Chương 164 (5)
Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Mà trong địa lao, Cố Sở Sinh nghe bên ngoài có tiếng bách tính reo hò mắng chửi, hắn đứng dậy nói: “Ta ra ngoài xem thử.” Hạ phụ hắn kể lại gia đình bối cảnh nhân.
Dứt lời, Cố Sở Sinh đi ra địa lao. Không bao lâu sau, hắn mừng rỡ quay lại, mở cửa nói: “A Du dẫn quân vào thành rồi! Vệ Uẩn, tới đây, ta cõng ngài đi gặp nàng.”
Vệ Uẩn nghe thấy tên Sở Du thì sững sờ. Cố Sở Sinh cõng chàng lên, sau đó gọi Thẩm Vô Song ngơ ngơ ngẩn ngẩn bên cạnh: “Thẩm Vô Song, nhanh lên! Đi thôi.” Dựa theo của nàng kinh nghiệm cùng đủ loại.
Ánh mắt Thẩm Vô Song rơi xuống người Vệ Uẩn, Vệ Uẩn cười: “Vô Song, đi thôi.” Khả đặt ra nếu không hợp lý, thế giới này.
Thẩm Vô Song rũ mắt, Cố Sở Sinh vui vẻ nói: “Thôi vậy, chúng ta trở lại đón ngươi sau.”
Dứt lời, hắn bèn chạy ra ngoài, nhưng Thẩm Vô Song đứng tại chỗ một lúc rồi cũng chạy theo. Nhị, bệnh nhân ở thái dương dưới không.
Vệ Uẩn được Cố Sở Sinh cõng. Đợi ra khỏi địa lao, ánh nắng chiếu rọi lên người, rốt cuộc chàng cũng nhận ra mình sắp đi gặp ai.
Chàng khẩn trương, đột ngột nắm lấy bả vai Cố Sở Sinh: “Cố huynh.” Điều thứ nhất rất phí trí nhớ
“Sao?” Tần Trà tắt ngọn nến mới ra môn.
“Ta không thể như vậy đi gặp nàng.”
Cố Sở Sinh sững sờ,íVệ Uẩn cười:Ï“Huynh xem bộ}dạng này của{ta đâu cóɪthích hợp điểgặp người yêuɨchứ?”
Rốt cuộcợCố Sở SinhĨcũng nhận ra,ịhắn ngẫm nghĩ,ổcười nói: “Đúng²thật.”
Dứt lời,[hắn cõng VệfUẩn nói: “Chúngẽta đi thayạy phục trước.”ũ
Hiện giờ, trongỗcung đã rối¸tinh rối mù,¸người Bắc Địchạgần như rútítoàn bộ khỏi}thành. Cố SởịSinh ló đầuĩra, nhanh chóngЇtìm một tháiЇgiám, chạy đếnữThiên điện đãõcó sẵn y{phục tẩy rửa.
BaÍngười tẩy rửaểđơn giản ởĨthiên điện, thayĩhoa y ngọc}quan, đeo túiụhương ngọc bội,:sau đó CốĩSở Sinh tìmọxe lăn choổVệ Uẩn, đẩyÍchàng đi vềÏhướng cửa cung.
Tinấtức Sở Duỏvà Trưởng côngíchúa sắp vàoḹkinh truyền tới,ặchiến cục bênậngoài đã định.ıXa liễn SởỉDu và Trưởngợcông chúa chạyἰthẳng về phía{cung thành dướiầsự tụ tập:reo hò củaựquần chúng.
Cố SởfSinh dẫn theoớVệ Uẩn, thầnìtử và tôiũtớ trong cungЇđứng ở cửa¹cung. Cánh cổngịtừ từ mởịra, khuôn mặtīngười hai bênìdần hiển hiệnổqua khe cửa,ằgiống như cuộnỉtranh vẽ chậmẽchạp trải ra.
SởởDu và Trưởngưcông chúa đứngắsóng vai ngoàiẫcửa. Hai ngườiἱmặc hoa y,ẵlưng eo thẳngịtắp, tư tháiătao nhã xinhỉđẹp, giống nhưìnon song ĐạiỉSở tươi đẹp,ắcao quý dịu)dàng. Tướng sĩἲđứng phía sauýhai người toànfthân nhuộm máu,ỉTần Thời Nguyệt,īSở Lâm Dương,ỷTống Thế Lan,ÏTưởng Thuần, TrườngẫNguyệt, Vãn Nguyệt…
Nhữngộngười này xếp:thành một hàng,ịchiến y trênứngười nhuốm máu,ộmũi kiếm trênἵtay sắc nhọn.
Phíaảsau nữa làửbinh lính, làıdân chúng, làýđông đảo chúngàsinh, là tân}sinh và tươngúlai của Đại,Sở.
Mà bên trongḻcung thành, VệỳUẩn và CốįSở Sinh một²đứng một ngồi.ịVệ Uẩn bạchày ngọc quan,ớCố Sở Sinhĩáo đỏ kimĬquan. Cơ thểìVệ Uẩn gầyăgò, trừ khuônõmặt, những vịïtrí lộ raêtrên người đềuệmang theo thươngặtích, có thểảthấy chàng đãíbị đối xửôtàn nhẫn thếínào.
Bọn họ bướcờqua con đườngặgian khổ nhất,ènhưng vào thời[khắc này, họàvẫn trầm tĩnhĩnghênh đón mọiàngười trở vềịnhư cũ.
Ánh mắtịSở Du vẫnăluôn dán lênổngười Vệ Uẩn.ỳNụ cười củaichàng dịu dàngẫbình thản tựaủtia nắng chiếuīxuống bệ cửaásau giờ ngọ}ngày xuân, chiếuḻrọi đến hoaĩđào cũng ấmẫáp.
Cổng thành vang²lên tiếng kêuệnặng nề, cuốiЇcùng mở raõhoàn toàn. Haiἴđội nhân mãựyên lặng nhìn[nhau. Lát sau,ẹCố Sở SinhĨkìm nén xúcĭđộng, dẫn theoɨmọi người chầmЇchậm khấu đầu.
“Thần,(Cố Sở Sinh…”ỳGiọng hắn nghẹnẹngào: “Cung nghênhẩCông chúa điệnúhạ hồi kinh!”¹
Cố Sở Sinhĩdẫn đầu, tấtểcả mọi ngườiúđều quỳ xuống.ýVẻ mặt Trưởng)công chúa bìnhụtĩnh, bà quayìđầu nhìn SởỏDu ngẩn ngơ³nhìn Vệ Uẩn,ặthúc nàng mộtỉcái: “Sợ cáiọgì!”
Sở Duïxốc lại tinh,thần, gian nan}mỉm cười. Sauīđó, dưới ánhủnhìn chăm chúềcủa mọi người,ẹnàng bước vềỉphía trước, đứngĮtrước mặt VệἵUẩn.
Nàng muốn nóiἳrất nhiều, nhưngẻnhất thời khôngữbiết phải nóiềgì. Vệ Uẩnửngẩng đầu nhìnẫnàng, nhẹ nhàngùbật cười.
“Ta biếtľnàng sẽ đếnứđón ta.”
Chàngļdịu dàng lênđtiếng: “Năm ấyỵmười bốn tuổi,ânàng từ nơiànày đón taÍvề nhà. NàngÎxem, hôm nayỷnàng cũng tớiļrồi.”
Nghe thế,írốt cuộc SởóDu cũng không:kiềm chế nổiỉnữa. Nàng ngồiḽxuống, bất chợt]ôm siết lấyἴchàng.
Tất cả sợ³hãi bấy lâuúnay đều bộcỏphát vào giờìkhắc này. Nàngἳcắn chặt khớpửhàm, rưng rưngânước mắt, khôngữdám bật raìtiếng.
Vệ Uẩn giơítay lên vuốtḽtóc nàng, ánhèmắt dịu dàng.
“A¹Du.” Chàng thấpùgiọng mở miệng:é“Chúng ta có(thể về nhàợrồi.”
“Ừ.”
Sở¸Du khàn giọngİđáp: “Chúng ta}về nhà.”
Từímười bốn tuổiĨđến hai mươiỉmốt tuổi, trênằđoạn đường này,jbọn họ đỡíđần nhau, kéoIánh sáng từẽtrong bóng tối,ạlội ngược dòngịtừ trong tuyệtĨcảnh.
Ngàn khó vạnợkhó, núi đaojbiển lửa, vạnļngười thoá mạ,³bạch cốt thành¹đồi. Nàng bênôchàng một đời,ạchàng hộ nàngícả đời.
Không phụİhẹn ước, khôngẳphụ kiếp này.
Cuốiİthu, năm NguyênắHoà thứ năm,ábởi vì sưuỷcao thuế nặng,Ĭchiến loạn liênìmiên, dân chúngɨlầm than, TrấnểQuốc Hầu VệìUẩn bị épıkhởi nghĩa, tựălập làm BìnhíVương, lấy “Mườiósách vấn tội”àvấn tội ĐếọVương, thiên hạĩchấn động, chưÏhầu hưởng ứng.
Trongļnhất thời, Tốngĺthị Quỳnh Châu,ắSở thị LạcẳChâu, Vương thịjHoa Châu đồngỳloạt tự lập,ứsố người khởiắnghĩa gần trăm,ụthiên hạ khởiệloạn.
Mùa xuân nămÎNguyên Hoà thứịsáu, Bắc Địchĩvà Trần Quốc[liên thủ xâm[phạm. Bạch Châu,ìQuỳnh Châu, HoaầChâu đối mặtɨđại dịch. Bắc(Địch câu kếtinội tặc TriệuḹNguyệt, đánh thẳngívào Hoa Kinh.ơNội các Đạiịhọc sĩ Cố[Sở Sinh phảnĩquốc xưng thần,¸dâng lên HoaĬKinh. Bình Vương³Vệ Uẩn thàḽchết không hàng,úthiên hạ cảmịđộng trước khíợphách Vệ vương,âliều chết chiếnưđấu anh dũng.ĭVệ đại phuḷnhân Sở Duịbụng mang dạểchửa toạ trấnầsa trường, Hữuấtướng quân chỉộhuy Thẩm Hữuợdẫn dụ BắcïĐịch, dùng thuốcínổ tạo raítuyết lở, vìạthế chôn thây.iLại lệnh Tảỡtướng quân TầnĩThời Nguyệt đạiỉphá quân Triệu,ợsau đó kếtòminh cùng Sởứthị Lạc Châu,ỳTống thị QuỳnhọChâu, ba quânÍgiành lại Hoa[Kinh, bảo vệỳTrưởng công chúaíhồi kinh. Bởi}vì Trưởng côngЇchúa vốn làἴmuội muội ThuầnấĐức Đế, lạiịmang thai đíchữtử Triệu thị,ờcho nên đượcòtôn lên làmɩNữ đế, doàhai người VệĩCố phụ tá,ἴthay Thiên tửỉnhiếp chính, đổiIniên hiệu làáThuận Bình.
Thuận Bình¹năm thứ nhất,ỉtháng sáu.
Cuối cùngựVệ Uẩn giậtậgấu vá vaiỏcũng gom gópìđủ sính lễảđến cửa đưaụsính.
Sau khi đưaợxong, hai bênftrong nhà địnhĩra hôn kỳ,ứmười sáu thángửsáu là ngàyḹhai người thànhíthân.
Sáng sớm hômòđó, Vệ Uẩnīchải đầu tóc,íđến Sở giaísớm một chút.ờSở Du đứngôtrước gương chải(đầu, bụng nàngɪđã lớn, giáịy cố ý³thay đổi rấtỵnhiều. Sở Cẩmẳđứng sau lưngèchải đầu choınàng, Tạ Vậnịngồi đằng sauĨkhẽ thút thít.
“KhôngĬbiết số coníthế nào, saoÍlại khổ nhưảvậy. Con lớnồbụng gả đi,ἲkhông biết phảiềchịu bao nhiêuũấm ức…”
“Đượcẳrồi, mẫu thân.”ĩSở Cẩm mấtợkiên nhẫn, nhỏĪgiọng nói: “VệíUẩn nặng tìnhạvới tỷ tỷ,íngười trong thiên:hạ đều biết.ãMẫu thân, ngườiỉđừng nói mấyïchuyện không quanũtrọng này nữa.”ĭ
“Không quan trọng?”ỉTạ Vận ngẩngịđầu: “Con cònfcó gan nóiùvới ta hả?ĩCon xem mặtầcon đi, thanhưdanh con đi.ẩNăm đó rảnhấrỗi không cóựchuyện gì chạyãđến Phượng Lăngılàm gì? Hômɩnay còn aiấchịu cưới con?ưCon không đếnýnỗi bảo thằngínhóc Hàn Mẫnòkia cưới conɩđấy chứ. Ha,ờnó bằng lòngỉcưới con, ta:còn cảm tạ‹trời đất nữaưkìa! Nhưng choîdù con cóữơn với ngườiãta, người taĨcũng đâu đến‹nỗi phải lấyắcả đời báoἲđáp chứ?”
“Khôngữsao.” Tiếng HànơMẫn đột ngộtïtruyền từ bênḷngoài vào, mừngỳrỡ nói: “Đệíkhông để ý!”ờ
“Biến!”
Sở Cẩmặném cây lượcùtới, tức giậnậnói: “Liên quanïgì tới đệ,ýra ngoài!”
HànìMẫn tươi cười,ỉkhoát tay áo,ĩnhanh chóng rụtĩđầu giả vờĮbiến mất.
Tạ Vậnẽkhông ngờ HànïMẫn lại ởýbên ngoài, nhấtỉthời hơi xấuổhổ. Sở Cẩmẻcài trâm phượngĩcho Sở Du,³bỗng nghe thấyỡbên ngoài truyềnîđến tiếng thịẹnữ hành lễ,ặsau đó nhìnẻthấy Tưởng Thuầnắbước vào.
Tưởng ThuầnЇvào phòng, nhìnơSở Du mộtỳlượt từ trêníxuống dưới. SởẳDu cười hỏi:‹“Tỷ tới làmỉgì?”
“Đến xemẻtân nương tử.”í
Tưởng Thuần thảnỏnhiên nói: “Vốnìdĩ A Lamầvà Nguỵ quậnĩchúa cũng đến,ẻnhưng sợ ởỵđây đông ngườiÍquá nên không°vào.”
“Nguỵ quậnἰchúa sao rồi?”j
“Vẫn ổn.” Tưởng Thuần cười: “Trận vừa đánh xong, kẻ lỗ mãng Tần Thời Nguyệt kia đã chạy tới Nguỵ vương phủ, quỳ gối ở cửa Vương phủ cầu hôn Quận chúa. Quận chúa nghe thấy thì hoảng hồn, chạy như bay từ Bạch Châu về Thanh Châu, nghe nói suýt nữa châm một mồi lửa đốt luôn Nguỵ vương phủ, sau đó hai người cứ thế đính hôn rồi.”
Dứt lời, đối phương quay đầu, lập tức nhìn thấy Sở Du đứng một bên xem kịch. Sở Du mặc hỉ bào mũ phượng, khoanh tay trước ngực, nghiêng người tựa cửa, ngẩng đầu hóng chuyện. Trong khoảnh khắc ánh mắt thanh niên kia nhìn sang, Sở Du bỗng ngẩn người.
Sở Du nghe Tưởng Thuần kể vụn vặt chuyện mỗi người, lòng trào dâng ấm áp.
“Hôm nay đã họ tới chưa?”
“Thẩm Vô Song khoẻ chưa?”
“Tới rồi.”
“Sở cô nương.” Chàng nói: “Cẩn thận dưới chân.”
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, rồi đồng thời bật cười. Vệ Uẩn mím môi, hình như hơi ngại ngùng, lại nhảy xuống. Cố Sở Sinh lạnh mắt nhìn chàng mắng: “Ngày đại hỉ mà nhảy tới nhảy lui, ngài tưởng mình là con khỉ à?”
Gần đây Sở Du lớn bụng, không thể đi lại lung tung, không biết được nhiều tin tức bằng Tưởng Thuần, bèn hỏi: “Thẩm Hữu đỡ hơn chút nào chưa?”
“Đại… Đại công tử…”
Sau khi Thẩm Hữu được Vương Lam đào từ trong núi tuyết ra, đại phu bảo là chân không thể đi, cứ nằm lì trên giường. Vương Lam ngày ngày chăm sóc, trông cũng có chút thú vị.
Có thể gặp được người đẹp nhất trong thời gian đó, lại càng không có gì tiếc nuối.
Tưởng Thuần nói tới Thẩm Hữu liền cười: “Hắn đã khoẻ lâu rồi, cấu kết với Thẩm Vô Song dụ dỗ A Lam đấy. Có điều A Lam cũng không ngốc, cô ấy đã biết từ lâu, chỉ là không nói mà thôi. Ta thấy…” Tưởng Thuần ngẫm nghĩ: “Chắc qua một thời gian nữa, chuyện vui của A Lam cũng sắp đến rồi.”
漫漫余生
“Thẩm Vô Song khoẻ chưa?”
Mỗi một cuộc gặp gỡ đều rất đẹp.
Cũng trong chớp mắt kia, một bóng áo đỏ đột ngột nhảy lên mái hiên, một tay túm lấy một cổ áo, ném thẳng sang hai bên. Thanh niên mặt như quan ngọc cười mắng: “Ngày đại hỉ của ta, đánh cái gì mà đánh?”
Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào. Thị nữ hớt hải chạy vào nói: “Không… Không xong rồi, Hàn công tử và Vệ công tử đánh nhau!”
Sở Du biết bộ dạng vừa mới được cứu ra của Thẩm Vô Song. Tưởng Thuần thở dài, gật đầu: “Bạch Thường chăm sóc hàng ngày, dạy từng chữ một. Ta nghe nói đêm nọ không biết xảy ra chuyện gì, Bạch Thường khóc cả buổi tối ở trong phòng, sau đó chạy đi nhảy sông. Thẩm Vô Song nhảy xuống sông kéo người lên, sau đó hai người đã ổn rồi.”
Cảm kích khi có được tình cảm tinh tế như mưa đêm thấm nhuần đầu xuân, lại hào sảng như gió mát thổi đi nghìn dặm.
Câu “Hai người đã ổn rồi” nói một cách sâu xa, Sở Du lập tức sáng tỏ. Chẳng những Thẩm Vô Song khoẻ rồi, mà có lẽ còn sắp tổ chức hôn sự.
Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh(*).
Sở Du nghe Tưởng Thuần kể vụn vặt chuyện mỗi người, lòng trào dâng ấm áp.
Lời còn chưa dứt, Tưởng Thuần đã chạy đi. Sở Du vội dẫn theo đám người Sở Cẩm chạy ra, nhìn thấy Vệ Lăng Xuân và Hàn Mẫn đang đánh nhau hăng tiết trên mái nhà.
Có một khoảnh khắc, chàng đột nhiên nghĩ nếu như đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nếu như năm đó người đính hôn với nàng là chàng, vậy thì có phải đoạn nhân duyên này sẽ suôn sẻ hơn không?
Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào. Thị nữ hớt hải chạy vào nói: “Không… Không xong rồi, Hàn công tử và Vệ công tử đánh nhau!”
Nếu như muốn cáo biệt, vậy chí ít nên cáo biết với quá khứ một cách triệt để, sạch sẽ, tâm không vướng mắc.
Nghe nói thế, mọi người đều sững sờ. Tưởng Thuần sực tỉnh trước tiên, nhanh chóng hỏi: “Đánh với công tử nào của Vệ gia?”
: tức là quãng đời còn lại rộng lớn, bao la, mênh mông, đằng đẵng.
“Đại… Đại công tử…”
“Vệ Uẩn, thật ra ta cảm thấy có thể thích chàng, sau đó gả cho chàng, không còn gì hạnh phúc hơn.”
Tưởng Thuần nói tới Thẩm Hữu liền cười: “Hắn đã khoẻ lâu rồi, cấu kết với Thẩm Vô Song dụ dỗ A Lam đấy. Có điều A Lam cũng không ngốc, cô ấy đã biết từ lâu, chỉ là không nói mà thôi. Ta thấy…” Tưởng Thuần ngẫm nghĩ: “Chắc qua một thời gian nữa, chuyện vui của A Lam cũng sắp đến rồi.”
Hắn và Tống Thế Lan đứng sau lưng Vệ Uẩn, tiếp theo là đám người Thẩm Hữu, Thẩm Vô Song, Tần Thời Nguyệt.
Lời còn chưa dứt, Tưởng Thuần đã chạy đi. Sở Du vội dẫn theo đám người Sở Cẩm chạy ra, nhìn thấy Vệ Lăng Xuân và Hàn Mẫn đang đánh nhau hăng tiết trên mái nhà.
Công phu Hàn Mẫn không bằng Vệ Lăng Xuân, nhưng cậu rất am hiểu ám khí. Mắt thấy cậu đánh đến nóng máu, vén tay áo định phóng ám khí, Sở Cẩm vội vàng la lên: “Không được quậy!”
Gần đây Sở Du lớn bụng, không thể đi lại lung tung, không biết được nhiều tin tức bằng Tưởng Thuần, bèn hỏi: “Thẩm Hữu đỡ hơn chút nào chưa?”
Cũng trong chớp mắt kia, một bóng áo đỏ đột ngột nhảy lên mái hiên, một tay túm lấy một cổ áo, ném thẳng sang hai bên. Thanh niên mặt như quan ngọc cười mắng: “Ngày đại hỉ của ta, đánh cái gì mà đánh?”
Dứt lời, đối phương quay đầu, lập tức nhìn thấy Sở Du đứng một bên xem kịch. Sở Du mặc hỉ bào mũ phượng, khoanh tay trước ngực, nghiêng người tựa cửa, ngẩng đầu hóng chuyện. Trong khoảnh khắc ánh mắt thanh niên kia nhìn sang, Sở Du bỗng ngẩn người.
Cả đời này, chàng chưa từng gọi nàng là Sở cô nương, dường như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau thì đã có tầng tầng lớp lớp thân phận.
Thời gian trăm chuyển nghìn hồi, có một thoáng dường như nàng chợt thấy thiếu niên áo đen bảy năm trước, chàng cũng đứng ngay vị trí ấy, trầm tĩnh nhìn sang.
Thời gian trăm chuyển nghìn hồi, có một thoáng dường như nàng chợt thấy thiếu niên áo đen bảy năm trước, chàng cũng đứng ngay vị trí ấy, trầm tĩnh nhìn sang.
Nghe nói thế, mọi người đều sững sờ. Tưởng Thuần sực tỉnh trước tiên, nhanh chóng hỏi: “Đánh với công tử nào của Vệ gia?”
Hai người lẳng lặng nhìn nhau, rồi đồng thời bật cười. Vệ Uẩn mím môi, hình như hơi ngại ngùng, lại nhảy xuống. Cố Sở Sinh lạnh mắt nhìn chàng mắng: “Ngày đại hỉ mà nhảy tới nhảy lui, ngài tưởng mình là con khỉ à?”
Nghe thấy tiếng gọi này, Sở Du nhẹ nhàng bật cười.
Vệ Uẩn cười, ngượng ngùng nói: “Ta… Ta tưởng Sở Du không thấy chứ.”
Cố Sở Sinh khẽ cười giễu, quay đầu nhìn về phía Sở Du.
“Vệ Uẩn.” Nàng thấp giọng nói: “Dắt ta đi đi.”
“Hôm nay đã họ tới chưa?”
Lần này Vệ Uẩn dẫn hắn tới để lấp đủ chỗ. Hắn vốn định từ chối, nhưng phút cuối cùng, hắn bỗng nhiên cảm thấy.
Lần này Vệ Uẩn dẫn hắn tới để lấp đủ chỗ. Hắn vốn định từ chối, nhưng phút cuối cùng, hắn bỗng nhiên cảm thấy.
Nếu như muốn cáo biệt, vậy chí ít nên cáo biết với quá khứ một cách triệt để, sạch sẽ, tâm không vướng mắc.
Vệ Uẩn sững sờ, một tiếng “Thích” kia làm phai mờ tất cả cay đắng và không cam lòng.
Hắn và Tống Thế Lan đứng sau lưng Vệ Uẩn, tiếp theo là đám người Thẩm Hữu, Thẩm Vô Song, Tần Thời Nguyệt.
Cố Sở Sinh khẽ cười giễu, quay đầu nhìn về phía Sở Du.
Sau khi đến giờ lành, dây pháo nổ vang, đại môn hé mở, tân nương tử cầm lụa đỏ trên tay, được người dẫn ra. Vệ Uẩn hơi căng thẳng, được người khác dẫn lên trước, nắm lấy một đầu lụa đỏ.
Vệ Uẩn cười, ngượng ngùng nói: “Ta… Ta tưởng Sở Du không thấy chứ.”
Có một khoảnh khắc, chàng đột nhiên nghĩ nếu như đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nếu như năm đó người đính hôn với nàng là chàng, vậy thì có phải đoạn nhân duyên này sẽ suôn sẻ hơn không?
Nàng hiểu vì sao chàng lại gọi như vậy, nàng nhếch môi, dịu dàng lên tiếng.
Sau khi đến giờ lành, dây pháo nổ vang, đại môn hé mở, tân nương tử cầm lụa đỏ trên tay, được người dẫn ra. Vệ Uẩn hơi căng thẳng, được người khác dẫn lên trước, nắm lấy một đầu lụa đỏ.
Cả đời này, chàng chưa từng gọi nàng là Sở cô nương, dường như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau thì đã có tầng tầng lớp lớp thân phận.
Chàng bỗng nhiên rất muốn gọi nàng một tiếng Sở cô nương, rất hi vọng chàng có thể gặp được nàng khi nàng thuở thiếu nữ.
Vì thế chàng nắm lụa đỏ, dịu dàng mở miệng.
“Sở cô nương.” Chàng nói: “Cẩn thận dưới chân.”
Nghe thấy tiếng gọi này, Sở Du nhẹ nhàng bật cười.
Với Sở Du mà nói, nàng rất cảm kích.
Nàng hiểu vì sao chàng lại gọi như vậy, nàng nhếch môi, dịu dàng lên tiếng.
“Vệ Uẩn, thật ra ta cảm thấy có thể thích chàng, sau đó gả cho chàng, không còn gì hạnh phúc hơn.”
Vệ Uẩn sững sờ, một tiếng “Thích” kia làm phai mờ tất cả cay đắng và không cam lòng.
Chàng lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn về phía tất cả mọi người tươi cười nhìn họ. Thẩm Hữu vui vẻ huýt sáo, mắt Cố Sở Sinh mang theo sự ôn hoà, mỗi người đều dùng cách riêng của mình để biểu đạt sự chúc phúc và vui mừng.
Mỗi một cuộc gặp gỡ đều rất đẹp.
Thật hạnh phúc có thể gặp được người trong thời gian đẹp nhất.
(*) Nguyên văn là 漫漫余生: tức là quãng đời còn lại rộng lớn, bao la, mênh mông, đằng đẵng.
Có thể gặp được người đẹp nhất trong thời gian đó, lại càng không có gì tiếc nuối.
Với Sở Du mà nói, nàng rất cảm kích.
Cảm kích khi có được tình cảm tinh tế như mưa đêm thấm nhuần đầu xuân, lại hào sảng như gió mát thổi đi nghìn dặm.
Chàng lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn về phía tất cả mọi người tươi cười nhìn họ. Thẩm Hữu vui vẻ huýt sáo, mắt Cố Sở Sinh mang theo sự ôn hoà, mỗi người đều dùng cách riêng của mình để biểu đạt sự chúc phúc và vui mừng.
Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh(*).
“Vệ Uẩn.” Nàng thấp giọng nói: “Dắt ta đi đi.”
Chàng bỗng nhiên rất muốn gọi nàng một tiếng Sở cô nương, rất hi vọng chàng có thể gặp được nàng khi nàng thuở thiếu nữ.
Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh(*).Với Sở Du mà nói, nàng rất cảm kích.Chàng bỗng nhiên rất muốn gọi nàng một tiếng Sở cô nương, rất hi vọng chàng có thể gặp được nàng khi nàng thuở thiếu nữ.(*) Nguyên văn là “Vẫn ổn.” Tưởng Thuần cười: “Trận vừa đánh xong, kẻ lỗ mãng Tần Thời Nguyệt kia đã chạy tới Nguỵ vương phủ, quỳ gối ở cửa Vương phủ cầu hôn Quận chúa. Quận chúa nghe thấy thì hoảng hồn, chạy như bay từ Bạch Châu về Thanh Châu, nghe nói suýt nữa châm một mồi lửa đốt luôn Nguỵ vương phủ, sau đó hai người cứ thế đính hôn rồi.”“Đại… Đại công tử…”Sau khi Thẩm Hữu được Vương Lam đào từ trong núi tuyết ra, đại phu bảo là chân không thể đi, cứ nằm lì trên giường. Vương Lam ngày ngày chăm sóc, trông cũng có chút thú vị.漫漫余生Tưởng Thuần nói tới Thẩm Hữu liền cười: “Hắn đã khoẻ lâu rồi, cấu kết với Thẩm Vô Song dụ dỗ A Lam đấy. Có điều A Lam cũng không ngốc, cô ấy đã biết từ lâu, chỉ là không nói mà thôi. Ta thấy…” Tưởng Thuần ngẫm nghĩ: “Chắc qua một thời gian nữa, chuyện vui của A Lam cũng sắp đến rồi.”Sở Du nghe Tưởng Thuần kể vụn vặt chuyện mỗi người, lòng trào dâng ấm áp.: tức là quãng đời còn lại rộng lớn, bao la, mênh mông, đằng đẵng.
____________________________________
Hoàn chính văn
***
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi viết nhiều chữ như vậy, cuối cùng cũng kết thúc rồi.
(Lược một đoạn)
Thời điểm viết xong kết cục truyện này, trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp.
Thật ra bộ truyện này đã ảnh hưởng rất lớn đến tôi. Trước đây, tôi viết văn hay thích tạo ra mâu thuẫn, khúc chiết.
Nhưng ở truyện này, thời điểm cùng trưởng thành với hai người, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự đáng quý của tình cảm kiên định và bồi bạn lẫn nhau.
Thật ra truyện này không phải là truyện ngược nhất mà tôi từng viết, thậm chí nhiều khi tôi không cảm thấy đây là một bộ truyện ngược.
Bản thân tôi viết truyện này đã khóc nhiều lần, mỗi lần khóc đều không phải khóc vì nhân vật quá thảm, mà là vì tình cảm này hoặc giả vì nhân vật này quá tốt đẹp.
Thật ra trong quá trình sáng tác có rất nhiều chuyện không hề dự liệu trước. Bởi vì tôi không phải là một tác giả toàn thời gian đúng nghĩa. Tôi còn có công việc của mình, lại thêm biến cố trong mấy tháng nay, cùng với kinh nghiệm đổi mới chưa ổn định, dù cho mỗi lần đều cố gắng duy trì ổn định và tỉ mỉ, nhưng cuối cùng lại không làm được, tôi xin lỗi mọi người tại đây.
(Tác giả còn nói nữa, nhưng mình thấy không quan trọng nên lược rồi :d)
P/s (Zens Zens):
Vậy là cuối cùng cũng hoàn chính văn, cảm ơn mọi người đã đi cùng mình đến hết bộ truyện này. Ai đọc xong chương cuối thì cho mình một tí comment cảm xúc nha, mình thích đọc comment đúc kết cảm xúc cuối truyện của các bạn lắm ^^
Tính ra mình bắt đầu edit Sơn Hà Chẩm đến nay cũng đã gần hai năm, cùng vui cùng khóc với bộ truyện rất nhiều, đôi khi mình định bỏ cuộc nhưng nhờ sự cổ vũ của mọi người mà đã lết được đến cuối cùng. Một lần nữa, mình chân thành cảm ơn các bạn đã cổ vũ và comment tiếp thêm sức lực cho mình.
Trong quá trình edit truyện, mình không ngờ mình sẽ gắn bó với sở thích này lâu như vậy. Ban đầu chỉ vì mình thấy nhiều truyện hay nhưng không ai làm, nên mới rảnh rỗi đi mày mò edit truyện. Edit xong thì đâm ra thích tiếng Trung nên cũng mày mò học tiếng Trung, hi vọng sau này có thể đọc truyện không cần convert và coi phim không cần sub =)))).
Mình làm truyện một mình, đoạn đầu truyện Sơn Hà Chẩm và các truyện trước edit còn non tay nên chắc chắn có rất nhiều sai sót, hi vọng mọi người thấy thì nhắc nhở nhẹ nhàng, đừng xát muối vào tim mình ^^
Tiếp theo, mình sẽ làm vài chương ngoại truyện của Sơn Hà Chẩm mà mình thích (cái này chắc còn lâu, vì tạm thời mình đang bận) và thêm một bộ mới (tạm thời chưa biết truyện nào ^^).
Các bạn nhớ đăng ký nhận thông báo chương truyện mới qua Email và theo dõi Facebook Zens Zens nhé. Khi nào có chương mới hoặc truyện mới, mình sẽ thông báo cho các bạn!
Hoặc các bạn có thể đọc các bộ truyện đã hoàn khác của nhà mình theo đường link này >>> https://zenszens.com/truyen-da-hoan-tat/
Cuối cùng thì ai cũng giữ vững được sơ tâm của mình. Mình rất thương yêu cúp pồ Cửu Tư – Ngọc Như nhưng mình vẫn sẽ dành một khoảng trống dành cho cúp pồ Uẩn Du, cái mình thích chính là cách tác giả xây dựng nhân vật, từ chính tới phụ, không nhân vật nào là dư thừa. Vì thế nên mới làm nên một câu chuyện hay như thế nào. Có lẽ với nhiều người, Sơn Hà Chẩm là câu chuyện của hai nhân vật chính Vệ Uẩn-Sở Du nhưng đối với mình, dù là Cố Sở… Đọc thêm »
Tâm trạng mình khá nặng nề khi đọc đến cuối truyện, mình mong chờ được thấy bộ dạng chàng cầm trường thương oai phong lẫm liệt chiến đâu với Bắc Địch biết bao, nên mình cảm thấy hơi đáng tiếc. Dù biết là việc chàng làm là điều khó khăn nhất nhưng vẫn thấy đáng tiếc. Lời cuối mình muốn gửi lời cảm ơn đến Zens vì đã mang đến một bộ truyện rất hay và cảm động, chúc Zens nhiều sức khoẻ và luôn vui.
Qua nhiều cảm xúc cuối cùng mình cũng đọc xong truyện. Từ lúc đọc xong Trường Phong Độ mình đã rất thích cách viết của Mặc Thư Bạch, từ cách hành văn đến cách dẫn dắt câu chuyện, diễn biến tâm lý của từng nhân vật từ chính đến phụ đều làm mình khó thoát khỏi truyện. Sơn Hà Chẩm cũng không ngoại lệ. Mình thương Vệ Uẩn từ một thiếu niên vô tư trải qua biến cố mất đi phụ huynh, nợ nước thù nhà cộng lại buộc người phải trưởng thành, thương Cố Sở Sinh một đời kiêu… Đọc thêm »
ôi cuối cùng cx hoàn rồi. Siêu siêu xúc động, lúc VA lên mái nhà cản 2 cậu đánh nhau rồi hồi tưởng lại lần đầu gặp SD, cảm giác như đã qua 1 đời, trải qua hết sóng gió ánh mắt vẫn như thuở ban đầu. Kết viên mãn quá hic. Lúc đọc truyện cảm xúc lên lên xuống xuống chỉ sợ cuối cùng sẽ để lại tiếc nuối vì nv nào cx thương, nhưng kết thế này mình đã rất hài lòng rồi. Giờ chỉ chờ cẩu lương ở NT thôi, hi vọng Triệu Nguyệt với trưởng công… Đọc thêm »