Sơn Hà Chẩm – Chương 164 (5) – Hoàn chính văn

Chương 164 (5)

Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Mà trong địa lao, Cố Sở Sinh nghe bên ngoài có tiếng bách tính reo hò mắng chửi, hắn đứng dậy nói: “Ta ra ngoài xem thử.” Hạ phụ hắn kể lại gia đình bối cảnh nhân.

Dứt lời, Cố Sở Sinh đi ra địa lao. Không bao lâu sau, hắn mừng rỡ quay lại, mở cửa nói: “A Du dẫn quân vào thành rồi! Vệ Uẩn, tới đây, ta cõng ngài đi gặp nàng.”

Vệ Uẩn nghe thấy tên Sở Du thì sững sờ. Cố Sở Sinh cõng chàng lên, sau đó gọi Thẩm Vô Song ngơ ngơ ngẩn ngẩn bên cạnh: “Thẩm Vô Song, nhanh lên! Đi thôi.” Dựa theo của nàng kinh nghiệm cùng đủ loại.

Ánh mắt Thẩm Vô Song rơi xuống người Vệ Uẩn, Vệ Uẩn cười: “Vô Song, đi thôi.” Khả đặt ra nếu không hợp lý, thế giới này.

Thẩm Vô Song rũ mắt, Cố Sở Sinh vui vẻ nói: “Thôi vậy, chúng ta trở lại đón ngươi sau.”

Dứt lời, hắn bèn chạy ra ngoài, nhưng Thẩm Vô Song đứng tại chỗ một lúc rồi cũng chạy theo. Nhị, bệnh nhân ở thái dương dưới không.

Vệ Uẩn được Cố Sở Sinh cõng. Đợi ra khỏi địa lao, ánh nắng chiếu rọi lên người, rốt cuộc chàng cũng nhận ra mình sắp đi gặp ai.

Chàng khẩn trương, đột ngột nắm lấy bả vai Cố Sở Sinh: “Cố huynh.” Điều thứ nhất rất phí trí nhớ

“Sao?” Tần Trà tắt ngọn nến mới ra môn.

“Ta không thể như vậy đi gặp nàng.”

C S Sinh sng s,íV Un cưi:Ï“Huynh xem b}dng này ca{ta đâu cóɪthích hp đigp ngưi yêuɨch?”

Rt cucC S SinhĨcũng nhn ra,hn ngm nghĩ,cưi nói: “Đúng²tht.”

Dt li,[hn cõng VfUn nói: “Chúngta đi thayy phc trưc.”ũ

Hin gi, trongcung đã ri¸tinh ri mù,¸ngưi Bc Đchgn như rútítoàn b khi}thành. C SSinh ló đuĩra, nhanh chóngЇtìm mt tháiЇgiám, chy đếnThiên đin đãõcó sn y{phc ty ra.

BaÍngưi ty rađơn gin Ĩthiên đin, thayĩhoa y ngc}quan, đeo túihương ngc bi,:sau đó CĩS Sinh tìmxe lăn choV Un, đyÍchàng đi vÏhưng ca cung.

Tintc S Duvà Trưng côngíchúa sp vàokinh truyn ti,chiến cc bênngoài đã đnh.ıXa lin SDu và Trưngcông chúa chythng v phía{cung thành dưis t tp:reo hò caqun chúng.

C SfSinh dn theoV Un, thnìt và tôiũt trong cungЇđng ca¹cung. Cánh cngt t mra, khuôn mtīngưi hai bênìdn hin hinqua khe ca,ging như cuntranh v chmchp tri ra.

SDu và Trưngưcông chúa đngsóng vai ngoàica. Hai ngưimc hoa y,lưng eo thngtp, tư tháiătao nhã xinhđp, ging nhưìnon song ĐiS tươi đp,cao quý du)dàng. Tưng sĩđng phía sauýhai ngưi toànfthân nhum máu,Tn Thi Nguyt,īS Lâm Dương,Tng Thế Lan,ÏTưng Thun, TrưngNguyt, Vãn Nguyt…

Nhngngưi này xếp:thành mt hàng,chiến y trênngưi nhum máu,mũi kiếm trêntay sc nhn.

Phíasau na làbinh lính, làıdân chúng, làýđông đo chúngàsinh, là tân}sinh và tươngúlai ca Đi,S.

Mà bên trongcung thành, VUn và CįS Sinh mt²đng mt ngi.V Un bchày ngc quan,C S Sinhĩáo đ kimĬquan. Cơ thìV Un gyăgò, tr khuônõmt, nhng vïtrí l raêtrên ngưi đumang theo thươngtích, có ththy chàng đãíb đi xôtàn nhn thếínào.

Bn h bưcqua con đưnggian kh nht,ènhưng vào thi[khc này, hàvn trm tĩnhĩnghênh đón miàngưi tr vnhư cũ.

Ánh mtS Du vnăluôn dán lênngưi V Un.N cưi caichàng du dàngbình thn tatia nng chiếuīxung b caásau gi ng}ngày xuân, chiếuri đến hoaĩđào cũng máp.

Cng thành vang²lên tiếng kêunng n, cuiЇcùng m raõhoàn toàn. Haiđi nhân mãyên lng nhìn[nhau. Lát sau,C S SinhĨkìm nén xúcĭđng, dn theoɨmi ngưi chmЇchm khu đu.

Thn,(C S SinhGing hn nghnngào: “Cung nghênhCông chúa đinúh hi kinh!”¹

C S Sinhĩdn đu, ttc mi ngưiúđu qu xung.ýV mt Trưng)công chúa bìnhtĩnh, bà quayìđu nhìn SDu ngn ngơ³nhìn V Un,thúc nàng mtcái: “S cáigì!”

S Duïxc li tinh,thn, gian nan}mm cưi. Sauīđó, dưi ánhnhìn chăm chúca mi ngưi,nàng bưc vphía trưc, đngĮtrưc mt VUn.

Nàng mun nóirt nhiu, nhưngnht thi khôngbiết phi nóigì. V Unngng đu nhìnnàng, nh nhàngùbt cưi.

“Ta biếtľnàng s đếnđón ta.”

Chàngļdu dàng lênđtiếng: “Năm ymưi bn tui,ânàng t nơiànày đón taÍv nhà. NàngÎxem, hôm naynàng cũng tiļri.”

Nghe thế,írt cuc SóDu cũng không:kim chế nina. Nàng ngixung, bt cht]ôm siết lychàng.

Tt c s³hãi by lâuúnay đu bcphát vào giìkhc này. Nàngcn cht khphàm, rưng rưngânưc mt, khôngdám bt raìtiếng.

V Un giơítay lên vuttóc nàng, ánhèmt du dàng.

“A¹Du.” Chàng thpùging m ming:éChúng ta có(th v nhàri.”

.”

S¸Du khàn gingİđáp: “Chúng ta}v nhà.”

Tímưi bn tuiĨđến hai mươimt tui, trênđon đưng này,jbn h đíđn nhau, kéoIánh sáng ttrong bóng ti,li ngưc dòngt trong tuytĨcnh.

Ngàn khó vnkhó, núi đaojbin la, vnļngưi thoá m,³bch ct thành¹đi. Nàng bênôchàng mt đi,chàng h nàngíc đi.

Không phİhn ưc, khôngph kiếp này.

Cuiİthu, năm NguyênHoà th năm,ábi vì sưucao thuế nng,Ĭchiến lon liênìmiên, dân chúngɨlm than, TrnQuc Hu VìUn b épıkhi nghĩa, tălp làm BìnhíVương, ly “Mưiósách vn tiàvn ti ĐếVương, thiên hĩchn đng, chưÏhu hưng ng.

Trongļnht thi, Tngĺth Qunh Châu,S th LcChâu, Vương thjHoa Châu đnglot t lp,s ngưi khinghĩa gn trăm,thiên h khilon.

Mùa xuân nămÎNguyên Hoà thsáu, Bc Đchĩvà Trn Quc[liên th xâm[phm. Bch Châu,ìQunh Châu, HoaChâu đi mtɨđi dch. Bc(Đch câu kếtini tc TriuNguyt, đánh thngívào Hoa Kinh.ơNi các Đihc sĩ C[S Sinh phnĩquc xưng thn,¸dâng lên HoaĬKinh. Bình Vương³V Un thàchết không hàng,úthiên h cmđng trưc khíphách V vương,âliu chết chiếnưđu anh dũng.ĭV đi phunhân S Dubng mang dcha to trnsa trưng, Hutưng quân chhuy Thm Hudn d BcïĐch, dùng thucín to raítuyết l, vìthế chôn thây.iLi lnh Ttưng quân TnĩThi Nguyt điphá quân Triu,sau đó kếtòminh cùng Sth Lc Châu,Tng th QunhChâu, ba quânÍgiành li Hoa[Kinh, bo vTrưng công chúaíhi kinh. Bi}vì Trưng côngЇchúa vn làmui mui ThunĐc Đế, limang thai đícht Triu th,cho nên đưcòtôn lên làmɩN đế, doàhai ngưi VĩC ph tá,thay Thiên tnhiếp chính, điIniên hiu làáThun Bình.

Thun Bình¹năm th nht,tháng sáu.

Cui cùngV Un gitgu vá vaicũng gom gópìđ sính lđến ca đưasính.

Sau khi đưaxong, hai bênftrong nhà đnhĩra hôn k,mưi sáu thángsáu là ngàyhai ngưi thànhíthân.

Sáng sm hômòđó, V Unīchi đu tóc,íđến S giaísm mt chút.S Du đngôtrưc gương chi(đu, bng nàngɪđã ln, giáy c ý³thay đi rtnhiu. S Cmđng sau lưngèchi đu choınàng, T Vnngi đng sauĨkh thút thít.

KhôngĬbiết s coníthế nào, saoÍli kh nhưvy. Con lnbng g đi,không biết phichu bao nhiêuũm c…

Đưcri, mu thân.”ĩS Cm mtkiên nhn, nhĪging nói: “VíUn nng tìnhvi t t,íngưi trong thiên:h đu biết.ãMu thân, ngưiđng nói myïchuyn không quanũtrng này na.”ĭ

Không quan trng?”T Vn ngngđu: “Con cònfcó gan nóiùvi ta h?ĩCon xem mtcon đi, thanhưdanh con đi.Năm đó rnhri không cóchuyn gì chyãđến Phưng Lăngılàm gì? Hômɩnay còn aichu cưi con?ưCon không đếnýni bo thngínhóc Hàn Mnòkia cưi conɩđy ch. Ha,nó bng lòngcưi con, ta:còn cm ttri đt naưkìa! Nhưng choîdù con cóơn vi ngưiãta, ngưi taĨcũng đâu đếnni phi lyc đi báođáp ch?”

Khôngsao.” Tiếng HànơMn đt ngtïtruyn t bênngoài vào, mngr nói: “Đíkhông đ ý!”

“Biến!”

S Cmném cây lưcùti, tc ginnói: “Liên quanïgì ti đ,ýra ngoài!”

HànìMn tươi cưi,khoát tay áo,ĩnhanh chóng rtĩđu gi vĮbiến mt.

T Vnkhông ng HànïMn li ýbên ngoài, nhtthi hơi xuh. S Cmcài trâm phưngĩcho S Du,³bng nghe thybên ngoài truynîđến tiếng thn hành l,sau đó nhìnthy Tưng Thunbưc vào.

Tưng ThunЇvào phòng, nhìnơS Du mtlưt t trêníxung dưi. SDu cưi hi:“T ti làmgì?”

Đến xemtân nương t.”í

Tưng Thun thnnhiên nói: “Vnìdĩ A Lamvà Ngu qunĩchúa cũng đến,nhưng s đây đông ngưiÍquá nên không°vào.”

“Ngu qunchúa sao ri?”j

“Vẫn ổn.” Tưởng Thuần cười: “Trận vừa đánh xong, kẻ lỗ mãng Tần Thời Nguyệt kia đã chạy tới Nguỵ vương phủ, quỳ gối ở cửa Vương phủ cầu hôn Quận chúa. Quận chúa nghe thấy thì hoảng hồn, chạy như bay từ Bạch Châu về Thanh Châu, nghe nói suýt nữa châm một mồi lửa đốt luôn Nguỵ vương phủ, sau đó hai người cứ thế đính hôn rồi.”

Dứt lời, đối phương quay đầu, lập tức nhìn thấy Sở Du đứng một bên xem kịch. Sở Du mặc hỉ bào mũ phượng, khoanh tay trước ngực, nghiêng người tựa cửa, ngẩng đầu hóng chuyện. Trong khoảnh khắc ánh mắt thanh niên kia nhìn sang, Sở Du bỗng ngẩn người.

Sở Du nghe Tưởng Thuần kể vụn vặt chuyện mỗi người, lòng trào dâng ấm áp.

“Hôm nay đã họ tới chưa?”

“Thẩm Vô Song khoẻ chưa?”

“Tới rồi.”

“Sở cô nương.” Chàng nói: “Cẩn thận dưới chân.”

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, rồi đồng thời bật cười. Vệ Uẩn mím môi, hình như hơi ngại ngùng, lại nhảy xuống. Cố Sở Sinh lạnh mắt nhìn chàng mắng: “Ngày đại hỉ mà nhảy tới nhảy lui, ngài tưởng mình là con khỉ à?”

Gần đây Sở Du lớn bụng, không thể đi lại lung tung, không biết được nhiều tin tức bằng Tưởng Thuần, bèn hỏi: “Thẩm Hữu đỡ hơn chút nào chưa?”

“Đại… Đại công tử…”

Sau khi Thẩm Hữu được Vương Lam đào từ trong núi tuyết ra, đại phu bảo là chân không thể đi, cứ nằm lì trên giường. Vương Lam ngày ngày chăm sóc, trông cũng có chút thú vị.

Có thể gặp được người đẹp nhất trong thời gian đó, lại càng không có gì tiếc nuối.

Tưởng Thuần nói tới Thẩm Hữu liền cười: “Hắn đã khoẻ lâu rồi, cấu kết với Thẩm Vô Song dụ dỗ A Lam đấy. Có điều A Lam cũng không ngốc, cô ấy đã biết từ lâu, chỉ là không nói mà thôi. Ta thấy…” Tưởng Thuần ngẫm nghĩ: “Chắc qua một thời gian nữa, chuyện vui của A Lam cũng sắp đến rồi.”

漫漫余生

“Thẩm Vô Song khoẻ chưa?”

Mỗi một cuộc gặp gỡ đều rất đẹp.

Cũng trong chớp mắt kia, một bóng áo đỏ đột ngột nhảy lên mái hiên, một tay túm lấy một cổ áo, ném thẳng sang hai bên. Thanh niên mặt như quan ngọc cười mắng: “Ngày đại hỉ của ta, đánh cái gì mà đánh?”

Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào. Thị nữ hớt hải chạy vào nói: “Không… Không xong rồi, Hàn công tử và Vệ công tử đánh nhau!”

Sở Du biết bộ dạng vừa mới được cứu ra của Thẩm Vô Song. Tưởng Thuần thở dài, gật đầu: “Bạch Thường chăm sóc hàng ngày, dạy từng chữ một. Ta nghe nói đêm nọ không biết xảy ra chuyện gì, Bạch Thường khóc cả buổi tối ở trong phòng, sau đó chạy đi nhảy sông. Thẩm Vô Song nhảy xuống sông kéo người lên, sau đó hai người đã ổn rồi.”

Cảm kích khi có được tình cảm tinh tế như mưa đêm thấm nhuần đầu xuân, lại hào sảng như gió mát thổi đi nghìn dặm.

Câu “Hai người đã ổn rồi” nói một cách sâu xa, Sở Du lập tức sáng tỏ. Chẳng những Thẩm Vô Song khoẻ rồi, mà có lẽ còn sắp tổ chức hôn sự.

Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh(*).

Sở Du nghe Tưởng Thuần kể vụn vặt chuyện mỗi người, lòng trào dâng ấm áp.

Lời còn chưa dứt, Tưởng Thuần đã chạy đi. Sở Du vội dẫn theo đám người Sở Cẩm chạy ra, nhìn thấy Vệ Lăng Xuân và Hàn Mẫn đang đánh nhau hăng tiết trên mái nhà.

Có một khoảnh khắc, chàng đột nhiên nghĩ nếu như đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nếu như năm đó người đính hôn với nàng là chàng, vậy thì có phải đoạn nhân duyên này sẽ suôn sẻ hơn không?

Không bao lâu sau, bên ngoài vang lên tiếng ồn ào. Thị nữ hớt hải chạy vào nói: “Không… Không xong rồi, Hàn công tử và Vệ công tử đánh nhau!”

Nếu như muốn cáo biệt, vậy chí ít nên cáo biết với quá khứ một cách triệt để, sạch sẽ, tâm không vướng mắc.

Nghe nói thế, mọi người đều sững sờ. Tưởng Thuần sực tỉnh trước tiên, nhanh chóng hỏi: “Đánh với công tử nào của Vệ gia?”

: tức là quãng đời còn lại rộng lớn, bao la, mênh mông, đằng đẵng.

“Đại… Đại công tử…”

“Vệ Uẩn, thật ra ta cảm thấy có thể thích chàng, sau đó gả cho chàng, không còn gì hạnh phúc hơn.”

Tưởng Thuần nói tới Thẩm Hữu liền cười: “Hắn đã khoẻ lâu rồi, cấu kết với Thẩm Vô Song dụ dỗ A Lam đấy. Có điều A Lam cũng không ngốc, cô ấy đã biết từ lâu, chỉ là không nói mà thôi. Ta thấy…” Tưởng Thuần ngẫm nghĩ: “Chắc qua một thời gian nữa, chuyện vui của A Lam cũng sắp đến rồi.”

Hắn và Tống Thế Lan đứng sau lưng Vệ Uẩn, tiếp theo là đám người Thẩm Hữu, Thẩm Vô Song, Tần Thời Nguyệt.

Lời còn chưa dứt, Tưởng Thuần đã chạy đi. Sở Du vội dẫn theo đám người Sở Cẩm chạy ra, nhìn thấy Vệ Lăng Xuân và Hàn Mẫn đang đánh nhau hăng tiết trên mái nhà.

Công phu Hàn Mẫn không bằng Vệ Lăng Xuân, nhưng cậu rất am hiểu ám khí. Mắt thấy cậu đánh đến nóng máu, vén tay áo định phóng ám khí, Sở Cẩm vội vàng la lên: “Không được quậy!”

Gần đây Sở Du lớn bụng, không thể đi lại lung tung, không biết được nhiều tin tức bằng Tưởng Thuần, bèn hỏi: “Thẩm Hữu đỡ hơn chút nào chưa?”

Cũng trong chớp mắt kia, một bóng áo đỏ đột ngột nhảy lên mái hiên, một tay túm lấy một cổ áo, ném thẳng sang hai bên. Thanh niên mặt như quan ngọc cười mắng: “Ngày đại hỉ của ta, đánh cái gì mà đánh?”

Dứt lời, đối phương quay đầu, lập tức nhìn thấy Sở Du đứng một bên xem kịch. Sở Du mặc hỉ bào mũ phượng, khoanh tay trước ngực, nghiêng người tựa cửa, ngẩng đầu hóng chuyện. Trong khoảnh khắc ánh mắt thanh niên kia nhìn sang, Sở Du bỗng ngẩn người.

Cả đời này, chàng chưa từng gọi nàng là Sở cô nương, dường như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau thì đã có tầng tầng lớp lớp thân phận.

Thời gian trăm chuyển nghìn hồi, có một thoáng dường như nàng chợt thấy thiếu niên áo đen bảy năm trước, chàng cũng đứng ngay vị trí ấy, trầm tĩnh nhìn sang.

Thời gian trăm chuyển nghìn hồi, có một thoáng dường như nàng chợt thấy thiếu niên áo đen bảy năm trước, chàng cũng đứng ngay vị trí ấy, trầm tĩnh nhìn sang.

Nghe nói thế, mọi người đều sững sờ. Tưởng Thuần sực tỉnh trước tiên, nhanh chóng hỏi: “Đánh với công tử nào của Vệ gia?”

Hai người lẳng lặng nhìn nhau, rồi đồng thời bật cười. Vệ Uẩn mím môi, hình như hơi ngại ngùng, lại nhảy xuống. Cố Sở Sinh lạnh mắt nhìn chàng mắng: “Ngày đại hỉ mà nhảy tới nhảy lui, ngài tưởng mình là con khỉ à?”

Nghe thấy tiếng gọi này, Sở Du nhẹ nhàng bật cười.

Vệ Uẩn cười, ngượng ngùng nói: “Ta… Ta tưởng Sở Du không thấy chứ.”

Cố Sở Sinh khẽ cười giễu, quay đầu nhìn về phía Sở Du.

“Vệ Uẩn.” Nàng thấp giọng nói: “Dắt ta đi đi.”

“Hôm nay đã họ tới chưa?”

Lần này Vệ Uẩn dẫn hắn tới để lấp đủ chỗ. Hắn vốn định từ chối, nhưng phút cuối cùng, hắn bỗng nhiên cảm thấy.

Lần này Vệ Uẩn dẫn hắn tới để lấp đủ chỗ. Hắn vốn định từ chối, nhưng phút cuối cùng, hắn bỗng nhiên cảm thấy.

Nếu như muốn cáo biệt, vậy chí ít nên cáo biết với quá khứ một cách triệt để, sạch sẽ, tâm không vướng mắc.

Vệ Uẩn sững sờ, một tiếng “Thích” kia làm phai mờ tất cả cay đắng và không cam lòng.

Hắn và Tống Thế Lan đứng sau lưng Vệ Uẩn, tiếp theo là đám người Thẩm Hữu, Thẩm Vô Song, Tần Thời Nguyệt.

Cố Sở Sinh khẽ cười giễu, quay đầu nhìn về phía Sở Du.

Sau khi đến giờ lành, dây pháo nổ vang, đại môn hé mở, tân nương tử cầm lụa đỏ trên tay, được người dẫn ra. Vệ Uẩn hơi căng thẳng, được người khác dẫn lên trước, nắm lấy một đầu lụa đỏ.

Vệ Uẩn cười, ngượng ngùng nói: “Ta… Ta tưởng Sở Du không thấy chứ.”

Có một khoảnh khắc, chàng đột nhiên nghĩ nếu như đây là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, nếu như năm đó người đính hôn với nàng là chàng, vậy thì có phải đoạn nhân duyên này sẽ suôn sẻ hơn không?

Nàng hiểu vì sao chàng lại gọi như vậy, nàng nhếch môi, dịu dàng lên tiếng.

Sau khi đến giờ lành, dây pháo nổ vang, đại môn hé mở, tân nương tử cầm lụa đỏ trên tay, được người dẫn ra. Vệ Uẩn hơi căng thẳng, được người khác dẫn lên trước, nắm lấy một đầu lụa đỏ.

Cả đời này, chàng chưa từng gọi nàng là Sở cô nương, dường như lần đầu tiên bọn họ gặp nhau thì đã có tầng tầng lớp lớp thân phận.

Chàng bỗng nhiên rất muốn gọi nàng một tiếng Sở cô nương, rất hi vọng chàng có thể gặp được nàng khi nàng thuở thiếu nữ.

Vì thế chàng nắm lụa đỏ, dịu dàng mở miệng.

“Sở cô nương.” Chàng nói: “Cẩn thận dưới chân.”

Nghe thấy tiếng gọi này, Sở Du nhẹ nhàng bật cười.

Với Sở Du mà nói, nàng rất cảm kích.

Nàng hiểu vì sao chàng lại gọi như vậy, nàng nhếch môi, dịu dàng lên tiếng.

“Vệ Uẩn, thật ra ta cảm thấy có thể thích chàng, sau đó gả cho chàng, không còn gì hạnh phúc hơn.”

Vệ Uẩn sững sờ, một tiếng “Thích” kia làm phai mờ tất cả cay đắng và không cam lòng.

Chàng lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn về phía tất cả mọi người tươi cười nhìn họ. Thẩm Hữu vui vẻ huýt sáo, mắt Cố Sở Sinh mang theo sự ôn hoà, mỗi người đều dùng cách riêng của mình để biểu đạt sự chúc phúc và vui mừng.

Mỗi một cuộc gặp gỡ đều rất đẹp.

Thật hạnh phúc có thể gặp được người trong thời gian đẹp nhất.

(*) Nguyên văn là 漫漫余生: tức là quãng đời còn lại rộng lớn, bao la, mênh mông, đằng đẵng.

Có thể gặp được người đẹp nhất trong thời gian đó, lại càng không có gì tiếc nuối.

Với Sở Du mà nói, nàng rất cảm kích.

Cảm kích khi có được tình cảm tinh tế như mưa đêm thấm nhuần đầu xuân, lại hào sảng như gió mát thổi đi nghìn dặm.

Chàng lẳng lặng ngẩng đầu, nhìn về phía tất cả mọi người tươi cười nhìn họ. Thẩm Hữu vui vẻ huýt sáo, mắt Cố Sở Sinh mang theo sự ôn hoà, mỗi người đều dùng cách riêng của mình để biểu đạt sự chúc phúc và vui mừng.

Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh(*).

“Vệ Uẩn.” Nàng thấp giọng nói: “Dắt ta đi đi.”

Chàng bỗng nhiên rất muốn gọi nàng một tiếng Sở cô nương, rất hi vọng chàng có thể gặp được nàng khi nàng thuở thiếu nữ.

Thiên địa làm chiếu, non sông làm gối, nơi mà chàng ở, chính là bát ngát dư sinh(*).Với Sở Du mà nói, nàng rất cảm kích.Chàng bỗng nhiên rất muốn gọi nàng một tiếng Sở cô nương, rất hi vọng chàng có thể gặp được nàng khi nàng thuở thiếu nữ.(*) Nguyên văn là “Vẫn ổn.” Tưởng Thuần cười: “Trận vừa đánh xong, kẻ lỗ mãng Tần Thời Nguyệt kia đã chạy tới Nguỵ vương phủ, quỳ gối ở cửa Vương phủ cầu hôn Quận chúa. Quận chúa nghe thấy thì hoảng hồn, chạy như bay từ Bạch Châu về Thanh Châu, nghe nói suýt nữa châm một mồi lửa đốt luôn Nguỵ vương phủ, sau đó hai người cứ thế đính hôn rồi.”“Đại… Đại công tử…”Sau khi Thẩm Hữu được Vương Lam đào từ trong núi tuyết ra, đại phu bảo là chân không thể đi, cứ nằm lì trên giường. Vương Lam ngày ngày chăm sóc, trông cũng có chút thú vị.漫漫余生Tưởng Thuần nói tới Thẩm Hữu liền cười: “Hắn đã khoẻ lâu rồi, cấu kết với Thẩm Vô Song dụ dỗ A Lam đấy. Có điều A Lam cũng không ngốc, cô ấy đã biết từ lâu, chỉ là không nói mà thôi. Ta thấy…” Tưởng Thuần ngẫm nghĩ: “Chắc qua một thời gian nữa, chuyện vui của A Lam cũng sắp đến rồi.”Sở Du nghe Tưởng Thuần kể vụn vặt chuyện mỗi người, lòng trào dâng ấm áp.: tức là quãng đời còn lại rộng lớn, bao la, mênh mông, đằng đẵng.

____________________________________

Hoàn chính văn

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tôi viết nhiều chữ như vậy, cuối cùng cũng kết thúc rồi.

(Lược một đoạn)

Thời điểm viết xong kết cục truyện này, trong lòng tôi cảm thấy rất ấm áp.

Thật ra bộ truyện này đã ảnh hưởng rất lớn đến tôi. Trước đây, tôi viết văn hay thích tạo ra mâu thuẫn, khúc chiết.

Nhưng ở truyện này, thời điểm cùng trưởng thành với hai người, lần đầu tiên tôi cảm nhận được sự đáng quý của tình cảm kiên định và bồi bạn lẫn nhau.

Thật ra truyện này không phải là truyện ngược nhất mà tôi từng viết, thậm chí nhiều khi tôi không cảm thấy đây là một bộ truyện ngược.

Bản thân tôi viết truyện này đã khóc nhiều lần, mỗi lần khóc đều không phải khóc vì nhân vật quá thảm, mà là vì tình cảm này hoặc giả vì nhân vật này quá tốt đẹp.

Thật ra trong quá trình sáng tác có rất nhiều chuyện không hề dự liệu trước. Bởi vì tôi không phải là một tác giả toàn thời gian đúng nghĩa. Tôi còn có công việc của mình, lại thêm biến cố trong mấy tháng nay, cùng với kinh nghiệm đổi mới chưa ổn định, dù cho mỗi lần đều cố gắng duy trì ổn định và tỉ mỉ, nhưng cuối cùng lại không làm được, tôi xin lỗi mọi người tại đây.

(Tác giả còn nói nữa, nhưng mình thấy không quan trọng nên lược rồi :d)

P/s (Zens Zens):

Vậy là cuối cùng cũng hoàn chính văn, cảm ơn mọi người đã đi cùng mình đến hết bộ truyện này. Ai đọc xong chương cuối thì cho mình một tí comment cảm xúc nha, mình thích đọc comment đúc kết cảm xúc cuối truyện của các bạn lắm ^^

Tính ra mình bắt đầu edit Sơn Hà Chẩm đến nay cũng đã gần hai năm, cùng vui cùng khóc với bộ truyện rất nhiều, đôi khi mình định bỏ cuộc nhưng nhờ sự cổ vũ của mọi người mà đã lết được đến cuối cùng. Một lần nữa, mình chân thành cảm ơn các bạn đã cổ vũ và comment tiếp thêm sức lực cho mình.

Trong quá trình edit truyện, mình không ngờ mình sẽ gắn bó với sở thích này lâu như vậy. Ban đầu chỉ vì mình thấy nhiều truyện hay nhưng không ai làm, nên mới rảnh rỗi đi mày mò edit truyện. Edit xong thì đâm ra thích tiếng Trung nên cũng mày mò học tiếng Trung, hi vọng sau này có thể đọc truyện không cần convert và coi phim không cần sub =)))).

Mình làm truyện một mình, đoạn đầu truyện Sơn Hà Chẩm và các truyện trước edit còn non tay nên chắc chắn có rất nhiều sai sót, hi vọng mọi người thấy thì nhắc nhở nhẹ nhàng, đừng xát muối vào tim mình ^^

Tiếp theo, mình sẽ làm vài chương ngoại truyện của Sơn Hà Chẩm mà mình thích (cái này chắc còn lâu, vì tạm thời mình đang bận) và thêm một bộ mới (tạm thời chưa biết truyện nào ^^).

Các bạn nhớ đăng ký nhận thông báo chương truyện mới qua Email và theo dõi Facebook Zens Zens nhé. Khi nào có chương mới hoặc truyện mới, mình sẽ thông báo cho các bạn!

Hoặc các bạn có thể đọc các bộ truyện đã hoàn khác của nhà mình theo đường link này >>> https://zenszens.com/truyen-da-hoan-tat/

 

5 12 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

57 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hồ Jia
Hồ Jia
3 Năm Cách đây

Cuối cùng thì ai cũng giữ vững được sơ tâm của mình. Mình rất thương yêu cúp pồ Cửu Tư – Ngọc Như nhưng mình vẫn sẽ dành một khoảng trống dành cho cúp pồ Uẩn Du, cái mình thích chính là cách tác giả xây dựng nhân vật, từ chính tới phụ, không nhân vật nào là dư thừa. Vì thế nên mới làm nên một câu chuyện hay như thế nào. Có lẽ với nhiều người, Sơn Hà Chẩm là câu chuyện của hai nhân vật chính Vệ Uẩn-Sở Du nhưng đối với mình, dù là Cố Sở… Đọc thêm »

Uyen
Uyen
3 Năm Cách đây

Tâm trạng mình khá nặng nề khi đọc đến cuối truyện, mình mong chờ được thấy bộ dạng chàng cầm trường thương oai phong lẫm liệt chiến đâu với Bắc Địch biết bao, nên mình cảm thấy hơi đáng tiếc. Dù biết là việc chàng làm là điều khó khăn nhất nhưng vẫn thấy đáng tiếc. Lời cuối mình muốn gửi lời cảm ơn đến Zens vì đã mang đến một bộ truyện rất hay và cảm động, chúc Zens nhiều sức khoẻ và luôn vui.

Hanako
Hanako
3 Năm Cách đây

Qua nhiều cảm xúc cuối cùng mình cũng đọc xong truyện. Từ lúc đọc xong Trường Phong Độ mình đã rất thích cách viết của Mặc Thư Bạch, từ cách hành văn đến cách dẫn dắt câu chuyện, diễn biến tâm lý của từng nhân vật từ chính đến phụ đều làm mình khó thoát khỏi truyện. Sơn Hà Chẩm cũng không ngoại lệ. Mình thương Vệ Uẩn từ một thiếu niên vô tư trải qua biến cố mất đi phụ huynh, nợ nước thù nhà cộng lại buộc người phải trưởng thành, thương Cố Sở Sinh một đời kiêu… Đọc thêm »

Monchan
Monchan
8 Tháng Cách đây

ôi cuối cùng cx hoàn rồi. Siêu siêu xúc động, lúc VA lên mái nhà cản 2 cậu đánh nhau rồi hồi tưởng lại lần đầu gặp SD, cảm giác như đã qua 1 đời, trải qua hết sóng gió ánh mắt vẫn như thuở ban đầu. Kết viên mãn quá hic. Lúc đọc truyện cảm xúc lên lên xuống xuống chỉ sợ cuối cùng sẽ để lại tiếc nuối vì nv nào cx thương, nhưng kết thế này mình đã rất hài lòng rồi. Giờ chỉ chờ cẩu lương ở NT thôi, hi vọng Triệu Nguyệt với trưởng công… Đọc thêm »

57
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!