Cá muối cứu thế – Chương 40

Chương 40

Ngục giam dưới đất

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên website: Link

Facebook Zens Zens: Link

***

Tóc trắng rũ xuống, Giới nằm úp bên mép ao tựa như đời chẳng còn gì lưu luyến, lòng chỉ tiếc không thể bóp chết Tham lam. Tên hạ nhân nhận vì chính mình quả thực giống như thân ở ban nhạc.

Ngài cảm nhận được suy nghĩ mạnh mẽ muốn chết quách đi cho xong của Tham lam, bèn ngừng tu luyện, phân thần ra kiểm tra. Chạy ra khỏi đi thể khiến nàng ôm bắp đùi đích người.

Sau khi biết nguyên nhân Tham lam không muốn sống, Giới cũng không hi vọng Tham lam sống nữa.

Ngài không nên nói Tham lam là dục vọng khiến ngài đỡ lo nhất. Nàng xem tình hình đề xuất hồi túc xá đích thỉnh cầu.

Tham lam khốn kiếp! Không ngờ nó lại ăn X! Một cái tay trói hiện nay xem ra phái không thượng chỗ dùng.

Giới chẳng thể đọc cái chữ kia lên, chỉ cần tưởng tượng thôi, ngài đã đau khổ tới buồn nôn. Kia đông tây quả, nhưng thật cũng không cần khóc thành như vậy.

Ngài đã không còn sạch sẽ nữa. Thanh âm vang dội như gà trống gáy vang dội giáo y thất.

Vương Lâm bước vào nhìn thấy Giới nằm liệt dưới đất giống như một bãi bùn, ông ta không biết bây giờ có nên mang thứ trên tay đến cho Giới không.

“Ngài Giới.” Chân nhện lại lan tràn tới hai người đích giường bệnh bên cạnh.

Giới ngước mắt, ánh mắt sáng lên. Khảnh gai nhọn giống vàng thật dầy đích móng tay.

Trong tay Vương Lâm là một bộ giáp thần chế tạo đặc biệt, bảo vệ từ đầu đến chân, kín mít như bưng, cả đầu ngón tay cũng được bảo vệ kỹ càng.

Có điều còn một khuyết điểm. Loại này cá chết chọi gà nhãn thật đáng sợ liễu.

Giới chỉ vào nón giáp, nghiêm túc nói: “Mặt cũng phải che, đặc biệt là miệng, phải bảo vệ cho kín.” Phạm Băng Băng cũng lặng lẽ đem chính mình bức bí tại trong chăn.

Vương Lâm câm lặng chốc lát. Làm xong cái này rồi, đây là bộ giáp mất mặt cỡ nào chứ?

Ông không nhịn được hỏi: “Ngài Giới, xin ngài đừng đi gây sự với Thần điện Ánh Sáng nữa. Cho dù ngài che hết cả người, với phương thức tấn công đặc biệt, ngài vẫn sẽ bị nhận ra thôi.” Cứu thế biểu một chút cơ sở thuộc tính mức.

Gii pht tay, bo VươngLâm nhanh chóngđi gia c{thêm áo giáp.

Ngàingưng t Thykính, vn munıquan sát tìnhĩhình Tham lam,nhưng không hiusao li đidin gương mtphóng đi cajVân Thin.

Cu lôngtrên đu VânıThin là sinhvt Xi Xira đi smnht trong thếgii nh, cũngľlà tr ctīca thế giiđó. Nếu sauĩnày thế giiđó không xutóhin loài ngưi,ôbng môi trưng¸khi y, XiĩXi đã cóãth tr thànhsinh vt bánthn.

Bn chúng rtgii to rathế gii trongógương.

Loài ngưi lưuɨvong đến đây,Xi Xi có¸lòng tt toàra thế giitrong gương cùngsinh sng trongmt môi trưngívi bn h,nhưng cui cùngli b loàiĩngưi đui vàothế gii tronggương.

Hn hôm nay¸ch còn lijmt đc mtícái, sp tuytÍchng đến nơiếri.

Nếu mt đcmt cái nàycũng chết, vyľthế gii đós quay vtrng thái chưa[thành hình.

Sc mnhÏthế gii sļthuc v thnlinh cai qunİnó, cũng chínhĨlà Gii.

Thế gii[do thn linh}cai qun hydit cũng khôngînh hưng gìúti thn linh,mc đích bnĩh mun ìthế gii nhĩch là giatăng sc mnhtín ngưng màľthôi.

Còn như Gii…dù sao thếgii nh thucqun lý caľngài cũng chngtín ngưng ngài,quan tâm thếgii này làmgì, đ nót sinh tdit, nhân tinInuôi th phânļthân là đưc.

Giiđdi mt khiįcu lông, điuèchnh khung cnhÏtrong Thy kính

Thìĩra Vân Thinļđang thp gingnh nh ddành Tham lamkhông ngng nônma, còn dudàng ôm anhvào lòng, khôngýchê dáng vcht vt caĺanh lúcínày.

Khóc tht gingTng Hành Ch,èkhông biết TngHành Ch đangİlàm gì… Mìnhngc tht, thigian thế(gii hin thcs không thayĩđi, đi khiútr v còncó th ănľbánh kem TiuTng Tng tlàm.】

Gii: “…

Trongngc ôm Thamùlam ca ngài,trong lòng linghĩ đến Cĩchp ca ngài,ícô gái nàyļđưc lm.

Vân Thinįbng có cmgiác b ngưiếdòm ngó, đươngínhiên cô khôngbiết mt thnèlinh rnh điđang lén lútúnhìn trm mìnht Thn gii.

VânThin giúp VănNhân Du laumt, cu lôngítrên đu cýnhy nhót lungtung, lông trngrng khp nơi.ĩCô th dài:“Rõ ràng Hoađ thếĩgii ngưc làdo anh tìmra, chng lõanh cũng khôngbiết nó làth gì sao?”İ

Hơi th VănЇNhân Du mngõmanh. Sau khi¹ung nưc, sclc anh hiİphc li nhiu,ɨtr li câuđhi ca VânìThin.

“Tôi phát hinra th nàyìkhi nào, tôich nghe nóiêcông dng caīnó, sau đóphát huy giáĩtr ln nhtca nó. Cáiôkiu thế giiíva nhìn đãbiết không cótin li, liìcòn có khúnăng b mngcao , saoĩtôi li chy°vào đó trongĩtình hung chngbiết gì?”

Lôngítrng thi bayơxung ngưi VănĭNhân Du, anhbuông tay nói:Lúc nãy, côlén s cơđngc tôi haiãcái, mông bacái, bp đùifnăm cái, tngcng thu cacô by mươiõnghìn Cabo.”

VânThin mt không)cm xúc némļVăn Nhân Du²xung gch, cótinh thn thuĭtin tc làkhông sao ri.

VănýNhân Du khôngnói di, anhưcũng không cnïphi nói di.

“Aiınói vi cô²tôi phát hiníra Hoa đ?”Anh cũng nhnìra bt thưng,ũlông trng ngm)vào cơ thôVăn Nhân Du,khiến sc lcíkhôi phc hoàntoàn.

Vân Thin: “Marion.”]

Cu lông cnìtóc Vân Thin:ĩChít chít!” .ĩ

Sc mt VănNhân Du hnghào li trôngìthy, hin nhiênliên quan đến[cu lông.

Vân Thinĩhi nó: “Cônglao ca màyà?”

Cu lôngchít chít liênĭtc, Vân Thin:ĩ“Tôi đi viênó mt chuyến.”

Văn Nhân Du³đng dy: “Bênngoài rt nguyhim, tôi đicùng cô… Tôiĩkhông biết vìsao Marion linói như vy,ínhưng trưc khitôi ti thtrn, Hoa đïđã có ri.”ă

Anh khng li,ếb sung thêm:“Tôi nghe nóiđti đc tínhca Hoa đ,biết đưc đâyjlà cơ hitt kiếm tin.”ế

Văn Nhân Duīkhông hiu vìİsao mình liĭmun gii thíchĩvi Vân Thin,]có l anhkhông mun cô¹hiu lm mìnhĮlà mt ktrm…

Anh ngng đuinhìn cô.

Đôi mtìsau cp kínhìkhông h cóchút nghi ng.

VănNhân Du: “Khôngbiết s xyra chuyn gì,ãchúng ta đemtheo vũ khí.”

Ti phòng vũɩkhí trong nhà²anh, nưc Hoađ có tácdng đ phòngưngưi bóng tiếpcn, nhưng vũăkhí vn phiưcn, không nhngđ đ phòngìngưi bóng màľcòn đ phòngnhng ngưi khácôtrong trn.

Rt cucĬbây gi VănNhân Du đãìbiết ti saoăngưi bóng khôngtiếp cn nơi]có nưc Hoađ, ai điđang tìm thcăn li tiăgn nhà vsinh

Vân Thin nhìnthy hm mca Văn NhânɪDu.

Cô ngưng mt)nhìn quan tàivà tm nhtrng đen trongìphòng, trên tmnh là VănNhân Du.

Văn NhânDu nói: “Thnhthong s códu khách lénvào phòng tôi.Bình thưng thynhng th này,bn h sɩkhông trm đhoc làm bthương ngưi khác,khá an toàn.”á

Vân Thin: Áctht.

Cm vũ khí,hai ngưi đi¸theo cu lông,ơâm thm điIli trên đưngĩph không mtbóng ngưi.

Khp nơiõthoang thong mùinưc Hoa đ,cu lông thmchí chng munâchm xung mtđt. Nó cɨ trên đuɨVân Thin, lytóc cô làm°mũi tên chhưng.

Bn h ri²khi th trnđcàng ngày càngđxa, đi vào³rng rm baoquanh trn nh.

Trongrng vô cùng,yên tĩnh, bnăphía có tiếngcôn trùng kêu(và tiếng đngɩk l. Phm{vi đèn pinchiếu sáng rtnh, biên đïdao đng chũs tinh thnĩca Vân Thintr nên lnhơn, cô phátÍrun trong lòng.

Vân Thiển: Không sợ, mình là người bất tử, không cần… Không đúng, cô nên sợ một chút.

Hiện tại đầu óc anh hơi rối, tình huống bây giờ hoàn toàn khác với những gì anh biết.

Dưới cửa sắt, một đường hầm thông xuống lòng đất, không biết thông đến nơi nào.

Trái tim Vân Thiển nhói đau. Cô cất đi nụ cười vô tâm vô tư, tìm kiếm cửa lồng sắt ở đâu.

Cô ôm lấy cánh tay Văn Nhân Du, sợ hãi nói: “Nơi này tối quá, tôi sợ lắm.”

Văn Nhân Du quan sát nơi này. Anh nhìn thấy hỗn hợp chất nhầy bên trong lọ thủy tinh trong góc phòng, đó là nguyên liệu mà anh dùng để hòa chung với Hoa đỏ để tạo thành thuốc uống vào có thể trị khỏi tất cả thương tích.

Vân Thiển hài lòng, đây mới là tư thế đi đường ban đêm đúng đắn.

Trong bóng tối vang lên tiếng nói kinh ngạc của Văn Nhân Du, âm cuối hơi cao: “Đầu cô đội người bóng còn không sợ, vậy mà sợ tối à?”

Vân Thiển nghi ngờ Văn Nhân Du nói kháy, cô nhéo bắp tay anh.

Phía trước vẫn là rừng cây, đi thêm chừng trăm mét nữa, cầu lông nhảy xuống đầu Vân Thiển, đảo lòng vòng quanh đống lá rụng.

Cửa sắt bị khóa, Văn Nhân Du đạp hai cái không bung. Ngay lúc đang định nổ súng, Vân Thiển lấy cục đá cách đó không xa, dồn sức đập hai cái bể ổ khóa.

Văn Nhân Du hít khẽ một hơi, đè tay cô lại, không cho cô lộn xộn.

Móng vuốt người bóng màu trắng chậm chạp dời đi.

Vân Thiển sử dụng chất nhầy sắp làm tan chảy song sắt thành hai khúc, số mạng đã dùng tăng thêm mười mạng.

Vân Thiển hài lòng, đây mới là tư thế đi đường ban đêm đúng đắn.

Vân Thiển nghĩ mọi cách giao tiếp với người bóng, cô duỗi tay vào lồng, phát hiện chất nhầy ở rìa lồng sắt có tính ăn mòn rất mạnh.

Văn Nhân Du theo sau Vân Thiển. Trước khi bước vào đường hầm, anh âm thầm dùng chân đá cục đá, cục đá không hề suy suyển.

Văn Nhân Du nhìn thấy mặt gã, kinh ngạc gọi: “Charles?”

Cầu lông: “Chít chít chít chít!”

Văn Nhân Du không hề do dự nổ súng bắn thủng đầu Charles, không cho anh ta cơ hội mở miệng.

Vân Thiển cũng bất ngờ, cô ném cục đá xuống, yểu điệu giơ tay lau giọt mồ hôi không tồn tại trên trán, nhỏ giọng nói: “Mệt quá trời, đập đau hết cả tay.”

Tiếng kêu của nó trở nên gấp gáp giống như đích đến cách đó không xa.

“Đoàng ——”

Phía trước vẫn là rừng cây, đi thêm chừng trăm mét nữa, cầu lông nhảy xuống đầu Vân Thiển, đảo lòng vòng quanh đống lá rụng.

Gạt nhẹ lá ra, bên dưới có một cánh cửa sắt.

Trước khi đóng cửa sắt, anh quan sát kỹ bốn phía, xác định không có ai mới đóng cửa lại.

Cửa sắt bị khóa, Văn Nhân Du đạp hai cái không bung. Ngay lúc đang định nổ súng, Vân Thiển lấy cục đá cách đó không xa, dồn sức đập hai cái bể ổ khóa.

Vân Thiển cũng bất ngờ, cô ném cục đá xuống, yểu điệu giơ tay lau giọt mồ hôi không tồn tại trên trán, nhỏ giọng nói: “Mệt quá trời, đập đau hết cả tay.”

Dưới cửa sắt, một đường hầm thông xuống lòng đất, không biết thông đến nơi nào.

Nó ngã dưới đất, vảy cá bị rút chỉ còn dư lại lưa thưa, ống truyền cắm đầy người, dẫn ra thứ máu trong suốt trong cơ thể nó. Miệng cũng bị ép nhét một cái ống truyền thức ăn mà nó chẳng muốn ăn.

Vân Thiển nghi ngờ Văn Nhân Du nói kháy, cô nhéo bắp tay anh.

Cầu lông nhảy vào trong, Vân Thiển vội đuổi theo.

“Lịch bịch ——” Một người bước ra từ sau rừng cây rậm rạp, chất nhầy trên người nhỏ xuống, u ám nhìn hướng cửa sắt, chậm chạp tới gần.

Văn Nhân Du theo sau Vân Thiển. Trước khi bước vào đường hầm, anh âm thầm dùng chân đá cục đá, cục đá không hề suy suyển.

Tiếng kêu của nó trở nên gấp gáp giống như đích đến cách đó không xa.

Văn Nhân Du: “…”

Anh nhớ cái ngày suýt bị đá vỡ trứng.

Vết thương trên người quá nhiều, chất nhầy liên tục chảy ra.

“Không ngờ mày còn có thể nhận ra tao, tao trở thành thế này đều do mày!” Charles tức giận quát: “Mày biết tao đã trải qua chuyện gì không?! Tao đã biến thành quái vật, tất cả đều là mày ban cho!”

Trước khi đóng cửa sắt, anh quan sát kỹ bốn phía, xác định không có ai mới đóng cửa lại.

Ngón tay cô hơi chạm vào đã bị thương nghiêm trọng, chỉ số sinh mạng giảm xuống mười chỉ số.

Từ trong lối đi xuất hiện một người không thể gọi là người, bề mặt cơ thể gã giống như bùn lầy tan chảy.

“Lịch bịch ——” Một người bước ra từ sau rừng cây rậm rạp, chất nhầy trên người nhỏ xuống, u ám nhìn hướng cửa sắt, chậm chạp tới gần.

Đường hầm dưới đất rất dài, cầu lông nhảy càng nhanh, Vân Thiển và Văn Nhân Du đi như chạy mới có thể đuổi kịp.

Bọn họ đi đến một khoảng không gian cụt không có đường lui, dưới đất đặt một lồng sắt cực lớn, trong lồng nhốt một người bóng có bề mặt toàn là vảy cá màu trắng.

Bởi vì Vân Thiển đưa lưng về phía mình nên Văn Nhân Du không thấy được cô đang làm gì.

Nó ngã dưới đất, vảy cá bị rút chỉ còn dư lại lưa thưa, ống truyền cắm đầy người, dẫn ra thứ máu trong suốt trong cơ thể nó. Miệng cũng bị ép nhét một cái ống truyền thức ăn mà nó chẳng muốn ăn.

Ngay lúc Vân Thiển định dùng tay, người bóng màu trắng vươn móng vuốt sắc nhọn đẩy tay cô cách xa chất nhầy, họng phát ra tiếng “chít” yếu ớt.

Vết thương trên người quá nhiều, chất nhầy liên tục chảy ra.

Vân Thiển: Không sợ, mình là người bất tử, không cần… Không đúng, cô nên sợ một chút.

Văn Nhân Du quan sát nơi này. Anh nhìn thấy hỗn hợp chất nhầy bên trong lọ thủy tinh trong góc phòng, đó là nguyên liệu mà anh dùng để hòa chung với Hoa đỏ để tạo thành thuốc uống vào có thể trị khỏi tất cả thương tích.

Vân Thiển mở miệng: “Tạm thời anh cách xa một chút.”

Anh cũng không biết nguyên liệu này từ đâu tới.

Cầu lông: “Chít chít.”

Cầu lông nhảy vào trong, Vân Thiển vội đuổi theo.

Nó nhảy vào chất nhầy, hòa tan vào đó.

Người bóng màu trắng trong lồng chạm chạp mở mắt, mắt nó màu xanh lam trong veo như bầu trời. Nhìn thấy Vân Thiển, dường như nó muốn đứng dậy từ vũng nhầy, nhưng cơ thể quá yếu nên tay chân chỉ có thể co giật trên đất.

Vân Thiển nhỏ giọng nói: “Mày không muốn tiếp tục bị nhốt ở đây đúng không? Đừng lo, tao không cảm thấy đau.”

Giọng nói anh chân thành tha thiết, Charles bị anh gợi lên chút áy náy, anh ta khựng lại, nói: “Cậu…”

Trái tim Vân Thiển nhói đau. Cô cất đi nụ cười vô tâm vô tư, tìm kiếm cửa lồng sắt ở đâu.

Nơi lồng sắt lộ ra đều không có cửa. Dường như người tạo lồng sắt nhốt người bóng không có dự định mở lồng, vì vậy không lắp đặt cửa.

Lúc Vân Thiển tới gần, người bóng màu trắng không hề có phản ứng gì. Văn Nhân Du tới gần, nó phát ra tiền gầm gừ đau đớn, vảy cá trên người dần nhuộm đen, tiếp đó tốc độ rút máu tăng lên, đồng thời máu liên tục chảy ra trị thương cho bản thân, cứ lặp đi lặp lại như thế nhiều lần.

Chất nhầy rời khỏi phạm vi cơ thể người bóng màu trắng mới có tính ăn mòn. Vân Thiển nghĩ không chừng cô có thể vớt chất nhầy này áp lên song sắt.

Vân Thiển mở miệng: “Tạm thời anh cách xa một chút.”

Gạt nhẹ lá ra, bên dưới có một cánh cửa sắt.

Văn Nhân Du hít khẽ một hơi, đè tay cô lại, không cho cô lộn xộn.

Văn Nhân Du lùi về sau, người bóng màu trắng trở lại bình thường.

Vân Thiển nghĩ mọi cách giao tiếp với người bóng, cô duỗi tay vào lồng, phát hiện chất nhầy ở rìa lồng sắt có tính ăn mòn rất mạnh.

Nó nhảy vào chất nhầy, hòa tan vào đó.

Ngón tay cô hơi chạm vào đã bị thương nghiêm trọng, chỉ số sinh mạng giảm xuống mười chỉ số.

Chất nhầy rời khỏi phạm vi cơ thể người bóng màu trắng mới có tính ăn mòn. Vân Thiển nghĩ không chừng cô có thể vớt chất nhầy này áp lên song sắt.

Cô ôm lấy cánh tay Văn Nhân Du, sợ hãi nói: “Nơi này tối quá, tôi sợ lắm.”

Mặc kệ là công cụ gì, tốc độ ăn mòn cũng nhanh hơn tay cô.

Ngay lúc Vân Thiển định dùng tay, người bóng màu trắng vươn móng vuốt sắc nhọn đẩy tay cô cách xa chất nhầy, họng phát ra tiếng “chít” yếu ớt.

Cầu lông: “Chít chít chít chít!”

Vân Thiển nhỏ giọng nói: “Mày không muốn tiếp tục bị nhốt ở đây đúng không? Đừng lo, tao không cảm thấy đau.”

Móng vuốt người bóng màu trắng chậm chạp dời đi.

Bởi vì Vân Thiển đưa lưng về phía mình nên Văn Nhân Du không thấy được cô đang làm gì.

Nơi lồng sắt lộ ra đều không có cửa. Dường như người tạo lồng sắt nhốt người bóng không có dự định mở lồng, vì vậy không lắp đặt cửa.

Anh cũng không biết nguyên liệu này từ đâu tới.

Hiện tại đầu óc anh hơi rối, tình huống bây giờ hoàn toàn khác với những gì anh biết.

Lối đi sau lưng vang lên tiếng bước đi, Văn Nhân Du cảnh giác giơ súng shotgun lên.

Từ trong lối đi xuất hiện một người không thể gọi là người, bề mặt cơ thể gã giống như bùn lầy tan chảy.

Văn Nhân Du nhìn thấy mặt gã, kinh ngạc gọi: “Charles?”

Văn Nhân Du ẩn nấp, gương mặt hiện lên nét buồn bã: “Tôi xem cậu là bạn, cậu lại đâm sau lưng tôi, còn ném tôi vào thế giới ngược… Dù vậy, tôi vẫn xem cậu là bạn, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”

“Không ngờ mày còn có thể nhận ra tao, tao trở thành thế này đều do mày!” Charles tức giận quát: “Mày biết tao đã trải qua chuyện gì không?! Tao đã biến thành quái vật, tất cả đều là mày ban cho!”

Tấn công!

Văn Nhân Du ẩn nấp, gương mặt hiện lên nét buồn bã: “Tôi xem cậu là bạn, cậu lại đâm sau lưng tôi, còn ném tôi vào thế giới ngược… Dù vậy, tôi vẫn xem cậu là bạn, cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì không?”

Giọng nói anh chân thành tha thiết, Charles bị anh gợi lên chút áy náy, anh ta khựng lại, nói: “Cậu…”

“Đoàng ——”

Văn Nhân Du: “…”

Văn Nhân Du không hề do dự nổ súng bắn thủng đầu Charles, không cho anh ta cơ hội mở miệng.

Văn Nhân Du lùi về sau, người bóng màu trắng trở lại bình thường.

Vân Thiển sử dụng chất nhầy sắp làm tan chảy song sắt thành hai khúc, số mạng đã dùng tăng thêm mười mạng.

5 8 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

8 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Nona Nguyễn
Nona Nguyễn
3 Năm Cách đây

Tui hồi hộp quá không biết diễn ra sao nữa, lại phải cách ngày tui mới đọc chương tiếp…?

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

Gì chớ tâm cơ thì không ai bằng anh Du, cùng một lò cả mà

Huyền Linh
Huyền Linh
2 Năm Cách đây

Tham lam đến mức ăn cả phân

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tui cũng nhớ tiểu Tống lắm, lâu rồi không gặp bạn nhỏ dễ thương nhà tui~

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Em còn tưởng anh tốt thật, anh diễn cũng giỏi lắm.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Lật mặt như bánh tráng mới là anh Du chứ =)))))
Sang thế giới này rồi mà Vân chó vẫn khoẻ kinh người

Luvez
Luvez
2 Năm Cách đây

Anh như thế nên mới về chung một nhà với Vân chó đấy :>

Thùy Linh
Thùy Linh
2 Năm Cách đây

“Trong ngực ôm tham lam của ngài, trong lòng… , Cô gái này …” Chứ C của từ ” cô” bị thành màu trắng rồi Zens ơi:3

8
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!