Chương 09
Ta vốn là Đại vương nuôi cá, lại bị cô ngấm ngầm phá ao
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Chuyện phải làm rất đơn giản.” Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng bước vào trong. Vừa vào sảnh, Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi đứng ngang hàng với mình. Nàng liếc nhìn Giản Hành Chi, Giản Hành Chi lập tức nhận ra vị trí không đúng, bèn lùi về sau một bước.
Đứng một trước một sau xong, Tần Uyển Uyển ho khẽ, mỉm cười với Quân Thù, vươn tay: “Làm chuyện huynh hứa với ta trước đi.”
“Ta giúp muội xong, làm sao biết muội không gạt ta?”
Quân Thù quay đầu nhìn nàng, ánh mắt nghi ngờ. Tần Uyển Uyển xoay đầu nhìn xung quanh: “Chỗ các người nhiều người như vậy, còn sợ một kỳ Trúc Cơ như ta chạy thoát à?”
“Sư muội nói đúng.” TốngjTích Niên vôîcùng sốt ruột,ĺthúc giục QuânệThù: “Bây giờ,³Tô sư muộiịtỉnh lại làịquan trọng nhất.¹Ngài hứa cáiígì với sưἲmuội thì làmỗnhanh lên.”
QuânìThù nghe vậy‹thì hít sâuìmột hơi, đứngfdậy: “Muội điễtheo ta.”
TầnổUyển Uyển vàÏGiản Hành Chiẫmột trước mộtắsau theo hắnăvào gian trongİLinh Lung Các.áQuân Thù quayỏđầu nhìn GiảnḷHành Chi: “Ngươiịkhông cần điậtheo.”
“Ngươi bảoặta không điĩlà ta không}đi à?” GiảníHành Chi chếễgiễu: “Ngươi làĭai?”
“Vãn Nhi.”ỉQuân Thù quayấđầu nhìn TầníUyển Uyển: “Tênẻhạ nhân nàyảcủa muội thậtỉkhông hiểu phépļtắc.”
“Y hiểuflòng ta.” TầnìUyển Uyển vươnītay: “Đừng nói{nhảm nữa, mauỳlên.”
Quân Thùἲnhìn chằm chằm]Tần Uyển Uyển,Îkhuôn mặt ngườiἱcon gái trướcÏmặt vừa quenĩthuộc lại vừaảxa lạ.
Đột:nhiên hắn phát(hiện đã rấtồnhiều năm hắnẫchưa từng quanIsát kỹ nàng.
Trướcễđây nàng vẫn¹luôn vây quanhἰhắn, hắn đãưquen với sựɪquan tâm củaènàng. Dù choĩnàng mua GiảnfChi Diễn về,]hắn cũng biếtíchẳng qua làằnàng muốn chọcịtức hắn.
Dù saoĪhắn cũng làđThiếu chủ NhạcếThành, nàng khôngầnỡ từ bỏ(vinh hoa phúïquý.
Đã quen trongễmắt nàng đềuịlà hắn, bỗngĩmột hôm phátἳhiện ánh mắtĩnàng phẳng lặngĬthản nhiên, hắnἵhơi không thoảiìmái.
Nhưng Quân Thùỏnhanh chóng dằnİsự khó chịuệnày xuống, lấyẹmột ngọc bội[từ trong tayíáo ra.
Với năngủlực của hắn,¹muốn triệt tiêuĺphù chú củaẳThẩm Tri Minhílà rất khó.íNhưng may mắnịthiên tài địaẩbảo Quân giaἴrất nhiều, ngọcõbội này làḹmón đồ chuyênàdùng để đốiỗphó với loạiộChú truy tìm°được hạ bởiípháp lực cựcịmạnh.
Quân Thù giơ[tay nắm lấyɩcổ tay TầnéUyển Uyển, đặt³ngọc bội lênổcổ tay nàng,ịvẽ nhanh mấyủdòng phù văn,ísau đó chắpậhai ngón tay:dán lên ngọcữbội, nhỏ giọngÎhỏi: “Muội lạiỷđịnh giở tròĩgì mà muốnĩtriệt tiêu Chúỉtruy tìm?”
“Khôngíliên quan tớiıhuynh.”
Tần UyểnổUyển căng thẳngặnhìn đống phùàvăn kia leoÍlên trên cánhétay nàng, từngềgiây từng phútìcảnh giác hànhàđộng của QuânũThù.
Đề phòng nhưfvậy khiến QuâníThù không khỏiĬnhìn nàng thêm,ľmở miệng tràoḷphúng: “Chẳng lẽímuội định rờiủkhỏi Vấn TâmɨTông thật à?”ỳ
“Có gì khôngíthể?”
Tần Uyển)Uyển ngước mắt)nhìn Quân Thù:ữ“Vì sao taồkhông thể rờiĮkhỏi?”
Sự khóíchịu trong lòngĩQuân Thù càngịlớn hơn, hắnìnhắc nhở nàng:ĩ“Hôn ước giữaỗta và muội…”ự
“Thôi đi.” TầnợUyển Uyển vừaônghe thấy lờiἷnày đã buồn(nôn không chịuèđược, lập tứcồđáp trả: “Chuyệnâđó là doỉphụ mẫu quyếtĩđịnh, ta chưaỉtừng đồng ý.ừHiện nay phụỉmẫu ta đềuiđã quy tiên,ỉhuynh cứ xemịnhư không cóáchuyện này, nóiếvới phụ thânīhuynh rằng taỡkhông muốn lấyùlà được.”
NgheĪnói thế, nháyếmắt Quân Thùểnổi cáu, hắnờbất chợt rútờtay, cất ngọcịbội: “Xong rồi.”ị
Dứt lời, chúìvăn của hắnựđuổi theo cắn{xé Chú truyĺtìm của ThẩmĬTri Minh trongĨcơ thể TầnớUyển Uyển. Haiừdòng phù vănḻđồng thời tiêuịtan trong ngườiĩnàng.
Ba người cùngẹđi ra khỏiìgian trong. Vừa²tới tiền sảnh,ĩtất cả mọi¹người đều quayɪsang nhìn. TốngļTích Niên sốtĩruột: “Sư muội…”í
“Sư huynh.” TầnIUyển Uyển cắtἲlời Tống Tích(Niên, đến gầnỳy nhỏ giọngíhỏi: “Kết giớiẩlần trước muộiἶbảo huynh bốḻtrí, huynh đã:bố trí xongỉchưa?”
“Xong rồi.”ếTống Tích Niênígật đầu: “Haiéngày trước lúcỉmuội nói vớiãhuynh, huynh đãâbày kết giới]che chắn thầníthức xung quanhfTô sư muội.”ì
Tần Uyển Uyểnẵgật đầu, như]vậy hẳn làệTô Nguyệt Lyăkhông biết chuyệnâxảy ra bênỳngoài, hết thảyỹkhông hề phòngửbị.
“Tốt lắm.” TầnĨUyển Uyển mỉmícười, quay đầuừnhìn về phíaɨđám đông: “Hômἳnay, chủ yếuìta mời các‹vị sư thúcứsư bá, sưôhuynh sư tỷ,ḷsư đệ sư³muội trong Tôngếmôn đến đâyÎlà vì sự[trong sạch củaúTần Vãn ta.”ἱ
Mọi người nhìnɩvề phía TầnἰUyển Uyển. TầnãUyển Uyển hơiẵcăng thẳng, nàngụhắng giọng: “Vàiīngày trước, taỉvà Tô sư¸muội cùng gặpỡnạn tại Mậtἶcảnh. Hai ngườiáchúng ta vôĩtình đụng phảiãmột con nhímľcấp chín. Conĩnhím này đangỉtrọng thương, muốnÎnuốt chúng tafđể tẩm bổ.ĪNó đánh lénḽsau lưng Tôèsư muội. Dướiủtình thế cấpịbách, ta đành:đẩy sư muộiἳxuống núi, hiỉvọng muội ấyỗcó thể rời)xa chiến cục,éthoát khỏi hiểmòcảnh. Nhưng ta‹lại sợ conḹnhím này đuổiểtheo không buông,ἲcho nên đãıhuyết chiến vớiùcon nhím nàyĨmười ngày trên{vách núi. Mayựmà yêu thúẳthân mang trọngéthương, cuối cùngưta may mắnỵsống sót, ăn‹được yêu đanècủa nó, gắngἱgượng sống tiếp.ịMà Tố thếéchâu ghi lạiõđúng cảnh taẻđẩy muội ấy,ịcứ thế mọiĩngười nghĩ taộmưu hại sưõmuội. Hôm nayịđể tự chứngẹminh sự trongìsạch, ta quyếtúđịnh đánh thứcộsư muội, đểựsư muội làmḷchứng, trả lại}sự công bằngἷcho ta.”
Dứtĩlời, Tần UyểnịUyển nháy mắtốvới Giản HànhĩChi. Giản HànhỹChi kéo chiếcỵrương, mở raưcho đám ngườiḽxem.
Tần Uyển Uyểnờđi tới bênícạnh chiếc rương,ĭnghiêm túc giớiổthiệu: “Hai ngàyļtrước, ta tớiđLinh Lung Cácâphát hiện dườngờnhư thức hảiậcủa sư muộiỹhoạt động rấtĩmạnh. Ta đoánịsở dĩ sưịmuội bất tỉnhấlà vì bịĩvây trong thức‹hải. Cưỡng épếphá bỏ thứcìhải của mộtìngười sẽ gây(tổn hại choḻsư muội, vớiitư cách sưắtỷ, ta khôngἴđành lòng cắtùđứt tương laiẩcủa muội ấy,,cho nên cốīý làm côngàcụ “máy chiếu”ìnày, hỗ trợįsư muội tỉnh[lại từ trongèhuyễn cảnh thứcẵhải. Có điềuòta cần mộtÎvị tu sĩớNguyên Anh trởilên giúp đỡ,ộthông qua mónïđồ của taằtiến vào thứcỷhải sư muội,ἲkhông biết cóìai bằng lòngỉkhông?”
“Để ta.”ó
“Để huynh.”
QuânêThù và TốngìTích Niên đồng:thanh lên tiếng.ḻTần Uyển Uyểnìgật đầu nhìnívề phía QuânìThù: “Xét thấyặQuân thiếu chủ)tình sâu nghĩa°nặng với Tô,sư muội, Quânóthiếu chủ, chuyệnềnày xin nhờíhuynh, mời đến]đây ngồi.”
QuânăThù đứng lên,ãngồi vào ghếìtrước mặt TầnéUyển Uyển. Tần‹Uyển Uyển lấyára vài tấmἱbùa to chưaợtới một bànɩtay, bên trênļnối sợi dây,ỉđầu khác củaữsợi dây làỏlá bùa hìnhỷvuông có kíchừthước tương tự.iTần Uyển Uyển²giao lá bùa]cho Quân Thù:ô“Quân thiếu chủ,[đây là vậtìgiúp huynh tiếnợvào thức hảiọcủa Tô sưômuội, huynh cóọmuốn kiểm traἰmột chút không?”ẽ
Quân Thù cườiệkhẩy, ngước mắtḻnhìn Tần UyểnãUyển, ánh mắtịchứa đựng cảnhḽcáo: “Ta khôngítin muội sẽἰtổn thương ta.”õ
“Bị đánh chưaịđủ hả?”
GiảnịHành Chi liếcỉxéo hắn. QuânĬThù quét mắtừlạnh sang, ngồiįthẳng người: “Bắtíđầu đi.”
TầnúUyển Uyển lấyílá bùa dánẫvào hai bênỏhuyệt Thái Dươngĩvà huyệt BáchḻHội của QuânẹThù.
Sau đó bướcἲtới bên cạnhậTô Nguyệt Ly,ỉdán lá bùaỉlên vị tríitương tự.
Giản HànhἲChi lấy tấmịgương trong rươngīgỗ ra, đặtἵở bên cạnh.ẩTần Uyển Uyển(cầm dây nốiīliền với tấmùgương, lấy láễbùa trên dâyìdán vào lưngỉQuân Thù.
“Quân Thù,ἴta thật tòặmò.” Tần UyểnớUyển thấp giọngơhỏi: “Huynh thíchảgì ở TôļNguyệt Ly?”
“Nàngἴấy đơn thuầnIhơn muội.” QuânɪThù lãnh đạmЇđáp, ánh mắtẻnhìn nàng ẩnἱchứa khinh thường:i“Yêu ta hơn¹muội.”
“Ồ.”
TầnửUyển Uyển nhúnívai: “Được rồi,ỏnhanh lên thôi.”í
Dứt lời, TầnủUyển Uyển nóiòbằng âm lượngḹmà mọi người[đều có thểènghe thấy: “Quânẽthiếu chủ, lát]nữa ta sẽơthổi sáo. Sauékhi tiếng sáoívang lên, huynhâsẽ không thể‹mở mắt. Tiếpíđó, huynh sẽỉnhìn thấy mộtἰcánh cổng lớn,ẻhuynh tìm cáchímở cánh cổngíra. Đợi sau(khi đi vào,ờhuynh lập tứcĩbiến thành mộtἵcon thỏ hoặcἴmột con mèoôtiếp cận Tôưsư muội trước.ạĐợi Tô sưỵmuội buông lỏngỉcảnh giác, huynhơlại từ từĩdẫn muội ấyIra ngoài. Nhớἴkỹ, huynh khôngỉthể liều lĩnh,ĩlỡ như khiếnἳTô sư muộiỹbị kích động,ỡe rằng haiïngười đều gặpẵnguy hiểm bênùtrong thức hảiÏcủa muội ấy.”ẻ
“Biết rồi, bắtĩđầu đi.”
QuânồThù lên tiếngĩđáp. Giản HànhìChi lấy tấmémàn đã thu}nhỏ trong rươngị giũ raľtrước tấm gương.ĬTấm màn phóngèto, Giản HànhồChi lấy cáiègiá dựng đứngìdưới đất, mộtựrạp chiếu bóngóđơn giản hìnhẻthành.
“Đợi lát nữa,ḷbất luận xảyảra chuyện gì,ụmọi người cũng¸đừng lên tiếng,°tránh quấy nhiễuἴQuân thiếu chủ.”Ĭ
Tần Uyển Uyểnỉcố làm raỗvẻ, mọi ngườiãđều căng thẳngúgật đầu.
Thấy mọiếthứ đều sẵn[sàng, Tần UyểnẳUyển bắt đầuôthổi sáo. QuânịThù nhíu mày.ứLúc này, mànừhình hiện lên,ạtất cả mọièngười đều thấyỳmột cánh cổngòlớn xuất hiệnẻtrên tấm mànẹtrắng. Quân Thùếđưa lưng vềũphía bọn họ,ìchạy nhanh tớiĬchỗ cánh cổng.
Nhìnèchiếc gương nốiĨliền với QuânỉThù, rồi lạiạnhìn màn hình,òđám người lậpẳtức hiểu raìđây hẳn là¹thức hải củaừTô Nguyệt Ly.ừCó điều vìộsao Tần Vãnựlại tốn côngĩtốn sức muốnịcho bọn họɩxem thức hảiệcủa Tô NguyệtìLy?
Bọn họ khôngɩhiểu, nhưng cũngầkhông dám nhiềuêlời.
Cổng lớn trênĮtấm màn vừaἶdày vừa nặng,[Quân Thù đưaἳtay đẩy mộtícái, không hề°suy suyển.
Quân Thùịnhíu đầu mày,‹rót linh lựcἷvào tay, đẩyɪmạnh một cái,ècổng lớn ầmỉầm mở ra,ɨgió lạnh lùaávào mặt. QuânỉThù ghi nhớilời Tần UyểníUyển, hoá thànhưmột con thỏἳtrắng, nhảy vàoứthế giới băngītuyết đầy trời.
Chạyỉtrên tuyết mộtễlát, Quân Thùἰnhận ra dườngẳnhư địa thếơnày là HoangiThành ở BắcĭCảnh, bốn bềớđều là băngđtuyết, phòng ốcÎcũng được xâyỹtừ gạch băng.ỉTô Nguyệt Lyichưa bao giờởđến Hoang thành,ĩsao thức hảiılại như thế?
Quân°Thù hết sứcĩkhó hiểu, nghiἶhoặc một hồi,ởbỗng nhiên hắnἲnghe thấy tiếngἳTô Nguyệt Ly:ệ“Ồ, Bất Tu,¸huynh mau xem,ỉnơi này cóéthỏ.”
Là NguyệtíLy!
Quân Thù vui mừng quay đầu, nhưng ngay lúc quay đầu kia, hắn chợt sửng sốt.
Đây đều là hành động mà Tô Nguyệt Ly từng làm với hắn!
Hắn nhìn thấy Tô Nguyệt Ly kéo một người đàn ông áo trắng, hai người giống như thần tiên quyến lữ, tươi cười trong trẻo nhìn hắn.
“Vậy đấy là số phận của cô ta.” Ninh Bất Tu thở dài: “Đến lúc đó, ta và nàng đến an ủi chăm sóc người nhà cô ta, xem như không có lỗi với cô ta. Nàng nên nghĩ thoáng, đừng lo lắng quá.”
Hai người bên trong giao chiến kịch liệt, Quân Thù bên ngoài đỏ mắt run run.
“Để ta bắt cho nàng.”
Quân Thù không kiềm chế nữa, khôi phục hình dạng trên nền tuyết. Sau đó, hắn mặc kệ thức hải Tô Nguyệt Ly có bị tổn hại hay không, đánh thẳng linh lực mạnh mẽ vào trong phòng, quát lớn: “Tô Nguyệt Ly, ra đây!”
Tô Nguyệt Ly: “Ta vốn là Đại vương nuôi cá, lại bị cô ngấm ngầm phá ao(*).”
“Thôi, không nên.” Tô Nguyệt Ly bước tới trước mặt người đàn ông, mỉm cười định ôm lấy Quân Thù. Người đàn ông xách Quân Thù ra xa, ngăn Tô Nguyệt Ly lại: “Nàng muốn con thỏ này thì phải báo đáp vi phu.”
Người đàn ông bên cạnh nàng ta mỉm cười, bước đến trước mặt Quân Thù, tóm lấy lỗ tai hắn rồi cười với Tô Nguyệt Ly: “Nguyệt Ly, đây là một con thỏ ngốc, hay là nướng đi?”
Nhìn nàng ta dùng nắm tay nhỏ đấm vào ngực người đàn ông, xoay người chạy đi.
“Thôi, không nên.” Tô Nguyệt Ly bước tới trước mặt người đàn ông, mỉm cười định ôm lấy Quân Thù. Người đàn ông xách Quân Thù ra xa, ngăn Tô Nguyệt Ly lại: “Nàng muốn con thỏ này thì phải báo đáp vi phu.”
***
Vi phu!
Tống Tích Niên ngăn nàng lại, đỏ mắt, nhìn chằm chằm tấm màn: “Để huynh xem tiếp!”
Nữ thần hiền lành, dịu dàng, chỉ yêu mình hắn trong lòng hắn bỗng dưng hoá thành một con người.
“Lỡ như… Lỡ như sư tỷ không chịu bỏ qua…”
Đám người tại đó đều cả kinh.
Mà Tần Vãn đúng là cứu nàng ta, nhưng nàng ta lại vì củng cố tu vi mà thà để Tần Vãn chết cũng không chịu tỉnh lại trước, còn chàng chàng thiếp thiếp, tán tỉnh giao hoan với một người đàn ông trong thức hải.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, Quân Thù ở trên tấm màn ra sức giãy giụa cơ thể. Hắn hận bản thân không thể lập tức khôi phục hình dáng, giết chết tên đàn ông này.
Người đàn ông này là ai? Là tưởng tượng của Tô Nguyệt Ly sao? Vì sao hắn tự xưng là chồng của Tô Nguyệt Ly?
Hắn đứng thẳng người bằng thân thỏ. Một con thỏ tuyết chảy nước mắt, ngửa đầu cười dài.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, Quân Thù ở trên tấm màn ra sức giãy giụa cơ thể. Hắn hận bản thân không thể lập tức khôi phục hình dáng, giết chết tên đàn ông này.
“Đến đây, cho ta hôn một cái.”
Người bên ngoài không biết, nhưng hắn ở bên trong thức hải lại cảm giác được rõ ràng.
Hắn nhìn thấy Tô Nguyệt Ly kéo một người đàn ông áo trắng, hai người giống như thần tiên quyến lữ, tươi cười trong trẻo nhìn hắn.
(*) Ao cá: Một từ bắt nguồn từ bộ phim Sam Sam đến đây ăn này, ý chỉ những người dính thính của mình giống như con cá mình nuôi trong ao, càng nhiều người dính thính thì ao cá càng lớn.
Đây không phải là tưởng tượng của Tô Nguyệt Ly, đây là một con người!!!
“Chỉ là sư huynh.”
Tô Nguyệt Ly nói một cách chân thành thắm thiết. Quân Thù dưới nền tuyết đã đông đá đến ngây người, hoàn toàn lạnh lòng.
Hắn cũng từng nghe những lời này, mà hắn và Ninh Bất Tu đều tin tưởng vào nó.
Và hắn cũng biết người này, thiếu chủ Hoang Thành – Ninh Bất Tu, mà bí thuật của Ninh thị đó là sau khi giao hoà thức hải với bạn lữ sẽ cùng hưởng tu vi.
Khoảng chừng một khắc đồng hồ sau, chiến cục mới tạm dừng, chỉ còn nghe thấy tiếng tuyết rơi xung quanh. Tần Uyển Uyển nhìn Quân Thù dưới nền tuyết sắp đông thành đá, ngẫm nghĩ hiện tại cũng tương đối rồi, đang định đánh thức Quân Thù, bỗng nghe thấy hai người trong phòng tựa như rít điếu thuốc sau khi hành sự, thong thả tán gẫu.
“Huynh thích gì ở Tô Nguyệt Ly?”
Giao hoà thức hải, khó trách Tô Nguyệt Ly có thể tạo nên địa thế Hoang Thành. Nhưng điều này có nghĩa là Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu đã thành hôn, rõ ràng nàng nói chỉ thích một mình hắn, tại sao có thể…
Người đàn ông này là ai? Là tưởng tượng của Tô Nguyệt Ly sao? Vì sao hắn tự xưng là chồng của Tô Nguyệt Ly?
Người đàn ông không chịu, cúi đầu hôn nàng ta. Tô Nguyệt Ly né tránh, miệng bảo đừng mà. Người đàn ông lấn người tới, tay kia nắm chặt tai thỏ của Quân Thù, huơ qua huơ lại giữa không trung.
Quân Thù siết chặt nắm tay thỏ, nhưng vẫn quan tâm đến Tô Nguyệt Ly nên đành mặc người đàn ông kia túm lỗ tai, nhìn Tô Nguyệt Ly đỏ mặt đáp: “Huynh muốn báo đáp cái gì?”
“Đến đây, cho ta hôn một cái.”
Quân Thù siết chặt nắm tay thỏ, nhưng vẫn quan tâm đến Tô Nguyệt Ly nên đành mặc người đàn ông kia túm lỗ tai, nhìn Tô Nguyệt Ly đỏ mặt đáp: “Huynh muốn báo đáp cái gì?”
Người đàn ông cười khẽ. Tô Nguyệt Ly cúi đầu: “Không muốn, huynh đưa thỏ cho ta.”
“Sao có thể chứ?” Tô Nguyệt Ly vội giải thích: “Ở trong lòng ta, huynh ấy chỉ là huynh trưởng thôi, huynh đừng nói lung tung.”
Người đàn ông không chịu, cúi đầu hôn nàng ta. Tô Nguyệt Ly né tránh, miệng bảo đừng mà. Người đàn ông lấn người tới, tay kia nắm chặt tai thỏ của Quân Thù, huơ qua huơ lại giữa không trung.
Tác giả có lời muốn nói:
“Mặc dù tỷ ấy đẩy ta xuống núi, nhưng cũng là vì cứu ta. Hôm nay tỷ ấy bị giày vò ở bên ngoài, ta… ta lo tỷ ấy không hiểu nỗi khổ tâm của ta, không chịu tha thứ cho ta.”
Quân Thù ở giữa không trung tay đấm chân đá. Hắn nhìn Tô Nguyệt Ly mắng người đàn ông kia: “Huynh xấu lắm!”
Nhìn nàng ta dùng nắm tay nhỏ đấm vào ngực người đàn ông, xoay người chạy đi.
Hắn muốn giết tên đàn ông kia! Chắc chắn là tên đàn ông kia lừa gạt Tô Nguyệt Ly! Chắc chắn là thế!
Đây đều là hành động mà Tô Nguyệt Ly từng làm với hắn!
Còn người đàn ông kia giống hệt hắn, buông thỏ trắng vướng víu, cười lớn đuổi theo Tô Nguyệt Ly. Quân Thù lăn dưới đất, tức giận lắc tuyết trên đầu, điên cuồng đuổi theo hai người.
Quân Thù vui mừng quay đầu, nhưng ngay lúc quay đầu kia, hắn chợt sửng sốt.
Hắn muốn giết tên đàn ông kia! Chắc chắn là tên đàn ông kia lừa gạt Tô Nguyệt Ly! Chắc chắn là thế!
Và hắn cũng biết người này, thiếu chủ Hoang Thành – Ninh Bất Tu, mà bí thuật của Ninh thị đó là sau khi giao hoà thức hải với bạn lữ sẽ cùng hưởng tu vi.
Hắn đuổi theo hai người vào một tiểu viện. Vừa mới bước vào, hắn đã nhìn thấy hai người vào phòng đóng cửa, bên trong vang lên từng đợt tiếng cười. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, nàng không ngờ lại có cảnh tượng thế này. Tiếng sáo thoáng khựng lại, ngay lập tức nàng nghe thấy Tống Tích Niên kích động hô: “Đừng dừng!”
“Nàng đấy, đúng là quá hiền lành.” Ninh Bất Tu cười: “Con đường tu đạo tranh mệnh với trời, tu vi là chuyện quan trọng cỡ nào, sao có thể vì sư tỷ mà tự huỷ tương lai? Nàng ở đây, đợi sau khi ra ngoài đã là Nguyên Anh viên mãn rồi. Đến lúc đó, cô ta nể phục nàng còn không kịp, sao lại dám không tha thứ cho nàng?”
Tống Tích Niên ngăn nàng lại, đỏ mắt, nhìn chằm chằm tấm màn: “Để huynh xem tiếp!”
“Hắn tức giận thì liên quan gì đến nàng?” Giọng điệu Ninh Bất Tu hơi không vui: “Chẳng lẽ nàng thích hắn?”
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn tấm màn, may mà cảnh tượng này đều là cảnh quay trên không đi theo Quân Thù. Giờ phút này, hai người kia vào phòng, bọn họ chẳng thấy gì cả, chỉ nghe loáng thoáng vài âm thanh, không đến nỗi xấu hổ lắm.
Hai người bên trong giao chiến kịch liệt, Quân Thù bên ngoài đỏ mắt run run.
Giản Hành Chi: “Ta cảm thấy con thỏ này đáng thương đến tức cười.”
Còn người đàn ông kia giống hệt hắn, buông thỏ trắng vướng víu, cười lớn đuổi theo Tô Nguyệt Ly. Quân Thù lăn dưới đất, tức giận lắc tuyết trên đầu, điên cuồng đuổi theo hai người.
Khoảng chừng một khắc đồng hồ sau, chiến cục mới tạm dừng, chỉ còn nghe thấy tiếng tuyết rơi xung quanh. Tần Uyển Uyển nhìn Quân Thù dưới nền tuyết sắp đông thành đá, ngẫm nghĩ hiện tại cũng tương đối rồi, đang định đánh thức Quân Thù, bỗng nghe thấy hai người trong phòng tựa như rít điếu thuốc sau khi hành sự, thong thả tán gẫu.
“Bất Tu.” Giọng Tô Nguyệt Ly ẩn chứa lo lắng: “Ta rất lo cho sư tỷ.”
“Nàng lo cái gì?”
Mà Quân Thù trong huyễn cảnh càng bị đả kích mạnh hơn.
“Nàng lo cái gì?”
“Mặc dù tỷ ấy đẩy ta xuống núi, nhưng cũng là vì cứu ta. Hôm nay tỷ ấy bị giày vò ở bên ngoài, ta… ta lo tỷ ấy không hiểu nỗi khổ tâm của ta, không chịu tha thứ cho ta.”
Người đàn ông bên cạnh nàng ta mỉm cười, bước đến trước mặt Quân Thù, tóm lấy lỗ tai hắn rồi cười với Tô Nguyệt Ly: “Nguyệt Ly, đây là một con thỏ ngốc, hay là nướng đi?”
Đây không phải là tưởng tượng của Tô Nguyệt Ly, đây là một con người!!!
“Nàng đấy, đúng là quá hiền lành.” Ninh Bất Tu cười: “Con đường tu đạo tranh mệnh với trời, tu vi là chuyện quan trọng cỡ nào, sao có thể vì sư tỷ mà tự huỷ tương lai? Nàng ở đây, đợi sau khi ra ngoài đã là Nguyên Anh viên mãn rồi. Đến lúc đó, cô ta nể phục nàng còn không kịp, sao lại dám không tha thứ cho nàng?”
“Bất Tu.” Giọng Tô Nguyệt Ly ẩn chứa lo lắng: “Ta rất lo cho sư tỷ.”
“Lỡ như… Lỡ như sư tỷ không chịu bỏ qua…”
“Vậy đấy là số phận của cô ta.” Ninh Bất Tu thở dài: “Đến lúc đó, ta và nàng đến an ủi chăm sóc người nhà cô ta, xem như không có lỗi với cô ta. Nàng nên nghĩ thoáng, đừng lo lắng quá.”
Đầu óc hắn hồi tưởng lại từng cảnh tượng quen biết Tô Nguyệt Ly, đột nhiên hắn phát hiện dường như bản thân và người đàn ông nực cười trước mặt không mấy khác biệt.
Tần Uyển Uyển: “Tán thành.”
Nghe nói thế, đám người sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển đang thổi sáo.
Tô Nguyệt Ly biết Tần Vãn vì mình bị sư môn truy cứu trách nhiệm!
“Chỉ là sư phụ.” Tô Nguyệt Ly đáp chắc như đinh đóng cột. “Bất Tu, huynh biết trong lòng ta chỉ có huynh mà.”
Mà Tần Vãn đúng là cứu nàng ta, nhưng nàng ta lại vì củng cố tu vi mà thà để Tần Vãn chết cũng không chịu tỉnh lại trước, còn chàng chàng thiếp thiếp, tán tỉnh giao hoan với một người đàn ông trong thức hải.
Tần Uyển Uyển bị ánh mắt vừa đồng tình vừa áy náy của đám người nhìn đến ngượng ngùng. Nàng dời mắt, tiếp tục thổi sáo.
“Nàng đơn thuần hơn muội, yêu ta hơn muội.”
Mà Quân Thù trong huyễn cảnh càng bị đả kích mạnh hơn.
Nữ thần hiền lành, dịu dàng, chỉ yêu mình hắn trong lòng hắn bỗng dưng hoá thành một con người.
Tô Nguyệt Ly biết Tần Vãn vì mình bị sư môn truy cứu trách nhiệm!
Người đàn ông cười khẽ. Tô Nguyệt Ly cúi đầu: “Không muốn, huynh đưa thỏ cho ta.”
“Nhưng…” Tô Nguyệt Ly vẫn lo lắng: “Lỡ như Quân Thù biết ta giả ngất xỉu, tức giận thì làm sao đây?”
Vi phu!
“Hắn tức giận thì liên quan gì đến nàng?” Giọng điệu Ninh Bất Tu hơi không vui: “Chẳng lẽ nàng thích hắn?”
“Sao có thể chứ?” Tô Nguyệt Ly vội giải thích: “Ở trong lòng ta, huynh ấy chỉ là huynh trưởng thôi, huynh đừng nói lung tung.”
“Vậy sư huynh Tống Tích Niên của nàng thì sao?”
“Vậy sư huynh Tống Tích Niên của nàng thì sao?”
Hắn đuổi theo hai người vào một tiểu viện. Vừa mới bước vào, hắn đã nhìn thấy hai người vào phòng đóng cửa, bên trong vang lên từng đợt tiếng cười. Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi nhìn nhau, nàng không ngờ lại có cảnh tượng thế này. Tiếng sáo thoáng khựng lại, ngay lập tức nàng nghe thấy Tống Tích Niên kích động hô: “Đừng dừng!”
“Chỉ là sư huynh.”
Tác giả có lời muốn nói:
“Sư phụ nàng thì sao?”
“Chỉ là sư phụ.” Tô Nguyệt Ly đáp chắc như đinh đóng cột. “Bất Tu, huynh biết trong lòng ta chỉ có huynh mà.”
Tô Nguyệt Ly nói một cách chân thành thắm thiết. Quân Thù dưới nền tuyết đã đông đá đến ngây người, hoàn toàn lạnh lòng.
Đầu óc hắn hồi tưởng lại từng cảnh tượng quen biết Tô Nguyệt Ly, đột nhiên hắn phát hiện dường như bản thân và người đàn ông nực cười trước mặt không mấy khác biệt.
Nghe nói thế, đám người sửng sốt, đồng loạt quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển đang thổi sáo.
Hắn cũng từng nghe những lời này, mà hắn và Ninh Bất Tu đều tin tưởng vào nó.
“Huynh thích gì ở Tô Nguyệt Ly?”
“Nàng đơn thuần hơn muội, yêu ta hơn muội.”
Lời nói trước khi nhắm mắt vang vọng bên tai, Quân Thù chợt nhận ra bản thân thật nực cười.
Hắn đứng thẳng người bằng thân thỏ. Một con thỏ tuyết chảy nước mắt, ngửa đầu cười dài.
Quân Thù không kiềm chế nữa, khôi phục hình dạng trên nền tuyết. Sau đó, hắn mặc kệ thức hải Tô Nguyệt Ly có bị tổn hại hay không, đánh thẳng linh lực mạnh mẽ vào trong phòng, quát lớn: “Tô Nguyệt Ly, ra đây!”
***
Tần Uyển Uyển quay đầu nhìn tấm màn, may mà cảnh tượng này đều là cảnh quay trên không đi theo Quân Thù. Giờ phút này, hai người kia vào phòng, bọn họ chẳng thấy gì cả, chỉ nghe loáng thoáng vài âm thanh, không đến nỗi xấu hổ lắm.
“Đến đây, cho ta hôn một cái.”Tác giả có lời muốn nói:
“Nhưng…” Tô Nguyệt Ly vẫn lo lắng: “Lỡ như Quân Thù biết ta giả ngất xỉu, tức giận thì làm sao đây?”
Tô Nguyệt Ly: “Ta vốn là Đại vương nuôi cá, lại bị cô ngấm ngầm phá ao(*).”
Tô Nguyệt Ly: “Ta vốn là Đại vương nuôi cá, lại bị cô ngấm ngầm phá ao(*).”Giao hoà thức hải, khó trách Tô Nguyệt Ly có thể tạo nên địa thế Hoang Thành. Nhưng điều này có nghĩa là Tô Nguyệt Ly và Ninh Bất Tu đã thành hôn, rõ ràng nàng nói chỉ thích một mình hắn, tại sao có thể…(*) Ao cá: Một từ bắt nguồn từ bộ phim Sam Sam đến đây ăn này, ý chỉ những người dính thính của mình giống như con cá mình nuôi trong ao, càng nhiều người dính thính thì ao cá càng lớn.
Giản Hành Chi: “Ta cảm thấy con thỏ này đáng thương đến tức cười.”
Tần Uyển Uyển: “Tán thành.”
Hảo hệ thống đứa ko có KN tu vi thì giả bá đứa kn đầy mình phải giả phế
Đến cái đoạn này, vẫn là đã cái nư luôn