Chương 40
Ngục giam dưới đất
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tóc trắng rũ xuống, Giới nằm úp bên mép ao tựa như đời chẳng còn gì lưu luyến, lòng chỉ tiếc không thể bóp chết Tham lam. Tên hạ nhân nhận vì chính mình quả thực giống như thân ở ban nhạc.
Ngài cảm nhận được suy nghĩ mạnh mẽ muốn chết quách đi cho xong của Tham lam, bèn ngừng tu luyện, phân thần ra kiểm tra. Chạy ra khỏi đi thể khiến nàng ôm bắp đùi đích người.
Sau khi biết nguyên nhân Tham lam không muốn sống, Giới cũng không hi vọng Tham lam sống nữa.
Ngài không nên nói Tham lam là dục vọng khiến ngài đỡ lo nhất. Nàng xem tình hình đề xuất hồi túc xá đích thỉnh cầu.
Tham lam khốn kiếp! Không ngờ nó lại ăn X! Một cái tay trói hiện nay xem ra phái không thượng chỗ dùng.
Giới chẳng thể đọc cái chữ kia lên, chỉ cần tưởng tượng thôi, ngài đã đau khổ tới buồn nôn. Kia đông tây quả, nhưng thật cũng không cần khóc thành như vậy.
Ngài đã không còn sạch sẽ nữa. Thanh âm vang dội như gà trống gáy vang dội giáo y thất.
Vương Lâm bước vào nhìn thấy Giới nằm liệt dưới đất giống như một bãi bùn, ông ta không biết bây giờ có nên mang thứ trên tay đến cho Giới không.
“Ngài Giới.” Chân nhện lại lan tràn tới hai người đích giường bệnh bên cạnh.
Giới ngước mắt, ánh mắt sáng lên. Khảnh gai nhọn giống vàng thật dầy đích móng tay.
Trong tay Vương Lâm là một bộ giáp thần chế tạo đặc biệt, bảo vệ từ đầu đến chân, kín mít như bưng, cả đầu ngón tay cũng được bảo vệ kỹ càng.
Có điều còn một khuyết điểm. Loại này cá chết chọi gà nhãn thật đáng sợ liễu.
Giới chỉ vào nón giáp, nghiêm túc nói: “Mặt cũng phải che, đặc biệt là miệng, phải bảo vệ cho kín.” Phạm Băng Băng cũng lặng lẽ đem chính mình bức bí tại trong chăn.
Vương Lâm câm lặng chốc lát. Làm xong cái này rồi, đây là bộ giáp mất mặt cỡ nào chứ?
Ông không nhịn được hỏi: “Ngài Giới, xin ngài đừng đi gây sự với Thần điện Ánh Sáng nữa. Cho dù ngài che hết cả người, với phương thức tấn công đặc biệt, ngài vẫn sẽ bị nhận ra thôi.” Cứu thế biểu một chút cơ sở thuộc tính mức.
Giới phất tay, bảo VươngἲLâm nhanh chóngằđi gia cố{thêm áo giáp.
Ngàiịngưng tụ Thủyồkính, vốn muốnıquan sát tìnhĩhình Tham lam,ớnhưng không hiểuảsao lại đốiờdiện gương mặtợphóng đại củajVân Thiển.
Cầu lôngịtrên đầu VânıThiển là sinhἷvật Xi Xiἱra đời sớmỳnhất trong thếổgiới nhỏ, cũngľlà trụ cộtīcủa thế giớiọđó. Nếu sauĩnày thế giớiộđó không xuấtóhiện loài người,ôbằng môi trường¸khi ấy, XiĩXi đã cóãthể trở thànhḹsinh vật bánḻthần.
Bọn chúng rấtỉgiỏi tạo raửthế giới trongógương.
Loài người lưuɨvong đến đây,ỹXi Xi có¸lòng tốt tạoàra thế giớiἱtrong gương cùngỵsinh sống trongịmột môi trườngívới bọn họ,ịnhưng cuối cùngḷlại bị loàiĩngười đuổi vàoằthế giới trongἰgương.
Hẳn hôm nay¸chỉ còn lạijmột đực mộtícái, sắp tuyệtÍchủng đến nơiếrồi.
Nếu một đựcḻmột cái nàyớcũng chết, vậyľthế giới đóẽsẽ quay vềậtrạng thái chưa[thành hình.
Sức mạnhÏthế giới sẽļthuộc về thầnửlinh cai quảnİnó, cũng chínhĨlà Giới.
Thế giới[do thần linh}cai quản hủyỉdiệt cũng khôngîảnh hưởng gìútới thần linh,ẻmục đích bọnĩhọ muốn ởìthế giới nhỏĩchỉ là giaḻtăng sức mạnhịtín ngưỡng màľthôi.
Còn như Giới…ẵdù sao thếụgiới nhỏ thuộcớquản lý củaľngài cũng chẳngỉtín ngưỡng ngài,ἰquan tâm thếẩgiới này làmἲgì, để nóẫtự sinh tựỳdiệt, nhân tiệnInuôi thả phânļthân là được.
Giớiđdời mắt khỏiįcầu lông, điềuèchỉnh khung cảnhÏtrong Thủy kính
Thìĩra Vân Thiểnļđang thấp giọngừnhỏ nhẹ dỗỗdành Tham lamἳkhông ngừng nônἲmửa, còn dịuỳdàng ôm anhịvào lòng, khôngýchê dáng vẻἳchật vật củaĺanh lúcínày.
【Khóc thật giốngἰTống Hành Chỉ,èkhông biết TốngỷHành Chỉ đangİlàm gì… Mìnhạngốc thật, thờiỉgian ở thế(giới hiện thựcửsẽ không thayĩđổi, đợi khiútrở về cònậcó thể ănľbánh kem TiểuỏTống Tống tựẵlàm.】
Giới: “…”
Trongỵngực ôm Thamùlam của ngài,ốtrong lòng lạiặnghĩ đến Cốĩchấp của ngài,ícô gái nàyļđược lắm.
Vân Thiểnįbỗng có cảmềgiác bị ngườiếdòm ngó, đươngínhiên cô khôngẹbiết một thầnèlinh rảnh đờiủđang lén lútúnhìn trộm mìnhờtừ Thần giới.
VânọThiển giúp VănỵNhân Du lauḷmặt, cầu lôngítrên đầu cứýnhảy nhót lungịtung, lông trắngἲrụng khắp nơi.ĩCô thở dài:ỉ“Rõ ràng Hoaọđỏ ở thếĩgiới ngược làểdo anh tìmỉra, chẳng lẽõanh cũng khôngịbiết nó làữthứ gì sao?”İ
Hơi thở VănЇNhân Du mỏngõmanh. Sau khi¹uống nước, sứcỉlực anh hồiİphục lại nhiều,ɨtrả lời câuđhỏi của VânìThiển.
“Tôi phát hiệnịra thứ nàyìkhi nào, tôiịchỉ nghe nóiêcông dụng củaīnó, sau đóỉphát huy giáĩtrị lớn nhấtẫcủa nó. Cáiôkiểu thế giớiívừa nhìn đãấbiết không cóḷtiền lời, lạiìcòn có khảúnăng bỏ mạngẵcao , saoĩtôi lại chạy°vào đó trongĩtình huống chẳngἰbiết gì?”
Lôngítrắng thổi bayơxuống người VănĭNhân Du, anhủbuông tay nói:ủ“Lúc nãy, côỏlén sờ cơđngực tôi haiãcái, mông baổcái, bắp đùifnăm cái, tổngỉcộng thu củaởcô bảy mươiõnghìn Cabo.”
VânợThiển mặt không)cảm xúc némļVăn Nhân Du²xuống gạch, cóặtinh thần thuĭtiền tức làấkhông sao rồi.
VănýNhân Du khôngἲnói dối, anhưcũng không cầnïphải nói dối.
“Aiınói với cô²tôi phát hiệníra Hoa đỏ?”ἷAnh cũng nhậnìra bất thường,ũlông trắng ngấm)vào cơ thểôVăn Nhân Du,ịkhiến sức lựcíkhôi phục hoànảtoàn.
Vân Thiển: “Marion.”]
Cầu lông cắnìtóc Vân Thiển:ĩ“Chít chít!” .ĩ
Sắc mặt VănờNhân Du hồngợhào lại trôngìthấy, hiển nhiênἶliên quan đến[cầu lông.
Vân Thiểnĩhỏi nó: “Côngỉlao của màyằà?”
Cầu lôngỉchít chít liênĭtục, Vân Thiển:ĩ“Tôi đi vớiênó một chuyến.”ἱ
Văn Nhân Du³đứng dậy: “Bênẫngoài rất nguyủhiểm, tôi điἰcùng cô… Tôiĩkhông biết vìềsao Marion lạiỷnói như vậy,ínhưng trước khiằtôi tới thịồtrấn, Hoa đỏïđã có rồi.”ă
Anh khựng lại,ếbổ sung thêm:ἵ“Tôi nghe nóiđtới đặc tínhịcủa Hoa đỏ,ốbiết được đâyjlà cơ hộiẳtốt kiếm tiền.”ế
Văn Nhân Duīkhông hiểu vìİsao mình lạiĭmuốn giải thíchĩvới Vân Thiển,]có lẽ anhἱkhông muốn cô¹hiểu lầm mìnhĮlà một kẻịtrộm…
Anh ngẩng đầuinhìn cô.
Đôi mắtìsau cặp kínhìkhông hề cóỏchút nghi ngờ.
VănọNhân Du: “Khôngἳbiết sẽ xảyấra chuyện gì,ãchúng ta đemẽtheo vũ khí.”ἶ
Tại phòng vũɩkhí trong nhà²anh, nước Hoaắđỏ có tácẳdụng đề phòngưngười bóng tiếpờcận, nhưng vũăkhí vẫn phảiưcần, không nhữngạđể đề phòngìngười bóng màľcòn đề phòngẩnhững người khácôtrong trấn.
Rốt cuộcĬbây giờ VănộNhân Du đãìbiết tại saoăngười bóng khôngἰtiếp cận nơi]có nước Hoaẻđỏ, ai đờiạđang tìm thứcỉăn lại tớiăgần nhà vệịsinh…
Vân Thiển nhìnỷthấy hầm mộἷcủa Văn NhânɪDu.
Cô ngưng mắt)nhìn quan tàiẹvà tấm ảnhḽtrắng đen trongìphòng, trên tấmừảnh là VănẳNhân Du.
Văn NhânỉDu nói: “Thỉnhỡthoảng sẽ cóỉdu khách lénẵvào phòng tôi.ỗBình thường thấyἰnhững thứ này,ụbọn họ sẽɩkhông trộm đồằhoặc làm bịịthương người khác,ớkhá an toàn.”á
Vân Thiển: Ácỉthật.
Cầm vũ khí,ỉhai người đi¸theo cầu lông,ơâm thầm điIlại trên đườngĩphố không mộtởbóng người.
Khắp nơiõthoang thoảng mùiḹnước Hoa đỏ,ựcầu lông thậmạchí chẳng muốnâchạm xuống mặtờđất. Nó cứɨở trên đầuɨVân Thiển, lấyḽtóc cô làm°mũi tên chỉịhướng.
Bọn họ rời²khỏi thị trấnđcàng ngày càngđxa, đi vào³rừng rậm baoἳquanh trấn nhỏ.
Trongựrừng vô cùng,yên tĩnh, bốnăphía có tiếngỵcôn trùng kêu(và tiếng độngɩkỳ lạ. Phạm{vi đèn pinịchiếu sáng rấtụnhỏ, biên độïdao động chỉũsố tinh thầnĩcủa Vân Thiểnổtrở nên lớnịhơn, cô phátÍrun trong lòng.
Vân Thiển: Không sợ, mình là người bất tử, không cần… Không đúng, cô nên sợ một chút.
Hiện tại đầu óc anh hơi rối, tình huống bây giờ hoàn toàn khác với những gì anh biết.
Dưới cửa sắt, một đường hầm thông xuống lòng đất, không biết thông đến nơi nào.
Trái tim Vân Thiển nhói đau. Cô cất đi nụ cười vô tâm vô tư, tìm kiếm cửa lồng sắt ở đâu.
Cô ôm lấy cánh tay Văn Nhân Du, sợ hãi nói: “Nơi này tối quá, tôi sợ lắm.”
Văn Nhân Du quan sát nơi này. Anh nhìn thấy hỗn hợp chất nhầy bên trong lọ thủy tinh trong góc phòng, đó là nguyên liệu mà anh dùng để hòa chung với Hoa đỏ để tạo thành thuốc uống vào có thể trị khỏi tất cả thương tích.
Vân Thiển hài lòng, đây mới là tư thế đi đường ban đêm đúng đắn.
Trong bóng tối vang lên tiếng nói kinh ngạc của Văn Nhân Du, âm cuối hơi cao: “Đầu cô đội người bóng còn không sợ, vậy mà sợ tối à?”
Vân Thiển nghi ngờ Văn Nhân Du nói kháy, cô nhéo bắp tay anh.
Phía trước vẫn là rừng cây, đi thêm chừng trăm mét nữa, cầu lông nhảy xuống đầu Vân Thiển, đảo lòng vòng quanh đống lá rụng.
Cửa sắt bị khóa, Văn Nhân Du đạp hai cái không bung. Ngay lúc đang định nổ súng, Vân Thiển lấy cục đá cách đó không xa, dồn sức đập hai cái bể ổ khóa.
Văn Nhân Du hít khẽ một hơi, đè tay cô lại, không cho cô lộn xộn.
Móng vuốt người bóng màu trắng chậm chạp dời đi.
Vân Thiển sử dụng chất nhầy sắp làm tan chảy song sắt thành hai khúc, số mạng đã dùng tăng thêm mười mạng.
Vân Thiển hài lòng, đây mới là tư thế đi đường ban đêm đúng đắn.
Vân Thiển nghĩ mọi cách giao tiếp với người bóng, cô duỗi tay vào lồng, phát hiện chất nhầy ở rìa lồng sắt có tính ăn mòn rất mạnh.
Văn Nhân Du theo sau Vân Thiển. Trước khi bước vào đường hầm, anh âm thầm dùng chân đá cục đá, cục đá không hề suy suyển.
Văn Nhân Du nhìn thấy mặt gã, kinh ngạc gọi: “Charles?”
Cầu lông: “Chít chít chít chít!”
Văn Nhân Du không hề do dự nổ súng bắn thủng đầu Charles, không cho anh ta cơ hội mở miệng.
Vân Thiển cũng bất ngờ, cô ném cục đá xuống, yểu điệu giơ tay lau giọt mồ hôi không tồn tại trên trán, nhỏ giọng nói: “Mệt quá trời, đập đau hết cả tay.”
Tiếng kêu của nó trở nên gấp gáp giống như đích đến cách đó không xa.
“Đoàng ——”
Phía trước vẫn là rừng cây, đi thêm chừng trăm mét nữa, cầu lông nhảy xuống đầu Vân Thiển, đảo lòng vòng quanh đống lá rụng.
Gạt nhẹ lá ra, bên dưới có một cánh cửa sắt.
Trước khi đóng cửa sắt, anh quan sát kỹ bốn phía, xác định không có ai mới đóng cửa lại.
Cửa sắt bị khóa, Văn Nhân Du đạp hai cái không bung. Ngay lúc đang định nổ súng, Vân Thiển lấy cục đá cách đó không xa, dồn sức đập hai cái bể ổ khóa.
Vân Thiển cũng bất ngờ, cô ném cục đá xuống, yểu điệu giơ tay lau giọt mồ hôi không tồn tại trên trán, nhỏ giọng nói: “Mệt quá trời, đập đau hết cả tay.”
Dưới cửa sắt, một đường hầm thông xuống lòng đất, không biết thông đến nơi nào.
Nó ngã dưới đất, vảy cá bị rút chỉ còn dư lại lưa thưa, ống truyền cắm đầy người, dẫn ra thứ máu trong suốt trong cơ thể nó. Miệng cũng bị ép nhét một cái ống truyền thức ăn mà nó chẳng muốn ăn.
Vân Thiển nghi ngờ Văn Nhân Du nói kháy, cô nhéo bắp tay anh.
Cầu lông nhảy vào trong, Vân Thiển vội đuổi theo.
“Lịch bịch ——” Một người bước ra từ sau rừng cây rậm rạp, chất nhầy trên người nhỏ xuống, u ám nhìn hướng cửa sắt, chậm chạp tới gần.
Văn Nhân Du theo sau Vân Thiển. Trước khi bước vào đường hầm, anh âm thầm dùng chân đá cục đá, cục đá không hề suy suyển.
Tiếng kêu của nó trở nên gấp gáp giống như đích đến cách đó không xa.
Văn Nhân Du: “…”
Anh nhớ cái ngày suýt bị đá vỡ trứng.
Vết thương trên người quá nhiều, chất nhầy liên tục chảy ra.
“Không ngờ mày còn có thể nhận ra tao, tao trở thành thế này đều do mày!” Charles tức giận quát: “Mày biết tao đã trải qua chuyện gì không?! Tao đã biến thành quái vật, tất cả đều là mày ban cho!”
Trước khi đóng cửa sắt, anh quan sát kỹ bốn phía, xác định không có ai mới đóng cửa lại.
Ngón tay cô hơi chạm vào đã bị thương nghiêm trọng, chỉ số sinh mạng giảm xuống mười chỉ số.
Từ trong lối đi xuất hiện một người không thể gọi là người, bề mặt cơ thể gã giống như bùn lầy tan chảy.
“Lịch bịch ——” Một người bước ra từ sau rừng cây rậm rạp, chất nhầy trên người nhỏ xuống, u ám nhìn hướng cửa sắt, chậm chạp tới gần.
Đường hầm dưới đất rất dài, cầu lông nhảy càng nhanh, Vân Thiển và Văn Nhân Du đi như chạy mới có thể đuổi kịp.
Bọn họ đi đến một khoảng không gian cụt không có đường lui, dưới đất đặt một lồng sắt cực lớn, trong lồng nhốt một người bóng có bề mặt toàn là vảy cá màu trắng.
Bởi vì Vân Thiển đưa lưng về phía mình nên Văn Nhân Du không thấy được cô đang làm gì.
Nó ngã dưới đất, vảy cá bị rút chỉ còn dư lại lưa thưa, ống truyền cắm đầy người, dẫn ra thứ máu trong suốt trong cơ thể nó. Miệng cũng bị ép nhét một cái ống truyền thức ăn mà nó chẳng muốn ăn.
Ngay lúc Vân Thiển định dùng tay, người bóng màu trắng vươn móng vuốt sắc nhọn đẩy tay cô cách xa chất nhầy, họng phát ra tiếng “chít” yếu ớt.
Vết thương trên người quá nhiều, chất nhầy liên tục chảy ra.
Vân Thiển: Không sợ, mình là người bất tử, không cần… Không đúng, cô nên sợ một chút.
Văn Nhân Du quan sát nơi này. Anh nhìn thấy hỗn hợp chất nhầy bên trong lọ thủy tinh trong góc phòng, đó là nguyên liệu mà anh dùng để hòa chung với Hoa đỏ để tạo thành thuốc uống vào có thể trị khỏi tất cả thương tích.
Vân Thiển mở miệng: “Tạm thời anh cách xa một chút.”
Anh cũng không biết nguyên liệu này từ đâu tới.
Cầu lông: “Chít chít.”
Cầu lông nhảy vào trong, Vân Thiển vội đuổi theo.
Nó nhảy vào chất nhầy, hòa tan vào đó.
Người bóng màu trắng trong lồng chạm chạp mở mắt, mắt nó màu xanh lam trong veo như bầu trời. Nhìn thấy Vân Thiển, dường như nó muốn đứng dậy từ vũng nhầy, nhưng cơ thể quá yếu nên tay chân chỉ có thể co giật trên đất.
Vân Thiển nhỏ giọng nói: “Mày không muốn tiếp tục bị nhốt ở đây đúng không? Đừng lo, tao không cảm thấy đau.”
Giọng nói anh chân thành tha thiết, Charles bị anh gợi lên chút áy náy, anh ta khựng lại, nói: “Cậu…”
Trái tim Vân Thiển nhói đau. Cô cất đi nụ cười vô tâm vô tư, tìm kiếm cửa lồng sắt ở đâu.
Nơi lồng sắt lộ ra đều không có cửa. Dường như người tạo lồng sắt nhốt người bóng không có dự định mở lồng, vì vậy không lắp đặt cửa.
Lúc Vân Thiển tới gần, người bóng màu trắng không hề có phản ứng gì. Văn Nhân Du tới gần, nó phát ra tiền gầm gừ đau đớn, vảy cá trên người dần nhuộm đen, tiếp đó tốc độ rút máu tăng lên, đồng thời máu liên tục chảy ra trị thương cho bản thân, cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều lần.
Chất nhầy rời khỏi phạm vi cơ thể người bóng màu trắng mới có tính ăn mòn. Vân Thiển nghĩ không chừng cô có thể vớt chất nhầy này áp lên song sắt.
Vân Thiển mở miệng: “Tạm thời anh cách xa một chút.”
Gạt nhẹ lá ra, bên dưới có một cánh cửa sắt.
Văn Nhân Du hít khẽ một hơi, đè tay cô lại, không cho cô lộn xộn.
Văn Nhân Du lùi về sau, người bóng màu trắng trở lại bình thường.
Vân Thiển nghĩ mọi cách giao tiếp với người bóng, cô duỗi tay vào lồng, phát hiện chất nhầy ở rìa lồng sắt có tính ăn mòn rất mạnh.
Nó nhảy vào chất nhầy, hòa tan vào đó.
Ngón tay cô hơi chạm vào đã bị thương nghiêm trọng, chỉ số sinh mạng giảm xuống mười chỉ số.
Chất nhầy rời khỏi phạm vi cơ thể người bóng màu trắng mới có tính ăn mòn. Vân Thiển nghĩ không chừng cô có thể vớt chất nhầy này áp lên song sắt.
Cô ôm lấy cánh tay Văn Nhân Du, sợ hãi nói: “Nơi này tối quá, tôi sợ lắm.”
Mặc kệ là công cụ gì, tốc độ ăn mòn cũng nhanh hơn tay cô.
Ngay lúc Vân Thiển định dùng tay, người bóng màu trắng vươn móng vuốt sắc nhọn đẩy tay cô cách xa chất nhầy, họng phát ra tiếng “chít” yếu ớt.
Cầu lông: “Chít chít chít chít!”
Vân Thiển nhỏ giọng nói: “Mày không muốn tiếp tục bị nhốt ở đây đúng không? Đừng lo, tao không cảm thấy đau.”
Móng vuốt người bóng màu trắng chậm chạp dời đi.
Bởi vì Vân Thiển đưa lưng về phía mình nên Văn Nhân Du không thấy được cô đang làm gì.
Nơi lồng sắt lộ ra đều không có cửa. Dường như người tạo lồng sắt nhốt người bóng không có dự định mở lồng, vì vậy không lắp đặt cửa.
Anh cũng không biết nguyên liệu này từ đâu tới.
Hiện tại đầu óc anh hơi rối, tình huống bây giờ hoàn toàn khác với những gì anh biết.
Lối đi sau lưng vang lên tiếng bước đi, Văn Nhân Du cảnh giác giơ súng shotgun lên.
Từ trong lối đi xuất hiện một người không thể gọi là người, bề mặt cơ thể gã giống như bùn lầy tan chảy.
Văn Nhân Du nhìn thấy mặt gã, kinh ngạc gọi: “Charles?”
Văn Nhân Du ẩn nấp, gương mặt hiện lên nét buồn bã: “Tôi xem cậu là bạn, cậu lại đâm sau lưng tôi, còn ném tôi vào thế giới ngược… Dù vậy, tôi vẫn xem cậu là bạn, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”
“Không ngờ mày còn có thể nhận ra tao, tao trở thành thế này đều do mày!” Charles tức giận quát: “Mày biết tao đã trải qua chuyện gì không?! Tao đã biến thành quái vật, tất cả đều là mày ban cho!”
Tấn công!
Văn Nhân Du ẩn nấp, gương mặt hiện lên nét buồn bã: “Tôi xem cậu là bạn, cậu lại đâm sau lưng tôi, còn ném tôi vào thế giới ngược… Dù vậy, tôi vẫn xem cậu là bạn, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”
Giọng nói anh chân thành tha thiết, Charles bị anh gợi lên chút áy náy, anh ta khựng lại, nói: “Cậu…”
“Đoàng ——”
Văn Nhân Du: “…”
Văn Nhân Du không hề do dự nổ súng bắn thủng đầu Charles, không cho anh ta cơ hội mở miệng.
Văn Nhân Du lùi về sau, người bóng màu trắng trở lại bình thường.
Vân Thiển sử dụng chất nhầy sắp làm tan chảy song sắt thành hai khúc, số mạng đã dùng tăng thêm mười mạng.
Tui hồi hộp quá không biết diễn ra sao nữa, lại phải cách ngày tui mới đọc chương tiếp…?
Gì chớ tâm cơ thì không ai bằng anh Du, cùng một lò cả mà
Tham lam đến mức ăn cả phân
Tui cũng nhớ tiểu Tống lắm, lâu rồi không gặp bạn nhỏ dễ thương nhà tui~
Em còn tưởng anh tốt thật, anh diễn cũng giỏi lắm.
Lật mặt như bánh tráng mới là anh Du chứ =)))))
Sang thế giới này rồi mà Vân chó vẫn khoẻ kinh người
Anh như thế nên mới về chung một nhà với Vân chó đấy :>
“Trong ngực ôm tham lam của ngài, trong lòng… , Cô gái này …” Chứ C của từ ” cô” bị thành màu trắng rồi Zens ơi:3