Chương 38
Chờ ta về cưới nàng nhé
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Hôm đó Tịch Ngôn Vân hồi phủ, đột nhiên một cung tên bắn tới. Trên thân mũi tên buộc một mảnh vải trắng, bên trong viết dòng chữ đẫm máu: “Đào Đường gặp nạn, thỉnh khẩn trương tới ngõ nhỏ sau Tịch phủ.”
Tịch Ngôn Vân còn đang tức giận Đào Đường, nàng vẫn chưa tha thứ hắn ta lâm trận bỏ chạy, Đào Đường đã biến mất. Tịch Ngôn Vân vừa bực vừa lo, tìm mãi vẫn không thấy người đâu. Hiện tại lại nhận được huyết thư, Tịch Ngôn Vân luống cuống chạy ra cửa sau, quả nhiên thấy Đào Đường toàn thân đẫm máu đang thoi thóp nằm bên lề đường. Trên người hắn ta chi chít vết dao, hắn ta nhìn thấy Tịch Ngôn Vân, hổn hển: “Đừng gọi đại phu.”
Dù kỳ quặc nhưng Tịch Ngôn Vân không nghĩ nhiều, đỡ hắn ta vào hậu viện. Nàng không tìm đại phu, bôi chút kim sang dược, băng bó cho hắn ta.
Đào Đường tỉnh giấc, TịchfNgôn Vân dốc,lòng chăm sóc{hắn ta.
Đào Đườngἷthay đổi rấtīnhiều. Lúc trướcóđôi mắt hắnẳtrắng trong thuầnũkhiết, giống hệtĬnai con ngơỵngác. Mà hiệnđtại đôi mắtảhắn đen kịt,:trong mắt trànịngập cảnh giácĨvà phòng bị,{Tịch Ngôn Vânĩđau lòng không)thôi.
“Đào Đường, nóiẹcho ta biết[chuyện gì xảyìra được không?”ἲNgày hôm đóửtới đưa cơm,īTịch Ngôn Vânẹkhông nhịn đượcýhỏi.
Đào Đường ômẽhai chân ngồi{đầu giường. Hắnữta cúi thấpïđầu, phong bếἳtoàn thân. TịchòNgôn Vân nắmêvai hắn ta,ỵcảm nhận thânĪthể hắn ta¹đang run rẩy,)“Đào Đường…”
“VânἱNhi…” Đào Đườngõngẩng đầu, đôiĩmắt ngấn lệ.ĪTrái tim TịchỉNgôn Vân runỹrẩy.
“Vân Nhi, nếuẵta nói sựỹthật cho nàng,ỏnàng có giaoḹta ra không?”ЇĐào Đường hỏi.
Saoɩphải giao chàng?:Tịch Ngôn Vânỉkhó hiểu, nhưngḹnàng vẫn kiênáđịnh đáp “Không”ụ.
Đào Đường thởũphào nhẹ nhõm,đkể lại từịđầu.
Hóa ra ĐàofĐường tên ĐườngửĐào, vốn làứTam Hoàng TửìNam Cốc. Mẫuĩthân hắn taặlà phi tử:bé nhỏ trongĩHậu cung củaũNam Cốc Vương,ịvừa hạ sinhổhắn ta chưaĩđược bao lâuἷthì tạ thế.ẩQuốc Vương niệmạtình hắn tađthuở nhỏ mấtἱnương, lại sángĩsủa đáng yêu,įthật lòng sủngôái. Nhưng điềuẳnày khiến VươngôHậu và nhiâtử bà taúbất mãn, mặtĩngoài giả bộἱyêu thương hắnẻta, thực chấtἲsau lưng lãoÏQuốc Vương ngấm,ngầm tìm cách,hãm hại.
Lúc đójĐường Đào mớifbiết mẫu thânịhắn ta bịÏVương Hậu hạiİchết.
Nhờ có thuộcụhạ trung thànhồhỗ trợ, ĐườngiĐào thoát khỏiẫNam Cốc, dạtợtới kinh đô.
Hắn³ta biết, đốiİvới quốc chủîNam Cốc, hắnụta chỉ làữcon kiến dễữdàng nghiền áp.(Hắn ta đànhấan phận sốngįcuộc sống tự}do tự tạiìở kinh đô,ákhông màng phânĩtranh đẫm máu,ĩmột lòng vớiôngề may.
“Vú nuôiậnói mẫu thânıcủa ta từngồlà tú nươngḻnức tiếng kinhíthành. Trước phútờlâm chung, bà]chỉ mong taịvui vẻ hạnhàphúc. Ta đãìđịnh từ bỏ,ầkhông thể vì(mẫu thân màἰchìm đắm trongîthù hận. Aiɨdè bọn chúngĭkhông buông tha,,đuổi giết tới³tận kinh đô.ĭBọn chúng đánhịlén, ta bịitrọng thương.”
ĐườngịĐào nhìn TịchḽNgôn Vân, đôiômắt dịu dàngónhư nước, “VânἳNhi, ta thựcõsự thích nàng.ἱTa muốn gặpộphụ mẫu nàng,ènhưng Hoàng Thượngỉở đó, taîsợ người nhậnùra ta. Taãkhông muốn sốngữcuộc sống nayḷđây mai đóýnên mới chạyệđi. Nàng thaếthứ cho taịđược không?”
Ngheẵthân thế ĐườngôĐào, Tịch NgônĩVân không kìmỉđược nước mắt.ắKhông ngờ namɩtử dịu dàngḻấm áp như}ngày xuân lại‹có quá khứábi thương đếnừvậy. Nàng rưngÎrưng gật đầu,ítình yêu luônìkhiến người taừmù quáng. Thậm,chí nàng khôngúnghĩ tới việcfCố Chung Việtựchưa gặp ĐườngẽĐào bao giờ,ắsao có thểỉnhận ra hắnĩta?
“Hiện tại taắnghĩ lại rồi.”đĐường Đào nheo{mắt, “Nếu bọnỷchúng không buôngịtha ta, taẵsẵn sàng chơiỹtới cùng. Dùìsao đều phảifchết, chẳng bằngềchiến đấu mộtửphen. Nếu ta¹có thể đoạtălại Vương vị,áta chắc chắnjsẽ chém đầuảlão già kia,ἱbáo thù thayĪmẫu thân. Vân°Nhi giúp taỉnhé?”
Giọng ĐườngỉĐào ngọt như³độc dược, dụỵdỗ con ngườiÍta cam tâmýtình nguyện rơiụvào bẫy củaỳhắn.
“Ta thề, chỉởcần trở thànhừNam Cốc Vương,ínàng sẽ là³Vương Hậu duyănhất.”
Tịch NgônĪVân rơi vàoẹtrong mộng ảo,ỉkhông rõ đâuḽlà hư đâuἲlà thực. Nàngìthấy dân chúngôquỳ gối dướiἳváy nàng. ĐườngẹĐào ở bênἳcạnh mặc cẩmïy hoa phục,ếdịu dàng mỉmɨcười, vươn tayửvề phía nàng.
“Taἱnguyện ý.” TịchâNgôn Vân đáp.
ĐườngòĐào nhếch môi.õÁnh nến chiếuívào càng khiếnĩdung nhan hắnốta kiều diễmềđến lạ.
Tịch NgônḽVân nghe theo³lời Đường Đào,éngày nào cũngítới lấy thuốcétừ chỗ nữệtử mặc đồ¹đen, dốc lòngìtrị thương choểhắn ta.
Tịch Ngôn‹Vân từng đềÏnghị hắn ta²thỉnh đại phu,ỏĐường Đào từíchối. Hiện tạiỡtình hình nguyổcấp, chỉ cầnỉhơi vô ýữsẽ bại lộ,thân phận hắnợta. Tịch NgônìVân đành phảiềnghe theo. ĐườngīĐào vẫn dựaạvào thuốc củaậnữ tử kiaIsống qua ngày,ĩhai tháng sauổmới dần chuyểnôbiến tốt. TịchợNgôn Vân tớiợthay thuốc, thấyỹvết thương hồiỉphục, hỏi hắnỉta tiếp theoĩphải làm gì.
ĐườngẫĐào kiểm traừvết thương trênớngười. Cánh tayớvà đùi khôngἲđáng lo, giữa²bụng có vếtổsẹo dữ tợn.ăMặc dù từngĩthay thuốc choéĐường Đào, nhưngơhiện tại TịchễNgôn Vân cóĨhơi xấu hổ.ơThấy Đường Đào]xoa vết sẹo,Īnàng mỉm cườiɩhỏi hắn.
“Sao nào?)Vẫn muốn ởọđây?”
Đường Đàoệbuông ống tay:áo, đáp: “Kiểmịtra chút thôi.”ỏ
Dứt lời, hắnỹta nhẹ vuốtèchóp mũi TịchẵNgôn Vân, “Nghĩĩtới việc hồiịphục sẽ phải°rời đi, taɪthực sự khôngènỡ rời xaἰnàng.”
“Chàng phảiẳđi?” Tịch NgônỹVân ngạc nhiên.
Đường Đào gật đầu. Lúc trước hắn ta trọng thương, không có chỗ trú thân. Đi theo thuộc hạ thực sự quá nguy hiểm, cùng đường lạc lối đành tìm Tịch Ngôn Vân. Hiện tại vết thương lành rồi, đương nhiên không quấy rầy nữa.
Tịch Ngôn Vân luyến tiếc, níu kéo, “Đừng đi, ở đây bớt phiền toái.”
“Nàng không nỡ?” Đường Đào mỉm cười.
“Nào có.” Tịch Ngôn Vân xoay người, trộm lau nước mắt.
Đường Đào đứng dậy ôm nàng từ sau, “Vân Nhi, chờ ta về cưới nàng nhé.”
Nghe hắn ta thề thốt, Tịch Ngôn Vân không giận nữa. Nàng xoay người nhào vào lòng hắn, dịu dàng e lệ.
Ngày Đường Đào rời đi, Tịch Ngôn Vân quyến luyến từ biệt, dặn dò hắn ta phải thật cẩn thận. Đường Đào nghiêm túc lắng nghe, đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: “Vân Nhi có biết mười hai tấm lệnh bài Hoa thần không?”
. . .
Sơn trang Lưu Huỳnh.
Giang Tranh đứng trước cửa, cung kính tiễn đưa.
Rừng trúc xào xạc, ánh tà dương trải dài làm nền cho sơn trang Lưu Huỳnh.
“Đế Hậu không ở lại thêm ạ?” Giang Tranh vờ vịt khóc nức nở.
“Quốc sự bận rộn, chúng ta không dám quấy rầy Giang trang chủ. Giang trang chủ nhớ bảo trọng.” Tịch Phong Hà phụ họa.
“Hôm nay từ biệt, không biết ngày tháng năm nào mới gặp lại. Giang mỗ buồn quá.”
“Có duyên sẽ gặp lại. Giang trang chủ, chúng ta hẹn rồi đấy.”
Cố Chung Việt đứng bên nhìn hai người diễn trò, đột nhiên xen mồm: “Sắp tới buổi đi săn mùa thu rồi. Lúc đó tha hồ gặp nhau.”
Giang Tranh đang vui vẻ vì sắp tiễn bước hai người họ: …
Thấy Giang Tranh sững sờ, Tịch Phong Hà căm tức.
“Hừ. Giang Tranh, giờ muội mới biết bộ mặt thật của huynh, huynh chỉ ước chúng ta sớm đi đúng không? Cái đồ vô lương tâm!”
Giang Tranh nhịn không được cao giọng: “Muội còn dám nói? Mấy ngày hai người ở đây, huynh đon đả theo hầu chẳng khác nào thái giám. Hai người thì hay rồi, lúc nào cũng tình chàng ý thiếp. Huynh đường đường là trang chủ sơn trang Lưu Huỳnh…”
“Thì sao? Hả trang chủ sơn trang Lưu Huỳnh?”
Cố Chung Việt ra mặt thay thê tử, Giang Tranh thức thời ngậm miệng. Không đúng, đây là Hoàng Thượng, bay đầu như chơi.
“Không có gì. Sơn trang Lưu Huỳnh là ngôi nhà thứ hai của Đế Hậu, lúc nào chúng thần cũng hoan nghênh hai người.”
Tịch Phong Hà khinh thường kéo Cố Chung Việt rời đi, trước khi lên xe còn lè lưỡi chọc Giang Tranh.
Giang Tranh mải chọc ghẹo Tịch Phong Hà mà quên mất Cố Chung Việt. Hắn ta hoảng hốt sờ cổ, may quá, vẫn còn.
. . .
Trên xe.
Đột nhiên Tịch Phong Hà nhớ ra chất tử của Giang Tranh. Mấy ngày nay chạm mặt, thằng bé đứng từ xa cung kính hành lễ với hai người họ. Nhìn thì quy củ, nhưng chẳng hiểu sao Tịch Phong Hà cảm giác thằng bé sợ bọn họ, không dám lại gần.
Tịch Phong Hà hỏi Cố Chung Việt đang nhắm mắt có biết Giang Hoài Tiêu đi đâu không.
“Không biết. Trẻ con ý mà, tới tuổi ham chơi, chắc mải uống rượu đàn đúm với bằng hữu.” Dứt lời, hắn nhào vào lòng Tịch Phong Hà, chọn vị trí thoải mái, ngả lưng đi ngủ.
“Không hiểu sao ta cứ cảm giác thằng bé sợ chúng ta.”
Thấy Cố Chung Việt ngủ rồi, Tịch Phong Hà im lặng. Nàng dịu dàng vỗ vai hắn giống như đang dỗ trẻ con. Cố Chung Việt nhếch môi, hưởng thụ cảm giác Tịch Phong Hà nuông chiều hắn.
Nhưng Tịch Phong Hà sẽ mãi mãi không biết, thực ra Giang Hoài Tiêu không sợ nàng, mà sợ Cố Chung Việt bên cạnh nàng. Giang Hoài Tiêu vẫn luôn nghĩ cha thằng bé đáng sợ nhất, cho tới khi thằng bé gặp Cố Chung Việt. Thằng bé mới chỉ trêu hắn ở trước mặt Tịch Phong Hà trông chẳng khác nào đứa trẻ ba tuổi, Cố Chung Việt đã dạy dỗ thằng bé một trận thừa sống thiếu chết. Hắn là Hoàng Thượng, thằng bé không dám động tay, tiểu thúc thúc trơ mắt mặc kệ… thằng bé cảm giác tiểu thúc thúc đang cười trộm.
Sau hôm đó, Giang Hoài Tiêu ngoan ngoãn cụp đuôi làm người. Nhìn thấy Cố Chung Việt từ xa, thằng bé thực sự tiếc thương tỷ tỷ dễ thương biết võ công bên cạnh hắn.
Nhưng Giang Hoài Tiêu không ở kinh đô được bao lâu, thằng bé cưỡi ngựa quay trở về Nam Cốc gặp cô cô. Thằng bé còn có nhiệm vụ Cố Chung Việt giao cho.
Đường đào dẻo miệng quá í ạ