Chương 50
Đồ ngu mới tin Cố Chung Việt là đoạn tụ
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
“Phong Hà! Muội có sao không?”
Nhìn thấy Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt, Giang Tranh đợi nửa ngày trong thiên điện vội vọt tới.
“…” Sao hắn ta lại cảm giác Cố Chung Việt đang nhìn hắn ta với đôi mắt chết chóc nhỉ…
Giang Tranh ngẫm nghĩ, dạo gần đây hắn ta đâu gây họa, cũng đâu hẹn gặp Tịch Phong Hà. Chẳng lẽ hắn ta quan tâm Tịch Phong Hà cũng không được?
Giang Tranh nào biết bọn họ mới từ phủ Sơ Dương trở về. Tịch Phong Hà vội chặn tầm mắt Cố Chung Việt, đứng trước mặt Giang Tranh.
“Muội không sao. Ít nhiềuìcó Thân MụcẻHuyên…” Nghĩ tớiĩThân Mục Huyên,ịtrái tim TịchỹPhong Hà thắtìlại.
Chờ giải quyếtỵxong, nàng phảiâkéo Hứa KhánhíHoán và TềặMẫn đi thămánàng ấy, đónĬngười về mới]được.
“Hà Nhi, vềἴđiện Phượng Nghi}trước đi. Taìcó chuyện cầnỉbàn với Giang(Tranh.”
Thấy TịchIPhong Hà thấtôthần, Cố ChungớViệt đề nghị.
TịchùPhong Hà gậtıđầu, để lạiâkhông gian choἷbọn họ.
Tịch PhongľHà vừa đi,ísát khí trênĩngười Cố ChungởViệt dần tan,ἱnghiêm túc nhìnầGiang Tranh. GiangẹTranh không cóìtâm tư trêuĩchọc, vội dângỡchiếc túi đenừlên.
“Hoàng Thượng, đâyἲlà mộc ngưἷHoài Tiêu thỉnhẽtừ chỗ QuốcḷVương Nam Cốc,°bên trên cóâkhắc ấn triện.”ìGiang Tranh khomólưng, để lộọlệnh bài khắcíhoa văn conịcá bên trong.
CốỉChung Việt cầmḹmộc ngư, quảợnhiên ở giữaảcó chữ “Đường”ĩnho nhỏ.
“Thứ nàyĮcó tác dụngỉgì?”
“Mộc ngưĺlà tín vậtòHoàng thất ĐườngÍgia, quyền lựcḻngang hàng Thượng]phương bảo kiếmửĐại Hoằng. Cóénó chúng ta²được phép trảmỏthường dân, Vươngềtôn quý tộcừphạm tội.” GiangỉTranh nghiêm giọng,ẹ“Xem ra ĐườngľCẩn không muốnîquản đệ đệīhắn ta.”
Hắnìta đưa thứểnày cho ĐạiìHoằng, vừa bàyẳtỏ mối quanửhệ thân thiếtứgiữa hai nước,èvừa ngầm nóiầcho Cố ChungờViệt hắn tafgiao toàn quyềnờxử lý ĐườngḹĐào cho hắn.âMuốn giết muốnợchém đều doũCố Chung Việtầquyết định.
Cố ChungủViệt phái Giang]Hoài Tiêu dòậhỏi ý ĐườngẩCẩn, muốn thămỉdò thái độĪhắn ta, thuậnổtiện tra xétưchuyện Đường Đàoîbị đuổi làïthật hay giả.íNhưng hiện tại]xem ra… CốàChung Việt nhìnễmộc ngư trongẳtay, ánh mắtầthay đổi. Mộtệkhi đã vậy…íđừng trách hắnἶkhông khách khí.
GiangỹTranh rùng mình,ìcảm thấy mayạmắn vì khôngἵphải là đốiľthủ của CốìChung Việt.
“Tin đượcầĐường Cẩn không?”ἰCố Chung Việtõhỏi.
“Có thể. ĐườngiCẩn chưa baoặgiờ lừa gạtộđường muội. Huốngỹchi hắn taĮsẽ không vìĮđệ đệ cùngàcha khác nươngļnhăm nhe đoạtữquyền mà đốiùđầu với ĐạiíHoằng.”
Giang TranhIgiải thích. Tuyἲviệc giao mộcồngư có hơifvớ vẩn, nhưngÍmà…
“Khụ… thằng nhócĩHoài Tiêu điều[tra… phát hiệnýĐường Đào từng[xin Tiên Vươngýtứ hôn đườngặmuội.”
Nào ngờĺbị Đường Cẩn}chặn ngang, huynhĩđệ trở mặtĩthành thù…
Cố ChungɨViệt: “…”
Cố,Chung Việt nghiỳngờ Đường Đàoļtham gia vụɨám sát, nhưngựhắn nghĩ mãiἳkhông ra lýạdo. Hiện tạiἴxem ra hắnưta muốn phá¸bĩnh, lợi dụngíthân phận châmêngòi mối quanỹhệ Đại Hoằngưvà Nam Cốc,ếkhiến hai nước(xung đột chiếnútranh. Với thựcịlực của NamἰCốc, nếu ĐạiíHoằng ra tay,ừchưa chắc haiỉbên đã cóĩđường sống. Chẳngỉqua hắn ta[không biết đườngЇhuynh Giang TốcЇlà con dânầĐại Hoằng, càngừkhông biết GiangĩTranh có mốiẽquan hệ sâuữxa với Hoàngịthất.
Hắn ta tínhỉtoán đường điįnước bước rấtịtốt, đáng tiếcổkhông rõ thếḹcục, cuối cùng}trở thành vậtủthế mạng giữa°Đại Hoằng vàóNam Cốc.
“Ngươi đọcİbức thư thúÏtội này đi.”ïCố Chung Việtfđưa bức thưýĐại Lý Tựỉtrình lên choýhắn ta.
Giang Tranh‹cầm lấy, sắcămặt tái mét.
“HoàngἳThượng… khắp thiênằhạ chỉ cóạsáu người nắm³giữ lệnh bàiḷHoa thần củaЇsơn trang LưuĩHuỳnh. Thần cam³đoan sáu ngườiļnày không hề}kết thù vớiẹPhong Hà.”
Trongḷthư viết Cácỉchủ Dạ HànhìCác không muốnódây vào ânầoán Hoàng gia,ànhưng người phíaỉsau lại cóạlệnh bài Hoaỉthần.
Lệnh bài Hoaỏthần là lệnhùbài tối caoícủa sơn trangïLưu Huỳnh trongừchốn giang hồ.ỉNgoại trừ Hoàngửthất, phải làIngười có địaóvị cao trongỷgiới mới cóọđược lệnh bài.ễNhưng những ngườiịđó vốn đãỵđứng đầu giangỉhồ, đối vớiởhọ tấm lệnhἴbài này không³có tính ứngjdụng cao. Vậyịrốt cuộc là(ai mang lệnhõbài tới DạầHành Các, saiàbọn chúng ámồsát Tịch PhongàHà?
Tuy Dạ HànhɪCác tàn độc,ļnhưng ít nhiềuîvẫn nể mặtἷsơn trang LưuộHuỳnh. Huống chiòCác chủ DạἶHành Các mangíơn phụ thânɪGiang Tranh. Có¸lệnh bài Hoaớthần, dù ámísát Hoàng Hậuõlà chuyện tàyÍđình, bọn họ:cũng cắn răngḽlàm.
Giang Tranh ngẫmļlại trong sáuõngười có lệnhľbài, hai lãoừcao thủ đãἳrời khỏi giớiìgiang hồ khôngĩmàng sự đời,ἶmột người ởЇBắc Cương xaἳxôi, Giang HoàiổTiêu cũng cóờmột tấm. Ngoàiặra còn TịchờPhong Hà vàưCố Chung Việt.
GiangἷTranh nhìn CốḻChung Việt, thấyìsắc mặt hắnịtái mét.
“Lệnh bàiĩcủa Hà Nhi[biến mất khôngĭrõ…”
“Chẳng lẽảngười nọ lấyứtrộm của PhongĩHà?” Giang Tranhỹcứng lưỡi. Nếuỉđúng như vậy,ếthế lực củaángười nọ quáЇsâu. Chưa nóiἵtới việc hắnõta lấy trộmìđược lệnh bàiïcủa Tịch PhongļHà, chỉ riêngἱviệc hắn taábiết Tịch Phong]Hà có lệnhļbài Hoa thầnỉđã đủ đángắsợ.
Tịch Phong Hàưkhông để thứịnày vào mắt,ẩcoi nó như²vật trang trí,ệchơi xong khóaẽvào tủ gỗ,ɩkhông bao giờįlấy ra xem.
“HoàngíThượng, người nghĩĩviệc này cóửliên quan tớiúĐường Đào không?”{Giang Tranh hỏi.
Thờiíđiểm Đường Đào)xuất hiện lúcổTịch Phong Hàágặp nạn quáứmức trùng hợp,ἳkhó tránh khỏiẹkhiến người khácἰnghi ngờ.
Cố ChungíViệt nhắm mắtócam chịu.
“Chắc Đường³Đào vẫn ở(kinh đô… Ngườiữcó muốn sơnḷtrang Lưu Huỳnhỉhợp tác vớiịCấm Quân khôngîạ?”
“Không cần,ôtrẫm biết hắnàta ở đâu.ữTrẫm thấy dạoẹgần đây hắnḽta an phận,ờkhông nhiễu loạnẻtrật tự trịían, còn tưởngỉhắn ta khôngḷcó tính uyởhiếp, vậy nênôkhông động tớiặhắn ta.”
Aiïdè… Cố ChungịViệt sầm mặt.{Nếu hắn taIcó gan độngḽvào nghịch lân,ỉđừng trách hắnìvô tình.
“Ngươi về trước đi. Bảo bao giờ Giang Hoài Tiêu giải quyết xong, trẫm sẽ lật lại bản án Thừa Tướng Thượng Quan.”
Cho dù hắn lật lọng, Giang Tranh vẫn còn Tịch Phong Hà.
“Phong Hà, chúng thần không thích Hoàng Thượng, cũng không cần sủng ái. Người không phải gạt chúng thần. Hơn nữa biết Hoàng Thượng yêu người, chúng thần thật lòng vui thay.”
Giang Tranh rùng mình, không ngờ Cố Chung Việt đã biết ngoại tổ phụ Giang Hoài Tiêu là ai… Nhưng Cố Chung Việt là Hoàng Thượng, điều tra ai đó dễ như trở bàn tay, nhìn tình hình hiện tại có vẻ hắn cũng không định làm gì Giang Hoài Tiêu.
Giang Tranh thở phào nhẹ nhõm, cáo từ Cố Chung Việt, quay về sơn trang Lưu Huỳnh.
Cho dù hắn lật lọng, Giang Tranh vẫn còn Tịch Phong Hà.
“…”
“Người không biết ạ?” Tề Mẫn ngạc nhiên, “Lúc phân phát Hậu cung, Tiên Đế từng hạ lệnh chỉ cần phi tử bị phế nguyện ý, người đó có thể tái giá.”
Hứa Khánh Hoán châm ngòi thổi gió: “Đúng vậy. Ở trong cung chán lắm, nếu được xuất cung, thần muốn hành tẩu giang hồ!”
Giang Tranh thở phào nhẹ nhõm, cáo từ Cố Chung Việt, quay về sơn trang Lưu Huỳnh.
Ban đầu hai người an ủi Tịch Phong Hà, biết nàng bình an vô sự, đột nhiên sầm mặt.
“Lan Sùng, báo cho Tướng Quân Sơ Dương có thể động thủ được rồi.” Cố Chung Việt nắm chặt mộc ngư, “Lúc tới Tịch phủ không cần dọa nhạc phụ nhạc mẫu.”
Tịch Phong Hà ngạc nhiên nhìn các nàng, cả hai đều vui vẻ mong đợi.
. . .
Giang Tranh rùng mình, không ngờ Cố Chung Việt đã biết ngoại tổ phụ Giang Hoài Tiêu là ai… Nhưng Cố Chung Việt là Hoàng Thượng, điều tra ai đó dễ như trở bàn tay, nhìn tình hình hiện tại có vẻ hắn cũng không định làm gì Giang Hoài Tiêu.
Thời điểm Sơ Dương dẫn Cấm Quân tới phố Trường Minh bao vây Tịch phủ, Tịch Phong Hà đang ở trong điện Phượng Nghi, bị Tề Mẫn và Hứa Khánh Hoán “thẩm vấn”.
Ban đầu hai người an ủi Tịch Phong Hà, biết nàng bình an vô sự, đột nhiên sầm mặt.
Tề Mẫn bình thản, “Người nói sớm cho chúng thần Hoàng Thượng không phải đoạn tụ có phải tốt rồi không? Mệt chúng thần nghĩ nếu có ngày nào đó được xuất cung, nhất định phải giới thiệu ca ca chúng thần cho người. Ca ca nhà thần anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, đương nhiên tốt hơn Hoàng Thượng đoạn tụ rồi. Nhưng hiện tại người và Hoàng Thượng thật lòng yêu nhau, tẩu tử thần chấm trúng không cánh mà bay, hừ!”
Tề Mẫn cười nhạo: “Hoàng Hậu nương nương muốn nói gì với chúng thần không?”
“Lan Sùng, báo cho Tướng Quân Sơ Dương có thể động thủ được rồi.” Cố Chung Việt nắm chặt mộc ngư, “Lúc tới Tịch phủ không cần dọa nhạc phụ nhạc mẫu.”
“…”
Tịch Phong Hà cúi đầu, thấp thỏm không yên. Chỉ mong đám Tề Mẫn không ghét bỏ nàng.
Nhớ tới ngày hôm qua hoảng sợ nhào vào lòng Cố Chung Việt, dáng vẻ thân thiết của hai người lọt vào mắt Tề Mẫn. Cố Chung Việt đau lòng muốn chết, nhìn thế nào cũng thấy không giống giả vờ. Đồ ngu mới tin Cố Chung Việt là đoạn tụ.
“Ta…” Tịch Phong Hà ấp úng, không biết nên giải thích như thế nào.
Thời điểm Sơ Dương dẫn Cấm Quân tới phố Trường Minh bao vây Tịch phủ, Tịch Phong Hà đang ở trong điện Phượng Nghi, bị Tề Mẫn và Hứa Khánh Hoán “thẩm vấn”.
Ban đầu nàng cảm thấy suy nghĩ của đám Tề Mẫn khá hay, nàng mượn cớ cùng các nàng cười nhạo Cố Chung Việt, mãi vẫn chưa tìm được cơ hội giải thích.
Nhìn các nàng đùa giỡn, Tịch Phong Hà mỉm cười, lòng thầm thỏa mãn.
Hiện tại bại lộ.
Tịch Phong Hà cúi đầu, thấp thỏm không yên. Chỉ mong đám Tề Mẫn không ghét bỏ nàng.
Tề Mẫn cười nhạo: “Hoàng Hậu nương nương muốn nói gì với chúng thần không?”
“Hừ!” Tề Mẫn hếch cằm, “Hoàng Hậu nương nương cao quý quá, đến cả chuyện này cũng phải lừa bằng hữu.”
“Ta không… Hả?” Tịch Phong Hà ngẩng đầu, khó hiểu nhìn nàng ấy.
“Ta…” Tịch Phong Hà ấp úng, không biết nên giải thích như thế nào.
Hứa Khánh Hoán cũng mỉm cười, ôm chầm bả vai Tịch Phong Hà.
Tề Mẫn phì cười.
Nhớ tới ngày hôm qua hoảng sợ nhào vào lòng Cố Chung Việt, dáng vẻ thân thiết của hai người lọt vào mắt Tề Mẫn. Cố Chung Việt đau lòng muốn chết, nhìn thế nào cũng thấy không giống giả vờ. Đồ ngu mới tin Cố Chung Việt là đoạn tụ.
Hứa Khánh Hoán cũng mỉm cười, ôm chầm bả vai Tịch Phong Hà.
“Phong Hà, chúng thần không thích Hoàng Thượng, cũng không cần sủng ái. Người không phải gạt chúng thần. Hơn nữa biết Hoàng Thượng yêu người, chúng thần thật lòng vui thay.”
Tề Mẫn bình thản, “Người nói sớm cho chúng thần Hoàng Thượng không phải đoạn tụ có phải tốt rồi không? Mệt chúng thần nghĩ nếu có ngày nào đó được xuất cung, nhất định phải giới thiệu ca ca chúng thần cho người. Ca ca nhà thần anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, đương nhiên tốt hơn Hoàng Thượng đoạn tụ rồi. Nhưng hiện tại người và Hoàng Thượng thật lòng yêu nhau, tẩu tử thần chấm trúng không cánh mà bay, hừ!”
Hiện tại bại lộ.
Tịch Phong Hà thấy nàng ấy thở dài, phì cười, “Nói vậy không đúng. Ta và ngươi là phi tử Hoàng Thượng, dù tương lai bị đuổi ra ngoài cũng chỉ có thể lên chùa tu hành, nào dám tái giá?”
Tịch Phong Hà thấy nàng ấy thở dài, phì cười, “Nói vậy không đúng. Ta và ngươi là phi tử Hoàng Thượng, dù tương lai bị đuổi ra ngoài cũng chỉ có thể lên chùa tu hành, nào dám tái giá?”
“Chẳng lẽ các ngươi…”
Hứa Khánh Hoán tức giận tranh luận với nàng ấy, lại biểu diễn mấy bài khinh công, ép Tề Mẫn lùi về sau tránh né. Ở đây còn thiếu Thân Mục Huyên, chờ nàng ấy trở lại, bầu không khí càng thêm náo nhiệt, mặc dù nàng ấy chẳng nói được mấy câu.
“Người không biết ạ?” Tề Mẫn ngạc nhiên, “Lúc phân phát Hậu cung, Tiên Đế từng hạ lệnh chỉ cần phi tử bị phế nguyện ý, người đó có thể tái giá.”
“Phong Hà, người mau sinh tiểu Hoàng Tử đi. Nói không chừng Hoàng Thượng vui vẻ phân phát Hậu cung, chúng thần sẽ được ra ngoài.” Tề Mẫn ngồi bên giựt dây.
Tịch Phong Hà lắc đầu. Ngày ấy nàng còn nhỏ, phủ các nàng lại không có nương nương tiến cung. Nàng chỉ biết Tiên Đế phân phát hậu cung, lại không biết người thay đổi sắc lệnh.
“Tiên Đế thật nhân hậu.” Hứa Khánh Hoán giải thích, “Cô cô bên họ hàng xa của thần là phi tử của Tiên Đế, đáng tiếc không được sủng ái. Cô cô đã hẹn ước với người ta, ai dè phụ thân tham lam quyền thế, ép cô cô vào cung, đôi tình nhân trẻ buộc phải chia lìa. Cũng may sau này xuất cung, vị hôn phu không ghét bỏ người, còn mặc kệ bàn tán xung quanh, đón người về phủ. Hiện tại hai người sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, coi như không uổng tình cảm đôi bên.”
“Tiên Đế thật nhân hậu.” Hứa Khánh Hoán giải thích, “Cô cô bên họ hàng xa của thần là phi tử của Tiên Đế, đáng tiếc không được sủng ái. Cô cô đã hẹn ước với người ta, ai dè phụ thân tham lam quyền thế, ép cô cô vào cung, đôi tình nhân trẻ buộc phải chia lìa. Cũng may sau này xuất cung, vị hôn phu không ghét bỏ người, còn mặc kệ bàn tán xung quanh, đón người về phủ. Hiện tại hai người sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, coi như không uổng tình cảm đôi bên.”
Tịch Phong Hà lắc đầu. Ngày ấy nàng còn nhỏ, phủ các nàng lại không có nương nương tiến cung. Nàng chỉ biết Tiên Đế phân phát hậu cung, lại không biết người thay đổi sắc lệnh.
Tịch Phong Hà ngạc nhiên nhìn các nàng, cả hai đều vui vẻ mong đợi.
“Chẳng lẽ các ngươi…”
“Phong Hà, người mau sinh tiểu Hoàng Tử đi. Nói không chừng Hoàng Thượng vui vẻ phân phát Hậu cung, chúng thần sẽ được ra ngoài.” Tề Mẫn ngồi bên giựt dây.
Hứa Khánh Hoán châm ngòi thổi gió: “Đúng vậy. Ở trong cung chán lắm, nếu được xuất cung, thần muốn hành tẩu giang hồ!”
“Thôi thôi, với trình độ của ngươi vào giang hồ sống được mấy ngày?” Tề Mẫn khinh thường.
Hứa Khánh Hoán tức giận tranh luận với nàng ấy, lại biểu diễn mấy bài khinh công, ép Tề Mẫn lùi về sau tránh né. Ở đây còn thiếu Thân Mục Huyên, chờ nàng ấy trở lại, bầu không khí càng thêm náo nhiệt, mặc dù nàng ấy chẳng nói được mấy câu.
Nhìn các nàng đùa giỡn, Tịch Phong Hà mỉm cười, lòng thầm thỏa mãn.
Cuối cùng cũng sắp êm xuôi rồi. Cái hồi nhắc tới lệnh bài mà tim mình cứ đập bình bịch vậy đó