Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 30

Chương 30

Nguyện hẹn kiếp sau

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Buổi chầu ngày hôm sau, Cố Chung Việt tuyên bố Đại Hoằng đồng ý kết thân với Lực Thanh, cả điện ngạc nhiên. Triều thần Đại Hoằng châu đầu ghé tai, ai cũng không tin vào mắt mình. Ngay cả Tịch An Hành cũng sững sờ nhìn hắn. Ngược lại sứ thần Lực Thanh cười tươi như hoa nở, khuôn mặt cục mịch hân hoan niềm vui.

Cố Chung Việt buồn bã cúi đầu.

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Công Chúa An Bình dịu dàng nhã nhặn, tài mạo song toàn, tinh thông hiền đức. Nay đồng ý lời cầu thân sứ thần Lực Thanh, tuân theo Thánh ý, sắc phong làm Công Chúa Chiêu Dương, kết thành phu thê với thủ lĩnh Lực Thanh Lạc Tang Mạt Nhĩ, nguyện kết tóc trăm năm, bên nhau trọn đời. Khâm thử.”

Tôn Doanh đc xong Thánhch, s thnLc Thanh quõxung t ơn,ícòn không biết}xu h hiíbao gi CôngĬChúa theo bnh v LcÏThanh.

C ChungýVit mc choìL B sonjThánh ch, tngcâu tng chnhư đâm vàongc hn. Nayìthy s thnìLc Thanh caongo đc ý,êhn nghiến răngnghiến li. Hinĭti hn chĩmun nht bnchúng vào lao}ngc, giết ngưiédit khu, đíc đi nàybn chúng khôngìth v LcThanh, sao cònɪtâm trng trîli câu hica bn chúng?ĩHn ngoài cưinhưng trong khôngcưi, nói rngĩvic này doCông Chúa quyếtiđnh, sau đóìvi vàng bãitriu.

Hôm qua CChung Khanh thuyếtľphc C ChungVit, Tch Phong[Hà ti khuyênĭnh C ChungKhanh không thành,ĭđành quay trÎv an ihn. Nhưng sángĺnay thc gic,C Chung Vitvn hi hnfvì đng ýıli thnh cu{ca C ChungKhanh.

L B đãviết Thánh ch,ũhn không thìcu vãn đưcìna.

Sáng nay Léb cung kínhékhom lưng đngtrưc mt, hnnghiến răng nNgc t. Mingưi xung quanhɩkhông dám hojhe mt câu.

Bãitriu, C ChungĨVit ti ThmMc Hiên. Hnúđoán Tch PhongáHà cũng đó. Nhưng vaĭvào thì phòngfkhông nhà trng,Íngay c đinPhưng Nghi vàiNg Hoa Viêncũng vng tanh.

.. .

Lúc nàyf Túy HoaLâu, Tch PhongÎHà và ChiếtīPhiến đng ngoàiêlan can, bêndưi trai gáiìng ngn cunghoan.

Đó là CôngįChúa An Bìnhsao? Đúng làÍm nhân thiênsinh l cht.”Chiết Phiến cmĩthán, ánh mtìcô đơn. Nt chn phongtrn như nàng:sao có thsánh đưc tngĨđng tác, ánhmt tao nhã[l đ nhưnàng y.

Tch PhongHà ngc nhiênìnhìn nàng, “Taúchưa bao giЇnghe thy ngươikhen n tnào. Xinh đpnhư ngươi cũnghâm m ngưiļta sao?”

ChiếtPhiến mm cưi,không h giuígiếm tâm tưįbn thân, “Cól do ngàijy có đưctình cm thnìkhông có.”

TchúPhong Hà khôngĩbiết làm sao.ăNàng nhìn ChiếtPhiến, li nhìníca phòng đóngcht.

“…Xin li ChiếtíPhiến, ta khôngbiết.”

Nếu nàngïbiết, chc chnĩs không đbn h tiđây. Chiết Phiếnîphi chng kiếnícnh ngưi mìnhếyêu th th,tâm s viòn t khác,¸đó là chuynđau đn cnào.

Nhìn Chiết Phiếnêgưng cưi, Tch)Phong Hà áynáy.

Không sao, thnĭđã biết tįlâu ri. Chàngkhông thích thn.Thn còn tưngĮngưi du dàng[như chàng sphong lưu tiêuɩsái vi vôis n t,íkhông dính chnhng trn. Aiɨdè chàng li…Thm thương trmnh Trưng CôngChúa đin h)Đi Hong.

Thôi.” ChiếtPhiến cưi lc}đu, Trên điĩnày còn vôïs nam t,,đâu phi mimình Giang Tranh.”°

“Công Chúa sphòa thân. Ngươiĩvà Giang Tranhvn còn cơĩhi.” Tch PhongÏHà khuyên nh.Nàng không biếtC Chung Khanh{có tình cmìvi Giang Tranhɪhay không, nhưngíchuyn nàng yĩsp hòa thânđã chc như:đinh đóng ct.

ChiếtPhiến cúi đuim lng. Nànghiu Giang Tranh,ɩb ngoài btįcn đi, thcècht trung trinh³trưc sau nhưmt. Hn màíyêu ai đó,chc chn skhông d quênngưi ta. Nếunàng cưng ép,ĩhn s càngri xa nàng,Ívy chng bngăgiết nàng cònâhơn.

Trong phòng, CChung Khanh vàGiang Tranh nóichuyn vi nhau.

Thnìnghe Phong HàĬnói ngưi đngý hòa thân.”Giang Tranh btan nm chtóxiêm y, chămúchú nhìn CChung Khanh.

C ChungKhanh tao nhãgt đu, khíĮthế quý pháiļkhông ai bìni.

“Ngưi có biếtBc Cương cáchìrt xa kinh]đô không?” GiangįTranh st rut.

“Biết.”

“Sao không tchi?”

Thân làİCông Chúa, bncung phi gánhvác trng trách.”

Nhưng nàng chưaưgp Lc TangMt Nhĩ, l

“Bn cung chbiết ngưi bncung g làínam t caoĩquý nht thonguyên. Ngươi giÎbn cung tifđây đ nóimy li nàyìthôi sao?” CiChung Khanh hi.

GiangâTranh tc ginàvi thái đca nàng, btdy nm tayC Chung Khanh.

“CChung Khanh, li đi. Tacưi nàng.” Ánh mt nóng,bng ti mctrái tim CúChung Khanh hngmt nhp.

“Ngươi nghĩĪngươi là ai?íBn cung làCông Chúa Đi:Hong, trong ngưiìchy dòng máuIphưng hoàng caoĺquý. Ngươi chđlà mt trangèch bé nh,ôkhông quyn khôngĩthế, ngươi dámũo tưng cưibn cung?”

Suýtna chìm vàoánh mt đongìđy tình cm,íC Chung Khanhĺquay đu ht]tay hn.

Giang Tranhý thc đưcɩmình l mãng,hong ht lùiv sau. Hnhn hn munónói thêm gìõđó.

“Giang Tranh, bnếcung còn tưngìngươi là ngưigiang h, hànhêvi phóng đãng,nhưng vn ýthc đưc đav bn thân.Hin ti xemra ngươi không)biết tôn titrt t, đúnglà mt gã²tht phu.” CìChung Khanh ngtili hn, “Mtkhi đã vy,bn cung khôngúnhiu li viõngươi na. Bncung không munnán li đâyЇthêm giây phútnào.”

Làm lơđôi mt thương°tâm ca GiangTranh, C ChungéKhanh đy caèra ngoài, nhìnTch Phong Hàvà k nĩtên Chiết PhiếnĪđang trò chuyn.Va vào đâynàng y đãphát hin tìnhÍcm Chiết Phiếndành cho GiangùTranh không phiìtình bng hubình thưng. Rõóràng trong mtĩnàng ta ngpìtràn tình yêu.Giang Tranh cóýn t thtÎlòng thích hnnhư vy cũngɩkhông ung. CChung Khanh ani bn thân,ếlòng li thmínghĩ nàng khôngmun Giang Tranh bên nút khác. Nhưngnàng đâu cònįcách nào, chngl như liGiang Tranh nói,buông b thânphn Công Chúa,t nay v³sau cùng hnn np chnvõ lâm? CíChung Khanh cɩsc dp ýļtưng nguy himĪnày ra khiòóc, nói: “PhongHà, hi cung.”

Tịch Phong Hà không kịp phản ứng, gật đầu với Chiết Phiến rồi rời đi.

Giang Tranh cất tấm lụa mỏng ở trong ngực. Lúc hắn cúi người, bên trong thấp thoáng bốn chữ:

Mắt thấy đội rước dâu rời kinh, hắn giục ngựa đuổi theo.

Cố Chung Khanh không hề nhìn ánh mắt tan nát cõi lòng của Giang Tranh. Nàng sợ một khi nhìn nàng sẽ thay đổi ý định.

Tịch Phong Hà để hắn ôm, “Ta ở đây. Ta luôn ở đây.”

“Công Chúa…”

Trong phòng, Giang Tranh điên cuồng uống rượu. Rót đến tràn ly, trái tim nhói đau, bi thương hóa thành từng giọt lệ.

“Một tấm lụa mỏng bay ra khỏi kiệu, huynh túm được nó, tấm lụa chỉ viết vỏn vẹn bốn chữ.”

Chiết Phiến hoảng hốt nhìn hắn, vừa bực vừa thương.

Cách cổng thành một đoạn, Giang Tranh cưỡi ngựa đứng trên dốc núi, chăm chú nhìn chiếc cờ đỏ gắn trên nóc tung bay. Hắn vừa nhìn đã biết bên trong kiệu hỉ đỏ thẫm kia là Công Chúa của hắn.

Trong kiệu, Cố Chung Khanh khóc nấc không thành tiếng.

“Giang công tử, đừng uống nữa.” Chiết Phiến khuyên nhủ.

Mãi về sau Tịch Phong Hà mới biết ngày đó Giang Tranh gặp phải chuyện gì. Lúc ấy Giang Tranh bình tĩnh kể lại, không còn nuối tiếc như xưa.

Cố Chung Khanh không hề nhìn ánh mắt tan nát cõi lòng của Giang Tranh. Nàng sợ một khi nhìn nàng sẽ thay đổi ý định.

Giang Tranh làm lơ nàng, nhìn bọc đồ không hề được mở ra, ngửa đầu uống thêm chén nữa. Bên trong có mấy bộ xiêm y, nào là cẩm y hoa phục, nào là áo thô vải bông, tất cả đều dựa theo số đo của Cố Chung Khanh. Nàng ấy từng nói nếu có kiếp sau, nàng ấy nguyện ý sinh trong một gia đình bình thường, phụ mẫu khỏe mạnh, tỷ đệ hòa thuận, phu thê tri kỷ. Vì muốn nàng ấy vui, Giang Tranh sai người làm xiêm y, còn chưa kịp trao cho nàng, Cố Chung Khanh đã sắp tha hương.

“Hà Nhi…” Cố Chung Việt ôm chầm cả thế giới của hắn.

Công Chúa điện hạ muốn sống trong một gia đình bình thường, nay lại vì vinh quang Hoàng gia mà nguyện ý buông bỏ hạnh phúc bản thân.

“Thời gian không còn sớm, tỷ phải đi rồi.” Cố Chung Khanh lưu luyến nhìn Hoàng cung. Đôi mắt nàng ấy đẫm lệ, quyết tuyệt quay lưng, nhẹ nhàng lên kiệu.

. . .

“Xuất phát.”

Xuân này vẫn giống xuân xưa, chẳng qua hoa đào đã tàn, gấm vóc phai theo bụi nắng.

Nửa tháng sau, đội hòa thân chậm rãi xuất cung, qua phố Trường Minh, rời khỏi kinh thành.

Làm Hoàng Hậu, Tịch Phong Hà đứng trước cổng thành tiễn Cố Chung Khanh. Cố Chung Việt cáo ốm không tới.

Dân chúng vây đầy đường, nhưng không một ai hân hoan chúc tụng như mọi ngày. Ai mà chẳng biết một khi rời đi, Công Chúa sẽ không có ngày về. Bọn họ nửa quỳ xuống đường, nhìn đội ngũ rước dâu đi xa, dần trở thành chấm nhỏ.

“Công Chúa, Cố Chung Việt…”  Tịch Phong Hà muốn giải thích thay hắn, nhưng nàng thực sự không biết kiếm cớ như thế nào.

“Tỷ hiểu. Việt Nhi không muốn chứng kiến tỷ đi.” Cố Chung Khanh mặc giá ý đỏ thẫm, ánh sáng chiếu vào dung nhan mỹ lệ của nàng ấy.

“Phong Hà, muội nhất định phải chăm sóc Việt Nhi thật tốt. Việt Nhi mới sinh đã mất mẹ, ngay cả mặt cũng không biết. Thằng bé không giống tỷ, ít ra vẫn còn chút ký ức thuở thơ ấu để nhớ nhung. Muội phải đối xử tốt với thằng bé, không được để thằng bé đau lòng.”

Chiết Phiến hoảng hốt nhìn hắn, vừa bực vừa thương.

Tịch Phong Hà gật đầu. Cho dù Cố Chung Khanh không nói, nàng vẫn sẽ mãi mãi ở bên Cố Chung Việt.

“Với cả…” Đôi mắt Cố Chung Khanh lóe sáng, “Nói với Giang Tranh hộ tỷ, chàng xứng đáng có được nữ tử tốt hơn.”

“Với cả…” Đôi mắt Cố Chung Khanh lóe sáng, “Nói với Giang Tranh hộ tỷ, chàng xứng đáng có được nữ tử tốt hơn.”

“Phong Hà, muội nhất định phải chăm sóc Việt Nhi thật tốt. Việt Nhi mới sinh đã mất mẹ, ngay cả mặt cũng không biết. Thằng bé không giống tỷ, ít ra vẫn còn chút ký ức thuở thơ ấu để nhớ nhung. Muội phải đối xử tốt với thằng bé, không được để thằng bé đau lòng.”

“Nguyện hẹn kiếp sau.”

“Công Chúa…”

Giang Tranh phì cười: “Còn lâu mới nói cho muội.”

Tịch Phong Hà nổi giận đánh hắn ta. Giang Tranh bị nàng rượt khắp hành cung. Cố Chung Việt vui vẻ ôm nữ nhi của hai người xem trò hay.

“Thời gian không còn sớm, tỷ phải đi rồi.” Cố Chung Khanh lưu luyến nhìn Hoàng cung. Đôi mắt nàng ấy đẫm lệ, quyết tuyệt quay lưng, nhẹ nhàng lên kiệu.

Tịch Phong Hà gật đầu. Cho dù Cố Chung Khanh không nói, nàng vẫn sẽ mãi mãi ở bên Cố Chung Việt.

Người ta kể hắn ta bước đi hiên ngang, tư thái oai phong hùng vĩ, nhưng ánh mắt hắn ta trống rỗng, mất hồn mất vía, tựa như bỏ lỡ thứ gì đó trân quý nhất trên đời.

“Xuất phát.”

Trên tường thành, Cố Chung Việt nhìn đội ngũ rước dâu rời đi. Hắn không thích cảnh tượng biệt ly, phụ hoàng và tỷ tỷ đều bỏ rơi hắn, hắn thực sự cô đơn.

“Cố Chung Việt.” Tiễn Công Chúa đi rồi, Tịch Phong Hà lên thành. Ngay từ đầu nàng đã biết Cố Chung Việt ở đây, Cố Chung Khanh cũng thế.

“Hà Nhi…” Cố Chung Việt ôm chầm cả thế giới của hắn.

Nửa tháng sau, đội hòa thân chậm rãi xuất cung, qua phố Trường Minh, rời khỏi kinh thành.

Tịch Phong Hà để hắn ôm, “Ta ở đây. Ta luôn ở đây.”

Dân chúng vây đầy đường, nhưng không một ai hân hoan chúc tụng như mọi ngày. Ai mà chẳng biết một khi rời đi, Công Chúa sẽ không có ngày về. Bọn họ nửa quỳ xuống đường, nhìn đội ngũ rước dâu đi xa, dần trở thành chấm nhỏ.

Trên tường thành, Cố Chung Việt nhìn đội ngũ rước dâu rời đi. Hắn không thích cảnh tượng biệt ly, phụ hoàng và tỷ tỷ đều bỏ rơi hắn, hắn thực sự cô đơn.

Cách cổng thành một đoạn, Giang Tranh cưỡi ngựa đứng trên dốc núi, chăm chú nhìn chiếc cờ đỏ gắn trên nóc tung bay. Hắn vừa nhìn đã biết bên trong kiệu hỉ đỏ thẫm kia là Công Chúa của hắn.

Mắt thấy đội rước dâu rời kinh, hắn giục ngựa đuổi theo.

Sau này có người kể lại, ngày Công Chúa gả tới Bắc Cương, trang chủ sơn trang Lưu Huỳnh đích thân đuổi theo đội ngũ hòa thân suốt một ngày một đêm. Công Chúa không hề nhìn hắn ta, cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn ta lại trở về.

Sau này có người kể lại, ngày Công Chúa gả tới Bắc Cương, trang chủ sơn trang Lưu Huỳnh đích thân đuổi theo đội ngũ hòa thân suốt một ngày một đêm. Công Chúa không hề nhìn hắn ta, cũng không biết xảy ra chuyện gì, hắn ta lại trở về.

Người ta kể hắn ta bước đi hiên ngang, tư thái oai phong hùng vĩ, nhưng ánh mắt hắn ta trống rỗng, mất hồn mất vía, tựa như bỏ lỡ thứ gì đó trân quý nhất trên đời.

Mãi về sau Tịch Phong Hà mới biết ngày đó Giang Tranh gặp phải chuyện gì. Lúc ấy Giang Tranh bình tĩnh kể lại, không còn nuối tiếc như xưa.

Tịch Phong Hà không kịp phản ứng, gật đầu với Chiết Phiến rồi rời đi.

“Một tấm lụa mỏng bay ra khỏi kiệu, huynh túm được nó, tấm lụa chỉ viết vỏn vẹn bốn chữ.”

“Chữ gì?”

Giang Tranh phì cười: “Còn lâu mới nói cho muội.”

“Công Chúa, ngài ấy đi rồi.” Cung nữ nhắc nhở.

Tịch Phong Hà nổi giận đánh hắn ta. Giang Tranh bị nàng rượt khắp hành cung. Cố Chung Việt vui vẻ ôm nữ nhi của hai người xem trò hay.

“Cố Chung Việt.” Tiễn Công Chúa đi rồi, Tịch Phong Hà lên thành. Ngay từ đầu nàng đã biết Cố Chung Việt ở đây, Cố Chung Khanh cũng thế.

Giang Tranh cất tấm lụa mỏng ở trong ngực. Lúc hắn cúi người, bên trong thấp thoáng bốn chữ:

Làm Hoàng Hậu, Tịch Phong Hà đứng trước cổng thành tiễn Cố Chung Khanh. Cố Chung Việt cáo ốm không tới.

“Nguyện hẹn kiếp sau.”

Nhưng đây đều là chuyện sau này.

Hôm đó Giang Tranh nắm chặt tấm lụa, nam tử ngày thường luôn cười hi hi ha ha, nay lại gào khóc tiễn biệt người mình thương. Hắn ta ôm quyền chào tạm biệt đội ngũ rước dâu, giục ngựa quay trở về kinh.

“Công Chúa, ngài ấy đi rồi.” Cung nữ nhắc nhở.

Trong kiệu, Cố Chung Khanh khóc nấc không thành tiếng.

Hôm đó Giang Tranh nắm chặt tấm lụa, nam tử ngày thường luôn cười hi hi ha ha, nay lại gào khóc tiễn biệt người mình thương. Hắn ta ôm quyền chào tạm biệt đội ngũ rước dâu, giục ngựa quay trở về kinh.

Xuân này vẫn giống xuân xưa, chẳng qua hoa đào đã tàn, gấm vóc phai theo bụi nắng.

4.6 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Cẩm tú cầu
Cẩm tú cầu
8 Tháng Cách đây

Thương công chúa , tuổi nhỏ mẹ mất , h lại vì mệnh nước mà phải gả đến nơi đất khách quê người , thương cho ty của bả nx , thích ng nào thì y rằng bị lìa xa

1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!