Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 21

Chương 21

Nàng cứ như vậy, ta sẽ không khách khí

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Từ nhỏ đến lớn Tịch Phong Hà chưa bao giờ thức được sang ngày hôm sau. Nửa đêm về sáng, Chu Khinh sẽ đánh thức nàng đang ngủ gà ngủ gật dậy. Nàng mơ mơ màng màng quay trở về phòng, ngả đầu ngủ tiếp, chờ đến ngày hôm sau bị tiếng pháo đánh thức.

Năm nay thì khác, tuy vẫn bị tiếng pháo đánh thức, nhưng nhiều thêm một người. Người nọ nhắm mắt, lông mi cong dài, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch, tựa như mơ giấc mộng đẹp. Mái tóc đen dài xõa tung càng làm nổi bật làn da trắng sáng, diễm lệ không khác thần tiên trên trời cao.

Tịch Phong Hà thừa nhận hình ảnh này quá mức chói mắt, nàng bị đánh bại bởi dáng vẻ không chút đề phòng của Cố Chung Việt… Nhưng đó là khi hắn không ngủ trên giường nàng, một tay còn đang quàng quanh eo nàng.

“C! Chung! Vit!”ôTch Phong Hàĩquát ln, viĭđng dy, phátįhin xiêm y¹ngay ngn chnhìt, vn mcy như ngàyhôm qua.

C ChungVit mơ màngfnhìn nàng, lubu: “n quáâ

Tch Phong Hànói năng lnxn, sc mtýđ bng, hnÏhn ch hnri li chmình, Chàng! Ta…Vì sao chàngli nm giưng ca ta?òĐ lưu manh!”

Lúc này CChung Vit miĩtnh táo li,vô ti nhìnnàng, xu h}đáp: “Hà Nhi…ĺhôm qua chínhànàng ch đngđy nhé. Taïch đnh bếɨnàng lên giưng,ai dè nàngìtúm ta chuivào theo, taImun chy cũng²không chy ni.”

Hai má TchPhong Hà đng, thn quáhóa gin, “Nóiíby! Sao taĮcó th… taïcó th

CChung Vit tòĭmò nhìn nàng,ngc nhiên phát[hin phương dinínày là đimyếu ca Tch:Phong Hà, tiếptc đùa gin,cn môi bunbã nói: “ThtImà. Không tinÏnàng hi ChuKhinh mà xem.Hôm qua lúcnàng s mó²ta, Chu Khinhcũng nhìn thy.”f

Tch Phong Hàôchu không ni,:cm giác nhưđu đang bchơi. Nàng đyãC Chung Vit,ìvi xc chănìchy ra ngoài.

CİChung Vit nhìnbóng dáng kíchéđng ca nàng,cưi tươi nhưhoa.

Ti qua TchóPhong Hà kĩchuyn cho CêChung Vit, mơ°màng thế nàoli ng mt.Chu Khinh đnhtheo thói quengi nàng dy,C Chung Vitékhoát tay, ýýbo nàng takhông phi gi.èHn đ bàvai Tch PhongíHà, đ nàngda vào ngưiĺhn, sau đóìbế ngang nàng:lên, nh nhàngđt xung giưng.¹Là mt chínhĩnhân quân t,ngoài ming lntrong lòng đumun ng chungđvi Tch PhongHà, nhưng lýítrí không chophép hn làmývy. Hn thmănhThôi, cònnhiu thi gian, sau đóìbuông Tch PhongđHà, giém chăncho nàng. Hnĩđang đnh riđi, ai ngìTch Phong HàЇnm cht tayhn.

“Sao thế? Không}n đ tađi? Nếu nàngc như vyıthì ta li nhé, ngàyímai tuyt điĨkhông đưc mngõta lưu manhđâu đy.” BiếtîTch Phong Hàíkhông nghe đưc,C Chung Vitcưi giu.

Ai dèéTch Phong Hà:li kéo hn°xung. Cánh tayb đp vàovách giưng, CChung Vit lato: “Sc lcɩcon nhóc nàyln tht…

Vangng đu, khuôn²mt Tch PhongĩHà gn trongõgang tc, đôi¹môi hng hơinhếch, ging nhưītrái anh đào]chín mê hocngưi ti hái.

“TchPhong Hà, nếu°nàng c nhưvy, ta sìkhông khách khí³Hn lm bm,óđè nén áplc trong lòng.

TchĩPhong Hà gingánhư nghe thy,fnh ging “Hmt tiếng, mòɩmm chui vàolòng C ChungVit.

C Chung Vitkhông nhn đưcna, cúi đuécn đôi môiâđ thm mêhoc, nh nhàngmân mê làn(da, đu lưiìlen vào bênítrong, nhm nháphương thơm canàng.

Tch Phong Hànhíu mày, khôngâthoi mái “HÏtiếng na. Lúcnày C ChungíVit mi thutay, nhìn đôimôi sưng đ:ca Tch PhongHà, hn tanhư đa nhìđot đưc xâu,mt qu yêu:thích, hài lòngĺmm cưi.

Chúc HoàngHu ca trmđng ngon, nămĩmi vui v.”jHôn lên tránưTch Phong Hà,C Chung Vitnm bên cnh,lng lng nhmîmt.

Tch Phong Hàýging như nghethy, trong lúcmơ ng nèn cưi ngtngào.

. . .

Lúcôchúc Tết cácétrưng bi, TchïTúc Vũ phátíhin bu khôngkhí gia TchPhong Hà vàìC Chung Vit¹là l. CChung Vit vndán sát rtĩTch Phong Hà,nhưng Tch PhongHà không néêtránh, hai máng đ, đôi°mt láo liên,cũng không ctuyt C ChungVit. Tch TúcVũ là ngưitng tri, tưngđôi phu thênh gin di,phì cưi trêu.

TchõPhong Hà làmêlơ C ChungếVit. Sáng naynàng hi ChuKhinh vì saoli đ CĩChung Vit chung³giưng vi nàng,tng câu tngđch ca ChuìKhinh khiến nàngch mun vùiưmt xung l,ítt nht cĩđi này đngthy C ChungÎVit thì hơn.

“HoàngHu nương nương,ìngưi th ngmli xem. Tiqua ngưi ômcht Hoàng Thưng,fnô t munkéo cũng khôngíkéo đưc. Nôùt đnh vàophòng chăm sócngưi, li thyìngưi ôm tayIHoàng Thưng khôngbuông. Nô tnào dám nhìnthêm, cnh tưnglúc đó thtđúng là

ChuKhinh còn chưadt li, TchPhong Hà đãìđ mt b{chy. Nghe ngưingoài k chuynĩxu nàng làm,nàng càng thêmthn thùng.

C ChungếVit làm nhưkhông có gì°trò chuyn bênļtai nàng. TchíPhong Hà đàmt, hoàn toànlàm lơ hn.Ti qua nàngɨcòn nm mơĩC Chung VitЇhôn nàng, cnýthn ngm nghĩ,xúc cm mmmi vương trênmôi.

Điên tht ri…

TchPhong Hà đangĨngi ngùng, tiếngTch Ngôn Vânt xa vngíli. Ging nóiĮdu dàng thanhthúy, nghe màìkhoan khoái.

Vân Nhibái kiến HoàngThưng, Hoàng Huľnương nương, thnhan ph thânômu thân, tt t phu.ľChúc mi ngưinăm mi vui(v. Hôm qua]Vân Nhi khôngth cùng mi²ngưi dùng chungĭba cơm ttïniên, Vân Nhitht l quá,ļhôm nay đcbit ti đâyĩt ti vimi ngưi.”

Mingưi đu ngcnhiên. Tch PhongHà cũng quên,nàng còn đanglàm lơ CChung Vit, tòmò nhìn TchNgôn Vân. Ngày:hôm qua trnõtrong phòng khôngãchu gp ai,hôm nay đãhn h điăra, còn nhitìtình như vy,İkhông biết nàngЇta li đang:nghĩ cái gì.

Nàng¹nhìn Tch TúcıVũ, Tch TúcVũ cũng ngcnhiên không kémnàng là bao.

“Vân Nhi, nếu muội… mệt thì không cần tới đây chúc Tết, ở trong phòng nghỉ ngơi là được.” Tịch Túc Vũ dịu dàng khuyên.

Cả nhà ăn sáng xong, Tịch An Hành lấy cớ người già mệt mỏi cùng Tịch phu nhân hồi viện. Tịch Túc Vũ và Sơ Dương quay về Thanh Lạc Uyển thăm Vệ di nương. Tịch An Hành đi rồi, Tịch Ngôn Vân lạnh lùng, vội vàng cáo lui.

“Tạ ơn Nhị tỷ quan tâm. Vân Nhi khỏe lắm, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, Vân Nhi muốn ở bên mọi người.” Giọng nói chân thành, không hiểu sao Tịch Phong Hà nghe lại rùng mình, những người khác cũng vậy.

“Muội muội của nàng… kỳ quái quá.” Đột nhiên Cố Chung Việt thì thầm bên tai Tịch Phong Hà.

“Tạ ơn Nhị tỷ quan tâm. Vân Nhi khỏe lắm, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, Vân Nhi muốn ở bên mọi người.” Giọng nói chân thành, không hiểu sao Tịch Phong Hà nghe lại rùng mình, những người khác cũng vậy.

Tịch Túc Vũ tự biết mình quản nhiều, xấu hổ im lặng không nói gì thêm. Sơ Dương vỗ tay nàng ấy, ý bảo không sao.

Có Lan Sùng vô dụng và Chu Khinh theo hầu, rốt cuộc Cố Chung Việt cũng được tận hưởng thế giới riêng của hai người.

Chuyện ngày hôm qua còn chưa giải quyết xong, nhưng nay là đầu năm mới, tốt nhất không nên sinh sự. Tịch An Hành vẫy Tịch Ngôn Vân lại gần, cười nói: “Không sao là tốt. Nào, Vân Nhi, tiền lì xì của con.”

Tịch Ngôn Vân cười tiếp nhận, cảm tạ phụ thân, lẳng lặng đứng bên cạnh Tịch An Hành.

“Ngon thì ngon. Nhưng ông lão đó chẳng biết nhìn người gì cả. Lúc trước luôn mồm gọi ta là tiểu thư, chưa tới nửa năm đã kêu phu nhân, nghe già chát.” Tịch Phong Hà bất mãn.

“Nàng nói gì cơ? Ta nghe không rõ. Ẩm Hòa Lâu mở rồi, chúng ta tới đó đi.” Không để Tịch Phong Hà kịp phản bác, Cố Chung Việt đã lôi nàng theo sau.

“Muội muội của nàng… kỳ quái quá.” Đột nhiên Cố Chung Việt thì thầm bên tai Tịch Phong Hà.

“Không sao.” Tịch Phong Hà đáp, yên lặng muốn rút tay. Cố Chung Việt sợ nàng bị lạc, nhất quyết không buông

Nói đến nước này, Tịch Phong Hà không dám ngăn cản, để ông ấy rời đi. Không được nghe kể chuyện, hai người ăn chút điểm tâm rồi về.

Tịch Phong Hà bị động tác của hắn dọa sợ, không tự giác lùi về sau. Cố Chung Việt u oán nhìn nàng.

Tịch Phong Hà giận dỗi không để ý hắn. Cố Chung Việt dịu dàng dỗ nàng.

Tịch Túc Vũ tự biết mình quản nhiều, xấu hổ im lặng không nói gì thêm. Sơ Dương vỗ tay nàng ấy, ý bảo không sao.

“Hà Nhi, suốt một buổi sáng nàng không để ý đến ta. Tại ta sai… nàng đừng giận nữa được không?”

Mùng một Tết, phố Trường Minh giăng đèn kết hoa, âm thanh náo nhiệt.

Tịch Phong Hà không dám nói nàng đang giận chính nàng, cắn răng đáp: “Con mắt nào của chàng thấy ta đang tức giận? Ta chỉ… nghĩ hôm nay tới phố Trường Minh mua sắm gì mà thôi. Đang mải suy nghĩ, ai dè bị chàng dọa sợ.”

“Đã lâu ta chưa tới phố Trường Minh, ta và nàng cùng đi.” Nghe Tịch Phong Hà nhắc tới phố Trường Minh, hai mắt Cố Chung Việt sáng lên.

Lại nhớ thương cô nương nào trong Túy Hoa Lâu đúng không… Tịch Phong Hà thầm tức giận, đột nhiên nhớ ra nàng đâu có quyền giận? Nàng là Hoàng Hậu, hắn là Hoàng Thượng… Đúng, nàng là Hoàng Hậu, không thể để Hoàng Thượng đi mấy chỗ ăn chơi đàng điếm! Tịch Phong Hà tự nhủ.

Lại nhớ thương cô nương nào trong Túy Hoa Lâu đúng không… Tịch Phong Hà thầm tức giận, đột nhiên nhớ ra nàng đâu có quyền giận? Nàng là Hoàng Hậu, hắn là Hoàng Thượng… Đúng, nàng là Hoàng Hậu, không thể để Hoàng Thượng đi mấy chỗ ăn chơi đàng điếm! Tịch Phong Hà tự nhủ.

Cố Chung Việt bận rộn công vụ, đã lâu chưa tới Ẩm Hòa Lâu nghe diễn, uống rượu ngâm thơ. Hiện tại vất vả lắm mới được xuất cung, còn đúng thời điểm Tết nhất náo nhiệt, hắn muốn nắm tay Hoàng Hậu dạo chơi. Hai người tựa như đôi phu thê bình thường, hòa vào dòng người náo nhiệt, cùng nhau cảm nhận ấm áp bình dị thế gian.

Cả nhà ăn sáng xong, Tịch An Hành lấy cớ người già mệt mỏi cùng Tịch phu nhân hồi viện. Tịch Túc Vũ và Sơ Dương quay về Thanh Lạc Uyển thăm Vệ di nương. Tịch An Hành đi rồi, Tịch Ngôn Vân lạnh lùng, vội vàng cáo lui.

Đi qua Tầm Ngọc Đài, cửa hàng đóng chặt, xung quanh tiêu điều lạnh lẽo. Cố Chung Việt chỉ liếc một cái rồi thôi, thầm nghĩ mùng tám khai trương, không biết có còn quạnh quẽ vậy không.

“Đã lâu ta chưa tới phố Trường Minh, ta và nàng cùng đi.” Nghe Tịch Phong Hà nhắc tới phố Trường Minh, hai mắt Cố Chung Việt sáng lên.

Có Lan Sùng vô dụng và Chu Khinh theo hầu, rốt cuộc Cố Chung Việt cũng được tận hưởng thế giới riêng của hai người.

Tịch Phong Hà không còn cách nào khác, đỏ mặt để Cố Chung Việt nắm tay mình.

“Hà Nhi, suốt một buổi sáng nàng không để ý đến ta. Tại ta sai… nàng đừng giận nữa được không?”

Mùng một Tết, phố Trường Minh giăng đèn kết hoa, âm thanh náo nhiệt.

Tịch Ngôn Vân cười tiếp nhận, cảm tạ phụ thân, lẳng lặng đứng bên cạnh Tịch An Hành.

Cố Chung Việt cùng Tịch Phong Hà sóng vai dạo quanh ngã tư nhốn nháo, nhìn người bán hàng rong gào thét và người người nhà nhà bủa vây, không hiểu sao nàng có hơi hồi hộp.

Cố Chung Việt bận rộn công vụ, đã lâu chưa tới Ẩm Hòa Lâu nghe diễn, uống rượu ngâm thơ. Hiện tại vất vả lắm mới được xuất cung, còn đúng thời điểm Tết nhất náo nhiệt, hắn muốn nắm tay Hoàng Hậu dạo chơi. Hai người tựa như đôi phu thê bình thường, hòa vào dòng người náo nhiệt, cùng nhau cảm nhận ấm áp bình dị thế gian.

Đột nhiên hai đứa bé mặc xiêm y đỏ thẫm vụt chạy đụng vào Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà lảo đảo, Cố Chung Việt nhanh mắt đỡ được nàng, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận.”

Lúc hai người tới, người kể chuyện đã kể xong một chương, đang chuẩn bị dọn đồ về nhà. Tịch Phong Hà vội ngăn ông ấy lại, “Chúng ta vừa mới đến, sao hôm nay chỉ kể có một chương? Ngươi về sớm vậy?”

“Không sao.” Tịch Phong Hà đáp, yên lặng muốn rút tay. Cố Chung Việt sợ nàng bị lạc, nhất quyết không buông

“Vân Nhi, nếu muội… mệt thì không cần tới đây chúc Tết, ở trong phòng nghỉ ngơi là được.” Tịch Túc Vũ dịu dàng khuyên.

“Cố… Cố Chung Việt, chàng buông ta ra.” Tịch Phong Hà xấu hổ.

“Nàng nói gì cơ? Ta nghe không rõ. Ẩm Hòa Lâu mở rồi, chúng ta tới đó đi.” Không để Tịch Phong Hà kịp phản bác, Cố Chung Việt đã lôi nàng theo sau.

Cố Chung Việt cùng Tịch Phong Hà sóng vai dạo quanh ngã tư nhốn nháo, nhìn người bán hàng rong gào thét và người người nhà nhà bủa vây, không hiểu sao nàng có hơi hồi hộp.

Tịch Phong Hà không còn cách nào khác, đỏ mặt để Cố Chung Việt nắm tay mình.

“Cố… Cố Chung Việt, chàng buông ta ra.” Tịch Phong Hà xấu hổ.

Lúc hai người tới, người kể chuyện đã kể xong một chương, đang chuẩn bị dọn đồ về nhà. Tịch Phong Hà vội ngăn ông ấy lại, “Chúng ta vừa mới đến, sao hôm nay chỉ kể có một chương? Ngươi về sớm vậy?”

Người kể chuyện thấy nàng quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra từng gặp ở đâu. Thấy hai người mặc xiêm y quý giá, đoán rằng không phải bình dân bá tánh, cung kính trả lời: “Bẩm phu nhân, hôm nay là ngày đầu năm mới, thảo dân còn phải về nhà giúp nương tử và nhi nữ chuẩn bị đồ đạc ăn mừng. Nếu ngài muốn nghe thì chờ tới mùng tám, thảo dân sẽ kể chuyện cho riêng ngài.”

Đột nhiên hai đứa bé mặc xiêm y đỏ thẫm vụt chạy đụng vào Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà lảo đảo, Cố Chung Việt nhanh mắt đỡ được nàng, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận.”

Nói đến nước này, Tịch Phong Hà không dám ngăn cản, để ông ấy rời đi. Không được nghe kể chuyện, hai người ăn chút điểm tâm rồi về.

Thấy Tịch Phong Hà không vui, Cố Chung Việt hỏi: “Sao nào? Chỉ là không nghe kể chuyện thôi mà, điểm tâm có ngon không?”

Thấy Tịch Phong Hà không vui, Cố Chung Việt hỏi: “Sao nào? Chỉ là không nghe kể chuyện thôi mà, điểm tâm có ngon không?”

“Ngon thì ngon. Nhưng ông lão đó chẳng biết nhìn người gì cả. Lúc trước luôn mồm gọi ta là tiểu thư, chưa tới nửa năm đã kêu phu nhân, nghe già chát.” Tịch Phong Hà bất mãn.

Tịch Phong Hà không dám nói nàng đang giận chính nàng, cắn răng đáp: “Con mắt nào của chàng thấy ta đang tức giận? Ta chỉ… nghĩ hôm nay tới phố Trường Minh mua sắm gì mà thôi. Đang mải suy nghĩ, ai dè bị chàng dọa sợ.”

Cố Chung Việt mỉm cười, “Nàng gả cho ta, đương nhiên trở thành phu nhân của ta rồi.”

Tịch Phong Hà giận dỗi không để ý hắn. Cố Chung Việt dịu dàng dỗ nàng.

Đi qua Tầm Ngọc Đài, cửa hàng đóng chặt, xung quanh tiêu điều lạnh lẽo. Cố Chung Việt chỉ liếc một cái rồi thôi, thầm nghĩ mùng tám khai trương, không biết có còn quạnh quẽ vậy không.

4.5 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

2 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Hòa cute
Hòa cute
3 Năm Cách đây

Đừng nói tui bà Vân là nhân vật phụ độc ác đấy nhé. Đố kỵ sinh lòng tham thành độc ác hại người luôn

Tư Điềm
Tư Điềm
Reply to  Hòa cute
2 Năm Cách đây

Kiểu ngu ngốc nhỏ nhen dễ bị ảnh hưởng ấy nhỉ! Sợ bả bị Đào Đường dắt mũi quay ra hại Tịch Phong Hà, dễ mà bị lừa tư thông với địch nữa.

2
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!