Chương 10
Di vật duy nhất còn sót lại chứng minh tình yêu giữa hai người
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Rời Tịch phủ hồi cung, Tịch Phong Hà vui vẻ thăm thú Hoàng cung. Hoàng cung rộng lớn, không biết đến bao giờ mới đi xong.
Tháng bảy, tiết trời bắt đầu nóng lên. Mỗi ngày Tịch Phong Hà rầu rĩ ngồi ở đình Tân Sơn ngắm hoa sen nở. Lần nào Cố Chung Việt tới đây đều thấy nàng chán đến chết, ngay cả cơm cũng không ăn, khuôn mặt gầy đi hai vòng. Cố Chung Việt lo lắng, không biết nàng khó chịu chỗ nào, hay có tâm sự gì khác.
“Tiểu thư không thoải mái? Sao ta không biết?” Chu Khinh khó hiểu nhìn Lan Sùng.
Lan Sùng cũng thấy Tịch Phong Hà bình thường nhưng vẫn bị chủ tử bắt đi hỏi thăm, lắp bắp không biết nên trả lời như thế nào để Thái Tử điện hạ không bị lộ.
“Dạo… dạo… gần đây ta thấy Thái Tử phi… điện… điện hạ… không có… có tinh thần… Vậy nên đặc biệt hỏi thăm… miễn cho Thái Tử lo lắng.”
Chu Khinh lườm hắn, “Tiểuἵthư nhàm chán]thì có. Dạoĩgần đây trờiìnắng, người lạiĮkhông có gìũlàm, vậy nênẹngày nào cũngÎrầu rĩ nhưẳvậy.”
“Trước kiaôchưa vào cungứngười có nhưữvậy không?”
“Cònủlâu. Lúc trướcịngười có nơiỉđể đi, nàoếlà quán tràịphố Trường Minh,ịsơn trang LưuịHuỳnh ngoài kinhἶthành. Toàn làèmấy nơi mátýmẻ, mùa hèểtiểu thư hayótới đó.”
ChuởKhinh không kiên]nhẫn nhíu mày,ïcảm thấy ngườiĨnày càng lúcỗcàng đáng ghét.
“Đượcĩrồi, ta cònἷphải đi bưng]điểm tâm choétiểu thư.” Dứtỷlời nàng taãgiơ hộp thứcấăn trong lòngôlên.
Lan Sùng vộiựnhường đường choịnàng ta, vuifvẻ chạy điễtranh công vớiũThái Tử. Rốtịcuộc hắn taókhông bị TháiỉTử ghét nữa.
“Nhàmỉchán?” Nghe LanưSùng mật báo,ĩCố Chung Việtỹrơi vào hoàiẵnghi.
Ở Hoàng cungảmười mấy năm,ồsao hắn khôngõbao giờ cóúcảm giác này.
“TháiảTử phi mớiïtới, mọi chuyệnằtrong cung đềuïmới mẻ. Hiệnİtại hết hứngịthú, khó tránhɩkhỏi sẽ thấyĩnhàm chán, quaỉvài ngày nữaîthì tốt.” LanớSùng chân thànhửđáp.
Cố Chung Việtánhớ tới dángếvẻ chán đến°chết của TịchἰPhong Hà, cóêchút đăm chiêu.
.í. .
“Hành cung?ἶỞ đâu cơ?”ĺTịch Phong Hàịđang dùng cơm,ơnghe Lan Sùngĺnói Cố ChungıViệt sắp tớiïhành cung nghỉἰhè, ánh mắtềlập tức sángľlên.
“Tiên Đế saiĬngười xây hànhÏcung trên núiÍngoài kinh đôɨcho Vân Đứcỹphi. Sơn trangíLưu Huỳnh làḻmột phần củaἱhành cung, sauặnày Vân Đứcịphi qua đờiĩvì bệnh, sơnẻtrang Lưu HuỳnhIbán cho trangĭchủ hiện tại.”Ī
“Hè năm nàoịta cũng tớiửsơn trang LưuĨHuỳnh, vì saoľta chưa từngỉnghe nói hànhḻcung?”
Tịch PhongầHà khó hiểu.¸Theo lý nếuừtrên núi cóửhành cung Hoàngạgia, phụ thânĺphải nói choĨnàng mới đúng.
“Hànhỷcung hơi bíįẩn, nằm sâuếtrong núi, cóỉbinh lính chuyênỗmôn canh gác.ấNơi này bốnỳphía đều làícây cỏ, mùaẳhạ nghỉ mát,ậthu đông ngâmìsuối nước nóng.ìThỉnh thoảng TháiũTử sẽ tớiơđây nghỉ ngơi.”ỉLan Sùng ngẫmẳnghĩ, nói tiếp:ì“Sức khỏe VânìĐức phi nươngểnương không tốt.ịTiên Đế xâyìhành cung ởõđây cho bàỉnghỉ ngơi. Đứcòphi thích yênftĩnh, vậy nênıngười trong hànhúcung không nhiềuầlắm.”
Tịch PhongỏHà cũng biếtỹTiên Đế sủng[ái Đức phi.ïTình cảm TiênïĐế dành choéĐức phi khôngảthua kém HoàngīĐế dành choíMẫn Tuệ HoàngıHậu đã qua:đời. Chẳng quaísủng ái cóḹthừa, tình yêuểquá ít.
Tiên Đếỏtài mạo songĩtoàn, phong lưuļtiêu sái. Tìnhợyêu ông dànhịcho phi tửḷnào cũng cảmốđộng tới mứcỉcó thể viếtỗthành truyện.
Câu chuyệnêcủa Đức phiừvà Tiên Đếộcó bi cóìhài. Đức phiìlà cô nươngătrồng hoa ở‹thôn trang nhỏĩtrên núi, TiênĪĐế cải trangễvi hành trúng°tiếng sét áiẹtình với bà.ɨÔng lập tứcễđưa bà vàoἷcung, phong làmịTài Tử. Sauínày lại vượticấp phong lênɪChiêu Nghi, trongìlúc nhất thờiἷsủng quan lụcựcung.
Nhưng dù saoẵTiên Đế cũngỉphong lưu, nhanh²chóng tìm đượcẫtân hoan, haiïngười lại rơiÍvào bể tìnhỏmới.
Tiên Đế khôngìcòn sủng ái:Vân Chiêu Nghiởnhư trước, nhưngợân sủng vẫnậkhông ngừng. Ôngềphong bà làmẳVân Đức phiànằm trong tứèphi, lại thưởngĩbổng lộc cho}người nhà củaĺbà.
Vân Đức phiɩlà nữ tửẵnhưng tính tìnhửquật cường, thàìlàm ngọc vỡīcũng nhất quyết¸không nhận sủngăái của TiênɪĐế. Tiên Đếỉbồi thường rấtờnhiều cũng khôngɪthể lung layẽbà, bà xinátới chùa tuúhành trồng hoa.ļTiên Đế khuyên[can mãi khôngỡđược, đành đểἷmặc bà đi.
VânĮĐức phi khôngãcon, đi cũngíquyết tuyệt, tấtôcả những gìỉTiên Đế banἷđều để lạiĩHoàng Cung. Banìđầu Tiên Đếồnhớ thương VânĮĐức phi, thườngἲxuyên tới thăm,,nhưng sau nàyỉtân hoan xuất¸hiện, tình cảmớdần phai nhạt.
Ngàyịấy Tịch Phong]Hà nghe truyệnđxưa ở phố]Trường Minh, còn¹cảm khái “Áoĩquý do mới,ặngười quý do)cũ” [1]. Tình)yêu từng oanhứliệt như thế,ḻcuối cùng lặngảyên không dấuīvết biến mất.
Đángỏthương Vân ĐứcÍphi nửa đờiăsau làm bạnìvới thanh đăngícổ Phật, rũửbỏ yêu hậnớxuống bùn đất.
Cóôlẽ di vậtệduy nhất cònịsót lại chứngũminh tình yêuĩgiữa hai ngườiếhọ là tòaἷhành cung giấuòsâu trong núiĩkia.
Tịch Phong Hàằthổn thức chuyệnếxưa của VânàĐức phi, cũngịmuốn tham quanÎtòa hành cungìyêu hận tìnhíthù của TiênỳĐế và người.ĨNàng ngẩng đầu,Įnghiêm nghị nhìnừLan Sùng, “BảoêCố Chung Việtĺta cũng muốnửđi!”
Mấy ngàyỉnay Cố ChungạViệt bận túiếbụi, vì muốnỡdành thời gianícùng Tịch PhongịHà tới hànhÍcung, hắn dồnĩhết đống tấuđchương phụ hoàngıgiao cho hắnâlàm một thể.ľTấu chương cuốiềcùng là cấpúbáo Lạc Xuyên,ẩquân Nam Man¸hung hăng cànứrỡ, rất nhiều:dân chúng ởôkhu giao dịchľLạc Xuyên –ẽNam Man bịẹquân Nam Manịquấy rầy. Nàoằlà mua đồἱkhông trả tiền,ìnào là gâyísự từ nhữngἳchuyện nhỏ nhất.
Sau trận chiến của hai vị tướng Sơ gia, quân Nam Man nghỉ ngơi lại sức mười mấy năm. Hiện tại hồi phục nguyên khí, bọn chúng bắt đầu nổi dã tâm. Hành vi này chưa đủ để dẫn quân xuất binh, chỉ có thể sai quan viên địa phương ngăn lại. Nhưng kế sách trị ngọn không trị được gốc, dã tâm Nam Man càng lúc càng lớn, e là hai nước không tránh khỏi một trận chiến.
. . .
Cố Chung Việt đề bút, viết “Gia tăng phòng thủ Lạc Xuyên, địch không phạm ta, ta không phạm địch. Nếu địch phạm ta, tuyệt không nương tay.”
Bài này là lời của một người vợ bị bỏ, đầu tiên được chép trong Thái bình ngự lãm với đề Cổ diễm ca 古艷歌 và không ghi tác giả.
Phê xong tấu chương cuối cùng, Cố Chung Việt mệt mỏi xoa mắt, gọi Lan Sùng vào chuẩn bị. Ngày mốt xuất cung, bọn họ khiêm tốn chuẩn bị bốn xe ngựa.
Hai người cãi nhau ỏm tỏi. Cố Chung Việt ngồi bên nghe náo nhiệt. Lúc Giang Tranh nhắc tới “Tính muội như nào huynh biết thừa”, rốt cuộc sắc mặt của hắn cũng thay đổi, ho một tiếng ngắt lời hai người.
Cố Chung Việt, Lan Sùng và kỵ binh cưỡi ngựa. Tịch Phong Hà và Chu Khinh chung một chiếc xe ngựa, hai chiếc đựng hành lý, còn một chiếc là Cố Chung Khanh và nha hoàn của nàng ấy sử dụng.
Đông tẩu tây cố.
Bài này là lời của một người vợ bị bỏ, đầu tiên được chép trong Thái bình ngự lãm với đề Cổ diễm ca
Bởi vì Sơ Dương, Tịch Phong Hà có hơi không được tự nhiên khi đối mặt với Cố Chung Khanh. Nhưng nghe Cố Chung Khanh háo hức muốn gia nhập đội ngũ, nàng cảm thấy dù Cố Chung Khanh đã lớn nhưng tâm tính vẫn trẻ con, hai người ở chung sẽ rất hòa hợp.
Người không gì bằng cũ.
Tịch Phong Hà lè lưỡi với Giang Tranh, “Nghe thấy chưa? Không thèm huynh nhé.”
Phê xong tấu chương cuối cùng, Cố Chung Việt mệt mỏi xoa mắt, gọi Lan Sùng vào chuẩn bị. Ngày mốt xuất cung, bọn họ khiêm tốn chuẩn bị bốn xe ngựa.
Sáng sớm bọn họ nhẹ nhàng xuất phát, giữa trưa tới sơn trang Lưu Huỳnh nghỉ ngơi, buổi chiều tới hành cung. Trang chủ sơn trang Lưu Huỳnh tên Giang Tranh, hắn ta quen thân Tịch Phong Hà. Nghe nói Thái Tử và Thái Tử phi giá lâm, hắn ta tự mình nghênh đón.
“Không cần, ta và Hà Nhi tự đi được, không cần người ngoài chen chân.” Cố Chung Việt đứng sát rịt Tịch Phong Hà, nhấn mạnh hai chữ “người ngoài”.
Tịch Phong Hà vừa nhìn thấy hắn ta lập tức mắng mỏ, trách hắn biết chuyện hành cung mà không nói cho nàng, đúng là không có nghĩa khí.
[1] Cổ diễm ca
Ban đầu Giang Tranh còn khúm núm nghe nàng quở trách, sau không chịu nổi, cũng không màng thân phận Thái Tử phi, nhảy đổng chỉ thẳng mặt Tịch Phong Hà.
“Hành cung Hoàng gia mà đòi tự do ra vào chắc?”
Dịch nghĩa
Tịch Phong Hà cũng cao giọng, “Muội đâu có nói muốn vào, huynh không nói cho muội biết, đúng là không trượng nghĩa!”
Bởi vì Sơ Dương, Tịch Phong Hà có hơi không được tự nhiên khi đối mặt với Cố Chung Khanh. Nhưng nghe Cố Chung Khanh háo hức muốn gia nhập đội ngũ, nàng cảm thấy dù Cố Chung Khanh đã lớn nhưng tâm tính vẫn trẻ con, hai người ở chung sẽ rất hòa hợp.
“Tính muội như thế nào huynh biết thừa. Nếu huynh nói cho muội, chắc chắn muội sẽ tìm cớ lẻn vào, đến lúc đó huynh ăn nói với cung nhân như thế nào bây giờ?”
Cố Chung Việt đề bút, viết “Gia tăng phòng thủ Lạc Xuyên, địch không phạm ta, ta không phạm địch. Nếu địch phạm ta, tuyệt không nương tay.”
Dù Tịch Phong Hà thông minh, nhưng mấy chuyện này lại rất ngốc nghếch. Huống chi có Sơ Dương phía trước, e là Thái Tử sẽ khó khăn nhiều.
“Tính muội như nào?”
Cố Chung Việt, Lan Sùng và kỵ binh cưỡi ngựa. Tịch Phong Hà và Chu Khinh chung một chiếc xe ngựa, hai chiếc đựng hành lý, còn một chiếc là Cố Chung Khanh và nha hoàn của nàng ấy sử dụng.
Dịch nghĩa
“Muội…”
Nhân bất như cố.
Con thỏ trắng côi cút,Chạy hướng đông ngó hướng tây.Áo không gì bằng mới,Người không gì bằng cũ.
Hai người cãi nhau ỏm tỏi. Cố Chung Việt ngồi bên nghe náo nhiệt. Lúc Giang Tranh nhắc tới “Tính muội như nào huynh biết thừa”, rốt cuộc sắc mặt của hắn cũng thay đổi, ho một tiếng ngắt lời hai người.
Giang Tranh tự biết thất lễ trước mặt Thái Tử, nịnh nọt muốn dẫn bọn họ lên núi.
Bởi vì Cố Chung Khanh ở đây, Cố Chung Việt lấy cớ ở chung phòng với Tịch Phong Hà. Thật ra Cố Chung Khanh ở cách phu thê bọn họ một khoảng khá xa, nàng ấy trêu chọc bọn họ không cần để ý nàng ấy. Cố Chung Việt phì cười đồng ý, Tịch Phong Hà đỏ mặt.
“Từ nhỏ thảo dân đã sống trên núi, rất quen thuộc địa hình nơi đây. Nếu Thái Tử điện hạ không chê, thảo dân…”
Không biết có phải do tâm lý hay không, Tịch Phong Hà cảm thấy nụ cười của Cố Chung Khanh quá đáng sợ. Nàng bất giác lùi về sau vài bước, Cố Chung Khanh bình tĩnh lại gần.
“Không cần, ta và Hà Nhi tự đi được, không cần người ngoài chen chân.” Cố Chung Việt đứng sát rịt Tịch Phong Hà, nhấn mạnh hai chữ “người ngoài”.
Ban đầu Giang Tranh còn khúm núm nghe nàng quở trách, sau không chịu nổi, cũng không màng thân phận Thái Tử phi, nhảy đổng chỉ thẳng mặt Tịch Phong Hà.
Tịch Phong Hà lè lưỡi với Giang Tranh, “Nghe thấy chưa? Không thèm huynh nhé.”
Áo không gì bằng mới,
Giang Tranh mỉm cười, Tịch Phong Hà không phát hiện ra, nhưng hắn ta biết Thái Tử điện hạ đang ghen tỵ. Giang Tranh nhìn bọn họ vào núi, thấy thái Tử đỡ Tịch Phong Hà lên xe ngựa, nụ cười trên môi dần tắt.
Nhân bất như cố.
Nói là Hoàng gia xây dựng, nhưng tòa hành cung này không tráng lệ như cung điện. Nơi đây khá giống sơn trang Lưu Huỳnh, cảm giác như thôn trấn phương nam lịch sự tao nhã.
Hắn ta biết Tịch Phong Hà thích Sơ Dương. Lúc Sơ Dương thành thân hắn ta còn lo Tịch Phong Hà làm chuyện gì điên rồ, không ngờ Tịch Phong Hà nhanh chóng gả cho Thái Tử. Tuy nàng viết thư nói rằng nàng và Thái Tử diễn trò, hắn ta vẫn lo lắng. Hiện tại nhìn thấy Thái Tử tỏ thái độ rõ ràng như vậy, rốt cuộc Giang Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cố Chung Khanh mặc xiêm y màu trắng ngồi trong viện. Ánh trăng chiếu vào người nàng ấy, thoạt nhìn khiến nàng ấy trong trẻo lạnh lùng hơn rất nhiều. Nàng ấy lơ đãng liếc sang bên này, Tịch Phong Hà cảm giác nàng ấy không còn ôn hòa như thường ngày, ánh mắt lạnh băng khiến Tịch Phong Hà hoảng sợ.
Giang Tranh mỉm cười, Tịch Phong Hà không phát hiện ra, nhưng hắn ta biết Thái Tử điện hạ đang ghen tỵ. Giang Tranh nhìn bọn họ vào núi, thấy thái Tử đỡ Tịch Phong Hà lên xe ngựa, nụ cười trên môi dần tắt.
Dù Tịch Phong Hà thông minh, nhưng mấy chuyện này lại rất ngốc nghếch. Huống chi có Sơ Dương phía trước, e là Thái Tử sẽ khó khăn nhiều.
. . .
Sau trận chiến của hai vị tướng Sơ gia, quân Nam Man nghỉ ngơi lại sức mười mấy năm. Hiện tại hồi phục nguyên khí, bọn chúng bắt đầu nổi dã tâm. Hành vi này chưa đủ để dẫn quân xuất binh, chỉ có thể sai quan viên địa phương ngăn lại. Nhưng kế sách trị ngọn không trị được gốc, dã tâm Nam Man càng lúc càng lớn, e là hai nước không tránh khỏi một trận chiến.
Nói là Hoàng gia xây dựng, nhưng tòa hành cung này không tráng lệ như cung điện. Nơi đây khá giống sơn trang Lưu Huỳnh, cảm giác như thôn trấn phương nam lịch sự tao nhã.
Hắn ta biết Tịch Phong Hà thích Sơ Dương. Lúc Sơ Dương thành thân hắn ta còn lo Tịch Phong Hà làm chuyện gì điên rồ, không ngờ Tịch Phong Hà nhanh chóng gả cho Thái Tử. Tuy nàng viết thư nói rằng nàng và Thái Tử diễn trò, hắn ta vẫn lo lắng. Hiện tại nhìn thấy Thái Tử tỏ thái độ rõ ràng như vậy, rốt cuộc Giang Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tịch Phong Hà tựa như con cá nhỏ quay trở về biển cả, vui vẻ nhảy cẫng. Nàng sai Lan Sùng mang hành lý của nàng tới một căn nhà gần sông, mở cửa đập vào mắt là hồ sen. Cảnh đẹp ý vui, quan trọng nhất là mát mẻ.
và không ghi tác giả.
Y bất như tân,
Bởi vì Cố Chung Khanh ở đây, Cố Chung Việt lấy cớ ở chung phòng với Tịch Phong Hà. Thật ra Cố Chung Khanh ở cách phu thê bọn họ một khoảng khá xa, nàng ấy trêu chọc bọn họ không cần để ý nàng ấy. Cố Chung Việt phì cười đồng ý, Tịch Phong Hà đỏ mặt.
Tịch Phong Hà hưng phấn quá mức, buổi tối nằm trên giường trằn trọc mất ngủ. Nàng khoác thêm áo ra ngoài dạo chơi, bất giác đi tới chỗ của Cố Chung Khanh, ngạc nhiên phát hiện Cố Chung Khanh cũng chưa ngủ.
[1] Cổ diễm ca
Cố Chung Khanh nhìn thấy nàng, mỉm cười lại gần, “Phong Hà, sao lại ở đây? Mất ngủ à?”
Cố Chung Khanh mặc xiêm y màu trắng ngồi trong viện. Ánh trăng chiếu vào người nàng ấy, thoạt nhìn khiến nàng ấy trong trẻo lạnh lùng hơn rất nhiều. Nàng ấy lơ đãng liếc sang bên này, Tịch Phong Hà cảm giác nàng ấy không còn ôn hòa như thường ngày, ánh mắt lạnh băng khiến Tịch Phong Hà hoảng sợ.
“Từ nhỏ thảo dân đã sống trên núi, rất quen thuộc địa hình nơi đây. Nếu Thái Tử điện hạ không chê, thảo dân…”
Cố Chung Khanh nhìn thấy nàng, mỉm cười lại gần, “Phong Hà, sao lại ở đây? Mất ngủ à?”
Không biết có phải do tâm lý hay không, Tịch Phong Hà cảm thấy nụ cười của Cố Chung Khanh quá đáng sợ. Nàng bất giác lùi về sau vài bước, Cố Chung Khanh bình tĩnh lại gần.
__________
Quỳnh quỳnh bạch thố,Đông tẩu tây cố.Y bất như tân,Nhân bất như cố.
Người không gì bằng cũ.[1] Cổ diễm ca“Tính muội như nào?”[1] Cổ diễm ca
“Tính muội như nào?”
Quỳnh quỳnh bạch thố,Đông tẩu tây cố.Y bất như tân,Nhân bất như cố.“Tính muội như thế nào huynh biết thừa. Nếu huynh nói cho muội, chắc chắn muội sẽ tìm cớ lẻn vào, đến lúc đó huynh ăn nói với cung nhân như thế nào bây giờ?”Quỳnh quỳnh bạch thố,
Giang Tranh tự biết thất lễ trước mặt Thái Tử, nịnh nọt muốn dẫn bọn họ lên núi.Đông tẩu tây cố.
Bài này là lời của một người vợ bị bỏ, đầu tiên được chép trong Thái bình ngự lãm với đề Cổ diễm ca Cố Chung Khanh mặc xiêm y màu trắng ngồi trong viện. Ánh trăng chiếu vào người nàng ấy, thoạt nhìn khiến nàng ấy trong trẻo lạnh lùng hơn rất nhiều. Nàng ấy lơ đãng liếc sang bên này, Tịch Phong Hà cảm giác nàng ấy không còn ôn hòa như thường ngày, ánh mắt lạnh băng khiến Tịch Phong Hà hoảng sợ.Y bất như tân,Con thỏ trắng côi cút,Áo không gì bằng mới,
Phê xong tấu chương cuối cùng, Cố Chung Việt mệt mỏi xoa mắt, gọi Lan Sùng vào chuẩn bị. Ngày mốt xuất cung, bọn họ khiêm tốn chuẩn bị bốn xe ngựa.Nhân bất như cố.
Con thỏ trắng côi cút,
(Nguồn: Thivien.net)Sau trận chiến của hai vị tướng Sơ gia, quân Nam Man nghỉ ngơi lại sức mười mấy năm. Hiện tại hồi phục nguyên khí, bọn chúng bắt đầu nổi dã tâm. Hành vi này chưa đủ để dẫn quân xuất binh, chỉ có thể sai quan viên địa phương ngăn lại. Nhưng kế sách trị ngọn không trị được gốc, dã tâm Nam Man càng lúc càng lớn, e là hai nước không tránh khỏi một trận chiến.Dịch nghĩa
“Hành cung Hoàng gia mà đòi tự do ra vào chắc?”
“Tính muội như thế nào huynh biết thừa. Nếu huynh nói cho muội, chắc chắn muội sẽ tìm cớ lẻn vào, đến lúc đó huynh ăn nói với cung nhân như thế nào bây giờ?”
Bởi vì Cố Chung Khanh ở đây, Cố Chung Việt lấy cớ ở chung phòng với Tịch Phong Hà. Thật ra Cố Chung Khanh ở cách phu thê bọn họ một khoảng khá xa, nàng ấy trêu chọc bọn họ không cần để ý nàng ấy. Cố Chung Việt phì cười đồng ý, Tịch Phong Hà đỏ mặt.Con thỏ trắng côi cút,
Bởi vì Sơ Dương, Tịch Phong Hà có hơi không được tự nhiên khi đối mặt với Cố Chung Khanh. Nhưng nghe Cố Chung Khanh háo hức muốn gia nhập đội ngũ, nàng cảm thấy dù Cố Chung Khanh đã lớn nhưng tâm tính vẫn trẻ con, hai người ở chung sẽ rất hòa hợp.“Không cần, ta và Hà Nhi tự đi được, không cần người ngoài chen chân.” Cố Chung Việt đứng sát rịt Tịch Phong Hà, nhấn mạnh hai chữ “người ngoài”.Chạy hướng đông ngó hướng tây.
Tịch Phong Hà lè lưỡi với Giang Tranh, “Nghe thấy chưa? Không thèm huynh nhé.”古艷歌Áo không gì bằng mới,Cố Chung Khanh nhìn thấy nàng, mỉm cười lại gần, “Phong Hà, sao lại ở đây? Mất ngủ à?”
và không ghi tác giả. [1] Cổ diễm caNgười không gì bằng cũ.
[1] Cổ diễm ca
Bài này là lời của một người vợ bị bỏ, đầu tiên được chép trong Thái bình ngự lãm với đề Cổ diễm ca 古艷歌 và không ghi tác giả. Bài này là lời của một người vợ bị bỏ, đầu tiên được chép trong Thái bình ngự lãm với đề Cổ diễm ca Nhân bất như cố.古艷歌Tịch Phong Hà hưng phấn quá mức, buổi tối nằm trên giường trằn trọc mất ngủ. Nàng khoác thêm áo ra ngoài dạo chơi, bất giác đi tới chỗ của Cố Chung Khanh, ngạc nhiên phát hiện Cố Chung Khanh cũng chưa ngủ.(Nguồn: Thivien.net)Đông tẩu tây cố. và không ghi tác giả.
Chạy hướng đông ngó hướng tây.Tịch Phong Hà tựa như con cá nhỏ quay trở về biển cả, vui vẻ nhảy cẫng. Nàng sai Lan Sùng mang hành lý của nàng tới một căn nhà gần sông, mở cửa đập vào mắt là hồ sen. Cảnh đẹp ý vui, quan trọng nhất là mát mẻ.(Nguồn: Thivien.net)