Chương 47
Cố Chung Việt nắm tay nàng, nữ nhi ngồi trên vai hắn
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Cố Chung Việt nhìn Tịch Phong Hà khóc tới ngạt thở, Tề Mẫn và Hứa Khánh Hoán cũng đang rấm rứt khóc. Hắn thở dài, bảo Chu Khinh đỡ ba người vào trong trướng, hắn đích thân xử trí thích khách to gan lớn mật.
Nam tử kia không cao cho lắm, vóc dáng gầy gò, đôi mắt gian trá láo liên, bên hông còn giắt một cây chủy thủ.
Mọi người giận dữ nhìn gã ta, hận không thể chém gã ta thành ngàn mảnh. Dưới mí mắt bọn họ mà dám tổn thương phi tử Hoàng Thượng, đúng là tội đáng muôn chết.
“Hoàng Thượng, lúc vi thầnổdẫn người đuổiốtheo, gã taíđứng yên trong}rừng, không cóỉđộng thái trốnốchạy.”
Sơ Dươngíbẩm báo, ngụIý gã nàyḻkhá kỳ lạ.ụE là gãìta ủ mưuạđã lâu, cốiý đâm đầu.
CốửChung Việt nào¸còn lo lắngứai là chủưmưu, hắn chỉùbiết vừa rồiÍTịch Phong Hàìsuýt chết. Nếuíkhông phải ThânốMục Huyên xảẽthân cứu giúp,ἷngười nằm trênĩgiường bệnh sinh³tử không rõừđã là TịchĩPhong Hà.
Hắn đáệgã ta, quát:í“Ai phái ngươiịtới!”
Gã taĩchậm rãi đứngúlên, phẩy bụiỉcát trên người,ẳthản nhiên đáp:ỉ“Thảo dân thấyĩđoàn của HoàngẹThượng, vừa hayīmới chế tạoḻcung tên, bắnìđại thử cung.ỉKhông có aiósai bảo!”
Gãữta hời hợtịnhư đang kểỉchuyện sáng nayẽlên núi kiếmìcủi.
“Nói bậy!” CốịChung Việt nổiÏđiên, “Dẫn đi.ĩNghiêm hình traãtấn, chờ tớiìbao giờ gãìta khai ra¹thì thôi.”
SơéDương vẫy tay,Їhai người mặcẳáo giáp tiếnẳlên kéo ngườiùxuống. Dù cóờcứng miệng, đốiùmặt với nghiêmįhình tra tấnũcủa Đại Hoằngīđều vô dụng.ìHết thảy chỉἵcòn là vấnựđề thời gian.
Chốcẵlát sau, độtènhiên một tiếngígào thảm thiếtfvang lên, CốỳChung Việt cauàmày đi vàoắdoanh trướng.
“Lùi raèxa một chút,}đừng làm ồnẩHà Nhi.”
“Rõ.”ơ
Trong trướng, baἰngười Tịch PhongïHà đã ngừngịkhóc. Chu Khinhèở bên dịuĨgiọng an ủi.
“HàêNhi…”
Thấy CốởChung Việt, TịcháPhong Hà nhàoỏvào lòng hắn,ỉnước mắt rơiỉnhư mưa. Vừaĩrồi mũi tênởvọt tới, nàngâquên né tránhệkhông nói, cònįliên lụy ThânặMục Huyên bịĭthương.
“Cố Chung Việt,ỉta… ta…”
TịchắPhong Hà khócớnấc, Cố ChungĺViệt vỗ nhẹĩlưng nàng, “Taíở đây. KhôngĨsao, Thân TiệpɨDư sẽ khôngịsao.”
Tề Mẫnỗvà Hứa KhánhİHoán nhớ thươngíThân Mục Huyên,àhồn nhiên khôngĮđể ý haiẵngười thân mật.
“ThânúMục Huyên saoĺrồi?”
Tiểu cung(nữ theo hầuíThân Mục Huyênóđi ra, TềЇMẫn vội hỏi.
“Hồiỏbẩm nương nương,ờThái y nóijmũi tên khôngïtẩm độc, chẳngêqua ảnh hưởngẩxương cốt, mất²chút máu nêníhôn mê. Hiệnítại máu đã¸ngừng chảy, khôngểcòn gì đángĩlo.”
Mọi người²thở phào nhẹỉnhõm, Tề Mẫnjmuốn vào thăm:nàng ấy.
“Thân TiệpụDư chưa tỉnh.ἰHiện tại cácḽnương nương cóộthăm cũng khôngựtiện, thỉnh các¹nương nương chờĩtới khi ThânɪTiệp Dư tỉnh[lại ạ.” Tiểuicung nữ khomẳlưng, xoay ngườiĩtrở về trướngἳcủa Thân MụcỷHuyên.
“Các nàng nghỉòngơi ở đâyễđi.” Cố ChungìViệt trấn an,ị“Hà Nhi, taïra ngoài xemébọn họ thẩmạvấn như thế³nào.”
Tịch PhongỉHà gật đầu,àbuông lỏng bànɪtay đang ômữthắt lưng CốĨChung Việt, đứngἶcạnh Tề Mẫnỉvà Hứa KhánhỉHoán.
Đáng lẽ giữaĨtrưa sẽ về,ẫhiện tại quaÏgiờ Mùi (13hụ– 15h), ThânIMục Huyên cònêchưa tỉnh. CốếChung Việt lệnhḻđám con emặthế gia vềỗtrước. Trong doanhịtrại chỉ còn³Sơ Dương, ThânâMục Bạch vàớvài bằng hữuđcủa hắn ta.
ThânặMục Bạch canhīgiữ ngoài lều,ấkhông dám vào,¸cũng không chịuưrời đi.
“Ái khanh}mau về đi,òchờ Tiệp Dưốtỉnh trẫm sẽésai người…”
“Khôngècần, tạ HoàngậThượng săn sóc.”ẹThân Mục Bạchặnghiêm nghị, “Thầnẽmuốn chờ Mục:Huyên tỉnh rồiĩmới đi.”
CốìChung Việt khôngἶtiện khuyên, xoay}người tới phòngỗthẩm vấn.
Trên mặtĭđất loang lổìmáu, người nọẫnằm giữa vũngỡmáu không nhúcἰnhích. Nếu khôngḷphải ngực gãİvẫn động đậy,fCố Chung Việt)còn tưởng gãἴđã chết.
“Hoàng Thượng,ộgã ta rấtîkín miệng. Ngấtìxỉu mấy lầnứvẫn không chịuủkhai.”
“Chậm rãiĬthẩm vấn, đừng]để hắn tựổsát.”
“Rõ.”
Chạngḹvạng, Thân MụcЇHuyên từ từìtỉnh lại. ĐoànỉCố Chung Việtóhồi kinh, sắcítrời đã tối,ụThân Mục Huyênựchịu không nổiЇxóc nảy. Mấyạngười tạm nghỉờchân ở phủịSơ Dương ngayựgần cửa thành.
Thíchồkhách đã bịĺáp giải tớiĮĐại Lý Tự.ìCố Chung ViệtIthẩm vấn suốtưđêm, gã taĭngất xỉu thìīhắt nước choểtỉnh, chờ tớiồkhi gã taĪđầu hàng mớiÎthôi.
Thân Mục Bạchồnghe tin ThânɩMục Huyên tỉnh,[đứng trước cửaồphòng hồi lâu,ỡcuối cùng vẫnợkhông vén rèmIđi vào. Hắnĩta đứng ngoàiởhô “Huynh vềébáo tin choàphụ thân” ,õsau đó vộiỳvàng bỏ chạy.
TịchíTúc Vũ ngạcỉnhiên nhìn CốáChung Việt vàịTịch Phong Hà,inhưng vẫn cungỗkính hành lễ,ễsai hạ nhânễchuẩn bị phòngảcho khách.
Tịch PhongẻHà ủ rũốrúc vào lòngļCố Chung Việt,íkhông để ý)bản thân đangởở đâu, ngayẩcả mí mắt}cũng không mở.
Buổiởtối, nghĩ tớièThân Mục Huyênấbê bết máuíngã vào lòngọmình, Tịch PhongĩHà không ngủĩnổi.
“Sao thế?” Thấyfngười bên gốiìlăn qua lộnïlại nửa ngày,ôCố Chung Việtỉôm nàng từựsau, “Đang suyảnghĩ chuyện Thân{Mục Huyên à?”ẻ
Tịch Phong Hà không trả lời, Cố Chung Việt nói tiếp: “Đừng lo, Tề Mẫn ở bên nàng ấy rồi.”
Tịch Phong Hà mỉm cười. Trong mộng, Cố Chung Việt nắm tay nàng, nữ nhi ngồi trên vai hắn. Ba người bước trên con đường đá, thưởng thức hoa thơm tươi mát bên đường, vui vẻ nói cười, cùng nhau lạc vào vườn hoa xinh đẹp rạng ngời.
Tịch Phong Hà ngẫm lại, quả đúng như thế. Thân Mục Huyên dạy con bé ngâm thơ, Hứa Khánh Hoán dạy con bé tập võ. Nàng và Tề Mẫn phụ trách ăn mặc ở, ngày tháng đầm ấm dần trôi.
“Ta biết, nhưng bọn chúng giam giữ người nhà của ta. Nếu ta không hành thích, người nhà của ta sẽ chết.”
Tịch Phong Hà đưa lưng về phía hắn, thở phào nhẹ nhõm.
Cố Chung Việt trừng mắt, lạnh lùng nhìn Mạnh Đông đang hoảng sợ.
Giọng nói Mạnh Đông ngập tràn tuyệt vọng, nào còn dáng vẻ khinh thường như hôm qua.
“Rốt cuộc ai muốn giết ta? Còn liên lụy Thân Mục Huyên.”
“Hà Nhi thật đáng ghét. Ta nhắc tới chuyện sinh con nàng không vui, nhắc tới các nàng thì nàng hớn hở.”
Vẫn trưa tra ra kết quả, Cố Chung Việt không dám vọng ngôn. Hắn cũng muốn biết ai xuống tay với Tịch Phong Hà, tuyệt đối không được có lần sau. Nếu không tìm ra đáp án, hắn khó lòng an tâm. Một ngày không tìm thấy kẻ đứng sau màn, Tịch Phong Hà vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
Tịch Phong Hà mỉm cười, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
“Không! Không được, thân nhân của ta vô tội, bọn họ…” Mạnh Đông gào khóc, muốn nắm góc áo Cố Chung Việt.
“Ngày xửa ngày xưa, ở một đất nước nọ có Vua và Hoàng Hậu. Bọn họ sinh hạ cô con gái đáng yêu…”
Cố Chung Việt áp chế kích động cùng phiền não, dịu dàng dỗ dành: “Hà Nhi ngoan, mau ngủ đi. Ta ở đây.”
“Tiếp tục điều tra. Trẫm muốn biết đến tột cùng là ai bày ra thế trận trăm ngàn kẽ hở dụ dỗ trẫm.”
Chẳng qua sát thủ Dạ Hành Các nổi tiếng võ nghệ cao cường, mười bước giết một người, ngàn bước giết cả đội quân. Nào ai giống Mạnh Đông thất thủ chờ người bắt, quả thật vô cùng đáng nghi.
“Ta không ngủ được.”
“Nàng mà sinh con sớm, đám Tề Mẫn sẽ có nhiều chuyện để làm. Nghĩ thử xem, đến lúc đó các nàng may xiêm y cho con, dỗ con chơi, chẳng phải đó là chuyện hạnh phúc nhất trần gian sao?”
Tịch Phong Hà đánh Cố Chung Việt mấy cái. Cố Chung Việt ôm nàng chặt hơn.
Vẫn trưa tra ra kết quả, Cố Chung Việt không dám vọng ngôn. Hắn cũng muốn biết ai xuống tay với Tịch Phong Hà, tuyệt đối không được có lần sau. Nếu không tìm ra đáp án, hắn khó lòng an tâm. Một ngày không tìm thấy kẻ đứng sau màn, Tịch Phong Hà vẫn sẽ gặp nguy hiểm.
“Ta kể truyện cổ tích cho nàng nhé?”
Nghe tiếng nàng hít thở, Cố Chung Việt nở nụ cười bất đắc dĩ.
Dám kéo Tịch Phong Hà tham gia, bất kể nguyên nhân gì, hắn sẽ khiến hắn ta hối hận cả đời.
Tịch Phong Hà không trả lời, Cố Chung Việt nói tiếp: “Đừng lo, Tề Mẫn ở bên nàng ấy rồi.”
Tịch Phong Hà quay đầu nhìn hắn: “Chàng biết truyện gì?”
Nhìn phụ thân quen sát phạt trên chiến trường nhiều năm hiếm khi tỏ thái độ ương ngạnh, Thân Mục Huyên không từ chối, ngầm đồng ý theo bọn họ hồi phủ.
“Ngày xửa ngày xưa, ở một đất nước nọ có Vua và Hoàng Hậu. Bọn họ sinh hạ cô con gái đáng yêu…”
Cố Chung Việt đá văng gã. Gã ta vốn đã suy yếu, vừa khuỵu xuống lập tức nôn búng máu.
“Rõ.”
“Cố Chung Việt đáng ghét, chàng chỉ nghĩ tới chuyện ta sinh con cho chàng thôi!”
Tịch Phong Hà đánh Cố Chung Việt mấy cái. Cố Chung Việt ôm nàng chặt hơn.
Mạnh Đông không đáp, ngơ ngác nhìn sàn nhà, giống như bị vạch trần tâm tư.
“Nàng mà sinh con sớm, đám Tề Mẫn sẽ có nhiều chuyện để làm. Nghĩ thử xem, đến lúc đó các nàng may xiêm y cho con, dỗ con chơi, chẳng phải đó là chuyện hạnh phúc nhất trần gian sao?”
“Dẫn gã xuống, xử trí như nào các ngươi tự biết. Đừng để gã chết.”
Tịch Phong Hà ngẫm lại, quả đúng như thế. Thân Mục Huyên dạy con bé ngâm thơ, Hứa Khánh Hoán dạy con bé tập võ. Nàng và Tề Mẫn phụ trách ăn mặc ở, ngày tháng đầm ấm dần trôi.
Hôm sau Tề Mẫn hồi cung trước, Tịch Phong Hà đồng ý lời mời của Tịch Túc Vũ, ở lại phủ Sơ Dương.
Tịch Phong Hà mỉm cười, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Tịch Phong Hà đưa lưng về phía hắn, thở phào nhẹ nhõm.
Nghe tiếng nàng hít thở, Cố Chung Việt nở nụ cười bất đắc dĩ.
“Hà Nhi thật đáng ghét. Ta nhắc tới chuyện sinh con nàng không vui, nhắc tới các nàng thì nàng hớn hở.”
Thân Khoát Chi nghe tin nữ nhi bị thương, khẩn cầu mang nàng hồi phủ dưỡng bệnh.
Tịch Phong Hà mỉm cười. Trong mộng, Cố Chung Việt nắm tay nàng, nữ nhi ngồi trên vai hắn. Ba người bước trên con đường đá, thưởng thức hoa thơm tươi mát bên đường, vui vẻ nói cười, cùng nhau lạc vào vườn hoa xinh đẹp rạng ngời.
Thủ đoạn của Dạ Hành Các cực kỳ ngoan độc, thậm chí còn tàn nhẫn với chính bản thân. Sát thủ Dạ Hành Các có thể vì lấy mạng một người mà sẵn sàng tổn hại mình.
. . .
“Ta không ngủ được.”
Cố Chung Việt phất tay áo bỏ đi, Sơ Dương theo sát phía sau. Nghe tới “Dạ Hành Các”, hai người sầm mặt. Dạ Hành Các là tổ chức sát thủ nổi tiếng chốn giang hồ, cách thức huấn luyện cực kỳ tàn khốc. Không ai biết thủ lĩnh bọn chúng là nam hay nữ, chỉ cần biết dù là sài phu, tiểu thương hay Vương công quý tộc, trả thù lao đủ dày, bọn chúng sẽ giết hết.
Hôm sau Tề Mẫn hồi cung trước, Tịch Phong Hà đồng ý lời mời của Tịch Túc Vũ, ở lại phủ Sơ Dương.
Thân Khoát Chi nghe tin nữ nhi bị thương, khẩn cầu mang nàng hồi phủ dưỡng bệnh.
Tịch Phong Hà quay đầu nhìn hắn: “Chàng biết truyện gì?”
Nhìn phụ thân quen sát phạt trên chiến trường nhiều năm hiếm khi tỏ thái độ ương ngạnh, Thân Mục Huyên không từ chối, ngầm đồng ý theo bọn họ hồi phủ.
Biết thích khách đã đầu hàng, Cố Chung Việt và Sơ Dương tới Đại Lý Tự. Suốt đêm nghiêm hình tra tấn, gã thích khách tên Mạnh Đông hoàn toàn chịu không nổi. Đôi mắt gã đầy tơ máu, trên người chi chít vết roi, mười ngón tay đẫm máu run lẩy bẩy.
“Ta là sát thủ Dạ Hành Các. Năm ngày trước Các chủ giao cho ta một nhiệm vụ, yêu cầu chỉ cần giết chết Hoàng Hậu ở buổi đi săn, ta sẽ có vạn lượng hoàng kim, còn lấy lại tự do, không bao giờ… phải giết người nữa.”
Giọng nói Mạnh Đông ngập tràn tuyệt vọng, nào còn dáng vẻ khinh thường như hôm qua.
“Trẫm nói cho ngươi biết, dù ngươi có khai, người nhà của ngươi vẫn sẽ chết.”
“Ngươi cũng biết ám sát Hoàng Hậu phải nhận tội chết!”
“Gã nói sợ liên lụy người nhà, điều này không đúng.” Sơ Dương ngẫm nghĩ một lúc, nói.
Cố Chung Việt nhìn khuôn mặt lấm lem máu, trong đầu chỉ nghĩ tới một chữ: Giết!
“Ta biết, nhưng bọn chúng giam giữ người nhà của ta. Nếu ta không hành thích, người nhà của ta sẽ chết.”
“Ngươi cũng biết ám sát Hoàng Hậu phải nhận tội chết!”
“Vì sao lúc ở rừng ngươi không chạy trốn?” Sơ Dương hỏi.
Mạnh Đông không đáp, ngơ ngác nhìn sàn nhà, giống như bị vạch trần tâm tư.
“Ta là sát thủ Dạ Hành Các. Năm ngày trước Các chủ giao cho ta một nhiệm vụ, yêu cầu chỉ cần giết chết Hoàng Hậu ở buổi đi săn, ta sẽ có vạn lượng hoàng kim, còn lấy lại tự do, không bao giờ… phải giết người nữa.”
“Ta kể truyện cổ tích cho nàng nhé?”
“Trẫm nói cho ngươi biết, dù ngươi có khai, người nhà của ngươi vẫn sẽ chết.”
Cố Chung Việt áp chế kích động cùng phiền não, dịu dàng dỗ dành: “Hà Nhi ngoan, mau ngủ đi. Ta ở đây.”
Cố Chung Việt trừng mắt, lạnh lùng nhìn Mạnh Đông đang hoảng sợ.
“Không! Không được, thân nhân của ta vô tội, bọn họ…” Mạnh Đông gào khóc, muốn nắm góc áo Cố Chung Việt.
“Vì sao lúc ở rừng ngươi không chạy trốn?” Sơ Dương hỏi.
Cố Chung Việt đá văng gã. Gã ta vốn đã suy yếu, vừa khuỵu xuống lập tức nôn búng máu.
“Dẫn gã xuống, xử trí như nào các ngươi tự biết. Đừng để gã chết.”
“Rõ.”
Cố Chung Việt phất tay áo bỏ đi, Sơ Dương theo sát phía sau. Nghe tới “Dạ Hành Các”, hai người sầm mặt. Dạ Hành Các là tổ chức sát thủ nổi tiếng chốn giang hồ, cách thức huấn luyện cực kỳ tàn khốc. Không ai biết thủ lĩnh bọn chúng là nam hay nữ, chỉ cần biết dù là sài phu, tiểu thương hay Vương công quý tộc, trả thù lao đủ dày, bọn chúng sẽ giết hết.
Thủ đoạn của Dạ Hành Các cực kỳ ngoan độc, thậm chí còn tàn nhẫn với chính bản thân. Sát thủ Dạ Hành Các có thể vì lấy mạng một người mà sẵn sàng tổn hại mình.
Nếu gã dám tiếp nhiệm vụ này, hẳn đã sớm nghĩ tới hậu quả. Vì sao hiện tại gã còn lo cho người nhà?
Chẳng qua sát thủ Dạ Hành Các nổi tiếng võ nghệ cao cường, mười bước giết một người, ngàn bước giết cả đội quân. Nào ai giống Mạnh Đông thất thủ chờ người bắt, quả thật vô cùng đáng nghi.
“Gã nói sợ liên lụy người nhà, điều này không đúng.” Sơ Dương ngẫm nghĩ một lúc, nói.
“Cố Chung Việt đáng ghét, chàng chỉ nghĩ tới chuyện ta sinh con cho chàng thôi!”
Nếu gã dám tiếp nhiệm vụ này, hẳn đã sớm nghĩ tới hậu quả. Vì sao hiện tại gã còn lo cho người nhà?
Cố Chung Việt nghĩ không khác là bao. Mạnh Đông giống như cố ý bại lộ chính mình, dẫn Cố Chung Việt thăm dò người đứng sau chỉ huy gã ta.
“Tiếp tục điều tra. Trẫm muốn biết đến tột cùng là ai bày ra thế trận trăm ngàn kẽ hở dụ dỗ trẫm.”
Dám kéo Tịch Phong Hà tham gia, bất kể nguyên nhân gì, hắn sẽ khiến hắn ta hối hận cả đời.
. . .
Sơ Dương nhìn hắn sầm mặt, hồi lâu sau nhỏ giọng đáp: “Rõ”.