Chương 55
Trời yên biển lặng, quốc thái dân an mới là thịnh thế
Edit: Quanh
Beta: Nhược Vy
***
Lần đầu tiên gặp Cố Hợp Tinh, Tịch Phong Hà cảm thấy đứa bé này khá giống Sơ Dương, thành thục ổn trọng, phảng phất hơi thở lạnh lùng xa cách ngàn dặm. Chẳng qua trong mắt Cố Hợp Tinh điểm thêm nét kiêu ngạo bất cần đời, trông rất giống Lý Trình Tiên.
Nghe Lan Sùng kể, trên xe ngựa hắn ta cố gắng bắt chuyện làm quen với Cố Hợp Tinh, nhưng thằng bé này y hệt Sơ Dương. Lan Sùng lải nhải nửa ngày, thằng bé không nhìn hắn ta lấy một lần.
Lan Sùng ngồi giữa Cố Hợp Tinh và Sơ Dương, cảm giác như bên cạnh là hai tòa núi băng. Trên xe chỉ có một mình giọng hắn ta, chắc xa phu tưởng hắn ta có bệnh.
Hắn ta luôn mồm nhắcḽnhở Tịch PhongἲHà và CốĬChung Việt thằngỉnhóc này cựcẫkỳ khó chơi,îbọn họ phảiúthật cẩn thận.iTịch Phong HàĬkhông để ý,ểđến cả núiĩbăng lớn nàngừcòn tán gẫuìđược, sao phảiửsợ núi băng,nhỏ?
Nhưng khi gặpíCố Hợp Tinh,ễnàng mới biếtễmình sai rồi.ĪThằng nhãi nàyἲkhông chỉ lạnhĪlùng, còn ngấmưngầm khinh thườngỉchỉ số thôngĩminh của nàng.įTịch Phong Hàìtức nổ đomıđóm mắt.
“Hợp Tinh,Įnăm nay đệớbao tuổi?”
TuyĨđã sớm biếtợtuổi của thằngùbé, nhưng vìĩmuốn kéo gầníkhoảng cách, TịchìPhong Hà vẫnịhòa nhã hỏi.
TịchồPhong Hà chủưđộng chào hỏi,ịCố Hợp Tinhỉbình thản nhưýthường. Thằng béùxụ mặt đáp:â“Mười hai.”
TịchỉPhong Hà cốấgắng đè nénẩkhó chịu trongflòng, hỏi tiếp:ḷ“Đệ đọc nhữngụsách gì?”
“‘LuậnềNgữ’, ‘Binh pháp(Tôn tử’, ngoàiìra còn…” CốệHợp Tinh khinhἳthường nhìn nàng,ị“Nói người cũngfkhông biết, thếịthì nói làmốgì?”
Tịch PhongĭHà: …
Tịch Phong,Hà không nhịnòđược nữa, nàngẳthề nàng chỉẻmuốn đánh thằngĪnhóc kiêu căngânày một trận.ă“Luận Ngữ” làİcuốn sách cơıbản nhất trong[các loại sách,¸thằng nhóc nàyḷdám khinh thườngởnàng! Mệt nàngậcòn cảm thấyịáy náy thay°Cố Hợp Tinh.ïThằng nhóc nàyỹkhông cần đồngЇtình, nó cầnêthể nghiệm cuộcịsống mệt đếnờchết đi sốngĺlại của CốỉChung Việt.
Tịch PhongỳHà còn chưa¸kịp nổi bão,ệCố Chung Việt(đã không nhịn{được.
Hắn biết Tịch¸Phong Hà muốnùlàm thân vớièCố Hợp Tinh.ἲHắn cũng đồngậý với TịcháPhong Hà phảiộđối xử tốtẽvới Cố HợpἲTinh, nhưng nếuéthằng nhóc nàyắdám…
Cố Chung Việtởtúm cổ áoịthằng bé lên.
“Đệỉcó biết ngườiõtrước mặt đệổlà ai không?ịDám ăn nóiílỗ mãng, nếuitrẫm muốn, trẫmÍcó thể phạtẵđệ tội bấtắkính.”
Cố HợpệTinh bị CốḻChung Việt xáchЇnhư gà con,ửngoài miệng vẫnũkhông buông tha.
“Hừ,Įngài tưởng thầnɪkhông biết sao?ầĐột nhiên gọiỳthần vào cung,ăđương nhiên thầnùcó ích lợiỉvới ngài, sẽảkhông lập tứcỉgiết thần ngay!”ỉ
Cố Chung Việtɩngẫm nghĩ: Thằngênhóc này có)thể nhìn thấu,ìđúng là thôngỉminh.
Thừa dịp hắnɩthất thần, CốỉHợp Tinh giãyủgiụa nhảy xuống,ởlúc chạm đấtẻcòn hơi lảoậđảo.
Cố Hợp Tinhľgiấu tay ởἰsau lưng, che²giấu dáng vẻẽxấu hổ vừaἴrồi.
“Ngài nói đi,Írốt cuộc ngàiịmuốn gì? Ngàiỏdẫn thần tớiịđây vì muốnἰkiềm chế chaũthần đúng không?”ἲ
Không ngờ thằngìnhóc này cóễthể nghĩ nhiềuènhư vậy. CốĩDiệu không quyềnỹkhông thế, khôngÎgóp nhiều côngỉsức cho triềuáđình. Nếu hắn‹muốn đối phóầCố Diệu, hắnìchỉ cần tìmĬbừa một tộiĺdanh đã cóểthể triệt tiêuỷmột nhà bọnīhọ.
Cố Chung Việtýá khẩu khôngɨtrả lời được,,phì cười.
Cố HợpửTinh nóng nảy,Ínào còn thànhjthục ổn trọngịnhư trước.
“Rốt cuộcẵngài muốn gì?ĩThần nói choắngài biết, chaĩthần vẫn luônɨthành thật, chưaồbao giờ cóílòng mưu phản!”į
Tuy Cố HợpíTinh thông minh,ơkhông để ngườiĩkhác vào mắt,ểnhưng phụ thânểkhông nên ngườiỉcủa thằng béĭchính là anh{hùng trong mắtổthằng bé. Choộdù phụ thânòthằng bé nhátỉgan sợ phiềnÍphức, ngay cảẳvụ án trộmɪvặt cũng khôngịxử lý tốt.ỵLúc theo SơđDương lên xeếngựa, thật raýthằng bé cóòhơi lo sợ.ἰCố Chung Việtỵmuốn dùng thằngũbé kiềm chếĩphụ thân thằngìbé, thằng béỡthành thật nghe:lời là được.
Nhưngỉlỡ Cố ChungăViệt không vừaļlòng, muốn xửđlý phụ thânỏvà gia tộc,ặthằng bé phảiậlàm sao bây{giờ?
Khuyết điểm củaἵCố Hợp Tinhỹlà hay nghĩỉnhiều. Ngoài mặtằthằng bé bìnhựtĩnh, nhưng thựcỉchất hồn víaéđã lên mây.
TịchễPhong Hà ngạcÏnhiên nhìn CốạHợp Tinh thởãhổn hển, hóaợra từ nãyítới giờ thằngInhãi này giảỉvờ. Nàng biếtĩmà, từ nhỏἱCố Hợp Tinhộđã được sủngĮtrong lòng bànẵtay, đâu phảiưai cũng trảiệqua sinh tử,ĩtrưởng thành sớmἲgiống Sơ Dương.jRõ ràng nhóc°con chưa dứtĩsữa, thế màἷdám giả bộầnhư người lớnîtrưởng thành.
Một khiịđụng tới chuyệnĮmình để ýărất dễ bị³chế trụ.
Tịch PhongÏHà ngồi xuống,ũxem đôi đườngfhuynh đệ CốỉChung Việt vàîCố Hợp Tinhĩđánh nhau.
Cố ChungiViệt không trảãlời vấn đềícủa thằng bé,ốcười hỏi: “Theoįđệ trẫm đủẹtư cách làmἱHoàng Đế không?”ổ
Cố Hợp Tinhìsửng sốt, cẩníthận ngẫm nghĩ.ếTuy không tìnhἲnguyện cho lắm,ỉnhưng thằng béựvẫn nghiêm túcềđáp: “Ngài thừaịkế ý chíừTiên Đế, thiẳhành chính sáchíđúng đắn, quảng°đại bác ái,áổn định biênĩcương, gia tăngĮbinh lực ĐạiầHoằng, nhân dânũan ổn. Ngài…”ḽ
Nghe Cố HợpḹTinh khen, CốìChung Việt lạiủhỏi: “Vậy đệặthấy hiện tạiằĐại Hoằng cóọđang ở thờiìthịnh thế không?”ể
Cố Hợp Tinhɪkhông đáp, tuyônói Đại Hoằngļkhông ngừng phátỉtriển, nhưng vẫnụchưa tới mức°thịnh thế. Ởợrất nhiều nơiĨtriều đình không°vươn tay tới,ìvẫn có nhữngôchuyện đáng sợỷtồn tại, nghiệpòquan cấu kết,ἲbắt chẹt dânấchúng. Đại HoằngĬvốn là đại)thụ mạnh mẽïhướng về ánhḹnắng mặt trời,ềnhững ẩn sâuỏdưới gốc rễẫcủa nó kýỉsinh vô sốựcôn trùng, cắnọhút nguồn dinhỡdưỡng tới mứcửbéo phì.
Triều Châu]có Vương giaêáp chế, vậyếmà thế giaḷdanh môn vẫnầcưỡng ép dânừnữ. Quan phủịlàm như không,thấy, càng đừngốnói những thônýxóm nhỏ bé.³Không phải CốÍDiệu làm ngơ,ổchẳng qua CốỉHợp Tinh gặp}nhiều thành quen.
Từḷnhỏ Cố Diệuẳđã dạy dỗơthằng bé, rồngìthiêng không ápĩlại rắn độc.ἴÔng chỉ làἰVương gia không‹có thực quyền,ờbo bo giữfmình. Ngoài miệngýông tỏ vẻĬnhút nhát, khôngḻtham gia thẩmỗtra án kiện,ļnhưng Cố HợpìTinh biết, ông{cho người nhàợbị chết oanộkhông ít bạc.
Ôngắyếu ớt, láịgan lại nhỏ,ɨchỉ có thểílàm được đếnủvậy.
Cố Hợp Tinh hiểu, Đại Hoằng rộng lớn, thiên tử không thể bận tâm hết các địa phương, nhưng… Thằng bé hy vọng có thể thay đổi tình hình này, để ánh sáng chiếu rọi những nơi âm u.
Thấy Tịch Phong Hà không nhìn mình, Cố Chung Việt xoa mặt nàng, nghiêm túc nói: “Ta đã tìm hiểu qua. Lúc ở Triều Châu, đệ ấy luôn rèn luyện lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, tính, không bỏ sót thứ gì. Nói không chừng đầu óc thằng bé còn thông minh hơn nàng.”
“Thằng bé mới mười hai tuổi. Chàng nói thẳng vậy sẽ khiến thằng bé sợ.” Tịch Phong Hà nén giận.
Đây cũng là lý do thằng bé tình nguyện tới kinh đô, như vậy thằng bé mới có nhiều cơ hội.
“Thật ra Lý Trình Tiên khá giống Cố Hợp Tinh, không biết hai người có thể hòa thuận sống chung không?” Tịch Phong Hà cười nói.
Cố Hợp Tinh im lặng, một lát sau mới đáp: “Trời yên biển lặng, quốc thái dân an mới là thịnh thế.”
“Hửm? Chàng nói gì cơ?”
Biết Cố Chung Việt vì một nữ tử mà làm tới mức này, Lý Trình Tiên thở dài.
“Không cần.” Lý Trình Tiên không khác Sơ Dương là bao, đều cự tuyệt.
Cố Chung Việt hiểu rõ, nhìn thẳng mắt thằng bé, chậm rãi hỏi: “Đệ đồng ý khai sáng thái bình thịnh thế cho Đại Hoằng không?”
Lời mời của Cố Chung Việt có sức hấp dẫn không thể kháng cự. Cố Hợp Tinh ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc vốn luôn linh hoạt nay lại nhão như tương.
Sơ Dương một lòng khoác áo giáp rong ruổi nơi sa trường, Lý Trình Tiên tình nguyện làm bạn với sách sử điển tịch.
Cùng một ngày nhìn thấy Cố Hợp Tinh ngây ngẩn tới hai lần, Tịch Phong Hà đứng dậy kéo Cố Chung Việt đi.
Chờ xem rốt cuộc Lý Trình Tiên chèn ép được Cố Hợp Tinh, hay Cố Hợp Tinh quậy Lý Trình Tiên tới tức điên.
“Thằng bé mới mười hai tuổi. Chàng nói thẳng vậy sẽ khiến thằng bé sợ.” Tịch Phong Hà nén giận.
“Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đúng là hại nước hại dân.”
Cố Chung Việt cười nhạo, hắn cố tình hù dọa Cố Hợp Tinh.
Cố Chung Việt cười không đáp, hắn vĩnh viễn không thể qua ải mỹ nhân.
“Mười hai tuổi thì sao? Mười hai tuổi ta đã giúp phụ hoàng phê sổ con.”
“Cho ngươi ngôi vị Hoàng Đế ngươi có dám không?” Cố Chung Việt nhướng mày.
Tịch Phong Hà thấy hắn không phục, nhẹ nhéo bắp tay hắn một cái. Cố Chung Việt ăn đau, nhe răng nhìn nàng, “Hà Nhi ~”
“Chàng tính làm gì?” Tịch Phong Hà không có tâm tư ba hoa với hắn.
“Hà Nhi, ta định tới Triều Châu ở một thời gian.”
“Chàng tính làm gì?” Tịch Phong Hà không có tâm tư ba hoa với hắn.
Cố Hợp Tinh im lặng, một lát sau mới đáp: “Trời yên biển lặng, quốc thái dân an mới là thịnh thế.”
Cố Hợp Tinh mới vào kinh, lần đầu tiếp xúc với nhiều chuyện. Chẳng lẽ thằng bé cũng cũng phải phê sổ con giống Cố Chung Việt thuở còn nhỏ sao?
Thấy Tịch Phong Hà không nhìn mình, Cố Chung Việt xoa mặt nàng, nghiêm túc nói: “Ta đã tìm hiểu qua. Lúc ở Triều Châu, đệ ấy luôn rèn luyện lễ, nhạc, xạ, ngự, thư, tính, không bỏ sót thứ gì. Nói không chừng đầu óc thằng bé còn thông minh hơn nàng.”
Cố Chung Việt ngấm ngầm trêu chọc Tịch Phong Hà, “Ta nghĩ rồi, đầu tiên để đệ ấy tới chỗ Lý Trình Tiên học tập. Thỉnh thoảng ta sẽ dạy đệ ấy một hai. Chờ đệ ấy thành thục, ta lập tức lập Thái Tử, chiếu cáo thiên hạ.”
“Đâu phải nạp cho ta, nạp cho nàng mới đúng.” Cố Chung Việt than thở.
Tịch Phong Hà không nghe ra ý tứ của hắn, gật đầu, “Vậy chàng nhớ cẩn thận, đừng để Lý Trình Tiên phá hoại, tiêm nhiễm tư tưởng quan trường dơ bẩn vào đầu thằng bé.”
Đương nhiên Cố Chung Việt đã nghĩ tới chuyện này, cẩn thận dặn dò Lý Trình Tiên. Lý Trình Tiên khinh thường hừ mũi, không tình nguyện đồng ý sẽ không reo rắc suy nghĩ của mình vào đầu Cố Hợp Tinh.
“Ngài thực sự quyết tâm chọn một đứa trẻ trong tộc làm người kế vị? Ngài phải biết đời này có biết bao nhiêu người khao khát nó.”
Lý Trình Tiên là một trong số ít những người biết tính toán của Cố Chung Việt, suy nghĩ giống hệt Sơ Dương.
Cố Hợp Tinh hiểu, Đại Hoằng rộng lớn, thiên tử không thể bận tâm hết các địa phương, nhưng… Thằng bé hy vọng có thể thay đổi tình hình này, để ánh sáng chiếu rọi những nơi âm u.
“Chàng quên lúc trước ai bắt chàng nạp phi rồi à?” Tịch Phong Hà lôi việc này ra, Cố Chung Việt nghẹn giọng.
“Ngài thực sự quyết tâm chọn một đứa trẻ trong tộc làm người kế vị? Ngài phải biết đời này có biết bao nhiêu người khao khát nó.”
“Cho ngươi ngôi vị Hoàng Đế ngươi có dám không?” Cố Chung Việt nhướng mày.
“Không cần.” Lý Trình Tiên không khác Sơ Dương là bao, đều cự tuyệt.
Lời mời của Cố Chung Việt có sức hấp dẫn không thể kháng cự. Cố Hợp Tinh ngơ ngác nhìn hắn, đầu óc vốn luôn linh hoạt nay lại nhão như tương.
Sơ Dương một lòng khoác áo giáp rong ruổi nơi sa trường, Lý Trình Tiên tình nguyện làm bạn với sách sử điển tịch.
“Trẫm là Hoàng Thượng, bọn họ dám quản trẫm?”
Cố Hợp Tinh mới vào kinh, lần đầu tiếp xúc với nhiều chuyện. Chẳng lẽ thằng bé cũng cũng phải phê sổ con giống Cố Chung Việt thuở còn nhỏ sao?
Đương nhiên Cố Chung Việt đã nghĩ tới chuyện này, cẩn thận dặn dò Lý Trình Tiên. Lý Trình Tiên khinh thường hừ mũi, không tình nguyện đồng ý sẽ không reo rắc suy nghĩ của mình vào đầu Cố Hợp Tinh.
Biết Cố Chung Việt vì một nữ tử mà làm tới mức này, Lý Trình Tiên thở dài.
“Đều nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân, đúng là hại nước hại dân.”
Tịch Phong Hà thấy hắn không phục, nhẹ nhéo bắp tay hắn một cái. Cố Chung Việt ăn đau, nhe răng nhìn nàng, “Hà Nhi ~”
Cố Chung Việt cười không đáp, hắn vĩnh viễn không thể qua ải mỹ nhân.
Đây cũng là lý do thằng bé tình nguyện tới kinh đô, như vậy thằng bé mới có nhiều cơ hội.
“Thật ra Lý Trình Tiên khá giống Cố Hợp Tinh, không biết hai người có thể hòa thuận sống chung không?” Tịch Phong Hà cười nói.
Cùng một ngày nhìn thấy Cố Hợp Tinh ngây ngẩn tới hai lần, Tịch Phong Hà đứng dậy kéo Cố Chung Việt đi.
Chờ xem rốt cuộc Lý Trình Tiên chèn ép được Cố Hợp Tinh, hay Cố Hợp Tinh quậy Lý Trình Tiên tới tức điên.
“Hà Nhi, ta định tới Triều Châu ở một thời gian.”
Cố Chung Việt cười nhạo, hắn cố tình hù dọa Cố Hợp Tinh.
Tịch Phong Hà ngạc nhiên, lúc sau mới phản ứng lại Cố Chung Việt đang đề cập tới chuyện sau khi thoái vị.
“Chàng nghĩ sớm quá, chưa biết đến bao giờ Cố Hợp Tinh mới có thể một mình đảm đương. Càng đừng nói có đám đại thần trấn giữ, còn lâu bọn họ mới đồng ý cho chàng thoái vị.” Tịch Phong Hà bất đắc dĩ.
“Mười hai tuổi thì sao? Mười hai tuổi ta đã giúp phụ hoàng phê sổ con.”
“Trẫm là Hoàng Thượng, bọn họ dám quản trẫm?”
Mùa đông năm nay ấm hơn mùa đông năm ngoái, đoán chừng Tết Âm lịch sẽ rất náo nhiệt.
“Chàng quên lúc trước ai bắt chàng nạp phi rồi à?” Tịch Phong Hà lôi việc này ra, Cố Chung Việt nghẹn giọng.
“Đâu phải nạp cho ta, nạp cho nàng mới đúng.” Cố Chung Việt than thở.
“Hửm? Chàng nói gì cơ?”
“Không, ta đang nghĩ bao giờ chúng ta mới có con.”
“Không, ta đang nghĩ bao giờ chúng ta mới có con.”
“…”
Hai người câu được câu không trò chuyện, thong thả quay về điện Phượng Nghi.
Tịch Phong Hà không nghe ra ý tứ của hắn, gật đầu, “Vậy chàng nhớ cẩn thận, đừng để Lý Trình Tiên phá hoại, tiêm nhiễm tư tưởng quan trường dơ bẩn vào đầu thằng bé.”
Mùa đông năm nay ấm hơn mùa đông năm ngoái, đoán chừng Tết Âm lịch sẽ rất náo nhiệt.
***
LƯU Ý QUAN TRỌNG
Hiện tại mình không liên lạc được với team Cookie Choux vì Facebook của team không nhắn tin được, còn website của team đã để chế độ Riêng tư, Facebook cá nhân thành viên trong team thì mình để lạc mất rồi, do đó ai nhảy truyện này xin hãy cẩn thận vì chương 56-57-58 đã được đặt pass. Lúc trước, team Cookie Choux có quy định nếu muốn lấy pass thì độc giả phải tự liên hệ với team, nhưng hiện tại không thể liên lạc với Cookie Choux và mình cũng không thể tự ý cho pass được, thế nên xem như chương 56-57-58 sẽ set pass vĩnh viễn. Mọi người muốn xem những chương này thì hãy tìm các nguồn convert khác. Rất xin lỗi mọi người vì sự bất tiện này. À, nếu bạn nào lúc trước xin được pass thì vẫn nhập pass và xem bình thường nhé.
Èo, đôi đế hậu dễ thương v
Mình cmt đủ rùi cho mk xin mk vs ><
Bạn liên hệ với nhóm edit theo đường link mình ghi ở trang mục lục nhé