Chương 30
Nguyện hẹn kiếp sau
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Buổi chầu ngày hôm sau, Cố Chung Việt tuyên bố Đại Hoằng đồng ý kết thân với Lực Thanh, cả điện ngạc nhiên. Triều thần Đại Hoằng châu đầu ghé tai, ai cũng không tin vào mắt mình. Ngay cả Tịch An Hành cũng sững sờ nhìn hắn. Ngược lại sứ thần Lực Thanh cười tươi như hoa nở, khuôn mặt cục mịch hân hoan niềm vui.
Cố Chung Việt buồn bã cúi đầu.
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Công Chúa An Bình dịu dàng nhã nhặn, tài mạo song toàn, tinh thông hiền đức. Nay đồng ý lời cầu thân sứ thần Lực Thanh, tuân theo Thánh ý, sắc phong làm Công Chúa Chiêu Dương, kết thành phu thê với thủ lĩnh Lực Thanh Lạc Tang Mạt Nhĩ, nguyện kết tóc trăm năm, bên nhau trọn đời. Khâm thử.”
Tôn Doanh đọc xong Thánhἲchỉ, sứ thầnỷLực Thanh quỳõxuống tạ ơn,ícòn không biết}xấu hổ hỏiíbao giờ CôngĬChúa theo bọnạhọ về LựcÏThanh.
Cố ChungýViệt mặc choìLễ Bộ soạnjThánh chỉ, từngầcâu từng chữỵnhư đâm vàoấngực hắn. Nayìthấy sứ thầnìLực Thanh caoắngạo đắc ý,êhắn nghiến răngἱnghiến lợi. Hiệnĭtại hắn chỉĩmuốn nhốt bọnừchúng vào lao}ngục, giết ngườiédiệt khẩu, đểícả đời nàyắbọn chúng khôngìthể về LựcộThanh, sao cònɪtâm trạng trảîlời câu hỏiịcủa bọn chúng?ĩHắn ngoài cườiầnhưng trong khôngḻcười, nói rằngĩviệc này do‹Công Chúa quyếtiđịnh, sau đóìvội vàng bãiỵtriều.
Hôm qua CốẽChung Khanh thuyếtľphục Cố ChungḷViệt, Tịch Phong[Hà tới khuyênĭnhủ Cố ChungḽKhanh không thành,ĭđành quay trởÎvề an ủiờhắn. Nhưng sángĺnay thức giấc,ἴCố Chung Việtạvẫn hối hậnfvì đồng ýılời thỉnh cầu{của Cố ChungỉKhanh.
Lễ Bộ đãỉviết Thánh chỉ,ũhắn không thểìcứu vãn đượcìnữa.
Sáng nay Lễébộ cung kínhékhom lưng đứngủtrước mặt, hắnụnghiến răng ấnịNgọc tỷ. Mọiỡngười xung quanhɩkhông dám hojhe một câu.
Bãiỹtriều, Cố ChungĨViệt tới ThấmỉMộc Hiên. Hắnúđoán Tịch PhongáHà cũng ởạđó. Nhưng vừaĭvào thì phòngfkhông nhà trống,Íngay cả điệnỗPhượng Nghi vàiNgự Hoa Viênἳcũng vắng tanh.
.ἱ. .
Lúc nàyfở Túy HoaứLâu, Tịch PhongÎHà và ChiếtīPhiến đứng ngoàiêlan can, bênỷdưới trai gáiìngả ngớn cuồngổhoan.
“Đó là CôngįChúa An Bìnhữsao? Đúng làÍmỹ nhân thiênẻsinh lệ chất.”ợChiết Phiến cảmĩthán, ánh mắtìcô đơn. Nữỉtử chốn phongồtrần như nàng:sao có thểỉsánh được từngĨđộng tác, ánhậmắt tao nhã[lễ độ nhưḽnàng ấy.
Tịch PhongởHà ngạc nhiênìnhìn nàng, “Taúchưa bao giờЇnghe thấy ngươiủkhen nữ tửἱnào. Xinh đẹpữnhư ngươi cũngốhâm mộ ngườiļta sao?”
ChiếtậPhiến mỉm cười,ủkhông hề giấuígiếm tâm tưįbản thân, “Cóỳlẽ do ngàijấy có đượcẩtình cảm thầnìkhông có.”
TịchúPhong Hà khôngĩbiết làm sao.ăNàng nhìn ChiếtỉPhiến, lại nhìnícửa phòng đóngỉchặt.
“…Xin lỗi ChiếtíPhiến, ta khôngấbiết.”
Nếu nàngïbiết, chắc chắnĩsẽ không để‹bọn họ tớiứđây. Chiết Phiếnîphải chứng kiếnícảnh người mìnhếyêu thủ thỉ,tâm sự vớiònữ tử khác,¸đó là chuyệnệđau đớn cỡậnào.
Nhìn Chiết Phiếnêgượng cười, Tịch)Phong Hà áyằnáy.
“Không sao, thầnĭđã biết từįlâu rồi. Chàngỗkhông thích thần.ậThần còn tưởngĮngười dịu dàng[như chàng sẽộphong lưu tiêuɩsái với vôisố nữ tử,íkhông dính chốnẵhồng trần. Aiɨdè chàng lại…”ỉThầm thương trộmắnhớ Trưởng CôngạChúa điện hạ)Đại Hoằng.
“Thôi.” ChiếtổPhiến cười lắc}đầu, “Trên đờiĩnày còn vôïsố nam tử,,đâu phải mỗiửmình Giang Tranh.”°
“Công Chúa sắpảhòa thân. Ngươiĩvà Giang Tranhụvẫn còn cơĩhội.” Tịch PhongÏHà khuyên nhủ.ứNàng không biếtạCố Chung Khanh{có tình cảmìvới Giang Tranhɪhay không, nhưngíchuyện nàng ấyĩsắp hòa thânấđã chắc như:đinh đóng cột.
ChiếtịPhiến cúi đầuḷim lặng. Nàngổhiểu Giang Tranh,ɩbề ngoài bấtįcần đời, thựcèchất trung trinh³trước sau nhưốmột. Hắn màíyêu ai đó,ịchắc chắn sẽộkhông dễ quênồngười ta. Nếuứnàng cưỡng ép,ĩhắn sẽ càngịrời xa nàng,Ívậy chẳng bằngăgiết nàng cònâhơn.
Trong phòng, Cố‹Chung Khanh vàἵGiang Tranh nóiḻchuyện với nhau.
“Thầnìnghe Phong HàĬnói người đồngḻý hòa thân.”ặGiang Tranh bấtỉan nắm chặtóxiêm y, chămúchú nhìn CốửChung Khanh.
Cố ChungợKhanh tao nhãằgật đầu, khíĮthế quý pháiļkhông ai bìỹnổi.
“Người có biếtἷBắc Cương cáchìrất xa kinh]đô không?” GiangįTranh sốt ruột.
“Biết.”ỹ
“Sao không từễchối?”
“Thân làİCông Chúa, bảnụcung phải gánhỉvác trọng trách.”ả
“Nhưng nàng chưaưgặp Lạc TangứMạt Nhĩ, lỡ…”ỏ
“Bản cung chỉởbiết người bảnἷcung gả làínam tử caoĩquý nhất thảoỉnguyên. Ngươi gọiÎbản cung tớifđây để nóiủmấy lời nàyìthôi sao?” CốiChung Khanh hỏi.
GiangâTranh tức giậnàvới thái độữcủa nàng, bậtẩdậy nắm tayỗCố Chung Khanh.
“CốờChung Khanh, ởỹlại đi. Taỗcưới nàng.” ễÁnh mắt nóng,bỏng tới mứcỵtrái tim CốúChung Khanh hẫng‹một nhịp.
“Ngươi nghĩĪngươi là ai?íBản cung làḻCông Chúa Đại:Hoằng, trong ngườiìchảy dòng máuIphượng hoàng caoĺquý. Ngươi chỉđlà một trangèchủ bé nhỏ,ôkhông quyền khôngĩthế, ngươi dámũảo tưởng cướiẫbản cung?”
Suýtịnữa chìm vàoỳánh mắt đongìđầy tình cảm,íCố Chung Khanhĺquay đầu hất]tay hắn.
Giang Tranhửý thức đượcɩmình lỗ mãng,ắhoảng hốt lùiễvề sau. Hắnờhổn hển muốnónói thêm gìõđó.
“Giang Tranh, bảnếcung còn tưởngìngươi là ngườiἰgiang hồ, hànhêvi phóng đãng,ẫnhưng vẫn ýỗthức được địaịvị bản thân.ḽHiện tại xemỹra ngươi không)biết tôn tiắtrật tự, đúng‹là một gã²thất phu.” CốìChung Khanh ngắtilời hắn, “Mộtạkhi đã vậy,ựbản cung khôngúnhiều lời vớiõngươi nữa. Bản‹cung không muốnễnán lại đâyЇthêm giây phútứnào.”
Làm lơủđôi mắt thương°tâm của GiangịTranh, Cố ChungéKhanh đẩy cửaèra ngoài, nhìnỉTịch Phong Hàἷvà kỹ nữĩtên Chiết PhiếnĪđang trò chuyện.ậVừa vào đâyủnàng ấy đãḷphát hiện tìnhÍcảm Chiết Phiếnểdành cho GiangùTranh không phảiìtình bằng hữuảbình thường. Rõóràng trong mắtĩnàng ta ngậpìtràn tình yêu.ẳGiang Tranh cóýnữ tử thậtÎlòng thích hắnỷnhư vậy cũngɩkhông uổng. CốểChung Khanh anịủi bản thân,ếlòng lại thầmínghĩ nàng khôngἴmuốn Giang Tranhẩở bên nữútử khác. Nhưngỷnàng đâu cònįcách nào, chẳngữlẽ như lờiịGiang Tranh nói,ḹbuông bỏ thânỉphận Công Chúa,ứtừ nay về³sau cùng hắnềẩn nấp chốnỏvõ lâm? CốíChung Khanh cốɩsức dẹp ýļtưởng nguy hiểmĪnày ra khỏiòóc, nói: “PhongểHà, hồi cung.”ọ
Tịch Phong Hà không kịp phản ứng, gật đầu với Chiết Phiến rồi rời đi.
Giang Tranh cất tấm lụa mỏng ở trong ngực. Lúc hắn cúi người, bên trong thấp thoáng bốn chữ:
Mắt thấy đội rước dâu rời kinh, hắn giục ngựa đuổi theo.
Cố Chung Khanh không hề nhìn ánh mắt tan nát cõi lòng của Giang Tranh. Nàng sợ một khi nhìn nàng sẽ thay đổi ý định.
Tịch Phong Hà để hắn ôm, “Ta ở đây. Ta luôn ở đây.”
“Công Chúa…”
Trong phòng, Giang Tranh điên cuồng uống rượu. Rót đến tràn ly, trái tim nhói đau, bi thương hóa thành từng giọt lệ.
“Một tấm lụa mỏng bay ra khỏi kiệu, huynh túm được nó, tấm lụa chỉ viết vỏn vẹn bốn chữ.”
Chiết Phiến hoảng hốt nhìn hắn, vừa bực vừa thương.
Cách cổng thành một đoạn, Giang Tranh cưỡi ngựa đứng trên dốc núi, chăm chú nhìn chiếc cờ đỏ gắn trên nóc tung bay. Hắn vừa nhìn đã biết bên trong kiệu hỉ đỏ thẫm kia là Công Chúa của hắn.
Trong kiệu, Cố Chung Khanh khóc nấc không thành tiếng.
“Giang công tử, đừng uống nữa.” Chiết Phiến khuyên nhủ.
Mãi về sau Tịch Phong Hà mới biết ngày đó Giang Tranh gặp phải chuyện gì. Lúc ấy Giang Tranh bình tĩnh kể lại, không còn nuối tiếc như xưa.
Cố Chung Khanh không hề nhìn ánh mắt tan nát cõi lòng của Giang Tranh. Nàng sợ một khi nhìn nàng sẽ thay đổi ý định.
Giang Tranh làm lơ nàng, nhìn bọc đồ không hề được mở ra, ngửa đầu uống thêm chén nữa. Bên trong có mấy bộ xiêm y, nào là cẩm y hoa phục, nào là áo thô vải bông, tất cả đều dựa theo số đo của Cố Chung Khanh. Nàng ấy từng nói nếu có kiếp sau, nàng ấy nguyện ý sinh trong một gia đình bình thường, phụ mẫu khỏe mạnh, tỷ đệ hòa thuận, phu thê tri kỷ. Vì muốn nàng ấy vui, Giang Tranh sai người làm xiêm y, còn chưa kịp trao cho nàng, Cố Chung Khanh đã sắp tha hương.
“Hà Nhi…” Cố Chung Việt ôm chầm cả thế giới của hắn.
Công Chúa điện hạ muốn sống trong một gia đình bình thường, nay lại vì vinh quang Hoàng gia mà nguyện ý buông bỏ hạnh phúc bản thân.
“Thời gian không còn sớm, tỷ phải đi rồi.” Cố Chung Khanh lưu luyến nhìn Hoàng cung. Đôi mắt nàng ấy đẫm lệ, quyết tuyệt quay lưng, nhẹ nhàng lên kiệu.
. . .
“Xuất phát.”
Xuân này vẫn giống xuân xưa, chẳng qua hoa đào đã tàn, gấm vóc phai theo bụi nắng.
Nửa tháng sau, đội hòa thân chậm rãi xuất cung, qua phố Trường Minh, rời khỏi kinh thành.
Làm Hoàng Hậu, Tịch Phong Hà đứng trước cổng thành tiễn Cố Chung Khanh. Cố Chung Việt cáo ốm không tới.
Dân chúng vây đầy đường, nhưng không một ai hân hoan chúc tụng như mọi ngày. Ai mà chẳng biết một khi rời đi, Công Chúa sẽ không có ngày về. Bọn họ nửa quỳ xuống đường, nhìn đội ngũ rước dâu đi xa, dần trở thành chấm nhỏ.
“Công Chúa, Cố Chung Việt…” Tịch Phong Hà muốn giải thích thay hắn, nhưng nàng thực sự không biết kiếm cớ như thế nào.
“Tỷ hiểu. Việt Nhi không muốn chứng kiến tỷ đi.” Cố Chung Khanh mặc giá ý đỏ thẫm, ánh sáng chiếu vào dung nhan mỹ lệ của nàng ấy.
“Phong Hà, muội nhất định phải chăm sóc Việt Nhi thật tốt. Việt Nhi mới sinh đã mất mẹ, ngay cả mặt cũng không biết. Thằng bé không giống tỷ, ít ra vẫn còn chút ký ức thuở thơ ấu để nhớ nhung. Muội phải đối xử tốt với thằng bé, không được để thằng bé đau lòng.”
Chiết Phiến hoảng hốt nhìn hắn, vừa bực vừa thương.
Tịch Phong Hà gật đầu. Cho dù Cố Chung Khanh không nói, nàng vẫn sẽ mãi mãi ở bên Cố Chung Việt.
“Với cả…” Đôi mắt Cố Chung Khanh lóe sáng, “Nói với Giang Tranh hộ tỷ, chàng xứng đáng có được nữ tử tốt hơn.”
“Với cả…” Đôi mắt Cố Chung Khanh lóe sáng, “Nói với Giang Tranh hộ tỷ, chàng xứng đáng có được nữ tử tốt hơn.”
“Phong Hà, muội nhất định phải chăm sóc Việt Nhi thật tốt. Việt Nhi mới sinh đã mất mẹ, ngay cả mặt cũng không biết. Thằng bé không giống tỷ, ít ra vẫn còn chút ký ức thuở thơ ấu để nhớ nhung. Muội phải đối xử tốt với thằng bé, không được để thằng bé đau lòng.”
“Nguyện hẹn kiếp sau.”
“Công Chúa…”
Giang Tranh phì cười: “Còn lâu mới nói cho muội.”
Tịch Phong Hà nổi giận đánh hắn ta. Giang Tranh bị nàng rượt khắp hành cung. Cố Chung Việt vui vẻ ôm nữ nhi của hai người xem trò hay.
“Thời gian không còn sớm, tỷ phải đi rồi.” Cố Chung Khanh lưu luyến nhìn Hoàng cung. Đôi mắt nàng ấy đẫm lệ, quyết tuyệt quay lưng, nhẹ nhàng lên kiệu.
Tịch Phong Hà gật đầu. Cho dù Cố Chung Khanh không nói, nàng vẫn sẽ mãi mãi ở bên Cố Chung Việt.
Người ta kể hắn ta bước đi hiên ngang, tư thái oai phong hùng vĩ, nhưng ánh mắt hắn ta trống rỗng, mất hồn mất vía, tựa như bỏ lỡ thứ gì đó trân quý nhất trên đời.
“Xuất phát.”
Trên tường thành, Cố Chung Việt nhìn đội ngũ rước dâu rời đi. Hắn không thích cảnh tượng biệt ly, phụ hoàng và tỷ tỷ đều bỏ rơi hắn, hắn thực sự cô đơn.
“Cố Chung Việt.” Tiễn Công Chúa đi rồi, Tịch Phong Hà lên thành. Ngay từ đầu nàng đã biết Cố Chung Việt ở đây, Cố Chung Khanh cũng thế.
“Hà Nhi…” Cố Chung Việt ôm chầm cả thế giới của hắn.
Nửa tháng sau, đội hòa thân chậm rãi xuất cung, qua phố Trường Minh, rời khỏi kinh thành.
Tịch Phong Hà để hắn ôm, “Ta ở đây. Ta luôn ở đây.”
Dân chúng vây đầy đường, nhưng không một ai hân hoan chúc tụng như mọi ngày. Ai mà chẳng biết một khi rời đi, Công Chúa sẽ không có ngày về. Bọn họ nửa quỳ xuống đường, nhìn đội ngũ rước dâu đi xa, dần trở thành chấm nhỏ.
Trên tường thành, Cố Chung Việt nhìn đội ngũ rước dâu rời đi. Hắn không thích cảnh tượng biệt ly, phụ hoàng và tỷ tỷ đều bỏ rơi hắn, hắn thực sự cô đơn.
Cách cổng thành một đoạn, Giang Tranh cưỡi ngựa đứng trên dốc núi, chăm chú nhìn chiếc cờ đỏ gắn trên nóc tung bay. Hắn vừa nhìn đã biết bên trong kiệu hỉ đỏ thẫm kia là Công Chúa của hắn.
Mắt thấy đội rước dâu rời kinh, hắn giục ngựa đuổi theo.
Sau này có người kể lại, ngày Công Chúa gả tới Bắc Cương, trang chủ sơn trang Lưu Huỳnh đích thân đuổi theo đội ngũ hòa thân suốt một ngày một đêm. Công Chúa không hề nhìn hắn ta, cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn ta lại trở về.
Sau này có người kể lại, ngày Công Chúa gả tới Bắc Cương, trang chủ sơn trang Lưu Huỳnh đích thân đuổi theo đội ngũ hòa thân suốt một ngày một đêm. Công Chúa không hề nhìn hắn ta, cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn ta lại trở về.
Người ta kể hắn ta bước đi hiên ngang, tư thái oai phong hùng vĩ, nhưng ánh mắt hắn ta trống rỗng, mất hồn mất vía, tựa như bỏ lỡ thứ gì đó trân quý nhất trên đời.
Mãi về sau Tịch Phong Hà mới biết ngày đó Giang Tranh gặp phải chuyện gì. Lúc ấy Giang Tranh bình tĩnh kể lại, không còn nuối tiếc như xưa.
Tịch Phong Hà không kịp phản ứng, gật đầu với Chiết Phiến rồi rời đi.
“Một tấm lụa mỏng bay ra khỏi kiệu, huynh túm được nó, tấm lụa chỉ viết vỏn vẹn bốn chữ.”
“Chữ gì?”
Giang Tranh phì cười: “Còn lâu mới nói cho muội.”
“Công Chúa, ngài ấy đi rồi.” Cung nữ nhắc nhở.
Tịch Phong Hà nổi giận đánh hắn ta. Giang Tranh bị nàng rượt khắp hành cung. Cố Chung Việt vui vẻ ôm nữ nhi của hai người xem trò hay.
“Cố Chung Việt.” Tiễn Công Chúa đi rồi, Tịch Phong Hà lên thành. Ngay từ đầu nàng đã biết Cố Chung Việt ở đây, Cố Chung Khanh cũng thế.
Giang Tranh cất tấm lụa mỏng ở trong ngực. Lúc hắn cúi người, bên trong thấp thoáng bốn chữ:
Làm Hoàng Hậu, Tịch Phong Hà đứng trước cổng thành tiễn Cố Chung Khanh. Cố Chung Việt cáo ốm không tới.
“Nguyện hẹn kiếp sau.”
Nhưng đây đều là chuyện sau này.
Hôm đó Giang Tranh nắm chặt tấm lụa, nam tử ngày thường luôn cười hi hi ha ha, nay lại gào khóc tiễn biệt người mình thương. Hắn ta ôm quyền chào tạm biệt đội ngũ rước dâu, giục ngựa quay trở về kinh.
“Công Chúa, ngài ấy đi rồi.” Cung nữ nhắc nhở.
Trong kiệu, Cố Chung Khanh khóc nấc không thành tiếng.
Hôm đó Giang Tranh nắm chặt tấm lụa, nam tử ngày thường luôn cười hi hi ha ha, nay lại gào khóc tiễn biệt người mình thương. Hắn ta ôm quyền chào tạm biệt đội ngũ rước dâu, giục ngựa quay trở về kinh.
Xuân này vẫn giống xuân xưa, chẳng qua hoa đào đã tàn, gấm vóc phai theo bụi nắng.
Thương công chúa , tuổi nhỏ mẹ mất , h lại vì mệnh nước mà phải gả đến nơi đất khách quê người , thương cho ty của bả nx , thích ng nào thì y rằng bị lìa xa