Chương 15
Ác bá Trương Tam phá bảng hiệu người ta, táng tận lương tâm!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Giọng nói của Giản Hành Chi giống như mang theo ma lực nào đó, Tần Uyển Uyển vừa nghe đã cảm thấy mệt mỏi, ngả đầu ra ngủ tiếp.
Đợi hôm sau thức dậy, Tần Uyển Uyển thừa dịp Giản Hành Chi vẫn còn tĩnh toạ, sáng sớm chạy ra ngoài. Vừa ra cửa, nàng đã gặp Bách Tuế Ưu. Hắn thấy Tần Uyển Uyển thì hào hứng gọi: “Lý cô nương, cô đi đâu đấy?”
“À, Bách đạo hữu.” Tần Uyển Uyển chào hỏi, chỉ ra ngoài: “Ta định đi tìm công việc, Bách đạo hữu biết nơi nào tìm việc làm cho người phàm không?”
“Lý cô nương không ngạiìđến Phường VạnỏSự ở phốỹĐông thử xem?ἷNghe nói nơiậđó chỉ cầnứcó tiền làĩkhông có gìỵkhông làm được.”İ
“Vậy tốt quá.”ỉTần Uyển Uyểnạvui mừng: “Đểừta đến đó!”ï
“Ta cũng đangôđịnh đến phốấĐông thuê ngựa…”ḷBách Tuế Ưuêngỏ lời: “Chiἲbằng chúng taĨđi cùng?”
“Được!”‹
Tần Uyển Uyểnļđồng ý, điỉcùng Bách TuếãƯu về hướngĪphố Đông.
Bách TuếìƯu rất quen¹thuộc trấn TầmêTiên. Y nóiợchuyện hài hước,ỷdọc đường điịgiới thiệu cácìloại mỹ thựcắđặc sắc trongýtrấn, cả hai[nhanh chóng thânỵthiết. Bách TuếıƯu bèn hỏiĩthăm nguyên nhânìTần Uyển UyểnЇđến Phường VạnḷSự: “Lý côỷnương định tìmềcông việc choἶTrương công tửἰsao?”
“Không sai.”í
“Cô nương khôngẻđịnh đi chungἴvới Trương côngỉtử?”
“Không dốiỉgì huynh.” TầnợUyển Uyển bàyjra dáng vẻểphiền não: “Thậtἱra y vẫnïluôn si mêằlưu luyến ta,ẻdây dưa quấnõlấy. Bây giờ,]ta chỉ muốnỹsắp xếp ổnỡthoả cho y,ởđể y cóímột cuộc sốngờyên bình. Dùỏsao ta cũngđlà một ngườiĩtu đạo, mangḷtheo y ănỗgió nằm sươngẫrất áy náy.”ế
“Lý cô nương{nghĩ phải.”
BáchữTuế Ưu gậtíđầu: “Con đườngĩtu đạo gianỡkhổ, trông Trươngâcông tử cũngɪlà một đạiêmỹ nhân yểuầđiệu, e rằngỷkhông chịu khổịđược.”
“Chứ gìđnữa.” Tần UyểníUyển lập tứcạtán đồng: “Vìếvậy ta địnhètìm một côngổviệc cho y,ἲtìm cơ hộiìđể y lại,ĩtừ đó vềásau trải quaícuộc sống anữnhàn.”
“Hiểu rồi.”ịDường như BáchộTuế Ưu rấtỡthấu hiểu TầnýUyển Uyển. TầnἶUyển Uyển thấyốnói chuyện đãɪtương đối, cuối‹cùng đề xuấtḷyêu cầu: “Choònên lát nữa,ỉBách đạo hữuìcó thể choἵta mượn ítữtiền không?”
Động]tác Bách TuếưƯu khựng lại.¸Tần Uyển Uyển)nhìn hắn, bàyἶra nụ cườiἳchua xót: “TúiÎCàn Khôn củaḹta nằm ởúchỗ Trương Tam.ềLàm xong chuyệnônày, ta chắcìchắn trả lạiĩcho huynh!”
“Ấy.”ìBách Tuế Ưuḻhiểu ra, gậtḹđầu nói: “Chuyệnịnhỏ, cô nươngâyên tâm.”
Ngheéthấy Bách TuếíƯu đồng ýĩcho vay, TầnÍUyển Uyển lậpợtức vui vẻ.éLúc này, nàngồmới sực nhớ:ì“Sư thúc huynhẫđâu?”
“Đêm qua{sư thúc và[ta ôn chuyệnứxong đã trởĮvề thành trướcÎrồi.”
Bách TuếễƯu cười nói:í“Nếu cô nươngïcó lòng, ngày)khác ta sẽḻdẫn cô điìthăm ông ấy.”ĩ
Tần Uyển Uyển:gật đầu, nàngĩliếc nhìn BáchềTuế Ưu đằngịsau, cười đáp:ủ“Ừm.”
Hai ngườiḷcùng đến PhườngưVạn Sự. TầnâUyển Uyển nói}ra yêu cầuốcủa mình. Chưởngḷquầy quay đầuậvung tay lên,ùngăn tủ chỗἴcao kéo ra,ỷnhìn thấy cuộn¸sách lập tứcửbay xuống: “NướcɨTương Tư, trấnảHồng Đậu, quảnïlý kho lương,ímười linh thạch.ïCô nương xemịchức vụ này²thế nào?”
“Côngảviệc ổn định°không?”
Đây là‹chuyện Tần Uyển)Uyển quan tâmẽnhất, không thểéđể Giản ChiìDiễn đói chết(được.
“Ổn định.” Chưởngïquầy cười: “Xưa¸này nước TươngἳTư không tranhửsự đời, hiệnđgiờ đang là:thái bình thịnhìthế, chức vịđnày nhận bổngịlộc triều đình,Īhết sức ổníđịnh.”
“Mỗi thángồbao nhiêu tiền?”í
“Mười lượng bạc,ìhai thạch(*) gạoɩtrắng, hai cuộnãvải gai, thanɨngân mùa đôngềhai lạng, ngàyìlễ còn cóẳtiền thưởng khác.”ă
(*) Thạch: đơnĩvị đo khốiḻlượng hoặc thểítích thời xưa
“Cóἱphân chỗ ởệkhông?”
“Đương nhiênļlà có.”
“Thờiãgian làm việcừbao lâu?”
“MỗiÍngày không quáãbốn canh giờ,ìmột tháng nghỉểphép mười ngày,ỷngày lễ doìtriều đình sắpɩxếp. Công việcḹrất thanh nhàn,}trừ ghi chépợnhập kho xuấtẻkho thì thờiôgian khác hầufnhư không cóíviệc gì, cònịcó thể đọcìsách nữa.”
“Ta…”ị
Câu nói “Taïđi được không”ễtắc trong họng,ЇTần Uyển Uyểnïsực nhớ nàngũđến tìm việcễcho Giản ChiẽDiễn, không phảiợcho mình.
Có mộtïthoáng, nàng cảmềthấy đôi chútỗbi thương. Tráiấngược làm Đại(nữ chính vàoâsinh ra tử,jnàng càng muốnẽlàm loại côngỉviệc mà nhàởnước phân chỗ‹ở, phát gạoủtrắng, công việcĩổn định, mộtɪngày làm việcákhông quá támĩtiếng, một thángÏnghỉ mười ngày.
Chưởngơquầy thấy nàngờkhông nói lờiếnào, dè dặt[hỏi: “Cô nương?IHay là đổiưcái khác?”
“Không}cần.” Mặc dùĪTần Uyển Uyểnởhết sức ghenứtị, nhưng vẫnĨquay sang nhìníBách Tuế Ưu:õ“Bách đạo hữuЇthấy công việcờnày thế nào?”ẩ
“Ta cảm thấyòrất tốt.”
Dứtɪlời, Bách TuếặƯu lấy mườiíviên linh thạchắđặt lên bàn.
Chưởngἱquầy tươi cười,ĩcầm một cáiìhộp: “Hai vị,ìthư tiến cử,Ĭthư nhậm chức,ắquan ấn, sáchĩhướng dẫn nhậmIchức đều ở¹bên trong, hoan³nghênh lần sauóghé lại.”
LấyĬxong đống thưũtín, Tần UyểnịUyển và BáchơTuế Ưu điùra tìm mộtĨquán rượu nhỏ,ịngồi đọc tỉắmỉ sách hướngïdẫn nhậm chức.
Dựa theo sách hướng dẫn, Phường Vạn Sự lo liệu ổn thoả hết thảy mọi thứ. Chỉ cần Giản Chi Diễn đến địa điểm Phường Vạn Sự an bài, lên xe ngựa đúng giờ, bọn họ sẽ sắp xếp đâu vào đấy.
(*) Mã: ngựa
Tần Uyển Uyển gật đầu, dẫn Giản Hành Chi đi xuống. Đến cửa, nhìn thấy Bách Tuế Ưu đã chuẩn bị sẵn hai linh mã(*) ở đấy.
Đám đông bàn tán sôi nổi. Rốt cuộc ông chủ cũng nhận ra mình bị lừa, quỳ gối gào khóc: “Bảng hiệu của ta là do Tạ Cô Đường, người đứng đầu Đại hội đấu kiếm lần thứ nhất chính tay viết cho, bao hàm cả kiếm ý tinh diệu tuyệt luân của Tạ đạo quân, bao nhiêu người vì vậy lặn lội xa xôi mà đến. Tên Trương Tam đáng chém ngàn đao, phá bảng hiệu người khác, táng tận lương tâm! Tạ đạo quân, xin lỗi ngài! Ta không bảo vệ được bảng hiệu ngài viết, là ta vô dụng! Ông trời đừng để ta gặp lại y, nếu không ta đây ăn vạ chết y!”
Hiện giờ chỉ còn lại một vấn đề là làm sao để Giản Chi Diễn cam tâm tình nguyện rời đi.
Bây giờ thất bại, sau này còn cơ hội khác!
“Thế này đi.” Bách Tuế Ưu đề xuất ý tưởng cho Tần Uyển Uyển: “Đợi lát nữa, ta hẹn cô đi bắt Kiến mê hoặc. Sau đó, ta thuê hai con ngựa, nói với huynh ấy là không đủ ngựa, bảo huynh ấy ở lại khách điếm chờ, đưa túi Càn Khôn cho cô. Kế tiếp, chúng ta cùng nhau rời đi. Cô để lại cho huynh ấy một phong thư, huynh ấy không chờ được cô, nhìn thấy thư sẽ từ bỏ thôi. Huynh ấy là một người phàm, không có chỗ để đi, đến lúc ấy chỉ có thể đến nước Tương Tư nhậm chức.”
Tần Uyển Uyển thấy Bách Tuế Ưu, liền nháy mắt với hắn. Bách Tuế Ưu nhanh nhẹn bước lên: “Trương huynh, Lý cô nương.”
Hiện giờ chỉ còn lại một vấn đề là làm sao để Giản Chi Diễn cam tâm tình nguyện rời đi.
Hồi lâu sau, ông chủ mới hoàn hồn, hỏi người bên cạnh: “Y là ai?”
“Huynh nói đúng.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Cứ vậy đi.”
“Đi thôi.”
Hai người quyết định xong xuôi, tìm cửa tiệm xin bút mực, cùng bàn bạc viết bức thư chia tay hết sức thống thiết. Sau khi viết xong, Tần Uyển Uyển đọc lại lần nữa, ngay cả nàng cũng thấy cảm động.
Giản Hành Chi im lặng nhìn nàng. Tần Uyển Uyển lộ vẻ mặt mừng rỡ, đang định mở miệng nhận đồng hương, chợt nghe thấy Giản Hành Chi ra lệnh: “Mau lên ngựa đi.”
“Trương Tam là ai? Cao nhân phương nào?”
Nàng thổi khô thư, bỏ vào phong bì hoa đào mà ông chủ mua giùp, đặt vào lòng rồi mới yên tâm trở về.
“Huynh nói đúng.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Cứ vậy đi.”
Nàng thổi khô thư, bỏ vào phong bì hoa đào mà ông chủ mua giùp, đặt vào lòng rồi mới yên tâm trở về.
Về khách sạn, Giản Hành Chi vẫn còn tĩnh toạ. Tần Uyển Uyển cẩn thận nhét thư xuống đệm chăn, nghe Giản Hành Chi mở miệng hỏi: “Các người còn chưa đi bắt Kiến mê hoặc à? Không đi thì đi bắt Thiên Lưu.”
“Bắt.”
Dựa theo sách hướng dẫn, Phường Vạn Sự lo liệu ổn thoả hết thảy mọi thứ. Chỉ cần Giản Chi Diễn đến địa điểm Phường Vạn Sự an bài, lên xe ngựa đúng giờ, bọn họ sẽ sắp xếp đâu vào đấy.
Tần Uyển Uyển nhanh miệng, ho khẽ: “Có điều chỉ e bắt Kiến mê hoặc rất nguy hiểm, hay là ngươi cứ đợi ở khách điếm nhé?”
Một lát sau, nàng nghiêm túc ngẩng đầu, đọc một câu ám hiệu: “Lẻ đổi chẵn không đổi(*).”
“Không cần.” Giản Hành Chi mở mắt, đứng dậy khỏi sập: “Ta đi cùng cô.”
Giản Hành Chi đi về phía linh mã, Tần Uyển Uyển giữ y lại: “Đợi đã.”
“Ờ.”
(*) Một câu dùng để ghi nhớ công thức lượng giác bên Trung Quốc, nguyên câu của nó là “Lẻ đổi chẵn không đổi, còn dấu xem góc vuông.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, dẫn Giản Hành Chi đi xuống. Đến cửa, nhìn thấy Bách Tuế Ưu đã chuẩn bị sẵn hai linh mã(*) ở đấy.
“Bắt.”
Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nhìn món đồ rất giống tấm ván trượt, rơi vào trầm tư.Hiện giờ chỉ còn lại một vấn đề là làm sao để Giản Chi Diễn cam tâm tình nguyện rời đi.(*) Mã: ngựa
“Đúng đấy, đúng đấy.” Tần Uyển Uyển vội nói: “Ngươi đừng chịu khổ nữa, cũng chẳng phải ngựa của ngươi. Ngươi đưa túi Càn Khôn cho ta, ở lại khách điếm đợi là được.”
Tần Uyển Uyển thấy Bách Tuế Ưu, liền nháy mắt với hắn. Bách Tuế Ưu nhanh nhẹn bước lên: “Trương huynh, Lý cô nương.”
“Ấy, Trương huynh.” Bách Tuế Ưu ngăn trước người Giản Hành Chi: “Chuyến đi này nguy hiểm, ta thấy huynh vẫn không nên đi.”
“Đi thôi.”
Mọi người trố mắt nhìn Giản Hành Chi bước tới buộc ván trượt đằng sau ngựa, quay đầu nói với ông chủ mặt mày kinh hoàng ngó bảng hiệu trống trơn: “Chữ trên bảng hiệu này của ông quá tệ, quay về ta viết cho ông cái khác.”
Giản Hành Chi đi về phía linh mã, Tần Uyển Uyển giữ y lại: “Đợi đã.”
Về khách sạn, Giản Hành Chi vẫn còn tĩnh toạ. Tần Uyển Uyển cẩn thận nhét thư xuống đệm chăn, nghe Giản Hành Chi mở miệng hỏi: “Các người còn chưa đi bắt Kiến mê hoặc à? Không đi thì đi bắt Thiên Lưu.”
“Ấy, Trương huynh.” Bách Tuế Ưu ngăn trước người Giản Hành Chi: “Chuyến đi này nguy hiểm, ta thấy huynh vẫn không nên đi.”
Giản Hành Chi thúc giục Tần Uyển Uyển.
Dứt lời, y khoanh hai tay trước ngực, đứng trên tấm ván gỗ.
“Lý Tứ sẽ bảo vệ ta.”
(*) Mã: ngựa
Người đứng trên ván khoanh hai tay lại, sống lưng thẳng tắp, ngựa khuấy bụi đất và gió cuốn phất vào mặt y, thân hình thoăn thoắt bay qua bay lại giữa tiên khí phiêu đãng và bụi đất đầy đầu, mang theo khí tức quỷ dị khó giải thích, nhanh chóng biến mất trước mắt chúng nhân.
Giản Hành Chi hất cằm về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển nháy mắt với Bách Tuế Ưu, Bách Tuế Ưu lộ vẻ khó xử: “Nhưng ta không ngờ huynh cũng đi, chỉ chuẩn bị một con ngựa, cùng cưỡi thì bất tiện, chi bằng huynh ở lại khách điếm chờ chúng ta?”
“Thế này đi.” Bách Tuế Ưu đề xuất ý tưởng cho Tần Uyển Uyển: “Đợi lát nữa, ta hẹn cô đi bắt Kiến mê hoặc. Sau đó, ta thuê hai con ngựa, nói với huynh ấy là không đủ ngựa, bảo huynh ấy ở lại khách điếm chờ, đưa túi Càn Khôn cho cô. Kế tiếp, chúng ta cùng nhau rời đi. Cô để lại cho huynh ấy một phong thư, huynh ấy không chờ được cô, nhìn thấy thư sẽ từ bỏ thôi. Huynh ấy là một người phàm, không có chỗ để đi, đến lúc ấy chỉ có thể đến nước Tương Tư nhậm chức.”
“Đúng đấy, đúng đấy.” Tần Uyển Uyển vội nói: “Ngươi đừng chịu khổ nữa, cũng chẳng phải ngựa của ngươi. Ngươi đưa túi Càn Khôn cho ta, ở lại khách điếm đợi là được.”
Hai người cùng hợp kế, sau đó bình tâm lại, đồng thời lên ngựa. Giản Hành Chi giẫm lên ván trượt, hai tay khoanh trước ngực, cân bằng một cách kỳ lạ trên ván gỗ.
“Không sao.”
Không ngựa cũng chẳng sao.
Giản Hành Chi hất cằm về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển nháy mắt với Bách Tuế Ưu, Bách Tuế Ưu lộ vẻ khó xử: “Nhưng ta không ngờ huynh cũng đi, chỉ chuẩn bị một con ngựa, cùng cưỡi thì bất tiện, chi bằng huynh ở lại khách điếm chờ chúng ta?”
Tần Uyển Uyển nghe vậy thì ngây người, nhìn thấy Giản Hành Chi vươn tay lấy kiếm trên thắt lưng nàng, chém một nhát vào bảng hiệu khách sạn.
“Khoan đã!” Ông chủ sợ hãi kêu lên, chạy từ trong khách sạn ra. Bảng hiệu rơi xuống trong tiếng hét, ngay lúc nó còn đang lơ lửng giữa không trung, kiếm trên tay Giản Hành Chi cắt gọt lia lịa. Đợi bảng hiệu rớt xuống đất, tấm ván tạo hình ván trượt đã xuất hiện.
Chỉ nghe thấy tiếng “giá”, ngựa phi nhanh về trước. Giản Hành Chi đứng trên ván gỗ, vững vàng lao vun vút cùng ngựa..
Mọi người trố mắt nhìn Giản Hành Chi bước tới buộc ván trượt đằng sau ngựa, quay đầu nói với ông chủ mặt mày kinh hoàng ngó bảng hiệu trống trơn: “Chữ trên bảng hiệu này của ông quá tệ, quay về ta viết cho ông cái khác.”
Hi vọng sụp đổ, Tần Uyển Uyển thở dài. Nàng và Bách Tuế Ưu nhìn nhau, Bách Tuế Ưu cho nàng một chút cổ vũ.
Dù sao công việc đã có rồi, cuối cùng gì nàng cũng tìm được cơ hội vứt bỏ y.
Dứt lời, y khoanh hai tay trước ngực, đứng trên tấm ván gỗ.
“Ờ.”
“Đi thôi.”
Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nhìn món đồ rất giống tấm ván trượt, rơi vào trầm tư.
Giản Hành Chi thúc giục Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nhìn món đồ rất giống tấm ván trượt, rơi vào trầm tư.
Một lát sau, nàng nghiêm túc ngẩng đầu, đọc một câu ám hiệu: “Lẻ đổi chẵn không đổi(*).”
“Khoan đã!” Ông chủ sợ hãi kêu lên, chạy từ trong khách sạn ra. Bảng hiệu rơi xuống trong tiếng hét, ngay lúc nó còn đang lơ lửng giữa không trung, kiếm trên tay Giản Hành Chi cắt gọt lia lịa. Đợi bảng hiệu rớt xuống đất, tấm ván tạo hình ván trượt đã xuất hiện.
“Lý Tứ sẽ bảo vệ ta.”
“Bắt.”(*) Một câu dùng để ghi nhớ công thức lượng giác bên Trung Quốc, nguyên câu của nó là “Lẻ đổi chẵn không đổi, còn dấu xem góc vuông.”(*) Một câu dùng để ghi nhớ công thức lượng giác bên Trung Quốc, nguyên câu của nó là “Lẻ đổi chẵn không đổi, còn dấu xem góc vuông.”
Không ngựa cũng chẳng sao.
Giản Hành Chi im lặng nhìn nàng. Tần Uyển Uyển lộ vẻ mặt mừng rỡ, đang định mở miệng nhận đồng hương, chợt nghe thấy Giản Hành Chi ra lệnh: “Mau lên ngựa đi.”
Hi vọng sụp đổ, Tần Uyển Uyển thở dài. Nàng và Bách Tuế Ưu nhìn nhau, Bách Tuế Ưu cho nàng một chút cổ vũ.
Bây giờ thất bại, sau này còn cơ hội khác!
Dù sao công việc đã có rồi, cuối cùng gì nàng cũng tìm được cơ hội vứt bỏ y.
Hai người cùng hợp kế, sau đó bình tâm lại, đồng thời lên ngựa. Giản Hành Chi giẫm lên ván trượt, hai tay khoanh trước ngực, cân bằng một cách kỳ lạ trên ván gỗ.
Chỉ nghe thấy tiếng “giá”, ngựa phi nhanh về trước. Giản Hành Chi đứng trên ván gỗ, vững vàng lao vun vút cùng ngựa..
“Đi thôi.”
Tần Uyển Uyển nghe vậy thì ngây người, nhìn thấy Giản Hành Chi vươn tay lấy kiếm trên thắt lưng nàng, chém một nhát vào bảng hiệu khách sạn.
Người đứng trên ván khoanh hai tay lại, sống lưng thẳng tắp, ngựa khuấy bụi đất và gió cuốn phất vào mặt y, thân hình thoăn thoắt bay qua bay lại giữa tiên khí phiêu đãng và bụi đất đầy đầu, mang theo khí tức quỷ dị khó giải thích, nhanh chóng biến mất trước mắt chúng nhân.
Tần Uyển Uyển nhanh miệng, ho khẽ: “Có điều chỉ e bắt Kiến mê hoặc rất nguy hiểm, hay là ngươi cứ đợi ở khách điếm nhé?”
Hồi lâu sau, ông chủ mới hoàn hồn, hỏi người bên cạnh: “Y là ai?”
Đám đông đều mù mờ, một người trong đó ngập ngừng lên tiếng: “Nghe Bách đạo hữu nói y tên là Trương Tam.”
“Trương Tam là ai? Cao nhân phương nào?”
“Không cần.” Giản Hành Chi mở mắt, đứng dậy khỏi sập: “Ta đi cùng cô.”
Đám đông bàn tán sôi nổi. Rốt cuộc ông chủ cũng nhận ra mình bị lừa, quỳ gối gào khóc: “Bảng hiệu của ta là do Tạ Cô Đường, người đứng đầu Đại hội đấu kiếm lần thứ nhất chính tay viết cho, bao hàm cả kiếm ý tinh diệu tuyệt luân của Tạ đạo quân, bao nhiêu người vì vậy lặn lội xa xôi mà đến. Tên Trương Tam đáng chém ngàn đao, phá bảng hiệu người khác, táng tận lương tâm! Tạ đạo quân, xin lỗi ngài! Ta không bảo vệ được bảng hiệu ngài viết, là ta vô dụng! Ông trời đừng để ta gặp lại y, nếu không ta đây ăn vạ chết y!”
***
Câu hỏi gợi ý pass Chương 16: Cuối chương 10, Tô Nguyệt Ly nuôi bao nhiêu con cá trong ao? (Pass viết bằng chữ, viết thường, không dấu)
Chuyên gia gây sự, thở thôi cũng gây sự 1 đống =)))
Sao anh hông theo kịch bản gì hết trơn vậy nè.
chúa tể gây sự ông hoàng kiếm chuyện =)))
Bình thường thấy nam mỏ hỗn đã hài rồi, mà giờ nam gây sự cộng mỏ hỗn thì càng hài hơn!
Báo quá trời báo rồi