Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 47

Chương 47

Cố Chung Việt nắm tay nàng, nữ nhi ngồi trên vai hắn

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Cố Chung Việt nhìn Tịch Phong Hà khóc tới ngạt thở, Tề Mẫn và Hứa Khánh Hoán cũng đang rấm rứt khóc. Hắn thở dài, bảo Chu Khinh đỡ ba người vào trong trướng, hắn đích thân xử trí thích khách to gan lớn mật.

Nam tử kia không cao cho lắm, vóc dáng gầy gò, đôi mắt gian trá láo liên, bên hông còn giắt một cây chủy thủ.

Mọi người giận dữ nhìn gã ta, hận không thể chém gã ta thành ngàn mảnh. Dưới mí mắt bọn họ mà dám tổn thương phi tử Hoàng Thượng, đúng là tội đáng muôn chết.

“Hoàng Thưng, lúc vi thndn ngưi đuitheo, gã taíđng yên trong}rng, không cóđng thái trnchy.”

Sơ Dươngíbm báo, ngIý gã nàykhá k l.E là gãìta mưuđã lâu, ciý đâm đu.

CChung Vit nào¸còn lo lngai là chưmưu, hn chùbiết va riÍTch Phong Hàìsuýt chết. Nếuíkhông phi ThânMc Huyên xthân cu giúp,ngưi nm trênĩgiưng bnh sinh³t không rõđã là TchĩPhong Hà.

Hn đágã ta, quát:í“Ai phái ngươiti!”

Gã taĩchm rãi đngúlên, phy bicát trên ngưi,thn nhiên đáp:Tho dân thyĩđoàn ca HoàngThưng, va hayīmi chế tocung tên, bnìđi th cung.Không có aiósai bo!”

Gãta hi htnhư đang kchuyn sáng naylên núi kiếmìci.

“Nói by!” CChung Vit niÏđiên, “Dn đi.ĩNghiêm hình traãtn, ch tiìbao gi gãìta khai ra¹thì thôi.”

SơéDương vy tay,Їhai ngưi mcáo giáp tiếnlên kéo ngưiùxung. Dù cócng ming, điùmt vi nghiêmįhình tra tnũca Đi Hongīđu vô dng.ìHết thy chcòn là vnđ thi gian.

Chclát sau, đtènhiên mt tiếngígào thm thiếtfvang lên, CChung Vit cauàmày đi vàodoanh trưng.

Lùi raèxa mt chút,}đng làm nHà Nhi.”

“Rõ.”ơ

Trong trưng, bangưi Tch PhongïHà đã ngngkhóc. Chu Khinhè bên duĨging an i.

“HàêNhi…

Thy CChung Vit, TcháPhong Hà nhàovào lòng hn,nưc mt rơinhư mưa. Vaĩri mũi tênvt ti, nàngâquên né tránhkhông nói, cònįliên ly ThânMc Huyên bĭthương.

“C Chung Vit,ta… ta…

TchPhong Hà khócnc, C ChungĺVit v nhĩlưng nàng, “Taí đây. KhôngĨsao, Thân TipɨDư s khôngsao.”

T Mnvà Ha KhánhİHoán nh thươngíThân Mc Huyên,àhn nhiên khôngĮđ ý haingưi thân mt.

ThânúMc Huyên saoĺri?”

Tiu cung(n theo huíThân Mc Huyênóđi ra, TЇMn vi hi.

“Hibm nương nương,Thái y nóijmũi tên khôngïtm đc, chngêqua nh hưngxương ct, mt²chút máu nêníhôn mê. Hiníti máu đã¸ngng chy, khôngcòn gì đángĩlo.”

Mi ngưi²th phào nhnhõm, T Mnjmun vào thăm:nàng y.

Thân TipDư chưa tnh.Hin ti cácnương nương cóthăm cũng khôngtin, thnh các¹nương nương chĩti khi ThânɪTip Dư tnh[li .” Tiuicung n khomlưng, xoay ngưiĩtr v trưngca Thân McHuyên.

“Các nàng nghòngơi đâyđi.” C ChungìVit trn an,“Hà Nhi, taïra ngoài xemébn h thmvn như thế³nào.”

Tch PhongHà gt đu,àbuông lng bànɪtay đang ômtht lưng CĨChung Vit, đngcnh T Mnvà Ha KhánhHoán.

Đáng l giaĨtrưa s v,hin ti quaÏgi Mùi (13h– 15h), ThânIMc Huyên cònêchưa tnh. CếChung Vit lnhđám con emthế gia vtrưc. Trong doanhtri ch còn³Sơ Dương, ThânâMc Bch vàvài bng huđca hn ta.

ThânMc Bch canhīgi ngoài lu,không dám vào,¸cũng không chuưri đi.

Ái khanh}mau v đi,òch Tip Dưtnh trm sésai ngưi…

Khôngècn, t HoàngThưng săn sóc.”Thân Mc Bchnghiêm ngh, Thnmun ch Mc:Huyên tnh riĩmi đi.”

CìChung Vit khôngtin khuyên, xoay}ngưi ti phòngthm vn.

Trên mtĭđt loang lìmáu, ngưi nnm gia vũngmáu không nhúcnhích. Nếu khôngphi ngc gãİvn đng đy,fC Chung Vit)còn tưng gãđã chết.

“Hoàng Thưng,gã ta rtîkín ming. Ngtìxu my lnvn không chukhai.”

Chm rãiĬthm vn, đng]đ hn tsát.”

“Rõ.”

Chngvng, Thân McЇHuyên t tìtnh li. ĐoànC Chung Vitóhi kinh, scítri đã ti,Thân Mc Huyênchu không niЇxóc ny. Myngưi tm nghchân phSơ Dương ngaygn ca thành.

Thíchkhách đã bĺáp gii tiĮĐi Lý T.ìC Chung VitIthm vn sutưđêm, gã taĭngt xu thìīht nưc chotnh, ch tikhi gã taĪđu hàng miÎthôi.

Thân Mc Bchnghe tin ThânɩMc Huyên tnh,[đng trưc caphòng hi lâu,cui cùng vnkhông vén rèmIđi vào. Hnĩta đng ngoàihô “Huynh vébáo tin choàph thân,õsau đó vivàng b chy.

TchíTúc Vũ ngcnhiên nhìn CáChung Vit vàTch Phong Hà,inhưng vn cungkính hành l,sai h nhânchun b phòngcho khách.

Tch PhongHà rũrúc vào lòngļC Chung Vit,íkhông đ ý)bn thân đang đâu, ngayc mí mt}cũng không m.

Buiti, nghĩ tièThân Mc Huyênbê bết máuíngã vào lòngmình, Tch PhongĩHà không ngĩni.

“Sao thế?” Thyfngưi bên giìlăn qua lnïli na ngày,ôC Chung Vitôm nàng tsau, Đang suynghĩ chuyn Thân{Mc Huyên à?”

Tịch Phong Hà không trả lời, Cố Chung Việt nói tiếp: “Đừng lo, Tề Mẫn ở bên nàng ấy rồi.”

Tịch Phong Hà mỉm cười. Trong mộng, Cố Chung Việt nắm tay nàng, nữ nhi ngồi trên vai hắn. Ba người bước trên con đường đá, thưởng thức hoa thơm tươi mát bên đường, vui vẻ nói cười, cùng nhau lạc vào vườn hoa xinh đẹp rạng ngời.

Tịch Phong Hà ngẫm lại, quả đúng như thế. Thân Mục Huyên dạy con bé ngâm thơ, Hứa Khánh Hoán dạy con bé tập võ. Nàng và Tề Mẫn phụ trách ăn mặc ở, ngày tháng đầm ấm dần trôi.

“Ta biết, nhưng bọn chúng giam giữ người nhà của ta. Nếu ta không hành thích, người nhà của ta sẽ chết.”

Tịch Phong Hà đưa lưng về phía hắn, thở phào nhẹ nhõm.

Cố Chung Việt trừng mắt, lạnh lùng nhìn Mạnh Đông đang hoảng sợ.

Giọng nói Mạnh Đông ngập tràn tuyệt vọng, nào còn dáng vẻ khinh thường như hôm qua.

“Rốt cuộc ai muốn giết ta? Còn liên lụy Thân Mục Huyên.”

“Hà Nhi thật đáng ghét. Ta nhắc tới chuyện sinh con nàng không vui, nhắc tới các nàng thì nàng hớn hở.”

Vẫn trưa tra ra kết quả, Cố Chung Việt không dám vọng ngôn. Hắn cũng muốn biết ai xuống tay với Tịch Phong Hà, tuyệt đối không được có lần sau. Nếu không tìm ra đáp án, hắn khó lòng an tâm. Một ngày không tìm thấy kẻ đứng sau màn, Tịch Phong Hà vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

Tịch Phong Hà mỉm cười, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

“Không! Không được, thân nhân của ta vô tội, bọn họ…” Mạnh Đông gào khóc, muốn nắm góc áo Cố Chung Việt.

“Ngày xửa ngày xưa, ở một đất nước nọ có Vua và Hoàng Hậu. Bọn họ sinh hạ cô con gái đáng yêu…”

Cố Chung Việt áp chế kích động cùng phiền não, dịu dàng dỗ dành: “Hà Nhi ngoan, mau ngủ đi. Ta ở đây.”

“Tiếp tục điều tra. Trẫm muốn biết đến tột cùng là ai bày ra thế trận trăm ngàn kẽ hở dụ dỗ trẫm.”

Chẳng qua sát thủ Dạ Hành Các nổi tiếng võ nghệ cao cường, mười bước giết một người, ngàn bước giết cả đội quân. Nào ai giống Mạnh Đông thất thủ chờ người bắt, quả thật vô cùng đáng nghi.

“Ta không ngủ được.”

“Nàng mà sinh con sớm, đám Tề Mẫn sẽ có nhiều chuyện để làm. Nghĩ thử xem, đến lúc đó các nàng may xiêm y cho con, dỗ con chơi, chẳng phải đó là chuyện hạnh phúc nhất trần gian sao?”

Tịch Phong Hà đánh Cố Chung Việt mấy cái. Cố Chung Việt ôm nàng chặt hơn.

Vẫn trưa tra ra kết quả, Cố Chung Việt không dám vọng ngôn. Hắn cũng muốn biết ai xuống tay với Tịch Phong Hà, tuyệt đối không được có lần sau. Nếu không tìm ra đáp án, hắn khó lòng an tâm. Một ngày không tìm thấy kẻ đứng sau màn, Tịch Phong Hà vẫn sẽ gặp nguy hiểm.

“Ta kể truyện cổ tích cho nàng nhé?”

Nghe tiếng nàng hít thở, Cố Chung Việt nở nụ cười bất đắc dĩ.

Dám kéo Tịch Phong Hà tham gia, bất kể nguyên nhân gì, hắn sẽ khiến hắn ta hối hận cả đời.

Tịch Phong Hà không trả lời, Cố Chung Việt nói tiếp: “Đừng lo, Tề Mẫn ở bên nàng ấy rồi.”

Tịch Phong Hà quay đầu nhìn hắn: “Chàng biết truyện gì?”

Nhìn phụ thân quen sát phạt trên chiến trường nhiều năm hiếm khi tỏ thái độ ương ngạnh, Thân Mục Huyên không từ chối, ngầm đồng ý theo bọn họ hồi phủ.

“Ngày xửa ngày xưa, ở một đất nước nọ có Vua và Hoàng Hậu. Bọn họ sinh hạ cô con gái đáng yêu…”

Cố Chung Việt đá văng gã. Gã ta vốn đã suy yếu, vừa khuỵu xuống lập tức nôn búng máu.

“Rõ.”

“Cố Chung Việt đáng ghét, chàng chỉ nghĩ tới chuyện ta sinh con cho chàng thôi!”

Tịch Phong Hà đánh Cố Chung Việt mấy cái. Cố Chung Việt ôm nàng chặt hơn.

Mạnh Đông không đáp, ngơ ngác nhìn sàn nhà, giống như bị vạch trần tâm tư.

“Nàng mà sinh con sớm, đám Tề Mẫn sẽ có nhiều chuyện để làm. Nghĩ thử xem, đến lúc đó các nàng may xiêm y cho con, dỗ con chơi, chẳng phải đó là chuyện hạnh phúc nhất trần gian sao?”

“Dẫn gã xuống, xử trí như nào các ngươi tự biết. Đừng để gã chết.”

Tịch Phong Hà ngẫm lại, quả đúng như thế. Thân Mục Huyên dạy con bé ngâm thơ, Hứa Khánh Hoán dạy con bé tập võ. Nàng và Tề Mẫn phụ trách ăn mặc ở, ngày tháng đầm ấm dần trôi.

Hôm sau Tề Mẫn hồi cung trước, Tịch Phong Hà đồng ý lời mời của Tịch Túc Vũ, ở lại phủ Sơ Dương.

Tịch Phong Hà mỉm cười, bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.

Tịch Phong Hà đưa lưng về phía hắn, thở phào nhẹ nhõm.

Nghe tiếng nàng hít thở, Cố Chung Việt nở nụ cười bất đắc dĩ.

“Hà Nhi thật đáng ghét. Ta nhắc tới chuyện sinh con nàng không vui, nhắc tới các nàng thì nàng hớn hở.”

Thân Khoát Chi nghe tin nữ nhi bị thương, khẩn cầu mang nàng hồi phủ dưỡng bệnh.

Tịch Phong Hà mỉm cười. Trong mộng, Cố Chung Việt nắm tay nàng, nữ nhi ngồi trên vai hắn. Ba người bước trên con đường đá, thưởng thức hoa thơm tươi mát bên đường, vui vẻ nói cười, cùng nhau lạc vào vườn hoa xinh đẹp rạng ngời.

Thủ đoạn của Dạ Hành Các cực kỳ ngoan độc, thậm chí còn tàn nhẫn với chính bản thân. Sát thủ Dạ Hành Các có thể vì lấy mạng một người mà sẵn sàng tổn hại mình.

. . .

“Ta không ngủ được.”

Cố Chung Việt phất tay áo bỏ đi, Sơ Dương theo sát phía sau. Nghe tới “Dạ Hành Các”, hai người sầm mặt. Dạ Hành Các là tổ chức sát thủ nổi tiếng chốn giang hồ, cách thức huấn luyện cực kỳ tàn khốc. Không ai biết thủ lĩnh bọn chúng là nam hay nữ, chỉ cần biết dù là sài phu, tiểu thương hay Vương công quý tộc, trả thù lao đủ dày, bọn chúng sẽ giết hết.

Hôm sau Tề Mẫn hồi cung trước, Tịch Phong Hà đồng ý lời mời của Tịch Túc Vũ, ở lại phủ Sơ Dương.

Thân Khoát Chi nghe tin nữ nhi bị thương, khẩn cầu mang nàng hồi phủ dưỡng bệnh.

Tịch Phong Hà quay đầu nhìn hắn: “Chàng biết truyện gì?”

Nhìn phụ thân quen sát phạt trên chiến trường nhiều năm hiếm khi tỏ thái độ ương ngạnh, Thân Mục Huyên không từ chối, ngầm đồng ý theo bọn họ hồi phủ.

Biết thích khách đã đầu hàng, Cố Chung Việt và Sơ Dương tới Đại Lý Tự. Suốt đêm nghiêm hình tra tấn, gã thích khách tên Mạnh Đông hoàn toàn chịu không nổi. Đôi mắt gã đầy tơ máu, trên người chi chít vết roi, mười ngón tay đẫm máu run lẩy bẩy.

“Ta là sát thủ Dạ Hành Các. Năm ngày trước Các chủ giao cho ta một nhiệm vụ, yêu cầu chỉ cần giết chết Hoàng Hậu ở buổi đi săn, ta sẽ có vạn lượng hoàng kim, còn lấy lại tự do, không bao giờ… phải giết người nữa.”

Giọng nói Mạnh Đông ngập tràn tuyệt vọng, nào còn dáng vẻ khinh thường như hôm qua.

“Trẫm nói cho ngươi biết, dù ngươi có khai, người nhà của ngươi vẫn sẽ chết.”

“Ngươi cũng biết ám sát Hoàng Hậu phải nhận tội chết!”

“Gã nói sợ liên lụy người nhà, điều này không đúng.” Sơ Dương ngẫm nghĩ một lúc, nói.

Cố Chung Việt nhìn khuôn mặt lấm lem máu, trong đầu chỉ nghĩ tới một chữ: Giết!

“Ta biết, nhưng bọn chúng giam giữ người nhà của ta. Nếu ta không hành thích, người nhà của ta sẽ chết.”

“Ngươi cũng biết ám sát Hoàng Hậu phải nhận tội chết!”

“Vì sao lúc ở rừng ngươi không chạy trốn?” Sơ Dương hỏi.

Mạnh Đông không đáp, ngơ ngác nhìn sàn nhà, giống như bị vạch trần tâm tư.

“Ta là sát thủ Dạ Hành Các. Năm ngày trước Các chủ giao cho ta một nhiệm vụ, yêu cầu chỉ cần giết chết Hoàng Hậu ở buổi đi săn, ta sẽ có vạn lượng hoàng kim, còn lấy lại tự do, không bao giờ… phải giết người nữa.”

“Ta kể truyện cổ tích cho nàng nhé?”

“Trẫm nói cho ngươi biết, dù ngươi có khai, người nhà của ngươi vẫn sẽ chết.”

Cố Chung Việt áp chế kích động cùng phiền não, dịu dàng dỗ dành: “Hà Nhi ngoan, mau ngủ đi. Ta ở đây.”

Cố Chung Việt trừng mắt, lạnh lùng nhìn Mạnh Đông đang hoảng sợ.

“Không! Không được, thân nhân của ta vô tội, bọn họ…” Mạnh Đông gào khóc, muốn nắm góc áo Cố Chung Việt.

“Vì sao lúc ở rừng ngươi không chạy trốn?” Sơ Dương hỏi.

Cố Chung Việt đá văng gã. Gã ta vốn đã suy yếu, vừa khuỵu xuống lập tức nôn búng máu.

“Dẫn gã xuống, xử trí như nào các ngươi tự biết. Đừng để gã chết.”

“Rõ.”

Cố Chung Việt phất tay áo bỏ đi, Sơ Dương theo sát phía sau. Nghe tới “Dạ Hành Các”, hai người sầm mặt. Dạ Hành Các là tổ chức sát thủ nổi tiếng chốn giang hồ, cách thức huấn luyện cực kỳ tàn khốc. Không ai biết thủ lĩnh bọn chúng là nam hay nữ, chỉ cần biết dù là sài phu, tiểu thương hay Vương công quý tộc, trả thù lao đủ dày, bọn chúng sẽ giết hết.

Thủ đoạn của Dạ Hành Các cực kỳ ngoan độc, thậm chí còn tàn nhẫn với chính bản thân. Sát thủ Dạ Hành Các có thể vì lấy mạng một người mà sẵn sàng tổn hại mình.

Nếu gã dám tiếp nhiệm vụ này, hẳn đã sớm nghĩ tới hậu quả. Vì sao hiện tại gã còn lo cho người nhà?

Chẳng qua sát thủ Dạ Hành Các nổi tiếng võ nghệ cao cường, mười bước giết một người, ngàn bước giết cả đội quân. Nào ai giống Mạnh Đông thất thủ chờ người bắt, quả thật vô cùng đáng nghi.

“Gã nói sợ liên lụy người nhà, điều này không đúng.” Sơ Dương ngẫm nghĩ một lúc, nói.

“Cố Chung Việt đáng ghét, chàng chỉ nghĩ tới chuyện ta sinh con cho chàng thôi!”

Nếu gã dám tiếp nhiệm vụ này, hẳn đã sớm nghĩ tới hậu quả. Vì sao hiện tại gã còn lo cho người nhà?

Cố Chung Việt nghĩ không khác là bao. Mạnh Đông giống như cố ý bại lộ chính mình, dẫn Cố Chung Việt thăm dò người đứng sau chỉ huy gã ta.

“Tiếp tục điều tra. Trẫm muốn biết đến tột cùng là ai bày ra thế trận trăm ngàn kẽ hở dụ dỗ trẫm.”

Dám kéo Tịch Phong Hà tham gia, bất kể nguyên nhân gì, hắn sẽ khiến hắn ta hối hận cả đời.

. . .

Sơ Dương nhìn hắn sầm mặt, hồi lâu sau nhỏ giọng đáp: “Rõ”.

4.6 5 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!