Chương 18
Đây chính là công việc tốt mà cô ta nói?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển ôm hộp đại lễ nhậm chức ở trong phòng hồi lâu, một con hạc giấy đáp xuống trước cửa sổ nàng.
Tần Uyển Uyển chấm vào con hạc, lập tức nghe thấy giọng Bách Tuế Ưu truyền từ hạc ra: “Lý cô nương, ta đã ra khỏi rừng, không có gì đáng ngại. Nếu cô nương vẫn còn muốn đi cùng Bách mỗ, sáng sớm mai, ta ở cửa Đông trấn Tầm Tiên đợi cô.”
Tần Uyển Uyển đáp lại: “Ừ.”
Sau khi chấm vào hạt giấy, hạc cứ thế bay lên, rời khỏi tầm mắt Tần Uyển Uyển.
Hạc bay đi không baoḹlâu, Nam Phongằđã vào phòngởgọi Tần Uyển{Uyển: “Chủ nhân,ímọi việc đềuÏthu xếp ổníthoả. Người cóḽthể xuống lầuἶđối ẩm vớiổGiản đạo quân¸rồi.”
Tần UyểnờUyển nghe vậyégật đầu. Nàngãnốc vài viênệđan giải rượu,ưrốt cuộc mớiÍđủ cản đảmưđi xuống lầu.
Tốiỉnay, nàng phảiấchuốc say Giản°Hành Chi!
Tần UyểnĨUyển đến đìnhĩviện, nhìn thấyỉGiản Hành Chiἷmặc áo lam,íngồi bên trong.
NamľPhong là mộtòcon kiến phonginhã, chưa đến,nửa canh giờímà đã saiẵtiểu đệ củaẫnó biến sânἷviện thành mộtíbiển hoa. GiảnḻHành Chi ngồiágiữa biển hoa,ẵnghe thấy TầnịUyển Uyển xuốngἳlầu, y ngướcỷmắt, giơ chénặcười: “Cô tớiịrồi à?”
TầnệUyển Uyển ômẳhộp đựng thưưtiến cử vàụgiấy uỷ nhiệmľngồi xuống, đặtÏsang một bên.ăGiản Hành Chiînhìn cái hộp:ạ“Đây là gì?”ĩ
“Một phần lễựvật.”
Tần UyểnĨUyển đáp hếtísức nghiêm túc.įNói xong, nàngựrót rượu choưhai người.
Cả haiđđều ăn ýỵchuẩn bị chénìrượu. Rượu đầyḽchén, Tần UyểnổUyển đẩy choặGiản Hành Chi:í“Nổ tung VấnįTâm Tông, tẩyẳsạch oan khuấtịxuống núi, vốnồdĩ chúng taïnên ăn mừng,từ lâu. Nào,Їhai ta cạnởmột chén.”
GiảnįHành Chi lậpằtức gật đầu:ầ“Cạn.”
Hai ngườiổuống xong, GiảnỉHành Chi rótốrượu cho TầnḹUyển Uyển: “Mấyụngày qua vàoĩsinh ra tửỏcũng là cảmỵtình. Nào, cạnữmột chén.”
Tần¸Uyển Uyển gậtįđầu, nghiến răng:ĩ“Cạn.”
Hai ngườiủuống tới uốngÎlui. Mượn cớIcạn được vàiẽchén, Tần UyểnἳUyển thấy đốiádiện không hềísứt mẻ bỗngĩsực nhớ.
Nàng tớiĪchuốc say GiảnĭHành Chi, khôngằphải tới uốngἵrượu, lỡ bị‹y chuốc sayĨthì chẳng phảiĺxấu hổ lắmềsao?
Vì thể nàngļđổi quy tắc:ḹ“Chỉ uống rượuĬnhư thế khôngảvui, chúng taứchơi trò chơiïđi.”
“Chơi thếĩnào?”
“Chúng taìhỏi đáp nhau,ứđáp không đượcủthì uống rượu.”ở
“Được.” Giản HànhầChi đáp ứng²ngay. Y nghĩảmấy cái khácἱkhông biết, chứfít ra cácãloại linh thú,ơcỏ cây, kinhâvăn, kiếm thuật,ɨpháp thuật… thìẹy biết kháọnhiều.
“Vậy được rồi.”ɩTần Uyển Uyểnờgật đầu: “Biếtầđọc bảng cửuịchương không?”
“Đóïlà cái gì?”ɨGiản Hành Chiạngớ người.
Tần UyểnầUyển giơ tayạlên: “Uống.”
“Câuịđầu tiên trongỵ‘Thái thượng độạách chân kinh’ẳlà gì?”
TầnịUyển Uyển nghẹnḻhọng, không ngờỹGiản Hành ChiIcỡ tuổi nàyỹlại có thểầhỏi ra câuạcó học thứcįnhư thế. GiảnıHành Chi nhấcïtay: “Uống.”
TầnệUyển Uyển hításâu một hơi,ỳuống cạn chénἶrượu.
“Biết câu tiếpàtheo của ‘Giangằsơn xinh đẹpậnhường này, khiếnícho vô sốĩanh hùng thiẹnhau khom lưng’ầkhông?
Giản Hành Chiúkhông hề doĺdự uống rượu.
“Biếtôchồng năm lớpểChú sấm sétẽthế nào không?”ĩ
Tần Uyển Uyển‹uống rượu.
Hai ngườiĺuống tới uốngīlui, thần kỳ}là tri thứcỉhai bên lại‹chẳng có bấtỳcứ cái nàoỵtrùng lặp. Hỏi]mãi đến khuya,ihai người đềuìuống rồi ói,ọói rồi uống.
TầnằUyển Uyển dựaĩvào việc uốngừtrước đan giảiổrượu gắng gượngẹchống đỡ. GiảnἷHành Chi cũngἱdựa vào trậnópháp giải rượuếvận hành trongfcơ thể gianÎnan uống tiếp.
Sắcẳmặt Tần UyểnĭUyển đỏ rực,ḽnàng cảm giácịmình không thểihỏi nữa. Nhìnâsắc trời dầnÏsáng, nàng chốngļđầu, xoa tháiỉdương: “Hay làĬngươi làm một(chuyện, ta uốngểmột chén. Taỉlàm một chuyện,Ïngươi uống mộtichén.”
“Được.”
GiảnấHành Chi gậtữđầu: “Làm cáiìgì?”
“Đưa túiἷCàn Khôn choĩta.” Tần UyểnổUyển vươn tay.
GiảnạHành Chi ngheĨvậy, chống đầuĩcười một tiếng,ílấy túi CànịKhôn ở thắtựlưng xuống, mócờtrên tay: “VậyЇcô hứa vớiẵta…” Y nhìn)nàng chằm chằm:ļ“Cô sẽ tiếpįtục bảo vệíta đến phièthăng.”
Hai ngườiỷkhông nói lờiἵnào, lẳng lặngịnhìn nhau.
Hoa lêĪnhuộm ánh trăngổchậm rãi rơiĩxuống. Tần UyểnứUyển nghiến răng:ộ“Ngươi biết taỉmuốn làm gì.”³
“Cô muốn chạy.”ḻ
Giản Hành Chiãmở miệng khẳngỉđịnh.
Tần Uyển Uyểnặgượng cười: “Ta¹đang hoạch định(một tương laiòtốt đẹp choİngươi.”
“Cô tínhểvứt bỏ ta.”ấ
Ánh mắt GiảnảHành Chi lạnhậlẽo. Tần UyểnjUyển gian nanìnói dối: “Bởiưvì ta yêuệngươi.”
Dứt lời,õTần Uyển Uyểnĩkéo cái hộpătrên bàn tới:ḻ“Ta tìm mộtïcông việc mớiỉrất tốt choÎngươi. Một thángỉmười ngày nghỉ,)bên trên cấpḹphòng, cấp lươngjthực, tiền lươngứhàng tháng, vừaâổn định, vừaôyên bình. TầnỉUyển Uyển càngõnói càng chuaíxót: “Đây làἳhạnh phúc lớn)nhất mà taícó thể choõngươi. Chi Diễnịà, đi đi.”ủ
Giản Hành Chiễkhông đáp. Yínhìn giấy uỷỉnhiệm trong hộp.ộHồi lâu sau,ìy ngẩng đầuịnhìn Tần UyểnẹUyển: “Đầu côἷcó bệnh à?”²
Giản Hành ChiĨy từ khiỉsinh ra đãìlà Kim Đan,ũluôn là ngườiồxuất sắc trongíđám người tuịtiên. Vậy màỵnàng lại bảoờy đi thủơkho?
“Sự ưu túịcủa ta…” GiảnồHành Chi hếtànhịn nổi: “Côìkhông thấy sao?”ĩ
“Chi Diễn.” TầnếUyển Uyển đứngêdậy, bước tớiètrước mặt y:ã“Ta biết ngươiĩkhông buông bỏḷđược ta, nhưngéchúng ta đềuĩđã thay đổiɩrồi.”
Dứt lời,ĮTần Uyển Uyểnúbưng mặt GiảnɩHành Chi. GiảnưHành Chi hoảngľhồn, y cứngíđờ nhìn TầnĬUyển Uyển bưng¹mặt mình, nhìnốtừ trên cao)xuống: “Cô… côἱtính làm gì?”ẵ
“Ta biết ngươiìmuốn cái gì…”ỗVẻ mặt Tần[Uyển Uyển thâmảtình: “Thế nhưngἰChi Diễn, trongЇlòng ta, ngươiÍlà quan trọngĪnhất, cũng làīngười mà taľkhông buông bỏếđược nhất…”
Dứtïlời, Tần UyểnủUyển cúi đầu,Ïhoa lê xoay}vần xung quanhĩnàng. Giản HànhỹChi thấy nàng:nhắm mắt, khuônốmặt càng ngàyưcàng gần, nhịp¹tim đập cựcẹnhanh, cả ngườiịđều cứng nhắc.ỉY giống nhưỉmột con mèoIbị chấn kinhİtột độ, trongđnháy mắt xùỹlông lên, cuốngḹcuồng lùi vềờsau.
“Chúng ta dùngínụ hôn nàyìđể tạm biệt.ểTừ nay vềésau, ngươi sẽítrải qua hạnhỉphúc mà taĩkhông bao giờĩvới tới…”
Hô hấp của Tần Uyển Uyển và y quấn lấy nhau, gần trong gang tấc. Một giây trước khi sắp chạm vào, Giản Hành Chi chịu hết nổi, y đẩy nàng ra, đồng thời ngoảnh mặt đi, la lên: “Không được!”
Vừa dứt lời, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Sau đó, nó xoay đầu nhìn Giản Hành Chi nằm úp sấp trên bàn, không khỏi lộ chút thương cảm.
Cũng trong nháy mắt đó, Tần Uyển Uyển đánh một thủ đao vào cổ y.
Giản Hành Chi đẩy nhóm người ra, vén rèm xe, nhìn con đường lạ lẫm bên ngoài.
Giản Hành Chi ngã “bịch” một cái, gục xuống bàn.
“Hoan nghênh các người! Nô lệ mới!
Nơi đó người qua kẻ lại, rất nhiều người đều lên xe ngựa. Bởi vì Giản Hành Chi hôn mê nên được sắp xếp trong chiếc xe ngựa tốt nhất. Y là người cuối cùng, người vừa lên, xe ngựa đã lập tức khởi hành.
Tần Uyển Uyển kéo túi Càn Khôn trên tay y, đứng dậy chống nạnh: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta mà không xử được ngươi sao?”
Tần Uyển Uyển không để ý sự hoảng hốt của nó, lấy một cái túi nhỏ trong túi Càn Khôn ra nhét vào lòng Giản Hành Chi, vỗ vai y.
Dứt lời, Tần Uyển Uyển lại uống một viên Đan giải rượu, quay lại gọi Nam Phong vẫn luôn núp trong góc tối: “Ngươi mang y và cái hộp này đưa tới địa chỉ trong hộp đi.”
Tần Uyển Uyển kéo túi Càn Khôn trên tay y, đứng dậy chống nạnh: “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, ta mà không xử được ngươi sao?”
“Hả?” Nam Phong bị biến cố đột ngột này làm sững sờ, khó tin hỏi: “Đưa… đưa đi?”
Đàn ông yêu phải một người phụ nữ…
Cầu mong chúng ta không oán hận đôi bên, mãi mãi yêu nhau.
“Đây chính là…” Giản Hành Chi nhìn tên đàn ông cao lớn thô kệch vác chuỳ trước mặt, cuộn chặt nắm đấm: “Công việc tốt mà cô ta nói?”
Tần Uyển Uyển không để ý sự hoảng hốt của nó, lấy một cái túi nhỏ trong túi Càn Khôn ra nhét vào lòng Giản Hành Chi, vỗ vai y.
“Chi Diễn thân yêu. Lúc ngươi nhìn thấy thư này, hẳn ngươi đang trên đường đi rồi.
“Tiền và khế ước bản thân đều đưa cho ngươi. Giản Chi Diễn, xem như ta không có lỗi với ngươi, sau này tự lo liệu lấy.”
Nam Phong nghe thấy mà ngỡ ngàng. Đợi Tần Uyển Uyển đi rồi, nó mới hoàn hồn, ngây ngốc đáp một tiếng: “Vâng.”
“Tiền và khế ước bản thân đều đưa cho ngươi. Giản Chi Diễn, xem như ta không có lỗi với ngươi, sau này tự lo liệu lấy.”
Tần Uyển Uyển nói xong thì đứng dậy, nhìn trời hửng sáng, lảo đảo ra ngoài: “Ta đi tìm Bách Tuế Ưu trước. Ngươi đưa y lên xe ngựa xong thì đi thẳng đến Thiên Kiếm Tông tìm người, bảo rằng ta tìm được Thiên Lưu rồi. Ngươi cảm ứng vị trí của ta, dẫn bọn họ tới đó.”
Tiếng đàn ông thô lỗ vang lên: “Xuống xe! Tất cả đều xuống xe!”
Giản Hành Chi cau mày, 666 không đáp. Một lát sau, nó an ủi Giản Hành Chi: “Thật ra công việc cô ấy tìm cho ngài rất tốt. Tôi cũng nghĩ đây là một dạng tình yêu.”
Nam Phong nghe thấy mà ngỡ ngàng. Đợi Tần Uyển Uyển đi rồi, nó mới hoàn hồn, ngây ngốc đáp một tiếng: “Vâng.”
Ta vì ngươi tìm một công việc rất tốt. Ngươi sẽ có tiền lương ổn định, sự nghiệp ổn định, sẽ tìm thấy hạnh phục thuộc về mình trong nhân thế.
“Không sao.” Bách Tuế Ưu mỉm cười: “Ngủ nhiều một chút càng tốt.”
Sau đó, nó xoay đầu nhìn Giản Hành Chi nằm úp sấp trên bàn, không khỏi lộ chút thương cảm.
Có một hôm ta thức dậy, bỗng cảm thấy thế giới thay đổi. Ta không còn là Tần Vãn ngươi yêu, mà ngươi cũng không còn là Chi Diễn ta yêu.
Đàn ông…
Y mở phong thư, phát hiện là thư Tần Vãn viết.
Đàn ông yêu phải một người phụ nữ…
Thật thảm quá mà!
Thật thảm quá mà!
Tần Uyển Uyển vịn tay Bách Tuế Ưu lên xe ngựa. Vừa lên, nàng đã cảm thấy mệt mỏi lan tràn, bèn dựa vào vách xe ngủ.
Dù sao đi nữa, nhiệm vụ chủ nhân đưa ra vẫn phải chấp hành. Nó cõng Giản Hành Chi lên, cầm cái hộp, dựa theo chỉ thị của Tần Uyển Uyển mà đưa hết tới vị trí Phường Vạn Sự chỉ định.
666 thở dài: “Haiz, chắc chắn là cô ấy thay lòng rồi, cảm thấy ngài không còn dịu dàng, yếu đuối như trong trí nhớ nữa.”
Cũng trong nháy mắt đó, Tần Uyển Uyển đánh một thủ đao vào cổ y.
Nơi đó người qua kẻ lại, rất nhiều người đều lên xe ngựa. Bởi vì Giản Hành Chi hôn mê nên được sắp xếp trong chiếc xe ngựa tốt nhất. Y là người cuối cùng, người vừa lên, xe ngựa đã lập tức khởi hành.
Chúng ta đều thay đổi rất nhiều. Ta hi vọng trước khi chúng ta nhìn nhau chán ghét, có thể duy trì một chút tốt đẹp cuối cùng trong lòng. Mỗi lần ta nhớ đến ngươi, ngươi đều là Giản Chi Diễn lương thiện nhất, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất trong lòng ta.
Mà Tần Uyển Uyển mang theo nửa men say đi tới cổng thành. Nhìn thấy Bách Tuế Ưu đợi ở đó, nàngxấu hổ cười với hắn: “Xin lỗi Bách đạo hữu, đêm qua ta uống hơi nhiều, có thể phải ngủ trong xe một lúc.”
Người xung quanh lục tục đi xuống, Giản Hành Chi cũng nhảy xuống. Vừa đáp xuống đất, y phát hiện bọn họ đang đứng trước một sơn động cực lớn.
Tần Uyển Uyển nói xong thì đứng dậy, nhìn trời hửng sáng, lảo đảo ra ngoài: “Ta đi tìm Bách Tuế Ưu trước. Ngươi đưa y lên xe ngựa xong thì đi thẳng đến Thiên Kiếm Tông tìm người, bảo rằng ta tìm được Thiên Lưu rồi. Ngươi cảm ứng vị trí của ta, dẫn bọn họ tới đó.”
“Không sao.” Bách Tuế Ưu mỉm cười: “Ngủ nhiều một chút càng tốt.”
Hai chiếc xe ngựa khởi hành hai hướng khác nhau. Đợi ánh dương hoàn toàn lên cao, Giản Hành Chi chợt tỉnh giấc. Y ngồi bật dậy, phát hiện một đám người ngồi xung quanh mình. Những người đàn ông này đều xanh xao vàng vọt, mặc y phục vải thô rách rưới, kinh ngạc nhìn Giản Hành Chi.
Dứt lời, hắn vươn tay về phía Tần Uyển Uyển: “Lý cô nương, lên xe đi.”
“Hả?” Nam Phong bị biến cố đột ngột này làm sững sờ, khó tin hỏi: “Đưa… đưa đi?”
Tần Uyển Uyển vịn tay Bách Tuế Ưu lên xe ngựa. Vừa lên, nàng đã cảm thấy mệt mỏi lan tràn, bèn dựa vào vách xe ngủ.
Tần Vãn của ngươi.”
Hai chiếc xe ngựa khởi hành hai hướng khác nhau. Đợi ánh dương hoàn toàn lên cao, Giản Hành Chi chợt tỉnh giấc. Y ngồi bật dậy, phát hiện một đám người ngồi xung quanh mình. Những người đàn ông này đều xanh xao vàng vọt, mặc y phục vải thô rách rưới, kinh ngạc nhìn Giản Hành Chi.
Mà Tần Uyển Uyển mang theo nửa men say đi tới cổng thành. Nhìn thấy Bách Tuế Ưu đợi ở đó, nàngxấu hổ cười với hắn: “Xin lỗi Bách đạo hữu, đêm qua ta uống hơi nhiều, có thể phải ngủ trong xe một lúc.”
Giản Hành Chi đẩy nhóm người ra, vén rèm xe, nhìn con đường lạ lẫm bên ngoài.
Dứt lời, hắn vươn tay về phía Tần Uyển Uyển: “Lý cô nương, lên xe đi.”
Y vừa nhúc nhích đã cảm giác được trong lòng có đồ vật. Y nhanh chóng móc một cái túi Càn Khôn trong lòng ra, phát hiện rất nhiều linh thạch và khế ước bán thân của y, cộng với một phong thư.
Y mở phong thư, phát hiện là thư Tần Vãn viết.
“Chi Diễn thân yêu. Lúc ngươi nhìn thấy thư này, hẳn ngươi đang trên đường đi rồi.
Giản Hành Chi ngã “bịch” một cái, gục xuống bàn.
Hô hấp của Tần Uyển Uyển và y quấn lấy nhau, gần trong gang tấc. Một giây trước khi sắp chạm vào, Giản Hành Chi chịu hết nổi, y đẩy nàng ra, đồng thời ngoảnh mặt đi, la lên: “Không được!”
Ta biết ngươi rất khó hiểu vì hành động của ta, vì sao ngươi nhất định phải đi. Thật ra, đây đều là vì ta không còn là ta nữa.
Có một hôm ta thức dậy, bỗng cảm thấy thế giới thay đổi. Ta không còn là Tần Vãn ngươi yêu, mà ngươi cũng không còn là Chi Diễn ta yêu.
Chúng ta đều thay đổi rất nhiều. Ta hi vọng trước khi chúng ta nhìn nhau chán ghét, có thể duy trì một chút tốt đẹp cuối cùng trong lòng. Mỗi lần ta nhớ đến ngươi, ngươi đều là Giản Chi Diễn lương thiện nhất, xinh đẹp nhất, dịu dàng nhất trong lòng ta.
Ta vì ngươi tìm một công việc rất tốt. Ngươi sẽ có tiền lương ổn định, sự nghiệp ổn định, sẽ tìm thấy hạnh phục thuộc về mình trong nhân thế.
Cầu mong chúng ta không oán hận đôi bên, mãi mãi yêu nhau.
Tần Vãn của ngươi.”
Đọc phong thư này, Giản Hành Chi rơi vào trầm tư.
666 thở dài: “Haiz, chắc chắn là cô ấy thay lòng rồi, cảm thấy ngài không còn dịu dàng, yếu đuối như trong trí nhớ nữa.”
“Ta vẫn chưa đủ dịu dàng sao?”
Giản Hành Chi cau mày, 666 không đáp. Một lát sau, nó an ủi Giản Hành Chi: “Thật ra công việc cô ấy tìm cho ngài rất tốt. Tôi cũng nghĩ đây là một dạng tình yêu.”
Dù sao đi nữa, nhiệm vụ chủ nhân đưa ra vẫn phải chấp hành. Nó cõng Giản Hành Chi lên, cầm cái hộp, dựa theo chỉ thị của Tần Uyển Uyển mà đưa hết tới vị trí Phường Vạn Sự chỉ định.
Vừa dứt lời, xe ngựa đột ngột dừng lại.
Tiếng đàn ông thô lỗ vang lên: “Xuống xe! Tất cả đều xuống xe!”
Đọc phong thư này, Giản Hành Chi rơi vào trầm tư.
Người xung quanh lục tục đi xuống, Giản Hành Chi cũng nhảy xuống. Vừa đáp xuống đất, y phát hiện bọn họ đang đứng trước một sơn động cực lớn.
“Tất cả đứng ngay ngắn, đẹp thì đưa qua cho đại nhân Thiên Lưu, xấu thì bắt đầu từ hôm nay, các người sẽ là thợ mỏ của hầm mỏ Thiên Sơn! Hầm mỏ Thiên Sơn sẽ không bạc đãi các người, đảm bảo mỗi bữa một cái bánh bao, mỗi ngày đào quặng tám canh giờ, việc làm ổn định, vĩnh viễn không nghỉ!”
“Hoan nghênh các người! Nô lệ mới!
Giản Hành Chi: “…”
“Đây chính là…” Giản Hành Chi nhìn tên đàn ông cao lớn thô kệch vác chuỳ trước mặt, cuộn chặt nắm đấm: “Công việc tốt mà cô ta nói?”
***
Câu hỏi gợi ý pass Chương 19 (1): Ở mấy chương trước, ai là người cho Tần Uyển Uyển mượn tiền? (Pass 3 chữ, viết thường, viết liền nhau, không dấu)
Giây trước còn nói lời thâm tình mà giây sau đã đánh người ta rồi, đúng là chỉ có nữ chính của chúng ta.
Vòng một vòng lớn, cuối cùng cũng phải bắt Thiên Lưu.
Chị tui bị lừa rồi ?
Là chị bị lừa hay là Nam Phong bỏ anh lên lộn xe :)))
Không thể cảm động được một giây nào mà! Tình eo của hai người này cảm lạnh quá đi
Đường nào cũng về La Mã, phải đi bắt Thiên Lưu =))))
Hai người này đúng là: trong thế giới của mình ta là học bá, trong thế giới của người ta là học tra???