Chương 46
Máu tươi thấm đẫm xiêm y xanh biếc
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Ngày đi săn thứ ba sóng êm biển lặng.
Hứa Khánh Hoán có hơi bất an, không hiểu sao lại rùng mình.
“Các ngươi còn nhớ nha đầu kia không?” Đột nhiên Tề Mẫn hỏi.
Mấy người hai mặt nhìn nhau, không biết nàng ấy nói ai.
“Tiểu cung nữ Thượng Phục Cục, muội muội Vân Dao ấy? Lần thu săn này không thấy con nhóc đó đâu.” Tề Mẫn giải thích.
Vân Chi cầm hộp sonãnói muốn tặng]cho tỷ tỷ.ЇTuy Tề Mẫnìkhông thích VânãDao, nhưng nàngýấy vẫn muốnòhỏi tỷ tỷĬcon nhóc đóĩcó thích chất[son hay không.
Nghĩừlại thật kỳãlạ, sau khiĩVân Dao rờiẳđi, Vân Chiïcũng biến mất.
“Cóỉlẽ bị điềujđi nơi khác.ợThượng Phục Cụcínhiều cung nữἱnhư vậy, đâuàphải lúc nào]cũng vô tìnhỉgặp trúng.” TịchđPhong Hà đáp,ónhưng trong lòngẩcó hơi bấtḽan. Bao giờÍvề nàng phảiẽbảo Chu KhinhÏđiều tra mớiéđược.
Hứa Khánh Hoánīnhấp nhổm khôngíyên. Tịch PhongìHà trấn anưnàng ấy.
“Hôm nayỡvề rồi, ngươiởcứ chơi thoảiḽmái. Ở đâyÏtoàn là caoủthủ võ côngĪcao cường, sẽúkhông sao đâu.”ở
“Chắc thần nghĩınhiều.” Hứa KhánhỵHoán xoa đầu,īcười nói.
Mọi ngườiĩnhìn nhóc hồ°ly ăn noİuống tốt, chuyển}đề tài sangỗnó.
“Bạch hồ lyặquý hiếm, saoịkhông lột daậnó làm tấmIáo choàng?” ThânĩMục Huyên nhìnịtoàn thân hồļly trắng muốtÏnhư tuyết, tò³mò hỏi.
Tịch PhongôHà thấy daìđầu hồ lyĮgiật giật, cườiftrêu: “Sinh thờiũMẫn Tuệ HoàngÍHậu yêu bạchjhồ ly nhất,ấcảm thấy chúngếnó có linhľtính. Có ngườiạhiểu sai ý,ìhiến áo choàng}lông bạch hồïly cho MẫnīTuệ Hoàng Hậu.ɨMẫn Tuệ HoàngîHậu áy náyặhồi lâu, TiênãĐế hạ lệnhậtừ nay trởóđi Đại Hoằngếkhông được sátľhại bạch hồĩly.”
Thân MụcỉHuyên gật đầu,ẵlườm nhóc hồịly: “May choẵnhà ngươi.”
TịchậPhong Hà thấyảnhóc hồ lyêlại rụt đầuívề sau, độngĩtác gặm cắnỳchậm hơn nửa.ếHứa Khánh Hoánįném một miếngỵthịt thỏ nướngâcho nó. Hồờly nhìn mộtịlúc, quơ miếng,thịt vào lòngẫmình.
“Ấy chà, conἰnhóc này ănἵtốt thật. Bảofsao không chạyỉthoát nổi.” TềẳMẫn cảm thán.
Bạchửhồ ly:…
. .I.
Trời trong mâyởsáng, gió mát‹ấm áp dễἶchịu. Mọi ngườiἷdọn hành lý,ớchuẩn bị hồiákinh.
Đại ca ThânàMục Bạch củaỹThân Mục Huyênùcũng trong độiḻngũ săn bắn,ìnhưng quan hệἷcủa hai ngườiấkhông được tốt.íỞ đây baἷngày, hắn taẻkhông hề tớiẻtìm Thân MụcúHuyên lấy mộtỉlần.
Cho dùĩkhông có chuyệnègì, ân cầnÍhỏi thăm nhauùvài câu cũngĭđược, nhưng haiìngười đi ngangắqua nhau lại°làm như không]quen biết.
“Sắp vềárồi, không nóiívới ca caἵngươi một câuİsao?” Tịch PhongìHà nhìn ThânẳMục Huyên mấtïhồn mất víaỡđọc sách, hỏi.
“Nửajcanh giờ trôiĩqua mà ngươiìvẫn chưa giởịsang trang khác.”ụ
Mấy lần nàngủthấy Thân Mục²Bạch nhìn ThâníMục Huyên, dángẳvẻ muốn nóiêlại thôi.
Thân MụcỉHuyên xấu hổἳgập sách, biệnỉgiải: “Thần chỉìđang suy nghĩịcâu chữ trongẹsách.”
“Được rồi,ἳkhông quấy rầyìngươi nữa.” TịchİPhong Hà xốcạrèm đi raịngoài.
“Hai canh giờḹsau chúng taẻxuất phát.”
Trongàlều chỉ cònèmột mình ThânũMục Huyên. Nàngấấy nhìn ánh)lửa bập bùng,ửthở dài nhắmấmắt.
“Hà Nhi, dọnểdẹp xong chưa?”ẻ
Thấy Tịch PhongụHà rời khỏiỳlều trướng, CốɩChung Việt cầmịcây cung lạiởgần hỏi.
Tịch PhongàHà gật đầu,ỉnhìn quanh bốnốphía. Phần lớnľmọi người đềuïđang chà lauĬcung tiễn, chuẩnḹbị lên đườngịxuất phát. Nếuửkhông phải cònặhai canh giờểnữa mới đi,¹chắc bọn họỡmân mê thêmứnửa canh giờ.
“Saoếrồi?” Tịch Phong°Hà hỏi.
Cố ChungớViệt mỉm cười,Ї“Thu hoạch lớn.”ỵ
Hắn quay đầuìnhìn đám thanhữniên trai trángẹđang nô đùaăphía xa xa,ỡtrong lòng tràníngập tán thưởng.
“Taîvà Sơ Dươngỉthương lượng vớiἶnhau, mấy thằngởnhãi bên kiaữkhá giỏi võ,âthằng nhóc nàyfrất có mưuịlược, đều làíhiền tài.”
TịchiPhong Hà nhìnẹtheo ánh mắtịhắn, Thân MụcĨBạch cũng nằmốtrong số đó.ľHắn ta đứngỏgiữa đám thiếuốniên, nở nụἴcười sáng chói.
“Ừ,ókhá tốt.”
“Nhưngụmà…” Cố ChungáViệt thu hồiễnụ cười, nghiêmệnghị nhìn TịchĩPhong Hà.
“Sao ạ?”ỉTịch Phong Hàìhỏi.
“Ba ngày nayêkhông được ở,bên nàng.” CốỷChung Việt nghiêmàtrang, thừa dịpịTịch Phong Hà{không chú ýıôm nàng vàoèlòng.
“Cố Chung Việt,ἲchàng làm gìÍthế? Nơi nàyỉvẫn còn ngườiĩđấy!” Hai taiİTịch Phong Hàİđỏ bừng, giãyẻgiụa buông ra.
Cố³Chung Việt thấyìnàng thở dốc,ịnở nụ cườiợhài lòng.
“Nếu HoàngẹHậu xấu hổ,Ivậy trẫm ănĩkhai vị trước.ЇBao giờ trở¸về nhấm nhápĩmón chính sau.”ἶ
“Cố Chung Việt,õchàng…” Tịch PhongíHà giả bộậđánh hắn. CốÎChung Việt nghiêngἱngười, Tịch PhongẫHà nhào vào³lồng ngực dàyɨrộng.
Cố Chung Việtɪtrêu tức: “Sao²nào? Hoàng Hậuîgấp gáp thế?ởTrẫm là vuaốmột nước, banḹngày ban mặtíkhông dám tuyênỹdâm.”
Tịch PhongđHà không ngờìCố Chung Việt)dám nói mấyộlời này. Nàngõngẩng đầu muốnừmắng hắn, lạiIphát hiện cóIvô số ngườiἰnhìn về phíaỡnày. Bọn họòchạm mắt vớiởnàng, vội vộiívàng vàng vòngừra chỗ khác,ľlàm như khôngỵcó chuyện gìĺxảy ra.
Tịch Phong(Hà đỏ mặt,đnàng cúi đầuįgiả chết, mắtốkhông thấy timêkhông phiền.
Cố ChungỉViệt nhìn mộtừlượt xung quanh.ắLúc này mọiòngười mới thôiîkhông ngạc nhiên,ờhoặc thăm dòòhoặc hâm mộ.
Xác định không còn ai dám liếc ngang liếc dọc, Cố Chung Việt cúi đầu dỗ dành Tịch Phong Hà, “Hà Nhi ngoan, không ai nhìn chúng ta nữa. Mau ngẩng đầu nào.”
Thân Mục Bạch đứng cạnh, cúi đầu nhìn Thân Mục Huyên, hối hận cắn môi, móng tay niết chặt tới mức lòng bàn tay rớm máu.
Tịch Phong Hà không chịu, ủ rũ, “Không tin.”
Còn chưa nói ra thành lời, đột nhiên một mũi tên bắn lén sâu trong rừng rậm vọt tới, nhắm thẳng hướng Tịch Phong Hà. Bóng đen lanh lẹ lủi vào rừng sâu, nhìn bằng mắt thường khó lòng nhận ra.
Cố Chung Việt còn muốn dỗ nàng mấy câu, lại thấy Thân Mục Huyên tới đây.
Mọi người quay đầu, Sơ Dương và thị vệ áp giải một nam tử mặc xiêm y màu đen lại gần.
Cố Chung Việt còn muốn dỗ nàng mấy câu, lại thấy Thân Mục Huyên tới đây.
“Hứa Khánh Hoán, ngươi làm gì đấy!”
“Hoàng Hậu nương nương?”
“Phong Hà, cẩn thận!”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Tịch Phong Hà đẩy Cố Chung Việt ra. Nàng chỉnh lại búi tóc lộn xộn, xấu hổ xoay người.
“Hoàng Hậu nương nương, nếu rảnh nói chuyện riêng được không ạ?”
“Sao… có chuyện gì?”
“Hoàng Hậu nương nương, nếu rảnh nói chuyện riêng được không ạ?”
Hứa Khánh Hoán im lặng không nói. Nàng ấy nhìn doanh trướng, nước mắt rơi như mưa.
Tịch Phong Hà chột dạ sửa lại mái tóc, theo Thân Mục Huyên tới doanh trướng bên cạnh. Nhìn Thân Mục Huyên muốn nói lại thôi, Tịch Phong Hà lấy lại bình tĩnh, vứt xấu hổ ra sau đầu.
Xác định không còn ai dám liếc ngang liếc dọc, Cố Chung Việt cúi đầu dỗ dành Tịch Phong Hà, “Hà Nhi ngoan, không ai nhìn chúng ta nữa. Mau ngẩng đầu nào.”
“Sao thế?”
Thân Mục Huyên vốn định nhờ Tịch Phong Hà khuyên Cố Chung Việt thử xem, nàng ấy muốn theo Thân Mục Bạch về nhà. Tuy nàng ấy và phụ thân có xích mích, nhưng Thân Mục Bạch đối xử với nàng ấy rất tốt. Nàng ấy khư khư cố chấp, ngay cả ma ma theo nàng ấy từ thưở nhỏ cũng mặc kệ, dẫn theo hai nha hoàn chưa rành thế sự vào cung. Ngoại trừ phụ thân, Thân Mục Bạch là người duy nhất nhớ thương nàng ấy. Đại ca muốn nàng ấy về thăm phụ thân, thuận tiện gỡ bỏ khúc mắc, Thân Mục Huyên lại không muốn.
“Phong Hà…” Tề Mẫn lo lắng nhìn Tịch Phong Hà, muốn nói lại thôi.
Cơ hội tốt nhất dần qua, sắp tới Trung Thu, nếu không trở về sẽ phải đợi đến Tết Âm lịch.
Thái y nhanh chóng có mặt. Mấy cung nữ đỡ Thân Mục Huyên vào doanh trướng.
“Thần muốn…” Thân Mục Huyên do dự.
Còn chưa nói ra thành lời, đột nhiên một mũi tên bắn lén sâu trong rừng rậm vọt tới, nhắm thẳng hướng Tịch Phong Hà. Bóng đen lanh lẹ lủi vào rừng sâu, nhìn bằng mắt thường khó lòng nhận ra.
“Sao… có chuyện gì?”
“Hà Nhi!”
Tề Mẫn giật tay nàng ấy lại, hốc mắt phiếm đỏ.
“Hoàng Hậu nương nương, cẩn thận!”
“Thần muốn…” Thân Mục Huyên do dự.
“Sao thế?”
Tịch Phong Hà nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Cố Chung Việt, trong mắt phản chiếu mũi tên đang vọt tới. Nàng ngơ ngác đứng đó, nhất thời quên luôn phản ứng. Cố Chung Việt nhanh chóng bắn một mũi tên khác cản phá, đáng tiếc rơi vào hư không. Trái tim hắn thắt lại, mũi tên cách Tịch Phong Hà quá gần, hắn không kịp trở tay. Cảm giác vô lực trào dâng, hắn nhìn Tịch Phong Hà, hận không thể mọc hai cách.
“Phong Hà, cẩn thận!”
Mọi người luống cuống nhìn Thân Mục Huyên nằm trong vũng máu. Tịch Phong Hà chưa kịp hồi thần. Lòng Cố Chung Việt nóng như lửa đốt, vừa sợ vừa giận.
Giây phút mũi tên nhắm thẳng Tịch Phong Hà, đột nhiên Thân Mục Huyên xoay người ôm chầm lấy nàng. Mũi tên bắn trúng bả vai nàng ấy, máu tươi thấm đẫm xiêm y xanh biếc.
Tịch Phong Hà thấy Thân Mục Huyên chảy máu. Nàng ấy mỉm cười nhìn nàng, sau đó từ từ ngã xuống.
“Bắt thích khách!”
“Mục Huyên!”
“Mục Huyên!”
Tịch Phong Hà nghe thấy tiếng gào thảm thiết của Cố Chung Việt, trong mắt phản chiếu mũi tên đang vọt tới. Nàng ngơ ngác đứng đó, nhất thời quên luôn phản ứng. Cố Chung Việt nhanh chóng bắn một mũi tên khác cản phá, đáng tiếc rơi vào hư không. Trái tim hắn thắt lại, mũi tên cách Tịch Phong Hà quá gần, hắn không kịp trở tay. Cảm giác vô lực trào dâng, hắn nhìn Tịch Phong Hà, hận không thể mọc hai cách.
“Người đâu, truyền Thái y! Thái y đâu!”
Tịch Phong Hà và Thân Mục Bạch hô.
Tịch Phong Hà và Thân Mục Bạch hô.
“Bắt thích khách!”
“Hà Nhi!”
“Người đâu, tra cho trẫm! Một khi điều tra ai là kẻ khơi mào, lập tức giết không tha!”
Sơ Dương cùng thị vệ vọt vào rừng đuổi theo bóng đen, thề nhất định phải bắt sống gã ta. Dám ở trước mặt Ngự Lâm Quân ám sát Hoàng Hậu, Sơ Dương nhìn Tịch Phong Hà ngã thụp xuống mặt đất, điên cuồng nghiến răng.
Hứa Khánh Hoán túm nàng lại. Giây phút nhìn vết máu cùng cung tên trên vai Thân Mục Huyên, nàng ấy đã đoán được một hai. Nàng ấy tát thật mạnh vào má mình một cái, vì sao! Vì sao không tin vào trực giác bản thân, rõ ràng đã sớm cảm thấy điều kỳ lạ, cuối cùng cái gì cũng không làm được!
“Hoàng Hậu nương nương, cẩn thận!”
“Người đâu, truyền Thái y! Thái y đâu!”
Hắn ta mà bắt được, nhất định phải chặt thành từng khúc mới hả dạ.
Giây phút mũi tên nhắm thẳng Tịch Phong Hà, đột nhiên Thân Mục Huyên xoay người ôm chầm lấy nàng. Mũi tên bắn trúng bả vai nàng ấy, máu tươi thấm đẫm xiêm y xanh biếc.
Mọi người luống cuống nhìn Thân Mục Huyên nằm trong vũng máu. Tịch Phong Hà chưa kịp hồi thần. Lòng Cố Chung Việt nóng như lửa đốt, vừa sợ vừa giận.
Không ai trả lời, xung quanh vọng lại tiếng nức nở của Tịch Phong Hà.
Tịch Phong Hà thấy Thân Mục Huyên chảy máu. Nàng ấy mỉm cười nhìn nàng, sau đó từ từ ngã xuống.
“Người đâu, tra cho trẫm! Một khi điều tra ai là kẻ khơi mào, lập tức giết không tha!”
“Hoàng Hậu nương nương?”
Hứa Khánh Hoán và Tề Mẫn nghe thấy động tĩnh, vội vàng ra ngoài, ai dè đập vào mắt là đám người bâu quanh Thân Mục Huyên. Tề Mẫn vội kéo tay Hứa Khánh Hoán len vào bên trong. Thấy Thân Mục Huyên té ngã trên mặt đất, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt tái nhợt, Tịch Phong Hà ở bên rơi nước mắt, Tề Mẫn hoảng hốt: “Có chuyện gì vậy!”
Giọng nói quen thuộc vang lên, Tịch Phong Hà đẩy Cố Chung Việt ra. Nàng chỉnh lại búi tóc lộn xộn, xấu hổ xoay người.
Không ai trả lời, xung quanh vọng lại tiếng nức nở của Tịch Phong Hà.
Sơ Dương cùng thị vệ vọt vào rừng đuổi theo bóng đen, thề nhất định phải bắt sống gã ta. Dám ở trước mặt Ngự Lâm Quân ám sát Hoàng Hậu, Sơ Dương nhìn Tịch Phong Hà ngã thụp xuống mặt đất, điên cuồng nghiến răng.
Thân Mục Bạch đứng cạnh, cúi đầu nhìn Thân Mục Huyên, hối hận cắn môi, móng tay niết chặt tới mức lòng bàn tay rớm máu.
Tịch Phong Hà nhào vào lòng Cố Chung Việt khóc không thành tiếng. Cố Chung Việt ôm nàng, nhỏ giọng an ủi.
“Hoàng Thượng! Bắt được thích khách rồi ạ!”
Thái y nhanh chóng có mặt. Mấy cung nữ đỡ Thân Mục Huyên vào doanh trướng.
Tịch Phong Hà nhào vào lòng Cố Chung Việt khóc không thành tiếng. Cố Chung Việt ôm nàng, nhỏ giọng an ủi.
Tịch Phong Hà không chịu, ủ rũ, “Không tin.”
“Phong Hà…” Tề Mẫn lo lắng nhìn Tịch Phong Hà, muốn nói lại thôi.
Hứa Khánh Hoán túm nàng lại. Giây phút nhìn vết máu cùng cung tên trên vai Thân Mục Huyên, nàng ấy đã đoán được một hai. Nàng ấy tát thật mạnh vào má mình một cái, vì sao! Vì sao không tin vào trực giác bản thân, rõ ràng đã sớm cảm thấy điều kỳ lạ, cuối cùng cái gì cũng không làm được!
Tề Mẫn giật tay nàng ấy lại, hốc mắt phiếm đỏ.
“Hứa Khánh Hoán, ngươi làm gì đấy!”
Hứa Khánh Hoán im lặng không nói. Nàng ấy nhìn doanh trướng, nước mắt rơi như mưa.
“Hoàng Thượng! Bắt được thích khách rồi ạ!”
Cơ hội tốt nhất dần qua, sắp tới Trung Thu, nếu không trở về sẽ phải đợi đến Tết Âm lịch.
Mọi người quay đầu, Sơ Dương và thị vệ áp giải một nam tử mặc xiêm y màu đen lại gần.
Kịch tính phết