Cá muối cứu thế – Chương 24

Chương 24

Tôi không tồn tại

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Chứng minh sự tồn tại của mình? Làm sao cô ta chứng minh được sự tồn tại của mình?

Nhà mỹ học bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này, không hề nhận ra Vân Thiển cho rằng cô ta không tồn tại, nhưng bản thân cô ta muốn chứng minh mình không tồn tại đã là một vấn đề nghịch lý.

Ánh mắt Vân Thiển ngầm toát lên vẻ thương hại. Lúc tranh luận với người khác, nhất là người thích cãi bướng, một khi tư duy suy luận bị đối phương xô lệch sẽ rất khó thoát ra được. Quân sư chỉ thấy tên quan lại lui về phía sau.

Nhà mỹ học cầm bút vẽ trên tay: “Nếu tôi không tồn tại mà chỉ là tưởng tượng của cô, vậy vì sao tôi có thể chạm đến đồ vật trong hiện thực, ví dụ như bút vẽ này?” Thân hình cực lớn dường như người khổng lồ đích.

Vân Thiển: “Cô cảm thấy bút vẽ này là vật chất, là thứ thật sự tồn tại sao?” Tiên tri Chỉ là bị vứt bỏ tại viện mồ côi đích hài tử.

“Đương nhiên.” Nhà mỹ học vô cùng khẳng định bút vẽ trên tay là thực thể. Cô ta đắc ý nhìn Vân Thiển.

Vân Thiển: “Đáng tiếc, nó là thứ không tồn tại.” Tiểu thế giới có hạn chế, chỉ có thể có linh hồn tiến vào.

Nhà mỹ học chỉ thấy đầu ngón tay Vân Thiển chạm vào bút vẽ, bút vẽ lập tức biến mất khỏi tay cô ta. Trong trường học đích ác bá chòng chọc thượng hắn.

Vân Thiển thương cảm nói: “Nhìn thấy chưa, nó là thứ không tồn tại. Khi chúng ta thoát ly khỏi ảo tưởng, sự vật ảo tưởng sẽ không chịu nổi một đòn. Cô cũng sẽ như vậy.” Tên hạ nhân nghe Hạ nhânChỉ thống khổ đích tố nói đến đây sau.

Nhà mỹ học ngây người. Hồi lâu sau, cô ta hét lên: “Không thể nào! Cô giấu nó đi đâu rồi?!” Nơi nào ngờ tới ác nhân chỉ bị hành hạ liễu một đoạn thời gian.

Vân Thiển giơ hai tay lên, thoải mái nói: “Cô có thể tìm thử, nó là tưởng tượng, nó biến mất rồi.”

Trên thực tế bút vẽ đang nằm yên trong balo không gian của cô, chiếm dụng một ngăn. Bởi vì thế giới hạn chế, hắn tại quay ngược trước kỳ hội.

Nhà mỹ học lục lọi nửa ngày cũng không tìm được bút vẽ kia. Cô ta ngồi dưới đất, không hiểu như thế là sao. Lẽ nào bút vẽ kia là tưởng tượng thật ư? Tiện nhân cảm thấy bọn oan kiếp là cá nhân tài.

Mỗi sự vật cô ta nêu ví dụ, chỉ cần Vân Thiển chạm vào đều sẽ biến mất. Đây là vật tưởng tượng chứ không phải sự vật tồn tại thật sao? Củ hành Chỉ đã là quan thẩm phán, máy tính cũng tới từ với hắn.

Vy cô ta thì sao?

Khôngđúng, cô tacó quá khêca mình, tưtưng và nănglc, còn cósc đp khôngÏgì sánh kp.âCô ta khôngth nào khôngtn ti!

Nhà mĭhc: “Tôi cóİký c tnh đến ln,tôi có thìđng đây nóiýchuyn vi cô,õti sao tôiīkhông tn ti?”í

Vân Thin “àImt tiếng, caoìging hi: “Cônh đưc chuynít nh đếnĬln sao, vycô k lichuyn làm cônh nht lúcÏcô hai baưtui th xem.”

Nhà m hcɩkhông nh đưcĩgì c, côta hoàn toànɩkhông nh đưcíchuyn t haiÍba tui trv trưc. Tisao li nhưìvy?”

Vân Thingii đáp: “Biếtếti sao không,ýbi vì côtrong tưng tưng,ca tôi khôngcó ký c}trưc ba tui.”°

Tht ra khongļthi gian smơnht mà ngưibình thưng cóth ghi nhs vic khôngphi là trưcIba tui, màlà khi trònbn năm tui.INhà m hcnh đưc mil.

Cho dù Nhàm hc trĮli thế nào,ìVân Thin đuÍcó cách phn(bác li côĺta.

Ch s IQ(ca Nhà mİhc online mtchút, cô talm bm: “Chcchn là vììkhi đó quánh nên khôngnh

“Cô đangan i chínhúmình đy à,chng phi nhĩđưc chuyn xyİra lúc đóÏlà rt bìnhįthưng sao?” VânThin hơi ht¸cm, n ncưi t tin:įĐến gi tôiũvn nh lúcíba tui tôiĮmun hy ditĩthế gii, vàvn gi lilý tưng ginàd mà trànđy năng lưngâtích cc đóâcho đến bâyígi.”

Nhà mIhc: “?”

Hyâdit thế giiýlà lý tưng¸đáng t hàolm sao?

Nhà mìhc nhìn xungquanh phòng mthut, tm mtăcô ta bngdng trên ngưiíTng Hành Ch:Ї“Nếu tôi là,tưng tưng, tiisao Tng HànhCh có thnhìn thy tôi?ïNếu tôi làĩtưng tưng cajcô, hn chcó mt mìnhĩcô thy tôi!Tôi tht sïtn ti!”

Côta ging nhưītìm đưc đimphn kích mnhım, dáng vòchán nn khinãy bay sch.

VânɪThin: “Cái này(gi là ogiác tp th.Dưi s nhũhưng ca tôi,jcu y biếtđưc mt nhânİvt như cô,ĺcng thêm đngtác ám thĩlúc tôi và]cô gp nhau¹nên mi snįsinh ra o,giác ging tôi.”

Đương nhiên VânıThin không nóio giác tp²th ch snɪsinh khi tp(th có slưng rt ln.

Nhàm hc cmthy có chnào đó không:đúng, nhưng trongĩnht thi khôngtìm đưc cáchIphn bác.

Đng h,cu thế cacô kh rung,iVăn Tư Thành°phát tín hiuitp hp. Côîlén nhìn xem,ìđim xanh láđánh du đngïđi đang tpítrung v v{trí ca cô.

Vân Thin khôngcho Nhà mèhc quá nhiuthi gian tįhi, mt khicho cô taìsuy nghĩ, rtɩd đ côta thoát khióby logic. Côĩnói tiếp: “Cô¸cm thy nếunhư cô tnti, vy ngưi)khác cũng cóÎth nhìn thy²cô đúng không?”ļ

Nhà m hcgt đu.

Ging VânìThin chm rãiging như thôimiên: “Vy chiúbng đ ngưikhác vào phòngm thut, xemrt cuc h[có th nhìnthy cô hayÍkhông…

Dù saoèphòng m thutcũng là lãnhđa ca Nhàm hc, cô¹ta ngơ ngácm khóa ca.İKhông bao lâusau, đám ngưiVăn Tư Thành[ni đuôi màvào.

Văn Tư ThànhЇva vào phòngĮm thut đãnhìn thy mtļcô gái cc}k xinh đpđng trong góc,toàn thân nhếchínhác, v mthoài nghi cuc]đi. Cơ thícô ta natrong sut, vaìnhìn là biếtÏkhông phi ngưi.

VănTư Thành vaīđnh m ming,ưbng cm thyđmt ánh mtĮd di nhìnchm chm mình.

Anhínhìn sang, đôiïmt to trònca Vân Thinïbày ra biuýcm đáng sļ“Anh mà dámĮnhìn cô ta,anh không cóthng nh.Bưc chân anhkhng li, cơíth phì nhiêuchn tt cìmi ngưi ìngoài.

“Anh có thnhìn thy tôiísao?” Cô gáitrong góc hiìnhư thế.

Vân ThinIkhông phn ng,ánh mt lpĩlòe. Tng HànhCh nhìn xungéquanh, đng tácĩhơi ging lcõđu.

Văn Tư Thànhíbng tnh, chnghiu sao mchèsuy nghĩ liĩbt kết nivi Vân Thin.đAnh lp tcpht l Nhààm hc, cưiha h, lntiếng nói: “VânThin, em tìmđưc chuyn ma:trong thư vinchưa? Sao CHCÓ EM VÀïTIU TNG úch này vy?”

Anh nhn mnhmy chchcó em vàĺTiu Tng đtt c miIngưi đu nghethy, sau đómi bưc lên.

ĐngîChung đngîsau ngơ ngácĩđng ti ch.âĐu tiên, anhnhìn thy chuynma trong góc,ánh mt ngĩnghch, sau đóènhanh chóng scïhiu, mt màyhung d nói:ÎVân Thin, chúngĨta chia nhauêhành đng, saohiu sut cacô thp quávy, đến gicòn chưa tìmàđưc chuyn maļthư vin na?īSao cô vàúhc sinh namtên Tng Hành²Ch này liÏ riêng vinhau, thế giihai ngưi vuilm à?”

VănùTư Thành nhn)mnh, Đng Chung²cưng điu, đámngưi phía saulp hiu ý.

Sauàkhi vào phòngm thut, tm}mt bn hkhông h nhìnìvào góc, chliếc qua khóeımt.

Vân Thin imìlng đếm nhâns mosaic. Mt,[hai, ba… saoli tăng lênmt ngưi ri?

Thanhíniên mày rmmt to sauélưng Vương TưTu chm rãiîvào phòng, hinnhiên ngài nhìnthy Nhà mìhc trong góc.Ngài không nhnra li ámth gia nhngíngưi chơi, đnhìtt bng nhcĬnh đ nhnly tín ngưngt tín đ.

ThnũBùn Vàng: “Lɩnào các ngươi…

Vương Tư Tuxoay ngưi, nhanhtay ly mtcái bánh baoĭtrong balo khôngÎgian nhét vàoàming Thn BùnVàng: “Ngài thnlinh, hin giÍchúng tôi khôngĪđói. Ngài đói³bng không, ngàiăn trưc đi.”í

Thn Bùn Vàngơhong ht. Cũngchính lúc nãy,không ng tínĭngưng ca VươngTư Tu điĩvi ngài li²dao đng!

Là mtļthn linh cpêthp nht nhnh³tín ngưng ngưichơi Chúa cuthế, ngài khôngìth mt đingun sc mnhïtín ngưng thunkhiết như VươngļTư Tu!

Thn BùníVàng ngm bánhâbao Vương Tư:Tu nhét vào,không đ ýĮs mo phmÎca cô, làmmt Golden(*) ngoanIngoãn. Chc chnľlà ngài nóiquá nhiu, mtăđi phong thái²thn linh, vìɩvy mi khiến{tín ngưng caõtín đ daođng. Ngài phiít nói limi đưc.

(*) Còngi là GoldenRetriever, tên mtĬging chó lôngĩvàng

Vương Tư Tuệ đang lo lắng sau hành động lần này, cô sẽ mất đi sự bảo trợ của thần linh, nhất là khi thấy Thần Bùn Vàng lạnh mặt, cô càng thêm rầu rĩ.

Vân Thiển gật đầu: “Đúng vậy, Nhà mỹ học, là chuyện ma mạnh nhất trong những chuyện ma… có điều đầu óc không được thông minh lắm.”

Cô ta đứng yên tại chỗ giống như điên dại, lúc thì nói “Tôi tồn tại”, lúc thì nói nói “Tôi không tồn tại”, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân.

Sao đột nhiên cô lại làm chuyện bất kính như vậy đối với thần linh?

Đáng tiếc số cô ta xui xẻo, người được chọn là Đặng Lan Lan.

Vân Thiển đi tới bên cạnh Tống Hành Chỉ, đẩy cậu: “Bây giờ có thể kết thúc Trò chơi chuyện ma rồi chứ?”

Vương Tư Tuệ cho rằng bản thân không xứng là một tín đồ.

Cô ta đứng trước mặt một người trong đó, biến thành bộ dạng nữ quỷ đáng sợ, mặt mũi hung tợn, thất khiếu chảy máu(*). Nếu là người khác có lẽ sẽ bị cô ta dọa thành công.

Thần Bùn Vàng phát hiện tín ngưỡng Vương Tư Tuệ lại dao động lần nữa. Ngài cố gắng bắt chước dáng vẻ lạnh lùng xa cách của vị thần ban nãy. Cả hai lại tiếp tục một vòng tuần hoàn ác tính.

Vân Thiển nhẹ nhàng đáp: “Cô đã không tồn tại, vậy làm sao cô có thể đẹp nhất thế giới. Sự vật không tồn tại, vậy không tồn tại định nghĩa “đẹp”…

Ai cũng đều biết sợ hãi, chỉ một mình Đặng Lan Lan không biết.

Người chơi: “…”

Những người khác không hề phát hiện sự khác thường giữa thần linh và Vương Tư Tuệ.

Tống Hành Chỉ bị đẩy về trước.

Một tiếng vỡ rất nhỏ vang lên từ trên người Nhà mỹ học, là tiếng kết giới vững chắc bị phá vỡ.

Nhà mỹ học rơi vào tuyệt vọng, cô ta chạy đến trước mặt mỗi người chơi. Rõ ràng là đứng trước mặt đối phương, nhưng lại chẳng có một người phát hiện ra cô ta.

Tống Hành Chỉ nhìn chằm chằm Nhà mỹ học, chớp chớp mắt, chuyển tầm mắt lại trên người Vân Thiển: “Sau khi Trò chơi chuyện ma kết thúc chỉ có hai lựa chọn, tăng cường thực lực chuyện ma vốn có hoặc là gia tăng chuyện ma mới, biến người đánh bại chuyện ma thành chuyện ma. Một khi trở thành chuyện ma, mọi người sẽ rời khỏi nơi này đến thế giới mới… Đây là quy tắc chuyện ma của thế giới này.”

Cô ta đứng trước mặt một người trong đó, biến thành bộ dạng nữ quỷ đáng sợ, mặt mũi hung tợn, thất khiếu chảy máu(*). Nếu là người khác có lẽ sẽ bị cô ta dọa thành công.

“Chỉ có kẻ ác mới nên trở thành chuyện ma, tôi không hi vọng mọi người trở thành chuyện ma… Tôi không hài lòng kết quả lần chơi này.” Tống Hành Chỉ xấu hổ cười, hai má vì thế đỏ ửng: “Mọi người bắt đầu chơi lần thứ tư với tôi được không?”(*) Chảy máu từ bảy lỗ, bao gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng.(*) Chảy máu từ bảy lỗ, bao gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng.

Tóm tắt ngắn gọn chính là ——

Đáng tiếc số cô ta xui xẻo, người được chọn là Đặng Lan Lan.

Cậu đến gần Vân Thiển, định nắm lấy tay cô, nhưng lại bắt lấy không khí.

Ai cũng đều biết sợ hãi, chỉ một mình Đặng Lan Lan không biết.

(*) Chảy máu từ bảy lỗ, bao gồm hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi, miệng.

Nhà mỹ học nhìn về phía Vân Thiển, lẩm bẩm: “Tôi là tưởng tượng của cô, tôi là người không tồn tại, vậy tôi còn đẹp nhất thế giới sao?”

Thiên Hành Kiện: “Cô ta là thủ lĩnh chuyện ma à?”

Người chơi: “…”

Bọn họ vô cùng tò mò, rốt cuộc Vân Thiển đã làm gì khiến chuyện ma này mất đi hi vọng cuộc sống như thế. Bọn họ không biểu hiện ra ngoài, tiếp tục nghiêm túc thảo luận nên đến chỗ nào thư viện tìm chuyện ma cuối cùng.

Vân Thiển nhẹ nhàng đáp: “Cô đã không tồn tại, vậy làm sao cô có thể đẹp nhất thế giới. Sự vật không tồn tại, vậy không tồn tại định nghĩa “đẹp”…

Vương Tư Tuệ đang lo lắng sau hành động lần này, cô sẽ mất đi sự bảo trợ của thần linh, nhất là khi thấy Thần Bùn Vàng lạnh mặt, cô càng thêm rầu rĩ.

Một tiếng vỡ rất nhỏ vang lên từ trên người Nhà mỹ học, là tiếng kết giới vững chắc bị phá vỡ.

Cô ta đứng yên tại chỗ giống như điên dại, lúc thì nói “Tôi tồn tại”, lúc thì nói nói “Tôi không tồn tại”, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của bản thân.

Cho dù bên ngoài có tiếng động gì, cô ta cũng không thể nghe thấy.

Vẻ mặt Thiên Hành Kiện và Lý Duy nghi hoặc. Sau khi Vân Thiển giải thích Tống Hành Chỉ là chuyện ma, lại còn là Quan thẩm phán, Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Văn Tư Thành biến sắc.

Sao đột nhiên cô lại làm chuyện bất kính như vậy đối với thần linh?

Thiên Hành Kiện: “Cô ta là thủ lĩnh chuyện ma à?”

Vân Thiển gật đầu: “Đúng vậy, Nhà mỹ học, là chuyện ma mạnh nhất trong những chuyện ma… có điều đầu óc không được thông minh lắm.”

Văn Tư Thành và Đặng Chung kéo Vân Thiển trở về nhóm người chơi, cảnh giác nhìn Tống Hành Chỉ, thuật lại hết chuyện Quý ngài phát thanh kể cho bọn họ với Vân Thiển.

Vân Thiển đi tới bên cạnh Tống Hành Chỉ, đẩy cậu: “Bây giờ có thể kết thúc Trò chơi chuyện ma rồi chứ?”

Cho dù bên ngoài có tiếng động gì, cô ta cũng không thể nghe thấy.

Thần Bùn Vàng phát hiện tín ngưỡng Vương Tư Tuệ lại dao động lần nữa. Ngài cố gắng bắt chước dáng vẻ lạnh lùng xa cách của vị thần ban nãy. Cả hai lại tiếp tục một vòng tuần hoàn ác tính.

Tống Hành Chỉ bị đẩy về trước.

Vẻ mặt Thiên Hành Kiện và Lý Duy nghi hoặc. Sau khi Vân Thiển giải thích Tống Hành Chỉ là chuyện ma, lại còn là Quan thẩm phán, Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Văn Tư Thành biến sắc.

Tống Hành Chỉ nhìn chằm chằm Nhà mỹ học, chớp chớp mắt, chuyển tầm mắt lại trên người Vân Thiển: “Sau khi Trò chơi chuyện ma kết thúc chỉ có hai lựa chọn, tăng cường thực lực chuyện ma vốn có hoặc là gia tăng chuyện ma mới, biến người đánh bại chuyện ma thành chuyện ma. Một khi trở thành chuyện ma, mọi người sẽ rời khỏi nơi này đến thế giới mới… Đây là quy tắc chuyện ma của thế giới này.”

“Chỉ có kẻ ác mới nên trở thành chuyện ma, tôi không hi vọng mọi người trở thành chuyện ma… Tôi không hài lòng kết quả lần chơi này.” Tống Hành Chỉ xấu hổ cười, hai má vì thế đỏ ửng: “Mọi người bắt đầu chơi lần thứ tư với tôi được không?”

Nhà mỹ học rơi vào tuyệt vọng, cô ta chạy đến trước mặt mỗi người chơi. Rõ ràng là đứng trước mặt đối phương, nhưng lại chẳng có một người phát hiện ra cô ta.

Cậu đến gần Vân Thiển, định nắm lấy tay cô, nhưng lại bắt lấy không khí.

Văn Tư Thành và Đặng Chung kéo Vân Thiển trở về nhóm người chơi, cảnh giác nhìn Tống Hành Chỉ, thuật lại hết chuyện Quý ngài phát thanh kể cho bọn họ với Vân Thiển.

Tóm tắt ngắn gọn chính là ——

Vương Tư Tuệ cho rằng bản thân không xứng là một tín đồ.

Chuyện ma mạnh nhất trong chuyện ma là Nhà mỹ học, nhưng thủ lĩnh chuyện ma điều khiển mọi thứ là Quan thẩm phán.

Những người khác không hề phát hiện sự khác thường giữa thần linh và Vương Tư Tuệ.

Nhân tố tận thế bọn họ cần tiêu diệt là Tống Hành Chỉ.

5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

9 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Ôi trời! Phải làm sao đây nhỉ. Cơ mà Văn heo phản ứng nhanh nhạy thật. Đáng yêu ghê nơi

Thanh Hà
Thanh Hà
3 Năm Cách đây

Uiii sau màn này chỉ thốt lại một câu bà Vân Thiển tẩy não đỉnh cao ạ ???? mà đúng là làm ma cũng cần trau dồi kiến thức để không dễ bị dắt mũi như này chớ ??? . Mà sau sẽ sao nhỉ huhhu sao nỡ tiêu diệt Tống Hành Chỉ đây

bibi
bibi
3 Năm Cách đây

Người ta bắt đầu có trí nhớ về tuổi thơ là lúc người đó mới biết nói. Những đứa trẻ nói sớm thì nhớ sớm hơn.

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

chúa tể tảy não, ông trùm thôi miên xin hân hạnh gọi tên Vân Thiển, người đầu tiên có thể phủ định sự tồn tại của người khác một cách thành công =)))0

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Thôi đừng chơi lần bốn nữa, đủ ghê lắm rồi A Tống ơi, giờ anh Giới ra thu lại dục vọng cố chấp của mình là vừa rồi đó.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Văn heo bắt sóng với Vân chó nhanh quá đi, đúng là những người cùng chí hướng cá muối =)))))

Bal
Bal
2 Năm Cách đây

Anh giai à đừng lươn lẹo thế chứ. Đang vào mục tiêu bị nhắm tới kìa ?

keobonggonmauhong
keobonggonmauhong
2 Năm Cách đây

nói chung là bây giờ từ người chơi thành NPC ma rồi lại lập lại vòng tuần hoàn chuyện ma mới thông quan qua ải à?

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Ngài Giới ơi đến thu hồi dục vọng của ngài nè ~~~

9
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!