Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 10

Chương 10

Di vật duy nhất còn sót lại chứng minh tình yêu giữa hai người

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Rời Tịch phủ hồi cung, Tịch Phong Hà vui vẻ thăm thú Hoàng cung. Hoàng cung rộng lớn, không biết đến bao giờ mới đi xong.

Tháng bảy, tiết trời bắt đầu nóng lên. Mỗi ngày Tịch Phong Hà rầu rĩ ngồi ở đình Tân Sơn ngắm hoa sen nở. Lần nào Cố Chung Việt tới đây đều thấy nàng chán đến chết, ngay cả cơm cũng không ăn, khuôn mặt gầy đi hai vòng. Cố Chung Việt lo lắng, không biết nàng khó chịu chỗ nào, hay có tâm sự gì khác.

“Tiểu thư không thoải mái? Sao ta không biết?” Chu Khinh khó hiểu nhìn Lan Sùng.

Lan Sùng cũng thấy Tịch Phong Hà bình thường nhưng vẫn bị chủ tử bắt đi hỏi thăm, lắp bắp không biết nên trả lời như thế nào để Thái Tử điện hạ không bị lộ.

“Dạo… dạo… gần đây ta thấy Thái Tử phi… điện… điện hạ… không có… có tinh thần… Vậy nên đặc biệt hỏi thăm… miễn cho Thái Tử lo lắng.”

Chu Khinh lưm hn, “Tiuthư nhàm chán]thì có. Doĩgn đây triìnng, ngưi liĮkhông có gìũlàm, vy nênngày nào cũngÎru rĩ nhưvy.”

Trưc kiaôchưa vào cungngưi có nhưvy không?”

“Cònlâu. Lúc trưcngưi có nơiđ đi, nàoếlà quán tràph Trưng Minh,sơn trang LưuHunh ngoài kinhthành. Toàn làèmy nơi mátým, mùa hètiu thư hayóti đó.”

ChuKhinh không kiên]nhn nhíu mày,ïcm thy ngưiĨnày càng lúccàng đáng ghét.

Đưcĩri, ta cònphi đi bưng]đim tâm choétiu thư.” Dtli nàng taãgiơ hp thcăn trong lòngôlên.

Lan Sùng vinhưng đưng chonàng ta, vuifv chy đitranh công viũThái T. Rtcuc hn taókhông b TháiT ghét na.

Nhàmchán?” Nghe LanưSùng mt báo,ĩC Chung Vitrơi vào hoàinghi.

Hoàng cungmưi my năm,sao hn khôngõbao gi cóúcm giác này.

TháiT phi miïti, mi chuyntrong cung đuïmi m. Hinİti hết hngthú, khó tránhɩkhi s thyĩnhàm chán, quavài ngày naîthì tt.” LanSùng chân thànhđáp.

C Chung Vitánh ti dángếv chán đến°chết ca TchPhong Hà, cóêchút đăm chiêu.

.í. .

“Hành cung? đâu cơ?”ĺTch Phong Hàđang dùng cơm,ơnghe Lan Sùngĺnói C ChungıVit sp tiïhành cung nghhè, ánh mtlp tc sángľlên.

“Tiên Đế saiĬngưi xây hànhÏcung trên núiÍngoài kinh đôɨcho Vân Đcphi. Sơn trangíLưu Hunh làmt phn cahành cung, saunày Vân Đcphi qua điĩvì bnh, sơntrang Lưu HunhIbán cho trangĭch hin ti.”Ī

“Hè năm nàota cũng tisơn trang LưuĨHunh, vì saoľta chưa tngnghe nói hànhcung?”

Tch PhongHà khó hiu.¸Theo lý nếutrên núi cóhành cung Hoànggia, ph thânĺphi nói choĨnàng mi đúng.

“Hànhcung hơi bíįn, nm sâuếtrong núi, cóbinh lính chuyênmôn canh gác.Nơi này bnphía đu làícây c, mùah ngh mát,thu đông ngâmìsui nưc nóng.ìThnh thong TháiũT s tiơđây ngh ngơi.”Lan Sùng ngmnghĩ, nói tiếp:ì“Sc khe VânìĐc phi nươngnương không tt.Tiên Đế xâyìhành cung õđây cho bàngh ngơi. Đcòphi thích yênftĩnh, vy nênıngưi trong hànhúcung không nhiulm.”

Tch PhongHà cũng biếtTiên Đế sng[ái Đc phi.ïTình cm TiênïĐế dành choéĐc phi khôngthua kém HoàngīĐế dành choíMn Tu HoàngıHu đã qua:đi. Chng quaísng ái cótha, tình yêuquá ít.

Tiên Đếtài mo songĩtoàn, phong lưuļtiêu sái. Tìnhyêu ông dànhcho phi tnào cũng cmđng ti mccó th viếtthành truyn.

Câu chuynêca Đc phivà Tiên Đếcó bi cóìhài. Đc phiìlà cô nươngătrng hoa thôn trang nhĩtrên núi, TiênĪĐế ci trangvi hành trúng°tiếng sét áitình vi bà.ɨÔng lp tcđưa bà vàocung, phong làmTài T. Sauínày li vưticp phong lênɪChiêu Nghi, trongìlúc nht thisng quan lccung.

Nhưng dù saoTiên Đế cũngphong lưu, nhanh²chóng tìm đưctân hoan, haiïngưi li rơiÍvào b tìnhmi.

Tiên Đế khôngìcòn sng ái:Vân Chiêu Nghinhư trưc, nhưngân sng vnkhông ngng. Ôngphong bà làmVân Đc phiànm trong tèphi, li thưngĩbng lc cho}ngưi nhà caĺbà.

Vân Đc phiɩlà n tnhưng tính tìnhqut cưng, thàìlàm ngc vīcũng nht quyết¸không nhn sngăái ca TiênɪĐế. Tiên Đếbi thưng rtnhiu cũng khôngɪth lung laybà, bà xináti chùa tuúhành trng hoa.ļTiên Đế khuyên[can mãi khôngđưc, đành đmc bà đi.

VânĮĐc phi khôngãcon, đi cũngíquyết tuyt, ttôc nhng gìTiên Đế banđu đ liĩHoàng Cung. Banìđu Tiên Đếnh thương VânĮĐc phi, thưngxuyên ti thăm,,nhưng sau nàytân hoan xut¸hin, tình cmdn phai nht.

Ngàyy Tch Phong]Hà nghe truynđxưa ph]Trưng Minh, còn¹cm khái “Áoĩquý do mi,ngưi quý do)cũ [1]. Tình)yêu tng oanhlit như thế,cui cùng lngyên không duīvết biến mt.

Đángthương Vân ĐcÍphi na điăsau làm bnìvi thanh đăngíc Pht, rũb yêu hnxung bùn đt.

Cóôl di vtduy nht cònsót li chngũminh tình yêuĩgia hai ngưiếh là tòahành cung giuòsâu trong núiĩkia.

Tch Phong Hàthn thc chuynếxưa ca VânàĐc phi, cũngmun tham quanÎtòa hành cungìyêu hn tìnhíthù ca TiênĐế và ngưi.ĨNàng ngng đu,Įnghiêm ngh nhìnLan Sùng, “BoêC Chung Vitĺta cũng munđi!”

My ngàynay C ChungVit bn túiếbi, vì mundành thi gianícùng Tch PhongHà ti hànhÍcung, hn dnĩhết đng tuđchương ph hoàngıgiao cho hnâlàm mt th.ľTu chương cuicùng là cpúbáo Lc Xuyên,quân Nam Man¸hung hăng cànr, rt nhiu:dân chúng ôkhu giao dchľLc Xuyên –Nam Man bquân Nam Manquy ry. Nàolà mua đkhông tr tin,ìnào là gâyís t nhngchuyn nh nht.

Sau trận chiến của hai vị tướng Sơ gia, quân Nam Man nghỉ ngơi lại sức mười mấy năm. Hiện tại hồi phục nguyên khí, bọn chúng bắt đầu nổi dã tâm. Hành vi này chưa đủ để dẫn quân xuất binh, chỉ có thể sai quan viên địa phương ngăn lại. Nhưng kế sách trị ngọn không trị được gốc, dã tâm Nam Man càng lúc càng lớn, e là hai nước không tránh khỏi một trận chiến.

. . .

Cố Chung Việt đề bút, viết “Gia tăng phòng thủ Lạc Xuyên, địch không phạm ta, ta không phạm địch. Nếu địch phạm ta, tuyệt không nương tay.”

Bài này là lời của một người vợ bị bỏ, đầu tiên được chép trong Thái bình ngự lãm với đề Cổ diễm ca 古艷歌 và không ghi tác giả. 

Phê xong tấu chương cuối cùng, Cố Chung Việt mệt mỏi xoa mắt, gọi Lan Sùng vào chuẩn bị. Ngày mốt xuất cung, bọn họ khiêm tốn chuẩn bị bốn xe ngựa.

Hai người cãi nhau ỏm tỏi. Cố Chung Việt ngồi bên nghe náo nhiệt. Lúc Giang Tranh nhắc tới “Tính muội như nào huynh biết thừa”, rốt cuộc sắc mặt của hắn cũng thay đổi, ho một tiếng ngắt lời hai người.

Cố Chung Việt, Lan Sùng và kỵ binh cưỡi ngựa. Tịch Phong Hà và Chu Khinh chung một chiếc xe ngựa, hai chiếc đựng hành lý, còn một chiếc là Cố Chung Khanh và nha hoàn của nàng ấy sử dụng.

Đông tẩu tây cố.

Bài này là lời của một người vợ bị bỏ, đầu tiên được chép trong Thái bình ngự lãm với đề Cổ diễm ca 

Bởi vì Sơ Dương, Tịch Phong Hà có hơi không được tự nhiên khi đối mặt với Cố Chung Khanh. Nhưng nghe Cố Chung Khanh háo hức muốn gia nhập đội ngũ, nàng cảm thấy dù Cố Chung Khanh đã lớn nhưng tâm tính vẫn trẻ con, hai người ở chung sẽ rất hòa hợp.

Người không gì bằng cũ.

Tịch Phong Hà lè lưỡi với Giang Tranh, “Nghe thấy chưa? Không thèm huynh nhé.”

Phê xong tấu chương cuối cùng, Cố Chung Việt mệt mỏi xoa mắt, gọi Lan Sùng vào chuẩn bị. Ngày mốt xuất cung, bọn họ khiêm tốn chuẩn bị bốn xe ngựa.

Sáng sớm bọn họ nhẹ nhàng xuất phát, giữa trưa tới sơn trang Lưu Huỳnh nghỉ ngơi, buổi chiều tới hành cung. Trang chủ sơn trang Lưu Huỳnh tên Giang Tranh, hắn ta quen thân Tịch Phong Hà. Nghe nói Thái Tử và Thái Tử phi giá lâm, hắn ta tự mình nghênh đón.

“Không cần, ta và Hà Nhi tự đi được, không cần người ngoài chen chân.” Cố Chung Việt đứng sát rịt Tịch Phong Hà, nhấn mạnh hai chữ “người ngoài”.

Tịch Phong Hà vừa nhìn thấy hắn ta lập tức mắng mỏ, trách hắn biết chuyện hành cung mà không nói cho nàng, đúng là không có nghĩa khí.

[1] Cổ diễm ca

Ban đầu Giang Tranh còn khúm núm nghe nàng quở trách, sau không chịu nổi, cũng không màng thân phận Thái Tử phi, nhảy đổng chỉ thẳng mặt Tịch Phong Hà.

“Hành cung Hoàng gia mà đòi tự do ra vào chắc?”

Dịch nghĩa

Tịch Phong Hà cũng cao giọng, “Muội đâu có nói muốn vào, huynh không nói cho muội biết, đúng là không trượng nghĩa!”

Bởi vì Sơ Dương, Tịch Phong Hà có hơi không được tự nhiên khi đối mặt với Cố Chung Khanh. Nhưng nghe Cố Chung Khanh háo hức muốn gia nhập đội ngũ, nàng cảm thấy dù Cố Chung Khanh đã lớn nhưng tâm tính vẫn trẻ con, hai người ở chung sẽ rất hòa hợp.

“Tính muội như thế nào huynh biết thừa. Nếu huynh nói cho muội, chắc chắn muội sẽ tìm cớ lẻn vào, đến lúc đó huynh ăn nói với cung nhân như thế nào bây giờ?”

Cố Chung Việt đề bút, viết “Gia tăng phòng thủ Lạc Xuyên, địch không phạm ta, ta không phạm địch. Nếu địch phạm ta, tuyệt không nương tay.”

Dù Tịch Phong Hà thông minh, nhưng mấy chuyện này lại rất ngốc nghếch. Huống chi có Sơ Dương phía trước, e là Thái Tử sẽ khó khăn nhiều.

“Tính muội như nào?”

Cố Chung Việt, Lan Sùng và kỵ binh cưỡi ngựa. Tịch Phong Hà và Chu Khinh chung một chiếc xe ngựa, hai chiếc đựng hành lý, còn một chiếc là Cố Chung Khanh và nha hoàn của nàng ấy sử dụng.

Dịch nghĩa

“Muội…”

Nhân bất như cố.

Con thỏ trắng côi cút,Chạy hướng đông ngó hướng tây.Áo không gì bằng mới,Người không gì bằng cũ.

Hai người cãi nhau ỏm tỏi. Cố Chung Việt ngồi bên nghe náo nhiệt. Lúc Giang Tranh nhắc tới “Tính muội như nào huynh biết thừa”, rốt cuộc sắc mặt của hắn cũng thay đổi, ho một tiếng ngắt lời hai người.

Giang Tranh tự biết thất lễ trước mặt Thái Tử, nịnh nọt muốn dẫn bọn họ lên núi.

Bởi vì Cố Chung Khanh ở đây, Cố Chung Việt lấy cớ ở chung phòng với Tịch Phong Hà. Thật ra Cố Chung Khanh ở cách phu thê bọn họ một khoảng khá xa, nàng ấy trêu chọc bọn họ không cần để ý nàng ấy. Cố Chung Việt phì cười đồng ý, Tịch Phong Hà đỏ mặt.

“Từ nhỏ thảo dân đã sống trên núi, rất quen thuộc địa hình nơi đây. Nếu Thái Tử điện hạ không chê, thảo dân…”

Không biết có phải do tâm lý hay không, Tịch Phong Hà cảm thấy nụ cười của Cố Chung Khanh quá đáng sợ. Nàng bất giác lùi về sau vài bước, Cố Chung Khanh bình tĩnh lại gần.

“Không cần, ta và Hà Nhi tự đi được, không cần người ngoài chen chân.” Cố Chung Việt đứng sát rịt Tịch Phong Hà, nhấn mạnh hai chữ “người ngoài”.

Ban đầu Giang Tranh còn khúm núm nghe nàng quở trách, sau không chịu nổi, cũng không màng thân phận Thái Tử phi, nhảy đổng chỉ thẳng mặt Tịch Phong Hà.

Tịch Phong Hà lè lưỡi với Giang Tranh, “Nghe thấy chưa? Không thèm huynh nhé.”

Áo không gì bằng mới,

Giang Tranh mỉm cười, Tịch Phong Hà không phát hiện ra, nhưng hắn ta biết Thái Tử điện hạ đang ghen tỵ. Giang Tranh nhìn bọn họ vào núi, thấy thái Tử đỡ Tịch Phong Hà lên xe ngựa, nụ cười trên môi dần tắt.

Nhân bất như cố.

Nói là Hoàng gia xây dựng, nhưng tòa hành cung này không tráng lệ như cung điện. Nơi đây khá giống sơn trang Lưu Huỳnh, cảm giác như thôn trấn phương nam lịch sự tao nhã.

Hắn ta biết Tịch Phong Hà thích Sơ Dương. Lúc Sơ Dương thành thân hắn ta còn lo Tịch Phong Hà làm chuyện gì điên rồ, không ngờ Tịch Phong Hà nhanh chóng gả cho Thái Tử. Tuy nàng viết thư nói rằng nàng và Thái Tử diễn trò, hắn ta vẫn lo lắng. Hiện tại nhìn thấy Thái Tử tỏ thái độ rõ ràng như vậy, rốt cuộc Giang Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Cố Chung Khanh mặc xiêm y màu trắng ngồi trong viện. Ánh trăng chiếu vào người nàng ấy, thoạt nhìn khiến nàng ấy trong trẻo lạnh lùng hơn rất nhiều. Nàng ấy lơ đãng liếc sang bên này, Tịch Phong Hà cảm giác nàng ấy không còn ôn hòa như thường ngày, ánh mắt lạnh băng khiến Tịch Phong Hà hoảng sợ.

Giang Tranh mỉm cười, Tịch Phong Hà không phát hiện ra, nhưng hắn ta biết Thái Tử điện hạ đang ghen tỵ. Giang Tranh nhìn bọn họ vào núi, thấy thái Tử đỡ Tịch Phong Hà lên xe ngựa, nụ cười trên môi dần tắt.

Dù Tịch Phong Hà thông minh, nhưng mấy chuyện này lại rất ngốc nghếch. Huống chi có Sơ Dương phía trước, e là Thái Tử sẽ khó khăn nhiều.

. . .

Sau trận chiến của hai vị tướng Sơ gia, quân Nam Man nghỉ ngơi lại sức mười mấy năm. Hiện tại hồi phục nguyên khí, bọn chúng bắt đầu nổi dã tâm. Hành vi này chưa đủ để dẫn quân xuất binh, chỉ có thể sai quan viên địa phương ngăn lại. Nhưng kế sách trị ngọn không trị được gốc, dã tâm Nam Man càng lúc càng lớn, e là hai nước không tránh khỏi một trận chiến.

Nói là Hoàng gia xây dựng, nhưng tòa hành cung này không tráng lệ như cung điện. Nơi đây khá giống sơn trang Lưu Huỳnh, cảm giác như thôn trấn phương nam lịch sự tao nhã.

Hắn ta biết Tịch Phong Hà thích Sơ Dương. Lúc Sơ Dương thành thân hắn ta còn lo Tịch Phong Hà làm chuyện gì điên rồ, không ngờ Tịch Phong Hà nhanh chóng gả cho Thái Tử. Tuy nàng viết thư nói rằng nàng và Thái Tử diễn trò, hắn ta vẫn lo lắng. Hiện tại nhìn thấy Thái Tử tỏ thái độ rõ ràng như vậy, rốt cuộc Giang Tranh cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tịch Phong Hà tựa như con cá nhỏ quay trở về biển cả, vui vẻ nhảy cẫng. Nàng sai Lan Sùng mang hành lý của nàng tới một căn nhà gần sông, mở cửa đập vào mắt là hồ sen. Cảnh đẹp ý vui, quan trọng nhất là mát mẻ.

 và không ghi tác giả. 

Y bất như tân,

Bởi vì Cố Chung Khanh ở đây, Cố Chung Việt lấy cớ ở chung phòng với Tịch Phong Hà. Thật ra Cố Chung Khanh ở cách phu thê bọn họ một khoảng khá xa, nàng ấy trêu chọc bọn họ không cần để ý nàng ấy. Cố Chung Việt phì cười đồng ý, Tịch Phong Hà đỏ mặt.

Tịch Phong Hà hưng phấn quá mức, buổi tối nằm trên giường trằn trọc mất ngủ. Nàng khoác thêm áo ra ngoài dạo chơi, bất giác đi tới chỗ của Cố Chung Khanh, ngạc nhiên phát hiện Cố Chung Khanh cũng chưa ngủ.

[1] Cổ diễm ca

Cố Chung Khanh nhìn thấy nàng, mỉm cười lại gần, “Phong Hà, sao lại ở đây? Mất ngủ à?”

Cố Chung Khanh mặc xiêm y màu trắng ngồi trong viện. Ánh trăng chiếu vào người nàng ấy, thoạt nhìn khiến nàng ấy trong trẻo lạnh lùng hơn rất nhiều. Nàng ấy lơ đãng liếc sang bên này, Tịch Phong Hà cảm giác nàng ấy không còn ôn hòa như thường ngày, ánh mắt lạnh băng khiến Tịch Phong Hà hoảng sợ.

“Từ nhỏ thảo dân đã sống trên núi, rất quen thuộc địa hình nơi đây. Nếu Thái Tử điện hạ không chê, thảo dân…”

Cố Chung Khanh nhìn thấy nàng, mỉm cười lại gần, “Phong Hà, sao lại ở đây? Mất ngủ à?”

Không biết có phải do tâm lý hay không, Tịch Phong Hà cảm thấy nụ cười của Cố Chung Khanh quá đáng sợ. Nàng bất giác lùi về sau vài bước, Cố Chung Khanh bình tĩnh lại gần.

__________

Quỳnh quỳnh bạch thố,Đông tẩu tây cố.Y bất như tân,Nhân bất như cố.

Người không gì bằng cũ.[1] Cổ diễm ca“Tính muội như nào?”[1] Cổ diễm ca

“Tính muội như nào?”

Quỳnh quỳnh bạch thố,Đông tẩu tây cố.Y bất như tân,Nhân bất như cố.“Tính muội như thế nào huynh biết thừa. Nếu huynh nói cho muội, chắc chắn muội sẽ tìm cớ lẻn vào, đến lúc đó huynh ăn nói với cung nhân như thế nào bây giờ?”Quỳnh quỳnh bạch thố,
Giang Tranh tự biết thất lễ trước mặt Thái Tử, nịnh nọt muốn dẫn bọn họ lên núi.Đông tẩu tây cố.
Bài này là lời của một người vợ bị bỏ, đầu tiên được chép trong Thái bình ngự lãm với đề Cổ diễm ca Cố Chung Khanh mặc xiêm y màu trắng ngồi trong viện. Ánh trăng chiếu vào người nàng ấy, thoạt nhìn khiến nàng ấy trong trẻo lạnh lùng hơn rất nhiều. Nàng ấy lơ đãng liếc sang bên này, Tịch Phong Hà cảm giác nàng ấy không còn ôn hòa như thường ngày, ánh mắt lạnh băng khiến Tịch Phong Hà hoảng sợ.Y bất như tân,Con thỏ trắng côi cút,Áo không gì bằng mới,
Phê xong tấu chương cuối cùng, Cố Chung Việt mệt mỏi xoa mắt, gọi Lan Sùng vào chuẩn bị. Ngày mốt xuất cung, bọn họ khiêm tốn chuẩn bị bốn xe ngựa.Nhân bất như cố.

Con thỏ trắng côi cút,

(Nguồn: Thivien.net)Sau trận chiến của hai vị tướng Sơ gia, quân Nam Man nghỉ ngơi lại sức mười mấy năm. Hiện tại hồi phục nguyên khí, bọn chúng bắt đầu nổi dã tâm. Hành vi này chưa đủ để dẫn quân xuất binh, chỉ có thể sai quan viên địa phương ngăn lại. Nhưng kế sách trị ngọn không trị được gốc, dã tâm Nam Man càng lúc càng lớn, e là hai nước không tránh khỏi một trận chiến.Dịch nghĩa

“Hành cung Hoàng gia mà đòi tự do ra vào chắc?”

“Tính muội như thế nào huynh biết thừa. Nếu huynh nói cho muội, chắc chắn muội sẽ tìm cớ lẻn vào, đến lúc đó huynh ăn nói với cung nhân như thế nào bây giờ?”

Bởi vì Cố Chung Khanh ở đây, Cố Chung Việt lấy cớ ở chung phòng với Tịch Phong Hà. Thật ra Cố Chung Khanh ở cách phu thê bọn họ một khoảng khá xa, nàng ấy trêu chọc bọn họ không cần để ý nàng ấy. Cố Chung Việt phì cười đồng ý, Tịch Phong Hà đỏ mặt.Con thỏ trắng côi cút,
Bởi vì Sơ Dương, Tịch Phong Hà có hơi không được tự nhiên khi đối mặt với Cố Chung Khanh. Nhưng nghe Cố Chung Khanh háo hức muốn gia nhập đội ngũ, nàng cảm thấy dù Cố Chung Khanh đã lớn nhưng tâm tính vẫn trẻ con, hai người ở chung sẽ rất hòa hợp.“Không cần, ta và Hà Nhi tự đi được, không cần người ngoài chen chân.” Cố Chung Việt đứng sát rịt Tịch Phong Hà, nhấn mạnh hai chữ “người ngoài”.Chạy hướng đông ngó hướng tây.
Tịch Phong Hà lè lưỡi với Giang Tranh, “Nghe thấy chưa? Không thèm huynh nhé.”古艷歌Áo không gì bằng mới,Cố Chung Khanh nhìn thấy nàng, mỉm cười lại gần, “Phong Hà, sao lại ở đây? Mất ngủ à?”
 và không ghi tác giả. [1] Cổ diễm caNgười không gì bằng cũ.

[1] Cổ diễm ca

Bài này là lời của một người vợ bị bỏ, đầu tiên được chép trong Thái bình ngự lãm với đề Cổ diễm ca 古艷歌 và không ghi tác giả. Bài này là lời của một người vợ bị bỏ, đầu tiên được chép trong Thái bình ngự lãm với đề Cổ diễm ca Nhân bất như cố.古艷歌Tịch Phong Hà hưng phấn quá mức, buổi tối nằm trên giường trằn trọc mất ngủ. Nàng khoác thêm áo ra ngoài dạo chơi, bất giác đi tới chỗ của Cố Chung Khanh, ngạc nhiên phát hiện Cố Chung Khanh cũng chưa ngủ.(Nguồn: Thivien.net)Đông tẩu tây cố. và không ghi tác giả. 

Chạy hướng đông ngó hướng tây.Tịch Phong Hà tựa như con cá nhỏ quay trở về biển cả, vui vẻ nhảy cẫng. Nàng sai Lan Sùng mang hành lý của nàng tới một căn nhà gần sông, mở cửa đập vào mắt là hồ sen. Cảnh đẹp ý vui, quan trọng nhất là mát mẻ.(Nguồn: Thivien.net)

4.8 15 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!