Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 16

Chương 16

Cho dù Đại nữ chính có sợ cũng sẽ không vứt bỏ người yếu thế

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tiếng gào thét của ông chủ rất lớn. Người tu chân tai thính mắt tinh, dù cho Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu ra khỏi thành vẫn còn nghe thấy.

Hai người theo bản năng nhìn nhau, nhưng không một ai dám quay đầu, chỉ đành giả vờ không biết, ra roi thúc ngựa chạy về hướng rừng rậm.

Linh mã giới tu chân nhanh hơn ngựa thường rất nhiều, chạy ba mươi dặm đường mà chưa tới một khắc đồng hồ đã đến.

T xa ch thy rngnúi rm rp,ìBách Tuế Ưuibáo mt tiếngĐến ri,tr ngưi xungnga, buc ngasang mt bên.

TnUyn Uyn cũngĺxung nga. Vaquay li, nàngIđã nhìn thy°Gin Hành Chiɨbi đt đyđu.

Mc dù yđã c gngduy trì bìnhthn, nhưng TnUyn Uyn vnĬnhìn ra chútlúng túng tìkiu tóc bùīxù, áo trngvy bn, cùngvi mt màyólm lem.

“Ngươi…

“Côkhông nói, khôngìai nghĩ côcâm đâu.” Gin,Hành Chi nhanhįming, đi vĩphía cánh rngơtrưc: “Đi.”

BáchTuế Ưu bucnga xong, quaytr li bêncnh Tn UynUyn. Nhìn bóngÍlưng Gin HànhâChi khí thếhung hăng, hoàiđnghi hi: “Hômľnay… chúng ta…íti làm nhim³v đúng không?”

“Hình như làļvy…

Tn UynUyn chng hiumô tê gì,nhưng nàng vnùtăng tc, thúc}gic Bách TuếɨƯu: “Cùng điôthôi.”

Ba ngưi,đi vào cánhrng. Bách Tuế(Ưu đi trưcm đưng ,dn hai ngưiìtiến vào bênİtrong.

Gin Hành Chivà Tn UynÎUyn đi songsong. Dc đưngđi, ba ngưi)đu chng thyĪcó gì dİthưng. Tn UynIUyn nhìn túiĺCàn Khôn caémình đong đưatrên tht lưngéGin Hành Chi,įtha dp ykhông chú ý,tay nàng kéomt cái, thuòtúi Càn Khônvào tay áo.

Túi[Càn Khôn trv, Tn UyníUyn yên bng,lp tc xoayếđu tán guvi Bách TuếƯu: “Bách đoíhu, chúng taįc tìm thếìnày à?”

Chúngta vào sâuhơn mt chút.ýTìm đưc vòtrí thích hp,¸ta s lyhương cu điuĪchế t cho linh đthu hút đámKiến mê hoc.”ɪ

Bách Tuế Ưuįgii thích: “Kiếnĩmê hoc thíchìc ho linh.ĩCó c ho]linh đây,Kiến mê hocètrong vòng nămdm đu sb dn d.

“Bnòchúng ti đôngquá Tn UynUyn l v]lo lng: “Cóõng phó niìkhông?”

Trong Kiếnmê hoc, ngoitr Kiến vuaĪthì nhng conïkiến khác khôngnguy him lm,óđa phn chơdo ngưi, ngmt gic làìxong.”

Tn UynĬUyn gt đu.Gin Hành Chim ming hiīthêm: “Nếu làKiến vua thìõsao?”

Bách TuếƯu biến sc,ùnghiêm túc đáp:ã“Nếu như làKiến vua, vyĩnó chính làđyêu thú caonht bc Đa,ókhông nhng biếnïthành vt màlòng ngưi sêhãi nht, saukhi do nnnhân còn ăn[tht ngưi.”

TnUyn Uyn rùngèmình: “Vy cuêtri cu Phtln đng gpìKiến vua.”

Vaúdt li, mttiếng “ting vangólên trong đujGin Hành Chi.

Nhimv ngu nhiên:ýĐ Tn UynàUyn giao chiếnùvi Kiến vua,ly đưc Râukiến vua. Đimútích lu +50】

GinHành Chi: “…é

C tiếp tcinhư vy, ytht s cóóth hoàn thànhínhim v khiến²Tn Uyn Uynúnói ra câubo v yđến phi thăngásao?

Ln đu tiên,trong đi, GinùHành Chi btđu hoài nghièchính mình.

Nhưng nếuúcó th giaoíchiến vi Kiếnvua, ly đưcđrâu kiến, vyũđó đúng làìchuyn tt giúpíTn Uyn Uynthăng cp.

Gin HànhChi cân nhcti lui, btìđu suy nghĩàlàm sao thoát¹khi Tn UynЇUyn, hành đngmt mình.

Tn UynùUyn thy GinHành Chi khôngếnói gì nãyêgi, nàng hokh gi: “Này,Trương Tam.” Nàngóthò đu nhìny: “Phía trưcquá nguy him,hay là ngươitránh xa mtĺtí, ko lát,na chúng takéo ti quáônhiu Kiến mêâhoc li hiĩngươi.”

.”

GinHành Chi đáp:mt cách sngkhoái. Tn UynĭUyn sng st,²nhìn Gin HànhôChi chy đi:ĩLát na gp.”

Tn Uyn Uynúngây ngưi nhìnđGin Hành Chiéchy mt tăm.ÍBách Tuế Ưutò mò chmngưi ti: “Huynh:y d nói]chuyn vy sao?”{

“Mc k đi.”Tn Uyn UynĨtúm Bách TuếíƯu b chy:ĮĐi nhanh lên.”ý

Vt sao chiưnày đi, nàngìcó th tránhthoát mt naphin toái, yênên lên ThiênũKiếm Tông chpIhành nhim v.

BáchĺTuế Ưu nhìnũTn Uyn Uynìkéo mình chy,trên mt hinlên n cưik d. Hnliếm đu lưi,tay kia âmthm giơ lên,ıchun b đánháTn Uyn Uynămt đòn thđao(*). Nhưng vanhc tay, TnãUyn Uyn đtngt dng bưc,Ĭbt cht quayăđu: “Không đưc.”ĩ

(*) Th đao:àlà tư thếbàn tay thếõnày

“H?” Bách TuếƯu hết hn,ìlúng túng đơngưi ra tich. Tn UynUyn thy tay{hn bèn hi:ú“Huynh đnh làmĭgì?”

“Có BáchTuế Ưu phtnh tay vàicái: “Có conmui.”

.” TnâUyn Uyn gtľđu, nàng nhti: “Chúng taìkhông th raýv tay không,dù sao cũngphi bt vàiĩcon Kiến mêýhoc.”

“Cô nóiđúng.” Bách TuếùƯu gt đu:ơVy chúng tatìm bãi đtătrng, d Kiếnũmê hoc ti.”

Tn Uyn Uyníđáp li, kéoăBách Tuế Ưufchy v hưngbãi đt trngtrưc mt: “Chìnày đi!”

HaiÏngưi chy băngbăng. Đến bãiĨđt trng, TnɨUyn Uyn buôngBách Tuế Ưu:ï“Huynh ly cho linh raĮđi.”

.”

BáchìTuế Ưu gt(đu. Hn vath phì phò,ìva ly mtītúi hương màubc t trongtay áo ra,đt trên tay.

BáchTuế Ưu lénnhìn Tn Uyn¸Uyn. Nếu làângưi hiu biếtįdưc vt thìĩđu có thIngi thy đâyvn không phijc ho linh,đmà là thucÏmê.

Tn Uyn Uynãnhìn tay hnchng h kiêngk, rõ ràngЇnàng không hiuidưc tho my.Bách Tuế Ưukhông khi nn cưi thngli, ch điTn Uyn Uynhôn mê.

Nhưng quamt hi, TnUyn Uyn khôngh hn gìɨngng đu: “Saoîhuynh cưi kìcc vy?”

MtíBách Tuế Ưuícng đ: “Côưkhông cm thygì sao?”

“Cmthy cái gì?”

Tn Uyn Uynínghi hoc.

Bách TuếƯu ho kh,[ngoài mt nghiêmtúc: “Ngưi bìnhìthưng ngi cİho linh lníđu đu cmthy hơi choángiváng. Cô khôngsao là ttri.”

m.” TnĩUyn Uyn gtɩđu: “Ta khôngsao.”

Bách TuếɩƯu gt đu.,Hai ngưi tiếpîtc đi mtílát, xung quanhkhông h cóĪđng tĩnh. TnóUyn Uyn nhíumày: “Sao cònfchưa ti?”

“Cóth là BáchTuế Ưu nghiếnòrăng: “Dùng chưađ lưng, ta{li ly thêmmt ít.”

“Maulên.” Tn UynUyn hi thúc.

BáchTuế Ưu lyɪthêm mưi túiếra: “Cô ngith xem, mưiýbch này đuïlà mt mùi]đúng không? Tas cm nhm.”

Tn Uyn Uynícm mưi túi:hương t tayhn, ngi mtlưt, gt đu:Đu cùng mtmùi.”

“Xem raàlưng còn chưaíđ.” Bách TuếưƯu li lyra ba mươi¸túi hương: “Côếngi li thxem?”

Tn UynưUyn gt đu,li ngi tiếpúba mươi cáiItúi hương, ngngđu nhìn hn:ì“Có th slưng vn chưa)đ, huynh cònbao nhiêu lyra hết đi.”°

Đưc.” Bách TuếƯu hít sâuįmt hơi: “Đâylà cô nói°nhé.”

Dt li,,Bách Tuế Ưuly túi Càn]Khôn ra trútxung đt, mtnúi túi hươngnh cht chnglên nhau. Hnīch xung đt:“Có bn lĩnhïthì cô ngiĪhết đi.”

“Túi(này đu đthu hút Kiếnmê hoc… TnɩUyn Uyn lylàm l: “Đâuphi đu đcīta, hít nhiunhư vy làmgì?”

Mt BáchúTuế Ưu cngũđ, Tn UynUyn xếp chânngi dưi đt:Đi lát naĭđi, có thđKiến mê hocĮcn mt ítîthi gian đphn ng.”

BáchTuế Ưu lúngtúng gt đu,ăngi bên cnhôTn Uyn Uyn:“Có th lm.”ī

Lúc Tn UynЇUyn đang đi)đám Kiến mêíhoc, Gin HànhChi va rakhi tm mtnàng đã nhmĺmt li, btđu dùng thnthc quét tngtc đt. Chưati mt lúc,hn đã tìmêthy hang đngKiến vua.

Gin HànhìChi xoay đu:chy v hưngįhang đng, rtnhanh đã đếnèming hang.

Y đng ming hangsuy nghĩ làmưsao có thíkhiến Tn Vãnvà Kiến vuagiao chiến, sauđó đ nàngìly đưc Râu]kiến vua.

Đu tiên]bt buc phiìdn Kiến vuati trưc mtTn Vãn, sauİđó cho TnVãn mt lýõdo giao chiếnvi Kiến vua…

Nhưng Tần Vãn sợ như thế, làm sao nàng đánh nhau với Kiến vua được?

Tần Uyển Uyển đang châm lửa, đặt mấy túi hương kia lên lửa hơ, vừa quạt vừa hỏi Bách Tuế Ưu: “Bách đạo hữu, huynh nói xem có phải huynh mua nhầm hàng giả không?”

“Phàm thần của người ưa thanh, mà tâm thường bị quấy rối; lòng người ưa tĩnh, mà dục lôi kéo(*)…”

“Chủ nhân, ngài không cần lo.” 666 khuyến khích y: “Ngài chỉ cần dẫn Kiến vua đến trước mặt nữ chính, yếu đuối cầu cứu cô ấy. Lấy tình cảm của nữ chính với ngài, cô ấy không thể bỏ mặc ngài được.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, đang định dập lửa rời đi, bỗng nàng cảm giác được mặt đất chấn động. Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu ngẩng đầu, một tiếng gầm giận dữ vang lên, ngay tức khắc bọn họ nhìn thấy Giản Hành Chi đột ngột từ trong bụi cỏ nhào xuống đất, đầu tóc rối bời, y phục xộc xệch, trông giống như vừa mới bị XXX xong. Y ngẩng đầu dậy, vươn tay, thảm thiết kêu: “Vãn Vãn, cứu ta!!!”

“Thật không?” Giản Hành Chi nhíu mày: “Ta không thể tin được.”

Tần Uyển Uyển chỉ sang bên cạnh: “Tách ra chạy đi!”

“Ngài phải tin tưởng cốt truyện chứ!” 666 siết nấm đấm nhỏ: “Cho dù Đại nữ chính có sợ cũng sẽ không vứt bỏ người yếu thế!”

Nhưng cho dù thế nào thì hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác, đầu tiên phải mang Kiến vua nguyên vẹn tới cho Tần Uyển Uyển.

Giản Hành Chi: “…”

Xỉu rồi.

Y khó mà tin nổi.

“Cạp cạp cạp, cong cổ lên trời ca(*)…”

(*) Một câu thơ trong bài Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch

Nhưng cho dù thế nào thì hiện tại cũng không còn lựa chọn nào khác, đầu tiên phải mang Kiến vua nguyên vẹn tới cho Tần Uyển Uyển.

“Hay là hôm nay chúng ta thôi đi?”

“Ngài phải tin tưởng cốt truyện chứ!” 666 siết nấm đấm nhỏ: “Cho dù Đại nữ chính có sợ cũng sẽ không vứt bỏ người yếu thế!”

Giản Hành Chi không nghĩ nhiều, hỏi thẳng: “Làm sao đưa nó tới?”

Y vừa chạy vừa tụng kinh. Từ sau khi phát hiện tụng kinh có thể kích thích Kiến vua, Giản Hành Chi lập tức cảm thấy một cảm giác ưu việt vô hình.

“Kiến vua ghét người có học thức hơn nó.” 666 hết sức tự tin: “Ngài đọc vài bài thơ là có thể chọc giận nó.”

Giản Hành Chi thân nhẹ như chim yến, dẫn Kiến vua chạy như bay về phía Tần Uyển Uyển.

“Kiến vua ghét người có học thức hơn nó.” 666 hết sức tự tin: “Ngài đọc vài bài thơ là có thể chọc giận nó.”

Vậy là trong nhất thời, hai bên kẻ đuổi người chạy, đua cuộc đua sinh tử trong rừng. Giản Hành Chi không những muốn đuổi kịp nàng, mà còn muốn ngăn nàng chạy khỏi rừng nhằm tránh Kiến vua truy đuổi. Vì thế y chạy vòng ngoài, Tần Uyển Uyển vừa tính chạy ra ngoài, y đã lấn nàng vào trong. Hơn nữa, y vừa chạy vừa buông lời khiêu khích: “Con kiến kia ăn hiếp ta, ta là người của cô, cô mặc kệ thế sao? Cô mà là phụ nữ gì! Chủ nhân gì!”

Hai người nói một hồi bắt đầu mắng nhau, vừa mắng vừa chạy, không chú ý tới Kiến vua đằng sau càng ngày càng xa. Qua hồi lâu, chỉ nghe một tiếng “ầm” sau lưng, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đồng thời dừng bước ngoảnh đầu, nhìn Kiến vua nằm bẹp dưới đất.

Giản Hành Chi không nghĩ nhiều, hỏi thẳng: “Làm sao đưa nó tới?”

Giản Hành Chi trầm mặc, 666 lấy làm lạ: “Chủ nhân?”

“ĐM ngươi! Nó cao nhất bậc Địa, ngươi như vậy là bảo ta đi chịu chết, muốn cắt thì ngươi cắt đi!”

Kiến vua giơ tay lau dấu chân trên mặt, rét lạnh nói: “Ngươi muốn chết.”

“Đầu giường…” Giản Hành Chi vơ vét hết thi thơ mà y từng đọc: “Ánh trăng rọi, ngỡ mặt đất phủ sương(*)…”

Y vừa chạy vừa tụng kinh. Từ sau khi phát hiện tụng kinh có thể kích thích Kiến vua, Giản Hành Chi lập tức cảm thấy một cảm giác ưu việt vô hình.“Tại sao nó không ra?”(*) Một câu thơ trong bài Tĩnh dạ tứ của Lý Bạch

Nhưng Tần Vãn sợ như thế, làm sao nàng đánh nhau với Kiến vua được?

“Cạp cạp cạp, cong cổ lên trời ca(*)…”

“Tại sao nó không ra?”

Giản Hành Chi đọc hết bài thơ mà y từng đọc ở nhân gian, hang động Kiến vua chẳng hề có động tĩnh. Y siết chặt nấm đấm, 666 im re không dám hó hé.

Tần Uyển Uyển dốc hết sức lực, tuyệt vọng mắng to.Tần Uyển Uyển tuyệt vọng, Giản Hành Chi cũng tuyệt vọng. Nhưng y nghĩ chỉ cần y chạy nhanh hơn Tần Vãn, con Kiến vua này sẽ đụng Tần Vãn trước, đánh Tần Vãn trước.(*) Một câu thơ trong bài Vịnh nga

“Aaa!!!”

Giản Hành Chi lúng túng đứng trước miệng hang đọc thơ.

“Cô tưởng ta muốn ở bên cô hả? Cô chẳng có một chút khí phách nào cả!”

Kiến vua ngồi trong hang động xỉa răng. Nghe thấy tiếng nói bên ngoài, nó xoay đầu cười nhạo, bảo với tiểu đệ mình: “Cái tên này còn chả có học thức hơn ta. Ta còn biết đọc Mặt trời khuất bóng sau rặng núi(*) kia kìa.”

Kiến vua tức giận hét lên, trong nháy mắt hoá thành một con kiến cực lớn nằm dưới đất.

(*) Một câu thơ trong bài Đăng quán tước lâuGiản Hành Chi: “…”Vậy là trong nhất thời, hai bên kẻ đuổi người chạy, đua cuộc đua sinh tử trong rừng. Giản Hành Chi không những muốn đuổi kịp nàng, mà còn muốn ngăn nàng chạy khỏi rừng nhằm tránh Kiến vua truy đuổi. Vì thế y chạy vòng ngoài, Tần Uyển Uyển vừa tính chạy ra ngoài, y đã lấn nàng vào trong. Hơn nữa, y vừa chạy vừa buông lời khiêu khích: “Con kiến kia ăn hiếp ta, ta là người của cô, cô mặc kệ thế sao? Cô mà là phụ nữ gì! Chủ nhân gì!”(*) Một câu thơ trong bài Đăng quán tước lâu

Y có thể niệm một ngày một đêm, niệm chết con kiến này!

Giản Hành Chi đọc hết bài thơ mà y từng đọc ở nhân gian, hang động Kiến vua chẳng hề có động tĩnh. Y siết chặt nấm đấm, 666 im re không dám hó hé.

(*) Một câu thơ trong bài Vịnh nga

“Tại sao nó không ra?”

Bách Tuế Ưu ngồi bên cạnh, mặt mày chán chường: “Có thể lắm.”

“Ta mà cắt được, ta cắt rồi!” Giản Hành Chi thở dốc: “Sao cô chẳng có tiền đồ gì hết vậy?!”

Nghe giọng điệu Giản Hành Chi, 666 căn bản không dám trả lời.

Mà Tần Uyển Uyển cũng nghĩ như thế.

Bởi vì chỉ có một khả năng là trong lòng Kiến vua… Giản Hành Chi còn chẳng có học thức bằng nó.

Giản Hành Chi lúng túng đứng trước miệng hang đọc thơ.

Giản Hành Chi hít sâu một hơi, dự định không nghe 666 nữa. Y chẳng nói chẳng rằng đạp một cước lên trước cửa hang, rống to: “Ra đây!”

Dứt lời, ảo giác ồ ạt xông đến. Giản Hành Chi bèn mở miệng đọc “Thanh tịnh kinh.”

Hang động Kiến vua rung lên, bụi đất rơi xuống, động tác xỉa răng của nó khựng lại, quay đầu nhìn ra bên ngoài: “Thiếu văn hoá thật nóng nảy.”

Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu đều sửng sốt, bọn họ đồng thời ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn Kiến vua thân như gò đất, càng sắt tựa dao, râu như đao thép sau lưng Giản Hành Chi.

Giản Hành Chi thấy Kiến vua vẫn im re, dứt khoát giẫm một cước sụp hang động. Kiến vua chỉ thấy một bóng áo trắng bụi bặm giáng từ trên trời xuống, đạp lên mặt nó, để lại một dấu chân rồi xoay người nhảy xuống, mắt lạnh nhìn nó.

Giản Hành Chi hít sâu một hơi, dự định không nghe 666 nữa. Y chẳng nói chẳng rằng đạp một cước lên trước cửa hang, rống to: “Ra đây!”

Kiến vua giơ tay lau dấu chân trên mặt, rét lạnh nói: “Ngươi muốn chết.”

“Ngươi chạy nhanh như thế còn cần ta cứu sao?!”

Dứt lời, ảo giác ồ ạt xông đến. Giản Hành Chi bèn mở miệng đọc “Thanh tịnh kinh.”

“Phàm thần của người ưa thanh, mà tâm thường bị quấy rối; lòng người ưa tĩnh, mà dục lôi kéo(*)…”

Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi lập tức thả chậm động tác, vừa chạy vừa giật y phục, cào đầu tóc, lảo đảo chạy về phía Tần Uyển Uyển.

“Cô tưởng ta muốn ở bên cô hả? Cô chẳng có một chút khí phách nào cả!”“Ngươi thì chẳng có một chút đầu óc nào cả!”(*) Trích trong Thái thượng lão quân thuyết thường Thanh tịnh kinh.

“Aaa!!!”

“Ngươi thì chẳng có một chút đầu óc nào cả!”

Kiến vua tức giận hét lên, trong nháy mắt hoá thành một con kiến cực lớn nằm dưới đất.

“Ta mà chết, ta chẳng cần tiền đồ! Ta gặp ngươi không có gì tốt đẹp hết ! Ngươi tránh xa ta ra!”

“Đạo sĩ thúi!” Tiếng nó tựa như chuông đồng: “Dám tụng kinh trước mặt ông, xem ông nuốt ngươi không!”

(*) Một câu thơ trong bài Đăng quán tước lâu

(*) Một câu thơ trong bài Đăng quán tước lâu

Dứt lời, Kiến vua lao nhanh về phía Giản Hành Chi, râu trên đỉnh đầu như hai thanh đao thép cực lớn, điên cuồng nhắm vào Giản Hành Chi.

“Ta không phải phụ nữ!” Tần Uyển Uyển suy sụp trả lời: “Ta cũng không phải chủ nhân ngươi, ngươi tha cho ta đi!”

Thi từ học chẳng bao nhiêu, nhưng kinh y biết niệm thì nhiều lắm.

Bởi vì chỉ có một khả năng là trong lòng Kiến vua… Giản Hành Chi còn chẳng có học thức bằng nó.

Giản Hành Chi thân nhẹ như chim yến, dẫn Kiến vua chạy như bay về phía Tần Uyển Uyển.

Giản Hành Chi: “…”

Y vừa chạy vừa tụng kinh. Từ sau khi phát hiện tụng kinh có thể kích thích Kiến vua, Giản Hành Chi lập tức cảm thấy một cảm giác ưu việt vô hình.

“Cô quay lại, nó chỉ là một con kiến. Cô quay lại cắt râu của nó, chúng ta không cần chạy nữa!”

Thi từ học chẳng bao nhiêu, nhưng kinh y biết niệm thì nhiều lắm.

Y có thể niệm một ngày một đêm, niệm chết con kiến này!

Giản Hành Chi càng nghĩ càng hào hứng. Nhìn thấy Tần Uyển Uyển trước mặt, 666 vội nhắc y: “Chủ nhân! Phải yếu đuối một chút!”

Vừa nghe thấy vậy, Bách Tuế Ưu lập tức vui vẻ: “Cô nói đúng, chúng ta đổi ngày đi.”

Vừa nghe thấy lời này, Giản Hành Chi lập tức thả chậm động tác, vừa chạy vừa giật y phục, cào đầu tóc, lảo đảo chạy về phía Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển đang châm lửa, đặt mấy túi hương kia lên lửa hơ, vừa quạt vừa hỏi Bách Tuế Ưu: “Bách đạo hữu, huynh nói xem có phải huynh mua nhầm hàng giả không?”

Giản Hành Chi càng nghĩ càng hào hứng. Nhìn thấy Tần Uyển Uyển trước mặt, 666 vội nhắc y: “Chủ nhân! Phải yếu đuối một chút!”

Bách Tuế Ưu ngồi bên cạnh, mặt mày chán chường: “Có thể lắm.”

Giản Hành Chi thấy Kiến vua vẫn im re, dứt khoát giẫm một cước sụp hang động. Kiến vua chỉ thấy một bóng áo trắng bụi bặm giáng từ trên trời xuống, đạp lên mặt nó, để lại một dấu chân rồi xoay người nhảy xuống, mắt lạnh nhìn nó.

“Hay là hôm nay chúng ta thôi đi?”

Tần Uyển Uyển ngẫm lại, vẫn là vứt Giản Chi Diễn” quan trọng hơn. Nơi có Giản Chi Diễn là có phiền phức, không chừng hôm nay không bắt được Kiến mê hoặc là tại y thì sao?

Vừa nghe thấy vậy, Bách Tuế Ưu lập tức vui vẻ: “Cô nói đúng, chúng ta đổi ngày đi.”

Nghe giọng điệu Giản Hành Chi, 666 căn bản không dám trả lời.

Tần Uyển Uyển gật đầu, đang định dập lửa rời đi, bỗng nàng cảm giác được mặt đất chấn động. Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu ngẩng đầu, một tiếng gầm giận dữ vang lên, ngay tức khắc bọn họ nhìn thấy Giản Hành Chi đột ngột từ trong bụi cỏ nhào xuống đất, đầu tóc rối bời, y phục xộc xệch, trông giống như vừa mới bị XXX xong. Y ngẩng đầu dậy, vươn tay, thảm thiết kêu: “Vãn Vãn, cứu ta!!!”

(*) Trích trong Thái thượng lão quân thuyết thường Thanh tịnh kinh.

Kiến vua sau lưng y bị doạ đến nỗi đao thép vừa định bổ xuống cũng khựng lại.

Tần Uyển Uyển ngẫm lại, vẫn là vứt Giản Chi Diễn” quan trọng hơn. Nơi có Giản Chi Diễn là có phiền phức, không chừng hôm nay không bắt được Kiến mê hoặc là tại y thì sao?

Tần Uyển Uyển và Bách Tuế Ưu đều sửng sốt, bọn họ đồng thời ngẩng đầu, ngửa mặt nhìn Kiến vua thân như gò đất, càng sắt tựa dao, râu như đao thép sau lưng Giản Hành Chi.

Một lát sau, Tần Uyển Uyển không hề do dự quay đầu bỏ chạy!

Giản Hành Chi ngớ người, vội vàng đứng dậy, vượt qua Bách Tuế Ưu hai mắt rời rạc, đuổi theo Tần Uyển Uyển, chạy song song với nàng, hô to: “Cô đừng chạy, mau cứu ta!”

Kiến vua sau lưng y bị doạ đến nỗi đao thép vừa định bổ xuống cũng khựng lại.

“Ngươi chạy nhanh như thế còn cần ta cứu sao?!”

(*) Một câu thơ trong bài Vịnh nga

Tần Uyển Uyển chỉ sang bên cạnh: “Tách ra chạy đi!”

Kiến vua này là y chọc, tách ra chạy, Kiến vua cũng sẽ không đuổi theo Tần Vãn này nữa!

Giản Hành Chi lập tức từ chối: “Không, ta không thể tách khỏi cô!”

Tần Uyển Uyển dốc hết sức lực, tuyệt vọng mắng to.

“Ngươi có bệnh hả?!”

Dứt lời, Kiến vua lao nhanh về phía Giản Hành Chi, râu trên đỉnh đầu như hai thanh đao thép cực lớn, điên cuồng nhắm vào Giản Hành Chi.

Tần Uyển Uyển dốc hết sức lực, tuyệt vọng mắng to.

Tần Uyển Uyển tuyệt vọng, Giản Hành Chi cũng tuyệt vọng. Nhưng y nghĩ chỉ cần y chạy nhanh hơn Tần Vãn, con Kiến vua này sẽ đụng Tần Vãn trước, đánh Tần Vãn trước.

Mà Tần Uyển Uyển cũng nghĩ như thế.

Vậy là trong nhất thời, hai bên kẻ đuổi người chạy, đua cuộc đua sinh tử trong rừng. Giản Hành Chi không những muốn đuổi kịp nàng, mà còn muốn ngăn nàng chạy khỏi rừng nhằm tránh Kiến vua truy đuổi. Vì thế y chạy vòng ngoài, Tần Uyển Uyển vừa tính chạy ra ngoài, y đã lấn nàng vào trong. Hơn nữa, y vừa chạy vừa buông lời khiêu khích: “Con kiến kia ăn hiếp ta, ta là người của cô, cô mặc kệ thế sao? Cô mà là phụ nữ gì! Chủ nhân gì!”

“Ta không phải phụ nữ!” Tần Uyển Uyển suy sụp trả lời: “Ta cũng không phải chủ nhân ngươi, ngươi tha cho ta đi!”

“Cô quay lại, nó chỉ là một con kiến. Cô quay lại cắt râu của nó, chúng ta không cần chạy nữa!”

“ĐM ngươi! Nó cao nhất bậc Địa, ngươi như vậy là bảo ta đi chịu chết, muốn cắt thì ngươi cắt đi!”

“Ta mà cắt được, ta cắt rồi!” Giản Hành Chi thở dốc: “Sao cô chẳng có tiền đồ gì hết vậy?!”

Kiến vua này là y chọc, tách ra chạy, Kiến vua cũng sẽ không đuổi theo Tần Vãn này nữa!

“Ta mà chết, ta chẳng cần tiền đồ! Ta gặp ngươi không có gì tốt đẹp hết ! Ngươi tránh xa ta ra!”

“Cô tưởng ta muốn ở bên cô hả? Cô chẳng có một chút khí phách nào cả!”

“Ngươi thì chẳng có một chút đầu óc nào cả!”

Hai người nói một hồi bắt đầu mắng nhau, vừa mắng vừa chạy, không chú ý tới Kiến vua đằng sau càng ngày càng xa. Qua hồi lâu, chỉ nghe một tiếng “ầm” sau lưng, Tần Uyển Uyển và Giản Hành Chi đồng thời dừng bước ngoảnh đầu, nhìn Kiến vua nằm bẹp dưới đất.

Tần Uyển Uyển tuyệt vọng, Giản Hành Chi cũng tuyệt vọng. Nhưng y nghĩ chỉ cần y chạy nhanh hơn Tần Vãn, con Kiến vua này sẽ đụng Tần Vãn trước, đánh Tần Vãn trước.

Xỉu rồi.

***

Câu hỏi gợi ý pass Chương 17: Tần Uyển Uyển từng bị phán sống không quá bao nhiêu tuổi? (Pass viết bằng chữ, gồm 2 chữ, viết thường, viết liền nhau, không dấu)

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

21 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Trời mé đọc chương này lúc 12r đêm mà k dám cười to =)))

21
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!