Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 31

Chương 31

Độc nhất trong giới tiểu thư

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Cố Chung Khanh đi rồi, ngày tháng dần trôi, đảo mắt đã tới mùa hè.

Tịch Phong Hà ghé vào bàn đá đình Tân Sơn, buồn bã nhìn ánh nước hắt vào lan can.

Lý Sùng nghe thị nữ thiếp thân của Nhiễm Tiệp Dư kể Cố Chung Việt sủng ái Tịch Phong Hà, vắng vẻ Nhiễm Tiệp Dư. Mấy ngày trước ông ta đề cập chuyện này trên triều.

“Hoàng Thưng, do này thnnh thương nìnhi, thnh phunhân vào cungÎthăm hi. Aidè Lý Sùngliếc mt tráchc, Phu nhânɨv li bomi my thángkhông gp, nfnhi gy đinhiu. Phu nhânïép hi mi¸biết hóa rat trưc ti{nay Hoàng Thưngĩch ngh trongĭđin Phưng Nghiíca Hoàng Hu.ĩMy ngày khôngïthy Hoàng Thưng,Ïcon bé thươngình thành bnh,không còn lòngd ăn ung.”ìTrưc mt vănơvõ bá quan,Lý Sùng khs qu xung,“Hoàng Thưng, ĐếHu ân áiõlà chuyn tt.ơNhưng thân làļngưi đng đu:mt nưc, huícung ba ngàngiai nhân, đươngãnhiên phi chiaīđu ân sng.Nhim Tip Dưlà n nhica vi thn,¸mong b hthông cm viôthn tui giàìsc yếu màchăm sóc conbé nhiu hơn.óVi thn khôngcu Hoàng Thưngsng ái conìbé, ch hyvng ngưi quanítâm con bé,đng khiến conľbé tương tưthành bnh.”

Ông}ta va thanth va khóclóc. Nghĩ tin nhi mìnhyêu thương tronglòng bàn tayõb đi xãnhư vy, nưcɨmt Lý Sùngrơi như mưa.

CChung Vit smìmt, lnh lùngnhìn Lý Sùngđang qu trênľmt đt vàõđám quan viênàkhông dám hoīhe mt câu.

LýSùng nào hayC Chung Vitkhông ch vngıv Nhim TipíDư. Nàng tavào cùng lâuÎnhư vy, CChung Vit chưaýtng sng hnhĩnàng ta lymt ln, ngayc s lnîtriu kiến cũngđếm trên đungón tay.

Tch PhongɩHà biết NhimáTip Dư đángthương, vt vlm mi đưcvào cung, cui:cùng li trthành đ trangftrí. Nhưng đngtình thì đngĪtình, Tch PhongòHà s khôngếđ C ChungÍVit có cơĭhi gp nàngta. Đc bitìsau khi biếtônàng ta saymê C ChungVit, Tch PhongHà chưa baogi nhc tênnàng ta trưcímt chàng.

Nhim TipIDư đáng thương,nhưng nàng taĬmun cưp phu,quân ca nàng.Gì mà sngái, mưa mócchia đu,… cònlâu C ChungVit mi cn.ĩNam t canàng tuyt điôkhông đưc hailòng.

Đế Hu khôngmun, không cónghĩa triu thn¸không mun.

C ChungVit và TchíPhong Hà thànhɨthân hơn mtùnăm nhưng mãivn chưa cóítin vui. CîChung Vit likhông mun npphi, mi ngưikhuyên mi lưièhn mi chuinp Nhim TipĩDư.

Hin ti miêngưi đu biếtC Chung Vitũlàm lơ NhimđTip Dư, đcsng Hoàng Hu,lp tc điênĩcung. Triu thnìta mt câungươi mt câu,khuyên nh HoàngThưng m rngHu cung, rithì lo lngĩgiang sơn xãtc Đi Hong.

Cnhtưng lúc trưcếli tái din,C Chung Vitùsm mt, nhpìnhm không yên.Ai dè bnĮh không buôngľtha, giao bcha n tđ tui cpìkê cho LanSùng, sai LanSùng dâng lênâC Chung Vit.

LanSùng thy CChung Vit snmt, cm khôngòđưc mà vtkhông xong.

Đt.” CđChung Vit nói.

“Hoàng³Thưng… Đây đuilà các tiuĭthư thế giaăchúng triu thnt m chn(la. Ngưi khôngmun nhìn thìđ thn nhìnké mt chútđưc không ?”í

“… C ChungăVit rng: “Trmĭbo đt!”

“Hc…

Nhìn vô sĩbc ha mÍnhân hóa thànhЇtro tàn, LanêSùng đau lòng,ЇC Chung VitÎphin não.

Triu thnĩthy hn khôngĬchu nhìn tranh,âbt đu chuynhưng viết danhįtính, tên tuin t quangia vào scon, cung kínhĮtrình lên. Suýtìchút na CìChung Vit đtìđng s con,,cũng may LanSùng và TônàDoanh kp thingăn cn. Liênòtiếp my ngàyànhư vy, chodù hn giuTch Phong Hà,cui cùng nàngîvn nhn ra.ưHn không chuļni Tch PhongHà tra hi,íđành khai nhn]t đu ti,cui.

, bo sao.”Tch Phong Hàïngm hoa đăngéva mi đưc°làm xong, Vynp vài ngưiĩlà đưc.”

CÍChung Vit còniđang lo sĮTch Phong Hàtc gin, aidè nghe nàngnói vy, hnĪli là ngưitc gin trưc.

“Npóvài ngưi? TchĪPhong Hà, nàngikhông ngm xemìvì ai mà(ta vng v:Nhim Tip Dư?Nàng dám điùx như vyơvi ta?”

CChung Vit càngìnói càng nghnngào, gin diiquay đu khôngthèm nhìn nàng.ìTch Phong Hà²v vai hn,d như dìtr con, “NếuĬchàng không đngìý, bn hés càng lnĨti. Ging htnhư ln trưcIchàng np NhimTip Dư, bnh nht đnhĩtìm cách nhétngưi vào Huĩcung ca chàng.So vi báđng phn kháng,chng bng chúngĩta ch đngđón nhn. Ítra đu ócIcũng đưc thanh¸tnh.”

C ChungVit khó hiunhìn nàng. Hnhiu Tch PhongHà, tha biếtĩnàng s khôngbao gi nóiĭmy câu này.Tch Phong Hàcó hơi chtĭd, nàng vòngtay ra sauãgáy ôm chtòc hn.

Vi cbn h đâuÎcó Hucung, sao biết,chàng làm gìįchúng phi t.àChàng ch cngi b trưcĪmt mi ngưilà đưc.”

“Nàngìkhông gin à?”C Chung Vitîhi.

Gin ch saokhông? Ngoài mtīTch Phong HàĮmm cưi, Khôngôh.”

Lan Sùng,ĩmang tp tranhïra đây. Bnɪcung t chncho b h.”

C Chung Vitătròn mt khôngĬdám tin. TchPhong Hà thnnhiên m tptranh, la liaìla my ngưi,ɨChn đây, đâyĮna.”

Chờ tới khi Tịch Phong Hà buông bút, Cố Chung Việt còn đang thẫn thờ. Tịch Phong Hà phì cười hôn má hắn, an ủi: “Ta không cần biết chàng có bao nhiêu phi tử, chỉ cần lòng chàng có một mình ta là được.”

Hôm ấy Hứa Khánh Hoán mặc một bộ xiêm y giống của Tề Mẫn, lại không cẩn thận hắt thức ăn vào xiêm y nàng ấy. Trong lúc chí chóe, hai người vô tình đụng vào Thân Mục Huyên im lặng tới mức vô hình. Thân Mục Huyên mắng đúng một câu: “Trên đời này chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó trị”, nháy mắt trở thành cái đích chỉ trích của mọi người.

Cố Chung Việt hồi hồn, điên cuồng đáp trả bằng một nụ hôn sâu.

Chờ tới khi Tịch Phong Hà buông bút, Cố Chung Việt còn đang thẫn thờ. Tịch Phong Hà phì cười hôn má hắn, an ủi: “Ta không cần biết chàng có bao nhiêu phi tử, chỉ cần lòng chàng có một mình ta là được.”

Nữ nhi Thân Mục Huyên của Hoài Tiêu Đại Tướng Quân Thân Khoát Chi làm Chính tam phẩm Tiệp Dư, ban thưởng cung Thúy Vy. Khâm thử.”

Nàng ngẩn người nhìn hồ nước, hy vọng Nhiễm Tiệp Dư thức thời lui xuống. Chẳng qua sự đời đâu như ý muốn, Nhiễm Tiệp Dư không sợ khí thế của nàng, còn dám ngang nhiên ngồi trước mặt.

Trước mặt Cố Chung Việt Tịch Phong Hà tỏ vẻ rộng lượng, trong lòng lại hận không thể xiên chết đám triều thần nhiều chuyện. Nàng chỉ muốn giật trụi râu mấy lão già đó cho bõ ghét. Nàng đã sớm phát hiện Cố Chung Việt có tâm sự, nhưng Cố Chung Việt không nói cho nàng, nàng đành phải cư xử như bình thường, không nỡ vạch trần. Cũng may phụ thân gửi thư cho Tịch Phong Hà, nàng mới biết mấy lão già kia ép uổng Cố Chung Việt tới mức nào. Lúc này tra hỏi mới biết, ngay cả cung nhân cũng không được phép nói cho nàng. Trong thư, phụ thân bảo nàng khuyên nhủ Cố Chung Việt, mắng nàng không được giở thói đanh đá, nếu không người đời sẽ lên án. Tịch Phong Hà vừa tức vừa khổ sở. Đầu tiên, nàng thực sự không biết chuyện này, thứ hai, phụ thân dám không tin tưởng nàng.

“Bái kiến Hoàng Hậu nương nương.” Phía sau có người gọi nàng, Tịch Phong Hà cảm giác khá quen tai.

Tịch Phong Hà buồn chán ném đá xuống hồ nước, mặt hồ sóng sánh nhấp nhô.

Nàng đâu dám giở thói đanh đá không cho Cố Chung Việt nạp phi? Rõ ràng là Cố Chung Việt thủ thân như ngọc mà?

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Nữ nhi chúng triều thần hiền lương thực đức, đoan trang hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, trẫm rất vừa lòng. Nay đặc biệt phong: 

Mặc dù chính nàng cũng không muốn.

Mặc dù chính nàng cũng không muốn.

Thánh chỉ vừa ra, chúng triều thần thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ vừa chúc mừng các vị đại nhân được làm Quốc trượng, vừa khen ngợi Hoàng Thượng thánh minh, Hoàng Hậu nhân hậu. Cố Chung Việt nghe tới mức tai mọc kén. Hắn không có tâm tư nghe bọn họ xàm xí, chỉ muốn hồi cung thăm Tịch Phong Hà.

Trước mặt Cố Chung Việt Tịch Phong Hà tỏ vẻ rộng lượng, trong lòng lại hận không thể xiên chết đám triều thần nhiều chuyện. Nàng chỉ muốn giật trụi râu mấy lão già đó cho bõ ghét. Nàng đã sớm phát hiện Cố Chung Việt có tâm sự, nhưng Cố Chung Việt không nói cho nàng, nàng đành phải cư xử như bình thường, không nỡ vạch trần. Cũng may phụ thân gửi thư cho Tịch Phong Hà, nàng mới biết mấy lão già kia ép uổng Cố Chung Việt tới mức nào. Lúc này tra hỏi mới biết, ngay cả cung nhân cũng không được phép nói cho nàng. Trong thư, phụ thân bảo nàng khuyên nhủ Cố Chung Việt, mắng nàng không được giở thói đanh đá, nếu không người đời sẽ lên án. Tịch Phong Hà vừa tức vừa khổ sở. Đầu tiên, nàng thực sự không biết chuyện này, thứ hai, phụ thân dám không tin tưởng nàng.

Tịch Phong Hà buồn chán ném đá xuống hồ nước, mặt hồ sóng sánh nhấp nhô.

Trước kia mỗi lần tham gia yến tiệc, Tịch Phong Hà đều chạm mặt mấy nàng ấy, mặc dù chưa nói chuyện nhưng vẫn nhớ rõ.

Quả nhiên lại là Nhiễm Tiệp Dư đáng ghét. Nàng ta vẫn giả bộ ngây thơ vô tội như trước, đôi mắt thuần khiết chăm chú nhìn Tịch Phong Hà. Nhưng lần này Tịch Phong Hà không muốn giả vờ giả vịt. Nếu không phải nàng ta nhiều chuyện, Cố Chung Việt đã không bị ép nạp phi.

“Bái kiến Hoàng Hậu nương nương.” Phía sau có người gọi nàng, Tịch Phong Hà cảm giác khá quen tai.

“Nghe nói Hoàng Hậu nương nương tự mình chọn phi tử cho Hoàng Thượng. Hoàng Hậu nương nương thật rộng rãi, nô tỳ bái phục.” Nàng ta ngấm ngầm trào phúng.

Hễ ba nữ tử này dính vào nhau là náo loạn, Tịch Phong Hà nhớ mãi không quên. Huống chi các nàng còn được coi là độc nhất trong giới tiểu thư.

Quả nhiên lại là Nhiễm Tiệp Dư đáng ghét. Nàng ta vẫn giả bộ ngây thơ vô tội như trước, đôi mắt thuần khiết chăm chú nhìn Tịch Phong Hà. Nhưng lần này Tịch Phong Hà không muốn giả vờ giả vịt. Nếu không phải nàng ta nhiều chuyện, Cố Chung Việt đã không bị ép nạp phi.

Tịch Phong Hà xoa tay, chờ mong bọn họ tiến cung.

Nàng ngẩn người nhìn hồ nước, hy vọng Nhiễm Tiệp Dư thức thời lui xuống. Chẳng qua sự đời đâu như ý muốn, Nhiễm Tiệp Dư không sợ khí thế của nàng, còn dám ngang nhiên ngồi trước mặt.

Nàng đâu dám giở thói đanh đá không cho Cố Chung Việt nạp phi? Rõ ràng là Cố Chung Việt thủ thân như ngọc mà?

“Nghe nói Hoàng Hậu nương nương tự mình chọn phi tử cho Hoàng Thượng. Hoàng Hậu nương nương thật rộng rãi, nô tỳ bái phục.” Nàng ta ngấm ngầm trào phúng.

“Dạ.”

Hóa ra tới đây khởi binh vấn tội. Có lẽ nàng ta muốn mượn tay Lý Sùng để khuyến khích Cố Chung Việt tới thăm nàng ta nhiều hơn, hiện tại lại tới bước đường này, hiển nhiên nàng ta cũng không thích.

Nàng cũng không ngờ mình chỉ tiện tay mà lại lựa trúng toàn anh tài trong kinh thành.

Tịch Phong Hà trực tiếp đáp trả: “Cũng phải đa tạ Nhiễm Tiệp Dư. Nhờ có phụ thân của ngươi, Hoàng Thượng mới có cơ hội nạp phi. Thôi, như vậy cũng tốt, Hoàng Thượng bận rộn công vụ. Mấy muội muội tiến cung, Hoàng Thượng vui vẻ, bản cung cũng thoải mái hơn chút.

Dứt lời, Tịch Phong Hà giả bộ mệt đến chết đi sống lại, vươn vai hoạt động gân cốt.

Khuôn mặt Nhiễm Tiệp Dư hết xanh lại trắng, nàng ta bị chạm đúng chỗ đau, Tịch Phong Hà thích chí cười thầm.

Tịch Phong Hà trực tiếp đốt lửa, thấy Nhiễm Tiệp Dư câm nín, nàng hả hê vui sướng.

Khuôn mặt Nhiễm Tiệp Dư hết xanh lại trắng, nàng ta bị chạm đúng chỗ đau, Tịch Phong Hà thích chí cười thầm.

“Nhiễm Tiệp Dư đừng so đo làm gì. Về sau các muội muội tiến cung, chúng ta đều là tỷ muội, cần phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau.”

Tịch Phong Hà trực tiếp đốt lửa, thấy Nhiễm Tiệp Dư câm nín, nàng hả hê vui sướng.

Hóa ra tới đây khởi binh vấn tội. Có lẽ nàng ta muốn mượn tay Lý Sùng để khuyến khích Cố Chung Việt tới thăm nàng ta nhiều hơn, hiện tại lại tới bước đường này, hiển nhiên nàng ta cũng không thích.

Dứt lời, Tịch Phong Hà giả bộ mệt đến chết đi sống lại, vươn vai hoạt động gân cốt.

“Được rồi, bản cung còn bận đón chào người mới, không rảnh nói chuyện phiếm với Nhiễm Tiệp Dư. Có gì sau này bàn tiếp.” Tuy nàng tức tối chuyện nạp phi, nhưng thấy Nhiễm Tiệp Dư khó chịu, nàng không còn buồn bực, vui vẻ như bước trên mây.

“Chu Khinh, xem xem đã chuẩn bị tẩm cung cho bọn họ xong chưa?”

“Dạ.”

. . .

“Phụng thiên thừa vận, Hoàng Đế chiếu viết: Nữ nhi chúng triều thần hiền lương thực đức, đoan trang hào phóng, có tri thức hiểu lễ nghĩa, trẫm rất vừa lòng. Nay đặc biệt phong: 

Cố Chung Việt hồi hồn, điên cuồng đáp trả bằng một nụ hôn sâu.

Nữ nhi Tề Mẫn của Quang Lộc Thái Y Tề Văn Dương làm Chính nhị phẩm Chiêu Nghi, ban thưởng Hoàng Lý Cư; 

Tề Mẫn cực kỳ để ý tới nhan sắc, gần như ám ảnh thành bệnh. Nàng ấy không trang điểm sẽ không ra ngoài gặp người, xiêm y phải thật sạch sẽ, kiểu dáng lúc nào cũng mới mẻ độc đáo. Nàng ấy sợ nhất là mặc trùng xiêm y giống nữ tử khác.

Nữ nhi Hứa Khánh Hoán của Trung Thư Lệnh Hứa Tự Thanh làm Tòng nhị phẩm Tu Nghi, ban thưởng Vọng Tiên Lâu; 

“Nhiễm Tiệp Dư đừng so đo làm gì. Về sau các muội muội tiến cung, chúng ta đều là tỷ muội, cần phải quan tâm chăm sóc lẫn nhau.”

Nữ nhi Thân Mục Huyên của Hoài Tiêu Đại Tướng Quân Thân Khoát Chi làm Chính tam phẩm Tiệp Dư, ban thưởng cung Thúy Vy. Khâm thử.”

Tịch Phong Hà trực tiếp đáp trả: “Cũng phải đa tạ Nhiễm Tiệp Dư. Nhờ có phụ thân của ngươi, Hoàng Thượng mới có cơ hội nạp phi. Thôi, như vậy cũng tốt, Hoàng Thượng bận rộn công vụ. Mấy muội muội tiến cung, Hoàng Thượng vui vẻ, bản cung cũng thoải mái hơn chút.

Thánh chỉ vừa ra, chúng triều thần thở phào nhẹ nhõm. Bọn họ vừa chúc mừng các vị đại nhân được làm Quốc trượng, vừa khen ngợi Hoàng Thượng thánh minh, Hoàng Hậu nhân hậu. Cố Chung Việt nghe tới mức tai mọc kén. Hắn không có tâm tư nghe bọn họ xàm xí, chỉ muốn hồi cung thăm Tịch Phong Hà.

Tịch Phong Hà đang chơi đến quên sầu, chỉ huy cung nhân quét dọn chỗ ở cho các phi tần. 

Nàng cũng không ngờ mình chỉ tiện tay mà lại lựa trúng toàn anh tài trong kinh thành.

Tề Mẫn cực kỳ để ý tới nhan sắc, gần như ám ảnh thành bệnh. Nàng ấy không trang điểm sẽ không ra ngoài gặp người, xiêm y phải thật sạch sẽ, kiểu dáng lúc nào cũng mới mẻ độc đáo. Nàng ấy sợ nhất là mặc trùng xiêm y giống nữ tử khác.

Nữ nhi Tề Mẫn của Quang Lộc Thái Y Tề Văn Dương làm Chính nhị phẩm Chiêu Nghi, ban thưởng Hoàng Lý Cư; 

Hứa Khánh Hoán thì khác, nàng ấy mê võ hơn cả Tịch Phong Hà, đánh nhau với nam tử nhiều như cơm bữa. Mặc dù chưa tới mức lôi thôi, nhưng nàng ấy thuộc dạng hào sảng không chấp nhặt.

Thân Mục Huyên khá thú vị, có thể coi nàng ấy là Lý Trình Tiên phiên bản nữ. Nàng ấy thích đọc sách, ngâm thơ ngắm trăng. Rõ ràng phụ thân là Đại Tướng Quân uy phong lẫm liệt, nàng ấy lại tựa như một vị hiền triết không ưa náo nhiệt, chỉ thích rong chơi trong thế giới thi ca của bản thân.

Trước kia mỗi lần tham gia yến tiệc, Tịch Phong Hà đều chạm mặt mấy nàng ấy, mặc dù chưa nói chuyện nhưng vẫn nhớ rõ.

Hôm ấy Hứa Khánh Hoán mặc một bộ xiêm y giống của Tề Mẫn, lại không cẩn thận hắt thức ăn vào xiêm y nàng ấy. Trong lúc chí chóe, hai người vô tình đụng vào Thân Mục Huyên im lặng tới mức vô hình. Thân Mục Huyên mắng đúng một câu: “Trên đời này chỉ có nữ tử và tiểu nhân là khó trị”, nháy mắt trở thành cái đích chỉ trích của mọi người.

Hễ ba nữ tử này dính vào nhau là náo loạn, Tịch Phong Hà nhớ mãi không quên. Huống chi các nàng còn được coi là độc nhất trong giới tiểu thư.

Tịch Phong Hà đang chơi đến quên sầu, chỉ huy cung nhân quét dọn chỗ ở cho các phi tần. 

Tịch Phong Hà xoa tay, chờ mong bọn họ tiến cung.

4.7 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Tuyết Mai
Tuyết Mai
1 Năm Cách đây

ôi mẹ ơi nghe danh mấy vị phi tử mà lo sợ. ai đó tới cứu hoàng thượng đi ạ:)))

1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!