Chương 19 (1)
Rốt cuộc ngươi là ai?!
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Chủ nhân, đây là chuyện tốt đó.” 666 nhìn phản ứng của Giản Hành Chi, nhanh chóng trấn an: “Ngài nhớ nhiệm vụ thứ hai sau khi chúng ta gây hoạ không? Ngài phải khiến nữ chính đối mặt với quỷ háo sắc Thiên lưu, sau đó để nữ chính đánh bại hắn, lấy được bảo vật ‘Thiên diện’ trong tay hắn. Không có Thiên diện, nữ chính tham gia Đại hội đấu kiếm có thể bị phát hiện bất cứ lúc nào. Dù sao hai người vừa cho nổ Vấn Tâm Tông, lộ diện không tốt lắm. Ngài nghĩ cách lẫn vào chỗ Thiên Lưu, gửi tin cho Tần Vãn, bảo cô ấy đến cứu ngài, rồi lại chém Thiên Lưu. Như vậy không phải nhiệm vụ thứ hai hoàn thành rồi sao?!”
“Cô ta sẽ đến cứu ta sao?” Giản Hành Chi lạnh nhạt quan sát xung quanh, khẳng định với 666: “Cô ta sẽ không đến cứu ta.”
666: “…”
Căn cứ vàoìsự quan sátửmấy ngày gầnĬđây, khả năng:nữ chính báo{quan lớn hơn.
Mộtìngười một hệổthống lâm vàoòu sầu. Lúcínày, tên quảnùsự cầm một¹quyển sổ conểđi tới trướcἳmặt người khác,ḷbắt đầu phân]chia hướng điftừng người.
“Đào quặng.”ị
“Đào quặng.”
“Đào…”ḹQuản sự ngướcÏmắt, nhìn thấyIba phần lạnhịlùng, ba phầnɩkhinh miệt, cộng)với ánh mắtḹngạo mạn trênímặt Giản HànhẵChi, mắt ôngãta sáng lên:ẫ“A! Đây khôngềphải là cáiívị mà đạiĩnhân Thiên Lưuỷcố ý cănľdặn sao? Mau!ệThông báo đạiỡnhân, báo hàngđđến rồi!”
“Cốἰý căn dặn?”,
Giản Hành Chiụcau mày: “Hắnúbiết trước taIsắp đến đâyợsao?”
Vừa dứtỉlời, hai tên³đàn ông xấuảxí xông lên,ļmạnh mẽ tróiịy lại.
Mặc dùḻđối với GiảnỉHành Chi màinói dây thừngễnày trói hayịkhông cũng chẳng(có gì khácđbiệt, nhưng yḷvẫn phối hợp(với bọn chúng,ἶcho chúng mộtĩít cảm giácờưu việt, mặcíbinh tôm tướngăcá này dẫníy đến mộtủhang động.
Rõ ràngặhang động nàyḷxa hoa hơnỉchỗ lúc nãyănhiều, cơ bảnẩđược xem làïmột cung điện.êĐám người hầuĩđưa y đếnồtắm rửa sạchЇsẽ trong bồnằtắm trước, sauõđó thay mộtõbộ trường bàoátơ lụa đỏìthẳm mà trên³cơ bản chỉúlà một sợiἷdây thắt lưngăbuộc lỏng lẻo,ởngay cả ngựcđcũng chẳng che}nổi, mỗi bướcớđi là lộịbắp đùi. Tócựđược buộc bằngjsợi ruy băng,)trang điểm đậm,ẵgiữa trán vẽÍhoạ tiết ngọnặlửa, trông hết)sức yêu mị,ļmuôn phần lẳngẩlơ.
Giản Hành Chiɨđơ người đểỹbọn chúng ănídiện, muốn xemÏrốt cuộc bọnàchúng muốn giởátrò gì. Chờ³sau khi sửaỉsoạn xong, đámỷngười đưa yởtới một gianĺphòng, lấy ruyủbăng đen trói]chặt tay vàằbịt mắt y,énhét trân châuÍvào miệng, đặtľy quỳ dướiơđất, sau đóἱra ngoài.
Căn phòngơtrở nên imễắng. Giản HànhêChi không nhìnũthấy gì, cũngỳlười lãng phíýthần thức quanĩsát. Đợi một³lúc, y bỗng¸nghe thấy tiếngỉbước chân trong(bóng đêm truyềnầtừ ngoài vào.áY chờ đợifchốc lát thìịnghe thấy mộtỉgiọng nói quenļthuộc: “Trương côngẹtử.” Tiếng vừaỉdứt, miếng bịt°mắt bị kéoìxuống, Giản HànhĩChi nheo mắt,ībắt đầu quanỗsát bốn phía.
Đâyỉlà một hangỳđộng khá âmɩu, ngay chínhẹgiữa có mộtưchiếc giường lớnễtrải tấm gaếgiường màu đỏ,ẹbên trên phủịchăn đỏ thẫmÍthêu kim tuyếnἳchữ ‘Hỉ’, xungẹquanh thắp nếnòhỉ, những nơiọkhác vẫn làĬdáng vẻ hangụđộng, trông âmíkhí dày đặc.
GiảnľHành Chi phátịhiện có rấtįnhiều bóng đen²lắc lư trênîmặt đất. Yờngẩng đầu, nhìnâthấy một người:trẻ tuổi mặcľhỉ phục, haiợtay trói chặt,ợtreo ngược bên(trên, đong đưaἰnơi cao, khôngĩbiết đã chếtĩhay còn sống.
Mộtọngười trong đóḷmặc trường sam)màu trắng, đầuIđội mũ caoựmàu trắng, nhắmấmắt, khuôn mặtítái nhợt mangètheo chút suyiyếu. Giản HànhủChi vừa nhìnIđã nhận raẵ——
Bách Tuế Ưu.
“Thếủnào?” Giọng nóiưdịu dàng quenẽthuộc vang lên.ĨGiản Hành Chiăquay đầu, nhìnįthấy ‘Bách TuếàƯu’ mặc hỉổbào, nằm nghiêngɨở mép kimừtoạ, cười hípểmắt quan sátjGiản Hành Chi:ì“Có phải nhìnéthấy bổn toạờgiật mình lắmôkhông?”
Giản HànhịChi không đáp.ïY vừa nhìnìthoáng qua đãỉhiểu.
“Ngươi là quỷõháo sắc ThiênăLưu.”
Quỷ háoạsắc Thiên Lưuũcó bảo vật)“Thiên diện” ,ỉcó thể biếnỡra bất kỳĺhình dáng ngườiἲnào mà hắnîtừng gặp.
Thiên Lưuinghe vậy bènỗcười: “Không tồi,ùđúng là bổnïtoạ.”
“Bách TuếỗƯu đã chếtơtrong tay ngươifrồi.” Giản HànhìChi mở miệng:khẳng định, Thiên³Lưu lắc đầu:ỳ“Bổn toạ khôngỳgiết mỹ nhân.”ị
Dứt lời, hắnỉđứng dậy, pheộphẩy quạt lôngễchim trên tay:ỳ“Bổn toạ chỉỉthích sưu tầm,‹nhất là ngườiúnhư ngươi vàỹLý cô nương…”ÍBách Tuế Ưuũgiơ tay lên,ỉquạt lông chimìlướt qua khuônìmặt Giản HànhựChi, giọng nóiỏtrầm khàn: “Bổn}toạ thích cực.”ì
“Lý cô nương?”âGiản Hành Chijliếc nhìn hắn:í“Ngươi làm gììcô ta rồi?”ế
“Yên tâm.” ThiêniLưu hướng chiếcἴgương cách đó°không xa vẽõmột vòng, mặtḽgương lập tứcɩxuất hiện khung)cảnh Tần UyểnõUyển ngủ trongẻxe ngựa: “PhânÎthân của taởsẽ nhanh chóngiđưa cô taļtới đây thôi.”ἷ
Giản Hành Chiảkhông nói, yõnhìn Tần UyểnĭUyển ngủ ngonằlành trên xeđngựa, chỉ tiếcẵkhông thể nhảyἱvào đá nàngủmột phát.
Ngủ ngủỉngủ, lúc nào(rồi mà cònạmuốn ngủ!
Không biếtàcó phải oánîniệm của yịquá mạnh hay³không, Tần UyểnịUyển vốn đangịngủ say trênàkhung cảnh mơἵmàng mở mắt.
Nàngĭngáp một tiếng,í‘Bách Tuế Ưu’Ĭbên cạnh ngẩngiđầu khỏi trangísách, nhìn TầnưUyển Uyển: “Lýịcô nương, côíthức rồi?”
“À,õBách đạo hữu.”İTần Uyển UyểnÏcuốn rèm xe,ùnhìn ra bên²ngoài, phát hiệnâxung quanh câyâcao ngút trời,đgiống như đã‹vào núi sâu.ἲNàng nhíu mày:ị“Chúng ta đangịđi tới đâuựthế?”
“Con đườngờthường đi lênãThiên Kiếm Tôngíbị chặn rồi…”óBách Tuế Ưuἴgiải thích: “Phảiìvòng qua đườngỗnhỏ, nhiều rừngếnúi.”
“Vậy à.”ếTần Uyển Uyểnằgật đầu, cườiĭvới ‘Bách TuếîƯu’: “Cực khổĩcho huynh rồi.”:
“Không cực khổ.”ể
‘Bách Tuế Ưu’írót nước choïTần Uyển Uyển:è“Cô nương uốngĩtiếp một cốcìđi, lát nữaýlà đến rồi.”²
Tần Uyển Uyểnỉgật đầu, nhận¸lấy nước củaẻhắn uống mộtôngụm.
Nhìn ‘Bách TuếİƯu’ trên khungịhình nói chuyệnứvới Tần UyểnɨUyển, Giản HànhĩChi quay đầuănhìn Thiên Lưu.
“KỳíKim Đan màẩcó thể luyệnıra phân thân...”ắGiản Hành Chiìnhướng mày: “Bảnỗlĩnh ngươi khôngịnhỏ nhỉ?”
“Một]phàm nhân lạiЇdám nói nhưạvậy với bổnỉtoạ, lá gan‹ngươi lớn thậtĮđấy.”
Bách Tuế‹Ưu nói xong,ổngồi xuống, vươnẽtay nắm cằmĪGiản Hành Chi:j“Ngươi cho rằngổngươi vẫn còn{chủ tử bảoữvệ sao?”
“Nếuắkhông có chủềtử ngươi…” TayôThiên Lưu chậmĩrãi lướt quafgò má Giản)Hành Chi: “Đêmỏđầu tiên gặpĨnhau, ngươi đãàở chỗ nàyẹrồi.”
“Vậy tốiẹhôm đó làɨngươi?”
Ánh mắtẹGiản Hành Chiílạnh lẽo, ýЇcười khoé môijkhông giảm.
Thiên Lưuḽnghiêng đầu: “Ồ?jChủ nhân ngươiưtừng nói vớiẽngươi à? Xemẽra quan hệ¸chủ tớ hai²người rất tốt.ĮTa vốn địnhâra tay vớiẩcác người, aiïngờ chủ tửįngươi cũng cóũchút bản lĩnh.ởHôm qua ởétrong rừng, côɨta và ngươiìtách ra, taẽđịnh một mìnhЇthu dọn côĩta, cho nênócố tình chuẩnóbị rất nhiềuàthuốc mê, lừaỉcô ta làἳcỏ hoả linh.ễAi ngờ cáiĨbà điên đóôngửi nhiều thuốc}mê như vậyọmà chẳng hềÏhấn gì! Nếuýkhông phải hômậqua ta thuốcịhết năm mươiỏcon chó thìἴta còn tưởngɪmình mua nhằmἱhàng giả!”
GiảnịHành Chi: “…”]
“Cũng may taɨđã biết …”jThiên Lưu xoay¸đầu lại, dịuẩdàng nhìn GiảnõHành Chi: “Khôngîphải cô taịcó viên Longáđan sao, vậyỗđúng là khôngộthể đánh thuốcĩđược, nhưng nếuịsong tu lạiỳlà đại bổ.”ỉ
“Ngươi còn muốnịsong tu vớiĩcô ta?”
GiảnỉHành Chi nhìnừThiên Lưu giốngịnhư nhìn ngườiềchết.
Thiên Lưu cườiḷto: “Ngươi nghĩủta không thểỳsao? Đàn bàIđều lả lơiİong bướm, ngươiļxem đi.”
Dứtđlời, Thiên Lưuệnhìn Tần UyểnêUyển trên khungịhình: “Cô taặvà phân thânĮcủa ta tròịchuyện vui vẻốcỡ nào. Ngươiảcó tin taắkhiến cô taẻđộng lòng chỉầlà chuyện chốcflát hay không?”ợ
“Thật sao?” MặtờGiản Hành Chi²vô cảm: “Taịkhông tin.”
“Ngươiỷđúng là mộtἶlòng một dạĮvới ả đànởbà này!” ThiênăLưu nghiến răng:ị“Ngươi đợi đấy!”°
Dứt lời, GiảníHành Chi nhìnúthấy Bách TuếịƯu trên khungĮhình nhìn chằmùchằm Tần UyểnẩUyển.
Tần Uyển Uyển đang uống nước. Để ý tới ánh mắt Bách Tuế Ưu, nàng hơi dè dặt giống như ngượng ngùng: “Bách đạo hữu nhìn ta hoài như vậy làm gì?”
“Khoái lạc…” Giản Hành Chi ngẩng đầu, nhìn đăm đăm Thiên Lưu, nhếch khoé môi: “ĐM nhà ngươi!”
“Cô nương thật xinh đẹp.” Bách Tuế Ưu nói xong, đứng lên ngồi xuống bên cạnh Tần Uyển Uyển: “Chưa ai nói với cô nương những lời này sao?”
“Cô nương thật xinh đẹp.” Bách Tuế Ưu nói xong, đứng lên ngồi xuống bên cạnh Tần Uyển Uyển: “Chưa ai nói với cô nương những lời này sao?”
Giản Hành Chi nhìn gương mặt yêu mị trước mặt, không nhịn được siết chặt nắm đấm.
Thiên Lưu trợn trừng mắt.
Tần Uyển Uyển thấy vậy cũng không né tránh, ngồi cách hắn nửa cánh tay, giống như e lệ nói: “Đúng là chưa.”
Cũng chính lúc này, Giản Hành Chi túm đầu hắn, đâm tiếp một nhát vào bụng: “Nghĩ cách khiến cô ta tới đây!”
Tần Uyển Uyển thấy vậy cũng không né tránh, ngồi cách hắn nửa cánh tay, giống như e lệ nói: “Đúng là chưa.”
“Cô nương hoa nhường nguyệt thẹn, chim sa cá lặn, là người mà Bách mỗ bình sinh hiếm gặp. Nay chỉ có hai người chúng ta, Bách mỗ có một câu không biết có mạo phạm hay không…”
“Ngươi là Thiên Lưu.” Tần Uyển Uyển cười: “Ta đâu có ngốc, ta vẫn biết sự khác biệt giữa cỏ hoả linh vào thuốc mê.”
“Nói với cô ta…” Giản Hành Chi nhìn hình ảnh Bách Tuế Ưu trên gương phun một búng máu, Tần Uyển Uyển kế bên mặt mày lo lắng, y rét lạnh ra lệnh: “Rằng ta bị ngươi bắt, bảo cô ta tới cứu.”
“Đạo hữu đã thấy mạo phạm, thôi thì đừng nói.” Tần Uyển Uyển quay đầu đi, dáng vẻ yểu điệu, Giản Hành Chi nhìn mà rùng mình.
“Chết rồi?”
“Cô ta thích kiểu này hả?” Giản Hành Chi nổi sùng: “Sở thích kiểu gì thế?!”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển trong xe ngựa đang lau máu trên khoé môi Bách Tuế Ưu, lo lắng hỏi: “Huynh thế nào rồi?”
Giản Hành Chi nghiến răng, 666 không dám khuyên can.
Tần Uyển Uyển không hề do dự đâm tiếp một nhát vào bụng hắn: “Xin lỗi…” Tần Uyển Uyển tươi cười: “Lời ngươi nói, ta chẳng tin một chữ nào.”
“Thế nào?” Thiên Lưu quạt cây quạt, mỉm cười nhìn xuống Giản Hành Chi: “Nhìn người phụ nữ mình yêu tình tứ với người khác có cảm giác gì?”
Giản Hành Chi nghe miêu tả như vậy thì sững sờ.
Nghẹn một hồi, nó run run nói: “Chủ nhân, nhiệm vụ có thể hoàn thành rồi!”
“Ta có cảm giác gì liên quan gì tới ngươi?” Giản Hành Chi ngước mắt: “Ngươi thích cô ta như thế, còn bắt ta làm gì?”
“Trương Tam.” Thiên Lưu nâng mặt Giản Hành Chi: “Ba người chúng ta cùng sống khoái lạc đi!”
Câu vừa dứt, tay Giản Hành Chi đã xoay một cái, trận pháp hút linh khí hiện lên lòng bàn tay. Cùng lúc đó, linh lực hoá kiếm xuất hiện trên tay kia, đột ngột cắt đứt ruy băng trói tay, nhắm thẳng vào Thiên Lưu!
“Thích cô ta?”
Thiên Lưu thấy Giản Hành Chi không nói lời nào, bèn vương tay áp lên gò má Giản Hành Chi: “Ta và cô ta song tu chỉ vì Long đan, song tu với ngươi mới là tình yêu của ta.”
Khuôn mặt Tần Uyển Uyển lo lắng khó hiểu, Bách Tuế Ưu nuốt một búng máu, gian nan nói: “Ta lo Phường Vạn Sự làm việc bất lợi nên muốn tiễn Trương công tử một đoạn, cố ý biến ra phân thân trông chừng bên cạnh huynh ấy. Hiện giờ huynh ấy xảy ra chuyện, phân thân của ta bị thương, ta bị cắn trả nên hộc máu. Lý cô nương, cô mau đi về phía trước, ba dặm đường nữa là…”
Thiên Lưu khẽ cười nhạo: “Nhan sắc tầm thường, làm sao bằng tuyệt sắc nhân gian như ngươi?”
Thiên Lưu vội vàng thối lui ra sau. Giản Hành Chi tựa như ma quỷ, trường kiếm vạch một nhát giữa không trung, kiếm khí hoá thành mười mấy thanh kiếm đâm thẳng về phía Thiên Lưu, “ầm” một tiếng, ghim hắn lên vách đá.
Nguyên thân bị đau, phân thân trò chuyện trên xe ngựa với Tần Uyển Uyển đột ngột biến sắc. Tần Uyển Uyển lo lắng nhìn hắn: “Bách đạo hữu, huynh sao thế?”
Giản Hành Chi nghe miêu tả như vậy thì sững sờ.
“Ta có cảm giác gì liên quan gì tới ngươi?” Giản Hành Chi ngước mắt: “Ngươi thích cô ta như thế, còn bắt ta làm gì?”
Thiên Lưu ngồi xuống, nhìn y thâm tình: “Trương Tam, người ta yêu không phải cô ta, mà là ngươi.”
“Đâm thọt kiểu này…” 666 thở dài: “Ai mà sống nổi. Chủ nhân, ta xin hệ thống kéo dài một khắc đồng hồ. Một khắc sau, nếu ngài không tìm được cách giải quyết, dòng điện sẽ đến, ngài chuẩn bị tinh thần đi.”
Giản Hành Chi nhìn gương mặt yêu mị trước mặt, không nhịn được siết chặt nắm đấm.
Thiên Lưu hộc máu: “Ta nói ngay.”
Thiên Lưu thấy Giản Hành Chi không nói lời nào, bèn vương tay áp lên gò má Giản Hành Chi: “Ta và cô ta song tu chỉ vì Long đan, song tu với ngươi mới là tình yêu của ta.”
Giản Hành Chi: “…”
“Ta chịu hết nổi rồi.”
Giản Hành Chi nghiến răng, 666 không dám khuyên can.
Tình huống thế này, quả thật nó cũng chẳng mở miệng khuyên nổi.
Tình huống thế này, quả thật nó cũng chẳng mở miệng khuyên nổi.
Nghẹn một hồi, nó run run nói: “Chủ nhân, nhiệm vụ có thể hoàn thành rồi!”
“Thế nào?” Thiên Lưu quạt cây quạt, mỉm cười nhìn xuống Giản Hành Chi: “Nhìn người phụ nữ mình yêu tình tứ với người khác có cảm giác gì?”
“Trương Tam.” Thiên Lưu nâng mặt Giản Hành Chi: “Ba người chúng ta cùng sống khoái lạc đi!”
Tần Uyển Uyển đang uống nước. Để ý tới ánh mắt Bách Tuế Ưu, nàng hơi dè dặt giống như ngượng ngùng: “Bách đạo hữu nhìn ta hoài như vậy làm gì?”
“Khoái lạc…” Giản Hành Chi ngẩng đầu, nhìn đăm đăm Thiên Lưu, nhếch khoé môi: “ĐM nhà ngươi!”
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay lên cắm “phập” một lưỡi dao khí vào bụng Thiên Lưu.
Câu vừa dứt, tay Giản Hành Chi đã xoay một cái, trận pháp hút linh khí hiện lên lòng bàn tay. Cùng lúc đó, linh lực hoá kiếm xuất hiện trên tay kia, đột ngột cắt đứt ruy băng trói tay, nhắm thẳng vào Thiên Lưu!
“Ta chịu hết nổi rồi.”
Thiên Lưu vội vàng thối lui ra sau. Giản Hành Chi tựa như ma quỷ, trường kiếm vạch một nhát giữa không trung, kiếm khí hoá thành mười mấy thanh kiếm đâm thẳng về phía Thiên Lưu, “ầm” một tiếng, ghim hắn lên vách đá.
Nguyên thân bị đau, phân thân trò chuyện trên xe ngựa với Tần Uyển Uyển đột ngột biến sắc. Tần Uyển Uyển lo lắng nhìn hắn: “Bách đạo hữu, huynh sao thế?”
Dứt lời, Giản Hành Chi giơ tay lên cắm “phập” một lưỡi dao khí vào bụng Thiên Lưu.
“Nói với cô ta…” Giản Hành Chi nhìn hình ảnh Bách Tuế Ưu trên gương phun một búng máu, Tần Uyển Uyển kế bên mặt mày lo lắng, y rét lạnh ra lệnh: “Rằng ta bị ngươi bắt, bảo cô ta tới cứu.”
“Thích cô ta?”
Dứt lời, trong nháy mắt, kiếm trong suốt biến mất. Thiên Lưu trượt xuống đất, gian nan bịt miệng vết thương, gắng gượng muốn đứng dậy.
Giản Hành Chi rút kiếm trên tường bên cạnh, đi từng bước về phía hắn.
Dứt lời, trong nháy mắt, kiếm trong suốt biến mất. Thiên Lưu trượt xuống đất, gian nan bịt miệng vết thương, gắng gượng muốn đứng dậy.
Thiên Lưu ngồi xuống, nhìn y thâm tình: “Trương Tam, người ta yêu không phải cô ta, mà là ngươi.”
“Ta nói…”
“Ta nói…”
“Đạo hữu đã thấy mạo phạm, thôi thì đừng nói.” Tần Uyển Uyển quay đầu đi, dáng vẻ yểu điệu, Giản Hành Chi nhìn mà rùng mình.
“Khiến cô ta tin!” Giản Hành Chi lại đâm một nhát: “Nếu không ta giết ngươi!”
Thiên Lưu hộc máu: “Ta nói ngay.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển trong xe ngựa đang lau máu trên khoé môi Bách Tuế Ưu, lo lắng hỏi: “Huynh thế nào rồi?”
Gương mặt Bách Tuế Ưu lộ vẻ nghiêm túc, ngước mắt nhìn Tần Uyển Uyển: “Lý cô nương, không hay rồi. Ta nhận được tin Trương công tử bị Thiên Lưu bắt rồi.”
Lời còn chưa dứt, dao sắc đột ngột đâm xuyên qua bụng Thiên Lưu. Thiên Lưu cúi đầu, nhìn Tần Uyển Uyển cầm dao găm, đâm xuyên qua bụng hắn.
“Y bị bắt, sao huynh lại hộc máu?”
Khuôn mặt Tần Uyển Uyển lo lắng khó hiểu, Bách Tuế Ưu nuốt một búng máu, gian nan nói: “Ta lo Phường Vạn Sự làm việc bất lợi nên muốn tiễn Trương công tử một đoạn, cố ý biến ra phân thân trông chừng bên cạnh huynh ấy. Hiện giờ huynh ấy xảy ra chuyện, phân thân của ta bị thương, ta bị cắn trả nên hộc máu. Lý cô nương, cô mau đi về phía trước, ba dặm đường nữa là…”
Lời còn chưa dứt, dao sắc đột ngột đâm xuyên qua bụng Thiên Lưu. Thiên Lưu cúi đầu, nhìn Tần Uyển Uyển cầm dao găm, đâm xuyên qua bụng hắn.
Hắn khó tin nhìn Tần Uyển Uyển. Tần Uyển Uyển vẫn còn bày vẻ mặt lo lắng: “Hoá ra huynh đã chia một phân thân à? Huynh lừa ta lên xe ngựa rồi, vì sao còn muốn gạt ta vậy?”
“Cô… cô biết…”
“Ngươi là Thiên Lưu.” Tần Uyển Uyển cười: “Ta đâu có ngốc, ta vẫn biết sự khác biệt giữa cỏ hoả linh vào thuốc mê.”
Thiên Lưu trợn trừng mắt.
Cũng chính lúc này, Giản Hành Chi túm đầu hắn, đâm tiếp một nhát vào bụng: “Nghĩ cách khiến cô ta tới đây!”
Hai người tới tới lui lui, đâm qua đâm lại liên tục, yêu cầu càng ngày càng nhiều. Thiên Lưu bị đâm một nhát, run một cái, nguyên thân và phân thân đồng thời bị tổn thương nặng nề. Dù cho thân thể hắn Kim Đan, nhưng rốt cuộc giữa vòng xoay đâm thọt, Thiên Lưu cũng phun một búng máu, nhắm mắt ngã xuống trước khi hai người uy hiếp tiếp.
“Những gì ta nói đều là thật…” Phân thân của Thiên Lưu phun máu miệng, giơ tay tỏ vẻ thề độc: “Hắn bị ta bắt thật, cô… mau tới cứu…”
Tần Uyển Uyển không hề do dự đâm tiếp một nhát vào bụng hắn: “Xin lỗi…” Tần Uyển Uyển tươi cười: “Lời ngươi nói, ta chẳng tin một chữ nào.”
Thiên Lưu khẽ cười nhạo: “Nhan sắc tầm thường, làm sao bằng tuyệt sắc nhân gian như ngươi?”
“Khiến cô ta tin!” Giản Hành Chi lại đâm một nhát: “Nếu không ta giết ngươi!”
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tần Uyển Uyển lại đâm một nhát: “Khai thật, nếu không ta giết ngươi.”
Hai người tới tới lui lui, đâm qua đâm lại liên tục, yêu cầu càng ngày càng nhiều. Thiên Lưu bị đâm một nhát, run một cái, nguyên thân và phân thân đồng thời bị tổn thương nặng nề. Dù cho thân thể hắn Kim Đan, nhưng rốt cuộc giữa vòng xoay đâm thọt, Thiên Lưu cũng phun một búng máu, nhắm mắt ngã xuống trước khi hai người uy hiếp tiếp.
“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Tần Uyển Uyển lại đâm một nhát: “Khai thật, nếu không ta giết ngươi.”
Giản Hành Chi nhìn Thiên Lưu hoàn toàn tắt thở, không khỏi sững sờ.
“Chết rồi?”
“Đâm thọt kiểu này…” 666 thở dài: “Ai mà sống nổi. Chủ nhân, ta xin hệ thống kéo dài một khắc đồng hồ. Một khắc sau, nếu ngài không tìm được cách giải quyết, dòng điện sẽ đến, ngài chuẩn bị tinh thần đi.”
“Những gì ta nói đều là thật…” Phân thân của Thiên Lưu phun máu miệng, giơ tay tỏ vẻ thề độc: “Hắn bị ta bắt thật, cô… mau tới cứu…”
Giản Hành Chi: “…”
***
Câu hỏi gợi ý Chương 19(2): Số hiệu đầy đủ của hệ thống 38 là gì? (Gồm 7 số, viết bằng số, viết liền nhau)
Tội Thiên Lưu, đắc tội ai lại chọn đúng hai người này, đen đừng hỏi
:))))) ôi chời Thiên Lưu khẩu vị mặn cũng xúi quá gặp phải 2 ac
Má cười xỉu=)))))) thiên lưu hoành hành ngang dọc không ngờ cũng có ngày này
Anh 1 nhát chị 1 nhát ai mà chịu nổi haha =))))
Không phải nhìn trúng nhan sắc của anh đó chứ?
Tự nhiên thấy tội Thiên Lưu vậy, đụng trúng hai tổ tông này.
Ai rồi cũng sợ bị điện giật thôi haha
Này thì đâm à? Hai người đâm hăng thế còn gì
Trời đất, nửa đêm cười như khùng luôn. Mà mọi chuyện còn chưa có bắt đầu á, mới râu ria mà đã mặn dữ vậy ???