Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 37

Chương 37

Chàng là phu quân của ta

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Cố Chung Việt biết chuyện của Tịch Phong Hà và Sơ Dương, hắn cũng hiểu không nên nhắc lại. Nhưng hiện tại tình hình rối ren, nếu tra ra Nam Cốc, chắc chắn Nam Cốc và Đại Hoằng sẽ khai chiến. Đến lúc đó Sơ Dương sẽ phải ra chiến trường. Cố Chung Việt muốn Sơ Dương đi, hắn ta vốn là Tướng Quân, xuất trận giết địch là nhiệm vụ của hắn ta. Nhưng hắn sợ Tịch Phong Hà sẽ lo lắng. Mặc dù không thích việc Sơ Dương từng có tình cảm với Tịch Phong Hà, nhưng vì quan tâm nàng, Cố Chung Việt vẫn muốn báo trước cho nàng một tiếng. Vậy nên hắn mới hỏi chuyện xưa của Tịch Phong Hà và Sơ Dương, sau đó mới quyết định có nên nói cho Tịch Phong Hà hay không.

Phong Hà y à… Hinh ging htthng nhóc, nhìnòthế nào cũngɪkhông ging tiuthư khuê cácnhã nhn lchs. Sơ Dươngftrưng thành tsm, tui nhchu tang mu,đưc Tch điãnhân mang vìTch ph nuôi.Ban đu hnta không thíchnói chuyn vi)Phong Hà. Chcó mt mìnhPhong Hà qunly hn ta,líu ríu khôngngng. Thn tngĮthy hai ngưi)h đc sách,Phong Hà linhi, Sơ Dươngɩmc k khôngđ ý mui°y. Nhưng nếuđ ý kĩ{s thy SơDương vn luônîlng nghe Phong²Hà, na canhìgi trôi quamà vn khôngôlt sang trangsách mi.”

GiangTranh ging nhưngưi cha hinɩt, va nóiĬva cưi.

Vy nênthn không tinïSơ Dương ghétPhong Hà. Cól hn ta¸có ni khũriêng nên miÎcưi Tch TúcVũ.”

C Chung°Vit cht dìné tránh ánhmt Giang Tranh.Đúng tht cóİni kh, chng²qua hn khôngIbiết có nênnói vi TchÎPhong Hà haykhông.

Nhưng mà GiangTranh tiếp li:áPhong Hà biếtưmình hết hyơvng, thà sngâcô đc ntquãng đi còn}li cũng khôngnguyn ý gİcho ngưi ta.Chng qua muiıy nht thiIxúc đng, nhưng°hin ti trongĮmt thn, muify tht lòngòyêu ngưi.”

Câunói ca GiangõTranh như tiếpthêm đng lccho C ChungVit. Hn thươngxót Tch PhongHà phn đuquên mình vìtình cm, cuicùng li bưphn bi. Nhưngmt khi TchľPhong Hà gphn, hn nmđưc trái timca nàng, cđi này hns không buôngtay.

. . .

Sángìhôm sau.

Tch PhongİHà mơ màngtnh gic, thyõC Chung Vitđã tnh tlâu, đang chăm)chú nhìn nàng.

TchôPhong Hà nngc hn mtɩcái, “C ChungVit, rt cucchàng mun gì?”³

Ti qua CéChung Vit trv, nàng cònchưa kp hiĩđã b hnùbế lên giưng.ìLúc sau vìèmt nên nàng[ng mt, nàocòn tâm trngếtra kho.

Không cóɩgì. Ta munùn nhi.”

Haiámá Tch PhongīHà đ bng,ưkhông dám nhìnİánh mt rccháy ca CChung Vit. Nàngm hi:L là nhitthì sao?”

Đu đưc, minIlà con cachúng ta. NhưngÎta thích n]nhi hơn, ging:nàng càng tt.”ıC Chung Vitàđáp.

“Biết đâu n{nhi ging chàng?”Tch Phong Hàhi tiếp.

Tch PhongHà ngm nghĩ,átrưc kia nàngĩmê chơi đànĩđúm, vi gtb ngay tckhc: N nhi{không th gingũnàng. Nhưng nếuming lưi trơnítru như CChung Vit cũngkhông n.

Lúc nàyTch Phong Hàmi phát hinfnàng và CóChung Vit khôngăxng đáng làmįcha nương.

Hai ngưiìmc xiêm yxc xch, cùngnhau bàn chuynįcon cái.

Đt nhiênTch Phong Hàùnghĩ ti gìíđó, chn CChung Vit, Khoanįđã, hôm quaơchàng nói gììvi Giang Tranhthế? Các chàngùđnh gt ta³đúng không?”

CChung Vit chnìch. Vic đãđến nưc này,hn không thla di TchĩPhong Hà, vìĩthế hn khết chuyn Giangɪthúc thúc và,Nam Cc choļnàng nghe.

Đào Đưng!Th may TmêNgc Đài?” TchõPhong Hà ngcnhiên.

C Chung VitIgt đu. TchĩPhong Hà ngmļnghĩ, nói tiếpÍĐiu tra đưcgì chưa?”

“Tmưthi chưa. Tđhôm đó ĐàoĐưng như biếnïmt khi nhânìgian. Cm Quânvà ám vtìm mãi chưathy.”

Tch PhongЇHà nh tiİngày đó TchNgôn Vân cưix khác thưng,úli nghĩ tiļchuyn trưc kia,nhíu mày.

Chàng điutra Tch NgônáVân chưa?”

“Hm?”C Chung Vit{không ng vicĩnày có liêníquan ti TchİNgôn Vân, “Nàngta cũng thamũgia?”

“Sơ Dươngnói ri đóthôi, hôm yjTch Ngôn Vândn Đào Đưngv. Vi tínhôtình nàng ta,ínếu không cófmi quan hếkhng khít, cònlâu nàng tami mang ngưi,hi ph.”

NhưngSơ phu nhânètng dò hiTch Ngôn Vân,įcm giác TchNgôn Vân khôngЇbiết thân phnĬĐào Đưng.”

Đóįmi là vnìđ.” Tch PhongļHà ch ra,Đúng là TchâNgôn Vân khônvt, nhưng nàng°ta d b,ngưi ngoài quyếnrũ mê hoc.Ta s nàngta s bIĐào Đưng lidng.”

Cãi nhauìm ti viTch Ngôn Vânbiết bao ln,ưTch Phong Hàtha hiu tínhtình nàng ta.

Nếuđúng như liC Chung Vitnói, Đào Đưngming lưi trơntru, d dàngĩmê hoc tinhthn ngưi khác,e là TchúNgôn Vân sýnghe li hnta làm vicÍgì đó tángItn lương tâm.

Ttxu gì vnlà mui muiêca nàng, TchïPhong Hà khôngưmun Tch NgônĩVân b thương.

“Tas sai ngưióđiu tra nàngįta. Nàng yênÎtâm.” C ChungíVit trn an,ì“Hin ti mich suy đoánmà thôi.” Hn²phát hin TchĺPhong Hà suyïnghĩ rt rànhímch rõ ràng,ũnói không chngcó th thuđưc kết quíngoài mong đi.

Đào{Đưng phn quc,nhưng đây miÍch là li¸nói phiến dinìca Vương HuĩNam Cc. Nếucó âm mưuãkhác, e làĐi Hong vàîNam Cc sĩđánh nhau. Đếnlúc đó Tưng,Quân Sơ Dươngìs xut chinh.”C Chung Vitnhìn Tch PhongHà.

“D.” Tch PhongHà bình thnđáp. Sơ Dươngfcó nhiu kinhnghim sa trưng,ľhuynh y điênàng yên tâmhơn phn nào.

CɪChung Vit khóàhiu: “Nàng khôngĩđnh nói gìĬà?”

Tch PhongIHà nhíu mày,“Nói gì?”

“Nàngľkhông ngăn cnĺta sao? Hocĩmun đi ngưikhác xut chinh?”Thy Tch PhongHà nhưng mày,ĮC Chung Vithi thng: “Nàngâkhông lo lngįhn ta à?”ľ

“Sao phi điɩngưi? Sơ Dươngca ca kinhìnghim đy mình,ch là mtnưc bé nhmà thôi, chngl huynh yįcòn phi s}hãi?”

Tịch Phong Hà thầm nghĩ mấy lời Cố Chung Việt nói quá vô nghĩa. Thân là chủ tướng, không ra trận giết địch thì làm gì?

“Lần nào cũng thế, hết cả hồn.”

Tịch Phong Hà thầm nghĩ mấy lời Cố Chung Việt nói quá vô nghĩa. Thân là chủ tướng, không ra trận giết địch thì làm gì?

Nhìn Cố Chung Việt bĩu môi tủi thân, lúc này nàng mới ngớ ra.

“Tiểu thư…”

“Cửa hàng son phấn phố Trường Minh mới ra một loại son mới. Ta quen bà chủ cửa hàng đó đã lâu, nay bà ấy mời ta qua thử.”

Giang Tranh mốc mỏ chờ hai người ra dùng bữa: Hai người dám? Hai người dám!

“Ta quen Sơ Dương từ nhỏ, đương nhiên sẽ lo lắng tính mạng huynh ấy.”

Hai người đều không chú ý một đôi mắt ẩn sâu chăm chú nhìn bọn họ. Chờ nữ tử mặc đồ đen rời đi, người nọ cũng biến mất.

Tịch phủ.

Lúc trước Tịch Ngôn Vân cũng hay giận dỗi nàng ta, nhưng dù sao nàng ta cũng hầu hạ người từ nhỏ, có giận cũng chưa bao giờ trách phạt quá mức.

Cố Chung Việt sầm mặt.

Tịch Ngôn Vân sắp xếp cho Đào Đường một căn phòng kho sau hậu viện, không cho phép hạ nhân lại gần. Mỗi ngày người đều tự mình mang cơm cho hắn ta.

Cố Chung Việt đè tay nàng lại, “Đúng là bảo bối.”

“Chàng cũng đừng làm khó ta, dù sao…” Tịch Phong Hà hôn cằm Cố Chung Việt, cười nói: “Chàng là phu quân của ta, ta chỉ để ý chàng. Về phần Sơ Dương để Nhị tỷ quản lý là được rồi.”

Cố Chung Việt sầm mặt.

Giang Tranh: … Các ngươi lập hội bắt nạt ta đúng không?

Đôi mắt Tịch Phong Hà sáng rỡ, Cố Chung Việt say mê, quên cả nói chuyện.

“Sao thế? Choáng váng rồi à? Có phải cảm thấy nương tử của chàng dịu dàng xinh đẹp, cưới được bảo bối trân quý không?” Tịch Phong Hà ôm cổ Cố Chung Việt lắc lư.

Cố Chung Việt đè tay nàng lại, “Đúng là bảo bối.”

Đôi mắt Tịch Phong Hà sáng rỡ, Cố Chung Việt say mê, quên cả nói chuyện.

“Này! Cố Chung Việt! Chàng…”

Tịch Ngôn Vân bình thản ra ngoài, mặc kệ Vân Sinh đang khúm núm.

Giang Tranh mốc mỏ chờ hai người ra dùng bữa: Hai người dám? Hai người dám!

Tịch Ngôn Vân cầm thuốc hồi phủ.

Người mặc đồ đen mặc kệ lời oán giận của nàng. Nàng ta gài khăn che mặt, thấp thoáng có thể thấy vết sẹo dữ tợn bên miệng, là một nữ tử.

Giang Hoài Tiêu cắn mẩu bánh mỳ, lại đưa một miếng khác cho Giang Tranh, “Tiểu thúc thúc, làm miếng?”

Giang Tranh: … Các ngươi lập hội bắt nạt ta đúng không?

. . .

“Ta đi cửa sau. Có ai hỏi cứ bảo ta đang nghỉ ngơi.”

Tịch phủ.

Tịch Ngôn Vân cắm cây trâm điểm ngọc bích lên đầu, liếc nhìn Vân Sinh. Vân Sinh im bặt.

Nhìn Cố Chung Việt bĩu môi tủi thân, lúc này nàng mới ngớ ra.

“Tiểu thư, người làm gì vậy? Bên ngoài nóng lắm ạ.” Vân Sinh thấy Tịch Ngôn Vân trang điểm lộng lẫy, tò mò hỏi.

Tịch Ngôn Vân cầm bình ngọc, mở ra ngửi thử. Nàng ta không biết công dụng và thành phần loại thuốc này, nhưng hiệu quả rất tốt, có lẽ do người Nam Cốc chế tạo.

“Cửa hàng son phấn phố Trường Minh mới ra một loại son mới. Ta quen bà chủ cửa hàng đó đã lâu, nay bà ấy mời ta qua thử.”

Vân Sinh không dám nhắc lại chuyện này, ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh của Tịch Ngôn Vân.

Giang Hoài Tiêu cắn mẩu bánh mỳ, lại đưa một miếng khác cho Giang Tranh, “Tiểu thúc thúc, làm miếng?”

“Sao tiểu thư không nói sớm cho nô tỳ? Nô tỳ cũng muốn đi.”

“Ta tự đi. Đừng đi theo ta.”

. . .

“Tiểu thư…”

Tịch Ngôn Vân cắm cây trâm điểm ngọc bích lên đầu, liếc nhìn Vân Sinh. Vân Sinh im bặt.

“Ta đi cửa sau. Có ai hỏi cứ bảo ta đang nghỉ ngơi.”

Tịch Ngôn Vân bình thản ra ngoài, mặc kệ Vân Sinh đang khúm núm.

Tịch Ngôn Vân không rõ diện mạo nàng ta. Nhưng trực giác nữ tử mách bảo người này cũng có tâm tư giống nàng.

“Miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, không đáng lo.” Tịch Ngôn Vân khinh thường. Trời nắng như vậy còn ăn mặc kín mít, chắc xấu xí lắm nên mới không dám gặp người ta.

“Dạ…”

“Sao tiểu thư không nói sớm cho nô tỳ? Nô tỳ cũng muốn đi.”

Vân Sinh thực sự sợ hãi. Hôm ấy tiểu thư đỡ Đào Đường toàn thân đẫm máu vào cổng sau Tịch phủ, hoảng loạn bảo nàng ta chuẩn bị thuốc. Đại phu chưa tới, tiểu thư nhấp nhổm bất an.

Tịch Ngôn Vân sắp xếp cho Đào Đường một căn phòng kho sau hậu viện, không cho phép hạ nhân lại gần. Mỗi ngày người đều tự mình mang cơm cho hắn ta.

“Này! Cố Chung Việt! Chàng…”

Ngoại trừ Tịch Ngôn Vân và Vân Sinh, không ai biết Tịch phủ đang giấu người.

“Sao thế? Choáng váng rồi à? Có phải cảm thấy nương tử của chàng dịu dàng xinh đẹp, cưới được bảo bối trân quý không?” Tịch Phong Hà ôm cổ Cố Chung Việt lắc lư.

Tiểu thư thực sự thay đổi.

Từ ngày Đào Đường tới đây, Tịch Ngôn Vân như biến thành người khác. Lúc trước người điêu ngoa tùy hứng, hiện tại lột xác hoàn toàn. Mỗi lần Vân Sinh nhìn thẳng vào mắt của người đều cảm giác hai vai rét run.

“Tiểu thư, người làm gì vậy? Bên ngoài nóng lắm ạ.” Vân Sinh thấy Tịch Ngôn Vân trang điểm lộng lẫy, tò mò hỏi.

Nàng ta khuyên Tịch Ngôn Vân bẩm báo với lão gia, lại bị Tịch Ngôn Vân mắng cho một trận. Người phạt nàng một tháng bổng lộc, còn đánh đại bản mấy cái.

Lúc trước Tịch Ngôn Vân cũng hay giận dỗi nàng ta, nhưng dù sao nàng ta cũng hầu hạ người từ nhỏ, có giận cũng chưa bao giờ trách phạt quá mức.

Tiểu thư thực sự thay đổi.

Vân Sinh không dám nhắc lại chuyện này, ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh của Tịch Ngôn Vân.

Nàng ta không biết Đào Đường nói gì với tiểu thư, khiến tiểu thư thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nàng ta thấp thỏm không yên, cảm thấy nếu cứ như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.

Tịch Ngôn Vân rời khỏi Tịch phủ, nhưng nàng không tới phố Trường Minh. Xung quanh bốn bề vắng lặng, nàng đi vào một ngõ nhỏ. Đột nhiên một bóng người khoác áo choàng đen vọt ra, Tịch Ngôn Vân hoảng sợ.

Vân Sinh thực sự sợ hãi. Hôm ấy tiểu thư đỡ Đào Đường toàn thân đẫm máu vào cổng sau Tịch phủ, hoảng loạn bảo nàng ta chuẩn bị thuốc. Đại phu chưa tới, tiểu thư nhấp nhổm bất an.

“Lần nào cũng thế, hết cả hồn.”

Người mặc đồ đen mặc kệ lời oán giận của nàng. Nàng ta gài khăn che mặt, thấp thoáng có thể thấy vết sẹo dữ tợn bên miệng, là một nữ tử.

“Dạ…”

“Thương thế của thiếu chủ đỡ chưa?”

Từ ngày Đào Đường tới đây, Tịch Ngôn Vân như biến thành người khác. Lúc trước người điêu ngoa tùy hứng, hiện tại lột xác hoàn toàn. Mỗi lần Vân Sinh nhìn thẳng vào mắt của người đều cảm giác hai vai rét run.

Tịch Ngôn Vân không rõ diện mạo nàng ta. Nhưng trực giác nữ tử mách bảo người này cũng có tâm tư giống nàng.

“Miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, không đáng lo.” Tịch Ngôn Vân khinh thường. Trời nắng như vậy còn ăn mặc kín mít, chắc xấu xí lắm nên mới không dám gặp người ta.

Ngoại trừ Tịch Ngôn Vân và Vân Sinh, không ai biết Tịch phủ đang giấu người.

“Làm phiền tiểu thư quá.” Người mặc đồ đen cung kính.

Nàng ta khuyên Tịch Ngôn Vân bẩm báo với lão gia, lại bị Tịch Ngôn Vân mắng cho một trận. Người phạt nàng một tháng bổng lộc, còn đánh đại bản mấy cái.

Tịch Ngôn Vân lơ đẹp nàng ta. Nếu không phải Đào Đường cầu xin, còn lâu nàng mới gặp nàng ta, lúc nào cũng lạnh lẽo như quỷ. 

“Chàng cũng đừng làm khó ta, dù sao…” Tịch Phong Hà hôn cằm Cố Chung Việt, cười nói: “Chàng là phu quân của ta, ta chỉ để ý chàng. Về phần Sơ Dương để Nhị tỷ quản lý là được rồi.”

Nữ tử giao cho nàng ít thuốc, dặn dò cách thoa và liều lượng, nói xong vội vàng rời đi.

Tịch Ngôn Vân cầm bình ngọc, mở ra ngửi thử. Nàng ta không biết công dụng và thành phần loại thuốc này, nhưng hiệu quả rất tốt, có lẽ do người Nam Cốc chế tạo.

Tịch Ngôn Vân cầm thuốc hồi phủ.

Tịch Ngôn Vân rời khỏi Tịch phủ, nhưng nàng không tới phố Trường Minh. Xung quanh bốn bề vắng lặng, nàng đi vào một ngõ nhỏ. Đột nhiên một bóng người khoác áo choàng đen vọt ra, Tịch Ngôn Vân hoảng sợ.

Hai người đều không chú ý một đôi mắt ẩn sâu chăm chú nhìn bọn họ. Chờ nữ tử mặc đồ đen rời đi, người nọ cũng biến mất.

4.8 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Khoa
Khoa
9 Tháng Cách đây

Rồi rồi tịch phủ sắp có biến rùiiii

IMG_3181
1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!