Chương 20
Dù là trước kia, hiện tại hay tương lai
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
“Tầm Ngọc Đài?” Cố Chung Việt cảm thấy tên này khá quen tai, chẳng phải trước kia Tịch Phong Hà sai người tới đó may tẩm y cho hắn sao? Hắn nhớ Tịch Phong Hà nói thợ may quán đó là một nam tử… nam tử?
“Ý ngươi là… gã thợ may kia?”
Sơ Dương gật đầu, “Thần có nghe nói gã thợ may này, nhưng bởi vì gã ta được các thái thái, tiểu thư khen không dứt miệng, không giống như gian tế nỗ lực che giấu hành tung, vậy nên không nghi ngờ gã ta.”
Cố Chung Việt gật đầu, ý bảo hắn ta nói tiếp.
“Từ hôm ấy vi thần phái người âm thầm quan sát Tầm Ngọc Đài. Vốn tưởng phải chờ một thời gian nữa mới moi ra chứng cứ, không ngờ chưa được hai ngày gã ta đã tự tìm tới cửa.”
“Tự tìm tới cửa?”
SơạDương kể lạiắchuyện hôm nay,ẵ“Theo những gìẽphu nhân miêu²tả, gã taỷtự xưng tớiẻtừ Lạc Xuyên,¹khá bạo dạn,ícó thể muốnïdựa vào tìnhἰhình rửa sạchữhiềm nghi. Nhưngửtheo thần quanêsát, khả năngịcao hắn taἵchính là gianễtế nước NamạCốc.”
Cố ChungíViệt nhướng mày,ỉ“Nhưng ngươi khôngīthấy gã taịlàm vậy quáĩlộ liễu sao?ếCố ý lạiỹgần các ngươi,ặsẵn sàng bạiỳlộ để rửaĺsạch hiềm nghi?”í
Sơ Dương imũlặng nửa ngày,ùlúc gặp ĐàoiĐường ở ẨmịHòa Lâu, đúngỹlà hắn taĭkhá kinh ngạc,Ícũng hoài nghiẩmục đích củaἶgã ta. Nhưngắngoại trừ lýído này, hắníta không cònịcách nào giảiởthích hành viícủa Đào Đường,ớtrừ phi đúngìlà gã taíđịnh bại lộïthân phận…
Sơ Dươngểngẩng đầu nhìnıCố Chung Việt.ịCố Chung Việtỹmỉm cười nói:Ĩ“Nhị tỷ phu,ĺxem ra chúngùta nghĩ khácễnhau rồi.”
“Vậyémục đích củaấgã ta làĪgì?”
“Hiện tạiứvẫn chưa rõệý định củaửnước Nam Cốc.ἵNgươi chỉ cầnưgia cố phòngậvệ, bảo hộĪdân chúng kinhũđô là được.”ἰCố Chung Việtļnghiêm nghị, “Nể¹mặt Hà Nhi,°trẫm sẽ khôngìso đo chuyệnầngươi biết màẳkhông báo. Nhưngἷtuyệt đối không[có lần sau.”ľ
“Dạ.”
“Đúng rồi…”ìCố Chung Việtḷđi vào đạiểsảnh, nói: “Tayọnghề gã thợậmay Tầm NgọcỉĐài khá tốt.ỉHà Nhi từngếsai người tới(đó may choÏtrẫm vài bộἳtẩm y, trẫmíthấy rất thoảiïmái.”
“…”
Ngườiĩphía sau khôngɨđáp lại, CốứChung Việt thầmìcười trộm, aijdè Sơ Dươngứbình thản tiếpợchiêu, “Tất cảỉtẩm y củaĩvi thần đềuằdo tự tayổphu nhân may.”ì
“…” Hừ. Sơ)Dương, xem nhưụngươi lợi hại!
TịchăPhong Hà thấyİCố Chung Việtànổi giận đùngẩđùng trở về,ἵSơ Dương chậmЇrì rì theo{sau. Lúc trướcénghe hai ngườiĩbàn chuyện quốcjsự, còn tưởngócả hai xảyЇra tranh chấp.ɩCố Chung ViệtĮvừa ngồi xuống,ỏnàng vội hỏi:ỳ“Sao vậy?”
CốụChung Việt uÍoán nhìn nàng.³Tịch Phong Hàíthấy hắn tức²tưởi, còn tưởng]hắn đang lườmἰnàng, khó hiểuímắng: “Không nóiýthì thôi, trừngïta làm chi?”ẩDứt lời quayἳđầu không thèmưnhìn hắn.
Cố ChungỉViệt càng tủiÎthân, cúi đầuêbuồn bã ănjcơm. Sơ Dươngìmỉm cười nhìnĩbọn họ.
“Chuyện gìụmà vui thế?”ỗTịch Túc Vũļthấy hắn taícười, tò mò:hỏi.
“Không sao. Haiìđứa nhỏ cãiảnhau ấy mà.”ī
. . .
LêİTụng Uyển, phòngợTịch Phong Hà.
CốôChung Việt ôm[chăn nằm trênἲgiường Tịch PhongỉHà không chịuἵđi, “Hôm nayÍtuyết rơi, trẫm²là Hoàng Đế,Їnào có chuyệnḹngủ dưới đất.ệNàng muốn đôngắchết trẫm đúngľkhông?”
Tịch PhongĬHà kéo chăn,ļhung dữ quát:ɨ“Đừng nghĩ cóíthể ngủ ởậgiường của ta,³đi xuống!”
Cố³Chung Việt trởįmình vào trong.ịHắn chống cằm,ɩnghiêng người nhìnĩTịch Phong Hà,ỵđôi mắt chứaĨchan tình cảm,ỵmỉm cười nói:ị“Một ngày phuἴthê trăm ngàyẳân nghĩa, huốngểchi chúng taỏthành thân lâuỹnhư vậy, phânũchia làm gì.”‹
Tịch Phong Hàợnổi da gàợbởi ánh mắtúcủa hắn. Nàngỵlùi về sauįhai bước, cố,gắng gạt thứịcảm giác kỳílạ này ra,ịhoảng loạn nhìn¹sang chỗ khácỡche giấu tâmļtư, “Phu thêľgì chứ? Chỉỉlà danh nghĩaịmà thôi.”
Đôiἵmắt Cố ChungớViệt tối lại,ḷvỗ chiếc chănIbên cạnh mình,ẳngả ngớn nói:(“Ngủ một giấcàlà thật ngay.ἶNào, tới đây!”²
“Lỗ mãng.” Chuaỉxót trong lòngảtan thành mâyɪkhói, Cố ChungýViệt nổi tiếngɩđào hoa, cũngḽkhông biết đãụnói mấy lờiįnày với baoỵnhiêu cô nương.
“Trẫmứnói cho thêítử trẫm nghe,ĩsao lại coiɨnhư lỗ mãngɪđược?”
“Ngủ cáiỹgì mà ngủ.ặHôm nay tiếtἷtrừ tịch, phảiẻđón giao thừa.”ἳTịch Phong Hàôthừa dịp hắnɩkhông chú ý,ógiật lấy chiếcỉchăn.
Lúc này CốỏChung Việt mớiánhớ ra, những[năm trừ tịchítrước, phụ hoàngïkhông thích náoínhiệt, chưa baoửgiờ mở tiệcfchiêu đãi quânĩthần. Một nhàịba người cùngỹnhau đón giaoữthừa ở từằđường, dù làẻđoàn tụ tâmôtrạng phụ hoàngứcũng không tốtìhơn là bao.õĐứng trước bàiũvị của mẫuìthân, ba ngườiômang trong mình[tâm sự riêng.ỗSau này CốỉChung Việt trưởngithành, chịu khôngĩnổi bầu khôngỉkhí áp lực,Įluôn trốn raÎngoài cung chơi,ỳđã lâu chưaỏđón giao thừaîvới người nhà.
“Nếuḽphải đón giaoĩthừa, sao khôngũtiếp tục kéoỳdài buổi tiệc?”õCố Chung ViệtÎkhông có kinhửnghiệm, nhưng cũngừbiết người một°nhà thường ở}bên nhau, đốtặđèn vây quanh:lò sưởi nóiỗchuyện phiếm.
Tịch PhongḻHà biết phongĩtục của hắn°và nàng khácÏnhau, bất đắcĩdĩ đáp: “Phụ°thân muốn ởôbên mẫu thân,ỵchê chúng taùvướng chân, vậyịnên ai vềắviện người nấy.ởThỉnh thoảng mọiớngười sẽ tụἵhội ở hoaấviên đón giaoẫthừa.”
“Tình cảmỹnhạc phụ nhạc[mẫu thật tốt…”ịCố Chung Việtừphì cười, nghĩḹtới điều gìἲđó, lại hỏi:ἷ“Vậy vì sao…”ồCòn nạp mấyụdi nương.
Tịch PhongậHà biết hắnìmuốn hỏi cáiỉgì, chậm rãiígiải thích: “Bắt¸buộc.”
Tịch AnứHành và TịchĮphu nhân là³thanh mai trúcımã, từ nhỏạđã quấn quítịbên nhau. Tịchăphu nhân vừaẻtới tuổi cậpôkê, cùng nămựđã thành hôn.ịSống chung haiẹnăm, mãi Tịcháphu nhân vẫnỉchưa có mang.¸Tịch An Hànhébị phụ mẫuĩép buộc cướiãnữ tử ôngọtừng cứu khiЇtheo Tiên Đếἰnam tuần. BàIấy khăng khăngítheo ông, sauảnày sinh choịông một nữễnhi, cũng chínhĺlà Tịch TúcļVũ.
Cố Chung Việt hiểu điều này hơn cả, phụ hoàng yêu mẫu hậu, chẳng phải vẫn cưới một đống phi tần đó sao.
Cố Chung Việt cợt nhả: “Tập võ thì làm sao? Đối đầu với cái lạnh, đến cả Hoàng Thượng cũng cúi đầu. Nàng nhìn đi, chăn của hai ta đều thêu uyên ương, vừa nhìn đã thấy ấm áp.”
“Phụ thân nạp Vệ di nương chưa được bao lâu, mẫu thân đã sinh đại ca, nhị ca, sau này lại có ta. Phụ thân đối xử với mẫu thân tốt lắm. Vệ di nương yêu phụ thân, chưa một câu oán hận, phụ thân cũng sủng ái bà ấy. Mẫu thân là người hiểu đạo lý, quan hệ trong phủ êm ấm hòa thuận.”
Thanh Lạc Uyển.
Sủng ái thì sủng ái, chẳng qua chỉ là di nương, chung quy vẫn không thể chen vào tình cảm thanh mai trúc mã của Tịch An Hành và chính thê cưới hỏi đàng hoàng. Hai người họ cùng nhau đón giao thừa, trong mắt người ngoài là phu thê tình thâm, bên phía Vệ di nương lại là đêm dài cô đơn tịch mịch.
Trong sân đốt lò, Tịch Phong Hà bọc chăn cùng Chu Khinh ngồi trước chậu than. Cố Chung Việt thấy vậy, gọi Lan Sùng, cũng bọc chăn ngồi cạnh Tịch Phong Hà.
Cố Chung Việt dịu dàng hỏi: “Vậy vì sao nàng lại đánh Lý Trình Tiên?” Trong mắt hắn, Lý Trình Tiên là thư sinh tao nhã lễ độ, không ngờ lúc trước còn từng trải qua chuyện này.
“Tiểu thư, vốn dĩ Đào công tử tới đây không hợp quy củ.” Vân Sinh nhắc nhở.
“Chàng lấy chăn của ta làm gì? Tập võ mà còn dùng cái này.” Tịch Phong Hà khinh thường lườm hắn.
Tịch Ngôn Vân không đáp. Vân Sinh nói đúng, nhưng lửa giận trong lòng nàng ta vẫn nhen nhóm.
Tịch Phong Hà không tình nguyện, “Tại…”
“Tịch. Phong. Hà.”
Cố Chung Việt cợt nhả: “Tập võ thì làm sao? Đối đầu với cái lạnh, đến cả Hoàng Thượng cũng cúi đầu. Nàng nhìn đi, chăn của hai ta đều thêu uyên ương, vừa nhìn đã thấy ấm áp.”
“Do ta không tốt, không lo lắng kỹ càng.”
Bây giờ Tịch Phong Hà mới hiểu thấu tật ba hoa của Cố Chung Việt, nhưng nàng rất hưởng thụ, mỉm cười thở dài, “Biết ăn nói thế này, chắc trước kia lừa nhiều tiểu cô nương lắm.”
Sủng ái thì sủng ái, chẳng qua chỉ là di nương, chung quy vẫn không thể chen vào tình cảm thanh mai trúc mã của Tịch An Hành và chính thê cưới hỏi đàng hoàng. Hai người họ cùng nhau đón giao thừa, trong mắt người ngoài là phu thê tình thâm, bên phía Vệ di nương lại là đêm dài cô đơn tịch mịch.
“Tiểu thư, hôm nay là trừ tịch, người đừng làm vậy!” Vân Sinh muốn cướp cây kéo trong tay Tịch Ngôn Vân. Tịch Ngôn Vân giận dữ đẩy nàng ta sang bên, “Cút!”
Bây giờ Tịch Phong Hà mới hiểu thấu tật ba hoa của Cố Chung Việt, nhưng nàng rất hưởng thụ, mỉm cười thở dài, “Biết ăn nói thế này, chắc trước kia lừa nhiều tiểu cô nương lắm.”
Ánh lửa chiếu vào đôi mắt Tịch Phong Hà, khiến đôi mắt của nàng thêm sáng trong. Cố Chung Việt ngạc nhiên, trong mắt là tình cảm nồng cháy.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi gằn tên Tịch Phong Hà, giống như muốn dùng răng nanh cắn chết nàng.
“Dù là trước kia, hiện tại hay tương lai, ta chỉ nói lời này với một người.” Cố Chung Việt thì thầm.
“Tứ tiểu thư thì sao?”
“Chàng lấy chăn của ta làm gì? Tập võ mà còn dùng cái này.” Tịch Phong Hà khinh thường lườm hắn.
“Cố Chung Việt, chàng nói gì đó? Ta không nghe rõ.” Tịch Phong Hà hỏi.
Trong sân đốt lò, Tịch Phong Hà bọc chăn cùng Chu Khinh ngồi trước chậu than. Cố Chung Việt thấy vậy, gọi Lan Sùng, cũng bọc chăn ngồi cạnh Tịch Phong Hà.
“Tiểu thư, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sẽ không để ý việc này. Huống chi không ai biết quan hệ của người và Đào công tử.”
Cố Chung Việt xoa đầu nàng, dịu dàng đáp: “Không có gì. Kể cho ta chuyện hồi nhỏ của nàng đi.”
Tịch Phong Hà không chịu, Chu Khinh ở bên cười trêu, “Trước kia cái gì tiểu thư cũng tinh thông, nào là trèo cây, đánh nhau. Ngay cả nhi tử Lý Trình Tiên của Bộ Binh Thượng Thư cũng bị tiểu thư đánh cho nhớ đời, sau này nhất quyết không chịu tới đây, cuối cùng chọc giận lão gia.”
“Chu Khinh!” Tịch Phong Hà giận dữ đánh nhẹ nàng ta, quay đầu nói với Cố Chung Việt, “Chàng đừng nghe Chu Khinh nói bừa, ta không dã man tới vậy.”
“Vì sao?”
Cố Chung Việt dịu dàng hỏi: “Vậy vì sao nàng lại đánh Lý Trình Tiên?” Trong mắt hắn, Lý Trình Tiên là thư sinh tao nhã lễ độ, không ngờ lúc trước còn từng trải qua chuyện này.
“Đừng nói cho Tứ tiểu thư vội.”
Cố Chung Việt xoa đầu nàng, dịu dàng đáp: “Không có gì. Kể cho ta chuyện hồi nhỏ của nàng đi.”
Tịch Phong Hà không tình nguyện, “Tại…”
. . .
Thanh Lạc Uyển.
“Phụ thân nạp Vệ di nương chưa được bao lâu, mẫu thân đã sinh đại ca, nhị ca, sau này lại có ta. Phụ thân đối xử với mẫu thân tốt lắm. Vệ di nương yêu phụ thân, chưa một câu oán hận, phụ thân cũng sủng ái bà ấy. Mẫu thân là người hiểu đạo lý, quan hệ trong phủ êm ấm hòa thuận.”
. . .
“Phu nhân không canh gác với mẫu thân à?” Tịch Túc Vũ cởi xiêm y cho Sơ Dương, Sơ Dương hỏi.
“Không cần. Mẫu thân luôn như vậy, mỗi lần trừ tịch đều tự mình gác đêm, không thích ở với thiếp.” Tịch Túc Vũ vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
“Phu nhân không canh gác với mẫu thân à?” Tịch Túc Vũ cởi xiêm y cho Sơ Dương, Sơ Dương hỏi.
“Tứ tiểu thư thì sao?”
“Đương nhiên ta biết không hợp quy củ, nhưng hắn kiếm đại một cái cớ như vậy, Tịch Phong Hà mà biết chắc chắn sẽ cười nhạo ta!”
“Vân Nhi không muốn gặp thiếp. Vân Sinh nói con bé dùng bữa chiều rồi, chắc là không sao, chẳng qua xấu hổ mà thôi.”
“Vân Nhi không muốn gặp thiếp. Vân Sinh nói con bé dùng bữa chiều rồi, chắc là không sao, chẳng qua xấu hổ mà thôi.”
Tịch Phong Hà không chịu, Chu Khinh ở bên cười trêu, “Trước kia cái gì tiểu thư cũng tinh thông, nào là trèo cây, đánh nhau. Ngay cả nhi tử Lý Trình Tiên của Bộ Binh Thượng Thư cũng bị tiểu thư đánh cho nhớ đời, sau này nhất quyết không chịu tới đây, cuối cùng chọc giận lão gia.”
“Do ta không tốt, không lo lắng kỹ càng.”
“Không sao. Chuyện này liên quan tới toàn kinh đô, có lẽ Vân Nhi sẽ hiểu cho thiếp.”
“Dạ.”
“Đừng nói cho Tứ tiểu thư vội.”
“Vì sao?”
“Ta cần sắp xếp thêm.”
“Ta cần sắp xếp thêm.”
Tịch Ngôn Vân cầm kéo cắt họa tiết hoa sen thêu trên xiêm y, cắt xong thì dẫm nát từng mảnh vụn.
“Dạ.”
“Dù là trước kia, hiện tại hay tương lai, ta chỉ nói lời này với một người.” Cố Chung Việt thì thầm.
. . .
Tịch Ngôn Vân cầm kéo cắt họa tiết hoa sen thêu trên xiêm y, cắt xong thì dẫm nát từng mảnh vụn.
“Tiểu thư, hôm nay là trừ tịch, người đừng làm vậy!” Vân Sinh muốn cướp cây kéo trong tay Tịch Ngôn Vân. Tịch Ngôn Vân giận dữ đẩy nàng ta sang bên, “Cút!”
Tịch Ngôn Vân nhìn xiêm y trong lòng, lệ rơi như mưa, “Sao ta có thể thích một kẻ nhát gan vậy chứ?” Nghĩ tới bóng dáng Đào Đường rời đi, nàng ta càng thêm phẫn nộ, tức tối xé rách xiêm y.
“Tiểu thư, vốn dĩ Đào công tử tới đây không hợp quy củ.” Vân Sinh nhắc nhở.
“Không cần. Mẫu thân luôn như vậy, mỗi lần trừ tịch đều tự mình gác đêm, không thích ở với thiếp.” Tịch Túc Vũ vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ.
“Đương nhiên ta biết không hợp quy củ, nhưng hắn kiếm đại một cái cớ như vậy, Tịch Phong Hà mà biết chắc chắn sẽ cười nhạo ta!”
“Tiểu thư, Hoàng Thượng và Hoàng Hậu sẽ không để ý việc này. Huống chi không ai biết quan hệ của người và Đào công tử.”
Tịch Ngôn Vân không đáp. Vân Sinh nói đúng, nhưng lửa giận trong lòng nàng ta vẫn nhen nhóm.
“Tịch. Phong. Hà.”
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi gằn tên Tịch Phong Hà, giống như muốn dùng răng nanh cắn chết nàng.