Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 40

Chương 40

Giây phút làm chuyện đó, ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay không?

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Nể mặt Chu Khinh, Tề Mẫn hào phóng tặng Vân Chi hộp son cuối cùng. Vân Chi sống trong cung mấy năm, đã quen nhìn mọi người nâng cao đạp thấp, nhục nhã kẻ hèn yếu. Nay thấy các phi tử đều là người hiền hậu, nàng ta cuống quít cảm tạ, đôi mắt đỏ ửng, định khom lưng quỳ gối. Tề Mẫn vội giữ nàng ta lại.

“Hiếm khi tỷ muội đoàn tụ, mau về với tỷ tỷ của ngươi đi.”

Vân Chi ôm hộp son vào lòng, cung kính hành lễ, xoay người rời đi.

“Đúng là tiểu cô nương đáng yêu, một hộp son mà cũng vui vẻ đến vậy.” Hứa Khánh Hoán cảm thán.

Chu Khinh nhìn bóng dáng gầy yếu của Vân Chi, nở nụ cười nhạt, tạm biệt ba người quay trở về điện Phượng Nghi. Các nương nương bán son, nhưng dù gì vẫn là thiên kim tiểu thư, sao có thể hiểu nỗi niềm sung sướng của người nghèo.

. . .

Đin Phưng Nghi, C ChungơVit đang ngtrưa. Tch PhongĩHà ngi bêníđc sách mưnt ch Thân)Mc Huyên.

Chu Khinhábưc lên trưcĩgi Tch Phong}Hà, k liòchuyn va riýcho nàng.

Vân Daolà t tİnàng ta?” TchPhong Hà ngcfnhiên, Chng trách.õNha đu kiaècòn nh đãđp vy ri,ĭt t nàng]ta xinh đpïcũng là điuhin nhiên.”

ChuáKhinh gt đu,trong lòng liénghĩ vn vơ.Xã đoàn VânDao mi niơlên khong haiĩnăm tr liíđây, lúc trưckhông có tênļgi này, cũngkhông tiếng tămnhư bây gi.İT khi côànương Vân Daokia ti, xãóđoàn mi điítên, đ đĩthy Vân Daocc k quantrng vi xãđoàn.

Lúc nào sutdin ca xãõđoàn Vân Dao)cũng cht kíníkhông đ chngi. Phn ln)ngưi ti xemlà nam t,trong đó támchín phn mưiÍti xem vìVân Dao.

Trênīph tương truyn,īmy v côngt n ngưngm Vân Dao,sn sàng vungÍtin vì nàngýta, còn ngangnhiên đánh nhaugia chn đông{ngưi. Vân Dao³ch mm cưiơmt cái, bnh lp tcb mê hoc,cung quít vínhà nói vi:gia trưng munócưi Vân Dao.Đương nhiên bnh b trưngíbi ưa sĩdin đánh chomt trn thasng thiếu chết.

Vicnày không liênquan ti xãđoàn Vân Dao,¹Vân Dao cũngkhông can d,vn lên sâníkhu din khúcnhư trưc. Buidin đông nhưòtry hi. Ngnngi hai năm,giá tr caVân Dao tăngvt, ni tiếngÎhơn c ChiếtPhiến cô nươngTúy Hoa Lâu.

TchĩPhong Hà không¸thích nghe din,Ĩcũng không cón tưng gì:nhiu vi VânDao. Hin tiīnghe Chu Khinhínói vy, nàngícó chút tò(mò Vân Daoįcô nương. Cáchmt cánh caphòng, Tch PhongɨHà nhìn thoángqua C ChungVit đang ngémê mt: Chhy vng chàngưngc này khôngb Vân Daoãmê hoc.

Ngày hômsau, va nhìnįthy Vân Dao,Tch Phong Hàmi hiu thếnào gi là)m nhân thiên}h. Vân Daokhông cn mming, lng lngđng trưc sânIkhu, dung nhantuyt sc khôngphi nói, vòngɨeo thon gn,ĩthưt tha kiudim, mm mita rn nưc.Nàng ta hơiõcúi đu, đôiImt long lanhĮnhư nưc hthu, lanh lnhãhô: “Vân Daobái kiến Hoàng³Thưng. Đếnc Tch PhongHà nghe màcòn bi hi.

Nàngícó hơi khóchu, trm liếcC Chung Vit,phát hin hnèvn bình thnnhư trưc, khôngɪnhìn Vân DaoÏly mt ln.

“Bìnhɨthân.” Cc kflnh nht.

Tch PhongưHà và C³Chung Vit ngiphía trưc, đámT Mn ngiıphía sau. Đángľngc nhiên nhtõlà hôm nayLý Thưng Tôngícũng ti. Nàngìta cm mtcây qut giy,Īngi cách cácnàng mt khong.

Khôngbiết my ngàytrưc Lý ThưngÎTông làm tròígì mà bíhàng phân v.Hin ti nàngòta ch làfBo Lâm, đươngnhiên phong hàocũng không cánhmà bay. TchPhong Hà tngếhi C ChungVit, C ChungɪVit ch nóiInàng ta xúcăphm Tiên Đế,không gii thíchgì nhiu.

Chuyn khôngquan trng cnégì phí thiơgian, Tch PhongHà chăm chúnhìn lên đài.

Tiếngếtrng vang vng,ãVân Dao mctrang phc din,õkhuôn mt diml tinh xo,ng tay áoíuyn chuyn, tanhư giao longtuyt sc. TchPhong Hà khônghiu nhiu vhí khúc cũngphi há hcmm ngc nhiên.ýNàng còn chưaxem đã, VânDao đã đixung, nhưng sânkhu cho ngưiíkhác.

Tch Phong Hàmt hng, nàocòn tp trungĩnhư C ChungɨVit. Nàng quayìđu nhìn đámĩT Mn, cácínàng cũng gtígù chun bngt ti nơi.ÍTch Phong Hàjnháy mt vicác nàng y,các nàng hiuíý, c đámêtrm chun raįngoài chơi.

T Mncm thán: “Áiìchà chà, VâníDao kia đpõtht. Giơ tayínhc chân thôiómà cũng quyến{rũ kinh ngưi.”°

Tch Phong Hàĩvà Thân McùHuyên gt đu.Mt khác khôngnói, không th[ph nhn mĩlc ca VânDao. Nàng tata như hly tinh trongthn thoi, chcn mt ánhmt, vô sénam t nhàoti, cho dùđtht nát xươngÍtan cũng khôngchi t.

Nhưng màHa Khánh Hoánɩluôn im lngbng lên tiếng,“Ta cm thyĺmt nàng talà l.”

HaKhánh Hoán tng[trm bái sưũmy cao thgiang h, mcÍdù bn hch biết ănİchơi hưng lc,nhưng vn cóchút ít bnlĩnh. Ta nhưv sư phth ba bph thân nàngta đui khica khá tinhĩthông thut dchdung.

Nàng tanhìn mt VânDao, cm giáccó gì đókhông đúng. Saumi nh rađây chính làÎmt n dangưi. Chng quaĪtrình đ caľnàng ta cònthp, cũng chÏhoài nghi, khôngêdám nm chc.

NgheĩHa Khánh Hoánìnhc ti mtn da ngưi,,c đám runry, sau lưnglnh toát. TMn vi ngtli: “Ngươi ghent ngưi taèđp hơn ngươiđúng không?”

HaKhánh Hoán đangèđnh phn bác,Tch Phong Hàéđã lên tiếngtrưc.

Chúng ta rangoài đưc mtľlúc ri, mauïtr v thôi.ɪĐng đ HoàngļThưng trách ti.”

Mi ngưi quayv Minh Uyn,ăđt nhiên thyLý Thưng Tôngđng trưc ca,tay cm chiếcqut giy.

“Hoàng Hu}nương nương, thnthiếp có chuynmun nói riêngļvi ngưi.” LýĮThưng Tông gnımnh ch “riêng.

Tch Phong Hàêđnh t chi,]nhưng thy nàngta kiên ngh,t v Tch²Phong Hà khôngìđng ý skhông cho cácđnàng đi. TchPhong Hà khôngècòn cách nàokhác, đành boýChu Khinh vàīđám T Mnv trưc, nàngì li.

Đng òmt góc vngưv, Tch PhongùHà lên tiếng:Ī“Có gì nóiĩthng. Hoàng Thưngôđang ch bnũcung.”

Không ngờ Lý Thượng Tông quỳ thụp xuống, cúi đầu khẩn thiết: “Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nhất thời hồ đồ. Mong Hoàng Hậu nương nương cầu tình thay ca ca thần thiếp, thỉnh Hoàng Thượng tha ca ca một mạng.”

“Ngươi đứng lên đi. Chờ bản cung hỏi Hoàng Thượng rồi sẽ xử lý sau. Nếu ca ca ngươi không can hệ tới chuyện này, đương nhiên bản cung sẽ không để hắn ta vô duyên vô cớ chịu phạt.” Tịch Phong Hà lạnh lùng đáp.

Tịch Phong Hà chỉ muốn tát Lý Thượng Tông một cái cho hả dạ. Nữ tử này thoạt nhìn thông minh sáng dạ, không ngờ ngu ngốc đến vậy!

Tịch Phong Hà không hiểu ra sao, nàng định đỡ Lý Thượng Tông dậy, nàng ta lại như bị đóng đinh, làm cách nào cũng không chịu đứng lên.

“Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nhất thời hồ đồ. Hoàng Thượng đã hàng phân vị thần thiếp, nhưng ca ca thần thiếp vô tội…” Lý Thượng Tông khóc nấc.

“Cầu Hoàng Hậu nương nương tha ca ca một mạng!”

Lý Thượng Tông ngồi chồm hổm trên mặt đất, cảm nhận bàn tay vô lực, trái tim như cắt thành mảnh nhỏ.

Tịch Phong Hà nhìn cây quạt một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy, xoay người rời đi.

“Ngươi nói rõ chút, ai muốn giết ca ca ngươi?” Tịch Phong Hà hỏi.

Lý Thượng Tông bối rối cắn chặt môi, run rẩy quỳ mọp.

Sau này nàng ta vô tình biết chàng là Thái Tử, hiện giờ đã trở thành Hoàng Thượng. Nàng ta nhõng nhẽo cầu xin mãi, phụ thân mới đồng ý cho nàng ta tiến cung. Tuy phụ thân không muốn, Cố Chung Việt không nguyện ý, nhưng nàng ta vẫn dứt khoát lựa chọn. Nàng ta cảm thấy chỉ cần tiến cung, nàng ta sẽ khiến Cố Chung Việt yêu mình. Nhưng nàng ta quá ngây thơ, nhìn Cố Chung Việt, nàng ta mới phát hiện trong mắt hắn chỉ có Tịch Phong Hà, nàng ta chỉ là vật trang trí.

Lý Thượng Tông ngẫm nghĩ, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, nhưng lời nói lại khiến trái tim Tịch Phong Hà đóng băng.

“Giây phút ngươi chôn độc dưới cây lê của ta, ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay không?”

“Thần thiếp hồ đồ, trộm chôn Hương Thiết dưới gốc cây lê của Hoàng Hậu nương nương.”

Đây là cây quạt Cố Chung Việt tặng nàng ta, sao nàng ta lỡ vấy bẩn.

Hương Thiết là tên một loại độc. Nếu nuốt phải bột phấn sẽ chết ngay tức khắc, đáng sợ hơn cả nó không mùi không vị, lặng yên không một tiếng động phát tán trong không khí. Nó vốn do một vị phi tử Tây Vực mang tới, phi tử kia lòng dạ thâm hiểm, dùng loại độc này hại vô số người. Sau này Hoàng Thượng phát hiện, ban chết phi tử kia, tiêu hủy số độc còn lại. Mặc dù phạm vi lan tỏa của độc dược không lớn, nhưng Hoàng Thượng hít phải một lượng nhỏ, tích lũy dần qua năm tháng, thân thể không bằng như trước.

Hiện tại quay đầu mới biết ảo tưởng đã tan biến từ lâu. Rõ ràng đang giữa hè, Lý Thượng Tông lại cảm thấy lạnh lẽo. Ánh mặt trời chói chang không thể sưởi ấm trái tim đóng băng của nàng ta.

Đêm Thất Tịch năm ấy, nàng ta giấu ca ca trộm ra ngoài chơi, vui vẻ như chim xổ lồng. Nàng ta háo hức dạo khắp phố phường, mệt đến mức quên luôn bản thân mình họ gì.

Cũng may Cố Chung Việt kịp thời phát hiện, phái người đào sạch, lại ép cung Lý Thượng Tông, tiêu hủy số độc còn lại.

Không ngờ Lý Thượng Tông quỳ thụp xuống, cúi đầu khẩn thiết: “Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nhất thời hồ đồ. Mong Hoàng Hậu nương nương cầu tình thay ca ca thần thiếp, thỉnh Hoàng Thượng tha ca ca một mạng.”

“Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng phái người nhốt ca ca vào đại lao. Tất cả do lỗi của thần thiếp, không liên quan tới ca ca. Muốn giết muốn phạt, một mình thần thiếp gánh vác.”

“Cầu Hoàng Hậu nương nương tha ca ca một mạng!”

Lý Thượng Tông ôm cây quạt vào lòng, cảm nhận trái tim đập thình thịch, vừa vui vừa bối rối… hóa ra đây là mối tình đầu.

Hương Thiết là tên một loại độc. Nếu nuốt phải bột phấn sẽ chết ngay tức khắc, đáng sợ hơn cả nó không mùi không vị, lặng yên không một tiếng động phát tán trong không khí. Nó vốn do một vị phi tử Tây Vực mang tới, phi tử kia lòng dạ thâm hiểm, dùng loại độc này hại vô số người. Sau này Hoàng Thượng phát hiện, ban chết phi tử kia, tiêu hủy số độc còn lại. Mặc dù phạm vi lan tỏa của độc dược không lớn, nhưng Hoàng Thượng hít phải một lượng nhỏ, tích lũy dần qua năm tháng, thân thể không bằng như trước.

“Giây phút ngươi chôn độc dưới cây lê của ta, ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay không?”

Hai má Lý Thượng Tông đỏ ửng, “Không… không sao…”

Nàng ta muốn Tịch Phong Hà rời khỏi Cố Chung Việt, chỉ có cái chết mới khiến hai người họ lìa xa. Vì thế nàng ta tiêu số bạc lớn lùng mua Hương Thiết ngoài chợ đen. Không ngờ mọi chuyện bại lộ, Cố Chung Việt thất vọng nàng ta. Nàng ta còn liên lụy tới người nhà, phải đi cầu xin Tịch Phong Hà.

Tịch Phong Hà chỉ muốn tát Lý Thượng Tông một cái cho hả dạ. Nữ tử này thoạt nhìn thông minh sáng dạ, không ngờ ngu ngốc đến vậy!

Từ đêm đó trở đi, nàng ta không còn thấy người đó, chỉ có thể nhìn vật nhớ người.

Lý Thượng Tông bối rối cắn chặt môi, run rẩy quỳ mọp.

Nam tử cười không đáp, không sao thì tốt. Dứt lời hắn rời đi.

“Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nhất thời hồ đồ. Hoàng Thượng đã hàng phân vị thần thiếp, nhưng ca ca thần thiếp vô tội…” Lý Thượng Tông khóc nấc.

“Có sao không?” Hắn vươn tay.

Lý Thượng Tông vươn hai tay, dâng cây quạt giấy cho Tịch Phong Hà.

Phạm chuyện lớn như vậy mà chỉ hàng phân vị? Tịch Phong Hà có hơi bất mãn, nhưng ngẫm lại Lý Thượng Tông chưa kịp tổn thương nàng, nếu gây chiến ngược sẽ mất nhiều hơn được. Tịch Phong Hà không muốn tha thứ loại người tâm tư hiểm độc, nhưng Lý Trình Tiên vô tội. Muội muội hắn ta phạm tội, sao hắn ta phải cam chịu?

Nàng không rõ Cố Chung Việt có ý gì, cũng không nghe ngóng tin Lý Trình Tiên bị bắt. Tịch Phong Hà cảm thấy nên hỏi rõ Cố Chung Việt trước.

Sau đó nàng ta đụng vào Cố Chung Việt, ấn tượng đầu tiên của nàng ta là… người ấy thật đẹp trai. Có lẽ do ánh đèn phản chiếu, Lý Thượng Tông cảm thấy đôi mắt chàng tràn ngập ý cười.

Nàng không rõ Cố Chung Việt có ý gì, cũng không nghe ngóng tin Lý Trình Tiên bị bắt. Tịch Phong Hà cảm thấy nên hỏi rõ Cố Chung Việt trước.

“Ngươi đứng lên đi. Chờ bản cung hỏi Hoàng Thượng rồi sẽ xử lý sau. Nếu ca ca ngươi không can hệ tới chuyện này, đương nhiên bản cung sẽ không để hắn ta vô duyên vô cớ chịu phạt.” Tịch Phong Hà lạnh lùng đáp.

Thấy Tịch Phong Hà do dự, nàng ta nói tiếp: “Hoàng Hậu nương nương yên tâm, Hoàng Thượng đã tiêu hủy toàn bộ Hương Thiết. Cây quạt này sạch sẽ.”

Lý Thượng Tông vươn hai tay, dâng cây quạt giấy cho Tịch Phong Hà.

“Lần đầu tiên gặp Hoàng Thượng, người tặng cây quạt này cho thần thiếp. Thần thiếp nâng niu nó như bảo bối, nhưng xem ra chỉ có thần thiếp tự mình đa tình.” Lý Thượng Tông bật khóc, “Chỉ cần Hoàng Hậu nương nương có thể cứu ca ca, về sau thần thiếp sẽ không bao giờ… ảo tưởng nữa.”

Thấy Tịch Phong Hà do dự, nàng ta nói tiếp: “Hoàng Hậu nương nương yên tâm, Hoàng Thượng đã tiêu hủy toàn bộ Hương Thiết. Cây quạt này sạch sẽ.”

Đây là cây quạt Cố Chung Việt tặng nàng ta, sao nàng ta lỡ vấy bẩn.

Lý Thượng Tông ngẫm nghĩ, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, nhưng lời nói lại khiến trái tim Tịch Phong Hà đóng băng.

Tịch Phong Hà nhìn cây quạt một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy, xoay người rời đi.

“Tặng nàng đó.” Nam tử không quay đầu, tùy ý phất tay.

Lý Thượng Tông ngồi chồm hổm trên mặt đất, cảm nhận bàn tay vô lực, trái tim như cắt thành mảnh nhỏ.

“Ngươi nói rõ chút, ai muốn giết ca ca ngươi?” Tịch Phong Hà hỏi.

Đêm Thất Tịch năm ấy, nàng ta giấu ca ca trộm ra ngoài chơi, vui vẻ như chim xổ lồng. Nàng ta háo hức dạo khắp phố phường, mệt đến mức quên luôn bản thân mình họ gì.

Sau đó nàng ta đụng vào Cố Chung Việt, ấn tượng đầu tiên của nàng ta là… người ấy thật đẹp trai. Có lẽ do ánh đèn phản chiếu, Lý Thượng Tông cảm thấy đôi mắt chàng tràn ngập ý cười.

“Có sao không?” Hắn vươn tay.

Hai má Lý Thượng Tông đỏ ửng, “Không… không sao…”

Tịch Phong Hà không hiểu ra sao, nàng định đỡ Lý Thượng Tông dậy, nàng ta lại như bị đóng đinh, làm cách nào cũng không chịu đứng lên.

Nam tử cười không đáp, không sao thì tốt. Dứt lời hắn rời đi.

Phạm chuyện lớn như vậy mà chỉ hàng phân vị? Tịch Phong Hà có hơi bất mãn, nhưng ngẫm lại Lý Thượng Tông chưa kịp tổn thương nàng, nếu gây chiến ngược sẽ mất nhiều hơn được. Tịch Phong Hà không muốn tha thứ loại người tâm tư hiểm độc, nhưng Lý Trình Tiên vô tội. Muội muội hắn ta phạm tội, sao hắn ta phải cam chịu?

Lý Thượng Tông nhìn cây quạt giấy dưới mặt đất, “Này, quạt của chàng!”

Lý Thượng Tông nhìn cây quạt giấy dưới mặt đất, “Này, quạt của chàng!”

“Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng phái người nhốt ca ca vào đại lao. Tất cả do lỗi của thần thiếp, không liên quan tới ca ca. Muốn giết muốn phạt, một mình thần thiếp gánh vác.”

“Tặng nàng đó.” Nam tử không quay đầu, tùy ý phất tay.

Lý Thượng Tông ôm cây quạt vào lòng, cảm nhận trái tim đập thình thịch, vừa vui vừa bối rối… hóa ra đây là mối tình đầu.

Từ đêm đó trở đi, nàng ta không còn thấy người đó, chỉ có thể nhìn vật nhớ người.

Sau này nàng ta vô tình biết chàng là Thái Tử, hiện giờ đã trở thành Hoàng Thượng. Nàng ta nhõng nhẽo cầu xin mãi, phụ thân mới đồng ý cho nàng ta tiến cung. Tuy phụ thân không muốn, Cố Chung Việt không nguyện ý, nhưng nàng ta vẫn dứt khoát lựa chọn. Nàng ta cảm thấy chỉ cần tiến cung, nàng ta sẽ khiến Cố Chung Việt yêu mình. Nhưng nàng ta quá ngây thơ, nhìn Cố Chung Việt, nàng ta mới phát hiện trong mắt hắn chỉ có Tịch Phong Hà, nàng ta chỉ là vật trang trí.

Nàng ta muốn Tịch Phong Hà rời khỏi Cố Chung Việt, chỉ có cái chết mới khiến hai người họ lìa xa. Vì thế nàng ta tiêu số bạc lớn lùng mua Hương Thiết ngoài chợ đen. Không ngờ mọi chuyện bại lộ, Cố Chung Việt thất vọng nàng ta. Nàng ta còn liên lụy tới người nhà, phải đi cầu xin Tịch Phong Hà.

Hiện tại quay đầu mới biết ảo tưởng đã tan biến từ lâu. Rõ ràng đang giữa hè, Lý Thượng Tông lại cảm thấy lạnh lẽo. Ánh mặt trời chói chang không thể sưởi ấm trái tim đóng băng của nàng ta.

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Khoa
Khoa
6 Tháng Cách đây

Vân Dao này chắc đang có âm mưu gì đây nè

IMG_3184
1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!