Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 20

Chương 20

Dù là trước kia, hiện tại hay tương lai

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

“Tầm Ngọc Đài?” Cố Chung Việt cảm thấy tên này khá quen tai, chẳng phải trước kia Tịch Phong Hà sai người tới đó may tẩm y cho hắn sao? Hắn nhớ Tịch Phong Hà nói thợ may quán đó là một nam tử… nam tử?

“Ý ngươi là… gã thợ may kia?”

Sơ Dương gật đầu, “Thần có nghe nói gã thợ may này, nhưng bởi vì gã ta được các thái thái, tiểu thư khen không dứt miệng, không giống như gian tế nỗ lực che giấu hành tung, vậy nên không nghi ngờ gã ta.”

Cố Chung Việt gật đầu, ý bảo hắn ta nói tiếp.

“Từ hôm ấy vi thần phái người âm thầm quan sát Tầm Ngọc Đài. Vốn tưởng phải chờ một thời gian nữa mới moi ra chứng cứ, không ngờ chưa được hai ngày gã ta đã tự tìm tới cửa.”

“T tìm ti ca?”

SơDương k lichuyn hôm nay,Theo nhng gìphu nhân miêu²t, gã tat xưng tit Lc Xuyên,¹khá bo dn,ícó th munïda vào tìnhhình ra schhim nghi. Nhưngtheo thn quanêsát, kh năngcao hn tachính là giantế nưc NamCc.”

C ChungíVit nhưng mày,Nhưng ngươi khôngīthy gã talàm vy quáĩl liu sao?ếC ý lign các ngươi,sn sàng bil đ raĺsch him nghi?”í

Sơ Dương imũlng na ngày,ùlúc gp ĐàoiĐưng mHòa Lâu, đúnglà hn taĭkhá kinh ngc,Ícũng hoài nghimc đích cagã ta. Nhưngngoi tr lýído này, hníta không còncách nào giithích hành viíca Đào Đưng,tr phi đúngìlà gã taíđnh bi lïthân phn…

Sơ Dươngngng đu nhìnıC Chung Vit.C Chung Vitmm cưi nói:ĨNh t phu,ĺxem ra chúngùta nghĩ khácnhau ri.”

Vyémc đích cagã ta làĪgì?”

“Hin tivn chưa rõý đnh canưc Nam Cc.Ngươi ch cnưgia c phòngv, bo hĪdân chúng kinhũđô là đưc.”C Chung Vitļnghiêm ngh, “N¹mt Hà Nhi,°trm s khôngìso đo chuynngươi biết màkhông báo. Nhưngtuyt đi không[có ln sau.”ľ

“D.”

Đúng ri…ìC Chung Vitđi vào đisnh, nói: “Tayngh gã thmay Tm NgcĐài khá tt.Hà Nhi tngếsai ngưi ti(đó may choÏtrm vài btm y, trmíthy rt thoiïmái.”

“…

Ngưiĩphía sau khôngɨđáp li, CChung Vit thmìcưi trm, aijdè Sơ Dươngbình thn tiếpchiêu, “Tt ctm y caĩvi thn đudo t tayphu nhân may.”ì

“… H. Sơ)Dương, xem nhưngươi li hi!

TchăPhong Hà thyİC Chung Vitàni gin đùngđùng tr v,Sơ Dương chmЇrì rì theo{sau. Lúc trưcénghe hai ngưiĩbàn chuyn qucjs, còn tưngóc hai xyЇra tranh chp.ɩC Chung VitĮva ngi xung,nàng vi hi:“Sao vy?”

CChung Vit uÍoán nhìn nàng.³Tch Phong Hàíthy hn tc²tưi, còn tưng]hn đang lưmnàng, khó hiuímng: “Không nóiýthì thôi, trngïta làm chi?”Dt li quayđu không thèmưnhìn hn.

C ChungVit càng tiÎthân, cúi đuêbun bã ănjcơm. Sơ Dươngìmm cưi nhìnĩbn h.

Chuyn gìmà vui thế?”Tch Túc Vũļthy hn taícưi, tò mò:hi.

Không sao. Haiìđa nh cãinhau y mà.”ī

. . .

LêİTng Uyn, phòngTch Phong Hà.

CôChung Vit ôm[chăn nm trêngiưng Tch PhongHà không chuđi, “Hôm nayÍtuyết rơi, trm²là Hoàng Đế,Їnào có chuynng dưi đt.Nàng mun đôngchết trm đúngľkhông?”

Tch PhongĬHà kéo chăn,ļhung d quát:ɨĐng nghĩ cóíth ng giưng ca ta,³đi xung!”

C³Chung Vit trįmình vào trong.Hn chng cm,ɩnghiêng ngưi nhìnĩTch Phong Hà,đôi mt chaĨchan tình cm,mm cưi nói:“Mt ngày phuthê trăm ngàyân nghĩa, hungchi chúng tathành thân lâunhư vy, phânũchia làm gì.”

Tch Phong Hàni da gàbi ánh mtúca hn. Nànglùi v sauįhai bưc, c,gng gt thcm giác kíl này ra,hong lon nhìn¹sang ch khácche giu tâmļtư, Phu thêľgì ch? Chlà danh nghĩamà thôi.”

Đôimt C ChungVit ti li,v chiếc chănIbên cnh mình,ng ngn nói:(“Ng mt gicàlà tht ngay.Nào, ti đây!”²

L mãng.” Chuaxót trong lòngtan thành mâyɪkhói, C ChungýVit ni tiếngɩđào hoa, cũngkhông biết đãnói my liįnày vi baonhiêu cô nương.

Trmnói cho thêít trm nghe,ĩsao li coiɨnhư l mãngɪđưc?”

“Ng cáigì mà ng.Hôm nay tiếttr tch, phiđón giao tha.”Tch Phong Hàôtha dp hnɩkhông chú ý,ógit ly chiếcchăn.

Lúc này CChung Vit miánh ra, nhng[năm tr tchítrưc, ph hoàngïkhông thích náoínhit, chưa baogi m ticfchiêu đãi quânĩthn. Mt nhàba ngưi cùngnhau đón giaotha tđưng, dù làđoàn t tâmôtrng ph hoàngcũng không ttìhơn là bao.õĐng trưc bàiũv ca muìthân, ba ngưiômang trong mình[tâm s riêng.Sau này CChung Vit trưngithành, chu khôngĩni bu khôngkhí áp lc,Įluôn trn raÎngoài cung chơi,đã lâu chưađón giao thaîvi ngưi nhà.

“Nếuphi đón giaoĩtha, sao khôngũtiếp tc kéodài bui tic?”õC Chung VitÎkhông có kinhnghim, nhưng cũngbiết ngưi mt°nhà thưng }bên nhau, đtđèn vây quanh:lò sưi nóichuyn phiếm.

Tch PhongHà biết phongĩtc ca hn°và nàng khácÏnhau, bt đcĩdĩ đáp: “Ph°thân mun ôbên mu thân,chê chúng taùvưng chân, vynên ai vvin ngưi ny.Thnh thong mingưi s thi hoaviên đón giaotha.”

“Tình cmnhc ph nhc[mu tht tt…C Chung Vitphì cưi, nghĩti điu gìđó, li hi:Vy vì sao…Còn np mydi nương.

Tch PhongHà biết hnìmun hi cáigì, chm rãiígii thích: “Bt¸buc.”

Tch AnHành và TchĮphu nhân là³thanh mai trúcımã, t nhđã qun quítbên nhau. Tchăphu nhân vati tui cpôkê, cùng nămđã thành hôn.Sng chung hainăm, mãi Tcháphu nhân vnchưa có mang.¸Tch An Hànhéb ph muĩép buc cưiãn t ôngtng cu khiЇtheo Tiên Đếnam tun. BàIy khăng khăngítheo ông, saunày sinh choông mt nnhi, cũng chínhĺlà Tch TúcļVũ.

Cố Chung Việt hiểu điều này hơn cả, phụ hoàng yêu mẫu hậu, chẳng phải vẫn cưới một đống phi tần đó sao.

Cố Chung Việt cợt nhả: “Tập võ thì làm sao? Đối đầu với cái lạnh, đến cả Hoàng Thượng cũng cúi đầu. Nàng nhìn đi, chăn của hai ta đều thêu uyên ương, vừa nhìn đã thấy ấm áp.”

“Phụ thân nạp Vệ di nương chưa được bao lâu, mẫu thân đã sinh đại ca, nhị ca, sau này lại có ta. Phụ thân đối xử với mẫu thân tốt lắm. Vệ di nương yêu phụ thân, chưa một câu oán hận, phụ thân cũng sủng ái bà ấy. Mẫu thân là người hiểu đạo lý, quan hệ trong phủ êm ấm hòa thuận.”

Thanh Lạc Uyển.

Sủng ái thì sủng ái, chẳng qua chỉ là di nương, chung quy vẫn không thể chen vào tình cảm thanh mai trúc mã của Tịch An Hành và chính thê cưới hỏi đàng hoàng. Hai người họ cùng nhau đón giao thừa, trong mắt người ngoài là phu thê tình thâm, bên phía Vệ di nương lại là đêm dài cô đơn tịch mịch.

Trong sân đốt lò, Tịch Phong Hà bọc chăn cùng Chu Khinh ngồi trước chậu than. Cố Chung Việt thấy vậy, gọi Lan Sùng, cũng bọc chăn ngồi cạnh Tịch Phong Hà.

Cố Chung Việt dịu dàng hỏi: “Vậy vì sao nàng lại đánh Lý Trình Tiên?” Trong mắt hắn, Lý Trình Tiên là thư sinh tao nhã lễ độ, không ngờ lúc trước còn từng trải qua chuyện này.

“Tiểu thư, vốn dĩ Đào công tử tới đây không hợp quy củ.” Vân Sinh nhắc nhở.

“Chàng lấy chăn của ta làm gì? Tập võ mà còn dùng cái này.” Tịch Phong Hà khinh thường lườm hắn.

Tịch Ngôn Vân không đáp. Vân Sinh nói đúng, nhưng lửa giận trong lòng nàng ta vẫn nhen nhóm.

Tịch Phong Hà không tình nguyện, “Tại…”

“Tịch. Phong. Hà.”

Cố Chung Việt cợt nhả: “Tập võ thì làm sao? Đối đầu với cái lạnh, đến cả Hoàng Thượng cũng cúi đầu. Nàng nhìn đi, chăn của hai ta đều thêu uyên ương, vừa nhìn đã thấy ấm áp.”

“Do ta không tốt, không lo lắng kỹ càng.”

Bây giờ Tịch Phong Hà mới hiểu thấu tật ba hoa của Cố Chung Việt, nhưng nàng rất hưởng thụ, mỉm cười thở dài, “Biết ăn nói thế này, chắc trước kia lừa nhiều tiểu cô nương lắm.”

Sủng ái thì sủng ái, chẳng qua chỉ là di nương, chung quy vẫn không thể chen vào tình cảm thanh mai trúc mã của Tịch An Hành và chính thê cưới hỏi đàng hoàng. Hai người họ cùng nhau đón giao thừa, trong mắt người ngoài là phu thê tình thâm, bên phía Vệ di nương lại là đêm dài cô đơn tịch mịch.

“Tiểu thư, hôm nay là trừ tịch, người đừng làm vậy!” Vân Sinh muốn cướp cây kéo trong tay Tịch Ngôn Vân. Tịch Ngôn Vân giận dữ đẩy nàng ta sang bên, “Cút!”

Bây giờ Tịch Phong Hà mới hiểu thấu tật ba hoa của Cố Chung Việt, nhưng nàng rất hưởng thụ, mỉm cười thở dài, “Biết ăn nói thế này, chắc trước kia lừa nhiều tiểu cô nương lắm.”

Ánh lửa chiếu vào đôi mắt Tịch Phong Hà, khiến đôi mắt của nàng thêm sáng trong. Cố Chung Việt ngạc nhiên, trong mắt là tình cảm nồng cháy.

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi gằn tên Tịch Phong Hà, giống như muốn dùng răng nanh cắn chết nàng.

“Dù là trước kia, hiện tại hay tương lai, ta chỉ nói lời này với một người.” Cố Chung Việt thì thầm.

“Tứ tiểu thư thì sao?”

“Chàng lấy chăn của ta làm gì? Tập võ mà còn dùng cái này.” Tịch Phong Hà khinh thường lườm hắn.

“Cố Chung Việt, chàng nói gì đó? Ta không nghe rõ.” Tịch Phong Hà hỏi.

Trong sân đốt lò, Tịch Phong Hà bọc chăn cùng Chu Khinh ngồi trước chậu than. Cố Chung Việt thấy vậy, gọi Lan Sùng, cũng bọc chăn ngồi cạnh Tịch Phong Hà.

“Tiểu thư, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sẽ không để ý việc này. Huống chi không ai biết quan hệ của người và Đào công tử.”

Cố Chung Việt xoa đầu nàng, dịu dàng đáp: “Không có gì. Kể cho ta chuyện hồi nhỏ của nàng đi.”

Tịch Phong Hà không chịu, Chu Khinh ở bên cười trêu, “Trước kia cái gì tiểu thư cũng tinh thông, nào là trèo cây, đánh nhau. Ngay cả nhi tử Lý Trình Tiên của Bộ Binh Thượng Thư cũng bị tiểu thư đánh cho nhớ đời, sau này nhất quyết không chịu tới đây, cuối cùng chọc giận lão gia.”

“Chu Khinh!” Tịch Phong Hà giận dữ đánh nhẹ nàng ta, quay đầu nói với Cố Chung Việt, “Chàng đừng nghe Chu Khinh nói bừa, ta không dã man tới vậy.”

“Vì sao?”

Cố Chung Việt dịu dàng hỏi: “Vậy vì sao nàng lại đánh Lý Trình Tiên?” Trong mắt hắn, Lý Trình Tiên là thư sinh tao nhã lễ độ, không ngờ lúc trước còn từng trải qua chuyện này.

“Đừng nói cho Tứ tiểu thư vội.”

Cố Chung Việt xoa đầu nàng, dịu dàng đáp: “Không có gì. Kể cho ta chuyện hồi nhỏ của nàng đi.”

Tịch Phong Hà không tình nguyện, “Tại…”

. . .

Thanh Lạc Uyển.

“Phụ thân nạp Vệ di nương chưa được bao lâu, mẫu thân đã sinh đại ca, nhị ca, sau này lại có ta. Phụ thân đối xử với mẫu thân tốt lắm. Vệ di nương yêu phụ thân, chưa một câu oán hận, phụ thân cũng sủng ái bà ấy. Mẫu thân là người hiểu đạo lý, quan hệ trong phủ êm ấm hòa thuận.”

. . .

“Phu nhân không canh gác với mẫu thân à?” Tịch Túc Vũ cởi xiêm y cho Sơ Dương, Sơ Dương hỏi.

“Không cần. Mẫu thân luôn như vậy, mỗi lần trừ tịch đều tự mình gác đêm, không thích ở với thiếp.” Tịch Túc Vũ vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

“Phu nhân không canh gác với mẫu thân à?” Tịch Túc Vũ cởi xiêm y cho Sơ Dương, Sơ Dương hỏi.

“Tứ tiểu thư thì sao?”

“Đương nhiên ta biết không hợp quy củ, nhưng hắn kiếm đại một cái cớ như vậy, Tịch Phong Hà mà biết chắc chắn sẽ cười nhạo ta!”

“Vân Nhi không muốn gặp thiếp. Vân Sinh nói con bé dùng bữa chiều rồi, chắc là không sao, chẳng qua xấu hổ mà thôi.”

“Vân Nhi không muốn gặp thiếp. Vân Sinh nói con bé dùng bữa chiều rồi, chắc là không sao, chẳng qua xấu hổ mà thôi.”

Tịch Phong Hà không chịu, Chu Khinh ở bên cười trêu, “Trước kia cái gì tiểu thư cũng tinh thông, nào là trèo cây, đánh nhau. Ngay cả nhi tử Lý Trình Tiên của Bộ Binh Thượng Thư cũng bị tiểu thư đánh cho nhớ đời, sau này nhất quyết không chịu tới đây, cuối cùng chọc giận lão gia.”

“Do ta không tốt, không lo lắng kỹ càng.”

“Không sao. Chuyện này liên quan tới toàn kinh đô, có lẽ Vân Nhi sẽ hiểu cho thiếp.”

“Dạ.”

“Đừng nói cho Tứ tiểu thư vội.”

“Vì sao?”

“Ta cần sắp xếp thêm.”

“Ta cần sắp xếp thêm.”

Tịch Ngôn Vân cầm kéo cắt họa tiết hoa sen thêu trên xiêm y, cắt xong thì dẫm nát từng mảnh vụn.

“Dạ.”

“Dù là trước kia, hiện tại hay tương lai, ta chỉ nói lời này với một người.” Cố Chung Việt thì thầm.

. . .

Tịch Ngôn Vân cầm kéo cắt họa tiết hoa sen thêu trên xiêm y, cắt xong thì dẫm nát từng mảnh vụn.

“Tiểu thư, hôm nay là trừ tịch, người đừng làm vậy!” Vân Sinh muốn cướp cây kéo trong tay Tịch Ngôn Vân. Tịch Ngôn Vân giận dữ đẩy nàng ta sang bên, “Cút!”

Tịch Ngôn Vân nhìn xiêm y trong lòng, lệ rơi như mưa, “Sao ta có thể thích một kẻ nhát gan vậy chứ?” Nghĩ tới bóng dáng Đào Đường rời đi, nàng ta càng thêm phẫn nộ, tức tối xé rách xiêm y.

“Tiểu thư, vốn dĩ Đào công tử tới đây không hợp quy củ.” Vân Sinh nhắc nhở.

“Không cần. Mẫu thân luôn như vậy, mỗi lần trừ tịch đều tự mình gác đêm, không thích ở với thiếp.” Tịch Túc Vũ vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.

“Đương nhiên ta biết không hợp quy củ, nhưng hắn kiếm đại một cái cớ như vậy, Tịch Phong Hà mà biết chắc chắn sẽ cười nhạo ta!”

“Tiểu thư, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sẽ không để ý việc này. Huống chi không ai biết quan hệ của người và Đào công tử.”

Tịch Ngôn Vân không đáp. Vân Sinh nói đúng, nhưng lửa giận trong lòng nàng ta vẫn nhen nhóm.

“Tịch. Phong. Hà.”

Nàng ta nghiến răng nghiến lợi gằn tên Tịch Phong Hà, giống như muốn dùng răng nanh cắn chết nàng.

4.9 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!