Cá muối cứu thế – Chương 05

Chương 05

Không thể rời trường

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“Hu hu!!!”

Tiếng nói Vân Thiển vừa dứt, Tống Hành Chỉ đã gào khóc, sách trên tay rơi xuống nước lại, bọt nước văng tung tóe. Nàng cấp ngọn nến điểm hỏa, mờ nhạt.

Tống Hành Chỉ: “Tại sao mọi người lại cay nghiệt với tôi như vậy? Tôi cũng đâu muốn có bộ dạng vô dụng thế này. Bởi vì tôi bệnh nên không thể nào rèn luyện thay đổi vóc dáng, không thể phẫu thuật thẩm mỹ, vậy cho nên tôi làm gì cũng sai sao?” Đối phương sau khi rời khỏi.

Cậu khóc đến mức từ mặt đến cổ đỏ gay, liên tục giơ tay gạt nước mắt , luôn miệng lên án.

Văn Tư Thành thấy cảm xúc Tống Hành Chỉ mất khống chế, đảo mắt lung tung: “Cái này…” Mỗi đi vào một cái thế giới, duy hộ sư.

Anh thấy có lẽ cảm xúc Tống Hành Chỉ vốn đã bất ổn, lời vừa nãy của Vân Thiển hẳn là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.

Tính tình Tống Hành Chỉ giống một người bạn chơi thuở nhỏ với Vân Thiển, đều là quỷ khóc nhè. Vân Thiển chỉ muốn tới trêu cậu, không ngờ cậu phản ứng mạnh như vậy, còn dữ hơn gà gáy lần đầu! Người nọ ngay sau đó kể lại về phía.

Cánh tay cô bị Văn Tư Thành thúc vào, bên tai truyền đến tiếng nói khe khẽ: “Chị Hai à, em  nói chuyện để ý chút đi, đừng có độc miệng với cậu học sinh nhỏ bé yếu đuối chứ!”

Vân Thiển hoàn hồn, bước lên lau nước mắt giúp Tống Hành Chỉ, mở miệng dỗ dành. Vẽ mặt đánh quá nhanh, này thực lốc xoáy.

“Xin li, xin li mà,là tôi xuĺming. Là do°bn ăn hiếpcu quá đáng,sao có thlàm ra chuynľnhư vy, cu]chng có vnđ gì hết.Dáng v cuưnhư vy thìĩsao? Rt hoànm mà! Th²đng th hoá³ging như snĮxut hàng lott nhà máyètrông chng thúv gì c.Nhng cái như°v đp này,càng phi đaìdng hoá miđúng. Cá toùnhiu tht đulà lũ cơibp, ch khiếnngưi ta phátúngy, cháo trngdưa ci cũngcó cái ngoníriêng.”

Tng câu,tng ch đuýlà li nói]tâm huyết, khôngchút gi diíca cô.

Tng HànhCh thút thít:°Nhưng… nhưng xuèhưng thm mkhông phi nhưvy. Mi lnjtôi thi, sđim kim traɩvóc dáng khuônìmt đu khôngfđt.”

Vân Thin:ôKhông phù hpxu thế thmm không cónghĩa là cukhông đp! Quytc kim traôda vào théhiếu xã hiÏnày rõ ràngÏlà bt thưng,thành tích càngĩkhông chng t°tt c Cmìxúc Tng HànhîCh vn tínhư cũ, culm bm myli như “Ngayic ba mtôi cũng khôngâthích.

Cô nóiĩtiếp: “Din moca cu làâdin mo tìnhýnhân trong mngca tôi, mimt ch đuđúng gu ca(tôi. Cu làâs tn tiđc bit, phàmīphu tc tÏlàm sao biếtĩthưng thc.”

“Em…ĭĐúng là emíthích tôi mà,Įln đu tiênĩcó ngưi khentôi đp nhưvy.”

Tng HànhCh ngng khóc,ĩun éo cơth ging nhưcách nhân vttrong trò chơi:Human Fall Flat(*)²vn vo.

(*) Tên,mt trò chơimà mc tiêuca ngưi chơilà trn thoátĩkhi nhng gicmơ đy ámnh bng cáchgii đ nhưngĩkhông đưc htr bt cth gì, chôbng s quansát, tính toánvà da trên{logic thông thưng

VânThin: “?”

Vân²Thin: Em trai,cái tĐúnglà này làũsao, còn cáiɪđng tác eìp đến ctôi cn thïcũng có thnhn ra làéthế nào?!

Văn TưThành ging nhưqun chúng ăndưa đích thc,mang v mtcưi trên niīđau ngưi khác,đng bên cnhɪquan sát.

Đúng làĩthích, có điuíkhông phi thíchìmà cu nghĩ.”Vân Thin xoađnh đu mmìmi ca TngĬHành Ch: “Khôngphi cu nóiÎba m cukhông thích cuà? Không sao!Tôi có thílàm ba làmm cu, bođm cuc sngÍmi ngày chìmĩngp trong tìnhyêu. Ch cnìcu gi tôimt tiếng Ba²hoc M làđưc!”

Văn TưThành: “…

Connai tơ nhyưnhót trong lngľngc Tng HànhìCh đng đu{chết ngc.

Cu đngÎchết trân, hoá]đá ti ch,b gió cunĩđi.

Văn Tư Thành:³“Bn mi caúanh, em cóìth đng váckhuôn mt thunĺkhiết đi gâyho cho cubn nh đưcíkhông?”

Vân Thinɪbuông tay, tv chng biếtlàm sao.

Văn TưThành ngăn hànhùđng bưc lênan i caícô: “Khoan, đ³anh. Trái timíthiếu nam khôngth b loingưi ming tinũnhư em tnèthương đưc!”

Triqua s trnan kiu điuīhoà trung tâm(*)caanh, Tng HànhơCh đã dnbình tĩnh li.

(*)úĐiu hoà trungtâm: ý chícc k m³áp

Vân Thin vàVăn Tư Thànhļrt thân thin,bng lòng nóiîchuyn vi cu,cu rt vui.

Ba(ngưi tìm băngãghế trong rngįngi xung. Tronglúc nói chuyn,ĭTng Hành Chđơn thun bmoi không íttin tc.

Tng HànhíCh là hcùsinh lp 12A11.

A11{Nht Trung thcínghim Thành phİHoán Giang làļmt lp kháıđc bit. ChaЇm hc sinhtrong lp mưiúmt đu tàiľtr cho trưnghc s tinln, nhng ngưiìkhông đ tiêuíchun Nht Trungếmi có thĩbưc vào trưnghc.

Thế gii quanca thế giitn thế hinti rt khácĪthế gii hin,thc, nhưng tmquan trng catin vn chngkhác my.

Nhng cham này bra s tinĩln đưa conámình vào trưng,hi vng conìmình có thtrao di thmìm, nâng caonhan sc, ch]không phi duyÏtrì dáng v:dưa vo táont sng hếtáđi.

Ngưi không cónhan sc khôngưth nào sinhĩtn trong xãìhi, ch cóìth sng layĩlt dưi tngđáy.

Nht Trung cóquan h viįrt nhiu bnhvin phu thutĩthm m hàngđu, nhng bnhvin này rtâkhó hn trưc.Đa s nhansc nhng ngưitng đi bnhũvin hàng đu(đu có thêsánh ngang quánĩquân cuc thisc đp qucùtế, đây cũnglà nguyên nhânkhiến mi ngưiɩnghĩ nát óc}cũng mun chenìchân vào NhtTrung.

Tng Hành Ch}ph k vng,ca cha m,cu không th}dung nhp vàoNht Trung.

Cu thíchíđc sách, ngưiđc sách trưng là ngưiìkhông làm vicđàng hoàng, khôngcó chí cuítiến.

Ngưi không cuótiến không thhoà hp vitrưng hc ưutú.

Vì vy hcsinh cùng trưngíbài xích cu,c hiếp cu,bình thưng nơiĪcu nhiunht là tngthưng lu dyhc s byơvà rng câynh phía Nam.

Cuɪc luôn lithi mt mình,cho đến khiôphát hin mt[s chuyn màngưi khác khôngbiết.

Chuyn ma.

Mt nămtrưc, mưi mtİgi đêm.

Cu đangchong đèn đcũsách rngôcây nh phíaNam, đúng lúccó mt đôijhc sinh tiđó hn hò.

Cuđnh ri đi,inhưng đt nhiêncu nhìn thyètrên nhánh câysau lưng đôitình nhân xuthin mt ngưiĩph n treoc.

Ngưi ph nímc b đvest công s,da xanh lè,(va nhìn là°biết không phingưi sng. Bàta nói: “ĐiuÍth mưi bnni quy trưngùhc Nht TrungĮthc nghim Thànhùph Hoán Giang,àcm yêu đươngtrong trưng!”

“CaoThưng Thưng lp11A3, Lý Cưng¸lp 11A4 làm¸trái ni quyĩnhà trưng, phib x pht!”ù

Đôi tình nhânÍc thế biếnmt.

Ngưi ph níli nhìn chmÎchm cu.

Tng Hành}Ch không munbiến mt gingơhai ngưi kia,cu khóc lóck s thtímình b bnơcùng phòng đuiľkhi phòng ng,ưkhông có chò nên mingi đây¸đc sách.

Ngưi phîn nhìn chmchm cu riìbiến mt.

Ngày hômsau, bn cùngĩphòng cu vàìđôi tình nhânîkia đu biếnjmt khi trưngíhc.

Văn Tư Thành:“Có ý gì?”

Tng Hành Ch:íTr tôi ra,không có ainh ti bnh, ging nhưchưa tng tn)ti trên đinày vy.”

VânThin đã biếtɩchuyn này nênĬkhông biu hiníkinh ngc gingVăn Tư Thành.

TngíHành Ch tiếptc: “Sau này,)tôi tra đưcthân phn ngưiph n này(trong thư vin.ɪBa mươi nămùtrưc, bà taĩlà giáo viêních nhim caNht Trung, tênTrn Xuân Hng,là ngưi nitiếng qun lýtác phong vàk lut nghiêmkhc. V sau,không biết tiîsao bà tali t sátĺchết trong rngİcây nh phíaNam… Thnh thongs có mtľhai hc sinhbiến mt trongrng cây, nhưngïli chng aiìphát hin ra.”

“… Tôi phát(hin nhng nơifkhác trong trưngcũng xy ratình hung tươngt. Đến khinht đưc chiếcmáy tính kia,{tôi mi biếts tn tièca bn hgi là chuynđma.”

Vn dĩtn sut chuynma xut hinrt thp, slưng hc sinh}mt tích khôngnhiu.

My tháng gnđây, trong trưngïđt nhiên xutìhin vài liđn v chuynìma, s lnchuyn ma xutļhin tr nênãthưng xuyên. Sélưng hc sinhvà giáo viênĨtrưng gim nhiu,Їnhưng chng mtĬai nhn ras giáo viêncàng ngày càngít.

Bn h vnlén lút cưinói k chuynv chuyn ma,:cũng may tmìthi ch trongũphm vi nh.

Chcó mt mìnhcu biết sùnguy him caɨchuyn ma, điuīnày khiến cuhết sc đaukh.

Môi Tng HànhìCh mím thànhĩmt đưng thng,ãliếc nhìn VânìThin, may mà¸hin gi đãcó ngưi cũngígp đưc chuynĩma ging cu.

Cuļli nhìn VăníTư Thành, trôngngưi này cũngrt tin li(cu, cm thyĬrt hng thúếvi chuyn ma.

TngìHành Ch chorng bn thân` tìm đưcđng bn cóth giúp đ.Cu hi: “Haiɨngưi bng lòngõđiu tra vchuyn ma viítôi không?”

VânơThin và Văn¹Tư Thành rơivào khong trmmc k d,İsau khi haingưi d đnhÍcá mui thìkhông mun dínhvào loi chuynphin phc nàyna.

Văn Tư Thànhđi đ tài:ýLàm sao cuïvà Vân Thinli biết?”

Tng¸Hành Ch nhìníVân Thin.

Văn TưìThành: “Haiz, cuđng đi côy cho phép,tôi là baìca cô ——đ

Li còn chưadt, anh đãĪlãnh cú khuuìtay vô tìnhca Vân Thin,đau đến btįra tiếng.

VânĨThin: “Em làĺcha anh thìđcó.” Cô gtđu vi TngĩHành Ch: “Khôngìcó gì làkhông th nói,,cu nói đi.”

Tng Hành Chk li đuĩđuôi mi chuyn.

Cuíbí mt tiến{hành điu traýchuyn ma, rtúcuc cũng tìmđưc mt ítếmanh mi. Khôngng ti phòngy tế, culi gp phiíchuyn ma Nİnhn nhn viVân Thin, may]mà Vân Thin¸can đm, cucu mt mng.

VănĬTư Thành lylàm l: “Emìđã gp chuyn)ma ri sao?ĺBn Đng Chungcòn đang tìmcách kích hotchuyn ma, khôngng em liɨhi hơn cbn h

Lúcýnói ti còn²nhng ngưi khácįđang tìm chuynãma, Tng HànhìCh kinh ngcîngưc mt.

Vân Thinòct ngang: “Bây:gi em chơmun làm phuõthut cn th.”ă

Văn Tư Thành:ÏTrong đu anhĪcũng ch cóphu thut hútm.”

Hai ngưihoàn toàn khôngícó ý chiđng cu giúpĩthế gii tníthế. Vi bnh mà nói,đây ch làâthế gii khôngliên quan tih.

Có anh hùngdũng cm bnglòng đng lên,cá mui chècn bênìgiơ vây cvũ là đưc.Cùng lm lúcgp Vương TưjTu, bn hínói li tin]tc này choĨcô y làôđưc.

Tng Hành Chinghi hoc: “Trongtrưng không thlàm phu thutđcn th và,phu thut hútím, l nàohai ngưi munra khi trưngĺhc? Cho dùìgiáo viên cũngЇkhông th riÏtrưng trong thigian khai ging,ïnếu b btîs b xùnghiêm!”

Cu lénnhìn Vân Thin,ìkhông ng lpíchn như côõcũng có khiếmýkhuyết ging cu,mà mc đ(nghiêm trng cònnh hưng đếnsinh hot thưngngày.

Vân Thin vàIVăn Tư Thànhăty não TngHành Ch mtăhi.

Sau đó, TngHành Ch khôngúnhng cho rngbn h ritrưng là đúngđn, còn đxut ch đnggiúp đ: “Tôiįbiết trong rngícây nh cómt cái líthông ra ngoài,thnh thong thyhc sinh chyt ch đóđra ngoài chơi.”

Vị trí ba người lúc này là ở phía Bắc sân trường. Lúc đi về rừng cây phía Nam, Vân Thiển bảo Văn Tư Thành ra sau bếp mượn vài con dao phòng thân.

Sau khi Văn Tư Thành và Tống Hành Chỉ nhìn thấy, chân bèn nhũn ra, đứng không vững, rối rít bám lấy Vân Thiển.

Dây thần kinh sợ hãi trong đầu đột ngột đứt đoạn.

Vân Thiển: “Đọc theo em, cái này đọc là ma-p(*), thứ này chỉ là đồ nguỵ trang thôi.”

Văn Tư Thành cười khà khà, ấn khoá balo trên đồng hồ đeo tay, lén lút chia hai con dao cho Vân Thiển.

Tống Hành Chỉ lấy một tấm bản đồ trong cặp ra.

Tống Hành Chỉ không để ý đến hành động nhỏ của hai người.

Vân Thiển suýt bị sức nặng hai người kéo té sấp mặt.

Văn Tư Thành: “Nửa thân dưới của bảo vệ trong suốt!”

Trái tim Vân Thiển giật thót, con ngươi phóng to rời rạc, biên độ hình sóng biểu thị chỉ số tinh thần trên Đồng hồ cứu thế nhảy vọt tới đỉnh điểm.

Thật ra người chơi rất dễ bị người bản xứ phớt lờ, Chúa cứu thế cấp cho người chơi thiết lập này để người chơi tiện bề hành động. Người bản xứ nhớ được người chơi như Tống Hành Chỉ rất hiếm thấy, nhưng không phải không có.

Trên núi rất yên tĩnh, không có tiếng lá cây, cũng không có tiếng côn trùng kêu vang, chỉ có tiếng động khe khẽ lúc hai người giẫm lên mặt đất.

Ba người chú ý ẩn nấp cơ thể. Bây giờ là mười giờ đêm, hẳn học sinh, giáo viên và nhân viên đang nghỉ ngơi trong phòng, đường đi không xuất hiện bất cứ người nào.

Vân Thiển theo sát phía sau, bò đến một nửa, cô xoay người vươn tay về phía Tống Hành Chỉ: “Cậu muốn thử trốn học không?”

Tống Hành Chỉ cũng nhìn thấy, chỉ có Vân Thiển mắt cận chẳng thấy gì.

Bảo vệ cầm đèn pin tuần tra. Nghe thấy âm thanh sột soạt, nguồn sáng trên tay chiếu tới nhưng chỉ nhìn thấy cây to và bụi cây thấp.

Vân Thiển thở dài.

Ba người sau thân cây thở phào. Văn Tư Thành nghiêng mắt nhìn rồi đột ngột rụt đầu lại, mắng một tiếng “Đệch”.

Văn Tư Thành: “Phần thưởng không nhiều lắm, còn chẳng đủ tiền tiêu vặt, thường thì mười đến mười nghìn đã coi như nhiều, một ngày là anh tiêu hết sạch.”

Văn Tư Thành: “Nửa thân dưới của bảo vệ trong suốt!”

Văn Tư Thành bò vào trước.

Tống Hành Chỉ cũng nhìn thấy, chỉ có Vân Thiển mắt cận chẳng thấy gì.

(*) Ma-p: đồng âm với chữ “đồ ngốc” theo phương ngữ Tứ Xuyên

Vân Thiển: “Không phải người?”

Văn Tư Thành: “Lẽ nào trong quá trình di chuyển, chúng ta đi sai hướng sao?” Anh lấy bản đồ ra kiểm tra lần nữa, xác định mình không đi nhầm.

Tống Hành Chỉ: “Lẽ nào chú ấy cũng là chuyện ma sao?”

Hai người Vân Thiển nhìn về phía Tống Hành Chỉ. Tống Hành Chỉ kể: “Hôm đó, chính chú ấy bế em ngất xỉu đến phòng y tế. Tôi chưa từng gặp bảo vệ này vào ban ngày, tôi tưởng chú ấy chỉ trực ca đêm, nhưng sau khi điều tra thì biết ban bảo vệ không có người này.”

Hai người Vân Thiển nhìn về phía Tống Hành Chỉ. Tống Hành Chỉ kể: “Hôm đó, chính chú ấy bế em ngất xỉu đến phòng y tế. Tôi chưa từng gặp bảo vệ này vào ban ngày, tôi tưởng chú ấy chỉ trực ca đêm, nhưng sau khi điều tra thì biết ban bảo vệ không có người này.”

Bảo vệ cầm đèn pin tuần tra. Nghe thấy âm thanh sột soạt, nguồn sáng trên tay chiếu tới nhưng chỉ nhìn thấy cây to và bụi cây thấp.

Sắc mặt hai người khó coi, Tống Hành Chỉ trấn an: “Chú ấy là người tốt, ít nhất tôi từng gặp vài lần, có thể cảm giác được lòng tốt của người này.”

Vân Thiển kinh ngạc nhìn lướt qua Văn Tư Thành: “Người có tiền?”

Ba người đều nghe thấy âm thanh này.

Tống Hành Chỉ dẫn hai người né tránh vị trí chuyện ma giáo viên chủ nhiệm xuất hiện ở rừng cây nhỏ phía Nam. Tường bao sân trường cao chừng bốn năm mét, có rất ít trường học xây tường cao như vậy.

Tiếng nói vừa dứt, một luồng ánh sáng chiếu tới.

“Bịch bịch bịch.”

Vân Thiển: “Anh trải qua mấy thế giới tận thế rồi?”

“… Mấy cô cậu ở đây làm gì?” Vẻ mặt bảo vệ âm u nhìn bọn họ, nửa người dưới trong suốt, cái đầu chỉ còn lại nửa bên phải, nửa bên trái máu tươi đầm đìa giống như từng trải qua vụ nổ cỡ nhỏ, bên phải huyệt Thái Dương còn hiện rõ một lỗ đạn.

Cô ôm cổ quỷ nữ gào khóc: “Cô giáo, xin lỗi, em thật sự không chịu nổi tháng ngày bị người ta ức hiếp nữa. Em tìm trường học phản ánh vấn đề này, nhưng không có ai để ý tới. Em mà tiếp tục ở lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ chết, chú em không đành lòng nên mới lén mang em rời khỏi trường. Nội quy nhà trường quy định rõ cấm bắt nạt học đường. Cô giáo, cô công chính liêm minh như thế, nhất định phải làm chủ cho em!”

Văn Tư Thành: “Em nói chuyện gì với anh đi, anh sợ quá, có gì muốn hỏi thì có thể hỏi anh, dù sao anh cũng được xem là người chơi cũ.”

Sau khi Văn Tư Thành và Tống Hành Chỉ nhìn thấy, chân bèn nhũn ra, đứng không vững, rối rít bám lấy Vân Thiển.

Động tác của Tống Hành Chỉ khựng lại, cậu nói: “Là chú bảo vệ, hai người đi đi.”

Không đúng, sự việc không nên phát triển theo hướng này…

Văn Tư Thành nhìn thấy rõ cảnh vật trước mắt hơn Vân Thiển. Anh há miệng, hồi lâu mới nói: “Đó là cái lỗ chó mà chúng ta chạy ra!”

Vân Thiển suýt bị sức nặng hai người kéo té sấp mặt.

Văn Tư Thành đáp: “Tính luôn thế giới này là năm. Số anh tốt hơn em, thế giới đầu tiên đụng phải thây ma, tình huống thế giới tận thế mà người chơi mới được truyền năng lực siêu nhiên rất hiếm. Còn kiểu thế giới linh dị này thì người chơi không thích lắm đâu, phiền phức.”

Bảo vệ: “Thời gian này chạy lung tung trong trường rất nguy hiểm, mau trở về phòng ngủ của cô cậu đi.” Nói xong, ông lắc đèn pin, tỏ ý ba người mau rời khỏi chỗ này.

Vân Thiển: Vậy mà anh nói như đúng rồi ấy.

Ba người vội vàng rời đi, chợt sau lưng vang lên tiếng động.

Văn Tư Thành: “Thấy hai lần, dường thần linh cũng phân chia cấp bậc. Hai thần linh anh thấy thuộc hai cấp bậc khác nhau, có điều xem ra cũng toàn là Vua hiểu biết loài người rắm thúi cả.”

(*) Ma-p: đồng âm với chữ “đồ ngốc” theo phương ngữ Tứ Xuyên

Văn Tư Thành quay đầu nhìn thấy sau lưng bảo vệ xuất hiện một người phụ nữ mặc quần áo giáo viên toàn thân đầy máu, khuôn mặt người phụ nữ dữ tợn, chất vấn bảo vệ: “Đây không phải địa bàn của mày, mày không có quyền thả con mồi của tao!”

Tiếng nói vừa dứt, một luồng ánh sáng chiếu tới.

Cậu bò trở về trường, tiếng nói chuyện xì xào biến mất, tiếng xiềng xích cũng không còn.

Ba người đều nghe thấy âm thanh này.

Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang xây ở trên núi. Vân Thiển và Văn Tư Thành cầm đèn pin và bản đồ Tống Hành Chỉ đưa cho, dựa vào ánh sáng yếu ớt dò dẫm đường núi trong bóng đêm.

Vị trí ba người lúc này là ở phía Bắc sân trường. Lúc đi về rừng cây phía Nam, Vân Thiển bảo Văn Tư Thành ra sau bếp mượn vài con dao phòng thân.

Bảo vệ tháo côn cảnh sát trên thắt lưng xuống: “Trong thời gian tôi tuần tra, không thể có bất cứ học sinh, giáo viên, nhân viên nào bị thương.”

Gương mặt quỷ xanh xám tì sát vào mặt Vân Thiển, trán tựa trán, mắt bà ta gần như toàn tròng trắng, con ngươi chỉ to bằng chấm nhỏ, vệt dây thừng bầm tím nổi bật trên cổ.

Người phụ nữ định tấn công bảo vệ, nhưng lại xuất hiện một đống xích sắt trói buộc dưới chân. Côn cảnh sát nhắm về phía người phụ nữ…

Vân Thiển: “Người chơi thần chọn có thể triệu hồi thần linh thật sao? Anh đã từng thấy thần linh thế nào chưa?”

Ba người đã chạy xa.

Tống Hành Chỉ dẫn hai người né tránh vị trí chuyện ma giáo viên chủ nhiệm xuất hiện ở rừng cây nhỏ phía Nam. Tường bao sân trường cao chừng bốn năm mét, có rất ít trường học xây tường cao như vậy.

Nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là một giờ rạng sáng, lúc bọn họ rời khỏi trường chưa đến hai mươi ba giờ.

Tống Hành Chỉ không để ý đến hành động nhỏ của hai người.

“Đây là lộ tuyến vài con đường nhỏ trên núi, trước đây tôi từng muốn ra ngoài, có điều không thành công.” Cậu lại lấy một chiếc đèn pin ra: “Chắc hai người có thể dùng cái này.”

Cậu kéo một bụi cỏ rậm rạp ra, quả nhiên có một cái lỗ chó rất lớn.

“… Mấy cô cậu ở đây làm gì?” Vẻ mặt bảo vệ âm u nhìn bọn họ, nửa người dưới trong suốt, cái đầu chỉ còn lại nửa bên phải, nửa bên trái máu tươi đầm đìa giống như từng trải qua vụ nổ cỡ nhỏ, bên phải huyệt Thái Dương còn hiện rõ một lỗ đạn.

Văn Tư Thành khoa tay múa chân hai cái với cái lỗ chó: “Lỗ này lớn thật, anh cũng chui qua được.”

Tống Hành Chỉ lấy một tấm bản đồ trong cặp ra.

Văn Tư Thành khoa tay múa chân hai cái với cái lỗ chó: “Lỗ này lớn thật, anh cũng chui qua được.”

Vua hiểu biết loài người sao…

“Đây là lộ tuyến vài con đường nhỏ trên núi, trước đây tôi từng muốn ra ngoài, có điều không thành công.” Cậu lại lấy một chiếc đèn pin ra: “Chắc hai người có thể dùng cái này.”

Tống Hành Chỉ: “Lẽ nào chú ấy cũng là chuyện ma sao?”

Văn Tư Thành bò vào trước.

Văn Tư Thành: “Map? Là bản đồ mà, có vấn đề gì sao?”

Bảo vệ tháo côn cảnh sát trên thắt lưng xuống: “Trong thời gian tôi tuần tra, không thể có bất cứ học sinh, giáo viên, nhân viên nào bị thương.”

Vân Thiển theo sát phía sau, bò đến một nửa, cô xoay người vươn tay về phía Tống Hành Chỉ: “Cậu muốn thử trốn học không?”

Văn Tư Thành nhỏ giọng: “Quá yên tĩnh rồi.”

Lúc đôi mắt đào hoa của Vân Thiển chăm chú nhìn người, luôn mang theo hiệu ứng thâm tình.

Tống Hành Chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch nơi ngực trái. Cậu vươn tay về phía Vân Thiển, bên tai vang lên tiếng “tít tít tít” gấp gáp, từ xa đến gần rồi lập tức biến mất.

Vân Thiển: “Đừng xem nữa, anh không nhìn thấy chữ lớn ở mặt ngoài à?”

Vân Thiển sờ trúng chiếc nhẫn trên ngón cái tay phải của Tống Hành Chỉ, là sản phẩm thủ công bằng gỗ, mép nhẫn thô ráp, giống như của trẻ con làm ra.

Ba người sau thân cây thở phào. Văn Tư Thành nghiêng mắt nhìn rồi đột ngột rụt đầu lại, mắng một tiếng “Đệch”.

Hai người bò về trước.

Ba người vội vàng rời đi, chợt sau lưng vang lên tiếng động.

Đường xuống núi không dễ đi, Văn Tư Thành vừa đi vừa nghỉ, khiến bọn họ càng đi chậm hơn. Được một đoạn, những bóng đen lờ mờ trong núi trở nên kỳ lạ, lắng nghe kỹ hình như còn có tiếng khóc rấm rức. Nếu một trong hai người đi đơn độc trên con đường này, dù không chết thì cũng bị doạ không nhẹ.

Rõ ràng là lỗ bên dưới tường bao nhưng lại sâu như một hang động.

Bò đến nửa giờ, phía sau rõ ràng vang lên tiếng xiềng xích, hình như chỉ cần chuyện ma xuất hiện sẽ phát ra âm thanh giống vậy…

Văn Tư Thành: “Bản đồ là giả sao, vậy làm sao đây? Đi thêm lần nữa à, anh đi hết nổi rồi.”

Rõ ràng là lỗ bên dưới tường bao nhưng lại sâu như một hang động.

“Tống Hành Chỉ, tôi nhìn thấy cậu rồi, mau trở về phòng ngủ đi. Học sinh bị cấm rời khỏi trường, hành vi bây giờ của cậu rất nguy hiểm.

Văn Tư Thành lập tức nước mắt lưng tròng, phối hợp quỳ xuống , ôm chân trái quỷ nữ gào khóc thảm thiết: “Cô giáo, xử lý đám bắt nạt học đường, cứu cháu gái tôi đi! Cô mà không ra tay, trường học này hết cứu rồi!”

Động tác của Tống Hành Chỉ khựng lại, cậu nói: “Là chú bảo vệ, hai người đi đi.”

Cậu bò trở về trường, tiếng nói chuyện xì xào biến mất, tiếng xiềng xích cũng không còn.

Ba người chú ý ẩn nấp cơ thể. Bây giờ là mười giờ đêm, hẳn học sinh, giáo viên và nhân viên đang nghỉ ngơi trong phòng, đường đi không xuất hiện bất cứ người nào.

Vân Thiển thở dài.

Hai người bò về trước.

Văn Tư Thành: “Đừng dồn quá nhiều tình cảm lên người bản xứ, chúng ta là người cuối cùng gì cũng phải rời đi.”

Bò đến nửa giờ, phía sau rõ ràng vang lên tiếng xiềng xích, hình như chỉ cần chuyện ma xuất hiện sẽ phát ra âm thanh giống vậy…

Vân Thiển: “Cậu ấy rất giống một người em quen trước đây.”

Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang xây ở trên núi. Vân Thiển và Văn Tư Thành cầm đèn pin và bản đồ Tống Hành Chỉ đưa cho, dựa vào ánh sáng yếu ớt dò dẫm đường núi trong bóng đêm.

Người phụ nữ định tấn công bảo vệ, nhưng lại xuất hiện một đống xích sắt trói buộc dưới chân. Côn cảnh sát nhắm về phía người phụ nữ…

Trên núi rất yên tĩnh, không có tiếng lá cây, cũng không có tiếng côn trùng kêu vang, chỉ có tiếng động khe khẽ lúc hai người giẫm lên mặt đất.

Vân Thiển: “Sau khi cứu thế giới sẽ có phần thưởng lớn thật sao?”

“Bịch bịch bịch.”

“Nội quy thứ bảy của trường học Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, học sinh chưa được sự cho phép không được tự ý rời trường!”

Người phụ nữ mặc bộ quần áo công sở đột nhiên xuất hiện!

Văn Tư Thành nhỏ giọng: “Quá yên tĩnh rồi.”

Mặc dù đã hạ thấp giọng, nhưng tiếng nói vẫn vang vọng giữa rừng cây trống trải tĩnh mịch. Anh tới gần Vân Thiển, nhằm thông qua nhiệt độ cơ thể bạn đồng hành để hấp thụ hơi ấm.

Văn Tư Thành: “Em nói chuyện gì với anh đi, anh sợ quá, có gì muốn hỏi thì có thể hỏi anh, dù sao anh cũng được xem là người chơi cũ.”

Văn Tư Thành cười khà khà, ấn khoá balo trên đồng hồ đeo tay, lén lút chia hai con dao cho Vân Thiển.

Vân Thiển: “Anh trải qua mấy thế giới tận thế rồi?”

Văn Tư Thành đáp: “Tính luôn thế giới này là năm. Số anh tốt hơn em, thế giới đầu tiên đụng phải thây ma, tình huống thế giới tận thế mà người chơi mới được truyền năng lực siêu nhiên rất hiếm. Còn kiểu thế giới linh dị này thì người chơi không thích lắm đâu, phiền phức.”

Vân Thiển: “Sau khi cứu thế giới sẽ có phần thưởng lớn thật sao?”

Văn Tư Thành: “Phần thưởng không nhiều lắm, còn chẳng đủ tiền tiêu vặt, thường thì mười đến mười nghìn đã coi như nhiều, một ngày là anh tiêu hết sạch.”

Vân Thiển kinh ngạc nhìn lướt qua Văn Tư Thành: “Người có tiền?”

Cậu kéo một bụi cỏ rậm rạp ra, quả nhiên có một cái lỗ chó rất lớn.

Giống như đáp lại lời Vân Thiển, ánh đèn bên trong tường bao càng phát sáng hơn.

Văn Tư Thành thản nhiên đáp: “Có tiền bình thường thôi.”

Vân Thiển: “Người chơi thần chọn có thể triệu hồi thần linh thật sao? Anh đã từng thấy thần linh thế nào chưa?”

Văn Tư Thành: “Thấy hai lần, dường thần linh cũng phân chia cấp bậc. Hai thần linh anh thấy thuộc hai cấp bậc khác nhau, có điều xem ra cũng toàn là Vua hiểu biết loài người rắm thúi cả.”

Vua hiểu biết loài người sao…

Đầu Vân Thiển tự động thay gương mặt và giọng điệu của Vua hiểu biết cho thần linh, cô sợ run người: “Cuối cùng cũng tìm được lý do em không tin thần rồi.”

Văn Tư Thành: “Ha ha ha ha, rồi em cũng có cơ hội nhìn thấy thần linh thôi. Vương Tư Tuệ là người chơi thần chọn, có độ gắn kết với thần linh rất cao, xác suất triệu hồi thành công thần linh cũng cao.”

Vân Thiển: “Còn có thất bại sao?”

Quỷ nữ: “Vân Thiển lớp 11A1, làm trái nội quy nhà trường phải bị xử phạt.”

“Tống Hành Chỉ, tôi nhìn thấy cậu rồi, mau trở về phòng ngủ đi. Học sinh bị cấm rời khỏi trường, hành vi bây giờ của cậu rất nguy hiểm.

Văn Tư Thành gật đầu: “Thần linh không phải chó, kêu đến thì đến, còn phải xem mức độ yêu thích và tâm trạng lúc đó của thần đối với người chơi thần chọn…” Thấy Vân Thiển tin thật, anh lập tức bổ sung thêm: “Đây là tình huống anh tự nghĩ ra.”

Ba người đã chạy xa.

Vân Thiển: Vậy mà anh nói như đúng rồi ấy.

Sắc mặt hai người khó coi, Tống Hành Chỉ trấn an: “Chú ấy là người tốt, ít nhất tôi từng gặp vài lần, có thể cảm giác được lòng tốt của người này.”

Đường xuống núi không dễ đi, Văn Tư Thành vừa đi vừa nghỉ, khiến bọn họ càng đi chậm hơn. Được một đoạn, những bóng đen lờ mờ trong núi trở nên kỳ lạ, lắng nghe kỹ hình như còn có tiếng khóc rấm rức. Nếu một trong hai người đi đơn độc trên con đường này, dù không chết thì cũng bị doạ không nhẹ.

Vân Thiển và Văn Tư Thành không nói chuyện nữa. Hai người cúi đầu bước đi bằng vận tốc thi đi bộ, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng yếu ớt xuyên qua cành lá rậm rạp. Hai người nhanh chân bước về trước.

Văn Tư Thành nhìn thấy rõ cảnh vật trước mắt hơn Vân Thiển. Anh há miệng, hồi lâu mới nói: “Đó là cái lỗ chó mà chúng ta chạy ra!”

Nhìn đồng hồ đeo tay, bây giờ là một giờ rạng sáng, lúc bọn họ rời khỏi trường chưa đến hai mươi ba giờ.

Đi dọc theo đường xuống núi hơn ba tiếng đồng hồ, bọn họ lại trở về trường học lần nữa.

Văn Tư Thành: “Lẽ nào trong quá trình di chuyển, chúng ta đi sai hướng sao?” Anh lấy bản đồ ra kiểm tra lần nữa, xác định mình không đi nhầm.

Vân Thiển: “Đừng xem nữa, anh không nhìn thấy chữ lớn ở mặt ngoài à?”

Đi dọc theo đường xuống núi hơn ba tiếng đồng hồ, bọn họ lại trở về trường học lần nữa.

Văn Tư Thành: “Map? Là bản đồ mà, có vấn đề gì sao?”

Ánh mắt Vân Thiển nặng nề nhìn về phía Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang: “Không, ý em là mặc dù chúng ta đi đúng lộ tuyến thì vẫn sẽ trở về nơi này. Dựa vào kinh nghiệm xem phim kinh dị nhiều năm của em, trường học này không muốn chúng ta rời đi.”

Vân Thiển: “Đọc theo em, cái này đọc là ma-p(*), thứ này chỉ là đồ nguỵ trang thôi.”

Mặc dù đã hạ thấp giọng, nhưng tiếng nói vẫn vang vọng giữa rừng cây trống trải tĩnh mịch. Anh tới gần Vân Thiển, nhằm thông qua nhiệt độ cơ thể bạn đồng hành để hấp thụ hơi ấm.

Vân Thiển: “Sau khi cứu thế giới sẽ có phần thưởng lớn thật sao?”(*) Ma-p: đồng âm với chữ “đồ ngốc” theo phương ngữ Tứ Xuyên

Văn Tư Thành gật đầu: “Thần linh không phải chó, kêu đến thì đến, còn phải xem mức độ yêu thích và tâm trạng lúc đó của thần đối với người chơi thần chọn…” Thấy Vân Thiển tin thật, anh lập tức bổ sung thêm: “Đây là tình huống anh tự nghĩ ra.”

Văn Tư Thành: “Bản đồ là giả sao, vậy làm sao đây? Đi thêm lần nữa à, anh đi hết nổi rồi.”

Vân Thiển và Văn Tư Thành không nói chuyện nữa. Hai người cúi đầu bước đi bằng vận tốc thi đi bộ, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng yếu ớt xuyên qua cành lá rậm rạp. Hai người nhanh chân bước về trước.

Ánh mắt Vân Thiển nặng nề nhìn về phía Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang: “Không, ý em là mặc dù chúng ta đi đúng lộ tuyến thì vẫn sẽ trở về nơi này. Dựa vào kinh nghiệm xem phim kinh dị nhiều năm của em, trường học này không muốn chúng ta rời đi.”

Bảo vệ: “Thời gian này chạy lung tung trong trường rất nguy hiểm, mau trở về phòng ngủ của cô cậu đi.” Nói xong, ông lắc đèn pin, tỏ ý ba người mau rời khỏi chỗ này.

Giống như đáp lại lời Vân Thiển, ánh đèn bên trong tường bao càng phát sáng hơn.

Văn Tư Thành: “Ha ha ha ha, rồi em cũng có cơ hội nhìn thấy thần linh thôi. Vương Tư Tuệ là người chơi thần chọn, có độ gắn kết với thần linh rất cao, xác suất triệu hồi thành công thần linh cũng cao.”

“Nội quy thứ bảy của trường học Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, học sinh chưa được sự cho phép không được tự ý rời trường!”

Người phụ nữ mặc bộ quần áo công sở đột nhiên xuất hiện!

Gương mặt quỷ xanh xám tì sát vào mặt Vân Thiển, trán tựa trán, mắt bà ta gần như toàn tròng trắng, con ngươi chỉ to bằng chấm nhỏ, vệt dây thừng bầm tím nổi bật trên cổ.

Quỷ nữ: “Vân Thiển lớp 11A1, làm trái nội quy nhà trường phải bị xử phạt.”

Trái tim Vân Thiển giật thót, con ngươi phóng to rời rạc, biên độ hình sóng biểu thị chỉ số tinh thần trên Đồng hồ cứu thế nhảy vọt tới đỉnh điểm.

Là chuyện ma mà Tống Hành Chỉ từng kể.

Dây thần kinh sợ hãi trong đầu đột ngột đứt đoạn.

Cô ôm cổ quỷ nữ gào khóc: “Cô giáo, xin lỗi, em thật sự không chịu nổi tháng ngày bị người ta ức hiếp nữa. Em tìm trường học phản ánh vấn đề này, nhưng không có ai để ý tới. Em mà tiếp tục ở lại đây, sớm muộn gì cũng sẽ chết, chú em không đành lòng nên mới lén mang em rời khỏi trường. Nội quy nhà trường quy định rõ cấm bắt nạt học đường. Cô giáo, cô công chính liêm minh như thế, nhất định phải làm chủ cho em!”

Văn Tư Thành lập tức nước mắt lưng tròng, phối hợp quỳ xuống , ôm chân trái quỷ nữ gào khóc thảm thiết: “Cô giáo, xử lý đám bắt nạt học đường, cứu cháu gái tôi đi! Cô mà không ra tay, trường học này hết cứu rồi!”

Quỷ nữ nhìn trái nhìn phải, vừa ngỡ ngàng vừa luống cuống.

Không đúng, sự việc không nên phát triển theo hướng này…

4.9 24 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

74 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Khanhi
Khanhi
2 Năm Cách đây

chị nhà lật mặt lẹ quá, ma cũng phải bất ngờ, ai đời mờ đi ôm ma z =)))))

Phương
Phương
2 Năm Cách đây

Quỷ nữ : stop stop here, 2 diễn viên này diễn không theo kịch bản đạo diễn ơi

Cavoibietbay
Cavoibietbay
2 Năm Cách đây

Chị Thiển vớt được một chiếc đồng đội hợp rơ dã man, kết nối cùng tần sóng với bả liền luôn ?

Linh
Linh
1 Năm Cách đây

Hay, này gọi là đồng đội chất, 2 ng này ko đi đóng hài kịch thì quá phí tài nguyên của tạo hoá

74
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!