Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 50

Chương 50

Đồ ngu mới tin Cố Chung Việt là đoạn tụ

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

“Phong Hà! Muội có sao không?”

Nhìn thấy Tịch Phong Hà và Cố Chung Việt, Giang Tranh đợi nửa ngày trong thiên điện vội vọt tới.

“…” Sao hắn ta lại cảm giác Cố Chung Việt đang nhìn hắn ta với đôi mắt chết chóc nhỉ…

Giang Tranh ngẫm nghĩ, dạo gần đây hắn ta đâu gây họa, cũng đâu hẹn gặp Tịch Phong Hà. Chẳng lẽ hắn ta quan tâm Tịch Phong Hà cũng không được?

Giang Tranh nào biết bọn họ mới từ phủ Sơ Dương trở về. Tịch Phong Hà vội chặn tầm mắt Cố Chung Việt, đứng trước mặt Giang Tranh.

“Mui không sao. Ít nhiuìcó Thân McHuyên… Nghĩ tiĩThân Mc Huyên,trái tim TchPhong Hà thtìli.

Ch gii quyếtxong, nàng phiâkéo Ha KhánhíHoán và TMn đi thămánàng y, đónĬngưi v mi]đưc.

“Hà Nhi, vđin Phưng Nghi}trưc đi. Taìcó chuyn cnbàn vi Giang(Tranh.”

Thy TchIPhong Hà thtôthn, C ChungVit đ ngh.

TchùPhong Hà gtıđu, đ liâkhông gian chobn h.

Tch PhongľHà va đi,ísát khí trênĩngưi C ChungVit dn tan,nghiêm túc nhìnGiang Tranh. GiangTranh không cóìtâm tư trêuĩchc, vi dângchiếc túi đenlên.

“Hoàng Thưng, đâylà mc ngưHoài Tiêu thnht ch QucVương Nam Cc,°bên trên cóâkhc n trin.”ìGiang Tranh khomólưng, đ llnh bài khcíhoa văn concá bên trong.

CChung Vit cmmc ngư, qunhiên giacó chĐưngĩnho nh.

Th nàyĮcó tác dnggì?”

“Mc ngưĺlà tín vtòHoàng tht ĐưngÍgia, quyn lcngang hàng Thưng]phương bo kiếmĐi Hong. Cóénó chúng ta²đưc phép trmthưng dân, Vươngtôn quý tcphm ti.” GiangTranh nghiêm ging,“Xem ra ĐưngľCn không munîqun đ đīhn ta.”

Hnìta đưa thnày cho ĐiìHong, va bàyt mi quanh thân thiếtgia hai nưc,èva ngm nóicho C ChungVit hn tafgiao toàn quynx lý ĐưngĐào cho hn.âMun giết munchém đu doũC Chung Vitquyết đnh.

C ChungVit phái Giang]Hoài Tiêu dòhi ý ĐưngCn, mun thămdò thái đĪhn ta, thuntin tra xétưchuyn Đưng Đàoîb đui làïtht hay gi.íNhưng hin ti]xem ra… CàChung Vit nhìnmc ngư trongtay, ánh mtthay đi. Mtkhi đã vy…íđng trách hnkhông khách khí.

GiangTranh rùng mình,ìcm thy maymn vì khôngphi là điľth ca CìChung Vit.

“Tin đưcĐưng Cn không?”C Chung Vitõhi.

“Có th. ĐưngiCn chưa baogi la gtđưng mui. Hungchi hn taĮs không vìĮđ đ cùngàcha khác nươngļnhăm nhe đotquyn mà điùđu vi ĐiíHong.”

Giang TranhIgii thích. Tuyvic giao mcngư có hơifv vn, nhưngÍmà

Khthng nhócĩHoài Tiêu điu[tra… phát hinýĐưng Đào tng[xin Tiên Vươngýt hôn đưngmui.”

Nào ngĺb Đưng Cn}chn ngang, huynhĩđ tr mtĩthành thù

C ChungɨVit: “…

C,Chung Vit nghing Đưng Đàoļtham gia vɨám sát, nhưnghn nghĩ mãikhông ra lýdo. Hin tixem ra hnưta mun phá¸bĩnh, li dngíthân phn châmêngòi mi quanh Đi Hongưvà Nam Cc,ếkhiến hai nưc(xung đt chiếnútranh. Vi thclc ca NamCc, nếu ĐiíHong ra tay,chưa chc haibên đã cóĩđưng sng. Chngqua hn ta[không biết đưngЇhuynh Giang TcЇlà con dânĐi Hong, càngkhông biết GiangĩTranh có miquan h sâuxa vi Hoàngtht.

Hn ta tínhtoán đưng điįnưc bưc rttt, đáng tiếckhông rõ thếcc, cui cùng}tr thành vtthế mng gia°Đi Hong vàóNam Cc.

“Ngươi đcİbc thư thúÏti này đi.”ïC Chung Vitfđưa bc thưýĐi Lý Ttrình lên choýhn ta.

Giang Tranhcm ly, scămt tái mét.

“HoàngThưng… khp thiênh ch cósáu ngưi nm³gi lnh bàiHoa thn caЇsơn trang LưuĩHunh. Thn cam³đoan sáu ngưiļnày không h}kết thù viPhong Hà.”

Trongthư viết Cácch D HànhìCác không munódây vào ânoán Hoàng gia,ànhưng ngưi phíasau li cólnh bài Hoathn.

Lnh bài Hoathn là lnhùbài ti caoíca sơn trangïLưu Hunh trongchn giang h.Ngoi tr Hoàngtht, phi làIngưi có đaóv cao tronggii mi cóđưc lnh bài.Nhưng nhng ngưiđó vn đãđng đu giangh, đi vih tm lnhbài này không³có tính ngjdng cao. Vyrt cuc là(ai mang lnhõbài ti DHành Các, saiàbn chúng ámsát Tch PhongàHà?

Tuy D HànhɪCác tàn đc,ļnhưng ít nhiuîvn n mtsơn trang LưuHunh. Hung chiòCác ch DHành Các mangíơn ph thânɪGiang Tranh. Có¸lnh bài Hoathn, dù ámísát Hoàng Huõlà chuyn tàyÍđình, bn h:cũng cn rănglàm.

Giang Tranh ngmļli trong sáuõngưi có lnhľbài, hai lãocao th đãri khi giiìgiang h khôngĩmàng s đi,mt ngưi ЇBc Cương xaxôi, Giang HoàiTiêu cũng cómt tm. Ngoàira còn TchPhong Hà vàưC Chung Vit.

GiangTranh nhìn CChung Vit, thyìsc mt hntái mét.

Lnh bàiĩca Hà Nhi[biến mt khôngĭrõ

Chng lngưi n lytrm ca PhongĩHà?” Giang Tranhcng lưi. Nếuđúng như vy,ếthế lc caángưi n quáЇsâu. Chưa nóiti vic hnõta ly trmìđưc lnh bàiïca Tch PhongļHà, ch riêngvic hn taábiết Tch Phong]Hà có lnhļbài Hoa thnđã đ đángs.

Tch Phong Hàưkhông đ thnày vào mt,coi nó như²vt trang trí,chơi xong khóavào t g,ɩkhông bao giįly ra xem.

“HoàngíThưng, ngưi nghĩĩvic này cóliên quan tiúĐưng Đào không?”{Giang Tranh hi.

Thiíđim Đưng Đào)xut hin lúcTch Phong Hàágp nn quámc trùng hp,khó tránh khikhiến ngưi khácnghi ng.

C ChungíVit nhm mtócam chu.

Chc Đưng³Đào vn (kinh đô… Ngưicó mun sơntrang Lưu Hunhhp tác viCm Quân khôngî?”

Không cn,ôtrm biết hnàta đâu.Trm thy dogn đây hnta an phn,không nhiu lontrt t trían, còn tưnghn ta khôngcó tính uyhiếp, vy nênôkhông đng tihn ta.”

Aiïdè… C ChungVit sm mt.{Nếu hn taIcó gan đngvào nghch lân,đng trách hnìvô tình.

“Ngươi về trước đi. Bảo bao giờ Giang Hoài Tiêu giải quyết xong, trẫm sẽ lật lại bản án Thừa Tướng Thượng Quan.”

Cho dù hắn lật lọng, Giang Tranh vẫn còn Tịch Phong Hà.

“Phong Hà, chúng thần không thích Hoàng Thượng, cũng không cần sủng ái. Người không phải gạt chúng thần. Hơn nữa biết Hoàng Thượng yêu người, chúng thần thật lòng vui thay.”

Giang Tranh rùng mình, không ngờ Cố Chung Việt đã biết ngoại tổ phụ Giang Hoài Tiêu là ai… Nhưng Cố Chung Việt là Hoàng Thượng, điều tra ai đó dễ như trở bàn tay, nhìn tình hình hiện tại có vẻ hắn cũng không định làm gì Giang Hoài Tiêu.

Giang Tranh thở phào nhẹ nhõm, cáo từ Cố Chung Việt, quay về sơn trang Lưu Huỳnh.

Cho dù hắn lật lọng, Giang Tranh vẫn còn Tịch Phong Hà.

“…”

“Người không biết ạ?” Tề Mẫn ngạc nhiên, “Lúc phân phát Hậu cung, Tiên Đế từng hạ lệnh chỉ cần phi tử bị phế nguyện ý, người đó có thể tái giá.”

Hứa Khánh Hoán châm ngòi thổi gió: “Đúng vậy. Ở trong cung chán lắm, nếu được xuất cung, thần muốn hành tẩu giang hồ!”

Giang Tranh thở phào nhẹ nhõm, cáo từ Cố Chung Việt, quay về sơn trang Lưu Huỳnh.

Ban đầu hai người an ủi Tịch Phong Hà, biết nàng bình an vô sự, đột nhiên sầm mặt.

“Lan Sùng, báo cho Tướng Quân Sơ Dương có thể động thủ được rồi.” Cố Chung Việt nắm chặt mộc ngư, “Lúc tới Tịch phủ không cần dọa nhạc phụ nhạc mẫu.”

Tịch Phong Hà ngạc nhiên nhìn các nàng, cả hai đều vui vẻ mong đợi.

. . .

Giang Tranh rùng mình, không ngờ Cố Chung Việt đã biết ngoại tổ phụ Giang Hoài Tiêu là ai… Nhưng Cố Chung Việt là Hoàng Thượng, điều tra ai đó dễ như trở bàn tay, nhìn tình hình hiện tại có vẻ hắn cũng không định làm gì Giang Hoài Tiêu.

Thời điểm Sơ Dương dẫn Cấm Quân tới phố Trường Minh bao vây Tịch phủ, Tịch Phong Hà đang ở trong điện Phượng Nghi, bị Tề Mẫn và Hứa Khánh Hoán “thẩm vấn”.

Ban đầu hai người an ủi Tịch Phong Hà, biết nàng bình an vô sự, đột nhiên sầm mặt.

Tề Mẫn bình thản, “Người nói sớm cho chúng thần Hoàng Thượng không phải đoạn tụ có phải tốt rồi không? Mệt chúng thần nghĩ nếu có ngày nào đó được xuất cung, nhất định phải giới thiệu ca ca chúng thần cho người. Ca ca nhà thần anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, đương nhiên tốt hơn Hoàng Thượng đoạn tụ rồi. Nhưng hiện tại người và Hoàng Thượng thật lòng yêu nhau, tẩu tử thần chấm trúng không cánh mà bay, hừ!”

Tề Mẫn cười nhạo: “Hoàng Hậu nương nương muốn nói gì với chúng thần không?”

“Lan Sùng, báo cho Tướng Quân Sơ Dương có thể động thủ được rồi.” Cố Chung Việt nắm chặt mộc ngư, “Lúc tới Tịch phủ không cần dọa nhạc phụ nhạc mẫu.”

“…”

Tịch Phong Hà cúi đầu, thấp thỏm không yên. Chỉ mong đám Tề Mẫn không ghét bỏ nàng.

Nhớ tới ngày hôm qua hoảng sợ nhào vào lòng Cố Chung Việt, dáng vẻ thân thiết của hai người lọt vào mắt Tề Mẫn. Cố Chung Việt đau lòng muốn chết, nhìn thế nào cũng thấy không giống giả vờ. Đồ ngu mới tin Cố Chung Việt là đoạn tụ.

“Ta…” Tịch Phong Hà ấp úng, không biết nên giải thích như thế nào.

Thời điểm Sơ Dương dẫn Cấm Quân tới phố Trường Minh bao vây Tịch phủ, Tịch Phong Hà đang ở trong điện Phượng Nghi, bị Tề Mẫn và Hứa Khánh Hoán “thẩm vấn”.

Ban đầu nàng cảm thấy suy nghĩ của đám Tề Mẫn khá hay, nàng mượn cớ cùng các nàng cười nhạo Cố Chung Việt, mãi vẫn chưa tìm được cơ hội giải thích.

Nhìn các nàng đùa giỡn, Tịch Phong Hà mỉm cười, lòng thầm thỏa mãn.

Hiện tại bại lộ.

Tịch Phong Hà cúi đầu, thấp thỏm không yên. Chỉ mong đám Tề Mẫn không ghét bỏ nàng.

Tề Mẫn cười nhạo: “Hoàng Hậu nương nương muốn nói gì với chúng thần không?”

“Hừ!” Tề Mẫn hếch cằm, “Hoàng Hậu nương nương cao quý quá, đến cả chuyện này cũng phải lừa bằng hữu.”

“Ta không… Hả?” Tịch Phong Hà ngẩng đầu, khó hiểu nhìn nàng ấy.

“Ta…” Tịch Phong Hà ấp úng, không biết nên giải thích như thế nào.

Hứa Khánh Hoán cũng mỉm cười, ôm chầm bả vai Tịch Phong Hà.

Tề Mẫn phì cười.

Nhớ tới ngày hôm qua hoảng sợ nhào vào lòng Cố Chung Việt, dáng vẻ thân thiết của hai người lọt vào mắt Tề Mẫn. Cố Chung Việt đau lòng muốn chết, nhìn thế nào cũng thấy không giống giả vờ. Đồ ngu mới tin Cố Chung Việt là đoạn tụ.

Hứa Khánh Hoán cũng mỉm cười, ôm chầm bả vai Tịch Phong Hà.

“Phong Hà, chúng thần không thích Hoàng Thượng, cũng không cần sủng ái. Người không phải gạt chúng thần. Hơn nữa biết Hoàng Thượng yêu người, chúng thần thật lòng vui thay.”

Tề Mẫn bình thản, “Người nói sớm cho chúng thần Hoàng Thượng không phải đoạn tụ có phải tốt rồi không? Mệt chúng thần nghĩ nếu có ngày nào đó được xuất cung, nhất định phải giới thiệu ca ca chúng thần cho người. Ca ca nhà thần anh tuấn tiêu sái, ngọc thụ lâm phong, đương nhiên tốt hơn Hoàng Thượng đoạn tụ rồi. Nhưng hiện tại người và Hoàng Thượng thật lòng yêu nhau, tẩu tử thần chấm trúng không cánh mà bay, hừ!”

Hiện tại bại lộ.

Tịch Phong Hà thấy nàng ấy thở dài, phì cười, “Nói vậy không đúng. Ta và ngươi là phi tử Hoàng Thượng, dù tương lai bị đuổi ra ngoài cũng chỉ có thể lên chùa tu hành, nào dám tái giá?”

Tịch Phong Hà thấy nàng ấy thở dài, phì cười, “Nói vậy không đúng. Ta và ngươi là phi tử Hoàng Thượng, dù tương lai bị đuổi ra ngoài cũng chỉ có thể lên chùa tu hành, nào dám tái giá?”

“Chẳng lẽ các ngươi…”

Hứa Khánh Hoán tức giận tranh luận với nàng ấy, lại biểu diễn mấy bài khinh công, ép Tề Mẫn lùi về sau tránh né. Ở đây còn thiếu Thân Mục Huyên, chờ nàng ấy trở lại, bầu không khí càng thêm náo nhiệt, mặc dù nàng ấy chẳng nói được mấy câu.

“Người không biết ạ?” Tề Mẫn ngạc nhiên, “Lúc phân phát Hậu cung, Tiên Đế từng hạ lệnh chỉ cần phi tử bị phế nguyện ý, người đó có thể tái giá.”

“Phong Hà, người mau sinh tiểu Hoàng Tử đi. Nói không chừng Hoàng Thượng vui vẻ phân phát Hậu cung, chúng thần sẽ được ra ngoài.” Tề Mẫn ngồi bên giựt dây.

Tịch Phong Hà lắc đầu. Ngày ấy nàng còn nhỏ, phủ các nàng lại không có nương nương tiến cung. Nàng chỉ biết Tiên Đế phân phát hậu cung, lại không biết người thay đổi sắc lệnh.

“Tiên Đế thật nhân hậu.” Hứa Khánh Hoán giải thích, “Cô cô bên họ hàng xa của thần là phi tử của Tiên Đế, đáng tiếc không được sủng ái. Cô cô đã hẹn ước với người ta, ai dè phụ thân tham lam quyền thế, ép cô cô vào cung, đôi tình nhân trẻ buộc phải chia lìa. Cũng may sau này xuất cung, vị hôn phu không ghét bỏ người, còn mặc kệ bàn tán xung quanh, đón người về phủ. Hiện tại hai người sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, coi như không uổng tình cảm đôi bên.”

“Tiên Đế thật nhân hậu.” Hứa Khánh Hoán giải thích, “Cô cô bên họ hàng xa của thần là phi tử của Tiên Đế, đáng tiếc không được sủng ái. Cô cô đã hẹn ước với người ta, ai dè phụ thân tham lam quyền thế, ép cô cô vào cung, đôi tình nhân trẻ buộc phải chia lìa. Cũng may sau này xuất cung, vị hôn phu không ghét bỏ người, còn mặc kệ bàn tán xung quanh, đón người về phủ. Hiện tại hai người sống cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, coi như không uổng tình cảm đôi bên.”

Tịch Phong Hà lắc đầu. Ngày ấy nàng còn nhỏ, phủ các nàng lại không có nương nương tiến cung. Nàng chỉ biết Tiên Đế phân phát hậu cung, lại không biết người thay đổi sắc lệnh.

Tịch Phong Hà ngạc nhiên nhìn các nàng, cả hai đều vui vẻ mong đợi.

“Chẳng lẽ các ngươi…”

“Phong Hà, người mau sinh tiểu Hoàng Tử đi. Nói không chừng Hoàng Thượng vui vẻ phân phát Hậu cung, chúng thần sẽ được ra ngoài.” Tề Mẫn ngồi bên giựt dây.

Hứa Khánh Hoán châm ngòi thổi gió: “Đúng vậy. Ở trong cung chán lắm, nếu được xuất cung, thần muốn hành tẩu giang hồ!”

“Thôi thôi, với trình độ của ngươi vào giang hồ sống được mấy ngày?” Tề Mẫn khinh thường.

Hứa Khánh Hoán tức giận tranh luận với nàng ấy, lại biểu diễn mấy bài khinh công, ép Tề Mẫn lùi về sau tránh né. Ở đây còn thiếu Thân Mục Huyên, chờ nàng ấy trở lại, bầu không khí càng thêm náo nhiệt, mặc dù nàng ấy chẳng nói được mấy câu.

Nhìn các nàng đùa giỡn, Tịch Phong Hà mỉm cười, lòng thầm thỏa mãn.

5 4 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

1 Bình luận
Inline Feedbacks
View all comments
Hòa cute
Hòa cute
3 Năm Cách đây

Cuối cùng cũng sắp êm xuôi rồi. Cái hồi nhắc tới lệnh bài mà tim mình cứ đập bình bịch vậy đó

1
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!