Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 09

Chương 09

Ta vốn là Đại vương nuôi cá, lại bị cô ngấm ngầm phá ao

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Chuyện phải làm rất đơn giản.” Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng bước vào trong. Vừa vào sảnh, Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi đứng ngang hàng với mình. Nàng liếc nhìn Giản Hành Chi, Giản Hành Chi lập tức nhận ra vị trí không đúng, bèn lùi về sau một bước.

Đứng một trước một sau xong, Tần Uyển Uyển ho khẽ, mỉm cười với Quân Thù, vươn tay: “Làm chuyện huynh hứa với ta trước đi.”

“Ta giúp muội xong, làm sao biết muội không gạt ta?”

Quân Thù quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nghi ngờ. Tần Uyển Uyển xoay đầu nhìn xung quanh: “Chỗ các người nhiều người như vậy, còn sợ một kỳ Trúc Cơ như ta chạy thoát à?”

“Sư mui nói đúng.” TngjTích Niên vôîcùng st rut,ĺthúc gic QuânThù: “Bây gi,³Tô sư muitnh li làquan trng nht.¹Ngài ha cáiígì vi sưmui thì làmnhanh lên.”

QuânìThù nghe vythì hít sâuìmt hơi, đngfdy: “Mui đitheo ta.”

TnUyn Uyn vàÏGin Hành Chimt trưc mtsau theo hnăvào gian trongİLinh Lung Các.áQuân Thù quayđu nhìn GinHành Chi: “Ngươikhông cn đitheo.”

“Ngươi bota không điĩlà ta không}đi à?” GiníHành Chi chếgiu: “Ngươi làĭai?”

Vãn Nhi.”Quân Thù quayđu nhìn TníUyn Uyn: “Tênh nhân nàyca mui thtkhông hiu phépļtc.”

“Y hiuflòng ta.” TnìUyn Uyn vươnītay: “Đng nói{nhm na, maulên.”

Quân Thùnhìn chm chm]Tn Uyn Uyn,Îkhuôn mt ngưicon gái trưcÏmt va quenĩthuc li vaxa l.

Đt:nhiên hn phát(hin đã rtnhiu năm hnchưa tng quanIsát k nàng.

Trưcđây nàng vn¹luôn vây quanhhn, hn đãưquen vi sɪquan tâm caènàng. Dù choĩnàng mua GinfChi Din v,]hn cũng biếtíchng qua lànàng mun chctc hn.

Dù saoĪhn cũng làđThiếu ch NhcếThành, nàng khôngn t b(vinh hoa phúïquý.

Đã quen trongmt nàng đulà hn, bngĩmt hôm pháthin ánh mtĩnàng phng lngĬthn nhiên, hnhơi không thoiìmái.

Nhưng Quân Thùnhanh chóng dnİs khó chunày xung, lymt ngc bi[t trong tayíáo ra.

Vi nănglc ca hn,¹mun trit tiêuĺphù chú caThm Tri Minhílà rt khó.íNhưng may mnthiên tài đabo Quân giart nhiu, ngcõbi này làmón đ chuyênàdùng đ điphó vi loiChú truy tìm°đưc h biípháp lc ccmnh.

Quân Thù giơ[tay nm lyɩc tay TnéUyn Uyn, đt³ngc bi lênc tay nàng,v nhanh mydòng phù văn,ísau đó chphai ngón tay:dán lên ngcbi, nh gingÎhi: “Mui liđnh gi tròĩgì mà munĩtrit tiêu Chútruy tìm?”

Khôngíliên quan tiıhuynh.”

Tn UynUyn căng thngnhìn đng phùàvăn kia leoÍlên trên cánhétay nàng, tnggiây tng phútìcnh giác hànhàđng ca QuânũThù.

Đ phòng nhưfvy khiến QuâníThù không khiĬnhìn nàng thêm,ľm ming tràophúng: “Chng límui đnh rikhi Vn TâmɨTông tht à?”

“Có gì khôngíth?”

Tn Uyn)Uyn ngưc mt)nhìn Quân Thù:Vì sao takhông th riĮkhi?”

S khóíchu trong lòngĩQuân Thù càngln hơn, hnìnhc nh nàng:ĩ“Hôn ưc giata và mui…

Thôi đi.” TnUyn Uyn vaônghe thy linày đã bun(nôn không chuèđưc, lp tcđáp tr: “Chuynâđó là doph mu quyếtĩđnh, ta chưatng đng ý.Hin nay phmu ta đuiđã quy tiên,huynh c xemnhư không cóáchuyn này, nóiếvi ph thânīhuynh rng takhông mun lyùlà đưc.”

NgheĪnói thế, nháyếmt Quân Thùni cáu, hnbt cht rúttay, ct ngcbi: “Xong ri.”

Dt li, chúìvăn ca hnđui theo cn{xé Chú truyĺtìm ca ThmĬTri Minh trongĨcơ th TnUyn Uyn. Haidòng phù vănđng thi tiêutan trong ngưiĩnàng.

Ba ngưi cùngđi ra khiìgian trong. Va²ti tin snh,ĩtt c mi¹ngưi đu quayɪsang nhìn. TngļTích Niên stĩrut: “Sư mui…í

“Sư huynh.” TnIUyn Uyn ctli Tng Tích(Niên, đến gny nh gingíhi: “Kết giiln trưc muibo huynh btrí, huynh đã:b trí xongchưa?”

“Xong ri.”ếTng Tích Niênígt đu: “Haiéngày trưc lúcmui nói viãhuynh, huynh đãâbày kết gii]che chn thníthc xung quanhfTô sư mui.”ì

Tn Uyn Uyngt đu, như]vy hn làTô Nguyt Lyăkhông biết chuynâxy ra bênngoài, hết thykhông h phòngb.

“Tt lm.” TnĨUyn Uyn mmícưi, quay đunhìn v phíaɨđám đông: “Hômnay, ch yếuìta mi cácv sư thúcsư bá, sưôhuynh sư t,sư đ sư³mui trong Tôngếmôn đến đâyÎlà vì s[trong sch caúTn Vãn ta.”

Mi ngưi nhìnɩv phía TnUyn Uyn. TnãUyn Uyn hơicăng thng, nànghng ging: “Vàiīngày trưc, tavà Tô sư¸mui cùng gpnn ti Mtcnh. Hai ngưiáchúng ta vôĩtình đng phiãmt con nhímľcp chín. Conĩnhím này đangtrng thương, munÎnut chúng tafđ tm b.ĪNó đánh lénsau lưng Tôèsư mui. Dưitình thế cpbách, ta đành:đy sư muixung núi, hivng mui ycó th ri)xa chiến cc,éthoát khi himòcnh. Nhưng tali s connhím này đuitheo không buông,cho nên đãıhuyết chiến viùcon nhím nàyĨmưi ngày trên{vách núi. Maymà yêu thúthân mang trngéthương, cui cùngưta may mnsng sót, ănđưc yêu đanèca nó, gnggưng sng tiếp.Mà T thếéchâu ghi liõđúng cnh tađy mui y,c thế miĩngưi nghĩ tamưu hi sưõmui. Hôm nayđ t chngminh s trongìsch, ta quyếtúđnh đánh thcsư mui, đsư mui làmchng, tr li}s công bngcho ta.”

Dtĩli, Tn UynUyn nháy mtvi Gin HànhĩChi. Gin HànhChi kéo chiếcrương, m raưcho đám ngưixem.

Tn Uyn Uynđi ti bênícnh chiếc rương,ĭnghiêm túc giithiu: “Hai ngàyļtrưc, ta tiđLinh Lung Cácâphát hin dưngnhư thc hica sư muihot đng rtĩmnh. Ta đoáns dĩ sưmui bt tnhlà vì bĩvây trong thchi. Cưng épếphá b thcìhi ca mtìngưi s gây(tn hi chosư mui, viitư cách sưt, ta khôngđành lòng ctùđt tương laica mui y,,cho nên cīý làm côngàc “máy chiếuìnày, h trįsư mui tnh[li t trongèhuyn cnh thchi. Có điuòta cn mtÎv tu sĩNguyên Anh trilên giúp đ,thông qua mónïđ ca tatiến vào thchi sư mui,không biết cóìai bng lòngkhông?”

Đ ta.”ó

Đ huynh.”

QuânêThù và TngìTích Niên đng:thanh lên tiếng.Tn Uyn Uynìgt đu nhìnív phía QuânìThù: “Xét thyQuân thiếu ch)tình sâu nghĩa°nng vi Tô,sư mui, Quânóthiếu ch, chuynnày xin nhíhuynh, mi đến]đây ngi.”

QuânăThù đng lên,ãngi vào ghếìtrưc mt TnéUyn Uyn. TnUyn Uyn lyára vài tmbùa to chưati mt bànɩtay, bên trênļni si dây,đu khác casi dây làlá bùa hìnhvuông có kíchthưc tương t.iTn Uyn Uyn²giao lá bùa]cho Quân Thù:ôQuân thiếu ch,[đây là vtìgiúp huynh tiếnvào thc hica Tô sưômui, huynh cómun kim tramt chút không?”

Quân Thù cưikhy, ngưc mtnhìn Tn UynãUyn, ánh mtcha đng cnhcáo: “Ta khôngítin mui stn thương ta.”õ

“B đánh chưađ h?”

GinHành Chi liếcxéo hn. QuânĬThù quét mtlnh sang, ngiįthng ngưi: “Btíđu đi.”

TnúUyn Uyn lyílá bùa dánvào hai bênhuyt Thái Dươngĩvà huyt BáchHi ca QuânThù.

Sau đó bưcti bên cnhTô Nguyt Ly,dán lá bùalên v tríitương t.

Gin HànhChi ly tmgương trong rươngīg ra, đt bên cnh.Tn Uyn Uyn(cm dây niīlin vi tmùgương, ly lábùa trên dâyìdán vào lưngQuân Thù.

Quân Thù,ta tht tòmò.” Tn UynUyn thp gingơhi: “Huynh thíchgì TôļNguyt Ly?”

“Nàngy đơn thunIhơn mui.” QuânɪThù lãnh đmЇđáp, ánh mtnhìn nàng ncha khinh thưng:i“Yêu ta hơn¹mui.”

.”

TnUyn Uyn nhúnívai: “Đưc ri,nhanh lên thôi.”í

Dt li, TnUyn Uyn nóiòbng âm lưngmà mi ngưi[đu có thènghe thy: “Quânthiếu ch, lát]na ta sơthi sáo. Sauékhi tiếng sáoívang lên, huynhâs không thm mt. Tiếpíđó, huynh snhìn thy mtcánh cng ln,huynh tìm cáchím cánh cngíra. Đi sau(khi đi vào,huynh lp tcĩbiến thành mtcon th hocmt con mèoôtiếp cn Tôưsư mui trưc.Đi Tô sưmui buông lngcnh giác, huynhơli t tĩdn mui yIra ngoài. Nhk, huynh khôngth liu lĩnh,ĩl như khiếnTô sư muib kích đng,e rng haiïngưi đu gpnguy him bênùtrong thc hiÏca mui y.”

“Biết ri, btĩđu đi.”

QuânThù lên tiếngĩđáp. Gin HànhìChi ly tmémàn đã thu}nh trong rương giũ raľtrưc tm gương.ĬTm màn phóngèto, Gin HànhChi ly cáiègiá dng đngìdưi đt, mtrp chiếu bóngóđơn gin hìnhthành.

Đi lát na,bt lun xyra chuyn gì,mi ngưi cũng¸đng lên tiếng,°tránh quy nhiuQuân thiếu ch.”Ĭ

Tn Uyn Uync làm rav, mi ngưiãđu căng thngúgt đu.

Thy miếth đu sn[sàng, Tn UynUyn bt đuôthi sáo. QuânThù nhíu mày.Lúc này, mànhình hin lên,tt c mièngưi đu thymt cánh cngòln xut hintrên tm màntrng. Quân Thùếđưa lưng vũphía bn h,ìchy nhanh tiĬch cánh cng.

Nhìnèchiếc gương niĨlin vi QuânThù, ri linhìn màn hình,òđám ngưi lptc hiu raìđây hn là¹thc hi caTô Nguyt Ly.Có điu vìsao Tn Vãnli tn côngĩtn sc muncho bn hɩxem thc hica Tô NguytìLy?

Bn h khôngɩhiu, nhưng cũngkhông dám nhiuêli.

Cng ln trênĮtm màn vadày va nng,[Quân Thù đưatay đy mtícái, không h°suy suyn.

Quân Thùnhíu đu mày,rót linh lcvào tay, đyɪmnh mt cái,ècng ln mm m ra,ɨgió lnh lùaávào mt. QuânThù ghi nhili Tn UyníUyn, hoá thànhưmt con thtrng, nhy vàothế gii băngītuyết đy tri.

Chytrên tuyết mtlát, Quân Thùnhn ra dưngnhư đa thếơnày là HoangiThành BcĭCnh, bn bđu là băngđtuyết, phòng cÎcũng đưc xâyt gch băng.Tô Nguyt Lyichưa bao giđến Hoang thành,ĩsao thc hiıli như thế?

Quân°Thù hết scĩkhó hiu, nghihoc mt hi,bng nhiên hnnghe thy tiếngTô Nguyt Ly:, Bt Tu,¸huynh mau xem,nơi này cóéth.”

Là NguytíLy!

Quân Thù vui mừng quay đầu, nhưng ngay lúc quay đầu kia, hắn chợt sửng sốt.

Đây đều là hành động mà Tô Nguyệt Ly từng làm với hắn!

Hắn nhìn thấy Tô Nguyệt Ly kéo một người đàn ông áo trắng, hai người giống như thần tiên quyến lữ, tươi cười trong trẻo nhìn hắn.

“Vậy đấy là số phận của cô ta.” Ninh Bất Tu thở dài: “Đến lúc đó, ta và nàng đến an ủi chăm sóc người nhà cô ta, xem như không có lỗi với cô ta. Nàng nên nghĩ thoáng, đừng lo lắng quá.”

Hai người bên trong giao chiến kịch liệt, Quân Thù bên ngoài đỏ mắt run run.

“Để ta bắt cho nàng.”

Quân Thù không kiềm chế nữa, khôi phục hình dạng trên nền tuyết. Sau đó, hắn mặc kệ thức hải Tô Nguyệt Ly có bị tổn hại hay không, đánh thẳng linh lực mạnh mẽ vào trong phòng, quát lớn: “Tô Nguyệt Ly, ra đây!”

Tô Nguyệt Ly: “Ta vốn là Đại vương nuôi cá, lại bị cô ngấm ngầm phá ao(*).”

“Thôi, không nên.” Tô Nguyệt Ly bước tới trước mặt người đàn ông, mỉm cười định ôm lấy Quân Thù. Người đàn ông xách Quân Thù ra xa, ngăn Tô Nguyệt Ly lại: “Nàng muốn con thỏ này thì phải báo đáp vi phu.”

Người đàn ông bên cạnh nàng ta mỉm cười, bước đến trước mặt Quân Thù, tóm lấy lỗ tai hắn rồi cười với Tô Nguyệt Ly: “Nguyệt Ly, đây là một con thỏ ngốc, hay là nướng đi?”

Nhìn nàng ta dùng nắm tay nhỏ đấm vào ngực người đàn ông, xoay người chạy đi.

“Thôi, không nên.” Tô Nguyệt Ly bước tới trước mặt người đàn ông, mỉm cười định ôm lấy Quân Thù. Người đàn ông xách Quân Thù ra xa, ngăn Tô Nguyệt Ly lại: “Nàng muốn con thỏ này thì phải báo đáp vi phu.”

***

Vi phu!

Tống Tích Niên ngăn nàng lại, đỏ mắt, nhìn chằm chằm tấm màn: “Để huynh xem tiếp!”

Nữ thần hiền lành, dịu dàng, chỉ yêu mình hắn trong lòng hắn bỗng dưng hoá thành một con người.

“Lỡ như… Lỡ như sư tỷ không chịu bỏ qua…”

Đám người tại đó đều cả kinh.

Mà Tần Vãn đúng là cứu nàng ta, nhưng nàng ta lại vì củng cố tu vi mà thà để Tần Vãn chết cũng không chịu tỉnh lại trước, còn chàng chàng thiếp thiếp, tán tỉnh giao hoan với một người đàn ông trong thức hải.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, Quân Thù ở trên tấm màn ra sức giãy giụa cơ thể. Hắn hận bản thân không thể lập tức khôi phục hình dáng, giết chết tên đàn ông này.

Người đàn ông này là ai? Là tưởng tượng của Tô Nguyệt Ly sao? Vì sao hắn tự xưng là chồng của Tô Nguyệt Ly?

Hắn đứng thẳng người bằng thân thỏ. Một con thỏ tuyết chảy nước mắt, ngửa đầu cười dài.

Đám người đưa mắt nhìn nhau, Quân Thù ở trên tấm màn ra sức giãy giụa cơ thể. Hắn hận bản thân không thể lập tức khôi phục hình dáng, giết chết tên đàn ông này.

“Đến đây, cho ta hôn một cái.”

Người bên ngoài không biết, nhưng hắn ở bên trong thức hải lại cảm giác được rõ ràng.

Hắn nhìn thấy Tô Nguyệt Ly kéo một người đàn ông áo trắng, hai người giống như thần tiên quyến lữ, tươi cười trong trẻo nhìn hắn.

(*) Ao cá: Một từ bắt nguồn từ bộ phim Sam Sam đến đây ăn này, ý chỉ những người dính thính của mình giống như con cá mình nuôi trong ao, càng nhiều người dính thính thì ao cá càng lớn.

Đây không phải là tưởng tượng của Tô Nguyệt Ly, đây là một con người!!!

“Chỉ là sư huynh.”

Tô Nguyệt Ly nói một cách chân thành thắm thiết. Quân Thù dưới nền tuyết đã đông đá đến ngây người, hoàn toàn lạnh lòng.

Hắn cũng từng nghe những lời này, mà hắn và Ninh Bất Tu đều tin tưởng vào nó.

Và hắn cũng biết người này, thiếu chủ Hoang Thành – Ninh Bất Tu, mà bí thuật của Ninh thị đó là sau khi giao hoà thức hải với bạn lữ sẽ cùng hưởng tu vi.

Khoảng chừng một khắc đồng hồ sau, chiến cục mới tạm dừng, chỉ còn nghe thấy tiếng tuyết rơi xung quanh. Tần Uyển Uyển nhìn Quân Thù dưới nền tuyết sắp đông thành đá, ngẫm nghĩ hiện tại cũng tương đối rồi, đang định đánh thức Quân Thù, bỗng nghe thấy hai người trong phòng tựa như rít điếu thuốc sau khi hành sự, thong thả tán gẫu.

“Huynh thích gì ở Tô Nguyệt Ly?”

Giao hoà thức hải, khó trách Tô Nguyệt Ly có thể tạo nên địa thế Hoang Thành. Nhưng điều này có nghĩa là Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu đã thành hôn, rõ ràng nàng nói chỉ thích một mình hắn, tại sao có thể…

Người đàn ông này là ai? Là tưởng tượng của Tô Nguyệt Ly sao? Vì sao hắn tự xưng là chồng của Tô Nguyệt Ly?

Người đàn ông không chịu, cúi đầu hôn nàng ta. Tô Nguyệt Ly né tránh, miệng bảo đừng mà. Người đàn ông lấn người tới, tay kia nắm chặt tai thỏ của Quân Thù, huơ qua huơ lại giữa không trung.

Quân Thù siết chặt nắm tay thỏ, nhưng vẫn quan tâm đến Tô Nguyệt Ly nên đành mặc người đàn ông kia túm lỗ tai, nhìn Tô Nguyệt Ly đỏ mặt đáp: “Huynh muốn báo đáp cái gì?”

“Đến đây, cho ta hôn một cái.”

Quân Thù siết chặt nắm tay thỏ, nhưng vẫn quan tâm đến Tô Nguyệt Ly nên đành mặc người đàn ông kia túm lỗ tai, nhìn Tô Nguyệt Ly đỏ mặt đáp: “Huynh muốn báo đáp cái gì?”

Người đàn ông cười khẽ. Tô Nguyệt Ly cúi đầu: “Không muốn, huynh đưa thỏ cho ta.”

“Sao có thể chứ?” Tô Nguyệt Ly vội giải thích: “Ở trong lòng ta, huynh ấy chỉ là huynh trưởng thôi, huynh đừng nói lung tung.”

Người đàn ông không chịu, cúi đầu hôn nàng ta. Tô Nguyệt Ly né tránh, miệng bảo đừng mà. Người đàn ông lấn người tới, tay kia nắm chặt tai thỏ của Quân Thù, huơ qua huơ lại giữa không trung.

Tác giả có lời muốn nói:

“Mặc dù tỷ ấy đẩy ta xuống núi, nhưng cũng là vì cứu ta. Hôm nay tỷ ấy bị giày vò ở bên ngoài, ta… ta lo tỷ ấy không hiểu nỗi khổ tâm của ta, không chịu tha thứ cho ta.”

Quân Thù ở giữa không trung tay đấm chân đá. Hắn nhìn Tô Nguyệt Ly mắng người đàn ông kia: “Huynh xấu lắm!”

Nhìn nàng ta dùng nắm tay nhỏ đấm vào ngực người đàn ông, xoay người chạy đi.

Hắn muốn giết tên đàn ông kia! Chắc chắn là tên đàn ông kia lừa gạt Tô Nguyệt Ly! Chắc chắn là thế!

Đây đều là hành động mà Tô Nguyệt Ly từng làm với hắn!

Còn người đàn ông kia giống hệt hắn, buông thỏ trắng vướng víu, cười lớn đuổi theo Tô Nguyệt Ly. Quân Thù lăn dưới đất, tức giận lắc tuyết trên đầu, điên cuồng đuổi theo hai người.

Quân Thù vui mừng quay đầu, nhưng ngay lúc quay đầu kia, hắn chợt sửng sốt.

Hắn muốn giết tên đàn ông kia! Chắc chắn là tên đàn ông kia lừa gạt Tô Nguyệt Ly! Chắc chắn là thế!

Và hắn cũng biết người này, thiếu chủ Hoang Thành – Ninh Bất Tu, mà bí thuật của Ninh thị đó là sau khi giao hoà thức hải với bạn lữ sẽ cùng hưởng tu vi.

Hắn đuổi theo hai người vào một tiểu viện. Vừa mới bước vào, hắn đã nhìn thấy hai người vào phòng đóng cửa, bên trong vang lên từng đợt tiếng cười. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, nàng không ngờ lại có cảnh tượng thế này. Tiếng sáo thoáng khựng lại, ngay lập tức nàng nghe thấy Tống Tích Niên kích động hô: “Đừng dừng!”

“Nàng đấy, đúng là quá hiền lành.” Ninh Bất Tu cười: “Con đường tu đạo tranh mệnh với trời, tu vi là chuyện quan trọng cỡ nào, sao có thể vì sư tỷ mà tự huỷ tương lai? Nàng ở đây, đợi sau khi ra ngoài đã là Nguyên Anh viên mãn rồi. Đến lúc đó, cô ta nể phục nàng còn không kịp, sao lại dám không tha thứ cho nàng?”

Tống Tích Niên ngăn nàng lại, đỏ mắt, nhìn chằm chằm tấm màn: “Để huynh xem tiếp!”

“Hắn tức giận thì liên quan gì đến nàng?” Giọng điệu Ninh Bất Tu hơi không vui: “Chẳng lẽ nàng thích hắn?”

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn tấm màn, may mà cảnh tượng này đều là cảnh quay trên không đi theo Quân Thù. Giờ phút này, hai người kia vào phòng, bọn họ chẳng thấy gì cả, chỉ nghe loáng thoáng vài âm thanh, không đến nỗi xấu hổ lắm.

Hai người bên trong giao chiến kịch liệt, Quân Thù bên ngoài đỏ mắt run run.

Giản Hành Chi: “Ta cảm thấy con thỏ này đáng thương đến tức cười.”

Còn người đàn ông kia giống hệt hắn, buông thỏ trắng vướng víu, cười lớn đuổi theo Tô Nguyệt Ly. Quân Thù lăn dưới đất, tức giận lắc tuyết trên đầu, điên cuồng đuổi theo hai người.

Khoảng chừng một khắc đồng hồ sau, chiến cục mới tạm dừng, chỉ còn nghe thấy tiếng tuyết rơi xung quanh. Tần Uyển Uyển nhìn Quân Thù dưới nền tuyết sắp đông thành đá, ngẫm nghĩ hiện tại cũng tương đối rồi, đang định đánh thức Quân Thù, bỗng nghe thấy hai người trong phòng tựa như rít điếu thuốc sau khi hành sự, thong thả tán gẫu.

“Bất Tu.” Giọng Tô Nguyệt Ly ẩn chứa lo lắng: “Ta rất lo cho sư tỷ.”

“Nàng lo cái gì?”

Mà Quân Thù trong huyễn cảnh càng bị đả kích mạnh hơn.

“Nàng lo cái gì?”

“Mặc dù tỷ ấy đẩy ta xuống núi, nhưng cũng là vì cứu ta. Hôm nay tỷ ấy bị giày vò ở bên ngoài, ta… ta lo tỷ ấy không hiểu nỗi khổ tâm của ta, không chịu tha thứ cho ta.”

Người đàn ông bên cạnh nàng ta mỉm cười, bước đến trước mặt Quân Thù, tóm lấy lỗ tai hắn rồi cười với Tô Nguyệt Ly: “Nguyệt Ly, đây là một con thỏ ngốc, hay là nướng đi?”

Đây không phải là tưởng tượng của Tô Nguyệt Ly, đây là một con người!!!

“Nàng đấy, đúng là quá hiền lành.” Ninh Bất Tu cười: “Con đường tu đạo tranh mệnh với trời, tu vi là chuyện quan trọng cỡ nào, sao có thể vì sư tỷ mà tự huỷ tương lai? Nàng ở đây, đợi sau khi ra ngoài đã là Nguyên Anh viên mãn rồi. Đến lúc đó, cô ta nể phục nàng còn không kịp, sao lại dám không tha thứ cho nàng?”

“Bất Tu.” Giọng Tô Nguyệt Ly ẩn chứa lo lắng: “Ta rất lo cho sư tỷ.”

“Lỡ như… Lỡ như sư tỷ không chịu bỏ qua…”

“Vậy đấy là số phận của cô ta.” Ninh Bất Tu thở dài: “Đến lúc đó, ta và nàng đến an ủi chăm sóc người nhà cô ta, xem như không có lỗi với cô ta. Nàng nên nghĩ thoáng, đừng lo lắng quá.”

Đầu óc hắn hồi tưởng lại từng cảnh tượng quen biết Tô Nguyệt Ly, đột nhiên hắn phát hiện dường như bản thân và người đàn ông nực cười trước mặt không mấy khác biệt.

Tần Uyển Uyển: “Tán thành.”

Nghe nói thế, đám người sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển đang thổi sáo.

Tô Nguyệt Ly biết Tần Vãn vì mình bị sư môn truy cứu trách nhiệm!

“Chỉ là sư phụ.” Tô Nguyệt Ly đáp chắc như đinh đóng cột. “Bất Tu, huynh biết trong lòng ta chỉ có huynh mà.”

Mà Tần Vãn đúng là cứu nàng ta, nhưng nàng ta lại vì củng cố tu vi mà thà để Tần Vãn chết cũng không chịu tỉnh lại trước, còn chàng chàng thiếp thiếp, tán tỉnh giao hoan với một người đàn ông trong thức hải.

Tần Uyển Uyển bị ánh mắt vừa đồng tình vừa áy náy của đám người nhìn đến ngượng ngùng. Nàng dời mắt, tiếp tục thổi sáo.

“Nàng đơn thuần hơn muội, yêu ta hơn muội.”

Mà Quân Thù trong huyễn cảnh càng bị đả kích mạnh hơn.

Nữ thần hiền lành, dịu dàng, chỉ yêu mình hắn trong lòng hắn bỗng dưng hoá thành một con người.

Tô Nguyệt Ly biết Tần Vãn vì mình bị sư môn truy cứu trách nhiệm!

Người đàn ông cười khẽ. Tô Nguyệt Ly cúi đầu: “Không muốn, huynh đưa thỏ cho ta.”

“Nhưng…” Tô Nguyệt Ly vẫn lo lắng: “Lỡ như Quân Thù biết ta giả ngất xỉu, tức giận thì làm sao đây?”

Vi phu!

“Hắn tức giận thì liên quan gì đến nàng?” Giọng điệu Ninh Bất Tu hơi không vui: “Chẳng lẽ nàng thích hắn?”

“Sao có thể chứ?” Tô Nguyệt Ly vội giải thích: “Ở trong lòng ta, huynh ấy chỉ là huynh trưởng thôi, huynh đừng nói lung tung.”

“Vậy sư huynh Tống Tích Niên của nàng thì sao?”

“Vậy sư huynh Tống Tích Niên của nàng thì sao?”

Hắn đuổi theo hai người vào một tiểu viện. Vừa mới bước vào, hắn đã nhìn thấy hai người vào phòng đóng cửa, bên trong vang lên từng đợt tiếng cười. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, nàng không ngờ lại có cảnh tượng thế này. Tiếng sáo thoáng khựng lại, ngay lập tức nàng nghe thấy Tống Tích Niên kích động hô: “Đừng dừng!”

“Chỉ là sư huynh.”

Tác giả có lời muốn nói:

“Sư phụ nàng thì sao?”

“Chỉ là sư phụ.” Tô Nguyệt Ly đáp chắc như đinh đóng cột. “Bất Tu, huynh biết trong lòng ta chỉ có huynh mà.”

Tô Nguyệt Ly nói một cách chân thành thắm thiết. Quân Thù dưới nền tuyết đã đông đá đến ngây người, hoàn toàn lạnh lòng.

Đầu óc hắn hồi tưởng lại từng cảnh tượng quen biết Tô Nguyệt Ly, đột nhiên hắn phát hiện dường như bản thân và người đàn ông nực cười trước mặt không mấy khác biệt.

Nghe nói thế, đám người sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển đang thổi sáo.

Hắn cũng từng nghe những lời này, mà hắn và Ninh Bất Tu đều tin tưởng vào nó.

“Huynh thích gì ở Tô Nguyệt Ly?”

“Nàng đơn thuần hơn muội, yêu ta hơn muội.”

Lời nói trước khi nhắm mắt vang vọng bên tai, Quân Thù chợt nhận ra bản thân thật nực cười.

Hắn đứng thẳng người bằng thân thỏ. Một con thỏ tuyết chảy nước mắt, ngửa đầu cười dài.

Quân Thù không kiềm chế nữa, khôi phục hình dạng trên nền tuyết. Sau đó, hắn mặc kệ thức hải Tô Nguyệt Ly có bị tổn hại hay không, đánh thẳng linh lực mạnh mẽ vào trong phòng, quát lớn: “Tô Nguyệt Ly, ra đây!”

***

Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn tấm màn, may mà cảnh tượng này đều là cảnh quay trên không đi theo Quân Thù. Giờ phút này, hai người kia vào phòng, bọn họ chẳng thấy gì cả, chỉ nghe loáng thoáng vài âm thanh, không đến nỗi xấu hổ lắm.

“Đến đây, cho ta hôn một cái.”Tác giả có lời muốn nói:

“Nhưng…” Tô Nguyệt Ly vẫn lo lắng: “Lỡ như Quân Thù biết ta giả ngất xỉu, tức giận thì làm sao đây?”

Tô Nguyệt Ly: “Ta vốn là Đại vương nuôi cá, lại bị cô ngấm ngầm phá ao(*).”

Tô Nguyệt Ly: “Ta vốn là Đại vương nuôi cá, lại bị cô ngấm ngầm phá ao(*).”Giao hoà thức hải, khó trách Tô Nguyệt Ly có thể tạo nên địa thế Hoang Thành. Nhưng điều này có nghĩa là Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu đã thành hôn, rõ ràng nàng nói chỉ thích một mình hắn, tại sao có thể…(*) Ao cá: Một từ bắt nguồn từ bộ phim Sam Sam đến đây ăn này, ý chỉ những người dính thính của mình giống như con cá mình nuôi trong ao, càng nhiều người dính thính thì ao cá càng lớn.

Giản Hành Chi: “Ta cảm thấy con thỏ này đáng thương đến tức cười.”

Tần Uyển Uyển: “Tán thành.”

5 18 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

34 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Ngân
Ngân
1 Năm Cách đây

Hảo hệ thống đứa ko có KN tu vi thì giả bá đứa kn đầy mình phải giả phế

Qul Taodo
Qul Taodo
1 Năm Cách đây

Đến cái đoạn này, vẫn là đã cái nư luôn

34
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!