Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 28

Chương 28

Người duy nhất trên đời này chảy chung dòng máu với hắn

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Điện Hoành Khánh rộn ràng tấp nập. Các đại thần nghe tin vây chặt như nêm cối, mỗi người một ý kiến về chuyện Lực Thanh cầu thân Trưởng Công Chúa.

Người chủ chiến, đương nhiên cũng có kẻ cầu hòa.

“Công Chúa An Bình là Trưởng Công Chúa duy nhất của Đại Hoằng. Sao có thể hạ mình gả cho nhãi ranh Lạc Tang được! Hành động này của Lạc Tang không khác nào coi thường Đại Hoằng chúng ta. Hoàng Thượng, người tuyệt đối không được đồng ý!”

“Hoàng Thưng, xưa nay LcThanh và ĐiHong gi miđquan h thânЇtình. Nếu khôngđng ý, e{là s tnthương ln nhau.ãB lc LciThanh âm mưuđã lâu, nóiïkhông chng đâyjlà cái c,tuyt giao ĐiHong. Thm chíjbn chúng cònngm ngm tuyênìchuyến vi chúngta, đến lúcđó

Thì sao?ЇĐi Hong mênh¸mông rng ln,binh lc mnhm, chng lphi s mtLc Thanh béăbng cái lmũi à!”

“Myĩnăm nay LcúThanh thâu tóm}các b lclân cn, cóɩth coi làb lc mnhİnht Bc Cương.Dân Lc ThanhЇhiếu chiến, nếuhai quân đánhếnhau, chưa chcĐi Hong đãïnm đưc phnthng, có khicòn liên lydân chúng! Bh, ngưi phiĩsuy nghĩ cnthn!”

“…

CùChung Vit khôngnói nên câu.èĐương nhiên hnómun trc tiếpt chi sthn Lc Thanh,ínhưng đúng như¸bn h nói,hai nưc giao¸chiến, dân chúngògánh tai ương.õLà mt QuânVương, hn phiđt dân chúngílên đu. Nhưngíngưi y làɩt t rutca hn, ngưiđduy nht trênôđi này chychung dòng máuvi hn.

C ChungĩVit lon càocào, hn nngĬn th dàiđng lên. Chúngâthn lp tcɩim bt, hơnmưi ánh mtɨtrông mong hnra quyết đnh.

Chúngăái khanh luixung trưc đi.áCh trm vàìCông Chúa AnBình bàn bcăxong s raquyết đnh sau.”ú

“Hoàng Thưng… Mingưi xôn xao,Îcó ngưi đnhkhuyên tiếp.

Lui xung!”ưC Chung Vitquát.

Chúng thn haiĪmt nhìn nhau,mt lúc sauɪcung kính riìđi. C ChungVit mt mingi phch xungghế, ngng đuĭnhìn trn nhà,ôlm bm: “Phãhoàng, con nênľlàm thế nàobây gi

.ì. .

Đ hicung cn điļqua ph TrưngMinh. Xe ngaľđi đưc nađưng, C ChungKhanh nhìn Cm]Quân vây đykhách điếm, ngayīc Sơ Dươngcũng canh giľtrưc ca.

“Dng xe!”C Chung Khanhékhó hiu, bìnhtĩnh xung xe.įNàng y đi(ti trưc mtSơ Dương, SơôDương nhìn thyìnàng y, ngưngánghu hành l.

Ngàyy Sơ Dươngt chi khôngĩmun làm phòmã ca CīChung Khanh, đngnghĩa hn tacũng biết tâmtư nàng y.IMi ln gpli C ChungKhanh, hn taluôn cúi đulng tránh, nóichưa đưc mycâu đã lyíc ri đi.èBi vì chuynđnày mà C°Chung Khanh tng)bun ru mtthi gian dài,ĩnhưng hin tinàng y đãbuông xung. Nàng¸y thoi mái³cưi nói: “TưngâQuân Sơ DươngĬs gì? Ngàiĩyên tâm, bncung s khôngníu kéo. Ngàiícũng đng trnítránh bn cungİnhư vy.”

SơòDương cúi đu,chm chm đáp:Vi thn khôngdám.”

C ChungíKhanh thm nghĩ,đúng là đuíg, thế mànàng y liìthích dáng vïnày ca hnta. C ChungɨKhanh cưi giu,li hi: “Vìsao Tưng Quânìvà Cm Quân)li đây,ìxy ra chuyngì à?”

“…Bêntrong là sthn Lc Thanh.B h mnhvi thn boìv bn h.”Sơ Dương cúiđu, không dámnhìn thng CChung Khanh.

Lc Thanh?Bn h đếnĬđây làm gì?”àC Chung Khanhkhó hiu, lihi.

Sơ Dương nghiêngđu không đáp.C Chung Khanhcm giác đưcgì đó, nhưngmày nhìn SơɩDương.

“Sơ Dương, nóiĬcho bn cungóbiết bn hĩti làm gì?”

Sơ Dương thdài, “Bm CôngơChúa… bn hũbn h ticu thân.”

.]. .

Ri khiòTúy Hoa Lâu,ĩTch Phong Hàèlp tc tiúđin Hoành Khánh.ìTriu thn vnđang ngh s,nàng không tinĬvào, đành phinán li đinQuy Ng ch.ľKhó khăn lmchúng thn mióđi, Tôn Doanh°li ti báoC Chung Khanhđã v, đangnói chuyn viĬC Chung Vit.đCũng không biếtíbn h nóicái gì, TônĬDoanh ch boTch Phong Hàđi thêm mtlúc na.

“Có vb h rt)tc gin. Nôítài đng ưbên ngoài cũngĬnghe thy tiếng²b h.” TônDoanh đáp. Huh C ChungVit mt thiɪgian, đây làìln đu tiêngã ta thyHoàng Thưng đángs như vy.

TchPhong Hà thpĭthm không yên,í trong phòngđi ti điIlui, lòng nóngènhư thiêu đt.Trưc mt nàngC Chung Vitmt dày vôáli, nhưng hnīlà Hoàng Đếtt. Hn vàĬph thân hnéging nhau, đuúmt lòng vìÏdân. Hin tiĩtình hình riįren, nàng svì t tC Chung Vits làm điugì đó ccɩđoan, càng khiếnênàng lo lnglà… nàng cmgiác C ChungăKhanh s đngīý ti LcìThanh.

. . .

ĐinHoành Khánh.

Không đưc,Ít không đưcđi!” C ChungVit ni trnlôi đình, khôngõgi ni chútbình tĩnh.

Hn đãvch kế sáchhoàn ho, nếuC Chung Khanhíkhông mun, chodù b triuthn chèn ép,hn cũng sìt chi LcɨThanh. Hn tuyt°đi không épđung C ChungKhanh. Thm chíhn còn chunãb sai SơDương hành đngútrưc, khng chếãs thn LcéThanh, đng thicnh cáo bn¸chúng.

Nhưng Cố Chung Khanh vừa về, bình thản đáp: “Tỷ đồng ý.”

Cho tới khi gặp Tịch Phong Hà, hắn tìm thấy chân trời mới.

“Nếu tỷ muốn gả, trong kinh không thiếu nam tử văn võ song toàn. Nào là lão Nhị nhà Trần Thái Úy giỏi võ, đích tôn Tôn Thái phó phong lưu anh tuấn, một bụng văn chương, đến cả Lý Trình Tiên nhà Lý Sùng cũng tốt hơn Lạc Tang Mạt Nhĩ gấp vạn lần!”

Cố Chung Việt không rõ vì sao a tỷ đồng ý, nhưng hắn cố chấp tin tưởng đây không phải nguyện vọng của Cố Chung Khanh.

Nhưng rồi hắn phát hiện tỷ tỷ không dịu dàng ôn hòa giống như trong tưởng tượng.

Cố Chung Khanh nói: “Sao nào? Không phải đệ bảo tỷ quyết định sao? Giờ tỷ đang quyết định đó thôi.”

Sau này Cố Chung Việt học được câu “Trưởng tỷ như mẹ”. Dù không có mẫu thân, hắn vẫn nhận đầy đủ tình yêu thương.

A tỷ của hắn là Công Chúa tôn quý nhất thế gian, vinh sủng muốn gì được nấy.Khi đó phụ hoàng và a tỷ là thân nhân duy nhất của hắn.

“Tỷ có biết Lực Thanh là nơi như thế nào không! Tỷ có biết Bắc Cương ra sao không! Tỷ có biết Lạc Tang Mạt Nhĩ là người như thế nào không! Đến cả mặt hắn ta tỷ cũng không biết!”

Thấy đệ đệ rối rắm, Cố Chung Khanh phì cười: “Đệ yên tâm, tỷ sẽ không nói với đệ muội. Hiện tại Sơ Dương và Sơ phu nhân hạnh phúc. Tỷ cũng nghĩ thông, chẳng qua lúc đó tỷ lo sợ không đâu mà thôi.”

“Trước khi gả cho đệ, đệ muội cũng đâu biết mặt đệ?” Cố Chung Khanh phản bác, giống như không biết Bắc Cương cách kinh đô ngàn dặm.

“Trước khi gả cho đệ, đệ muội cũng đâu biết mặt đệ?” Cố Chung Khanh phản bác, giống như không biết Bắc Cương cách kinh đô ngàn dặm.

“Chuyện này chẳng liên quan!” Tuy Tịch Phong Hà không biết mặt hắn, nhưng hai người từng gặp nhau. Huống chi lúc đó hắn có ấn tượng tốt với Tịch Phong Hà, còn hiện tại bọn họ hoàn toàn không biết Lạc Tang Mạt Nhĩ là người như thế nào.

“Mẫu hậu dạy cho tỷ đấy.”

“Việt Nhi.” Cố Chung Khanh nhìn thấu suy nghĩ Cố Chung Việt, nói: “Tỷ thật lòng xin lỗi chuyện ở hành cung.”

“Không quan trọng. Sớm muộn gì tỷ cũng phải gả đi, ai cũng như nhau cả thôi.” Cố Chung Khanh mặc kệ lửa giận của đệ đệ, nhàn nhã uống hớp trà.

“Việt Nhi à, để tỷ đi đi. Chỉ cần một mình tỷ có thể giải quyết rất nhiều chuyện. Đừng để dân chúng gánh vác được không?” Cố Chung Khanh mỉm cười. Cố Chung Việt hoảng hốt, phảng phất như nhìn thấy mẫu thân, cho dù đến cả hình dáng mẫu thân như thế nào hắn cũng không biết.

Rõ ràng Cố Chung Khanh không lớn hơn hắn bao nhiêu, thế mà đã ra dáng người lớn chăm sóc hắn. Cố Chung Việt không muốn vú nuôi bón cơm, Cố Chung Khanh tự mình bón cho hắn. Buổi tối Cố Chung Việt không ngủ được, Cố Chung Khanh ngồi bên hát khúc đồng dao.

“Nếu tỷ muốn gả, trong kinh không thiếu nam tử văn võ song toàn. Nào là lão Nhị nhà Trần Thái Úy giỏi võ, đích tôn Tôn Thái phó phong lưu anh tuấn, một bụng văn chương, đến cả Lý Trình Tiên nhà Lý Sùng cũng tốt hơn Lạc Tang Mạt Nhĩ gấp vạn lần!”

“Không quan trọng. Sớm muộn gì tỷ cũng phải gả đi, ai cũng như nhau cả thôi.” Cố Chung Khanh mặc kệ lửa giận của đệ đệ, nhàn nhã uống hớp trà.

Thời điểm hắn không ở bên, Cố Chung Khanh cực kỳ lạnh lùng. Thỉnh thoảng Cố Chung Việt sẽ thấy a tỷ lẳng lặng ngồi ở Ngự Hoa Viên, vẻ mặt người sống chớ tới gần. Hắn cũng biết tính tình a tỷ không tốt, cực kỳ cố chấp.

“Thế có ích gì? Ta gả cho bọn họ, sứ thần Lực Thanh sẽ cam nguyện rời đi sao? Nếu Lực Thanh dấy binh…”

Cố Chung Việt bỗng nhớ tới thời ấu thơ Cố Chung Khanh chăm sóc hắn. Khi đó Cố Thịnh chìm trong đau thương, không rảnh quan tâm tiểu Hoàng Tử, lúc đó hắn đã bắt đầu biết suy nghĩ.

“Cùng lắm thì chiến, tướng sĩ Đại Hoằng sẵn sàng đấu với bọn chúng tới cùng.”

“Cùng lắm thì chiến, tướng sĩ Đại Hoằng sẵn sàng đấu với bọn chúng tới cùng.”

“Đệ có nghĩ tới việc nếu Lực Thanh và Đại Hoằng khai chiến, dân chúng biên giới Bắc Cương sẽ như thế nào không?” Cố Chung Khanh nghiêm giọng.

“Mẫu hậu là người dịu dàng nhất thế gian…”

“…”

Cố Chung Việt không rõ vì sao a tỷ đồng ý, nhưng hắn cố chấp tin tưởng đây không phải nguyện vọng của Cố Chung Khanh.

“Việt Nhi.” Cố Chung Khanh dịu dàng nhìn hắn, “Đệ trưởng thành rồi, không còn trẻ con nữa. Đệ là Hoàng Đế, phải biết yêu thương dân chúng.”

Nhưng vậy thì sao? Ở trước mặt hắn và phụ hoàng, a tỷ vẫn luôn mỉm cười là được.

Cố Chung Việt bỗng nhớ tới thời ấu thơ Cố Chung Khanh chăm sóc hắn. Khi đó Cố Thịnh chìm trong đau thương, không rảnh quan tâm tiểu Hoàng Tử, lúc đó hắn đã bắt đầu biết suy nghĩ.

“A tỷ…”

Rõ ràng Cố Chung Khanh không lớn hơn hắn bao nhiêu, thế mà đã ra dáng người lớn chăm sóc hắn. Cố Chung Việt không muốn vú nuôi bón cơm, Cố Chung Khanh tự mình bón cho hắn. Buổi tối Cố Chung Việt không ngủ được, Cố Chung Khanh ngồi bên hát khúc đồng dao.

“Mậu hậu trông như thế nào ạ?” Hai mắt Cố Chung Việt to tròn, lông mi cong dài chớp chớp nhìn Cố Chung Khanh.

“Mẫu hậu dạy cho tỷ đấy.”

“Mậu hậu trông như thế nào ạ?” Hai mắt Cố Chung Việt to tròn, lông mi cong dài chớp chớp nhìn Cố Chung Khanh.

“Thế có ích gì? Ta gả cho bọn họ, sứ thần Lực Thanh sẽ cam nguyện rời đi sao? Nếu Lực Thanh dấy binh…”

“Mẫu hậu là người dịu dàng nhất thế gian…”

Cố Chung Việt hơi khó chịu. Hắn biết Sơ Dương có tình cảm với Tịch Phong Hà, nhưng lúc đó chỉ suy đoán, hiện tại lại bị chứng thực, hắn thực sự không biết làm sao. Nếu Tịch Phong Hà biết, nàng sẽ nghĩ gì…

Sau này Cố Chung Việt học được câu “Trưởng tỷ như mẹ”. Dù không có mẫu thân, hắn vẫn nhận đầy đủ tình yêu thương.

Nhưng rồi hắn phát hiện tỷ tỷ không dịu dàng ôn hòa giống như trong tưởng tượng.

“Việt Nhi.” Cố Chung Khanh dịu dàng nhìn hắn, “Đệ trưởng thành rồi, không còn trẻ con nữa. Đệ là Hoàng Đế, phải biết yêu thương dân chúng.”

Thời điểm hắn không ở bên, Cố Chung Khanh cực kỳ lạnh lùng. Thỉnh thoảng Cố Chung Việt sẽ thấy a tỷ lẳng lặng ngồi ở Ngự Hoa Viên, vẻ mặt người sống chớ tới gần. Hắn cũng biết tính tình a tỷ không tốt, cực kỳ cố chấp.

Nhưng vậy thì sao? Ở trước mặt hắn và phụ hoàng, a tỷ vẫn luôn mỉm cười là được.

A tỷ của hắn là Công Chúa tôn quý nhất thế gian, vinh sủng muốn gì được nấy.
Khi đó phụ hoàng và a tỷ là thân nhân duy nhất của hắn.

Cho tới khi gặp Tịch Phong Hà, hắn tìm thấy chân trời mới.

Hắn giận a tỷ cố ý châm ngòi mối quan hệ của hắn với nàng, nhưng dù sao đó cũng là a tỷ của hắn. Hắn không nỡ nặng lời, chẳng qua không thân thiết như trước kia mà thôi.

“Tỷ có biết Lực Thanh là nơi như thế nào không! Tỷ có biết Bắc Cương ra sao không! Tỷ có biết Lạc Tang Mạt Nhĩ là người như thế nào không! Đến cả mặt hắn ta tỷ cũng không biết!”

“Đệ có nghĩ tới việc nếu Lực Thanh và Đại Hoằng khai chiến, dân chúng biên giới Bắc Cương sẽ như thế nào không?” Cố Chung Khanh nghiêm giọng.

“Việt Nhi.” Cố Chung Khanh nhìn thấu suy nghĩ Cố Chung Việt, nói: “Tỷ thật lòng xin lỗi chuyện ở hành cung.”

Cố Chung Việt ngạc nhiên nhìn nàng ấy, “A tỷ, đệ không trách tỷ.”

“Tỷ biết. Nhưng đúng là lúc ấy tỷ không thích Tịch Phong Hà.” Cố Chung Khanh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Oán hận thì đúng hơn. Mặc dù tỷ thích Sơ Dương, nhưng tỷ chưa tới mức cứng đầu gả cho chàng. Tỷ chỉ mong chàng cưới được người mình yêu, sống một đời hạnh phúc. Tịch Túc Vũ không phải người chàng mong muốn. Ban đầu người chàng xin phụ hoàng chỉ hôn là thanh mai trúc mã của chàng, Tịch Tam tiểu thư Tịch Phong Hà. Phụ hoàng lại nói Tam tiểu thư phải gả cho đệ. Ngày ấy tỷ nấp trong điện, nhìn thấy chàng im lặng hồi lâu, lâu tới mức đôi chân tỷ tê rần, mới nghe thấy chàng nói tên Tịch Túc Vũ. Lúc ấy tỷ đau đớn khôn nguôi, cho dù chàng không muốn cưới tỷ, cưới được người mình yêu cũng là chuyện tốt. Nhưng chàng lại cam nguyện lui bước chọn Tịch Túc Vũ, có lẽ do nàng ấy là tỷ tỷ Tịch Phong Hà. Tỷ biết đây là quyết định của phụ hoàng, phụ hoàng vì chúng ta, vì đệ, vậy nên tỷ chỉ có thể oán hận Tịch Phong Hà. Nếu nàng ta không phải đích nữ, có lẽ Sơ Dương đã được hạnh phúc.”

“Tỷ biết. Nhưng đúng là lúc ấy tỷ không thích Tịch Phong Hà.” Cố Chung Khanh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Oán hận thì đúng hơn. Mặc dù tỷ thích Sơ Dương, nhưng tỷ chưa tới mức cứng đầu gả cho chàng. Tỷ chỉ mong chàng cưới được người mình yêu, sống một đời hạnh phúc. Tịch Túc Vũ không phải người chàng mong muốn. Ban đầu người chàng xin phụ hoàng chỉ hôn là thanh mai trúc mã của chàng, Tịch Tam tiểu thư Tịch Phong Hà. Phụ hoàng lại nói Tam tiểu thư phải gả cho đệ. Ngày ấy tỷ nấp trong điện, nhìn thấy chàng im lặng hồi lâu, lâu tới mức đôi chân tỷ tê rần, mới nghe thấy chàng nói tên Tịch Túc Vũ. Lúc ấy tỷ đau đớn khôn nguôi, cho dù chàng không muốn cưới tỷ, cưới được người mình yêu cũng là chuyện tốt. Nhưng chàng lại cam nguyện lui bước chọn Tịch Túc Vũ, có lẽ do nàng ấy là tỷ tỷ Tịch Phong Hà. Tỷ biết đây là quyết định của phụ hoàng, phụ hoàng vì chúng ta, vì đệ, vậy nên tỷ chỉ có thể oán hận Tịch Phong Hà. Nếu nàng ta không phải đích nữ, có lẽ Sơ Dương đã được hạnh phúc.”

Cố Chung Việt ngạc nhiên nhìn nàng ấy, “A tỷ, đệ không trách tỷ.”

Cố Chung Việt hơi khó chịu. Hắn biết Sơ Dương có tình cảm với Tịch Phong Hà, nhưng lúc đó chỉ suy đoán, hiện tại lại bị chứng thực, hắn thực sự không biết làm sao. Nếu Tịch Phong Hà biết, nàng sẽ nghĩ gì…

Thấy đệ đệ rối rắm, Cố Chung Khanh phì cười: “Đệ yên tâm, tỷ sẽ không nói với đệ muội. Hiện tại Sơ Dương và Sơ phu nhân hạnh phúc. Tỷ cũng nghĩ thông, chẳng qua lúc đó tỷ lo sợ không đâu mà thôi.”

Hắn giận a tỷ cố ý châm ngòi mối quan hệ của hắn với nàng, nhưng dù sao đó cũng là a tỷ của hắn. Hắn không nỡ nặng lời, chẳng qua không thân thiết như trước kia mà thôi.

“A tỷ…”

“Việt Nhi à, để tỷ đi đi. Chỉ cần một mình tỷ có thể giải quyết rất nhiều chuyện. Đừng để dân chúng gánh vác được không?” Cố Chung Khanh mỉm cười. Cố Chung Việt hoảng hốt, phảng phất như nhìn thấy mẫu thân, cho dù đến cả hình dáng mẫu thân như thế nào hắn cũng không biết.

Hắn im lặng một lúc, nghẹn ngào đáp: “Vâng…”

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!