Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 38

Chương 38

Chờ ta về cưới nàng nhé

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Hôm đó Tịch Ngôn Vân hồi phủ, đột nhiên một cung tên bắn tới. Trên thân mũi tên buộc một mảnh vải trắng, bên trong viết dòng chữ đẫm máu: “Đào Đường gặp nạn, thỉnh khẩn trương tới ngõ nhỏ sau Tịch phủ.”

Tịch Ngôn Vân còn đang tức giận Đào Đường, nàng vẫn chưa tha thứ hắn ta lâm trận bỏ chạy, Đào Đường đã biến mất. Tịch Ngôn Vân vừa bực vừa lo, tìm mãi vẫn không thấy người đâu. Hiện tại lại nhận được huyết thư, Tịch Ngôn Vân luống cuống chạy ra cửa sau, quả nhiên thấy Đào Đường toàn thân đẫm máu đang thoi thóp nằm bên lề đường. Trên người hắn ta chi chít vết dao, hắn ta nhìn thấy Tịch Ngôn Vân, hổn hển: “Đừng gọi đại phu.”

Dù kỳ quặc nhưng Tịch Ngôn Vân không nghĩ nhiều, đỡ hắn ta vào hậu viện. Nàng không tìm đại phu, bôi chút kim sang dược, băng bó cho hắn ta.

Đào Đưng tnh gic, TchfNgôn Vân dc,lòng chăm sóc{hn ta.

Đào Đưngthay đi rtīnhiu. Lúc trưcóđôi mt hntrng trong thunũkhiết, ging htĬnai con ngơngác. Mà hinđti đôi mthn đen kt,:trong mt trànngp cnh giácĨvà phòng b,{Tch Ngôn Vânĩđau lòng không)thôi.

Đào Đưng, nóicho ta biết[chuyn gì xyìra đưc không?”Ngày hôm đóti đưa cơm,īTch Ngôn Vânkhông nhn đưcýhi.

Đào Đưng ômhai chân ngi{đu giưng. Hnta cúi thpïđu, phong bếtoàn thân. TchòNgôn Vân nmêvai hn ta,cm nhn thânĪth hn ta¹đang run ry,)Đào Đưng…

VânNhi… Đào Đưngõngng đu, đôiĩmt ngn l.ĪTrái tim TchNgôn Vân runry.

Vân Nhi, nếuta nói stht cho nàng,nàng có giaota ra không?”ЇĐào Đưng hi.

Saoɩphi giao chàng?:Tch Ngôn Vânkhó hiu, nhưngnàng vn kiênáđnh đáp “Không.

Đào Đưng thũphào nh nhõm,đk li tđu.

Hóa ra ĐàofĐưng tên ĐưngĐào, vn làTam Hoàng TìNam Cc. Muĩthân hn talà phi t:bé nh trongĩHu cung caũNam Cc Vương,va h sinhhn ta chưaĩđưc bao lâuthì t thế.Quc Vương nimtình hn tađthu nh mtnương, li sángĩsa đáng yêu,įtht lòng sngôái. Nhưng điunày khiến VươngôHu và nhiât bà taúbt mãn, mtĩngoài gi byêu thương hnta, thc chtsau lưng lãoÏQuc Vương ngm,ngm tìm cách,hãm hi.

Lúc đójĐưng Đào mifbiết mu thânhn ta bÏVương Hu hiİchết.

Nh có thuch trung thànhh tr, ĐưngiĐào thoát khiNam Cc, dtti kinh đô.

Hn³ta biết, điİvi quc chîNam Cc, hnta ch làcon kiến ddàng nghin áp.(Hn ta đànhan phn sngįcuc sng t}do t tiì kinh đô,ákhông màng phânĩtranh đm máu,ĩmt lòng viông may.

Vú nuôinói mu thânıca ta tnglà tú nươngnc tiếng kinhíthành. Trưc phútlâm chung, bà]ch mong tavui v hnhàphúc. Ta đãìđnh t b,không th vì(mu thân màchìm đm trongîthù hn. Aiɨdè bn chúngĭkhông buông tha,,đui giết ti³tn kinh đô.ĭBn chúng đánhlén, ta bitrng thương.”

ĐưngĐào nhìn TchNgôn Vân, đôiômt du dàngónhư nưc, VânNhi, ta thcõs thích nàng.Ta mun gpph mu nàng,ènhưng Hoàng Thưng đó, taîs ngưi nhnùra ta. Taãkhông mun sngcuc sng nayđây mai đóýnên mi chyđi. Nàng thaếth cho tađưc không?”

Nghethân thế ĐưngôĐào, Tch NgônĩVân không kìmđưc nưc mt.Không ng namɩt du dàngm áp như}ngày xuân licó quá khábi thương đếnvy. Nàng rưngÎrưng gt đu,ítình yêu luônìkhiến ngưi tamù quáng. Thm,chí nàng khôngúnghĩ ti vicfC Chung Vitchưa gp ĐưngĐào bao gi,sao có thnhn ra hnĩta?

“Hin ti tanghĩ li ri.”đĐưng Đào nheo{mt, “Nếu bnchúng không buôngtha ta, tasn sàng chơiti cùng. Dùìsao đu phifchết, chng bngchiến đu mtphen. Nếu ta¹có th đotăli Vương v,áta chc chnjs chém đulão già kia,báo thù thayĪmu thân. Vân°Nhi giúp tanhé?”

Ging ĐưngĐào ngt như³đc dưc, dd con ngưiÍta cam tâmýtình nguyn rơivào by cahn.

“Ta th, chcn tr thànhNam Cc Vương,ínàng s là³Vương Hu duyănht.”

Tch NgônĪVân rơi vàotrong mng o,không rõ đâulà hư đâulà thc. Nàngìthy dân chúngôqu gi dưiváy nàng. ĐưngĐào bêncnh mc cmïy hoa phc,ếdu dàng mmɨcưi, vươn tayv phía nàng.

“Tanguyn ý.” TchâNgôn Vân đáp.

ĐưngòĐào nhếch môi.õÁnh nến chiếuívào càng khiếnĩdung nhan hnta kiu dimđến l.

Tch NgônVân nghe theo³li Đưng Đào,éngày nào cũngíti ly thucét ch nt mc đ¹đen, dc lòngìtr thương chohn ta.

Tch NgônVân tng đÏngh hn ta²thnh đi phu,Đưng Đào tíchi. Hin titình hình nguycp, ch cnhơi vô ýs bi l,thân phn hnta. Tch NgônìVân đành phinghe theo. ĐưngīĐào vn davào thuc can t kiaIsng qua ngày,ĩhai tháng saumi dn chuynôbiến tt. TchNgôn Vân tithay thuc, thyvết thương hiphc, hi hnta tiếp theoĩphi làm gì.

ĐưngĐào kim travết thương trênngưi. Cánh tayvà đùi khôngđáng lo, gia²bng có vếtso d tn.ăMc dù tngĩthay thuc choéĐưng Đào, nhưngơhin ti TchNgôn Vân cóĨhơi xu h.ơThy Đưng Đào]xoa vết so,Īnàng mm cưiɩhi hn.

“Sao nào?)Vn mun đây?”

Đưng Đàobuông ng tay:áo, đáp: “Kimtra chút thôi.”

Dt li, hnta nh vutèchóp mũi TchNgôn Vân, Nghĩĩti vic hiphc s phi°ri đi, taɪthc s khôngèn ri xanàng.”

Chàng phiđi?” Tch NgônVân ngc nhiên.

Đường Đào gật đầu. Lúc trước hắn ta trọng thương, không có chỗ trú thân. Đi theo thuộc hạ thực sự quá nguy hiểm, cùng đường lạc lối đành tìm Tịch Ngôn Vân. Hiện tại vết thương lành rồi, đương nhiên không quấy rầy nữa.

Tịch Ngôn Vân luyến tiếc, níu kéo, “Đừng đi, ở đây bớt phiền toái.”

“Nàng không nỡ?” Đường Đào mỉm cười.

“Nào có.” Tịch Ngôn Vân xoay người, trộm lau nước mắt.

Đường Đào đứng dậy ôm nàng từ sau, “Vân Nhi, chờ ta về cưới nàng nhé.”

Nghe hắn ta thề thốt, Tịch Ngôn Vân không giận nữa. Nàng xoay người nhào vào lòng hắn, dịu dàng e lệ.

Ngày Đường Đào rời đi, Tịch Ngôn Vân quyến luyến từ biệt, dặn dò hắn ta phải thật cẩn thận. Đường Đào nghiêm túc lắng nghe, đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: “Vân Nhi có biết mười hai tấm lệnh bài Hoa thần không?”

. . .

Sơn trang Lưu Huỳnh.

Giang Tranh đứng trước cửa, cung kính tiễn đưa.

Rừng trúc xào xạc, ánh tà dương trải dài làm nền cho sơn trang Lưu Huỳnh.

“Đế Hậu không ở lại thêm ạ?” Giang Tranh vờ vịt khóc nức nở.

“Quốc sự bận rộn, chúng ta không dám quấy rầy Giang trang chủ. Giang trang chủ nhớ bảo trọng.” Tịch Phong Hà phụ họa.

“Hôm nay từ biệt, không biết ngày tháng năm nào mới gặp lại. Giang mỗ buồn quá.”

“Có duyên sẽ gặp lại. Giang trang chủ, chúng ta hẹn rồi đấy.”

Cố Chung Việt đứng bên nhìn hai người diễn trò, đột nhiên xen mồm: “Sắp tới buổi đi săn mùa thu rồi. Lúc đó tha hồ gặp nhau.”

Giang Tranh đang vui vẻ vì sắp tiễn bước hai người họ: …

Thấy Giang Tranh sững sờ, Tịch Phong Hà căm tức.

“Hừ. Giang Tranh, giờ muội mới biết bộ mặt thật của huynh, huynh chỉ ước chúng ta sớm đi đúng không? Cái đồ vô lương tâm!”

Giang Tranh nhịn không được cao giọng: “Muội còn dám nói? Mấy ngày hai người ở đây, huynh đon đả theo hầu chẳng khác nào thái giám. Hai người thì hay rồi, lúc nào cũng tình chàng ý thiếp. Huynh đường đường là trang chủ sơn trang Lưu Huỳnh…”

“Thì sao? Hả trang chủ sơn trang Lưu Huỳnh?”

Cố Chung Việt ra mặt thay thê tử, Giang Tranh thức thời ngậm miệng. Không đúng, đây là Hoàng Thượng, bay đầu như chơi.

“Không có gì. Sơn trang Lưu Huỳnh là ngôi nhà thứ hai của Đế Hậu, lúc nào chúng thần cũng hoan nghênh hai người.”

Tịch Phong Hà khinh thường kéo Cố Chung Việt rời đi, trước khi lên xe còn lè lưỡi chọc Giang Tranh.

Giang Tranh mải chọc ghẹo Tịch Phong Hà mà quên mất Cố Chung Việt. Hắn ta hoảng hốt sờ cổ, may quá, vẫn còn.

. . .

Trên xe.

Đột nhiên Tịch Phong Hà nhớ ra chất tử của Giang Tranh. Mấy ngày nay chạm mặt, thằng bé đứng từ xa cung kính hành lễ với hai người họ. Nhìn thì quy củ, nhưng chẳng hiểu sao Tịch Phong Hà cảm giác thằng bé sợ bọn họ, không dám lại gần. 

Tịch Phong Hà hỏi Cố Chung Việt đang nhắm mắt có biết Giang Hoài Tiêu đi đâu không.

“Không biết. Trẻ con ý mà, tới tuổi ham chơi, chắc mải uống rượu đàn đúm với bằng hữu.” Dứt lời, hắn nhào vào lòng Tịch Phong Hà, chọn vị trí thoải mái, ngả lưng đi ngủ.

“Không hiểu sao ta cứ cảm giác thằng bé sợ chúng ta.”

Thấy Cố Chung Việt ngủ rồi, Tịch Phong Hà im lặng. Nàng dịu dàng vỗ vai hắn giống như đang dỗ trẻ con. Cố Chung Việt nhếch môi, hưởng thụ cảm giác Tịch Phong Hà nuông chiều hắn.

Nhưng Tịch Phong Hà sẽ mãi mãi không biết, thực ra Giang Hoài Tiêu không sợ nàng, mà sợ Cố Chung Việt bên cạnh nàng. Giang Hoài Tiêu vẫn luôn nghĩ cha thằng bé đáng sợ nhất, cho tới khi thằng bé gặp Cố Chung Việt. Thằng bé mới chỉ trêu hắn ở trước mặt Tịch Phong Hà trông chẳng khác nào đứa trẻ ba tuổi, Cố Chung Việt đã dạy dỗ thằng bé một trận thừa sống thiếu chết. Hắn là Hoàng Thượng, thằng bé không dám động tay, tiểu thúc thúc trơ mắt mặc kệ… thằng bé cảm giác tiểu thúc thúc đang cười trộm.

Sau hôm đó, Giang Hoài Tiêu ngoan ngoãn cụp đuôi làm người. Nhìn thấy Cố Chung Việt từ xa, thằng bé thực sự tiếc thương tỷ tỷ dễ thương biết võ công bên cạnh hắn.

Nhưng Giang Hoài Tiêu không ở kinh đô được bao lâu, thằng bé cưỡi ngựa quay trở về Nam Cốc gặp cô cô. Thằng bé còn có nhiệm vụ Cố Chung Việt giao cho.

5 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!