Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 12

Chương 12

Cô ta nói cô ta có thể đánh một trăm tên đồ bỏ như các người!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Sư muội hàm oan, uất ức trong lòng, sau khi cắt đứt quan hệ với Tông môn thì kiên quyết xuống núi. Hai người vừa đi, bốn phương truyền đến tiếng nổ tung, ngọn núi sụp đổ, Tông môn huỷ sạch…”

Tống Tích Niên quỳ gối trong hang động được dọn dẹp tạm thời, hổ thẹn cúi đầu kể lại.

Tô Nguyệt Ly quỳ bên cạnh y, ánh mắt đờ đẫn, vẫn chưa hoàn hồn.

Thẩm Tri Minh đứng yên tại chỗ nhìn Vấn Tâm Tông cách đó không xa đã san thành bình địa, sắc mặt điềm tĩnh.

Ông ta nh li ttc nhng gìnhìn thy Mt cnh. Duvết Tn Vãnvà Thanh longđánh nhau, xácĩca Thanh long,nhánh cây màơTô Nguyt Lyrơi xung váchļnúi đè lên,Ícon sông dưivách núi, cònũcó du vếtTô Nguyt Lysinh hot cùngngưi khác ơchân núi.

Thm TriìMinh gn nhưđã đoán đưc³rt cuc xyĮra chuyn gì.Hôm nay ngheîTng Tích Niênôthut li lnna, ông taÎkhông khi cmthy nc cưi.

“NguytLy.” Thm TriMinh xoay đunhìn nàng ta.“Con có biếtsư t conЇlàm sao vưtíqua mưi ngàytrên vách núikia không?”

TôNguyt Ly cúiđu, không dámĩhé môi.

Lúc biếtìmi chuyn trongìthc hi bĩmi ngưi vâyxem, hơn naïdưi tình hungmi ngưi đubiết rõ màìnàng ta vnũtiếp tc dinkch, Tô NguytìLy đã khôngɪcòn mun trli bt c]câu nào na.

ThmfTri Minh giơítay, gia khôngìtrung hin raЇbí cnh, nơiĪTn Vãn vàĩThanh long giaođchiến hôm đó.Tô Nguyt Lythn th ngng}đu, khó hiuínhìn lên tri.

“Ttc máu nàyđu là caĩsư t con.”ÍTiếng Thm TriMinh nhc nhnàng ta: “Hômɪđó, Tn Vãnđy con khôngphi là vììhi con.”

TôİNguyt Ly khônglên tiếng. Nàng¸ta lng lngnhìn máu trênêkhung hình, vyàrng rơi rng,ècùng đt đáįn tung.

“Con biếtÎrõ nó khôngīmun hi con,vì sao conĩcòn hi nó?”

Làm sao biếtùta … TôNguyt Ly nhìncnh tưng, hcìmt ng đ:“Bây gi côta không hi,:sau này cũngôs không hi?”)

Thm Tri Minhnhíu mày, TôĪNguyt Ly quaysang nhìn ôngta: “Ông thíchta, Quân Thùthích ta, sưЇhuynh thích ta.Đám đàn ôngcác ngưi đuíthích ta, ngưióph n kias đ yênĩcho ta ư?”ĩ

Đó chng phido mui dĩd sao?!”

TngáTích Niên caoging quát. TôNguyt Ly quayЇđu nhìn y.nàng ta t³biết ngày thángchng còn dài,ếkhông nhn đưctrào phúng: “NếuĬhuynh vô tâm,ta có thd d đưcsao? Cô taɩlà sư muihuynh mưi mynăm, là đíđ mt tayÏông nuôi ln,là thê tQuân Thù đínhľhôn t nh.)Chính các ngưikhông thèm quan[tâm cô ta,àcòn trách ta²d d?!”

“Yêuta thì nóiõbng lòng dângļmng cho ta,coi thiên hélà con giun¸con dế. Hnưta thì trách)ta d dcác ngưi phmgii. Các ngưiĨđu là chínhÏnhân quân t,ïch có taɪlà hng nhanho thu, làíta ép cácngưi thm vnícô ta sao?İLà ta épýcác ngưi khôngìtin cô tasao? Là taïép các ngưijkhông phân đúngsai, vn ticô ta sao?”

Phi… Tô NguytưLy cúi đu:,“Ta vì tư³li, ta sĩcô ta hiũmình nên ratay trưc. Tamun li dngĩcác ngưi huìhoi cô ta.ìTa đc ác,ïvy các ngưithì sao?!”

Vaêngu xun vaïtàn đc, cònđy ming đoũnghĩa, xy raíchuyn thì đìvy lên ngưiph n. Nếuùkhông phi cácÏngưi xut thânýcao quý, thiênphú phi phàm,đám đàn ông{các ngưi… TôNguyt Ly nhìnc hai, đôiếmt toát lên:s khinh mit:j“Có khác gìêta?”

Xung quanhim bt, TngTích Niên và°Thm Tri Minhũđu không nóinên li.

Tô NguytļLy nhìn vĩphía Thm TriMinh, ch điĭmt kết cc.Thm Tri Minhngưng mt nhìnìhc trò trưcmt.

Ông ta đãôtng rung đngĭvi nàng ta.

Tkhi nàng taĮlên núi, ông(ta đã đánhmt s côngbng ca sưĨph và ca°Chưng môn nêncó.

Ông ta nhìnýánh mt mangĩtheo thù hn{cùng đôi chúts hãi caêTô Nguyt Ly.Tht lâu sau,đông ta rơmt: “Tô NguytúLy, thân làđ t VnTâm Tông nhưngãtâm đa xoÏtrá, c tìnhhãm hi đngmôn, pht đóngïba cây Ctìđinh(1), quay mtIvào vách HangùHàn Băng trênTư Quá Nhai(2)mt trăm năm,Ct đinh khôngrơi, không đưcxung núi.”

(1)Ctđinh: đinh đóngvào xương

(2)Tư QuáNhai: núi tưvn

“Còn v TnVãn… Thm TriMinh ngonh đuĩnhìn v phươngăxa: “Căn dnâđ t mônh âm thmôtìm kiếm haiĩngưi Tn Vãnãvà Gin ChiDin. Gin ChiDin không lunsng chết, mangTn Vãn trv Tông môn,fkhông đưc cóÏchút thương tích.íNếu Tn Vãnbng lòng trv Thm TriĬMinh ngng li,ũkhông nói tiếpna.

Nhưng Tng Tích¸Niên li hiu.Thm Tri Minhíkhông mun tráchti Tn Vãn,ıngưc li nếuTn Vãn bnglòng tr vVn Tâm Tông,có th nàngìs tr thànhũng c viênIChưng môn VniTâm Tông điЇkế tiếp tronglòng Thm TriMinh.

Tng Tích Niênôcúi đu, kínhcn đáp: “Đ]t đã hiu.”

Tô Nguyt Lythn th ngidưi đt, nghĩfti cc hìnhnhư đóng Ctũđinh và trên Tư QuáNhai trăm năm,ănàng ta khôngbiết nên vuimng hay là³chết sưng hơn.

Nóixong nhng linày, Thm TriưMinh ngưc mtìnhìn Vn TâmTông b santhành bình đa.

Dưng²như đã rtónhiu năm ôngta chưa bao}gi tnh táonhư vy.

Mt đЇt k KimɩĐan huyết chiếnThanh long mưingày li cóɨs bn b(như vy; mtđ t dùcho đ kđganh ghét vnĺs bo vđng môn; mtđ t rt¸có kh năngãthân mang Longđan, mt ngàyTrúc Cơ, chbng mt đngtrn pháp làcó th sanbng Vn TâmTông…

Đây mi làtính cách vàìnăng lc ktài trăm nămèhiếm gp, đâyìmi là tương,lai mà Tôngīmôn tht scó th da¹vào.

Thm Tri Minhnhm mt, mtmi nói: “Thôngbáo Thành chìHoang Thành đưaīNinh Bt TuЇtr v đi.”ũ

Vâng.”

Quân Thùđâu?”

Nghe nóiývn đang tm.”

Thm Tri Minh:“…

Ông tabiết đi kháiètình cnh caQuân Thù, ngmnghĩ, e rngtên Gin ChiɪDin này không³sng ni ri.

Ông:ta th dài:ìThông báo đt xây dngơli đo cung.”

Lúc Vn Tâm}Tông bt đuxây dng liìthì đã chpjti. Tn UynUyn và GinHành Chi ra,khi ranh giiĪVn Tâm Tông.ÍĐến mt bsông, nhn thyįuy áp caíThm Tri Minhúđã biến mt,ìTn Uyn Uynlp tc ngixung bãi c,{giang tay nmįnga, kêu ca:Không đi na,,nhúc nhích khôngni, ta cnngh ngơi.”

“Cômi đi cómt chút mà:đã mt riàsao?” Gin HànhChi cau mày,ɪquay li ngiĩxung kéo nàng:î“Ngưi tu đogì mà yếuùvy? Đi tiếpđi.”

Đi baolâu na?” TnįUyn Uyn by kéo ngidy, đnh thươnglưng phương ántho hip viãGin Hành Chi.

GinHành Chi giơátay ch ngnnúi đng xa:ìTrèo qua ngnınúi kia làti ri.”

Trèoqua núi làđến thành trn,İTn Uyn Uynùva nghe linlp tc bãicông, tiếp tcĩnm nhoài raİbãi c: “Ngươiđi đi, lnnày chúng ta{t bit.”

Côtưng ta khôngũmun à?!

Nhìn thyb dng lưiúnhác ca TnUyn Uyn, GinăHành Chi siếtcht nm tay.

666ànhn ra cmĭxúc ca GinHành Chi, vivàng khuyên ngăn:ĺKý ch, ngàikhông đưc đánhn chính đâu.Cô y làĨbp đùi cangài, mc tiêuãca ngài, đánhìcô y làmt trăm Vônếđin đó. Ngàiưnghĩ k đi.”

Làm quen myãngày, Gin HànhàChi cũng biếtkhái nim mtũtrăm Vôn đinílà thế nào.

Ynhìn Tn UynUyn nm dưiìđt, nghn hơió ngc.

“Cô đnglên.”

Y nhnĩni gi TnUyn Uyn, Tn²Uyn Uyn nmim gi chết.

GinHành Chi khôngch phát tiết,ībèn giơ tayđm mnh mtcú vào điìth sau lưngTn Uyn Uyn,:nghiến răng nói:Đng lên!”

Dt}li, Tn UynUyn nghe thyâm thanh cáiìgì đó gãyđ. Nàng ngɨngưi m mtra, nhìn điĩth xanh ttįtrên đu phátra âm thanhí“răng rc,chm chp ngãra sau, tiếpĩtheo mt tiếngjm vang lên,[bi đt mtèmù.

Giản Chi Diễn đứng trước mặt nàng, đôi mắt ngập tràn sát ý, siết chặt nắm đấm nhỏ máu. Có một thoáng, dường như Tần Uyển Uyển nhìn thấy cái tên sát thần Giản Hành Chi đứng trước mặt mình, hơn nữa còn là sát thần ở trạng thái chỉ số phẫn nộ đầy bình.

Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, tựa đầu lên lưng Giản Hành Chi: “Được rồi, ta ngủ một lát, ngươi cõng hết nổi thì gọi ta.”

Mặc dù y không chủ động mượn xác hoàn hồn, nhưng nói ra chưa chắc có người tin. Y khá căng thẳng, Tần Uyển Uyển nhìn vẻ mặt của y là biết y có chuyện khó nói. Nàng vỗ vai Giản Hành Chi: “Ngươi không cần sợ, ta cũng tuỳ tiện hỏi thôi. Mỗi người đều có cơ duyên của mình, ngươi không muốn nói cũng chẳng sao.”

Giản hành chi nhìn hình vẽ người trước mặt Tần Uyển Uyển, lại nhìn thời gian đếm ngược ba ngày của nhiệm vụ thứ nhất trong đầu, y biết y không thể kéo dài được nữa.

Vị trí bị đâm lúc mới gặp kia bắt đầu đau âm ỉ, Tần Uyển Uyển run run đứng dậy, lấy khăn tay ra, lẩy bẩy băng lấy bàn tay Giản Hành Chi.

Tần Uyển Uyển dụi mắt khó tin, nhảy từ trên người Giản Hành Chi xuống ngó tới ngó lui. Sáng sớm, trấn Tầm Tiên người qua kẻ lại, đám đông đứng xếp hàng trình văn thư và bạc đút lót cho thủ vệ, lục tục đi vào nội thành.

Tần Uyển Uyển cúi đầu, bước chân phù phiếm vô lực, dáng vẻ trông cực kỳ mệt mỏi.

“Đại… đại ca.” Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt: “Khó khăn lắm gốc cây người ta mới lớn được cỡ này, lần sau có gì cứ nói, đừng phá hoại thiên nhiên như vậy.”

Đi được một lát, Giản Hành Chi thấy nàng yên lặng, không khỏi quay đầu nhìn.

Tần Uyển Uyển nghe hỏi vậy, đột nhiên cảm thấy Giản Hành Chi thông minh hẳn lên. Nàng ho khẽ: “Ta không hỏi ngươi, ngươi cũng đừng hỏi ta chứ.”

“Đi được chưa?”

Tần Uyển Uyển đi tới cột bố cáo bên cạnh cổng thành. Trên cột dán đầy tranh vẽ người, đều là người mà Thiên Kiếm Tông treo thưởng số tiền lớn. Một bản vẽ trong đó không có gương mặt, bên trên viết:

Giản Hành Chi: Là huynh đệ thì đến chém chủ nhân ta đi!

Giản Hành Chi lạnh lùng nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển vội cụp đầu.

Thế giới này chia mọi thứ thành ba bậc Thiên – Trung – Địa, mỗi bậc chín cấp, cao nhất là cấp chín.

Giản Hành Chi xoay người bước đi. Tần Uyển Uyển đứng yên tại chỗ, ngửa đầu nén giọt lệ chực rơi, hít sâu một hơi an ủi chính mình.

Tần Uyển Uyển còn chưa kịp hiểu mô tê gì, đã nhìn thấy Giản Hành Chi chỉ về phía nàng, giọng điệu cao ngạo: “Cô ta nói cô ta có thể đánh một trăm tên đồ bỏ như các người!”

Nếu thế nhân ức hiếp ta, ta tạm thời nhịn y, nhường y. Sau khi ra ngoài, ta lập tức vứt y!

Mã bộ(*) dưới chân Giản Hành Chi lắc lư. Khi thân hình đã hơi ổn định, y cõng nàng đứng lên. Tần Uyển Uyển choàng cổ y, làm bộ làm tịch hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ? Ta có nặng không? Ngươi cõng không nổi thì nói ta, ta đi bộ cũng được.”

Tiếng “Ê” này của Giản Hành Chi thu hút sự chú ý của mọi người.

Giản Hành Chi dừng bước, đứng đằng xa nhìn nàng. Y suy nghĩ chốc lát, cuối cùng gọi: “Tần Vãn.”

Chuyện vứt bỏ Giản Chi Diễn khiến Tần Uyển Uyển thắp lên một chút hi vọng. Nàng phờ phạc đi sau lưng Giản Hành Chi, dọc theo con sông.

Đợi Tần Uyển Uyển mở mắt ra lần nữa thì đã là sáng sớm. Nàng cảm giác tia nắng chiếu lên mặt, mơ màng mở mắt ra. Phía trước là cổng thành của một tiểu trấn bình thường, ba chữ “Trấn Tầm Tiên” trên thành lâu hết sức oai phong dưới ánh mặt trời.

Đi được một lát, Giản Hành Chi thấy nàng yên lặng, không khỏi quay đầu nhìn.

“Ừm.”

Tần Uyển Uyển cúi đầu, bước chân phù phiếm vô lực, dáng vẻ trông cực kỳ mệt mỏi.

Vừa nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Uyển Uyển rực sáng. Nàng phóng về phía trước, nhào lên lưng Giản Hành Chi.

Nếu là thế giới năm đó y tu đạo có người mượn xác hoàn hồn, vậy chắc chắn kẻ đó sẽ bị toàn bộ Tu chân giới tiễu trừ bằng phương thức ác độc nhất.

Giản Hành Chi dừng bước, đứng đằng xa nhìn nàng. Y suy nghĩ chốc lát, cuối cùng gọi: “Tần Vãn.”

“Ờ.”

“Hở?” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu. Giản Hành Chi bày tư thế vẫy tay với nàng, sau đó đưa lưng về phía nàng, ngồi xuống.

Tần Uyển Uyển sững sờ, Giản Hành Chi thúc giục: “Mau lên.”

Tần Uyển Uyển sững sờ, Giản Hành Chi thúc giục: “Mau lên.”

Giản Chi Diễn đứng trước mặt nàng, đôi mắt ngập tràn sát ý, siết chặt nắm đấm nhỏ máu. Có một thoáng, dường như Tần Uyển Uyển nhìn thấy cái tên sát thần Giản Hành Chi đứng trước mặt mình, hơn nữa còn là sát thần ở trạng thái chỉ số phẫn nộ đầy bình.

Vừa nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Uyển Uyển rực sáng. Nàng phóng về phía trước, nhào lên lưng Giản Hành Chi.

【Thiên Lưu, còn gọi là đạo tặc hái hoa, hoặc quỷ háo sắc, sở hữu bảo vật “Thiên diện”, giỏi thay đổi khuôn mặt, yêu thích mỹ nhân (bất kể nam nữ), gây án trên trăm vụ, gần đây lẻn đến phụ cận Thiên Kiếm Tông. Cấp bậc giải thưởng: cấp năm, bậc Trung 】

Mã bộ(*) dưới chân Giản Hành Chi lắc lư. Khi thân hình đã hơi ổn định, y cõng nàng đứng lên. Tần Uyển Uyển choàng cổ y, làm bộ làm tịch hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ? Ta có nặng không? Ngươi cõng không nổi thì nói ta, ta đi bộ cũng được.”

Giản Hành Chi lạnh lùng nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển vội cụp đầu.“Im miệng.”(*) Mã bộ: còn gọi là tư thế trung bình tấn, một trong những tấn pháp cơ bản của võ thuật cổ truyền Á Đông.

“Im miệng.”

Tần Uyển Uyển đọc sơ qua tin tức, vô cùng cảm khái.

Chưa bao giờ Giản Hành Chi thích cái tính “chuyện không liên quan, bỏ sang một bên” này của Tần Uyển Uyển đến thế. Y thở dài, nhưng nghĩ một lát lại thấy có gì đó không đúng: “Tần Uyển Uyển, cô bất thường lắm.” Y cau mày: “Cô nói xem, có phải những hiểu biết của cô vượt quá một người kỳ Kim Đan rồi không?”

Ông lão cúi đầu khom lưng, trông vô cùng đáng thương.

“Ờ.”

Tần Uyển Uyển lập tức ngậm miệng. Sau một hồi im ắng, nàng cảm thấy nhàm chán, không khỏi mở miệng hỏi: “Giản Chi Diễn, thật ra chúng ta không cần gấp rút lên đường như thế. Trong túi Càn Khôn của ta chứa rất nhiều đồ ăn, chúng ta có thể vừa đi vừa ăn, dọc đường du sơn ngoạn thuỷ cũng hết sức thoải mái.”

Đó đều là pháp thuật bậc Thiên, còn là những thứ y chưa từng gặp.

“Không.”

Giản Hành Chi lạnh lùng nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển vội cụp đầu.

Y còn có nhiệm vụ nội trong năm ngày gây hoạ mười lần, trợ giúp nàng ẩu đả năm lần. Tại cái nơi khỉ ho cò gáy này thì y hoàn thành thế nào?

Giản Hành Chi không để ý tới Tần Uyển Uyển. Cõng một lúc, cảm giác hơi thở đều đều, Giản Hành Chi lập tức phóng như bay trong rừng rậm.

“Haiz.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Chi Diễn này, con người ngươi đúng là quá nghiêm túc, quá cầu tiến. Một nam sủng như ngươi thật sự không cần biết nhiều như vậy. À, nhắc mới nhớ, ta quên hỏi ngươi…” Tần Uyển Uyển buông lỏng, nghĩ tới rất nhiều nghi vấn trước đây: “Ngươi học tiên pháp lúc nào vậy? À, còn có trận pháp trong lòng bàn tay ngươi hôm trên Đài thẩm mệnh, ngươi học từ đâu thế?”

“Đi được chưa?”

Vừa nghe thấy câu hỏi này, Giản Hành Chi lập tức căng thẳng.

(*) Mã bộ: còn gọi là tư thế trung bình tấn, một trong những tấn pháp cơ bản của võ thuật cổ truyền Á Đông.

Y biết rất rõ Tu chân giới căm ghét việc mượn xác hoàn hồn này cỡ nào.

Nếu là thế giới năm đó y tu đạo có người mượn xác hoàn hồn, vậy chắc chắn kẻ đó sẽ bị toàn bộ Tu chân giới tiễu trừ bằng phương thức ác độc nhất.

Dù sao cũng sắp mỗi người mỗi ngả, hỏi nhiều như vậy làm gì?

Mặc dù y không chủ động mượn xác hoàn hồn, nhưng nói ra chưa chắc có người tin. Y khá căng thẳng, Tần Uyển Uyển nhìn vẻ mặt của y là biết y có chuyện khó nói. Nàng vỗ vai Giản Hành Chi: “Ngươi không cần sợ, ta cũng tuỳ tiện hỏi thôi. Mỗi người đều có cơ duyên của mình, ngươi không muốn nói cũng chẳng sao.”

Y còn có nhiệm vụ nội trong năm ngày gây hoạ mười lần, trợ giúp nàng ẩu đả năm lần. Tại cái nơi khỉ ho cò gáy này thì y hoàn thành thế nào?

“Ừm.”

Chưa bao giờ Giản Hành Chi thích cái tính “chuyện không liên quan, bỏ sang một bên” này của Tần Uyển Uyển đến thế. Y thở dài, nhưng nghĩ một lát lại thấy có gì đó không đúng: “Tần Uyển Uyển, cô bất thường lắm.” Y cau mày: “Cô nói xem, có phải những hiểu biết của cô vượt quá một người kỳ Kim Đan rồi không?”

Đó đều là pháp thuật bậc Thiên, còn là những thứ y chưa từng gặp.

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Uyển Uyển nghe hỏi vậy, đột nhiên cảm thấy Giản Hành Chi thông minh hẳn lên. Nàng ho khẽ: “Ta không hỏi ngươi, ngươi cũng đừng hỏi ta chứ.”

Dù sao cũng sắp mỗi người mỗi ngả, hỏi nhiều như vậy làm gì?

“Đến rồi?”

Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, tựa đầu lên lưng Giản Hành Chi: “Được rồi, ta ngủ một lát, ngươi cõng hết nổi thì gọi ta.”

Nhìn thị vệ đứng tại cổng thành thu tiền đút lót của người qua đường, y gọi một tiếng: “Ê.”

Giản Hành Chi không để ý tới Tần Uyển Uyển. Cõng một lúc, cảm giác hơi thở đều đều, Giản Hành Chi lập tức phóng như bay trong rừng rậm.

“Đại… đại ca.” Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt: “Khó khăn lắm gốc cây người ta mới lớn được cỡ này, lần sau có gì cứ nói, đừng phá hoại thiên nhiên như vậy.”

Đợi Tần Uyển Uyển mở mắt ra lần nữa thì đã là sáng sớm. Nàng cảm giác tia nắng chiếu lên mặt, mơ màng mở mắt ra. Phía trước là cổng thành của một tiểu trấn bình thường, ba chữ “Trấn Tầm Tiên” trên thành lâu hết sức oai phong dưới ánh mặt trời.

“Đến rồi?”

(*) Mã bộ: còn gọi là tư thế trung bình tấn, một trong những tấn pháp cơ bản của võ thuật cổ truyền Á Đông.

Y biết rất rõ Tu chân giới căm ghét việc mượn xác hoàn hồn này cỡ nào.

Tần Uyển Uyển dụi mắt khó tin, nhảy từ trên người Giản Hành Chi xuống ngó tới ngó lui. Sáng sớm, trấn Tầm Tiên người qua kẻ lại, đám đông đứng xếp hàng trình văn thư và bạc đút lót cho thủ vệ, lục tục đi vào nội thành.

Tần Uyển Uyển đi tới cột bố cáo bên cạnh cổng thành. Trên cột dán đầy tranh vẽ người, đều là người mà Thiên Kiếm Tông treo thưởng số tiền lớn. Một bản vẽ trong đó không có gương mặt, bên trên viết:

【Thiên Lưu, còn gọi là đạo tặc hái hoa, hoặc quỷ háo sắc, sở hữu bảo vật “Thiên diện”, giỏi thay đổi khuôn mặt, yêu thích mỹ nhân (bất kể nam nữ), gây án trên trăm vụ, gần đây lẻn đến phụ cận Thiên Kiếm Tông. Cấp bậc giải thưởng: cấp năm, bậc Trung 】

Thế giới này chia mọi thứ thành ba bậc Thiên – Trung – Địa, mỗi bậc chín cấp, cao nhất là cấp chín.

Cấp năm bậc Trung, xem ra tên Thiên Lưu này có vẻ lợi hại.

Tần Uyển Uyển đọc sơ qua tin tức, vô cùng cảm khái.

Vừa nghe thấy câu hỏi này, Giản Hành Chi lập tức căng thẳng.

Giản hành chi nhìn hình vẽ người trước mặt Tần Uyển Uyển, lại nhìn thời gian đếm ngược ba ngày của nhiệm vụ thứ nhất trong đầu, y biết y không thể kéo dài được nữa.

Giản Hành Chi xoay người bước đi. Tần Uyển Uyển đứng yên tại chỗ, ngửa đầu nén giọt lệ chực rơi, hít sâu một hơi an ủi chính mình.

***

Nhìn thị vệ đứng tại cổng thành thu tiền đút lót của người qua đường, y gọi một tiếng: “Ê.”

Tần Uyển Uyển ngáp dài, nhìn sang hướng Giản Hành Chi đang nhìn, thấy một đứa bé và một ông lão bị binh lính dạy dỗ vì không có tiền đút lót giao nộp qua cửa.

Ông lão cúi đầu khom lưng, trông vô cùng đáng thương.

Tiếng “Ê” này của Giản Hành Chi thu hút sự chú ý của mọi người.

Tần Uyển Uyển còn chưa kịp hiểu mô tê gì, đã nhìn thấy Giản Hành Chi chỉ về phía nàng, giọng điệu cao ngạo: “Cô ta nói cô ta có thể đánh một trăm tên đồ bỏ như các người!”

“Im miệng.”

***

Giản Hành Chi không để ý tới Tần Uyển Uyển. Cõng một lúc, cảm giác hơi thở đều đều, Giản Hành Chi lập tức phóng như bay trong rừng rậm.Giản Chi Diễn đứng trước mặt nàng, đôi mắt ngập tràn sát ý, siết chặt nắm đấm nhỏ máu. Có một thoáng, dường như Tần Uyển Uyển nhìn thấy cái tên sát thần Giản Hành Chi đứng trước mặt mình, hơn nữa còn là sát thần ở trạng thái chỉ số phẫn nộ đầy bình.Tác giả có lời muốn nói:

Giản Hành Chi: Là huynh đệ thì đến chém chủ nhân ta đi!

Tần Uyển Uyển: Cha mẹ cứu con, gặp trúng tên thần kinh rồi!

***

Câu hỏi gợi ý pass chương 13: Ngọn núi nơi Tần Uyển Uyển ở khi còn ở trên Tiên giới có tên là gì? (Pass 2 chữ, viết liền nhau, viết thường, không dấu)

5 13 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

29 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ngọt quớ, anh cõng em nữa nè anh ơiiii

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Mượn xác hoàn hồn, làm tui nhớ bộ Hoàn hồn gần đây ghê, hình như ở đâu thì người ta cũng đều không thích người hoàn hồn.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Thiên Kiếm Tông kìa, có Tần Tử Thực làm cameo hông dị.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Rồi anh báo quá báo rồi

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Giản Hành Chi giỏi lắm, cố lênnnn =)))))))))))

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Thật sự là Uyển Uyển gặp tên thần kinh rồi, bị đánh chết một lần rồi còn bị hố thêm en nờ lần nữa!
Ai đó đến cứu Uyển Uyển đi!

IamLeia
IamLeia
1 Năm Cách đây

TUU ổn ko z =))) nếu ko ổn thì bật tín hiệu ét ô ét đi nào

Qul Taodo
Qul Taodo
1 Năm Cách đây

Cách gây rối thô bạo nhất t từng gặp luôn

Via
Via
9 Tháng Cách đây

ét o ét :)))

29
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!