Chương 53
Đặc trường của cậu
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận thông báo chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thằng nhóc tên Ô Tề Hải này rất phiền phức. Nhưng là pháp điển tư như trước vẻ mặt thập.
Phiền phức đến mức ảnh hưởng nhiệm vụ quan trọng cứu giúp thế giới tận thế của Vân Thiển.
Tạm thời Vân Thiển không phát hiện người chơi khác. Nếu muốn rời khỏi thế giới tận thế này, cô chỉ có thể dựa vào cố gắng bản thân, trước tiên phải điều tra nhân tố tận thế mới được. Hoặc là hẳn là hỏi…… Thành chủ là ai?
Nhưng mỗi lần hỏi thăm, Ô Tề Hải đều ở gần đấy. Vân Thiển có thể ngửi thấy mùi của cậu. Đây là hiệu quả sau khi tộc Người ở thế giới này phát triển khứu giác. Khả người nọ lại cực vì bình tĩnh hơi hơi.
Vân Thiển nặng nề nhìn chằm chằm mảng màu nâu phía trước lại xin cô chỉ dạy (khiêu khích) lần nữa, suy nghĩ xem mình đã đắc tội với cậu bao giờ… Lẽ nào vì lúc sát hạch ăn cua khổng lồ, hành vi ăn gạch cua của cô đã chọc tức cậu? “Cách ta xa một chút.”
Ô Tề Hải đột nhiên tới gần, gần đến mức Vân Thiển có thể thấy rõ gương mặt cậu. Nàng khẽ nâng đầu, mắt vĩ hơi chút đảo.
Mày lưỡi mác, mũi như túi mật(*), bên dưới mắt một mí là con ngươi màu hổ phách nhạt, ngẫu nhiên lóe lên màu vàng nhạt rồi lập tức biến mất.
(*) Là dáng mũi giống như túi mật treo khi nhìn trực diện. Kiểu mũi này sống mũi thẳng; gốc mũi thấp; đầu mũi tròn trịa, khi nhìn thẳng hơi lớn; hai bên cánh rộng bè nhưng không tách hẳn ra với thân mũi.
Gương mặt xa lạ nhưng lại có cảm giác hơi quen thuộc. Hẳn là cô phát điên rồi, sau khi đụng phải Tống Hành Chỉ và Văn Nhân Du thì nhìn ai cũng giống bọn họ. Toàn bộ quá trình bất quá vài giây.
Gương mặt Ô Tề Hải và hai người kia hoàn toàn không giống, nếu nói giống ở đâu thì chỉ có độ cong khơi rủ xuống của khóe môi… chỉ có ở đây thôi.
Trên người Ô Tề Hải toát ra mùi công kích rất mạnh, khiến Vân Thiển cảm giác không thoải mái. Sau khi người kia áp sát, cô lập tức lùi về phía sau hai bước, may mà Ô Tề Hải không tiếp tục tới gần. Hắn dừng một chút, hắn vẫn như cũ mỉm cười.
Ô Tề Hải: “Chị gái,Ïhôm nay vẫnữkhông rảnh sao?”ềTrong khi nói{chuyện, hai chiếcἵrăng khểnh hếtùsức chói mắt.
VânõThiển: “Nhiệm vụáhuấn luyện của}tôi chưa xong.”ἳ
Ô Tề Hảiįnhìn bóng lưngùVân Thiển rờiễđi, nở nụ¹cười tươi hơn.
Ô¸Đậu mày rậmịmắt to lặngılẽ xuất hiện,ĭnhắc nhở: “Đừngĩtỏ ra quáĩtốt với tộcẵNgười ở đây,ỏkhó thoát thânĩđã đành, lỡĺbị tộc Biểnữđể ý thìỗsao? Chúng taõcó thể giấu:giếm tộc Ngườiḹnhưng không thểăgiấu được tộc¹Biển. Cháu đừng}mang phiền phứcívề cho làng.”ì
Ô Đậu xácâđịnh nơi nàyừchỉ có haiýngười bọn họ,ìbèn nói thẳng.
ÔèTề Hải trừngἱcậu.
Ô Đậu: “Cháuỏkhông tìm đượcàđối tượng thíchįhợp trong làng,ìchê con gáiἱtrong làng xấu,ĩmuốn tìm ngườiỉxinh đẹp nhất…ĮĐại công chúaílà người xinhḹđẹp nhất đượcứtộc Người công²nhận, cháu khôngɩđợi xuất phátἴgiải cứu Côngỵchúa với độiìdũng sĩ, ngược(lại ở đây:dây dưa vớiídũng sĩ khôngịliên quan làmÍgì?”
Ô TềīHải: “Hứ, chuyệnănày liên quanẽgì chú.”
ÔẹĐậu: “Vân Thiểnòlà dũng sĩîhiền lành, dùľlúc huấn luyệnjxếp hạng khôngıphân cao thấpểvới cháu, nhưng³cũng đừng xemìcô ấy như(đối thủ tranhĺgiành Đại côngúchúa. Chú thấyâthái độ củaẵcô ấy khôngIcó vẻ gìἵthích con gáiḷcả.”
Ô TềἵHải: “?”
ÔéTề Hải: Chúĺbị gì vậy,ĺthái độ củaõcháu giống xemɪcô ấy làἰđối thủ chỗįnào?
Vẻ mặt ÔừĐậu trước mắt²nghiêm túc. Từứvai vế màùtính, Ô Đậuílà chú củaắÔ Tề Hải,‹hai người tớiĨtừ cùng mộtùnơi. Ô Đậuĺphụ trách lầnīđầu Ô TềìHải ra khỏiịthôn tìm vợ,éđương nhiên chuyệnἴÔ Tề Hải{thay đổi mụcĭtiêu cũng phảiḷnói với cậu.
ÔĨTề Hải: “Chúfkhông nhận rađcháu đang theoỉđuổi cô ấyầà?”
Ô Đậu:â“?”
Cậu hoảngἴhồn nói: “Chúỉcứ nghĩ cháuɩcó mối thùïtruyền kiếp vớiĪcô ấy chứ?”ỉ
Dường như ÔïTề Hải đãỉtìm được nguyênậnhân Vân Thiểnỗcứ mãi trốnồcậu.
Tiếng còi kết)thúc giờ nghỉịvang lên, tấtâcả mọi ngườiɩphải tập hợpìtiếp tục huấnỡluyện, Vân Thiểnἲchạy nhanh tớiịđịa điểm tập³hợp. Bất cứἱhạng mục nào{trong huấn luyện,ừkể cả xếpḻđội hình, chỉÎcần chiếm hạngầnhất là cóừthể lấy đượcɪphần thưởng cơmửthêm buổi tối.
Mộtītuần trước, VânủThiển thông quaìsát hạch dũngèsĩ, tham giaЇhuấn luyện củaựLôi Quốc cùngɩvới tất cảἶdũng sĩ, hìnhặthức rất giốngêtập huấn quânỉsự ở thếởgiới hiện thực.ủDũng sĩ làɨbinh lính, kẻịthù đối địch°là tộc Biển:và Hải thú.
VânỵThiển lẫn trong{đám dũng sĩỉsờ cá. Côặvốn muốn lénỹrời khỏi nơi¹không tiện choîcô hành độngénày, nhưng sau°khi quan sát,Ĩcô từ bỏĩý định.
Thế giớiἷnày chỉ cóĭbiển cả, sựĩtồn tại củaɨđất liền đã(biến mất từỉlâu. Không cóĨla bàn hàngîhải chế tạo²đặc biệt, khôngịcó phương hướngĬmục tiêu trongừbiển cả mênhĪmông bao laïchắc chắn sẽébị lạc, màĮla bàn hàngặhải này rấtıkhó lấy.
Tộc Biểnằvà Hải thúẻtrong biển vôỹcùng mạnh mẽ,ỷtộc Người muốnĩsống bắt buộcìphải ở cùngĩnhau.
Tộc Người cóătổng cộng năm:quốc gia, gồmấPhong, Hỏa, Lôi,ỵMộc, Thổ. Trongíđó, Lôi Quốcớlớn mạnh nhất,ùgần như hạmἳđội đụng phảiửHải thú báchằchiến bách thắng.õKế đó làưPhong Quốc, baĩnước còn lạiÍthực lực khôngếchênh lệch mấy.
Bằngἴhiểu biết tìnhἲhình hiện tại,ĩVân Thiển khôngíphát hiện nhânḷtố có thểịdẫn đến thếịgiới này tậnớthế. Thù hậnợgiữa tộc Biểnļvà tộc Ngườiẽchất chứa đãỉlâu, bọn họóđánh tới đánhÎlui là chuyệníquá bình thường.
Thời²tiết trên biểnừbiến đổi kháЇổn định, nếuớthật sự muốnînói đến tậnừthế, thế giớiétận thế màíbiển cả tạo°ra cho tộcỹNgười đã sớmýtrôi qua từïlâu… Thế giớiẻnày không cònựmang đặc điểmẽgiống với nhữngĩthế giới khácḷnhư thị trấn²Hạnh Phúc, VânịThiển không tìmọđược chút đầuɩmối nào vềạphướng hướng nhân[tố tận thế,Īcô cần thêmộnhiều thông tinêhơn.
Vân Thiểnộvốn định vọcènước trong đợtịhuấn luyện.
Nhưng khi‹nhìn thấy phầnīthưởng là cácãloại hải sảnãnhư hải sâm,ắvi cá, sòĺđiệp, trai đốtụtrúc(*), sinh vậtḹphù du lớnàgấp mười mấyắlần thế giớiỏhiện thực, VânỉThiển liền cảmầthấy sức mạnhổtrào dâng.
(*)Một loạiẽtrai có hình(giống như đốtỵtrúc, mình khôngítìm được tênộgọi trong tiếng)Việt nên dịchđthẳng ra luôn.
Cònằcó ai chămíchỉ tập luyệnîhơn cô đểìgiành hạng nhất?ḻCô chính làẩngười chơi Chúa‹cứu thế phảiĬcứu giúp thếỗgiới tận thếỉđấy!
Tăng cường thựcịlực mới cóἷthể cứu thếÏgiới, đúng không?
Nhấtïlà ở thếḷgiới này, thịỉlực sẽ khôngéảnh hưởng đến,hành động củaἰVân Thiển. Côjdựa vào khứuìgiác và thínhìgiác hơn hẳn{người khác là[có thể bùĩđắp ảnh hưởngĩđôi mắt.
Vân Thiểnɨcàng nghĩ càngἲthấy ổn.
…
Người huấnạluyện thấy ngườiơchạy tới đầuẳtiên là VânļThiển, ông khôngἳhề bất ngờ,ïlấy quyển sổộlàm từ daìHải thú raỡvạch một gạchãsau tên VânïThiển, thể hiệnốVân Thiển lạiɩgiành hạng nhất.
Ngườiḽhuấn luyện rấtỷhài lòng vềởcô. Trong một:tuần tập huấn,ỉcô là người]tiến bộ nhanhãnhất trong nhómɩdũng sĩ, ngayécả Ô TềẵHải xuất sắcɩnhất trong nhómÏdũng sĩ cũngẽkhông tiến bộẩnhanh bằng cô.
Khácèvới những ngườiụkhác, Vân Thiểnữchỉ cần thức(ăn bình thườngļkhích lệ làèlúc tập luyệnĩđã có thểãchẳng cần mạngἵvì ăn.
Nên biết trong chiến đấu, kiêng kỵ nhất chính là khí thế liều mạng.
Dũng sĩ trên thuyền thấy Ô Tề Hải cứ một chốc lại chạm vào vây Vân Thiển, một chốc lại kéo tóc cô, đồng loạt lắc đầu: “Nhóc đen lại ăn hiếp Tiểu Vân Thiển, cứ để mặc cậu ta thế sao?”
Thấy Vân Thiển nghe được hôm nay phần thưởng sẽ nhiều hơn quy định một con cua, khuôn mặt không giấu được sự phấn khích. Người huấn luyện bày ra vẻ mặt thương tình.
Vân Thiển tìm chỗ vắng vẻ, muốn nói chuyện đàng hoàng với Ô Tề Hải để cậu đừng nhắm vào mình nữa.
Vân Thiển: Người này lại tới giành thức ăn với mình.
Ông đoán chắc chắn trước đây Vân Thiển đến từ đội thuyền vừa nghèo vừa nhỏ, cho nên mới cố chấp với đồ ăn như vậy.
Trên thuyền, tất cả ống nhòm đều bị người ta chiếm, sóng biển dập dìu, không có ống nhòm thì không thể thấy được chuyện gì xảy ra dưới biển.
Trước mắt tối đen, bên cạnh quanh quẩn mùi hương của đối phương. Trong nước biển xanh thẫm, Ô Tề Hải bơi lội vây quanh Vân Thiển giống như khổng tước đực xòe đuôi.
Những dũng sĩ khác đều đến sau, người huấn luyện tuyên bố bài tập buổi chiều là tập luyện mô phỏng biển sâu.
Thấy Vân Thiển nghe được hôm nay phần thưởng sẽ nhiều hơn quy định một con cua, khuôn mặt không giấu được sự phấn khích. Người huấn luyện bày ra vẻ mặt thương tình.
Tất cả mọi người được chia cho đồ bịt mắt chắn sáng, sau khi mang vào sẽ trở thành người mù, chẳng nhìn thấy gì. Điều này khiến mọi người không quen.
Vân Thiển: Cậu không đúng dzồi.
Người huấn luyện: “Tộc Biển sinh sống dưới biển sâu, nơi đó không có ánh sáng, đôi mắt không có tác dụng. Mặc dù chúng ta có thiết bị lặn nhưng nó cũng không thể nào giúp chúng ta nhìn thấy cảnh vật dưới đáy biển, cho nên chúng ta phải tập quen với tình huống hai mắt không thấy gì, đồng thời cũng phải tập vượt chướng ngại vật dưới tình huống đó…”
Huấn luyện không phải tiến hành tập thể. Sau khi người huấn luyện trình bày nhiệm vụ tập huấn, mỗi người có thể tự mình tập luyện, người huấn luyện sẽ ở bên cạnh quan sát.
Mọi người lấy làm lạ. Sau khi che mắt, ngay cả đường đi cũng chậm chạp thì làm sau bọn họ tập luyện vượt chướng ngại vật?
Mọi người lấy làm lạ. Sau khi che mắt, ngay cả đường đi cũng chậm chạp thì làm sau bọn họ tập luyện vượt chướng ngại vật?
Huấn luyện không phải tiến hành tập thể. Sau khi người huấn luyện trình bày nhiệm vụ tập huấn, mỗi người có thể tự mình tập luyện, người huấn luyện sẽ ở bên cạnh quan sát.
Trên người Ô Tề Hải vẫn mang theo mùi xâm lược giống như kẻ săn mồi. Nếu như cứ bị người như vậy nhìn chằm chằm, cô làm sao làm chuyện khác được.
Ngay lúc đám người còn đang thích ứng với đồ bịt mắt thì “Ùm——” một tiếng, đã có người nhảy xuống biển, bắt đầu tập luyện.
Ô Tề Hải cười: “Chị gái, lúc nãy chị thật lợi hại.”
Nơi tập luyện vượt chướng ngại vật bố trí dưới biển, người trên thuyền có thể thấy rõ cảnh tượng bên dưới nhờ ống nhòm, cũng là để mọi người có thể học tập tốt hơn —— Chỉ có Lôi Quốc giàu nứt đố đổ vách mới có chuyện dũng sĩ bình thường tập huấn cũng có thể sử dụng ống nhòm.
Các dũng sĩ thấy người nhảy xuống trước tiên là Vân Thiển. Dường như đồ bịt mắt không ảnh hưởng đến cô, mặc dù mắt bị che, nhưng cô có thể nhanh chóng vượt qua chướng ngại vật trong khu tập luyện.
Cô chẳng hề cảm giác được chút thích nào của Ô Tề Hải .
(*) Sở trường đặc biệt
Vân Thiển ngây ra, người này là học sinh tiểu học kéo bím tóc bạn nữ ngồi cùng bàn à?
Tại trạm gác Hải thú, Vân Thiển giống như đầu sắt không sợ chết, mặc dù Hải thú tấn công gần trong gang tấc nhưng cô cũng sẽ xông thẳng lên trước bằng tốc độ liều mạng, khiến người xem hết hồn hết vía.
Người huấn luyện không ngờ Vân Thiển sẽ biểu hiện xuất sắc trong bài tập này như vậy, ông lại vẽ một ký hiệu thật lớn phía sau tên Vân Thiển, chắc chắn cô sẽ có ích.
So với Ô Tề Hải không làm người ta thích, Vân Thiển xinh đẹp miệng ngọt càng khiến các dũng sĩ khác thích hơn. Thấy Vân Thiển bị Ô Tề Hải quấy nhiễu, tốc độ vượt chướng ngại vật cũng trở nên chậm hơn, bọn họ vì Vân Thiển mà bất bình lên tiếng.
Ô Tề Hải không cần ống nhòm cũng có thể thấy rõ hành động của Vân Thiển, hai tay cậu nâng lên che vị trí huyệt Thái Dương, con ngươi dần chuyển từ hình tròn màu hổ phách sang vạch đứng màu vàng, cảnh tượng dưới biển cũng thấy hết sức rõ ràng.
Trên thuyền, tất cả ống nhòm đều bị người ta chiếm, sóng biển dập dìu, không có ống nhòm thì không thể thấy được chuyện gì xảy ra dưới biển.
Nước chảy mang đến mùi ngọt lịm như kẹo trên người Ô Tề Hải, Vân Thiển muốn tăng tốc nhưng đã đã là giới hạn mà thể chất cô đạt được.
Ô Tề Hải không cần ống nhòm cũng có thể thấy rõ hành động của Vân Thiển, hai tay cậu nâng lên che vị trí huyệt Thái Dương, con ngươi dần chuyển từ hình tròn màu hổ phách sang vạch đứng màu vàng, cảnh tượng dưới biển cũng thấy hết sức rõ ràng.
Vóc dáng gương mặt Ô Tề Hải không tệ, nhưng không phải món ăn sẽ khiến Vân Thiển nảy sinh dục vọng. Cô dự định lấy cớ mình không xứng với đối phương để từ chối. Vừa nhìn đã biết loại người này tự trọng cao, nếu từ chối thẳng thừng, không chừng sẽ gây thêm phiền phức.
Tại trạm gác Hải thú, Vân Thiển giống như đầu sắt không sợ chết, mặc dù Hải thú tấn công gần trong gang tấc nhưng cô cũng sẽ xông thẳng lên trước bằng tốc độ liều mạng, khiến người xem hết hồn hết vía.
Lúc nhìn thấy Vân Thiển bơi lội, phần vây dài trên tay chân múa lượn xinh đẹp, khiến cậu muốn lập tức phát ra tiếng kêu tìm bạn, nhưng không được, như vậy cậu sẽ bị lộ thân phận.
Ô Tề Hải vượt qua trạm gác trước cả Vân Thiển, cậu đi theo sau lưng cô. Người hoàn thành tập luyện có thể nghỉ ngơi một lúc.
Ô Tề Hải ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Em… đặc trường(*).”
Ô Tề Hải buộc đồ bịt mắt chắn sáng, nhảy xuống biển, mạnh mẽ vượt qua trạm gác nguy hiểm, lần theo mùi của Vân Thiển.
Các dũng sĩ thấy người nhảy xuống trước tiên là Vân Thiển. Dường như đồ bịt mắt không ảnh hưởng đến cô, mặc dù mắt bị che, nhưng cô có thể nhanh chóng vượt qua chướng ngại vật trong khu tập luyện.
(*) Rất dài
Tốc độ cậu bơi còn nhanh hơn cô, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp.
Bởi vì Vân Thiển làm việc nổi trội nên ấn tượng cô lưu lại cho người bản xứ không dễ phai nhạt.
Nước chảy mang đến mùi ngọt lịm như kẹo trên người Ô Tề Hải, Vân Thiển muốn tăng tốc nhưng đã đã là giới hạn mà thể chất cô đạt được.
Tất cả mọi người được chia cho đồ bịt mắt chắn sáng, sau khi mang vào sẽ trở thành người mù, chẳng nhìn thấy gì. Điều này khiến mọi người không quen.
Vân Thiển: Người này lại tới giành thức ăn với mình.
Trước mắt tối đen, bên cạnh quanh quẩn mùi hương của cậu. Trong nước biển xanh thẫm, Ô Tề Hải bơi lội vây quanh Vân Thiển giống như khổng tước đực xòe đuôi.
Tốc độ cậu bơi còn nhanh hơn cô, chẳng mấy chốc đã đuổi kịp.
Dũng sĩ trên thuyền thấy Ô Tề Hải cứ một chốc lại chạm vào vây Vân Thiển, một chốc lại kéo tóc cô, đồng loạt lắc đầu: “Nhóc đen lại ăn hiếp Tiểu Vân Thiển, cứ để mặc cậu ta thế sao?”
So với Ô Tề Hải không làm người ta thích, Vân Thiển xinh đẹp miệng ngọt càng khiến các dũng sĩ khác thích hơn. Thấy Vân Thiển bị Ô Tề Hải quấy nhiễu, tốc độ vượt chướng ngại vật cũng trở nên chậm hơn, bọn họ vì Vân Thiển mà bất bình lên tiếng.
Vân Thiển nói xong, Ô Tề Hải sững người. Cậu bèn nở nụ cười, giải thích: “Em không nhắm vào chị, mà là em thích chị.”
Bởi vì Vân Thiển làm việc nổi trội nên ấn tượng cô lưu lại cho người bản xứ không dễ phai nhạt.
Ông đoán chắc chắn trước đây Vân Thiển đến từ đội thuyền vừa nghèo vừa nhỏ, cho nên mới cố chấp với đồ ăn như vậy.
Người huấn luyện phát đi tiếng cảnh cáo, ông cảm thấy Ô Tề Hải mặt nào cũng tốt, chỉ có độ rộng lượng quá nhỏ, không chấp nhận Vân Thiển thỉnh thoảng thể hiện tốt hơn mình, điểm này không tốt lắm.
Ô Tề Hải vượt qua trạm gác trước cả Vân Thiển, cậu đi theo sau lưng cô. Người hoàn thành tập luyện có thể nghỉ ngơi một lúc.
Người huấn luyện phát đi tiếng cảnh cáo, ông cảm thấy Ô Tề Hải mặt nào cũng tốt, chỉ có độ rộng lượng quá nhỏ, không chấp nhận Vân Thiển thỉnh thoảng thể hiện tốt hơn mình, điểm này không tốt lắm.
Vân Thiển tìm chỗ vắng vẻ, muốn nói chuyện đàng hoàng với Ô Tề Hải để cậu đừng nhắm vào mình nữa.
Ô Tề Hải cười: “Chị gái, lúc nãy chị thật lợi hại.”
Nơi tập luyện vượt chướng ngại vật bố trí dưới biển, người trên thuyền có thể thấy rõ cảnh tượng bên dưới nhờ ống nhòm, cũng là để mọi người có thể học tập tốt hơn —— Chỉ có Lôi Quốc giàu nứt đố đổ vách mới có chuyện dũng sĩ bình thường tập huấn cũng có thể sử dụng ống nhòm.
Vân Thiển đang chuẩn bị bật ra tiếng từ chối tiếp theo : “?”
Vân Thiển: “Sao cậu cứ nhắm vào tôi thế? Nếu như tôi có chỗ nào khiến cậu không thích thì tôi xin lỗi, mong cậu đừng gây phiền phức với tôi nữa được không?”
Trên người Ô Tề Hải vẫn mang theo mùi xâm lược giống như kẻ săn mồi. Nếu như cứ bị người như vậy nhìn chằm chằm, cô làm sao làm chuyện khác được.
Vân Thiển nói xong, Ô Tề Hải sững người. Cậu bèn nở nụ cười, giải thích: “Em không nhắm vào chị, mà là em thích chị.”
Vân Thiển ngây ra, người này là học sinh tiểu học kéo bím tóc bạn nữ ngồi cùng bàn à?
Cô chẳng hề cảm giác được chút thích nào của Ô Tề Hải .
Vóc dáng gương mặt Ô Tề Hải không tệ, nhưng không phải món ăn sẽ khiến Vân Thiển nảy sinh dục vọng. Cô dự định lấy cớ mình không xứng với cậu để từ chối. Vừa nhìn đã biết loại người này tự trọng cao, nếu từ chối thẳng thừng, không chừng sẽ gây thêm phiền phức.
(*) Rất dài
Vân Thiển: “Cậu có đặc trường(*) không?”
Chỉ cần cậu nói ra nhiều ưu điểm của mình, cô có thể thuận thế từ chối.
Vân Thiển: “Cậu có đặc trường(*) không?”
(*) Sở trường đặc biệt
Vân Thiển nói xong, Ô Tề Hải sững người. Cậu bèn nở nụ cười, giải thích: “Em không nhắm vào chị, mà là em thích chị.”Không phải tộc người rất hàm ý sao, sao lại hỏi câu hỏi trực tiếp như vậy.(*) Sở trường đặc biệt
Không phải tộc người rất hàm ý sao, sao lại hỏi câu hỏi trực tiếp như vậy.
Ô Tề Hải ngập ngừng một lúc rồi đáp: “Em… đặc trường(*).”
Trên thuyền, tất cả ống nhòm đều bị người ta chiếm, sóng biển dập dìu, không có ống nhòm thì không thể thấy được chuyện gì xảy ra dưới biển.(*) Rất dài
Cậu cũng hàm ý.
Vân Thiển đang chuẩn bị bật ra tiếng từ chối tiếp theo : “?”
Vân Thiển: Cậu không đúng dzồi.
Ốc móng tay r chứ không có con nào giống nữa, chắc giống đốt trúc nên gọi vậy