Chương 31
Độc nhất trong giới tiểu thư
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Cố Chung Khanh đi rồi, ngày tháng dần trôi, đảo mắt đã tới mùa hè.
Tịch Phong Hà ghé vào bàn đá đình Tân Sơn, buồn bã nhìn ánh nước hắt vào lan can.
Lý Sùng nghe thị nữ thiếp thân của Nhiễm Tiệp Dư kể Cố Chung Việt sủng ái Tịch Phong Hà, vắng vẻ Nhiễm Tiệp Dư. Mấy ngày trước ông ta đề cập chuyện này trên triều.
“Hoàng Thượng, dạo này thầnỉnhớ thương nữìnhi, thỉnh phuủnhân vào cungÎthăm hỏi. Aiồdè…” Lý Sùngẵliếc mắt tráchộcứ, “Phu nhânɨvề lại bảoἶmới mấy thángậkhông gặp, nữfnhi gầy điḷnhiều. Phu nhânïép hỏi mới¸biết hóa raịtừ trước tới{nay Hoàng Thượngĩchỉ nghỉ trongĭđiện Phượng Nghiícủa Hoàng Hậu.ĩMấy ngày khôngïthấy Hoàng Thượng,Ïcon bé thươngìnhớ thành bệnh,ịkhông còn lòngỷdạ ăn uống.”ìTrước mặt vănơvõ bá quan,ổLý Sùng khổặsở quỳ xuống,ἵ“Hoàng Thượng, ĐếằHậu ân áiõlà chuyện tốt.ơNhưng thân làļngười đứng đầu:một nước, hậuícung ba ngànấgiai nhân, đươngãnhiên phải chiaīđều ân sủng.ộNhiễm Tiệp Dưổlà nữ nhiịcủa vi thần,¸mong bệ hạḽthông cảm viôthần tuổi giàìsức yếu màḹchăm sóc conặbé nhiều hơn.óVi thần khôngủcầu Hoàng Thượngἰsủng ái conìbé, chỉ hyốvọng người quanítâm con bé,ỗđừng khiến conľbé tương tưễthành bệnh.”
Ông}ta vừa thanổthở vừa khócỳlóc. Nghĩ tớiỵnữ nhi mìnhầyêu thương trongḻlòng bàn tayõbị đối xửãnhư vậy, nướcɨmắt Lý Sùngḻrơi như mưa.
CốừChung Việt sầmìmặt, lạnh lùngỳnhìn Lý Sùngịđang quỳ trênľmặt đất vàõđám quan viênàkhông dám hoīhe một câu.
LýựSùng nào hayẩCố Chung Việtợkhông chỉ vắngıvẻ Nhiễm TiệpíDư. Nàng taỉvào cùng lâuÎnhư vậy, CốỉChung Việt chưaýtừng sủng hạnhĩnàng ta lấyỗmột lần, ngayẳcả số lầnîtriệu kiến cũngỉđếm trên đầuọngón tay.
Tịch PhongɩHà biết NhiễmáTiệp Dư đángỷthương, vất vảềlắm mới đượcớvào cung, cuối:cùng lại trởốthành đồ trangftrí. Nhưng đồngụtình thì đồngĪtình, Tịch PhongòHà sẽ khôngếđể Cố ChungÍViệt có cơĭhội gặp nàngổta. Đặc biệtìsau khi biếtônàng ta sayộmê Cố ChungἲViệt, Tịch PhongủHà chưa baoộgiờ nhắc tênἲnàng ta trướcímặt chàng.
Nhiễm TiệpIDư đáng thương,ổnhưng nàng taĬmuốn cướp phu,quân của nàng.ẳGì mà sủngạái, mưa mócἳchia đều,… cònạlâu Cố ChungḹViệt mới cần.ĩNam tử củaẵnàng tuyệt đốiôkhông được haiịlòng.
Đế Hậu khôngểmuốn, không cóḻnghĩa triều thần¸không muốn.
Cố ChungờViệt và TịchíPhong Hà thànhɨthân hơn mộtùnăm nhưng mãiỹvẫn chưa cóítin vui. CốîChung Việt lạiứkhông muốn nạpộphi, mọi ngườiỷkhuyên mỏi lưỡièhắn mới chịuinạp Nhiễm TiệpĩDư.
Hiện tại mọiêngười đều biếtồCố Chung Việtũlàm lơ NhiễmđTiệp Dư, độcἷsủng Hoàng Hậu,ịlập tức điênĩcuồng. Triều thầnìta một câuặngươi một câu,ỏkhuyên nhủ HoàngẫThượng mở rộngἷHậu cung, rồiốthì lo lắngĩgiang sơn xãịtắc Đại Hoằng.
Cảnhḹtượng lúc trướcếlại tái diễn,ợCố Chung Việtùsầm mặt, nhấpìnhổm không yên.ịAi dè bọnĮhọ không buôngľtha, giao bứcἶhọa nữ tửἵđủ tuổi cậpìkê cho LanḻSùng, sai LanạSùng dâng lênâCố Chung Việt.
LanứSùng thấy CốỹChung Việt sầnἴmặt, cầm khôngòđược mà vứtỵkhông xong.
“Đốt.” CốđChung Việt nói.
“Hoàng³Thượng… Đây đềuilà các tiểuĭthư thế giaăchúng triều thầnậtỉ mỉ chọn(lựa. Người khôngớmuốn nhìn thìằđể thần nhìnớké một chútợđược không ạ?”í
“…” Cố ChungăViệt rống: “Trẫmĭbảo đốt!”
“Hức…”ỉ
Nhìn vô sốĩbức họa mỹÍnhân hóa thànhЇtro tàn, LanêSùng đau lòng,ЇCố Chung ViệtÎphiền não.
Triều thầnĩthấy hắn khôngĬchịu nhìn tranh,âbắt đầu chuyển‹hướng viết danhįtính, tên tuổiệnữ tử quanἰgia vào sổẵcon, cung kínhĮtrình lên. Suýtìchút nữa CốìChung Việt đốtìđống sổ con,,cũng may LanἲSùng và TônàDoanh kịp thờiḽngăn cản. Liênòtiếp mấy ngàyànhư vậy, choẵdù hắn giấuỷTịch Phong Hà,ứcuối cùng nàngîvẫn nhận ra.ưHắn không chịuļnổi Tịch PhongặHà tra hỏi,íđành khai nhận]từ đầu tới,cuối.
“Ồ, bảo sao.”ịTịch Phong Hàïngắm hoa đăngévừa mới được°làm xong, “Vậyồnạp vài ngườiĩlà được.”
CốÍChung Việt còniđang lo sợĮTịch Phong Hàỗtức giận, aiọdè nghe nàngắnói vậy, hắnĪlại là ngườiịtức giận trước.
“Nạpóvài người? TịchĪPhong Hà, nàngikhông ngẫm xemìvì ai mà(ta vắng vẻ:Nhiễm Tiệp Dư?ồNàng dám đổiùxử như vậyơvới ta?”
CốἰChung Việt càngìnói càng nghẹnἷngào, giận dỗiiquay đầu khôngừthèm nhìn nàng.ìTịch Phong Hà²vỗ vai hắn,ἱdỗ như dỗìtrẻ con, “NếuĬchàng không đồngìý, bọn họésẽ càng lấnĨtới. Giống hệtổnhư lần trướcIchàng nạp Nhiễm‹Tiệp Dư, bọnềhọ nhất địnhĩtìm cách nhétἵngười vào Hậuĩcung của chàng.ḻSo với bịáđộng phản kháng,ịchẳng bằng chúngĩta chủ độngởđón nhận. Ítảra đầu ócIcũng được thanh¸tịnh.”
Cố ChungữViệt khó hiểuἲnhìn nàng. Hắnỵhiểu Tịch PhongịHà, thừa biếtĩnàng sẽ khôngḹbao giờ nóiĭmấy câu này.ổTịch Phong Hàẹcó hơi chộtĭdạ, nàng vòngỹtay ra sauãgáy ôm chặtòcổ hắn.
“Với cảẵbọn họ đâuÎcó ở Hậuớcung, sao biết,chàng làm gìįchúng phi tử.àChàng chỉ cầnọgiả bộ trướcĪmặt mọi ngườiỡlà được.”
“Nàngìkhông giận à?”‹Cố Chung Việtîhỏi.
Giận chứ saoặkhông? Ngoài mặtīTịch Phong HàĮmỉm cười, “Khôngôhề.”
“Lan Sùng,ĩmang tập tranhïra đây. Bảnɪcung tự chọnặcho bệ hạ.”ỹ
Cố Chung Việtătròn mắt khôngĬdám tin. TịchἱPhong Hà thảnấnhiên mở tậpịtranh, lựa liaìlịa mấy người,ɨ“Chọn đây, đâyĮnữa.”
Chờ tới khi Tịch Phong Hà buông bút, Cố Chung Việt còn đang thẫn thờ. Tịch Phong Hà phì cười hôn má hắn, an ủi: “Ta không cần biết chàng có bao nhiêu phi tử, chỉ cần lòng chàng có một mình ta là được.”
Hôm ấy Hứa Khánh Hoán mặc một bộ xiêm y giống của Tề Mẫn, lại không cẩn thận hắt thức ăn vào xiêm y nàng ấy. Trong lúc chí chóe, hai người vô tình đụng vào Thân Mục Huyên im lặng tới mức vô hình. Thân Mục Huyên mắng đúng một câu: “Trên đời này chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó trị”, nháy mắt trở thành cái đích chỉ trích của mọi người.
Cố Chung Việt hồi hồn, điên cuồng đáp trả bằng một nụ hôn sâu.
Chờ tới khi Tịch Phong Hà buông bút, Cố Chung Việt còn đang thẫn thờ. Tịch Phong Hà phì cười hôn má hắn, an ủi: “Ta không cần biết chàng có bao nhiêu phi tử, chỉ cần lòng chàng có một mình ta là được.”
Nữ nhi Thân Mục Huyên của Hoài Tiêu Đại Tướng Quân Thân Khoát Chi làm Chính tam phẩm Tiệp Dư, ban thưởng cung Thúy Vy. Khâm thử.”
Nàng ngẩn người nhìn hồ nước, hy vọng Nhiễm Tiệp Dư thức thời lui xuống. Chẳng qua sự đời đâu như ý muốn, Nhiễm Tiệp Dư không sợ khí thế của nàng, còn dám ngang nhiên ngồi trước mặt.
Trước mặt Cố Chung Việt Tịch Phong Hà tỏ vẻ rộng lượng, trong lòng lại hận không thể xiên chết đám triều thần nhiều chuyện. Nàng chỉ muốn giật trụi râu mấy lão già đó cho bõ ghét. Nàng đã sớm phát hiện Cố Chung Việt có tâm sự, nhưng Cố Chung Việt không nói cho nàng, nàng đành phải cư xử như bình thường, không nỡ vạch trần. Cũng may phụ thân gửi thư cho Tịch Phong Hà, nàng mới biết mấy lão già kia ép uổng Cố Chung Việt tới mức nào. Lúc này tra hỏi mới biết, ngay cả cung nhân cũng không được phép nói cho nàng. Trong thư, phụ thân bảo nàng khuyên nhủ Cố Chung Việt, mắng nàng không được giở thói đanh đá, nếu không người đời sẽ lên án. Tịch Phong Hà vừa tức vừa khổ sở. Đầu tiên, nàng thực sự không biết chuyện này, thứ hai, phụ thân dám không tin tưởng nàng.
“Bái kiến Hoàng Hậu nương nương.” Phía sau có người gọi nàng, Tịch Phong Hà cảm giác khá quen tai.
Tịch Phong Hà buồn chán ném đá xuống hồ nước, mặt hồ sóng sánh nhấp nhô.
Nàng đâu dám giở thói đanh đá không cho Cố Chung Việt nạp phi? Rõ ràng là Cố Chung Việt thủ thân như ngọc mà?
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Nữ nhi chúng triều thần hiền lương thực đức, đoan trang hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, trẫm rất vừa lòng. Nay đặc biệt phong:
Mặc dù chính nàng cũng không muốn.
Mặc dù chính nàng cũng không muốn.
Thánh chỉ vừa ra, chúng triều thần thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ vừa chúc mừng các vị đại nhân được làm Quốc trượng, vừa khen ngợi Hoàng Thượng thánh minh, Hoàng Hậu nhân hậu. Cố Chung Việt nghe tới mức tai mọc kén. Hắn không có tâm tư nghe bọn họ xàm xí, chỉ muốn hồi cung thăm Tịch Phong Hà.
Trước mặt Cố Chung Việt Tịch Phong Hà tỏ vẻ rộng lượng, trong lòng lại hận không thể xiên chết đám triều thần nhiều chuyện. Nàng chỉ muốn giật trụi râu mấy lão già đó cho bõ ghét. Nàng đã sớm phát hiện Cố Chung Việt có tâm sự, nhưng Cố Chung Việt không nói cho nàng, nàng đành phải cư xử như bình thường, không nỡ vạch trần. Cũng may phụ thân gửi thư cho Tịch Phong Hà, nàng mới biết mấy lão già kia ép uổng Cố Chung Việt tới mức nào. Lúc này tra hỏi mới biết, ngay cả cung nhân cũng không được phép nói cho nàng. Trong thư, phụ thân bảo nàng khuyên nhủ Cố Chung Việt, mắng nàng không được giở thói đanh đá, nếu không người đời sẽ lên án. Tịch Phong Hà vừa tức vừa khổ sở. Đầu tiên, nàng thực sự không biết chuyện này, thứ hai, phụ thân dám không tin tưởng nàng.
Tịch Phong Hà buồn chán ném đá xuống hồ nước, mặt hồ sóng sánh nhấp nhô.
Trước kia mỗi lần tham gia yến tiệc, Tịch Phong Hà đều chạm mặt mấy nàng ấy, mặc dù chưa nói chuyện nhưng vẫn nhớ rõ.
Quả nhiên lại là Nhiễm Tiệp Dư đáng ghét. Nàng ta vẫn giả bộ ngây thơ vô tội như trước, đôi mắt thuần khiết chăm chú nhìn Tịch Phong Hà. Nhưng lần này Tịch Phong Hà không muốn giả vờ giả vịt. Nếu không phải nàng ta nhiều chuyện, Cố Chung Việt đã không bị ép nạp phi.
“Bái kiến Hoàng Hậu nương nương.” Phía sau có người gọi nàng, Tịch Phong Hà cảm giác khá quen tai.
“Nghe nói Hoàng Hậu nương nương tự mình chọn phi tử cho Hoàng Thượng. Hoàng Hậu nương nương thật rộng rãi, nô tỳ bái phục.” Nàng ta ngấm ngầm trào phúng.
Hễ ba nữ tử này dính vào nhau là náo loạn, Tịch Phong Hà nhớ mãi không quên. Huống chi các nàng còn được coi là độc nhất trong giới tiểu thư.
Quả nhiên lại là Nhiễm Tiệp Dư đáng ghét. Nàng ta vẫn giả bộ ngây thơ vô tội như trước, đôi mắt thuần khiết chăm chú nhìn Tịch Phong Hà. Nhưng lần này Tịch Phong Hà không muốn giả vờ giả vịt. Nếu không phải nàng ta nhiều chuyện, Cố Chung Việt đã không bị ép nạp phi.
Tịch Phong Hà xoa tay, chờ mong bọn họ tiến cung.
Nàng ngẩn người nhìn hồ nước, hy vọng Nhiễm Tiệp Dư thức thời lui xuống. Chẳng qua sự đời đâu như ý muốn, Nhiễm Tiệp Dư không sợ khí thế của nàng, còn dám ngang nhiên ngồi trước mặt.
Nàng đâu dám giở thói đanh đá không cho Cố Chung Việt nạp phi? Rõ ràng là Cố Chung Việt thủ thân như ngọc mà?
“Nghe nói Hoàng Hậu nương nương tự mình chọn phi tử cho Hoàng Thượng. Hoàng Hậu nương nương thật rộng rãi, nô tỳ bái phục.” Nàng ta ngấm ngầm trào phúng.
“Dạ.”
Hóa ra tới đây khởi binh vấn tội. Có lẽ nàng ta muốn mượn tay Lý Sùng để khuyến khích Cố Chung Việt tới thăm nàng ta nhiều hơn, hiện tại lại tới bước đường này, hiển nhiên nàng ta cũng không thích.
Nàng cũng không ngờ mình chỉ tiện tay mà lại lựa trúng toàn anh tài trong kinh thành.
Tịch Phong Hà trực tiếp đáp trả: “Cũng phải đa tạ Nhiễm Tiệp Dư. Nhờ có phụ thân của ngươi, Hoàng Thượng mới có cơ hội nạp phi. Thôi, như vậy cũng tốt, Hoàng Thượng bận rộn công vụ. Mấy muội muội tiến cung, Hoàng Thượng vui vẻ, bản cung cũng thoải mái hơn chút.
Dứt lời, Tịch Phong Hà giả bộ mệt đến chết đi sống lại, vươn vai hoạt động gân cốt.
Khuôn mặt Nhiễm Tiệp Dư hết xanh lại trắng, nàng ta bị chạm đúng chỗ đau, Tịch Phong Hà thích chí cười thầm.
Tịch Phong Hà trực tiếp đốt lửa, thấy Nhiễm Tiệp Dư câm nín, nàng hả hê vui sướng.
Khuôn mặt Nhiễm Tiệp Dư hết xanh lại trắng, nàng ta bị chạm đúng chỗ đau, Tịch Phong Hà thích chí cười thầm.
“Nhiễm Tiệp Dư đừng so đo làm gì. Về sau các muội muội tiến cung, chúng ta đều là tỷ muội, cần phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau.”
Tịch Phong Hà trực tiếp đốt lửa, thấy Nhiễm Tiệp Dư câm nín, nàng hả hê vui sướng.
Hóa ra tới đây khởi binh vấn tội. Có lẽ nàng ta muốn mượn tay Lý Sùng để khuyến khích Cố Chung Việt tới thăm nàng ta nhiều hơn, hiện tại lại tới bước đường này, hiển nhiên nàng ta cũng không thích.
Dứt lời, Tịch Phong Hà giả bộ mệt đến chết đi sống lại, vươn vai hoạt động gân cốt.
“Được rồi, bản cung còn bận đón chào người mới, không rảnh nói chuyện phiếm với Nhiễm Tiệp Dư. Có gì sau này bàn tiếp.” Tuy nàng tức tối chuyện nạp phi, nhưng thấy Nhiễm Tiệp Dư khó chịu, nàng không còn buồn bực, vui vẻ như bước trên mây.
“Chu Khinh, xem xem đã chuẩn bị tẩm cung cho bọn họ xong chưa?”
“Dạ.”
. . .
“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Nữ nhi chúng triều thần hiền lương thực đức, đoan trang hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, trẫm rất vừa lòng. Nay đặc biệt phong:
Cố Chung Việt hồi hồn, điên cuồng đáp trả bằng một nụ hôn sâu.
Nữ nhi Tề Mẫn của Quang Lộc Thái Y Tề Văn Dương làm Chính nhị phẩm Chiêu Nghi, ban thưởng Hoàng Lý Cư;
Tề Mẫn cực kỳ để ý tới nhan sắc, gần như ám ảnh thành bệnh. Nàng ấy không trang điểm sẽ không ra ngoài gặp người, xiêm y phải thật sạch sẽ, kiểu dáng lúc nào cũng mới mẻ độc đáo. Nàng ấy sợ nhất là mặc trùng xiêm y giống nữ tử khác.
Nữ nhi Hứa Khánh Hoán của Trung Thư Lệnh Hứa Tự Thanh làm Tòng nhị phẩm Tu Nghi, ban thưởng Vọng Tiên Lâu;
“Nhiễm Tiệp Dư đừng so đo làm gì. Về sau các muội muội tiến cung, chúng ta đều là tỷ muội, cần phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau.”
Nữ nhi Thân Mục Huyên của Hoài Tiêu Đại Tướng Quân Thân Khoát Chi làm Chính tam phẩm Tiệp Dư, ban thưởng cung Thúy Vy. Khâm thử.”
Tịch Phong Hà trực tiếp đáp trả: “Cũng phải đa tạ Nhiễm Tiệp Dư. Nhờ có phụ thân của ngươi, Hoàng Thượng mới có cơ hội nạp phi. Thôi, như vậy cũng tốt, Hoàng Thượng bận rộn công vụ. Mấy muội muội tiến cung, Hoàng Thượng vui vẻ, bản cung cũng thoải mái hơn chút.
Thánh chỉ vừa ra, chúng triều thần thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ vừa chúc mừng các vị đại nhân được làm Quốc trượng, vừa khen ngợi Hoàng Thượng thánh minh, Hoàng Hậu nhân hậu. Cố Chung Việt nghe tới mức tai mọc kén. Hắn không có tâm tư nghe bọn họ xàm xí, chỉ muốn hồi cung thăm Tịch Phong Hà.
Tịch Phong Hà đang chơi đến quên sầu, chỉ huy cung nhân quét dọn chỗ ở cho các phi tần.
Nàng cũng không ngờ mình chỉ tiện tay mà lại lựa trúng toàn anh tài trong kinh thành.
Tề Mẫn cực kỳ để ý tới nhan sắc, gần như ám ảnh thành bệnh. Nàng ấy không trang điểm sẽ không ra ngoài gặp người, xiêm y phải thật sạch sẽ, kiểu dáng lúc nào cũng mới mẻ độc đáo. Nàng ấy sợ nhất là mặc trùng xiêm y giống nữ tử khác.
Nữ nhi Tề Mẫn của Quang Lộc Thái Y Tề Văn Dương làm Chính nhị phẩm Chiêu Nghi, ban thưởng Hoàng Lý Cư;
Hứa Khánh Hoán thì khác, nàng ấy mê võ hơn cả Tịch Phong Hà, đánh nhau với nam tử nhiều như cơm bữa. Mặc dù chưa tới mức lôi thôi, nhưng nàng ấy thuộc dạng hào sảng không chấp nhặt.
Thân Mục Huyên khá thú vị, có thể coi nàng ấy là Lý Trình Tiên phiên bản nữ. Nàng ấy thích đọc sách, ngâm thơ ngắm trăng. Rõ ràng phụ thân là Đại Tướng Quân uy phong lẫm liệt, nàng ấy lại tựa như một vị hiền triết không ưa náo nhiệt, chỉ thích rong chơi trong thế giới thi ca của bản thân.
Trước kia mỗi lần tham gia yến tiệc, Tịch Phong Hà đều chạm mặt mấy nàng ấy, mặc dù chưa nói chuyện nhưng vẫn nhớ rõ.
Hôm ấy Hứa Khánh Hoán mặc một bộ xiêm y giống của Tề Mẫn, lại không cẩn thận hắt thức ăn vào xiêm y nàng ấy. Trong lúc chí chóe, hai người vô tình đụng vào Thân Mục Huyên im lặng tới mức vô hình. Thân Mục Huyên mắng đúng một câu: “Trên đời này chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó trị”, nháy mắt trở thành cái đích chỉ trích của mọi người.
Hễ ba nữ tử này dính vào nhau là náo loạn, Tịch Phong Hà nhớ mãi không quên. Huống chi các nàng còn được coi là độc nhất trong giới tiểu thư.
Tịch Phong Hà đang chơi đến quên sầu, chỉ huy cung nhân quét dọn chỗ ở cho các phi tần.
Tịch Phong Hà xoa tay, chờ mong bọn họ tiến cung.
ôi mẹ ơi nghe danh mấy vị phi tử mà lo sợ. ai đó tới cứu hoàng thượng đi ạ:)))