Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 43

Chương 43

Cố Chung Việt là… đoạn tụ?

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

“Lệnh bài Hoa thần?” Tịch Ngôn Vân khó hiểu nhìn Đường Đào. Đây là lần thứ hai nàng nghe thấy thứ đồ này, “Ta nói rồi mà, ta chưa từng thấy nó. Ngay cả dáng vẻ như nào ta còn không biết.”

Đường Đào kể lại xuất sứ lệnh bài Hoa thần cho nàng nghe. Tịch Ngôn Vân là thiên kim tiểu thư, chưa bao giờ quan tâm chuyện giang hồ, bán tín bán nghi.

“Chỉ là một tấm lệnh bài mà đáng sợ vậy sao?” Nghĩ tới việc Tịch Phong Hà có nó, Tịch Ngôn Vân bĩu môi.

Theo ta biết là vy.”Đưng Đào nhìnđng tác caãnàng, d dành,“Có l lnhíbài ca TchìPhong Hà đangè Tch ph.Nếu nàng tìmïthy nh đưaìcho ta, baoļgi thành côngĩlnh bài sļthuc v nàng,íta cũng là(ca nàng.”

Namt n nìcưi du dàng,ánh mt sâuthm, ta nhưóhết thy spĩthành s tht.

“Cònįlâu ta micn.” Tch NgônĭVân ngúng nguy,nhưng ging nóiàli bán đngĪtâm tư nàngɨta, Đ tatìm xem sao.”ı

, phu nhânvt v quá.”ì

Chàng… đng nóivy… chàng phiưcn thn…

Đưc.”îNam t nn cưi dudàng như nưcïh thu.

Nhìn bóngédáng Đưng Đàori đi, TchiNgôn Vân nhíu,mày. Hai ngưitách ra đã°lâu, va gpli phi chiaxa, Tch NgôniVân tht sfkhông mun, nhưngnàng biết khôngînên ngăn cnìĐưng Đào.

Tch NgônVân gi VânĨSinh, nh gingsai bo nàngâta. Vân Sinhtrn mt, há,ming mun nóigì đó, nhưngITch Ngôn Vântrng nàng ta,nàng ta laЇchn im lng.

Mànđêm buông xung,bóng dáng gyyếu ln vàoLê Tng Uyn.

VânĩSinh cm câynến bé conĩcon, nương theoíánh la mngmanh đi vàoÏkhuê phòng TchìPhong Hà. Nàngıta ln mò¹t qun áo,íbàn trang đim,ăngay c góctưng cũng quansát k, nhưngímãi vn khôngĪthy th TchNgôn Vân dn.

VânĩSinh ngây ngchi lâu, đtĩnhiên đi tiĩgiưng Tch PhongHà. Nàng taïlt tm đmɨdày, đt nhiênth gì đóįphn chiếu vàomt nàng ta.Đó là mttm lnh bàiÎsáng bóng, bênÎtrên khc ha:tiết hoa anhđào cc k[sng đng. Cóv đúng làïth nàng tajcn tìm, VânSinh nhét vào)trong ngc, đtònhiên nghe thybên ngoài cótiếng đng. Nàngơta vi thiìnến, run rytrn vào trong³góc.

Phu nhân, tiuĪthư đang )trong cung. Ngưiĺti đây cũngìvô ích, vnnên tr vism đi .”Là ging nhahoàn thiếp thânca Tch mu.

Tchİmu th dài.)My tháng khôngĮgp Tch PhongHà, nghe tinîtrên đưng vsơn trang LưuìHunh n nhiìs hi ph,óbà mt côngsai ngưi chunĭb anh đào,t mn làmImón anh đàoăsa Tch PhongHà thích nht.Ai dè lúcèsau n nhili chn đicon đưng khác,đkhông th hiĩph. Anh đàoÏđã có, đálnh cũng chunĪb xong, TchPhong Hà li[không ti.

Tch mujch có duynht mt nônhi, yêu thươngcưng chiu tronglòng bàn tay.óHin ti mu)t ngăn cáchïbi mt bcõtưng, hàng nămích có th³gp nhau đôiba ln.

Thôi, vv. Đúng làĪcái đ vôlương tâm, cóĪtrưng phu quênïnhà m đ.”

“Nào có. Tiuthư thương ngưi³nht, sao nquên ngưi.” Nhaìhoàn khuyên nh,èđ Tch muìra ngoài.

Nghe tiếngbưc chân cànglúc càng xa,Vân Sinh bòra ngoài, ômcht lnh bàiitrong ngc. Nàngta sp xếpgiưng đm yınhư cũ, viįvàng chy raèkhi Lê TngíUyn.

“Cũng đâu đcībit lm.” TchıNgôn Vân nhìnītm lnh bài,lm bm.

Chng quach là mtjkhi bch ngc(đim hoàng kim,khc thêm haãtiết hoa đàoìmà thôi, nàngta còn chưngjmt na là.¸Tch Ngôn Vânnhìn mãi cũngkhông thy gìđc bit, tin}tay ném choVân Sinh, “Tìmcơ hi đưaЇcho Đưng côngt.”

“D.”

.. .

Thu sang,°khóm hoa lê{trong đin PhưngNghi dn tàn.íLê kết qu,Tch Phong Hàsai Lan Sùnghái xung, thlàm món bánhÎhoa lê btchưc m HòaíLâu.

Bánh hoa lê²đưc làm thoa và quIlê, li đưcđúc y hthoa lê nênîmi có tên]này.

Trn bt mì,đưng trng và¹nưc lê vàothau, ch btn thì phếtàthêm lp du.óSau đó btht ln đãĩđưc ngâm trongnưc lnh vàocho du. Ránăxong tht ln,ìnhi vào tngõkhi bt, sauĺđó ct látĩkhi vuông, gpíthành ba tng,nêm chút đưng,ón thành khiɪbánh. Ch nưngìxong là cóìth ăn.

Bui đisăn đưc t¹chc khuvc riêng caHoàng gia. CăChung Vit đangcht danh sáchìtriu thn s]tham d. Tngìs lưng triuthn là hơntrăm ngưi, phnìln đã hơnìnăm mươi, không:th đi săn.Lp già kêumình ln tui,ĺkhông mun lptr mt hngáthú, vi vàngļt chi. Hàngnăm Tiên Đếĩđi săn đucó vô svương công điìthn, quan viênHoàng T, HoàngýTôn hu phi,th v quanbinh theo sau,ĩít nht cũngphi hơn nghìn}ngưi. Đi ngũĨkhng l, ngagiày xéo đt,âc chiến chekhut ánh nng[mt tri, cnhtưng cc kđ s.

Ti thiĩC Chung Vit,İphi tn thưaétht không nói,đcu thn ra¸sc t chikhông chu đi.Mt thy chtp trung đưchơn trăm ngưi,C Chung Vitsu mun chết.

Chngùl thêm thįv vào chojđ s lưng.

TchPhong Hà thy,hn chán nn,kiến ngh phàmlà con cháutriu thn tngɩhc cưi ngaâbn cung đu,có th thamgia. Bn hĩkhông nht thiếtíphi là quanviên, ch cnthân th khemnh là đưc.àĐến lúc đóai săn nhiunht C ChungVit s banthưng cho bníh. Đây chínhįlà cơ hita sáng trưcĪmt Hoàng Thưng,Ínếu đám côngít thế gia)danh môn thhin tt, sauưnày con đưngâlàm quan rngm hơn nhiu.

Kếnày va ra,ngưi báo danhcht ních caİcung, thm chíİs lưng vưtngoài mong đica C ChungIVit.

Bảy ngày sau tổ chức thu săn, Cố Chung Việt tập võ với Sơ Dương, tránh để người ngoài đục nước béo cò.

“Từ từ thôi. Sắp tới giờ ăn trưa rồi, ta bảo phòng bếp làm cơm. Hoàng Thượng đang ở võ trường. Các ngươi ở lại điện Phượng Nghi dùng bữa đi.”

Mẫu thân của nàng mất sớm, bên cạnh không có nha hoàn đắc lực, nàng đã quen sống một mình từ lâu. Không ngờ vào cung lại tìm được bằng hữu, cuộc sống vô vị buồn tẻ của nàng dần trở nên sinh động, tựa như bầu trời u ám tìm thấy ánh nắng đời mình.

Tịch Phong Hà dạy nấu ăn cho ba phi tử. Đám Tề Mẫn trợn tròn mắt, tò mò nhìn Tịch Phong Hà.

Lần này đến cả Thân Mục Huyên cũng không nhịn được nữa, chê trách: “Sáng nay ngươi không dùng bữa à?”

“Ai biết chờ lâu vậy?” Hứa Khánh Hoán nhét đồ ăn vào miệng, nói không rõ ràng lắm.

Lần đầu tiên Tịch Phong Hà phát hiện mình vẫn là nữ tử… nhất là khi nàng biết Hứa Khánh Hoán và Thân Mục Huyên không phân biệt nổi đâu là đường, đâu là bột mì.

“Đương nhiên rồi. Ngươi nghĩ son của ta và ngươi ở đâu ra?”

“Đơn giản.” Tề Mẫn xem nàng làm mẫu, sắn tay áo thử nghiệm.

“Đơn giản.” Tề Mẫn xem nàng làm mẫu, sắn tay áo thử nghiệm.

Hứa Khánh Hoán nghi ngờ: “Ngươi học nhanh vậy à?”

Thân Mục Huyên vội bịt miệng Hứa Khánh Hoán, nhưng Tịch Phong Hà đã nghe được. Nàng nhìn ba người chột dạ, thực sự khó hiểu.

Tề Mẫn khinh thường: “Nhìn ngươi xem, trông chẳng giống tiểu thư khuê các chút nào? Lệnh đường không dạy ngươi à?”

Mọi hôm Tề Mẫn luôn bị Hứa Khánh Hoán khinh thường, hôm nay hiếm khi ngẩng cao đầu trước mặt nàng ấy. Nàng sai hạ nhân chuẩn bị nguyên liệu cho nàng, đứng cạnh Tịch Phong Hà học tập.

Bảy ngày sau tổ chức thu săn, Cố Chung Việt tập võ với Sơ Dương, tránh để người ngoài đục nước béo cò.

“Đương nhiên rồi. Ngươi nghĩ son của ta và ngươi ở đâu ra?”

Ngửi thấy mùi hương thơm phức, Thân Mục Huyên nhìn Hứa Khánh Hoán đang trợn mắt đọc sách, không hiểu sao có hơi lo lắng.

Tịch Phong Hà và Thân Mục Huyên nhìn hai người chí chóe. Thân Mục Huyên nhàm chán, lấy quyển “Tuyển tập Lý Thanh Liên” ra đọc.

Tịch Phong Hà bưng thêm hai đĩa nữa lại đây, sợ nàng nghẹn, vội sai Chu Khinh rót chén trà.

“Ta thấy ngươi đọc quyển sách này lâu lắm rồi, vẫn chưa đọc xong à?” Hứa Khánh Hoán hỏi.

“Quản rồi, không sửa được.” Hứa Khánh Hoán đáp, động tác gắp bánh nhanh như chớp.

Cố Chung Việt là… đoạn tụ?

“Đọc sách trăm lần chữ tự nảy ra. Mỗi lần đọc là một lần thu hoạch mới.” Thân Mục Huyên không rời mắt.

Hứa Khánh Hoán nghi ngờ: “Ngươi học nhanh vậy à?”

Thân Mục Huyên còn chưa ăn xong một miếng, cái đĩa đã trống không.

“Thật sao? Ta cũng nhìn thử xem.” Hứa Khánh Hoán nói.

Thân Mục Huyên lẳng lặng chuyển sách sang bên, để nàng ấy đọc cho tiện.

Tịch Phong Hà và Thân Mục Huyên nhìn hai người chí chóe. Thân Mục Huyên nhàm chán, lấy quyển “Tuyển tập Lý Thanh Liên” ra đọc.

Từ đó về sau, Thân Mục Huyên không thể vãn hồi tình cảm dành cho thơ Lý Thanh Liên. Ngoại trừ thơ ca, nàng không còn đam mê gì khác, cũng bởi vậy từ chối vô số lời cầu hôn. Nàng muốn trở thành nữ thi nhân, nàng không cầu tài năng như Lý Thanh Liên, chỉ cần lưu danh sử sách là được. Đáng tiếc đầu óc nàng không thông, cho dù trong lòng có thơ, mỗi lần đề bút thân tâm lại trống rỗng. Muốn viết không viết ra được, đành trầm mê trong thơ ca. Mắt tới tuổi thành hôn, nàng vẫn mải ngâm thơ đọc sách, nhớ thương Lý Thanh Liên, cự tuyệt vô số nam nhi tiền đồ sáng lạn.

Ngày còn bé nghe phu tử ngâm thơ Lý Thanh Liên, nàng đã bị thứ ngôn ngữ kỳ diệu này hấp dẫn, thơ văn tươi mát ngọt lành, ý cảnh man diệu quyến rũ. Câu từ nồng nàn, tình cảm trào dâng, trí tưởng tượng phong phú, phải là thiên tài cỡ nào mới có thể viết ra áng thơ rung động lòng người tới vậy.

“Thật sao? Ta cũng nhìn thử xem.” Hứa Khánh Hoán nói.

Từ đó về sau, Thân Mục Huyên không thể vãn hồi tình cảm dành cho thơ Lý Thanh Liên. Ngoại trừ thơ ca, nàng không còn đam mê gì khác, cũng bởi vậy từ chối vô số lời cầu hôn. Nàng muốn trở thành nữ thi nhân, nàng không cầu tài năng như Lý Thanh Liên, chỉ cần lưu danh sử sách là được. Đáng tiếc đầu óc nàng không thông, cho dù trong lòng có thơ, mỗi lần đề bút thân tâm lại trống rỗng. Muốn viết không viết ra được, đành trầm mê trong thơ ca. Mắt tới tuổi thành hôn, nàng vẫn mải ngâm thơ đọc sách, nhớ thương Lý Thanh Liên, cự tuyệt vô số nam nhi tiền đồ sáng lạn.

Lần đầu tiên Tịch Phong Hà phát hiện mình vẫn là nữ tử… nhất là khi nàng biết Hứa Khánh Hoán và Thân Mục Huyên không phân biệt nổi đâu là đường, đâu là bột mì.

Cũng may nàng chỉ là thứ nữ không được sủng ái. Phụ thân nàng là võ tướng, xưa nay khinh thường văn nhân, đương nhiên không muốn nhìn mặt nàng. Vừa hay Hoàng Thượng tuyển phi, nhà nàng nhân cơ hội “Được thì tốt mà không được cũng chẳng sao”, dâng tên tuổi của nàng lên. Ai dè Hoàng Thượng nhìn trúng, tỷ muội trong nhà ganh ghét, Thân Mục Huyên thản nhiên nhận chỉ tạ ơn. Chờ công công hồi cung, nàng cũng quay về viện mình.

Mẫu thân của nàng mất sớm, bên cạnh không có nha hoàn đắc lực, nàng đã quen sống một mình từ lâu. Không ngờ vào cung lại tìm được bằng hữu, cuộc sống vô vị buồn tẻ của nàng dần trở nên sinh động, tựa như bầu trời u ám tìm thấy ánh nắng đời mình.

Ngửi thấy mùi hương thơm phức, Thân Mục Huyên nhìn Hứa Khánh Hoán đang trợn mắt đọc sách, không hiểu sao có hơi lo lắng.

“Nào, nếm thử đi.” Tề Mẫn bưng đĩa bánh hoa lê, nhìn qua trông rất đẹp mắt.

Hứa Khánh Hoán cắn một miếng, “Được, mềm mại ngọt ngào. Khá ngon.”

Tề Mẫn khinh thường: “Nhìn ngươi xem, trông chẳng giống tiểu thư khuê các chút nào? Lệnh đường không dạy ngươi à?”

Tịch Phong Hà dạy nấu ăn cho ba phi tử. Đám Tề Mẫn trợn tròn mắt, tò mò nhìn Tịch Phong Hà.

“Quản rồi, không sửa được.” Hứa Khánh Hoán đáp, động tác gắp bánh nhanh như chớp.

“Nào, nếm thử đi.” Tề Mẫn bưng đĩa bánh hoa lê, nhìn qua trông rất đẹp mắt.

Thân Mục Huyên còn chưa ăn xong một miếng, cái đĩa đã trống không.

Thân Mục Huyên lẳng lặng chuyển sách sang bên, để nàng ấy đọc cho tiện.

Lần này đến cả Thân Mục Huyên cũng không nhịn được nữa, chê trách: “Sáng nay ngươi không dùng bữa à?”

“Đọc sách trăm lần chữ tự nảy ra. Mỗi lần đọc là một lần thu hoạch mới.” Thân Mục Huyên không rời mắt.

Hứa Khánh Hoán lắc đầu. Tối qua nàng đâu có ăn cơm. Từ khi biết có thể tham gia buổi đi săn, Hứa Khánh Hoán kích động lôi cây cung mình yêu quý bấy lâu ra, tỉ mẩn lau đi lau lại, ngay cả cơm cũng quên ăn. Sáng nay nghe Chu Khinh nói Hoàng Hậu nương nương làm bánh hoa lê, mời các nàng tới thử, Hứa Khánh Hoán chải đầu rửa mặt xong vội chạy tới.

“Ai biết chờ lâu vậy?” Hứa Khánh Hoán nhét đồ ăn vào miệng, nói không rõ ràng lắm.

Hứa Khánh Hoán cắn một miếng, “Được, mềm mại ngọt ngào. Khá ngon.”

Tịch Phong Hà bưng thêm hai đĩa nữa lại đây, sợ nàng nghẹn, vội sai Chu Khinh rót chén trà.

“Từ từ thôi. Sắp tới giờ ăn trưa rồi, ta bảo phòng bếp làm cơm. Hoàng Thượng đang ở võ trường. Các ngươi ở lại điện Phượng Nghi dùng bữa đi.”

Hứa Khánh Hoán nhận tách trà, cười hì hì đáp: “Phong Hà tốt quá. Đáng tiếc Hoàng Thượng đoạn tụ, nếu không… ưm… ưm…”

Cũng may nàng chỉ là thứ nữ không được sủng ái. Phụ thân nàng là võ tướng, xưa nay khinh thường văn nhân, đương nhiên không muốn nhìn mặt nàng. Vừa hay Hoàng Thượng tuyển phi, nhà nàng nhân cơ hội “Được thì tốt mà không được cũng chẳng sao”, dâng tên tuổi của nàng lên. Ai dè Hoàng Thượng nhìn trúng, tỷ muội trong nhà ganh ghét, Thân Mục Huyên thản nhiên nhận chỉ tạ ơn. Chờ công công hồi cung, nàng cũng quay về viện mình.

Thân Mục Huyên vội bịt miệng Hứa Khánh Hoán, nhưng Tịch Phong Hà đã nghe được. Nàng nhìn ba người chột dạ, thực sự khó hiểu.

Cố Chung Việt là… đoạn tụ?

4.5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Khoa
Khoa
8 Tháng Cách đây

Aiyo aiyo cái miệng này hư lắm nhem

IMG_3186
1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!