Chương 37
Chàng là phu quân của ta
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Cố Chung Việt biết chuyện của Tịch Phong Hà và Sơ Dương, hắn cũng hiểu không nên nhắc lại. Nhưng hiện tại tình hình rối ren, nếu tra ra Nam Cốc, chắc chắn Nam Cốc và Đại Hoằng sẽ khai chiến. Đến lúc đó Sơ Dương sẽ phải ra chiến trường. Cố Chung Việt muốn Sơ Dương đi, hắn ta vốn là Tướng Quân, xuất trận giết địch là nhiệm vụ của hắn ta. Nhưng hắn sợ Tịch Phong Hà sẽ lo lắng. Mặc dù không thích việc Sơ Dương từng có tình cảm với Tịch Phong Hà, nhưng vì quan tâm nàng, Cố Chung Việt vẫn muốn báo trước cho nàng một tiếng. Vậy nên hắn mới hỏi chuyện xưa của Tịch Phong Hà và Sơ Dương, sau đó mới quyết định có nên nói cho Tịch Phong Hà hay không.
“Phong Hà ấy à… Hồiỉnhỏ giống hệtἵthằng nhóc, nhìnòthế nào cũngɪkhông giống tiểuấthư khuê cácịnhã nhặn lịchỉsự. Sơ Dươngftrưởng thành từẩsớm, tuổi nhỏểchịu tang mẫu,ịđược Tịch đạiãnhân mang vềìTịch phủ nuôi.ửBan đầu hắnẻta không thíchằnói chuyện với)Phong Hà. Chỉỉcó một mìnhịPhong Hà quấnịlấy hắn ta,ἷlíu ríu khôngẳngừng. Thần từngĮthấy hai người)họ đọc sách,ảPhong Hà lảiộnhải, Sơ Dươngɩmặc kệ khôngễđể ý muội°ấy. Nhưng nếuụđể ý kĩ{sẽ thấy SơợDương vẫn luônîlắng nghe Phong²Hà, nửa canhìgiờ trôi quaậmà vẫn khôngôlật sang trangỉsách mới.”
GiangạTranh giống nhưỉngười cha hiềnɩtừ, vừa nóiĬvừa cười.
“Vậy nênửthần không tinïSơ Dương ghét‹Phong Hà. Cóữlẽ hắn ta¸có nỗi khổũriêng nên mớiÎcưới Tịch TúcẩVũ.”
Cố Chung°Việt chột dạìné tránh ánhỉmắt Giang Tranh.ồĐúng thật cóİnỗi khổ, chẳng²qua hắn khôngIbiết có nênớnói với TịchÎPhong Hà hayờkhông.
“Nhưng mà…” GiangửTranh tiếp lời:á“Phong Hà biếtưmình hết hyơvọng, thà sốngâcô độc nốtủquãng đời còn}lại cũng khôngềnguyện ý gảİcho người ta.ỵChẳng qua muộiıấy nhất thờiIxúc động, nhưng°hiện tại trongĮmắt thần, muộifấy thật lòngòyêu người.”
Câuἳnói của GiangõTranh như tiếp‹thêm động lựcừcho Cố ChungḽViệt. Hắn thươngỉxót Tịch PhongớHà phấn đấuἳquên mình vìảtình cảm, cuốiḷcùng lại bịưphản bội. Nhưngệmột khi TịchľPhong Hà gặpịhắn, hắn nắmἰđược trái timủcủa nàng, cảḷđời này hắnἰsẽ không buôngỉtay.
. . .
Sángìhôm sau.
Tịch PhongİHà mơ màngḽtỉnh giấc, thấyõCố Chung Việtồđã tỉnh từữlâu, đang chăm)chú nhìn nàng.
TịchôPhong Hà ấnẳngực hắn mộtɩcái, “Cố ChungắViệt, rốt cuộcἱchàng muốn gì?”³
Tối qua CốéChung Việt trởẽvề, nàng cònḷchưa kịp hỏiĩđã bị hắnùbế lên giường.ìLúc sau vìèmệt nên nàng[ngủ mất, nàoễcòn tâm trạngếtra khảo.
“Không cóɩgì. Ta muốnùnữ nhi.”
Haiámá Tịch PhongīHà đỏ bừng,ưkhông dám nhìnİánh mắt rựcịcháy của CốắChung Việt. Nàngờỡm ờ hỏi:ỉ“Lỡ là nhiỉtử… thì sao?”ỉ
“Đều được, miễnIlà con củaạchúng ta. NhưngÎta thích nữ]nhi hơn, giống:nàng càng tốt.”ıCố Chung Việtàđáp.
“Biết đâu nữ{nhi giống chàng?”ỗTịch Phong Hàốhỏi tiếp.
Tịch PhongỉHà ngẫm nghĩ,átrước kia nàngĩmê chơi đànĩđúm, vội gạtỳbỏ ngay tứcầkhắc: Nữ nhi{không thể giốngũnàng. Nhưng nếuἶmiệng lưỡi trơnítru như CốồChung Việt cũngẩkhông ổn.
Lúc nàyἱTịch Phong Hàḻmới phát hiệnfnàng và CốóChung Việt khôngăxứng đáng làmįcha nương.
Hai ngườiìmặc xiêm yậxộc xệch, cùngἷnhau bàn chuyệnįcon cái.
Đột nhiênịTịch Phong Hàùnghĩ tới gìíđó, chặn CốἳChung Việt, “Khoanįđã, hôm quaơchàng nói gììvới Giang Tranhḻthế? Các chàngùđịnh gạt ta³đúng không?”
CốộChung Việt chầnìchờ. Việc đãẻđến nước này,ửhắn không thểἵlừa dối TịchĩPhong Hà, vìĩthế hắn kểễhết chuyện Giangɪthúc thúc và,Nam Cốc choļnàng nghe.
“Đào Đường!‹Thợ may TầmêNgọc Đài?” TịchõPhong Hà ngạcịnhiên.
Cố Chung ViệtIgật đầu. TịchĩPhong Hà ngẫmļnghĩ, nói tiếp”Í“Điều tra đượcἶgì chưa?”
“Tạmưthời chưa. Từđhôm đó ĐàoụĐường như biếnïmất khỏi nhânìgian. Cấm Quânỉvà ám vệạtìm mãi chưaịthấy.”
Tịch PhongЇHà nhớ tớiİngày đó TịchịNgôn Vân cưixử khác thường,úlại nghĩ tớiļchuyện trước kia,ữnhíu mày.
“Chàng điềuἳtra Tịch NgônáVân chưa?”
“Hửm?”ằCố Chung Việt{không ngờ việcĩnày có liêníquan tới TịchİNgôn Vân, “Nàngốta cũng thamũgia?”
“Sơ Dươngảnói rồi đóỵthôi, hôm ấyjTịch Ngôn Vânụdẫn Đào Đườngỗvề. Với tínhôtình nàng ta,ínếu không cófmối quan hệếkhắng khít, cònủlâu nàng taốmới mang người,hồi phủ.”
“NhưngểSơ phu nhânètừng dò hỏiỉTịch Ngôn Vân,įcảm giác TịchḹNgôn Vân khôngЇbiết thân phậnĬĐào Đường.”
“Đóįmới là vấnìđề.” Tịch PhongļHà chỉ ra,ọ“Đúng là TịchâNgôn Vân khônḻvặt, nhưng nàng°ta dễ bị,người ngoài quyếnịrũ mê hoặc.ἰTa sợ nàngỉta sẽ bịIĐào Đường lợiịdụng.”
Cãi nhauìỏm tỏi vớiỉTịch Ngôn Vânḷbiết bao lần,ưTịch Phong Hàẫthừa hiểu tínhọtình nàng ta.
Nếuổđúng như lờiḽCố Chung Việtỡnói, Đào Đườngịmiệng lưỡi trơnởtru, dễ dàngĩmê hoặc tinhụthần người khác,ἴe là TịchúNgôn Vân sẽýnghe lời hắnảta làm việcÍgì đó tángItận lương tâm.
Tốtắxấu gì vẫnẳlà muội muộiêcủa nàng, TịchïPhong Hà khôngưmuốn Tịch NgônĩVân bị thương.
“Taẳsẽ sai ngườióđiều tra nàngįta. Nàng yênÎtâm.” Cố ChungíViệt trấn an,ì“Hiện tại mớiẽchỉ suy đoánỵmà thôi.” Hắn²phát hiện TịchĺPhong Hà suyïnghĩ rất rànhímạch rõ ràng,ũnói không chừngởcó thể thuẵđược kết quảíngoài mong đợi.
“Đào{Đường phản quốc,ằnhưng đây mớiÍchỉ là lời¸nói phiến diệnìcủa Vương HậuĩNam Cốc. Nếu‹có âm mưuãkhác, e làỉĐại Hoằng vàîNam Cốc sẽĩđánh nhau. Đếnḻlúc đó Tướng,Quân Sơ Dươngìsẽ xuất chinh.”ḹCố Chung Việtỷnhìn Tịch PhongỉHà.
“Dạ.” Tịch PhongấHà bình thảnầđáp. Sơ Dươngfcó nhiều kinhửnghiệm sa trường,ľhuynh ấy điênàng yên tâmịhơn phần nào.
CốɪChung Việt khóàhiểu: “Nàng khôngĩđịnh nói gìĬà?”
Tịch PhongIHà nhíu mày,ỗ“Nói gì?”
“Nàngľkhông ngăn cảnĺta sao? Hoặcĩmuốn đổi ngườiửkhác xuất chinh?”ỉThấy Tịch PhongỉHà nhướng mày,ĮCố Chung Việtἷhỏi thẳng: “Nàngâkhông lo lắngįhắn ta à?”ľ
“Sao phải đổiɩngười? Sơ Dươngἰca ca kinhìnghiệm đầy mình,ầchỉ là mộtốnước bé nhỏấmà thôi, chẳngộlẽ huynh ấyįcòn phải sợ}hãi?”
Tịch Phong Hà thầm nghĩ mấy lời Cố Chung Việt nói quá vô nghĩa. Thân là chủ tướng, không ra trận giết địch thì làm gì?
“Lần nào cũng thế, hết cả hồn.”
Tịch Phong Hà thầm nghĩ mấy lời Cố Chung Việt nói quá vô nghĩa. Thân là chủ tướng, không ra trận giết địch thì làm gì?
Nhìn Cố Chung Việt bĩu môi tủi thân, lúc này nàng mới ngớ ra.
“Tiểu thư…”
“Cửa hàng son phấn phố Trường Minh mới ra một loại son mới. Ta quen bà chủ cửa hàng đó đã lâu, nay bà ấy mời ta qua thử.”
Giang Tranh mốc mỏ chờ hai người ra dùng bữa: Hai người dám? Hai người dám!
“Ta quen Sơ Dương từ nhỏ, đương nhiên sẽ lo lắng tính mạng huynh ấy.”
Hai người đều không chú ý một đôi mắt ẩn sâu chăm chú nhìn bọn họ. Chờ nữ tử mặc đồ đen rời đi, người nọ cũng biến mất.
Tịch phủ.
Lúc trước Tịch Ngôn Vân cũng hay giận dỗi nàng ta, nhưng dù sao nàng ta cũng hầu hạ người từ nhỏ, có giận cũng chưa bao giờ trách phạt quá mức.
Cố Chung Việt sầm mặt.
Tịch Ngôn Vân sắp xếp cho Đào Đường một căn phòng kho sau hậu viện, không cho phép hạ nhân lại gần. Mỗi ngày người đều tự mình mang cơm cho hắn ta.
Cố Chung Việt đè tay nàng lại, “Đúng là bảo bối.”
“Chàng cũng đừng làm khó ta, dù sao…” Tịch Phong Hà hôn cằm Cố Chung Việt, cười nói: “Chàng là phu quân của ta, ta chỉ để ý chàng. Về phần Sơ Dương để Nhị tỷ quản lý là được rồi.”
Cố Chung Việt sầm mặt.
Giang Tranh: … Các ngươi lập hội bắt nạt ta đúng không?
Đôi mắt Tịch Phong Hà sáng rỡ, Cố Chung Việt say mê, quên cả nói chuyện.
“Sao thế? Choáng váng rồi à? Có phải cảm thấy nương tử của chàng dịu dàng xinh đẹp, cưới được bảo bối trân quý không?” Tịch Phong Hà ôm cổ Cố Chung Việt lắc lư.
Cố Chung Việt đè tay nàng lại, “Đúng là bảo bối.”
Đôi mắt Tịch Phong Hà sáng rỡ, Cố Chung Việt say mê, quên cả nói chuyện.
“Này! Cố Chung Việt! Chàng…”
Tịch Ngôn Vân bình thản ra ngoài, mặc kệ Vân Sinh đang khúm núm.
Giang Tranh mốc mỏ chờ hai người ra dùng bữa: Hai người dám? Hai người dám!
Tịch Ngôn Vân cầm thuốc hồi phủ.
Người mặc đồ đen mặc kệ lời oán giận của nàng. Nàng ta gài khăn che mặt, thấp thoáng có thể thấy vết sẹo dữ tợn bên miệng, là một nữ tử.
Giang Hoài Tiêu cắn mẩu bánh mỳ, lại đưa một miếng khác cho Giang Tranh, “Tiểu thúc thúc, làm miếng?”
Giang Tranh: … Các ngươi lập hội bắt nạt ta đúng không?
. . .
“Ta đi cửa sau. Có ai hỏi cứ bảo ta đang nghỉ ngơi.”
Tịch phủ.
Tịch Ngôn Vân cắm cây trâm điểm ngọc bích lên đầu, liếc nhìn Vân Sinh. Vân Sinh im bặt.
Nhìn Cố Chung Việt bĩu môi tủi thân, lúc này nàng mới ngớ ra.
“Tiểu thư, người làm gì vậy? Bên ngoài nóng lắm ạ.” Vân Sinh thấy Tịch Ngôn Vân trang điểm lộng lẫy, tò mò hỏi.
Tịch Ngôn Vân cầm bình ngọc, mở ra ngửi thử. Nàng ta không biết công dụng và thành phần loại thuốc này, nhưng hiệu quả rất tốt, có lẽ do người Nam Cốc chế tạo.
“Cửa hàng son phấn phố Trường Minh mới ra một loại son mới. Ta quen bà chủ cửa hàng đó đã lâu, nay bà ấy mời ta qua thử.”
Vân Sinh không dám nhắc lại chuyện này, ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh của Tịch Ngôn Vân.
Giang Hoài Tiêu cắn mẩu bánh mỳ, lại đưa một miếng khác cho Giang Tranh, “Tiểu thúc thúc, làm miếng?”
“Sao tiểu thư không nói sớm cho nô tỳ? Nô tỳ cũng muốn đi.”
“Ta tự đi. Đừng đi theo ta.”
. . .
“Tiểu thư…”
Tịch Ngôn Vân cắm cây trâm điểm ngọc bích lên đầu, liếc nhìn Vân Sinh. Vân Sinh im bặt.
“Ta đi cửa sau. Có ai hỏi cứ bảo ta đang nghỉ ngơi.”
Tịch Ngôn Vân bình thản ra ngoài, mặc kệ Vân Sinh đang khúm núm.
Tịch Ngôn Vân không rõ diện mạo nàng ta. Nhưng trực giác nữ tử mách bảo người này cũng có tâm tư giống nàng.
“Miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, không đáng lo.” Tịch Ngôn Vân khinh thường. Trời nắng như vậy còn ăn mặc kín mít, chắc xấu xí lắm nên mới không dám gặp người ta.
“Dạ…”
“Sao tiểu thư không nói sớm cho nô tỳ? Nô tỳ cũng muốn đi.”
Vân Sinh thực sự sợ hãi. Hôm ấy tiểu thư đỡ Đào Đường toàn thân đẫm máu vào cổng sau Tịch phủ, hoảng loạn bảo nàng ta chuẩn bị thuốc. Đại phu chưa tới, tiểu thư nhấp nhổm bất an.
Tịch Ngôn Vân sắp xếp cho Đào Đường một căn phòng kho sau hậu viện, không cho phép hạ nhân lại gần. Mỗi ngày người đều tự mình mang cơm cho hắn ta.
“Này! Cố Chung Việt! Chàng…”
Ngoại trừ Tịch Ngôn Vân và Vân Sinh, không ai biết Tịch phủ đang giấu người.
“Sao thế? Choáng váng rồi à? Có phải cảm thấy nương tử của chàng dịu dàng xinh đẹp, cưới được bảo bối trân quý không?” Tịch Phong Hà ôm cổ Cố Chung Việt lắc lư.
Tiểu thư thực sự thay đổi.
Từ ngày Đào Đường tới đây, Tịch Ngôn Vân như biến thành người khác. Lúc trước người điêu ngoa tùy hứng, hiện tại lột xác hoàn toàn. Mỗi lần Vân Sinh nhìn thẳng vào mắt của người đều cảm giác hai vai rét run.
“Tiểu thư, người làm gì vậy? Bên ngoài nóng lắm ạ.” Vân Sinh thấy Tịch Ngôn Vân trang điểm lộng lẫy, tò mò hỏi.
Nàng ta khuyên Tịch Ngôn Vân bẩm báo với lão gia, lại bị Tịch Ngôn Vân mắng cho một trận. Người phạt nàng một tháng bổng lộc, còn đánh đại bản mấy cái.
Lúc trước Tịch Ngôn Vân cũng hay giận dỗi nàng ta, nhưng dù sao nàng ta cũng hầu hạ người từ nhỏ, có giận cũng chưa bao giờ trách phạt quá mức.
Tiểu thư thực sự thay đổi.
Vân Sinh không dám nhắc lại chuyện này, ngoan ngoãn chấp hành mệnh lệnh của Tịch Ngôn Vân.
Nàng ta không biết Đào Đường nói gì với tiểu thư, khiến tiểu thư thay đổi nghiêng trời lệch đất. Nàng ta thấp thỏm không yên, cảm thấy nếu cứ như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Tịch Ngôn Vân rời khỏi Tịch phủ, nhưng nàng không tới phố Trường Minh. Xung quanh bốn bề vắng lặng, nàng đi vào một ngõ nhỏ. Đột nhiên một bóng người khoác áo choàng đen vọt ra, Tịch Ngôn Vân hoảng sợ.
Vân Sinh thực sự sợ hãi. Hôm ấy tiểu thư đỡ Đào Đường toàn thân đẫm máu vào cổng sau Tịch phủ, hoảng loạn bảo nàng ta chuẩn bị thuốc. Đại phu chưa tới, tiểu thư nhấp nhổm bất an.
“Lần nào cũng thế, hết cả hồn.”
Người mặc đồ đen mặc kệ lời oán giận của nàng. Nàng ta gài khăn che mặt, thấp thoáng có thể thấy vết sẹo dữ tợn bên miệng, là một nữ tử.
“Dạ…”
“Thương thế của thiếu chủ đỡ chưa?”
Từ ngày Đào Đường tới đây, Tịch Ngôn Vân như biến thành người khác. Lúc trước người điêu ngoa tùy hứng, hiện tại lột xác hoàn toàn. Mỗi lần Vân Sinh nhìn thẳng vào mắt của người đều cảm giác hai vai rét run.
Tịch Ngôn Vân không rõ diện mạo nàng ta. Nhưng trực giác nữ tử mách bảo người này cũng có tâm tư giống nàng.
“Miệng vết thương đã bắt đầu khép lại, không đáng lo.” Tịch Ngôn Vân khinh thường. Trời nắng như vậy còn ăn mặc kín mít, chắc xấu xí lắm nên mới không dám gặp người ta.
Ngoại trừ Tịch Ngôn Vân và Vân Sinh, không ai biết Tịch phủ đang giấu người.
“Làm phiền tiểu thư quá.” Người mặc đồ đen cung kính.
Nàng ta khuyên Tịch Ngôn Vân bẩm báo với lão gia, lại bị Tịch Ngôn Vân mắng cho một trận. Người phạt nàng một tháng bổng lộc, còn đánh đại bản mấy cái.
Tịch Ngôn Vân lơ đẹp nàng ta. Nếu không phải Đào Đường cầu xin, còn lâu nàng mới gặp nàng ta, lúc nào cũng lạnh lẽo như quỷ.
“Chàng cũng đừng làm khó ta, dù sao…” Tịch Phong Hà hôn cằm Cố Chung Việt, cười nói: “Chàng là phu quân của ta, ta chỉ để ý chàng. Về phần Sơ Dương để Nhị tỷ quản lý là được rồi.”
Nữ tử giao cho nàng ít thuốc, dặn dò cách thoa và liều lượng, nói xong vội vàng rời đi.
Tịch Ngôn Vân cầm bình ngọc, mở ra ngửi thử. Nàng ta không biết công dụng và thành phần loại thuốc này, nhưng hiệu quả rất tốt, có lẽ do người Nam Cốc chế tạo.
Tịch Ngôn Vân cầm thuốc hồi phủ.
Tịch Ngôn Vân rời khỏi Tịch phủ, nhưng nàng không tới phố Trường Minh. Xung quanh bốn bề vắng lặng, nàng đi vào một ngõ nhỏ. Đột nhiên một bóng người khoác áo choàng đen vọt ra, Tịch Ngôn Vân hoảng sợ.
Hai người đều không chú ý một đôi mắt ẩn sâu chăm chú nhìn bọn họ. Chờ nữ tử mặc đồ đen rời đi, người nọ cũng biến mất.
Rồi rồi tịch phủ sắp có biến rùiiii