Chương 16
Cho dù Đại nữ chính có sợ cũng sẽ không vứt bỏ người yếu thế
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tiếng gào thét của ông chủ rất lớn. Người tu chân tai thính mắt tinh, dù cho Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu ra khỏi thành vẫn còn nghe thấy.
Hai người theo bản năng nhìn nhau, nhưng không một ai dám quay đầu, chỉ đành giả vờ không biết, ra roi thúc ngựa chạy về hướng rừng rậm.
Linh mã giới tu chân nhanh hơn ngựa thường rất nhiều, chạy ba mươi dặm đường mà chưa tới một khắc đồng hồ đã đến.
Từ xa chỉ thấy rừngộnúi rậm rạp,ìBách Tuế Ưuibáo một tiếngḹ“Đến rồi” ,ịtrở người xuốngọngựa, buộc ngựaἶsang một bên.
TầnẽUyển Uyển cũngĺxuống ngựa. Vừaổquay lại, nàngIđã nhìn thấy°Giản Hành Chiɨbụi đất đầyứđầu.
Mặc dù yấđã cố gắngặduy trì bìnhờthản, nhưng TầnầUyển Uyển vẫnĬnhìn ra chútẵlúng túng từìkiểu tóc bùīxù, áo trắngốvấy bẩn, cùngỉvới mặt màyólấm lem.
“Ngươi…”
“Côộkhông nói, khôngìai nghĩ côấcâm đâu.” Giản,Hành Chi nhanhįmiệng, đi vềĩphía cánh rừngơtrước: “Đi.”
BáchḻTuế Ưu buộcờngựa xong, quayỏtrở lại bênἳcạnh Tần UyểnấUyển. Nhìn bóngÍlưng Giản HànhâChi khí thếịhung hăng, hoàiđnghi hỏi: “Hômľnay… chúng ta…ítới làm nhiệm³vụ đúng không?”ọ
“Hình như làļvậy…”
Tần UyểnữUyển chẳng hiểuấmô tê gì,ỏnhưng nàng vẫnùtăng tốc, thúc}giục Bách TuếɨƯu: “Cùng điôthôi.”
Ba người,đi vào cánhầrừng. Bách Tuế(Ưu đi trướcợmở đường ,ằdẫn hai ngườiìtiến vào bênİtrong.
Giản Hành Chiḻvà Tần UyểnÎUyển đi songỉsong. Dọc đườngỹđi, ba người)đều chẳng thấyĪcó gì dịİthường. Tần UyểnIUyển nhìn túiĺCàn Khôn củaémình đong đưaễtrên thắt lưngéGiản Hành Chi,įthừa dịp yỵkhông chú ý,ἴtay nàng kéoἶmột cái, thuòtúi Càn Khônỉvào tay áo.
Túi[Càn Khôn trởḹvề, Tần UyểníUyển yên bụng,ọlập tức xoayếđầu tán gẫuớvới Bách TuếỉƯu: “Bách đạoíhữu, chúng taįcứ tìm thếìnày à?”
“Chúngḹta vào sâuấhơn một chút.ýTìm được vịòtrí thích hợp,¸ta sẽ lấyỉhương cầu điềuĪchế từ cỏẳhoả linh đểἵthu hút đámἲKiến mê hoặc.”ɪ
Bách Tuế Ưuįgiải thích: “Kiếnĩmê hoặc thíchìcỏ hoả linh.ĩCó cỏ hoả]linh ở đây,ἱKiến mê hoặcètrong vòng nămỉdặm đều sẽộbị dẫn dụ.
“Bọnòchúng tới đôngẻquá…” Tần Uyển‹Uyển lộ vẻ]lo lắng: “Cóõứng phó nổiìkhông?”
“Trong Kiếnờmê hoặc, ngoạiẵtrừ Kiến vuaĪthì những conïkiến khác khôngịnguy hiểm lắm,óđa phần chỉơdoạ người, ngủờmột giấc làìxong.”
Tần UyểnĬUyển gật đầu.ḹGiản Hành Chiẻmở miệng hỏiīthêm: “Nếu làỉKiến vua thìõsao?”
Bách TuếẻƯu biến sắc,ùnghiêm túc đáp:ã“Nếu như làἶKiến vua, vậyĩnó chính làđyêu thú caoỡnhất bậc Địa,ókhông những biếnïthành vật màữlòng người sợêhãi nhất, sauỏkhi doạ nạnầnhân còn ăn[thịt người.”
TầnịUyển Uyển rùngèmình: “Vậy cầuêtrời cầu Phậtểlần đừng gặpìKiến vua.”
Vừaúdứt lời, mộtἷtiếng “ting” vangólên trong đầujGiản Hành Chi.
【Nhiệmịvụ ngẫu nhiên:ýĐể Tần UyểnàUyển giao chiếnùvới Kiến vua,ἶlấy được Râuỉkiến vua. Điểmútích luỹ +50】
GiảnẹHành Chi: “…”é
Cứ tiếp tụcinhư vậy, yỉthật sự cóóthể hoàn thànhínhiệm vụ khiến²Tần Uyển Uyểnúnói ra câuửbảo vệ yễđến phi thăngásao?
Lần đầu tiên,trong đời, GiảnùHành Chi bắtỉđầu hoài nghièchính mình.
Nhưng nếuúcó thể giaoíchiến với Kiếnḻvua, lấy đượcđrâu kiến, vậyũđó đúng làìchuyện tốt giúpíTần Uyển Uyểnỳthăng cấp.
Giản HànhạChi cân nhắcẵtới lui, bắtìđầu suy nghĩàlàm sao thoát¹khỏi Tần UyểnЇUyển, hành động‹một mình.
Tần UyểnùUyển thấy GiảnựHành Chi khôngếnói gì nãyêgiờ, nàng hoịkhẽ gọi: “Này,ḽTrương Tam.” Nàngóthò đầu nhìnứy: “Phía trướcốquá nguy hiểm,ỡhay là ngươiỡtránh xa mộtĺtí, kẻo lát,nữa chúng taỉkéo tới quáônhiều Kiến mêâhoặc lại hạiĩngươi.”
“Ừ.”
GiảnỉHành Chi đáp:một cách sảngἴkhoái. Tần UyểnĭUyển sửng sốt,²nhìn Giản HànhôChi chạy đi:ĩ“Lát nữa gặp.”ị
Tần Uyển Uyểnúngây người nhìnđGiản Hành Chiéchạy mất tăm.ÍBách Tuế Ưuịtò mò chồmḹngười tới: “Huynh:ấy dễ nói]chuyện vậy sao?”{
“Mặc kệ đi.”ἶTần Uyển UyểnĨtúm Bách TuếíƯu bỏ chạy:Į“Đi nhanh lên.”ý
Vứt sao chổiưnày đi, nàngìcó thể tránhịthoát một nửaẹphiền toái, yênêổn lên ThiênũKiếm Tông chấpIhành nhiệm vụ.
BáchĺTuế Ưu nhìnũTần Uyển Uyểnìkéo mình chạy,ằtrên mặt hiệnắlên nụ cườiỡkỳ dị. Hắnịliếm đầu lưỡi,ấtay kia âmừthầm giơ lên,ıchuẩn bị đánháTần Uyển Uyểnămột đòn thủửđao(*). Nhưng vừaỗnhấc tay, TầnãUyển Uyển độtờngột dừng bước,Ĭbất chợt quayăđầu: “Không được.”ĩ
(*) Thủ đao:àlà tư thếặbàn tay thếõnày
“Hả?” Bách TuếỉƯu hết hồn,ìlúng túng đơểngười ra tạiầchỗ. Tần UyểnửUyển thấy tay{hắn bèn hỏi:ú“Huynh định làmĭgì?”
“Có…” BáchừTuế Ưu phấtỉnhẹ tay vàiồcái: “Có conỉmuỗi.”
“Ờ.” TầnâUyển Uyển gậtľđầu, nàng nhớợtới: “Chúng taìkhông thể raývề tay không,ốdù sao cũngỗphải bắt vàiĩcon Kiến mêýhoặc.”
“Cô nóiḻđúng.” Bách TuếùƯu gật đầu:ơ“Vậy chúng taớtìm bãi đấtătrống, dụ Kiếnũmê hoặc tới.”ụ
Tần Uyển Uyểníđáp lời, kéoăBách Tuế Ưufchạy về hướngựbãi đất trốngẵtrước mặt: “Chỗìnày đi!”
HaiÏngười chạy băngớbăng. Đến bãiĨđất trống, TầnɨUyển Uyển buôngỷBách Tuế Ưu:ï“Huynh lấy cỏἲhoả linh raĮđi.”
“Ừ.”
BáchìTuế Ưu gật(đầu. Hắn vừaỉthở phì phò,ìvừa lấy mộtītúi hương màuứbạc từ trongờtay áo ra,ốđặt trên tay.
BáchἰTuế Ưu lénảnhìn Tần Uyển¸Uyển. Nếu làângười hiểu biếtįdược vật thìĩđều có thểIngửi thấy đâyẳvốn không phảijcỏ hoả linh,đmà là thuốcÏmê.
Tần Uyển Uyểnãnhìn tay hắnựchẳng hề kiêngỉkỵ, rõ ràngЇnàng không hiểuidược thảo mấy.ầBách Tuế Ưuỉkhông khỏi nởứnụ cười thắngἶlợi, chờ đợiạTần Uyển Uyểnἲhôn mê.
Nhưng quaἷmột hồi, TầnịUyển Uyển khôngồhề hấn gìɨngẩng đầu: “Saoîhuynh cười kỳìcục vậy?”
MặtíBách Tuế Ưuícứng đờ: “Cô…ưkhông cảm thấyợgì sao?”
“Cảmểthấy cái gì?”ả
Tần Uyển Uyểnínghi hoặc.
Bách TuếỡƯu ho khẽ,[ngoài mặt nghiêmἰtúc: “Người bìnhìthường ngửi cỏİhoả linh lầníđầu đều cảmἶthấy hơi choángiváng. Cô khôngỉsao là tốtỉrồi.”
“Ờm.” TầnĩUyển Uyển gậtɩđầu: “Ta khôngḹsao.”
Bách TuếɩƯu gật đầu.,Hai người tiếpîtục đợi mộtílát, xung quanh‹không hề cóĪđộng tĩnh. TầnóUyển Uyển nhíuỗmày: “Sao cònfchưa tới?”
“Cóỉthể là…” BáchἴTuế Ưu nghiếnòrăng: “Dùng chưaỉđủ lượng, ta{lại lấy thêmủmột ít.”
“Mauằlên.” Tần UyểnẫUyển hối thúc.
BáchẫTuế Ưu lấyɪthêm mười túiếra: “Cô ngửiἱthử xem, mườiýbịch này đềuïlà một mùi]đúng không? Ta‹sợ cầm nhầm.”ồ
Tần Uyển Uyểnícầm mười túi:hương từ tayἱhắn, ngửi mộtắlượt, gật đầu:ỡ“Đều cùng mộtἴmùi.”
“Xem raàlượng còn chưaíđủ.” Bách TuếưƯu lại lấyḷra ba mươi¸túi hương: “Côếngửi lại thửἵxem?”
Tần UyểnưUyển gật đầu,ỉlại ngửi tiếpúba mươi cáiItúi hương, ngẩngứđầu nhìn hắn:ì“Có thể sốổlượng vẫn chưa)đủ, huynh cònừbao nhiêu lấyắra hết đi.”°
“Được.” Bách TuếịƯu hít sâuįmột hơi: “Đâyễlà cô nói°nhé.”
Dứt lời,,Bách Tuế Ưuụlấy túi Càn]Khôn ra trútểxuống đất, mộtổnúi túi hươngửnhỏ chất chồngểlên nhau. Hắnīchỉ xuống đất:ể“Có bản lĩnhïthì cô ngửiĪhết đi.”
“Túi(này đều đểấthu hút Kiếnἴmê hoặc…” TầnɩUyển Uyển lấyỹlàm lạ: “Đâuữphải đầu độcīta, hít nhiềuắnhư vậy làmἲgì?”
Mặt BáchúTuế Ưu cứngũđờ, Tần UyểnẻUyển xếp chânỉngồi dưới đất:ẻ“Đợi lát nữaĭđi, có thểđKiến mê hoặcĮcần một ítîthời gian đểỗphản ứng.”
BáchỉTuế Ưu lúngờtúng gật đầu,ăngồi bên cạnhôTần Uyển Uyển:ẹ“Có thể lắm.”ī
Lúc Tần UyểnЇUyển đang đợi)đám Kiến mêíhoặc, Giản HànhỉChi vừa raỏkhỏi tầm mắtẽnàng đã nhắmĺmắt lại, bắtỉđầu dùng thầnἶthức quét từngịtấc đất. Chưaἵtới một lúc,ặhắn đã tìmêthấy hang độngἶKiến vua.
Giản HànhìChi xoay đầu:chạy về hướngįhang động, rấtủnhanh đã đếnèmiệng hang.
Y đứngồở miệng hangừsuy nghĩ làmưsao có thểíkhiến Tần Vãnἲvà Kiến vuaứgiao chiến, sauỉđó để nàngìlấy được Râu]kiến vua.
Đầu tiên]bắt buộc phảiìdẫn Kiến vuaịtới trước mặtừTần Vãn, sauİđó cho TầnἵVãn một lýõdo giao chiếnủvới Kiến vua…
Nhưng Tần Vãn sợ như thế, làm sao nàng đánh nhau với Kiến vua được?
Tần Uyển Uyển đang châm lửa, đặt mấy túi hương kia lên lửa hơ, vừa quạt vừa hỏi Bách Tuế Ưu: “Bách đạo hữu, huynh nói xem có phải huynh mua nhầm hàng giả không?”
“Phàm thần của người ưa thanh, mà tâm thường bị quấy rối; lòng người ưa tĩnh, mà dục lôi kéo(*)…”
“Chủ nhân, ngài không cần lo.” 666 khuyến khích y: “Ngài chỉ cần dẫn Kiến vua đến trước mặt nữ chính, yếu đuối cầu cứu cô ấy. Lấy tình cảm của nữ chính với ngài, cô ấy không thể bỏ mặc ngài được.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, đang định dập lửa rời đi, bỗng nàng cảm giác được mặt đất chấn động. Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu ngẩng đầu, một tiếng gầm giận dữ vang lên, ngay tức khắc bọn họ nhìn thấy Giản Hành Chi đột ngột từ trong bụi cỏ nhào xuống đất, đầu tóc rối bời, y phục xộc xệch, trông giống như vừa mới bị XXX xong. Y ngẩng đầu dậy, vươn tay, thảm thiết kêu: “Vãn Vãn, cứu ta!!!”
“Thật không?” Giản Hành Chi nhíu mày: “Ta không thể tin được.”
Tần Uyển Uyển chỉ sang bên cạnh: “Tách ra chạy đi!”
“Ngài phải tin tưởng cốt truyện chứ!” 666 siết nấm đấm nhỏ: “Cho dù Đại nữ chính có sợ cũng sẽ không vứt bỏ người yếu thế!”
Nhưng cho dù thế nào thì hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác, đầu tiên phải mang Kiến vua nguyên vẹn tới cho Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi: “…”
Xỉu rồi.
Y khó mà tin nổi.
“Cạp cạp cạp, cong cổ lên trời ca(*)…”
(*) Một câu thơ trong bài Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch
Nhưng cho dù thế nào thì hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác, đầu tiên phải mang Kiến vua nguyên vẹn tới cho Tần Uyển Uyển.
“Hay là hôm nay chúng ta thôi đi?”
“Ngài phải tin tưởng cốt truyện chứ!” 666 siết nấm đấm nhỏ: “Cho dù Đại nữ chính có sợ cũng sẽ không vứt bỏ người yếu thế!”
Giản Hành Chi không nghĩ nhiều, hỏi thẳng: “Làm sao đưa nó tới?”
Y vừa chạy vừa tụng kinh. Từ sau khi phát hiện tụng kinh có thể kích thích Kiến vua, Giản Hành Chi lập tức cảm thấy một cảm giác ưu việt vô hình.
“Kiến vua ghét người có học thức hơn nó.” 666 hết sức tự tin: “Ngài đọc vài bài thơ là có thể chọc giận nó.”
Giản Hành Chi thân nhẹ như chim yến, dẫn Kiến vua chạy như bay về phía Tần Uyển Uyển.
“Kiến vua ghét người có học thức hơn nó.” 666 hết sức tự tin: “Ngài đọc vài bài thơ là có thể chọc giận nó.”
Vậy là trong nhất thời, hai bên kẻ đuổi người chạy, đua cuộc đua sinh tử trong rừng. Giản Hành Chi không những muốn đuổi kịp nàng, mà còn muốn ngăn nàng chạy khỏi rừng nhằm tránh Kiến vua truy đuổi. Vì thế y chạy vòng ngoài, Tần Uyển Uyển vừa tính chạy ra ngoài, y đã lấn nàng vào trong. Hơn nữa, y vừa chạy vừa buông lời khiêu khích: “Con kiến kia ăn hiếp ta, ta là người của cô, cô mặc kệ thế sao? Cô mà là phụ nữ gì! Chủ nhân gì!”
Hai người nói một hồi bắt đầu mắng nhau, vừa mắng vừa chạy, không chú ý tới Kiến vua đằng sau càng ngày càng xa. Qua hồi lâu, chỉ nghe một tiếng “ầm” sau lưng, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đồng thời dừng bước ngoảnh đầu, nhìn Kiến vua nằm bẹp dưới đất.
Giản Hành Chi không nghĩ nhiều, hỏi thẳng: “Làm sao đưa nó tới?”
Giản Hành Chi trầm mặc, 666 lấy làm lạ: “Chủ nhân?”
“ĐM ngươi! Nó cao nhất bậc Địa, ngươi như vậy là bảo ta đi chịu chết, muốn cắt thì ngươi cắt đi!”
Kiến vua giơ tay lau dấu chân trên mặt, rét lạnh nói: “Ngươi muốn chết.”
“Đầu giường…” Giản Hành Chi vơ vét hết thi thơ mà y từng đọc: “Ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương(*)…”
Y vừa chạy vừa tụng kinh. Từ sau khi phát hiện tụng kinh có thể kích thích Kiến vua, Giản Hành Chi lập tức cảm thấy một cảm giác ưu việt vô hình.“Tại sao nó không ra?”(*) Một câu thơ trong bài Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch
Nhưng Tần Vãn sợ như thế, làm sao nàng đánh nhau với Kiến vua được?
“Cạp cạp cạp, cong cổ lên trời ca(*)…”
“Tại sao nó không ra?”
Giản Hành Chi đọc hết bài thơ mà y từng đọc ở nhân gian, hang động Kiến vua chẳng hề có động tĩnh. Y siết chặt nấm đấm, 666 im re không dám hó hé.
Tần Uyển Uyển dốc hết sức lực, tuyệt vọng mắng to.Tần Uyển Uyển tuyệt vọng, Giản Hành Chi cũng tuyệt vọng. Nhưng y nghĩ chỉ cần y chạy nhanh hơn Tần Vãn, con Kiến vua này sẽ đụng Tần Vãn trước, đánh Tần Vãn trước.(*) Một câu thơ trong bài Vịnh nga
“Aaa!!!”
Giản Hành Chi lúng túng đứng trước miệng hang đọc thơ.
“Cô tưởng ta muốn ở bên cô hả? Cô chẳng có một chút khí phách nào cả!”
Kiến vua ngồi trong hang động xỉa răng. Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, nó xoay đầu cười nhạo, bảo với tiểu đệ mình: “Cái tên này còn chả có học thức hơn ta. Ta còn biết đọc Mặt trời khuất bóng sau rặng núi(*) kia kìa.”
Kiến vua tức giận hét lên, trong nháy mắt hoá thành một con kiến cực lớn nằm dưới đất.
(*) Một câu thơ trong bài Đăng quán tước lâuGiản Hành Chi: “…”Vậy là trong nhất thời, hai bên kẻ đuổi người chạy, đua cuộc đua sinh tử trong rừng. Giản Hành Chi không những muốn đuổi kịp nàng, mà còn muốn ngăn nàng chạy khỏi rừng nhằm tránh Kiến vua truy đuổi. Vì thế y chạy vòng ngoài, Tần Uyển Uyển vừa tính chạy ra ngoài, y đã lấn nàng vào trong. Hơn nữa, y vừa chạy vừa buông lời khiêu khích: “Con kiến kia ăn hiếp ta, ta là người của cô, cô mặc kệ thế sao? Cô mà là phụ nữ gì! Chủ nhân gì!”(*) Một câu thơ trong bài Đăng quán tước lâu
Y có thể niệm một ngày một đêm, niệm chết con kiến này!
Giản Hành Chi đọc hết bài thơ mà y từng đọc ở nhân gian, hang động Kiến vua chẳng hề có động tĩnh. Y siết chặt nấm đấm, 666 im re không dám hó hé.
(*) Một câu thơ trong bài Vịnh nga
“Tại sao nó không ra?”
Bách Tuế Ưu ngồi bên cạnh, mặt mày chán chường: “Có thể lắm.”
“Ta mà cắt được, ta cắt rồi!” Giản Hành Chi thở dốc: “Sao cô chẳng có tiền đồ gì hết vậy?!”
Nghe giọng điệu Giản Hành Chi, 666 căn bản không dám trả lời.
Mà Tần Uyển Uyển cũng nghĩ như thế.
Bởi vì chỉ có một khả năng là trong lòng Kiến vua… Giản Hành Chi còn chẳng có học thức bằng nó.
Giản Hành Chi lúng túng đứng trước miệng hang đọc thơ.
Giản Hành Chi hít sâu một hơi, dự định không nghe 666 nữa. Y chẳng nói chẳng rằng đạp một cước lên trước cửa hang, rống to: “Ra đây!”
Dứt lời, ảo giác ồ ạt xông đến. Giản Hành Chi bèn mở miệng đọc “Thanh tịnh kinh.”
Hang động Kiến vua rung lên, bụi đất rơi xuống, động tác xỉa răng của nó khựng lại, quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Thiếu văn hoá thật nóng nảy.”
Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu đều sửng sốt, bọn họ đồng thời ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn Kiến vua thân như gò đất, càng sắt tựa dao, râu như đao thép sau lưng Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi thấy Kiến vua vẫn im re, dứt khoát giẫm một cước sụp hang động. Kiến vua chỉ thấy một bóng áo trắng bụi bặm giáng từ trên trời xuống, đạp lên mặt nó, để lại một dấu chân rồi xoay người nhảy xuống, mắt lạnh nhìn nó.
Giản Hành Chi hít sâu một hơi, dự định không nghe 666 nữa. Y chẳng nói chẳng rằng đạp một cước lên trước cửa hang, rống to: “Ra đây!”
Kiến vua giơ tay lau dấu chân trên mặt, rét lạnh nói: “Ngươi muốn chết.”
“Ngươi chạy nhanh như thế còn cần ta cứu sao?!”
Dứt lời, ảo giác ồ ạt xông đến. Giản Hành Chi bèn mở miệng đọc “Thanh tịnh kinh.”
“Phàm thần của người ưa thanh, mà tâm thường bị quấy rối; lòng người ưa tĩnh, mà dục lôi kéo(*)…”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi lập tức thả chậm động tác, vừa chạy vừa giật y phục, cào đầu tóc, lảo đảo chạy về phía Tần Uyển Uyển.
“Cô tưởng ta muốn ở bên cô hả? Cô chẳng có một chút khí phách nào cả!”“Ngươi thì chẳng có một chút đầu óc nào cả!”(*) Trích trong Thái thượng lão quân thuyết thường Thanh tịnh kinh.
“Aaa!!!”
“Ngươi thì chẳng có một chút đầu óc nào cả!”
Kiến vua tức giận hét lên, trong nháy mắt hoá thành một con kiến cực lớn nằm dưới đất.
“Ta mà chết, ta chẳng cần tiền đồ! Ta gặp ngươi không có gì tốt đẹp hết ! Ngươi tránh xa ta ra!”
“Đạo sĩ thúi!” Tiếng nó tựa như chuông đồng: “Dám tụng kinh trước mặt ông, xem ông nuốt ngươi không!”
(*) Một câu thơ trong bài Đăng quán tước lâu
(*) Một câu thơ trong bài Đăng quán tước lâu
Dứt lời, Kiến vua lao nhanh về phía Giản Hành Chi, râu trên đỉnh đầu như hai thanh đao thép cực lớn, điên cuồng nhắm vào Giản Hành Chi.
“Ta không phải phụ nữ!” Tần Uyển Uyển suy sụp trả lời: “Ta cũng không phải chủ nhân ngươi, ngươi tha cho ta đi!”
Thi từ học chẳng bao nhiêu, nhưng kinh y biết niệm thì nhiều lắm.
Bởi vì chỉ có một khả năng là trong lòng Kiến vua… Giản Hành Chi còn chẳng có học thức bằng nó.
Giản Hành Chi thân nhẹ như chim yến, dẫn Kiến vua chạy như bay về phía Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi: “…”
Y vừa chạy vừa tụng kinh. Từ sau khi phát hiện tụng kinh có thể kích thích Kiến vua, Giản Hành Chi lập tức cảm thấy một cảm giác ưu việt vô hình.
“Cô quay lại, nó chỉ là một con kiến. Cô quay lại cắt râu của nó, chúng ta không cần chạy nữa!”
Thi từ học chẳng bao nhiêu, nhưng kinh y biết niệm thì nhiều lắm.
Y có thể niệm một ngày một đêm, niệm chết con kiến này!
Giản Hành Chi càng nghĩ càng hào hứng. Nhìn thấy Tần Uyển Uyển trước mặt, 666 vội nhắc y: “Chủ nhân! Phải yếu đuối một chút!”
Vừa nghe thấy vậy, Bách Tuế Ưu lập tức vui vẻ: “Cô nói đúng, chúng ta đổi ngày đi.”
Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi lập tức thả chậm động tác, vừa chạy vừa giật y phục, cào đầu tóc, lảo đảo chạy về phía Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển đang châm lửa, đặt mấy túi hương kia lên lửa hơ, vừa quạt vừa hỏi Bách Tuế Ưu: “Bách đạo hữu, huynh nói xem có phải huynh mua nhầm hàng giả không?”
Giản Hành Chi càng nghĩ càng hào hứng. Nhìn thấy Tần Uyển Uyển trước mặt, 666 vội nhắc y: “Chủ nhân! Phải yếu đuối một chút!”
Bách Tuế Ưu ngồi bên cạnh, mặt mày chán chường: “Có thể lắm.”
Giản Hành Chi thấy Kiến vua vẫn im re, dứt khoát giẫm một cước sụp hang động. Kiến vua chỉ thấy một bóng áo trắng bụi bặm giáng từ trên trời xuống, đạp lên mặt nó, để lại một dấu chân rồi xoay người nhảy xuống, mắt lạnh nhìn nó.
“Hay là hôm nay chúng ta thôi đi?”
Tần Uyển Uyển ngẫm lại, vẫn là vứt Giản Chi Diễn” quan trọng hơn. Nơi có Giản Chi Diễn là có phiền phức, không chừng hôm nay không bắt được Kiến mê hoặc là tại y thì sao?
Vừa nghe thấy vậy, Bách Tuế Ưu lập tức vui vẻ: “Cô nói đúng, chúng ta đổi ngày đi.”
Nghe giọng điệu Giản Hành Chi, 666 căn bản không dám trả lời.
Tần Uyển Uyển gật đầu, đang định dập lửa rời đi, bỗng nàng cảm giác được mặt đất chấn động. Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu ngẩng đầu, một tiếng gầm giận dữ vang lên, ngay tức khắc bọn họ nhìn thấy Giản Hành Chi đột ngột từ trong bụi cỏ nhào xuống đất, đầu tóc rối bời, y phục xộc xệch, trông giống như vừa mới bị XXX xong. Y ngẩng đầu dậy, vươn tay, thảm thiết kêu: “Vãn Vãn, cứu ta!!!”
(*) Trích trong Thái thượng lão quân thuyết thường Thanh tịnh kinh.
Kiến vua sau lưng y bị doạ đến nỗi đao thép vừa định bổ xuống cũng khựng lại.
Tần Uyển Uyển ngẫm lại, vẫn là vứt Giản Chi Diễn” quan trọng hơn. Nơi có Giản Chi Diễn là có phiền phức, không chừng hôm nay không bắt được Kiến mê hoặc là tại y thì sao?
Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu đều sửng sốt, bọn họ đồng thời ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn Kiến vua thân như gò đất, càng sắt tựa dao, râu như đao thép sau lưng Giản Hành Chi.
Một lát sau, Tần Uyển Uyển không hề do dự quay đầu bỏ chạy!
Giản Hành Chi ngớ người, vội vàng đứng dậy, vượt qua Bách Tuế Ưu hai mắt rời rạc, đuổi theo Tần Uyển Uyển, chạy song song với nàng, hô to: “Cô đừng chạy, mau cứu ta!”
Kiến vua sau lưng y bị doạ đến nỗi đao thép vừa định bổ xuống cũng khựng lại.
“Ngươi chạy nhanh như thế còn cần ta cứu sao?!”
(*) Một câu thơ trong bài Vịnh nga
Tần Uyển Uyển chỉ sang bên cạnh: “Tách ra chạy đi!”
Kiến vua này là y chọc, tách ra chạy, Kiến vua cũng sẽ không đuổi theo Tần Vãn này nữa!
Giản Hành Chi lập tức từ chối: “Không, ta không thể tách khỏi cô!”
Tần Uyển Uyển dốc hết sức lực, tuyệt vọng mắng to.
“Ngươi có bệnh hả?!”
Dứt lời, Kiến vua lao nhanh về phía Giản Hành Chi, râu trên đỉnh đầu như hai thanh đao thép cực lớn, điên cuồng nhắm vào Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển dốc hết sức lực, tuyệt vọng mắng to.
Tần Uyển Uyển tuyệt vọng, Giản Hành Chi cũng tuyệt vọng. Nhưng y nghĩ chỉ cần y chạy nhanh hơn Tần Vãn, con Kiến vua này sẽ đụng Tần Vãn trước, đánh Tần Vãn trước.
Mà Tần Uyển Uyển cũng nghĩ như thế.
Vậy là trong nhất thời, hai bên kẻ đuổi người chạy, đua cuộc đua sinh tử trong rừng. Giản Hành Chi không những muốn đuổi kịp nàng, mà còn muốn ngăn nàng chạy khỏi rừng nhằm tránh Kiến vua truy đuổi. Vì thế y chạy vòng ngoài, Tần Uyển Uyển vừa tính chạy ra ngoài, y đã lấn nàng vào trong. Hơn nữa, y vừa chạy vừa buông lời khiêu khích: “Con kiến kia ăn hiếp ta, ta là người của cô, cô mặc kệ thế sao? Cô mà là phụ nữ gì! Chủ nhân gì!”
“Ta không phải phụ nữ!” Tần Uyển Uyển suy sụp trả lời: “Ta cũng không phải chủ nhân ngươi, ngươi tha cho ta đi!”
“Cô quay lại, nó chỉ là một con kiến. Cô quay lại cắt râu của nó, chúng ta không cần chạy nữa!”
“ĐM ngươi! Nó cao nhất bậc Địa, ngươi như vậy là bảo ta đi chịu chết, muốn cắt thì ngươi cắt đi!”
“Ta mà cắt được, ta cắt rồi!” Giản Hành Chi thở dốc: “Sao cô chẳng có tiền đồ gì hết vậy?!”
Kiến vua này là y chọc, tách ra chạy, Kiến vua cũng sẽ không đuổi theo Tần Vãn này nữa!
“Ta mà chết, ta chẳng cần tiền đồ! Ta gặp ngươi không có gì tốt đẹp hết ! Ngươi tránh xa ta ra!”
“Cô tưởng ta muốn ở bên cô hả? Cô chẳng có một chút khí phách nào cả!”
“Ngươi thì chẳng có một chút đầu óc nào cả!”
Hai người nói một hồi bắt đầu mắng nhau, vừa mắng vừa chạy, không chú ý tới Kiến vua đằng sau càng ngày càng xa. Qua hồi lâu, chỉ nghe một tiếng “ầm” sau lưng, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đồng thời dừng bước ngoảnh đầu, nhìn Kiến vua nằm bẹp dưới đất.
Tần Uyển Uyển tuyệt vọng, Giản Hành Chi cũng tuyệt vọng. Nhưng y nghĩ chỉ cần y chạy nhanh hơn Tần Vãn, con Kiến vua này sẽ đụng Tần Vãn trước, đánh Tần Vãn trước.
Xỉu rồi.
***
Câu hỏi gợi ý pass Chương 17: Tần Uyển Uyển từng bị phán sống không quá bao nhiêu tuổi? (Pass viết bằng chữ, gồm 2 chữ, viết thường, viết liền nhau, không dấu)
Trời mé đọc chương này lúc 12r đêm mà k dám cười to =)))