẫn trầmịtĩnh như nước,âmang theo sựɨkiêu ngạo và:điềm nhiên khôngýsợ sống chết,ủgiống như chẳngĩai làm gìỹđược chàng.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người Vệ Uẩn, Tô Tra cười khẩy: “Thế nào, Vệ vương gia như vậy là không muốn sống sao?”
Tô Tra nhắc nhở những dân chúng đang quỳ dưới đất, khổ sở cầu xin Vệ Uẩn: “Xem ra các ngươi không thể khuyên được Vệ tướng quân rồi. Cũng đúng, người có cốt cách như hắn làm sao đặt tính mạng đám dân đen các người vào mắt được.”
Tô Tra quay đầu nhìn về phía Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh thở dài: “Bệ hạ, chết rất đơn giản, Vệ vương gia đang cầu ngài giết hắn đấy.”
Vệ Uẩn không nhìn hắn, chàng lẳng lặng nhìn ngoài cổng thành, giống như không hề nghe thấy.
“Vệ Uẩn, quỳ xuống đi!”
“Tạ ơn Bệ hạ!”Tô Tra bị thái độ của Vệ Uẩn chọc giận, đột ngột rút đao kề lên cổ Vệ Uẩn: “Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?!”
Vệ Uẩn cảm giác có mưa rơi xuống mặt. Chàng bị người ta xô đẩy trên đất, cảm giác máu chảy từ trán mình xuống. Chàng cuộn tròn người, lấy tay bảo vệ bản thân. Thật sự đối với chàng mà nói, những người kia đều là những con người cực kỳ yếu ớt, nhưng chàng không hề đánh trả, chàng cố gắng bảo vệ mình, chống lại sự lôi kéo của bọn họ.Cố Sở Sinh vội vàng quỳ xuống, nịnh nọt: “Bệ hạ khí khái hiên ngang, vừa hùng dũng phương Bắc, lại vừa phong lưu phương Nam. Cho dù là Bắc Địch hay Đại Sở, Bệ hạ đều đứng đầu thiên hạ!”
“Vậy ngươi giết đi.”
Bọn họ kéo chàng, đạp chàng, đánh chàng.
Ánh mắt Vệ Uẩn dời về mặt hắn, lạnh lùng nói: “Ra tay đi.”
Chàng giống như bị người ta bẻ gãy xương cốt, lấy một tư thế cong quẹo để quỳ gối trước mặt Tô Tra. Nhưng không có bất kỳ ai ở đó cảm thấy cái quỳ này là nhục nhã, là khuất phục.“Vệ tướng quân, ta xin ngài.”Con đường này, ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi, ta đều đi cùng đệ.“Bệ hạ!”
Ánh mắt Vệ Uẩn dời về mặt hắn, lạnh lùng nói: “Ra tay đi.”Cố Sở Sinh vội vàng bước lên: “Ngài trúng kế rồi!”
Dường như đối phương là một bệnh nhân, hắn rất gầy. Trên khuôn mặt bình tĩnh của Vệ Uẩn hiện lên vẻ áy náy, chàng không nói gì, thậm chí dường như trong mắt đã mang theo sự thứ tha.
Tô Tra quay đầu nhìn về phía Cố Sở Sinh, Cố Sở Sinh thở dài: “Bệ hạ, chết rất đơn giản, Vệ vương gia đang cầu ngài giết hắn đấy.”
Dân chúng bắt lấy chàng, chàng thấp giọng thều thào.
Chàng nhớ lại khi đó, nhớ lại thời khắc vô số lần hai người ôm ấp, từng chút ấm áp nhất trong đời chàng gom góp lại vào thời khắc này, trở thành ánh sáng mong manh nhưng kiên cường chống chọi lại sự u ám và tuyệt vọng cùng cực.Tô Tra sững người, hắn nhìn Vệ Uẩn, rồi lại nhìn Cố Sở Sinh. Lát sau, hắn bật cười: “Ngươi nói đúng, chết rất dễ, nhưng sống…” Tô Tra vỗ mặt chàng: “Mới là khó nhất.”
“Đè lại! Đè đầu xuống!”
“Đúng vậy.” Cố Sở Sinh bước lên, đi theo sau lưng Tô Tra nịnh nọt: “Theo ý kiến của nô tài, ngài không cần giết Vệ vương gia. Ngài nên giữ hắn lại, để hắn sống, rồi lại từ từ hành hạ hắn.”
“Nâng lên! Đè chân xuống!”“Đúng!” Tô Tra bật cười sằng sặc, hắn quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn: “Ta không thể giết ngươi, Vệ Uẩn.” Hắn cười khẩy: “Ta phải để ngươi sống, sống thật lâu. Ta muốn nhục nhã ngươi, hành hạ ngươi, để ngươi chống mắt lên nhìn tín ngưỡng ngươi bảo vệ mấy năm nay đều là cứt chó!”
Tô Tra sững người, hắn nhìn Vệ Uẩn, rồi lại nhìn Cố Sở Sinh. Lát sau, hắn bật cười: “Ngươi nói đúng, chết rất dễ, nhưng sống…” Tô Tra vỗ mặt chàng: “Mới là khó nhất.”
Tô Tra bước tới trước mặt Vệ Uẩn, bất chợt túm tóc chàng, lạnh giọng nói: “Ta muốn ngươi quỳ xuống cầu xin ta, sống giống như chó vậy.”
“Quỳ đi!”Tiếng nói của những người xung quanh giống như lưỡi dao sắc lăng trì chàng, nhưng Vệ Uẩn vẫn sừng sững bất khuất như cũ, không hề ngã xuống.Dứt lời, hắn đá mạnh một cước lên xương đùi Vệ Uẩn, giận dữ quát: “Quỳ xuống!”
Dứt lời, Tô Tra quay đầu nói với Cố Sở Sinh: “Cố Sở Sinh, hay là ta phong ngươi làm thừa tướng, ta cũng làm Hoàng đế Đại Sở thử xem?”
“Mười hai phong hoả đài…”
Chàng thấp giọng thều thào.Vệ Uẩn lảo đảo, nhưng chàng vẫn không quỳ xuống. Tô Tra lùi sang một bên, hắn nhìn về phía dân chúng Đại Sở đang đứng, lạnh giọng nói: “Bắt hắn quỳ xuống! Mang trẻ con và phụ nữ đến đây!”
A Du, nàng đã ra khỏi thành, chắc là an toàn rồi phải không?Rất nhiều âm thanh quanh quẩn bên tai chàng. Giữa những thứ gươm giáo ngựa sắt kia, những thứ nhiệt huyết sôi trào kia, đau đớn dữ dội truyền từ trên người chàng tới, chàng mơ hồ cảm thấy dường như có người đang ôm lấy chàng, ở bên cạnh chàng.
Vệ Uẩn lảo đảo, nhưng chàng vẫn không quỳ xuống. Tô Tra lùi sang một bên, hắn nhìn về phía dân chúng Đại Sở đang đứng, lạnh giọng nói: “Bắt hắn quỳ xuống! Mang trẻ con và phụ nữ đến đây!”Tô Tra chỉ vào một hàng dân chúng kế bên, binh lính Bắc Địch xông tới, bắt lấy người phụ nữ và đứa trẻ đứng gần nhất tới, dàn thành một hàng. Tô Tra ngồi bên trên, chống cằm nhìn Vệ Uẩn: “Sau một khắc đồng hồ, nếu hắn không quỳ, ta bắt đầu đếm, đếm một tiếng giết một người.”
Người khắp Hoa Kinh đều đã quỳ, cho nên chàng không thể quỳ.
Nàng nói con đường này, ta đi cùng đệ.Vừa nghe thấy lời này, đứa trẻ và người phụ nữ đều oà khóc. Đám người hoảng hốt nhốn nháo, liên tục có người dập đầu, cầu xin Tô Tra, cầu xin Vệ Uẩn.
“A Du…”
“Bệ hạ!”
Tô Tra im lặng nhìn Vệ Uẩn: “Thế nào, cái quỳ này của Vệ vương gia còn quan trọng hơn nhiều sinh mạng như vậy sao?”
“Đúng vậy.” Cố Sở Sinh bước lên, đi theo sau lưng Tô Tra nịnh nọt: “Theo ý kiến của nô tài, ngài không cần giết Vệ vương gia. Ngài nên giữ hắn lại, để hắn sống, rồi lại từ từ hành hạ hắn.”Vệ Uẩn không nói, chàng nhắm mắt lại.
“Vậy ngươi giết đi.”Gia quyến của người phụ nữ và đứa trẻ kia đều nhào lên. Bọn họ vây xung quanh Vệ Uẩn, khóc lóc, dập đầu, kéo vạt áo chàng.
“Vệ Uẩn!”
“Vệ tướng quân, ta xin ngài.”
“Vệ vương gia.” Hắn cắn răng: “Thê nhi ta đều ở đó, xin lỗi ngài.”“Thất công tử, ta xin ngài, trước đây ta từng bán hoa cho ngài, con ta chỉ mới bảy tuổi thôi…”
Tô Tra im lặng nhìn Vệ Uẩn: “Thế nào, cái quỳ này của Vệ vương gia còn quan trọng hơn nhiều sinh mạng như vậy sao?”
“Vệ vương gia, Vệ đại nhân…”
(*) Hà quan: con sông và quan ải
Hắn cáu kỉnh khoát tay áo, đứng dậy nói: “Bỏ đi, kéo hắn xuống, đừng giết chết.”Tiếng nói của những người xung quanh giống như lưỡi dao sắc lăng trì chàng, nhưng Vệ Uẩn vẫn sừng sững bất khuất như cũ, không hề ngã xuống.
Bọn họ ấn chàng xuống đất hết lần này đến lần khác, Vệ Uẩn lại hết lần này đến lần khác đứng lên.“Vệ Uẩn!”
Cảm giác quen thuộc ấy dường như là ở rất nhiều năm trước.
Cuối cùng có người gào lên: “Trong lòng ngài, mạng người còn chẳng bằng cái quỳ này sao!”
Nghe nói thế, Vệ Uẩn run lên, chàng chầm chậm mở mắt, gian nan nói: “Xin lỗi…”
Nhưng chàng không thể quỳ.
Con người đều sợ chết, đây vốn không sai. Nhưng nếu tướng sĩ sa trường cũng sợ chết, vậy còn ai có thể bảo vệ giang sơn sau lưng?
Người khắp Hoa Kinh đều đã quỳ, cho nên chàng không thể quỳ.
Vệ Uẩn không nhìn hắn, chàng lẳng lặng nhìn ngoài cổng thành, giống như không hề nghe thấy.
Chàng không giống với những bách tính này, chàng không giống với những thần tử bình thường này. Chàng là tôn nghiêm của Đại Sở, là sống lưng của Đại Sở. Nếu chàng quỳ, trận chiến sau này sẽ không thể đánh nữa.
Vừa nghe thấy lời này, đứa trẻ và người phụ nữ đều oà khóc. Đám người hoảng hốt nhốn nháo, liên tục có người dập đầu, cầu xin Tô Tra, cầu xin Vệ Uẩn.Con người đều sợ chết, đây vốn không sai. Nhưng nếu tướng sĩ sa trường cũng sợ chết, vậy còn ai có thể bảo vệ giang sơn sau lưng?
Năm đó, chàng bước từ trong cửa cung ra, nàng quỳ gối phía trước, sau lưng là hơn trăm bài vị. Mưa lớn thấm ướt y phục, vẻ mặt nàng điềm tĩnh kiên cường. Khi đó, chàng im lặng nhìn nàng, bỗng cảm thấy có người vì chàng chống lên màn trời, ngăn cản gió mưa.
Cho nên ai cũng có thể quỳ, nhưng chàng không thể.
Dù là chết, Vệ Uẩn chàng cũng phải khiến thiên hạ thấy chàng không hề nhận thua, Đại Sở không hề thua.
“Mỗi một người đều có trách nhiệm của riêng mình, sinh ra làm con cháu Vệ gia, xem như là người bảo vệ đất nước.”
“Ấy, chỉ còn lại một nửa thời gian thôi.”
“Vệ vương gia, Vệ đại nhân…”
Tô Tra nhắc nhở những dân chúng đang quỳ dưới đất, khổ sở cầu xin Vệ Uẩn: “Xem ra các ngươi không thể khuyên được Vệ tướng quân rồi. Cũng đúng, người có cốt cách như hắn làm sao đặt tính mạng đám dân đen các người vào mắt được.”
Lời này kích động những người đang đỏ mắt quỳ gối, một người đàn ông gầy gò đột ngột đứng dậy.
Một phen tâng bốc này khiến Tô Tra vô cùng cao hứng, hắn cười ha hả, dẫn theo Cố Sở Sinh rời đi.
“Vệ vương gia.” Hắn cắn răng: “Thê nhi ta đều ở đó, xin lỗi ngài.”
Vệ Uẩn nghe vậy, chàng mở mắt, im lặng nhìn đối phương.
Dường như đối phương là một bệnh nhân, hắn rất gầy. Trên khuôn mặt bình tĩnh của Vệ Uẩn hiện lên vẻ áy náy, chàng không nói gì, thậm chí dường như trong mắt đã mang theo sự thứ tha.
Dù là chết, Vệ Uẩn chàng cũng phải khiến thiên hạ thấy chàng không hề nhận thua, Đại Sở không hề thua.Người đàn ông kia không dám nhìn Vệ Uẩn, hắn bước lên, đá một chân vào chân Vệ Uẩn, lớn tiếng nói: “Quỳ xuống!”
Vệ Uẩn cắn răng không nhúc nhích, người bên cạnh lũ lượt gia nhập trận bạo hành này.
Bọn họ kéo chàng, đạp chàng, đánh chàng.
“Đúng!” Tô Tra bật cười sằng sặc, hắn quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn: “Ta không thể giết ngươi, Vệ Uẩn.” Hắn cười khẩy: “Ta phải để ngươi sống, sống thật lâu. Ta muốn nhục nhã ngươi, hành hạ ngươi, để ngươi chống mắt lên nhìn tín ngưỡng ngươi bảo vệ mấy năm nay đều là cứt chó!”Bọn họ ấn chàng xuống đất hết lần này đến lần khác, Vệ Uẩn lại hết lần này đến lần khác đứng lên.
Dù cho chàng bị thần dân chàng bảo vệ phản bội, dù cho bị người khác cưỡng ép bẻ gãy xương chân, dường như tất cả đều chẳng hề tổn hại đến phong thái của chàng.
Theo thời gian, động tác những người kia càng điên cuồng. Tiếng khóc, tiếng mắng chửi, rất nhiều âm thanh trộn lẫn với nhau, ong ong bên tai Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn cảm giác có mưa rơi xuống mặt. Chàng bị người ta xô đẩy trên đất, cảm giác máu chảy từ trán mình xuống. Chàng cuộn tròn người, lấy tay bảo vệ bản thân. Thật sự đối với chàng mà nói, những người kia đều là những con người cực kỳ yếu ớt, nhưng chàng không hề đánh trả, chàng cố gắng bảo vệ mình, chống lại sự lôi kéo của bọn họ.
Vệ Uẩn loáng thoáng nghe thấy có người gào khóc.
(*) Hà quan: con sông và quan ải
“Quỳ đi!”
“Vệ Uẩn, quỳ xuống đi!”
“Bạch mã hoá rêu xanh…”Mặc dù chàng quỳ, thế nhưng tất cả đều biết rõ nội tâm người này chưa bao giờ quỳ.Cơ thể chàng khẽ run. Trong mơ hồ, chàng giống như trở lại lúc còn bé. Khi đó, ca ca chàng, phụ thân chàng, thậm chí các thúc thúc đều đứng ở trước mặt chàng, cầm đao cưỡi ngựa, lụa đỏ quấn thương.
Theo thời gian, động tác những người kia càng điên cuồng. Tiếng khóc, tiếng mắng chửi, rất nhiều âm thanh trộn lẫn với nhau, ong ong bên tai Vệ Uẩn.Tô Tra bị thái độ của Vệ Uẩn chọc giận, đột ngột rút đao kề lên cổ Vệ Uẩn: “Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?!”
Dứt lời, hắn đá mạnh một cước lên xương đùi Vệ Uẩn, giận dữ quát: “Quỳ xuống!”“Vệ gia ta trước giờ không có đào binh, cũng chưa bao giờ làm hàng thần.”
Từ đó về sau, nàng ở bên cạnh chàng. Mỗi một lần, nàng đều kịp thời xuất hiện vào khoảnh khắc chàng gian nan nhất. Phượng Lăng Thành, chàng ôm siết lấy nàng. Bắc Địch, nàng cõng chàng xuyên qua hoang mạc. Sau khi trở về, nàng và chàng cùng nhau mưu phản…
Tô Tra bước tới trước mặt Vệ Uẩn, bất chợt túm tóc chàng, lạnh giọng nói: “Ta muốn ngươi quỳ xuống cầu xin ta, sống giống như chó vậy.”“Vệ gia ta vì nước vì dân, da ngựa bọc thây cũng không hối tiếc.”
“Mỗi một người đều có trách nhiệm của riêng mình, sinh ra làm con cháu Vệ gia, xem như là người bảo vệ đất nước.”
Rất nhiều âm thanh quanh quẩn bên tai chàng. Giữa những thứ gươm giáo ngựa sắt kia, những thứ nhiệt huyết sôi trào kia, đau đớn dữ dội truyền từ trên người chàng tới, chàng mơ hồ cảm thấy dường như có người đang ôm lấy chàng, ở bên cạnh chàng.
Cảm giác quen thuộc ấy dường như là ở rất nhiều năm trước.
Chàng không giống với những bách tính này, chàng không giống với những thần tử bình thường này. Chàng là tôn nghiêm của Đại Sở, là sống lưng của Đại Sở. Nếu chàng quỳ, trận chiến sau này sẽ không thể đánh nữa.Năm đó, chàng bước từ trong cửa cung ra, nàng quỳ gối phía trước, sau lưng là hơn trăm bài vị. Mưa lớn thấm ướt y phục, vẻ mặt nàng điềm tĩnh kiên cường. Khi đó, chàng im lặng nhìn nàng, bỗng cảm thấy có người vì chàng chống lên màn trời, ngăn cản gió mưa.
“Thất công tử, ta xin ngài, trước đây ta từng bán hoa cho ngài, con ta chỉ mới bảy tuổi thôi…”Từ đó về sau, nàng ở bên cạnh chàng. Mỗi một lần, nàng đều kịp thời xuất hiện vào khoảnh khắc chàng gian nan nhất. Phượng Lăng Thành, chàng ôm siết lấy nàng. Bắc Địch, nàng cõng chàng xuyên qua hoang mạc. Sau khi trở về, nàng và chàng cùng nhau mưu phản…
Nàng nói con đường này, ta đi cùng đệ.
“Hà quan(*) chín trăm dặm…”
Con đường này, ngàn khó vạn khó, núi đao biển lửa, vạn người thoá mạ, bạch cốt thành đồi, ta đều đi cùng đệ.
Chàng nhớ lại khi đó, nhớ lại thời khắc vô số lần hai người ôm ấp, từng chút ấm áp nhất trong đời chàng gom góp lại vào thời khắc này, trở thành ánh sáng mong manh nhưng kiên cường chống chọi lại sự u ám và tuyệt vọng cùng cực.
“Thà rút xương làm giáo…”
“Hà quan(*) chín trăm dặm…”
Gia quyến của người phụ nữ và đứa trẻ kia đều nhào lên. Bọn họ vây xung quanh Vệ Uẩn, khóc lóc, dập đầu, kéo vạt áo chàng.
Tô Tra bị thái độ của Vệ Uẩn chọc giận, đột ngột rút đao kề lên cổ Vệ Uẩn: “Ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi?!”“Đúng!” Tô Tra bật cười sằng sặc, hắn quay đầu nhìn về phía Vệ Uẩn: “Ta không thể giết ngươi, Vệ Uẩn.” Hắn cười khẩy: “Ta phải để ngươi sống, sống thật lâu. Ta muốn nhục nhã ngươi, hành hạ ngươi, để ngươi chống mắt lên nhìn tín ngưỡng ngươi bảo vệ mấy năm nay đều là cứt chó!”(*) Hà quan: con sông và quan ải
“Bệ hạ!” Một người đàn ông cao lớn nhào tới dưới chân Tô Tra, rưng rưng nói: “Quỳ rồi! Quỳ xuống rồi!”Tô Tra chỉ vào một hàng dân chúng kế bên, binh lính Bắc Địch xông tới, bắt lấy người phụ nữ và đứa trẻ đứng gần nhất tới, dàn thành một hàng. Tô Tra ngồi bên trên, chống cằm nhìn Vệ Uẩn: “Sau một khắc đồng hồ, nếu hắn không quỳ, ta bắt đầu đếm, đếm một tiếng giết một người.”
Dân chúng bắt lấy chàng, chàng thấp giọng thều thào.
Lời này kích động những người đang đỏ mắt quỳ gối, một người đàn ông gầy gò đột ngột đứng dậy.
Cuối cùng có người gào lên: “Trong lòng ngài, mạng người còn chẳng bằng cái quỳ này sao!”“Mười hai phong hoả đài…”
Cơ thể chàng khẽ run. Trong mơ hồ, chàng giống như trở lại lúc còn bé. Khi đó, ca ca chàng, phụ thân chàng, thậm chí các thúc thúc đều đứng ở trước mặt chàng, cầm đao cưỡi ngựa, lụa đỏ quấn thương.
Vệ Uẩn không nói, chàng nhắm mắt lại.
“Nâng lên! Đè chân xuống!”
“Thà rút xương làm giáo…”
Tô Tra im lặng nhìn Vệ Uẩn. Trong nhất thời, hắn bỗng mất đi hứng thú.
“Đè lại! Đè đầu xuống!”
“Bạch mã hoá rêu xanh…”
Vệ Uẩn nghe vậy, chàng mở mắt, im lặng nhìn đối phương.
“Ấy, chỉ còn lại một nửa thời gian thôi.”“Bệ hạ!” Một người đàn ông cao lớn nhào tới dưới chân Tô Tra, rưng rưng nói: “Quỳ rồi! Quỳ xuống rồi!”
Tô Tra không lên tiếng. Tất cả mọi người đều im lặng nhìn người nam tử dường như đã mất đi ý thức, toàn thân đẫm máu.
Chàng giống như bị người ta bẻ gãy xương cốt, lấy một tư thế cong quẹo để quỳ gối trước mặt Tô Tra. Nhưng không có bất kỳ ai ở đó cảm thấy cái quỳ này là nhục nhã, là khuất phục.
Mặc dù chàng quỳ, thế nhưng tất cả đều biết rõ nội tâm người này chưa bao giờ quỳ.
Nhưng chàng không thể quỳ.
Dù cho chàng bị thần dân chàng bảo vệ phản bội, dù cho bị người khác cưỡng ép bẻ gãy xương chân, dường như tất cả đều chẳng hề tổn hại đến phong thái của chàng.
Tô Tra rời đi, dân chúng trấn áp Vệ Uẩn cũng ào ào chạy về phía người thân của mình. Vệ Uẩn nằm gục dưới đất, hơi hé mắt ra, nước mưa rơi vào mắt chàng.
Tô Tra im lặng nhìn Vệ Uẩn. Trong nhất thời, hắn bỗng mất đi hứng thú.
Hắn cáu kỉnh khoát tay áo, đứng dậy nói: “Bỏ đi, kéo hắn xuống, đừng giết chết.”
Dứt lời, Tô Tra quay đầu nói với Cố Sở Sinh: “Cố Sở Sinh, hay là ta phong ngươi làm thừa tướng, ta cũng làm Hoàng đế Đại Sở thử xem?”
“Tạ ơn Bệ hạ!”
Vệ Uẩn cắn răng không nhúc nhích, người bên cạnh lũ lượt gia nhập trận bạo hành này.
Cố Sở Sinh vội vàng quỳ xuống, nịnh nọt: “Bệ hạ khí khái hiên ngang, vừa hùng dũng phương Bắc, lại vừa phong lưu phương Nam. Cho dù là Bắc Địch hay Đại Sở, Bệ hạ đều đứng đầu thiên hạ!”
Tô Tra không lên tiếng. Tất cả mọi người đều im lặng nhìn người nam tử dường như đã mất đi ý thức, toàn thân đẫm máu.Một phen tâng bốc này khiến Tô Tra vô cùng cao hứng, hắn cười ha hả, dẫn theo Cố Sở Sinh rời đi.
Tô Tra rời đi, dân chúng trấn áp Vệ Uẩn cũng ào ào chạy về phía người thân của mình. Vệ Uẩn nằm gục dưới đất, hơi hé mắt ra, nước mưa rơi vào mắt chàng.
“Vệ gia ta trước giờ không có đào binh, cũng chưa bao giờ làm hàng thần.”
“A Du…”
Chàng thấp giọng thều thào.
A Du, nàng đã ra khỏi thành, chắc là an toàn rồi phải không?
Đau lòng quá. Vệ Uẩn vì bách tính mà ko ngờ có ngày bách tính vì sự sống chết của mình mà đối xử như vậy với chàng
Huhu CSS sau này sẽ làm sao bây giờ, Vệ Uẩn nữa hết truyện rồi mà vẫn ngồi khóc như mấy chương đầu
mấy c cuối thảm ghê. đoạn này xúc động muốn khóc:((