Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 15

Chương 15

Ác bá Trương Tam phá bảng hiệu người ta, táng tận lương tâm!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Giọng nói của Giản Hành Chi giống như mang theo ma lực nào đó, Tần Uyển Uyển vừa nghe đã cảm thấy mệt mỏi, ngả đầu ra ngủ tiếp.

Đợi hôm sau thức dậy, Tần Uyển Uyển thừa dịp Giản Hành Chi vẫn còn tĩnh toạ, sáng sớm chạy ra ngoài. Vừa ra cửa, nàng đã gặp Bách Tuế Ưu. Hắn thấy Tần Uyển Uyển thì hào hứng gọi: “Lý cô nương, cô đi đâu đấy?”

“À, Bách đạo hữu.” Tần Uyển Uyển chào hỏi, chỉ ra ngoài: “Ta định đi tìm công việc, Bách đạo hữu biết nơi nào tìm việc làm cho người phàm không?”

Lý cô nương không ngiìđến Phưng VnS phĐông th xem?Nghe nói nơiđó ch cncó tin làĩkhông có gìkhông làm đưc.”İ

Vy tt quá.”Tn Uyn Uynvui mng: “Đta đến đó!”ï

“Ta cũng đangôđnh đến phĐông thuê nga…Bách Tuế Ưuêng li: “Chibng chúng taĨđi cùng?”

Đưc!”

Tn Uyn Uynļđng ý, đicùng Bách TuếãƯu v hưngĪph Đông.

Bách TuếìƯu rt quen¹thuc trn TmêTiên. Y nóichuyn hài hưc,dc đưng đigii thiu cácìloi m thcđc sc trongýtrn, c hai[nhanh chóng thânthiết. Bách TuếıƯu bèn hiĩthăm nguyên nhânìTn Uyn UynЇđến Phưng VnS: “Lý cônương đnh tìmcông vic choTrương công tsao?”

Không sai.”í

“Cô nương khôngđnh đi chungvi Trương côngt?”

Không digì huynh.” TnUyn Uyn bàyjra dáng vphin não: “Thtra y vnïluôn si mêlưu luyến ta,dây dưa qunõly. Bây gi,]ta ch munsp xếp ntho cho y,đ y cóímt cuc sngyên bình. Dùsao ta cũngđlà mt ngưiĩtu đo, mangtheo y ăngió nm sươngrt áy náy.”ế

Lý cô nương{nghĩ phi.”

BáchTuế Ưu gtíđu: “Con đưngĩtu đo giankh, trông Trươngâcông t cũngɪlà mt điêm nhân yuđiu, e rngkhông chu khđưc.”

Ch gìđna.” Tn UyníUyn lp tctán đng: “Vìếvy ta đnhètìm mt côngvic cho y,tìm cơ hiìđ y li,ĩt đó vásau tri quaícuc sng annhàn.”

“Hiu ri.”Dưng như BáchTuế Ưu rtthu hiu TnýUyn Uyn. TnUyn Uyn thynói chuyn đãɪtương đi, cuicùng đ xutyêu cu: “Choònên lát na,Bách đo huìcó th chota mưn íttin không?”

Đng]tác Bách TuếưƯu khng li.¸Tn Uyn Uyn)nhìn hn, bàyra n cưichua xót: “TúiÎCàn Khôn cata nm úch Trương Tam.Làm xong chuynônày, ta chcìchn tr liĩcho huynh!”

y.”ìBách Tuế Ưuhiu ra, gtđu nói: “Chuynnh, cô nươngâyên tâm.”

Ngheéthy Bách TuếíƯu đng ýĩcho vay, TnÍUyn Uyn lptc vui v.éLúc này, nàngmi sc nh:ì“Sư thúc huynhđâu?”

Đêm qua{sư thúc và[ta ôn chuynxong đã trĮv thành trưcÎri.”

Bách TuếƯu cưi nói:í“Nếu cô nươngïcó lòng, ngày)khác ta sdn cô điìthăm ông y.”ĩ

Tn Uyn Uyn:gt đu, nàngĩliếc nhìn BáchTuế Ưu đngsau, cưi đáp:m.”

Hai ngưicùng đến PhưngưVn S. TnâUyn Uyn nói}ra yêu cuca mình. Chưngquy quay đuvung tay lên,ùngăn t chcao kéo ra,nhìn thy cun¸sách lp tcbay xung: “NưcɨTương Tư, trnHng Đu, qunïlý kho lương,ímưi linh thch.ïCô nương xemchc v này²thế nào?”

“Côngvic n đnh°không?”

Đây làchuyn Tn Uyn)Uyn quan tâmnht, không théđ Gin ChiìDin đói chết(đưc.

n đnh.” Chưngïquy cưi: “Xưa¸này nưc TươngTư không tranhs đi, hinđgi đang là:thái bình thnhìthế, chc vđnày nhn bnglc triu đình,Īhết sc níđnh.”

“Mi thángbao nhiêu tin?”í

“Mưi lưng bc,ìhai thch(*) goɩtrng, hai cunãvi gai, thanɨngân mùa đônghai lng, ngàyìl còn cótin thưng khác.”ă

(*) Thch: đơnĩv đo khilưng hoc thítích thi xưa

“Cóphân ch không?”

Đương nhiênļlà có.”

Thiãgian làm vicbao lâu?”

“MiÍngày không quáãbn canh gi,ìmt tháng nghphép mưi ngày,ngày l doìtriu đình spɩxếp. Công vicrt thanh nhàn,}tr ghi chépnhp kho xutkho thì thiôgian khác hufnhư không cóívic gì, còncó th đcìsách na.”

“Ta…

Câu nói “Taïđi đưc khôngtc trong hng,ЇTn Uyn Uynïsc nh nàngũđến tìm viccho Gin ChiDin, không phicho mình.

Có mtïthoáng, nàng cmthy đôi chútbi thương. Tráingưc làm Đi(n chính vàoâsinh ra t,jnàng càng munlàm loi côngvic mà nhànưc phân ch, phát gotrng, công vicĩn đnh, mtɪngày làm vicákhông quá támĩtiếng, mt thángÏngh mưi ngày.

Chưngơquy thy nàngkhông nói liếnào, dè dt[hi: “Cô nương?IHay là điưcái khác?”

Không}cn.” Mc dùĪTn Uyn Uynhết sc ghent, nhưng vnĨquay sang nhìníBách Tuế Ưu:õ“Bách đo huЇthy công vicnày thế nào?”

“Ta cm thyòrt tt.”

Dtɪli, Bách TuếƯu ly mưiíviên linh thchđt lên bàn.

Chưngquy tươi cưi,ĩcm mt cáiìhp: “Hai v,ìthư tiến c,Ĭthư nhm chc,quan n, sáchĩhưng dn nhmIchc đu ¹bên trong, hoan³nghênh ln sauóghé li.”

LyĬxong đng thưũtín, Tn UynUyn và BáchơTuế Ưu điùra tìm mtĨquán rưu nh,ngi đc tm sách hưngïdn nhm chc.

Dựa theo sách hướng dẫn, Phường Vạn Sự lo liệu ổn thoả hết thảy mọi thứ. Chỉ cần Giản Chi Diễn đến địa điểm Phường Vạn Sự an bài, lên xe ngựa đúng giờ, bọn họ sẽ sắp xếp đâu vào đấy.

(*) Mã: ngựa

Tần Uyển Uyển gật đầu, dẫn Giản Hành Chi đi xuống. Đến cửa, nhìn thấy Bách Tuế Ưu đã chuẩn bị sẵn hai linh mã(*) ở đấy.

Đám đông bàn tán sôi nổi. Rốt cuộc ông chủ cũng nhận ra mình bị lừa, quỳ gối gào khóc: “Bảng hiệu của ta là do Tạ Cô Đường, người đứng đầu Đại hội đấu kiếm lần thứ nhất chính tay viết cho, bao hàm cả kiếm ý tinh diệu tuyệt luân của Tạ đạo quân, bao nhiêu người vì vậy lặn lội xa xôi mà đến. Tên Trương Tam đáng chém ngàn đao, phá bảng hiệu người khác, táng tận lương tâm! Tạ đạo quân, xin lỗi ngài! Ta không bảo vệ được bảng hiệu ngài viết, là ta vô dụng! Ông trời đừng để ta gặp lại y, nếu không ta đây ăn vạ chết y!”

Hiện giờ chỉ còn lại một vấn đề là làm sao để Giản Chi Diễn cam tâm tình nguyện rời đi.

Bây giờ thất bại, sau này còn cơ hội khác!

“Thế này đi.” Bách Tuế Ưu đề xuất ý tưởng cho Tần Uyển Uyển: “Đợi lát nữa, ta hẹn cô đi bắt Kiến mê hoặc. Sau đó, ta thuê hai con ngựa, nói với huynh ấy là không đủ ngựa, bảo huynh ấy ở lại khách điếm chờ, đưa túi Càn Khôn cho cô. Kế tiếp, chúng ta cùng nhau rời đi. Cô để lại cho huynh ấy một phong thư, huynh ấy không chờ được cô, nhìn thấy thư sẽ từ bỏ thôi. Huynh ấy là một người phàm, không có chỗ để đi, đến lúc ấy chỉ có thể đến nước Tương Tư nhậm chức.”

Tần Uyển Uyển thấy Bách Tuế Ưu, liền nháy mắt với hắn. Bách Tuế Ưu nhanh nhẹn bước lên: “Trương huynh, Lý cô nương.”

Hiện giờ chỉ còn lại một vấn đề là làm sao để Giản Chi Diễn cam tâm tình nguyện rời đi.

Hồi lâu sau, ông chủ mới hoàn hồn, hỏi người bên cạnh: “Y là ai?”

“Huynh nói đúng.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Cứ vậy đi.”

“Đi thôi.”

Hai người quyết định xong xuôi, tìm cửa tiệm xin bút mực, cùng bàn bạc viết bức thư chia tay hết sức thống thiết. Sau khi viết xong, Tần Uyển Uyển đọc lại lần nữa, ngay cả nàng cũng thấy cảm động.

Giản Hành Chi im lặng nhìn nàng. Tần Uyển Uyển lộ vẻ mặt mừng rỡ, đang định mở miệng nhận đồng hương, chợt nghe thấy Giản Hành Chi ra lệnh: “Mau lên ngựa đi.”

“Trương Tam là ai? Cao nhân phương nào?”

Nàng thổi khô thư, bỏ vào phong bì hoa đào mà ông chủ mua giùp, đặt vào lòng rồi mới yên tâm trở về.

“Huynh nói đúng.” Tần Uyển Uyển gật đầu: “Cứ vậy đi.”

Nàng thổi khô thư, bỏ vào phong bì hoa đào mà ông chủ mua giùp, đặt vào lòng rồi mới yên tâm trở về.

Về khách sạn, Giản Hành Chi vẫn còn tĩnh toạ. Tần Uyển Uyển cẩn thận nhét thư xuống đệm chăn, nghe Giản Hành Chi mở miệng hỏi: “Các người còn chưa đi bắt Kiến mê hoặc à? Không đi thì đi bắt Thiên Lưu.”

“Bắt.”

Dựa theo sách hướng dẫn, Phường Vạn Sự lo liệu ổn thoả hết thảy mọi thứ. Chỉ cần Giản Chi Diễn đến địa điểm Phường Vạn Sự an bài, lên xe ngựa đúng giờ, bọn họ sẽ sắp xếp đâu vào đấy.

Tần Uyển Uyển nhanh miệng, ho khẽ: “Có điều chỉ e bắt Kiến mê hoặc rất nguy hiểm, hay là ngươi cứ đợi ở khách điếm nhé?”

Một lát sau, nàng nghiêm túc ngẩng đầu, đọc một câu ám hiệu: “Lẻ đổi chẵn không đổi(*).”

“Không cần.” Giản Hành Chi mở mắt, đứng dậy khỏi sập: “Ta đi cùng cô.”

Giản Hành Chi đi về phía linh mã, Tần Uyển Uyển giữ y lại: “Đợi đã.”

“Ờ.”

(*) Một câu dùng để ghi nhớ công thức lượng giác bên Trung Quốc, nguyên câu của nó là “Lẻ đổi chẵn không đổi, còn dấu xem góc vuông.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, dẫn Giản Hành Chi đi xuống. Đến cửa, nhìn thấy Bách Tuế Ưu đã chuẩn bị sẵn hai linh mã(*) ở đấy.

“Bắt.”

Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nhìn món đồ rất giống tấm ván trượt, rơi vào trầm tư.Hiện giờ chỉ còn lại một vấn đề là làm sao để Giản Chi Diễn cam tâm tình nguyện rời đi.(*) Mã: ngựa

“Đúng đấy, đúng đấy.” Tần Uyển Uyển vội nói: “Ngươi đừng chịu khổ nữa, cũng chẳng phải ngựa của ngươi. Ngươi đưa túi Càn Khôn cho ta, ở lại khách điếm đợi là được.”

Tần Uyển Uyển thấy Bách Tuế Ưu, liền nháy mắt với hắn. Bách Tuế Ưu nhanh nhẹn bước lên: “Trương huynh, Lý cô nương.”

“Ấy, Trương huynh.” Bách Tuế Ưu ngăn trước người Giản Hành Chi: “Chuyến đi này nguy hiểm, ta thấy huynh vẫn không nên đi.”

“Đi thôi.”

Mọi người trố mắt nhìn Giản Hành Chi bước tới buộc ván trượt đằng sau ngựa, quay đầu nói với ông chủ mặt mày kinh hoàng ngó bảng hiệu trống trơn: “Chữ trên bảng hiệu này của ông quá tệ, quay về ta viết cho ông cái khác.”

Giản Hành Chi đi về phía linh mã, Tần Uyển Uyển giữ y lại: “Đợi đã.”

Về khách sạn, Giản Hành Chi vẫn còn tĩnh toạ. Tần Uyển Uyển cẩn thận nhét thư xuống đệm chăn, nghe Giản Hành Chi mở miệng hỏi: “Các người còn chưa đi bắt Kiến mê hoặc à? Không đi thì đi bắt Thiên Lưu.”

“Ấy, Trương huynh.” Bách Tuế Ưu ngăn trước người Giản Hành Chi: “Chuyến đi này nguy hiểm, ta thấy huynh vẫn không nên đi.”

Giản Hành Chi thúc giục Tần Uyển Uyển.

Dứt lời, y khoanh hai tay trước ngực, đứng trên tấm ván gỗ.

“Lý Tứ sẽ bảo vệ ta.”

(*) Mã: ngựa

Người đứng trên ván khoanh hai tay lại, sống lưng thẳng tắp, ngựa khuấy bụi đất và gió cuốn phất vào mặt y, thân hình thoăn thoắt bay qua bay lại giữa tiên khí phiêu đãng và bụi đất đầy đầu, mang theo khí tức quỷ dị khó giải thích, nhanh chóng biến mất trước mắt chúng nhân.

Giản Hành Chi hất cằm về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển nháy mắt với Bách Tuế Ưu, Bách Tuế Ưu lộ vẻ khó xử: “Nhưng ta không ngờ huynh cũng đi, chỉ chuẩn bị một con ngựa, cùng cưỡi thì bất tiện, chi bằng huynh ở lại khách điếm chờ chúng ta?”

“Thế này đi.” Bách Tuế Ưu đề xuất ý tưởng cho Tần Uyển Uyển: “Đợi lát nữa, ta hẹn cô đi bắt Kiến mê hoặc. Sau đó, ta thuê hai con ngựa, nói với huynh ấy là không đủ ngựa, bảo huynh ấy ở lại khách điếm chờ, đưa túi Càn Khôn cho cô. Kế tiếp, chúng ta cùng nhau rời đi. Cô để lại cho huynh ấy một phong thư, huynh ấy không chờ được cô, nhìn thấy thư sẽ từ bỏ thôi. Huynh ấy là một người phàm, không có chỗ để đi, đến lúc ấy chỉ có thể đến nước Tương Tư nhậm chức.”

“Đúng đấy, đúng đấy.” Tần Uyển Uyển vội nói: “Ngươi đừng chịu khổ nữa, cũng chẳng phải ngựa của ngươi. Ngươi đưa túi Càn Khôn cho ta, ở lại khách điếm đợi là được.”

Hai người cùng hợp kế, sau đó bình tâm lại, đồng thời lên ngựa. Giản Hành Chi giẫm lên ván trượt, hai tay khoanh trước ngực, cân bằng một cách kỳ lạ trên ván gỗ.

“Không sao.”

Không ngựa cũng chẳng sao.

Giản Hành Chi hất cằm về phía Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển nháy mắt với Bách Tuế Ưu, Bách Tuế Ưu lộ vẻ khó xử: “Nhưng ta không ngờ huynh cũng đi, chỉ chuẩn bị một con ngựa, cùng cưỡi thì bất tiện, chi bằng huynh ở lại khách điếm chờ chúng ta?”

Tần Uyển Uyển nghe vậy thì ngây người, nhìn thấy Giản Hành Chi vươn tay lấy kiếm trên thắt lưng nàng, chém một nhát vào bảng hiệu khách sạn.

“Khoan đã!” Ông chủ sợ hãi kêu lên, chạy từ trong khách sạn ra. Bảng hiệu rơi xuống trong tiếng hét, ngay lúc nó còn đang lơ lửng giữa không trung, kiếm trên tay Giản Hành Chi cắt gọt lia lịa. Đợi bảng hiệu rớt xuống đất, tấm ván tạo hình ván trượt đã xuất hiện.

Chỉ nghe thấy tiếng “giá”, ngựa phi nhanh về trước. Giản Hành Chi đứng trên ván gỗ, vững vàng lao vun vút cùng ngựa..

Mọi người trố mắt nhìn Giản Hành Chi bước tới buộc ván trượt đằng sau ngựa, quay đầu nói với ông chủ mặt mày kinh hoàng ngó bảng hiệu trống trơn: “Chữ trên bảng hiệu này của ông quá tệ, quay về ta viết cho ông cái khác.”

Hi vọng sụp đổ, Tần Uyển Uyển thở dài. Nàng và Bách Tuế Ưu nhìn nhau, Bách Tuế Ưu cho nàng một chút cổ vũ.

Dù sao công việc đã có rồi, cuối cùng gì nàng cũng tìm được cơ hội vứt bỏ y.

Dứt lời, y khoanh hai tay trước ngực, đứng trên tấm ván gỗ.

“Ờ.”

“Đi thôi.”

Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nhìn món đồ rất giống tấm ván trượt, rơi vào trầm tư.

Giản Hành Chi thúc giục Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển không nói lời nào. Nàng nhìn món đồ rất giống tấm ván trượt, rơi vào trầm tư.

Một lát sau, nàng nghiêm túc ngẩng đầu, đọc một câu ám hiệu: “Lẻ đổi chẵn không đổi(*).”

“Khoan đã!” Ông chủ sợ hãi kêu lên, chạy từ trong khách sạn ra. Bảng hiệu rơi xuống trong tiếng hét, ngay lúc nó còn đang lơ lửng giữa không trung, kiếm trên tay Giản Hành Chi cắt gọt lia lịa. Đợi bảng hiệu rớt xuống đất, tấm ván tạo hình ván trượt đã xuất hiện.

“Lý Tứ sẽ bảo vệ ta.”

“Bắt.”(*) Một câu dùng để ghi nhớ công thức lượng giác bên Trung Quốc, nguyên câu của nó là “Lẻ đổi chẵn không đổi, còn dấu xem góc vuông.”(*) Một câu dùng để ghi nhớ công thức lượng giác bên Trung Quốc, nguyên câu của nó là “Lẻ đổi chẵn không đổi, còn dấu xem góc vuông.”

Không ngựa cũng chẳng sao.

Giản Hành Chi im lặng nhìn nàng. Tần Uyển Uyển lộ vẻ mặt mừng rỡ, đang định mở miệng nhận đồng hương, chợt nghe thấy Giản Hành Chi ra lệnh: “Mau lên ngựa đi.”

Hi vọng sụp đổ, Tần Uyển Uyển thở dài. Nàng và Bách Tuế Ưu nhìn nhau, Bách Tuế Ưu cho nàng một chút cổ vũ.

Bây giờ thất bại, sau này còn cơ hội khác!

Dù sao công việc đã có rồi, cuối cùng gì nàng cũng tìm được cơ hội vứt bỏ y.

Hai người cùng hợp kế, sau đó bình tâm lại, đồng thời lên ngựa. Giản Hành Chi giẫm lên ván trượt, hai tay khoanh trước ngực, cân bằng một cách kỳ lạ trên ván gỗ.

Chỉ nghe thấy tiếng “giá”, ngựa phi nhanh về trước. Giản Hành Chi đứng trên ván gỗ, vững vàng lao vun vút cùng ngựa..

“Đi thôi.”

Tần Uyển Uyển nghe vậy thì ngây người, nhìn thấy Giản Hành Chi vươn tay lấy kiếm trên thắt lưng nàng, chém một nhát vào bảng hiệu khách sạn.

Người đứng trên ván khoanh hai tay lại, sống lưng thẳng tắp, ngựa khuấy bụi đất và gió cuốn phất vào mặt y, thân hình thoăn thoắt bay qua bay lại giữa tiên khí phiêu đãng và bụi đất đầy đầu, mang theo khí tức quỷ dị khó giải thích, nhanh chóng biến mất trước mắt chúng nhân.

Tần Uyển Uyển nhanh miệng, ho khẽ: “Có điều chỉ e bắt Kiến mê hoặc rất nguy hiểm, hay là ngươi cứ đợi ở khách điếm nhé?”

Hồi lâu sau, ông chủ mới hoàn hồn, hỏi người bên cạnh: “Y là ai?”

Đám đông đều mù mờ, một người trong đó ngập ngừng lên tiếng: “Nghe Bách đạo hữu nói y tên là Trương Tam.”

“Trương Tam là ai? Cao nhân phương nào?”

“Không cần.” Giản Hành Chi mở mắt, đứng dậy khỏi sập: “Ta đi cùng cô.”

Đám đông bàn tán sôi nổi. Rốt cuộc ông chủ cũng nhận ra mình bị lừa, quỳ gối gào khóc: “Bảng hiệu của ta là do Tạ Cô Đường, người đứng đầu Đại hội đấu kiếm lần thứ nhất chính tay viết cho, bao hàm cả kiếm ý tinh diệu tuyệt luân của Tạ đạo quân, bao nhiêu người vì vậy lặn lội xa xôi mà đến. Tên Trương Tam đáng chém ngàn đao, phá bảng hiệu người khác, táng tận lương tâm! Tạ đạo quân, xin lỗi ngài! Ta không bảo vệ được bảng hiệu ngài viết, là ta vô dụng! Ông trời đừng để ta gặp lại y, nếu không ta đây ăn vạ chết y!”

***

Câu hỏi gợi ý pass Chương 16: Cuối chương 10, Tô Nguyệt Ly nuôi bao nhiêu con cá trong ao? (Pass viết bằng chữ, viết thường, không dấu)

5 12 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

15 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Huyền Huyền
Huyền Huyền
2 Năm Cách đây

Chuyên gia gây sự, thở thôi cũng gây sự 1 đống =)))

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Sao anh hông theo kịch bản gì hết trơn vậy nè.

An Linh
An Linh
1 Năm Cách đây

chúa tể gây sự ông hoàng kiếm chuyện =)))

tranngocmai0912
tranngocmai0912
1 Năm Cách đây

Bình thường thấy nam mỏ hỗn đã hài rồi, mà giờ nam gây sự cộng mỏ hỗn thì càng hài hơn!

Qul Taodo
Qul Taodo
11 Tháng Cách đây

Báo quá trời báo rồi

15
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!