Chương 06
Miếng sườn chữ T
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“… Bạn có nghe chuyện ma về Kẻ trừng phạt ở rừng cây nhỏ phía Nam chưa?” Bất quá không cần sợ, phía sau bọn họ đứng trứ một.
Phòng y tế không một bóng người, màn hình máy tính bên hông giường sáng lên, tự động nhảy vào chuyên mục 【Chuyện ma 】trên diễn đàn trường, máu chảy từ phía trên màn hình xuống, nhuộm đỏ trang web. Hắn thích phóng thần thuật, chói mắt kim quang gặp phải xiềng xích.
“…Trần Xuân Hồng là một giáo viên chủ nhiệm nghiêm khắc rập khuôn. Bà lúc nào cũng ăn mặc trang điểm bảo thủ, ngàn năm không đổi, không hề hòa hợp với giáo viên Nhất Trung. Năm 2125, Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang kỷ niệm thành lập trường tròn một trăm năm, Trần Xuân Hồng giành được bình chọn “Giáo viên bị ghét nhất”. Cùng tên kia loài người bất quá là thiếu niên cùng thanh niên.
“…Tất cả nội quy nhà trường đã đặt ra phải tuân thủ đầy đủ. Bà không làm gì sai, chức trách của bà là sửa chữa sai phạm phát sinh trong trường.” Bọn họ nói chuyện không lại kiêng kỵ Tống.
“…Đôi mắt Trần Xuân Hồng ẩn chứa ghen tị với những giáo viên được hoan nghênh khác. Bà mang cúp pha lê tới phòng hiệu trưởng, cửa phòng không đóng. Xuyên qua khe cửa, bà nhìn thấy chồng mình là hiệu trưởng đang vụng trộm với chủ nhiệm lớp mười.”
“…Điều thứ mười bốn nội quy trường Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, không được phép yêu đương trong trường.” May mà mỗi lần hồi sinh sau, huấn luyện lúc sau đối thân thể.
“…Hiệu trưởng và đối tượng gian díu gục xuống, Trần Xuân Hồng mang thi thể bọn họ chôn trong rừng cây nhỏ phía Nam, treo cổ kết thúc sinh mạng bên trên thi thể hai người. Bất cứ người nào đi vào rừng cây nhỏ phía Nam đều không thể làm trái nội quy nhà trường!”
… Này không giống là thượng cái thế giới tận thế.
Trần Xuân Hồng vẫn luônậbị người taásợ hãi, sauỷkhi trở thànhệchuyện ma thììcàng sợ hơn.
Bà(nhìn Vân Thiểnệníu cánh tayưtrái mình, nhìnἷVăn Tư ThànhĬtúm lấy cánhɪtay phải mình,ľtrầm tư. Bàớnên tiếp tụcõthực hiện chứcỡtrách của chuyệnIma hay làịnghe giải thíchɩcủa bọn họ?
Làmỉtrái nội quyânhà trường phảiệbị xử phạt,ἶnhưng nếu cóđẩn tình khác{thì sao?
Gương mặtằtrắng bệch củaÏTrần Xuân Hồngẻthoáng hiện chútḽmềm lòng: “TôiĮcần một lýído thích đáng.”ỷ
Vân Thiển nhỏỡgiọng thút thít:ị“Cô giáo, vụịviệc là thế,này…”
Văn TưđThành nghe VânẩThiển cấp tốc[bịa ra mộtîcâu chuyện biủthảm hết sứcãlogic, bởi vììmắt cô bịìtật nên vừaỡchuyển đến trườngỷđã bị trườngıhọc và nhữngòhọc sinh khácɪức hiếp.
Nhân vậtốtrong chuyện sốngfchật vật từỉnhỏ, vốn tưởngỉđến được nơi)tươi sáng, không)ngờ vẫn bịjbóng tối baoÍphủ.
Vân Thiển bảoịnguyên nhân chủăyếu mình chuyểnềđến Nhất TrungĬcũng là vìổcô từng đọcđmột bài đăngụcũ trên mạngùbảo rằng trướcĬđây Nhất Trungịcó một giáo{viên chủ nhiệmđcông chính nghiêmỹminh. Có giáoụviên như vậy,ịchắc chắn trườngăhọc này sẽằkhông xảy raữchuyện học sinhìbị bắt nạt.
Khôngỷngờ Trần XuânĩHồng đã quaểđời, Vân Thiểnἵkể đến khúcậđau lòng, nướcímắt chảy nhưĩsuối: “Chỉ cóỉngười nghiêm khắcúgiống cô mớiĩcó thể quảnệlý được kỷ°luật tác phongἳtrường học.”
TrầnḻXuân Hồng khôngấngờ học sinh{ngoài trường lạiIcó thiện cảm³với mình lớnịnhư vậy, bàɨta lập tứcḽnói sẽ giúpìVân Thiển trừngếphạt kẻ bắtínạt.
Văn Tư Thànhíchuyển từ runİrun sang runừcầm cập, mayìmà anh làĭngười chơi, anhổsẽ không chết.ẻVân chó nốiỉdối như vậy,ἴlỡ như bịỉvạch trần… Anhýkhông chết, nhưngflúc bị giếtịsẽ đau lắmļđó…
Cánh tay VănỡTư Thành bịíTrần Xuân Hồngẳvỗ về. Khôngĩngờ quỷ nữĩchuyện ma lạiἱan ủi anh!
Anhἶcàng run dữἶhơn.
Trần Xuân Hồngêhỏi lại tên³họ lần nữa.
Vân°Thiển bụm mặt:ɩ“Cô ơi, côíđã như vậy,ồsao em cóừthể để côḽvất vả chứ.”fCô nghĩ nửaửngày cũng khôngíra cái tênìnào, báo tên¹người bản xứἴthì thất đứcảquá. Giáo viênḷchủ nhiệm épĬbuộc phải nói,ĩVân Thiển bấtĩđắc dĩ mới,báo tên: “ĐặngịChung.”
Trần XuânỉHồng: “Chỉ mộtđmình cậu ta?”i
Vân Thiển: “Anhịta là kẻâchủ mưu.”
VânĩThiển: Đúng lúcíbọn Đặng Chungìđang tìm chuyện}ma, cô tốngìcho bọn họ}một cái làơquá đẹp, huốngĩchi Đặng Chungĩthật sự từngăchâm chọc khuyếtἷđiểm cơ thểẫcô và VănỉTư Thành.
Trần XuânĨHồng: “Tôi sẽ(xử lý nhữngỳngười kia.”
VânĨThiển: “Cô thậtἳtốt quá!”
TrầnìXuân Hồng cườiẹnói: “Đã lâuárồi tôi khôngìcảm giác đượcẩsự thân thiết:của học sinhἳvà đồng nghiệp,³hai người làm}tôi rất cảmɪđộng.”
Tiếng nóiùvừa dứt, bóngáma Trần XuânĺHồng đột nhiênũnhấp nháy, bàīta nhìn vềìphía khuôn viênêphía Nam trườngắhọc.
Sương đen chỉịcó bà ta{nhìn thấy ùnỹùn kéo tới,ẹtuôn vào cơớthể bà, tíchđtụ trên đầuẹcàng ngày cànginhiều. Rìa tròngắtrắng mắt TrầnĬXuân Hồng ửngɩđỏ, toàn bộệnhân tính biếnặmất.
Trọng lượng loàiḽngười treo haiìbên cánh tayìbà nặng nềíkhác thường.
Vân Thiểnễvà Văn Tư²Thành vẫn cònɪđang gật đầuília lịa, cảmỉđộng thì thảởhọ đi đi!
Bỗngồbọn họ ngheЇTrần Xuân Hồngínói ——
“…Các người[đáng được đốiìxử đặc biệt.¹Tôi sẽ khôngịgiày vò haiỏngười giống nhưệnhững người khác,ẵtôi sẽ giết}hai người mộtìcách nhanh gọn,ἷđể các ngườiịchết thật thoảiịmái!”
Âm thanhỉchói tai nhứcĨnhói, cuồng phongặnổi lên bốnɪbề, lá câyéxào xạc vangđdội.
Sắc mặt VânjThiển và VănỉTư Thành chợtîbiến, hai ngườiIkhông hề traoêđổi nhưng hếtἰsức ăn ý:túm lấy cánhḽtay quỷ nữ(cùng một lúc,ẹvật mạnh xuốngừđất.
Trần Xuân Hồngữchưa kịp phảnỉứng đã bịỡvật ngã, nằm:im hồi lâuịkhông nhúc nhích,ẽtất cả sươngîđen tràn vàoịcơ thể bàềta.
Loài người… làìthức ăn… làơnăng lượng… Tấtệcả phải chết!
Haiĩngười Vân Thiển‹trốn rất nhanh.
TrầnẽXuân Hồng đuổiàtheo sát nút.
“Chuyện)ma có thựcộthể, phản ứngữtứ chi củaíbọn họ lúcèbị tấn côngícho thấy bọnỳhọ cũng sẽìthấy đau.” VânïThiển vừa chạyivừa nói: “Emïđoán giết chếtịchuyện ma cầnịdùng cách thứcĭđặc biệt!”
VănýTư Thành: “Em}thấy dùng daoĺđâm bà taícó tác dụngákhông?”
Hai ngườiýlấy dao tháiĭrau trong balo¸ra. Dao màiỉrất sắc, chémọphập lên ngườiĬTrần Xuân Hồng,ἱđâm vào daḷthịt.
Văn Tư Thành:ế“Oẹ ——”
TrầnòXuân Hồng nângἰđôi mắt hầuộnhư không thấyẹcon ngươi, haiỷcánh tay bàyựra tư thế(vặn vẹo cựcɨđộ gỡ daoîthái trên bảİvai và cánh}tay xuống: “…Chúngımày cho rằngfthứ này cóỗthể làm hạiĪtao sao?”
Vân‹Thiển và VănẩTư Thành hếtİsức đồng lòng,ỗbỏ mặc daoạthái, xoay ngườiĪchạy như điên.
VăníTư Thành: “Lúcựchơi rượt đuổiátrò kinh dịĬcòn chẳng thấyásợ, đến phiênímình thì quáıkinh CMN khủngẻmà! Anh chạyĩkhông nổi, chạyửkhông nổi nữa!ụBà ta sờởtới mông anhịrồi! Bà taẫthọt mông anhặrồi!”
Phần môngịcủa Văn TưằThành bị móngửquỷ đâm thủngímột lỗ, hìnhũnhư bị trúngôđộng mạch chủ,ặmáu chảy ồìạt.
“Anh sắp chếtìrồi.” Giọng Văn°Tư Thành bỗngĩnhiên bi tráng.
Đồngįhồ cứu thếĭcó thể nhìn°thấy lượng máu¸của đồng đội,ĨVân Thiển bảo:ĭ“Mất hết tíịmáu này anhÎlập tức sốngõdậy ngay!”
Bướcậvào mạng mới,‹Văn Tư Thànhɪkhoẻ như vâm,ỉchạy càng nhanhểhơn.
Trần Xuân Hồngùbiết dịch chuyển³tức thời, thờiựgian hồi chiêuăchừng hai phút,ìkhoảng cách khôngĩvượt quá nămïmươi mét.
Vân ThiểnÏvà Văn TưἴThành bị rượtfđuổi thời gianọdài bèn phátơhiện ra quyἵluật.
Rừng cây nhỏîphía Nam làɪlâm viên lớnİnhất trong trường,ếdưới tình huốngồVân Thiển vàIVăn Tư Thànhằchạy thẳng tắpõmột mạch, rốtđcuộc bọn họòcũng rời khỏiũkhu rừng…
Trần XuânẳHồng chỉ cáchừbọn họ mộtЇbước.
“Loảng xoảng ——”ἷ
Xích sắt toừlớn đột nhiêníxuất hiện dướiìchân Trần Xuân:Hồng, khoá chặtịbước chân bàἱta, không thểưrời khỏi rừngjcây nhỏ mộtẽbước.
Khuôn mặt bàỉta u ámửlùi về sau,ảxích sắt dầnạdần biến mấtưtrong không trung.
VânốThiển: “Anh giữḻem lại, emịphải thử mộtờchút.”
Văn TưἲThành làm theo.
VânẳThiển bước lênìtrước một bước,ľTrần Xuân Hồngĭtúm lấy cánhậtay cô: “Kéoềem về!”
TrầnįXuân Hồng cũngèbị kéo raἳkhỏi phạm viârừng cây nhỏ,èbà ta thétỹchói tai rồiḽđột ngột buôngĭVân Thiển ra,²xích sắt dướiủchân lại xuấtĺhiện lần nữa.
Sauỗlần thử nghiệmìnày, Trần XuânĪHồng hừ mộtỉtiếng, tức giậnἷbỏ đi.
Văn Tư Thành nhận ra chân lý: “Chuyện ma có phạm vi hạn chế? Chỉ có thể hoạt động ở lãnh địa của mình? Bà ta là chuyện ma rừng cây nhỏ phía Nam, nên chỉ có thể bắt người trong rừng cây nhỏ?”
Bảng thông báo cổng chính trường học.
Vân Thiển: “Không biết chỉ có bà ta có hạn chế này hay tất cả chuyện ma đều có hạn chế này. Bà ta thay đổi một cách kỳ lạ, rõ ràng ban đầu rất dễ nói chuyện…”
Vương Tư Tuệ và đồng đội đang tìm kiếm chuyện ma. Thông qua điều tra thăm dò, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được nơi một chuyện ma xuất hiện.
Bốn người lần lượt đi trốn.
“Nghe nói học sinh chết ở đây tên Lý Vĩ Cơ à? Cái thứ gì thế này, làm trái nội quy nhà trường bị xử phạt rồi còn tự sát. Tự sát sao không đổi chỗ khác mà cứ phải chết trong trường, chẳng có chút đạo đức công cộng nào cả.”
Cô ngáp một tiếng, cảm giác phát bệnh lại dâng lên.
Vân Thiển: “Không biết chỉ có bà ta có hạn chế này hay tất cả chuyện ma đều có hạn chế này. Bà ta thay đổi một cách kỳ lạ, rõ ràng ban đầu rất dễ nói chuyện…”
“Em mệt quá, anh đừng để mặt em đập xuống đất đấy.”
Có thực thể thì ma cỏ gì chứ! Không đáng sợ!
Văn Tư Thành nhanh tay lẹ mắt tiếp được Vân Thiển ngã xuống: “Em bị sao thế?”
Vân Thiển giống như miếng sườn chữ T(*) kéo thù hận xuất sắc, vừa xuất hiện đã chuyển dời toàn bộ thù hận của Lý Vĩ Cơ.
Văn Tư Thành: “…”
Không có bất cứ câu trả lời nào, Vân Thiển đã ngủ say.
Năm người Vương Tư Tuệ là người chơi cũ. Thực tế bọn họ cũng chưa trải qua thế giới linh dị bao giờ, bọn họ nhanh chóng tìm ra chuyện ma dựa trên kinh nghiệm điều tra ở thế giới tận thế trước đó mà thôi.
(*) Phần sườn ngon nhất của bò
Không có bất cứ câu trả lời nào, Vân Thiển đã ngủ say.
Văn Tư Thành: “…”
Lý Vĩ Cơ buông bỏ áp lực, sức mạnh khổng lồ sản sinh từ cơn giận hất văng người chơi, nhắm thẳng về phía Vân Thiển!
Anh vác Vân Thiển lên: “Bình thường em không ăn cơm à? Sao nhẹ thế?” Sau khi oán trách, Văn Tư Thành run lẩy bẩy bước đi trên đường.
Anh hạ cánh tay, kín đáo ra hiệu cho bốn người Vương Tư Tuệ lập tức tiếp viện.
“Bày đặt tự sát trong trường? Tự sát thì giỏi lắm à? Tự sát còn mặt mũi giở trò ma quái hả? Uổng công có người nói cho tao biết chỗ này có chuyện ma bảng thông báo gì đó, đứng cả nửa ngày rồi có thấy gì đâu nào? Tức cười chết ——”
Lý Vĩ Cơ cười khằng khặc, đèn đường chớp tắt lúc sáng lúc tối.
Anh cầu nguyện đừng gặp bất cứ chuyện ma gì nữa, dù không chết nhưng cảm giác bị doạ cũng chẳng hay ho gì.
Vương Tư Tuệ: “Chuyện ma có thực thể!” Cô nhìn thấy cơ thể Lý Vĩ Cơ trước tiên.
Văn Tư Thành: “Phải tìm chỗ trống trải mới được, tới chỗ bảng thông báo cổng trường vậy.”
Chuyện ma bảng thông báo là câu chuyện ma được lan truyền trong phạm vi nhỏ.
Năm người chơi tên Vương Tư Tuệ, Đặng Chung, Thiên Hành Kiện, Lý Duy và Đặng Lan Lan lượn vòng quanh bảng thông báo.
Đặng Chung lớn tiếng mắng: “Rác rưởi đúng là rác rưởi, năng lực chịu đựng kém như vậy thì học ở trường làm gì, sao không về nhà bú sữa ba mẹ đi? Chỉ cần chép miệng là được rồi.”
***
Căn cứ vào tờ báo trường mà bọn họ tìm thấy trong thư viện, chỗ bảng thông báo này đã từng có một học sinh tên là Lý Vĩ Cơ tự sát mà chết, về sau lại có hai học sinh chết ly kỳ ở nơi này, kiểu chết giống hệt Lý Vĩ Cơ.
Vương Tư Tuệ và đồng đội đang tìm kiếm chuyện ma. Thông qua điều tra thăm dò, rốt cuộc bọn họ cũng tìm được nơi một chuyện ma xuất hiện.
Đặng Chung vò đầu đinh tăng thêm can đảm, híp mắt, nhếch miệng, dáng vẻ gợi đòn.
Bảng thông báo cổng chính trường học.
Anh vác Vân Thiển lên: “Bình thường em không ăn cơm à? Sao nhẹ thế?” Sau khi oán trách, Văn Tư Thành run lẩy bẩy bước đi trên đường.
Nhân tố tận thế nơi này là thủ lĩnh chuyện ma, tức là chuyện ma không phải một mà là nhiều, bọn họ cần tìm ra kẻ mạnh nhất trong chuyện ma để tiêu diệt.
Chuyện ma bảng thông báo là câu chuyện ma được lan truyền trong phạm vi nhỏ.
Nhiệt độ không khí càng thấp hơn.
Nửa đêm cầm quảng cáo phẫu thuật thẩm mỹ đứng trước bảng thông báo sẽ có cơ hội nhìn thấy bóng ma.
“Phù ——” Tiếng hà hơi khe khẽ, nhiệt độ không khí xung quanh lại thấp hơn.
Cô ngáp một tiếng, cảm giác phát bệnh lại dâng lên.
Căn cứ vào tờ báo trường mà bọn họ tìm thấy trong thư viện, chỗ bảng thông báo này đã từng có một học sinh tên là Lý Vĩ Cơ tự sát mà chết, về sau lại có hai học sinh chết ly kỳ ở nơi này, kiểu chết giống hệt Lý Vĩ Cơ.
Bọn họ đè Lý Vĩ Cơ, Lý Vĩ Cơ lại dùng cách thức kỳ quái đè bọn họ.
Dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết đây chắc chắn là chuyện ma.
Chỉ xem ai hết chịu nổi trước…
Vấn đề là làm sao kích hoạt nó.
Chuyện ma như cậu ta không có tự ái sao?!
Bọn họ sử dụng cách những người khác bảo nhưng chẳng có ma nào xuất hiện.
Tiếng mắng im bặt, Đặng Chung nhìn cảnh tượng trên tấm kính dày của bảng thông báo.
Năm người chơi tên Vương Tư Tuệ, Đặng Chung, Thiên Hành Kiện, Lý Duy và Đặng Lan Lan lượn vòng quanh bảng thông báo.
Bên trong bảng thông báo dán đầy các loại áp phích quảng cáo của bệnh viện và phẫu thuật thẩm mỹ, cùng với vài thông tin cuộc thi sắc đẹp.
Năm người Vương Tư Tuệ là người chơi cũ. Thực tế bọn họ cũng chưa trải qua thế giới linh dị bao giờ, bọn họ nhanh chóng tìm ra chuyện ma dựa trên kinh nghiệm điều tra ở thế giới tận thế trước đó mà thôi.
Nhân tố tận thế nơi này là thủ lĩnh chuyện ma, tức là chuyện ma không phải một mà là nhiều, bọn họ cần tìm ra kẻ mạnh nhất trong chuyện ma để tiêu diệt.
Giây kế tiếp, cơ thể người chơi như bị chiếc vạc nghìn cân đè lên, đứng bất động dưới đất.
Nửa đêm cầm quảng cáo phẫu thuật thẩm mỹ đứng trước bảng thông báo sẽ có cơ hội nhìn thấy bóng ma.
Năm người vẫn không tìm được cách kích hoạt chuyện ma. Đặng Chung đề nghị một người thử mắng chửi chuyện ma, có lẽ chuyện ma tức giận, thấy người ít thì sẽ xuất hiện. Mọi người đều tán thành.
Còn ai sẽ mắng chửi chuyện ma, bốn người tiểu đội đều ném ánh mắt về phía Đặng Chung. Người nào chủ trương, người đó làm.
Đặng Chung: “…”
Bốn người lần lượt đi trốn.
Chỉ số tinh thần của Đặng Chung vọt thẳng lên đỉnh điểm, chỉ số sinh mạng chầm chậm rớt xuống.
Đặng Chung vò đầu đinh tăng thêm can đảm, híp mắt, nhếch miệng, dáng vẻ gợi đòn.
Thiên Hành Kiện với cơ bắp cuồn cuộn vốn dĩ đang sợ tái mặt, nghe thấy lời Vương Tư Tuệ bèn hỏi: “Có thực thể?”
“Nghe nói học sinh chết ở đây tên Lý Vĩ Cơ à? Cái thứ gì thế này, làm trái nội quy nhà trường bị xử phạt rồi còn tự sát. Tự sát sao không đổi chỗ khác mà cứ phải chết trong trường, chẳng có chút đạo đức công cộng nào cả.”
Đặng Chung: “…”
Không khí ban đêm chợt lạnh, nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ. Đặng Chung mặc áo tay ngắn, bởi vì nhiệt độ đột ngột xuống thấp mà cánh tay nổi da gà.
Cho đến khi Văn Tư Thành vác Vân Thiển xuất hiện mới phá vỡ cục diện bế tắc này.
“Phù ——” Tiếng hà hơi khe khẽ, nhiệt độ không khí xung quanh lại thấp hơn.
Đặng Chung lớn tiếng mắng: “Rác rưởi đúng là rác rưởi, năng lực chịu đựng kém như vậy thì học ở trường làm gì, sao không về nhà bú sữa ba mẹ đi? Chỉ cần chép miệng là được rồi.”
Nhiệt độ không khí càng thấp hơn.
“Bày đặt tự sát trong trường? Tự sát thì giỏi lắm à? Tự sát còn mặt mũi giở trò ma quái hả? Uổng công có người nói cho tao biết chỗ này có chuyện ma bảng thông báo gì đó, đứng cả nửa ngày rồi có thấy gì đâu nào? Tức cười chết ——”
Tiếng mắng im bặt, Đặng Chung nhìn cảnh tượng trên tấm kính dày của bảng thông báo.
Bọn họ sử dụng cách những người khác bảo nhưng chẳng có ma nào xuất hiện.
Một bóng ma gầy gò, trên cổ và mặt rạch vô số vết cắt, máu thịt bê bết, đứng sau lưng Đặng Chung, kề sát mặt anh, xuyên qua tấm kính u ám nhìn anh.
(*) Phần sườn ngon nhất của bò
Chỉ số tinh thần của Đặng Chung vọt thẳng lên đỉnh điểm, chỉ số sinh mạng chầm chậm rớt xuống.
Anh hạ cánh tay, kín đáo ra hiệu cho bốn người Vương Tư Tuệ lập tức tiếp viện.
Vương Tư Tuệ: “Chuyện ma có thực thể!” Cô nhìn thấy cơ thể Lý Vĩ Cơ trước tiên.
“Em mệt quá, anh đừng để mặt em đập xuống đất đấy.”
Thiên Hành Kiện với cơ bắp cuồn cuộn vốn dĩ đang sợ tái mặt, nghe thấy lời Vương Tư Tuệ bèn hỏi: “Có thực thể?”
Có thực thể thì ma cỏ gì chứ! Không đáng sợ!
Trong nháy mắt, Lý Vĩ Cơ bị người chơi đè xuống đất. Bọn họ lấy ra các loại vật trừ tà mà học sinh nói như Thánh giá, đồ dùng bằng bạc và muối tra hỏi tung tích những chuyện ma khác, chuyện ma mạnh nhất là ai…
Trong nháy mắt, Lý Vĩ Cơ bị người chơi đè xuống đất. Bọn họ lấy ra các loại vật trừ tà mà học sinh nói như Thánh giá, đồ dùng bằng bạc và muối tra hỏi tung tích những chuyện ma khác, chuyện ma mạnh nhất là ai…
Lý Vĩ Cơ cười khằng khặc, đèn đường chớp tắt lúc sáng lúc tối.
***
Giây kế tiếp, cơ thể người chơi như bị chiếc vạc nghìn cân đè lên, đứng bất động dưới đất.
Lần trước nhìn thấy Vân Thiển, cô nằm ngủ ngay trước mặt cậu ta.
Bọn họ đè Lý Vĩ Cơ, Lý Vĩ Cơ lại dùng cách thức kỳ quái đè bọn họ.
Chỉ xem ai hết chịu nổi trước…
Không khí ban đêm chợt lạnh, nhiệt độ xung quanh giảm xuống vài độ. Đặng Chung mặc áo tay ngắn, bởi vì nhiệt độ đột ngột xuống thấp mà cánh tay nổi da gà.
Cho đến khi Văn Tư Thành vác Vân Thiển xuất hiện mới phá vỡ cục diện bế tắc này.
Vân Thiển giống như miếng sườn chữ T(*) kéo thù hận xuất sắc, vừa xuất hiện đã chuyển dời toàn bộ thù hận của Lý Vĩ Cơ.
Vân Thiển giống như miếng sườn chữ T(*) kéo thù hận xuất sắc, vừa xuất hiện đã chuyển dời toàn bộ thù hận của Lý Vĩ Cơ.“Bày đặt tự sát trong trường? Tự sát thì giỏi lắm à? Tự sát còn mặt mũi giở trò ma quái hả? Uổng công có người nói cho tao biết chỗ này có chuyện ma bảng thông báo gì đó, đứng cả nửa ngày rồi có thấy gì đâu nào? Tức cười chết ——”(*) Phần sườn ngon nhất của bò
Lần trước nhìn thấy Vân Thiển, cô nằm ngủ ngay trước mặt cậu ta.
Văn Tư Thành nhận ra chân lý: “Chuyện ma có phạm vi hạn chế? Chỉ có thể hoạt động ở lãnh địa của mình? Bà ta là chuyện ma rừng cây nhỏ phía Nam, nên chỉ có thể bắt người trong rừng cây nhỏ?”
Lần này nhìn thấy Vân Thiển, cô ngủ khò khò, được người ta vác trên vai.
Năm người vẫn không tìm được cách kích hoạt chuyện ma. Đặng Chung đề nghị một người thử mắng chửi chuyện ma, có lẽ chuyện ma tức giận, thấy người ít thì sẽ xuất hiện. Mọi người đều tán thành.
Chuyện ma như cậu ta không có tự ái sao?!
Lý Vĩ Cơ buông bỏ áp lực, sức mạnh khổng lồ sản sinh từ cơn giận hất văng người chơi, nhắm thẳng về phía Vân Thiển!
Cười vãi =))))
Ê nhưng đoạn đầu hơi điêu tí, chồng bà ma làm hiệu trưởng ngoại tình vs gvien khác, mà quy định trường cấm yêu đương
Thế bả cx là giáo viên, bả cưới chồng kiểu gì z