Cá muối cứu thế – Chương 10

Chương 10

Diễn đàn trường học

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

“Muốn thử một cái không?” Đặng Lan Lan nhiệt tình mời. Vương Tư Tuệ và Lý Duy nhìn vết máu trên khóe môi Đặng Lan Lan, hoảng sợ lùi về sau: “Cô… Cô như vậy là sao? Lẽ nào cô không phải người chơi mà là chuyện ma?” Tên hạ nhân đứng lại tại phòng cho thuê đích tủ lạnh trước.

Đặng Lan Lan sững người, bèn cười nắc nẻ: “Hai người thật có trí tưởng tượng.” Cô ta nói: “Chúng ta ra khỏi đây trước đã, lát nữa bảo vệ trở về mà bị bắt thì không hay đâu.” Mì sợi trong túi chỉ còn lại cuối cùng năm cây.

Lúc rút lui, cô ta giải thích: “Đây là bánh kem, quà vặt thôi, không phải thịt người.”

Bon họ rút trở về chỗ ba người Vân Thiển. Mặt khác chỉ có nàng phi thường đáng ghét đích siêu thị.

Văn Tư Thành và Tống Hành Chỉ nhìn thấy một đống ngón tay trên tay Đặng Lan Lan thì hết hồn.

Vân Thiển khịt mũi: “Hình như tôi ngửi thấy mùi bánh quy.” Cũng tuyệt không đụng nó một miệng.

Khi thị lực không tốt, những giác quan khác càng trở nên vượt trội.

Bánh kem làm thành hình dáng ngón tay người có mùi sữa rất thơm, không lại gần ngửi thì khó mà biết được, thế nhưng Vân Thiển đã ngửi thấy từ rất xa. Tên hạ nhân phiên khắp phòng cho thuê, chỉ tìm đến 2.

“Bánh kem thật sao?” Lầu dưới tiệm bánh bao đích bà chủ người tính tình hiền lành.

“Mọi người ăn thử là biết chứ gì.” Con trai duy nhất đoạn trước ngày ở trong trường học tiêm nhiễm.

Tống Hành Chỉ ngỡ ngàng nhìn đám người Vân Thiển nói ăn là ăn, chẳng hề có chút cảnh giác. “Đó là đồ ăn của chuyện ma, mọi người không sợ trúng độc sao?” Nàng chưa niệm quá sách cũng không biết nên như thế nào miêu tả.

Vân Thiển khoát tay: “Sợ cái gì, cùng lắm bị độc chết.

Nhng ngưi khác gt đuília la, nhaingón tay khen:V không t.”Ĩ

Tng Hành Chthy bn hưkhông sao, ngưngòngùng hi: “Cóth cho tôimt miếng không?”ī

Không đưc.” NhómVân Thin đngìlot t chi.İBn h cóth ăn lungtung bi vìbn h cóthanh máu, khôngÎs chết. Lônhư Tng Hành)Ch ăn chếtýthì sao?

Tng HànhCh: “…

Cuăcô đơn ngi³ch Đng Chungvà Thiên HànhKin tr v.

Bơngoài bánh ngóntay rt đángЇs, mùi thơmli rt nht,ïngưi bình thưngvn s khôngínghĩ ti chuyníly ăn.

Vương Tư¹Tu hi ĐngLan Lan: “Sao]ch li nghĩɩti vic lyÏnó?”

Đng LanLan cưi nói:âThói quen hìnhthành t thưng{ngày mà thôi.íCon ch thíchăn my thhình thù kêl, ch thyácái này bènmun ly choĨcon ch nếm²th.”

Vương TưòTu trng toìmt: “Cái gì?īCh có conátrai?”

Thân phnļmà Chúa cu)thế cp cho²Đng Lan Lanjlà cô giáoélp m thutca trưng, ttánghip đi hcchưa lâu. Cô³vn cho rngti đa ĐngâLan Lan ch¹hơn hai mươiâtui, khuôn mtíĐng Lan LanÍcũng là dángɩv ngoài haiũmươi.

Đng Lan Langt đu: “Đúng¹vy, con ch]mưi lăm tuiùri.”

Hai ngưiVăn Tư Thànhvà Lý Duych tiếc bn]thân vô vănhoá, mt câuđnh mnh đimuôn nơi.

Pht ——{bánh kem trong]ming Vân Thinphun hết lênmt Tng HànhľCh, cô quayđu kinh ngc}nhìn Đng LanLan: “Cô ănľcht bo qunìln lên h?”

Vì đ nhdáng v mingưi chơi, côđu áp sátĩmt đ nhìn,đương nhiên nh(đưc Đng LaníLan trông thế[nào.

Đng Lan Lanche ming cưikh: “Ming côngt tht đy.”Į

Vân Thin máyĭmóc lau bánhkem trên mtTng Hành Ch,không đ ýİti l taiTng Hành Chcàng ngày càngđ theo hànhíđng ca cô,mt cũng ethn mà cp]xung.

Văn Tư Thànhtht chng hiuĩni tâm trngīthiếu niên hoàiìxuân ca TngíHành Ch.

Dù nhìn,thế nào thìkiu tính cáchca Vân Thinãcũng vô cùngígia súc(*), lđnào ch vigương mt xinhêđp kia làcó th đđy thin cm?

(*)Ý nói VâníThin cc súc

VănTư Thành cnļthn quan sátĬmt mũi VânThin. Chiếc mũingc ngà, đôimt đào hoa,môi ta cánhhoa, da trngínõn thì khiìphi nói, tél vóc dángli còn ccchun. Đt nhiên,ếanh rùng mình——

Vân girl, gi{anh mi pháthin em làũchó hình ngưiđó!

Vân Thin: “?”

Cô bình tĩnhđáp: “Anh làchó thì có.”Í

Mi ngưi liđi mt lát,òrt cuc ĐngChung và ThiênHành Kin mhôi đm đìatr v. Chúbo v đuitheo bn hîđưc mt na,Įđt nhiên btiếng đng nơiìkhác thu hútĭs chú ý,}nh đó mict đuôi đưcïông chú điIđng nhanh nhnđến khó tin.

Nhómàngưi hơi chm}tr mt chút,nhưng đây làchuyn bt đcídĩ. Vic phânõtán hành đngõrt d b²đánh l, dưitình hung khôngĩth nào traođi, hành đngđtp th càngàan toàn hơn.

Cbn xut phát³đi v hưngóphòng máy tính.

Phòngmáy nm ]lu sáu toàáhành chính, toàhành chính nmũ phía Đông³Nam thư vin,¸cách thư vinhơn mưi phútđi b.

Toà hànhéchính có tngcng sáu tng,ơthư vin thììby tng.

Đon đưngìđi v phíatoà hành chínhrt yên tĩnh,yên tĩnh đếnkhác thưng. Nhómngưi bt giácùth nh bưc:chân, Vân Thinıbng hi: “Hìnhīnhư có ngưiđi theo sauɩchúng ta thìphi? Có tiếngđng khác…

Cnthn lng nghe.

Đúng…đúng là cóơ

Tt c miįngưi sn da}gà lên tnsng lưng. Vân)Thin va nóiếvy, bn hlp tc ngheũthy loáng thoángtiếng bưc chânkhông thuc vơbt k aitrong bn h.

Đólà tiếng giàyįcao gót bưcɩtrên mt đt,ìtrong bn híkhông có aimang giày caoįgót.

Bn h đi,tiếng bưc chân°vang lên.

Bn híngng, tiếng bưcchân ngng.

Bn hđi nhanh, tiếngĺbưc chân cũngInhanh theo.

Ch sľtinh thn trênmt đng hángưi chơi nhpĭnhô d di.Đng Lan Lanɨgi đng hđeo tay, scmt hong sging như VươngáTư Tu.

Tng HànhîCh trn luônĬbên cnh VânThin, túm lycánh tay cô.ìNhit đ cơ}th cu rtthp, thp đếnÍmc Vân ThinЇgit mình, bènci áo khoácđng phc trênïngưi ph lênngưi Tng HànhCh.

Văn Tư ThànhĪb do đếntht m runry. Anh lalên: “Không đưc,ĩtôi nhn hết:ni ri!”

ĐngChung thy VănTư Thành cóîchiu hưng quayíđu, anh viũnói: “Đng kíchìđng, thi đimnày tuyt đikhông đưc quay(đu! Chúng taphi tăng tcđến ——

“Bm{—— Mt cúĬđánh rm vaíthi va vangnhm thng vĺphía tt cnhng ngưi đng,sau Văn Tư[Thành, bao gmįc tiếng giàyõcao gót theoĨsau bn h.

Kéodài tròn mtĩphút!

Khu giác VânìThin vn nhy,ìln này côÍb thi đếnìváng đu, mayúmà Tng HànhCh đ lyácô.

Đng Chung đngúngay sau môngđVăn Tư Thành,ýmt na rmĬthi phun thngĬvào mt anh.fĐng Chung rnggin: “CMN ch,íanh mà làôsinh vt gcCacbon sao? Anhlà vũ khíãsinh hoá vôdanh t ngoàihành tinh tiãthì có!”

VươngíTư Tu thìthào: “Không ngheõthy tiếng bưcìchân kia na.”

Mc dù xyİra chuyn nhưĬlúc nãy, nhưngbn h vníkhông ngng chân.Tiếng giày caoógót luôn ln¹trong tiếng bưcchân ca bnÎh bng siĺmt tăm chĺvì mt cúđánh rm caÎVăn Tư Thành

Chuynĺma b thichy ri!

Đám ngưiľva mng r¹va cn liɪchy vào toàhành chính, thôngqua thang thoátơhim đi lênìlu sáu.

Bên trênıca trưc vàĭca sau phòngmáy tính đucó đèn bngchiếu sáng liíthoát him. Tronghành lang tiãđen ch cóhai mng sángxanh lá yếut, trông vôícùng âm uđáng s.

Chìa khoá ch ĐngLan Lan. Côta đng saulưng Tng HànhCh, ly đĩachìa khóa trongİbalo không gianára: “Phóng máytính

Bên trênđĩa có síphòng và slu tương ng,ĭĐng Lan Lanĩnhanh chóng tìmđưc chìa khoáphòng máy.

Két cch——

Tất cả mọi người tiến vào phòng máy. Căn phòng rất lớn, bên trong có hơn trăm máy tính xếp hàng chỉnh tề, toàn bộ đều là máy tính All in One(*), màn hình rất lớn.

(*) Một dạng âm thanh chủ yếu liên quan đến nghệ thuật bắt trước trống máy, sử dụng miệng, môi, lưỡi và giọng nói.

Văn Tư Thành: “Hình thái Sadako(*)!”

Tống Hành Chỉ lộ ra ánh mắt sùng bái. Cậu nhập trang web diễn đàn trường vào, hiện tại mục 【Chuyện ma】trên diễn đàn còn chưa xuất hiện, thời gian vẫn chưa đến.Đặng Chung nhấc băng ghế đập vỡ màn hình, nhưng màn hình vẫn chớp tắt như cũ. Thân máy vang lên tiếng dòng điện xoèn xoẹt, thứ bên trong lại chui ra từ một màn hình khác…(*) Con ma trong phim và truyện The Ring(*) Dòng sản phẩm tích hợp nhiều ưu điểm của máy tính bàn và laptop, ví dụ như iMac

Mặc cho tải lại mấy lần, đổi bao nhiêu máy tính, diễn đàn trường học vẫn giữ nguyên những chuyên mục ban đầu.

Hai tay Vân Thiển cầm chặt tay nắm cửa, dồn hết sức lực bú sữa.

Người phụ nữ mang giày cao gót ngoài cửa ôm bắp tay phải chỉ còn lại một nửa, mắt đờ ra, nhìn cửa lớn phòng máy.

Cửa chưa đóng, ánh sáng màu xanh hắt vào. Vân Thiển quay đầu đóng cửa, bảo Tống Hành Chỉ với Đặng Chung đi lên mở máy.

Đáng tiếc người đóng cửa là Vân Thiển. Vốn dĩ khả năng nhìn ban đêm của mắt cận đã dở tệ, đèn bên trong phòng máy tính lại chưa mở, chỉ với ánh sáng xanh lá trên đèn bảng lối thoát hiểm không thể giúp cô thấy rõ thứ gì trong bóng tối.

Một cánh tay da xanh đột nhiên xuất hiện, ngăn cản hành động đóng cửa.

Cửa chưa đóng, ánh sáng màu xanh hắt vào. Vân Thiển quay đầu đóng cửa, bảo Tống Hành Chỉ với Đặng Chung đi lên mở máy.

Đáng tiếc người đóng cửa là Vân Thiển. Vốn dĩ khả năng nhìn ban đêm của mắt cận đã dở tệ, đèn bên trong phòng máy tính lại chưa mở, chỉ với ánh sáng xanh lá trên đèn bảng lối thoát hiểm không thể giúp cô thấy rõ thứ gì trong bóng tối.

“Rắc rắc rắc ——” Tiếng động kỳ dị của khớp xương vặn vẹo.

Ngay cả mosaic cũng không thấy.

“Rầm ——” Kèm theo tiếng răng rắc rất nhỏ.

Cô chỉ nghĩ sức đóng cửa của mình chưa đủ.

“Không có cách nào cầu cứu bên ngoài trường, chỉ có thể tự cứu sao? Chúng ta cần làm rõ trước chuyện ma là cái gì, sợ cái gì, làm sao đối phó mới được. Mục chuyện ma xuất hiện chưa?”

Vương Tư Tuệ: “Có thể nơi này là nơi chuyện ma bắt đầu phát triển.”

Hai tay Vân Thiển cầm chặt tay nắm cửa, dồn hết sức lực bú sữa.

Tất cả trang web ngoài trường đều không mở được, bất cứ ứng dụng trò chuyện nào cũng không thể đăng nhập.

Lúc Vân Thiển phát hiện Tống Hành Chỉ hơi có khuynh hướng tránh mình, cô hoàn toàn không để trong lòng.

“Rầm ——” Kèm theo tiếng răng rắc rất nhỏ.

“Các trang web khác đều không mở được, chỉ có trang chủ trường học là mở được thôi.”

(*) Một dạng âm thanh chủ yếu liên quan đến nghệ thuật bắt trước trống máy, sử dụng miệng, môi, lưỡi và giọng nói.

Cánh tay đứt đoạn, lăn dưới đất.

Một cánh tay da xanh đột nhiên xuất hiện, ngăn cản hành động đóng cửa.

Người phụ nữ mang giày cao gót ngoài cửa ôm bắp tay phải chỉ còn lại một nửa, mắt đờ ra, nhìn cửa lớn phòng máy.

Một lát sau.

Đặng Chung nhấc băng ghế đập vỡ màn hình, nhưng màn hình vẫn chớp tắt như cũ. Thân máy vang lên tiếng dòng điện xoèn xoẹt, thứ bên trong lại chui ra từ một màn hình khác…

(*) Dòng sản phẩm tích hợp nhiều ưu điểm của máy tính bàn và laptop, ví dụ như iMac

Mọi người bỗng nhận ra mục chuyện ma trên diễn đàn trường có lẽ không phải chuyện ma, máy tính xách tay kia mới là chuyện ma. Chỉ khi sử dùng nó mở diễn đàn ở thời điểm đặc biệt, bọn họ mới có thể nhìn thấy mục chuyện ma.

Cô ta điên cuồng giơ tay đập cửa, vẻ mặt dữ tợn, sát khí lan tràn.

Cậu học sinh nhỏ vốn dĩ mong manh dễ vỡ.

“Rầm rầm rầm ——”

Tiếng đập cửa vang lên bất ngờ khiến tất cả nhóm người ngồi trước phòng máy sợ hết hồn. Tuy nhiên đã tròn hai ngày đám người không chạm vào đồ điện tử, đến khi sờ tới máy tính thì hưng phấn như nhìn thấy bạn chí cốt, không ngờ chuyện ma lại quấy rầy bọn họ ngay lúc này.

(*) Con ma trong phim và truyện The Ring

Tống Hành Chỉ vô cùng sợ hãi, cậu ngẩng đầu nhìn, chợt thấy trong mắt trong tim những người khác chỉ có máy tính. Vân Thiển đứng bên cạnh bình tĩnh đến lạ, mở miệng nói: “Đừng sợ, mở trang web của cậu đi, cứ coi như bên ngoài đang đánh trống…”

Vương Tư Tuệ và Đặng Chung đang nói chuyện, Vân Thiển nhìn sang bên đó.

Tống Hành Chỉ: “Em… em không sợ sao?”

Một lát sau.

(*) Con ma trong phim và truyện The Ring

Cô ta điên cuồng giơ tay đập cửa, vẻ mặt dữ tợn, sát khí lan tràn.

Vân Thiển: “Chẳng qua chỉ là đánh trống mà thôi , tôi còn từng gặp quỷ nữ chơi b-box(*) trước mặt nữa kìa.”

Bên trong màn hình nhiễu hột cách bọn họ gần nhất chậm chạp thò ra một bàn tay.

Vân Thiển nhớ đến chuyện cô và Văn Tư Thành không có cách nào rời khỏi trường học, cô hỏi: “Trường học muốn vây hãm tất cả mọi người sao?”(*) Một dạng âm thanh chủ yếu liên quan đến nghệ thuật bắt trước trống máy, sử dụng miệng, môi, lưỡi và giọng nói.

Lúc đôi mắt này chăm chú nhìn người khác là đẹp nhất, khiến cậu có ảo giác giống như toàn bộ thế giới của cô chỉ có thể nhìn thấy cậu, cảm giác thật thỏa mãn.

Tiếng nói vừa dứt, tất cả màn hình máy tính trong phòng chợt nhiễu hột, bắt đầu chớp tắt.

Trong lòng cô lại bổ sung thêm một câu ‘Ở trong video giải thích phim kinh dị’.

Tống Hành Chỉ: Vì sao mình lại nảy sinh  ý nghĩ đáng sợ đó?

Tống Hành Chỉ lộ ra ánh mắt sùng bái. Cậu nhập trang web diễn đàn trường vào, hiện tại mục 【Chuyện ma】trên diễn đàn còn chưa xuất hiện, thời gian vẫn chưa đến.

Những người dùng máy tính khác cũng rối rít nói:

“Tôi tìm trên mạng nhưng không tìm được bất cứ thông tin gì bên ngoài trường học.”

“Tôi tìm trên mạng nhưng không tìm được bất cứ thông tin gì bên ngoài trường học.”

Vân Thiển nhớ đến chuyện cô và Văn Tư Thành không có cách nào rời khỏi trường học, cô hỏi: “Trường học muốn vây hãm tất cả mọi người sao?”

Vân Thiển chợt nảy ra sáng kiến: “Mau đặt tất cả màn hình máy tính song song lại với nhau!”

“Chỗ của tôi cũng vậy, không thể đăng nhập trang web chính quyền địa phương trên trình duyệt.”

Vân Thiển: “Chẳng qua chỉ là đánh trống mà thôi , tôi còn từng gặp quỷ nữ chơi b-box(*) trước mặt nữa kìa.”

Tất cả mọi người tiến vào phòng máy. Căn phòng rất lớn, bên trong có hơn trăm máy tính xếp hàng chỉnh tề, toàn bộ đều là máy tính All in One(*), màn hình rất lớn.

“Các trang web khác đều không mở được, chỉ có trang chủ trường học là mở được thôi.”

Trường học này chính là nơi chuyện ma bắt đầu xuất hiện.

Tất cả trang web ngoài trường đều không mở được, bất cứ ứng dụng trò chuyện nào cũng không thể đăng nhập.

Vân Thiển nhớ đến chuyện cô và Văn Tư Thành không có cách nào rời khỏi trường học, cô hỏi: “Trường học muốn vây hãm tất cả mọi người sao?”

Nhóm Vân Thiển không nói lời nào, lập tức chạy về phía cửa, định lao ra khỏi phòng, nhưng cửa đã bị khoá chặt, bọn họ không mở được.

Vương Tư Tuệ: “Có thể nơi này là nơi chuyện ma bắt đầu phát triển.”

Nhân tố tận thế của rất nhiều thế giới đều phát triển từ một địa phương nhỏ, cuối cùng từ từ gặm nhắm toàn bộ thế giới, khiến tận thế giáng xuống.

Có thể chuyện ma thế giới hiện tại cũng như vậy.

“Chúng ta phải về phòng y tế lấy lại máy tính.”

Trường học này chính là nơi chuyện ma bắt đầu xuất hiện.

Từ đầu mắt đến đuôi mắt, mỗi một độ cong đều thật hoàn hảo, cho dù lúc không cười, ánh mắt cũng tự toát lên ý cười.

Cánh tay đứt đoạn, lăn dưới đất.

Tống Hành Chỉ hoàn hồn, đối mặt đôi mắt lo lắng của Vân Thiển.

“Không có cách nào cầu cứu bên ngoài trường, chỉ có thể tự cứu sao? Chúng ta cần làm rõ trước chuyện ma là cái gì, sợ cái gì, làm sao đối phó mới được. Mục chuyện ma xuất hiện chưa?”

Trong lòng cô lại bổ sung thêm một câu ‘Ở trong video giải thích phim kinh dị’.

Bên tai Tống Hành Chỉ vang lên tiếng nhỏ giọt, dường như mắt cậu liếc thấy màu đỏ, nhưng đợi cậu xoay đầu lại nhìn thì chẳng thấy gì.

“…Tống Hành Chỉ? Tiểu Tống?”

Tống Hành Chỉ hoàn hồn, đối mặt đôi mắt lo lắng của Vân Thiển.

Đôi mắt này thật đẹp.

Đôi mắt này thật đẹp.

Từ đầu mắt đến đuôi mắt, mỗi một độ cong đều thật hoàn hảo, cho dù lúc không cười, ánh mắt cũng tự toát lên ý cười.

Lúc đôi mắt này chăm chú nhìn người khác là đẹp nhất, khiến cậu có ảo giác giống như toàn bộ thế giới của cô chỉ có thể nhìn thấy cậu, cảm giác thật thỏa mãn.

Vương Tư Tuệ và Đặng Chung đang nói chuyện, Vân Thiển nhìn sang bên đó.

“…Tống Hành Chỉ? Tiểu Tống?”

Trong nháy mắt, tầm mắt của cô rời khỏi người Tống Hành Chỉ. Đáy lòng Tống Hành Chỉ dâng lên hậm hực mơ hồ, muốn mang đôi mắt kia…

Tống Hành Chỉ vô cùng sợ hãi, cậu ngẩng đầu nhìn, chợt thấy trong mắt trong tim những người khác chỉ có máy tính. Vân Thiển đứng bên cạnh bình tĩnh đến lạ, mở miệng nói: “Đừng sợ, mở trang web của cậu đi, cứ coi như bên ngoài đang đánh trống…”

Nhận ra mình nghĩ cái gì, toàn thân Tống Hành Chỉ đổ mồ hôi lạnh. Cậu bất giác xoay nhẫn gỗ trên ngón cái, đáp: “Phải chờ sau không giờ, mục chuyện ma mới xuất hiện.”

Tống Hành Chỉ: Vì sao mình lại nảy sinh  ý nghĩ đáng sợ đó?

Lúc Vân Thiển phát hiện Tống Hành Chỉ hơi có khuynh hướng tránh mình, cô hoàn toàn không để trong lòng.

Tiếng đập cửa vang lên bất ngờ khiến tất cả nhóm người ngồi trước phòng máy sợ hết hồn. Tuy nhiên đã tròn hai ngày đám người không chạm vào đồ điện tử, đến khi sờ tới máy tính thì hưng phấn như nhìn thấy bạn chí cốt, không ngờ chuyện ma lại quấy rầy bọn họ ngay lúc này.

Cậu học sinh nhỏ vốn dĩ mong manh dễ vỡ.

Đến không giờ, mục chuyện ma vẫn không xuất hiện.

Mặc cho tải lại mấy lần, đổi bao nhiêu máy tính, diễn đàn trường học vẫn giữ nguyên những chuyên mục ban đầu.

Mọi người bỗng nhận ra mục chuyện ma trên diễn đàn trường có lẽ không phải chuyện ma, máy tính xách tay kia mới là chuyện ma. Chỉ khi sử dùng nó mở diễn đàn ở thời điểm đặc biệt, bọn họ mới có thể nhìn thấy mục chuyện ma.

(*) Dòng sản phẩm tích hợp nhiều ưu điểm của máy tính bàn và laptop, ví dụ như iMac

Những người dùng máy tính khác cũng rối rít nói:

“Chúng ta phải về phòng y tế lấy lại máy tính.”

Tiếng nói vừa dứt, tất cả màn hình máy tính trong phòng chợt nhiễu hột, bắt đầu chớp tắt.

Nhóm Vân Thiển không nói lời nào, lập tức chạy về phía cửa, định lao ra khỏi phòng, nhưng cửa đã bị khoá chặt, bọn họ không mở được.

Nhận ra mình nghĩ cái gì, toàn thân Tống Hành Chỉ đổ mồ hôi lạnh. Cậu bất giác xoay nhẫn gỗ trên ngón cái, đáp: “Phải chờ sau không giờ, mục chuyện ma mới xuất hiện.”

Bên trong màn hình nhiễu hột cách bọn họ gần nhất chậm chạp thò ra một bàn tay.

“Chỗ của tôi cũng vậy, không thể đăng nhập trang web chính quyền địa phương trên trình duyệt.”

“Rắc rắc rắc ——” Tiếng động kỳ dị của khớp xương vặn vẹo.

Vân Thiển không thấy rõ, nhưng cô có thể cảm nhận được cảm xúc hoảng hốt của người khác.

Đặng Chung nhấc băng ghế đập vỡ màn hình, nhưng màn hình vẫn chớp tắt như cũ. Thân máy vang lên tiếng dòng điện xoèn xoẹt, thứ bên trong lại chui ra từ một màn hình khác…

“Rầm rầm rầm ——”

Văn Tư Thành: “Hình thái Sadako(*)!”

Trong nháy mắt, tầm mắt của cô rời khỏi người Tống Hành Chỉ. Đáy lòng Tống Hành Chỉ dâng lên hậm hực mơ hồ, muốn mang đôi mắt kia…

Những người dùng máy tính khác cũng rối rít nói:Ngay cả mosaic cũng không thấy.(*) Con ma trong phim và truyện The Ring

Vân Thiển chợt nảy ra sáng kiến: “Mau đặt tất cả màn hình máy tính song song lại với nhau!”

5 20 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

73 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Chang
Chang
2 Năm Cách đây

Sợ mà cười chết vs Thành ka. đừng coi thường anh Mập nhá

73
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!