Chương 43
Cố Chung Việt là… đoạn tụ?
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
“Lệnh bài Hoa thần?” Tịch Ngôn Vân khó hiểu nhìn Đường Đào. Đây là lần thứ hai nàng nghe thấy thứ đồ này, “Ta nói rồi mà, ta chưa từng thấy nó. Ngay cả dáng vẻ như nào ta còn không biết.”
Đường Đào kể lại xuất sứ lệnh bài Hoa thần cho nàng nghe. Tịch Ngôn Vân là thiên kim tiểu thư, chưa bao giờ quan tâm chuyện giang hồ, bán tín bán nghi.
“Chỉ là một tấm lệnh bài mà đáng sợ vậy sao?” Nghĩ tới việc Tịch Phong Hà có nó, Tịch Ngôn Vân bĩu môi.
“Theo ta biết là vậy.”ỡĐường Đào nhìnỉđộng tác củaãnàng, dỗ dành,ỉ“Có lẽ lệnhíbài của TịchìPhong Hà đangèở Tịch phủ.ụNếu nàng tìmïthấy nhớ đưaìcho ta, baoļgiờ thành côngĩlệnh bài sẽļthuộc về nàng,íta cũng là(của nàng.”
Namểtử nở nụìcười dịu dàng,ẻánh mắt sâuẫthẳm, tựa nhưóhết thảy sắpĩthành sự thật.
“Cònįlâu ta mớiịcần.” Tịch NgônĭVân ngúng nguẩy,ịnhưng giọng nóiàlại bán đứngĪtâm tư nàngɨta, “Để taỳtìm xem sao.”ı
“Ừ, phu nhânḻvất vả quá.”ì
“Chàng… đừng nóiậvậy… chàng phảiưcẩn thận…”
“Được.”îNam tử nởềnụ cười dịuἶdàng như nướcïhồ thu.
Nhìn bóngédáng Đường Đàoỡrời đi, TịchiNgôn Vân nhíu,mày. Hai ngườiữtách ra đã°lâu, vừa gặpừlại phải chiaἴxa, Tịch NgôniVân thật sựfkhông muốn, nhưngịnàng biết khôngînên ngăn cảnìĐường Đào.
Tịch NgônởVân gọi VânĨSinh, nhỏ giọngḻsai bảo nàngâta. Vân Sinhỉtrợn mắt, há,miệng muốn nóiỉgì đó, nhưngITịch Ngôn Vânẳtrừng nàng ta,ἷnàng ta lựaЇchọn im lặng.
Mànẵđêm buông xuống,ặbóng dáng gầyịyếu lẻn vàoỗLê Tụng Uyển.
VânĩSinh cầm câyữnến bé conĩcon, nương theoíánh lửa mỏngệmanh đi vàoÏkhuê phòng TịchìPhong Hà. Nàngıta lần mò¹tủ quần áo,íbàn trang điểm,ăngay cả gócḷtường cũng quanấsát kỹ, nhưngímãi vẫn khôngĪthấy thứ TịchịNgôn Vân dặn.
VânĩSinh ngây ngốcỗhồi lâu, độtĩnhiên đi tớiĩgiường Tịch PhongệHà. Nàng taïlật tấm đệmɨdày, đột nhiênẹthứ gì đóįphản chiếu vàoỉmắt nàng ta.ỳĐó là mộtềtấm lệnh bàiÎsáng bóng, bênÎtrên khắc họa:tiết hoa anhỹđào cực kỳ[sống động. Cóḻvẻ đúng làïthứ nàng tajcần tìm, VânắSinh nhét vào)trong ngực, độtònhiên nghe thấyỉbên ngoài cóẵtiếng động. Nàngơta vội thổiìnến, run rẩyằtrốn vào trong³góc.
“Phu nhân, tiểuĪthư đang ở)trong cung. Ngườiĺtới đây cũngìvô ích, vẫnỹnên trở vềisớm đi ạ.”ữLà giọng nhaọhoàn thiếp thânủcủa Tịch mẫu.
Tịchİmẫu thở dài.)Mấy tháng khôngĮgặp Tịch PhongẫHà, nghe tinîtrên đường vềἶsơn trang LưuìHuỳnh nữ nhiìsẽ hồi phủ,óbà mất côngạsai người chuẩnĭbị anh đào,ḹtỉ mẩn làmImón anh đàoăsữa Tịch PhongợHà thích nhất.ặAi dè lúcèsau nữ nhiỏlại chọn điọcon đường khác,đkhông thể hồiĩphủ. Anh đàoÏđã có, đáỹlạnh cũng chuẩnĪbị xong, TịchịPhong Hà lại[không tới.
Tịch mẫujchỉ có duyẩnhất một nữônhi, yêu thươngừcưng chiều trongịlòng bàn tay.óHiện tại mẫu)tử ngăn cáchïbởi một bứcõtường, hàng nămíchỉ có thể³gặp nhau đôiợba lần.
“Thôi, vềẻvề. Đúng làĪcái đồ vôỉlương tâm, cóĪtrượng phu quênïnhà mẹ đẻ.”ẵ
“Nào có. Tiểuỳthư thương người³nhất, sao nỡỉquên người.” Nhaìhoàn khuyên nhủ,èđỡ Tịch mẫuìra ngoài.
Nghe tiếngἲbước chân càngựlúc càng xa,ỉVân Sinh bòệra ngoài, ômẳchặt lệnh bàiitrong ngực. Nàngỗta sắp xếpἱgiường đệm yınhư cũ, vộiįvàng chạy raèkhỏi Lê TụngíUyển.
“Cũng đâu đặcībiệt lắm.” TịchıNgôn Vân nhìnītấm lệnh bài,ἰlẩm bẩm.
Chẳng quaồchỉ là mộtjkhối bạch ngọc(điểm hoàng kim,ỳkhắc thêm họaãtiết hoa đàoìmà thôi, nàngẽta còn chướngjmắt nữa là.¸Tịch Ngôn Vânớnhìn mãi cũngặkhông thấy gìỉđặc biệt, tiện}tay ném choắVân Sinh, “Tìmớcơ hội đưaЇcho Đường côngỳtử.”
“Dạ.”
.ọ. .
Thu sang,°khóm hoa lê{trong điện PhượngỳNghi dần tàn.íLê kết quả,ỉTịch Phong Hàằsai Lan Sùngỹhái xuống, thửễlàm món bánhÎhoa lê bắtờchước Ẩm HòaíLâu.
Bánh hoa lê²được làm từựhoa và quảIlê, lại đượcỉđúc y hệtữhoa lê nênîmới có tên]này.
Trộn bột mì,ἲđường trắng và¹nước lê vàoợthau, chờ bộtỉnở thì phếtàthêm lớp dầu.óSau đó bỏặthịt lợn đãĩđược ngâm trongỷnước lạnh vàoạchảo dầu. Ránăxong thịt lợn,ìnhồi vào từngõkhối bột, sauĺđó cắt látĩkhối vuông, gậpíthành ba tầng,ịnêm chút đường,óấn thành khốiɪbánh. Chờ nướngìxong là cóìthể ăn.
Buổi điọsăn được tổ¹chức ở khuẫvực riêng củaἱHoàng gia. CốăChung Việt đangịchốt danh sáchìtriều thần sẽ]tham dự. Tổngìsố lượng triềuẽthần là hơnừtrăm người, phầnìlớn đã hơnìnăm mươi, không:thể đi săn.ịLớp già kêuẽmình lớn tuổi,ĺkhông muốn lớpộtrẻ mất hứngáthú, vội vàngļtừ chối. Hàngớnăm Tiên Đếĩđi săn đềuểcó vô sốỉvương công đạiìthần, quan viênἳHoàng Tử, HoàngýTôn hậu phi,ảthị vệ quanỳbinh theo sau,ĩít nhất cũngἳphải hơn nghìn}người. Đội ngũĨkhổng lồ, ngựaỡgiày xéo đất,âcờ chiến cheḽkhuất ánh nắng[mặt trời, cảnhềtượng cực kỳḷđồ sộ.
Tới thờiĩCố Chung Việt,İphi tần thưaéthớt không nói,đcựu thần ra¸sức từ chốiểkhông chịu đi.ịMắt thấy chỉẵtập trung đượcỏhơn trăm người,ắCố Chung Việtἳsầu muốn chết.
Chẳngùlẽ thêm thịįvệ vào chojđủ số lượng.
TịchởPhong Hà thấy,hắn chán nản,ẹkiến nghị phàmụlà con cháuịtriều thần từngɩhọc cưỡi ngựaâbắn cung đều,có thể thamἷgia. Bọn họĩkhông nhất thiếtíphải là quanẻviên, chỉ cầnἰthân thể khỏeịmạnh là được.àĐến lúc đóἷai săn nhiềuằnhất Cố ChungḷViệt sẽ banịthưởng cho bọníhọ. Đây chínhįlà cơ hộiỉtỏa sáng trướcĪmặt Hoàng Thượng,Ínếu đám côngítử thế gia)danh môn thểọhiện tốt, sauưnày con đườngâlàm quan rộngựmở hơn nhiều.
Kếỡnày vừa ra,ảngười báo danhổchật ních cửaİcung, thậm chíİsố lượng vượtἳngoài mong đợiậcủa Cố ChungIViệt.
Bảy ngày sau tổ chức thu săn, Cố Chung Việt tập võ với Sơ Dương, tránh để người ngoài đục nước béo cò.
“Từ từ thôi. Sắp tới giờ ăn trưa rồi, ta bảo phòng bếp làm cơm. Hoàng Thượng đang ở võ trường. Các ngươi ở lại điện Phượng Nghi dùng bữa đi.”
Mẫu thân của nàng mất sớm, bên cạnh không có nha hoàn đắc lực, nàng đã quen sống một mình từ lâu. Không ngờ vào cung lại tìm được bằng hữu, cuộc sống vô vị buồn tẻ của nàng dần trở nên sinh động, tựa như bầu trời u ám tìm thấy ánh nắng đời mình.
Tịch Phong Hà dạy nấu ăn cho ba phi tử. Đám Tề Mẫn trợn tròn mắt, tò mò nhìn Tịch Phong Hà.
Lần này đến cả Thân Mục Huyên cũng không nhịn được nữa, chê trách: “Sáng nay ngươi không dùng bữa à?”
“Ai biết chờ lâu vậy?” Hứa Khánh Hoán nhét đồ ăn vào miệng, nói không rõ ràng lắm.
Lần đầu tiên Tịch Phong Hà phát hiện mình vẫn là nữ tử… nhất là khi nàng biết Hứa Khánh Hoán và Thân Mục Huyên không phân biệt nổi đâu là đường, đâu là bột mì.
“Đương nhiên rồi. Ngươi nghĩ son của ta và ngươi ở đâu ra?”
“Đơn giản.” Tề Mẫn xem nàng làm mẫu, sắn tay áo thử nghiệm.
“Đơn giản.” Tề Mẫn xem nàng làm mẫu, sắn tay áo thử nghiệm.
Hứa Khánh Hoán nghi ngờ: “Ngươi học nhanh vậy à?”
Thân Mục Huyên vội bịt miệng Hứa Khánh Hoán, nhưng Tịch Phong Hà đã nghe được. Nàng nhìn ba người chột dạ, thực sự khó hiểu.
Tề Mẫn khinh thường: “Nhìn ngươi xem, trông chẳng giống tiểu thư khuê các chút nào? Lệnh đường không dạy ngươi à?”
Mọi hôm Tề Mẫn luôn bị Hứa Khánh Hoán khinh thường, hôm nay hiếm khi ngẩng cao đầu trước mặt nàng ấy. Nàng sai hạ nhân chuẩn bị nguyên liệu cho nàng, đứng cạnh Tịch Phong Hà học tập.
Bảy ngày sau tổ chức thu săn, Cố Chung Việt tập võ với Sơ Dương, tránh để người ngoài đục nước béo cò.
“Đương nhiên rồi. Ngươi nghĩ son của ta và ngươi ở đâu ra?”
Ngửi thấy mùi hương thơm phức, Thân Mục Huyên nhìn Hứa Khánh Hoán đang trợn mắt đọc sách, không hiểu sao có hơi lo lắng.
Tịch Phong Hà và Thân Mục Huyên nhìn hai người chí chóe. Thân Mục Huyên nhàm chán, lấy quyển “Tuyển tập Lý Thanh Liên” ra đọc.
Tịch Phong Hà bưng thêm hai đĩa nữa lại đây, sợ nàng nghẹn, vội sai Chu Khinh rót chén trà.
“Ta thấy ngươi đọc quyển sách này lâu lắm rồi, vẫn chưa đọc xong à?” Hứa Khánh Hoán hỏi.
“Quản rồi, không sửa được.” Hứa Khánh Hoán đáp, động tác gắp bánh nhanh như chớp.
Cố Chung Việt là… đoạn tụ?
“Đọc sách trăm lần chữ tự nảy ra. Mỗi lần đọc là một lần thu hoạch mới.” Thân Mục Huyên không rời mắt.
Hứa Khánh Hoán nghi ngờ: “Ngươi học nhanh vậy à?”
Thân Mục Huyên còn chưa ăn xong một miếng, cái đĩa đã trống không.
“Thật sao? Ta cũng nhìn thử xem.” Hứa Khánh Hoán nói.
Thân Mục Huyên lẳng lặng chuyển sách sang bên, để nàng ấy đọc cho tiện.
Tịch Phong Hà và Thân Mục Huyên nhìn hai người chí chóe. Thân Mục Huyên nhàm chán, lấy quyển “Tuyển tập Lý Thanh Liên” ra đọc.
Từ đó về sau, Thân Mục Huyên không thể vãn hồi tình cảm dành cho thơ Lý Thanh Liên. Ngoại trừ thơ ca, nàng không còn đam mê gì khác, cũng bởi vậy từ chối vô số lời cầu hôn. Nàng muốn trở thành nữ thi nhân, nàng không cầu tài năng như Lý Thanh Liên, chỉ cần lưu danh sử sách là được. Đáng tiếc đầu óc nàng không thông, cho dù trong lòng có thơ, mỗi lần đề bút thân tâm lại trống rỗng. Muốn viết không viết ra được, đành trầm mê trong thơ ca. Mắt tới tuổi thành hôn, nàng vẫn mải ngâm thơ đọc sách, nhớ thương Lý Thanh Liên, cự tuyệt vô số nam nhi tiền đồ sáng lạn.
Ngày còn bé nghe phu tử ngâm thơ Lý Thanh Liên, nàng đã bị thứ ngôn ngữ kỳ diệu này hấp dẫn, thơ văn tươi mát ngọt lành, ý cảnh man diệu quyến rũ. Câu từ nồng nàn, tình cảm trào dâng, trí tưởng tượng phong phú, phải là thiên tài cỡ nào mới có thể viết ra áng thơ rung động lòng người tới vậy.
“Thật sao? Ta cũng nhìn thử xem.” Hứa Khánh Hoán nói.
Từ đó về sau, Thân Mục Huyên không thể vãn hồi tình cảm dành cho thơ Lý Thanh Liên. Ngoại trừ thơ ca, nàng không còn đam mê gì khác, cũng bởi vậy từ chối vô số lời cầu hôn. Nàng muốn trở thành nữ thi nhân, nàng không cầu tài năng như Lý Thanh Liên, chỉ cần lưu danh sử sách là được. Đáng tiếc đầu óc nàng không thông, cho dù trong lòng có thơ, mỗi lần đề bút thân tâm lại trống rỗng. Muốn viết không viết ra được, đành trầm mê trong thơ ca. Mắt tới tuổi thành hôn, nàng vẫn mải ngâm thơ đọc sách, nhớ thương Lý Thanh Liên, cự tuyệt vô số nam nhi tiền đồ sáng lạn.
Lần đầu tiên Tịch Phong Hà phát hiện mình vẫn là nữ tử… nhất là khi nàng biết Hứa Khánh Hoán và Thân Mục Huyên không phân biệt nổi đâu là đường, đâu là bột mì.
Cũng may nàng chỉ là thứ nữ không được sủng ái. Phụ thân nàng là võ tướng, xưa nay khinh thường văn nhân, đương nhiên không muốn nhìn mặt nàng. Vừa hay Hoàng Thượng tuyển phi, nhà nàng nhân cơ hội “Được thì tốt mà không được cũng chẳng sao”, dâng tên tuổi của nàng lên. Ai dè Hoàng Thượng nhìn trúng, tỷ muội trong nhà ganh ghét, Thân Mục Huyên thản nhiên nhận chỉ tạ ơn. Chờ công công hồi cung, nàng cũng quay về viện mình.
Mẫu thân của nàng mất sớm, bên cạnh không có nha hoàn đắc lực, nàng đã quen sống một mình từ lâu. Không ngờ vào cung lại tìm được bằng hữu, cuộc sống vô vị buồn tẻ của nàng dần trở nên sinh động, tựa như bầu trời u ám tìm thấy ánh nắng đời mình.
Ngửi thấy mùi hương thơm phức, Thân Mục Huyên nhìn Hứa Khánh Hoán đang trợn mắt đọc sách, không hiểu sao có hơi lo lắng.
“Nào, nếm thử đi.” Tề Mẫn bưng đĩa bánh hoa lê, nhìn qua trông rất đẹp mắt.
Hứa Khánh Hoán cắn một miếng, “Được, mềm mại ngọt ngào. Khá ngon.”
Tề Mẫn khinh thường: “Nhìn ngươi xem, trông chẳng giống tiểu thư khuê các chút nào? Lệnh đường không dạy ngươi à?”
Tịch Phong Hà dạy nấu ăn cho ba phi tử. Đám Tề Mẫn trợn tròn mắt, tò mò nhìn Tịch Phong Hà.
“Quản rồi, không sửa được.” Hứa Khánh Hoán đáp, động tác gắp bánh nhanh như chớp.
“Nào, nếm thử đi.” Tề Mẫn bưng đĩa bánh hoa lê, nhìn qua trông rất đẹp mắt.
Thân Mục Huyên còn chưa ăn xong một miếng, cái đĩa đã trống không.
Thân Mục Huyên lẳng lặng chuyển sách sang bên, để nàng ấy đọc cho tiện.
Lần này đến cả Thân Mục Huyên cũng không nhịn được nữa, chê trách: “Sáng nay ngươi không dùng bữa à?”
“Đọc sách trăm lần chữ tự nảy ra. Mỗi lần đọc là một lần thu hoạch mới.” Thân Mục Huyên không rời mắt.
Hứa Khánh Hoán lắc đầu. Tối qua nàng đâu có ăn cơm. Từ khi biết có thể tham gia buổi đi săn, Hứa Khánh Hoán kích động lôi cây cung mình yêu quý bấy lâu ra, tỉ mẩn lau đi lau lại, ngay cả cơm cũng quên ăn. Sáng nay nghe Chu Khinh nói Hoàng Hậu nương nương làm bánh hoa lê, mời các nàng tới thử, Hứa Khánh Hoán chải đầu rửa mặt xong vội chạy tới.
“Ai biết chờ lâu vậy?” Hứa Khánh Hoán nhét đồ ăn vào miệng, nói không rõ ràng lắm.
Hứa Khánh Hoán cắn một miếng, “Được, mềm mại ngọt ngào. Khá ngon.”
Tịch Phong Hà bưng thêm hai đĩa nữa lại đây, sợ nàng nghẹn, vội sai Chu Khinh rót chén trà.
“Từ từ thôi. Sắp tới giờ ăn trưa rồi, ta bảo phòng bếp làm cơm. Hoàng Thượng đang ở võ trường. Các ngươi ở lại điện Phượng Nghi dùng bữa đi.”
Hứa Khánh Hoán nhận tách trà, cười hì hì đáp: “Phong Hà tốt quá. Đáng tiếc Hoàng Thượng đoạn tụ, nếu không… ưm… ưm…”
Cũng may nàng chỉ là thứ nữ không được sủng ái. Phụ thân nàng là võ tướng, xưa nay khinh thường văn nhân, đương nhiên không muốn nhìn mặt nàng. Vừa hay Hoàng Thượng tuyển phi, nhà nàng nhân cơ hội “Được thì tốt mà không được cũng chẳng sao”, dâng tên tuổi của nàng lên. Ai dè Hoàng Thượng nhìn trúng, tỷ muội trong nhà ganh ghét, Thân Mục Huyên thản nhiên nhận chỉ tạ ơn. Chờ công công hồi cung, nàng cũng quay về viện mình.
Thân Mục Huyên vội bịt miệng Hứa Khánh Hoán, nhưng Tịch Phong Hà đã nghe được. Nàng nhìn ba người chột dạ, thực sự khó hiểu.
Cố Chung Việt là… đoạn tụ?
Aiyo aiyo cái miệng này hư lắm nhem