Chương 35
Cố Chung Việt bảo vệ nàng rất tốt
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Cơn mưa giảm bớt bức bối. Guồng nước tưới hoa tiêu đã hoàn thiện, Cố Chung Việt cùng các quan lại thở phào nhẹ nhõm.
Không chỉ triều đình tất bật giải quyết nạn hạn hán, giới giang hồ cũng vươn tay chi viện. Ví dụ như Giang Tranh, lúc triều đình thu thập ý kiến, Giang Tranh và bằng hữu cùng bày mưu tính kế. Khi chiêu mộ nhân công, sơn trang Lưu Huỳnh làm đầu tàu, người tới sơn trang ở không tốn một xu. Sơn trang Lưu Huỳnh làm cầu nối giữa triều đình và giang hồ, các danh môn chính phái chốn giang hồ hiếm khi an phận, giữ mối quan hệ ngọt nhạt với triều đình.
Triều đình từng có ýữchiêu nạp phụ}thân Giang Tranh,élại bị ông{từ chối. Ôngõlấy lý doígiang hồ tựỹtại, triều đìnhɨkhông nỡ cưỡngįép. Hai bênẹvẫn giữ mốifquan hệ tốtụđẹp. Sơn trang²Lưu Huỳnh giữḻmạch tin tứcĩđồ sộ, rấtẽnhiều tình báoìcủa triều đìnhɪđều do sơnỉtrang Lưu Huỳnhľgiúp đỡ.
Nhưng tớiİthời Giang Tranh,ừsơn trang LưuỡHuỳnh có hơiỳxuống dốc. Nghĩítới Giang Tranhỉham chơi, CốẳChung Việt thở²dài: Lão trangủchủ tiên phongḷđạo cốt, hàoẽsảng nghĩa hiệp,ịcương trực liêmũminh, nổi tiếng{là hiệp khách}trượng nghĩa chốnɨgiang hồ. Tớióthời Giang Tranh,lại trở thànhícông tử ăn°chơi trác táng.ỉ
Cố Chung Việtıhoàn toàn quênĺtrước kia bảnỉthân cũng mêưchơi, không màngấchính sự, chỉổbiết quẩy banhɪnóc.
Lần này GiangìTranh có công,ḽCố Chung Việtḹphải khen thưởng.ạNhưng hễ nghĩỉtới Giang Tranhờhắn lại phiềnèlòng. Suy tưđhồi lâu, hắnòquyết định cùng[Tịch Phong Hàãtới sơn trangÍLưu Huỳnh tránhýnóng hai ngày,ïlấy cớ thịnhÎsủng sơn trang}Lưu Huỳnh.
Giang Trangônghe tin: “ĐâyĪmà là ban[ơn? Đây màễlà ân sủng?ồNgười đùa thầnļđúng không?”
CốìChung Việt bảoừTịch Phong Hàẽtới sơn trangỉLưu Huỳnh nghỉıhè, Tịch PhongớHà hí hửngĪsắp xếp đồộvật. Cố ChungấKhanh đã gảệxa được mộtởthời gian, nàng¸vẫn chưa cóỉcơ hội thămửGiang Tranh, khôngḻbiết hiện tạiọhuynh ấy thếữnào.
“Hửm?” Tịch PhongđHà mở chiếcõhộp đàn hương.ìĐây là hộpýđựng của hồiîmôn của nàng,ọTịch Phong Hàìphát hiện thiếuİgì đó.
Cố ChungɪViệt lại gần,ḻhỏi: “Sao thế?”ì
“Không thấy lệnhồbài hoa đàoốđâu cả.” TịchạPhong Hà lậtỉgiở chiếc hộp,ẵnàng nhớ nàngĩcó mang theo.
“Làḷgì?”
“Lệnh bài)Hoa thần thángễmười hai củaủsơn trang LưuắHuỳnh.”
“Lệnh bàiἳHoa thần thángỹmười hai?” Ngheúquen quen, CốIChung Việt nghĩĪmãi không ra.
“GiangịTranh cho ta.ĩHuynh ấy nóiẳchỉ cần cóịlệnh bài, ngườiútrong giang hồἴquen biết huynhỉấy đều sẽinể mặt mộtìhai.”
Cố ChungìViệt bừng tỉnh.óHoàng gia cũngôcó một tấm,ẫbên trên khắcỗhoa đào thángởhai, Cố Thịnhìgiấu nó trongậgóc. Ngoại trừỵtuần tra, bọnɨhọ ít khiâxuất cung, càngụđừng nói thânễquen với giớiÍgiang hồ. Đây(là vinh sủngọvô hạn củaăsơn trang LưuĪHuỳnh, khắp thiênĬhạ chỉ cóỡmười hai tấm.:Có lệnh bàiíHoa thần cùngắuy vọng sơnἳtrang Lưu Huỳnh,Īgần như cóìthể đi ngangĺchốn giang hồ.
“Đếnỡcả cái nàyịmà hắn taĩcũng cho nàng…”ĭCố Chung Việtưghen tuông.
Tịch PhongĮHà tìm điậtìm lại vẫnảkhông thấy nóỗđâu. Nghe CốЇChung Việt oánỉgiận, nàng vỗỗbả vai hắn,ợgiải thích: “Khôngũphải huynh ấyỉcho ta, do:ta thắng cược³thì đúng hơn.”ị
Thấy Cố Chung)Việt tò mò,ĭTịch Phong Hàànói tiếp: “Haiũnăm trước GiangịTranh uống say,Ĭkhoe khoang lệnhĩbài Hoa thầnícủa sơn trangĪLưu Huỳnh cựcíkỳ lợi hại.ễNgười trên giangìhồ đều phảiἱe sợ nó.”ự
Tịch Phong Hàìkhông tin, GiangôTranh đưa lệnh}bài hoa đàoựcho nàng, bảoịnàng thử xem.ẳHắn ta cònĩtuyên bố nếuỹkhông đúng nhưồnhững gì hắnĪta nói, hắnἳta nguyện chắpắhai tay dângờcho nàng.
Tịch}Phong Hà đưaìlệnh bài choõGiang Tranh, “Mua[sữa anh đàoìở quán ănằvặt phố TrườngĩMinh cho muội.”ễ
Giang Tranh đập²bàn, “…Bản côngÏtử là trangổchủ sơn trangịLưu Huỳnh. Muộiấdám sai huynh?”ấ
“Không dùng đượcɩthì thôi.” TịchĮPhong Hà vừaịnói vừa nhét¹lệnh bài vào‹ống tay áo.
GiangỹTranh say tớiímức hai mắtờđảo loạn xa,ĺkhông nói đượcêcâu nào, lămởlăm nhìn TịchẹPhong Hà cầmịlệnh bài bỏỉđi.
“Rầm” một tiếng,ẫhắn ta ngãứxuống bàn ngủỹthẳng cẳng.
Sau nàyợtỉnh rượu hắnĮta hối hậnỗxanh ruột, cưỡngīép Tịch PhongỏHà trả lạiỗlệnh bài choḷhắn ta. Đươngἲnhiên Tịch Phong}Hà mặc kệ.
“Huynhữcược thua. Đườngâđường là trangếchủ sơn trangứLưu Huỳnh, thếỉmà nói không{giữ lời?”
GiangáTranh hận khôngặthể vả cáiĬmồm của mình‹mấy cái. Rượuévào hỏng việc,ẻnếu cha hắn}ta biết hắn:ta làm mấtếlệnh bài, cóĺkhi quật mồíđánh hắn taἰmột trận nhừἲtử. Nhưng hắnỉta đã dângɨtặng nàng rồi,ìđành phải nuốtỳấm ức vàoịbụng. Cũng mayùgiao cho Tịch²Phong Hà, hắnễta yên tâmIphần nào.
Tịch PhongįHà giải thíchẹxong, phát hiệnɩsắc mặt CốĪChung Việt làïlạ.
“Hóa ra… haiỉngười còn thườngĩxuyên uống rượu?”í
Tịch Phong Hàĩrùng mình, vộiỹphủi sạch quanỗhệ, “Không phảiùchúng ta. Đại,ca và Nhịớca muội cũngếở đó.”
“Hừ…”ấ
Cố Chung Việtìsầm mặt, trongầđầu nghĩ đủữloại cực hìnhẽtra tấn Giang²Tranh.
“Rõ ràng…” Tịch,Phong Hà quayũvề chuyện chính,ễ“Ta đặt nóẳở ngăn tủḷmà. Sao giờílại không thấyíđâu.”
“Chắc làểở phủ nhạc¸phụ. Bao giờợtừ sơn trangịLưu Huỳnh vềỉchúng ta ghéặqua xem.” CốĩChung Việt nói.
TịchụPhong Hà gậtỉđầu. Đối vớiĬnàng lệnh bàiọvô dụng, nhưngỉrơi vào tayịngười khác thìïchưa chắc. Tìmỉthấy sớm nàngĮmới yên tâm.
Nhiệmảvụ quan trọngịhàng đầu bâyẫgiờ là dỗîai đó đangùghen lồng ghenĩlộn.
“Hoàng Thượng àố~” Tịch Phong{Hà sán lạiỳgần, nở nụẻcười quyến rũ.
.ỉ. .
Sơn trangưLưu Huỳnh.
“Trang chủ, xe ngựa của Hoàng Thượng sắp tới rồi. Người mau ra ngoài đi ạ.” Ông lão quản gia râu tóc bạc phơ nhắc nhở.
Cố Chung Việt nhìn Giang Tranh, “Sao ngươi lại biết chuyện cơ mật này?”
Giang Tranh buông cây gậy trong tay, thở dài: “Lưu bá, cháu biết rồi. Cháu ra ngay đây.”
Hiện tại người đứng đầu Nam Cốc là Nhị Hoàng Tử Đường Cẩn. Đại Hoàng Tử ốm yếu nhiều bệnh, tới tuổi thành niên buông tay nhân gian. Tiên Vương cũng ốm yếu, đã sớm giao giang sơn cho Nhị Hoàng Tử tâm tư sâu rộng, hành xử khéo léo từ lâu.
Cố Chung Việt bình tĩnh hỏi: “Ngươi biết chuyện gian tế Nam Cốc chưa?”
“Rất ít người biết chuyện này. Bọn họ tuyên bố với bên ngoài Tam Hoàng Tử du ngoạn giang sơn, thật ra hắn ta bị cưỡng chế không được quay về Nam Cốc.”
Lần trước Cố Chung Việt tới đây với thân phận Thái Tử, Tịch Phong Hà vẫn là Thái Tử phi, ngoài ra còn có Cố Chung Khanh. Nay đã khác xưa, Cố Chung Việt trở thành Hoàng Đế, nghi lễ phải đúng quy củ.
Mặc kệ bao lâu trôi qua, Tịch Phong Hà vẫn là Tịch Phong Hà, không hề thay đổi. Xem ra Cố Chung Việt bảo vệ nàng rất tốt. Giang Tranh nở nụ cười hiền từ giống hệt người cha già.
Mọi người cung kính quỳ xuống.
Nô bộc đứng đầy cửa, đội ngũ phía xa xa chậm rãi đi tới. Chính giữa là một chiếc xe ngựa hoa lệ, ánh nắng chiếu vào chiếc xe màu vàng chói, Giang Tranh nhíu mày.
“Tam Hoàng Tử?” Giang Tranh sầm mặt, “Người có biết…”
Hắn ta vừa mới nghe tin gian tế Nam Cốc lẻn vào kinh đô, e là lần này Cố Chung Việt tới đây nghỉ hè không đơn giản như tưởng tượng. Cấm Quân âm thầm tăng số lượng điều tra, nếu Cố Chung Việt đã biết, chắc hắn tới đây dò hỏi tin tức từ hắn ta.
“Võ công của Hứa Khánh Hoán đỉnh lắm. Khinh công của nàng ấy khá tốt, đáng tiếc không có sư phụ dạy dỗ đàng hoàng, nàng ấy không chiêm nghiệm được sâu. Hiện tại muội mới biết không phải văn nhân nào cũng quái đản như Lý Trình Tiên. Thân Mục Huyên bình thường hơn Lý Trình Tiên nhiều. Nàng ấy tinh thông thi thư, ngâm thơ vanh vách. Quan trọng nhất là nàng ấy không làm kiêu. Còn cả Tề Mẫn thích nghiên cứu son phấn. Đồ trang điểm nàng ấy làm xịn hơn cả Ngọc Sinh Yên, màu sắc rất đẹp…”
“Giang Tranh!” Giọng nói quen thuộc vang lên, Giang Tranh nhướng mày, đôi mắt nhiễm ý cười.
“Tam Hoàng Tử bị đuổi khỏi Nam Cốc, tội danh phản quốc.”
Đám tôi tớ dỡ hành lý xuống, ai về phòng người nấy. Cố Chung Việt sai Lan Sùng canh giữ bên ngoài, bên trong chỉ còn hắn và Giang Tranh.
Mặc kệ bao lâu trôi qua, Tịch Phong Hà vẫn là Tịch Phong Hà, không hề thay đổi. Xem ra Cố Chung Việt bảo vệ nàng rất tốt. Giang Tranh nở nụ cười hiền từ giống hệt người cha già.
“Mới tra mấy ngày trước. Không biết bọn chúng lẻn vào đây từ bao giờ…”
Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt xuống xe. Tịch Phong Hà gọi với theo.
Lần trước Cố Chung Việt tới đây với thân phận Thái Tử, Tịch Phong Hà vẫn là Thái Tử phi, ngoài ra còn có Cố Chung Khanh. Nay đã khác xưa, Cố Chung Việt trở thành Hoàng Đế, nghi lễ phải đúng quy củ.
“Thảo dân Giang Tranh bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương.”
Làm Hoàng Thượng rồi mà vẫn tỵ nạnh như trước.
“…”
Mọi người cung kính quỳ xuống.
Nô bộc đứng đầy cửa, đội ngũ phía xa xa chậm rãi đi tới. Chính giữa là một chiếc xe ngựa hoa lệ, ánh nắng chiếu vào chiếc xe màu vàng chói, Giang Tranh nhíu mày.
Mọi người vào phòng. Tịch Phong Hà kể cho Giang Tranh chuyện mấy phi tần mới tới. Cố Chung Việt mỉm cười nhìn nàng.
“Bình thân.” Cố Chung Việt đỡ Giang Tranh lên, khí thế Đế Vương nghiền áp mọi người xung quanh… Ngoại trừ bàn tay đang bấu chặt cánh tay Giang Tranh.
Làm Hoàng Thượng rồi mà vẫn tỵ nạnh như trước.
“Biết gì?”
. . .
Mọi người vào phòng. Tịch Phong Hà kể cho Giang Tranh chuyện mấy phi tần mới tới. Cố Chung Việt mỉm cười nhìn nàng.
“Thảo dân Giang Tranh bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương.”
“Bình thân.” Cố Chung Việt đỡ Giang Tranh lên, khí thế Đế Vương nghiền áp mọi người xung quanh… Ngoại trừ bàn tay đang bấu chặt cánh tay Giang Tranh.
“Võ công của Hứa Khánh Hoán đỉnh lắm. Khinh công của nàng ấy khá tốt, đáng tiếc không có sư phụ dạy dỗ đàng hoàng, nàng ấy không chiêm nghiệm được sâu. Hiện tại muội mới biết không phải văn nhân nào cũng quái đản như Lý Trình Tiên. Thân Mục Huyên bình thường hơn Lý Trình Tiên nhiều. Nàng ấy tinh thông thi thư, ngâm thơ vanh vách. Quan trọng nhất là nàng ấy không làm kiêu. Còn cả Tề Mẫn thích nghiên cứu son phấn. Đồ trang điểm nàng ấy làm xịn hơn cả Ngọc Sinh Yên, màu sắc rất đẹp…”
Sau khi kế vị, Nhị Hoàng Tử giữ mối quan hệ thân thiết với các nước láng giềng. Đương nhiên Đại Hoằng cũng liên minh mậu dịch với Nam Cốc. Mà Cố Chung Việt chỉ biết Tam Hoàng Tử không tiếng tăm kia tên là Đào Đường. Chẳng qua thân thế vị này rất kỳ lạ… giống như có người cố ý giấu giếm.
Hai nam tử lẳng lặng nghe nàng kể chuyện, ai cũng phì cười.
Giang Tranh buông cây gậy trong tay, thở dài: “Lưu bá, cháu biết rồi. Cháu ra ngay đây.”
Cố Chung Việt nghĩ thầm, sau này rảnh rỗi dẫn Tịch Phong Hà ra ngoài dạo chơi nhiều hơn. Bó gối trong cung một thời gian dài, nàng càng lúc càng lắm lời. Vừa hay Giang Tranh ngẩng đầu nhìn Cố Chung Việt, ánh mắt hai người cực kỳ nghiêm túc. Tia lửa xẹt qua, Cố Chung Việt đọc hiểu ý tứ Giang Tranh, hắn nhếch môi cười. Không hổ là trang chủ sơn trang Lưu Huỳnh, vừa tới đã biết mục đích của hắn.
Đã lâu Tịch Phong Hà chưa được nói chuyện. Năm ngoái du ngoạn hành cung, vừa mới tới lại phải vội quay trở về, cũng không kịp ngắm nghía sơn trang. Vì thế lúc này nàng cố ý chuẩn bị lễ vật, ăn cơm xong, Tịch Phong Hà chạy ra ngoài giải nhiệt.
“Hoàng Thượng.” Giang Tranh không còn thái độ cợt nhả như trước, vẻ mặt nghiêm túc.
Đám tôi tớ dỡ hành lý xuống, ai về phòng người nấy. Cố Chung Việt sai Lan Sùng canh giữ bên ngoài, bên trong chỉ còn hắn và Giang Tranh.
Cố Chung Việt kể lại chuyện ở Tầm Ngọc Đài và những gì hắn điều tra được.
“Trang chủ, xe ngựa của Hoàng Thượng sắp tới rồi. Người mau ra ngoài đi ạ.” Ông lão quản gia râu tóc bạc phơ nhắc nhở.
“Hoàng Thượng.” Giang Tranh không còn thái độ cợt nhả như trước, vẻ mặt nghiêm túc.
Cố Chung Việt bình tĩnh hỏi: “Ngươi biết chuyện gian tế Nam Cốc chưa?”
Hắn ta vừa mới nghe tin gian tế Nam Cốc lẻn vào kinh đô, e là lần này Cố Chung Việt tới đây nghỉ hè không đơn giản như tưởng tượng. Cấm Quân âm thầm tăng số lượng điều tra, nếu Cố Chung Việt đã biết, chắc hắn tới đây dò hỏi tin tức từ hắn ta.
“Mới tra mấy ngày trước. Không biết bọn chúng lẻn vào đây từ bao giờ…”
Cố Chung Việt kể lại chuyện ở Tầm Ngọc Đài và những gì hắn điều tra được.
“Tam Hoàng Tử?” Giang Tranh sầm mặt, “Người có biết…”
Hai nam tử lẳng lặng nghe nàng kể chuyện, ai cũng phì cười.
“Đương kim Vương Hậu Nam Cốc là đường muội tại hạ.”
“Biết gì?”
“Tam Hoàng Tử bị đuổi khỏi Nam Cốc, tội danh phản quốc.”
“…”
“Rất ít người biết chuyện này. Bọn họ tuyên bố với bên ngoài Tam Hoàng Tử du ngoạn giang sơn, thật ra hắn ta bị cưỡng chế không được quay về Nam Cốc.”
Hiện tại người đứng đầu Nam Cốc là Nhị Hoàng Tử Đường Cẩn. Đại Hoàng Tử ốm yếu nhiều bệnh, tới tuổi thành niên buông tay nhân gian. Tiên Vương cũng ốm yếu, đã sớm giao giang sơn cho Nhị Hoàng Tử tâm tư sâu rộng, hành xử khéo léo từ lâu.
Sau khi kế vị, Nhị Hoàng Tử giữ mối quan hệ thân thiết với các nước láng giềng. Đương nhiên Đại Hoằng cũng liên minh mậu dịch với Nam Cốc. Mà Cố Chung Việt chỉ biết Tam Hoàng Tử không tiếng tăm kia tên là Đào Đường. Chẳng qua thân thế vị này rất kỳ lạ… giống như có người cố ý giấu giếm.
Cố Chung Việt nhìn Giang Tranh, “Sao ngươi lại biết chuyện cơ mật này?”
“Đương kim Vương Hậu Nam Cốc là đường muội tại hạ.”
Giang Tranh quá chất! Mà không biết sau này Chung Khanh còn trở lại được không? Nếu không thể thì hi vọng phu quân nàng ấy đối xử tốt với nàng ấy.