Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 46

Chương 46

Máu tươi thấm đẫm xiêm y xanh biếc

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Ngày đi săn thứ ba sóng êm biển lặng.

Hứa Khánh Hoán có hơi bất an, không hiểu sao lại rùng mình.

“Các ngươi còn nhớ nha đầu kia không?” Đột nhiên Tề Mẫn hỏi.

Mấy người hai mặt nhìn nhau, không biết nàng ấy nói ai.

“Tiểu cung nữ Thượng Phục Cục, muội muội Vân Dao ấy? Lần thu săn này không thấy con nhóc đó đâu.” Tề Mẫn giải thích.

Vân Chi cm hp sonãnói mun tng]cho t t.ЇTuy T Mnìkhông thích VânãDao, nhưng nàngýy vn munòhi t tĬcon nhóc đóĩcó thích cht[son hay không.

Nghĩli tht kãl, sau khiĩVân Dao riđi, Vân Chiïcũng biến mt.

“Cól b điujđi nơi khác.Thưng Phc Ccínhiu cung nnhư vy, đâuàphi lúc nào]cũng vô tìnhgp trúng.” TchđPhong Hà đáp,ónhưng trong lòngcó hơi btan. Bao giÍv nàng phibo Chu KhinhÏđiu tra miéđưc.

Ha Khánh Hoánīnhp nhm khôngíyên. Tch PhongìHà trn anưnàng y.

“Hôm nayv ri, ngươic chơi thoimái. đâyÏtoàn là caoth võ côngĪcao cưng, súkhông sao đâu.”

Chc thn nghĩınhiu.” Ha KhánhHoán xoa đu,īcưi nói.

Mi ngưiĩnhìn nhóc h°ly ăn noİung tt, chuyn}đ tài sangnó.

“Bch h lyquý hiếm, saokhông lt danó làm tmIáo choàng?” ThânĩMc Huyên nhìntoàn thân hļly trng mutÏnhư tuyết, tò³mò hi.

Tch PhongôHà thy daìđu h lyĮgit git, cưiftrêu: “Sinh thiũMn Tu HoàngÍHu yêu bchjh ly nht,cm thy chúngếnó có linhľtính. Có ngưihiu sai ý,ìhiến áo choàng}lông bch hïly cho MnīTu Hoàng Hu.ɨMn Tu HoàngîHu áy náyhi lâu, TiênãĐế h lnht nay tróđi Đi Hongếkhông đưc sátľhi bch hĩly.”

Thân McHuyên gt đu,lưm nhóc hly: “May chonhà ngươi.”

TchPhong Hà thynhóc h lyêli rt đuív sau, đngĩtác gm cnchm hơn na.ếHa Khánh Hoánįném mt miếngtht th nưngâcho nó. Hly nhìn mtlúc, quơ miếng,tht vào lòngmình.

y chà, connhóc này ăntt tht. Bofsao không chythoát ni.” TMn cm thán.

Bchh ly:…

. .I.

Tri trong mâysáng, gió mátm áp dchu. Mi ngưidn hành lý,chun b hiákinh.

Đi ca ThânàMc Bch caThân Mc Huyênùcũng trong đingũ săn bn,ìnhưng quan hca hai ngưikhông đưc tt.í đây bangày, hn takhông h titìm Thân McúHuyên ly mtln.

Cho dùĩkhông có chuynègì, ân cnÍhi thăm nhauùvài câu cũngĭđưc, nhưng haiìngưi đi ngangqua nhau li°làm như không]quen biết.

“Sp vári, không nóiívi ca cangươi mt câuİsao?” Tch PhongìHà nhìn ThânMc Huyên mtïhn mt víađc sách, hi.

“Najcanh gi trôiĩqua mà ngươiìvn chưa gisang trang khác.”

My ln nàngthy Thân Mc²Bch nhìn ThâníMc Huyên, dángv mun nóiêli thôi.

Thân McHuyên xu hgp sách, bingii: “Thn chìđang suy nghĩcâu ch trongsách.”

Đưc ri,không quy ryìngươi na.” TchİPhong Hà xcrèm đi rangoài.

“Hai canh gisau chúng taxut phát.”

Trongàlu ch cònèmt mình ThânũMc Huyên. Nàngy nhìn ánh)la bp bùng,th dài nhmmt.

“Hà Nhi, dndp xong chưa?”

Thy Tch PhongHà ri khilu trưng, CɩChung Vit cmcây cung lign hi.

Tch PhongàHà gt đu,nhìn quanh bnphía. Phn lnľmi ngưi đuïđang chà lauĬcung tin, chunb lên đưngxut phát. Nếukhông phi cònhai canh gina mi đi,¹chc bn hmân mê thêmna canh gi.

“Saoếri?” Tch Phong°Hà hi.

C ChungVit mm cưi,ЇThu hoch ln.”

Hn quay đuìnhìn đám thanhniên trai trángđang nô đùaăphía xa xa,trong lòng tràníngp tán thưng.

“Taîvà Sơ Dươngthương lưng vinhau, my thngnhãi bên kiakhá gii võ,âthng nhóc nàyfrt có mưulưc, đu làíhin tài.”

TchiPhong Hà nhìntheo ánh mthn, Thân McĨBch cũng nmtrong s đó.ľHn ta đnggia đám thiếuniên, n ncưi sáng chói.

,ókhá tt.”

Nhưngmà C ChungáVit thu hin cưi, nghiêmngh nhìn TchĩPhong Hà.

“Sao ?”Tch Phong Hàìhi.

“Ba ngày nayêkhông đưc ,bên nàng.” CChung Vit nghiêmàtrang, tha dpTch Phong Hà{không chú ýıôm nàng vàoèlòng.

“C Chung Vit,chàng làm gìÍthế? Nơi nàyvn còn ngưiĩđy!” Hai taiİTch Phong Hàİđ bng, giãygia buông ra.

C³Chung Vit thyìnàng th dc,n n cưihài lòng.

“Nếu HoàngHu xu h,Ivy trm ănĩkhai v trưc.ЇBao gi tr¸v nhm nhápĩmón chính sau.”

“C Chung Vit,õchàng… Tch PhongíHà gi bđánh hn. CÎChung Vit nghiêngngưi, Tch PhongHà nhào vào³lng ngc dàyɨrng.

C Chung Vitɪtrêu tc: “Sao²nào? Hoàng Huîgp gáp thế?Trm là vuamt nưc, banngày ban mtíkhông dám tuyêndâm.”

Tch PhongđHà không ngìC Chung Vit)dám nói myli này. Nàngõngng đu munmng hn, liIphát hin cóIvô s ngưinhìn v phíanày. Bn hòchm mt vinàng, vi viívàng vàng vòngra ch khác,ľlàm như khôngcó chuyn gìĺxy ra.

Tch Phong(Hà đ mt,đnàng cúi đuįgi chết, mtkhông thy timêkhông phin.

C ChungVit nhìn mtlưt xung quanh.Lúc này miòngưi mi thôiîkhông ngc nhiên,hoc thăm dòòhoc hâm m.

Xác định không còn ai dám liếc ngang liếc dọc, Cố Chung Việt cúi đầu dỗ dành Tịch Phong Hà, “Hà Nhi ngoan, không ai nhìn chúng ta nữa. Mau ngẩng đầu nào.”

Thân Mục Bạch đứng cạnh, cúi đầu nhìn Thân Mục Huyên, hối hận cắn môi, móng tay niết chặt tới mức lòng bàn tay rớm máu.

Tịch Phong Hà không chịu, ủ rũ, “Không tin.”

Còn chưa nói ra thành lời, đột nhiên một mũi tên bắn lén sâu trong rừng rậm vọt tới, nhắm thẳng hướng Tịch Phong Hà. Bóng đen lanh lẹ lủi vào rừng sâu, nhìn bằng mắt thường khó lòng nhận ra.

Cố Chung Việt còn muốn dỗ nàng mấy câu, lại thấy Thân Mục Huyên tới đây.

Mọi người quay đầu, Sơ Dương và thị vệ áp giải một nam tử mặc xiêm y màu đen lại gần.

Cố Chung Việt còn muốn dỗ nàng mấy câu, lại thấy Thân Mục Huyên tới đây.

“Hứa Khánh Hoán, ngươi làm gì đấy!”

“Hoàng Hậu nương nương?”

“Phong Hà, cẩn thận!”

Giọng nói quen thuộc vang lên, Tịch Phong Hà đẩy Cố Chung Việt ra. Nàng chỉnh lại búi tóc lộn xộn, xấu hổ xoay người.

“Hoàng Hậu nương nương, nếu rảnh nói chuyện riêng được không ạ?”

“Sao… có chuyện gì?”

“Hoàng Hậu nương nương, nếu rảnh nói chuyện riêng được không ạ?”

Hứa Khánh Hoán im lặng không nói. Nàng ấy nhìn doanh trướng, nước mắt rơi như mưa.

Tịch Phong Hà chột dạ sửa lại mái tóc, theo Thân Mục Huyên tới doanh trướng bên cạnh. Nhìn Thân Mục Huyên muốn nói lại thôi, Tịch Phong Hà lấy lại bình tĩnh, vứt xấu hổ ra sau đầu.

Xác định không còn ai dám liếc ngang liếc dọc, Cố Chung Việt cúi đầu dỗ dành Tịch Phong Hà, “Hà Nhi ngoan, không ai nhìn chúng ta nữa. Mau ngẩng đầu nào.”

“Sao thế?”

Thân Mục Huyên vốn định nhờ Tịch Phong Hà khuyên Cố Chung Việt thử xem, nàng ấy muốn theo Thân Mục Bạch về nhà. Tuy nàng ấy và phụ thân có xích mích, nhưng Thân Mục Bạch đối xử với nàng ấy rất tốt. Nàng ấy khư khư cố chấp, ngay cả ma ma theo nàng ấy từ thưở nhỏ cũng mặc kệ, dẫn theo hai nha hoàn chưa rành thế sự vào cung. Ngoại trừ phụ thân, Thân Mục Bạch là người duy nhất nhớ thương nàng ấy. Đại ca muốn nàng ấy về thăm phụ thân, thuận tiện gỡ bỏ khúc mắc, Thân Mục Huyên lại không muốn.

“Phong Hà…” Tề Mẫn lo lắng nhìn Tịch Phong Hà, muốn nói lại thôi.

Cơ hội tốt nhất dần qua, sắp tới Trung Thu, nếu không trở về sẽ phải đợi đến Tết Âm lịch.

Thái y nhanh chóng có mặt. Mấy cung nữ đỡ Thân Mục Huyên vào doanh trướng.

“Thần muốn…” Thân Mục Huyên do dự.

Còn chưa nói ra thành lời, đột nhiên một mũi tên bắn lén sâu trong rừng rậm vọt tới, nhắm thẳng hướng Tịch Phong Hà. Bóng đen lanh lẹ lủi vào rừng sâu, nhìn bằng mắt thường khó lòng nhận ra.

“Sao… có chuyện gì?”

“Hà Nhi!”

Tề Mẫn giật tay nàng ấy lại, hốc mắt phiếm đỏ.

“Hoàng Hậu nương nương, cẩn thận!”

“Thần muốn…” Thân Mục Huyên do dự.

“Sao thế?”

Tịch Phong Hà nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Cố Chung Việt, trong mắt phản chiếu mũi tên đang vọt tới. Nàng ngơ ngác đứng đó, nhất thời quên luôn phản ứng. Cố Chung Việt nhanh chóng bắn một mũi tên khác cản phá, đáng tiếc rơi vào hư không. Trái tim hắn thắt lại, mũi tên cách Tịch Phong Hà quá gần, hắn không kịp trở tay. Cảm giác vô lực trào dâng, hắn nhìn Tịch Phong Hà, hận không thể mọc hai cách.

“Phong Hà, cẩn thận!”

Mọi người luống cuống nhìn Thân Mục Huyên nằm trong vũng máu. Tịch Phong Hà chưa kịp hồi thần. Lòng Cố Chung Việt nóng như lửa đốt, vừa sợ vừa giận.

Giây phút mũi tên nhắm thẳng Tịch Phong Hà, đột nhiên Thân Mục Huyên xoay người ôm chầm lấy nàng. Mũi tên bắn trúng bả vai nàng ấy, máu tươi thấm đẫm xiêm y xanh biếc.

Tịch Phong Hà thấy Thân Mục Huyên chảy máu. Nàng ấy mỉm cười nhìn nàng, sau đó từ từ ngã xuống.

“Bắt thích khách!”

“Mục Huyên!”

“Mục Huyên!”

Tịch Phong Hà nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Cố Chung Việt, trong mắt phản chiếu mũi tên đang vọt tới. Nàng ngơ ngác đứng đó, nhất thời quên luôn phản ứng. Cố Chung Việt nhanh chóng bắn một mũi tên khác cản phá, đáng tiếc rơi vào hư không. Trái tim hắn thắt lại, mũi tên cách Tịch Phong Hà quá gần, hắn không kịp trở tay. Cảm giác vô lực trào dâng, hắn nhìn Tịch Phong Hà, hận không thể mọc hai cách.

“Người đâu, truyền Thái y! Thái y đâu!”

Tịch Phong Hà và Thân Mục Bạch hô.

Tịch Phong Hà và Thân Mục Bạch hô.

“Bắt thích khách!”

“Hà Nhi!”

“Người đâu, tra cho trẫm! Một khi điều tra ai là kẻ khơi mào, lập tức giết không tha!”

Sơ Dương cùng thị vệ vọt vào rừng đuổi theo bóng đen, thề nhất định phải bắt sống gã ta. Dám ở trước mặt Ngự Lâm Quân ám sát Hoàng Hậu, Sơ Dương nhìn Tịch Phong Hà ngã thụp xuống mặt đất, điên cuồng nghiến răng.

Hứa Khánh Hoán túm nàng lại. Giây phút nhìn vết máu cùng cung tên trên vai Thân Mục Huyên, nàng ấy đã đoán được một hai. Nàng ấy tát thật mạnh vào má mình một cái, vì sao! Vì sao không tin vào trực giác bản thân, rõ ràng đã sớm cảm thấy điều kỳ lạ, cuối cùng cái gì cũng không làm được!

“Hoàng Hậu nương nương, cẩn thận!”

“Người đâu, truyền Thái y! Thái y đâu!”

Hắn ta mà bắt được, nhất định phải chặt thành từng khúc mới hả dạ.

Giây phút mũi tên nhắm thẳng Tịch Phong Hà, đột nhiên Thân Mục Huyên xoay người ôm chầm lấy nàng. Mũi tên bắn trúng bả vai nàng ấy, máu tươi thấm đẫm xiêm y xanh biếc.

Mọi người luống cuống nhìn Thân Mục Huyên nằm trong vũng máu. Tịch Phong Hà chưa kịp hồi thần. Lòng Cố Chung Việt nóng như lửa đốt, vừa sợ vừa giận.

Không ai trả lời, xung quanh vọng lại tiếng nức nở của Tịch Phong Hà.

Tịch Phong Hà thấy Thân Mục Huyên chảy máu. Nàng ấy mỉm cười nhìn nàng, sau đó từ từ ngã xuống.

“Người đâu, tra cho trẫm! Một khi điều tra ai là kẻ khơi mào, lập tức giết không tha!”

“Hoàng Hậu nương nương?”

Hứa Khánh Hoán và Tề Mẫn nghe thấy động tĩnh, vội vàng ra ngoài, ai dè đập vào mắt là đám người bâu quanh Thân Mục Huyên. Tề Mẫn vội kéo tay Hứa Khánh Hoán len vào bên trong. Thấy Thân Mục Huyên té ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, Tịch Phong Hà ở bên rơi nước mắt, Tề Mẫn hoảng hốt: “Có chuyện gì vậy!”

Giọng nói quen thuộc vang lên, Tịch Phong Hà đẩy Cố Chung Việt ra. Nàng chỉnh lại búi tóc lộn xộn, xấu hổ xoay người.

Không ai trả lời, xung quanh vọng lại tiếng nức nở của Tịch Phong Hà.

Sơ Dương cùng thị vệ vọt vào rừng đuổi theo bóng đen, thề nhất định phải bắt sống gã ta. Dám ở trước mặt Ngự Lâm Quân ám sát Hoàng Hậu, Sơ Dương nhìn Tịch Phong Hà ngã thụp xuống mặt đất, điên cuồng nghiến răng.

Thân Mục Bạch đứng cạnh, cúi đầu nhìn Thân Mục Huyên, hối hận cắn môi, móng tay niết chặt tới mức lòng bàn tay rớm máu.

Tịch Phong Hà nhào vào lòng Cố Chung Việt khóc không thành tiếng. Cố Chung Việt ôm nàng, nhỏ giọng an ủi.

“Hoàng Thượng! Bắt được thích khách rồi ạ!”

Thái y nhanh chóng có mặt. Mấy cung nữ đỡ Thân Mục Huyên vào doanh trướng.

Tịch Phong Hà nhào vào lòng Cố Chung Việt khóc không thành tiếng. Cố Chung Việt ôm nàng, nhỏ giọng an ủi.

Tịch Phong Hà không chịu, ủ rũ, “Không tin.”

“Phong Hà…” Tề Mẫn lo lắng nhìn Tịch Phong Hà, muốn nói lại thôi.

Hứa Khánh Hoán túm nàng lại. Giây phút nhìn vết máu cùng cung tên trên vai Thân Mục Huyên, nàng ấy đã đoán được một hai. Nàng ấy tát thật mạnh vào má mình một cái, vì sao! Vì sao không tin vào trực giác bản thân, rõ ràng đã sớm cảm thấy điều kỳ lạ, cuối cùng cái gì cũng không làm được!

Tề Mẫn giật tay nàng ấy lại, hốc mắt phiếm đỏ.

“Hứa Khánh Hoán, ngươi làm gì đấy!”

Hứa Khánh Hoán im lặng không nói. Nàng ấy nhìn doanh trướng, nước mắt rơi như mưa.

“Hoàng Thượng! Bắt được thích khách rồi ạ!”

Cơ hội tốt nhất dần qua, sắp tới Trung Thu, nếu không trở về sẽ phải đợi đến Tết Âm lịch.

Mọi người quay đầu, Sơ Dương và thị vệ áp giải một nam tử mặc xiêm y màu đen lại gần.

4.5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Cẩm tú cầu
Cẩm tú cầu
1 Năm Cách đây

Kịch tính phết

1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!