Chương 25
Chờ tới khi tuyết tan, chúng ta bên nhau trọn đời
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Vào đông, mặt hồ Tân Sơn kết lớp băng dày. Hiện tại đã tháng ba, băng dần tan nên có thể du thuyền, nhưng nước trong hồ vẫn lạnh cóng.
Dùng xong bữa trưa, Tịch Phong Hà tới đình Tân Sơn. Nhớ lại mấy lời hôm qua, nàng chán nản buồn bực, nhưng nàng cũng không thấy Cố Chung Việt ghét bỏ gì nàng. Trái lo phải nghĩ, Tịch Phong Hà không đoán ra nguyên nhân, ngồi mãi trong cung cũng không có kết quả, chẳng bằng tới đình Tân Sơn.
Ánh nắng ấm áp chiếu rọi vào Tịch Phong Hà đang ghé vào bàn đá ngủ gật. Đương lúc say giấc nồng, nàng mơ thấy Cố Chung Việt, lúc thì hắn dịu dàng chân thành, lúc thì hờ hững nhìn nàng. Tịch Phong Hà cảm thấy áp lực, hai mày nhíu chặt.
“Hà Nhi.” Có người gọiátên nàng, bànìtay mơn manĩvỗ lưng, giốngĬhệt như trướcịkia vú nuôiỉdỗ nàng ngủ.
TịchòPhong Hà chậmýchạp mở mắt,ἳnhìn Cố ChungıViệt đứng bênẵcạnh. Hắn cầmἱhộp đựng tranhõthơm mùi gỗïlim, Chu Khinhêvà Lan Sùngđbiến mất khôngĩthấy tăm hơi.
“Taíbảo bọn họļra ngoài chờ.”ọCố Chung Việtἰnhìn thấu tâmứtư Tịch PhongưHà, đáp. Hắnỉđưa bức tranhằcho nàng, “Mởớra nhìn thửềxem.”
“Chuyện chàngĩmuốn nói đâyĨà?” Tịch PhongḹHà mở hộp(gỗ, kéo cuộnĩtranh ra. Cảnh°tượng trong tranhốkhiến nàng sữngỷsờ: Bối cảnhồở tầng haiỳẨm Hòa Lâuỡphố Trường Minh,³một nữ tửἳmặc y phụcìđỏ rực nhưălửa đứng bênîdưới. Nàng cầmìmột gói đồẫăn, nở nụ)cười tỏa nắng.ɨĐám trẻ con°bâu kín xungἳquanh nàng, đứaằnào đứa nấy}cười tươi nhưļhoa nở. Dungımạo của nàngẩcực kỳ quenỹmắt.
“Đây là lầnửđầu tiên taổgặp nàng.” ThấyẫTịch Phong Hàịkhó hiểu, CốĩChung Việt giảiịthích.
“Khoảng một nămitrước phụ hoàngihỏi ta cóìthích cô nươngđnào không, taļbảo không. PhụÍhoàng bảo đãḻtìm cho taỉngười thích hợp]kế thừa vịẳtrí Hoàng Hậuđtương lai, chínhɨlà Tam tiểuổthư phủ Thừa³Tướng, tên TịchụPhong Hà.”
TịchἰPhong Hà trònỷmắt nhìn hắn,ềhóa ra TiênớĐế đã quyếtẽđịnh từ một)năm trước?
“Ta chưaắtừng gặp nàng,íkhông biết tốtìhay xấu, dungýmạo ra sao,³đương nhiên không,đồng ý. Nhưngἵta hiểu ýấphụ hoàng, chỉỡcó thể nhận,Ikhông được phépḻcự tuyệt. Sauõđó ta pháiđLan Sùng đi‹tìm hiểu nàng.ỉLan Sùng hayọquên, chỉ biếtfTam tiểu thưḹTịch gia thườngìhay cùng thịấnữ tới ẨmìHòa Lâu thưởng[trà, không nhớ)rõ khuôn mặtõcủa nàng. Taẵmuốn biết thê)tử tương laiẫcủa ta trôngổnhư thế nàoĩnên kéo Lan}Sùng tới ẨmĭHòa Lâu. Ởἵđó có mộtđđống cô nương,Itiểu thư danh°môn thế giaòmang theo thịỉnữ nhiều nhưîmây. Ta tìmẵmãi cũng khôngÏthấy người đâu.”ẳNói tới đây,ỉCố Chung Việtãnở nụ cườiịhạnh phúc.
“Ta cắmècọc ở đóèsuốt một buổi,sáng mà khôngâtìm được nàng,ùđang định rờiăđi, ai dèĮvừa ngó ra²cửa thì thấyícảnh tượng trướcămắt.”
Cố ChungÎViệt nhìn chằmìchằm bức họa,ἷlại nhìn TịchįPhong Hà.
Mấy đứaἷnhỏ này đềuìlà người dânẹkhu phố, cả¹đám quen TịchẩPhong Hà đãìlâu, náo nứcfhô “Phong Hàảtỷ tỷ, PhongừHà tỷ tỷ”ấ. Bọn nhỏíngoan ngoãn nhậnïđồ ăn TịchỡPhong Hà phát,ịlễ phép cúiịđầu tạ ơn,ĩsau đó hớnĩhở về nhà.
Chờíbọn nhỏ tảnἱđi hết, TịchếPhong Hà tặngâgói đồ ănịcuối cùng choĺcậu nhóc đứngègần đó. Cậuĭnhóc đen đúaịgầy xọp, quần²áo tả tơi,ỡrun rẩy hứngúgió lạnh. TịchiPhong Hà cởiİáo khoác củaἴmình, bọc kínặthân thể cậuênhóc, ngồi xổmÎdặn dò cậuịnhóc mấy câu,ặsau đó cùngɩChu Khinh rờiịđi.
Cố Chung Việt¸chứng kiến tấtĩcả. Hắn nhớịkỹ bóng dángịcô nương nở[nụ cười tỏaÎnắng, tựa nhưĮvầng thái dươngἶxua tan mưaĪmù tuyết rơi.
Lúcáấy hắn nghĩÍthành thân vớiẻnữ tử nhưɪvậy cũng tốt.
Bẵng}đi một thờiịgian, hay tinĩSơ Dương kếtithân với Nhịỉtiểu thư Tịch)gia. Hắn biếtịquan hệ củaảSơ Dương vớiìTịch gia, maἴxui quỷ khiếnơtới Ẩm HòaàLâu.
Con phố náoịnức rộn ràng,Ĭchiêng trống vangĩtrời. Ở trênỉlầu, Tịch PhongéHà lẳng lặngòrơi lệ. Cố°Chung Việt nghĩừnàng khóc xấu(òm, cùng làìdung mạo hoaínhường nguyệt thẹn,ìnàng cười đẹp¹hơn gấp vạnἶlần.
Cố Chung Việtἶđưa cho nàngổchiếc khăn tayjkhông biết vơ,đại ở đâu,ồai dè nhaḽđầu đáng ghétỵcòn dám cãiἴlại hắn. CốừChung Việt bựcòtức, hắn đãḷkhông chấp nhặtḽchuyện thê tử)của hắn khócἶvì nam tử³khác, thế màệnàng còn dámởmắng hắn. Hắníkhó chịu, cốỉý làm lơèTịch Phong Hà.}Lúc xuống lầu,íhắn nhớ tớiÎSơ Dương khôngãcó tiếng tămêgì nhưng chiếnἰcông hiển hách,ẹthầm nghĩ gãЇta có gìũtốt mà TịchơPhong Hà nhớĩthương gã taịlâu như vậy?
Sauỉnày thành thânĪvới Tịch PhongἱHà, hắn phátýhiện cô nhóc²này thú vịắhơn hắn tưởngḷtượng. Có lúcĬnàng thẳng thắnıtới mức làmãngười ta sợúhãi, có khiểlại ngây thơĺđáng yêu, luốngậcuống không biếtõlàm sao, khiếnôhắn càng muốnợtrêu chọc nàngĭhơn.
Hắn cũng phátịhiện tình cảmẻhắn dành choòTịch Phong Hàờngày một nhiềuỉthêm. Tình đầuἰcủa hắn traoáhết cho nàng.ìNgày hôm đóêở Hạo HảiằCác, giây phútĩTịch Phong Hàịôm hắn, phiềnénão tuyệt vọngạtrong lòng bayâbiến. Lúc đóởhắn chỉ nghĩĩhắn không muốnìrời xa nàng.
“TịchìPhong Hà, taịchưa bao giờìcoi nàng như¹muội muội. TaÎyêu nàng, nàngầlà thê tử‹duy nhất của¹ta. Ngoại trừẫnàng, trái timịta không cóἲngười khác, cũng°sẽ không baoỉgiờ xiêu lòngỉvới ai khác.”įCố Chung Việtếôm chặt TịchìPhong Hà, thìậthầm bên taiữnàng.
Tịch Phong Hàèđể mặc hắnĩôm, đôi mắtḽngấn lệ. Giâyἳphút nhìn bứcửtranh này, trái²tim nàng đã¸có đáp án.ἶMặc dù nétìvẽ bình thường,ảnhưng từng nétởmực lại chanỹchứa tình cảm.ỗTịch Phong Hàîcó thể tưởngỉtượng lúc ngồiĩvẽ Cố Chung¹Việt đang mỉmẵcười hạnh phúc,ìlời tỏ tìnhfcủa hắn khiếnútrái tim nàngýnhư rót mật.
CốởChung Việt thấyảnàng lặng imἵkhông nói gì,ĩcòn rấm rứtặkhóc, hoảng hốtÍhỏi han: “Taộdọa Hà Nhiôrồi à?”
Tịch¹Phong Hà đãứchuẩn bị sẵnècông tác tưìtưởng đề phòngêbị từ chối,Īai ngờ nàngĨlại được nhận¸món quà lớnìnhường này, saoócó thể khôngỷvui. Hiện tạiởnàng không biếtòhành động nhưĩnào cho phải.ểNàng nhẹ nhàngἷlắc đầu, bậtἲthốt: “Vậy NhiễmITiệp dư độcấthủ khuê phòngđà?”
Cố Chung Việt ngây ngốc nghe câu hỏi không đầu không đuôi của nàng, lúc phản ứng lại thì đã… cúi đầu nhắm trúng môi nàng.
Tôn Doanh thầm nghĩ cũng may còn có Lan Sùng ở bên giúp đỡ. Gã ta yên lặng lấy quyển sổ nhỏ ra, ngoáy mấy chữ: Trong trường hợp bị Hoàng Hậu đuổi ra khỏi cung, tuyệt đối không được nhắc Nhiễm Tiệp dư.
“Bệ hạ vừa mới nạp Nhiễm Tiệp dư, cả hai đang lúc nồng thắm. Nô tỳ hiểu tấm lòng bệ hạ, đêm nay không giữ người lại.”
Tịch Phong Hà bị hôn tới choáng váng, mấy phút sau mới đẩy hắn ra.
Tôn Doanh không biết bí mật của Đế Hậu. Gã ta chỉ là tiểu thái giám mới tiến cung hai, ba năm. Đáng lẽ dù có cố gắng mười năm nữa gã ta cũng không tới được đây, ai dè lại bị Lan Sùng chọn trúng. Tục ngữ nói “Gần Vua như gần cọp”, ngày nào gã ta cũng nơm nớp lo sợ, không cẩn thận nay mai bay đầu.
Cố Chung Việt có khổ không nói nên lời, nhưng cũng biết một khi Tịch Phong Hà ghen có can cũng chẳng được. Hắn cười lắc đầu, khởi giá về điện Hoành Khánh.
“Chàng làm gì thế? Ai cho phép chàng… làm chuyện đó.” Thế này nhanh quá, Tịch Phong Hà đỏ mặt.
Buổi tối, Tịch Phong Hà từ chối lời thỉnh cầu xin được ngủ lại của Cố Chung Việt. Ăn xong bữa chiều, nàng ném hắn ra ngoài.
“Tịch Phong Hà, thời điểm này mà nàng còn dám nghĩ tới chuyện khác? Rốt cuộc lòng nàng có ta không?”
Tịch Phong Hà sai Chu Khinh ngày mai sai người treo bức tranh lên.
“Treo trước đầu giường đi.” Suy nghĩ một lúc, Tịch Phong Hà đáp.
“Không… chẳng qua người ta đột nhiên nghĩ tới thôi mà…” Nhìn đôi mắt ngập lửa giận của Cố Chung Việt, Tịch Phong Hà chột dạ. Nàng thầm quyết tâm, nhào tới kéo vạt áo Cố Chung Việt, trao nụ hôn thay cho câu trả lời.
Vì cứu sống bản thân, hắn ta khuyên can mãi, rốt cuộc Cố Chung Việt cũng đồng ý để hắn ta tìm thái giám theo hầu. Hắn chỉ yêu cầu một điều: biết nhìn tình hình, nói điều nên nói. Tuy Lan Sùng cảm thấy Cố Chung Việt đang mỉa mai hắn ta, nhưng hắn ta vẫn chọn Tôn Doanh, bởi vì hắn ta cảm giác thái giám này rất dẻo miệng.
Tịch Phong Hà bị hôn tới choáng váng, mấy phút sau mới đẩy hắn ra.
Ngày ấy tuyết rơi, phố xá giăng đèn kết hoa, nữ tử mặc xiêm y đỏ rực nở nụ cười rạng rỡ. Ở trên lầu, nam tử cũng đang mỉm cười nhìn nàng. Khi đó hai người không quen biết, nhưng vận mệnh đưa đẩy dẫn lối hai con người. Chờ tới khi tuyết tan, chúng ta bên nhau trọn đời.
. . .
Ngày ấy tuyết rơi, phố xá giăng đèn kết hoa, nữ tử mặc xiêm y đỏ rực nở nụ cười rạng rỡ. Ở trên lầu, nam tử cũng đang mỉm cười nhìn nàng. Khi đó hai người không quen biết, nhưng vận mệnh đưa đẩy dẫn lối hai con người. Chờ tới khi tuyết tan, chúng ta bên nhau trọn đời.
Buổi tối, Tịch Phong Hà từ chối lời thỉnh cầu xin được ngủ lại của Cố Chung Việt. Ăn xong bữa chiều, nàng ném hắn ra ngoài.
“Bệ hạ vừa mới nạp Nhiễm Tiệp dư, cả hai đang lúc nồng thắm. Nô tỳ hiểu tấm lòng bệ hạ, đêm nay không giữ người lại.”
. . .
Cố Chung Việt có khổ không nói nên lời, nhưng cũng biết một khi Tịch Phong Hà ghen có can cũng chẳng được. Hắn cười lắc đầu, khởi giá về điện Hoành Khánh.
Từ sau khi trở về cùng Cố Chung Việt, mặt mày Tịch Phong Hà hớn hở, Chu Khinh ngầm đoán được điều gì xảy ra. Suốt một tối Tịch Phong Hà xấu hổ đỏ mặt, Chu Khinh vừa mừng vừa lo. Mừng vì rốt cuộc tiểu thư cũng được yêu thương, lo vì Tịch Phong Hà lún quá sâu. Lỡ một ngày nào đó Cố Chung Việt có mới nới cũ, nàng ta sợ Tịch Phong Hà sẽ lại thương tâm.
“Bệ hạ, người không tới chỗ Nhiễm Tiệp dư ạ? Vừa rồi Hoàng Hậu nương nương cũng…”
“Không… chẳng qua người ta đột nhiên nghĩ tới thôi mà…” Nhìn đôi mắt ngập lửa giận của Cố Chung Việt, Tịch Phong Hà chột dạ. Nàng thầm quyết tâm, nhào tới kéo vạt áo Cố Chung Việt, trao nụ hôn thay cho câu trả lời.
“Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ nghe nói trước khi vào cung Nhiễm Tiệp dư thầm thương trộm nhớ bệ hạ đã lâu. Nô tỳ đoán Tiệp dư chủ động xin được tiến cung.”
Sau này Lan Sùng mới phát hiện mình nhìn lầm, Tôn Doanh còn vạ miệng nhiều hơn cả hắn ta. Nhưng gã ta hành xử cẩn trọng, ngoại trừ điểm ấy không có chỗ nào để chê. Lan Sùng đành giữ gã ta lại dạy dỗ, miễn cho gã ta ăn nói lung tung.
Thái giám mới được điều từ Nội Vụ phủ – Tôn Doanh tò mò hỏi, nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Lan Sùng, gã ta thức thời ngậm miệng. Gã ta ngoan ngoãn theo sau hai người về điện Hoành Khánh, không dám đề cập tới Nhiễm Tiệp dư.
. . .
Tôn Doanh không biết bí mật của Đế Hậu. Gã ta chỉ là tiểu thái giám mới tiến cung hai, ba năm. Đáng lẽ dù có cố gắng mười năm nữa gã ta cũng không tới được đây, ai dè lại bị Lan Sùng chọn trúng. Tục ngữ nói “Gần Vua như gần cọp”, ngày nào gã ta cũng nơm nớp lo sợ, không cẩn thận nay mai bay đầu.
Con đường theo hầu còn dài, Tôn Doanh lẳng lặng an ủi bản thân, nhanh chóng đuổi kịp hai người Cố Chung Việt đã đi xa từ lâu.
Thật ra Lan Sùng đã chịu đủ bị Cố Chung Việt sai bảo như thái giám. Hắn ta đường đường là Ngự tiền thị vệ, bởi vì Cố Chung Việt không quen người ngoài hầu hạ nên bắt hắn ta vừa đảm đương thị vệ vừa giữ chức thái giám, đương nhiên tăng thêm bổng lộc. Nhưng hắn ta thực sự sợ hãi một ngày nào đó tỉnh giấc mình trở thành thái giám the thé nam không ra nam, nữ không ra nữ.
Vì cứu sống bản thân, hắn ta khuyên can mãi, rốt cuộc Cố Chung Việt cũng đồng ý để hắn ta tìm thái giám theo hầu. Hắn chỉ yêu cầu một điều: biết nhìn tình hình, nói điều nên nói. Tuy Lan Sùng cảm thấy Cố Chung Việt đang mỉa mai hắn ta, nhưng hắn ta vẫn chọn Tôn Doanh, bởi vì hắn ta cảm giác thái giám này rất dẻo miệng.
Cố Chung Việt ngây ngốc nghe câu hỏi không đầu không đuôi của nàng, lúc phản ứng lại thì đã… cúi đầu nhắm trúng môi nàng.
Nụ cười trên mặt Tịch Phong Hà cứng lại, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nàng coi Chu Khinh như tỷ muội, sao có thể không biết nàng ta đang lo lắng cái gì. Nàng nắm tay Chu Khinh, an ủi: “Ngươi yên tâm, cô nhóc Lý Thượng Tông không phải đối thủ của ta!”
Sau này Lan Sùng mới phát hiện mình nhìn lầm, Tôn Doanh còn vạ miệng nhiều hơn cả hắn ta. Nhưng gã ta hành xử cẩn trọng, ngoại trừ điểm ấy không có chỗ nào để chê. Lan Sùng đành giữ gã ta lại dạy dỗ, miễn cho gã ta ăn nói lung tung.
Tôn Doanh thầm nghĩ cũng may còn có Lan Sùng ở bên giúp đỡ. Gã ta yên lặng lấy quyển sổ nhỏ ra, ngoáy mấy chữ: Trong trường hợp bị Hoàng Hậu đuổi ra khỏi cung, tuyệt đối không được nhắc Nhiễm Tiệp dư.
Con đường theo hầu còn dài, Tôn Doanh lẳng lặng an ủi bản thân, nhanh chóng đuổi kịp hai người Cố Chung Việt đã đi xa từ lâu.
. . .
“Tịch Phong Hà, thời điểm này mà nàng còn dám nghĩ tới chuyện khác? Rốt cuộc lòng nàng có ta không?”
Tịch Phong Hà sai Chu Khinh ngày mai sai người treo bức tranh lên.
Thái giám mới được điều từ Nội Vụ phủ – Tôn Doanh tò mò hỏi, nhưng nhìn ánh mắt cảnh cáo của Lan Sùng, gã ta thức thời ngậm miệng. Gã ta ngoan ngoãn theo sau hai người về điện Hoành Khánh, không dám đề cập tới Nhiễm Tiệp dư.
“Treo trước đầu giường đi.” Suy nghĩ một lúc, Tịch Phong Hà đáp.
“Chàng làm gì thế? Ai cho phép chàng… làm chuyện đó.” Thế này nhanh quá, Tịch Phong Hà đỏ mặt.
Từ sau khi trở về cùng Cố Chung Việt, mặt mày Tịch Phong Hà hớn hở, Chu Khinh ngầm đoán được điều gì xảy ra. Suốt một tối Tịch Phong Hà xấu hổ đỏ mặt, Chu Khinh vừa mừng vừa lo. Mừng vì rốt cuộc tiểu thư cũng được yêu thương, lo vì Tịch Phong Hà lún quá sâu. Lỡ một ngày nào đó Cố Chung Việt có mới nới cũ, nàng ta sợ Tịch Phong Hà sẽ lại thương tâm.
“Hoàng Hậu nương nương, nô tỳ nghe nói trước khi vào cung Nhiễm Tiệp dư thầm thương trộm nhớ bệ hạ đã lâu. Nô tỳ đoán Tiệp dư chủ động xin được tiến cung.”
“Bệ hạ, người không tới chỗ Nhiễm Tiệp dư ạ? Vừa rồi Hoàng Hậu nương nương cũng…”
Nụ cười trên mặt Tịch Phong Hà cứng lại, nhưng rất nhanh lấy lại bình tĩnh. Nàng coi Chu Khinh như tỷ muội, sao có thể không biết nàng ta đang lo lắng cái gì. Nàng nắm tay Chu Khinh, an ủi: “Ngươi yên tâm, cô nhóc Lý Thượng Tông không phải đối thủ của ta!”
Chu Khinh: Ý nô tỳ đâu phải vậy…
Chu Khinh: Ý nô tỳ đâu phải vậy…
Nhưng Chu Khinh biết Tịch Phong Hà đã hiểu ý nàng ta. Hai người đùa giỡn một lúc, thân quen đã lâu, có chút chuyện không cần nói đôi bên đều hiểu.