Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 25

Chương 25

Chờ tới khi tuyết tan, chúng ta bên nhau trọn đời

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Vào đông, mặt hồ Tân Sơn kết lớp băng dày. Hiện tại đã tháng ba, băng dần tan nên có thể du thuyền, nhưng nước trong hồ vẫn lạnh cóng.

Dùng xong bữa trưa, Tịch Phong Hà tới đình Tân Sơn. Nhớ lại mấy lời hôm qua, nàng chán nản buồn bực, nhưng nàng cũng không thấy Cố Chung Việt ghét bỏ gì nàng. Trái lo phải nghĩ, Tịch Phong Hà không đoán ra nguyên nhân, ngồi mãi trong cung cũng không có kết quả, chẳng bằng tới đình Tân Sơn.

Ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào Tịch Phong Hà đang ghé vào bàn đá ngủ gật. Đương lúc say giấc nồng, nàng mơ thấy Cố Chung Việt, lúc thì hắn dịu dàng chân thành, lúc thì hờ hững nhìn nàng. Tịch Phong Hà cảm thấy áp lực, hai mày nhíu chặt.

“Hà Nhi.” Có ngưi giátên nàng, bànìtay mơn manĩv lưng, gingĬht như trưckia vú nuôid nàng ng.

TchòPhong Hà chmýchp m mt,nhìn C ChungıVit đng bêncnh. Hn cmhp đng tranhõthơm mùi gïlim, Chu Khinhêvà Lan Sùngđbiến mt khôngĩthy tăm hơi.

“Taíbo bn hļra ngoài ch.”C Chung Vitnhìn thu tâmtư Tch PhongưHà, đáp. Hnđưa bc tranhcho nàng, “Mra nhìn thxem.”

Chuyn chàngĩmun nói đâyĨà?” Tch PhongHà m hp(g, kéo cunĩtranh ra. Cnh°tưng trong tranhkhiến nàng sngs: Bi cnh tng haim Hòa Lâuph Trưng Minh,³mt n tmc y phcìđ rc nhưăla đng bênîdưi. Nàng cmìmt gói đăn, n n)cưi ta nng.ɨĐám tr con°bâu kín xungquanh nàng, đanào đa ny}cưi tươi nhưļhoa n. Dungımo ca nàngcc k quenmt.

Đây là lnđu tiên tagp nàng.” ThyTch Phong Hàkhó hiu, CĩChung Vit giithích.

Khong mt nămitrưc ph hoàngihi ta cóìthích cô nươngđnào không, taļbo không. PhÍhoàng bo đãtìm cho tangưi thích hp]kế tha vtrí Hoàng Huđtương lai, chínhɨlà Tam tiuthư ph Tha³Tưng, tên TchPhong Hà.”

TchPhong Hà trònmt nhìn hn,hóa ra TiênĐế đã quyếtđnh t mt)năm trưc?

“Ta chưatng gp nàng,íkhông biết ttìhay xu, dungýmo ra sao,³đương nhiên không,đng ý. Nhưngta hiu ýph hoàng, chcó th nhn,Ikhông đưc phépc tuyt. Sauõđó ta pháiđLan Sùng đitìm hiu nàng.Lan Sùng hayquên, ch biếtfTam tiu thưTch gia thưngìhay cùng thn ti mìHòa Lâu thưng[trà, không nh)rõ khuôn mtõca nàng. Tamun biết thê)t tương laica ta trôngnhư thế nàoĩnên kéo Lan}Sùng ti mĭHòa Lâu. đó có mtđđng cô nương,Itiu thư danh°môn thế giaòmang theo thn nhiu nhưîmây. Ta tìmmãi cũng khôngÏthy ngưi đâu.”Nói ti đây,C Chung Vitãn n cưihnh phúc.

“Ta cmècc đóèsut mt bui,sáng mà khôngâtìm đưc nàng,ùđang đnh riăđi, ai dèĮva ngó ra²ca thì thyícnh tưng trưcămt.”

C ChungÎVit nhìn chmìchm bc ha,li nhìn TchįPhong Hà.

My đanh này đuìlà ngưi dânkhu ph, c¹đám quen TchPhong Hà đãìlâu, náo ncfhôPhong Hàt t, PhongHà t t. Bn nhíngoan ngoãn nhnïđ ăn TchPhong Hà phát,l phép cúiđu t ơn,ĩsau đó hnĩh v nhà.

Chíbn nh tnđi hết, TchếPhong Hà tngâgói đ ăncui cùng choĺcu nhóc đngègn đó. Cuĭnhóc đen đúagy xp, qun²áo t tơi,run ry hngúgió lnh. TchiPhong Hà ciİáo khoác camình, bc kínthân th cuênhóc, ngi xmÎdn dò cunhóc my câu,sau đó cùngɩChu Khinh riđi.

C Chung Vit¸chng kiến ttĩc. Hn nhk bóng dángcô nương n[n cưi taÎnng, ta nhưĮvng thái dươngxua tan mưaĪmù tuyết rơi.

Lúcáy hn nghĩÍthành thân vin t nhưɪvy cũng tt.

Bng}đi mt thigian, hay tinĩSơ Dương kếtithân vi Nhtiu thư Tch)gia. Hn biếtquan h caSơ Dương viìTch gia, maxui qu khiếnơti m HòaàLâu.

Con ph náonc rn ràng,Ĭchiêng trng vangĩtri. trênlu, Tch PhongéHà lng lngòrơi l. C°Chung Vit nghĩnàng khóc xu(òm, cùng làìdung mo hoaínhưng nguyt thn,ìnàng cưi đp¹hơn gp vnln.

C Chung Vitđưa cho nàngchiếc khăn tayjkhông biết vơ,đi đâu,ai dè nhađu đáng ghétcòn dám cãili hn. CChung Vit bcòtc, hn đãkhông chp nhtchuyn thê t)ca hn khócvì nam t³khác, thế mànàng còn dámmng hn. Hníkhó chu, cý làm lơèTch Phong Hà.}Lúc xung lu,íhn nh tiÎSơ Dương khôngãcó tiếng tămêgì nhưng chiếncông hin hách,thm nghĩ gãЇta có gìũtt mà TchơPhong Hà nhĩthương gã talâu như vy?

Saunày thành thânĪvi Tch PhongHà, hn phátýhin cô nhóc²này thú vhơn hn tưngtưng. Có lúcĬnàng thng thnıti mc làmãngưi ta súhãi, có khili ngây thơĺđáng yêu, lungcung không biếtõlàm sao, khiếnôhn càng muntrêu chc nàngĭhơn.

Hn cũng pháthin tình cmhn dành choòTch Phong Hàngày mt nhiuthêm. Tình đuca hn traoáhết cho nàng.ìNgày hôm đóê Ho HiCác, giây phútĩTch Phong Hàôm hn, phinénão tuyt vngtrong lòng bayâbiến. Lúc đóhn ch nghĩĩhn không munìri xa nàng.

“TchìPhong Hà, tachưa bao giìcoi nàng như¹mui mui. TaÎyêu nàng, nànglà thê tduy nht ca¹ta. Ngoi trnàng, trái timta không cóngưi khác, cũng°s không baogi xiêu lòngvi ai khác.”įC Chung Vitếôm cht TchìPhong Hà, thìthm bên tainàng.

Tch Phong Hàèđ mc hnĩôm, đôi mtngn l. Giâyphút nhìn bctranh này, trái²tim nàng đã¸có đáp án.Mc dù nétìv bình thưng,nhưng tng nétmc li chancha tình cm.Tch Phong Hàîcó th tưngtưng lúc ngiĩv C Chung¹Vit đang mmcưi hnh phúc,ìli t tìnhfca hn khiếnútrái tim nàngýnhư rót mt.

CChung Vit thynàng lng imkhông nói gì,ĩcòn rm rtkhóc, hong htÍhi han: “Tada Hà Nhiôri à?”

Tch¹Phong Hà đãchun b snècông tác tưìtưng đ phòngêb t chi,Īai ng nàngĨli đưc nhn¸món quà lnìnhưng này, saoócó th khôngvui. Hin tinàng không biếtòhành đng nhưĩnào cho phi.Nàng nh nhànglc đu, bttht: “Vy NhimITip dư đcth khuê phòngđà?”

Cố Chung Việt ngây ngốc nghe câu hỏi không đầu không đuôi của nàng, lúc phản ứng lại thì đã… cúi đầu nhắm trúng môi nàng.

Tôn Doanh thầm nghĩ cũng may còn có Lan Sùng ở bên giúp đỡ. Gã ta yên lặng lấy quyển sổ nhỏ ra, ngoáy mấy chữ: Trong trường hợp bị Hoàng Hậu đuổi ra khỏi cung, tuyệt đối không được nhắc Nhiễm Tiệp dư.

“Bệ hạ vừa mới nạp Nhiễm Tiệp dư, cả hai đang lúc nồng thắm. Nô tỳ hiểu tấm lòng bệ hạ, đêm nay không giữ người lại.”

Tịch Phong Hà bị hôn tới choáng váng, mấy phút sau mới đẩy hắn ra.

Tôn Doanh không biết bí mật của Đế Hậu. Gã ta chỉ là tiểu thái giám mới tiến cung hai, ba năm. Đáng lẽ dù có cố gắng mười năm nữa gã ta cũng không tới được đây, ai dè lại bị Lan Sùng chọn trúng. Tục ngữ nói “Gần Vua như gần cọp”, ngày nào gã ta cũng nơm nớp lo sợ, không cẩn thận nay mai bay đầu.

Cố Chung Việt có khổ không nói nên lời, nhưng cũng biết một khi Tịch Phong Hà ghen có can cũng chẳng được. Hắn cười lắc đầu, khởi giá về điện Hoành Khánh.

“Chàng làm gì thế? Ai cho phép chàng… làm chuyện đó.” Thế này nhanh quá, Tịch Phong Hà đỏ mặt.

Buổi tối, Tịch Phong Hà từ chối lời thỉnh cầu xin được ngủ lại của Cố Chung Việt. Ăn xong bữa chiều, nàng ném hắn ra ngoài.

“Tịch Phong Hà, thời điểm này mà nàng còn dám nghĩ tới chuyện khác? Rốt cuộc lòng nàng có ta không?”

Tịch Phong Hà sai Chu Khinh ngày mai sai người treo bức tranh lên.

“Treo trước đầu giường đi.” Suy nghĩ một lúc, Tịch Phong Hà đáp.

“Không… chẳng qua người ta đột nhiên nghĩ tới thôi mà…” Nhìn đôi mắt ngập lửa giận của Cố Chung Việt, Tịch Phong Hà chột dạ. Nàng thầm quyết tâm, nhào tới kéo vạt áo Cố Chung Việt, trao nụ hôn thay cho câu trả lời.

Vì cứu sống bản thân, hắn ta khuyên can mãi, rốt cuộc Cố Chung Việt cũng đồng ý để hắn ta tìm thái giám theo hầu. Hắn chỉ yêu cầu một điều: biết nhìn tình hình, nói điều nên nói. Tuy Lan Sùng cảm thấy Cố Chung Việt đang mỉa mai hắn ta, nhưng hắn ta vẫn chọn Tôn Doanh, bởi vì hắn ta cảm giác thái giám này rất dẻo miệng.

Tịch Phong Hà bị hôn tới choáng váng, mấy phút sau mới đẩy hắn ra.

Ngày ấy tuyết rơi, phố xá giăng đèn kết hoa, nữ tử mặc xiêm y đỏ rực nở nụ cười rạng rỡ. Ở trên lầu, nam tử cũng đang mỉm cười nhìn nàng. Khi đó hai người không quen biết, nhưng vận mệnh đưa đẩy dẫn lối hai con người. Chờ tới khi tuyết tan, chúng ta bên nhau trọn đời.

. . .

Ngày ấy tuyết rơi, phố xá giăng đèn kết hoa, nữ tử mặc xiêm y đỏ rực nở nụ cười rạng rỡ. Ở trên lầu, nam tử cũng đang mỉm cười nhìn nàng. Khi đó hai người không quen biết, nhưng vận mệnh đưa đẩy dẫn lối hai con người. Chờ tới khi tuyết tan, chúng ta bên nhau trọn đời.

Buổi tối, Tịch Phong Hà từ chối lời thỉnh cầu xin được ngủ lại của Cố Chung Việt. Ăn xong bữa chiều, nàng ném hắn ra ngoài.

“Bệ hạ vừa mới nạp Nhiễm Tiệp dư, cả hai đang lúc nồng thắm. Nô tỳ hiểu tấm lòng bệ hạ, đêm nay không giữ người lại.”

. . .

Cố Chung Việt có khổ không nói nên lời, nhưng cũng biết một khi Tịch Phong Hà ghen có can cũng chẳng được. Hắn cười lắc đầu, khởi giá về điện Hoành Khánh.

Từ sau khi trở về cùng Cố Chung Việt, mặt mày Tịch Phong Hà hớn hở, Chu Khinh ngầm đoán được điều gì xảy ra. Suốt một tối Tịch Phong Hà xấu hổ đỏ mặt, Chu Khinh vừa mừng vừa lo. Mừng vì rốt cuộc tiểu thư cũng được yêu thương, lo vì Tịch Phong Hà lún quá sâu. Lỡ một ngày nào đó Cố Chung Việt có mới nới cũ, nàng ta sợ Tịch Phong Hà sẽ lại thương tâm.

“Bệ hạ, người không tới chỗ Nhiễm Tiệp dư ạ? Vừa rồi Hoàng Hậu nương nương cũng…”

“Không… chẳng qua người ta đột nhiên nghĩ tới thôi mà…” Nhìn đôi mắt ngập lửa giận của Cố Chung Việt, Tịch Phong Hà chột dạ. Nàng thầm quyết tâm, nhào tới kéo vạt áo Cố Chung Việt, trao nụ hôn thay cho câu trả lời.

“Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ nghe nói trước khi vào cung Nhiễm Tiệp dư thầm thương trộm nhớ bệ hạ đã lâu. Nô tỳ đoán Tiệp dư chủ động xin được tiến cung.”

Sau này Lan Sùng mới phát hiện mình nhìn lầm, Tôn Doanh còn vạ miệng nhiều hơn cả hắn ta. Nhưng gã ta hành xử cẩn trọng, ngoại trừ điểm ấy không có chỗ nào để chê. Lan Sùng đành giữ gã ta lại dạy dỗ, miễn cho gã ta ăn nói lung tung.

Thái giám mới được điều từ Nội Vụ phủ – Tôn Doanh tò mò hỏi, nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Lan Sùng, gã ta thức thời ngậm miệng. Gã ta ngoan ngoãn theo sau hai người về điện Hoành Khánh, không dám đề cập tới Nhiễm Tiệp dư.

. . .

Tôn Doanh không biết bí mật của Đế Hậu. Gã ta chỉ là tiểu thái giám mới tiến cung hai, ba năm. Đáng lẽ dù có cố gắng mười năm nữa gã ta cũng không tới được đây, ai dè lại bị Lan Sùng chọn trúng. Tục ngữ nói “Gần Vua như gần cọp”, ngày nào gã ta cũng nơm nớp lo sợ, không cẩn thận nay mai bay đầu.

Con đường theo hầu còn dài, Tôn Doanh lẳng lặng an ủi bản thân, nhanh chóng đuổi kịp hai người Cố Chung Việt đã đi xa từ lâu.

Thật ra Lan Sùng đã chịu đủ bị Cố Chung Việt sai bảo như thái giám. Hắn ta đường đường là Ngự tiền thị vệ, bởi vì Cố Chung Việt không quen người ngoài hầu hạ nên bắt hắn ta vừa đảm đương thị vệ vừa giữ chức thái giám, đương nhiên tăng thêm bổng lộc. Nhưng hắn ta thực sự sợ hãi một ngày nào đó tỉnh giấc mình trở thành thái giám the thé nam không ra nam, nữ không ra nữ.

Vì cứu sống bản thân, hắn ta khuyên can mãi, rốt cuộc Cố Chung Việt cũng đồng ý để hắn ta tìm thái giám theo hầu. Hắn chỉ yêu cầu một điều: biết nhìn tình hình, nói điều nên nói. Tuy Lan Sùng cảm thấy Cố Chung Việt đang mỉa mai hắn ta, nhưng hắn ta vẫn chọn Tôn Doanh, bởi vì hắn ta cảm giác thái giám này rất dẻo miệng.

Cố Chung Việt ngây ngốc nghe câu hỏi không đầu không đuôi của nàng, lúc phản ứng lại thì đã… cúi đầu nhắm trúng môi nàng.

Nụ cười trên mặt Tịch Phong Hà cứng lại, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nàng coi Chu Khinh như tỷ muội, sao có thể không biết nàng ta đang lo lắng cái gì. Nàng nắm tay Chu Khinh, an ủi: “Ngươi yên tâm, cô nhóc Lý Thượng Tông không phải đối thủ của ta!”

Sau này Lan Sùng mới phát hiện mình nhìn lầm, Tôn Doanh còn vạ miệng nhiều hơn cả hắn ta. Nhưng gã ta hành xử cẩn trọng, ngoại trừ điểm ấy không có chỗ nào để chê. Lan Sùng đành giữ gã ta lại dạy dỗ, miễn cho gã ta ăn nói lung tung.

Tôn Doanh thầm nghĩ cũng may còn có Lan Sùng ở bên giúp đỡ. Gã ta yên lặng lấy quyển sổ nhỏ ra, ngoáy mấy chữ: Trong trường hợp bị Hoàng Hậu đuổi ra khỏi cung, tuyệt đối không được nhắc Nhiễm Tiệp dư.

Con đường theo hầu còn dài, Tôn Doanh lẳng lặng an ủi bản thân, nhanh chóng đuổi kịp hai người Cố Chung Việt đã đi xa từ lâu.

. . .

“Tịch Phong Hà, thời điểm này mà nàng còn dám nghĩ tới chuyện khác? Rốt cuộc lòng nàng có ta không?”

Tịch Phong Hà sai Chu Khinh ngày mai sai người treo bức tranh lên.

Thái giám mới được điều từ Nội Vụ phủ – Tôn Doanh tò mò hỏi, nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Lan Sùng, gã ta thức thời ngậm miệng. Gã ta ngoan ngoãn theo sau hai người về điện Hoành Khánh, không dám đề cập tới Nhiễm Tiệp dư.

“Treo trước đầu giường đi.” Suy nghĩ một lúc, Tịch Phong Hà đáp.

“Chàng làm gì thế? Ai cho phép chàng… làm chuyện đó.” Thế này nhanh quá, Tịch Phong Hà đỏ mặt.

Từ sau khi trở về cùng Cố Chung Việt, mặt mày Tịch Phong Hà hớn hở, Chu Khinh ngầm đoán được điều gì xảy ra. Suốt một tối Tịch Phong Hà xấu hổ đỏ mặt, Chu Khinh vừa mừng vừa lo. Mừng vì rốt cuộc tiểu thư cũng được yêu thương, lo vì Tịch Phong Hà lún quá sâu. Lỡ một ngày nào đó Cố Chung Việt có mới nới cũ, nàng ta sợ Tịch Phong Hà sẽ lại thương tâm.

“Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ nghe nói trước khi vào cung Nhiễm Tiệp dư thầm thương trộm nhớ bệ hạ đã lâu. Nô tỳ đoán Tiệp dư chủ động xin được tiến cung.”

“Bệ hạ, người không tới chỗ Nhiễm Tiệp dư ạ? Vừa rồi Hoàng Hậu nương nương cũng…”

Nụ cười trên mặt Tịch Phong Hà cứng lại, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nàng coi Chu Khinh như tỷ muội, sao có thể không biết nàng ta đang lo lắng cái gì. Nàng nắm tay Chu Khinh, an ủi: “Ngươi yên tâm, cô nhóc Lý Thượng Tông không phải đối thủ của ta!”

Chu Khinh: Ý nô tỳ đâu phải vậy…

Chu Khinh: Ý nô tỳ đâu phải vậy…

Nhưng Chu Khinh biết Tịch Phong Hà đã hiểu ý nàng ta. Hai người đùa giỡn một lúc, thân quen đã lâu, có chút chuyện không cần nói đôi bên đều hiểu.

4.9 12 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!