Chương 13
Ân nhân cô nương, tại hạ tới muộn
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vừa dứt lời, tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Tần Uyển Uyển, một đống đại đao lập tức chĩa vào nàng: “Cô muốn đánh quan viên?”
“Ta không có!”
“Không sai!”
Hai người phản ứng rất nhanh, đáp cùng một lượt. Tần Uyển Uyển hoảng hốt nhìn Giản Hành Chi: “Vì sao ngươi muốn hại ta?”
Giản Hành Chi nhất thời nghẹn họng. Nín nửa ngày, rốt cuộc y cũng tìm được một lý do: “Cô không thấy bọn chúng rất quá đáng sao?”
“Từ khi nào ngươi bắtãđầu thấy việcýnghĩa mà laoằđầu vào vậy?”ḹ
“Người tu đạo…”ậGiản Hành Chiïchính khí ngútἴngàn: “Trừ bạoḻgiúp yếu cũng[là rèn luyện.”ḷ
“Người tu đạoâlà ta chứỗkhông phải ngươi!”ỡ
“Cho nên taịtạo cơ hộiÍgiúp cô rènủluyện.”
Dứt lời,ɩmột cây đạiểđao hùng hổồgiáng xuống. GiảnịHành Chi nắmởlấy túi CànḽKhôn của TầníUyển Uyển, thầnũkhông biết quỷÎkhông hay kéoỵnhẹ tới tay,ἶluồn vào tayĺáo. Hai ngườiiđồng thời lùiỡngười sang một²bên, đại đaoũlập tức chémĩvào khoảng giữa:cả hai.
“Quanơgia nói chuyệnứvới cô, côĬkhông coi chúngἵta ra gìỏphải không?!”
Binhơlính nhìn vềàphía Tần UyểnĭUyển. Tần UyểnẵUyển nghiến răngôchỉ vào GiảnịHành Chi: “Yïnói, không liênỉquan tới ta!”í
“Mặc kệ liênἱquan tới côầhay không, bắtĩlại hết!”
Binh[lính quát toĩmột tiếng. TầnịUyển Uyển thấyẩtình hình khôngḽổn bèn quay°đầu bỏ chạy.ỵNàng bị truyİđuổi hoảng loạnĺchạy vào nộiũthành.
Giản Hành Chiữvà nàng chiaẩthành hai hướng.ìKhi chạy xaúrồi, y nhanhḽnhẹn trèo tườngồcắt đuôi truyĩbinh. Đến đườngởcái, thấy xungỉquanh không cóúai, y mớiồổn định hơiủthở, quay đầuộnhìn tiếng đánhậlộn dậy trờiẻđằng xa, lắcỉlắc túi CànĩKhôn trong tay,ợđi đến kháchứsạn cao cấpἳxa hoa cáchĩđó không xa.
Vừaõvào khách sạn,ữtiểu nhị đãÎbước lên đón(tiếp, kính cẩnἴhỏi: “Công tửỡở trọ à?”ỹ
“Hai phòng chữởThiên.”
“Ngại quá…”ìTiểu nhị gượngẩcười: “Phòng chữựThiên chỉ cóịmột phòng thôi,đngài xem…”
Nghe°vậy, Giản HànhįChi lập tức‹cau mày: “MộtÏphòng?!”
666 đangóđịnh khuyên yửmột phòng cóẹthể bồi dưỡngἷtình cảm, bỗngfnghe Giản HànhıChi quát to:ữ“Ngươi biết chủἷtử ta làưai không? Ngươiịbảo kẻ đóỡnhường phòng lại.ậTa không ngủĮphòng thường được!”ọ
Tiểu nhị sữngḷsờ, bỗng ngheẵthấy một ngườiỷđàn ông lớnỗtiếng nói: “Chủîtử ngươi làıai? Để taïxem thử làĪthần thành phươngἰnào?”
Giản HànhɨChi liếc xéo,óvẻ mặt khinh:khỉnh: “Ngươi khôngỹxứng biết tênẹchủ tử ta,ạcó gan thìjngươi đợi ởĪđây, lát nữaïngười sẽ tới!”ý
Dứt lời, GiảnĪHành Chi quayỗđầu gọi tiểuènhị: “Chuẩn bịɩnước cho ta,íta cần tắmἵrửa.”
Ngay khoảnh¸khắc xoay người,ïmột tiếng “ting”ĩvang lên trongĮđầu Giản Hành(Chi.
“Gây sự +1”ỡ
666: “…”
Không:thể không nóiẳvị chủ nhân]này của nóẩđúng là thiênểtài gây hấn.
Tiểuễnhị nhanh chóngỉxách nước choἲGiản Hành Chi,ĩy sung sướngẽchui vào thùngĬtắm. 666 thấy‹tâm trạng GiảnọHành Chi khôngộtệ, suy điĩnghĩ lại, bènịdè dặt mởḽmiệng: “À ừm…Ichủ nhân, ngài‹có cảm thấyľphương thức chấpềhành nhiệm vụîcủa ngài… hơiẽcứng nhắc quáòkhông?”
“Cứng nhắcýthế nào?”
“Thì…ơmặc dù chúngļta cần chấpồhành nhiệm vụ,ĩnhưng cũng phảiἱhợp tình hợpélý. Dựa theoịkịch bản, tuyἰlà Giản ChiốDiễn gây sự²nhưng đều làĩbị động, tứcìlà không thểỉnào đổ lỗi‹lên đầu yἴđược, hoặc vìíy quá xinhìđẹp nên bịấngười khác đùaÎbỡn, hoặc vìỉvô tình cứuếngười nên bịĮđuổi giết. Bộ[dạng này củaạngài không giốngịnam sủng bịịép buộc, màïrất giống gianĮtế phía địchīphái tới hạiêchết nữ chính…”Î
Giọng 666 càngíngày càng nhỏ:²“Tính toán hiệnụnay cho thấyồhình như tínhậkhả thi nhiệmỗvụ chủ yếuẩđể nữ chínhỉnói ra câuè‘bảo vệ ngươiìđến phi thăng’củaḷngài đang liênẳtục giảm sút.”ỷ
Giản Hành Chi:ự“…”
“Vậy phảiộlàm sao?” Giản,Hành Chi nhíu³mày: “Phải làmàsao thì ta‹mới có thểăgây hoạ màЇkhông mắc saiĪlầm?”
“Ngài ngheỳta nói…” 666ĩlập tức vuiɩmừng: “Đợi látúnữa, ngài ănímặc điệu đàĬmột chút, trangïđiểm đẹp mộtἶchút, một mìnhâxuống lầu sayĬrượu.”
“Cách nàyḹcó tác dụng?”(
Giản Hành Chiἱkhó tin, 666ívội gật đầu:Ĭ“Ngài phải cóựlòng tin vớiịkhuôn mặt bảnõthân chứ! Bâyũgiờ chỉ cònìmột vấn đề…”ἶ666 hơi doĩdự: “Nữ chính[còn quay lạiịkhông?”
“Còn.” GiảnủHành Chi mởïmiệng khẳng định,ïánh mắt nhìnẵvề phía túiẽCàn Khôn trênýghế bên cạnh:ó“Túi Càn Khônỉcủa cô taİở chỗ ta.”ĩ
666 im lặng.ồKhoảnh khắc đó,ínó đột nhiênàlĩnh ngộ đượcỵtrí tuệ củaɨGiản Hành Chi.
LúcưGiản Hành Chiịtắm rửa bảnïthân sạch sẽ,įTần Uyển Uyểnễđang bị truyĩbinh đuổi tớiἳngõ hẻm.
Những ngườiĩnày đều làἰphàm nhân, nàngịkhông thể sửịdụng phép thuật,Îcũng không thểıgiết người, chỉIcó thể chạyătrốn suốt dọcửđường, dựa vào:công phu mèoỉcào gắng gượngỷchống đỡ.
Mặc dùἱnhững người phàmưtục này khôngjcó pháp lựcẽnhưng đều làḷngười luyện võ.İNếu như tỉÎvõ đàng hoàng,ìTần Uyển Uyểnậcăn bản khôngđphải là đốiẫthủ bọn họ.ịNàng cố gắng,tránh né chiêuéthức của họ,ìđộng tác ngàyİcàng thuần thục.
Khôngăbao lâu sau,ìnàng để ýỉmục “Độ thôngíthạo võ thuật”ậtrên tấm bảngừtrong đầu mìnhọcứ luôn tăngĪlên. Mỗi một‹lần nàng né,ĩmỗi một lầnἶxuất chiêu, mỗiĩmột lần tiếpĩkiếm đều sẽĩhiển thị dấuĩ“+1” .
Động tácũcủa nàng ngàyôcàng trôi chảy.ẳCho đến khiỵnhìn thấy mộtửbức tường cao,Їnàng nhảy thẳngïqua, rơi vàoíhồ nước ởĩhậu viện, sauựđó bơi thuậnìtheo con nước.àĐợi bơi raịngoài rồi, nàngẹnhìn ngó bốnởphía, phát hiện¹đây là conờsông nhỏ, bèn³vội bò lênợbờ, đứng dậyụđi hướng ngượcýlại với trấnɩTầm Tiên.
“Khoan đã!”ἴ38 nhắc nhở:ù“Cô đi đâuềđấy?”
“Đi chứἳgì.” Tần UyểnịUyển đi rấtịnhanh, dốc hếtỵsức lực biểuĮđạt sự phẫnÏnộ của mình:Ĩ“Cậu tưởng taỵcòn quay vềịtìm Giản ChiổDiễn hả? Taἶcho cậu hay,đkhông thể nào.ḷMột nhát kiếmỏy đâm ta,âta đã cốɨgắng tha thứĩcho y. BâyÎgiờ với biểuểhiện của yọhôm nay, yắchắc chắn làônội ứng muốnốhại chết ta.ĩTa phải đi¸ngay, ta vàɨy đoạn tuyệtẻquan hệ, khôngḽcó dính líu!ÎTa cho cậuợbiết 38, hômìnay cậu đừngảnói đỡ choıy một câuỉnào, nếu khôngĺta sẽ khôngĺcần tên đànîông này nữa!”ẫ
38 chưa từngjthấy dáng vẻítức giận nhưồvậy của TầnắUyển Uyển, nóẳnhất thời bịúdoạ ngây người.áTần Uyển Uyểnỉđá văng nhánhįcây cản đườngỉdưới đất, hùngīhổ đi vềẻphía đường lớn.ỉ38 trầm mặcếmột lát, nóịvẫn nhắc nhởīnàng: “À ừm…ĩchủ nhân, côơcó từng nghĩjsau này phảiắsống thế nàoἵkhông?”
“Cái nàyἱcó gì phảiỏsuy nghĩ?”
TầnâUyển Uyển trànớđầy lòng tin:]“Mấy năm nayýTần Vãn tíchĩcóp không ít,àta cạo hếtɪbột vàng trongởphòng Tần Vãníở Vấn Tâm{Tông, đủ choIchúng ta hưởngễthụ xa hoaòcả đời.”
“Thế…”ẩ38 dè dặt:í“Bột vàng cấtЇở đâu?”
Vừaứnghe thấy lờiộnày, Tần Uyển(Uyển dừng bước,ẫtheo bản năngìsờ thắt lưngãmình, lập tứcậchấn kinh.
Bùa truy tìm mà Tần Uyển Uyển đặt trong túi Càn Khôn có chút cảm ứng, nàng định vị vị trí, không hề do dự quay đầu chạy thẳng trở về hướng trấn Tầm Tiên.
“Ai chạy là con rùa!”
Nàng không đi được cổng chính, chỉ có thể quay lại đường cũ, bơi từ dưới sông trở lại cái nhà kia, trèo tường ra con hẻm, may mà lúc này truy binh đã rời đi. Nàng không để ý y phục ướt nhẹp, đầu đầy rong, vội vàng lao thẳng về hướng túi Càn Khôn.
Người xung quanh đều dồn mắt về phía y, thỉnh thoảng quan sát.
666 dạy y, Giản Hành Chi chống một tay, nhìn về hướng phố, ánh mắt sầu bi.
38 thấy nàng tức giận tột độ, bèn khuyên giải: “Cô đừng cáu, thật ra Giản Chi Diễn cũng là phúc tinh của cô đấy. Hiện giờ nền móng của cô quá yếu, kinh nghiệm thực chiến không đủ. Y ở đây gây hoạ mức độ vừa phải, cô đánh thêm vài trận, kinh nghiệm thực chiến tăng lên, đi đến Thiên Kiếm Tông mới không tốn sức. Kịch bản người ta thăng cấp cho cô đều rất khoa học, một Đại nữ chính như cô mà sợ đánh lộn cái gì?”
Nàng phải lập tức, lập tức giành lại túi Càn Khôn, sau đó bán y!
“Ta hiểu rồi.” Tần Uyển Uyển nghe vậy đã xác định được vị trí của nhân vật Giản Chi Diễn này. Đây chính là sao chổi bất tử, luôn luôn gây hoạ cho nhân vật chính trong mấy tiểu thuyết cũ mèm. Mặc dù mỗi lần bọn họ gây hoạ đều có hiệu quả thúc đẩy cốt truyện, mang đến lợi ích cho nhân vật chính, nhưng vẫn không thể cản trở bọn họ trở thành thánh mẫu X mà người người đều ghét trong tất cả tiểu thuyết và phim truyền hình.
Pháp trượng xoay trở về cửa chính. Một người thanh niên đi vào bên trong, tao nhã giơ tay bắt lấy đầu pháp trượng, nâng đôi mắt trong trẻo hàm tiếu nhìn Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi quay đầu, nhìn thấy Tần Uyển Uyển đầu đầy rong, toàn thân ướt nhẹp, mắt đầy tia lửa, tức giận nhìn y đăm đăm.
Kiểu phương thức thúc đẩy xây dựng cốt truyện dựa vào sao chổi này đã lạc hậu bao nhiêu năm rồi. Làm một nhân vật chính ưu tú, Tần Uyển Uyển không cho phép bên cạnh mình có loại người này.
“Ta hiểu rồi.” Tần Uyển Uyển nghe vậy đã xác định được vị trí của nhân vật Giản Chi Diễn này. Đây chính là sao chổi bất tử, luôn luôn gây hoạ cho nhân vật chính trong mấy tiểu thuyết cũ mèm. Mặc dù mỗi lần bọn họ gây hoạ đều có hiệu quả thúc đẩy cốt truyện, mang đến lợi ích cho nhân vật chính, nhưng vẫn không thể cản trở bọn họ trở thành thánh mẫu X mà người người đều ghét trong tất cả tiểu thuyết và phim truyền hình.
Nàng phải lập tức, lập tức giành lại túi Càn Khôn, sau đó bán y!
Hiện tại là ẩu đả +5, mỗi lần Tần Uyển Uyển đánh nhau với người xông lên vì lý do khác nhau, số lần ẩu đả đều +1.
Nàng phải bán y vào mỏ đá, để y phát huy biệt tài đào linh thạch cả đời!
Dường như nàng có năng lực sửa chữa thần kỳ, mỗi lần xuất kiếm đều chuẩn xác hơn so với lần trước mấy phần.
Nhưng Tần Uyển Uyển lại không giống vậy.
“Giản Chi Diễn!”
Tần Uyển Uyển điên cuồng chạy về phía Giản Hành Chi. Còn Giản Hành Chi đã thay xong y phục, dựa theo hướng dẫn của hệ thống mà mặc một trường sam màu hồng, ngọc trâm vấn tóc, ngồi bên cửa sổ đại sảnh.
Cũng chính lúc này, đột nhiên cửa bị gió bung mở, một cây pháp trượng treo tiền giấy xoay tròn bay vào, đảo một vòng quanh đại sảnh, vừa vặn giúp Tần Uyển Uyển ép lui đám người.
Vừa dứt lời, đám người đại sảnh nhẫn nại hồi lâu đồng loạt rút đao. Tần Uyển Uyển nhận ra bất thường, nhưng chỉ kịp la lên “Khoan đã, ta không…” thì đại đao đã bay đến như gió, chém thẳng vào kiếm nàng.
Người xung quanh đều dồn mắt về phía y, thỉnh thoảng quan sát.
Nghe nói thế, nhóm người tập võ xung quanh không nhịn được đập bàn, vài người lục tục đứng lên: “Ngươi nói cái gì đấy? Chủ nhân ngươi là ai, bảo hắn ra đây so tài!”
“Ngài đặt tay ở mép cửa, chống cằm, nhìn xuống phố, sầu bi một chút.”
Hai mươi vò rượu mạnh mang lên, Giản Hành Chi nhìn rượu, quan sát một vòng. Tất cả những người xung quanh, ngoại trừ vị khách phòng chữ Thiên đắc tội lúc đầu ra, những người khác không một ai dám nhìn thẳng y.
666 dạy y, Giản Hành Chi chống một tay, nhìn về hướng phố, ánh mắt sầu bi.
666 tiếp tục hướng dẫn. Giản Hành Chi cúi đầu, gọi tiểu nhị: “Tiểu nhị, cho ta hai mươi vò rượu thật mạnh!”
Trong chớp mắt, mọi người lập tức cảm giác được mỹ nhân này tuôn ra sát ý mà cao thủ mới có, vội vã dời mắt, không dám nhìn lại.
Chuyện làm nhiệm vụ này vẫn nên để y làm.
666: “…”
Nàng phải bán y vào mỏ đá, để y phát huy biệt tài đào linh thạch cả đời!
Giản Hành Chi vỗ mạnh khế ước lên bàn, tất cả mọi người quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô nói láo!”
“Ngài lại gọi ít rượu, bày dáng vẻ say rượu, tổn thương vì tình ấy.”
Y vốn đứng một bên hóng chuyện, nhưng nhìn một hồi, y phát hiện động tác của Tần Uyển Uyển ngày càng trôi chảy.
“Ngài đặt tay ở mép cửa, chống cằm, nhìn xuống phố, sầu bi một chút.”
666 tiếp tục hướng dẫn. Giản Hành Chi cúi đầu, gọi tiểu nhị: “Tiểu nhị, cho ta hai mươi vò rượu thật mạnh!”
Giản Hành Chi không hề bất ngờ, y biết ngay cái hệ thống này không đáng tin cậy.
666: “…”
Nhận ra bất ổn, Giản Hành Chi cau mày: “Lại sao nữa?”
Trong lúc Giản Hành Chi buông lời khó nghe cãi lộn với đám người, Tần Uyển Uyển đang chạy như điên tới khách sạn. Khi chạy tới nơi, cả người lẫn thể xác đều mệt mỏi. Nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi trước cửa sổ cãi nhau với người ta từ xa, nàng xông vào đại sảnh, giận dữ quát: “Giản Chi Diễn!”
“Cốt truyện gốc thì là vậy…”
“À ừm… chủ nhân…” 666 hồi hộp nhắc nhở: “Mỹ nhân… uống một bình là được rồi.”
“Ôi trời, mấy chục năm nay ta chưa bao giờ gặp người nào ngang ngược như vậy…”
Trong chớp mắt, mọi người lập tức cảm giác được mỹ nhân này tuôn ra sát ý mà cao thủ mới có, vội vã dời mắt, không dám nhìn lại.
“Không phải ngươi muốn say rượu à?” Giản Hành Chi không hài lòng: “Một bình làm sao say?”
“Ngài lại gọi ít rượu, bày dáng vẻ say rượu, tổn thương vì tình ấy.”
666: “…”
Kiểu phương thức thúc đẩy xây dựng cốt truyện dựa vào sao chổi này đã lạc hậu bao nhiêu năm rồi. Làm một nhân vật chính ưu tú, Tần Uyển Uyển không cho phép bên cạnh mình có loại người này.
Nàng không đi được cổng chính, chỉ có thể quay lại đường cũ, bơi từ dưới sông trở lại cái nhà kia, trèo tường ra con hẻm, may mà lúc này truy binh đã rời đi. Nàng không để ý y phục ướt nhẹp, đầu đầy rong, vội vàng lao thẳng về hướng túi Càn Khôn.
Hai mươi vò rượu mạnh mang lên, Giản Hành Chi nhìn rượu, quan sát một vòng. Tất cả những người xung quanh, ngoại trừ vị khách phòng chữ Thiên đắc tội lúc đầu ra, những người khác không một ai dám nhìn thẳng y.
Giản Hành Chi bắt đầu hoài nghi cách của 666: “Có thật bọn họ sẽ vì sắc đẹp mà kiếm chuyện với ta không?”
“Cốt truyện gốc thì là vậy…”
“Đạo hữu đã ngang ngược như vậy thì đừng trách chúng ta ra tay độc ác!”
Bùa truy tìm mà Tần Uyển Uyển đặt trong túi Càn Khôn có chút cảm ứng, nàng định vị vị trí, không hề do dự quay đầu chạy thẳng trở về hướng trấn Tầm Tiên.
Bây giờ… chưa chắc.
Đến ý định xé xác tên này mà Tần Uyển Uyển cũng có rồi. Giản Hành Chi không hề nhận ra, y sảng khoái bốc một nắm đậu phộng đã bóc vỏ trên tay, đứng đằng xa nhìn chiến cục. Mỗi lần có người đánh lén phía sau Tần Uyển Uyển, y đều bắn một viên đậu phộng, đề phòng Tần Uyển Uyển bị thương, đồng thời thong thả đếm số lượng nhiệm vụ hoàn thành trong đầu.
Giản Hành Chi không hề bất ngờ, y biết ngay cái hệ thống này không đáng tin cậy.
Bây giờ… chưa chắc.
Chuyện làm nhiệm vụ này vẫn nên để y làm.
“Khế ước bán thân ở đây.”
Giản Hành Chi suy nghĩ xong xuôi, cầm rượu lên, khẽ than thở trước hư không: “Quả nhiên chủ nhân nói không sai, đám người trấn Tầm Tiên này đúng là vừa ngu vừa kém. Một tên biết đánh đấm cũng không có.”
Nghe nói thế, nhóm người tập võ xung quanh không nhịn được đập bàn, vài người lục tục đứng lên: “Ngươi nói cái gì đấy? Chủ nhân ngươi là ai, bảo hắn ra đây so tài!”
“Vậy cứ chờ đi.”
“Nói hay lắm.” Giản Hành Chi khinh miệt cười khẩy: “Đợi lát nữa chủ nhân ta sẽ đến đánh các người! Có gan thì đừng chạy!”
“Ai chạy là con rùa!”
Giản Hành Chi bắt đầu hoài nghi cách của 666: “Có thật bọn họ sẽ vì sắc đẹp mà kiếm chuyện với ta không?”
“Vậy cứ chờ đi.”
“Tiểu huynh đệ nói chuyện đừng…”
“Lão già im miệng đi, coi chừng chủ nhân ta đánh ông đấy.”
“Ôi trời, mấy chục năm nay ta chưa bao giờ gặp người nào ngang ngược như vậy…”
“Lão già im miệng đi, coi chừng chủ nhân ta đánh ông đấy.”
“Nói hay lắm.” Giản Hành Chi khinh miệt cười khẩy: “Đợi lát nữa chủ nhân ta sẽ đến đánh các người! Có gan thì đừng chạy!”
Trong lúc Giản Hành Chi buông lời khó nghe cãi lộn với đám người, Tần Uyển Uyển đang chạy như điên tới khách sạn. Khi chạy tới nơi, cả người lẫn thể xác đều mệt mỏi. Nhìn thấy Giản Hành Chi ngồi trước cửa sổ cãi nhau với người ta từ xa, nàng xông vào đại sảnh, giận dữ quát: “Giản Chi Diễn!”
Giản Hành Chi quay đầu, nhìn thấy Tần Uyển Uyển đầu đầy rong, toàn thân ướt nhẹp, mắt đầy tia lửa, tức giận nhìn y đăm đăm.
“Tiểu huynh đệ nói chuyện đừng…”
Y sững người chốc lát, sau đó vui mừng reo lên: “Chủ nhân, người tới rồi sao?”
666: “…”
Đối với kiếm tu mà nói, năng lực nhạy bén sữa chữa sai lầm này càng quý giá hơn so với linh căn. Rất nhiều kiếm tu vung kiếm một vạn lần đều chẳng khác biệt mấy so với lần đầu tiên. Bọn họ vĩnh viễn không biết mình vung kiếm sai ở đâu, dù cho người thiên phú phi phàm giống Giản Hành Chi cũng có lúc phải lặp lại rất nhiều lần mới nhận ra sai lầm của mình.
Vừa dứt lời, đám người đại sảnh nhẫn nại hồi lâu đồng loạt rút đao. Tần Uyển Uyển nhận ra bất thường, nhưng chỉ kịp la lên “Khoan đã, ta không…” thì đại đao đã bay đến như gió, chém thẳng vào kiếm nàng.
“Đạo hữu đã ngang ngược như vậy thì đừng trách chúng ta ra tay độc ác!”
Đám đông quát lớn, Tần Uyển Uyển bi phẫn hô to: “Ta và y không hề liên quan!”
Giản Hành Chi bất giác đứng dậy, dán mắt lên người Tần Uyển Uyển. Thấy thể lực Tần Uyển Uyển sắp chịu hết nổi, y bưng cả khay đậu phộng lên, chuẩn bị kết thúc trận chiến trong nháy mắt.
“Khế ước bán thân ở đây.”
Tần Uyển Uyển điên cuồng chạy về phía Giản Hành Chi. Còn Giản Hành Chi đã thay xong y phục, dựa theo hướng dẫn của hệ thống mà mặc một trường sam màu hồng, ngọc trâm vấn tóc, ngồi bên cửa sổ đại sảnh.
Giản Hành Chi vỗ mạnh khế ước lên bàn, tất cả mọi người quay đầu nhìn Tần Uyển Uyển: “Cô nói láo!”
“Ân nhân cô nương, tại hạ tới muộn.”
“Giản Chi Diễn!”
“À ừm… chủ nhân…” 666 hồi hộp nhắc nhở: “Mỹ nhân… uống một bình là được rồi.”
Đến ý định xé xác tên này mà Tần Uyển Uyển cũng có rồi. Giản Hành Chi không hề nhận ra, y sảng khoái bốc một nắm đậu phộng đã bóc vỏ trên tay, đứng đằng xa nhìn chiến cục. Mỗi lần có người đánh lén phía sau Tần Uyển Uyển, y đều bắn một viên đậu phộng, đề phòng Tần Uyển Uyển bị thương, đồng thời thong thả đếm số lượng nhiệm vụ hoàn thành trong đầu.
Gây sự +10 đã hoàn thành bằng việc y trào phùng nhiều người khác nhau ban nãy.
38 thấy nàng tức giận tột độ, bèn khuyên giải: “Cô đừng cáu, thật ra Giản Chi Diễn cũng là phúc tinh của cô đấy. Hiện giờ nền móng của cô quá yếu, kinh nghiệm thực chiến không đủ. Y ở đây gây hoạ mức độ vừa phải, cô đánh thêm vài trận, kinh nghiệm thực chiến tăng lên, đi đến Thiên Kiếm Tông mới không tốn sức. Kịch bản người ta thăng cấp cho cô đều rất khoa học, một Đại nữ chính như cô mà sợ đánh lộn cái gì?”
Hiện tại là ẩu đả +5, mỗi lần Tần Uyển Uyển đánh nhau với người xông lên vì lý do khác nhau, số lần ẩu đả đều +1.
Y vốn đứng một bên hóng chuyện, nhưng nhìn một hồi, y phát hiện động tác của Tần Uyển Uyển ngày càng trôi chảy.
Y sững người chốc lát, sau đó vui mừng reo lên: “Chủ nhân, người tới rồi sao?”
Dường như nàng có năng lực sửa chữa thần kỳ, mỗi lần xuất kiếm đều chuẩn xác hơn so với lần trước mấy phần.
Đối với kiếm tu mà nói, năng lực nhạy bén sữa chữa sai lầm này càng quý giá hơn so với linh căn. Rất nhiều kiếm tu vung kiếm một vạn lần đều chẳng khác biệt mấy so với lần đầu tiên. Bọn họ vĩnh viễn không biết mình vung kiếm sai ở đâu, dù cho người thiên phú phi phàm giống Giản Hành Chi cũng có lúc phải lặp lại rất nhiều lần mới nhận ra sai lầm của mình.
Nhưng Tần Uyển Uyển lại không giống vậy.
Tuy kiếm của nàng non nớt nhưng lại có linh khí mà rất nhiều kiếm tu không có được.
Giản Hành Chi bất giác đứng dậy, dán mắt lên người Tần Uyển Uyển. Thấy thể lực Tần Uyển Uyển sắp chịu hết nổi, y bưng cả khay đậu phộng lên, chuẩn bị kết thúc trận chiến trong nháy mắt.
Gây sự +10 đã hoàn thành bằng việc y trào phùng nhiều người khác nhau ban nãy.
Cũng chính lúc này, đột nhiên cửa bị gió bung mở, một cây pháp trượng treo tiền giấy xoay tròn bay vào, đảo một vòng quanh đại sảnh, vừa vặn giúp Tần Uyển Uyển ép lui đám người.
Pháp trượng xoay trở về cửa chính. Một người thanh niên đi vào bên trong, tao nhã giơ tay bắt lấy đầu pháp trượng, nâng đôi mắt trong trẻo hàm tiếu nhìn Tần Uyển Uyển.
“Ân nhân cô nương, tại hạ tới muộn.”
***
Câu hỏi gợi ý pass Chương 14: Hiện tại Tần Vãn có bao nhiêu điểm tích luỹ? (Pass 4 số, viết bằng số, viết liền nhau)
Anh quậy quá mà, ai mà muốn bảo vệ cho nổi ?
Rồi xem ra cái nhiệm vụ bảo vệ anh đến phi thăng căng hơn rồi đây.
A A A A!!!!
Một vị thiên thần nào đó đến cứu Uyển Uyển đúng hơm!!!!
Chứ anh Hành đào nhiều hố cho chị em quá đi!
Anh báo quá trời báo luôn ?
Anh không phải họ Giản mà là họ Báo mới đúng =))))