Chương 164 (4)
Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tin Thẩm Hữu chiến thắng đã sớm tới tay Sở Du một bước, mười vạn quân Bắc Địch đều chết sạch ở Tuyết Lĩnh. Nàng thở phào nhẹ nhõm. Hồi lâu sau, nàng mới đứng dậy, bình tĩnh nói: “Thông báo Trưởng công chúa chuẩn bị, sắp xếp xe ngựa, tối nay xuất phát đến Hoa Kinh.” Của nàng trọng kiếm cô linh linh cắm ở thâm.
Cơ thể nàng đã bắt đầu nặng nề, đồ đạc chuẩn bị cũng nhiều hơn. Chưa đến một lúc, Trưởng công chúa đeo bụng giả nhanh chóng xuất hiện, không kiềm nổi kích động: “Hoa Kinh được cứu rồi sao?” Nàng thân thủ, mảnh khảnh dài chỉ cầm chuôi kiếm.
Vẻ mặt Sở Du điềm tĩnh, gật đầu: “Hiện nay phương Bắc đã hết hoạ. Quân lực Tần Thời Nguyệt gần gấp đôi, tiêu diệt quân Triệu không có gì đáng ngại. Hôm qua, ca ca thiếp thân đã gởi thư tín, Tây Ninh đánh lén Trần Quốc. Huynh ấy chừa lại một bộ phận quân lực ở biên cảnh, đang chạy tới Hoa Kinh. Thiếp thân và huynh ấy đã hẹn trước…” Vẻ mặt Sở Du lạnh lùng: “Ba ngày sau, hai quân tụ họp, giành lấy Hoa Kinh!”
“Tốt!” Nàng muốn lấy toàn bộ kiên nghị tâm trí.
Trưởng công chúa vui mừng vỗ tay, đứng dậy nói: “Chúng ta lên đường thôi!” Đây là duy hộ sư rèn luyện hàng ngày.
Sở Du đáp lời, hai người cùng đi lên xe ngựa.
Trên đường đi, Sở Du hơi mệt, Trưởng công chúa giúp đỡ chăm sóc, mặc dù trông như là hai thai phụ nhưng thực tế chỉ có Sở Du là khiến người khác lo lắng. Nàng đứng ở kiều biên, cầm ngọn nến, đưa lưng.
Hai ngày sau, Sở Duịvà Trưởng côngìchúa chạy tớiìThiên Thủ Quan.ỵLúc này, Tần[Thời Nguyệt đãĬhạ trại ởļThiên Thủ Quan,ẫngóng về HoaḹKinh.
Sở Du vàọTrưởng công chúaòđứng trên cổngốthành, nhìn HoaĩKinh xa xaăđèn đuốc sángỉngời.
“Cô nói xem…”íTrưởng công chúaầlắng nghe tiếngỏgió thổi vùấvù: “Giờ nàyếbọn chúng đangơlàm gì?”
“Bốnẻphía đều đãửbị vây…” GiọngáSở Du bìnhĩđạm: “Trừ cốởthủ ở đây,ýbọn chúng cònẽcó thể làmộgì?”
“Lần nàyồBắc Địch khuynhốhết quốc lực…”ẩTrưởng công chúaἳthở dài: “Sợẹlà lần nàyἱsẽ không cònờquốc gia BắcἶĐịch nữa.”
“ĐúngЇvậy.”
Thanh âm]Sở Du phiêuítán trong gió:ĩ“Chúng ta thắngḻrồi.”
“Ngày maiảsau khi vàoíkinh, cô dựềđịnh xử lýêthế nào?”
Trưởngúcông chúa nghiêngéđầu nhìn nàng,ἰcó chút tòἵmò. Sở Duἰsững người, tiếpỉtheo lại cười:ộ“Còn có thểẫxử lý thếīnào nữa?”
SởīDu giơ tayİlên, một tayạôm bụng, mộtἷtay vén tócÎra sau tai:ɪ“Cứu chàng trởỗvề, ở bênÎcạnh chàng, làmĩgì cũng đượcìcả.”
Nàng chưaọnói tên, nhưngãTrưởng công chúaícũng biết đóỵlà ai. Bàìim lặng nhìnóSở Du, ánh²mắt dừng trênằbụng nàng.
“Đứa béìkia thì sao?”[
Sở Du trầmằmặc, Trưởng côngùchúa bình tĩnhỉnói: “Cô biếtɩmà, ta cầnīmột đứa bé.”ì
Sở Du vẫnỗkhông nói gì.ộTrưởng công chúaệthở dài, bàửquay đầu nhìnývề phương xa:ỉ“Ta biết côìkhông muốn đưaЇđứa bé nàyávào cung. Thếĩnhưng ta nóiịthật, suy choḹcùng quân vàõthần rất khácĩnhau. Sau này,ìnếu ta làẳThái hậu, trongềlòng ta vẫnĪsẽ đề phòngịVệ Uẩn. Thanhỉđao này quáèsắc, cô hiểu[chứ?”
Người cóÎdanh vọng, cóịbinh quyền, cóờthực lực nhưẩVệ Uẩn.
Chỉ cầnịchàng còn sống,ửchàng sẽ trở¹thành lưỡi dao²sắc bén màữtất cả Đếĩvương đi ngủịcũng phải cauãmày.
Năm đó Vệằgia nhiệt huyếtïtrung thành cònỉnhư thế, mộtãVệ Uẩn phản]hai lần, làmÎsao Hoàng đế)có thể ngồiľcao mà anếgiấc.
“Người nói nhữngİlời này vớiļthiếp thân…” SởđDu bình tĩnhềnhìn Trưởng công(chúa: “Không sợɨmình chẳng thểịtrở thành Tháiýhậu à?”
“Vậyùkhông phải càngjtốt sao?” Trưởngộcông chúa bậtįcười: “Cô tưởngĨta muốn làm?”Ї
Bà thở dài:ì“Chẳng qua đãỉđi đến nướcİnày, ta khôngἵthể không làmḻmà thôi.”
SởïDu nhếch môiıkhông nói. Trưởngềcông chúa nóiịtiếp: “Ta cầnễmột ưu thế,ἱchắc chắn sauἳnày Vệ Uẩn)sẽ không phản.ỡNếu ta tìm‹đại một đứaỵbé, thì bấtÍkể đứa béặnào cũng sẽơkhiến ta loửlắng Vệ Uẩnıcó phục hayũkhông. Ta biếtềsuy nghĩ củaľcô. Sở Du,ļcô muốn đểâcon mình bình}an lớn lên,ịthế nhưng côằtưởng năm đóảVệ gia khôngềmong muốn VệêUẩn như vậyĩsao?”
Để VệáUẩn bình an,Īhạnh phúc trưởngềthành, cho nênềVệ Uẩn mườiỉbốn tuổi vẫnìthuần khiết giốngènhư một tờìgiấy trắng.
Vệ giaọtưởng chỉ cầnịan phậnlàm thầnặtử, Vệ giaịtưởng chỉ cầnẫkhông có lòngıriêng thì sẽịkhông có ngườiểhại bọn họ.
Thế{nhưng bọn họỳtay nắm trọngỹbinh, đã điïlên bước kia,°ngoại trừ nắmớcàng nhiều quyềnắlực thì cònốcó thể làmỉgì?
“Thật ra sởfdĩ con ngườiùra sức nắmĩchặt quyền lựcủchính là đểısống tốt hơn.”ỏGiọng Trưởng côngẻchúa bình đạm:ồ“Đa phần nhữngἲngười bảo chỉẹhận sinh raòtrong gia đìnhɪĐế vương đềuïlà những ngườiứchưa từng chịuíkhổ. Bọn họỏchưa từng trảiɨqua nhiều sựÍbất lực trongẽnhân thế, ngườiĩcàng không cóìquyền lực, càngèkhông có tựỗdo. Nếu nhưɩcó thể cơmôáo không lo,ặbình an yêniổn, cuộc đờiũta cũng sẽḻkhông tranh khôngìđoạt, chẳng quaệcó đôi khiặsố phận làắchuyện sinh raÎđã như vậy.ắSở Du, chỉ°cần con củaicô là conĮcủa Vệ Uẩnἰthì từ khiđnó chào đờiíđã định trướcĩcái gọi làéyên ổn chẳngĩqua là hưếảo. Lẽ nàoũcô không sợùnó lại trởêthành một VệἷUẩn thứ hai?”ì
Sở Du lắngịnghe lời Trưởng]công chúa, khôngḷnói một lời.ĩHồi lâu sau,ìnàng khẽ cười:ợ“Chẳng qua Điệnộhạ chỉ muốnậđòi đứa béỉnày với thiếpôthân mà thôi.”ĩ
“Thiếp thân cóĭthể giao nóĩcho người…” Vẻïmặt Sở Duđđiềm tĩnh: “Nhưngícó một điềuíkiện.”
“Hửm?”
“Chờἱnăm nó mườiἷlăm tuổi, nóícó cơ hộiớlựa chọn cuộcộđời của mìnhĩlần nữa. Nếuênhư nó muốn{làm Hoàng đế,ôvậy nó cứjlàm. Nếu nhưfnó không muốnílàm…” Sở DuЇngước mắt nhìnẩbà: “Vậy người)không thể épľnó.”
“Được.” Trưởngõcông chúa quyếtẹđoán đáp.
Sở Duưrủ mắt, tayísờ bụng: “Đếnủlúc đó, mặcởdù nó ởỉtrong cung, nhưngĩthiếp thân vàÎTiểu Thất sẽịtự tay nuôiứdạy nó. Nóïlà Bệ hạ,ĩnhưng cũng là¹con của chúngÎta.”
“Ta biết.”ịTrưởng công chúaỷgật đầu: “Đếnïlúc đó, nóẽsẽ bái VệἷUẩn làm Áìphụ(*), các người¹có thể vàoễcung thăm bấtứcứ lúc nào.”ἲ
(*) Á phụ:ịcha nuôi
Sở Duịthở dài: “Cứầvậy đi.”
Nàngỉtrao cho đứaưbé này tất¸cả con đường.ửTrở thành cửuẫngũ chí tônếhoặc là trởíthành thần tửêbình thường, nàngỵđều bằng lòngổcho đứa béỉnày lựa chọn.
Nàngôcũng từng vìấVệ Uẩn cóìsuy nghĩ nàyứmà tức giậnɩkhông thôi, nhưngổnàng đã đièqua quá nhiềuìcon đường, gặpígỡ quá nhiềuỡngười, trên đời)nào làm gìỉcó nơi nào°thật sự yênĺổn? Chẳng qua¸có một ngườiằkhác vì mìnhịmà chống lênủmột vùng trời,ạche mưa cheâgió cho mìnhùmà thôi. NhưngÎbọn họ khôngicó cách nàoịche chở đứaộtrẻ này cảįđời, sớm muộnặgì cũng có¹một ngày nóờphải tự mìnhọbò ra. Thayìvì để nóửnằm dưới bùnửlầy, chi bằngẫđể nó ngồiĬlên ngôi cao.
Lúcốhai người đứngἴtrên Thiên thủḽquan nhìn vềİHoa Kinh thìỡtrong Hoa Kinhìđang tổ chứcḻyến tiệc linhİđình.
Cố Sở Sinhứđích thân tổờchức buổi tiệcớnày, trong yếnἷtiệc bày rượuòngon nhất HoaḹKinh, phụ nữḽxinh đẹp nhấtịHoa Kinh. CácInàng giở hếtἵmọi kỹ xảoúcâu dẫn quan²quân tướng sĩ,ạcảnh tượng khắpịnơi giống nhưíao rượu rừngởthịt của Trụẽvương, cực kỳɨxa hoa hoangêphí.
Bắt đầu từíbốn ngày trước,íCố Sở SinhIđã cắt đứtụtất cả cácútin tức bênịngoài tới HoaIKinh. Bắc Địchèlấy ưng truyềnôtin khác vớiẳĐại Sở, vìɨthế Cố SởíSinh bảo ngườiúmai phục ởĺngoại ô, cứờnhìn thấy ưng)là lấy mồiậđặc chế ra)dụ dỗ đápɪxuống, sau đóḷlén đổi tinĩtức, bày raòmột dáng vẻếthái bình thịnhàthế.
Cho đến hômɪnay, toàn quânảBắc Địch vẫnừcòn đang đợiìlệnh quân Triệu¸nội ứng ngoạiìhợp, nhưng lạiĪhoàn toàn không²biết bên ngoàiềđã sớm bịĩngười của SởớDu và SởẫLâm Dương baoốvây triệt để.
Cố[Sở Sinh mơïmơ màng màngĩnhư người sayἷrượu, lẳng lặngịnhìn đám người.đMột thái giámỏbước vào, nhỏ:giọng nói: “Ngoàiồcung đưa tin,ḻthư của Sởồđại tiểu thưĮđến rồi, sángḹsớm ngày maiẹcông thành.”
CốợSở Sinh đápịmột tiếng, nângîrượu, thấp giọngḻnói: “Tiếp tụcĪkhiêng rượu vào.”í
Bắc Địch cốềý dẫn theoụquân y vàóngười thử độc,ằmỗi vò rượuịđều phải thửἳqua, không cóổbất kỳ cơằhội hạ độcìnào, chỉ cóịthể động tayìđộng chân vàoíđộ nguyên chấtếcủa rượu.
Thái giámợđáp một tiếng,ICố Sở Sinhớgiơ tay bưngíchén rượu, sauếđó tỏ vẻệngà say, bước³tới trước mặt:Tô Tra, mặtímày tươi cườiũnịnh nọt: “Bệ[hạ có hàiểlòng với sắpệxếp hôm nayửkhông?”
Tô Traưnằm dưới cơÍthể một ngườiọphụ nữ, ngườiếphụ nữ nhúnĨnhảy trên mìnhỡhắn. Hắn thởãdốc, lớn tiếngđnói: “Ngươi nóiăcái gì? Đếnềbên tai trẫmẻmà nói!”
Gần²đây Cố SởİSinh dạy TôỵTra làm Hoàngểđế Đại Sở.ĩTô Tra đãềhọc được cáchíxưng hô bằngự“Trẫm” , thậm{chí còn raìhình ra dángĩmà mặc longỏbào, đội mũốmiện.
Cố Sở Sinhīquỳ bên cạnhỡTô Tra, khomjlưng, kề bênĪtai Tô Tra,ínịnh nọt hỏi:ơ“Bệ hạ cóễhài lòng không?”ì
“Bệ hạ, Bệúhạ…” Người phụỏnữ bên cạnhởcũng hùa theo:ô“Ngài có hàiểlòng không?”
TôùTra được ngườiỉphụ nữ ôm,ígật đầu: “Hài]lòng, trẫm rấtìthích! Cố SởõSinh, trẫm phảiứthăng chức choăngươi!”
“Có thểệlàm việc choưBệ hạ vốnădĩ là phúcЇkhí của viđthần.”
Cố SởễSinh vội nói:ê“Bệ hạ, thầnἴhơi nhức đầu,ỵcó thể nghỉỉngơi trước không?”ầ
Tô Tra hiệnḽgiờ không cóôkiên nhẫn nóiặchuyện với CốòSở Sinh, hắnĺvẫn còn đangÏđắm chìm trongıhương mật, gật,đầu nói: “Điỉđi.”
Cố SởîSinh đứng dậyằgiống như sayưrượu, lảo đảoủrời khỏi đại(điện. sau khiưra ngoài, sắcảmặt hắn lậpἷtức lạnh lẽo,ùbình tĩnh nói:ΓĐợi lát nữaĩđóng cửa Đạiỉđiện, đưa thêmặphụ nữ vàờrượu vào trong.ɩNgươi nói vớiắTrương công tử,ặđừng chơi cầmỉchừng nữa, chơiỉcàng phóng túngìcàng tốt, đừngặđể đám ngườiảđó dừng lại.”ố
Trương công tửЇvốn là mộtảkẻ ăn chơiữtrác táng ởĩHoa Kinh, nổiòdanh với khảļnăng ăn chơiộhoang đàng. CốơSở Sinh biếtýnăng lực củaệhắn, cố ýἳbảo hắn đếnẻchiêu đãi ngườióBắc Địch.
Rượu ngonỉuống không hết,ựphụ nữ đếmìkhông xuể, cáchḽchơi mới mẻ,òcòn có CốưSở Sinh ngàyểđêm tâng bốc,áĐại Sở xưaưnay cao quýỉbị giẫm đạpjdưới chân. Dướiìsự kích thíchẽcủa những thứỷnày, đám đạiệquan Bắc Địch²vốn không cònítâm trí nghĩấđến những chuyệnẳkhác.
Cố Sở Sinhẹbước trên hànhúlang, thì thầmìvới người bênứcạnh: “Tất cảẽtiến hành đi,àbảo lính canhổcổng thành đổi{ca với ngườiốBắc Địch. Bọnĩchúng không đổiảthì cho ngườiímai phục toànâbộ cổng thành,ỉquân Vệ vừaĩđến lập tứcòmở cửa. Toànữbộ dân chúng(chuẩn bị vũôkhí sẵn sàng,ảngười già, phụẹnữ và trẻữnhỏ đều trốnìđi. Thông báo{cho Cao đạiùnhân và những]quan lớn khác,ỗtất cả trốnúcho kỹ, đừngἷđể quân BắcùĐịch bắt làmĩcon tin.”
Cố‹Sở Sinh vừaừnói, vừa bảoểngười lấy hai¹bình rượu, điịvề hướng phòngỵgiam Vệ Uẩn.
Lính]Bắc Địch trôngîchừng phòng giamĨđang buồn chánềuống rượu. Cố:Sở Sinh bước(vào, sai thịợvệ tặng tiềnîvà rượu.
Hiện nay,õhắn là hồng¸nhân bên cạnh(Tô Tra, binhÏlính cũng khôngẵdám đắc tội.ỉLại thêm CốĨSở Sinh tặngịquà cáp, bọníchúng lập tứcíkhoát tay, choôhắn vào.
Cố SởỷSinh bước tớiỉphòng giam, nhìnạthấy Vệ Uẩnẽbị nhốt bênờtrong.
Trên người chàngẵkhông có chỗọnào lành lặn,úxương cốt toànùthân đều lộĭvẻ cong quẹo,ôcũng không biếtîcòn sống hayậchết. Cố SởảSinh kiềm chếíbản thân, lạnhịlùng gọi: “VệđUẩn.”
Không cóỉphản ứng, chưaữđến một lúc,ἶbên ngoài truyềnἳđến tiếng binhứlính ngã xuống.ềThị vệ CốọSở Sinh bướcánhanh tới, nhỏÍgiọng nói: “Đạiìnhân, đổi hếtĪngười rồi.”
CốưSở Sinh gậtốđầu, lấy chìaíkhoá trong tayἱthị vệ, mởủcửa phòng giam,ịvội vàng vỗãlên mặt VệἵUẩn: “Vệ Uẩn!ỷVệ Uẩn, ngàiòtỉnh lại!”
VệĮUẩn mơ hồ°mở mắt ra,ếnhìn thấy CốíSở Sinh.
“Chưa chết.”ḹ
Cố Sở Sinhḽmở miệng kếtốluận, hắn lấyệvài viên thuốcÍtrong túi raícho Vệ Uẩnìngậm trong miệngírồi bắt đầuĭcởi y phụcõVệ Uẩn, gọiithị vệ mặcîvào, nói tiếp:‹“Ngươi ở đâyỉgiả làm Vệẹvương gia, đợiẻlát nữa bảoìbọn họ lộtìy phục BắcİĐịch, giả dạngḷlàm người BắcĩĐịch, đừng đểẹbọn chúng phátủhiện tình hìnhЇhiện tại quáộsớm. Ngươi cóıthể kéo dàiỵđến sáng làĩtốt nhất, thấyũtình hình khôngịổn thì mauàchạy đi, bảoỹvệ tính mạngĩlà quan trọngúnhất.”
“Rõ!”
Sở Du nâng rèm, im lặng quan sát chiến cục. Lát sau, nàng vẫy tay gọi Trường Nguyệt đến, căn dặn: “Ngươi đi tập hợp dân chúng trong thành, cùng nhau tham chiến.”Sở Du quan sát từ xa, nhìn thấy dân chúng và tướng sĩ chiến đấu anh dũng trên chiến trường, không khỏi nở nụ cười.
Thị vệ lên tiếng đáp: “Vậy ngài đi đâu?”
Bọn chúng vốn dĩ là kỵ binh quen chinh chiến trên thảo nguyên, căn bản không dựa vào thành trì. Mười vạn đại quân lao ra, quấn lấy binh lính Đại Sở thành một đoàn.“Vệ Uẩn đâu?!”
“Ta tự có chỗ đi.”
“Rõ!”Dứt lời, Cố Sở Sinh thay y phục thị vệ cho Vệ Uẩn, cõng Vệ Uẩn chạy ra ngoài.
Nói xong, hắn bước tới trước mặt Vệ Uẩn, đưa lưng về phía Thẩm Vô Song, bắt đầu xử lý vết thương cho chàng.
Sau đó, nàng cùng Tống Thế Lan đồng thời ra lệnh cho binh lính lao vào chiến cục.Chờ ngày mai công thành, người Bắc Địch chắc chắn sẽ lấy Vệ Uẩn làm con tin, hắn phải mang Vệ Uẩn đi tìm một nơi an toàn tối nay.
“Bạch Thường.”Cố Sở Sinh nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhớ đến địa lao lúc trước Triệu Nguyệt nhốt Sở Du, hắn vội vàng chạy tới đó, kéo từng lớp cơ quan ra, cuối cùng cũng tới bên trong địa lao. Hắn lục lọi ra một cây nến và cây mồi lửa ở trong chiếc rương bên ngoài phòng giam, sau đó kéo cửa địa lao ra. Đến khi bước vào, Cố Sở Sinh châm nến, vừa quay đầu, hắn chợt đứng hình.
Thẩm Vô Song từ từ tỉnh táo lại, máy móc gọi lên cái tên kia.Thẩm Vô Song phát ra âm thanh khô khốc, hình như cổ họng hắn từng bị tổn thương, giọng nói vô cùng khó nghe. Cố Sở Sinh sững sờ, sau đó hắn đột ngột hiểu ra: “Sao ngươi lại ở đây? Là Triệu Nguyệt nhốt ngươi ở đây à? Hắn làm gì ngươi rồi?”Thẩm Vô Song sững sờ, suy nghĩ của hắn dường như bị cái tên này nhiễu loạn.
Hắn nhìn thấy một người gầy đét đang ngồi tại chỗ ôm lấy chính mình. Người nọ nhìn chằm chằm hắn, giống như một con thú nhỏ chịu tổn thương rất lớn.
Sau một đêm điên cuồng, thời khắc sao mai mọc lên, cuối cùng quân đội Sở Lâm Dương cũng đến Thiên Thủ Quan. Sở Du nhìn Sở Lâm Dương phong trần mệt mỏi mà đến, hai huynh muội lẳng lặng nhìn nhau chốc lát. Mắt Sở Lâm Dương dời xuống bụng Sở Du, bình tĩnh nói: “Huynh sẽ đưa Vệ Uẩn trở về an toàn. Huynh mở đường, muội theo sau.”
Cố Sở Sinh cõng Vệ Uẩn, hắn và người nọ im lặng đưa mắt nhìn nhau. Cố Sở Sinh cứ cảm thấy ánh mắt người nọ quen quen. Hồi lâu sau, hắn chợt bừng tỉnh: “Thẩm Vô Song?!”
Trưởng công chúa đã mặc bộ cung trang lúc vẫn còn là Trưởng công chúa. Hai người phụ nữ nhìn nhau cười một tiếng, Sở Du giơ tay lên, ôn hoà nói: “Điện hạ, mời.”
“Vâng.”Thẩm Vô Song sững sờ, suy nghĩ của hắn dường như bị cái tên này nhiễu loạn.
Mặt trời đằng Đông đã hoàn toàn ló dạng, ánh nắng trải khắp Hoa Kinh, kỵ binh ầm ầm lao đến từ phương Đông mặt trời mọc. Sở Du vội quay đầu, lập tức nhìn thấy một lá cờ chữ “Tống” tung bay, dần dần giương cao từ trên đỉnh núi. Không bao lâu sau, hai con tuấn mã màu đỏ thẫm xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Tưởng Thuần và Tống Thế Lan sánh vai, dẫn theo binh lính chạy từ triền núi xuống.Cố Sở Sinh đặt Vệ Uẩn xuống, kích động bước tới, nắm chặt tay Thẩm Vô Song: “Thẩm Vô Song, là ta, Cố Sở Sinh đây!”
“Cố… Sở… Sinh…”
Sau tiếng hô to này, một người đàn ông cao to cầm đao dài, giận dữ quát: “Ông đây muốn giết Bắc Địch lâu lắm rồi!”Hắn biết tối nay phải cứu Vệ Uẩn ra nên đã chuẩn bị đầy đủ các loại thuốcloại, băng gạc và rượu. Hắn bắt đầu rửa vết thương cho Vệ Uẩn, sau đó thoa thuốc, vừa thoa vừa nói: “ Cũng không biết tình trạng của ngươi bây giờ thế nào, còn có thể giúp ta xem cho Vệ Uẩn được không, dù sao ta cũng không phải đại phu.”Thẩm Vô Song phát ra âm thanh khô khốc, hình như cổ họng hắn từng bị tổn thương, giọng nói vô cùng khó nghe. Cố Sở Sinh sững sờ, sau đó hắn đột ngột hiểu ra: “Sao ngươi lại ở đây? Là Triệu Nguyệt nhốt ngươi ở đây à? Hắn làm gì ngươi rồi?”
Tia nắng đầu tiên sớm mai phá tan mây mù, quân đội Sở Lâm Dương và Tần Thời Nguyệt đã đến cổng Hoa Kinh. Bọn họ tản ra hai bên, bọc đánh bốn cổng thành Hoa Kinh.
Sở lâm Dương gật đầu, hắn xoay người chào hỏi Tần Thời Nguyệt. Hai đội quân tụ họp lại làm một, phi nước đại về phía Hoa Kinh.Thẩm Vô Song nghe thấy cái tên Triệu Nguyệt thì vẻ mặt dao động. Cố Sở Sinh nhìn dáng vẻ của hắn là biết hắn đã chịu đả kích quá lớn ở đây. Cố Sở Sinh nhìn đôi môi nứt nẻ tái nhợt của Thẩm Vô Song cùng đống vò rượu thuốc sau lưng hắn, lập tức biết Thẩm Vô Song đã dựa vào những thứ này mà sống sót.
“Đúng!” Có người hưởng ứng: “Bọn chúng tác oai tác oái lâu rồi, nên để cho bọn chúng nếm được sự lợi hại!”
Chàng chậm rãi thích nghi với ánh sáng, sau đó quay đầu nhìn Cố Sở Sinh bên cạnh: “Cố huynh?”
Hắn đứng dậy, ra ngoài cửa, rót một bình trà, lấy nước, sau đó trở vào trong địa lao. Trước tiên, hắn đóng cửa đá lại, sau đó mang nước hắn lấy cho Thẩm Vô Song, rồi lại đặt vài viên thuốc vào tay Thẩm Vô Song, thở dài nói: “Uống trước đi, đợi ra ngoài, ta dẫn ngươi đi ăn.”
Tiếng binh lính Đại Sở rống to, Tô Tra chạy tới cổng thành, cầm đao nghênh chiến, giận dữ quát: “Liều mạng với bọn chúng! Ra thành nghênh chiến!!!”Sở Du lẳng lặng nhìn Tưởng Thuần bên cạnh Tống Thế Lan. Nàng mặc váy dài màu xanh, khoác trên người duệ khí sáng chói mà trước nay chưa từng có. Dường như nhận ra ánh mắt của Sở Du, Tưởng Thuần ngẩng đầu lên.
Nói xong, hắn bước tới trước mặt Vệ Uẩn, đưa lưng về phía Thẩm Vô Song, bắt đầu xử lý vết thương cho chàng.
Bên trong Hoa Kinh có cả triệu người, dù chỉ vài thanh niên lao ra thì cũng đông nghìn nghịt. Bọn họ gia nhập chiến cục, đánh chẳng có trình tự gì, nhưng lại chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số. Hai ba bá tánh giúp một lính quân Sở, nhất thời tình hình chiến đấu xoay chuyển trong nháy mắt.Nếu như bách tính gia nhập làm thay đổi chiến cục, vậy sau khi quân đội Tống Thế Lan đến, thắng bại trận này đã định rồi.
Thẩm Vô Song không nói chuyện, hắn đờ đẫn nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn vất vả chống người dậy, nhìn chăm chú Thẩm Vô Song: “Vô Song.” Chàng nhẹ giọng: “Bạch Thường vẫn đang chờ huynh trở về.”Hắn biết tối nay phải cứu Vệ Uẩn ra nên đã chuẩn bị đầy đủ các loại thuốcloại, băng gạc và rượu. Hắn bắt đầu rửa vết thương cho Vệ Uẩn, sau đó thoa thuốc, vừa thoa vừa nói: “ Cũng không biết tình trạng của ngươi bây giờ thế nào, còn có thể giúp ta xem cho Vệ Uẩn được không, dù sao ta cũng không phải đại phu.”
Sở Du mặc địch y, bảo người chuẩn bị kiệu liễn xa hoa, sau đó sai người đi mời Trưởng công chúa.“Đại phu…”
Hắn đứng dậy, ra ngoài cửa, rót một bình trà, lấy nước, sau đó trở vào trong địa lao. Trước tiên, hắn đóng cửa đá lại, sau đó mang nước hắn lấy cho Thẩm Vô Song, rồi lại đặt vài viên thuốc vào tay Thẩm Vô Song, thở dài nói: “Uống trước đi, đợi ra ngoài, ta dẫn ngươi đi ăn.”
Thẩm Vô Song nghe thấy hai chữ này thì giống như nhớ ra điều gì. Hắn buông chén trà trong tay, đứng dậy, bước tới trước mặt Vệ Uẩn.
Vệ Uẩn biết hắn có phản ứng, bèn nói tiếp: “Bạch Thường đang chờ huynh. Ca ca huynh đã đi rồi, huynh lại không có ở bên, Bạch Thường phải làm sao?”
Dường như hắn chẳng biết cái gì, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, bắt đầu băng bó vết thương cho Vệ Uẩn một cách máy móc.
Trưởng công chúa quan sát chiến cục, Sở Du trầm mặc. Lát sau, nàng bình tĩnh nói: “Vào thành đi.”Cố Sở Sinh quan sát một lát, xác nhận Thẩm Vô Song không làm sai, cuối cùng mới ngồi nghỉ một bên.
Đợi vết thương băng bó xong, không bao lâu sau, Vệ Uẩn dần dần tỉnh lại dưới tác dụng của thuốc.
“Xông vào!”Kiệu liễn của Sở Du và Trưởng công chúa chầm chậm đi từ Thiên thủ quan đến. Lúc hai người đến đó, chiến cục đang độ giằng co. Binh lính Bắc Địch hung mãnh, số lính hai quân xấp xỉ, mà quân Sở lại vừa mới trải qua trận đại chiến. Vì vậy dù cho đánh Bắc Địch không kịp trở tay nhưng sau ưu thế ngắn ngủi thì hai bên cũng chỉ đánh ngang tay.
Tô Tra mặc giáp, giận dữ quát: “Treo Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh lên thành lâu cho ta!”Chàng chậm rãi thích nghi với ánh sáng, sau đó quay đầu nhìn Cố Sở Sinh bên cạnh: “Cố huynh?”
Sau khi tỉnh lại từ cơn say, đại quan Bắc Địch còn chưa kịp mặc quân giáp đã nghe binh lính báo: “Công thành rồi! Bọn chúng công thành rồi!”
Sau tiếng gọi, chàng nhận thấy bên cạnh còn có một người. Chàng quay đầu, sau một thoáng ngây người, chàng sửng sốt mở miệng: “Vô Song?!”
Dường như hắn chẳng biết cái gì, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, bắt đầu băng bó vết thương cho Vệ Uẩn một cách máy móc.Thẩm Vô Song không nói chuyện, hắn đờ đẫn nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn vất vả chống người dậy, nhìn chăm chú Thẩm Vô Song: “Vô Song.” Chàng nhẹ giọng: “Bạch Thường vẫn đang chờ huynh trở về.”
Nghe thấy tên Bạch Thường, rốt cuộc mắt Thẩm Vô Song cũng dao động.
Dưới ánh mặt trời, Tưởng Thuần nhoẻn miệng cười, gật đầu với Sở Du.
Vệ Uẩn biết hắn có phản ứng, bèn nói tiếp: “Bạch Thường đang chờ huynh. Ca ca huynh đã đi rồi, huynh lại không có ở bên, Bạch Thường phải làm sao?”
Chờ ngày mai công thành, người Bắc Địch chắc chắn sẽ lấy Vệ Uẩn làm con tin, hắn phải mang Vệ Uẩn đi tìm một nơi an toàn tối nay.Thẩm Vô Song từ từ tỉnh táo lại, máy móc gọi lên cái tên kia.
“Chúng ta có thể vào kinh rồi chứ?”
Vẻ mặt Sở Du tươi cười: “Đại ca bảo trọng.”
“Bạch Thường.”
Sau một đêm điên cuồng, thời khắc sao mai mọc lên, cuối cùng quân đội Sở Lâm Dương cũng đến Thiên Thủ Quan. Sở Du nhìn Sở Lâm Dương phong trần mệt mỏi mà đến, hai huynh muội lẳng lặng nhìn nhau chốc lát. Mắt Sở Lâm Dương dời xuống bụng Sở Du, bình tĩnh nói: “Huynh sẽ đưa Vệ Uẩn trở về an toàn. Huynh mở đường, muội theo sau.”
“Vâng.”
Vẻ mặt Sở Du tươi cười: “Đại ca bảo trọng.”
Sở lâm Dương gật đầu, hắn xoay người chào hỏi Tần Thời Nguyệt. Hai đội quân tụ họp lại làm một, phi nước đại về phía Hoa Kinh.
“Ta tự có chỗ đi.”Cố Sở Sinh cõng Vệ Uẩn, hắn và người nọ im lặng đưa mắt nhìn nhau. Cố Sở Sinh cứ cảm thấy ánh mắt người nọ quen quen. Hồi lâu sau, hắn chợt bừng tỉnh: “Thẩm Vô Song?!”Sở Du mặc địch y, bảo người chuẩn bị kiệu liễn xa hoa, sau đó sai người đi mời Trưởng công chúa.
Có Tô Tra ở đây, cuối cùng Bắc Địch cũng tìm được chỗ dựa, nhanh chóng tập kết lại.
Cố Sở Sinh đặt Vệ Uẩn xuống, kích động bước tới, nắm chặt tay Thẩm Vô Song: “Thẩm Vô Song, là ta, Cố Sở Sinh đây!”Trưởng công chúa đã mặc bộ cung trang lúc vẫn còn là Trưởng công chúa. Hai người phụ nữ nhìn nhau cười một tiếng, Sở Du giơ tay lên, ôn hoà nói: “Điện hạ, mời.”
Cố Sở Sinh nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhớ đến địa lao lúc trước Triệu Nguyệt nhốt Sở Du, hắn vội vàng chạy tới đó, kéo từng lớp cơ quan ra, cuối cùng cũng tới bên trong địa lao. Hắn lục lọi ra một cây nến và cây mồi lửa ở trong chiếc rương bên ngoài phòng giam, sau đó kéo cửa địa lao ra. Đến khi bước vào, Cố Sở Sinh châm nến, vừa quay đầu, hắn chợt đứng hình.
Tia nắng đầu tiên sớm mai phá tan mây mù, quân đội Sở Lâm Dương và Tần Thời Nguyệt đã đến cổng Hoa Kinh. Bọn họ tản ra hai bên, bọc đánh bốn cổng thành Hoa Kinh.
Tiếng gót sắt ầm vang đánh thức mộng đẹp của quân Bắc Địch. Binh lính Bắc Địch canh giữ trên thành lâu vội vã đánh chuông báo động, lớn giọng hô hoán: “Địch tấn công! Địch tấn công!”
Sau khi tỉnh lại từ cơn say, đại quan Bắc Địch còn chưa kịp mặc quân giáp đã nghe binh lính báo: “Công thành rồi! Bọn chúng công thành rồi!”
Quần chúng phẫn nộ, người càng ngày càng đông, bên ngoài đã chém giết thành một mảng. Trường Nguyệt cưỡi ngựa cầm kiếm, dẫn theo mấy vạn dân chúng, xông từ cổng thành ra.“Vệ Uẩn đâu?!”
Đợi vết thương băng bó xong, không bao lâu sau, Vệ Uẩn dần dần tỉnh lại dưới tác dụng của thuốc.Tô Tra mặc giáp, giận dữ quát: “Treo Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh lên thành lâu cho ta!”
Dứt lời, Tô Tra dẫn người lao ra nghênh chiến. Nhưng lúc này người của Cố Sở Sinh sắp đặt sẵn trên thành lâu đã chạy lên mở cổng thành.
Thẩm Vô Song nghe thấy hai chữ này thì giống như nhớ ra điều gì. Hắn buông chén trà trong tay, đứng dậy, bước tới trước mặt Vệ Uẩn.“Xông vào!”
Tiếng binh lính Đại Sở rống to, Tô Tra chạy tới cổng thành, cầm đao nghênh chiến, giận dữ quát: “Liều mạng với bọn chúng! Ra thành nghênh chiến!!!”
“Đại phu…”
Có Tô Tra ở đây, cuối cùng Bắc Địch cũng tìm được chỗ dựa, nhanh chóng tập kết lại.
Bọn chúng vốn dĩ là kỵ binh quen chinh chiến trên thảo nguyên, căn bản không dựa vào thành trì. Mười vạn đại quân lao ra, quấn lấy binh lính Đại Sở thành một đoàn.
Vì thế ngoại thành Hoa Kinh, mảnh đất dương liễu lả lướt theo gió kia biến thành một bãi chiến trường, tiếng sát phạt vang dậy thấu trời.
Đây là lần đầu tiên bách tính Hoa Kinh nhìn thấy sự tàn khốc của chiến tranh gần như vậy, cũng là lần đâu tiên họ biết hoá ra mỗi năm Bạch Thành ở ngoài nghìn dặm đều phải đối diện với mãnh thú như thế, hoá ra Hoa Kinh yên bình trăm năm nay được đúc từ máu thịt thế này.
Dứt lời, Cố Sở Sinh thay y phục thị vệ cho Vệ Uẩn, cõng Vệ Uẩn chạy ra ngoài.
Kiệu liễn của Sở Du và Trưởng công chúa chầm chậm đi từ Thiên thủ quan đến. Lúc hai người đến đó, chiến cục đang độ giằng co. Binh lính Bắc Địch hung mãnh, số lính hai quân xấp xỉ, mà quân Sở lại vừa mới trải qua trận đại chiến. Vì vậy dù cho đánh Bắc Địch không kịp trở tay nhưng sau ưu thế ngắn ngủi thì hai bên cũng chỉ đánh ngang tay.
Sở Du nâng rèm, im lặng quan sát chiến cục. Lát sau, nàng vẫy tay gọi Trường Nguyệt đến, căn dặn: “Ngươi đi tập hợp dân chúng trong thành, cùng nhau tham chiến.”
“Rõ.”
Hắn nhìn thấy một người gầy đét đang ngồi tại chỗ ôm lấy chính mình. Người nọ nhìn chằm chằm hắn, giống như một con thú nhỏ chịu tổn thương rất lớn.
Trường Nguyệt đáp một tiếng, sau đó đơn độc cưỡi người cầm kiếm, băng qua chiến trường, xông vào Hoa Kinh, lớn tiếng nói: “Ta là gia phó Vệ gia. Chủ nhân nhà ta mời chư vị phụ lão, nếu có sức đánh một trận, hãy cầm đao cầm cuốc, cùng chúng ta xuất binh!”
Sau tiếng hô to này, một người đàn ông cao to cầm đao dài, giận dữ quát: “Ông đây muốn giết Bắc Địch lâu lắm rồi!”
“Đúng!” Có người hưởng ứng: “Bọn chúng tác oai tác oái lâu rồi, nên để cho bọn chúng nếm được sự lợi hại!”
Quần chúng phẫn nộ, người càng ngày càng đông, bên ngoài đã chém giết thành một mảng. Trường Nguyệt cưỡi ngựa cầm kiếm, dẫn theo mấy vạn dân chúng, xông từ cổng thành ra.
Bên trong Hoa Kinh có cả triệu người, dù chỉ vài thanh niên lao ra thì cũng đông nghìn nghịt. Bọn họ gia nhập chiến cục, đánh chẳng có trình tự gì, nhưng lại chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số. Hai ba bá tánh giúp một lính quân Sở, nhất thời tình hình chiến đấu xoay chuyển trong nháy mắt.
Sở Du quan sát từ xa, nhìn thấy dân chúng và tướng sĩ chiến đấu anh dũng trên chiến trường, không khỏi nở nụ cười.
“Rõ.”
Mặt trời đằng Đông đã hoàn toàn ló dạng, ánh nắng trải khắp Hoa Kinh, kỵ binh ầm ầm lao đến từ phương Đông mặt trời mọc. Sở Du vội quay đầu, lập tức nhìn thấy một lá cờ chữ “Tống” tung bay, dần dần giương cao từ trên đỉnh núi. Không bao lâu sau, hai con tuấn mã màu đỏ thẫm xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Tưởng Thuần và Tống Thế Lan sánh vai, dẫn theo binh lính chạy từ triền núi xuống.
“Tống Thế Lan tới rồi.”
Giọng Trưởng công chúa mang theo sự kích động, có phần không kiềm chế nổi.
Tiếng gót sắt ầm vang đánh thức mộng đẹp của quân Bắc Địch. Binh lính Bắc Địch canh giữ trên thành lâu vội vã đánh chuông báo động, lớn giọng hô hoán: “Địch tấn công! Địch tấn công!”
Nếu như bách tính gia nhập làm thay đổi chiến cục, vậy sau khi quân đội Tống Thế Lan đến, thắng bại trận này đã định rồi.
Sở Du lẳng lặng nhìn Tưởng Thuần bên cạnh Tống Thế Lan. Nàng mặc váy dài màu xanh, khoác trên người duệ khí sáng chói mà trước nay chưa từng có. Dường như nhận ra ánh mắt của Sở Du, Tưởng Thuần ngẩng đầu lên.
Đây là lần đầu tiên bách tính Hoa Kinh nhìn thấy sự tàn khốc của chiến tranh gần như vậy, cũng là lần đâu tiên họ biết hoá ra mỗi năm Bạch Thành ở ngoài nghìn dặm đều phải đối diện với mãnh thú như thế, hoá ra Hoa Kinh yên bình trăm năm nay được đúc từ máu thịt thế này.Dưới ánh mặt trời, Tưởng Thuần nhoẻn miệng cười, gật đầu với Sở Du.
Sau đó, nàng cùng Tống Thế Lan đồng thời ra lệnh cho binh lính lao vào chiến cục.
“Chúng ta có thể vào kinh rồi chứ?”
Trưởng công chúa quan sát chiến cục, Sở Du trầm mặc. Lát sau, nàng bình tĩnh nói: “Vào thành đi.”
Sau khi nói xong, Sở Du bước lên xa liễn, Trưởng công chúa cũng ngồi lên phượng liễn của mình.
Xa liễn của Sở Du chạy theo sau Trưởng công chúa. Hai chiếc xa liễn xa hoa lững thững chạy một trước một sau từ chiến trường về tới trước cổng lớn Hoa Kinh.
ôi sắp xong r, xúc động quá!