Chương 24
Tôi không tồn tại
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Chứng minh sự tồn tại của mình? Làm sao cô ta chứng minh được sự tồn tại của mình?
Nhà mỹ học bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, không hề nhận ra Vân Thiển cho rằng cô ta không tồn tại, nhưng bản thân cô ta muốn chứng minh mình không tồn tại đã là một vấn đề nghịch lý.
Ánh mắt Vân Thiển ngầm toát lên vẻ thương hại. Lúc tranh luận với người khác, nhất là người thích cãi bướng, một khi tư duy suy luận bị đối phương xô lệch sẽ rất khó thoát ra được. Quân sư chỉ thấy tên quan lại lui về phía sau.
Nhà mỹ học cầm bút vẽ trên tay: “Nếu tôi không tồn tại mà chỉ là tưởng tượng của cô, vậy vì sao tôi có thể chạm đến đồ vật trong hiện thực, ví dụ như bút vẽ này?” Thân hình cực lớn dường như người khổng lồ đích.
Vân Thiển: “Cô cảm thấy bút vẽ này là vật chất, là thứ thật sự tồn tại sao?” Tiên tri Chỉ là bị vứt bỏ tại viện mồ côi đích hài tử.
“Đương nhiên.” Nhà mỹ học vô cùng khẳng định bút vẽ trên tay là thực thể. Cô ta đắc ý nhìn Vân Thiển.
Vân Thiển: “Đáng tiếc, nó là thứ không tồn tại.” Tiểu thế giới có hạn chế, chỉ có thể có linh hồn tiến vào.
Nhà mỹ học chỉ thấy đầu ngón tay Vân Thiển chạm vào bút vẽ, bút vẽ lập tức biến mất khỏi tay cô ta. Trong trường học đích ác bá chòng chọc thượng hắn.
Vân Thiển thương cảm nói: “Nhìn thấy chưa, nó là thứ không tồn tại. Khi chúng ta thoát ly khỏi ảo tưởng, sự vật ảo tưởng sẽ không chịu nổi một đòn. Cô cũng sẽ như vậy.” Tên hạ nhân nghe Hạ nhânChỉ thống khổ đích tố nói đến đây sau.
Nhà mỹ học ngây người. Hồi lâu sau, cô ta hét lên: “Không thể nào! Cô giấu nó đi đâu rồi?!” Nơi nào ngờ tới ác nhân chỉ bị hành hạ liễu một đoạn thời gian.
Vân Thiển giơ hai tay lên, thoải mái nói: “Cô có thể tìm thử, nó là tưởng tượng, nó biến mất rồi.”
Trên thực tế bút vẽ đang nằm yên trong balo không gian của cô, chiếm dụng một ngăn. Bởi vì thế giới hạn chế, hắn tại quay ngược trước kỳ hội.
Nhà mỹ học lục lọi nửa ngày cũng không tìm được bút vẽ kia. Cô ta ngồi dưới đất, không hiểu như thế là sao. Lẽ nào bút vẽ kia là tưởng tượng thật ư? Tiện nhân cảm thấy bọn oan kiếp là cá nhân tài.
Mỗi sự vật cô ta nêu ví dụ, chỉ cần Vân Thiển chạm vào đều sẽ biến mất. Đây là vật tưởng tượng chứ không phải sự vật tồn tại thật sao? Củ hành Chỉ đã là quan thẩm phán, máy tính cũng tới từ với hắn.
Vậy cô ta thì sao?
Khôngờđúng, cô taừcó quá khứêcủa mình, tưịtưởng và năngỳlực, còn cóẽsắc đẹp khôngÏgì sánh kịp.âCô ta khôngἶthể nào khôngịtồn tại!
Nhà mỹĭhọc: “Tôi cóİký ức từỹnhỏ đến lớn,ἶtôi có thểìđứng đây nóiýchuyện với cô,õtại sao tôiīkhông tồn tại?”í
Vân Thiển “à”Imột tiếng, caoìgiọng hỏi: “Côậnhớ được chuyệnítừ nhỏ đếnĬlớn sao, vậyḷcô kể lạiỷchuyện làm côỉnhớ nhất lúcÏcô hai baưtuổi thử xem.”ặ
Nhà mỹ họcɩkhông nhớ đượcĩgì cả, côốta hoàn toànɩkhông nhớ đượcíchuyện từ haiÍba tuổi trởẽvề trước. Tạiỉsao lại nhưìvậy?”
Vân Thiểnọgiải đáp: “Biếtếtại sao không,ýbởi vì côừtrong tưởng tượng,của tôi khôngỗcó ký ức}trước ba tuổi.”°
Thật ra khoảngļthời gian sớmơnhất mà ngườiỹbình thường cóỉthể ghi nhớἵsự việc khôngắphải là trướcIba tuổi, màḽlà khi trònỉbốn năm tuổi.INhà mỹ họcịnhớ được mớiỳlạ.
Cho dù Nhàỉmỹ học trảĮlời thế nào,ìVân Thiển đềuÍcó cách phản(bác lại côĺta.
Chỉ số IQ(của Nhà mỹİhọc online mộtệchút, cô taậlẩm bẩm: “Chắcịchắn là vììkhi đó quáἴnhỏ nên khôngẵnhớ…”
“Cô đangấan ủi chínhúmình đấy à,ễchẳng phải nhớĩđược chuyện xảyİra lúc đóÏlà rất bìnhįthường sao?” VânἲThiển hơi hất¸cằm, nở nụḷcười tự tin:į“Đến giờ tôiũvẫn nhớ lúcíba tuổi tôiĮmuốn hủy diệtĩthế giới, vàốvẫn giữ lạiổlý tưởng giảnàdị mà trànẳđầy năng lượngâtích cực đóâcho đến bâyígiờ.”
Nhà mỹIhọc: “?”
Hủyâdiệt thế giớiýlà lý tưởng¸đáng tự hàoểlắm sao?
Nhà mỹìhọc nhìn xungủquanh phòng mỹềthuật, tầm mắtăcô ta bỗngủdừng trên ngườiíTống Hành Chỉ:Ї“Nếu tôi là,tưởng tượng, tạiisao Tống HànhốChỉ có thểớnhìn thấy tôi?ïNếu tôi làĩtưởng tượng củajcô, hẳn chỉứcó một mìnhĩcô thấy tôi!ỉTôi thật sựïtồn tại!”
Côẻta giống nhưītìm được điểmỉphản kích mạnhımẽ, dáng vẻòchán nản khiἵnãy bay sạch.
VânɪThiển: “Cái này(gọi là ảoἷgiác tập thể.ệDưới sự ảnhũhưởng của tôi,jcậu ấy biếtỏđược một nhânİvật như cô,ĺcộng thêm độngặtác ám thịĩlúc tôi và]cô gặp nhau¹nên mới sảnįsinh ra ảo,giác giống tôi.”ằ
Đương nhiên VânıThiển không nóiẫảo giác tập²thể chỉ sảnɪsinh khi tập(thể có sốỳlượng rất lớn.
Nhàḽmỹ học cảmỹthấy có chỗịnào đó không:đúng, nhưng trongĩnhất thời khôngụtìm được cáchIphản bác.
Đồng hồ,cứu thế củaỹcô khẽ rung,iVăn Tư Thành°phát tín hiệuitập hợp. Côîlén nhìn xem,ìđiểm xanh láễđánh dấu đồngïđội đang tậpítrung về vị{trí của cô.ỉ
Vân Thiển không‹cho Nhà mỹèhọc quá nhiềuἳthời gian tựįhỏi, một khiỗcho cô taìsuy nghĩ, rấtɩdễ để côỉta thoát khỏióbẫy logic. Côĩnói tiếp: “Cô¸cảm thấy nếuểnhư cô tồnẻtại, vậy người)khác cũng cóÎthể nhìn thấy²cô đúng không?”ļ
Nhà mỹ họcẻgật đầu.
Giọng VânìThiển chậm rãiἴgiống như thôiỉmiên: “Vậy chiúbằng để ngườiởkhác vào phòngờmỹ thuật, xemềrốt cuộc họ[có thể nhìn‹thấy cô hayÍkhông…”
Dù saoèphòng mỹ thuậtễcũng là lãnhἵđịa của Nhàộmỹ học, cô¹ta ngơ ngácềmở khóa cửa.İKhông bao lâuẫsau, đám ngườiẻVăn Tư Thành[nối đuôi màờvào.
Văn Tư ThànhЇvừa vào phòngĮmỹ thuật đãịnhìn thấy mộtļcô gái cực}kỳ xinh đẹpữđứng trong góc,ựtoàn thân nhếchínhác, vẻ mặtỡhoài nghi cuộc]đời. Cơ thểícô ta nửaỏtrong suốt, vừaìnhìn là biếtÏkhông phải người.
VănửTư Thành vừaīđịnh mở miệng,ưbỗng cảm thấyđmột ánh mắtĮdữ dội nhìnἵchằm chằm mình.
Anhínhìn sang, đôiïmắt to trònạcủa Vân Thiểnïbày ra biểuýcảm đáng sợļ“Anh mà dámĮnhìn cô ta,ἱanh không cóặthằng nhỏ” .ổBước chân anhềkhựng lại, cơíthể phì nhiêuửchặn tất cảìmọi người ởìngoài.
“Anh có thểẻnhìn thấy tôiísao?” Cô gáiịtrong góc hỏiìnhư thế.
Vân ThiểnIkhông phản ứng,ợánh mắt lậpĩlòe. Tống HànhểChỉ nhìn xungéquanh, động tácĩhơi giống lắcõđầu.
Văn Tư Thànhíbừng tỉnh, chẳngầhiểu sao mạchèsuy nghĩ lạiĩbắt kết nốiἰvới Vân Thiển.đAnh lập tứcễphớt lờ Nhààmỹ học, cườiẵha hả, lớnậtiếng nói: “VânợThiển, em tìmứđược chuyện ma:trong thư việnἷchưa? Sao CHỈễCÓ EM VÀïTIỂU TỐNG ởúchỗ này vậy?”ợ
Anh nhấn mạnhỉmấy chữ “chỉịcó em vàĺTiểu Tống” đểịtất cả mọiIngười đều ngheẽthấy, sau đóỹmới bước lên.
ĐặngîChung ở đằngîsau ngơ ngácĩđứng tại chỗ.âĐầu tiên, anhộnhìn thấy chuyệnễma trong góc,ịánh mắt ngờĩnghệch, sau đóènhanh chóng sựcïhiểu, mặt màyỗhung dữ nói:ΓVân Thiển, chúngĨta chia nhauêhành động, saoḹhiệu suất củaỉcô thấp quáḹvậy, đến giờḹcòn chưa tìmàđược chuyện maļthư viện nữa?īSao cô vàúhọc sinh namẵtên Tống Hành²Chỉ này lạiÏở riêng vớiựnhau, thế giớiềhai người vuiễlắm à?”
VănùTư Thành nhấn)mạnh, Đặng Chung²cường điệu, đámỹngười phía sauổlập hiểu ý.
Sauàkhi vào phòngẻmỹ thuật, tầm}mắt bọn họốkhông hề nhìnìvào góc, chỉỉliếc qua khóeımắt.
Vân Thiển imìlặng đếm nhânỉsố mosaic. Một,[hai, ba… saoỷlại tăng lênễmột người rồi?
Thanhíniên mày rậmệmắt to sauélưng Vương TưἴTuệ chậm rãiîvào phòng, hiểnắnhiên ngài nhìnἶthấy Nhà mỹìhọc trong góc.ἱNgài không nhậnỉra lời ámỉthị giữa nhữngíngười chơi, địnhìtốt bụng nhắcĬnhở để nhậnằlấy tín ngưỡngệtừ tín đồ.
ThầnũBùn Vàng: “Lẽɩnào các ngươi…”ḹ
Vương Tư Tuệềxoay người, nhanhἶtay lấy mộtổcái bánh baoĭtrong balo khôngÎgian nhét vàoàmiệng Thần BùnịVàng: “Ngài thầnồlinh, hiện giờÍchúng tôi khôngĪđói. Ngài đói³bụng không, ngàiẩăn trước đi.”í
Thần Bùn Vàngơhoảng hốt. Cũngịchính lúc nãy,ấkhông ngờ tínĭngưỡng của VươngệTư Tuệ đốiĩvới ngài lại²dao động!
Là mộtļthần linh cấpêthấp nhặt nhạnh³tín ngưỡng ngườiḷchơi Chúa cứuọthế, ngài khôngìthể mất điỉnguồn sức mạnhïtín ngưỡng thuầnỳkhiết như VươngļTư Tuệ!
Thần BùníVàng ngậm bánhâbao Vương Tư:Tuệ nhét vào,ọkhông để ýĮsự mạo phạmÎcủa cô, làmḷmột Golden(*) ngoanIngoãn. Chắc chắnľlà ngài nóiữquá nhiều, mấtăđi phong thái²thần linh, vìɩvậy mới khiến{tín ngưỡng củaõtín đồ daoểđộng. Ngài phảiịít nói lạiữmới được.
(*) Cònỗgọi là GoldenấRetriever, tên mộtĬgiống chó lôngĩvàng
Vương Tư Tuệ đang lo lắng sau hành động lần này, cô sẽ mất đi sự bảo trợ của thần linh, nhất là khi thấy Thần Bùn Vàng lạnh mặt, cô càng thêm rầu rĩ.
Vân Thiển gật đầu: “Đúng vậy, Nhà mỹ học, là chuyện ma mạnh nhất trong những chuyện ma… có điều đầu óc không được thông minh lắm.”
Cô ta đứng yên tại chỗ giống như điên dại, lúc thì nói “Tôi tồn tại”, lúc thì nói nói “Tôi không tồn tại”, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Sao đột nhiên cô lại làm chuyện bất kính như vậy đối với thần linh?
Đáng tiếc số cô ta xui xẻo, người được chọn là Đặng Lan Lan.
Vân Thiển đi tới bên cạnh Tống Hành Chỉ, đẩy cậu: “Bây giờ có thể kết thúc Trò chơi chuyện ma rồi chứ?”
Vương Tư Tuệ cho rằng bản thân không xứng là một tín đồ.
Cô ta đứng trước mặt một người trong đó, biến thành bộ dạng nữ quỷ đáng sợ, mặt mũi hung tợn, thất khiếu chảy máu(*). Nếu là người khác có lẽ sẽ bị cô ta dọa thành công.
Thần Bùn Vàng phát hiện tín ngưỡng Vương Tư Tuệ lại dao động lần nữa. Ngài cố gắng bắt chước dáng vẻ lạnh lùng xa cách của vị thần ban nãy. Cả hai lại tiếp tục một vòng tuần hoàn ác tính.
Vân Thiển nhẹ nhàng đáp: “Cô đã không tồn tại, vậy làm sao cô có thể đẹp nhất thế giới. Sự vật không tồn tại, vậy không tồn tại định nghĩa “đẹp”…
Ai cũng đều biết sợ hãi, chỉ một mình Đặng Lan Lan không biết.
Người chơi: “…”
Những người khác không hề phát hiện sự khác thường giữa thần linh và Vương Tư Tuệ.
Tống Hành Chỉ bị đẩy về trước.
Một tiếng vỡ rất nhỏ vang lên từ trên người Nhà mỹ học, là tiếng kết giới vững chắc bị phá vỡ.
Nhà mỹ học rơi vào tuyệt vọng, cô ta chạy đến trước mặt mỗi người chơi. Rõ ràng là đứng trước mặt đối phương, nhưng lại chẳng có một người phát hiện ra cô ta.
Tống Hành Chỉ nhìn chằm chằm Nhà mỹ học, chớp chớp mắt, chuyển tầm mắt lại trên người Vân Thiển: “Sau khi Trò chơi chuyện ma kết thúc chỉ có hai lựa chọn, tăng cường thực lực chuyện ma vốn có hoặc là gia tăng chuyện ma mới, biến người đánh bại chuyện ma thành chuyện ma. Một khi trở thành chuyện ma, mọi người sẽ rời khỏi nơi này đến thế giới mới… Đây là quy tắc chuyện ma của thế giới này.”
Cô ta đứng trước mặt một người trong đó, biến thành bộ dạng nữ quỷ đáng sợ, mặt mũi hung tợn, thất khiếu chảy máu(*). Nếu là người khác có lẽ sẽ bị cô ta dọa thành công.
“Chỉ có kẻ ác mới nên trở thành chuyện ma, tôi không hi vọng mọi người trở thành chuyện ma… Tôi không hài lòng kết quả lần chơi này.” Tống Hành Chỉ xấu hổ cười, hai má vì thế đỏ ửng: “Mọi người bắt đầu chơi lần thứ tư với tôi được không?”(*) Chảy máu từ bảy lỗ, bao gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng.(*) Chảy máu từ bảy lỗ, bao gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng.
Tóm tắt ngắn gọn chính là ——
Đáng tiếc số cô ta xui xẻo, người được chọn là Đặng Lan Lan.
Cậu đến gần Vân Thiển, định nắm lấy tay cô, nhưng lại bắt lấy không khí.
Ai cũng đều biết sợ hãi, chỉ một mình Đặng Lan Lan không biết.
(*) Chảy máu từ bảy lỗ, bao gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng.
Nhà mỹ học nhìn về phía Vân Thiển, lẩm bẩm: “Tôi là tưởng tượng của cô, tôi là người không tồn tại, vậy tôi còn đẹp nhất thế giới sao?”
Thiên Hành Kiện: “Cô ta là thủ lĩnh chuyện ma à?”
Người chơi: “…”
Bọn họ vô cùng tò mò, rốt cuộc Vân Thiển đã làm gì khiến chuyện ma này mất đi hi vọng cuộc sống như thế. Bọn họ không biểu hiện ra ngoài, tiếp tục nghiêm túc thảo luận nên đến chỗ nào thư viện tìm chuyện ma cuối cùng.
Vân Thiển nhẹ nhàng đáp: “Cô đã không tồn tại, vậy làm sao cô có thể đẹp nhất thế giới. Sự vật không tồn tại, vậy không tồn tại định nghĩa “đẹp”…
Vương Tư Tuệ đang lo lắng sau hành động lần này, cô sẽ mất đi sự bảo trợ của thần linh, nhất là khi thấy Thần Bùn Vàng lạnh mặt, cô càng thêm rầu rĩ.
Một tiếng vỡ rất nhỏ vang lên từ trên người Nhà mỹ học, là tiếng kết giới vững chắc bị phá vỡ.
Cô ta đứng yên tại chỗ giống như điên dại, lúc thì nói “Tôi tồn tại”, lúc thì nói nói “Tôi không tồn tại”, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân.
Cho dù bên ngoài có tiếng động gì, cô ta cũng không thể nghe thấy.
Vẻ mặt Thiên Hành Kiện và Lý Duy nghi hoặc. Sau khi Vân Thiển giải thích Tống Hành Chỉ là chuyện ma, lại còn là Quan thẩm phán, Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Văn Tư Thành biến sắc.
Sao đột nhiên cô lại làm chuyện bất kính như vậy đối với thần linh?
Thiên Hành Kiện: “Cô ta là thủ lĩnh chuyện ma à?”
Vân Thiển gật đầu: “Đúng vậy, Nhà mỹ học, là chuyện ma mạnh nhất trong những chuyện ma… có điều đầu óc không được thông minh lắm.”
Văn Tư Thành và Đặng Chung kéo Vân Thiển trở về nhóm người chơi, cảnh giác nhìn Tống Hành Chỉ, thuật lại hết chuyện Quý ngài phát thanh kể cho bọn họ với Vân Thiển.
Vân Thiển đi tới bên cạnh Tống Hành Chỉ, đẩy cậu: “Bây giờ có thể kết thúc Trò chơi chuyện ma rồi chứ?”
Cho dù bên ngoài có tiếng động gì, cô ta cũng không thể nghe thấy.
Thần Bùn Vàng phát hiện tín ngưỡng Vương Tư Tuệ lại dao động lần nữa. Ngài cố gắng bắt chước dáng vẻ lạnh lùng xa cách của vị thần ban nãy. Cả hai lại tiếp tục một vòng tuần hoàn ác tính.
Tống Hành Chỉ bị đẩy về trước.
Vẻ mặt Thiên Hành Kiện và Lý Duy nghi hoặc. Sau khi Vân Thiển giải thích Tống Hành Chỉ là chuyện ma, lại còn là Quan thẩm phán, Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Văn Tư Thành biến sắc.
Tống Hành Chỉ nhìn chằm chằm Nhà mỹ học, chớp chớp mắt, chuyển tầm mắt lại trên người Vân Thiển: “Sau khi Trò chơi chuyện ma kết thúc chỉ có hai lựa chọn, tăng cường thực lực chuyện ma vốn có hoặc là gia tăng chuyện ma mới, biến người đánh bại chuyện ma thành chuyện ma. Một khi trở thành chuyện ma, mọi người sẽ rời khỏi nơi này đến thế giới mới… Đây là quy tắc chuyện ma của thế giới này.”
“Chỉ có kẻ ác mới nên trở thành chuyện ma, tôi không hi vọng mọi người trở thành chuyện ma… Tôi không hài lòng kết quả lần chơi này.” Tống Hành Chỉ xấu hổ cười, hai má vì thế đỏ ửng: “Mọi người bắt đầu chơi lần thứ tư với tôi được không?”
Nhà mỹ học rơi vào tuyệt vọng, cô ta chạy đến trước mặt mỗi người chơi. Rõ ràng là đứng trước mặt đối phương, nhưng lại chẳng có một người phát hiện ra cô ta.
Cậu đến gần Vân Thiển, định nắm lấy tay cô, nhưng lại bắt lấy không khí.
Văn Tư Thành và Đặng Chung kéo Vân Thiển trở về nhóm người chơi, cảnh giác nhìn Tống Hành Chỉ, thuật lại hết chuyện Quý ngài phát thanh kể cho bọn họ với Vân Thiển.
Tóm tắt ngắn gọn chính là ——
Vương Tư Tuệ cho rằng bản thân không xứng là một tín đồ.
Chuyện ma mạnh nhất trong chuyện ma là Nhà mỹ học, nhưng thủ lĩnh chuyện ma điều khiển mọi thứ là Quan thẩm phán.
Những người khác không hề phát hiện sự khác thường giữa thần linh và Vương Tư Tuệ.
Nhân tố tận thế bọn họ cần tiêu diệt là Tống Hành Chỉ.
Ôi trời! Phải làm sao đây nhỉ. Cơ mà Văn heo phản ứng nhanh nhạy thật. Đáng yêu ghê nơi
Uiii sau màn này chỉ thốt lại một câu bà Vân Thiển tẩy não đỉnh cao ạ ???? mà đúng là làm ma cũng cần trau dồi kiến thức để không dễ bị dắt mũi như này chớ ??? . Mà sau sẽ sao nhỉ huhhu sao nỡ tiêu diệt Tống Hành Chỉ đây
Người ta bắt đầu có trí nhớ về tuổi thơ là lúc người đó mới biết nói. Những đứa trẻ nói sớm thì nhớ sớm hơn.
chúa tể tảy não, ông trùm thôi miên xin hân hạnh gọi tên Vân Thiển, người đầu tiên có thể phủ định sự tồn tại của người khác một cách thành công =)))0
Thôi đừng chơi lần bốn nữa, đủ ghê lắm rồi A Tống ơi, giờ anh Giới ra thu lại dục vọng cố chấp của mình là vừa rồi đó.
Văn heo bắt sóng với Vân chó nhanh quá đi, đúng là những người cùng chí hướng cá muối =)))))
Anh giai à đừng lươn lẹo thế chứ. Đang vào mục tiêu bị nhắm tới kìa ?
nói chung là bây giờ từ người chơi thành NPC ma rồi lại lập lại vòng tuần hoàn chuyện ma mới thông quan qua ải à?
Ngài Giới ơi đến thu hồi dục vọng của ngài nè ~~~