Hoàng Thượng phế Hậu chưa – Chương 52

Chương 52

Thiếu chủ, kiếp sau hẹn gặp lại

Edit: Quanh

Beta: Nhược Vy

***

Thẩm vấn Đường Đào không mất nhiều công sức. Thuộc hạ Sơ Dương vừa đưa thư thú tội tới trước mặt hắn ta, hắn ta đã viết rõ ràng rành mạch.

“Vì sao ngươi ám sát Hoàng Hậu? Ngươi và muội ấy không thù không oán.”

“Ta không định giết nàng ta. Chẳng qua ta muốn giết trọng thần, vừa hay chọn trúng nàng ta mà thôi.” Đường Đào quỳ gối trước mặt Sơ Dương, giống hệt công tử thế gia cà lơ phất phơ bị trưởng bối giáo huấn.

“Ngươi có biết làm vậy sẽ khiến Nam Cốc rơi vào chiến tranh không?” Cũng may Cố Chung Việt không tới. Nếu hắn thấy Đường Đào như này, e là sẽ xử trảm ngay lập tức. Sơ Dương cố nén xúc động muốn đấm một phát vào mặt hắn ta, tiếp tục hỏi.

“Hừ…” Đường Đào cười nhạo, “Đối với ta, Nam Cốc không đáng nhắc tới.”

Sơ Dương từ trên cao nhìn xuống, trong mắt tràn ngập khinh thường.

“Tốt xấu gì cũng là cố hương của ngươi, thế mà ngươi lại nói không đáng nhắc tới?”

“Các ngươi ngồi đây thẩm vấn ta mà không xuất binh, chẳng phải chứng minh các ngươi không định khai chiến với Nam Cốc sao?”

“…

Đưng Đào nhìn thutâm tư bnùh, n nícưi đc ý.

“Cóângưi nói ngươiìb trc xutkhi Nam Cc.Chúng ta cóálý do nghing ngươi mưncơ hi khơiímào chiến sếhai nưc.”

Chng°phi vn bcác ngươi ltıty đó thôi?”ê

Đưng Đào licưi. Sơ Dươngícm giác tínhnhn ni bõmài mòn hết.

Chúngta đã liênh vi caăca ngươi.”

ĐưngàĐào như b:rót mt chunưc lnh. Hnìta thu hin cưi, cúiđu không nóiĪgì. Nhà laoyên ng, tiįqua tri mưa,ĩSơ Dương thpýthoáng nghe thytiếng nưc “títách đâu đây.

“Baogi các ngươijáp gii tav Nam Cc?”i

Cm thy hômìnay không hi¸đưc gì, SơDương đang đnhàri đi, đtênhiên li ngheĐưng Đào hiâchuyn. Hn taínói rt bìnhthn, nhưng cóơth nghe rachút háo hcých mong. Cănfc hip ưcìgia Đi Hongvà Nam Cc,Їphàm là phmįti xuyên qucgia, hai bêncó quyn tíx lý. Nhưngnếu liên lyti Hoàng giaľhoc quyn thn,ítrng phm phiđđưc áp giiév nưc, songìphương cùng nhauáthm vn.

Phn lnéán kin đánh}nhau lt vtgia biên giihai nưc đuđưc nha mônĩđa phương xlý, nht trongnhà lao vàingày coi nhươcnh tnh. ĐưngĩĐào là HoàngįT Nam Cc,phm vào tiĺln như vy,Ís thn NamơCc phi tiĩđây đón hníta v, hai:nưc cùng nhauthm tra đnhti.

Chng qua… SơDương mm cưi,ơánh mt xenúln thương hi.

KhôngĪcn phin phc.Quc Vương NamCc đã giaomc ngư choHoàng Thưng. ĐiHong toàn quynx lý ánca ngươi.”

McĬngư?!!

Đưng Đào hongĩht, nào còn(dáng v bìnhíchân như viva ri.

Không thnào! Sao huynhy có thgiao mc ngưcho ngươi. Huynhéy biết rõmc ngư cóãnghĩa gì! Khôngìth nào!” ĐưngĐào ôm đu,sc mt táiɪmét.

“Ta không tin!ũTa mun gphuynh y, tamun gp ĐưngïCn! Ta mungp huynh y!”Ĭ

Đưng Đào nhàolên, Sơ Dươngnghiêng ngưi tránh¹thoát. Hai thv chy tiÎáp chế hnta.

“Gii xung.” SơơDương ra lnh.

Choti khi vàonhà lao, ĐưngĐào vn cònếnáo lon đòiľgp Đưng Cn.

NhìnóĐưng Đào phn[ng khác l,Sơ Dương nghiing suy đoánca hn tavà C Chung²Vit. Chng lýĐưng Đào đnhchâm ngòi lygián? Nghĩ ti[dáng v vari ca ĐưngİĐào, Sơ Dươngdn có suyótính khác.

. .ļ.

Mnh Thu gian{nan da lưngưvào tưng, ngiĬthp xung đt.Ming vết thương đùi rmáu, vết roitrên lưng đauùrát, hai tayýđm máu tươi,ígn như mtíđi tri giác.}Mnh Thu khôngêrnh quan tâmvết thương trênļngưi mình, hinâti tacòn đang lo:lng Đưng Đào.Cũng không biếtMnh Đông chếtĪnhát có khaifThiếu ch rafhay không.

Thi đimĐưng Đào bítrc xut, hnnhn nuôi MnhThu và MnhĐông sp chết(đói ngoài lɪđưng. Đt nưcđi lon, dânĪchúng đói ăn:đói mc. NamíCc đang bnũtranh quyn đotèngôi, không rnhõquan tâm chn¸thâm sơn cùngđcc. Thy nhngòth có thăn dn cnĭsch, ngưi dânóđói kém, chimĮmuông không có,đành phi ănıv cây. Cóngưi không chuơni còn phiũcp đt màЇăn. Mc dùİthế, xác ngưiĩvn ng nhưr, cũng maythôn dân vncòn lương tri,không n xungtay vi đngloi.

Lúc Đưng Đàoti, Mnh Thuvà Mnh Đôngđang tranh giànhũnhau mt nmïc di. TuyíMnh Thu làn t, nhưngĨthân th nhanhnhn, cho dù(đói bng myìngày, vnìd dàng đpbay Mnh Đông.ìNgay lúc nhét c divào mm, ĐưngĐào đi ti:trưc mt ta, đưa choà ta miếngìbánh m cngngc.

Đng ăn, nócó đc. Ănýcái này đi.”

Đưng Đào làngưi duy nhtìkhông s khiİnhìn thng mtí ta. MnhThu cnh giác¹đánh giá hnta, đot bánhúm trong tayĐưng Đào, haiba miếng đãfnut sch vàoɨbng. Mnh Đôngįchy ti, vuiv bám chtļĐưng Đào. ĐưngĐào mm cưi,³ly trong túiĩmt chiếc bánhìm khác.

V saucác ngươi theoìta s cóĩcơm ăn.”

Banđu Mnh ThuĩMnh Đông khôngãcó tên, cũngkhông có quanh huyết thng,Đưng Đào đttên cho bnìh.

đã khôngnh tên camình là gì,ch nh tkhi theo ĐưngìĐào, làmİrt nhiu chuyncho hn ta.¹Tng giết ngưiívì hn ta,Įcũng tng vìhn ta lâmvào chn himnguy.

Ngn ngi baĭnăm, taİđã biến thànhngưi khác. )tr nên lnhlùng vô tình,{giết ngưi nhưma, ngoan ngoãnchp hành mnhlnh ca ĐưngĐào. Mnh Đôngli vn như¹trưc, không ănthì nm, nhátnhư chut chết.ìLn đu tiênégiết ngưi, gãìbt khóc trưcmt Mnh Thu.

Gãĩnói, Mnh Thu,chúng mình trnđi, cùng v¹thôn thôi.

Mnh Thulnh lùng nhìnÏgã, ngươi cònìcó nhà sao?

MnhĐông không đáp.T đó triđi gã khôngábao gi nhcđti chuyn btrn na.

Bn hÏđi theo ĐưngĐào, có ănâcó mc. Ngoitr nhng khiếchp hành nhimv, Đưng Đàoluôn mm cưiòvi bn h.

Bi{vì n cưiɪca hn ta,Mnh Thu khôngn ri đi.

Sau này bọn họ biết Đường Đào là Hoàng Tử bị trục xuất khỏi Nam Cốc, cũng biết hắn ta vì một nữ tử mà trở mặt thành thù với ca ca.

“Ca ca hắn ta đã giao quyền sinh sát cho Đại Hoằng. Ngày mai định tội, qua thu xử trảm.”

Mạnh Thu nhắm mắt, mỉm cười rời đi. Vết phỏng tựa lá phong đỏ rực nhiễm đỏ trái tim cô đơn.

Ả vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó Đường Đào nổi điên. Lần đầu tiên hắn ta quát tháo ả.

Nữ tử đó là Vương Hậu Nam Cốc.

Thiếu chủ, kiếp sau hẹn gặp lại.

“Thuộc hạ nguyện giết hắn ta để Thiếu chủ có thể ở bên Vương Hậu.” Mạnh Thu nói với Đường Đào. Ả tự biết mình không xứng với Đường Đào, nhưng ả mong Đường Đào một đời vui vẻ.

Hắn mặc kệ Đường Cẩn nghĩ gì. Đường Đào dám xuống tay với Hà Nhi, hắn tuyệt không buông tha.

Nếu không thể tiến tới, vậy chết đi cũng tốt. Ít nhất có thể lưu lại chút ký ức trong trái tim người kia.

Ả vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó Đường Đào nổi điên. Lần đầu tiên hắn ta quát tháo ả.

Theo Đường Đào tới kinh đô, thấy Đường Đào vui vẻ mở cửa hàng may, Mạnh Thu thật lòng vui mừng. Đường Đào không muốn giết người, an phận sống cuộc sống bình thường, âu cũng là chuyện tốt. Ả biết tay nghề Đường Đào tốt hơn vô số nử tử khác. Lúc vui vẻ hắn ta còn thêu hà bao cho ả, ả luôn để trong ngực, không bao giờ rời xa.

Tịch Phong Hà cảm thấy gần đây não bộ có hơi quá tải, vốn đang mải nghĩ Đường Đào, thế mà càng nghĩ càng mơ hồ. Xuân dài thu ngắn, lại đang nằm trong chăn. Giải quyết xong việc này, chờ Thân Mục Huyên trở về, nàng sẽ kéo nàng ấy đi thưởng cúc. Tịch Phong Hà cũng không rõ bản thân đang nghĩ cái gì, một lúc sau đã gật gà gật gù trong lòng Cố Chung Việt.

“Tuyệt đối không được động vào huynh ấy!”

Cố Chung Việt nghĩ giống Tịch Phong Hà, không hiểu Đường Cẩn có ý gì. Rõ ràng mặc kệ sống chết của Đường Đào, lại còn muốn mang thi thể hắn ta về Nam Cốc an táng. Chẳng qua… Cố Chung Việt nhìn Tịch Phong Hà đang ngơ ngác, kéo nàng vào lòng.

Mạnh Thu mê mang, tại sao? Chẳng phải giết hắn ta, ngài sẽ lên làm Quốc Vương, hạnh phúc với người mình yêu sao?

. . .

“Chàng định xử lý Đường Đào như thế nào?” Tịch Phong Hà nhìn Cố Chung Việt.

Thấy Đường Đào thất thần nhìn mộc ngư, Mạnh Thu im lặng không nói.

Nhìn Hoàng Hậu của mình càng lúc càng tham ngủ, Cố Chung Việt nở nụ cười bất đắc dĩ. Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, đặt nàng xuống giường.

Ả từng trộm ngắm tấm mộc ngư kia, bên trên khắc chữ “Cẩn” nho nhỏ. Ả nghe nói Quân Vương Nam Cốc, ca ca Đường Đào tên Đường Cẩn.

Đường Đào không nghe, trong mắt hắn ta chỉ có được ăn cả ngã về không.

Mạnh Thu cảm giác mình phát hiện bí mật tày trời. Khoảng thời gian đó ả ăn không ngon ngủ không yên, nhắm mắt lại nghĩ tới tấm mộc ngư.

Nàng đã biết Mạnh Thu giả làm Vân Dao, e rằng Vân Dao chân chính và Vân Chi đã sớm chết trong tay ả. Hai sinh mệnh cứ vậy mất đi ở tuổi đẹp nhất đời người, mà kẻ khởi xướng cũng đã đền mạng.

Mạnh Đông vẫn như trước kia, hết ăn thì ngủ, nhận nhiệm vụ thì ra ngoài giết người, căn bản không rảnh quan tâm ả.

Mạnh Thu cảm giác mình phát hiện bí mật tày trời. Khoảng thời gian đó ả ăn không ngon ngủ không yên, nhắm mắt lại nghĩ tới tấm mộc ngư.

Theo Đường Đào tới kinh đô, thấy Đường Đào vui vẻ mở cửa hàng may, Mạnh Thu thật lòng vui mừng. Đường Đào không muốn giết người, an phận sống cuộc sống bình thường, âu cũng là chuyện tốt. Ả biết tay nghề Đường Đào tốt hơn vô số nử tử khác. Lúc vui vẻ hắn ta còn thêu hà bao cho ả, ả luôn để trong ngực, không bao giờ rời xa.

Thấy Đường Đào thất thần nhìn mộc ngư, Mạnh Thu im lặng không nói.

Nhưng ả nghĩ nhầm rồi. Đường Đào không hề muốn yên ổn, hắn ta mưu đồ một trận ám sát khác. Hắn ta quyến rũ Tịch Ngôn Vân, lời ngon tiếng ngọt với nàng ta, lại lệnh bọn họ tra xét đường đi nước bước của Hoàng Đế Đại Hoằng, bảo bọn họ mang lệnh bài Hoa thần tới Dạ Hành Các.

Tịch Phong Hà nghe tin Mạnh Thu tự sát, lòng thầm thở dài.

Mạnh Thu muốn ngăn cản hắn ta. Ở Nam Cốc bọn họ giết nhiều người mà không bị truy cứu trách nhiệm, Mạnh Thu loáng thoáng đoán được tại sao, nhưng lần này thì khác. Đây là Đại Hoằng, không phải Nam Cốc, không ai che chở hắn ta.

“Ừ. Ban thưởng rượu độc.”

Đường Đào không nghe, trong mắt hắn ta chỉ có được ăn cả ngã về không.

Sau này bọn họ biết Đường Đào là Hoàng Tử bị trục xuất khỏi Nam Cốc, cũng biết hắn ta vì một nữ tử mà trở mặt thành thù với ca ca.

Mạnh Thu lại im lặng. Ả yêu hắn ta, nếu có thể chết vì Đường Đào, ả ta cảm thấy đáng giá. Nhưng ả cũng thương hắn ta, ả biết Đường Đào giống ả, yêu người không nên yêu.

Nếu không thể tiến tới, vậy chết đi cũng tốt. Ít nhất có thể lưu lại chút ký ức trong trái tim người kia.

“Quốc Vương Nam Cốc tàn nhẫn thật. Dù sao cũng là đệ đệ ruột, hắn ta nỡ lòng nào buông tay mặc kệ.”

Mạnh Thu lại im lặng. Ả yêu hắn ta, nếu có thể chết vì Đường Đào, ả ta cảm thấy đáng giá. Nhưng ả cũng thương hắn ta, ả biết Đường Đào giống ả, yêu người không nên yêu.

Đau đớn ập tới, Mạnh Thu khó thở. Nếu ngày mai lại tiếp tục tra tấn như hôm nay, ả sợ mình không chịu nổi. Một khi đã vậy, Mạnh Thu lấy hà bao trong ngực, trên hà bao thêu hoạ tiết lá phong đỏ rực. Ả rút chủy thủ bên trong, đó chính là kế sách cuối cùng ả chuẩn bị cho mình.

Nhưng ả nghĩ nhầm rồi. Đường Đào không hề muốn yên ổn, hắn ta mưu đồ một trận ám sát khác. Hắn ta quyến rũ Tịch Ngôn Vân, lời ngon tiếng ngọt với nàng ta, lại lệnh bọn họ tra xét đường đi nước bước của Hoàng Đế Đại Hoằng, bảo bọn họ mang lệnh bài Hoa thần tới Dạ Hành Các.

Mạnh Thu cầm lưỡi dao, nhẹ rạch một đường lên cổ. Máu tươi chảy ồng ộc, thấm đẫm manh chiếu rách.

Mạnh Thu mê mang, tại sao? Chẳng phải giết hắn ta, ngài sẽ lên làm Quốc Vương, hạnh phúc với người mình yêu sao?

Mạnh Thu bị trừng phạt, đúng người đúng tội, chẳng qua…

Thiếu chủ, kiếp sau hẹn gặp lại.

“Không. Hắn ta sẽ đích thân tới, hắn ta yêu cầu bên ta giữ lại thi thể hoàn chỉnh. Để tạ ơn, hắn ta giao mộc ngư cho Đại Hoằng.”

Mạnh Thu nhắm mắt, mỉm cười rời đi. Vết phỏng tựa lá phong đỏ rực nhiễm đỏ trái tim cô đơn.

Đau đớn ập tới, Mạnh Thu khó thở. Nếu ngày mai lại tiếp tục tra tấn như hôm nay, ả sợ mình không chịu nổi. Một khi đã vậy, Mạnh Thu lấy hà bao trong ngực, trên hà bao thêu hoạ tiết lá phong đỏ rực. Ả rút chủy thủ bên trong, đó chính là kế sách cuối cùng ả chuẩn bị cho mình.

. . .

Tịch Phong Hà nghe tin Mạnh Thu tự sát, lòng thầm thở dài.

Nàng đã biết Mạnh Thu giả làm Vân Dao, e rằng Vân Dao chân chính và Vân Chi đã sớm chết trong tay ả. Hai sinh mệnh cứ vậy mất đi ở tuổi đẹp nhất đời người, mà kẻ khởi xướng cũng đã đền mạng.

Mạnh Thu bị trừng phạt, đúng người đúng tội, chẳng qua…

Thôi thôi, không nên thương hại loại người đó. Tịch Phong Hà không muốn nghĩ tới ả ta nữa.

Nữ tử đó là Vương Hậu Nam Cốc.

Mạnh Thu muốn ngăn cản hắn ta. Ở Nam Cốc bọn họ giết nhiều người mà không bị truy cứu trách nhiệm, Mạnh Thu loáng thoáng đoán được tại sao, nhưng lần này thì khác. Đây là Đại Hoằng, không phải Nam Cốc, không ai che chở hắn ta.

“Chàng định xử lý Đường Đào như thế nào?” Tịch Phong Hà nhìn Cố Chung Việt.

Mạnh Thu cầm lưỡi dao, nhẹ rạch một đường lên cổ. Máu tươi chảy ồng ộc, thấm đẫm manh chiếu rách.

“Theo luật, nếu hắn ta là người Đại Hoằng, người nhà hắn ta cũng trốn không thoát.” Cố Chung Việt dừng lại, quả nhiên thấy Tịch Phong Hà nhíu mày.

“Ca ca hắn ta đã giao quyền sinh sát cho Đại Hoằng. Ngày mai định tội, qua thu xử trảm.”

“Quốc Vương Nam Cốc tàn nhẫn thật. Dù sao cũng là đệ đệ ruột, hắn ta nỡ lòng nào buông tay mặc kệ.”

“Theo luật, nếu hắn ta là người Đại Hoằng, người nhà hắn ta cũng trốn không thoát.” Cố Chung Việt dừng lại, quả nhiên thấy Tịch Phong Hà nhíu mày.

“Không. Hắn ta sẽ đích thân tới, hắn ta yêu cầu bên ta giữ lại thi thể hoàn chỉnh. Để tạ ơn, hắn ta giao mộc ngư cho Đại Hoằng.”

“Thế thì… không xử trảm được sao?”

“Ừ. Ban thưởng rượu độc.”

Cố Chung Việt nghĩ giống Tịch Phong Hà, không hiểu Đường Cẩn có ý gì. Rõ ràng mặc kệ sống chết của Đường Đào, lại còn muốn mang thi thể hắn ta về Nam Cốc an táng. Chẳng qua… Cố Chung Việt nhìn Tịch Phong Hà đang ngơ ngác, kéo nàng vào lòng.

Hắn mặc kệ Đường Cẩn nghĩ gì. Đường Đào dám xuống tay với Hà Nhi, hắn tuyệt không buông tha.

Tịch Phong Hà cảm thấy gần đây não bộ có hơi quá tải, vốn đang mải nghĩ Đường Đào, thế mà càng nghĩ càng mơ hồ. Xuân dài thu ngắn, lại đang nằm trong chăn. Giải quyết xong việc này, chờ Thân Mục Huyên trở về, nàng sẽ kéo nàng ấy đi thưởng cúc. Tịch Phong Hà cũng không rõ bản thân đang nghĩ cái gì, một lúc sau đã gật gà gật gù trong lòng Cố Chung Việt.

Nhìn Hoàng Hậu của mình càng lúc càng tham ngủ, Cố Chung Việt nở nụ cười bất đắc dĩ. Hắn nhẹ nhàng bế nàng lên, đặt nàng xuống giường.

 

5 3 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

0 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!