Cá muối cứu thế – Chương 06

Chương 06

Miếng sườn chữ T

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“… Bạn có nghe chuyện ma về Kẻ trừng phạt ở rừng cây nhỏ phía Nam chưa?” Bất quá không cần sợ, phía sau bọn họ đứng trứ một.

Phòng y tế không một bóng người, màn hình máy tính bên hông giường sáng lên, tự động nhảy vào chuyên mục 【Chuyện ma 】trên diễn đàn trường, máu chảy từ phía trên màn hình xuống, nhuộm đỏ trang web. Hắn thích phóng thần thuật, chói mắt kim quang gặp phải xiềng xích.

“…Trần Xuân Hồng là một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc rập khuôn. Bà lúc nào cũng ăn mặc trang điểm bảo thủ, ngàn năm không đổi, không hề hòa hợp với giáo viên Nhất Trung. Năm 2125, Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang kỷ niệm thành lập trường tròn một trăm năm, Trần Xuân Hồng giành được bình chọn “Giáo viên bị ghét nhất”. Cùng tên kia loài người bất quá là thiếu niên cùng thanh niên.

“…Tất cả nội quy nhà trường đã đặt ra phải tuân thủ đầy đủ. Bà không làm gì sai, chức trách của bà là sửa chữa sai phạm phát sinh trong trường.” Bọn họ nói chuyện không lại kiêng kỵ Tống.

“…Đôi mắt Trần Xuân Hồng ẩn chứa ghen tị với những giáo viên được hoan nghênh khác. Bà mang cúp pha lê tới phòng hiệu trưởng, cửa phòng không đóng. Xuyên qua khe cửa, bà nhìn thấy chồng mình là hiệu trưởng đang vụng trộm với chủ nhiệm lớp mười.”

“…Điều thứ mười bốn nội quy trường Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, không được phép yêu đương trong trường.” May mà mỗi lần hồi sinh sau, huấn luyện lúc sau đối thân thể.

“…Hiệu trưởng và đối tượng gian díu gục xuống, Trần Xuân Hồng mang thi thể bọn họ chôn trong rừng cây nhỏ phía Nam, treo cổ kết thúc sinh mạng bên trên thi thể hai người. Bất cứ người nào đi vào rừng cây nhỏ phía Nam đều không thể làm trái nội quy nhà trường!”

Này không giống là thượng cái thế giới tận thế.

Trn Xuân Hng vn luônb ngưi taás hãi, saukhi tr thànhchuyn ma thììcàng s hơn.

Bà(nhìn Vân Thinníu cánh tayưtrái mình, nhìnVăn Tư ThànhĬtúm ly cánhɪtay phi mình,ľtrm tư. Bànên tiếp tcõthc hin chctrách ca chuynIma hay lànghe gii thíchɩca bn h?

Làmtrái ni quyânhà trưng phib x pht,nhưng nếu cóđn tình khác{thì sao?

Gương mttrng bch caÏTrn Xuân Hngthoáng hin chútmm lòng: “TôiĮcn mt lýído thích đáng.”

Vân Thin nhging thút thít:“Cô giáo, vvic là thế,này…

Văn TưđThành nghe VânThin cp tc[ba ra mtîcâu chuyn bithm hết scãlogic, bi vììmt cô bìtt nên vachuyn đến trưngđã b trưngıhc và nhngòhc sinh khácɪc hiếp.

Nhân vttrong chuyn sngfcht vt tnh, vn tưngđến đưc nơi)tươi sáng, không)ng vn bjbóng ti baoÍph.

Vân Thin bonguyên nhân chăyếu mình chuynđến Nht TrungĬcũng là vìcô tng đcđmt bài đăngcũ trên mngùbo rng trưcĬđây Nht Trungcó mt giáo{viên ch nhimđcông chính nghiêmminh. Có giáoviên như vy,chc chn trưngăhc này skhông xy rachuyn hc sinhìb bt nt.

Khôngng Trn XuânĩHng đã quađi, Vân Think đến khúcđau lòng, nưcímt chy nhưĩsui: “Ch cóngưi nghiêm khcúging cô miĩcó th qunlý đưc k°lut tác phongtrưng hc.”

TrnXuân Hng khôngng hc sinh{ngoài trưng liIcó thin cm³vi mình lnnhư vy, bàɨta lp tcnói s giúpìVân Thin trngếpht k btínt.

Văn Tư Thànhíchuyn t runİrun sang runcm cp, mayìmà anh làĭngưi chơi, anhs không chết.Vân chó nidi như vy,l như bvch trn… Anhýkhông chết, nhưngflúc b giếts đau lmļđó

Cánh tay VănTư Thành bíTrn Xuân Hngv v. Khôngĩng qu nĩchuyn ma lian i anh!

Anhcàng run dhơn.

Trn Xuân Hngêhi li tên³h ln na.

Vân°Thin bm mt:ɩ“Cô ơi, côíđã như vy,sao em cóth đ côvt v ch.”fCô nghĩ nangày cũng khôngíra cái tênìnào, báo tên¹ngưi bn xthì tht đcquá. Giáo viênch nhim épĬbuc phi nói,ĩVân Thin btĩđc dĩ mi,báo tên: “ĐngChung.”

Trn XuânHng: “Ch mtđmình cu ta?”i

Vân Thin: “Anhta là kâch mưu.”

VânĩThin: Đúng lúcíbn Đng Chungìđang tìm chuyn}ma, cô tngìcho bn h}mt cái làơquá đp, hungĩchi Đng Chungĩtht s tngăchâm chc khuyếtđim cơ thcô và VănTư Thành.

Trn XuânĨHng: “Tôi s(x lý nhngngưi kia.”

VânĨThin: “Cô thttt quá!”

TrnìXuân Hng cưinói: “Đã lâuári tôi khôngìcm giác đưcs thân thiết:ca hc sinhvà đng nghip,³hai ngưi làm}tôi rt cmɪđng.”

Tiếng nóiùva dt, bóngáma Trn XuânĺHng đt nhiênũnhp nháy, bàīta nhìn vìphía khuôn viênêphía Nam trưnghc.

Sương đen chcó bà ta{nhìn thy ùnùn kéo ti,tuôn vào cơth bà, tíchđt trên đucàng ngày cànginhiu. Rìa tròngtrng mt TrnĬXuân Hng ngɩđ, toàn bnhân tính biếnmt.

Trng lưng loàingưi treo haiìbên cánh tayìbà nng níkhác thưng.

Vân Thinvà Văn Tư²Thành vn cònɪđang gt đuília la, cmđng thì thh đi đi!

Bngbn h ngheЇTrn Xuân Hngínói ——

“…Các ngưi[đáng đưc điìx đc bit.¹Tôi s khônggiày vò haingưi ging nhưnhng ngưi khác,tôi s giết}hai ngưi mtìcách nhanh gn,đ các ngưichết tht thoimái!”

Âm thanhchói tai nhcĨnhói, cung phongni lên bnɪb, lá câyéxào xc vangđdi.

Sc mt VânjThin và VănTư Thành chtîbiến, hai ngưiIkhông h traoêđi nhưng hếtsc ăn ý:túm ly cánhtay qu n(cùng mt lúc,vt mnh xungđt.

Trn Xuân Hngchưa kp phnng đã bvt ngã, nm:im hi lâukhông nhúc nhích,tt c sươngîđen tràn vàocơ th bàta.

Loài ngưi… làìthc ăn… làơnăng lưng… Ttc phi chết!

Haiĩngưi Vân Thintrn rt nhanh.

TrnXuân Hng đuiàtheo sát nút.

Chuyn)ma có thcth, phn ngt chi caíbn h lúcèb tn côngícho thy bnh cũng sìthy đau.” VânïThin va chyiva nói: “Emïđoán giết chếtchuyn ma cndùng cách thcĭđc bit!”

VănýTư Thành: “Em}thy dùng daoĺđâm bà taícó tác dngákhông?”

Hai ngưiýly dao tháiĭrau trong balo¸ra. Dao màirt sc, chémphp lên ngưiĬTrn Xuân Hng,đâm vào datht.

Văn Tư Thành:ế“O ——

TrnòXuân Hng nângđôi mt hunhư không thycon ngươi, haicánh tay bàyra tư thế(vn vo ccɨđ g daoîthái trên bİvai và cánh}tay xung: “…Chúngımày cho rngfth này cóth làm hiĪtao sao?”

VânThin và VănTư Thành hếtİsc đng lòng,b mc daothái, xoay ngưiĪchy như điên.

VăníTư Thành: “Lúcchơi rưt đuiátrò kinh dĬcòn chng thyás, đến phiênímình thì quáıkinh CMN khngmà! Anh chyĩkhông ni, chykhông ni na!Bà ta sti mông anhri! Bà tatht mông anhri!”

Phn môngca Văn TưThành b móngqu đâm thngímt l, hìnhũnhư b trúngôđng mch ch,máu chy ìt.

“Anh sp chếtìri.” Ging Văn°Tư Thành bngĩnhiên bi tráng.

Đngįh cu thếĭcó th nhìn°thy lưng máu¸ca đng đi,ĨVân Thin bo:ĭ“Mt hết tímáu này anhÎlp tc sngõdy ngay!”

Bưcvào mng mi,Văn Tư Thànhɪkho như vâm,chy càng nhanhhơn.

Trn Xuân Hngùbiết dch chuyn³tc thi, thigian hi chiêuăchng hai phút,ìkhong cách khôngĩvưt quá nămïmươi mét.

Vân ThinÏvà Văn TưThành b rưtfđui thi giandài bèn phátơhin ra quylut.

Rng cây nhîphía Nam làɪlâm viên lnİnht trong trưng,ếdưi tình hungVân Thin vàIVăn Tư Thànhchy thng tpõmt mch, rtđcuc bn hòcũng ri khiũkhu rng…

Trn XuânHng ch cáchbn h mtЇbưc.

Long xong ——

Xích st toln đt nhiêníxut hin dưiìchân Trn Xuân:Hng, khoá chtbưc chân bàta, không thưri khi rngjcây nh mtbưc.

Khuôn mt bàta u ámlùi v sau,xích st dndn biến mtưtrong không trung.

VânThin: “Anh giem li, emphi th mtchút.”

Văn TưThành làm theo.

VânThin bưc lênìtrưc mt bưc,ľTrn Xuân Hngĭtúm ly cánhtay cô: “Kéoem v!”

TrnįXuân Hng cũngèb kéo rakhi phm viârng cây nh,èbà ta thétchói tai riđt ngt buôngĭVân Thin ra,²xích st dưichân li xutĺhin ln na.

Sauln th nghimìnày, Trn XuânĪHng h mttiếng, tc ginb đi.

Văn Tư Thành nhận ra chân lý: “Chuyện ma có phạm vi hạn chế? Chỉ có thể hoạt động ở lãnh địa của mình? Bà ta là chuyện ma rừng cây nhỏ phía Nam, nên chỉ có thể bắt người trong rừng cây nhỏ?”

Bảng thông báo cổng chính trường học.

Vân Thiển: “Không biết chỉ có bà ta có hạn chế này hay tất cả chuyện ma đều có hạn chế này. Bà ta thay đổi một cách kỳ lạ, rõ ràng ban đầu rất dễ nói chuyện…”

Vương Tư Tuệ và đồng đội đang tìm kiếm chuyện ma. Thông qua điều tra thăm dò, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được nơi một chuyện ma xuất hiện.

Bốn người lần lượt đi trốn.

“Nghe nói học sinh chết ở đây tên Lý Vĩ Cơ à? Cái thứ gì thế này, làm trái nội quy nhà trường bị xử phạt rồi còn tự sát. Tự sát sao không đổi chỗ khác mà cứ phải chết trong trường, chẳng có chút đạo đức công cộng nào cả.”

Cô ngáp một tiếng, cảm giác phát bệnh lại dâng lên.

Vân Thiển: “Không biết chỉ có bà ta có hạn chế này hay tất cả chuyện ma đều có hạn chế này. Bà ta thay đổi một cách kỳ lạ, rõ ràng ban đầu rất dễ nói chuyện…”

“Em mệt quá, anh đừng để mặt em đập xuống đất đấy.”

Có thực thể thì ma cỏ gì chứ! Không đáng sợ!

Văn Tư Thành nhanh tay lẹ mắt tiếp được Vân Thiển ngã xuống: “Em bị sao thế?”

Vân Thiển giống như miếng sườn chữ T(*) kéo thù hận xuất sắc, vừa xuất hiện đã chuyển dời toàn bộ thù hận của Lý Vĩ Cơ.

Văn Tư Thành: “…”

Không có bất cứ câu trả lời nào, Vân Thiển đã ngủ say.

Năm người Vương Tư Tuệ là người chơi cũ. Thực tế bọn họ cũng chưa trải qua thế giới linh dị bao giờ, bọn họ nhanh chóng tìm ra chuyện ma dựa trên kinh nghiệm điều tra ở thế giới tận thế trước đó mà thôi.

(*) Phần sườn ngon nhất của bò

Không có bất cứ câu trả lời nào, Vân Thiển đã ngủ say.

Văn Tư Thành: “…”

Lý Vĩ Cơ buông bỏ áp lực, sức mạnh khổng lồ sản sinh từ cơn giận hất văng người chơi, nhắm thẳng về phía Vân Thiển!

Anh vác Vân Thiển lên: “Bình thường em không ăn cơm à? Sao nhẹ thế?” Sau khi oán trách, Văn Tư Thành run lẩy bẩy bước đi trên đường.

Anh hạ cánh tay, kín đáo ra hiệu cho bốn người Vương Tư Tuệ lập tức tiếp viện.

“Bày đặt tự sát trong trường? Tự sát thì giỏi lắm à? Tự sát còn mặt mũi giở trò ma quái hả? Uổng công có người nói cho tao biết chỗ này có chuyện ma bảng thông báo gì đó, đứng cả nửa ngày rồi có thấy gì đâu nào? Tức cười chết ——”

Lý Vĩ Cơ cười khằng khặc, đèn đường chớp tắt lúc sáng lúc tối.

Anh cầu nguyện đừng gặp bất cứ chuyện ma gì nữa, dù không chết nhưng cảm giác bị doạ cũng chẳng hay ho gì.

Vương Tư Tuệ: “Chuyện ma có thực thể!” Cô nhìn thấy cơ thể Lý Vĩ Cơ trước tiên.

Văn Tư Thành: “Phải tìm chỗ trống trải mới được, tới chỗ bảng thông báo cổng trường vậy.”

Chuyện ma bảng thông báo là câu chuyện ma được lan truyền trong phạm vi nhỏ.

Năm người chơi tên Vương Tư Tuệ, Đặng Chung, Thiên Hành Kiện, Lý Duy và Đặng Lan Lan lượn vòng quanh bảng thông báo.

Đặng Chung lớn tiếng mắng: “Rác rưởi đúng là rác rưởi, năng lực chịu đựng kém như vậy thì học ở trường làm gì, sao không về nhà bú sữa ba mẹ đi? Chỉ cần chép miệng là được rồi.”

***

Căn cứ vào tờ báo trường mà bọn họ tìm thấy trong thư viện, chỗ bảng thông báo này đã từng có một học sinh tên là Lý Vĩ Cơ tự sát mà chết, về sau lại có hai học sinh chết ly kỳ ở nơi này, kiểu chết giống hệt Lý Vĩ Cơ.

Vương Tư Tuệ và đồng đội đang tìm kiếm chuyện ma. Thông qua điều tra thăm dò, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được nơi một chuyện ma xuất hiện.

Đặng Chung vò đầu đinh tăng thêm can đảm, híp mắt, nhếch miệng, dáng vẻ gợi đòn.

Bảng thông báo cổng chính trường học.

Anh vác Vân Thiển lên: “Bình thường em không ăn cơm à? Sao nhẹ thế?” Sau khi oán trách, Văn Tư Thành run lẩy bẩy bước đi trên đường.

Nhân tố tận thế nơi này là thủ lĩnh chuyện ma, tức là chuyện ma không phải một mà là nhiều, bọn họ cần tìm ra kẻ mạnh nhất trong chuyện ma để tiêu diệt.

Chuyện ma bảng thông báo là câu chuyện ma được lan truyền trong phạm vi nhỏ.

Nhiệt độ không khí càng thấp hơn.

Nửa đêm cầm quảng cáo phẫu thuật thẩm mỹ đứng trước bảng thông báo sẽ có cơ hội nhìn thấy bóng ma.

“Phù ——” Tiếng hà hơi khe khẽ, nhiệt độ không khí xung quanh lại thấp hơn.

Cô ngáp một tiếng, cảm giác phát bệnh lại dâng lên.

Căn cứ vào tờ báo trường mà bọn họ tìm thấy trong thư viện, chỗ bảng thông báo này đã từng có một học sinh tên là Lý Vĩ Cơ tự sát mà chết, về sau lại có hai học sinh chết ly kỳ ở nơi này, kiểu chết giống hệt Lý Vĩ Cơ.

Bọn họ đè Lý Vĩ Cơ, Lý Vĩ Cơ lại dùng cách thức kỳ quái đè bọn họ.

Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết đây chắc chắn là chuyện ma.

Chỉ xem ai hết chịu nổi trước…

Vấn đề là làm sao kích hoạt nó.

Chuyện ma như cậu ta không có tự ái sao?!

Bọn họ sử dụng cách những người khác bảo nhưng chẳng có ma nào xuất hiện.

Tiếng mắng im bặt, Đặng Chung nhìn cảnh tượng trên tấm kính dày của bảng thông báo.

Năm người chơi tên Vương Tư Tuệ, Đặng Chung, Thiên Hành Kiện, Lý Duy và Đặng Lan Lan lượn vòng quanh bảng thông báo.

Bên trong bảng thông báo dán đầy các loại áp phích quảng cáo của bệnh viện và phẫu thuật thẩm mỹ, cùng với vài thông tin cuộc thi sắc đẹp.

Năm người Vương Tư Tuệ là người chơi cũ. Thực tế bọn họ cũng chưa trải qua thế giới linh dị bao giờ, bọn họ nhanh chóng tìm ra chuyện ma dựa trên kinh nghiệm điều tra ở thế giới tận thế trước đó mà thôi.

Nhân tố tận thế nơi này là thủ lĩnh chuyện ma, tức là chuyện ma không phải một mà là nhiều, bọn họ cần tìm ra kẻ mạnh nhất trong chuyện ma để tiêu diệt.

Giây kế tiếp, cơ thể người chơi như bị chiếc vạc nghìn cân đè lên, đứng bất động dưới đất.

Nửa đêm cầm quảng cáo phẫu thuật thẩm mỹ đứng trước bảng thông báo sẽ có cơ hội nhìn thấy bóng ma.

Năm người vẫn không tìm được cách kích hoạt chuyện ma. Đặng Chung đề nghị một người thử mắng chửi chuyện ma, có lẽ chuyện ma tức giận, thấy người ít thì sẽ xuất hiện. Mọi người đều tán thành.

Còn ai sẽ mắng chửi chuyện ma, bốn người tiểu đội đều ném ánh mắt về phía Đặng Chung. Người nào chủ trương, người đó làm.

Đặng Chung: “…”

Bốn người lần lượt đi trốn.

Chỉ số tinh thần của Đặng Chung vọt thẳng lên đỉnh điểm, chỉ số sinh mạng chầm chậm rớt xuống.

Đặng Chung vò đầu đinh tăng thêm can đảm, híp mắt, nhếch miệng, dáng vẻ gợi đòn.

Thiên Hành Kiện với cơ bắp cuồn cuộn vốn dĩ đang sợ tái mặt, nghe thấy lời Vương Tư Tuệ bèn hỏi: “Có thực thể?”

“Nghe nói học sinh chết ở đây tên Lý Vĩ Cơ à? Cái thứ gì thế này, làm trái nội quy nhà trường bị xử phạt rồi còn tự sát. Tự sát sao không đổi chỗ khác mà cứ phải chết trong trường, chẳng có chút đạo đức công cộng nào cả.”

Đặng Chung: “…”

Không khí ban đêm chợt lạnh, nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ. Đặng Chung mặc áo tay ngắn, bởi vì nhiệt độ đột ngột xuống thấp mà cánh tay nổi da gà.

Cho đến khi Văn Tư Thành vác Vân Thiển xuất hiện mới phá vỡ cục diện bế tắc này.

“Phù ——” Tiếng hà hơi khe khẽ, nhiệt độ không khí xung quanh lại thấp hơn.

Đặng Chung lớn tiếng mắng: “Rác rưởi đúng là rác rưởi, năng lực chịu đựng kém như vậy thì học ở trường làm gì, sao không về nhà bú sữa ba mẹ đi? Chỉ cần chép miệng là được rồi.”

Nhiệt độ không khí càng thấp hơn.

“Bày đặt tự sát trong trường? Tự sát thì giỏi lắm à? Tự sát còn mặt mũi giở trò ma quái hả? Uổng công có người nói cho tao biết chỗ này có chuyện ma bảng thông báo gì đó, đứng cả nửa ngày rồi có thấy gì đâu nào? Tức cười chết ——”

Tiếng mắng im bặt, Đặng Chung nhìn cảnh tượng trên tấm kính dày của bảng thông báo.

Bọn họ sử dụng cách những người khác bảo nhưng chẳng có ma nào xuất hiện.

Một bóng ma gầy gò, trên cổ và mặt rạch vô số vết cắt, máu thịt bê bết, đứng sau lưng Đặng Chung, kề sát mặt anh, xuyên qua tấm kính u ám nhìn anh.

(*) Phần sườn ngon nhất của bò

Chỉ số tinh thần của Đặng Chung vọt thẳng lên đỉnh điểm, chỉ số sinh mạng chầm chậm rớt xuống.

Anh hạ cánh tay, kín đáo ra hiệu cho bốn người Vương Tư Tuệ lập tức tiếp viện.

Vương Tư Tuệ: “Chuyện ma có thực thể!” Cô nhìn thấy cơ thể Lý Vĩ Cơ trước tiên.

“Em mệt quá, anh đừng để mặt em đập xuống đất đấy.”

Thiên Hành Kiện với cơ bắp cuồn cuộn vốn dĩ đang sợ tái mặt, nghe thấy lời Vương Tư Tuệ bèn hỏi: “Có thực thể?”

Có thực thể thì ma cỏ gì chứ! Không đáng sợ!

Trong nháy mắt, Lý Vĩ Cơ bị người chơi đè xuống đất. Bọn họ lấy ra các loại vật trừ tà mà học sinh nói như Thánh giá, đồ dùng bằng bạc và muối tra hỏi tung tích những chuyện ma khác, chuyện ma mạnh nhất là ai…

Trong nháy mắt, Lý Vĩ Cơ bị người chơi đè xuống đất. Bọn họ lấy ra các loại vật trừ tà mà học sinh nói như Thánh giá, đồ dùng bằng bạc và muối tra hỏi tung tích những chuyện ma khác, chuyện ma mạnh nhất là ai…

Lý Vĩ Cơ cười khằng khặc, đèn đường chớp tắt lúc sáng lúc tối.

***

Giây kế tiếp, cơ thể người chơi như bị chiếc vạc nghìn cân đè lên, đứng bất động dưới đất.

Lần trước nhìn thấy Vân Thiển, cô nằm ngủ ngay trước mặt cậu ta.

Bọn họ đè Lý Vĩ Cơ, Lý Vĩ Cơ lại dùng cách thức kỳ quái đè bọn họ.

Chỉ xem ai hết chịu nổi trước…

Không khí ban đêm chợt lạnh, nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ. Đặng Chung mặc áo tay ngắn, bởi vì nhiệt độ đột ngột xuống thấp mà cánh tay nổi da gà.

Cho đến khi Văn Tư Thành vác Vân Thiển xuất hiện mới phá vỡ cục diện bế tắc này.

Vân Thiển giống như miếng sườn chữ T(*) kéo thù hận xuất sắc, vừa xuất hiện đã chuyển dời toàn bộ thù hận của Lý Vĩ Cơ.

Vân Thiển giống như miếng sườn chữ T(*) kéo thù hận xuất sắc, vừa xuất hiện đã chuyển dời toàn bộ thù hận của Lý Vĩ Cơ.“Bày đặt tự sát trong trường? Tự sát thì giỏi lắm à? Tự sát còn mặt mũi giở trò ma quái hả? Uổng công có người nói cho tao biết chỗ này có chuyện ma bảng thông báo gì đó, đứng cả nửa ngày rồi có thấy gì đâu nào? Tức cười chết ——”(*) Phần sườn ngon nhất của bò

Lần trước nhìn thấy Vân Thiển, cô nằm ngủ ngay trước mặt cậu ta.

Văn Tư Thành nhận ra chân lý: “Chuyện ma có phạm vi hạn chế? Chỉ có thể hoạt động ở lãnh địa của mình? Bà ta là chuyện ma rừng cây nhỏ phía Nam, nên chỉ có thể bắt người trong rừng cây nhỏ?”

Lần này nhìn thấy Vân Thiển, cô ngủ khò khò, được người ta vác trên vai.

Năm người vẫn không tìm được cách kích hoạt chuyện ma. Đặng Chung đề nghị một người thử mắng chửi chuyện ma, có lẽ chuyện ma tức giận, thấy người ít thì sẽ xuất hiện. Mọi người đều tán thành.

Chuyện ma như cậu ta không có tự ái sao?!

Lý Vĩ Cơ buông bỏ áp lực, sức mạnh khổng lồ sản sinh từ cơn giận hất văng người chơi, nhắm thẳng về phía Vân Thiển!

5 20 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

72 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
nguyenhanh
nguyenhanh
1 Năm Cách đây

Cười vãi =))))
Ê nhưng đoạn đầu hơi điêu tí, chồng bà ma làm hiệu trưởng ngoại tình vs gvien khác, mà quy định trường cấm yêu đương
Thế bả cx là giáo viên, bả cưới chồng kiểu gì z

72
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!