Chương 10
Diễn đàn trường học
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Lưu ý khi đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Muốn thử một cái không?” Đặng Lan Lan nhiệt tình mời. Vương Tư Tuệ và Lý Duy nhìn vết máu trên khóe môi Đặng Lan Lan, hoảng sợ lùi về sau: “Cô… Cô như vậy là sao? Lẽ nào cô không phải người chơi mà là chuyện ma?” Tên hạ nhân đứng lại tại phòng cho thuê đích tủ lạnh trước.
Đặng Lan Lan sững người, bèn cười nắc nẻ: “Hai người thật có trí tưởng tượng.” Cô ta nói: “Chúng ta ra khỏi đây trước đã, lát nữa bảo vệ trở về mà bị bắt thì không hay đâu.” Mì sợi trong túi chỉ còn lại cuối cùng năm cây.
Lúc rút lui, cô ta giải thích: “Đây là bánh kem, quà vặt thôi, không phải thịt người.”
Bon họ rút trở về chỗ ba người Vân Thiển. Mặt khác chỉ có nàng phi thường đáng ghét đích siêu thị.
Văn Tư Thành và Tống Hành Chỉ nhìn thấy một đống ngón tay trên tay Đặng Lan Lan thì hết hồn.
Vân Thiển khịt mũi: “Hình như tôi ngửi thấy mùi bánh quy.” Cũng tuyệt không đụng nó một miệng.
Khi thị lực không tốt, những giác quan khác càng trở nên vượt trội.
Bánh kem làm thành hình dáng ngón tay người có mùi sữa rất thơm, không lại gần ngửi thì khó mà biết được, thế nhưng Vân Thiển đã ngửi thấy từ rất xa. Tên hạ nhân phiên khắp phòng cho thuê, chỉ tìm đến 2.
“Bánh kem thật sao?” Lầu dưới tiệm bánh bao đích bà chủ người tính tình hiền lành.
“Mọi người ăn thử là biết chứ gì.” Con trai duy nhất đoạn trước ngày ở trong trường học tiêm nhiễm.
Tống Hành Chỉ ngỡ ngàng nhìn đám người Vân Thiển nói ăn là ăn, chẳng hề có chút cảnh giác. “Đó là đồ ăn của chuyện ma, mọi người không sợ trúng độc sao?” Nàng chưa niệm quá sách cũng không biết nên như thế nào miêu tả.
Vân Thiển khoát tay: “Sợ cái gì, cùng lắm bị độc chết.
Những người khác gật đầuília lịa, nhaiḻngón tay khen:ỏ“Vị không tệ.”Ĩ
Tống Hành Chỉểthấy bọn họưkhông sao, ngượngòngùng hỏi: “Cóỉthể cho tôiọmột miếng không?”ī
“Không được.” NhómỏVân Thiển đồngìloạt từ chối.İBọn họ cóẳthể ăn lungịtung bởi vìằbọn họ cóἰthanh máu, khôngÎsợ chết. Lỡônhư Tống Hành)Chỉ ăn chếtýthì sao?
Tống HànhồChỉ: “…”
Cậuăcô đơn ngồi³chờ Đặng Chungứvà Thiên HànhữKiện trở về.
Bềơngoài bánh ngónḹtay rất đángЇsợ, mùi thơmḷlại rất nhạt,ïngười bình thườngồvốn sẽ khôngínghĩ tới chuyệnílấy ăn.
Vương Tư¹Tuệ hỏi ĐặngẽLan Lan: “Sao]chị lại nghĩɩtới việc lấyÏnó?”
Đặng LanẹLan cười nói:â“Thói quen hìnhỳthành từ thường{ngày mà thôi.íCon chị thíchỳăn mấy thứừhình thù kỳêlạ, chị thấyácái này bènứmuốn lấy choĨcon chị nếm²thử.”
Vương TưòTuệ trừng toìmắt: “Cái gì?īChị có conátrai?”
Thân phậnļmà Chúa cứu)thế cấp cho²Đặng Lan Lanjlà cô giáoélớp mỹ thuậtỉcủa trường, tốtánghiệp đại họcứchưa lâu. Cô³vốn cho rằngủtối đa ĐặngâLan Lan chỉ¹hơn hai mươiâtuổi, khuôn mặtíĐặng Lan LanÍcũng là dángɩvẻ ngoài haiũmươi.
Đặng Lan Lanẻgật đầu: “Đúng¹vậy, con chị]mười lăm tuổiùrồi.”
Hai ngườiẳVăn Tư Thànhḷvà Lý Duyỉchỉ tiếc bản]thân vô vănỗhoá, một câuử“định mệnh” điỏmuôn nơi.
“Phụt ——”{bánh kem trong]miệng Vân Thiểnồphun hết lênộmặt Tống HànhľChỉ, cô quayỉđầu kinh ngạc}nhìn Đặng LanỉLan: “Cô ănľchất bảo quảnìlớn lên hả?”ầ
Vì để nhớἱdáng vẻ mỗiạngười chơi, côỉđều áp sátĩmặt để nhìn,ễđương nhiên nhớ(được Đặng LaníLan trông thế[nào.
Đặng Lan Lanỉche miệng cườiỷkhẽ: “Miệng côửngọt thật đấy.”Į
Vân Thiển máyĭmóc lau bánhỡkem trên mặtọTống Hành Chỉ,ἷkhông để ýİtới lỗ taiịTống Hành Chỉḹcàng ngày càngịđỏ theo hànhíđộng của cô,ἴmắt cũng eịthẹn mà cụp]xuống.
Văn Tư Thànhổthật chẳng hiểuĩnổi tâm trạngīthiếu niên hoàiìxuân của TốngíHành Chỉ.
Dù nhìn,thế nào thìỉkiểu tính cáchἰcủa Vân Thiểnãcũng vô cùngígia súc(*), lẽđnào chỉ vớiảgương mặt xinhêđẹp kia làắcó thể đổớđầy thiện cảm?
(*)ḻÝ nói VâníThiển cục súc
VănệTư Thành cẩnļthận quan sátĬmặt mũi VânỉThiển. Chiếc mũiịngọc ngà, đôiừmắt đào hoa,ớmôi tựa cánhặhoa, da trắngínõn thì khỏiìphải nói, tỉélệ vóc dángịlại còn cựcữchuẩn. Đột nhiên,ếanh rùng mìnhị——
“Vân girl, giờ{anh mới phátịhiện em làũchó hình ngườiợđó!
Vân Thiển: “?”ỉ
Cô bình tĩnhỉđáp: “Anh làἵchó thì có.”Í
Mọi người lạiỉđợi một lát,òrốt cuộc ĐặngỹChung và ThiênềHành Kiện mồịhôi đầm đìaḻtrở về. Chúỗbảo vệ đuổiἱtheo bọn họîđược một nửa,Įđột nhiên bịịtiếng động nơiìkhác thu hútĭsự chú ý,}nhờ đó mớiẵcắt đuôi đượcïông chú điIđứng nhanh nhẹnởđến khó tin.
Nhómàngười hơi chậm}trễ một chút,ḻnhưng đây làỉchuyện bất đắcídĩ. Việc phânõtán hành độngõrất dễ bị²đánh lẻ, dướiụtình huống khôngĩthể nào traoịđổi, hành độngđtập thể càngàan toàn hơn.
Cả‹bọn xuất phát³đi về hướngóphòng máy tính.
Phòngớmáy nằm ở]lầu sáu toàáhành chính, toàỉhành chính nằmũở phía Đông³Nam thư viện,¸cách thư việnỉhơn mười phútổđi bộ.
Toà hànhéchính có tổngễcộng sáu tầng,ơthư viện thììbảy tầng.
Đoạn đườngìđi về phíaỹtoà hành chínhừrất yên tĩnh,ộyên tĩnh đếnấkhác thường. Nhómỵngười bất giácùthả nhẹ bước:chân, Vân Thiểnıbỗng hỏi: “Hìnhīnhư có ngườiằđi theo sauɩchúng ta thìểphải? Có tiếngẫđộng khác…”
Cẩnẹthận lắng nghe.
“Đúng…ệđúng là có…”ơ
Tất cả mọiįngười sởn da}gà lên tậnằsống lưng. Vân)Thiển vừa nóiếvậy, bọn họổlập tức ngheũthấy loáng thoángἳtiếng bước chânợkhông thuộc vềơbất kỳ aiốtrong bọn họ.
Đóỹlà tiếng giàyįcao gót bướcɩtrên mặt đất,ìtrong bọn họíkhông có aiἶmang giày caoįgót.
Bọn họ đi,ịtiếng bước chân°vang lên.
Bọn họíngừng, tiếng bướcảchân ngừng.
Bọn họốđi nhanh, tiếngĺbước chân cũngInhanh theo.
Chỉ sốľtinh thần trênẵmặt đồng hồángười chơi nhấpĭnhô dữ dội.ồĐặng Lan Lanɨgiữ đồng hồễđeo tay, sắcấmặt hoảng sợợgiống như VươngáTư Tuệ.
Tống HànhîChỉ trốn luônĬbên cạnh Vân‹Thiển, túm lấyằcánh tay cô.ìNhiệt độ cơ}thể cậu rấtỉthấp, thấp đếnÍmức Vân ThiểnЇgiật mình, bènḹcởi áo khoácḻđồng phục trênïngười phủ lênữngười Tống HànhịChỉ.
Văn Tư ThànhĪbị doạ đếnẹthịt mỡ runảrẩy. Anh laộlên: “Không được,ĩtôi nhịn hết:nổi rồi!”
ĐặngửChung thấy Văn‹Tư Thành cóîchiều hướng quayíđầu, anh vộiũnói: “Đừng kíchìđộng, thời điểmỳnày tuyệt đốiứkhông được quay(đầu! Chúng taờphải tăng tốcậđến ——”
“Bủm{——” Một cúĬđánh rắm vừaíthối vừa vangẻnhắm thẳng vềĺphía tất cảẵnhững người đứng,sau Văn Tư[Thành, bao gồmįcả tiếng giàyõcao gót theoĨsau bọn họ.
Kéoậdài tròn mộtĩphút!
Khứu giác VânìThiển vốn nhạy,ìlần này côÍbị thối đếnìváng đầu, mayúmà Tống HànhỉChỉ đỡ lấyácô.
Đặng Chung đứngúngay sau môngđVăn Tư Thành,ýmột nửa rắmĬthối phun thẳngĬvào mặt anh.fĐặng Chung rốngọgiận: “CMN chứ,íanh mà làôsinh vật gốcốCacbon sao? Anhẳlà vũ khíãsinh hoá vôủdanh từ ngoàiậhành tinh tớiãthì có!”
VươngíTư Tuệ thìằthào: “Không ngheõthấy tiếng bướcìchân kia nữa.”ử
Mặc dù xảyİra chuyện nhưĬlúc nãy, nhưngḹbọn họ vẫníkhông ngừng chân.ἰTiếng giày caoógót luôn lẫn¹trong tiếng bướcỏchân của bọnÎhọ bỗng sủiĺmất tăm chỉĺvì một cúọđánh rắm củaÎVăn Tư Thành…
Chuyệnĺma bị thốiἲchạy rồi!
Đám ngườiľvừa mừng rỡ¹vừa cạn lờiɪchạy vào toàổhành chính, thôngỗqua thang thoátơhiểm đi lênìlầu sáu.
Bên trênıcửa trước vàĭcửa sau phòngẫmáy tính đềuặcó đèn bảngệchiếu sáng lốiíthoát hiểm. Trongỷhành lang tốiãđen chỉ cóựhai mảng sángặxanh lá yếuệớt, trông vôícùng âm uậđáng sợ.
Chìa khoáẻở chỗ ĐặngắLan Lan. Côịta đứng sauớlưng Tống HànhẻChỉ, lấy đĩaịchìa khóa trongİbalo không gianára: “Phóng máyứtính…”
Bên trênỗđĩa có sốíphòng và sốịlầu tương ứng,ĭĐặng Lan Lanĩnhanh chóng tìmẽđược chìa khoáỉphòng máy.
“Két cạchἶ——”
Tất cả mọi người tiến vào phòng máy. Căn phòng rất lớn, bên trong có hơn trăm máy tính xếp hàng chỉnh tề, toàn bộ đều là máy tính All in One(*), màn hình rất lớn.
(*) Một dạng âm thanh chủ yếu liên quan đến nghệ thuật bắt trước trống máy, sử dụng miệng, môi, lưỡi và giọng nói.
Văn Tư Thành: “Hình thái Sadako(*)!”
Tống Hành Chỉ lộ ra ánh mắt sùng bái. Cậu nhập trang web diễn đàn trường vào, hiện tại mục 【Chuyện ma】trên diễn đàn còn chưa xuất hiện, thời gian vẫn chưa đến.Đặng Chung nhấc băng ghế đập vỡ màn hình, nhưng màn hình vẫn chớp tắt như cũ. Thân máy vang lên tiếng dòng điện xoèn xoẹt, thứ bên trong lại chui ra từ một màn hình khác…(*) Con ma trong phim và truyện The Ring(*) Dòng sản phẩm tích hợp nhiều ưu điểm của máy tính bàn và laptop, ví dụ như iMac
Mặc cho tải lại mấy lần, đổi bao nhiêu máy tính, diễn đàn trường học vẫn giữ nguyên những chuyên mục ban đầu.
Hai tay Vân Thiển cầm chặt tay nắm cửa, dồn hết sức lực bú sữa.
Người phụ nữ mang giày cao gót ngoài cửa ôm bắp tay phải chỉ còn lại một nửa, mắt đờ ra, nhìn cửa lớn phòng máy.
Cửa chưa đóng, ánh sáng màu xanh hắt vào. Vân Thiển quay đầu đóng cửa, bảo Tống Hành Chỉ với Đặng Chung đi lên mở máy.
Đáng tiếc người đóng cửa là Vân Thiển. Vốn dĩ khả năng nhìn ban đêm của mắt cận đã dở tệ, đèn bên trong phòng máy tính lại chưa mở, chỉ với ánh sáng xanh lá trên đèn bảng lối thoát hiểm không thể giúp cô thấy rõ thứ gì trong bóng tối.
Một cánh tay da xanh đột nhiên xuất hiện, ngăn cản hành động đóng cửa.
Cửa chưa đóng, ánh sáng màu xanh hắt vào. Vân Thiển quay đầu đóng cửa, bảo Tống Hành Chỉ với Đặng Chung đi lên mở máy.
Đáng tiếc người đóng cửa là Vân Thiển. Vốn dĩ khả năng nhìn ban đêm của mắt cận đã dở tệ, đèn bên trong phòng máy tính lại chưa mở, chỉ với ánh sáng xanh lá trên đèn bảng lối thoát hiểm không thể giúp cô thấy rõ thứ gì trong bóng tối.
“Rắc rắc rắc ——” Tiếng động kỳ dị của khớp xương vặn vẹo.
Ngay cả mosaic cũng không thấy.
“Rầm ——” Kèm theo tiếng răng rắc rất nhỏ.
Cô chỉ nghĩ sức đóng cửa của mình chưa đủ.
“Không có cách nào cầu cứu bên ngoài trường, chỉ có thể tự cứu sao? Chúng ta cần làm rõ trước chuyện ma là cái gì, sợ cái gì, làm sao đối phó mới được. Mục chuyện ma xuất hiện chưa?”
Vương Tư Tuệ: “Có thể nơi này là nơi chuyện ma bắt đầu phát triển.”
Hai tay Vân Thiển cầm chặt tay nắm cửa, dồn hết sức lực bú sữa.
Tất cả trang web ngoài trường đều không mở được, bất cứ ứng dụng trò chuyện nào cũng không thể đăng nhập.
Lúc Vân Thiển phát hiện Tống Hành Chỉ hơi có khuynh hướng tránh mình, cô hoàn toàn không để trong lòng.
“Rầm ——” Kèm theo tiếng răng rắc rất nhỏ.
“Các trang web khác đều không mở được, chỉ có trang chủ trường học là mở được thôi.”
(*) Một dạng âm thanh chủ yếu liên quan đến nghệ thuật bắt trước trống máy, sử dụng miệng, môi, lưỡi và giọng nói.
Cánh tay đứt đoạn, lăn dưới đất.
Một cánh tay da xanh đột nhiên xuất hiện, ngăn cản hành động đóng cửa.
Người phụ nữ mang giày cao gót ngoài cửa ôm bắp tay phải chỉ còn lại một nửa, mắt đờ ra, nhìn cửa lớn phòng máy.
Một lát sau.
Đặng Chung nhấc băng ghế đập vỡ màn hình, nhưng màn hình vẫn chớp tắt như cũ. Thân máy vang lên tiếng dòng điện xoèn xoẹt, thứ bên trong lại chui ra từ một màn hình khác…
(*) Dòng sản phẩm tích hợp nhiều ưu điểm của máy tính bàn và laptop, ví dụ như iMac
Mọi người bỗng nhận ra mục chuyện ma trên diễn đàn trường có lẽ không phải chuyện ma, máy tính xách tay kia mới là chuyện ma. Chỉ khi sử dùng nó mở diễn đàn ở thời điểm đặc biệt, bọn họ mới có thể nhìn thấy mục chuyện ma.
Cô ta điên cuồng giơ tay đập cửa, vẻ mặt dữ tợn, sát khí lan tràn.
Cậu học sinh nhỏ vốn dĩ mong manh dễ vỡ.
“Rầm rầm rầm ——”
Tiếng đập cửa vang lên bất ngờ khiến tất cả nhóm người ngồi trước phòng máy sợ hết hồn. Tuy nhiên đã tròn hai ngày đám người không chạm vào đồ điện tử, đến khi sờ tới máy tính thì hưng phấn như nhìn thấy bạn chí cốt, không ngờ chuyện ma lại quấy rầy bọn họ ngay lúc này.
(*) Con ma trong phim và truyện The Ring
Tống Hành Chỉ vô cùng sợ hãi, cậu ngẩng đầu nhìn, chợt thấy trong mắt trong tim những người khác chỉ có máy tính. Vân Thiển đứng bên cạnh bình tĩnh đến lạ, mở miệng nói: “Đừng sợ, mở trang web của cậu đi, cứ coi như bên ngoài đang đánh trống…”
Vương Tư Tuệ và Đặng Chung đang nói chuyện, Vân Thiển nhìn sang bên đó.
Tống Hành Chỉ: “Em… em không sợ sao?”
Một lát sau.
(*) Con ma trong phim và truyện The Ring
Cô ta điên cuồng giơ tay đập cửa, vẻ mặt dữ tợn, sát khí lan tràn.
Vân Thiển: “Chẳng qua chỉ là đánh trống mà thôi , tôi còn từng gặp quỷ nữ chơi b-box(*) trước mặt nữa kìa.”
Bên trong màn hình nhiễu hột cách bọn họ gần nhất chậm chạp thò ra một bàn tay.
Vân Thiển nhớ đến chuyện cô và Văn Tư Thành không có cách nào rời khỏi trường học, cô hỏi: “Trường học muốn vây hãm tất cả mọi người sao?”(*) Một dạng âm thanh chủ yếu liên quan đến nghệ thuật bắt trước trống máy, sử dụng miệng, môi, lưỡi và giọng nói.
Lúc đôi mắt này chăm chú nhìn người khác là đẹp nhất, khiến cậu có ảo giác giống như toàn bộ thế giới của cô chỉ có thể nhìn thấy cậu, cảm giác thật thỏa mãn.
Tiếng nói vừa dứt, tất cả màn hình máy tính trong phòng chợt nhiễu hột, bắt đầu chớp tắt.
Trong lòng cô lại bổ sung thêm một câu ‘Ở trong video giải thích phim kinh dị’.
Tống Hành Chỉ: Vì sao mình lại nảy sinh ý nghĩ đáng sợ đó?
Tống Hành Chỉ lộ ra ánh mắt sùng bái. Cậu nhập trang web diễn đàn trường vào, hiện tại mục 【Chuyện ma】trên diễn đàn còn chưa xuất hiện, thời gian vẫn chưa đến.
Những người dùng máy tính khác cũng rối rít nói:
“Tôi tìm trên mạng nhưng không tìm được bất cứ thông tin gì bên ngoài trường học.”
“Tôi tìm trên mạng nhưng không tìm được bất cứ thông tin gì bên ngoài trường học.”
Vân Thiển nhớ đến chuyện cô và Văn Tư Thành không có cách nào rời khỏi trường học, cô hỏi: “Trường học muốn vây hãm tất cả mọi người sao?”
Vân Thiển chợt nảy ra sáng kiến: “Mau đặt tất cả màn hình máy tính song song lại với nhau!”
“Chỗ của tôi cũng vậy, không thể đăng nhập trang web chính quyền địa phương trên trình duyệt.”
Vân Thiển: “Chẳng qua chỉ là đánh trống mà thôi , tôi còn từng gặp quỷ nữ chơi b-box(*) trước mặt nữa kìa.”
Tất cả mọi người tiến vào phòng máy. Căn phòng rất lớn, bên trong có hơn trăm máy tính xếp hàng chỉnh tề, toàn bộ đều là máy tính All in One(*), màn hình rất lớn.
“Các trang web khác đều không mở được, chỉ có trang chủ trường học là mở được thôi.”
Trường học này chính là nơi chuyện ma bắt đầu xuất hiện.
Tất cả trang web ngoài trường đều không mở được, bất cứ ứng dụng trò chuyện nào cũng không thể đăng nhập.
Vân Thiển nhớ đến chuyện cô và Văn Tư Thành không có cách nào rời khỏi trường học, cô hỏi: “Trường học muốn vây hãm tất cả mọi người sao?”
Nhóm Vân Thiển không nói lời nào, lập tức chạy về phía cửa, định lao ra khỏi phòng, nhưng cửa đã bị khoá chặt, bọn họ không mở được.
Vương Tư Tuệ: “Có thể nơi này là nơi chuyện ma bắt đầu phát triển.”
Nhân tố tận thế của rất nhiều thế giới đều phát triển từ một địa phương nhỏ, cuối cùng từ từ gặm nhắm toàn bộ thế giới, khiến tận thế giáng xuống.
Có thể chuyện ma thế giới hiện tại cũng như vậy.
“Chúng ta phải về phòng y tế lấy lại máy tính.”
Trường học này chính là nơi chuyện ma bắt đầu xuất hiện.
Từ đầu mắt đến đuôi mắt, mỗi một độ cong đều thật hoàn hảo, cho dù lúc không cười, ánh mắt cũng tự toát lên ý cười.
Cánh tay đứt đoạn, lăn dưới đất.
Tống Hành Chỉ hoàn hồn, đối mặt đôi mắt lo lắng của Vân Thiển.
“Không có cách nào cầu cứu bên ngoài trường, chỉ có thể tự cứu sao? Chúng ta cần làm rõ trước chuyện ma là cái gì, sợ cái gì, làm sao đối phó mới được. Mục chuyện ma xuất hiện chưa?”
Trong lòng cô lại bổ sung thêm một câu ‘Ở trong video giải thích phim kinh dị’.
Bên tai Tống Hành Chỉ vang lên tiếng nhỏ giọt, dường như mắt cậu liếc thấy màu đỏ, nhưng đợi cậu xoay đầu lại nhìn thì chẳng thấy gì.
“…Tống Hành Chỉ? Tiểu Tống?”
Tống Hành Chỉ hoàn hồn, đối mặt đôi mắt lo lắng của Vân Thiển.
Đôi mắt này thật đẹp.
Đôi mắt này thật đẹp.
Từ đầu mắt đến đuôi mắt, mỗi một độ cong đều thật hoàn hảo, cho dù lúc không cười, ánh mắt cũng tự toát lên ý cười.
Lúc đôi mắt này chăm chú nhìn người khác là đẹp nhất, khiến cậu có ảo giác giống như toàn bộ thế giới của cô chỉ có thể nhìn thấy cậu, cảm giác thật thỏa mãn.
Vương Tư Tuệ và Đặng Chung đang nói chuyện, Vân Thiển nhìn sang bên đó.
“…Tống Hành Chỉ? Tiểu Tống?”
Trong nháy mắt, tầm mắt của cô rời khỏi người Tống Hành Chỉ. Đáy lòng Tống Hành Chỉ dâng lên hậm hực mơ hồ, muốn mang đôi mắt kia…
Tống Hành Chỉ vô cùng sợ hãi, cậu ngẩng đầu nhìn, chợt thấy trong mắt trong tim những người khác chỉ có máy tính. Vân Thiển đứng bên cạnh bình tĩnh đến lạ, mở miệng nói: “Đừng sợ, mở trang web của cậu đi, cứ coi như bên ngoài đang đánh trống…”
Nhận ra mình nghĩ cái gì, toàn thân Tống Hành Chỉ đổ mồ hôi lạnh. Cậu bất giác xoay nhẫn gỗ trên ngón cái, đáp: “Phải chờ sau không giờ, mục chuyện ma mới xuất hiện.”
Tống Hành Chỉ: Vì sao mình lại nảy sinh ý nghĩ đáng sợ đó?
Lúc Vân Thiển phát hiện Tống Hành Chỉ hơi có khuynh hướng tránh mình, cô hoàn toàn không để trong lòng.
Tiếng đập cửa vang lên bất ngờ khiến tất cả nhóm người ngồi trước phòng máy sợ hết hồn. Tuy nhiên đã tròn hai ngày đám người không chạm vào đồ điện tử, đến khi sờ tới máy tính thì hưng phấn như nhìn thấy bạn chí cốt, không ngờ chuyện ma lại quấy rầy bọn họ ngay lúc này.
Cậu học sinh nhỏ vốn dĩ mong manh dễ vỡ.
Đến không giờ, mục chuyện ma vẫn không xuất hiện.
Mặc cho tải lại mấy lần, đổi bao nhiêu máy tính, diễn đàn trường học vẫn giữ nguyên những chuyên mục ban đầu.
Mọi người bỗng nhận ra mục chuyện ma trên diễn đàn trường có lẽ không phải chuyện ma, máy tính xách tay kia mới là chuyện ma. Chỉ khi sử dùng nó mở diễn đàn ở thời điểm đặc biệt, bọn họ mới có thể nhìn thấy mục chuyện ma.
(*) Dòng sản phẩm tích hợp nhiều ưu điểm của máy tính bàn và laptop, ví dụ như iMac
Những người dùng máy tính khác cũng rối rít nói:
“Chúng ta phải về phòng y tế lấy lại máy tính.”
Tiếng nói vừa dứt, tất cả màn hình máy tính trong phòng chợt nhiễu hột, bắt đầu chớp tắt.
Nhóm Vân Thiển không nói lời nào, lập tức chạy về phía cửa, định lao ra khỏi phòng, nhưng cửa đã bị khoá chặt, bọn họ không mở được.
Nhận ra mình nghĩ cái gì, toàn thân Tống Hành Chỉ đổ mồ hôi lạnh. Cậu bất giác xoay nhẫn gỗ trên ngón cái, đáp: “Phải chờ sau không giờ, mục chuyện ma mới xuất hiện.”
Bên trong màn hình nhiễu hột cách bọn họ gần nhất chậm chạp thò ra một bàn tay.
“Chỗ của tôi cũng vậy, không thể đăng nhập trang web chính quyền địa phương trên trình duyệt.”
“Rắc rắc rắc ——” Tiếng động kỳ dị của khớp xương vặn vẹo.
Vân Thiển không thấy rõ, nhưng cô có thể cảm nhận được cảm xúc hoảng hốt của người khác.
Đặng Chung nhấc băng ghế đập vỡ màn hình, nhưng màn hình vẫn chớp tắt như cũ. Thân máy vang lên tiếng dòng điện xoèn xoẹt, thứ bên trong lại chui ra từ một màn hình khác…
“Rầm rầm rầm ——”
Văn Tư Thành: “Hình thái Sadako(*)!”
Trong nháy mắt, tầm mắt của cô rời khỏi người Tống Hành Chỉ. Đáy lòng Tống Hành Chỉ dâng lên hậm hực mơ hồ, muốn mang đôi mắt kia…
Những người dùng máy tính khác cũng rối rít nói:Ngay cả mosaic cũng không thấy.(*) Con ma trong phim và truyện The Ring
Vân Thiển chợt nảy ra sáng kiến: “Mau đặt tất cả màn hình máy tính song song lại với nhau!”
Sợ mà cười chết vs Thành ka. đừng coi thường anh Mập nhá