Chương 27
Thiếu niên tai mèo
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tấm thịnh tình của Văn Tư Thành khó mà từ chối, Vân Thiển và Lý Duy đành phải lên xe anh, đồ mua ở siêu thị đặt trong cốp xe. Hắn ngưng mắt nhìn Hạ nhânChỉ biến mất đích phương hướng.
“Vân chó, có phải tâm trạng em không tốt không?” Văn Tư Thành đột nhiên hỏi vậy, anh có thể nhìn thấy vẻ mặt của Vân Thiển từ kính chiếu hậu, nụ cười lạnh nhạt hoàn toàn không giống dáng vẻ vô tâm vô tư ở thế giới tận thế.
Vân Thiển: “Không có, anh nhìn lầm rồi.” Bậc thang đích phần cuối cùng là nhất gian phòng mỹ thuật.
Lý Duy cúi đầu chơi di động. Lúc tới đèn đỏ ở giao lộ, anh ho khẽ một tiếng, cho Văn Tư Thành đọc chữ đánh trên bản ghi chú.
Văn Tư Thành: “…” Nàng đích mỹ là khí tức đích tỏa ra, dù cho là không thấy rõ nàng.
Tống Hành Chỉ giỏi lắm!
Người chơi trải qua thế giới tận thế xem như bạn bè sống chết có nhau, nếu hợp tính càng dễ trở thành bạn thân. Bỏ đi vốn dĩ tưởng mang thượng mắt kính thưởng thức.
Văn Tư Thành suy nghĩ làm sao giúp Vân Thiển vui vẻ hơn, anh xoay bánh lái. Lúc này Lý Duy mới phát hiện Văn Tư Thành đeo đồng hồ Breguet(*), anh rơi vào trầm mặc. Nàng nhượng hai người tùy ý ngồi xuống.
(*) Breguet là nhãn hiệu đồng hồ đắt tiền của Thụy Sĩ, có lịch sử lâu đời
Lý Duy: Không được rồi, càng nhìn càng thấy anh Văn quá ngầu, thậm chí muốn gọi là ông xã. Nàng ghé vào Hạ nhân chỉ bên tai nhỏ tiếng nói.
Ngược lại Văn Tư Thành nhắc tới chuyện Bang hội người chơi, hỏi liệu Vân Thiển có biết không.
Ban nãy Lý Duy đề cập tới Bang hội người chơi cũng không giải thích kỹ. Còn như vì cái gì sao lựa chọn Hạ nhân chỉ ăn hiếp.
Văn Tư Thành nói: “Bangỉhội người chơiọlà tổ chứcĪnhững người chơiḻcũ tập hợpílại để tiệnĩtrao đổi thôngõtin giữa nhữngἴngười chơi Chúaicứu thế. Trướcékia anh từngįtiếp xúc vàiÎlần, lần nàyõsau khi kếtĺthúc thế giới³tận thế đượcởđánh giá cao,àbọn họ lập}tức liên hệἰanh, bảo anhộlà người chơi‹khiếm khuyết cũngỉchẳng sao… Dườngẻnhư họ cóïmối liên hệļgì đó vớiđthần linh, biếtɪđược ‘đánh giáẹqua cửa’ củaâvài người chơi.”ệ
Vân Thiển nghiêngângười về trước,ẳtỏ vẻ tòưmò: “Họ cốɪý chiêu mộẵà? Sao phảiɨlàm thế?”
VănḻTư Thành bĩuỉmôi: “Vào đóìthì phải chọnìtín ngưỡng, nàoỷlà chính nghĩa,fdũng cảm, quyếtÏđoán, kiên định,ìgiống như tuyên}truyền tà giáo,vậy.”
Vân Thiểnĭkhông rõ mấyịthứ này lắm,ệcô vừa trảiốqua thế giới]tận thế đầuđtiên, thôngẫtin Chúa cứuịthế biết đượcễđều tới từángười chơi cũịVăn Tư Thành.
Chiảtiết cụ thểἱthì bọn VănếTư Thành cũngẹkhông rõ, họ¹chưa vào vòng³người chơi cốtơcán Chúa cứuìthế, được Bangĩhội người chơiịmời cũng làậlần đầu. Bâyýgiờ xem ra,ịkhông chừng hiểu}biết mà bọnẹhọ có về(Chúa cứu thếễchỉ là bề²nổi.
Thời gianỗchơi lần sauÏcủa Văn TưãThành là 9:00:05ɪngày 12 tháng³9 giống vớiĩLý Duy. Bọnéhọ cùng điļđến một thếĭgiới tận thế,įtin vui bấtãngờ.
Vân Thiển ngápạdài, mí mắtɩđấu tranh, VănẹTư Thành nói:ọ“Còn hơn hai(mươi phút nữaêmới tới, emẩnằm ngủ mộtIlát không? Phíaɩsau có tấmềchăn, em tựẫđắp đi… Anhĩhơi tò mò,ẫem như vậyílà do bệnhịà?”
Vân Thiển:ẳ“Từ nhỏ đãỳvậy.”
Cô xoay)người lấy chăn¹đắp, đột nhiênỉbị cảnh tượngữcửa sổ sauêxe dọa mặtἷmày trắng bệch!
Cửaósổ sau xe,ícũng chính làùtrên cốp xeềcó hai ngườiầđang ngồi. BênĪtrái là Tống³Hành Chỉ thiếuЇniên ăn mặcìnhư học sinhÍcấp ba, bênἴphải là TốngĩHành Chỉ thanhịniên cos nhânḷvật vô danh.)Bọn họ giốngỹnhư hai bóngơma dán lênẹcửa kính nhìnἶvào bên trong.
Gương:mặt giống hệt,ễbiểu cảm giốngìhệt, một người²bị Vân Thiển[nổ súng bắnòchết, một ngườiỵmà cô nghĩɩlà ảo giác.
VânЇThiển đơ mặt:íMình bị bệnhọthời kỳ cuốiãsao?
Lúc cô nghĩĬvậy trong lòng,Iánh mắt TốngđHành Chỉ tócĮtrắng hơi đổi,ừsau đó haiíngười lập tứcếbiến mất.
Cơn buồnÎngủ của VânIThiển bay biến,ăcô bị dọaỵtỉnh ráo.
Lần này,cô cảm thấyùđây không phảiẻlà ảo giácúcủa mình, haiἶngười kia thậtìsự tồn tại.
“Ngườijở thế giớiitận thế cóįtheo tới thếầgiới hiện thựcĪkhông?”
Văn Tư,Thành và LýÏDuy nghe thấyἰcâu hỏi củaỉVân Thiển thì)cười ha hả:ỉ“Sao có thểḷchứ, nếu vậyɪkhông phải thếἱgiới chúng taùsẽ thành cáiìsàng sao!”
Vân³Thiển hỏi tiếp:ĺ“Nhân tố tận}thế có thểịhồi sinh không?”ý
“Không biết nữa.”ỵRốt cuộc VănáTư Thành cũngỉcảm thấy bấtịthường: “Em saoἱthế?”
Vân Thiển:ã“Vừa rồi lấyìchăn, em nhìnéthấy Tống HànhếChỉ đang ngồiẩtrên cốp xeậnhìn em.”
Vẻâmặt cô nghiêmįtúc, không giốngởgiả bộ.
Giữa banļngày ban mặt,ἱđột nhiên mộtíluồng khí lạnhédâng lên, không¸phải chứ?
Xe lái{vào Quan HảiõCác đa phầnâđều là siêuéxe, có nhânÎviên phục vụđđặc biệt tiếpíđón. Một chiếcỉMaybach dừng lại,ľlần đầu tiênánhân viên tạpúvụ nhìn thấyỏngười xuống xeửđồng bộ nhưīvậy.
Động tác baịngười đồng bộ,ɩvẻ mặt cũngἳđồng bộ. Nếuἶphải miêu tảủthì đấy làâvẻ mặt thiểuưnăng trong biểuớtượng cảm xúcắthiểu năng tríờtuệ.
Mãi cho đếnἰkhi vào phòngĪbao, uống tràửxong, Văn TưấThành mới lắpἵbắp hỏi: “VânìThiển, anh cảmýthấy chúng taỉxem vụ nàyɨnhư ảo giácịcủa em làổtốt nhất, emɪthấy sao?”
LýjDuy gật gùỹnhư gà mổếthóc.
Vân Thiển đáp:³“Em hi vọngèlà ảo giác,ỷnhưng trực giácờnói cho emỗbiết Tống HànhỉChỉ không chết.³Cậu ấy đãἶtheo tới đây…”ịThấy vẻ mặtẻhoảng sợ củaấhai người, côổngừng lại: “Emịđi rửa mặtờcho tỉnh táo,Ïkhông chừng doêmệt quá.”
Nhàįvệ sinh ởīcuối hành lang.ïMột người đànũông mắt phượng,jkhuôn mặt thiênĬvề nữ tínhἷđứng bên ngoàiễnhà vệ sinhấđợi người.
Khóe mắtòanh ta liếcựthấy Vân ThiểnĮgiống như nhìnỵthấy con mồiḻyêu thích.
Vân Thiểnἲthích cái đẹp,ɩnhưng không thíchìkiểu tướng mạoɪlăng nhăng, chỉăthiếu điều viếtĩlên mặt “Tôiởlà con nhàầgiàu” . Kiểuĭcô thích làíngười đẹp yếuàđuối, đánh mộtôcái là khócırấm rứt.
Người đàn‹ông chưa kịpìbước lên thảẵthính, bạn gáiơanh ta đãịđi ra. Nétếmặt hai ngườiïkhá giống nhau,ἳso với vẻỳnữ tính củaởngười đàn ông,ồcô gái nàyἴtrông cực kỳḷxinh đẹp vàơđanh đá.
“Anh, anhụđứng trước nhàịvệ sinh nữủchi vậy?
“Nhìn mộtđcái là biết,ùkhông phải anhèđang đợi emļà?”
“Cô taìthì sao?” Côἰgái hất cằmùvề phía VânễThiển, dừng chỉĩtrích người đàníông. Sau khiửmắng anh taĮrời đi, côíta hung dữítrừng Vân Thiển,ìgiọng điệu khóốchịu: “Cô cáchớxa anh tôiἲmột chút, đừngíthấy anh ấyìăn mặc nhưứchó hình người,ínhưng cuộc sốngỳphóng túng, dụĩdỗ phụ nữỉkhắp nơi, támỗphần là cóἳbệnh lây quaĺđường tình dụcịgì đó… Côịcòn là họcįsinh nhỉ?”
Vân}Thiển sờ mặt,ôhỏi ngược lại:ă“Trông tôi trẻũvậy sao?”
Ngườiéphụ nữ giậtỉmình, thấy VânộThiển nhìn chằmẻchằm mình, khóɩchịu nói: “CôĨnhìn tôi nhưɨthế làm gì,ịcô tưởng tôiệxạo cô à?”Ī
Vân Thiển lắcữđầu: “Không có,īcảm ơn côÎnhắc nhở… Tôiếkhông cố ýènhìn, nhưng vìỷcô đẹp quá,ĩđôi mắt khôngỉkiềm chế được²mà nhìn vềḷphía cô.”
VânặThiển bước vàoỹnhà vệ sinh,íđể lại côègái với vẻĭmặt mờ mịt.
Vừa¸gặp đã khenớngười ta đangĩlà xu hướngļà?
Cô ta khôngáđể ý, bướcḷnhanh trở vềíphòng bao. Hômậnay, Bang hộiɩngười chơi tụıhọp, tất cảòngười chơi ởỷHải Thành vàĬgần Hải Thànhĭđều chạy tới‹đây.
Buổi tụ họpĭsắp bắt đầu,ícô ta vàụanh mình với²tư cách làấđối tượng quan)trọng được biểuîdương trong buổi]họp lần này,ứsẽ nhận đượcósự ban thưởngễcủa thần linh.
GiớiInhìn về phíaũcô gái rờiẫđi, dời tầmẽmắt, mùi Thầnẵđiện Ánh Sángùthật khó ngửi.
Conìngười đi chungộvới tín đồìbại não củaóngài nói không{sai, thế giới,hiện tại củaĩbọn họ đãḻtrở thành cáiẵsàng có thểảtự do xuyênỉqua xuyên lại.iBây giờ cóἳsự trông chừngỗcủa Thần điệnỳÁnh Sáng đạoớđức giả, tạmỉthời còn chưaỏxảy ra chuyệnềgì.
Giới đang suyúnghĩ, chợt giơítay lên giữЇđầu Tống HànhúChỉ lại, mặtĺvô cảm hỏi:ı“Ngươi định vàoἲcùng à?”
TốngấHành Chỉ: “Khôngửcó.”
Giới hờ hững nói: “Ta chính là ngươi, ta quá rõ ngươi đang nghĩ gì.”
Bên tai vang lên tiếng nức nở của Tống Hành Chỉ: “Vân Thiển, xin lỗi…”
Tống Hành Chỉ trầm mặc hồi lâu, rầu rĩ nói: “Ngay cả Vân Thiển mà ngài cũng không thích…”
Vân Thiển hào hứng gật đầu: “Uống!”
Đỉnh đầu cậu có một cặp tai mèo màu xám bạc, nhúc nhích giống như thật. Bởi vì lo sợ bị mắng mà lỗ tai hình tam giác cụp xuống hai bên, tại thành một đường ngang.
Cậu lại bắt đầu luận điệu đáng ghét “Chỉ khi ngài thích Vân Thiển thì chúng ta mới là một”.
Tống Hành Chỉ trầm mặc hồi lâu, rầu rĩ nói: “Ngay cả Vân Thiển mà ngài cũng không thích…”
Giới: “Cố chấp, câm miệng ngươi lại.”
Hai tay Vân Thiển lôi xe kéo tay, đi lùi vào nhà.
Thần yêu thế nhân chỉ là lời giả tạo mà thần linh dùng để thu lấy tín ngưỡng từ tín đồ mà thôi.
Ca khúc vừa kết thúc, tay Vân Thiển bị nhét một mảnh giấy, là cách liên lạc mà ca sĩ đó viết cho cô, đồng thời lòng bàn tay bị gãi nhẹ một cái.
Anh ta còn đeo tai mèo nữa!
Loài người là sinh vật cấp thấp nhất trong tất cả tín đồ, ngài tiếp nhận tín đồ loài người nhưng tuyệt đối sẽ không nảy sỉnh ra thiện cảm đối với loài người.
Giới hờ hững nói: “Ta chính là ngươi, ta quá rõ ngươi đang nghĩ gì.”
Vân Thiển có hơi kỳ lạ. Giới rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, ánh sáng vàng trong mắt lấp lánh giống như ánh sáng khi màn đêm và tịch dương giao nhau. Thần thuật của ngài mất hiệu lực trước mặt cô hai lần, không biết là vì sao.
Giới: “Cố chấp, câm miệng ngươi lại.”
Lý Duy: “Rất tốt, cơn tức bị chuyển đến đây của tôi đã biến mất tăm rồi.
Vân Thiển ra khỏi nhà vệ sinh, trở về phòng bao, hoàn toàn không biết có hai người đứng cách đó không xa đều cùng nhìn chằm chằm cô.
Văn Tư Thành: “Có lý!”
Văn Tư Thành còn phải lái xe, không thể uống rượu.
Thức ăn Quan Hải Các không phụ tiếng tăm lẫy lừng, đây là món ăn ngon nhất mà Vân Thiển từng nếm. Bọn họ vừa ăn vừa nói chuyện, ăn một bữa cơm mất hơn ba tiếng đồng hồ.
Vân Thiển ra khỏi nhà vệ sinh, trở về phòng bao, hoàn toàn không biết có hai người đứng cách đó không xa đều cùng nhìn chằm chằm cô.
Văn Tư Thành nói muốn mang hai người đi khắp nơi chơi cho đã, Lý Duy giơ hai tay tán thành.
Vân Thiển: “Tôi không biết tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, nhưng dựa vào chuyện cậu đã làm với tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!”
Vân Thiển không lay chuyển được hai người, đầu tiên là bị mang đến thủy cung thành phố xem nàng tiên cá, cô chẳng có hứng thú.
Từ phẫn nộ tột cùng đến cơn giận tiêu biến chỉ mất 0,1 giây.
Sau đó là nhà ma di động bệnh viện kinh dị vô cùng nổi tiếng, cô cảm thấy còn chẳng đáng sợ bằng chuyện ma trong thế giới tận thế.
Thần yêu thế nhân chỉ là lời giả tạo mà thần linh dùng để thu lấy tín ngưỡng từ tín đồ mà thôi.
Vân Thiển: Trên đời này có gì tuyệt vời hơn thiếu niên tai mèo chứ?
Tiếp đến là phòng giải tỏa áp lực, Vân Thiển khoanh hai tay trước ngực, nhàm chán nhìn Văn Tư Thành và Lý Duy ném đĩa vào bức tường mềm, vừa ném vừa mắng thế giới tận thế là đồ chết tiệt, Tống Hành Chỉ chả là cái thá gì.
Vân Thiển có hơi kỳ lạ. Giới rũ mắt nhìn chằm chằm mặt đất, ánh sáng vàng trong mắt lấp lánh giống như ánh sáng khi màn đêm và tịch dương giao nhau. Thần thuật của ngài mất hiệu lực trước mặt đối phương hai lần, không biết là vì sao.
Văn Tư Thành nhỏ giọng nói với Lý Duy: “Hình như không có tác dụng, tôi chọn phương pháp giải tỏa không đúng sao?”
Lý Duy: “Rất tốt, cơn tức bị chuyển đến đây của tôi đã biến mất tăm rồi.
Văn Tư Thành: “Uống rượu không?”
Văn Tư Thành: “Bộ để anh giải tỏa hả?”
Lý Duy: “Tâm trạng tôi không vui, nhìn thấy mấy em xinh đẹp là vui ngay. Hay anh dẫn cô ấy đi xem trai đẹp thử xem?”
Cậu lại bắt đầu luận điệu đáng ghét “Chỉ khi ngài thích Vân Thiển thì chúng ta mới là một”.
Văn Tư Thành: “Có lý!”
Văn Tư Thành: “Bộ để anh giải tỏa hả?”
Vân Thiển bị dẫn đến một pub, ca sĩ đang biểu diễn tại đó làm mắt cô rực sáng. Đẹp trai thanh tú, khí chất tao nhã, đúng kiểu cô thích!
Vân Thiển không lay chuyển được hai người, đầu tiên là bị mang đến thủy cung thành phố xem nàng tiên cá, cô chẳng có hứng thú.
Anh ta còn đeo tai mèo nữa!
Văn Tư Thành: “Uống rượu không?”
Vân Thiển lấy chìa khóa ra mở cửa, bật đèn, một khoảng trống trải.
Vân Thiển hào hứng gật đầu: “Uống!”
Tiếp đến là phòng giải tỏa áp lực, Vân Thiển khoanh hai tay trước ngực, nhàm chán nhìn Văn Tư Thành và Lý Duy ném đĩa vào bức tường mềm, vừa ném vừa mắng thế giới tận thế là đồ chết tiệt, Tống Hành Chỉ chả là cái thá gì.
Văn Tư Thành đưa từng người về nhà. Bọn họ tạo group “Ăn chơi nhậu nhẹt”, để tiện sau này liên hệ.
Văn Tư Thành trợn mắt nhìn cô: “Không hỏi em, em uống rượu trước mặt hai người đàn ông tụi anh mà chẳng để ý an toàn chút nào vậy.” Anh gọi rượu cho Lý Duy xong lại gọi rượu trái cây cho Vân Thiển, rượu trái cây không có cồn.
Trong lúc trò chuyện, cô cứ mê mẩn nhìn chằm chằm tai mèo trên đầu đối phương, không nhịn được mà vươn tay sờ mấy cái.
Văn Tư Thành còn phải lái xe, không thể uống rượu.
Một trong những niềm vui lớn nhất đời người chính là ngắm người đẹp!
Một trong những niềm vui lớn nhất đời người chính là ngắm người đẹp!
Vân Thiển cắn ống hút, cặp mắt trìu mến nhìn về người trên sân khấu, bất cứ ai cũng không thể chống cự lại ánh mắt như vậy.
Giọng điệu mềm yếu, tràn ngập tủi thân.
Ca khúc vừa kết thúc, tay Vân Thiển bị nhét một mảnh giấy, là cách liên lạc mà ca sĩ đó viết cho cô, đồng thời lòng bàn tay bị gãi nhẹ một cái.
Pub nửa đêm về sáng trở nên đông đúc, Vân Thiển và ca sĩ uống mấy ly tại đó, trò chuyện hết sức ăn ý, hẹn thời gian lần sau gặp mặt.
Trong lúc trò chuyện, cô cứ mê mẩn nhìn chằm chằm tai mèo trên đầu người kia, không nhịn được mà vươn tay sờ mấy cái.
Giải tỏa kết thúc.
Văn Tư Thành đưa từng người về nhà. Bọn họ tạo group “Ăn chơi nhậu nhẹt”, để tiện sau này liên hệ.
Vân Thiển lấy chìa khóa ra mở cửa, bật đèn, một khoảng trống trải.
Phòng cô thuê là một căn hộ, cô tự mình cải tạo, mặc dù hơi nhỏ nhưng điều kiện bên trong cũng không tệ.
Lý Duy: “Tâm trạng tôi không vui, nhìn thấy mấy em xinh đẹp là vui ngay. Hay anh dẫn cô ấy đi xem trai đẹp thử xem?”
Văn Tư Thành trợn mắt nhìn cô: “Không hỏi em, em uống rượu trước mặt hai người đàn ông tụi anh mà chẳng để ý an toàn chút nào vậy.” Anh gọi rượu cho Lý Duy xong lại gọi rượu trái cây cho Vân Thiển, rượu trái cây không có cồn.
Hai tay Vân Thiển lôi xe kéo tay, đi lùi vào nhà.
Lùi được một nửa, cô lọt vào một vòm ngực lạnh băng, cửa tự động đóng lại.
Khóe mắt Tống Hành Chỉ ửng đỏ, nước mắt tràn ngập hốc mắt, răng trên cắn môi dưới đến trắng bệch biến dạng. Cậu vẫn mặc đồng phục học sinh Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, có điều nút áo vẫn luôn đóng trên cổ áo sơ mi và cà vạt trở nên lỏng lẻo, một nửa xương quai xanh lộ ra bên ngoài nổi bần bật, không khí trở nên nóng giãy.
Từ dưới ngực đến thắt lưng bị người phía sau ôm chặt, sức lực giống như ước gì có thể hòa tan cô vào người mình, làm Vân Thiển hô hấp khó khăn.
Bên tai vang lên tiếng nức nở của Tống Hành Chỉ: “Vân Thiển, xin lỗi…”
Vân Thiển bị dẫn đến một pub, ca sĩ đang biểu diễn tại đó làm mắt cô rực sáng. Đẹp trai thanh tú, khí chất tao nhã, đúng kiểu cô thích!
Giọng điệu mềm yếu, tràn ngập tủi thân.
Vân Thiển cắn ống hút, cặp mắt trìu mến nhìn về người trên sân khấu, bất cứ ai cũng không thể chống cự lại ánh mắt như vậy.
Phòng cô thuê là một căn hộ, cô tự mình cải tạo, mặc dù hơi nhỏ nhưng điều kiện bên trong cũng không tệ.
Vân Thiển: “Tôi không biết tại sao cậu lại xuất hiện ở đây, nhưng dựa vào chuyện cậu đã làm với tôi, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu!”
Cô ra sức kéo cánh tay Tống Hành Chỉ xuống, xoay người trừng mắt.
Khóe mắt Tống Hành Chỉ ửng đỏ, nước mắt tràn ngập hốc mắt, răng trên cắn môi dưới đến trắng bệch biến dạng. Cậu vẫn mặc đồng phục học sinh Nhất Trung thực nghiệm Thành phố Hoán Giang, có điều nút áo vẫn luôn đóng trên cổ áo sơ mi và cà vạt trở nên lỏng lẻo, một nửa xương quai xanh lộ ra bên ngoài nổi bần bật, không khí trở nên nóng giãy.
Đỉnh đầu cậu có một cặp tai mèo màu xám bạc, nhúc nhích giống như thật. Bởi vì lo sợ bị mắng mà lỗ tai hình tam giác cụp xuống hai bên, tại thành một đường ngang.
Vân Thiển: “…”
Vân Thiển: “…”
Tống Hành Chỉ dè dặt giơ tay lên, kéo vạt áo cô, nhỏ giọng thút thít: “Xin lỗi, em làm gì tôi cũng được, trừng phạt tôi cũng được, nhưng em đừng… mặc kệ tôi.”
Từ phẫn nộ tột cùng đến cơn giận tiêu biến chỉ mất 0,1 giây.
Vân Thiển: Trên đời này có gì tuyệt vời hơn thiếu niên tai mèo chứ?
Cũng muốn có mỹ nam tai mèo như z :))
Đột nhiên nhìn thấy có ng ghi tên trường Damocles mà hoài niệm nhóm Vệ Tam quá ?
Má ơi! Anh Tống PHẠM! QUY!!
Chơi vậy ai chơi lại ?
Chỉ ca lưu manh nha:. Nhung mị thích ??
Ặc trong đầu đang bay loạn tưởng tượng r
Ôi, mỹ nam kế
Trời đất, tai mèo khóc rấm rứt, đúng gu của chị rồi sao chị chịu nổi