Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 19(1)

Chương 19 (1)

Rốt cuộc ngươi là ai?!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Chủ nhân, đây là chuyện tốt đó.” 666 nhìn phản ứng của Giản Hành Chi, nhanh chóng trấn an: “Ngài nhớ nhiệm vụ thứ hai sau khi chúng ta gây hoạ không? Ngài phải khiến nữ chính đối mặt với quỷ háo sắc Thiên lưu, sau đó để nữ chính đánh bại hắn, lấy được bảo vật ‘Thiên diện’ trong tay hắn. Không có Thiên diện, nữ chính tham gia Đại hội đấu kiếm có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào. Dù sao hai người vừa cho nổ Vấn Tâm Tông, lộ diện không tốt lắm. Ngài nghĩ cách lẫn vào chỗ Thiên Lưu, gửi tin cho Tần Vãn, bảo cô ấy đến cứu ngài, rồi lại chém Thiên Lưu. Như vậy không phải nhiệm vụ thứ hai hoàn thành rồi sao?!”

“Cô ta sẽ đến cứu ta sao?” Giản Hành Chi lạnh nhạt quan sát xung quanh, khẳng định với 666: “Cô ta sẽ không đến cứu ta.”

666: “…

Căn c vàoìs quan sátmy ngày gnĬđây, kh năng:n chính báo{quan ln hơn.

Mtìngưi mt hthng lâm vàoòu su. Lúcínày, tên qunùs cm mt¹quyn s conđi ti trưcmt ngưi khác,bt đu phân]chia hưng điftng ngưi.

Đào qung.”

Đào qung.”

Đào…Qun s ngưcÏmt, nhìn thyIba phn lnhlùng, ba phnɩkhinh mit, cng)vi ánh mtngo mn trênímt Gin HànhChi, mt ôngãta sáng lên:“A! Đây khôngphi là cáiív mà điĩnhân Thiên Lưuc ý cănľdn sao? Mau!Thông báo đinhân, báo hàngđđến ri!”

“Cý căn dn?”,

Gin Hành Chicau mày: “Hnúbiết trưc taIsp đến đâysao?”

Va dtli, hai tên³đàn ông xuxí xông lên,ļmnh m tróiy li.

Mc dùđi vi GinHành Chi màinói dây thngnày trói haykhông cũng chng(có gì khácđbit, nhưng yvn phi hp(vi bn chúng,cho chúng mtĩít cm giácưu vit, mcíbinh tôm tưngăcá này dníy đến mthang đng.

Rõ rànghang đng nàyxa hoa hơnch lúc nãyănhiu, cơ bnđưc xem làïmt cung đin.êĐám ngưi huĩđưa y đếntm ra schЇs trong bntm trưc, sauõđó thay mtõb trưng bàoátơ la đìthm mà trên³cơ bn chúlà mt sidây tht lưngăbuc lng lo,ngay c ngcđcũng chng che}ni, mi bưcđi là lbp đùi. Tócđưc buc bngjsi ruy băng,)trang đim đm,gia trán vÍho tiết ngnla, trông hết)sc yêu m,ļmuôn phn lnglơ.

Gin Hành Chiɨđơ ngưi đbn chúng ănídin, mun xemÏrt cuc bnàchúng mun giátrò gì. Ch³sau khi sason xong, đámngưi đưa yti mt gianĺphòng, ly ruybăng đen trói]cht tay vàbt mt y,énhét trân châuÍvào ming, đtľy qu dưiơđt, sau đóra ngoài.

Căn phòngơtr nên imng. Gin HànhêChi không nhìnũthy gì, cũnglưi lãng phíýthn thc quanĩsát. Đi mt³lúc, y bng¸nghe thy tiếngbưc chân trong(bóng đêm truynt ngoài vào.áY ch đifchc lát thìnghe thy mtging nói quenļthuc: “Trương côngt.” Tiếng vadt, miếng bt°mt b kéoìxung, Gin HànhĩChi nheo mt,ībt đu quansát bn phía.

Đâylà mt hangđng khá âmɩu, ngay chínhgia có mtưchiếc giưng lntri tm gaếgiưng màu đ,bên trên phchăn đ thmÍthêu kim tuyếnch ‘H, xungquanh thp nếnòh, nhng nơikhác vn làĬdáng v hangđng, trông âmíkhí dày đc.

GinľHành Chi pháthin có rtįnhiu bóng đen²lc lư trênîmt đt. Yngng đu, nhìnâthy mt ngưi:tr tui mcľh phc, haitay trói cht,treo ngưc bên(trên, đong đưanơi cao, khôngĩbiết đã chếtĩhay còn sng.

Mtngưi trong đómc trưng sam)màu trng, đuIđi mũ caomàu trng, nhmmt, khuôn mtítái nht mangètheo chút suyiyếu. Gin HànhChi va nhìnIđã nhn ra——

Bách Tuế Ưu.

Thếnào?” Ging nóiưdu dàng quenthuc vang lên.ĨGin Hành Chiăquay đu, nhìnįthy ‘Bách TuếàƯu mc hbào, nm nghiêngɨ mép kimto, cưi hípmt quan sátjGin Hành Chi:ì“Có phi nhìnéthy bn togit mình lmôkhông?”

Gin HànhChi không đáp.ïY va nhìnìthoáng qua đãhiu.

“Ngươi là quõháo sc ThiênăLưu.”

Qu háosc Thiên Lưuũcó bo vt)Thiên din,có th biếnra bt kĺhình dáng ngưinào mà hnîtng gp.

Thiên Lưuinghe vy bèncưi: “Không ti,ùđúng là bnïto.”

“Bách TuếƯu đã chếtơtrong tay ngươifri.” Gin HànhìChi m ming:khng đnh, Thiên³Lưu lc đu:“Bn to khônggiết m nhân.”

Dt li, hnđng dy, phephy qut lôngchim trên tay:“Bn to chthích sưu tm,nht là ngưiúnhư ngươi vàLý cô nương…ÍBách Tuế Ưuũgiơ tay lên,qut lông chimìlưt qua khuônìmt Gin HànhChi, ging nóitrm khàn: “Bn}to thích cc.”ì

Lý cô nương?”âGin Hành Chijliếc nhìn hn:í“Ngươi làm gììcô ta ri?”ế

“Yên tâm.” ThiêniLưu hưng chiếcgương cách đó°không xa võmt vòng, mtgương lp tcɩxut hin khung)cnh Tn UynõUyn ng trongxe nga: “PhânÎthân ca tas nhanh chóngiđưa cô taļti đây thôi.”

Gin Hành Chikhông nói, yõnhìn Tn UynĭUyn ng ngonlành trên xeđnga, ch tiếckhông th nhyvào đá nàngmt phát.

Ng ngng, lúc nào(ri mà cònmun ng!

Không biếtàcó phi oánînim ca yquá mnh hay³không, Tn UynUyn vn đangng say trênàkhung cnh mơmàng m mt.

Nàngĭngáp mt tiếng,í‘Bách Tuế ƯuĬbên cnh ngngiđu khi trangísách, nhìn TnưUyn Uyn: “Lýcô nương, côíthc ri?”

À,õBách đo hu.”İTn Uyn UynÏcun rèm xe,ùnhìn ra bên²ngoài, phát hinâxung quanh câyâcao ngút tri,đging như đãvào núi sâu.Nàng nhíu mày:Chúng ta đangđi ti đâuthế?”

“Con đưngthưng đi lênãThiên Kiếm Tôngíb chn ri…óBách Tuế Ưugii thích: “Phiìvòng qua đưngnh, nhiu rngếnúi.”

Vy à.”ếTn Uyn Uyngt đu, cưiĭvi ‘Bách TuếîƯu: “Cc khĩcho huynh ri.”:

Không cc kh.”

‘Bách Tuế Ưuírót nưc choïTn Uyn Uyn:è“Cô nương ungĩtiếp mt ccìđi, lát naýlà đến ri.”²

Tn Uyn Uyngt đu, nhn¸ly nưc cahn ung mtôngm.

Nhìn ‘Bách TuếİƯu trên khunghình nói chuynvi Tn UynɨUyn, Gin HànhĩChi quay đuănhìn Thiên Lưu.

KíKim Đan màcó th luynıra phân thân...”Gin Hành Chiìnhưng mày: “Bnlĩnh ngươi khôngnh nh?”

“Mt]phàm nhân liЇdám nói nhưvy vi bnto, lá ganngươi ln thtĮđy.”

Bách TuếƯu nói xong,ngi xung, vươntay nm cmĪGin Hành Chi:j“Ngươi cho rngngươi vn còn{ch t bov sao?”

“Nếukhông có cht ngươi… TayôThiên Lưu chmĩrãi lưt quafgò má Gin)Hành Chi: “Đêmđu tiên gpĨnhau, ngươi đãà ch nàyri.”

Vy tihôm đó làɨngươi?”

Ánh mtGin Hành Chiílnh lo, ýЇcưi khoé môijkhông gim.

Thiên Lưunghiêng đu: “?jCh nhân ngươiưtng nói vingươi à? Xemra quan h¸ch t hai²ngưi rt tt.ĮTa vn đnhâra tay vicác ngưi, aiïng ch tįngươi cũng cóũchút bn lĩnh.Hôm qua étrong rng, côɨta và ngươiìtách ra, tađnh mt mìnhЇthu dn côĩta, cho nênóc tình chunób rt nhiuàthuc mê, lacô ta làc ho linh.Ai ng cáiĨbà điên đóôngi nhiu thuc}mê như vymà chng hÏhn gì! Nếuýkhông phi hômqua ta thuchết năm mươicon chó thìta còn tưngɪmình mua nhmhàng gi!”

GinHành Chi: “…]

“Cũng may taɨđã biết …jThiên Lưu xoay¸đu li, dudàng nhìn GinõHành Chi: “Khôngîphi cô tacó viên Longáđan sao, vyđúng là khôngth đánh thucĩđưc, nhưng nếusong tu lilà đi b.”

“Ngươi còn munsong tu viĩcô ta?”

GinHành Chi nhìnThiên Lưu gingnhư nhìn ngưichết.

Thiên Lưu cưito: “Ngươi nghĩta không thsao? Đàn bàIđu l lơiİong bưm, ngươiļxem đi.”

Dtđli, Thiên Lưunhìn Tn UynêUyn trên khunghình: “Cô tavà phân thânĮca ta tròchuyn vui vc nào. Ngươicó tin takhiến cô tađng lòng chlà chuyn chcflát hay không?”

Tht sao?” MtGin Hành Chi²vô cm: “Takhông tin.”

“Ngươiđúng là mtlòng mt dĮvi đànbà này!” ThiênăLưu nghiến răng:“Ngươi đi đy!”°

Dt li, GiníHành Chi nhìnúthy Bách TuếƯu trên khungĮhình nhìn chmùchm Tn UynUyn.

Tần Uyển Uyển đang uống nước. Để ý tới ánh mắt Bách Tuế Ưu, nàng hơi dè dặt giống như ngượng ngùng: “Bách đạo hữu nhìn ta hoài như vậy làm gì?”

“Khoái lạc…” Giản Hành Chi ngẩng đầu, nhìn đăm đăm Thiên Lưu, nhếch khoé môi: “ĐM nhà ngươi!”

“Cô nương thật xinh đẹp.” Bách Tuế Ưu nói xong, đứng lên ngồi xuống bên cạnh Tần Uyển Uyển: “Chưa ai nói với cô nương những lời này sao?”

“Cô nương thật xinh đẹp.” Bách Tuế Ưu nói xong, đứng lên ngồi xuống bên cạnh Tần Uyển Uyển: “Chưa ai nói với cô nương những lời này sao?”

Giản Hành Chi nhìn gương mặt yêu mị trước mặt, không nhịn được siết chặt nắm đấm.

Thiên Lưu trợn trừng mắt.

Tần Uyển Uyển thấy vậy cũng không né tránh, ngồi cách hắn nửa cánh tay, giống như e lệ nói: “Đúng là chưa.”

Cũng chính lúc này, Giản Hành Chi túm đầu hắn, đâm tiếp một nhát vào bụng: “Nghĩ cách khiến cô ta tới đây!”

Tần Uyển Uyển thấy vậy cũng không né tránh, ngồi cách hắn nửa cánh tay, giống như e lệ nói: “Đúng là chưa.”

“Cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, là người mà Bách mỗ bình sinh hiếm gặp. Nay chỉ có hai người chúng ta, Bách mỗ có một câu không biết có mạo phạm hay không…”

“Ngươi là Thiên Lưu.” Tần Uyển Uyển cười: “Ta đâu có ngốc, ta vẫn biết sự khác biệt giữa cỏ hoả linh vào thuốc mê.”

“Nói với cô ta…” Giản Hành Chi nhìn hình ảnh Bách Tuế Ưu trên gương phun một búng máu, Tần Uyển Uyển kế bên mặt mày lo lắng, y rét lạnh ra lệnh: “Rằng ta bị ngươi bắt, bảo cô ta tới cứu.”

“Đạo hữu đã thấy mạo phạm, thôi thì đừng nói.” Tần Uyển Uyển quay đầu đi, dáng vẻ yểu điệu, Giản Hành Chi nhìn mà rùng mình.

“Chết rồi?”

“Cô ta thích kiểu này hả?” Giản Hành Chi nổi sùng: “Sở thích kiểu gì thế?!”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển trong xe ngựa đang lau máu trên khoé môi Bách Tuế Ưu, lo lắng hỏi: “Huynh thế nào rồi?”

Giản Hành Chi nghiến răng, 666 không dám khuyên can.

Tần Uyển Uyển không hề do dự đâm tiếp một nhát vào bụng hắn: “Xin lỗi…” Tần Uyển Uyển tươi cười: “Lời ngươi nói, ta chẳng tin một chữ nào.”

“Thế nào?” Thiên Lưu quạt cây quạt, mỉm cười nhìn xuống Giản Hành Chi: “Nhìn người phụ nữ mình yêu tình tứ với người khác có cảm giác gì?”

Giản Hành Chi nghe miêu tả như vậy thì sững sờ.

Nghẹn một hồi, nó run run nói: “Chủ nhân, nhiệm vụ có thể hoàn thành rồi!”

“Ta có cảm giác gì liên quan gì tới ngươi?” Giản Hành Chi ngước mắt: “Ngươi thích cô ta như thế, còn bắt ta làm gì?”

“Trương Tam.” Thiên Lưu nâng mặt Giản Hành Chi: “Ba người chúng ta cùng sống khoái lạc đi!”

Câu vừa dứt, tay Giản Hành Chi đã xoay một cái, trận pháp hút linh khí hiện lên lòng bàn tay. Cùng lúc đó, linh lực hoá kiếm xuất hiện trên tay kia, đột ngột cắt đứt ruy băng trói tay, nhắm thẳng vào Thiên Lưu!

“Thích cô ta?”

Thiên Lưu thấy Giản Hành Chi không nói lời nào, bèn vương tay áp lên gò má Giản Hành Chi: “Ta và cô ta song tu chỉ vì Long đan, song tu với ngươi mới là tình yêu của ta.”

Khuôn mặt Tần Uyển Uyển lo lắng khó hiểu, Bách Tuế Ưu nuốt một búng máu, gian nan nói: “Ta lo Phường Vạn Sự làm việc bất lợi nên muốn tiễn Trương công tử một đoạn, cố ý biến ra phân thân trông chừng bên cạnh huynh ấy. Hiện giờ huynh ấy xảy ra chuyện, phân thân của ta bị thương, ta bị cắn trả nên hộc máu. Lý cô nương, cô mau đi về phía trước, ba dặm đường nữa là…”

Thiên Lưu khẽ cười nhạo: “Nhan sắc tầm thường, làm sao bằng tuyệt sắc nhân gian như ngươi?”

Thiên Lưu vội vàng thối lui ra sau. Giản Hành Chi tựa như ma quỷ, trường kiếm vạch một nhát giữa không trung, kiếm khí hoá thành mười mấy thanh kiếm đâm thẳng về phía Thiên Lưu, “ầm” một tiếng, ghim hắn lên vách đá.

Nguyên thân bị đau, phân thân trò chuyện trên xe ngựa với Tần Uyển Uyển đột ngột biến sắc. Tần Uyển Uyển lo lắng nhìn hắn: “Bách đạo hữu, huynh sao thế?”

Giản Hành Chi nghe miêu tả như vậy thì sững sờ.

“Ta có cảm giác gì liên quan gì tới ngươi?” Giản Hành Chi ngước mắt: “Ngươi thích cô ta như thế, còn bắt ta làm gì?”

Thiên Lưu ngồi xuống, nhìn y thâm tình: “Trương Tam, người ta yêu không phải cô ta, mà là ngươi.”

“Đâm thọt kiểu này…” 666 thở dài: “Ai mà sống nổi. Chủ nhân, ta xin hệ thống kéo dài một khắc đồng hồ. Một khắc sau, nếu ngài không tìm được cách giải quyết, dòng điện sẽ đến, ngài chuẩn bị tinh thần đi.”

Giản Hành Chi nhìn gương mặt yêu mị trước mặt, không nhịn được siết chặt nắm đấm.

Thiên Lưu hộc máu: “Ta nói ngay.”

Thiên Lưu thấy Giản Hành Chi không nói lời nào, bèn vương tay áp lên gò má Giản Hành Chi: “Ta và cô ta song tu chỉ vì Long đan, song tu với ngươi mới là tình yêu của ta.”

Giản Hành Chi: “…”

“Ta chịu hết nổi rồi.”

Giản Hành Chi nghiến răng, 666 không dám khuyên can.

Tình huống thế này, quả thật nó cũng chẳng mở miệng khuyên nổi.

Tình huống thế này, quả thật nó cũng chẳng mở miệng khuyên nổi.

Nghẹn một hồi, nó run run nói: “Chủ nhân, nhiệm vụ có thể hoàn thành rồi!”

“Thế nào?” Thiên Lưu quạt cây quạt, mỉm cười nhìn xuống Giản Hành Chi: “Nhìn người phụ nữ mình yêu tình tứ với người khác có cảm giác gì?”

“Trương Tam.” Thiên Lưu nâng mặt Giản Hành Chi: “Ba người chúng ta cùng sống khoái lạc đi!”

Tần Uyển Uyển đang uống nước. Để ý tới ánh mắt Bách Tuế Ưu, nàng hơi dè dặt giống như ngượng ngùng: “Bách đạo hữu nhìn ta hoài như vậy làm gì?”

“Khoái lạc…” Giản Hành Chi ngẩng đầu, nhìn đăm đăm Thiên Lưu, nhếch khoé môi: “ĐM nhà ngươi!”

Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay lên cắm “phập” một lưỡi dao khí vào bụng Thiên Lưu.

Câu vừa dứt, tay Giản Hành Chi đã xoay một cái, trận pháp hút linh khí hiện lên lòng bàn tay. Cùng lúc đó, linh lực hoá kiếm xuất hiện trên tay kia, đột ngột cắt đứt ruy băng trói tay, nhắm thẳng vào Thiên Lưu!

“Ta chịu hết nổi rồi.”

Thiên Lưu vội vàng thối lui ra sau. Giản Hành Chi tựa như ma quỷ, trường kiếm vạch một nhát giữa không trung, kiếm khí hoá thành mười mấy thanh kiếm đâm thẳng về phía Thiên Lưu, “ầm” một tiếng, ghim hắn lên vách đá.

Nguyên thân bị đau, phân thân trò chuyện trên xe ngựa với Tần Uyển Uyển đột ngột biến sắc. Tần Uyển Uyển lo lắng nhìn hắn: “Bách đạo hữu, huynh sao thế?”

Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay lên cắm “phập” một lưỡi dao khí vào bụng Thiên Lưu.

“Nói với cô ta…” Giản Hành Chi nhìn hình ảnh Bách Tuế Ưu trên gương phun một búng máu, Tần Uyển Uyển kế bên mặt mày lo lắng, y rét lạnh ra lệnh: “Rằng ta bị ngươi bắt, bảo cô ta tới cứu.”

“Thích cô ta?”

Dứt lời, trong nháy mắt, kiếm trong suốt biến mất. Thiên Lưu trượt xuống đất, gian nan bịt miệng vết thương, gắng gượng muốn đứng dậy.

Giản Hành Chi rút kiếm trên tường bên cạnh, đi từng bước về phía hắn.

Dứt lời, trong nháy mắt, kiếm trong suốt biến mất. Thiên Lưu trượt xuống đất, gian nan bịt miệng vết thương, gắng gượng muốn đứng dậy.

Thiên Lưu ngồi xuống, nhìn y thâm tình: “Trương Tam, người ta yêu không phải cô ta, mà là ngươi.”

“Ta nói…”

“Ta nói…”

“Đạo hữu đã thấy mạo phạm, thôi thì đừng nói.” Tần Uyển Uyển quay đầu đi, dáng vẻ yểu điệu, Giản Hành Chi nhìn mà rùng mình.

“Khiến cô ta tin!” Giản Hành Chi lại đâm một nhát: “Nếu không ta giết ngươi!”

Thiên Lưu hộc máu: “Ta nói ngay.”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển trong xe ngựa đang lau máu trên khoé môi Bách Tuế Ưu, lo lắng hỏi: “Huynh thế nào rồi?”

Gương mặt Bách Tuế Ưu lộ vẻ nghiêm túc, ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Lý cô nương, không hay rồi. Ta nhận được tin Trương công tử bị Thiên Lưu bắt rồi.”

Lời còn chưa dứt, dao sắc đột ngột đâm xuyên qua bụng Thiên Lưu. Thiên Lưu cúi đầu, nhìn Tần Uyển Uyển cầm dao găm, đâm xuyên qua bụng hắn.

“Y bị bắt, sao huynh lại hộc máu?”

Khuôn mặt Tần Uyển Uyển lo lắng khó hiểu, Bách Tuế Ưu nuốt một búng máu, gian nan nói: “Ta lo Phường Vạn Sự làm việc bất lợi nên muốn tiễn Trương công tử một đoạn, cố ý biến ra phân thân trông chừng bên cạnh huynh ấy. Hiện giờ huynh ấy xảy ra chuyện, phân thân của ta bị thương, ta bị cắn trả nên hộc máu. Lý cô nương, cô mau đi về phía trước, ba dặm đường nữa là…”

Lời còn chưa dứt, dao sắc đột ngột đâm xuyên qua bụng Thiên Lưu. Thiên Lưu cúi đầu, nhìn Tần Uyển Uyển cầm dao găm, đâm xuyên qua bụng hắn.

Hắn khó tin nhìn Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển vẫn còn bày vẻ mặt lo lắng: “Hoá ra huynh đã chia một phân thân à? Huynh lừa ta lên xe ngựa rồi, vì sao còn muốn gạt ta vậy?”

“Cô… cô biết…”

“Ngươi là Thiên Lưu.” Tần Uyển Uyển cười: “Ta đâu có ngốc, ta vẫn biết sự khác biệt giữa cỏ hoả linh vào thuốc mê.”

Thiên Lưu trợn trừng mắt.

Cũng chính lúc này, Giản Hành Chi túm đầu hắn, đâm tiếp một nhát vào bụng: “Nghĩ cách khiến cô ta tới đây!”

Hai người tới tới lui lui, đâm qua đâm lại liên tục, yêu cầu càng ngày càng nhiều. Thiên Lưu bị đâm một nhát, run một cái, nguyên thân và phân thân đồng thời bị tổn thương nặng nề. Dù cho thân thể hắn Kim Đan, nhưng rốt cuộc giữa vòng xoay đâm thọt, Thiên Lưu cũng phun một búng máu, nhắm mắt ngã xuống trước khi hai người uy hiếp tiếp.

“Những gì ta nói đều là thật…” Phân thân của Thiên Lưu phun máu miệng, giơ tay tỏ vẻ thề độc: “Hắn bị ta bắt thật, cô… mau tới cứu…”

Tần Uyển Uyển không hề do dự đâm tiếp một nhát vào bụng hắn: “Xin lỗi…” Tần Uyển Uyển tươi cười: “Lời ngươi nói, ta chẳng tin một chữ nào.”

Thiên Lưu khẽ cười nhạo: “Nhan sắc tầm thường, làm sao bằng tuyệt sắc nhân gian như ngươi?”

“Khiến cô ta tin!” Giản Hành Chi lại đâm một nhát: “Nếu không ta giết ngươi!”

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tần Uyển Uyển lại đâm một nhát: “Khai thật, nếu không ta giết ngươi.”

Hai người tới tới lui lui, đâm qua đâm lại liên tục, yêu cầu càng ngày càng nhiều. Thiên Lưu bị đâm một nhát, run một cái, nguyên thân và phân thân đồng thời bị tổn thương nặng nề. Dù cho thân thể hắn Kim Đan, nhưng rốt cuộc giữa vòng xoay đâm thọt, Thiên Lưu cũng phun một búng máu, nhắm mắt ngã xuống trước khi hai người uy hiếp tiếp.

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tần Uyển Uyển lại đâm một nhát: “Khai thật, nếu không ta giết ngươi.”

Giản Hành Chi nhìn Thiên Lưu hoàn toàn tắt thở, không khỏi sững sờ.

“Chết rồi?”

“Đâm thọt kiểu này…” 666 thở dài: “Ai mà sống nổi. Chủ nhân, ta xin hệ thống kéo dài một khắc đồng hồ. Một khắc sau, nếu ngài không tìm được cách giải quyết, dòng điện sẽ đến, ngài chuẩn bị tinh thần đi.”

“Những gì ta nói đều là thật…” Phân thân của Thiên Lưu phun máu miệng, giơ tay tỏ vẻ thề độc: “Hắn bị ta bắt thật, cô… mau tới cứu…”

Giản Hành Chi: “…”

***

Câu hỏi gợi ý Chương 19(2): Số hiệu đầy đủ của hệ thống 38 là gì? (Gồm 7 số, viết bằng số, viết liền nhau)

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

19 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Thu Hương
Thu Hương
2 Năm Cách đây

Tội Thiên Lưu, đắc tội ai lại chọn đúng hai người này, đen đừng hỏi

BAL
BAL
2 Năm Cách đây

:))))) ôi chời Thiên Lưu khẩu vị mặn cũng xúi quá gặp phải 2 ac

Nnad358
Nnad358
2 Năm Cách đây

Má cười xỉu=)))))) thiên lưu hoành hành ngang dọc không ngờ cũng có ngày này

Huyền Huyền
Huyền Huyền
2 Năm Cách đây

Anh 1 nhát chị 1 nhát ai mà chịu nổi haha =))))

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Không phải nhìn trúng nhan sắc của anh đó chứ?

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Tự nhiên thấy tội Thiên Lưu vậy, đụng trúng hai tổ tông này.

Azan0306
Azan0306
1 Năm Cách đây

Ai rồi cũng sợ bị điện giật thôi haha

tranngocmai0912
tranngocmai0912
1 Năm Cách đây

Này thì đâm à? Hai người đâm hăng thế còn gì

Duy Nhiên
Duy Nhiên
1 Năm Cách đây

Trời đất, nửa đêm cười như khùng luôn. Mà mọi chuyện còn chưa có bắt đầu á, mới râu ria mà đã mặn dữ vậy ???

19
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!