Chương 20 (1)
Nó tên Long Ngạo Thiên
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?!”
Giản Hành Chi cảm giác được thần thức của mình bị trận pháp của Tần Uyển Uyển cưỡng ép kéo qua, tuần hoàn thành linh lực, quay lại gột rửa linh căn. Y cũng cuống lên: “Dừng trận pháp của cô lại đi!”
Bí thuật Tịch sơn cóịthể dựa vàoừcường độ thứcạhải để mởằrộng linh căn,ɩkhiến người khácĩhút một lượngẽlớn linh lựcợtrong thời gianīngắn, nhanh chóngỹthăng cấp.
Nhưng cáchđnày chỉ thíchấhợp với kỳ}Kim Đan trởĭxuống, bởi vìftrận pháp nàyừchỉ có bắtãđầu, không cóõkết thúc.
Đương nhiênữlinh căn phátầtriển tương xứngồvới cường độfthần thức sẽãdừng lại, choắnên chỉ cóỉngười có thầnĪthức không mạnh‹từ kỳ KimẻĐan trở xuốngấmới phù hợp.
Nàngívốn nghĩ choếdù Giản HànhỡChi có mộtỹvài cơ duyênḹthì chung quyỵthân thể vẫnĩlà người phàm.iY dù mạnhἴthì có thểìmạnh đến mứcẹnào? Ai ngờíbên trong lạiicó một lãoễyêu quái nhưéthế!
Giản Hành Chiẩvừa hét lên,ânàng cũng hoảng:ư“Trận pháp nàyúkhiến linh cănẻcủa ngươi tươngểxứng với cườngỉđộ thần thứcậcủa ngươi mớiĺdừng được, bâyắgiờ không dừngụđược! Ngươi mauớnghĩ cách đi!”(
“Tần Vãn!” GiảnḹHành Chi thậtẳmuốn bóp chếtõnàng: “Cô muốnịhại chết taỳmà!”
“Ngươi khôngİmuốn chết thậtἷchứ!”
Lời TầnộUyển Uyển nói[là thật.
Lấy cườngîđộ thần thứcâcủa Giản HànhễChi, không mộtìthân thể ngườiẹphàm nào cóỉthể chịu đượcflinh căn tươngợxứng với cườngἴđộ thần thứcĨcỡ này.
Linh khíắxung quanh cuồnïcuộn mà đến,ỵkhắp dãy núiãkinh động, chimếtước bay lên,īmặt đất rungừnhư động đất,Їngười xung quanhẫbắt đầu sợỏhãi kêu la.
Linhĩlực xông vàoĩcơ thể GiảnùHành Chi cựcỹnhanh, mở rộngịlinh căn, GiảnЇHành Chi chịuẳđựng đau đớnẻdữ dội.
Mắtịthấy sắp vượtởquá mức độỉcơ thể cóïthể chịu đựng,ịy túm lấyàtay Tần UyểnáUyển. Tần UyểnụUyển không kịpăphản ứng đã)bị y épếmười ngón tayỉgiao nhau. Trongợchớp mắt, linhặlực khổng lồÎtừ trên người[Giản Hành Chiḻchảy vào. TầnêUyển Uyển đauĮđớn hét thànhởtiếng: “Ôi mẹểơi!”
Dứt lời,ãnàng định némẻGiản Hành Chiἵđi. Giản HànhfChi túm chặtịlấy nàng: “Choờta chút thờiḷgian, ta sẽẫphá trận phápểnày.”
“Ngươi mauɨlên!” Tần Uyển‹Uyển cảm giácílinh căn củaḽmình bị linhikhí va đập²lung tung nởậra, đau đếnļphát khóc.
Xung quanhớbị hành độngícủa họ làmìkinh động, nhưngįnhững cô gái{phàm nhân kiaìvốn không biết,nguyên do độngıđất, chỉ laỏhét chói taiìđào thoát raἵngoài.
Quản sự cảmẫnhận phương hướngâlinh khí, dẫnúngười xông vào.ốNhìn thấy cácịcô gái tháoĪchạy tán loạn,ľông ta mắngЇto: “Không đượcỳchạy! Ai chạyơgiết kẻ đó!”ấ
Nói xong, ôngâta giương đaoẻđịnh chém. GiảnòHành Chi giơĪtay vung mộtỗluồng kiếm khíýtới, quản sự°giương đao tứcḹkhắc mất mạng.ĩGiản Hành Chiạlại phóng mộtḻđợt kiếm phongḻtới chỗ khác,}người treo trên:đỉnh hang độngἱrơi như mưa.ùNhững người nàyẩđa phần đều,là tu sĩἴmà Thiên Lưuἳbắt tới, bọnóhọ ngẩn ngườiìchốc lát liềnònhận ra phátổsinh chuyện gì,ếlập tức trởἲngười đứng dậy,ễlao ra cửaỹhang đánh thànhómột nùi vớiừđám lính tiếnủvào.
Giản Hành Chiứcứu người xongĪthì rút tayẩlại, giao mườiἷngón tay vớiЇTần Uyển Uyển.ủLinh lực vậnĨhành tại linhjcăn toàn thânàhai người, đầuờGiản Hành Chiệtoát mồ hôiìnhư mưa.
Bí phápũthăng cấp nàyílà do mẫuἱthân Tần UyểnởUyển sáng chếẵlúc thành niên.ĩHồi còn trẻ,ờbà vốn làínhân vật truyềnẵthuyết ở Thiênἰgiới. Giản HànhùChi phải xemâxét cặn kẽļhồi lâu mớiìnhìn ra cáchïthức của trậnĩpháp bà sángÎchế.
Lúc này, Tần¸Uyển Uyển đãЇđau sắp ngất,ớnàng khóc nói:ở“Giản Chi Diễn,ắta chịu hếtẩnổi rồi!”
“Đừngihoảng.”
Giản HànhḻChi nhắm mắt:ἷ“Vận hành linhăkhí theo ta.”ẵ
Dứt lời, yỉdẫn Tần UyểnjUyển vận hànhàlinh lực trong]cơ thể tậpĩhọp ở linhĩthai, miệng niệmἲpháp quyết pháịtrận của Thiênɪgiới, hai tayđkết ấn cùngἳvới Tần UyểnỏUyển giữa khôngổtrung.
Tần Uyển Uyểnịvừa nghe yảniệm pháp quyếtụlà biết yơđịnh làm gì,(tay phối hợpịvới y hếtàsức ăn ý.
“Linhíthai sáng trong,âduy ta chíảtôn. Thưởng thiệnỵphạt ác, lệnhềxuất tất hành.ảThiên địa giúpôta, lén nhìnİCàn Khôn. Tìmľnơi cội nguồn,ìvạn trận quyịnhất.” Dứt lời,ỳngón trỏ vàỉngón giữa chắpĩlại, dựng thẳngĩlên trán ngườiãkia, đồng thờiđquát lớn: “Phá!”ẳ
Trong chớp mắt,ílinh lực nổòtung giữa lôngốmày hai người,ĺsóng chấn độngĩkhiến Giản HànhữChi và TầnùUyển Uyển đồngịthời văng sangÏhai bên. GiảnÏHành Chi chụpĺlấy Tần UyểnợUyển, Tần UyểnéUyển còn chưa¹phản ứng kịpíđã bị yỷđột ngột némÏthẳng về phíaîThiên Lưu!
Thiên Lưuậmặc áo giáp,ìTần Uyển Uyểnĩđập “rầm” lênổtrên, đè ThiênôLưu xuống giường.ɩNàng nôn raếbúng máu, khôngἴdám chần chờ,ílập tức quayíngười rút kiếm,]điên cuồng đâmìThiên Lưu mấyĩnhát!
Còn Giản HànhịChi, ngay khoảnhĮkhắc chạm xuống}đất, y đãảchống một tay,ẵlộn mèo giữa³không trung, rútĩngay trường kiếmọtrên thắt lưngờcủa một thiĮthể. Kiếm trênĩtay lượn mộtẩvòng, khi yậđáp xuống đấtỉđã cắt cổỉhọng một tên,ỉsau đó cầmẫkiếm xoay ngườiíchắn trước mặtĺTần Uyển Uyển.
Tìnhồcảnh hỗn loạn¸lên. Thấy haiủngười ra tay,ḽđám lính ùnịùn xông vào,ủngười dẫn đầuĪnhìn thấy Thiên:Lưu trên giườngịthì hô to:ἳ“Đại nhân ThiênɪLưu!”
Binh línhímặc kệ nhữngểngười khác, baoẩvây hai người.
TayớGiản Hành Chiớcầm kiếm run,rẩy, có máuđchảy xuống từằmiệng vết thươngòrất nhỏ trênễtay.
Giản Hành Chiẵcố gắng ápũchế linh lựcЇvận hành trongÏcơ thể. Yừcảm nhận rõếmình sắp bứtềphá Kim Đan,ỉnếu giờ phútànày bứt phá,,thiên lôi giángἵxuống, người phàmõnơi này tấtỉbị liên luỵ.
MàấTần Uyển Uyểnḻcũng không tốtễhơn y làểbao, nàng cũngỉcảm giác đượcàlinh lực cuồnịcuộn tụ tậpìtrong bụng mình.ờNàng ngẩng đầuảnhìn Giản HànhḹChi cầm kiếmìchắn trước ngườiἷmình, khàn giọngÎgọi: “Giản ChiắDiễn…”
Giản HànhặChi nhắm mắt,ềhít sâu mộtìhơi, đột ngột‹ra tay. Mộtìtay y mócĺpháp bảo Thiênἲdiện trong ngực]Thiên Lưu, mộtòtay nắm lấyũTần Uyển Uyển,ἷquát lớn: “Đi!”ἵ
Dứt lời, GiảnệHành Chi trởụtay cầm kiếmĭquét ngang. Tần}Uyển Uyển nhúnếngười nhảy từẳtrên cao xuốngíra ngoài!
Giản Hành)Chi đánh raàlối mòn nốiɨgót sau lưng,ổchụp lấy TầnỹUyển Uyển chạyỉnhư điên raữngoài sơn động.
Cũngẹchính lúc này,ứmột người áo‹tím ngự kiếmẫbay tới, tócĬdài buộc cao,(ngũ quan rắnỏrỏi như khắc.ầTần Uyển UyểnIngẩng đầu nhìnĮngười nọ ngự¸kiếm bay tới,ìy cúi đầuɪhờ hững nhìnìhai người chạy:trốn giữa hànhἳlang, ánh mắtỉgiao nhau vớiẽTần Uyển Uyển.
Sơnἶthể xung quanhớchấn động, thiênệlôi bên ngoàiếnổ vang. Từẫkhi tu sĩľáo tím đápưxuống hành lang,âtruy binh sauìlưng ít dần,ḹchỉ còn thấyúbinh lính chặnẻđường phía trước.âTần Uyển Uyểnẩđang định raịtay, bỗng nhìnỹthấy kiếm GiảnủHành Chi vừaánhanh vừa dứtèkhoát xoáy ra[một con đườngÎmáu bằng tưặthái cực đẹp.
Đám}binh lính nàyıthậm chí khôngithể ngăn bọnỉhọ một giây.ìTần Uyển Uyểnậchỉ chậm hơnộy nửa bướcýmà tựa nhưɩđang chạy trênêđường trống.
Nàng liếcũnhìn y. Thiếu,niên áo đỏ°tóc dài, gươngẽmặt nhuốm máu,ıánh mắt sángἰngời. Y khôngíhề nhìn nàng,³bàn tay nắmḷlấy nàng vữngḷchắc khiến ngườiĩkhác yên lòng.
Hai người lao ra hang động, đằng trước hang đã bị chấn động đứt gãy. Cả hai nhún người nhảy, đáp xuống đất bằng bên dưới. Tần Uyển Uyển chịu hết nổi, linh khí trong cơ thể nháy mắt ngưng tụ. Cũng chính lúc này, tia kinh lôi đầu tiên ầm ầm đánh xuống!
Theo đèn sáng đèn tắt, hai người giống như so tài, uy áp trên người phóng ra từng đợt, tất cả mọi người đều cảm giác được sự biến hoá của bọn họ.
Tần Uyển Uyển nghe lời Giản Hành Chi, toàn thân đau đớn khẽ run vì sấm sét.
Tần Uyển Uyển hét “Á” một tiếng chói tai rồi lập tức được người khác kéo xuống, ngồi giữa sấm sét. Người kia giơ tay dán lên bàn tay nàng.
Bọn họ phủi bùn đất trên tay đứng dậy. Vừa đứng lên, hai người đã nhìn thấy một bộ áo tím xuất hiện đột ngột trước mắt.
Trúc Cơ cấp một, Trúc Cơ cấp hai, Trúc Cơ cấp ba,… Trúc Cơ cấp chín!
Khoảnh khắc bàn tay chạm vào nhau, đau đớn do sấm sét mang đến giảm đi rất nhiều.
Cũng chính lúc này, cơ thể cả hai đồng thời bừng lên kim quang, rồi chợt tắt, vừa tắt xong lại bừng lên, bừng lên rồi lại tắt, lặp đi lặp lại giống như có đứa trẻ nghịch ngợm bật tắt bóng đèn.
Giọng Giản Hành Chi vang lên, trong lạnh lùng mang theo chút trấn an: “Bây giờ, ta và cô đều đến kỳ kết Đan, lôi kiếp gấp gáp, ta tạm giúp cô. Cô nhắm mắt ngưng thần, vận hành chân khí, kéo sấm sét vào cơ thể, ngâm cốt rèn cơ, nếu thấy đau quá thì niệm Thanh tịnh kinh theo ta.”
Khoảnh khắc hai người thức tỉnh đã dùng pháp thuật thay y phục, bộ y phục trước đã bị sét đánh thành vải rách. Tần Uyển Uyển mặc một bộ váy dài màu hồng, Giản Hành Chi mặc một bộ đạo bào màu lam. Hai người nhìn nhau chốc lát, rốt cuộc Giản Hành Chi mở miệng: “Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước rồi từ từ nói.”
Sấm sét giáng ầm ầm từng tia. Tần Uyển Uyển không biết đã trôi qua bao lâu, nàng cảm giác cơ thể mình bị đánh đến tê dại. Cho đến khi mưa thiêng rơi xuống người, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn người đối diện cũng đã bị đánh cháy đen.
Tần Uyển Uyển nghe lời Giản Hành Chi, toàn thân đau đớn khẽ run vì sấm sét.
Tu sĩ áo tím nghe thế bèn thu tay lại, kết giới chậm rãi biến mất, khí tức thiên lôi phất vào mặt. Nam Phong bị doạ đến khuỵu gối, run lẩy bẩy.
Cũng trong quá trình này, viên Long đan màu xanh lục trong người nàng ngày càng nhỏ, sấm sét càng lúc càng lớn.
Bàn tay nam tử dán lên tay nàng vừa lành lạnh vừa vững vàng, giống như trận thiên kiếp này không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến y.
Giọng nói của y là giọng nói trong trẻo của thiếu niên, nhưng lại pha lẫn sự điềm tĩnh thản nhiên trải qua năm tháng mới có: “… Phàm đạo ấy: Có thanh có trọc, có động có tĩnh; trời thanh đất trọc, trời động đất tĩnh… Thanh là nguồn của trọc, động là cơ của tĩnh. Người thường hay thanh tĩnh, đạo trời đất đều quy về thân(*)…”
Nam Phong nghe vậy, run rẩy đáp: “Ta… ta cũng không biết.”
Tần Uyển Uyển hét “Á” một tiếng chói tai rồi lập tức được người khác kéo xuống, ngồi giữa sấm sét. Người kia giơ tay dán lên bàn tay nàng.Giọng Giản Hành Chi vang lên, trong lạnh lùng mang theo chút trấn an: “Bây giờ, ta và cô đều đến kỳ kết Đan, lôi kiếp gấp gáp, ta tạm giúp cô. Cô nhắm mắt ngưng thần, vận hành chân khí, kéo sấm sét vào cơ thể, ngâm cốt rèn cơ, nếu thấy đau quá thì niệm Thanh tịnh kinh theo ta.”Giọng nói của y là giọng nói trong trẻo của thiếu niên, nhưng lại pha lẫn sự điềm tĩnh thản nhiên trải qua năm tháng mới có: “… Phàm đạo ấy: Có thanh có trọc, có động có tĩnh; trời thanh đất trọc, trời động đất tĩnh… Thanh là nguồn của trọc, động là cơ của tĩnh. Người thường hay thanh tĩnh, đạo trời đất đều quy về thân(*)…”(*) Trích trong Thái thượng lão quân thuyết thường thanh tĩnh kinh.
Người nói nhắc đến vị ở Vô Tương Tông thì giọng điệu hạ thấp, sau đó nhớ tới trận mưa thiên hôm nay: “Không biết hôm nay Tông môn nào may mắn sinh ra một vị thiên tài như thế!
Theo kinh văn y tụng niệm, cảm giác đau đớn bỗng dưng giảm xuống. Tần Uyển Uyển gắng gượng ngưng thần dẫn khí, kéo sấm sét chuyển qua kỳ kinh bát mạch rồi trở về kim đan cùng với chân khí của Giản Hành Chi.
Lôi kiếp hai người quá lớn, Thiên Kiếm Tông chỉ có thể để người mạnh nhất đứng tại miệng hang kết trận, còn những đệ tử khác dẫn người rời khỏi từ lối đi xa hơn ở đằng sau hang động. Đợi mọi người đi hết, Nam Phong quay về miệng hang, kính cẩn hành lễ với tu sĩ áo tím kết trận giúp người phàm cản thiên lôi: “Tạ đạo quân, Chu tiểu đạo quân đã dẫn người phàm đi sơ tán, ngài có thể nghỉ ngơi rồi.”
Đèn sáng, đèn tắt.
Cũng trong quá trình này, viên Long đan màu xanh lục trong người nàng ngày càng nhỏ, sấm sét càng lúc càng lớn.
Giọng Giản Hành Chi vang lên, trong lạnh lùng mang theo chút trấn an: “Bây giờ, ta và cô đều đến kỳ kết Đan, lôi kiếp gấp gáp, ta tạm giúp cô. Cô nhắm mắt ngưng thần, vận hành chân khí, kéo sấm sét vào cơ thể, ngâm cốt rèn cơ, nếu thấy đau quá thì niệm Thanh tịnh kinh theo ta.”
Nhưng Tần Uyển Uyển lại không hề phát giác, bên tai nàng chỉ có tiếng của Giản Hành Chi, giống như một loại chỉ dẫn, dắt nàng đi qua trận đại kiếp này.
(*) Trích trong Thái thượng lão quân thuyết thường thanh tĩnh kinh.
Lúc hai người ngồi đối diện dưới đất bằng gánh lôi kiếp, người Thiên Kiếm Tông dẫn người phàm trong hang động Thiên Lưu đi sơ tán.
Mọi người ào ào bàn tán, mà hai vị thiên tài ngồi dưới đất đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, không nói câu nào.
Lôi kiếp hai người quá lớn, Thiên Kiếm Tông chỉ có thể để người mạnh nhất đứng tại miệng hang kết trận, còn những đệ tử khác dẫn người rời khỏi từ lối đi xa hơn ở đằng sau hang động. Đợi mọi người đi hết, Nam Phong quay về miệng hang, kính cẩn hành lễ với tu sĩ áo tím kết trận giúp người phàm cản thiên lôi: “Tạ đạo quân, Chu tiểu đạo quân đã dẫn người phàm đi sơ tán, ngài có thể nghỉ ngơi rồi.”
Rồi đèn sáng, đèn tắt.
Dứt lời, y quay đầu nhìn Nam Phong đang quỳ: “Chủ nhân nhà ngươi thuộc môn phái nào?”
Giản Hành Chi chậm rãi mở mắt, mưa thiêng gột rửa tạp chất trên người bọn họ. Tần Uyển Uyển đối diện dần lộ ra hình dáng rõ ràng.
Tu sĩ áo tím nghe thế bèn thu tay lại, kết giới chậm rãi biến mất, khí tức thiên lôi phất vào mặt. Nam Phong bị doạ đến khuỵu gối, run lẩy bẩy.
Tu sĩ áo tím ngẩng đầu nhìn thiên kiếp: “Tám mươi mốt tia thiên kiếp, nếu có thể kết thành, đây sẽ là Kim Đan cấp chín bậc Thiên.”
Tu sĩ áo tím ngẩng đầu nhìn thiên kiếp: “Tám mươi mốt tia thiên kiếp, nếu có thể kết thành, đây sẽ là Kim Đan cấp chín bậc Thiên.”
Dứt lời, y quay đầu nhìn Nam Phong đang quỳ: “Chủ nhân nhà ngươi thuộc môn phái nào?”
Hai người lao ra hang động, đằng trước hang đã bị chấn động đứt gãy. Cả hai nhún người nhảy, đáp xuống đất bằng bên dưới. Tần Uyển Uyển chịu hết nổi, linh khí trong cơ thể nháy mắt ngưng tụ. Cũng chính lúc này, tia kinh lôi đầu tiên ầm ầm đánh xuống!
Nam Phong nghe vậy, run rẩy đáp: “Ta… ta cũng không biết.”
Tu sĩ áo tím không lên tiếng. Y không làm khó Nam Phong, phủi đạo bào, ngồi xuống đất, nhắm mắt nhập định dưới uy áp của thiên lôi.
Sấm sét giáng ầm ầm từng tia. Tần Uyển Uyển không biết đã trôi qua bao lâu, nàng cảm giác cơ thể mình bị đánh đến tê dại. Cho đến khi mưa thiêng rơi xuống người, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn người đối diện cũng đã bị đánh cháy đen.
Giản Hành Chi chậm rãi mở mắt, mưa thiêng gột rửa tạp chất trên người bọn họ. Tần Uyển Uyển đối diện dần lộ ra hình dáng rõ ràng.
Cũng chính lúc này, cơ thể cả hai đồng thời bừng lên kim quang, rồi chợt tắt, vừa tắt xong lại bừng lên, bừng lên rồi lại tắt, lặp đi lặp lại giống như có đứa trẻ nghịch ngợm bật tắt bóng đèn.
Theo kinh văn y tụng niệm, cảm giác đau đớn bỗng dưng giảm xuống. Tần Uyển Uyển gắng gượng ngưng thần dẫn khí, kéo sấm sét chuyển qua kỳ kinh bát mạch rồi trở về kim đan cùng với chân khí của Giản Hành Chi.
Đèn sáng, đèn tắt.
Rồi đèn sáng, đèn tắt.
Tu sĩ áo tím không lên tiếng. Y không làm khó Nam Phong, phủi đạo bào, ngồi xuống đất, nhắm mắt nhập định dưới uy áp của thiên lôi.
Theo đèn sáng đèn tắt, hai người giống như so tài, uy áp trên người phóng ra từng đợt, tất cả mọi người đều cảm giác được sự biến hoá của bọn họ.
Luyện Khí cấp một, Luyện Khí cấp hai, Luyện Khí cấp ba,…. Luyện Khí cấp chín!
Trúc Cơ cấp một, Trúc Cơ cấp hai, Trúc Cơ cấp ba,… Trúc Cơ cấp chín!
Đến cuối cùng, linh khí trong bụng ngưng kết thành Đan, một tiếng rồng gầm vang lên sau lưng Tần Uyển Uyển, hai luồng ánh sáng vàng kim phóng thẳng lên trời.
Kim Đan cấp chín bậc Thiên kết thành!
“Là Kim Đan cấp chín bậc Thiên!”
Mưa thiêng kéo dài trăm dặm, ý chỉ Thiên Đạo trong đó đều được mọi người lĩnh hội. Người của các môn phái khác đều chạy ra xem trận mưa thiêng, lòng sinh ngưỡng mộ.
“Năm trăm năm qua, ba Tông bốn Thành cũng chỉ xuất hiện bốn người Kim Đan cấp chín bậc Thiên này. Đó là Thẩm Tri Minh – Vấn Tâm Tông, thiếu chủ Quân Thù – Nhạc Thành, Tạ Cô Đường – Thiên Kiếm Tông, cùng với vị ở Vô Tương Tông…”
Người nói nhắc đến vị ở Vô Tương Tông thì giọng điệu hạ thấp, sau đó nhớ tới trận mưa thiên hôm nay: “Không biết hôm nay Tông môn nào may mắn sinh ra một vị thiên tài như thế!
Đến cuối cùng, linh khí trong bụng ngưng kết thành Đan, một tiếng rồng gầm vang lên sau lưng Tần Uyển Uyển, hai luồng ánh sáng vàng kim phóng thẳng lên trời.
Kim Đan cấp chín bậc Thiên kết thành!
Mọi người ào ào bàn tán, mà hai vị thiên tài ngồi dưới đất đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, không nói câu nào.
Tần Uyển Uyển gật đầu, cảm thấy cũng đúng.
Khoảnh khắc hai người thức tỉnh đã dùng pháp thuật thay y phục, bộ y phục trước đã bị sét đánh thành vải rách. Tần Uyển Uyển mặc một bộ váy dài màu hồng, Giản Hành Chi mặc một bộ đạo bào màu lam. Hai người nhìn nhau chốc lát, rốt cuộc Giản Hành Chi mở miệng: “Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước rồi từ từ nói.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, cảm thấy cũng đúng.
Bọn họ phủi bùn đất trên tay đứng dậy. Vừa đứng lên, hai người đã nhìn thấy một bộ áo tím xuất hiện đột ngột trước mắt.
***
Câu hỏi gợi ý Chương 20(2): Thiên Lưu có tu vi thuộc kỳ? (Pass 2 chữ, viết thường, viết liền nhau, không dấu)
Chương sau không xem được chủ nhà ơi :((