Chương 12
Cô ta nói cô ta có thể đánh một trăm tên đồ bỏ như các người!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Sư muội hàm oan, uất ức trong lòng, sau khi cắt đứt quan hệ với Tông môn thì kiên quyết xuống núi. Hai người vừa đi, bốn phương truyền đến tiếng nổ tung, ngọn núi sụp đổ, Tông môn huỷ sạch…”
Tống Tích Niên quỳ gối trong hang động được dọn dẹp tạm thời, hổ thẹn cúi đầu kể lại.
Tô Nguyệt Ly quỳ bên cạnh y, ánh mắt đờ đẫn, vẫn chưa hoàn hồn.
Thẩm Tri Minh đứng yên tại chỗ nhìn Vấn Tâm Tông cách đó không xa đã san thành bình địa, sắc mặt điềm tĩnh.
Ông ta nhớ lại tấtừcả những gìḻnhìn thấy ởửMật cảnh. Dấuọvết Tần Vãnảvà Thanh longửđánh nhau, xácĩcủa Thanh long,ẵnhánh cây màơTô Nguyệt Lyịrơi xuống váchļnúi đè lên,Ícon sông dướiễvách núi, cònũcó dấu vếtἶTô Nguyệt Lyẽsinh hoạt cùngịngười khác ởơchân núi.
Thẩm TriìMinh gần nhưịđã đoán được³rốt cuộc xảyĮra chuyện gì.ỉHôm nay ngheîTống Tích Niênôthuật lại lầnủnữa, ông taÎkhông khỏi cảmẹthấy nực cười.
“NguyệtἴLy.” Thẩm TriặMinh xoay đầuἴnhìn nàng ta.ỉ“Con có biếtἵsư tỷ conЇlàm sao vượtíqua mười ngàyẽtrên vách núiỡkia không?”
TôợNguyệt Ly cúiỗđầu, không dámĩhé môi.
Lúc biếtìmọi chuyện trongìthức hải bịĩmọi người vâyủxem, hơn nữaïdưới tình huốngạmọi người đềuỡbiết rõ màìnàng ta vẫnũtiếp tục diễnỉkịch, Tô NguyệtìLy đã khôngɪcòn muốn trảịlời bất cứ]câu nào nữa.
ThẩmfTri Minh giơítay, giữa khôngìtrung hiện raЇbí cảnh, nơiĪTần Vãn vàĩThanh long giaođchiến hôm đó.ỳTô Nguyệt Lyổthẫn thờ ngẩng}đầu, khó hiểuínhìn lên trời.
“Tấtḽcả máu nàyἴđều là củaĩsư tỷ con.”ÍTiếng Thẩm TriốMinh nhắc nhởọnàng ta: “Hômɪđó, Tần Vãnạđẩy con khôngẵphải là vììhại con.”
TôİNguyệt Ly khôngẽlên tiếng. Nàng¸ta lẳng lặngấnhìn máu trênêkhung hình, vảyàrồng rơi rụng,ècùng đất đáįnổ tung.
“Con biếtÎrõ nó khôngīmuốn hại con,ỡvì sao conĩcòn hại nó?”ỷ
“Làm sao biếtùta …” TôầNguyệt Ly nhìnậcảnh tượng, hốcìmắt ửng đỏ:ỳ“Bây giờ côẻta không hại,:sau này cũngôsẽ không hại?”)
Thẩm Tri Minhệnhíu mày, TôĪNguyệt Ly quayộsang nhìn ôngịta: “Ông thíchἳta, Quân Thùỉthích ta, sưЇhuynh thích ta.ẵĐám đàn ôngἰcác người đềuíthích ta, ngườióphụ nữ kiaἴsẽ để yênĩcho ta ư?”ĩ
“Đó chẳng phảiịdo muội dụĩdỗ sao?!”
TốngáTích Niên caoấgiọng quát. TôἷNguyệt Ly quayЇđầu nhìn y.ệnàng ta tự³biết ngày thángởchẳng còn dài,ếkhông nhịn đượcẽtrào phúng: “NếuĬhuynh vô tâm,ἶta có thểủdụ dỗ đượcịsao? Cô taɩlà sư muộiἱhuynh mười mấyủnăm, là đồíđệ một tayÏông nuôi lớn,ḹlà thê tửḻQuân Thù đínhľhôn từ nhỏ.)Chính các ngườiừkhông thèm quan[tâm cô ta,àcòn trách ta²dụ dỗ?!”
“Yêuảta thì nóiõbằng lòng dângļmạng cho ta,ệcoi thiên hạélà con giun¸con dế. Hậnưta thì trách)ta dụ dỗἵcác người phạmẹgiới. Các ngườiĨđều là chínhÏnhân quân tử,ïchỉ có taɪlà hồng nhanἲhoạ thuỷ, làíta ép cácảngười thẩm vấnícô ta sao?İLà ta épýcác người khôngìtin cô taợsao? Là taïép các ngườijkhông phân đúngịsai, vấn tộiứcô ta sao?”ổ
“Phải…” Tô NguyệtưLy cúi đầu:,“Ta vì tư³lợi, ta sợĩcô ta hạiũmình nên raễtay trước. Taởmuốn lợi dụngĩcác người huỷìhoại cô ta.ìTa độc ác,ïvậy các ngườiἴthì sao?!”
“Vừaêngu xuẩn vừaïtàn độc, cònữđầy miệng đạoũnghĩa, xảy raíchuyện thì đổìvấy lên ngườiọphụ nữ. Nếuùkhông phải cácÏngười xuất thânýcao quý, thiênửphú phi phàm,ỉđám đàn ông{các người…” TôḷNguyệt Ly nhìnỉcả hai, đôiếmắt toát lên:sự khinh miệt:j“Có khác gìêta?”
Xung quanhằim bặt, TốngủTích Niên và°Thẩm Tri Minhũđều không nóiụnên lời.
Tô NguyệtļLy nhìn vềĩphía Thẩm TriỵMinh, chờ đợiĭmột kết cục.ẳThẩm Tri Minhởngưng mắt nhìnìhọc trò trướcỷmặt.
Ông ta đãôtừng rung độngĭvới nàng ta.
Từạkhi nàng taĮlên núi, ông(ta đã đánhồmất sự côngởbằng của sưĨphụ và của°Chưởng môn nênắcó.
Ông ta nhìnýánh mắt mangĩtheo thù hận{cùng đôi chútẩsợ hãi củaêTô Nguyệt Ly.ổThật lâu sau,đông ta rủơmắt: “Tô NguyệtúLy, thân làộđệ tử VấnỉTâm Tông nhưngãtâm địa xảoÏtrá, cố tìnhỉhãm hại đồngịmôn, phạt đóngïba cây Cốtìđinh(1), quay mặtIvào vách HangùHàn Băng trênẫTư Quá Nhai(2)ỷmột trăm năm,ẻCốt đinh khôngứrơi, không đượcổxuống núi.”
(1)Cốtạđinh: đinh đóngửvào xương
(2)Tư QuáửNhai: núi tựưvấn
“Còn về TầnốVãn…” Thẩm TriỹMinh ngoảnh đầuĩnhìn về phươngăxa: “Căn dặnâđệ tử mônệhạ âm thầmôtìm kiếm haiĩngười Tần Vãnãvà Giản ChiữDiễn. Giản ChiẻDiễn không luậnổsống chết, mangữTần Vãn trởỷvề Tông môn,fkhông được cóÏchút thương tích.íNếu Tần Vãnủbằng lòng trởἳvề…” Thẩm TriĬMinh ngừng lời,ũkhông nói tiếpẫnữa.
Nhưng Tống Tích¸Niên lại hiểu.ựThẩm Tri Minhíkhông muốn tráchỵtội Tần Vãn,ıngược lại nếuổTần Vãn bằngộlòng trở vềụVấn Tâm Tông,ịcó thể nàngìsẽ trở thànhũứng cử viênIChưởng môn VấniTâm Tông đờiЇkế tiếp trongạlòng Thẩm TriễMinh.
Tống Tích Niênôcúi đầu, kínhầcẩn đáp: “Đệ]tử đã hiểu.”ụ
Tô Nguyệt Lyọthẫn thờ ngồiọdưới đất, nghĩftới cực hìnhỳnhư đóng Cốtũđinh và ởửtrên Tư QuáḹNhai trăm năm,ănàng ta khôngẽbiết nên vuiậmừng hay là³chết sướng hơn.
Nóiạxong những lờiịnày, Thẩm TriưMinh ngước mắtìnhìn Vấn TâmặTông bị sanỏthành bình địa.
Dường²như đã rấtónhiều năm ôngụta chưa bao}giờ tỉnh táoỷnhư vậy.
Một đệЇtử kỳ KimɩĐan huyết chiếnớThanh long mườiἴngày lại cóɨsự bền bỉ(như vậy; mộtỹđệ tử dùỉcho đố kỵđganh ghét vẫnĺsẽ bảo vệằđồng môn; mộtờđệ tử rất¸có khả năngãthân mang Longἷđan, một ngàyắTrúc Cơ, chỉỹbằng một đốngạtrận pháp làἲcó thể sanẩbằng Vấn TâmứTông…
Đây mới làḽtính cách vàìnăng lực kỳềtài trăm nămèhiếm gặp, đâyìmới là tương,lai mà Tôngīmôn thật sựẩcó thể dựa¹vào.
Thẩm Tri Minhịnhắm mắt, mệtịmỏi nói: “Thôngἰbáo Thành chủìHoang Thành đưaīNinh Bất TuЇtrở về đi.”ũ
“Vâng.”
“Quân Thùầđâu?”
“Nghe nóiývẫn đang tắm.”ị
Thẩm Tri Minh:ἳ“…”
Ông taắbiết đại kháiètình cảnh củaầQuân Thù, ngẫmỵnghĩ, e rằngịtên Giản ChiɪDiễn này không³sống nổi rồi.
Ông:ta thở dài:ì“Thông báo đệạtử xây dựngơlại đạo cung.”ị
Lúc Vấn Tâm}Tông bắt đầuḷxây dựng lạiìthì đã chậpjtối. Tần UyểnỵUyển và GiảnựHành Chi ra,khỏi ranh giớiĪVấn Tâm Tông.ÍĐến một bờẹsông, nhận thấyįuy áp củaíThẩm Tri Minhúđã biến mất,ìTần Uyển Uyểnớlập tức ngồiửxuống bãi cỏ,{giang tay nằmįngửa, kêu ca:ụ“Không đi nữa,,nhúc nhích khôngỳnổi, ta cầnảnghỉ ngơi.”
“Côắmới đi cóỏmột chút mà:đã mệt rồiàsao?” Giản HànhừChi cau mày,ɪquay lại ngồiĩxuống kéo nàng:î“Người tu đạoấgì mà yếuùvậy? Đi tiếpẻđi.”
“Đi baoỡlâu nữa?” TầnįUyển Uyển bịủy kéo ngồiợdậy, định thươngỵlượng phương ánἳthoả hiệp vớiãGiản Hành Chi.
GiảnỹHành Chi giơátay chỉ ngọnừnúi đằng xa:ì“Trèo qua ngọnınúi kia làịtới rồi.”
Trèoễqua núi làἳđến thành trấn,İTần Uyển Uyểnùvừa nghe liềnẹlập tức bãiἶcông, tiếp tụcĩnằm nhoài raİbãi cỏ: “Ngươiựđi đi, lầnỉnày chúng ta{từ biệt.”
Côạtưởng ta khôngũmuốn à?!
Nhìn thấy‹bộ dạng lườiúnhác của TầnứUyển Uyển, GiảnăHành Chi siếtḷchặt nắm tay.
666ànhận ra cảmĭxúc của GiảnộHành Chi, vộiọvàng khuyên ngăn:ĺ“Ký chủ, ngàiḷkhông được đánhỳnữ chính đâu.ứCô ấy làĨbắp đùi củaḷngài, mục tiêuãcủa ngài, đánhìcô ấy làẵmột trăm Vônếđiện đó. Ngàiưnghĩ kỹ đi.”ễ
Làm quen mấyãngày, Giản HànhàChi cũng biếtịkhái niệm mộtũtrăm Vôn điệnílà thế nào.
Yἳnhìn Tần UyểnỉUyển nằm dướiìđất, nghẹn hơióở ngực.
“Cô đứngờlên.”
Y nhẫnĩnại gọi TầnỵUyển Uyển, Tần²Uyển Uyển nằmợim giả chết.
Giản‹Hành Chi không‹chỗ phát tiết,ībèn giơ tayạđấm mạnh mộtệcú vào đạiìthụ sau lưngủTần Uyển Uyển,:nghiến răng nói:ị“Đứng lên!”
Dứt}lời, Tần UyểnỵUyển nghe thấyắâm thanh cáiìgì đó gãyựđổ. Nàng ngớɨngười mở mắtấra, nhìn đạiĩthụ xanh tốtįtrên đầu phátḹra âm thanhí“răng rắc” ,ẻchậm chạp ngãềra sau, tiếpĩtheo một tiếngj“ầm” vang lên,[bụi đất mịtèmù.
Giản Chi Diễn đứng trước mặt nàng, đôi mắt ngập tràn sát ý, siết chặt nắm đấm nhỏ máu. Có một thoáng, dường như Tần Uyển Uyển nhìn thấy cái tên sát thần Giản Hành Chi đứng trước mặt mình, hơn nữa còn là sát thần ở trạng thái chỉ số phẫn nộ đầy bình.
Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, tựa đầu lên lưng Giản Hành Chi: “Được rồi, ta ngủ một lát, ngươi cõng hết nổi thì gọi ta.”
Mặc dù y không chủ động mượn xác hoàn hồn, nhưng nói ra chưa chắc có người tin. Y khá căng thẳng, Tần Uyển Uyển nhìn vẻ mặt của y là biết y có chuyện khó nói. Nàng vỗ vai Giản Hành Chi: “Ngươi không cần sợ, ta cũng tuỳ tiện hỏi thôi. Mỗi người đều có cơ duyên của mình, ngươi không muốn nói cũng chẳng sao.”
Giản hành chi nhìn hình vẽ người trước mặt Tần Uyển Uyển, lại nhìn thời gian đếm ngược ba ngày của nhiệm vụ thứ nhất trong đầu, y biết y không thể kéo dài được nữa.
Vị trí bị đâm lúc mới gặp kia bắt đầu đau âm ỉ, Tần Uyển Uyển run run đứng dậy, lấy khăn tay ra, lẩy bẩy băng lấy bàn tay Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển dụi mắt khó tin, nhảy từ trên người Giản Hành Chi xuống ngó tới ngó lui. Sáng sớm, trấn Tầm Tiên người qua kẻ lại, đám đông đứng xếp hàng trình văn thư và bạc đút lót cho thủ vệ, lục tục đi vào nội thành.
Tần Uyển Uyển cúi đầu, bước chân phù phiếm vô lực, dáng vẻ trông cực kỳ mệt mỏi.
“Đại… đại ca.” Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt: “Khó khăn lắm gốc cây người ta mới lớn được cỡ này, lần sau có gì cứ nói, đừng phá hoại thiên nhiên như vậy.”
Đi được một lát, Giản Hành Chi thấy nàng yên lặng, không khỏi quay đầu nhìn.
Tần Uyển Uyển nghe hỏi vậy, đột nhiên cảm thấy Giản Hành Chi thông minh hẳn lên. Nàng ho khẽ: “Ta không hỏi ngươi, ngươi cũng đừng hỏi ta chứ.”
“Đi được chưa?”
Tần Uyển Uyển đi tới cột bố cáo bên cạnh cổng thành. Trên cột dán đầy tranh vẽ người, đều là người mà Thiên Kiếm Tông treo thưởng số tiền lớn. Một bản vẽ trong đó không có gương mặt, bên trên viết:
Giản Hành Chi: Là huynh đệ thì đến chém chủ nhân ta đi!
Giản Hành Chi lạnh lùng nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển vội cụp đầu.
Thế giới này chia mọi thứ thành ba bậc Thiên – Trung – Địa, mỗi bậc chín cấp, cao nhất là cấp chín.
Giản Hành Chi xoay người bước đi. Tần Uyển Uyển đứng yên tại chỗ, ngửa đầu nén giọt lệ chực rơi, hít sâu một hơi an ủi chính mình.
Tần Uyển Uyển còn chưa kịp hiểu mô tê gì, đã nhìn thấy Giản Hành Chi chỉ về phía nàng, giọng điệu cao ngạo: “Cô ta nói cô ta có thể đánh một trăm tên đồ bỏ như các người!”
Nếu thế nhân ức hiếp ta, ta tạm thời nhịn y, nhường y. Sau khi ra ngoài, ta lập tức vứt y!
Mã bộ(*) dưới chân Giản Hành Chi lắc lư. Khi thân hình đã hơi ổn định, y cõng nàng đứng lên. Tần Uyển Uyển choàng cổ y, làm bộ làm tịch hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ? Ta có nặng không? Ngươi cõng không nổi thì nói ta, ta đi bộ cũng được.”
Tiếng “Ê” này của Giản Hành Chi thu hút sự chú ý của mọi người.
Giản Hành Chi dừng bước, đứng đằng xa nhìn nàng. Y suy nghĩ chốc lát, cuối cùng gọi: “Tần Vãn.”
Chuyện vứt bỏ Giản Chi Diễn khiến Tần Uyển Uyển thắp lên một chút hi vọng. Nàng phờ phạc đi sau lưng Giản Hành Chi, dọc theo con sông.
Đợi Tần Uyển Uyển mở mắt ra lần nữa thì đã là sáng sớm. Nàng cảm giác tia nắng chiếu lên mặt, mơ màng mở mắt ra. Phía trước là cổng thành của một tiểu trấn bình thường, ba chữ “Trấn Tầm Tiên” trên thành lâu hết sức oai phong dưới ánh mặt trời.
Đi được một lát, Giản Hành Chi thấy nàng yên lặng, không khỏi quay đầu nhìn.
“Ừm.”
Tần Uyển Uyển cúi đầu, bước chân phù phiếm vô lực, dáng vẻ trông cực kỳ mệt mỏi.
Vừa nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Uyển Uyển rực sáng. Nàng phóng về phía trước, nhào lên lưng Giản Hành Chi.
Nếu là thế giới năm đó y tu đạo có người mượn xác hoàn hồn, vậy chắc chắn kẻ đó sẽ bị toàn bộ Tu chân giới tiễu trừ bằng phương thức ác độc nhất.
Giản Hành Chi dừng bước, đứng đằng xa nhìn nàng. Y suy nghĩ chốc lát, cuối cùng gọi: “Tần Vãn.”
“Ờ.”
“Hở?” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu. Giản Hành Chi bày tư thế vẫy tay với nàng, sau đó đưa lưng về phía nàng, ngồi xuống.
Tần Uyển Uyển sững sờ, Giản Hành Chi thúc giục: “Mau lên.”
Tần Uyển Uyển sững sờ, Giản Hành Chi thúc giục: “Mau lên.”
Giản Chi Diễn đứng trước mặt nàng, đôi mắt ngập tràn sát ý, siết chặt nắm đấm nhỏ máu. Có một thoáng, dường như Tần Uyển Uyển nhìn thấy cái tên sát thần Giản Hành Chi đứng trước mặt mình, hơn nữa còn là sát thần ở trạng thái chỉ số phẫn nộ đầy bình.
Vừa nghe thấy lời này, ánh mắt Tần Uyển Uyển rực sáng. Nàng phóng về phía trước, nhào lên lưng Giản Hành Chi.
【Thiên Lưu, còn gọi là đạo tặc hái hoa, hoặc quỷ háo sắc, sở hữu bảo vật “Thiên diện”, giỏi thay đổi khuôn mặt, yêu thích mỹ nhân (bất kể nam nữ), gây án trên trăm vụ, gần đây lẻn đến phụ cận Thiên Kiếm Tông. Cấp bậc giải thưởng: cấp năm, bậc Trung 】
Mã bộ(*) dưới chân Giản Hành Chi lắc lư. Khi thân hình đã hơi ổn định, y cõng nàng đứng lên. Tần Uyển Uyển choàng cổ y, làm bộ làm tịch hỏi: “Ngươi vẫn ổn chứ? Ta có nặng không? Ngươi cõng không nổi thì nói ta, ta đi bộ cũng được.”
Giản Hành Chi lạnh lùng nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển vội cụp đầu.“Im miệng.”(*) Mã bộ: còn gọi là tư thế trung bình tấn, một trong những tấn pháp cơ bản của võ thuật cổ truyền Á Đông.
“Im miệng.”
Tần Uyển Uyển đọc sơ qua tin tức, vô cùng cảm khái.
Chưa bao giờ Giản Hành Chi thích cái tính “chuyện không liên quan, bỏ sang một bên” này của Tần Uyển Uyển đến thế. Y thở dài, nhưng nghĩ một lát lại thấy có gì đó không đúng: “Tần Uyển Uyển, cô bất thường lắm.” Y cau mày: “Cô nói xem, có phải những hiểu biết của cô vượt quá một người kỳ Kim Đan rồi không?”
Ông lão cúi đầu khom lưng, trông vô cùng đáng thương.
“Ờ.”
Tần Uyển Uyển lập tức ngậm miệng. Sau một hồi im ắng, nàng cảm thấy nhàm chán, không khỏi mở miệng hỏi: “Giản Chi Diễn, thật ra chúng ta không cần gấp rút lên đường như thế. Trong túi Càn Khôn của ta chứa rất nhiều đồ ăn, chúng ta có thể vừa đi vừa ăn, dọc đường du sơn ngoạn thuỷ cũng hết sức thoải mái.”
Đó đều là pháp thuật bậc Thiên, còn là những thứ y chưa từng gặp.
“Không.”
Giản Hành Chi lạnh lùng nhìn Tần Uyển Uyển, Tần Uyển Uyển vội cụp đầu.
Y còn có nhiệm vụ nội trong năm ngày gây hoạ mười lần, trợ giúp nàng ẩu đả năm lần. Tại cái nơi khỉ ho cò gáy này thì y hoàn thành thế nào?
Giản Hành Chi không để ý tới Tần Uyển Uyển. Cõng một lúc, cảm giác hơi thở đều đều, Giản Hành Chi lập tức phóng như bay trong rừng rậm.
“Haiz.” Tần Uyển Uyển thở dài: “Chi Diễn này, con người ngươi đúng là quá nghiêm túc, quá cầu tiến. Một nam sủng như ngươi thật sự không cần biết nhiều như vậy. À, nhắc mới nhớ, ta quên hỏi ngươi…” Tần Uyển Uyển buông lỏng, nghĩ tới rất nhiều nghi vấn trước đây: “Ngươi học tiên pháp lúc nào vậy? À, còn có trận pháp trong lòng bàn tay ngươi hôm trên Đài thẩm mệnh, ngươi học từ đâu thế?”
“Đi được chưa?”
Vừa nghe thấy câu hỏi này, Giản Hành Chi lập tức căng thẳng.
(*) Mã bộ: còn gọi là tư thế trung bình tấn, một trong những tấn pháp cơ bản của võ thuật cổ truyền Á Đông.
Y biết rất rõ Tu chân giới căm ghét việc mượn xác hoàn hồn này cỡ nào.
Nếu là thế giới năm đó y tu đạo có người mượn xác hoàn hồn, vậy chắc chắn kẻ đó sẽ bị toàn bộ Tu chân giới tiễu trừ bằng phương thức ác độc nhất.
Dù sao cũng sắp mỗi người mỗi ngả, hỏi nhiều như vậy làm gì?
Mặc dù y không chủ động mượn xác hoàn hồn, nhưng nói ra chưa chắc có người tin. Y khá căng thẳng, Tần Uyển Uyển nhìn vẻ mặt của y là biết y có chuyện khó nói. Nàng vỗ vai Giản Hành Chi: “Ngươi không cần sợ, ta cũng tuỳ tiện hỏi thôi. Mỗi người đều có cơ duyên của mình, ngươi không muốn nói cũng chẳng sao.”
Y còn có nhiệm vụ nội trong năm ngày gây hoạ mười lần, trợ giúp nàng ẩu đả năm lần. Tại cái nơi khỉ ho cò gáy này thì y hoàn thành thế nào?
“Ừm.”
Chưa bao giờ Giản Hành Chi thích cái tính “chuyện không liên quan, bỏ sang một bên” này của Tần Uyển Uyển đến thế. Y thở dài, nhưng nghĩ một lát lại thấy có gì đó không đúng: “Tần Uyển Uyển, cô bất thường lắm.” Y cau mày: “Cô nói xem, có phải những hiểu biết của cô vượt quá một người kỳ Kim Đan rồi không?”
Đó đều là pháp thuật bậc Thiên, còn là những thứ y chưa từng gặp.
Tác giả có lời muốn nói:
Tần Uyển Uyển nghe hỏi vậy, đột nhiên cảm thấy Giản Hành Chi thông minh hẳn lên. Nàng ho khẽ: “Ta không hỏi ngươi, ngươi cũng đừng hỏi ta chứ.”
Dù sao cũng sắp mỗi người mỗi ngả, hỏi nhiều như vậy làm gì?
“Đến rồi?”
Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại, tựa đầu lên lưng Giản Hành Chi: “Được rồi, ta ngủ một lát, ngươi cõng hết nổi thì gọi ta.”
Nhìn thị vệ đứng tại cổng thành thu tiền đút lót của người qua đường, y gọi một tiếng: “Ê.”
Giản Hành Chi không để ý tới Tần Uyển Uyển. Cõng một lúc, cảm giác hơi thở đều đều, Giản Hành Chi lập tức phóng như bay trong rừng rậm.
“Đại… đại ca.” Tần Uyển Uyển nuốt nước bọt: “Khó khăn lắm gốc cây người ta mới lớn được cỡ này, lần sau có gì cứ nói, đừng phá hoại thiên nhiên như vậy.”
Đợi Tần Uyển Uyển mở mắt ra lần nữa thì đã là sáng sớm. Nàng cảm giác tia nắng chiếu lên mặt, mơ màng mở mắt ra. Phía trước là cổng thành của một tiểu trấn bình thường, ba chữ “Trấn Tầm Tiên” trên thành lâu hết sức oai phong dưới ánh mặt trời.
“Đến rồi?”
(*) Mã bộ: còn gọi là tư thế trung bình tấn, một trong những tấn pháp cơ bản của võ thuật cổ truyền Á Đông.
Y biết rất rõ Tu chân giới căm ghét việc mượn xác hoàn hồn này cỡ nào.
Tần Uyển Uyển dụi mắt khó tin, nhảy từ trên người Giản Hành Chi xuống ngó tới ngó lui. Sáng sớm, trấn Tầm Tiên người qua kẻ lại, đám đông đứng xếp hàng trình văn thư và bạc đút lót cho thủ vệ, lục tục đi vào nội thành.
Tần Uyển Uyển đi tới cột bố cáo bên cạnh cổng thành. Trên cột dán đầy tranh vẽ người, đều là người mà Thiên Kiếm Tông treo thưởng số tiền lớn. Một bản vẽ trong đó không có gương mặt, bên trên viết:
【Thiên Lưu, còn gọi là đạo tặc hái hoa, hoặc quỷ háo sắc, sở hữu bảo vật “Thiên diện”, giỏi thay đổi khuôn mặt, yêu thích mỹ nhân (bất kể nam nữ), gây án trên trăm vụ, gần đây lẻn đến phụ cận Thiên Kiếm Tông. Cấp bậc giải thưởng: cấp năm, bậc Trung 】
Thế giới này chia mọi thứ thành ba bậc Thiên – Trung – Địa, mỗi bậc chín cấp, cao nhất là cấp chín.
Cấp năm bậc Trung, xem ra tên Thiên Lưu này có vẻ lợi hại.
Tần Uyển Uyển đọc sơ qua tin tức, vô cùng cảm khái.
Vừa nghe thấy câu hỏi này, Giản Hành Chi lập tức căng thẳng.
Giản hành chi nhìn hình vẽ người trước mặt Tần Uyển Uyển, lại nhìn thời gian đếm ngược ba ngày của nhiệm vụ thứ nhất trong đầu, y biết y không thể kéo dài được nữa.
Giản Hành Chi xoay người bước đi. Tần Uyển Uyển đứng yên tại chỗ, ngửa đầu nén giọt lệ chực rơi, hít sâu một hơi an ủi chính mình.
***
Nhìn thị vệ đứng tại cổng thành thu tiền đút lót của người qua đường, y gọi một tiếng: “Ê.”
Tần Uyển Uyển ngáp dài, nhìn sang hướng Giản Hành Chi đang nhìn, thấy một đứa bé và một ông lão bị binh lính dạy dỗ vì không có tiền đút lót giao nộp qua cửa.
Ông lão cúi đầu khom lưng, trông vô cùng đáng thương.
Tiếng “Ê” này của Giản Hành Chi thu hút sự chú ý của mọi người.
Tần Uyển Uyển còn chưa kịp hiểu mô tê gì, đã nhìn thấy Giản Hành Chi chỉ về phía nàng, giọng điệu cao ngạo: “Cô ta nói cô ta có thể đánh một trăm tên đồ bỏ như các người!”
“Im miệng.”
***
Giản Hành Chi không để ý tới Tần Uyển Uyển. Cõng một lúc, cảm giác hơi thở đều đều, Giản Hành Chi lập tức phóng như bay trong rừng rậm.Giản Chi Diễn đứng trước mặt nàng, đôi mắt ngập tràn sát ý, siết chặt nắm đấm nhỏ máu. Có một thoáng, dường như Tần Uyển Uyển nhìn thấy cái tên sát thần Giản Hành Chi đứng trước mặt mình, hơn nữa còn là sát thần ở trạng thái chỉ số phẫn nộ đầy bình.Tác giả có lời muốn nói:
Giản Hành Chi: Là huynh đệ thì đến chém chủ nhân ta đi!
Tần Uyển Uyển: Cha mẹ cứu con, gặp trúng tên thần kinh rồi!
***
Câu hỏi gợi ý pass chương 13: Ngọn núi nơi Tần Uyển Uyển ở khi còn ở trên Tiên giới có tên là gì? (Pass 2 chữ, viết liền nhau, viết thường, không dấu)
Ngọt quớ, anh cõng em nữa nè anh ơiiii
Mượn xác hoàn hồn, làm tui nhớ bộ Hoàn hồn gần đây ghê, hình như ở đâu thì người ta cũng đều không thích người hoàn hồn.
Thiên Kiếm Tông kìa, có Tần Tử Thực làm cameo hông dị.
Rồi anh báo quá báo rồi
Giản Hành Chi giỏi lắm, cố lênnnn =)))))))))))
Thật sự là Uyển Uyển gặp tên thần kinh rồi, bị đánh chết một lần rồi còn bị hố thêm en nờ lần nữa!
Ai đó đến cứu Uyển Uyển đi!
TUU ổn ko z =))) nếu ko ổn thì bật tín hiệu ét ô ét đi nào
Cách gây rối thô bạo nhất t từng gặp luôn
ét o ét :)))