Chương 14
Ta tên Trương Tam, ta tên Lý Tứ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Đây là ai?
Tần Uyển Uyển lập tức quay đầu, nhìn thấy một công tử áo trắng đứng ở cửa, đầu đội mũ cao màu trắng, pháp trượng treo tiền giấy tao nhã đứng nghiêng trong lòng hắn, nhìn kỹ mới phát hiện đây là một cây gậy đại tang(*).
(*) Là gậy được người con để tang dùng để chống lúc động quan, trên gậy có quấn giấy trắng
Tần Uyển Uyển thấy người thì ngỡ ngàng: “Huynh biết ta sao?”
“Cô nương.” Đôi ông cháu lúc nãy ở cổng thành chạy từ sau lưng công tử áo trắng ra, hành lễ với Tần Uyển Uyển, sau đó xoay đầu nhìn Giản Hành Chi sau lưng Tần Uyển Uyển, hành lễ nói: “Công tử.”
“Hoá ra là ông.” TầnôUyển Uyển nhớổra, công tửἷáo trắng khẽứcười: “Vữa nãy,ἳhai ông cháuḽsư thúc taĺbị người taấlàm khó trướcũcổng thành, mayĩnhờ cô nươngằcao thượng rútỉkiếm tương trợ,éhai ông cháuìsư thúc ta:mới thuận lợiẹvào thành. Bạchémỗ nghe chuyện,ἲbèn vội vãợđi tìm côỹnương tạ ơn,ỉkhông ngờ nhìnɨthấy cô nươngĨbị người taọgây sự. NếuἶBạch mỗ tớiỗsớm, nhất địnhļsẽ không đểìcô nương gặpậphải chuyện này.”ɪ
“Cô thấy taýnói chưa!” 38íhào hứng: “GiảnÏChi Diễn sẽ)không gây sựũvô ích choícô, thế nàoịcũng sẽ đưaátình tiết.”
“Taừkhông cần tìnhătiết!” Tần UyểnἲUyển nghiến răngĭnghiến lợi.
“Này, mặtỉtrắng nhỏ.” Trongùkhi công tửóáo trắng nóiửchuyện, đám ngườiịđằng sau hắnẳkhông nhịn đượcîmà quát to:ị“Ngươi thuộc môn:phái nào màẳlo chuyện baoữđồng này?”
“Ta?”ĭ
Công tử áoἷtrắng nghe vậyụthì cười mộtátiếng, xoay nhìnâvề phía ngườiánói.
Người nói thấyỉrõ món đồ]trong tay hắn,ísắc mặt đại{biến. Công tửẫáo trắng mỉm(cười gật đầu:ù“Quỷ Thành, BáchÍTuế Ưu, xinớchào chư vị.”ự
Vừa nghe thấy]lời này, đámĩngười động loạtἴim bặt.
Tu chânồgiới này chiaầra tổng cộngêbốn Thành baệđại Tông, vàìvài Tông mônἵnhỏ thuộc quyềnểquản hạt củaịbốn Thành baứTông này.
Ba TôngĬbao gồm VấnãTâm Tông, ThiênἵKiếm Tông, VôỉTương Tông.
Mà bốnớThành gồm HoaἱThành ở Giang:Nam, Quỷ Thànhòở Tây Vực,ỷHoang Thành ởiBắc Cảnh –[chỗ của NinhịBất Tu, vàửNhạc Thành ởìĐông Châu –ửquê quán củaĺQuân Thù.
Trong baíTông, Vô TươngỗTông thần bíľnhất, quanh nămjlánh đời khôngfra.
Trong bốn Thành,ĩQuỷ Thành tànïnhẫn ngoan độcềnhất, tướng mạoởcon người nhưngồlòng dạ ácjquỷ.
Nghe nói BáchỉTuế Ưu này{là người QuỷẹThành, mọi ngườiỗbiết rõ tínhİtình Quỷ Thànhôbèn không dámĩnhiều lời.
Bách TuếệƯu giơ tayἵlên cung kính:ồ“Nếu cô nươngớkhông ngại, chiịbằng lên lầuἶhai ngồi. Bạchỷmỗ thay sưἲthúc cảm tạ‹cô nương.”
TầnẩUyển Uyển nhìnầxung quanh vẫnểcòn cầm đao,ằquả quyết gậtìđầu. Ông lãoúđứng đằng sauỵBách Tuế Ưuĩhành lễ với¸Giản Hành Chi:ơ“Cũng mời côngìtử.”
Giản HànhïChi buông đậuộphộng trên tayặxuống, cảnh giácẫnhìn Bách TuếɪƯu, bước tớiíbên cạnh TầnắUyển Uyển, cùngἱcô đi lênîlầu.
Sau khi lênừlầu, năm ngườiếngồi vào phòngɪbao riêng. BáchḽTuế Ưu chọnồmón ăn, mọiḹngười đưa mắt(nhìn nhau. TầnἰUyển Uyển hoĭkhẽ một tiếng,ặnhìn về phíaơông lão vàỷđứa trẻ ngồiľim lặng bênjcạnh: “Không biếtĩtên họ haiấvị?”
“Lão hủīMục Nghĩa, đâyãlà cháu traiḻcủa ta –ớMục Thanh.”
Ôngílão cười hànhỏlễ: “Mấy nămἵtrước Kim Đanựlão hủ bị}tổn hại, trởľthành người phàm,)định cư tạiịngoại ô. Đúngḻlúc sư điệtìTuế Ưu địnhỉtham gia Đạiịhội đấu kiếmọcủa Thiên KiếmổTông, ta địnhịlên trấn gặpămặt nó, khôngἷngờ đụng phảiĩđám quan binhĩkia ở cổngĪthành. Hổ xuốngîđồng bằng bị{chó khinh, mayımà cô nươngừra tay giáoẹhuấn bọn chúng.ḽLão hủ lấyịtrà thay rượu…”íMục nghĩa bưngĩchung trà lên:}“Kính cô nươngímột chung.”
“Đạiằhội đấu kiếm?”ầ
Tần Uyển Uyểnăbưng trà cạnẻchung với MụcĩNghĩa xong, ngheãthấy từ ngữ¹quan trọng bènɩhỏi lại: “Chínhýlà Mộ kiếmìgì đó…”
“Khôngìsai.” Bách TuếἰƯu tiếp lời,ľgiống như mộtặNPC(*) phát nhiệm³vụ: “Mộ kiếmẩThiên Kiếm Tôngjmười năm mớiïmở một lần.ằĐệ tử thấpÎhơn Kim Đanỉđều có thểợtham gia Đạiờhội đấu kiếm.]Mười người chiếnỹthắng sẽ đượcɨvào Mộ kiếmỹtìm kiếm. Haiấvị đạo hữuỷcũng đến đâyịtham dự à?ữKhông biết haiổvị thuộc mônɩphái nào, tônἴtính đại danh?”ï
(*) NPC (Non-playerĨcharacter): là mộtịnhân vật trongếcác trò chơi³do máy tínhĩđiều khiển, thườngịphát nhiệm vụἱcho người chơi
Ngheốhắn hỏi tớiờtên họ, TầnỉUyển Uyển vàờGiản Hành Chiènhìn nhau. Cảủhai đang doứdự nên báoẵtên trong truyệnâhay tên thật,ībỗng nghe dướiĩlầu truyền đếnétiếng bàn tán:ự“Các người nghe:nói chưa, VấnẩTâm Tông bịúngười ta tậpặkích, san bằng,luôn rồi!”
“San,bằng sao? ThẩmITri Minh tuơvi kỳ ĐộổKiếp, ai cóḷthể san bằngưVấn Tâm Tôngĩchứ?”
“Không biết,ợcó thể làèMa tộc chăng?”í
“Không không, Maịtộc đã bịľtiêu diệt cảậngàn năm, chắcóchắn là Quỷ[Thành Tây Vực.ìBọn chúng vẫnảluôn độc ácỷnham hiểm…”
“Ha.”ìBách Tuế Ưuởnghe thấy lời²này, bật cườiậtrào phúng. Hắnữquay đầu nhìnốTần Uyển UyểnIvà Giản HànhỡChi, trấn anỹbọn họ: “Hai)vị yên tâm,ỏmặc dù thủɪđoạn Quỷ Thànhỉta hành sự[quyết liệt nhưngɨcũng không phảiẻloại người khôngơnói lý lẽ.ɩVấn Tâm Tôngởvà Quỷ Thànhἵta không thùỵkhông oán, chuyệnỉnày không phảiìhành vi của¸Quỷ Thành. Hai°vị hãy yênἷtâm.”
“Biết, taìbiết không phảiữcác người làm.”đTần Uyển Uyểnợvà Giản HànhḷChi vội gậtịđầu. Bách TuếỉƯu nghe vậyỡthì cười chuaýxót.
“Không ngờ haiỡvị lại thấuïtình đạt lý,Įbằng lòng tinítưởng Quỷ Thànhḽnhư thế. Cũngỵkhông biết đáméma đầu nàoéquấy phá, giáầhoạ cho QuỷÎThành, đợi sauểnày tra rõIchân tướng, ngườiĩQuỷ Thành taìchắc chắn bầmìthây vạn đoạn‹đám ma đầuềnày!”
Dứt lời,]Bách Tuế Ưuļmới nhớ tớiỉcâu hỏi lúcânãy: “Quên mất,áhai vị xưngíhô thế nào?”ò
Lần này TầnẽUyển Uyển vàừGiản Hành Chiἳđều không hềốdo dự.
“Ta tênįTrương Tam.” GiảnảHành Chi đápõmột cách chắcểnịch.
“Ta tên LýàTứ.” Tần Uyển¹Uyển đáp mộtἰcách nghiêm túc.ɪ
“Hai vị theoợhọc?”
“Tán Tu.”ổTần Uyển Uyểnịlập tức bịaİchuyện: “Sư phụịtu hành thâmḹsơn, không muốnḹvướng bận thanhÍdanh, không tiệnýnói nhiều.”
BáchỡTuế Ưu gậtứđầu, xuất phát}từ lễ phépìnên không truyĩhỏi đến cùng.íTần Uyển Uyểnἰmãi nghĩ đếnĨĐại hội đấu¹kiếm, nghe thấyì“Mộ kiếm” ,ìnàng biết ngayữcó liên quanĩmật thiết vớifnhiệm vụ của,mình, tiếp tục(dò hỏi: “Không]biết làm saoïmới có thểơtham gia Đạiïhội đấu kiếmĩmà huynh vừaἵnói?”
“Sư mônủcô nương chưaớtừng nói sao?”ỉBách Tuế Ưuỉnghi hoặc, TầnỷUyển Uyển lúngộtúng gật đầu:¸“Ta xuống núiîgấp gáp, khôngĩhỏi kỹ càng.”ế
Giản Hành Chiụlạnh nhạt nhìnInàng, nổ banhịTông môn củaảmình, đúng là¹gấp gáp thật.
BáchĪTuế Ưu cườiựnói: “Hẳn côổnương ẩn cưîtrong núi lâuếngày nên khôngộbiết rất nhiềuịtin tức, chiởbằng ta vàíhai vị cùngâtham gia ĐạiÍhội đấu kiếm,ἲkhông biết ýợcô nương thếɩnào?”
“Được đấy.”ẳ
“Không cần.”
TầnÏUyển Uyển vàợGiản Hành Chiồđồng thời mởïmiệng trả lờiợhoàn toàn tráifngược. Giản HànhêChi trừng nàng,ớTần Uyển Uyểnủgiả vờ khôngìthấy ánh mắtạcủa y. Nàngọnhìn Bách TuếỉƯu, vẻ mặtĩôn hoà: “Tu[vi ta khôngằcao, lại vừaĭmới đến, hiừvọng Bách huynhểchiếu cố nhiều(hơn.”
“Không dám.”ĭBách Tuế Ưuḽcười: “Ta làĬlinh căn hệİmộc tu kiếm,ýlần này tớiıtham gia náoịnhiệt, sau nàyịhi vọng côúnương đừng chê.”ổ
Hai người nịnhἵbợ nhau mộtЇphen. Giản Hành(Chi ngồi bênïcạnh khoanh tayọtrước ngực, thờἰơ bàng quan.
TầnìUyển Uyển vừaĺtrò chuyện vừajăn, uống tràầtán gẫu vớiịBách Tuế Ưu,ỏchưa đến một]lát đã làmèrõ quy trìnhũcụ thế củaĮĐại hội đấu²kiếm.
Muốn tham gia Đại hội đấu kiếm, đầu tiên phải vào được danh sách tham gia. Cái danh sách tham gia này là hoàn thành một vài nhiệm vụ mà Thiên Kiếm Tông giao cho. Hiện nay nhiệm vụ của Thiên Kiếm Tông chia làm hai loại, hoặc là bắt một trăm hung vật cấp ba bậc Địa trở lên, hoặc là bắt được một tên tội phạm Thiên Kiếm Tông truy nã.
(*) Sinh thuỷ châu: hạt châu tạo ra nước
Tần Uyển Uyển duy trì nụ cười: “Chi Diễn, con đường tu đạo gian khổ, sao ta nhẫn tâm để ngươi chịu khổ cùng ta? Thế này đi, ngươi nói xem ngươi muốn làm gì, ta đi sắp xếp cho ngươi.”
“Không được.” Giản Hành Chi dứt khoát từ chối: “Mục tiêu của ta là luôn luôn ở cạnh cô, cùng cô phi thăng.”
“Người có thể lên được bảng truy nã, chí ít cũng phải Kim Đan. Hiện nay nổi như cồn tại trấn Tầm Tiên chỉ có một người…” Bách Tuế Ưu lấy bản đồ chỉ cho Tần Uyển Uyển xem: “Quỷ háo sắc Thiên Lưu.”
Tần Uyển Uyển cảm giác được hẳn bắt Thiên Lưu là một phần cốt truyện của nhân vật Giản Chi Diễn. Nhân vật này chính là người phụ trách gây phiền phức cho nàng.
“Cái này được.” Giản Hành Chi vừa nghe thấy tên họ Thiên Lưu, lập tức khuyên Tần Uyển Uyển: “Bắt một trăm con với bắt một người, cô thấy cái nào có lợi?”
“Người có thể lên được bảng truy nã, chí ít cũng phải Kim Đan. Hiện nay nổi như cồn tại trấn Tầm Tiên chỉ có một người…” Bách Tuế Ưu lấy bản đồ chỉ cho Tần Uyển Uyển xem: “Quỷ háo sắc Thiên Lưu.”
Giản Hành Chi nghe thấy đã hiểu, y cau mày: “Cô muốn vứt bỏ ta?”
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi bằng ánh mắt nhìn kẻ ngu: “Chắc chắn là bắt một trăm con hung vật cấp ba bậc thấp. Ngươi đừng nhìn số lượng, phải nhìn chất lượng kìa.”
“Cái này được.” Giản Hành Chi vừa nghe thấy tên họ Thiên Lưu, lập tức khuyên Tần Uyển Uyển: “Bắt một trăm con với bắt một người, cô thấy cái nào có lợi?”
“Cô nói mấy thứ này làm gì?” Giản Hành Chi nhíu mày, không hiểu.
Giản Hành Chi nghẹn họng. Tần Uyển Uyển quay đầu tiếp tục bàn bạc với Bách Tuế Ưu: “Phải tìm một trăm con hung vật bậc Địa này ở đâu?”
“Không có gì.” Giản Hành Chi chậm rãi mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh giống như không hề có bất cứ dị thường nào: “Ngủ tiếp đi.”
Tần Uyển Uyển câm nín, nàng đau khổ nhìn nhân vật NPC này.
“Bắt Thiên Lưu?”
“Ngoại thành có một cánh rừng rậm.” Bách Tuế Ưu giơ tay chỉ khu rừng ngoại thành: “Nghe nói nơi này có một đàn Kiến mê hoặc, thường doạ dẫm người bình thường đi ngang rừng, khiến cho việc qua lại giữa trấn Tầm Tiên và trấn Thái Bình phải đi vòng qua rừng rậm, buôn bán qua lại hết sức bất tiện. Số lượng Kiến mê hoặc nhiều, biết biến thành sự vật con người sợ hãi nhất trong lòng…”
“Vậy kinh khủng quá…” Giản Hành Chi cắt lời Bách Tuế Ưu, nhìn Tần Uyển Uyển: “Quỷ háo sắc chỉ thèm muốn sắc đẹp của cô, còn đám kiến này có thể hù chết người.”
“Chi Diễn.”
“Ngươi yêu ta đến thế à?” Tần Uyển Uyển đau khổ hỏi.
Mà bên ngoài cửa phòng, một bóng đen sột soạt bò nhanh đến gian phòng hai người ở. Lúc tới gần trước của sổ, một quầng sáng vàng đột ngột loé lên, bóng đen tan tác trong nháy mắt.
“Nhưng bọn chúng không có lực sát thương gì…” Bách Tuế Ưu tiếp lời, nghi hoặc nhìn Giản Hành Chi kiên trì muốn đi bắt Thiên Lưu: “Sau khi doạ ngất thì ngủ một giấc là xong, không có gì đáng ngại.”
Mà Giản Hành Chi hoàn toàn không nhận ra sự tức giận của Tần Uyển Uyển. Y đứng bên ngoài vắt óc suy nghĩ làm sao thuyết phục Tần Vãn đi bắt Thiên Lưu.
“Cứ vậy đi.”
Vẫn là giấc mơ kia.
Từ lúc nhập định đến lúc ngủ không hề có trở ngại.
Tần Uyển Uyển quyết định: “Ngày mai ta đi bắt Kiến mê hoặc. Nào…” Tần Uyển Uyển cầm chiếc đũa lên: “Chúng ta ăn cơm trước.”
“Nhưng bọn chúng không có lực sát thương gì…” Bách Tuế Ưu tiếp lời, nghi hoặc nhìn Giản Hành Chi kiên trì muốn đi bắt Thiên Lưu: “Sau khi doạ ngất thì ngủ một giấc là xong, không có gì đáng ngại.”
“Người tu đạo phải có cốt khí, có dũng khí, có lòng hăng hái tiến lên!”
Tần Uyển Uyển ăn bữa cơm hết sức thoải mái, trò chuyện vui vẻ. Đợi sau khi ăn xong, Bách Tuế Ưu đi tính tiền, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng trở về phòng.
Giản Hành Chi nhắm mắt tĩnh toạ, dường như không hề hay biết.
Giản Hành Chi nhìn nàng định tách khỏi mình, cười nhạo trong lòng, ngoài mặt vẫn nghiêm trang: “Đương nhiên, ta vì cô vào sinh ra tử, đào nhiều đường hầm như vậy. Chẳng lẽ cô là loại cặn bã qua cầu rút ván?”
Vừa mới vào, Giản Hành Chi lập tức chắn trước mặt Tần Uyển Uyển: “Đi bắt Thiên Lưu.”
Nàng hít sâu một hơi, giao hẹn với y: “Nếu như ta bắt được Thiên Lưu, ngươi sẽ rời khỏi ta mà sống yên ổn chứ?”
“Tại sao?” Tần Uyển Uyển vào phòng tắm, dùng Sinh thuỷ châu(*) đổ nước vào thùng, sau đó bắt đầu cởi áo.
“Tại sao?” Tần Uyển Uyển vào phòng tắm, dùng Sinh thuỷ châu(*) đổ nước vào thùng, sau đó bắt đầu cởi áo.
Giản Hành Chi đứng bên ngoài bình phong, đưa lưng về phía nàng, nghiêm túc nói lý do: “Cô là người tu đạo, cô nên thách thức chính mình, tìm khó mà đi!”
“Người có thể lên được bảng truy nã, chí ít cũng phải Kim Đan. Hiện nay nổi như cồn tại trấn Tầm Tiên chỉ có một người…” Bách Tuế Ưu lấy bản đồ chỉ cho Tần Uyển Uyển xem: “Quỷ háo sắc Thiên Lưu.”(*) Sinh thuỷ châu: hạt châu tạo ra nước
Giản Hành Chi đứng bên ngoài bình phong, đưa lưng về phía nàng, nghiêm túc nói lý do: “Cô là người tu đạo, cô nên thách thức chính mình, tìm khó mà đi!”
Chẳng biết đã qua bao lâu, Tần Uyển Uyển mơ mơ màng màng nằm mơ.
“Một người can đảm cần phải đối diện khó khăn!”
Tần Uyển Uyển mặc kệ y, chui vào thùng tắm gội đầu.
Tần Uyển Uyển mặc kệ y, chui vào thùng tắm gội đầu.
Trên người nàng vẫn còn mùi rong, nhớ tới cảnh tượng ban ngày bị đánh đến phải nhảy sông tự vẫn, nàng lập tức trừng cái bóng trên bình phong.
Ca dao quen thuộc lại vang lên lần nữa, càng ngày càng rõ: “Ngọc Lung Linh, mở tiên môn. Bạch ngọc vỡ, khổ chúng sinh. Nơi vạn kiếm yên nghỉ, đã lâu không thuộc về ai.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Nàng phải tiễn vong tên này nhanh nhất có thể!
“Không có.” Tần Uyển Uyển nhất thời chột dạ, vội vàng phủ nhận: “Ta không phải loại người này, ta chỉ muốn cho ngươi một cuộc sống tốt hơn.”
Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi bằng ánh mắt nhìn kẻ ngu: “Chắc chắn là bắt một trăm con hung vật cấp ba bậc thấp. Ngươi đừng nhìn số lượng, phải nhìn chất lượng kìa.”
Mà Giản Hành Chi hoàn toàn không nhận ra sự tức giận của Tần Uyển Uyển. Y đứng bên ngoài vắt óc suy nghĩ làm sao thuyết phục Tần Vãn đi bắt Thiên Lưu.
Vừa mới vào, Giản Hành Chi lập tức chắn trước mặt Tần Uyển Uyển: “Đi bắt Thiên Lưu.”
“Một người can đảm cần phải đối diện khó khăn!”
“Vậy kinh khủng quá…” Giản Hành Chi cắt lời Bách Tuế Ưu, nhìn Tần Uyển Uyển: “Quỷ háo sắc chỉ thèm muốn sắc đẹp của cô, còn đám kiến này có thể hù chết người.”
“Một người cố gắng cần tích cực tiến thủ!”
“Ngoại thành có một cánh rừng rậm.” Bách Tuế Ưu giơ tay chỉ khu rừng ngoại thành: “Nghe nói nơi này có một đàn Kiến mê hoặc, thường doạ dẫm người bình thường đi ngang rừng, khiến cho việc qua lại giữa trấn Tầm Tiên và trấn Thái Bình phải đi vòng qua rừng rậm, buôn bán qua lại hết sức bất tiện. Số lượng Kiến mê hoặc nhiều, biết biến thành sự vật con người sợ hãi nhất trong lòng…”
“Người tu đạo phải có cốt khí, có dũng khí, có lòng hăng hái tiến lên!”
Tần Uyển Uyển ngồi nghe y tụng kinh. Sau khi tắm xong, nàng mặc đồ ngủ, lau tóc đi ra ngoài bình phong. Thấy Giản Hành Chi cố gắng muốn thuyết phục mình như thế, nàng bước tới trước mặt y, giơ tay đặt lên vai Giản Hành Chi.
“Chi Diễn.”
Trong mơ nàng đi tới ven biển, cự long bơi lội vây quanh hòn đảo. Nàng ngoảnh lại Thang trời bên trên, Đăng Tiên Môn lấp lánh kim quang.
“Bắt Thiên Lưu?”
“Ngươi có mơ ước gì không?” Nàng chân thành tha thiết nhìn y: “Ngươi có từng nghĩ tới tương lai ngươi muốn cuộc sống thế nào, làm nghề gì chưa? Ngươi đào đất rất lợi hại, có từng nghĩ làm thợ mỏ? Hoặc là cày ruộng?”
“Cô nói mấy thứ này làm gì?” Giản Hành Chi nhíu mày, không hiểu.
Giản Hành Chi nghẹn họng. Tần Uyển Uyển quay đầu tiếp tục bàn bạc với Bách Tuế Ưu: “Phải tìm một trăm con hung vật bậc Địa này ở đâu?”
Nàng hít sâu một hơi, trở lại giường. Nhìn “Thời gian tu luyện còn lại hôm nay: 4 tiếng” trong đầu, nàng ngồi xếp bằng nhắm mắt, bắt đầu tĩnh toạ nhập định.
Tần Uyển Uyển duy trì nụ cười: “Chi Diễn, con đường tu đạo gian khổ, sao ta nhẫn tâm để ngươi chịu khổ cùng ta? Thế này đi, ngươi nói xem ngươi muốn làm gì, ta đi sắp xếp cho ngươi.”
(*) Sinh thuỷ châu: hạt châu tạo ra nước
Giản Hành Chi nghe thấy đã hiểu, y cau mày: “Cô muốn vứt bỏ ta?”
“Không có.” Tần Uyển Uyển nhất thời chột dạ, vội vàng phủ nhận: “Ta không phải loại người này, ta chỉ muốn cho ngươi một cuộc sống tốt hơn.”
“Vậy ta chỉ hi vọng một chuyện…” Giản Hành Chi cố chấp: “Chúng ta bắt Thiên Lưu.”
“Cứ vậy đi.”
Tần Uyển Uyển câm nín, nàng đau khổ nhìn nhân vật NPC này.
Nàng phải tiễn vong tên này nhanh nhất có thể!
Tần Uyển Uyển cảm giác được hẳn bắt Thiên Lưu là một phần cốt truyện của nhân vật Giản Chi Diễn. Nhân vật này chính là người phụ trách gây phiền phức cho nàng.
Nàng hít sâu một hơi, giao hẹn với y: “Nếu như ta bắt được Thiên Lưu, ngươi sẽ rời khỏi ta mà sống yên ổn chứ?”
“Không được.” Giản Hành Chi dứt khoát từ chối: “Mục tiêu của ta là luôn luôn ở cạnh cô, cùng cô phi thăng.”
“Ngươi yêu ta đến thế à?” Tần Uyển Uyển đau khổ hỏi.
Giản Hành Chi nhìn nàng định tách khỏi mình, cười nhạo trong lòng, ngoài mặt vẫn nghiêm trang: “Đương nhiên, ta vì cô vào sinh ra tử, đào nhiều đường hầm như vậy. Chẳng lẽ cô là loại cặn bã qua cầu rút ván?”
“Đương nhiên không phải.” Tần Uyển Uyển cười ra mặt nạ đau khổ.
“Vậy thì tốt.” Giản Hành Chi ngồi xếp bằng trên sập nhỏ: “Ta phải bắt đầu tĩnh toạ tu hành. Cô yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng đuổi theo cô, cùng cô phi thăng. Trước lúc đó, túi Càn Khôn cứ để ở chỗ ta đi.” Giản Hành Chi kết ấn, đặt hai tay trên đầu gối, nhắm mắt lại: “Ta sẽ chăm sóc cô thật tốt.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Nàng cứ cảm thấy Giản Chi Diễn này không phải thật sự yêu Tần Vãn, y đến vơ vét tiền bạc mới đúng.
Tần Uyển Uyển quyết định: “Ngày mai ta đi bắt Kiến mê hoặc. Nào…” Tần Uyển Uyển cầm chiếc đũa lên: “Chúng ta ăn cơm trước.”
Nàng cứ cảm thấy Giản Chi Diễn này không phải thật sự yêu Tần Vãn, y đến vơ vét tiền bạc mới đúng.
Tần Uyển Uyển bước lên Thang trời. Khoảnh khắc đó, khí tức xung quanh nàng chợt biến, một luồng long khí màu xanh như có như không bao bọc lấy thân nàng.
Nàng hít sâu một hơi, trở lại giường. Nhìn “Thời gian tu luyện còn lại hôm nay: 4 tiếng” trong đầu, nàng ngồi xếp bằng nhắm mắt, bắt đầu tĩnh toạ nhập định.
“Đương nhiên không phải.” Tần Uyển Uyển cười ra mặt nạ đau khổ.
Từ lúc nhập định đến lúc ngủ không hề có trở ngại.
Chẳng biết đã qua bao lâu, Tần Uyển Uyển mơ mơ màng màng nằm mơ.
Vẫn là giấc mơ kia.
Trong mơ nàng đi tới ven biển, cự long bơi lội vây quanh hòn đảo. Nàng ngoảnh lại Thang trời bên trên, Đăng Tiên Môn lấp lánh kim quang.
Ca dao quen thuộc lại vang lên lần nữa, càng ngày càng rõ: “Ngọc Lung Linh, mở tiên môn. Bạch ngọc vỡ, khổ chúng sinh. Nơi vạn kiếm yên nghỉ, đã lâu không thuộc về ai.”
Tần Uyển Uyển bước lên Thang trời. Khoảnh khắc đó, khí tức xung quanh nàng chợt biến, một luồng long khí màu xanh như có như không bao bọc lấy thân nàng.
Giản Hành Chi nhắm mắt tĩnh toạ, dường như không hề hay biết.
Tần Uyển Uyển ngồi nghe y tụng kinh. Sau khi tắm xong, nàng mặc đồ ngủ, lau tóc đi ra ngoài bình phong. Thấy Giản Hành Chi cố gắng muốn thuyết phục mình như thế, nàng bước tới trước mặt y, giơ tay đặt lên vai Giản Hành Chi.
Mà bên ngoài cửa phòng, một bóng đen sột soạt bò nhanh đến gian phòng hai người ở. Lúc tới gần trước của sổ, một quầng sáng vàng đột ngột loé lên, bóng đen tan tác trong nháy mắt.
Tần Uyển Uyển giật mình tỉnh giấc, theo bản năng gọi: “Giản Chi Diễn?”
“Không có gì.” Giản Hành Chi chậm rãi mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh giống như không hề có bất cứ dị thường nào: “Ngủ tiếp đi.”
***
Câu hỏi gợi ý pass chương 15: Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đang ở trấn nào? (Pass 2 chữ, viết thường, viết liền nhau, không dấu)
***
P/s (Zens Zens): Hình tượng của Bạch Tuế Ưu chắc hẳn giống thế này, mình không tìm được áo trắng nên lấy đại áo đen, nhân vật vẫn đội mũ cao và cầm gậy đại tang.
Bạch Vô Thường phiên bản Bách Tuế Ưu
Tác giả khéo quá ha, cho nhiệm vụ với tình tiết trùng khớp lên nhau hết trơn.
Này là anh bảo vệ chị chứ chị bảo vệ anh gì ?
Cái gậy đại tang trông giống chổi lông gà quá!
Bạn edit có tâm dễ sợ.
Thích hình tượng của Bạch Tuế Ưu ghê