Sơn Hà Chẩm – Chương 164 (4)

Chương 164 (4)

Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tin Thẩm Hữu chiến thắng đã sớm tới tay Sở Du một bước, mười vạn quân Bắc Địch đều chết sạch ở Tuyết Lĩnh. Nàng thở phào nhẹ nhõm. Hồi lâu sau, nàng mới đứng dậy, bình tĩnh nói: “Thông báo Trưởng công chúa chuẩn bị, sắp xếp xe ngựa, tối nay xuất phát đến Hoa Kinh.” Của nàng trọng kiếm cô linh linh cắm ở thâm.

Cơ thể nàng đã bắt đầu nặng nề, đồ đạc chuẩn bị cũng nhiều hơn. Chưa đến một lúc, Trưởng công chúa đeo bụng giả nhanh chóng xuất hiện, không kiềm nổi kích động: “Hoa Kinh được cứu rồi sao?” Nàng thân thủ, mảnh khảnh dài chỉ cầm chuôi kiếm.

Vẻ mặt Sở Du điềm tĩnh, gật đầu: “Hiện nay phương Bắc đã hết hoạ. Quân lực Tần Thời Nguyệt gần gấp đôi, tiêu diệt quân Triệu không có gì đáng ngại. Hôm qua, ca ca thiếp thân đã gởi thư tín, Tây Ninh đánh lén Trần Quốc. Huynh ấy chừa lại một bộ phận quân lực ở biên cảnh, đang chạy tới Hoa Kinh. Thiếp thân và huynh ấy đã hẹn trước…” Vẻ mặt Sở Du lạnh lùng: “Ba ngày sau, hai quân tụ họp, giành lấy Hoa Kinh!”

“Tốt!” Nàng muốn lấy toàn bộ kiên nghị tâm trí.

Trưởng công chúa vui mừng vỗ tay, đứng dậy nói: “Chúng ta lên đường thôi!” Đây là duy hộ sư rèn luyện hàng ngày.

Sở Du đáp lời, hai người cùng đi lên xe ngựa.

Trên đường đi, Sở Du hơi mệt, Trưởng công chúa giúp đỡ chăm sóc, mặc dù trông như là hai thai phụ nhưng thực tế chỉ có Sở Du là khiến người khác lo lắng. Nàng đứng ở kiều biên, cầm ngọn nến, đưa lưng.

Hai ngày sau, S Duvà Trưng côngìchúa chy tiìThiên Th Quan.Lúc này, Tn[Thi Nguyt đãĬh tri ļThiên Th Quan,ngóng v HoaKinh.

S Du vàTrưng công chúaòđng trên cngthành, nhìn HoaĩKinh xa xaăđèn đuc sángngi.

“Cô nói xem…íTrưng công chúalng nghe tiếnggió thi vùvù: “Gi nàyếbn chúng đangơlàm gì?”

“Bnphía đu đãb vây… GingáS Du bìnhĩđm: “Tr cth đây,ýbn chúng còncó th làmgì?”

Ln nàyBc Đch khuynhhết quc lc…Trưng công chúath dài: “Slà ln nàys không cònquc gia BcĐch na.”

ĐúngЇvy.”

Thanh âm]S Du phiêuítán trong gió:ĩChúng ta thngri.”

“Ngày maisau khi vàoíkinh, cô dđnh x lýêthế nào?”

Trưngúcông chúa nghiêngéđu nhìn nàng,có chút tòmò. S Dusng ngưi, tiếptheo li cưi:“Còn có thx lý thếīnào na?”

SīDu giơ tayİlên, mt tayôm bng, mttay vén tócÎra sau tai:ɪ“Cu chàng trv, bênÎcnh chàng, làmĩgì cũng đưcìc.”

Nàng chưanói tên, nhưngãTrưng công chúaícũng biết đólà ai. Bàìim lng nhìnóS Du, ánh²mt dng trênbng nàng.

Đa béìkia thì sao?”[

S Du trmmc, Trưng côngùchúa bình tĩnhnói: “Cô biếtɩmà, ta cnīmt đa bé.”ì

S Du vnkhông nói gì.Trưng công chúath dài, bàquay đu nhìnýv phương xa:“Ta biết côìkhông mun đưaЇđa bé nàyávào cung. Thếĩnhưng ta nóitht, suy chocùng quân vàõthn rt khácĩnhau. Sau này,ìnếu ta làThái hu, tronglòng ta vnĪs đ phòngV Un. Thanhđao này quáèsc, cô hiu[ch?”

Ngưi cóÎdanh vng, cóbinh quyn, cóthc lc nhưV Un.

Ch cnchàng còn sng,chàng s tr¹thành lưi dao²sc bén màtt c Đếĩvương đi ngcũng phi cauãmày.

Năm đó Vgia nhit huyếtïtrung thành cònnhư thế, mtãV Un phn]hai ln, làmÎsao Hoàng đế)có th ngiľcao mà anếgic.

“Ngưi nói nhngİli này viļthiếp thân… SđDu bình tĩnhnhìn Trưng công(chúa: “Không sɨmình chng thtr thành Tháiýhu à?”

Vyùkhông phi càngjtt sao?” Trưngcông chúa btįcưi: “Cô tưngĨta mun làm?”Ї

Bà th dài:ìChng qua đãđi đến nưcİnày, ta khôngth không làmmà thôi.”

SïDu nhếch môiıkhông nói. Trưngcông chúa nóitiếp: “Ta cnmt ưu thế,chc chn saunày V Un)s không phn.Nếu ta tìmđi mt đabé, thì btÍk đa bénào cũng sơkhiến ta lolng V Unıcó phc hayũkhông. Ta biếtsuy nghĩ caľcô. S Du,ļcô mun đâcon mình bình}an ln lên,thế nhưng côtưng năm đóV gia khôngmong mun VêUn như vyĩsao?”

Đ VáUn bình an,Īhnh phúc trưngthành, cho nênV Un mưibn tui vnìthun khiết gingènhư mt tìgiy trng.

V giatưng ch cnan phnlàm thnt, V giatưng ch cnkhông có lòngıriêng thì skhông có ngưihi bn h.

Thế{nhưng bn htay nm trngbinh, đã điïlên bưc kia,°ngoi tr nmcàng nhiu quynlc thì còncó th làmgì?

Tht ra sfdĩ con ngưiùra sc nmĩcht quyn lcchính là đısng tt hơn.”Ging Trưng côngchúa bình đm:Đa phn nhngngưi bo chhn sinh raòtrong gia đìnhɪĐế vương đuïlà nhng ngưichưa tng chuíkh. Bn hchưa tng triɨqua nhiu sÍbt lc trongnhân thế, ngưiĩcàng không cóìquyn lc, càngèkhông có tdo. Nếu nhưɩcó th cơmôáo không lo,bình an yênin, cuc điũta cũng skhông tranh khôngìđot, chng quacó đôi khis phn làchuyn sinh raÎđã như vy.S Du, ch°cn con caicô là conĮca V Unthì t khiđnó chào điíđã đnh trưcĩcái gi làéyên n chngĩqua là hưếo. L nàoũcô không sùnó li trêthành mt VUn th hai?”ì

S Du lngnghe li Trưng]công chúa, khôngnói mt li.ĩHi lâu sau,ìnàng kh cưi:Chng qua Đinh ch munđòi đa bénày vi thiếpôthân mà thôi.”ĩ

Thiếp thân cóĭth giao nóĩcho ngưi… Vïmt S Duđđim tĩnh: “Nhưngícó mt điuíkin.”

“Hm?”

Chnăm nó mưilăm tui, nóícó cơ hila chn cucđi ca mìnhĩln na. Nếuênhư nó mun{làm Hoàng đế,ôvy nó cjlàm. Nếu nhưfnó không munílàm… S DuЇngưc mt nhìnbà: “Vy ngưi)không th épľnó.”

Đưc.” Trưngõcông chúa quyếtđoán đáp.

S Duưr mt, tayís bng: “Đếnlúc đó, mcdù nó trong cung, nhưngĩthiếp thân vàÎTiu Tht st tay nuôidy nó. Nóïlà B h,ĩnhưng cũng là¹con ca chúngÎta.”

“Ta biết.”Trưng công chúagt đu: “Đếnïlúc đó, nós bái VUn làm Áìph(*), các ngưi¹có th vàocung thăm btc lúc nào.”

(*) Á ph:cha nuôi

S Duth dài: “Cvy đi.”

Nàngtrao cho đaưbé này tt¸c con đưng.Tr thành cungũ chí tônếhoc là tríthành thn têbình thưng, nàngđu bng lòngcho đa bénày la chn.

Nàngôcũng tng vìV Un cóìsuy nghĩ nàymà tc ginɩkhông thôi, nhưngnàng đã đièqua quá nhiuìcon đưng, gpíg quá nhiungưi, trên đi)nào làm gìcó nơi nào°tht s yênĺn? Chng qua¸có mt ngưikhác vì mìnhmà chng lênmt vùng tri,che mưa cheâgió cho mìnhùmà thôi. NhưngÎbn h khôngicó cách nàoche ch đatr này cįđi, sm mungì cũng có¹mt ngày nóphi t mìnhbò ra. Thayìvì đ nónm dưi bùnly, chi bngđ nó ngiĬlên ngôi cao.

Lúchai ngưi đngtrên Thiên thquan nhìn vİHoa Kinh thìtrong Hoa Kinhìđang t chcyến tic linhİđình.

C S Sinhđích thân tchc bui ticnày, trong yếntic bày rưuòngon nht HoaKinh, ph nxinh đp nhtHoa Kinh. CácInàng gi hếtmi k xoúcâu dn quan²quân tưng sĩ,cnh tưng khpnơi ging nhưíao rưu rngtht ca Trvương, cc kɨxa hoa hoangêphí.

Bt đu tíbn ngày trưc,íC S SinhIđã ct đttt c cácútin tc bênngoài ti HoaIKinh. Bc Đchèly ưng truynôtin khác viĐi S, vìɨthế C SíSinh bo ngưiúmai phc ĺngoi ô, cnhìn thy ưng)là ly miđc chế ra)d d đápɪxung, sau đólén đi tinĩtc, bày raòmt dáng vếthái bình thnhàthế.

Cho đến hômɪnay, toàn quânBc Đch vncòn đang điìlnh quân Triu¸ni ng ngoiìhp, nhưng liĪhoàn toàn không²biết bên ngoàiđã sm bĩngưi ca SDu và SLâm Dương baovây trit đ.

C[S Sinh mơïmơ màng màngĩnhư ngưi sayrưu, lng lngnhìn đám ngưi.đMt thái giámbưc vào, nh:ging nói: “Ngoàicung đưa tin,thư ca Sđi tiu thưĮđến ri, sángsm ngày maicông thành.”

CS Sinh đápmt tiếng, nângîrưu, thp gingnói: “Tiếp tcĪkhiêng rưu vào.”í

Bc Đch cý dn theoquân y vàóngưi th đc,mi vò rưuđu phi thqua, không cóbt k cơhi h đcìnào, ch cóth đng tayìđng chân vàoíđ nguyên chtếca rưu.

Thái giámđáp mt tiếng,IC S Sinhgiơ tay bưngíchén rưu, sauếđó t vngà say, bưc³ti trưc mt:Tô Tra, mtímày tươi cưiũnnh nt: “B[h có hàilòng vi spxếp hôm naykhông?”

Tô Traưnm dưi cơÍth mt ngưiph n, ngưiếph n nhúnĨnhy trên mìnhhn. Hn thãdc, ln tiếngđnói: “Ngươi nóiăcái gì? Đếnbên tai trmmà nói!”

Gn²đây C SİSinh dy TôTra làm Hoàngđế Đi S.ĩTô Tra đãhc đưc cáchíxưng hô bngTrm, thm{chí còn raìhình ra dángĩmà mc longbào, đi mũmin.

C S Sinhīqu bên cnhTô Tra, khomjlưng, k bênĪtai Tô Tra,ínnh nt hi:ơ“B h cóhài lòng không?”ì

“B h, Búh Ngưi phn bên cnhcũng hùa theo:ô“Ngài có hàilòng không?”

TôùTra đưc ngưiph n ôm,ígt đu: “Hài]lòng, trm rtìthích! C SõSinh, trm phithăng chc choăngươi!”

“Có thlàm vic choưB h vnădĩ là phúcЇkhí ca viđthn.”

C SSinh vi nói:ê“B h, thnhơi nhc đu,có th nghngơi trưc không?”

Tô Tra hingi không cóôkiên nhn nóichuyn vi CòS Sinh, hnĺvn còn đangÏđm chìm trongıhương mt, gt,đu nói: “Điđi.”

C SîSinh đng dyging như sayưrưu, lo đori khi đi(đin. sau khiưra ngoài, scmt hn lptc lnh lo,ùbình tĩnh nói:ÎĐi lát naĩđóng ca Điđin, đưa thêmph n vàrưu vào trong.ɩNgươi nói viTrương công t,đng chơi cmchng na, chơicàng phóng túngìcàng tt, đngđ đám ngưiđó dng li.”

Trương công tЇvn là mtk ăn chơitrác táng ĩHoa Kinh, niòdanh vi khļnăng ăn chơihoang đàng. CơS Sinh biếtýnăng lc cahn, c ýbo hn đếnchiêu đãi ngưióBc Đch.

Rưu ngonung không hết,ph n đếmìkhông xu, cáchchơi mi m,òcòn có CưS Sinh ngàyđêm tâng bc,áĐi S xưaưnay cao quýb gim đpjdưi chân. Dưiìs kích thíchca nhng thnày, đám điquan Bc Đch²vn không cònítâm trí nghĩđến nhng chuynkhác.

C S Sinhbưc trên hànhúlang, thì thmìvi ngưi bêncnh: “Tt ctiến hành đi,àbo lính canhcng thành đi{ca vi ngưiBc Đch. Bnĩchúng không đithì cho ngưiímai phc toànâb cng thành,quân V vaĩđến lp tcòm ca. Toànb dân chúng(chun b vũôkhí sn sàng,ngưi già, phn và trnh đu trnìđi. Thông báo{cho Cao điùnhân và nhng]quan ln khác,tt c trnúcho k, đngđ quân BcùĐch bt làmĩcon tin.”

CS Sinh vanói, va bongưi ly hai¹bình rưu, điv hưng phònggiam V Un.

Lính]Bc Đch trôngîchng phòng giamĨđang bun chánung rưu. C:S Sinh bưc(vào, sai thv tng tinîvà rưu.

Hin nay,õhn là hng¸nhân bên cnh(Tô Tra, binhÏlính cũng khôngdám đc ti.Li thêm CĨS Sinh tngquà cáp, bníchúng lp tcíkhoát tay, choôhn vào.

C SSinh bưc tiphòng giam, nhìnthy V Unb nht bêntrong.

Trên ngưi chàngkhông có chnào lành ln,úxương ct toànùthân đu lĭv cong quo,ôcũng không biếtîcòn sng haychết. C SSinh kim chếíbn thân, lnhlùng gi: “VđUn.”

Không cóphn ng, chưađến mt lúc,bên ngoài truynđến tiếng binhlính ngã xung.Th v CS Sinh bưcánhanh ti, nhÍging nói: “Điìnhân, đi hếtĪngưi ri.”

CưS Sinh gtđu, ly chìaíkhoá trong tayth v, mca phòng giam,vi vàng vãlên mt VUn: “V Un!V Un, ngàiòtnh li!”

VĮUn mơ h°m mt ra,ếnhìn thy CíS Sinh.

Chưa chết.”

C S Sinhm ming kếtlun, hn lyvài viên thucÍtrong túi raícho V Unìngm trong mingíri bt đuĭci y phcõV Un, giith v mcîvào, nói tiếp:“Ngươi đâygi làm Vvương gia, đilát na boìbn h ltìy phc BcİĐch, gi dnglàm ngưi BcĩĐch, đng đbn chúng pháthin tình hìnhЇhin ti quásm. Ngươi cóıth kéo dàiđến sáng làĩtt nht, thyũtình hình khôngn thì mauàchy đi, bov tính mngĩlà quan trngúnht.”

“Rõ!”

Sở Du nâng rèm, im lặng quan sát chiến cục. Lát sau, nàng vẫy tay gọi Trường Nguyệt đến, căn dặn: “Ngươi đi tập hợp dân chúng trong thành, cùng nhau tham chiến.”

Sở Du quan sát từ xa, nhìn thấy dân chúng và tướng sĩ chiến đấu anh dũng trên chiến trường, không khỏi nở nụ cười.

Thị vệ lên tiếng đáp: “Vậy ngài đi đâu?”

Bọn chúng vốn dĩ là kỵ binh quen chinh chiến trên thảo nguyên, căn bản không dựa vào thành trì. Mười vạn đại quân lao ra, quấn lấy binh lính Đại Sở thành một đoàn.

“Vệ Uẩn đâu?!”

“Ta tự có chỗ đi.”

“Rõ!”

Dứt lời, Cố Sở Sinh thay y phục thị vệ cho Vệ Uẩn, cõng Vệ Uẩn chạy ra ngoài.

Nói xong, hắn bước tới trước mặt Vệ Uẩn, đưa lưng về phía Thẩm Vô Song, bắt đầu xử lý vết thương cho chàng.

Sau đó, nàng cùng Tống Thế Lan đồng thời ra lệnh cho binh lính lao vào chiến cục.

Chờ ngày mai công thành, người Bắc Địch chắc chắn sẽ lấy Vệ Uẩn làm con tin, hắn phải mang Vệ Uẩn đi tìm một nơi an toàn tối nay.

“Bạch Thường.”

Cố Sở Sinh nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhớ đến địa lao lúc trước Triệu Nguyệt nhốt Sở Du, hắn vội vàng chạy tới đó, kéo từng lớp cơ quan ra, cuối cùng cũng tới bên trong địa lao. Hắn lục lọi ra một cây nến và cây mồi lửa ở trong chiếc rương bên ngoài phòng giam, sau đó kéo cửa địa lao ra. Đến khi bước vào, Cố Sở Sinh châm nến, vừa quay đầu, hắn chợt đứng hình.

Thẩm Vô Song từ từ tỉnh táo lại, máy móc gọi lên cái tên kia.Thẩm Vô Song phát ra âm thanh khô khốc, hình như cổ họng hắn từng bị tổn thương, giọng nói vô cùng khó nghe. Cố Sở Sinh sững sờ, sau đó hắn đột ngột hiểu ra: “Sao ngươi lại ở đây? Là Triệu Nguyệt nhốt ngươi ở đây à? Hắn làm gì ngươi rồi?”

Thẩm Vô Song sững sờ, suy nghĩ của hắn dường như bị cái tên này nhiễu loạn.

Hắn nhìn thấy một người gầy đét đang ngồi tại chỗ ôm lấy chính mình. Người nọ nhìn chằm chằm hắn, giống như một con thú nhỏ chịu tổn thương rất lớn.

Sau một đêm điên cuồng, thời khắc sao mai mọc lên, cuối cùng quân đội Sở Lâm Dương cũng đến Thiên Thủ Quan. Sở Du nhìn Sở Lâm Dương phong trần mệt mỏi mà đến, hai huynh muội lẳng lặng nhìn nhau chốc lát. Mắt Sở Lâm Dương dời xuống bụng Sở Du, bình tĩnh nói: “Huynh sẽ đưa Vệ Uẩn trở về an toàn. Huynh mở đường, muội theo sau.”

Cố Sở Sinh cõng Vệ Uẩn, hắn và người nọ im lặng đưa mắt nhìn nhau. Cố Sở Sinh cứ cảm thấy ánh mắt người nọ quen quen. Hồi lâu sau, hắn chợt bừng tỉnh: “Thẩm Vô Song?!”

Trưởng công chúa đã mặc bộ cung trang lúc vẫn còn là Trưởng công chúa. Hai người phụ nữ nhìn nhau cười một tiếng, Sở Du giơ tay lên, ôn hoà nói: “Điện hạ, mời.”

“Vâng.”

Thẩm Vô Song sững sờ, suy nghĩ của hắn dường như bị cái tên này nhiễu loạn.

Mặt trời đằng Đông đã hoàn toàn ló dạng, ánh nắng trải khắp Hoa Kinh, kỵ binh ầm ầm lao đến từ phương Đông mặt trời mọc. Sở Du vội quay đầu, lập tức nhìn thấy một lá cờ chữ “Tống” tung bay, dần dần giương cao từ trên đỉnh núi. Không bao lâu sau, hai con tuấn mã màu đỏ thẫm xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Tưởng Thuần và Tống Thế Lan sánh vai, dẫn theo binh lính chạy từ triền núi xuống.

Cố Sở Sinh đặt Vệ Uẩn xuống, kích động bước tới, nắm chặt tay Thẩm Vô Song: “Thẩm Vô Song, là ta, Cố Sở Sinh đây!”

“Cố… Sở… Sinh…”

Sau tiếng hô to này, một người đàn ông cao to cầm đao dài, giận dữ quát: “Ông đây muốn giết Bắc Địch lâu lắm rồi!”Hắn biết tối nay phải cứu Vệ Uẩn ra nên đã chuẩn bị đầy đủ các loại thuốcloại, băng gạc và rượu. Hắn bắt đầu rửa vết thương cho Vệ Uẩn, sau đó thoa thuốc, vừa thoa vừa nói: “ Cũng không biết tình trạng của ngươi bây giờ thế nào, còn có thể giúp ta xem cho Vệ Uẩn được không, dù sao ta cũng không phải đại phu.”

Thẩm Vô Song phát ra âm thanh khô khốc, hình như cổ họng hắn từng bị tổn thương, giọng nói vô cùng khó nghe. Cố Sở Sinh sững sờ, sau đó hắn đột ngột hiểu ra: “Sao ngươi lại ở đây? Là Triệu Nguyệt nhốt ngươi ở đây à? Hắn làm gì ngươi rồi?”

Tia nắng đầu tiên sớm mai phá tan mây mù, quân đội Sở Lâm Dương và Tần Thời Nguyệt đã đến cổng Hoa Kinh. Bọn họ tản ra hai bên, bọc đánh bốn cổng thành Hoa Kinh.

Sở lâm Dương gật đầu, hắn xoay người chào hỏi Tần Thời Nguyệt. Hai đội quân tụ họp lại làm một, phi nước đại về phía Hoa Kinh.

Thẩm Vô Song nghe thấy cái tên Triệu Nguyệt thì vẻ mặt dao động. Cố Sở Sinh nhìn dáng vẻ của hắn là biết hắn đã chịu đả kích quá lớn ở đây. Cố Sở Sinh nhìn đôi môi nứt nẻ tái nhợt của Thẩm Vô Song cùng đống vò rượu thuốc sau lưng hắn, lập tức biết Thẩm Vô Song đã dựa vào những thứ này mà sống sót.

“Đúng!” Có người hưởng ứng: “Bọn chúng tác oai tác oái lâu rồi, nên để cho bọn chúng nếm được sự lợi hại!”

Chàng chậm rãi thích nghi với ánh sáng, sau đó quay đầu nhìn Cố Sở Sinh bên cạnh: “Cố huynh?”

Hắn đứng dậy, ra ngoài cửa, rót một bình trà, lấy nước, sau đó trở vào trong địa lao. Trước tiên, hắn đóng cửa đá lại, sau đó mang nước hắn lấy cho Thẩm Vô Song, rồi lại đặt vài viên thuốc vào tay  Thẩm Vô Song, thở dài nói: “Uống trước đi, đợi ra ngoài, ta dẫn ngươi đi ăn.”

Tiếng binh lính Đại Sở rống to, Tô Tra chạy tới cổng thành, cầm đao nghênh chiến, giận dữ quát: “Liều mạng với bọn chúng! Ra thành nghênh chiến!!!”

Sở Du lẳng lặng nhìn Tưởng Thuần bên cạnh Tống Thế Lan. Nàng mặc váy dài màu xanh, khoác trên người duệ khí sáng chói mà trước nay chưa từng có. Dường như nhận ra ánh mắt của Sở Du, Tưởng Thuần ngẩng đầu lên.

Nói xong, hắn bước tới trước mặt Vệ Uẩn, đưa lưng về phía Thẩm Vô Song, bắt đầu xử lý vết thương cho chàng.

Bên trong Hoa Kinh có cả triệu người, dù chỉ vài thanh niên lao ra thì cũng đông nghìn nghịt. Bọn họ gia nhập chiến cục, đánh chẳng có trình tự gì, nhưng lại chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số. Hai ba bá tánh giúp một lính quân Sở, nhất thời tình hình chiến đấu xoay chuyển trong nháy mắt.

Nếu như bách tính gia nhập làm thay đổi chiến cục, vậy sau khi quân đội Tống Thế Lan đến, thắng bại trận này đã định rồi.

Thẩm Vô Song không nói chuyện, hắn đờ đẫn nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn vất vả chống người dậy, nhìn chăm chú Thẩm Vô Song: “Vô Song.” Chàng nhẹ giọng: “Bạch Thường vẫn đang chờ huynh trở về.”

Hắn biết tối nay phải cứu Vệ Uẩn ra nên đã chuẩn bị đầy đủ các loại thuốcloại, băng gạc và rượu. Hắn bắt đầu rửa vết thương cho Vệ Uẩn, sau đó thoa thuốc, vừa thoa vừa nói: “ Cũng không biết tình trạng của ngươi bây giờ thế nào, còn có thể giúp ta xem cho Vệ Uẩn được không, dù sao ta cũng không phải đại phu.”

Sở Du mặc địch y, bảo người chuẩn bị kiệu liễn xa hoa, sau đó sai người đi mời Trưởng công chúa.

“Đại phu…”

Hắn đứng dậy, ra ngoài cửa, rót một bình trà, lấy nước, sau đó trở vào trong địa lao. Trước tiên, hắn đóng cửa đá lại, sau đó mang nước hắn lấy cho Thẩm Vô Song, rồi lại đặt vài viên thuốc vào tay  Thẩm Vô Song, thở dài nói: “Uống trước đi, đợi ra ngoài, ta dẫn ngươi đi ăn.”

Thẩm Vô Song nghe thấy hai chữ này thì giống như nhớ ra điều gì. Hắn buông chén trà trong tay, đứng dậy, bước tới trước mặt Vệ Uẩn.

Vệ Uẩn biết hắn có phản ứng, bèn nói tiếp: “Bạch Thường đang chờ huynh. Ca ca huynh đã đi rồi, huynh lại không có ở bên, Bạch Thường phải làm sao?”

Dường như hắn chẳng biết cái gì, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, bắt đầu băng bó vết thương cho Vệ Uẩn một cách máy móc.

Trưởng công chúa quan sát chiến cục, Sở Du trầm mặc. Lát sau, nàng bình tĩnh nói: “Vào thành đi.”

Cố Sở Sinh quan sát một lát, xác nhận Thẩm Vô Song không làm sai, cuối cùng mới ngồi nghỉ một bên.

Đợi vết thương băng bó xong, không bao lâu sau, Vệ Uẩn dần dần tỉnh lại dưới tác dụng của thuốc.

“Xông vào!”

Kiệu liễn của Sở Du và Trưởng công chúa chầm chậm đi từ Thiên thủ quan đến. Lúc hai người đến đó, chiến cục đang độ giằng co. Binh lính Bắc Địch hung mãnh, số lính hai quân xấp xỉ, mà quân Sở lại vừa mới trải qua trận đại chiến. Vì vậy dù cho đánh Bắc Địch không kịp trở tay nhưng sau ưu thế ngắn ngủi thì hai bên cũng chỉ đánh ngang tay.

Tô Tra mặc giáp, giận dữ quát: “Treo Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh lên thành lâu cho ta!”

Chàng chậm rãi thích nghi với ánh sáng, sau đó quay đầu nhìn Cố Sở Sinh bên cạnh: “Cố huynh?”

Sau khi tỉnh lại từ cơn say, đại quan Bắc Địch còn chưa kịp mặc quân giáp đã nghe binh lính báo: “Công thành rồi! Bọn chúng công thành rồi!”

Sau tiếng gọi, chàng nhận thấy bên cạnh còn có một người. Chàng quay đầu, sau một thoáng ngây người, chàng sửng sốt mở miệng: “Vô Song?!”

Dường như hắn chẳng biết cái gì, nhưng vẫn ngồi xổm xuống, bắt đầu băng bó vết thương cho Vệ Uẩn một cách máy móc.

Thẩm Vô Song không nói chuyện, hắn đờ đẫn nhìn Vệ Uẩn. Vệ Uẩn vất vả chống người dậy, nhìn chăm chú Thẩm Vô Song: “Vô Song.” Chàng nhẹ giọng: “Bạch Thường vẫn đang chờ huynh trở về.”

Nghe thấy tên Bạch Thường, rốt cuộc mắt Thẩm Vô Song cũng dao động.

Dưới ánh mặt trời, Tưởng Thuần nhoẻn miệng cười, gật đầu với Sở Du.

Vệ Uẩn biết hắn có phản ứng, bèn nói tiếp: “Bạch Thường đang chờ huynh. Ca ca huynh đã đi rồi, huynh lại không có ở bên, Bạch Thường phải làm sao?”

Chờ ngày mai công thành, người Bắc Địch chắc chắn sẽ lấy Vệ Uẩn làm con tin, hắn phải mang Vệ Uẩn đi tìm một nơi an toàn tối nay.

Thẩm Vô Song từ từ tỉnh táo lại, máy móc gọi lên cái tên kia.

“Chúng ta có thể vào kinh rồi chứ?”

Vẻ mặt Sở Du tươi cười: “Đại ca bảo trọng.”

“Bạch Thường.”

Sau một đêm điên cuồng, thời khắc sao mai mọc lên, cuối cùng quân đội Sở Lâm Dương cũng đến Thiên Thủ Quan. Sở Du nhìn Sở Lâm Dương phong trần mệt mỏi mà đến, hai huynh muội lẳng lặng nhìn nhau chốc lát. Mắt Sở Lâm Dương dời xuống bụng Sở Du, bình tĩnh nói: “Huynh sẽ đưa Vệ Uẩn trở về an toàn. Huynh mở đường, muội theo sau.”

“Vâng.”

Vẻ mặt Sở Du tươi cười: “Đại ca bảo trọng.”

Sở lâm Dương gật đầu, hắn xoay người chào hỏi Tần Thời Nguyệt. Hai đội quân tụ họp lại làm một, phi nước đại về phía Hoa Kinh.

“Ta tự có chỗ đi.”Cố Sở Sinh cõng Vệ Uẩn, hắn và người nọ im lặng đưa mắt nhìn nhau. Cố Sở Sinh cứ cảm thấy ánh mắt người nọ quen quen. Hồi lâu sau, hắn chợt bừng tỉnh: “Thẩm Vô Song?!”

Sở Du mặc địch y, bảo người chuẩn bị kiệu liễn xa hoa, sau đó sai người đi mời Trưởng công chúa.

Có Tô Tra ở đây, cuối cùng Bắc Địch cũng tìm được chỗ dựa, nhanh chóng tập kết lại.

Cố Sở Sinh đặt Vệ Uẩn xuống, kích động bước tới, nắm chặt tay Thẩm Vô Song: “Thẩm Vô Song, là ta, Cố Sở Sinh đây!”

Trưởng công chúa đã mặc bộ cung trang lúc vẫn còn là Trưởng công chúa. Hai người phụ nữ nhìn nhau cười một tiếng, Sở Du giơ tay lên, ôn hoà nói: “Điện hạ, mời.”

Cố Sở Sinh nghĩ tới nghĩ lui, bỗng nhớ đến địa lao lúc trước Triệu Nguyệt nhốt Sở Du, hắn vội vàng chạy tới đó, kéo từng lớp cơ quan ra, cuối cùng cũng tới bên trong địa lao. Hắn lục lọi ra một cây nến và cây mồi lửa ở trong chiếc rương bên ngoài phòng giam, sau đó kéo cửa địa lao ra. Đến khi bước vào, Cố Sở Sinh châm nến, vừa quay đầu, hắn chợt đứng hình.

Tia nắng đầu tiên sớm mai phá tan mây mù, quân đội Sở Lâm Dương và Tần Thời Nguyệt đã đến cổng Hoa Kinh. Bọn họ tản ra hai bên, bọc đánh bốn cổng thành Hoa Kinh.

Tiếng gót sắt ầm vang đánh thức mộng đẹp của quân Bắc Địch. Binh lính Bắc Địch canh giữ trên thành lâu vội vã đánh chuông báo động, lớn giọng hô hoán: “Địch tấn công! Địch tấn công!”

Sau khi tỉnh lại từ cơn say, đại quan Bắc Địch còn chưa kịp mặc quân giáp đã nghe binh lính báo: “Công thành rồi! Bọn chúng công thành rồi!”

Quần chúng phẫn nộ, người càng ngày càng đông, bên ngoài đã chém giết thành một mảng. Trường Nguyệt cưỡi ngựa cầm kiếm, dẫn theo mấy vạn dân chúng, xông từ cổng thành ra.

“Vệ Uẩn đâu?!”

Đợi vết thương băng bó xong, không bao lâu sau, Vệ Uẩn dần dần tỉnh lại dưới tác dụng của thuốc.

Tô Tra mặc giáp, giận dữ quát: “Treo Vệ Uẩn và Cố Sở Sinh lên thành lâu cho ta!”

Dứt lời, Tô Tra dẫn người lao ra nghênh chiến. Nhưng lúc này người của Cố Sở Sinh sắp đặt sẵn trên thành lâu đã chạy lên mở cổng thành.

Thẩm Vô Song nghe thấy hai chữ này thì giống như nhớ ra điều gì. Hắn buông chén trà trong tay, đứng dậy, bước tới trước mặt Vệ Uẩn.

“Xông vào!”

Tiếng binh lính Đại Sở rống to, Tô Tra chạy tới cổng thành, cầm đao nghênh chiến, giận dữ quát: “Liều mạng với bọn chúng! Ra thành nghênh chiến!!!”

“Đại phu…”

Có Tô Tra ở đây, cuối cùng Bắc Địch cũng tìm được chỗ dựa, nhanh chóng tập kết lại.

Bọn chúng vốn dĩ là kỵ binh quen chinh chiến trên thảo nguyên, căn bản không dựa vào thành trì. Mười vạn đại quân lao ra, quấn lấy binh lính Đại Sở thành một đoàn.

Vì thế ngoại thành Hoa Kinh, mảnh đất dương liễu lả lướt theo gió kia biến thành một bãi chiến trường, tiếng sát phạt vang dậy thấu trời.

Đây là lần đầu tiên bách tính Hoa Kinh nhìn thấy sự tàn khốc của chiến tranh gần như vậy, cũng là lần đâu tiên họ biết hoá ra mỗi năm Bạch Thành ở ngoài nghìn dặm đều phải đối diện với mãnh thú như thế, hoá ra Hoa Kinh yên bình trăm năm nay được đúc từ máu thịt thế này.

Dứt lời, Cố Sở Sinh thay y phục thị vệ cho Vệ Uẩn, cõng Vệ Uẩn chạy ra ngoài.

Kiệu liễn của Sở Du và Trưởng công chúa chầm chậm đi từ Thiên thủ quan đến. Lúc hai người đến đó, chiến cục đang độ giằng co. Binh lính Bắc Địch hung mãnh, số lính hai quân xấp xỉ, mà quân Sở lại vừa mới trải qua trận đại chiến. Vì vậy dù cho đánh Bắc Địch không kịp trở tay nhưng sau ưu thế ngắn ngủi thì hai bên cũng chỉ đánh ngang tay.

Sở Du nâng rèm, im lặng quan sát chiến cục. Lát sau, nàng vẫy tay gọi Trường Nguyệt đến, căn dặn: “Ngươi đi tập hợp dân chúng trong thành, cùng nhau tham chiến.”

“Rõ.”

Hắn nhìn thấy một người gầy đét đang ngồi tại chỗ ôm lấy chính mình. Người nọ nhìn chằm chằm hắn, giống như một con thú nhỏ chịu tổn thương rất lớn.

Trường Nguyệt đáp một tiếng, sau đó đơn độc cưỡi người cầm kiếm, băng qua chiến trường, xông vào Hoa Kinh, lớn tiếng nói: “Ta là gia phó Vệ gia. Chủ nhân nhà ta mời chư vị phụ lão, nếu có sức đánh một trận, hãy cầm đao cầm cuốc, cùng chúng ta xuất binh!”

Sau tiếng hô to này, một người đàn ông cao to cầm đao dài, giận dữ quát: “Ông đây muốn giết Bắc Địch lâu lắm rồi!”

“Đúng!” Có người hưởng ứng: “Bọn chúng tác oai tác oái lâu rồi, nên để cho bọn chúng nếm được sự lợi hại!”

Quần chúng phẫn nộ, người càng ngày càng đông, bên ngoài đã chém giết thành một mảng. Trường Nguyệt cưỡi ngựa cầm kiếm, dẫn theo mấy vạn dân chúng, xông từ cổng thành ra.

Bên trong Hoa Kinh có cả triệu người, dù chỉ vài thanh niên lao ra thì cũng đông nghìn nghịt. Bọn họ gia nhập chiến cục, đánh chẳng có trình tự gì, nhưng lại chiếm ưu thế tuyệt đối về nhân số. Hai ba bá tánh giúp một lính quân Sở, nhất thời tình hình chiến đấu xoay chuyển trong nháy mắt.

Sở Du quan sát từ xa, nhìn thấy dân chúng và tướng sĩ chiến đấu anh dũng trên chiến trường, không khỏi nở nụ cười.

“Rõ.”

Mặt trời đằng Đông đã hoàn toàn ló dạng, ánh nắng trải khắp Hoa Kinh, kỵ binh ầm ầm lao đến từ phương Đông mặt trời mọc. Sở Du vội quay đầu, lập tức nhìn thấy một lá cờ chữ “Tống” tung bay, dần dần giương cao từ trên đỉnh núi. Không bao lâu sau, hai con tuấn mã màu đỏ thẫm xuất hiện trong tầm mắt mọi người, Tưởng Thuần và Tống Thế Lan sánh vai, dẫn theo binh lính chạy từ triền núi xuống.

“Tống Thế Lan tới rồi.”

Giọng Trưởng công chúa mang theo sự kích động, có phần không kiềm chế nổi.

Tiếng gót sắt ầm vang đánh thức mộng đẹp của quân Bắc Địch. Binh lính Bắc Địch canh giữ trên thành lâu vội vã đánh chuông báo động, lớn giọng hô hoán: “Địch tấn công! Địch tấn công!”

Nếu như bách tính gia nhập làm thay đổi chiến cục, vậy sau khi quân đội Tống Thế Lan đến, thắng bại trận này đã định rồi.

Sở Du lẳng lặng nhìn Tưởng Thuần bên cạnh Tống Thế Lan. Nàng mặc váy dài màu xanh, khoác trên người duệ khí sáng chói mà trước nay chưa từng có. Dường như nhận ra ánh mắt của Sở Du, Tưởng Thuần ngẩng đầu lên.

Đây là lần đầu tiên bách tính Hoa Kinh nhìn thấy sự tàn khốc của chiến tranh gần như vậy, cũng là lần đâu tiên họ biết hoá ra mỗi năm Bạch Thành ở ngoài nghìn dặm đều phải đối diện với mãnh thú như thế, hoá ra Hoa Kinh yên bình trăm năm nay được đúc từ máu thịt thế này.

Dưới ánh mặt trời, Tưởng Thuần nhoẻn miệng cười, gật đầu với Sở Du.

Sau đó, nàng cùng Tống Thế Lan đồng thời ra lệnh cho binh lính lao vào chiến cục.

“Chúng ta có thể vào kinh rồi chứ?”

Trưởng công chúa quan sát chiến cục, Sở Du trầm mặc. Lát sau, nàng bình tĩnh nói: “Vào thành đi.”

Sau khi nói xong, Sở Du bước lên xa liễn, Trưởng công chúa cũng ngồi lên phượng liễn của mình.

Xa liễn của Sở Du chạy theo sau Trưởng công chúa. Hai chiếc xa liễn xa hoa lững thững chạy một trước một sau từ chiến trường về tới trước cổng lớn Hoa Kinh.

4.8 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Monchan
Monchan
6 Tháng Cách đây

ôi sắp xong r, xúc động quá!

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!