Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 45

Chương 45

Hóa ra Lý Trình Tiên cũng đoạn tụ…

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Cố Chung Việt vừa về, đập vào mắt là cảnh tượng: Hoàng Hậu của hắn và các phi tử đang vây quanh một gã nam tử, không hề phát hiện ra hắn.

Hắn dạo quanh rừng hồi lâu, mãi mới bắn trúng một con hươu sao. Mấy động vật nhỏ như thỏ gà gì đó đều ném cho Lan Sùng xử lý. Hắn mệt mỏi, cũng muốn quay về gặp Tịch Phong Hà, bèn lấy cớ về nghỉ ngơi trước. Ai dè nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, hắn tức tới mức suýt chút nữa giương cung bắn trúng đầu Lý Trình Tiên.

Tịch Phong Hà quay lưng về phía Cố Chung Việt, Cố Chung Việt không thấy rõ vẻ mặt nàng. Nhưng nhìn Thân Mục Huyên gật đầu tán dương, Cố Chung Việt cảm giác Tịch Phong Hà không khác là bao, nổi giận sung thiên.

Lý Trình Tiên, ngươi được lắm. Trẫm thật lòng tin tưởng ngươi cảm tạ trẫm, ngươi lại dám xuống tay với Hà Nhi, để xem trẫm thu thập ngươi như thế nào.

Kh!” C Chung Vit hoIkhan, bình tĩnhli gn cácnàng, Trm cóquy ry Lýcông t vàíchư v áiĬphi không?” HaiđchÁi phinghiến răng nghiếnli, Tch PhongĩHà quay đunhìn C Chung[Vit, phát hinhn cưi nhưngánh mt cck hung ác.

“Tiįh đang dycác nương nươngcách pha trà.”êLý Trình Tiênăbình thn đáp.

CChung Vit mmcưi, ánh mtnghin ngm, Đưctn tai ngheïLý công tdy cách phaítrà, phi tnúca trm thtĩcó phúc.”

LýļTrình Tiên khóhiu nhíu mày.Hôm nay HoàngThưng nói chuynl quá, chngl do hníta li gncác v nươngnương? Nhưng đang ngoài trưng,còn có mtÏđng th v,hn ta đâumo phm quáİtrn?

Không dám nhn.Thn không giiícưi nga bncung, va hay:thy các nươngnương đang phatrà. Lý mđcũng là ngưiÍyêu trà, khôngnhn đưc bìnhphm my câu.”

Tch Phong Hà[va nghe đãĩbiết C ChungÍVit li nicơn ghen. Nàngĩlc đu, đúnglà chua lòm.

C¹Chung Vit thyhành đng canàng, vn đãĩbt mãn nàngli gn LýTrình Tiên, hinti còn tcgin hơn. Máuónóng trong ngưităng vt, hnăch mun némLý Trình Tiênvào trong rngïđ dã thúxâu xé. NhưngĨhn không thílàm vy. Đtnhiên C ChungVit nghĩ ragì đó, nÍn cưi sángêln:

“Nếu Lý côngt không giicưi nga bncung, trm s)dy ngươi.”

Không,ti h LýTrình Tiên khoátìtay. Hn tađtht s khôngmun, nn náĩngi lì khôngchu đi.

Đáng tiếcC Chung Vitîkhông cho hnta cơ hit chi.

“Ngưi đâu,ímang nga caàLý công tìvà cung caĩtrm ti đây!”j

Li nói đếnīming b đánhîgãy. C ChungVit không chophép t chi,ùLý Trình Tiêncăng da đuêleo lên nga,écùng C Chung,Vit vào rng.

Trưc}khi đi, CChung Vit nháymt vi TchPhong Hà, ýbo: Thành thtvào.

Tch Phong Hà[khinh thưng lưmhn, ngây thơ!

Bóngdáng hai ngưiêkhut sau rngìnúi, Tch PhongũHà ngi xung.ĩAi dè TĩMn và ThânìMc Huyên bênùcnh li kích}đng nhìn nàng.

ThânìMc Huyên nhìnLý Trình Tiên,jdu dàng n)non, Lý côngt tht thôngminh.”

Hai ngưicòn li rétôrun, T Mngõ bàn.

“Tnh chưa?)Hn ta chpha ly tràmà thôi, thếcũng đưc khenthông minh?”

ThânâMc Huyên khôngínhìn nàng y,İkhinh thưng đáp:èLý Trình Tiênđưc ví nhưLý Thanh Liênđương thi. Kètc tng nhưăngươi thì biếtcái gì.”

Làmļnhư ngươi đcınhiu sách lmy! Ngươi đcİnhiu thế cũngĩch đ làmgì, cui cùngâcó viết rađưc ch nàoòđâu! Hơn nangươi đng quênngươi là phit ca HoàngThưng. Ngươi vàLý Trình Tiênkhông có kếtíqu!”

“Câm ming.Không đưc ănnói lung tung.”ɩTch Phong Hàmng.

Cho dù CChung Vit không{ngi, nhưng xungĨquanh vn cóîvô s ánhĩmt dòm ngó.Nếu k cótâm nghe thy,õth din Hoànggia quét ráckhông nói, LýìTrình Tiên vàThân Mc Huyênìtrong sch cnào cũng khôngai tin tưng.

TľMn biết mìnhónói l, cht{d ngm ming.ɪThân Mc Huyênɨnhư b nàngɪy kích thích,cúi đu ungétrà, không nóiīmt câu.

“Này, ngươithích Lý TrìnhTiên tht àìT Mn nhging.

Tch Phong Hànhìn nàng y.ĪNếu nàng y¸thích Lý Trình,Tiên, vic nàythc s phinìtoái.

Không h.” HiЇlâu sau, ThânMc Huyên thihơi nóng qun(quanh tách trà,ɩchm rãi tràli.

“Ta ch ngưngÍm tài hoaļca Lý công³t mà thôi.”]

T Mn vàTch Phong Hàơth phào nhnhõm. T Mnĩv vai nàngĩy, cưi nói:Va ri taıcó hơi nngli. Ngươi đngđ trong lòng.”Į

Thân Mc Huyênılng lng lcľđu. Ai dèT Mn nóiĨtiếp: “Như vycũng tt. Nếungươi tht sЇthích hn ta,ıngươi cũng không(đch ni HoàngĪThưng. Ngươi nhìnjva ri HoàngThưng ni ginĩkìa, chc chnđang ghen t.Không ng HoàngThưng thích LýTrình Tiên tiívy.”

Tch PhongHà: Ngươi… hiuênhm ri…

Thân McHuyên: Hóa raLý Trình Tiênícũng đon t

Xungquanh yên ng,T Mn khó,hiu: Chng lЇnàng y nóisai sao? Nhìnthế nào cũngóthy Hoàng Thưngđang ghen mà

Ba người im lặng uống tách trà thơm ngào ngạt, nhìn sương khói mờ mịt, mỗi người mang tâm sự riêng.

Lý Trình Tiên thực sự không hiểu mình làm sai cái gì mà Cố Chung Việt dày vò hắn ta tới mức này. Không chỉ đẩy hắn ta vào sâu trong rừng, còn quay đầu nói nhìn thấy một con hồ ly, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

Rõ ràng thời tiết cuối thu trời trong mây sáng, nhưng ẩn sâu dưới bầu không khí an bình là âm mưu đáng gờm, khiến Hứa Khánh Hoán nhấp nhổm không yên.

Ba người im lặng uống tách trà thơm ngào ngạt, nhìn sương khói mờ mịt, mỗi người mang tâm sự riêng.

Lý Trình Tiên thực sự không hiểu mình làm sai cái gì mà Cố Chung Việt dày vò hắn ta tới mức này. Không chỉ đẩy hắn ta vào sâu trong rừng, còn quay đầu nói nhìn thấy một con hồ ly, sau đó biến mất không thấy tăm hơi.

“Đi, về doanh trướng thôi.”

Lúc Lan Sùng bế nó vào lều trại, ai ai cũng hoảng sợ. Nghe Cố Chung Việt kể nguyên do nó bị thương, mọi người ghét bỏ lườm nó. Hồ ly nổi tiếng tinh ranh, đây là lần đầu tiên các nàng chứng kiến hồ ly tự chui vào rọ.

Hắn ta nghi ngờ không có hồ ly nào hết, Cố Chung Việt chỉ muốn ném hắn ta ở đây mà thôi.

Cố Chung Việt khoát tay, “Trẫm biết. Cho dù trẫm lột da nó, Hà Nhi cũng nhất quyết không chịu mặc. Ai bảo nhóc con này nhảy lên, vừa hay đỡ trúng mũi tên của trẫm, trẫm đâu muốn bắt nó.”

Ngoại trừ Cố Chung Việt, Hứa Khánh Hoán là người săn được nhiều nhất. Những người khác đều là thỏ hoang chim nhạn linh tinh không đáng nói.

Lý Trình Tiên không tin, đáp có lệ: “Hoàng Thượng nhân hậu.”

Lần sau nhất định không bao giờ… nói chuyện với các nương nương nữa. Hừ, không ngờ Hoàng Thượng hẹp hòi vậy!

“Lý Trình Tiên, xem trẫm bắt được gì này!”

Lý Trình Tiên nào có lòng dạ săn bắn, thong thả ngắm cảnh núi non. Đang là mùa thu, cây cỏ vàng khô, lá rơi lả tả. Bởi vì Lý Trình Tiên cách lều trại một khoảng khá xa, hắn ta không nghe thấy động tĩnh gì khác, xung quanh yên ả tĩnh lặng.

Lý Trình Tiên lấy lại bình tĩnh, nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp.

“Hoàng Thượng, hồ ly thông minh, vẫn nên thả về núi rừng thì hơn.” Lý Trình Tiên khuyên nhủ.

Đột nhiên trong bụi cỏ có tiếng “xột xoạt”, Lý Trình Tiên mò lại gần, một bóng đen sượt qua, không rõ là người hay động vật. Lý Trình Tiên tưởng Cố Chung Việt trêu trọc, hắn ta không để trong lòng. Mắt thấy sắp tới chính ngọ, mọi người cũng mang con mồi trở về, Lý Trình Tiên xoay đầu ngựa, hồi doanh trướng.

Tề Mẫn cười trêu Hứa Khánh Hoán: “Ngươi được lắm, đúng là không thua kém trang nam nhi.”

“Bao giờ về ạ?” Hứa Khánh Hoán hỏi.

Vừa hay trên đường về Lý Trình Tiên gặp Cố Chung Việt. Thị vệ phía sau hắn khiêng một con hồ ly, chân trái của nó dính mũi tên, máu tươi nhiễm đỏ bộ lông trắng muốt. Hồ ly đỏ mắt nức nở, trong mắt ngập tràn sợ hãi, đáng thương cầu cứu Lý Trình Tiên.

“Lý Trình Tiên, xem trẫm bắt được gì này!”

Hồ ly cảm nhận được ánh mắt các nàng, lùi về sau, đáng thương ư ử mấy tiếng. Đâu phải lỗi tại nó! Đều tại thứ gì đó trong bụi cây dọa nó, nó không lưu tâm nên mới đụng trúng mũi tên của Cố Chung Việt. Đáng tiếc nó không có miệng trả lời, chỉ có thể hèn mọn thừa nhận ánh mắt của mọi người, hèn mọn chờ đợi vết thương lành lại.

Vừa hay trên đường về Lý Trình Tiên gặp Cố Chung Việt. Thị vệ phía sau hắn khiêng một con hồ ly, chân trái của nó dính mũi tên, máu tươi nhiễm đỏ bộ lông trắng muốt. Hồ ly đỏ mắt nức nở, trong mắt ngập tràn sợ hãi, đáng thương cầu cứu Lý Trình Tiên.

Lý Trình Tiên nào có lòng dạ săn bắn, thong thả ngắm cảnh núi non. Đang là mùa thu, cây cỏ vàng khô, lá rơi lả tả. Bởi vì Lý Trình Tiên cách lều trại một khoảng khá xa, hắn ta không nghe thấy động tĩnh gì khác, xung quanh yên ả tĩnh lặng.

“Hoàng Thượng, hồ ly thông minh, vẫn nên thả về núi rừng thì hơn.” Lý Trình Tiên khuyên nhủ.

Hứa Khánh Hoán mỉm cười, vui vẻ cắt thịt thỏ. Nàng ấy không quan tâm người ngoài tán thưởng, chỉ cần một lần rong ruổi núi rừng nàng ấy đã đủ thỏa mãn.

Cố Chung Việt khoát tay, “Trẫm biết. Cho dù trẫm lột da nó, Hà Nhi cũng nhất quyết không chịu mặc. Ai bảo nhóc con này nhảy lên, vừa hay đỡ trúng mũi tên của trẫm, trẫm đâu muốn bắt nó.”

Lý Trình Tiên không tin, đáp có lệ: “Hoàng Thượng nhân hậu.”

Cố Chung Việt thật sự bất đắc dĩ. Hắn không định bắn trúng hồ ly. Hôm nay hắn đã săn được một con hươu sao và một con lợn rừng, ngoài ra còn săn được mấy động vật nhỏ. Chẳng qua hồ ly quý hiếm, càng đừng nói bạch hồ ly. Hắn đuổi theo nó một lúc, định bắn nốt mũi tên rồi quay về. Ai dè nhóc con này lại nhào ra, vừa hay trúng vào mũi tên của hắn, giống như trong bụi cỏ có thứ gì đó đáng sợ.

Lần sau nhất định không bao giờ… nói chuyện với các nương nương nữa. Hừ, không ngờ Hoàng Thượng hẹp hòi vậy!

Lý Trình Tiên không tin, Cố Chung Việt cũng không giận. Đến hắn còn không tin được nữa là.

Lý Trình Tiên không tin, Cố Chung Việt cũng không giận. Đến hắn còn không tin được nữa là.

“Năm nào cũng tổ chức thu săn trong ba ngày. Ngày đầu đi săn, nếu không có việc gì gấp thì giữa trưa ngày mốt có thể trở về.” Tịch Phong Hà giải thích, bảo nàng ấy chán rồi hay sao mà lại hỏi về.

Cúi đầu nhìn hồ ly không nên thân, Cố Chung Việt thầm than.

Quân thần nâng ly chúc tụng, ăn uống no nê, sung sướng hưởng thụ thành quả, mới ba tuần rượu đã ngà ngà say. Tịch Phong Hà ngồi chính giữa, thị nữ nướng thịt xong bưng qua cho các nàng.

“Đi, về doanh trướng thôi.”

Dứt lời, Cố Chung Việt quay trở về bản doanh kiểm kê con mồi, khao các tùy tùng.

Tịch Phong Hà thổi miếng thịt, đưa cho bạch hồ ly nằm dưới đất. Nhóc con không tin tưởng nhìn chằm chằm miếng thịt một lúc, thấy Tịch Phong Hà không có ác ý, nó mới yên tâm gặm cắn.

Lần săn bắn này ai cũng thắng lợi vẻ vang.

Đột nhiên trong bụi cỏ có tiếng “xột xoạt”, Lý Trình Tiên mò lại gần, một bóng đen sượt qua, không rõ là người hay động vật. Lý Trình Tiên tưởng Cố Chung Việt trêu trọc, hắn ta không để trong lòng. Mắt thấy sắp tới chính ngọ, mọi người cũng mang con mồi trở về, Lý Trình Tiên xoay đầu ngựa, hồi doanh trướng.

Dứt lời, Cố Chung Việt quay trở về bản doanh kiểm kê con mồi, khao các tùy tùng.

Ngoại trừ Cố Chung Việt, Hứa Khánh Hoán là người săn được nhiều nhất. Những người khác đều là thỏ hoang chim nhạn linh tinh không đáng nói.

Buổi đi săn kết thúc, đêm tối tổ chức tiệc linh đình. Mọi người ngồi trên chiếu, ở giữa quây lửa trại đỏ rực.

Quân thần nâng ly chúc tụng, ăn uống no nê, sung sướng hưởng thụ thành quả, mới ba tuần rượu đã ngà ngà say. Tịch Phong Hà ngồi chính giữa, thị nữ nướng thịt xong bưng qua cho các nàng.

Tề Mẫn cười trêu Hứa Khánh Hoán: “Ngươi được lắm, đúng là không thua kém trang nam nhi.”

Cúi đầu nhìn hồ ly không nên thân, Cố Chung Việt thầm than.

Hứa Khánh Hoán mỉm cười, vui vẻ cắt thịt thỏ. Nàng ấy không quan tâm người ngoài tán thưởng, chỉ cần một lần rong ruổi núi rừng nàng ấy đã đủ thỏa mãn.

Tịch Phong Hà thổi miếng thịt, đưa cho bạch hồ ly nằm dưới đất. Nhóc con không tin tưởng nhìn chằm chằm miếng thịt một lúc, thấy Tịch Phong Hà không có ác ý, nó mới yên tâm gặm cắn.

Buổi đi săn kết thúc, đêm tối tổ chức tiệc linh đình. Mọi người ngồi trên chiếu, ở giữa quây lửa trại đỏ rực.

Lúc Lan Sùng bế nó vào lều trại, ai ai cũng hoảng sợ. Nghe Cố Chung Việt kể nguyên do nó bị thương, mọi người ghét bỏ lườm nó. Hồ ly nổi tiếng tinh ranh, đây là lần đầu tiên các nàng chứng kiến hồ ly tự chui vào rọ.

Lý Trình Tiên lấy lại bình tĩnh, nhàn nhã thưởng thức cảnh đẹp.

Hồ ly cảm nhận được ánh mắt các nàng, lùi về sau, đáng thương ư ử mấy tiếng. Đâu phải lỗi tại nó! Đều tại thứ gì đó trong bụi cây dọa nó, nó không lưu tâm nên mới đụng trúng mũi tên của Cố Chung Việt. Đáng tiếc nó không có miệng trả lời, chỉ có thể hèn mọn thừa nhận ánh mắt của mọi người, hèn mọn chờ đợi vết thương lành lại.

“Bao giờ về ạ?” Hứa Khánh Hoán hỏi.

“Năm nào cũng tổ chức thu săn trong ba ngày. Ngày đầu đi săn, nếu không có việc gì gấp thì giữa trưa ngày mốt có thể trở về.” Tịch Phong Hà giải thích, bảo nàng ấy chán rồi hay sao mà lại hỏi về.

Hứa Khánh Hoán lắc đầu. Hoàng Thượng ngầm đồng ý cho nàng ấy đi săn, nàng ấy vui còn không kịp, ước gì được ở thêm mấy ngày nữa. Chẳng qua… Hứa Khánh Hoán đăm chiêu cúi đầu, nhìn bạch hồ ly ngốc nghếch gặm thịt.

“Thần cứ cảm giác có gì đó không thích hợp. Lúc ở trong rừng, hình như có ai đó đang nhìn chằm chằm thần.” Tựa như lúc trước, không hiểu sao lại thấy Vân Dao kỳ lạ.

Rõ ràng thời tiết cuối thu trời trong mây sáng, nhưng ẩn sâu dưới bầu không khí an bình là âm mưu đáng gờm, khiến Hứa Khánh Hoán nhấp nhổm không yên.

4.8 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!