Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 14

Chương 14

Ta tên Trương Tam, ta tên Lý Tứ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Đây là ai?

Tần Uyển Uyển lập tức quay đầu, nhìn thấy một công tử áo trắng đứng ở cửa, đầu đội mũ cao màu trắng, pháp trượng treo tiền giấy tao nhã đứng nghiêng trong lòng hắn, nhìn kỹ mới phát hiện đây là một cây gậy đại tang(*).

(*) Là gậy được người con để tang dùng để chống lúc động quan, trên gậy có quấn giấy trắng

Tần Uyển Uyển thấy người thì ngỡ ngàng: “Huynh biết ta sao?”

“Cô nương.” Đôi ông cháu lúc nãy ở cổng thành chạy từ sau lưng công tử áo trắng ra, hành lễ với Tần Uyển Uyển, sau đó xoay đầu nhìn Giản Hành Chi sau lưng Tần Uyển Uyển, hành lễ nói: “Công tử.”

“Hoá ra là ông.” TnôUyn Uyn nhra, công táo trng khcưi: “Va nãy,hai ông cháusư thúc taĺb ngưi talàm khó trưcũcng thành, mayĩnh cô nươngcao thưng rútkiếm tương tr,éhai ông cháuìsư thúc ta:mi thun livào thành. Bchém nghe chuyn,bèn vi vãđi tìm cônương t ơn,không ng nhìnɨthy cô nươngĨb ngưi tagây s. NếuBch m tism, nht đnhļs không đìcô nương gpphi chuyn này.”ɪ

“Cô thy taýnói chưa!” 38íhào hng: “GinÏChi Din s)không gây sũvô ích choícô, thế nàocũng s đưaátình tiết.”

“Takhông cn tìnhătiết!” Tn UynUyn nghiến răngĭnghiến li.

“Này, mttrng nh.” Trongùkhi công tóáo trng nóichuyn, đám ngưiđng sau hnkhông nhn đưcîmà quát to:“Ngươi thuc môn:phái nào màlo chuyn baođng này?”

“Ta?”ĭ

Công t áotrng nghe vythì cưi mtátiếng, xoay nhìnâv phía ngưiánói.

Ngưi nói thyrõ món đ]trong tay hn,ísc mt đi{biến. Công táo trng mm(cưi gt đu:ùQu Thành, BáchÍTuế Ưu, xinchào chư v.”

Va nghe thy]li này, đámĩngưi đng lotim bt.

Tu chângii này chiara tng cngêbn Thành bađi Tông, vàìvài Tông mônnh thuc quynqun ht cabn Thành baTông này.

Ba TôngĬbao gm VnãTâm Tông, ThiênKiếm Tông, VôTương Tông.

Mà bnThành gm HoaThành Giang:Nam, Qu Thànhò Tây Vc,Hoang Thành iBc Cnh[ch ca NinhBt Tu, vàNhc Thành ìĐông Châu –quê quán caĺQuân Thù.

Trong baíTông, Vô TươngTông thn bíľnht, quanh nămjlánh đi khôngfra.

Trong bn Thành,ĩQu Thành tànïnhn ngoan đcnht, tưng mocon ngưi nhưnglòng d ácjqu.

Nghe nói BáchTuế Ưu này{là ngưi QuThành, mi ngưibiết rõ tínhİtình Qu Thànhôbèn không dámĩnhiu li.

Bách TuếƯu giơ taylên cung kính:“Nếu cô nươngkhông ngi, chibng lên luhai ngi. Bchm thay sưthúc cm tcô nương.”

TnUyn Uyn nhìnxung quanh vncòn cm đao,qu quyết gtìđu. Ông lãoúđng đng sauBách Tuế Ưuĩhành l vi¸Gin Hành Chi:ơ“Cũng mi côngìt.”

Gin HànhïChi buông đuphng trên tayxung, cnh giácnhìn Bách TuếɪƯu, bưc tiíbên cnh TnUyn Uyn, cùngcô đi lênîlu.

Sau khi lênlu, năm ngưiếngi vào phòngɪbao riêng. BáchTuế Ưu chnmón ăn, mingưi đưa mt(nhìn nhau. TnUyn Uyn hoĭkh mt tiếng,nhìn v phíaơông lão vàđa tr ngiľim lng bênjcnh: “Không biếtĩtên h haiv?”

Lão hīMc Nghĩa, đâyãlà cháu traica ta –Mc Thanh.”

Ôngílão cưi hànhl: “My nămtrưc Kim Đanlão h b}tn hi, trľthành ngưi phàm,)đnh cư tingoi ô. Đúnglúc sư đitìTuế Ưu đnhtham gia Đihi đu kiếmca Thiên KiếmTông, ta đnhlên trn gpămt nó, khôngng đng phiĩđám quan binhĩkia cngĪthành. H xungîđng bng b{chó khinh, mayımà cô nươngra tay giáohun bn chúng.Lão h lytrà thay rưu…íMc nghĩa bưngĩchung trà lên:}Kính cô nươngímt chung.”

Đihi đu kiếm?”

Tn Uyn Uynăbưng trà cnchung vi McĩNghĩa xong, ngheãthy t ng¹quan trng bènɩhi li: “Chínhýlà M kiếmìgì đó

Khôngìsai.” Bách TuếƯu tiếp li,ľging như mtNPC(*) phát nhim³v: “M kiếmThiên Kiếm Tôngjmưi năm miïm mt ln.Đ t thpÎhơn Kim Đanđu có ththam gia Đihi đu kiếm.]Mưi ngưi chiếnthng s đưcɨvào M kiếmtìm kiếm. Haiv đo hucũng đến đâytham d à?Không biết haiv thuc mônɩphái nào, tôntính đi danh?”ï

(*) NPC (Non-playerĨcharacter): là mtnhân vt trongếcác trò chơi³do máy tínhĩđiu khin, thưngphát nhim vcho ngưi chơi

Nghehn hi titên h, TnUyn Uyn vàGin Hành Chiènhìn nhau. Chai đang dod nên báotên trong truynâhay tên tht,ībng nghe dưiĩlu truyn đếnétiếng bàn tán:“Các ngưi nghe:nói chưa, VnTâm Tông búngưi ta tpkích, san bng,luôn ri!”

“San,bng sao? ThmITri Minh tuơvi k ĐKiếp, ai cóth san bngưVn Tâm Tôngĩch?”

Không biết,có th làèMa tc chăng?”í

Không không, Matc đã bľtiêu dit cngàn năm, chcóchn là Qu[Thành Tây Vc.ìBn chúng vnluôn đc ácnham him…

“Ha.”ìBách Tuế Ưunghe thy li²này, bt cưitrào phúng. Hnquay đu nhìnTn Uyn UynIvà Gin HànhChi, trn anbn h: “Hai)v yên tâm,mc dù thɪđon Qu Thànhta hành s[quyết lit nhưngɨcũng không philoi ngưi khôngơnói lý l.ɩVn Tâm Tôngvà Qu Thànhta không thùkhông oán, chuynnày không phiìhành vi ca¸Qu Thành. Hai°v hãy yêntâm.”

“Biết, taìbiết không phicác ngưi làm.”đTn Uyn Uynvà Gin HànhChi vi gtđu. Bách TuếƯu nghe vythì cưi chuaýxót.

Không ng haiv li thuïtình đt lý,Įbng lòng tinítưng Qu Thànhnhư thế. Cũngkhông biết đáméma đu nàoéquy phá, giáho cho QuÎThành, đi saunày tra rõIchân tưng, ngưiĩQu Thành taìchc chn bmìthây vn đonđám ma đunày!”

Dt li,]Bách Tuế Ưuļmi nh ticâu hi lúcânãy: “Quên mt,áhai v xưngíhô thế nào?”ò

Ln này TnUyn Uyn vàGin Hành Chiđu không hdo d.

“Ta tênįTrương Tam.” GinHành Chi đápõmt cách chcnch.

“Ta tên LýàT.” Tn Uyn¹Uyn đáp mtcách nghiêm túc.ɪ

“Hai v theohc?”

“Tán Tu.”Tn Uyn Uynlp tc baİchuyn: “Sư phtu hành thâmsơn, không munvưng bn thanhÍdanh, không tinýnói nhiu.”

BáchTuế Ưu gtđu, xut phát}t l phépìnên không truyĩhi đến cùng.íTn Uyn Uynmãi nghĩ đếnĨĐi hi đu¹kiếm, nghe thyì“M kiếm,ìnàng biết ngaycó liên quanĩmt thiết vifnhim v ca,mình, tiếp tc(dò hi: “Không]biết làm saoïmi có thơtham gia Điïhi đu kiếmĩmà huynh vanói?”

“Sư môncô nương chưatng nói sao?”Bách Tuế Ưunghi hoc, TnUyn Uyn lúngtúng gt đu:¸“Ta xung núiîgp gáp, khôngĩhi k càng.”ế

Gin Hành Chilnh nht nhìnInàng, n banhTông môn camình, đúng là¹gp gáp tht.

BáchĪTuế Ưu cưinói: “Hn cônương n cưîtrong núi lâuếngày nên khôngbiết rt nhiutin tc, chibng ta vàíhai v cùngâtham gia ĐiÍhi đu kiếm,không biết ýcô nương thếɩnào?”

Đưc đy.”

Không cn.”

TnÏUyn Uyn vàGin Hành Chiđng thi mïming tr lihoàn toàn tráifngưc. Gin HànhêChi trng nàng,Tn Uyn Uyngi v khôngìthy ánh mtca y. Nàngnhìn Bách TuếƯu, v mtĩôn hoà: “Tu[vi ta khôngcao, li vaĭmi đến, hivng Bách huynhchiếu c nhiu(hơn.”

Không dám.”ĭBách Tuế Ưucưi: “Ta làĬlinh căn hİmc tu kiếm,ýln này tiıtham gia náonhit, sau nàyhi vng côúnương đng chê.”

Hai ngưi nnhb nhau mtЇphen. Gin Hành(Chi ngi bênïcnh khoanh taytrưc ngc, thơ bàng quan.

TnìUyn Uyn vaĺtrò chuyn vajăn, ung tràtán gu viBách Tuế Ưu,chưa đến mt]lát đã làmèrõ quy trìnhũc thế caĮĐi hi đu²kiếm.

Muốn tham gia Đại hội đấu kiếm, đầu tiên phải vào được danh sách tham gia. Cái danh sách tham gia này là hoàn thành một vài nhiệm vụ mà Thiên Kiếm Tông giao cho. Hiện nay nhiệm vụ của Thiên Kiếm Tông chia làm hai loại, hoặc là bắt một trăm hung vật cấp ba bậc Địa trở lên, hoặc là bắt được một tên tội phạm Thiên Kiếm Tông truy nã.

(*) Sinh thuỷ châu: hạt châu tạo ra nước

Tần Uyển Uyển duy trì nụ cười: “Chi Diễn, con đường tu đạo gian khổ, sao ta nhẫn tâm để ngươi chịu khổ cùng ta? Thế này đi, ngươi nói xem ngươi muốn làm gì, ta đi sắp xếp cho ngươi.”

“Không được.” Giản Hành Chi dứt khoát từ chối: “Mục tiêu của ta là luôn luôn ở cạnh cô, cùng cô phi thăng.”

“Người có thể lên được bảng truy nã, chí ít cũng phải Kim Đan. Hiện nay nổi như cồn tại trấn Tầm Tiên chỉ có một người…” Bách Tuế Ưu lấy bản đồ chỉ cho Tần Uyển Uyển xem: “Quỷ háo sắc Thiên Lưu.”

Tần Uyển Uyển cảm giác được hẳn bắt Thiên Lưu là một phần cốt truyện của nhân vật Giản Chi Diễn. Nhân vật này chính là người phụ trách gây phiền phức cho nàng.

“Cái này được.” Giản Hành Chi vừa nghe thấy tên họ Thiên Lưu, lập tức khuyên Tần Uyển Uyển: “Bắt một trăm con với bắt một người, cô thấy cái nào có lợi?”

“Người có thể lên được bảng truy nã, chí ít cũng phải Kim Đan. Hiện nay nổi như cồn tại trấn Tầm Tiên chỉ có một người…” Bách Tuế Ưu lấy bản đồ chỉ cho Tần Uyển Uyển xem: “Quỷ háo sắc Thiên Lưu.”

Giản Hành Chi nghe thấy đã hiểu, y cau mày: “Cô muốn vứt bỏ ta?”

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi bằng ánh mắt nhìn kẻ ngu: “Chắc chắn là bắt một trăm con hung vật cấp ba bậc thấp. Ngươi đừng nhìn số lượng, phải nhìn chất lượng kìa.”

“Cái này được.” Giản Hành Chi vừa nghe thấy tên họ Thiên Lưu, lập tức khuyên Tần Uyển Uyển: “Bắt một trăm con với bắt một người, cô thấy cái nào có lợi?”

“Cô nói mấy thứ này làm gì?” Giản Hành Chi nhíu mày, không hiểu.

Giản Hành Chi nghẹn họng. Tần Uyển Uyển quay đầu tiếp tục bàn bạc với Bách Tuế Ưu: “Phải tìm một trăm con hung vật bậc Địa này ở đâu?”

“Không có gì.” Giản Hành Chi chậm rãi mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh giống như không hề có bất cứ dị thường nào: “Ngủ tiếp đi.”

Tần Uyển Uyển câm nín, nàng đau khổ nhìn nhân vật NPC này.

“Bắt Thiên Lưu?”

“Ngoại thành có một cánh rừng rậm.” Bách Tuế Ưu giơ tay chỉ khu rừng ngoại thành: “Nghe nói nơi này có một đàn Kiến mê hoặc, thường doạ dẫm người bình thường đi ngang rừng, khiến cho việc qua lại giữa trấn Tầm Tiên và trấn Thái Bình phải đi vòng qua rừng rậm, buôn bán qua lại hết sức bất tiện. Số lượng Kiến mê hoặc nhiều, biết biến thành sự vật con người sợ hãi nhất trong lòng…”

“Vậy kinh khủng quá…” Giản Hành Chi cắt lời Bách Tuế Ưu, nhìn Tần Uyển Uyển: “Quỷ háo sắc chỉ thèm muốn sắc đẹp của cô, còn đám kiến này có thể hù chết người.”

“Chi Diễn.”

“Ngươi yêu ta đến thế à?” Tần Uyển Uyển đau khổ hỏi.

Mà bên ngoài cửa phòng, một bóng đen sột soạt bò nhanh đến gian phòng hai người ở. Lúc tới gần trước của sổ, một quầng sáng vàng đột ngột loé lên, bóng đen tan tác trong nháy mắt.

“Nhưng bọn chúng không có lực sát thương gì…” Bách Tuế Ưu tiếp lời, nghi hoặc nhìn Giản Hành Chi kiên trì muốn đi bắt Thiên Lưu: “Sau khi doạ ngất thì ngủ một giấc là xong, không có gì đáng ngại.”

Mà Giản Hành Chi hoàn toàn không nhận ra sự tức giận của Tần Uyển Uyển. Y đứng bên ngoài vắt óc suy nghĩ làm sao thuyết phục Tần Vãn đi bắt Thiên Lưu.

“Cứ vậy đi.”

Vẫn là giấc mơ kia.

Từ lúc nhập định đến lúc ngủ không hề có trở ngại.

Tần Uyển Uyển quyết định: “Ngày mai ta đi bắt Kiến mê hoặc. Nào…” Tần Uyển Uyển cầm chiếc đũa lên: “Chúng ta ăn cơm trước.”

“Nhưng bọn chúng không có lực sát thương gì…” Bách Tuế Ưu tiếp lời, nghi hoặc nhìn Giản Hành Chi kiên trì muốn đi bắt Thiên Lưu: “Sau khi doạ ngất thì ngủ một giấc là xong, không có gì đáng ngại.”

“Người tu đạo phải có cốt khí, có dũng khí, có lòng hăng hái tiến lên!”

Tần Uyển Uyển ăn bữa cơm hết sức thoải mái, trò chuyện vui vẻ. Đợi sau khi ăn xong, Bách Tuế Ưu đi tính tiền, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi cùng trở về phòng.

Giản Hành Chi nhắm mắt tĩnh toạ, dường như không hề hay biết.

Giản Hành Chi nhìn nàng định tách khỏi mình, cười nhạo trong lòng, ngoài mặt vẫn nghiêm trang: “Đương nhiên, ta vì cô vào sinh ra tử, đào nhiều đường hầm như vậy. Chẳng lẽ cô là loại cặn bã qua cầu rút ván?”

Vừa mới vào, Giản Hành Chi lập tức chắn trước mặt Tần Uyển Uyển: “Đi bắt Thiên Lưu.”

Nàng hít sâu một hơi, giao hẹn với y: “Nếu như ta bắt được Thiên Lưu, ngươi sẽ rời khỏi ta mà sống yên ổn chứ?”

“Tại sao?” Tần Uyển Uyển vào phòng tắm, dùng Sinh thuỷ châu(*) đổ nước vào thùng, sau đó bắt đầu cởi áo.

“Tại sao?” Tần Uyển Uyển vào phòng tắm, dùng Sinh thuỷ châu(*) đổ nước vào thùng, sau đó bắt đầu cởi áo.

Giản Hành Chi đứng bên ngoài bình phong, đưa lưng về phía nàng, nghiêm túc nói lý do: “Cô là người tu đạo, cô nên thách thức chính mình, tìm khó mà đi!”

“Người có thể lên được bảng truy nã, chí ít cũng phải Kim Đan. Hiện nay nổi như cồn tại trấn Tầm Tiên chỉ có một người…” Bách Tuế Ưu lấy bản đồ chỉ cho Tần Uyển Uyển xem: “Quỷ háo sắc Thiên Lưu.”(*) Sinh thuỷ châu: hạt châu tạo ra nước

Giản Hành Chi đứng bên ngoài bình phong, đưa lưng về phía nàng, nghiêm túc nói lý do: “Cô là người tu đạo, cô nên thách thức chính mình, tìm khó mà đi!”

Chẳng biết đã qua bao lâu, Tần Uyển Uyển mơ mơ màng màng nằm mơ.

“Một người can đảm cần phải đối diện khó khăn!”

Tần Uyển Uyển mặc kệ y, chui vào thùng tắm gội đầu.

Tần Uyển Uyển mặc kệ y, chui vào thùng tắm gội đầu.

Trên người nàng vẫn còn mùi rong, nhớ tới cảnh tượng ban ngày bị đánh đến phải nhảy sông tự vẫn, nàng lập tức trừng cái bóng trên bình phong.

Ca dao quen thuộc lại vang lên lần nữa, càng ngày càng rõ: “Ngọc Lung Linh, mở tiên môn. Bạch ngọc vỡ, khổ chúng sinh. Nơi vạn kiếm yên nghỉ, đã lâu không thuộc về ai.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Nàng phải tiễn vong tên này nhanh nhất có thể!

“Không có.” Tần Uyển Uyển nhất thời chột dạ, vội vàng phủ nhận: “Ta không phải loại người này, ta chỉ muốn cho ngươi một cuộc sống tốt hơn.”

Tần Uyển Uyển nhìn Giản Hành Chi bằng ánh mắt nhìn kẻ ngu: “Chắc chắn là bắt một trăm con hung vật cấp ba bậc thấp. Ngươi đừng nhìn số lượng, phải nhìn chất lượng kìa.”

Mà Giản Hành Chi hoàn toàn không nhận ra sự tức giận của Tần Uyển Uyển. Y đứng bên ngoài vắt óc suy nghĩ làm sao thuyết phục Tần Vãn đi bắt Thiên Lưu.

Vừa mới vào, Giản Hành Chi lập tức chắn trước mặt Tần Uyển Uyển: “Đi bắt Thiên Lưu.”

“Một người can đảm cần phải đối diện khó khăn!”

“Vậy kinh khủng quá…” Giản Hành Chi cắt lời Bách Tuế Ưu, nhìn Tần Uyển Uyển: “Quỷ háo sắc chỉ thèm muốn sắc đẹp của cô, còn đám kiến này có thể hù chết người.”

“Một người cố gắng cần tích cực tiến thủ!”

“Ngoại thành có một cánh rừng rậm.” Bách Tuế Ưu giơ tay chỉ khu rừng ngoại thành: “Nghe nói nơi này có một đàn Kiến mê hoặc, thường doạ dẫm người bình thường đi ngang rừng, khiến cho việc qua lại giữa trấn Tầm Tiên và trấn Thái Bình phải đi vòng qua rừng rậm, buôn bán qua lại hết sức bất tiện. Số lượng Kiến mê hoặc nhiều, biết biến thành sự vật con người sợ hãi nhất trong lòng…”

“Người tu đạo phải có cốt khí, có dũng khí, có lòng hăng hái tiến lên!”

Tần Uyển Uyển ngồi nghe y tụng kinh. Sau khi tắm xong, nàng mặc đồ ngủ, lau tóc đi ra ngoài bình phong. Thấy Giản Hành Chi cố gắng muốn thuyết phục mình như thế, nàng bước tới trước mặt y, giơ tay đặt lên vai Giản Hành Chi.

“Chi Diễn.”

Trong mơ nàng đi tới ven biển, cự long bơi lội vây quanh hòn đảo. Nàng ngoảnh lại Thang trời bên trên, Đăng Tiên Môn lấp lánh kim quang.

“Bắt Thiên Lưu?”

“Ngươi có mơ ước gì không?” Nàng chân thành tha thiết nhìn y: “Ngươi có từng nghĩ tới tương lai ngươi muốn cuộc sống thế nào, làm nghề gì chưa? Ngươi đào đất rất lợi hại, có từng nghĩ làm thợ mỏ? Hoặc là cày ruộng?”

“Cô nói mấy thứ này làm gì?” Giản Hành Chi nhíu mày, không hiểu.

Giản Hành Chi nghẹn họng. Tần Uyển Uyển quay đầu tiếp tục bàn bạc với Bách Tuế Ưu: “Phải tìm một trăm con hung vật bậc Địa này ở đâu?”

Nàng hít sâu một hơi, trở lại giường. Nhìn “Thời gian tu luyện còn lại hôm nay: 4 tiếng” trong đầu, nàng ngồi xếp bằng nhắm mắt, bắt đầu tĩnh toạ nhập định.

Tần Uyển Uyển duy trì nụ cười: “Chi Diễn, con đường tu đạo gian khổ, sao ta nhẫn tâm để ngươi chịu khổ cùng ta? Thế này đi, ngươi nói xem ngươi muốn làm gì, ta đi sắp xếp cho ngươi.”

(*) Sinh thuỷ châu: hạt châu tạo ra nước

Giản Hành Chi nghe thấy đã hiểu, y cau mày: “Cô muốn vứt bỏ ta?”

“Không có.” Tần Uyển Uyển nhất thời chột dạ, vội vàng phủ nhận: “Ta không phải loại người này, ta chỉ muốn cho ngươi một cuộc sống tốt hơn.”

“Vậy ta chỉ hi vọng một chuyện…” Giản Hành Chi cố chấp: “Chúng ta bắt Thiên Lưu.”

“Cứ vậy đi.”

Tần Uyển Uyển câm nín, nàng đau khổ nhìn nhân vật NPC này.

Nàng phải tiễn vong tên này nhanh nhất có thể!

Tần Uyển Uyển cảm giác được hẳn bắt Thiên Lưu là một phần cốt truyện của nhân vật Giản Chi Diễn. Nhân vật này chính là người phụ trách gây phiền phức cho nàng.

Nàng hít sâu một hơi, giao hẹn với y: “Nếu như ta bắt được Thiên Lưu, ngươi sẽ rời khỏi ta mà sống yên ổn chứ?”

“Không được.” Giản Hành Chi dứt khoát từ chối: “Mục tiêu của ta là luôn luôn ở cạnh cô, cùng cô phi thăng.”

“Ngươi yêu ta đến thế à?” Tần Uyển Uyển đau khổ hỏi.

Giản Hành Chi nhìn nàng định tách khỏi mình, cười nhạo trong lòng, ngoài mặt vẫn nghiêm trang: “Đương nhiên, ta vì cô vào sinh ra tử, đào nhiều đường hầm như vậy. Chẳng lẽ cô là loại cặn bã qua cầu rút ván?”

“Đương nhiên không phải.” Tần Uyển Uyển cười ra mặt nạ đau khổ.

“Vậy thì tốt.” Giản Hành Chi ngồi xếp bằng trên sập nhỏ: “Ta phải bắt đầu tĩnh toạ tu hành. Cô yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng đuổi theo cô, cùng cô phi thăng. Trước lúc đó, túi Càn Khôn cứ để ở chỗ ta đi.” Giản Hành Chi kết ấn, đặt hai tay trên đầu gối, nhắm mắt lại: “Ta sẽ chăm sóc cô thật tốt.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Nàng cứ cảm thấy Giản Chi Diễn này không phải thật sự yêu Tần Vãn, y đến vơ vét tiền bạc mới đúng.

Tần Uyển Uyển quyết định: “Ngày mai ta đi bắt Kiến mê hoặc. Nào…” Tần Uyển Uyển cầm chiếc đũa lên: “Chúng ta ăn cơm trước.”

Nàng cứ cảm thấy Giản Chi Diễn này không phải thật sự yêu Tần Vãn, y đến vơ vét tiền bạc mới đúng.

Tần Uyển Uyển bước lên Thang trời. Khoảnh khắc đó, khí tức xung quanh nàng chợt biến, một luồng long khí màu xanh như có như không bao bọc lấy thân nàng.

Nàng hít sâu một hơi, trở lại giường. Nhìn “Thời gian tu luyện còn lại hôm nay: 4 tiếng” trong đầu, nàng ngồi xếp bằng nhắm mắt, bắt đầu tĩnh toạ nhập định.

“Đương nhiên không phải.” Tần Uyển Uyển cười ra mặt nạ đau khổ.

Từ lúc nhập định đến lúc ngủ không hề có trở ngại.

Chẳng biết đã qua bao lâu, Tần Uyển Uyển mơ mơ màng màng nằm mơ.

Vẫn là giấc mơ kia.

Trong mơ nàng đi tới ven biển, cự long bơi lội vây quanh hòn đảo. Nàng ngoảnh lại Thang trời bên trên, Đăng Tiên Môn lấp lánh kim quang.

Ca dao quen thuộc lại vang lên lần nữa, càng ngày càng rõ: “Ngọc Lung Linh, mở tiên môn. Bạch ngọc vỡ, khổ chúng sinh. Nơi vạn kiếm yên nghỉ, đã lâu không thuộc về ai.”

Tần Uyển Uyển bước lên Thang trời. Khoảnh khắc đó, khí tức xung quanh nàng chợt biến, một luồng long khí màu xanh như có như không bao bọc lấy thân nàng.

Giản Hành Chi nhắm mắt tĩnh toạ, dường như không hề hay biết.

Tần Uyển Uyển ngồi nghe y tụng kinh. Sau khi tắm xong, nàng mặc đồ ngủ, lau tóc đi ra ngoài bình phong. Thấy Giản Hành Chi cố gắng muốn thuyết phục mình như thế, nàng bước tới trước mặt y, giơ tay đặt lên vai Giản Hành Chi.

Mà bên ngoài cửa phòng, một bóng đen sột soạt bò nhanh đến gian phòng hai người ở. Lúc tới gần trước của sổ, một quầng sáng vàng đột ngột loé lên, bóng đen tan tác trong nháy mắt.

Tần Uyển Uyển giật mình tỉnh giấc, theo bản năng gọi: “Giản Chi Diễn?”

“Không có gì.” Giản Hành Chi chậm rãi mở mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói bình tĩnh giống như không hề có bất cứ dị thường nào: “Ngủ tiếp đi.”

***

Câu hỏi gợi ý pass chương 15: Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đang ở trấn nào? (Pass 2 chữ, viết thường, viết liền nhau, không dấu)

***

P/s (Zens Zens): Hình tượng của Bạch Tuế Ưu chắc hẳn giống thế này, mình không tìm được áo trắng nên lấy đại áo đen, nhân vật vẫn đội mũ cao và cầm gậy đại tang.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

16 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thu Hương
Thu Hương
3 Năm Cách đây

Bạch Vô Thường phiên bản Bách Tuế Ưu

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tác giả khéo quá ha, cho nhiệm vụ với tình tiết trùng khớp lên nhau hết trơn.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Này là anh bảo vệ chị chứ chị bảo vệ anh gì ?

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Cái gậy đại tang trông giống chổi lông gà quá!

Pumpkin Pie
Pumpkin Pie
1 Năm Cách đây

Bạn edit có tâm dễ sợ.

Qul Taodo
Qul Taodo
1 Năm Cách đây

Thích hình tượng của Bạch Tuế Ưu ghê

16
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!