Chương 52
Thiếu chủ, kiếp sau hẹn gặp lại
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Thẩm vấn Đường Đào không mất nhiều công sức. Thuộc hạ Sơ Dương vừa đưa thư thú tội tới trước mặt hắn ta, hắn ta đã viết rõ ràng rành mạch.
“Vì sao ngươi ám sát Hoàng Hậu? Ngươi và muội ấy không thù không oán.”
“Ta không định giết nàng ta. Chẳng qua ta muốn giết trọng thần, vừa hay chọn trúng nàng ta mà thôi.” Đường Đào quỳ gối trước mặt Sơ Dương, giống hệt công tử thế gia cà lơ phất phơ bị trưởng bối giáo huấn.
“Ngươi có biết làm vậy sẽ khiến Nam Cốc rơi vào chiến tranh không?” Cũng may Cố Chung Việt không tới. Nếu hắn thấy Đường Đào như này, e là sẽ xử trảm ngay lập tức. Sơ Dương cố nén xúc động muốn đấm một phát vào mặt hắn ta, tiếp tục hỏi.
“Hừ…” Đường Đào cười nhạo, “Đối với ta, Nam Cốc không đáng nhắc tới.”
Sơ Dương từ trên cao nhìn xuống, trong mắt tràn ngập khinh thường.
“Tốt xấu gì cũng là cố hương của ngươi, thế mà ngươi lại nói không đáng nhắc tới?”
“Các ngươi ngồi đây thẩm vấn ta mà không xuất binh, chẳng phải chứng minh các ngươi không định khai chiến với Nam Cốc sao?”
“…”
Đường Đào nhìn thấuậtâm tư bọnùhọ, nở nụícười đắc ý.
“Cóângười nói ngươiìbị trục xuấtệkhỏi Nam Cốc.ẵChúng ta cóálý do nghiἲngờ ngươi mượnổcơ hội khơiímào chiến sựếhai nước.”
“Chẳng°phải vẫn bịḻcác ngươi lậtıtẩy đó thôi?”ê
Đường Đào lạiἱcười. Sơ Dươngícảm giác tínhạnhẫn nại bịõmài mòn hết.
“Chúngầta đã liênịhệ với caăca ngươi.”
ĐườngàĐào như bị:rót một chậuệnước lạnh. Hắnìta thu hồiồnụ cười, cúiḷđầu không nóiĪgì. Nhà laoἰyên ắng, tốiįqua trời mưa,ĩSơ Dương thấpýthoáng nghe thấyḻtiếng nước “tíḻtách” đâu đây.
“Baoἶgiờ các ngươijáp giải taἲvề Nam Cốc?”i
Cảm thấy hômìnay không hỏi¸được gì, SơḷDương đang địnhàrời đi, độtênhiên lại ngheứĐường Đào hỏiâchuyện. Hắn taínói rất bìnhἶthản, nhưng cóơthể nghe raἳchút háo hứcýchờ mong. Cănfcứ hiệp ướcìgiữa Đại Hoằngữvà Nam Cốc,Їphàm là phạmįtội xuyên quốcḻgia, hai bênἵcó quyền tựíxử lý. Nhưngẵnếu liên lụyỉtới Hoàng giaľhoặc quyền thần,ítrọng phạm phảiđđược áp giảiévề nước, songìphương cùng nhauáthẩm vấn.
Phần lớnéán kiện đánh}nhau lặt vặtềgiữa biên giớiớhai nước đềuẵđược nha mônĩđịa phương xửḻlý, nhốt trongảnhà lao vàiứngày coi nhươcảnh tỉnh. ĐườngĩĐào là HoàngįTử Nam Cốc,ốphạm vào tộiĺlớn như vậy,Ísứ thần NamơCốc phải tớiĩđây đón hắníta về, hai:nước cùng nhauỉthẩm tra địnhỡtội.
Chẳng qua… SơẫDương mỉm cười,ơánh mắt xenúlẫn thương hại.
“KhôngĪcần phiền phức.ẹQuốc Vương NamἴCốc đã giaoἰmộc ngư choἷHoàng Thượng. ĐạiḷHoằng toàn quyềnừxử lý ánốcủa ngươi.”
MộcĬngư?!!
Đường Đào hoảngĩhốt, nào còn(dáng vẻ bìnhíchân như vạiừvừa rồi.
“Không thểễnào! Sao huynhảấy có thểịgiao mộc ngưệcho ngươi. Huynhéấy biết rõỷmộc ngư cóãnghĩa gì! Khôngìthể nào!” ĐườngễĐào ôm đầu,ểsắc mặt táiɪmét.
“Ta không tin!ũTa muốn gặpứhuynh ấy, taợmuốn gặp ĐườngïCẩn! Ta muốnḻgặp huynh ấy!”Ĭ
Đường Đào nhàoủlên, Sơ Dươngỉnghiêng người tránh¹thoát. Hai thịἳvệ chạy tớiÎáp chế hắnỉta.
“Giải xuống.” SơơDương ra lệnh.
Choểtới khi vào‹nhà lao, ĐườngἳĐào vẫn cònếnáo loạn đòiľgặp Đường Cẩn.
NhìnóĐường Đào phản[ứng khác lạ,ờSơ Dương nghiingờ suy đoánịcủa hắn taặvà Cố Chung²Việt. Chẳng lẽýĐường Đào địnhḹchâm ngòi lyựgián? Nghĩ tới[dáng vẻ vừaẽrồi của ĐườngİĐào, Sơ Dươngợdần có suyótính khác.
. .ļ.
Mạnh Thu gian{nan dựa lưngưvào tường, ngồiĬthụp xuống đất.ἷMiệng vết thươngẩở đùi rỉễmáu, vết roiạtrên lưng đauùrát, hai tayýđẫm máu tươi,ígần như mấtíđi tri giác.}Mạnh Thu khôngêrảnh quan tâmịvết thương trênļngười mình, hiệnâtại ả taỉcòn đang lo:lắng Đường Đào.ễCũng không biếtặMạnh Đông chếtĪnhát có khaifThiếu chủ rafhay không.
Thời điểmằĐường Đào bịítrục xuất, hắnỉnhận nuôi MạnhạThu và MạnhễĐông sắp chết(đói ngoài lềɪđường. Đất nướcịđại loạn, dânĪchúng đói ăn:đói mặc. NamíCốc đang bậnũtranh quyền đoạtèngôi, không rảnhõquan tâm chốn¸thâm sơn cùngđcốc. Thấy nhữngòthứ có thểắăn dần cạnĭsạch, người dânóđói kém, chimĮmuông không có,ỹđành phải ănıvỏ cây. Cóẩngười không chịuơnổi còn phảiũcạp đất màЇăn. Mặc dùİthế, xác ngườiĩvẫn ngả nhưủrạ, cũng mayẳthôn dân vẫnỉcòn lương tri,ịkhông nỡ xuốngἷtay với đồng‹loại.
Lúc Đường Đàoờtới, Mạnh Thuẵvà Mạnh Đôngệđang tranh giànhũnhau một nắmïcỏ dại. TuyíMạnh Thu làἴnữ tử, nhưngĨthân thủ nhanhằnhẹn, cho dù(đói bụng mấyìngày, ả vẫnìdễ dàng đạpḹbay Mạnh Đông.ìNgay lúc ảớnhét cỏ dạiẹvào mồm, ĐườngấĐào đi tới:trước mặt ảủta, đưa choàả ta miếngìbánh mỳ cứngằngắc.
“Đừng ăn, nóằcó độc. Ănýcái này đi.”ồ
Đường Đào làỹngười duy nhấtìkhông sợ khiİnhìn thẳng mặtíả ta. MạnhịThu cảnh giác¹đánh giá hắnứta, đoạt bánhúmỳ trong tayἶĐường Đào, haiỳba miếng đãfnuốt sạch vàoɨbụng. Mạnh Đôngįchạy tới, vuiỏvẻ bám chặtļĐường Đào. ĐườngἶĐào mỉm cười,³lấy trong túiĩmột chiếc bánhìmỳ khác.
“Về sauộcác ngươi theoìta sẽ cóĩcơm ăn.”
Banḽđầu Mạnh ThuĩMạnh Đông khôngãcó tên, cũngạkhông có quanỵhệ huyết thống,ầĐường Đào đặtỉtên cho bọnìhọ.
Ả đã khôngḷnhớ tên củaἰmình là gì,ậchỉ nhớ từịkhi theo ĐườngìĐào, ả làmİrất nhiều chuyệnủcho hắn ta.¹Từng giết ngườiívì hắn ta,Įcũng từng vìắhắn ta lâmỉvào chốn hiểmịnguy.
Ngắn ngủi baĭnăm, ả taİđã biến thànhỗngười khác. Ả)trở nên lạnhảlùng vô tình,{giết người nhưởma, ngoan ngoãnừchấp hành mệnhấlệnh của ĐườngỷĐào. Mạnh Đôngἱlại vẫn như¹trước, không ănẳthì nằm, nhátỉnhư chuột chết.ìLần đầu tiênégiết người, gãìbật khóc trướcḹmặt Mạnh Thu.
Gãĩnói, Mạnh Thu,ạchúng mình trốnễđi, cùng về¹thôn thôi.
Mạnh Thuỉlạnh lùng nhìnÏgã, ngươi cònìcó nhà sao?
MạnhớĐông không đáp.ỹTừ đó trởiđi gã khôngábao giờ nhắcđtới chuyện bỏịtrốn nữa.
Bọn họÏđi theo ĐườngắĐào, có ănâcó mặc. Ngoạiỉtrừ những khiếchấp hành nhiệmờvụ, Đường Đàoỏluôn mỉm cườiòvới bọn họ.
Bởi{vì nụ cườiɪcủa hắn ta,ἷMạnh Thu khôngứnỡ rời đi.
Sau này bọn họ biết Đường Đào là Hoàng Tử bị trục xuất khỏi Nam Cốc, cũng biết hắn ta vì một nữ tử mà trở mặt thành thù với ca ca.
“Ca ca hắn ta đã giao quyền sinh sát cho Đại Hoằng. Ngày mai định tội, qua thu xử trảm.”
Mạnh Thu nhắm mắt, mỉm cười rời đi. Vết phỏng tựa lá phong đỏ rực nhiễm đỏ trái tim cô đơn.
Ả vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó Đường Đào nổi điên. Lần đầu tiên hắn ta quát tháo ả.
Nữ tử đó là Vương Hậu Nam Cốc.
Thiếu chủ, kiếp sau hẹn gặp lại.
“Thuộc hạ nguyện giết hắn ta để Thiếu chủ có thể ở bên Vương Hậu.” Mạnh Thu nói với Đường Đào. Ả tự biết mình không xứng với Đường Đào, nhưng ả mong Đường Đào một đời vui vẻ.
Hắn mặc kệ Đường Cẩn nghĩ gì. Đường Đào dám xuống tay với Hà Nhi, hắn tuyệt không buông tha.
Nếu không thể tiến tới, vậy chết đi cũng tốt. Ít nhất có thể lưu lại chút ký ức trong trái tim người kia.
Ả vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó Đường Đào nổi điên. Lần đầu tiên hắn ta quát tháo ả.
Theo Đường Đào tới kinh đô, thấy Đường Đào vui vẻ mở cửa hàng may, Mạnh Thu thật lòng vui mừng. Đường Đào không muốn giết người, an phận sống cuộc sống bình thường, âu cũng là chuyện tốt. Ả biết tay nghề Đường Đào tốt hơn vô số nử tử khác. Lúc vui vẻ hắn ta còn thêu hà bao cho ả, ả luôn để trong ngực, không bao giờ rời xa.
Tịch Phong Hà cảm thấy gần đây não bộ có hơi quá tải, vốn đang mải nghĩ Đường Đào, thế mà càng nghĩ càng mơ hồ. Xuân dài thu ngắn, lại đang nằm trong chăn. Giải quyết xong việc này, chờ Thân Mục Huyên trở về, nàng sẽ kéo nàng ấy đi thưởng cúc. Tịch Phong Hà cũng không rõ bản thân đang nghĩ cái gì, một lúc sau đã gật gà gật gù trong lòng Cố Chung Việt.
“Tuyệt đối không được động vào huynh ấy!”
Cố Chung Việt nghĩ giống Tịch Phong Hà, không hiểu Đường Cẩn có ý gì. Rõ ràng mặc kệ sống chết của Đường Đào, lại còn muốn mang thi thể hắn ta về Nam Cốc an táng. Chẳng qua… Cố Chung Việt nhìn Tịch Phong Hà đang ngơ ngác, kéo nàng vào lòng.
Mạnh Thu mê mang, tại sao? Chẳng phải giết hắn ta, ngài sẽ lên làm Quốc Vương, hạnh phúc với người mình yêu sao?
. . .
“Chàng định xử lý Đường Đào như thế nào?” Tịch Phong Hà nhìn Cố Chung Việt.
Thấy Đường Đào thất thần nhìn mộc ngư, Mạnh Thu im lặng không nói.
Nhìn Hoàng Hậu của mình càng lúc càng tham ngủ, Cố Chung Việt nở nụ cười bất đắc dĩ. Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, đặt nàng xuống giường.
Ả từng trộm ngắm tấm mộc ngư kia, bên trên khắc chữ “Cẩn” nho nhỏ. Ả nghe nói Quân Vương Nam Cốc, ca ca Đường Đào tên Đường Cẩn.
Đường Đào không nghe, trong mắt hắn ta chỉ có được ăn cả ngã về không.
Mạnh Thu cảm giác mình phát hiện bí mật tày trời. Khoảng thời gian đó ả ăn không ngon ngủ không yên, nhắm mắt lại nghĩ tới tấm mộc ngư.
Nàng đã biết Mạnh Thu giả làm Vân Dao, e rằng Vân Dao chân chính và Vân Chi đã sớm chết trong tay ả. Hai sinh mệnh cứ vậy mất đi ở tuổi đẹp nhất đời người, mà kẻ khởi xướng cũng đã đền mạng.
Mạnh Đông vẫn như trước kia, hết ăn thì ngủ, nhận nhiệm vụ thì ra ngoài giết người, căn bản không rảnh quan tâm ả.
Mạnh Thu cảm giác mình phát hiện bí mật tày trời. Khoảng thời gian đó ả ăn không ngon ngủ không yên, nhắm mắt lại nghĩ tới tấm mộc ngư.
Theo Đường Đào tới kinh đô, thấy Đường Đào vui vẻ mở cửa hàng may, Mạnh Thu thật lòng vui mừng. Đường Đào không muốn giết người, an phận sống cuộc sống bình thường, âu cũng là chuyện tốt. Ả biết tay nghề Đường Đào tốt hơn vô số nử tử khác. Lúc vui vẻ hắn ta còn thêu hà bao cho ả, ả luôn để trong ngực, không bao giờ rời xa.
Thấy Đường Đào thất thần nhìn mộc ngư, Mạnh Thu im lặng không nói.
Nhưng ả nghĩ nhầm rồi. Đường Đào không hề muốn yên ổn, hắn ta mưu đồ một trận ám sát khác. Hắn ta quyến rũ Tịch Ngôn Vân, lời ngon tiếng ngọt với nàng ta, lại lệnh bọn họ tra xét đường đi nước bước của Hoàng Đế Đại Hoằng, bảo bọn họ mang lệnh bài Hoa thần tới Dạ Hành Các.
Tịch Phong Hà nghe tin Mạnh Thu tự sát, lòng thầm thở dài.
Mạnh Thu muốn ngăn cản hắn ta. Ở Nam Cốc bọn họ giết nhiều người mà không bị truy cứu trách nhiệm, Mạnh Thu loáng thoáng đoán được tại sao, nhưng lần này thì khác. Đây là Đại Hoằng, không phải Nam Cốc, không ai che chở hắn ta.
“Ừ. Ban thưởng rượu độc.”
Đường Đào không nghe, trong mắt hắn ta chỉ có được ăn cả ngã về không.
Sau này bọn họ biết Đường Đào là Hoàng Tử bị trục xuất khỏi Nam Cốc, cũng biết hắn ta vì một nữ tử mà trở mặt thành thù với ca ca.
Mạnh Thu lại im lặng. Ả yêu hắn ta, nếu có thể chết vì Đường Đào, ả ta cảm thấy đáng giá. Nhưng ả cũng thương hắn ta, ả biết Đường Đào giống ả, yêu người không nên yêu.
Nếu không thể tiến tới, vậy chết đi cũng tốt. Ít nhất có thể lưu lại chút ký ức trong trái tim người kia.
“Quốc Vương Nam Cốc tàn nhẫn thật. Dù sao cũng là đệ đệ ruột, hắn ta nỡ lòng nào buông tay mặc kệ.”
Mạnh Thu lại im lặng. Ả yêu hắn ta, nếu có thể chết vì Đường Đào, ả ta cảm thấy đáng giá. Nhưng ả cũng thương hắn ta, ả biết Đường Đào giống ả, yêu người không nên yêu.
Đau đớn ập tới, Mạnh Thu khó thở. Nếu ngày mai lại tiếp tục tra tấn như hôm nay, ả sợ mình không chịu nổi. Một khi đã vậy, Mạnh Thu lấy hà bao trong ngực, trên hà bao thêu hoạ tiết lá phong đỏ rực. Ả rút chủy thủ bên trong, đó chính là kế sách cuối cùng ả chuẩn bị cho mình.
Nhưng ả nghĩ nhầm rồi. Đường Đào không hề muốn yên ổn, hắn ta mưu đồ một trận ám sát khác. Hắn ta quyến rũ Tịch Ngôn Vân, lời ngon tiếng ngọt với nàng ta, lại lệnh bọn họ tra xét đường đi nước bước của Hoàng Đế Đại Hoằng, bảo bọn họ mang lệnh bài Hoa thần tới Dạ Hành Các.
Mạnh Thu cầm lưỡi dao, nhẹ rạch một đường lên cổ. Máu tươi chảy ồng ộc, thấm đẫm manh chiếu rách.
Mạnh Thu mê mang, tại sao? Chẳng phải giết hắn ta, ngài sẽ lên làm Quốc Vương, hạnh phúc với người mình yêu sao?
Mạnh Thu bị trừng phạt, đúng người đúng tội, chẳng qua…
Thiếu chủ, kiếp sau hẹn gặp lại.
“Không. Hắn ta sẽ đích thân tới, hắn ta yêu cầu bên ta giữ lại thi thể hoàn chỉnh. Để tạ ơn, hắn ta giao mộc ngư cho Đại Hoằng.”
Mạnh Thu nhắm mắt, mỉm cười rời đi. Vết phỏng tựa lá phong đỏ rực nhiễm đỏ trái tim cô đơn.
Đau đớn ập tới, Mạnh Thu khó thở. Nếu ngày mai lại tiếp tục tra tấn như hôm nay, ả sợ mình không chịu nổi. Một khi đã vậy, Mạnh Thu lấy hà bao trong ngực, trên hà bao thêu hoạ tiết lá phong đỏ rực. Ả rút chủy thủ bên trong, đó chính là kế sách cuối cùng ả chuẩn bị cho mình.
. . .
Tịch Phong Hà nghe tin Mạnh Thu tự sát, lòng thầm thở dài.
Nàng đã biết Mạnh Thu giả làm Vân Dao, e rằng Vân Dao chân chính và Vân Chi đã sớm chết trong tay ả. Hai sinh mệnh cứ vậy mất đi ở tuổi đẹp nhất đời người, mà kẻ khởi xướng cũng đã đền mạng.
Mạnh Thu bị trừng phạt, đúng người đúng tội, chẳng qua…
Thôi thôi, không nên thương hại loại người đó. Tịch Phong Hà không muốn nghĩ tới ả ta nữa.
Nữ tử đó là Vương Hậu Nam Cốc.
Mạnh Thu muốn ngăn cản hắn ta. Ở Nam Cốc bọn họ giết nhiều người mà không bị truy cứu trách nhiệm, Mạnh Thu loáng thoáng đoán được tại sao, nhưng lần này thì khác. Đây là Đại Hoằng, không phải Nam Cốc, không ai che chở hắn ta.
“Chàng định xử lý Đường Đào như thế nào?” Tịch Phong Hà nhìn Cố Chung Việt.
Mạnh Thu cầm lưỡi dao, nhẹ rạch một đường lên cổ. Máu tươi chảy ồng ộc, thấm đẫm manh chiếu rách.
“Theo luật, nếu hắn ta là người Đại Hoằng, người nhà hắn ta cũng trốn không thoát.” Cố Chung Việt dừng lại, quả nhiên thấy Tịch Phong Hà nhíu mày.
“Ca ca hắn ta đã giao quyền sinh sát cho Đại Hoằng. Ngày mai định tội, qua thu xử trảm.”
“Quốc Vương Nam Cốc tàn nhẫn thật. Dù sao cũng là đệ đệ ruột, hắn ta nỡ lòng nào buông tay mặc kệ.”
“Theo luật, nếu hắn ta là người Đại Hoằng, người nhà hắn ta cũng trốn không thoát.” Cố Chung Việt dừng lại, quả nhiên thấy Tịch Phong Hà nhíu mày.
“Không. Hắn ta sẽ đích thân tới, hắn ta yêu cầu bên ta giữ lại thi thể hoàn chỉnh. Để tạ ơn, hắn ta giao mộc ngư cho Đại Hoằng.”
“Thế thì… không xử trảm được sao?”
“Ừ. Ban thưởng rượu độc.”
Cố Chung Việt nghĩ giống Tịch Phong Hà, không hiểu Đường Cẩn có ý gì. Rõ ràng mặc kệ sống chết của Đường Đào, lại còn muốn mang thi thể hắn ta về Nam Cốc an táng. Chẳng qua… Cố Chung Việt nhìn Tịch Phong Hà đang ngơ ngác, kéo nàng vào lòng.
Hắn mặc kệ Đường Cẩn nghĩ gì. Đường Đào dám xuống tay với Hà Nhi, hắn tuyệt không buông tha.
Tịch Phong Hà cảm thấy gần đây não bộ có hơi quá tải, vốn đang mải nghĩ Đường Đào, thế mà càng nghĩ càng mơ hồ. Xuân dài thu ngắn, lại đang nằm trong chăn. Giải quyết xong việc này, chờ Thân Mục Huyên trở về, nàng sẽ kéo nàng ấy đi thưởng cúc. Tịch Phong Hà cũng không rõ bản thân đang nghĩ cái gì, một lúc sau đã gật gà gật gù trong lòng Cố Chung Việt.
Nhìn Hoàng Hậu của mình càng lúc càng tham ngủ, Cố Chung Việt nở nụ cười bất đắc dĩ. Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, đặt nàng xuống giường.