Chương 28
Người duy nhất trên đời này chảy chung dòng máu với hắn
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Điện Hoành Khánh rộn ràng tấp nập. Các đại thần nghe tin vây chặt như nêm cối, mỗi người một ý kiến về chuyện Lực Thanh cầu thân Trưởng Công Chúa.
Người chủ chiến, đương nhiên cũng có kẻ cầu hòa.
“Công Chúa An Bình là Trưởng Công Chúa duy nhất của Đại Hoằng. Sao có thể hạ mình gả cho nhãi ranh Lạc Tang được! Hành động này của Lạc Tang không khác nào coi thường Đại Hoằng chúng ta. Hoàng Thượng, người tuyệt đối không được đồng ý!”
“Hoàng Thượng, xưa nay LựcổThanh và ĐạiỵHoằng giữ mốiđquan hệ thânЇtình. Nếu khôngỉđồng ý, e{là sẽ tổnểthương lẫn nhau.ãBộ lạc LựciThanh âm mưuἶđã lâu, nóiïkhông chừng đâyjlà cái cớ,tuyệt giao ĐạiềHoằng. Thậm chíjbọn chúng cònỡngấm ngầm tuyênìchuyến với chúngủta, đến lúcẫđó…”
“Thì sao?ЇĐại Hoằng mênh¸mông rộng lớn,ịbinh lực mạnhịmẽ, chẳng lẽịphải sợ mộtỗLực Thanh béăbằng cái lỗỉmũi à!”
“Mấyĩnăm nay LựcúThanh thâu tóm}các bộ lạcḻlân cận, cóɩthể coi làἷbộ lạc mạnhİnhất Bắc Cương.ỉDân Lực ThanhЇhiếu chiến, nếuựhai quân đánhếnhau, chưa chắcḻĐại Hoằng đãïnắm được phầnớthắng, có khiảcòn liên lụyằdân chúng! Bệịhạ, người phảiĩsuy nghĩ cẩnễthận!”
“…”
CốùChung Việt khôngἲnói nên câu.èĐương nhiên hắnómuốn trực tiếpẵtừ chối sứễthần Lực Thanh,ínhưng đúng như¸bọn họ nói,ἷhai nước giao¸chiến, dân chúngògánh tai ương.õLà một QuânềVương, hắn phảiầđặt dân chúngílên đầu. Nhưngíngười ấy làɩtỷ tỷ ruộtỉcủa hắn, ngườiđduy nhất trênôđời này chảyἵchung dòng máuữvới hắn.
Cố ChungĩViệt loạn càoệcào, hắn nặngĬnề thở dàiửđứng lên. Chúngâthần lập tứcɩim bặt, hơnἱmười ánh mắtɨtrông mong hắnịra quyết định.
“Chúngăái khanh luiḷxuống trước đi.áChờ trẫm vàìCông Chúa AnễBình bàn bạcăxong sẽ raễquyết định sau.”ú
“Hoàng Thượng…” Mọiỗngười xôn xao,Îcó người địnhựkhuyên tiếp.
“Lui xuống!”ưCố Chung Việtậquát.
Chúng thần haiĪmặt nhìn nhau,ẳmột lúc sauɪcung kính rờiìđi. Cố ChungậViệt mệt mỏiổngồi phịch xuốngờghế, ngẩng đầuĭnhìn trần nhà,ôlẩm bẩm: “Phụãhoàng, con nênľlàm thế nàoἷbây giờ…”
.ì. .
Để hồiằcung cần điļqua phố TrườngắMinh. Xe ngựaľđi được nửaứđường, Cố ChungỵKhanh nhìn Cấm]Quân vây đầyẵkhách điếm, ngayīcả Sơ Dươngἲcũng canh giữľtrước cửa.
“Dừng xe!”ἶCố Chung Khanhékhó hiểu, bìnhễtĩnh xuống xe.įNàng ấy đi(tới trước mặtỳSơ Dương, SơôDương nhìn thấyìnàng ấy, ngượngánghịu hành lễ.
Ngàyỷấy Sơ Dươngểtừ chối khôngĩmuốn làm phòầmã của CốīChung Khanh, đồngỵnghĩa hắn taốcũng biết tâmởtư nàng ấy.IMỗi lần gặpἶlại Cố ChungệKhanh, hắn taḻluôn cúi đầuụlảng tránh, nóiịchưa được mấyẩcâu đã lấyícớ rời đi.èBởi vì chuyệnđnày mà Cố°Chung Khanh từng)buồn rầu mộtừthời gian dài,ĩnhưng hiện tạiỗnàng ấy đãἰbuông xuống. Nàng¸ấy thoải mái³cười nói: “TướngâQuân Sơ DươngĬsợ gì? Ngàiĩyên tâm, bổnổcung sẽ khôngỉníu kéo. Ngàiícũng đừng trốnítránh bổn cungİnhư vậy.”
SơòDương cúi đầu,ổchầm chậm đáp:ỉ“Vi thần khôngỹdám.”
Cố ChungíKhanh thầm nghĩ,ễđúng là đầuígỗ, thế màềnàng ấy lạiìthích dáng vẻïnày của hắnộta. Cố ChungɨKhanh cười giễu,ễlại hỏi: “Vìỗsao Tướng Quânìvà Cấm Quân)lại ở đây,ìxảy ra chuyệnẫgì à?”
“…Bênẫtrong là sứủthần Lực Thanh.ịBệ hạ mệnhẽvi thần bảoìvệ bọn họ.”ầSơ Dương cúiẩđầu, không dámịnhìn thẳng CốịChung Khanh.
“Lực Thanh?ỉBọn họ đếnĬđây làm gì?”àCố Chung Khanhộkhó hiểu, lạiỏhỏi.
Sơ Dương nghiêng‹đầu không đáp.ẻCố Chung Khanhụcảm giác đượcạgì đó, nhướngἵmày nhìn SơɩDương.
“Sơ Dương, nóiĬcho bổn cungóbiết bọn họĩtới làm gì?”ỉ
Sơ Dương thởἱdài, “Bẩm CôngơChúa… bọn họ…ũbọn họ tớiỗcầu thân.”
.]. .
Rời khỏiòTúy Hoa Lâu,ĩTịch Phong Hàèlập tức tớiúđiện Hoành Khánh.ìTriều thần vẫnẫđang nghị sự,ẹnàng không tiệnĬvào, đành phảiịnán lại điệnộQuy Ngữ chờ.ľKhó khăn lắmụchúng thần mớióđi, Tôn Doanh°lại tới báoἲCố Chung Khanhἰđã về, đang‹nói chuyện vớiĬCố Chung Việt.đCũng không biếtíbọn họ nóiừcái gì, TônĬDoanh chỉ bảoỵTịch Phong Hàỷđợi thêm mộtἵlúc nữa.
“Có vẻỵbệ hạ rất)tức giận. Nôítài đứng ởưbên ngoài cũngĬnghe thấy tiếng²bệ hạ.” TônờDoanh đáp. Hầuớhạ Cố ChungỉViệt một thờiɪgian, đây làìlần đầu tiênẩgã ta thấyợHoàng Thượng đángἴsợ như vậy.
TịchἴPhong Hà thấpĭthỏm không yên,íở trong phòngḹđi tới điIlui, lòng nóngènhư thiêu đốt.ịTrước mặt nàngầCố Chung Việtỉmặt dày vôálại, nhưng hắnīlà Hoàng Đếừtốt. Hắn vàĬphụ thân hắnégiống nhau, đềuúmột lòng vìÏdân. Hiện tạiĩtình hình rốiįren, nàng sợỉvì tỷ tỷḹCố Chung Việtọsẽ làm điềuẫgì đó cựcɩđoan, càng khiếnênàng lo lắngἱlà… nàng cảmỉgiác Cố ChungăKhanh sẽ đồngīý tới LựcìThanh.
. . .
ĐiệnạHoành Khánh.
“Không được,Ítỷ không đượcểđi!” Cố ChungựViệt nổi trậnỉlôi đình, khôngõgiữ nổi chútịbình tĩnh.
Hắn đãỉvạch kế sáchầhoàn hảo, nếuḹCố Chung Khanhíkhông muốn, choἵdù bị triềuởthần chèn ép,ầhắn cũng sẽìtừ chối LựcɨThanh. Hắn tuyệt°đối không épđuổng Cố ChungỏKhanh. Thậm chíểhắn còn chuẩnãbị sai SơểDương hành độngútrước, khống chếãsứ thần LựcéThanh, đồng thờiảcảnh cáo bọn¸chúng.
Nhưng Cố Chung Khanh vừa về, bình thản đáp: “Tỷ đồng ý.”
Cho tới khi gặp Tịch Phong Hà, hắn tìm thấy chân trời mới.
“Nếu tỷ muốn gả, trong kinh không thiếu nam tử văn võ song toàn. Nào là lão Nhị nhà Trần Thái Úy giỏi võ, đích tôn Tôn Thái phó phong lưu anh tuấn, một bụng văn chương, đến cả Lý Trình Tiên nhà Lý Sùng cũng tốt hơn Lạc Tang Mạt Nhĩ gấp vạn lần!”
Cố Chung Việt không rõ vì sao a tỷ đồng ý, nhưng hắn cố chấp tin tưởng đây không phải nguyện vọng của Cố Chung Khanh.
Nhưng rồi hắn phát hiện tỷ tỷ không dịu dàng ôn hòa giống như trong tưởng tượng.
Cố Chung Khanh nói: “Sao nào? Không phải đệ bảo tỷ quyết định sao? Giờ tỷ đang quyết định đó thôi.”
Sau này Cố Chung Việt học được câu “Trưởng tỷ như mẹ”. Dù không có mẫu thân, hắn vẫn nhận đầy đủ tình yêu thương.
A tỷ của hắn là Công Chúa tôn quý nhất thế gian, vinh sủng muốn gì được nấy.Khi đó phụ hoàng và a tỷ là thân nhân duy nhất của hắn.
“Tỷ có biết Lực Thanh là nơi như thế nào không! Tỷ có biết Bắc Cương ra sao không! Tỷ có biết Lạc Tang Mạt Nhĩ là người như thế nào không! Đến cả mặt hắn ta tỷ cũng không biết!”
Thấy đệ đệ rối rắm, Cố Chung Khanh phì cười: “Đệ yên tâm, tỷ sẽ không nói với đệ muội. Hiện tại Sơ Dương và Sơ phu nhân hạnh phúc. Tỷ cũng nghĩ thông, chẳng qua lúc đó tỷ lo sợ không đâu mà thôi.”
“Trước khi gả cho đệ, đệ muội cũng đâu biết mặt đệ?” Cố Chung Khanh phản bác, giống như không biết Bắc Cương cách kinh đô ngàn dặm.
“Trước khi gả cho đệ, đệ muội cũng đâu biết mặt đệ?” Cố Chung Khanh phản bác, giống như không biết Bắc Cương cách kinh đô ngàn dặm.
“Chuyện này chẳng liên quan!” Tuy Tịch Phong Hà không biết mặt hắn, nhưng hai người từng gặp nhau. Huống chi lúc đó hắn có ấn tượng tốt với Tịch Phong Hà, còn hiện tại bọn họ hoàn toàn không biết Lạc Tang Mạt Nhĩ là người như thế nào.
“Mẫu hậu dạy cho tỷ đấy.”
“Việt Nhi.” Cố Chung Khanh nhìn thấu suy nghĩ Cố Chung Việt, nói: “Tỷ thật lòng xin lỗi chuyện ở hành cung.”
“Không quan trọng. Sớm muộn gì tỷ cũng phải gả đi, ai cũng như nhau cả thôi.” Cố Chung Khanh mặc kệ lửa giận của đệ đệ, nhàn nhã uống hớp trà.
“Việt Nhi à, để tỷ đi đi. Chỉ cần một mình tỷ có thể giải quyết rất nhiều chuyện. Đừng để dân chúng gánh vác được không?” Cố Chung Khanh mỉm cười. Cố Chung Việt hoảng hốt, phảng phất như nhìn thấy mẫu thân, cho dù đến cả hình dáng mẫu thân như thế nào hắn cũng không biết.
Rõ ràng Cố Chung Khanh không lớn hơn hắn bao nhiêu, thế mà đã ra dáng người lớn chăm sóc hắn. Cố Chung Việt không muốn vú nuôi bón cơm, Cố Chung Khanh tự mình bón cho hắn. Buổi tối Cố Chung Việt không ngủ được, Cố Chung Khanh ngồi bên hát khúc đồng dao.
“Nếu tỷ muốn gả, trong kinh không thiếu nam tử văn võ song toàn. Nào là lão Nhị nhà Trần Thái Úy giỏi võ, đích tôn Tôn Thái phó phong lưu anh tuấn, một bụng văn chương, đến cả Lý Trình Tiên nhà Lý Sùng cũng tốt hơn Lạc Tang Mạt Nhĩ gấp vạn lần!”
“Không quan trọng. Sớm muộn gì tỷ cũng phải gả đi, ai cũng như nhau cả thôi.” Cố Chung Khanh mặc kệ lửa giận của đệ đệ, nhàn nhã uống hớp trà.
Thời điểm hắn không ở bên, Cố Chung Khanh cực kỳ lạnh lùng. Thỉnh thoảng Cố Chung Việt sẽ thấy a tỷ lẳng lặng ngồi ở Ngự Hoa Viên, vẻ mặt người sống chớ tới gần. Hắn cũng biết tính tình a tỷ không tốt, cực kỳ cố chấp.
“Thế có ích gì? Ta gả cho bọn họ, sứ thần Lực Thanh sẽ cam nguyện rời đi sao? Nếu Lực Thanh dấy binh…”
Cố Chung Việt bỗng nhớ tới thời ấu thơ Cố Chung Khanh chăm sóc hắn. Khi đó Cố Thịnh chìm trong đau thương, không rảnh quan tâm tiểu Hoàng Tử, lúc đó hắn đã bắt đầu biết suy nghĩ.
“Cùng lắm thì chiến, tướng sĩ Đại Hoằng sẵn sàng đấu với bọn chúng tới cùng.”
“Cùng lắm thì chiến, tướng sĩ Đại Hoằng sẵn sàng đấu với bọn chúng tới cùng.”
“Đệ có nghĩ tới việc nếu Lực Thanh và Đại Hoằng khai chiến, dân chúng biên giới Bắc Cương sẽ như thế nào không?” Cố Chung Khanh nghiêm giọng.
“Mẫu hậu là người dịu dàng nhất thế gian…”
“…”
Cố Chung Việt không rõ vì sao a tỷ đồng ý, nhưng hắn cố chấp tin tưởng đây không phải nguyện vọng của Cố Chung Khanh.
“Việt Nhi.” Cố Chung Khanh dịu dàng nhìn hắn, “Đệ trưởng thành rồi, không còn trẻ con nữa. Đệ là Hoàng Đế, phải biết yêu thương dân chúng.”
Nhưng vậy thì sao? Ở trước mặt hắn và phụ hoàng, a tỷ vẫn luôn mỉm cười là được.
Cố Chung Việt bỗng nhớ tới thời ấu thơ Cố Chung Khanh chăm sóc hắn. Khi đó Cố Thịnh chìm trong đau thương, không rảnh quan tâm tiểu Hoàng Tử, lúc đó hắn đã bắt đầu biết suy nghĩ.
“A tỷ…”
Rõ ràng Cố Chung Khanh không lớn hơn hắn bao nhiêu, thế mà đã ra dáng người lớn chăm sóc hắn. Cố Chung Việt không muốn vú nuôi bón cơm, Cố Chung Khanh tự mình bón cho hắn. Buổi tối Cố Chung Việt không ngủ được, Cố Chung Khanh ngồi bên hát khúc đồng dao.
“Mậu hậu trông như thế nào ạ?” Hai mắt Cố Chung Việt to tròn, lông mi cong dài chớp chớp nhìn Cố Chung Khanh.
“Mẫu hậu dạy cho tỷ đấy.”
“Mậu hậu trông như thế nào ạ?” Hai mắt Cố Chung Việt to tròn, lông mi cong dài chớp chớp nhìn Cố Chung Khanh.
“Thế có ích gì? Ta gả cho bọn họ, sứ thần Lực Thanh sẽ cam nguyện rời đi sao? Nếu Lực Thanh dấy binh…”
“Mẫu hậu là người dịu dàng nhất thế gian…”
Cố Chung Việt hơi khó chịu. Hắn biết Sơ Dương có tình cảm với Tịch Phong Hà, nhưng lúc đó chỉ suy đoán, hiện tại lại bị chứng thực, hắn thực sự không biết làm sao. Nếu Tịch Phong Hà biết, nàng sẽ nghĩ gì…
Sau này Cố Chung Việt học được câu “Trưởng tỷ như mẹ”. Dù không có mẫu thân, hắn vẫn nhận đầy đủ tình yêu thương.
Nhưng rồi hắn phát hiện tỷ tỷ không dịu dàng ôn hòa giống như trong tưởng tượng.
“Việt Nhi.” Cố Chung Khanh dịu dàng nhìn hắn, “Đệ trưởng thành rồi, không còn trẻ con nữa. Đệ là Hoàng Đế, phải biết yêu thương dân chúng.”
Thời điểm hắn không ở bên, Cố Chung Khanh cực kỳ lạnh lùng. Thỉnh thoảng Cố Chung Việt sẽ thấy a tỷ lẳng lặng ngồi ở Ngự Hoa Viên, vẻ mặt người sống chớ tới gần. Hắn cũng biết tính tình a tỷ không tốt, cực kỳ cố chấp.
Nhưng vậy thì sao? Ở trước mặt hắn và phụ hoàng, a tỷ vẫn luôn mỉm cười là được.
A tỷ của hắn là Công Chúa tôn quý nhất thế gian, vinh sủng muốn gì được nấy.
Khi đó phụ hoàng và a tỷ là thân nhân duy nhất của hắn.
Cho tới khi gặp Tịch Phong Hà, hắn tìm thấy chân trời mới.
Hắn giận a tỷ cố ý châm ngòi mối quan hệ của hắn với nàng, nhưng dù sao đó cũng là a tỷ của hắn. Hắn không nỡ nặng lời, chẳng qua không thân thiết như trước kia mà thôi.
“Tỷ có biết Lực Thanh là nơi như thế nào không! Tỷ có biết Bắc Cương ra sao không! Tỷ có biết Lạc Tang Mạt Nhĩ là người như thế nào không! Đến cả mặt hắn ta tỷ cũng không biết!”
“Đệ có nghĩ tới việc nếu Lực Thanh và Đại Hoằng khai chiến, dân chúng biên giới Bắc Cương sẽ như thế nào không?” Cố Chung Khanh nghiêm giọng.
“Việt Nhi.” Cố Chung Khanh nhìn thấu suy nghĩ Cố Chung Việt, nói: “Tỷ thật lòng xin lỗi chuyện ở hành cung.”
Cố Chung Việt ngạc nhiên nhìn nàng ấy, “A tỷ, đệ không trách tỷ.”
“Tỷ biết. Nhưng đúng là lúc ấy tỷ không thích Tịch Phong Hà.” Cố Chung Khanh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Oán hận thì đúng hơn. Mặc dù tỷ thích Sơ Dương, nhưng tỷ chưa tới mức cứng đầu gả cho chàng. Tỷ chỉ mong chàng cưới được người mình yêu, sống một đời hạnh phúc. Tịch Túc Vũ không phải người chàng mong muốn. Ban đầu người chàng xin phụ hoàng chỉ hôn là thanh mai trúc mã của chàng, Tịch Tam tiểu thư Tịch Phong Hà. Phụ hoàng lại nói Tam tiểu thư phải gả cho đệ. Ngày ấy tỷ nấp trong điện, nhìn thấy chàng im lặng hồi lâu, lâu tới mức đôi chân tỷ tê rần, mới nghe thấy chàng nói tên Tịch Túc Vũ. Lúc ấy tỷ đau đớn khôn nguôi, cho dù chàng không muốn cưới tỷ, cưới được người mình yêu cũng là chuyện tốt. Nhưng chàng lại cam nguyện lui bước chọn Tịch Túc Vũ, có lẽ do nàng ấy là tỷ tỷ Tịch Phong Hà. Tỷ biết đây là quyết định của phụ hoàng, phụ hoàng vì chúng ta, vì đệ, vậy nên tỷ chỉ có thể oán hận Tịch Phong Hà. Nếu nàng ta không phải đích nữ, có lẽ Sơ Dương đã được hạnh phúc.”
“Tỷ biết. Nhưng đúng là lúc ấy tỷ không thích Tịch Phong Hà.” Cố Chung Khanh nghiêng đầu ngẫm nghĩ, “Oán hận thì đúng hơn. Mặc dù tỷ thích Sơ Dương, nhưng tỷ chưa tới mức cứng đầu gả cho chàng. Tỷ chỉ mong chàng cưới được người mình yêu, sống một đời hạnh phúc. Tịch Túc Vũ không phải người chàng mong muốn. Ban đầu người chàng xin phụ hoàng chỉ hôn là thanh mai trúc mã của chàng, Tịch Tam tiểu thư Tịch Phong Hà. Phụ hoàng lại nói Tam tiểu thư phải gả cho đệ. Ngày ấy tỷ nấp trong điện, nhìn thấy chàng im lặng hồi lâu, lâu tới mức đôi chân tỷ tê rần, mới nghe thấy chàng nói tên Tịch Túc Vũ. Lúc ấy tỷ đau đớn khôn nguôi, cho dù chàng không muốn cưới tỷ, cưới được người mình yêu cũng là chuyện tốt. Nhưng chàng lại cam nguyện lui bước chọn Tịch Túc Vũ, có lẽ do nàng ấy là tỷ tỷ Tịch Phong Hà. Tỷ biết đây là quyết định của phụ hoàng, phụ hoàng vì chúng ta, vì đệ, vậy nên tỷ chỉ có thể oán hận Tịch Phong Hà. Nếu nàng ta không phải đích nữ, có lẽ Sơ Dương đã được hạnh phúc.”
Cố Chung Việt ngạc nhiên nhìn nàng ấy, “A tỷ, đệ không trách tỷ.”
Cố Chung Việt hơi khó chịu. Hắn biết Sơ Dương có tình cảm với Tịch Phong Hà, nhưng lúc đó chỉ suy đoán, hiện tại lại bị chứng thực, hắn thực sự không biết làm sao. Nếu Tịch Phong Hà biết, nàng sẽ nghĩ gì…
Thấy đệ đệ rối rắm, Cố Chung Khanh phì cười: “Đệ yên tâm, tỷ sẽ không nói với đệ muội. Hiện tại Sơ Dương và Sơ phu nhân hạnh phúc. Tỷ cũng nghĩ thông, chẳng qua lúc đó tỷ lo sợ không đâu mà thôi.”
Hắn giận a tỷ cố ý châm ngòi mối quan hệ của hắn với nàng, nhưng dù sao đó cũng là a tỷ của hắn. Hắn không nỡ nặng lời, chẳng qua không thân thiết như trước kia mà thôi.
“A tỷ…”
“Việt Nhi à, để tỷ đi đi. Chỉ cần một mình tỷ có thể giải quyết rất nhiều chuyện. Đừng để dân chúng gánh vác được không?” Cố Chung Khanh mỉm cười. Cố Chung Việt hoảng hốt, phảng phất như nhìn thấy mẫu thân, cho dù đến cả hình dáng mẫu thân như thế nào hắn cũng không biết.
Hắn im lặng một lúc, nghẹn ngào đáp: “Vâng…”