Chương 21
Nàng cứ như vậy, ta sẽ không khách khí
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Từ nhỏ đến lớn Tịch Phong Hà chưa bao giờ thức được sang ngày hôm sau. Nửa đêm về sáng, Chu Khinh sẽ đánh thức nàng đang ngủ gà ngủ gật dậy. Nàng mơ mơ màng màng quay trở về phòng, ngả đầu ngủ tiếp, chờ đến ngày hôm sau bị tiếng pháo đánh thức.
Năm nay thì khác, tuy vẫn bị tiếng pháo đánh thức, nhưng nhiều thêm một người. Người nọ nhắm mắt, lông mi cong dài, mũi cao thẳng, môi mỏng hơi nhếch, tựa như mơ giấc mộng đẹp. Mái tóc đen dài xõa tung càng làm nổi bật làn da trắng sáng, diễm lệ không khác thần tiên trên trời cao.
Tịch Phong Hà thừa nhận hình ảnh này quá mức chói mắt, nàng bị đánh bại bởi dáng vẻ không chút đề phòng của Cố Chung Việt… Nhưng đó là khi hắn không ngủ trên giường nàng, một tay còn đang quàng quanh eo nàng.
“Cố! Chung! Việt!”ôTịch Phong Hàĩquát lớn, vộiĭđứng dậy, phátįhiện xiêm y¹ngay ngắn chỉnhìtề, vẫn mặcẻy như ngàyỏhôm qua.
Cố ChungệViệt mơ màngfnhìn nàng, lầuớbầu: “Ồn quá…”â
Tịch Phong Hàảnói năng lộnểxộn, sắc mặtýđỏ bừng, hổnÏhển chỉ hắnịrồi lại chỉḹmình, “Chàng! Ta…ềVì sao chàngễlại nằm ởấgiường của ta?òĐồ lưu manh!”ỉ
Lúc này CốḹChung Việt mớiĩtỉnh táo lại,ụvô tội nhìnạnàng, xấu hổ}đáp: “Hà Nhi…ĺhôm qua chínhànàng chủ độngẳđấy nhé. Taïchỉ định bếɨnàng lên giường,ỉai dè nàngìtúm ta chuiỵvào theo, taImuốn chạy cũng²không chạy nổi.”ẽ
Hai má TịchỗPhong Hà đỏặửng, thẹn quáẽhóa giận, “Nóiíbậy! Sao taĮcó thể… taïcó thể…”
CốửChung Việt tòĭmò nhìn nàng,ớngạc nhiên phát[hiện phương diệnínày là điểmớyếu của Tịch:Phong Hà, tiếpἰtục đùa giỡn,ổcắn môi buồnỏbã nói: “ThậtImà. Không tinÏnàng hỏi Chu‹Khinh mà xem.ịHôm qua lúcẵnàng sờ mó²ta, Chu Khinhḻcũng nhìn thấy.”f
Tịch Phong Hàôchịu không nổi,:cảm giác nhưḽđầu đang bốcấhơi. Nàng đẩyãCố Chung Việt,ìvội xốc chănìchạy ra ngoài.
CốİChung Việt nhìn‹bóng dáng kíchéđộng của nàng,ệcười tươi nhưẳhoa.
Tối qua TịchóPhong Hà kểĩchuyện cho CốêChung Việt, mơ°màng thế nàoỉlại ngủ mất.ẩChu Khinh địnhịtheo thói quenἲgọi nàng dậy,ềCố Chung Việtékhoát tay, ýýbảo nàng taỷkhông phải gọi.èHắn đỡ bảàvai Tịch PhongíHà, để nàngỹdựa vào ngườiĺhắn, sau đóìbế ngang nàng:lên, nhẹ nhàngủđặt xuống giường.¹Là một chínhĩnhân quân tử,ỗngoài miệng lẫnἳtrong lòng đềuầmuốn ngủ chungđvới Tịch PhongặHà, nhưng lýítrí không choἰphép hắn làmývậy. Hắn thầmănhủ “Thôi, cònờnhiều thời gian”ỉ, sau đóìbuông Tịch PhongđHà, giém chănịcho nàng. Hắnĩđang định rờiỉđi, ai ngờìTịch Phong HàЇnắm chặt tayốhắn.
“Sao thế? Không}nỡ để taẻđi? Nếu nàngḷcứ như vậyıthì ta ởịlại nhé, ngàyímai tuyệt đốiĨkhông được mắngõta lưu manhừđâu đấy.” BiếtîTịch Phong Hàíkhông nghe được,ỉCố Chung Việtểcười giễu.
Ai dèéTịch Phong Hà:lại kéo hắn°xuống. Cánh tayἱbị đập vàoịvách giường, CốἶChung Việt laớto: “Sức lựcɩcon nhóc nàyỉlớn thật…”
Vừaἳngẩng đầu, khuôn²mặt Tịch PhongĩHà gần trongõgang tấc, đôi¹môi hồng hơiỉnhếch, giống nhưītrái anh đào]chín mê hoặcỉngười tới hái.
“TịchἲPhong Hà, nếu°nàng cứ nhưịvậy, ta sẽìkhông khách khí…”³Hắn lẩm bẩm,óđè nén ápịlực trong lòng.
TịchĩPhong Hà giốngánhư nghe thấy,fnhỏ giọng “Hừ”ḽmột tiếng, mòɩmẫm chui vào‹lòng Cố ChungḻViệt.
Cố Chung Việtệkhông nhịn đượcἷnữa, cúi đầuécắn đôi môiâđỏ thắm mêểhoặc, nhẹ nhàngịmân mê làn(da, đầu lưỡiìlen vào bênítrong, nhấm nhápἰhương thơm củaừnàng.
Tịch Phong Hàẹnhíu mày, khôngâthoải mái “Hừ”Ïtiếng nữa. Lúcḷnày Cố ChungíViệt mới thuịtay, nhìn đôiẹmôi sưng đỏ:của Tịch PhongằHà, hắn tựaểnhư đứa nhỏìđoạt được xâu,mứt quả yêu:thích, hài lòngĺmỉm cười.
“Chúc HoàngỉHậu của trẫmđngủ ngon, nămĩmới vui vẻ.”jHôn lên tránưTịch Phong Hà,ẵCố Chung Việtἷnằm bên cạnh,ẻlẳng lặng nhắmîmắt.
Tịch Phong Hàýgiống như ngheớthấy, trong lúcἰmơ ngủ nởènụ cười ngọtỉngào.
. . .
Lúcôchúc Tết cácétrưởng bối, TịchïTúc Vũ phátíhiện bầu khôngἲkhí giữa TịchẩPhong Hà vàìCố Chung Việt¹là lạ. CốḻChung Việt vẫnỏdán sát rịtĩTịch Phong Hà,ầnhưng Tịch PhongụHà không néêtránh, hai máồửng đỏ, đôi°mắt láo liên,ụcũng không cựữtuyệt Cố ChungỉViệt. Tịch TúcẽVũ là ngườiẻtừng trải, tưởngḷđôi phu thêḽnhỏ giận dỗi,ảphì cười trêu.
TịchõPhong Hà làmêlơ Cố ChungếViệt. Sáng nayịnàng hỏi ChuẵKhinh vì saoịlại để CốĩChung Việt chung³giường với nàng,ḽtừng câu từngđchữ của ChuìKhinh khiến nàngἶchỉ muốn vùiưmặt xuống lỗ,ítốt nhất cảĩđời này đừngἰthấy Cố ChungÎViệt thì hơn.
“HoàngịHậu nương nương,ìngười thử ngẫmỹlại xem. Tốiἶqua người ômỹchặt Hoàng Thượng,fnô tỳ muốnἷkéo cũng khôngíkéo được. Nôùtỳ định vàoỗphòng chăm sócẹngười, lại thấyìngười ôm tayIHoàng Thượng khôngịbuông. Nô tỳềnào dám nhìnủthêm, cảnh tượngểlúc đó thậtἱđúng là…”
ChuἱKhinh còn chưaịdứt lời, TịchịPhong Hà đãìđỏ mặt bỏ{chạy. Nghe ngườiạngoài kể chuyệnĩxấu nàng làm,ỡnàng càng thêmặthẹn thùng.
Cố ChungếViệt làm nhưứkhông có gì°trò chuyện bênļtai nàng. TịchíPhong Hà đỏàmặt, hoàn toànắlàm lơ hắn.‹Tối qua nàngɨcòn nằm mơĩCố Chung ViệtЇhôn nàng, cẩnýthận ngẫm nghĩ,ịxúc cảm mềmẽmại vương trênệmôi.
Điên thật rồi…
TịchạPhong Hà đangĨngại ngùng, tiếngắTịch Ngôn Vânốtừ xa vọngílại. Giọng nóiĮdịu dàng thanhẳthúy, nghe màìkhoan khoái.
“Vân Nhiềbái kiến Hoàng‹Thượng, Hoàng Hậuľnương nương, thỉnhἰan phụ thânômẫu thân, tỷừtỷ tỷ phu.ľChúc mọi người‹năm mới vui(vẻ. Hôm qua]Vân Nhi khôngḷthể cùng mọi²người dùng chungĭbữa cơm tấtïniên, Vân Nhiờthất lễ quá,ļhôm nay đặcỹbiệt tới đâyĩtạ tội vớiổmọi người.”
Mọiồngười đều ngạcữnhiên. Tịch PhongịHà cũng quên,nàng còn đangịlàm lơ CốỉChung Việt, tòằmò nhìn TịchἳNgôn Vân. Ngày:hôm qua trốnõtrong phòng khôngãchịu gặp ai,ỗhôm nay đãềhớn hở điăra, còn nhiệtìtình như vậy,İkhông biết nàngЇta lại đang:nghĩ cái gì.
Nàng¹nhìn Tịch TúcıVũ, Tịch TúcổVũ cũng ngạcễnhiên không kémểnàng là bao.
“Vân Nhi, nếu muội… mệt thì không cần tới đây chúc Tết, ở trong phòng nghỉ ngơi là được.” Tịch Túc Vũ dịu dàng khuyên.
Cả nhà ăn sáng xong, Tịch An Hành lấy cớ người già mệt mỏi cùng Tịch phu nhân hồi viện. Tịch Túc Vũ và Sơ Dương quay về Thanh Lạc Uyển thăm Vệ di nương. Tịch An Hành đi rồi, Tịch Ngôn Vân lạnh lùng, vội vàng cáo lui.
“Tạ ơn Nhị tỷ quan tâm. Vân Nhi khỏe lắm, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, Vân Nhi muốn ở bên mọi người.” Giọng nói chân thành, không hiểu sao Tịch Phong Hà nghe lại rùng mình, những người khác cũng vậy.
“Muội muội của nàng… kỳ quái quá.” Đột nhiên Cố Chung Việt thì thầm bên tai Tịch Phong Hà.
“Tạ ơn Nhị tỷ quan tâm. Vân Nhi khỏe lắm, hôm nay là ngày đầu tiên của năm mới, Vân Nhi muốn ở bên mọi người.” Giọng nói chân thành, không hiểu sao Tịch Phong Hà nghe lại rùng mình, những người khác cũng vậy.
Tịch Túc Vũ tự biết mình quản nhiều, xấu hổ im lặng không nói gì thêm. Sơ Dương vỗ tay nàng ấy, ý bảo không sao.
Có Lan Sùng vô dụng và Chu Khinh theo hầu, rốt cuộc Cố Chung Việt cũng được tận hưởng thế giới riêng của hai người.
Chuyện ngày hôm qua còn chưa giải quyết xong, nhưng nay là đầu năm mới, tốt nhất không nên sinh sự. Tịch An Hành vẫy Tịch Ngôn Vân lại gần, cười nói: “Không sao là tốt. Nào, Vân Nhi, tiền lì xì của con.”
Tịch Ngôn Vân cười tiếp nhận, cảm tạ phụ thân, lẳng lặng đứng bên cạnh Tịch An Hành.
“Ngon thì ngon. Nhưng ông lão đó chẳng biết nhìn người gì cả. Lúc trước luôn mồm gọi ta là tiểu thư, chưa tới nửa năm đã kêu phu nhân, nghe già chát.” Tịch Phong Hà bất mãn.
“Nàng nói gì cơ? Ta nghe không rõ. Ẩm Hòa Lâu mở rồi, chúng ta tới đó đi.” Không để Tịch Phong Hà kịp phản bác, Cố Chung Việt đã lôi nàng theo sau.
“Muội muội của nàng… kỳ quái quá.” Đột nhiên Cố Chung Việt thì thầm bên tai Tịch Phong Hà.
“Không sao.” Tịch Phong Hà đáp, yên lặng muốn rút tay. Cố Chung Việt sợ nàng bị lạc, nhất quyết không buông
Nói đến nước này, Tịch Phong Hà không dám ngăn cản, để ông ấy rời đi. Không được nghe kể chuyện, hai người ăn chút điểm tâm rồi về.
Tịch Phong Hà bị động tác của hắn dọa sợ, không tự giác lùi về sau. Cố Chung Việt u oán nhìn nàng.
Tịch Phong Hà giận dỗi không để ý hắn. Cố Chung Việt dịu dàng dỗ nàng.
Tịch Túc Vũ tự biết mình quản nhiều, xấu hổ im lặng không nói gì thêm. Sơ Dương vỗ tay nàng ấy, ý bảo không sao.
“Hà Nhi, suốt một buổi sáng nàng không để ý đến ta. Tại ta sai… nàng đừng giận nữa được không?”
Mùng một Tết, phố Trường Minh giăng đèn kết hoa, âm thanh náo nhiệt.
Tịch Phong Hà không dám nói nàng đang giận chính nàng, cắn răng đáp: “Con mắt nào của chàng thấy ta đang tức giận? Ta chỉ… nghĩ hôm nay tới phố Trường Minh mua sắm gì mà thôi. Đang mải suy nghĩ, ai dè bị chàng dọa sợ.”
“Đã lâu ta chưa tới phố Trường Minh, ta và nàng cùng đi.” Nghe Tịch Phong Hà nhắc tới phố Trường Minh, hai mắt Cố Chung Việt sáng lên.
Lại nhớ thương cô nương nào trong Túy Hoa Lâu đúng không… Tịch Phong Hà thầm tức giận, đột nhiên nhớ ra nàng đâu có quyền giận? Nàng là Hoàng Hậu, hắn là Hoàng Thượng… Đúng, nàng là Hoàng Hậu, không thể để Hoàng Thượng đi mấy chỗ ăn chơi đàng điếm! Tịch Phong Hà tự nhủ.
Lại nhớ thương cô nương nào trong Túy Hoa Lâu đúng không… Tịch Phong Hà thầm tức giận, đột nhiên nhớ ra nàng đâu có quyền giận? Nàng là Hoàng Hậu, hắn là Hoàng Thượng… Đúng, nàng là Hoàng Hậu, không thể để Hoàng Thượng đi mấy chỗ ăn chơi đàng điếm! Tịch Phong Hà tự nhủ.
Cố Chung Việt bận rộn công vụ, đã lâu chưa tới Ẩm Hòa Lâu nghe diễn, uống rượu ngâm thơ. Hiện tại vất vả lắm mới được xuất cung, còn đúng thời điểm Tết nhất náo nhiệt, hắn muốn nắm tay Hoàng Hậu dạo chơi. Hai người tựa như đôi phu thê bình thường, hòa vào dòng người náo nhiệt, cùng nhau cảm nhận ấm áp bình dị thế gian.
Cả nhà ăn sáng xong, Tịch An Hành lấy cớ người già mệt mỏi cùng Tịch phu nhân hồi viện. Tịch Túc Vũ và Sơ Dương quay về Thanh Lạc Uyển thăm Vệ di nương. Tịch An Hành đi rồi, Tịch Ngôn Vân lạnh lùng, vội vàng cáo lui.
Đi qua Tầm Ngọc Đài, cửa hàng đóng chặt, xung quanh tiêu điều lạnh lẽo. Cố Chung Việt chỉ liếc một cái rồi thôi, thầm nghĩ mùng tám khai trương, không biết có còn quạnh quẽ vậy không.
“Đã lâu ta chưa tới phố Trường Minh, ta và nàng cùng đi.” Nghe Tịch Phong Hà nhắc tới phố Trường Minh, hai mắt Cố Chung Việt sáng lên.
Có Lan Sùng vô dụng và Chu Khinh theo hầu, rốt cuộc Cố Chung Việt cũng được tận hưởng thế giới riêng của hai người.
Tịch Phong Hà không còn cách nào khác, đỏ mặt để Cố Chung Việt nắm tay mình.
“Hà Nhi, suốt một buổi sáng nàng không để ý đến ta. Tại ta sai… nàng đừng giận nữa được không?”
Mùng một Tết, phố Trường Minh giăng đèn kết hoa, âm thanh náo nhiệt.
Tịch Ngôn Vân cười tiếp nhận, cảm tạ phụ thân, lẳng lặng đứng bên cạnh Tịch An Hành.
Cố Chung Việt cùng Tịch Phong Hà sóng vai dạo quanh ngã tư nhốn nháo, nhìn người bán hàng rong gào thét và người người nhà nhà bủa vây, không hiểu sao nàng có hơi hồi hộp.
Cố Chung Việt bận rộn công vụ, đã lâu chưa tới Ẩm Hòa Lâu nghe diễn, uống rượu ngâm thơ. Hiện tại vất vả lắm mới được xuất cung, còn đúng thời điểm Tết nhất náo nhiệt, hắn muốn nắm tay Hoàng Hậu dạo chơi. Hai người tựa như đôi phu thê bình thường, hòa vào dòng người náo nhiệt, cùng nhau cảm nhận ấm áp bình dị thế gian.
Đột nhiên hai đứa bé mặc xiêm y đỏ thẫm vụt chạy đụng vào Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà lảo đảo, Cố Chung Việt nhanh mắt đỡ được nàng, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận.”
Lúc hai người tới, người kể chuyện đã kể xong một chương, đang chuẩn bị dọn đồ về nhà. Tịch Phong Hà vội ngăn ông ấy lại, “Chúng ta vừa mới đến, sao hôm nay chỉ kể có một chương? Ngươi về sớm vậy?”
“Không sao.” Tịch Phong Hà đáp, yên lặng muốn rút tay. Cố Chung Việt sợ nàng bị lạc, nhất quyết không buông
“Vân Nhi, nếu muội… mệt thì không cần tới đây chúc Tết, ở trong phòng nghỉ ngơi là được.” Tịch Túc Vũ dịu dàng khuyên.
“Cố… Cố Chung Việt, chàng buông ta ra.” Tịch Phong Hà xấu hổ.
“Nàng nói gì cơ? Ta nghe không rõ. Ẩm Hòa Lâu mở rồi, chúng ta tới đó đi.” Không để Tịch Phong Hà kịp phản bác, Cố Chung Việt đã lôi nàng theo sau.
Cố Chung Việt cùng Tịch Phong Hà sóng vai dạo quanh ngã tư nhốn nháo, nhìn người bán hàng rong gào thét và người người nhà nhà bủa vây, không hiểu sao nàng có hơi hồi hộp.
Tịch Phong Hà không còn cách nào khác, đỏ mặt để Cố Chung Việt nắm tay mình.
“Cố… Cố Chung Việt, chàng buông ta ra.” Tịch Phong Hà xấu hổ.
Lúc hai người tới, người kể chuyện đã kể xong một chương, đang chuẩn bị dọn đồ về nhà. Tịch Phong Hà vội ngăn ông ấy lại, “Chúng ta vừa mới đến, sao hôm nay chỉ kể có một chương? Ngươi về sớm vậy?”
Người kể chuyện thấy nàng quen mắt, nhưng nghĩ mãi không ra từng gặp ở đâu. Thấy hai người mặc xiêm y quý giá, đoán rằng không phải bình dân bá tánh, cung kính trả lời: “Bẩm phu nhân, hôm nay là ngày đầu năm mới, thảo dân còn phải về nhà giúp nương tử và nhi nữ chuẩn bị đồ đạc ăn mừng. Nếu ngài muốn nghe thì chờ tới mùng tám, thảo dân sẽ kể chuyện cho riêng ngài.”
Đột nhiên hai đứa bé mặc xiêm y đỏ thẫm vụt chạy đụng vào Tịch Phong Hà. Tịch Phong Hà lảo đảo, Cố Chung Việt nhanh mắt đỡ được nàng, nhỏ giọng nói: “Cẩn thận.”
Nói đến nước này, Tịch Phong Hà không dám ngăn cản, để ông ấy rời đi. Không được nghe kể chuyện, hai người ăn chút điểm tâm rồi về.
Thấy Tịch Phong Hà không vui, Cố Chung Việt hỏi: “Sao nào? Chỉ là không nghe kể chuyện thôi mà, điểm tâm có ngon không?”
Thấy Tịch Phong Hà không vui, Cố Chung Việt hỏi: “Sao nào? Chỉ là không nghe kể chuyện thôi mà, điểm tâm có ngon không?”
“Ngon thì ngon. Nhưng ông lão đó chẳng biết nhìn người gì cả. Lúc trước luôn mồm gọi ta là tiểu thư, chưa tới nửa năm đã kêu phu nhân, nghe già chát.” Tịch Phong Hà bất mãn.
Tịch Phong Hà không dám nói nàng đang giận chính nàng, cắn răng đáp: “Con mắt nào của chàng thấy ta đang tức giận? Ta chỉ… nghĩ hôm nay tới phố Trường Minh mua sắm gì mà thôi. Đang mải suy nghĩ, ai dè bị chàng dọa sợ.”
Cố Chung Việt mỉm cười, “Nàng gả cho ta, đương nhiên trở thành phu nhân của ta rồi.”
Tịch Phong Hà giận dỗi không để ý hắn. Cố Chung Việt dịu dàng dỗ nàng.
Đi qua Tầm Ngọc Đài, cửa hàng đóng chặt, xung quanh tiêu điều lạnh lẽo. Cố Chung Việt chỉ liếc một cái rồi thôi, thầm nghĩ mùng tám khai trương, không biết có còn quạnh quẽ vậy không.
Đừng nói tui bà Vân là nhân vật phụ độc ác đấy nhé. Đố kỵ sinh lòng tham thành độc ác hại người luôn
Kiểu ngu ngốc nhỏ nhen dễ bị ảnh hưởng ấy nhỉ! Sợ bả bị Đào Đường dắt mũi quay ra hại Tịch Phong Hà, dễ mà bị lừa tư thông với địch nữa.