Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 18

Chương 18

Đây chính là công việc tốt mà cô ta nói?

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Tần Uyển Uyển ôm hộp đại lễ nhậm chức ở trong phòng hồi lâu, một con hạc giấy đáp xuống trước cửa sổ nàng.

Tần Uyển Uyển chấm vào con hạc, lập tức nghe thấy giọng Bách Tuế Ưu truyền từ hạc ra: “Lý cô nương, ta đã ra khỏi rừng, không có gì đáng ngại. Nếu cô nương vẫn còn muốn đi cùng Bách mỗ, sáng sớm mai, ta ở cửa Đông trấn Tầm Tiên đợi cô.”

Tần Uyển Uyển đáp lại: “Ừ.”

Sau khi chấm vào hạt giấy, hạc cứ thế bay lên, rời khỏi tầm mắt Tần Uyển Uyển.

Hc bay đi không baolâu, Nam Phongđã vào phònggi Tn Uyn{Uyn: “Ch nhân,ími vic đuÏthu xếp nítho. Ngưi cóth xung luđi m viGin đo quân¸ri.”

Tn UynUyn nghe vyégt đu. Nàngãnc vài viênđan gii rưu,ưrt cuc miÍđ cn đmưđi xung lu.

Tinay, nàng phichuc say Gin°Hành Chi!

Tn UynĨUyn đến đìnhĩvin, nhìn thyGin Hành Chimc áo lam,íngi bên trong.

NamľPhong là mtòcon kiến phonginhã, chưa đến,na canh giímà đã saitiu đ canó biến sânvin thành mtíbin hoa. GinHành Chi ngiágia bin hoa,nghe thy TnUyn Uyn xunglu, y ngưcmt, giơ chéncưi: “Cô tiri à?”

TnUyn Uyn ômhp đng thưưtiến c vàgiy u nhimľngi xung, đtÏsang mt bên.ăGin Hành Chiînhìn cái hp:Đây là gì?”ĩ

“Mt phn lvt.”

Tn UynĨUyn đáp hếtísc nghiêm túc.įNói xong, nàngrót rưu choưhai ngưi.

C haiđđu ăn ýchun b chénìrưu. Rưu đychén, Tn UynUyn đy choGin Hành Chi:í“N tung VnįTâm Tông, tysch oan khutxung núi, vndĩ chúng taïnên ăn mng,t lâu. Nào,Їhai ta cnmt chén.”

GinįHành Chi lptc gt đu:“Cn.”

Hai ngưiung xong, GinHành Chi rótrưu cho TnUyn Uyn: “Myngày qua vàoĩsinh ra tcũng là cmtình. Nào, cnmt chén.”

Tn¸Uyn Uyn gtįđu, nghiến răng:ĩ“Cn.”

Hai ngưiung ti ungÎlui. Mưn cIcn đưc vàichén, Tn UynUyn thy điádin không híst m bngĩsc nh.

Nàng tiĪchuc say GinĭHành Chi, khôngphi ti ungrưu, l by chuc sayĨthì chng phiĺxu h lmsao?

Vì th nàngļđi quy tc:Ch ung rưuĬnhư thế khôngvui, chúng tachơi trò chơiïđi.”

Chơi thếĩnào?”

Chúng taìhi đáp nhau,đáp không đưcthì ung rưu.”

Đưc.” Gin HànhChi đáp ng²ngay. Y nghĩmy cái kháckhông biết, chfít ra cácãloi linh thú,ơc cây, kinhâvăn, kiếm thut,ɨpháp thut… thìy biết khánhiu.

Vy đưc ri.”ɩTn Uyn Uyngt đu: “Biếtđc bng cuchương không?”

Đóïlà cái gì?”ɨGin Hành Ching ngưi.

Tn UynUyn giơ taylên: “Ung.”

“Câuđu tiên trongThái thưng đách chân kinhlà gì?”

TnUyn Uyn nghnhng, không ngGin Hành ChiIc tui nàyli có thhi ra câucó hc thcįnhư thế. GinıHành Chi nhcïtay: “Ung.”

TnUyn Uyn hításâu mt hơi,ung cn chénrưu.

“Biết câu tiếpàtheo ca ‘Giangsơn xinh đpnhưng này, khiếnícho vô sĩanh hùng thinhau khom lưngkhông?

Gin Hành Chiúkhông h doĺd ung rưu.

“Biếtôchng năm lpChú sm sétthế nào không?”ĩ

Tn Uyn Uynung rưu.

Hai ngưiĺung ti ungīlui, thn k}là tri thchai bên lichng có btc cái nàotrùng lp. Hi]mãi đến khuya,ihai ngưi đuìung ri ói,ói ri ung.

TnUyn Uyn daĩvào vic ungtrưc đan giirưu gng gưngchng đ. GinHành Chi cũngda vào trnópháp gii rưuếvn hành trongfcơ th gianÎnan ung tiếp.

Scmt Tn UynĭUyn đ rc,nàng cm giácmình không thihi na. Nhìnâsc tri dnÏsáng, nàng chngļđu, xoa tháidương: “Hay làĬngươi làm mt(chuyn, ta ungmt chén. Talàm mt chuyn,Ïngươi ung mtichén.”

Đưc.”

GinHành Chi gtđu: “Làm cáiìgì?”

Đưa túiCàn Khôn choĩta.” Tn UynUyn vươn tay.

GinHành Chi ngheĨvy, chng đuĩcưi mt tiếng,íly túi CànKhôn thtlưng xung, móctrên tay: “VyЇcô ha vita… Y nhìn)nàng chm chm:ļ“Cô s tiếpįtc bo víta đến phièthăng.”

Hai ngưikhông nói linào, lng lngnhìn nhau.

Hoa lêĪnhum ánh trăngchm rãi rơiĩxung. Tn UynUyn nghiến răng:“Ngươi biết tamun làm gì.”³

“Cô mun chy.”

Gin Hành Chiãm ming khngđnh.

Tn Uyn Uyngưng cưi: “Ta¹đang hoch đnh(mt tương laiòtt đp choİngươi.”

“Cô tínhvt b ta.”

Ánh mt GinHành Chi lnhlo. Tn UynjUyn gian nanìnói di: “Biưvì ta yêungươi.”

Dt li,õTn Uyn Uynĩkéo cái hpătrên bàn ti:“Ta tìm mtïcông vic mirt tt choÎngươi. Mt thángmưi ngày ngh,)bên trên cpphòng, cp lươngjthc, tin lươnghàng tháng, vaân đnh, vaôyên bình. TnUyn Uyn càngõnói càng chuaíxót: “Đây làhnh phúc ln)nht mà taícó th choõngươi. Chi Dinà, đi đi.”

Gin Hành Chikhông đáp. Yínhìn giy unhim trong hp.Hi lâu sau,ìy ngng đunhìn Tn UynUyn: “Đu côcó bnh à?”²

Gin Hành ChiĨy t khisinh ra đãìlà Kim Đan,ũluôn là ngưixut sc trongíđám ngưi tutiên. Vy mànàng li boy đi thơkho?

“S ưu túca ta… GinHành Chi hếtànhn ni: “Côìkhông thy sao?”ĩ

Chi Din.” TnếUyn Uyn đngêdy, bưc tiètrưc mt y:ã“Ta biết ngươiĩkhông buông bđưc ta, nhưngéchúng ta đuĩđã thay điɩri.”

Dt li,ĮTn Uyn Uynúbưng mt GinɩHành Chi. GinưHành Chi hongľhn, y cngíđ nhìn TnĬUyn Uyn bưng¹mt mình, nhìnt trên cao)xung: “Cô… côtính làm gì?”

“Ta biết ngươiìmun cái gìV mt Tn[Uyn Uyn thâmtình: “Thế nhưngChi Din, trongЇlòng ta, ngươiÍlà quan trngĪnht, cũng làīngưi mà taľkhông buông bếđưc nht…

Dtïli, Tn UynUyn cúi đu,Ïhoa lê xoay}vn xung quanhĩnàng. Gin HànhChi thy nàng:nhm mt, khuônmt càng ngàyưcàng gn, nhp¹tim đp ccnhanh, c ngưiđu cng nhc.Y ging nhưmt con mèoIb chn kinhİtt đ, trongđnháy mt xùlông lên, cungcung lùi vsau.

Chúng ta dùngín hôn nàyìđ tm bit.T nay vésau, ngươi sítri qua hnhphúc mà taĩkhông bao giĩvi ti…

Hô hấp của Tần Uyển Uyển và y quấn lấy nhau, gần trong gang tấc. Một giây trước khi sắp chạm vào, Giản Hành Chi chịu hết nổi, y đẩy nàng ra, đồng thời ngoảnh mặt đi, la lên: “Không được!”

Vừa dứt lời, xe ngựa đột ngột dừng lại.

Sau đó, nó xoay đầu nhìn Giản Hành Chi nằm úp sấp trên bàn, không khỏi lộ chút thương cảm.

Cũng trong nháy mắt đó, Tần Uyển Uyển đánh một thủ đao vào cổ y.

Giản Hành Chi đẩy nhóm người ra, vén rèm xe, nhìn con đường lạ lẫm bên ngoài.

Giản Hành Chi ngã “bịch” một cái, gục xuống bàn.

“Hoan nghênh các người! Nô lệ mới!

Nơi đó người qua kẻ lại, rất nhiều người đều lên xe ngựa. Bởi vì Giản Hành Chi hôn mê nên được sắp xếp trong chiếc xe ngựa tốt nhất. Y là người cuối cùng, người vừa lên, xe ngựa đã lập tức khởi hành.

Tần Uyển Uyển kéo túi Càn Khôn trên tay y, đứng dậy chống nạnh: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta mà không xử được ngươi sao?”

Tần Uyển Uyển không để ý sự hoảng hốt của nó, lấy một cái túi nhỏ trong túi Càn Khôn ra nhét vào lòng Giản Hành Chi, vỗ vai y.

Dứt lời, Tần Uyển Uyển lại uống một viên Đan giải rượu, quay lại gọi Nam Phong vẫn luôn núp trong góc tối: “Ngươi mang y và cái hộp này đưa tới địa chỉ trong hộp đi.”

Tần Uyển Uyển kéo túi Càn Khôn trên tay y, đứng dậy chống nạnh: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta mà không xử được ngươi sao?”

“Hả?” Nam Phong bị biến cố đột ngột này làm sững sờ, khó tin hỏi: “Đưa… đưa đi?”

Đàn ông yêu phải một người phụ nữ…

Cầu mong chúng ta không oán hận đôi bên, mãi mãi yêu nhau.

“Đây chính là…” Giản Hành Chi nhìn tên đàn ông cao lớn thô kệch vác chuỳ trước mặt, cuộn chặt nắm đấm: “Công việc tốt mà cô ta nói?”

Tần Uyển Uyển không để ý sự hoảng hốt của nó, lấy một cái túi nhỏ trong túi Càn Khôn ra nhét vào lòng Giản Hành Chi, vỗ vai y.

“Chi Diễn thân yêu. Lúc ngươi nhìn thấy thư này, hẳn ngươi đang trên đường đi rồi.

“Tiền và khế ước bản thân đều đưa cho ngươi. Giản Chi Diễn, xem như ta không có lỗi với ngươi, sau này tự lo liệu lấy.”

Nam Phong nghe thấy mà ngỡ ngàng. Đợi Tần Uyển Uyển đi rồi, nó mới hoàn hồn, ngây ngốc đáp một tiếng: “Vâng.”

“Tiền và khế ước bản thân đều đưa cho ngươi. Giản Chi Diễn, xem như ta không có lỗi với ngươi, sau này tự lo liệu lấy.”

Tần Uyển Uyển nói xong thì đứng dậy, nhìn trời hửng sáng, lảo đảo ra ngoài: “Ta đi tìm Bách Tuế Ưu trước. Ngươi đưa y lên xe ngựa xong thì đi thẳng đến Thiên Kiếm Tông tìm người, bảo rằng ta tìm được Thiên Lưu rồi. Ngươi cảm ứng vị trí của ta, dẫn bọn họ tới đó.”

Tiếng đàn ông thô lỗ vang lên: “Xuống xe! Tất cả đều xuống xe!”

Giản Hành Chi cau mày, 666 không đáp. Một lát sau, nó an ủi Giản Hành Chi: “Thật ra công việc cô ấy tìm cho ngài rất tốt. Tôi cũng nghĩ đây là một dạng tình yêu.”

Nam Phong nghe thấy mà ngỡ ngàng. Đợi Tần Uyển Uyển đi rồi, nó mới hoàn hồn, ngây ngốc đáp một tiếng: “Vâng.”

Ta vì ngươi tìm một công việc rất tốt. Ngươi sẽ có tiền lương ổn định, sự nghiệp ổn định, sẽ tìm thấy hạnh phục thuộc về mình trong nhân thế.

“Không sao.” Bách Tuế Ưu mỉm cười: “Ngủ nhiều một chút càng tốt.”

Sau đó, nó xoay đầu nhìn Giản Hành Chi nằm úp sấp trên bàn, không khỏi lộ chút thương cảm.

Có một hôm ta thức dậy, bỗng cảm thấy thế giới thay đổi. Ta không còn là Tần Vãn ngươi yêu, mà ngươi cũng không còn là Chi Diễn ta yêu.

Đàn ông…

Y mở phong thư, phát hiện là thư Tần Vãn viết.

Đàn ông yêu phải một người phụ nữ…

Thật thảm quá mà!

Thật thảm quá mà!

Tần Uyển Uyển vịn tay Bách Tuế Ưu lên xe ngựa. Vừa lên, nàng đã cảm thấy mệt mỏi lan tràn, bèn dựa vào vách xe ngủ.

Dù sao đi nữa, nhiệm vụ chủ nhân đưa ra vẫn phải chấp hành. Nó cõng Giản Hành Chi lên, cầm cái hộp, dựa theo chỉ thị của Tần Uyển Uyển mà đưa hết tới vị trí Phường Vạn Sự chỉ định.

666 thở dài: “Haiz, chắc chắn là cô ấy thay lòng rồi, cảm thấy ngài không còn dịu dàng, yếu đuối như trong trí nhớ nữa.”

Cũng trong nháy mắt đó, Tần Uyển Uyển đánh một thủ đao vào cổ y.

Nơi đó người qua kẻ lại, rất nhiều người đều lên xe ngựa. Bởi vì Giản Hành Chi hôn mê nên được sắp xếp trong chiếc xe ngựa tốt nhất. Y là người cuối cùng, người vừa lên, xe ngựa đã lập tức khởi hành.

Chúng ta đều thay đổi rất nhiều. Ta hi vọng trước khi chúng ta nhìn nhau chán ghét, có thể duy trì một chút tốt đẹp cuối cùng trong lòng. Mỗi lần ta nhớ đến ngươi, ngươi đều là Giản Chi Diễn lương thiện nhất, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất trong lòng ta.

Mà Tần Uyển Uyển mang theo nửa men say đi tới cổng thành. Nhìn thấy Bách Tuế Ưu đợi ở đó, nàngxấu hổ cười với hắn: “Xin lỗi Bách đạo hữu, đêm qua ta uống hơi nhiều, có thể phải ngủ trong xe một lúc.”

Người xung quanh lục tục đi xuống, Giản Hành Chi cũng nhảy xuống. Vừa đáp xuống đất, y phát hiện bọn họ đang đứng trước một sơn động cực lớn.

Tần Uyển Uyển nói xong thì đứng dậy, nhìn trời hửng sáng, lảo đảo ra ngoài: “Ta đi tìm Bách Tuế Ưu trước. Ngươi đưa y lên xe ngựa xong thì đi thẳng đến Thiên Kiếm Tông tìm người, bảo rằng ta tìm được Thiên Lưu rồi. Ngươi cảm ứng vị trí của ta, dẫn bọn họ tới đó.”

“Không sao.” Bách Tuế Ưu mỉm cười: “Ngủ nhiều một chút càng tốt.”

Hai chiếc xe ngựa khởi hành hai hướng khác nhau. Đợi ánh dương hoàn toàn lên cao, Giản Hành Chi chợt tỉnh giấc. Y ngồi bật dậy, phát hiện một đám người ngồi xung quanh mình. Những người đàn ông này đều xanh xao vàng vọt, mặc y phục vải thô rách rưới, kinh ngạc nhìn Giản Hành Chi.

Dứt lời, hắn vươn tay về phía Tần Uyển Uyển: “Lý cô nương, lên xe đi.”

“Hả?” Nam Phong bị biến cố đột ngột này làm sững sờ, khó tin hỏi: “Đưa… đưa đi?”

Tần Uyển Uyển vịn tay Bách Tuế Ưu lên xe ngựa. Vừa lên, nàng đã cảm thấy mệt mỏi lan tràn, bèn dựa vào vách xe ngủ.

Tần Vãn của ngươi.”

Hai chiếc xe ngựa khởi hành hai hướng khác nhau. Đợi ánh dương hoàn toàn lên cao, Giản Hành Chi chợt tỉnh giấc. Y ngồi bật dậy, phát hiện một đám người ngồi xung quanh mình. Những người đàn ông này đều xanh xao vàng vọt, mặc y phục vải thô rách rưới, kinh ngạc nhìn Giản Hành Chi.

Mà Tần Uyển Uyển mang theo nửa men say đi tới cổng thành. Nhìn thấy Bách Tuế Ưu đợi ở đó, nàngxấu hổ cười với hắn: “Xin lỗi Bách đạo hữu, đêm qua ta uống hơi nhiều, có thể phải ngủ trong xe một lúc.”

Giản Hành Chi đẩy nhóm người ra, vén rèm xe, nhìn con đường lạ lẫm bên ngoài.

Dứt lời, hắn vươn tay về phía Tần Uyển Uyển: “Lý cô nương, lên xe đi.”

Y vừa nhúc nhích đã cảm giác được trong lòng có đồ vật. Y nhanh chóng móc một cái túi Càn Khôn trong lòng ra, phát hiện rất nhiều linh thạch và khế ước bán thân của y, cộng với một phong thư.

Y mở phong thư, phát hiện là thư Tần Vãn viết.

“Chi Diễn thân yêu. Lúc ngươi nhìn thấy thư này, hẳn ngươi đang trên đường đi rồi.

Giản Hành Chi ngã “bịch” một cái, gục xuống bàn.

Hô hấp của Tần Uyển Uyển và y quấn lấy nhau, gần trong gang tấc. Một giây trước khi sắp chạm vào, Giản Hành Chi chịu hết nổi, y đẩy nàng ra, đồng thời ngoảnh mặt đi, la lên: “Không được!”

Ta biết ngươi rất khó hiểu vì hành động của ta, vì sao ngươi nhất định phải đi. Thật ra, đây đều là vì ta không còn là ta nữa.

Có một hôm ta thức dậy, bỗng cảm thấy thế giới thay đổi. Ta không còn là Tần Vãn ngươi yêu, mà ngươi cũng không còn là Chi Diễn ta yêu.

Chúng ta đều thay đổi rất nhiều. Ta hi vọng trước khi chúng ta nhìn nhau chán ghét, có thể duy trì một chút tốt đẹp cuối cùng trong lòng. Mỗi lần ta nhớ đến ngươi, ngươi đều là Giản Chi Diễn lương thiện nhất, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất trong lòng ta.

Ta vì ngươi tìm một công việc rất tốt. Ngươi sẽ có tiền lương ổn định, sự nghiệp ổn định, sẽ tìm thấy hạnh phục thuộc về mình trong nhân thế.

Cầu mong chúng ta không oán hận đôi bên, mãi mãi yêu nhau.

Tần Vãn của ngươi.”

Đọc phong thư này, Giản Hành Chi rơi vào trầm tư.

666 thở dài: “Haiz, chắc chắn là cô ấy thay lòng rồi, cảm thấy ngài không còn dịu dàng, yếu đuối như trong trí nhớ nữa.”

“Ta vẫn chưa đủ dịu dàng sao?”

Giản Hành Chi cau mày, 666 không đáp. Một lát sau, nó an ủi Giản Hành Chi: “Thật ra công việc cô ấy tìm cho ngài rất tốt. Tôi cũng nghĩ đây là một dạng tình yêu.”

Dù sao đi nữa, nhiệm vụ chủ nhân đưa ra vẫn phải chấp hành. Nó cõng Giản Hành Chi lên, cầm cái hộp, dựa theo chỉ thị của Tần Uyển Uyển mà đưa hết tới vị trí Phường Vạn Sự chỉ định.

Vừa dứt lời, xe ngựa đột ngột dừng lại.

Tiếng đàn ông thô lỗ vang lên: “Xuống xe! Tất cả đều xuống xe!”

Đọc phong thư này, Giản Hành Chi rơi vào trầm tư.

Người xung quanh lục tục đi xuống, Giản Hành Chi cũng nhảy xuống. Vừa đáp xuống đất, y phát hiện bọn họ đang đứng trước một sơn động cực lớn.

“Tất cả đứng ngay ngắn, đẹp thì đưa qua cho đại nhân Thiên Lưu, xấu thì bắt đầu từ hôm nay, các người sẽ là thợ mỏ của hầm mỏ Thiên Sơn! Hầm mỏ Thiên Sơn sẽ không bạc đãi các người, đảm bảo mỗi bữa một cái bánh bao, mỗi ngày đào quặng tám canh giờ, việc làm ổn định, vĩnh viễn không nghỉ!”

“Hoan nghênh các người! Nô lệ mới!

Giản Hành Chi: “…”

“Đây chính là…” Giản Hành Chi nhìn tên đàn ông cao lớn thô kệch vác chuỳ trước mặt, cuộn chặt nắm đấm: “Công việc tốt mà cô ta nói?”

***

Câu hỏi gợi ý pass Chương 19 (1): Ở mấy chương trước, ai là người cho Tần Uyển Uyển mượn tiền? (Pass 3 chữ, viết thường, viết liền nhau, không dấu)

5 14 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

17 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Giây trước còn nói lời thâm tình mà giây sau đã đánh người ta rồi, đúng là chỉ có nữ chính của chúng ta.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Vòng một vòng lớn, cuối cùng cũng phải bắt Thiên Lưu.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chị tui bị lừa rồi ?

Last edited 2 Năm Cách đây by Azan0306
An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Là chị bị lừa hay là Nam Phong bỏ anh lên lộn xe :)))

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Không thể cảm động được một giây nào mà! Tình eo của hai người này cảm lạnh quá đi

IamLeia
IamLeia
2 Năm Cách đây

Đường nào cũng về La Mã, phải đi bắt Thiên Lưu =))))

Qul Taodo
Qul Taodo
1 Năm Cách đây

Hai người này đúng là: trong thế giới của mình ta là học bá, trong thế giới của người ta là học tra???

17
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!