Chương 40
Giây phút làm chuyện đó, ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay không?
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Nể mặt Chu Khinh, Tề Mẫn hào phóng tặng Vân Chi hộp son cuối cùng. Vân Chi sống trong cung mấy năm, đã quen nhìn mọi người nâng cao đạp thấp, nhục nhã kẻ hèn yếu. Nay thấy các phi tử đều là người hiền hậu, nàng ta cuống quít cảm tạ, đôi mắt đỏ ửng, định khom lưng quỳ gối. Tề Mẫn vội giữ nàng ta lại.
“Hiếm khi tỷ muội đoàn tụ, mau về với tỷ tỷ của ngươi đi.”
Vân Chi ôm hộp son vào lòng, cung kính hành lễ, xoay người rời đi.
“Đúng là tiểu cô nương đáng yêu, một hộp son mà cũng vui vẻ đến vậy.” Hứa Khánh Hoán cảm thán.
Chu Khinh nhìn bóng dáng gầy yếu của Vân Chi, nở nụ cười nhạt, tạm biệt ba người quay trở về điện Phượng Nghi. Các nương nương bán son, nhưng dù gì vẫn là thiên kim tiểu thư, sao có thể hiểu nỗi niềm sung sướng của người nghèo.
. . .
Điện Phượng Nghi, Cố ChungơViệt đang ngủẫtrưa. Tịch PhongĩHà ngồi bêníđọc sách mượnἰtừ chỗ Thân)Mục Huyên.
Chu Khinhábước lên trướcĩgọi Tịch Phong}Hà, kể lạiòchuyện vừa rồiýcho nàng.
“Vân Daoỡlà tỷ tỷİnàng ta?” TịchứPhong Hà ngạcfnhiên, “Chẳng trách.õNha đầu kiaècòn nhỏ đãẹđẹp vậy rồi,ĭtỷ tỷ nàng]ta xinh đẹpïcũng là điềuἵhiển nhiên.”
ChuáKhinh gật đầu,ỉtrong lòng lạiénghĩ vẩn vơ.ỉXã đoàn VânốDao mới nổiơlên khoảng haiĩnăm trở lạiíđây, lúc trướcỉkhông có tênļgọi này, cũngịkhông tiếng tămởnhư bây giờ.İTừ khi côànương Vân Daoẻkia tới, xãóđoàn mới đổiítên, đủ đểĩthấy Vân Daoồcực kỳ quanảtrọng với xãḽđoàn.
Lúc nào suấtḻdiễn của xãõđoàn Vân Dao)cũng chật kíníkhông đủ chỗἲngồi. Phần lớn)người tới xemḹlà nam tử,ἰtrong đó támịchín phần mườiÍtới xem vìỏVân Dao.
Trênīphố tương truyền,īmấy vị côngḹtử nọ ngưỡngẳmộ Vân Dao,ἳsẵn sàng vungÍtiền vì nàngýta, còn ngangịnhiên đánh nhauữgiữa chốn đông{người. Vân Dao³chỉ mỉm cườiơmột cái, bọnἷhọ lập tứcằbị mê hoặc,ậcuống quít vềínhà nói với:gia trưởng muốnócưới Vân Dao.ỗĐương nhiên bọnẻhọ bị trưởngíbối ưa sĩựdiện đánh choἱmột trận thừaồsống thiếu chết.
Việcỉnày không liênẽquan tới xãặđoàn Vân Dao,¹Vân Dao cũngỉkhông can dự,ỉvẫn lên sâníkhấu diễn khúcỉnhư trước. Buổiḽdiễn đông nhưòtrẩy hội. Ngắnḻngủi hai năm,ảgiá trị củaịVân Dao tăngịvọt, nổi tiếngÎhơn cả ChiếtẻPhiến cô nươngỷTúy Hoa Lâu.
TịchĩPhong Hà không¸thích nghe diễn,Ĩcũng không cóἱấn tượng gì:nhiều với VânḹDao. Hiện tạiīnghe Chu Khinhínói vậy, nàngícó chút tò(mò Vân Daoįcô nương. Cáchỉmột cánh cửaởphòng, Tịch PhongɨHà nhìn thoángḽqua Cố ChungἰViệt đang ngủémê mệt: Chỉỡhy vọng chàngưngốc này khôngẵbị Vân Daoãmê hoặc.
Ngày hômởsau, vừa nhìnįthấy Vân Dao,ỉTịch Phong Hàộmới hiểu thếễnào gọi là)mỹ nhân thiên}hạ. Vân Daoỉkhông cần mởặmiệng, lẳng lặng‹đứng trước sânIkhấu, dung nhanẻtuyệt sắc khôngạphải nói, vòngɨeo thon gọn,ĩthướt tha kiềuụdiễm, mềm mạiỉtựa rắn nước.ừNàng ta hơiõcúi đầu, đôiImắt long lanhĮnhư nước hồịthu, lanh lảnhãhô: “Vân Daoảbái kiến Hoàng³Thượng” . Đến‹cả Tịch PhongỉHà nghe màậcòn bồi hồi.
Nàngícó hơi khó‹chịu, trộm liếcḷCố Chung Việt,ỉphát hiện hắnèvẫn bình thảnềnhư trước, khôngɪnhìn Vân DaoÏlấy một lần.
“Bìnhɨthân.” Cực kỳflạnh nhạt.
Tịch PhongưHà và Cố³Chung Việt ngồiỉphía trước, đámửTề Mẫn ngồiıphía sau. Đángľngạc nhiên nhấtõlà hôm nayịLý Thượng Tôngícũng tới. Nàngìta cầm mộtỉcây quạt giấy,Īngồi cách cácἲnàng một khoảng.
Khôngầbiết mấy ngàyờtrước Lý ThượngÎTông làm tròígì mà bịíhàng phân vị.ỡHiện tại nàngòta chỉ làfBảo Lâm, đươngợnhiên phong hàoịcũng không cánhẹmà bay. TịchἱPhong Hà từngếhỏi Cố ChungẽViệt, Cố ChungɪViệt chỉ nóiInàng ta xúcăphạm Tiên Đế,ỷkhông giải thíchủgì nhiều.
Chuyện khôngẩquan trọng cầnégì phí thờiơgian, Tịch PhongặHà chăm chúằnhìn lên đài.
Tiếngếtrống vang vọng,ãVân Dao mặcỉtrang phục diễn,õkhuôn mặt diễmớlệ tinh xảo,ỉống tay áoíuyển chuyển, tựaữnhư giao longễtuyệt sắc. TịchắPhong Hà khôngἶhiểu nhiều vềẻhí khúc cũngẫphải há hốcềmồm ngạc nhiên.ýNàng còn chưaốxem đã, VânịDao đã điỉxuống, nhường sânịkhấu cho ngườiíkhác.
Tịch Phong Hàἰmất hứng, nàoậcòn tập trungĩnhư Cố ChungɨViệt. Nàng quayìđầu nhìn đámĩTề Mẫn, cácínàng cũng gậtígù chuẩn bịỷngất tới nơi.ÍTịch Phong Hàjnháy mắt vớiỉcác nàng ấy,ỳcác nàng hiểuíý, cả đámêtrộm chuồn raįngoài chơi.
Tề Mẫnḷcảm thán: “Áiìchà chà, VâníDao kia đẹpõthật. Giơ tayínhấc chân thôiómà cũng quyến{rũ kinh người.”°
Tịch Phong Hàĩvà Thân MụcùHuyên gật đầu.ẵMặt khác khôngốnói, không thể[phủ nhận mịĩlực của VânỉDao. Nàng taẩtựa như hồịly tinh trongỉthần thoại, chỉậcần một ánhặmắt, vô sốénam tử nhàoềtới, cho dùđthịt nát xươngÍtan cũng khôngỉchối từ.
“Nhưng mà…”ờHứa Khánh Hoánɩluôn im lặngἴbỗng lên tiếng,ỉ“Ta cảm thấyĺmặt nàng taẹlà lạ.”
HứaḽKhánh Hoán từng[trộm bái sưũmấy cao thủỉgiang hồ, mặcÍdù bọn họἶchỉ biết ănİchơi hưởng lạc,ểnhưng vẫn cóịchút ít bảnἴlĩnh. Tựa nhưểvị sư phụịthứ ba bịờphụ thân nàngỳta đuổi khỏiịcửa khá tinhĩthông thuật dịch‹dung.
Nàng taấnhìn mặt VânịDao, cảm giác‹có gì đóứkhông đúng. Sauỷmới nhớ raỉđây chính làÎmặt nạ daἱngười. Chẳng quaĪtrình độ củaľnàng ta cònểthấp, cũng chỉÏhoài nghi, khôngêdám nắm chắc.
NgheĩHứa Khánh Hoánìnhắc tới mặtợnạ da người,,cả đám runỡrẩy, sau lưngạlạnh toát. TềἲMẫn vội ngắtửlời: “Ngươi ghenắtỵ người taèđẹp hơn ngươiớđúng không?”
HứaẳKhánh Hoán đangèđịnh phản bác,ữTịch Phong Hàéđã lên tiếngệtrước.
“Chúng ta raỹngoài được mộtľlúc rồi, mauïtrở về thôi.ɪĐừng để HoàngļThượng trách tội.”ἵ
Mọi người quayữvề Minh Uyển,ăđột nhiên thấyữLý Thượng Tôngẽđứng trước cửa,ỷtay cầm chiếcỹquạt giấy.
“Hoàng Hậu}nương nương, thầnựthiếp có chuyệnẹmuốn nói riêngļvới người.” LýĮThượng Tông gằnımạnh chữ “riêng”ộ.
Tịch Phong Hàêđịnh từ chối,]nhưng thấy nàngἵta kiên nghị,ἰtỏ vẻ Tịch²Phong Hà khôngìđồng ý sẽửkhông cho cácđnàng đi. TịchẻPhong Hà khôngècòn cách nàoầkhác, đành bảoýChu Khinh vàīđám Tề Mẫnỏvề trước, nàngìở lại.
Đứng ởòmột góc vắngưvẻ, Tịch PhongùHà lên tiếng:Ī“Có gì nóiĩthẳng. Hoàng Thượngôđang chờ bảnũcung.”
Không ngờ Lý Thượng Tông quỳ thụp xuống, cúi đầu khẩn thiết: “Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nhất thời hồ đồ. Mong Hoàng Hậu nương nương cầu tình thay ca ca thần thiếp, thỉnh Hoàng Thượng tha ca ca một mạng.”
“Ngươi đứng lên đi. Chờ bản cung hỏi Hoàng Thượng rồi sẽ xử lý sau. Nếu ca ca ngươi không can hệ tới chuyện này, đương nhiên bản cung sẽ không để hắn ta vô duyên vô cớ chịu phạt.” Tịch Phong Hà lạnh lùng đáp.
Tịch Phong Hà chỉ muốn tát Lý Thượng Tông một cái cho hả dạ. Nữ tử này thoạt nhìn thông minh sáng dạ, không ngờ ngu ngốc đến vậy!
Tịch Phong Hà không hiểu ra sao, nàng định đỡ Lý Thượng Tông dậy, nàng ta lại như bị đóng đinh, làm cách nào cũng không chịu đứng lên.
“Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nhất thời hồ đồ. Hoàng Thượng đã hàng phân vị thần thiếp, nhưng ca ca thần thiếp vô tội…” Lý Thượng Tông khóc nấc.
“Cầu Hoàng Hậu nương nương tha ca ca một mạng!”
Lý Thượng Tông ngồi chồm hổm trên mặt đất, cảm nhận bàn tay vô lực, trái tim như cắt thành mảnh nhỏ.
Tịch Phong Hà nhìn cây quạt một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy, xoay người rời đi.
“Ngươi nói rõ chút, ai muốn giết ca ca ngươi?” Tịch Phong Hà hỏi.
Lý Thượng Tông bối rối cắn chặt môi, run rẩy quỳ mọp.
Sau này nàng ta vô tình biết chàng là Thái Tử, hiện giờ đã trở thành Hoàng Thượng. Nàng ta nhõng nhẽo cầu xin mãi, phụ thân mới đồng ý cho nàng ta tiến cung. Tuy phụ thân không muốn, Cố Chung Việt không nguyện ý, nhưng nàng ta vẫn dứt khoát lựa chọn. Nàng ta cảm thấy chỉ cần tiến cung, nàng ta sẽ khiến Cố Chung Việt yêu mình. Nhưng nàng ta quá ngây thơ, nhìn Cố Chung Việt, nàng ta mới phát hiện trong mắt hắn chỉ có Tịch Phong Hà, nàng ta chỉ là vật trang trí.
Lý Thượng Tông ngẫm nghĩ, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, nhưng lời nói lại khiến trái tim Tịch Phong Hà đóng băng.
“Giây phút ngươi chôn độc dưới cây lê của ta, ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay không?”
“Thần thiếp hồ đồ, trộm chôn Hương Thiết dưới gốc cây lê của Hoàng Hậu nương nương.”
Đây là cây quạt Cố Chung Việt tặng nàng ta, sao nàng ta lỡ vấy bẩn.
Hương Thiết là tên một loại độc. Nếu nuốt phải bột phấn sẽ chết ngay tức khắc, đáng sợ hơn cả nó không mùi không vị, lặng yên không một tiếng động phát tán trong không khí. Nó vốn do một vị phi tử Tây Vực mang tới, phi tử kia lòng dạ thâm hiểm, dùng loại độc này hại vô số người. Sau này Hoàng Thượng phát hiện, ban chết phi tử kia, tiêu hủy số độc còn lại. Mặc dù phạm vi lan tỏa của độc dược không lớn, nhưng Hoàng Thượng hít phải một lượng nhỏ, tích lũy dần qua năm tháng, thân thể không bằng như trước.
Hiện tại quay đầu mới biết ảo tưởng đã tan biến từ lâu. Rõ ràng đang giữa hè, Lý Thượng Tông lại cảm thấy lạnh lẽo. Ánh mặt trời chói chang không thể sưởi ấm trái tim đóng băng của nàng ta.
Đêm Thất Tịch năm ấy, nàng ta giấu ca ca trộm ra ngoài chơi, vui vẻ như chim xổ lồng. Nàng ta háo hức dạo khắp phố phường, mệt đến mức quên luôn bản thân mình họ gì.
Cũng may Cố Chung Việt kịp thời phát hiện, phái người đào sạch, lại ép cung Lý Thượng Tông, tiêu hủy số độc còn lại.
Không ngờ Lý Thượng Tông quỳ thụp xuống, cúi đầu khẩn thiết: “Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nhất thời hồ đồ. Mong Hoàng Hậu nương nương cầu tình thay ca ca thần thiếp, thỉnh Hoàng Thượng tha ca ca một mạng.”
“Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng phái người nhốt ca ca vào đại lao. Tất cả do lỗi của thần thiếp, không liên quan tới ca ca. Muốn giết muốn phạt, một mình thần thiếp gánh vác.”
“Cầu Hoàng Hậu nương nương tha ca ca một mạng!”
Lý Thượng Tông ôm cây quạt vào lòng, cảm nhận trái tim đập thình thịch, vừa vui vừa bối rối… hóa ra đây là mối tình đầu.
Hương Thiết là tên một loại độc. Nếu nuốt phải bột phấn sẽ chết ngay tức khắc, đáng sợ hơn cả nó không mùi không vị, lặng yên không một tiếng động phát tán trong không khí. Nó vốn do một vị phi tử Tây Vực mang tới, phi tử kia lòng dạ thâm hiểm, dùng loại độc này hại vô số người. Sau này Hoàng Thượng phát hiện, ban chết phi tử kia, tiêu hủy số độc còn lại. Mặc dù phạm vi lan tỏa của độc dược không lớn, nhưng Hoàng Thượng hít phải một lượng nhỏ, tích lũy dần qua năm tháng, thân thể không bằng như trước.
“Giây phút ngươi chôn độc dưới cây lê của ta, ngươi có nghĩ tới ngày hôm nay không?”
Hai má Lý Thượng Tông đỏ ửng, “Không… không sao…”
Nàng ta muốn Tịch Phong Hà rời khỏi Cố Chung Việt, chỉ có cái chết mới khiến hai người họ lìa xa. Vì thế nàng ta tiêu số bạc lớn lùng mua Hương Thiết ngoài chợ đen. Không ngờ mọi chuyện bại lộ, Cố Chung Việt thất vọng nàng ta. Nàng ta còn liên lụy tới người nhà, phải đi cầu xin Tịch Phong Hà.
Tịch Phong Hà chỉ muốn tát Lý Thượng Tông một cái cho hả dạ. Nữ tử này thoạt nhìn thông minh sáng dạ, không ngờ ngu ngốc đến vậy!
Từ đêm đó trở đi, nàng ta không còn thấy người đó, chỉ có thể nhìn vật nhớ người.
Lý Thượng Tông bối rối cắn chặt môi, run rẩy quỳ mọp.
Nam tử cười không đáp, không sao thì tốt. Dứt lời hắn rời đi.
“Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nhất thời hồ đồ. Hoàng Thượng đã hàng phân vị thần thiếp, nhưng ca ca thần thiếp vô tội…” Lý Thượng Tông khóc nấc.
“Có sao không?” Hắn vươn tay.
Lý Thượng Tông vươn hai tay, dâng cây quạt giấy cho Tịch Phong Hà.
Phạm chuyện lớn như vậy mà chỉ hàng phân vị? Tịch Phong Hà có hơi bất mãn, nhưng ngẫm lại Lý Thượng Tông chưa kịp tổn thương nàng, nếu gây chiến ngược sẽ mất nhiều hơn được. Tịch Phong Hà không muốn tha thứ loại người tâm tư hiểm độc, nhưng Lý Trình Tiên vô tội. Muội muội hắn ta phạm tội, sao hắn ta phải cam chịu?
Nàng không rõ Cố Chung Việt có ý gì, cũng không nghe ngóng tin Lý Trình Tiên bị bắt. Tịch Phong Hà cảm thấy nên hỏi rõ Cố Chung Việt trước.
Sau đó nàng ta đụng vào Cố Chung Việt, ấn tượng đầu tiên của nàng ta là… người ấy thật đẹp trai. Có lẽ do ánh đèn phản chiếu, Lý Thượng Tông cảm thấy đôi mắt chàng tràn ngập ý cười.
Nàng không rõ Cố Chung Việt có ý gì, cũng không nghe ngóng tin Lý Trình Tiên bị bắt. Tịch Phong Hà cảm thấy nên hỏi rõ Cố Chung Việt trước.
“Ngươi đứng lên đi. Chờ bản cung hỏi Hoàng Thượng rồi sẽ xử lý sau. Nếu ca ca ngươi không can hệ tới chuyện này, đương nhiên bản cung sẽ không để hắn ta vô duyên vô cớ chịu phạt.” Tịch Phong Hà lạnh lùng đáp.
Thấy Tịch Phong Hà do dự, nàng ta nói tiếp: “Hoàng Hậu nương nương yên tâm, Hoàng Thượng đã tiêu hủy toàn bộ Hương Thiết. Cây quạt này sạch sẽ.”
Lý Thượng Tông vươn hai tay, dâng cây quạt giấy cho Tịch Phong Hà.
“Lần đầu tiên gặp Hoàng Thượng, người tặng cây quạt này cho thần thiếp. Thần thiếp nâng niu nó như bảo bối, nhưng xem ra chỉ có thần thiếp tự mình đa tình.” Lý Thượng Tông bật khóc, “Chỉ cần Hoàng Hậu nương nương có thể cứu ca ca, về sau thần thiếp sẽ không bao giờ… ảo tưởng nữa.”
Thấy Tịch Phong Hà do dự, nàng ta nói tiếp: “Hoàng Hậu nương nương yên tâm, Hoàng Thượng đã tiêu hủy toàn bộ Hương Thiết. Cây quạt này sạch sẽ.”
Đây là cây quạt Cố Chung Việt tặng nàng ta, sao nàng ta lỡ vấy bẩn.
Lý Thượng Tông ngẫm nghĩ, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, nhưng lời nói lại khiến trái tim Tịch Phong Hà đóng băng.
Tịch Phong Hà nhìn cây quạt một lúc, cuối cùng vẫn cầm lấy, xoay người rời đi.
“Tặng nàng đó.” Nam tử không quay đầu, tùy ý phất tay.
Lý Thượng Tông ngồi chồm hổm trên mặt đất, cảm nhận bàn tay vô lực, trái tim như cắt thành mảnh nhỏ.
“Ngươi nói rõ chút, ai muốn giết ca ca ngươi?” Tịch Phong Hà hỏi.
Đêm Thất Tịch năm ấy, nàng ta giấu ca ca trộm ra ngoài chơi, vui vẻ như chim xổ lồng. Nàng ta háo hức dạo khắp phố phường, mệt đến mức quên luôn bản thân mình họ gì.
Sau đó nàng ta đụng vào Cố Chung Việt, ấn tượng đầu tiên của nàng ta là… người ấy thật đẹp trai. Có lẽ do ánh đèn phản chiếu, Lý Thượng Tông cảm thấy đôi mắt chàng tràn ngập ý cười.
“Có sao không?” Hắn vươn tay.
Hai má Lý Thượng Tông đỏ ửng, “Không… không sao…”
Tịch Phong Hà không hiểu ra sao, nàng định đỡ Lý Thượng Tông dậy, nàng ta lại như bị đóng đinh, làm cách nào cũng không chịu đứng lên.
Nam tử cười không đáp, không sao thì tốt. Dứt lời hắn rời đi.
Phạm chuyện lớn như vậy mà chỉ hàng phân vị? Tịch Phong Hà có hơi bất mãn, nhưng ngẫm lại Lý Thượng Tông chưa kịp tổn thương nàng, nếu gây chiến ngược sẽ mất nhiều hơn được. Tịch Phong Hà không muốn tha thứ loại người tâm tư hiểm độc, nhưng Lý Trình Tiên vô tội. Muội muội hắn ta phạm tội, sao hắn ta phải cam chịu?
Lý Thượng Tông nhìn cây quạt giấy dưới mặt đất, “Này, quạt của chàng!”
Lý Thượng Tông nhìn cây quạt giấy dưới mặt đất, “Này, quạt của chàng!”
“Hoàng Hậu nương nương, thần thiếp nghe nói Hoàng Thượng phái người nhốt ca ca vào đại lao. Tất cả do lỗi của thần thiếp, không liên quan tới ca ca. Muốn giết muốn phạt, một mình thần thiếp gánh vác.”
“Tặng nàng đó.” Nam tử không quay đầu, tùy ý phất tay.
Lý Thượng Tông ôm cây quạt vào lòng, cảm nhận trái tim đập thình thịch, vừa vui vừa bối rối… hóa ra đây là mối tình đầu.
Từ đêm đó trở đi, nàng ta không còn thấy người đó, chỉ có thể nhìn vật nhớ người.
Sau này nàng ta vô tình biết chàng là Thái Tử, hiện giờ đã trở thành Hoàng Thượng. Nàng ta nhõng nhẽo cầu xin mãi, phụ thân mới đồng ý cho nàng ta tiến cung. Tuy phụ thân không muốn, Cố Chung Việt không nguyện ý, nhưng nàng ta vẫn dứt khoát lựa chọn. Nàng ta cảm thấy chỉ cần tiến cung, nàng ta sẽ khiến Cố Chung Việt yêu mình. Nhưng nàng ta quá ngây thơ, nhìn Cố Chung Việt, nàng ta mới phát hiện trong mắt hắn chỉ có Tịch Phong Hà, nàng ta chỉ là vật trang trí.
Nàng ta muốn Tịch Phong Hà rời khỏi Cố Chung Việt, chỉ có cái chết mới khiến hai người họ lìa xa. Vì thế nàng ta tiêu số bạc lớn lùng mua Hương Thiết ngoài chợ đen. Không ngờ mọi chuyện bại lộ, Cố Chung Việt thất vọng nàng ta. Nàng ta còn liên lụy tới người nhà, phải đi cầu xin Tịch Phong Hà.
Hiện tại quay đầu mới biết ảo tưởng đã tan biến từ lâu. Rõ ràng đang giữa hè, Lý Thượng Tông lại cảm thấy lạnh lẽo. Ánh mặt trời chói chang không thể sưởi ấm trái tim đóng băng của nàng ta.
Vân Dao này chắc đang có âm mưu gì đây nè