Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 20 (1)

Chương 20 (1)

Nó tên Long Ngạo Thiên

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Bây giờ là lúc nói chuyện này sao?!”

Giản Hành Chi cảm giác được thần thức của mình bị trận pháp của Tần Uyển Uyển cưỡng ép kéo qua, tuần hoàn thành linh lực, quay lại gột rửa linh căn. Y cũng cuống lên: “Dừng trận pháp của cô lại đi!”

Bí thut Tch sơn cóth da vàocưng đ thchi đ mrng linh căn,ɩkhiến ngưi khácĩhút mt lưngln linh lctrong thi gianīngn, nhanh chóngthăng cp.

Nhưng cáchđnày ch thíchhp vi k}Kim Đan trĭxung, bi vìftrn pháp nàych có btãđu, không cóõkết thúc.

Đương nhiênlinh căn pháttrin tương xngvi cưng đfthn thc sãdng li, chonên ch cóngưi có thnĪthc không mnht k KimĐan tr xungmi phù hp.

Nàngívn nghĩ choếdù Gin HànhChi có mtvài cơ duyênthì chung quythân th vnĩlà ngưi phàm.iY dù mnhthì có thìmnh đến mcnào? Ai ngíbên trong liicó mt lãoyêu quái nhưéthế!

Gin Hành Chiva hét lên,ânàng cũng hong:ưTrn pháp nàyúkhiến linh cănca ngươi tươngxng vi cưngđ thn thcca ngươi miĺdng đưc, bâygi không dngđưc! Ngươi maunghĩ cách đi!”(

“Tn Vãn!” GinHành Chi thtmun bóp chếtõnàng: “Cô munhi chết tamà!”

“Ngươi khôngİmun chết thtch!”

Li TnUyn Uyn nói[là tht.

Ly cưngîđ thn thcâca Gin HànhChi, không mtìthân th ngưiphàm nào cóth chu đưcflinh căn tươngxng vi cưngđ thn thcĨc này.

Linh khíxung quanh cunïcun mà đến,khp dãy núiãkinh đng, chimếtưc bay lên,īmt đt rungnhư đng đt,Їngưi xung quanhbt đu shãi kêu la.

Linhĩlc xông vàoĩcơ th GinùHành Chi ccnhanh, m rnglinh căn, GinЇHành Chi chuđng đau đnd di.

Mtthy sp vưtquá mc đcơ th cóïth chu đng,y túm lyàtay Tn UynáUyn. Tn UynUyn không kpăphn ng đã)b y épếmưi ngón taygiao nhau. Trongchp mt, linhlc khng lÎt trên ngưi[Gin Hành Chichy vào. TnêUyn Uyn đauĮđn hét thànhtiếng: “Ôi mơi!”

Dt li,ãnàng đnh némGin Hành Chiđi. Gin HànhfChi túm chtly nàng: “Chota chút thigian, ta sphá trn phápnày.”

“Ngươi mauɨlên!” Tn UynUyn cm giácílinh căn camình b linhikhí va đp²lung tung nra, đau đếnļphát khóc.

Xung quanhb hành đngíca h làmìkinh đng, nhưngįnhng cô gái{phàm nhân kiaìvn không biết,nguyên do đngıđt, ch lahét chói taiìđào thoát rangoài.

Qun s cmnhn phương hưngâlinh khí, dnúngưi xông vào.Nhìn thy cáccô gái tháoĪchy tán lon,ľông ta mngЇto: “Không đưcchy! Ai chyơgiết k đó!”

Nói xong, ôngâta giương đaođnh chém. GinòHành Chi giơĪtay vung mtlung kiếm khíýti, qun s°giương đao tckhc mt mng.ĩGin Hành Chili phóng mtđt kiếm phongti ch khác,}ngưi treo trên:đnh hang đngrơi như mưa.ùNhng ngưi nàyđa phn đu,là tu sĩmà Thiên Lưubt ti, bnóh ngn ngưiìchc lát linònhn ra phátsinh chuyn gì,ếlp tc trngưi đng dy,lao ra cahang đánh thànhómt nùi viđám lính tiếnvào.

Gin Hành Chicu ngưi xongĪthì rút tayli, giao mưingón tay viЇTn Uyn Uyn.Linh lc vnĨhành ti linhjcăn toàn thânàhai ngưi, đuGin Hành Chitoát m hôiìnhư mưa.

Bí phápũthăng cp nàyílà do muthân Tn UynUyn sáng chếlúc thành niên.ĩHi còn tr,bà vn làínhân vt truynthuyết Thiêngii. Gin HànhùChi phi xemâxét cn kļhi lâu miìnhìn ra cáchïthc ca trnĩpháp bà sángÎchế.

Lúc này, Tn¸Uyn Uyn đãЇđau sp ngt,nàng khóc nói:“Gin Chi Din,ta chu hếtni ri!”

Đngihong.”

Gin HànhChi nhm mt:Vn hành linhăkhí theo ta.”

Dt li, ydn Tn UynjUyn vn hànhàlinh lc trong]cơ th tpĩhp linhĩthai, ming nimpháp quyết phátrn ca Thiênɪgii, hai tayđkết n cùngvi Tn UynUyn gia khôngtrung.

Tn Uyn Uynva nghe ynim pháp quyếtlà biết yơđnh làm gì,(tay phi hpvi y hếtàsc ăn ý.

Linhíthai sáng trong,âduy ta chítôn. Thưng thinpht ác, lnhxut tt hành.Thiên đa giúpôta, lén nhìnİCàn Khôn. Tìmľnơi ci ngun,ìvn trn quynht.” Dt li,ngón tr vàngón gia chpĩli, dng thngĩlên trán ngưiãkia, đng thiđquát ln: “Phá!”

Trong chp mt,ílinh lc nòtung gia lôngmày hai ngưi,ĺsóng chn đngĩkhiến Gin HànhChi và TnùUyn Uyn đngthi văng sangÏhai bên. GinÏHành Chi chpĺly Tn UynUyn, Tn UynéUyn còn chưa¹phn ng kpíđã b yđt ngt némÏthng v phíaîThiên Lưu!

Thiên Lưumc áo giáp,ìTn Uyn Uynĩđp “rm lêntrên, đè ThiênôLưu xung giưng.ɩNàng nôn raếbúng máu, khôngdám chn ch,ílp tc quayíngưi rút kiếm,]điên cung đâmìThiên Lưu myĩnhát!

Còn Gin HànhChi, ngay khonhĮkhc chm xung}đt, y đãchng mt tay,ln mèo gia³không trung, rútĩngay trưng kiếmtrên tht lưngca mt thiĮth. Kiếm trênĩtay lưn mtvòng, khi yđáp xung đtđã ct chng mt tên,sau đó cmkiếm xoay ngưiíchn trưc mtĺTn Uyn Uyn.

Tìnhcnh hn lon¸lên. Thy haingưi ra tay,đám lính ùnùn xông vào,ngưi dn đuĪnhìn thy Thiên:Lưu trên giưngthì hô to:Đi nhân ThiênɪLưu!”

Binh línhímc k nhngngưi khác, baovây hai ngưi.

TayGin Hành Chicm kiếm run,ry, có máuđchy xung tming vết thươngòrt nh trêntay.

Gin Hành Chic gng ápũchế linh lcЇvn hành trongÏcơ th. Ycm nhn rõếmình sp btphá Kim Đan,nếu gi phútànày bt phá,,thiên lôi giángxung, ngưi phàmõnơi này ttb liên lu.

MàTn Uyn Uyncũng không tthơn y làbao, nàng cũngcm giác đưcàlinh lc cuncun t tpìtrong bng mình.Nàng ngng đunhìn Gin HànhChi cm kiếmìchn trưc ngưimình, khàn gingÎgi: “Gin ChiDin…

Gin HànhChi nhm mt,hít sâu mtìhơi, đt ngtra tay. Mtìtay y mócĺpháp bo Thiêndin trong ngc]Thiên Lưu, mtòtay nm lyũTn Uyn Uyn,quát ln: “Đi!”

Dt li, GinHành Chi trtay cm kiếmĭquét ngang. Tn}Uyn Uyn nhúnếngưi nhy ttrên cao xungíra ngoài!

Gin Hành)Chi đánh raàli mòn niɨgót sau lưng,chp ly TnUyn Uyn chynhư điên rangoài sơn đng.

Cũngchính lúc này,mt ngưi áotím ng kiếmbay ti, tócĬdài buc cao,(ngũ quan rnri như khc.Tn Uyn UynIngng đu nhìnĮngưi n ng¸kiếm bay ti,ìy cúi đuɪh hng nhìnìhai ngưi chy:trn gia hànhlang, ánh mtgiao nhau viTn Uyn Uyn.

Sơnth xung quanhchn đng, thiênlôi bên ngoàiến vang. Tkhi tu sĩľáo tím đápưxung hành lang,âtruy binh sauìlưng ít dn,ch còn thyúbinh lính chnđưng phía trưc.âTn Uyn Uynđang đnh ratay, bng nhìnthy kiếm GinHành Chi vaánhanh va dtèkhoát xoáy ra[mt con đưngÎmáu bng tưthái cc đp.

Đám}binh lính nàyıthm chí khôngith ngăn bnh mt giây.ìTn Uyn Uynch chm hơny na bưcýmà ta nhưɩđang chy trênêđưng trng.

Nàng liếcũnhìn y. Thiếu,niên áo đ°tóc dài, gươngmt nhum máu,ıánh mt sángngi. Y khôngíh nhìn nàng,³bàn tay nmly nàng vngchc khiến ngưiĩkhác yên lòng.

Hai người lao ra hang động, đằng trước hang đã bị chấn động đứt gãy. Cả hai nhún người nhảy, đáp xuống đất bằng bên dưới. Tần Uyển Uyển chịu hết nổi, linh khí trong cơ thể nháy mắt ngưng tụ. Cũng chính lúc này, tia kinh lôi đầu tiên ầm ầm đánh xuống!

Theo đèn sáng đèn tắt, hai người giống như so tài, uy áp trên người phóng ra từng đợt, tất cả mọi người đều cảm giác được sự biến hoá của bọn họ.

Tần Uyển Uyển nghe lời Giản Hành Chi, toàn thân đau đớn khẽ run vì sấm sét.

Tần Uyển Uyển hét “Á” một tiếng chói tai rồi lập tức được người khác kéo xuống, ngồi giữa sấm sét. Người kia giơ tay dán lên bàn tay nàng.

Bọn họ phủi bùn đất trên tay đứng dậy. Vừa đứng lên, hai người đã nhìn thấy một bộ áo tím xuất hiện đột ngột trước mắt.

Trúc Cơ cấp một, Trúc Cơ cấp hai, Trúc Cơ cấp ba,… Trúc Cơ cấp chín!

Khoảnh khắc bàn tay chạm vào nhau, đau đớn do sấm sét mang đến giảm đi rất nhiều.

Cũng chính lúc này, cơ thể cả hai đồng thời bừng lên kim quang, rồi chợt tắt, vừa tắt xong lại bừng lên, bừng lên rồi lại tắt, lặp đi lặp lại giống như có đứa trẻ nghịch ngợm bật tắt bóng đèn.

Giọng Giản Hành Chi vang lên, trong lạnh lùng mang theo chút trấn an: “Bây giờ, ta và cô đều đến kỳ kết Đan, lôi kiếp gấp gáp, ta tạm giúp cô. Cô nhắm mắt ngưng thần, vận hành chân khí, kéo sấm sét vào cơ thể, ngâm cốt rèn cơ, nếu thấy đau quá thì niệm Thanh tịnh kinh theo ta.”

Khoảnh khắc hai người thức tỉnh đã dùng pháp thuật thay y phục, bộ y phục trước đã bị sét đánh thành vải rách. Tần Uyển Uyển mặc một bộ váy dài màu hồng, Giản Hành Chi mặc một bộ đạo bào màu lam. Hai người nhìn nhau chốc lát, rốt cuộc Giản Hành Chi mở miệng: “Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước rồi từ từ nói.”

Sấm sét giáng ầm ầm từng tia. Tần Uyển Uyển không biết đã trôi qua bao lâu, nàng cảm giác cơ thể mình bị đánh đến tê dại. Cho đến khi mưa thiêng rơi xuống người, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn người đối diện cũng đã bị đánh cháy đen.

Tần Uyển Uyển nghe lời Giản Hành Chi, toàn thân đau đớn khẽ run vì sấm sét.

Tu sĩ áo tím nghe thế bèn thu tay lại, kết giới chậm rãi biến mất, khí tức thiên lôi phất vào mặt. Nam Phong bị doạ đến khuỵu gối, run lẩy bẩy.

Cũng trong quá trình này, viên Long đan màu xanh lục trong người nàng ngày càng nhỏ, sấm sét càng lúc càng lớn.

Bàn tay nam tử dán lên tay nàng vừa lành lạnh vừa vững vàng, giống như trận thiên kiếp này không có bất kỳ ảnh hưởng gì đến y.

Giọng nói của y là giọng nói trong trẻo của thiếu niên, nhưng lại pha lẫn sự điềm tĩnh thản nhiên trải qua năm tháng mới có: “… Phàm đạo ấy: Có thanh có trọc, có động có tĩnh; trời thanh đất trọc, trời động đất tĩnh… Thanh là nguồn của trọc, động là cơ của tĩnh. Người thường hay thanh tĩnh, đạo trời đất đều quy về thân(*)…”

Nam Phong nghe vậy, run rẩy đáp: “Ta… ta cũng không biết.”

Tần Uyển Uyển hét “Á” một tiếng chói tai rồi lập tức được người khác kéo xuống, ngồi giữa sấm sét. Người kia giơ tay dán lên bàn tay nàng.Giọng Giản Hành Chi vang lên, trong lạnh lùng mang theo chút trấn an: “Bây giờ, ta và cô đều đến kỳ kết Đan, lôi kiếp gấp gáp, ta tạm giúp cô. Cô nhắm mắt ngưng thần, vận hành chân khí, kéo sấm sét vào cơ thể, ngâm cốt rèn cơ, nếu thấy đau quá thì niệm Thanh tịnh kinh theo ta.”Giọng nói của y là giọng nói trong trẻo của thiếu niên, nhưng lại pha lẫn sự điềm tĩnh thản nhiên trải qua năm tháng mới có: “… Phàm đạo ấy: Có thanh có trọc, có động có tĩnh; trời thanh đất trọc, trời động đất tĩnh… Thanh là nguồn của trọc, động là cơ của tĩnh. Người thường hay thanh tĩnh, đạo trời đất đều quy về thân(*)…”(*) Trích trong Thái thượng lão quân thuyết thường thanh tĩnh kinh.

Người nói nhắc đến vị ở Vô Tương Tông thì giọng điệu hạ thấp, sau đó nhớ tới trận mưa thiên hôm nay: “Không biết hôm nay Tông môn nào may mắn sinh ra một vị thiên tài như thế!

Theo kinh văn y tụng niệm, cảm giác đau đớn bỗng dưng giảm xuống. Tần Uyển Uyển gắng gượng ngưng thần dẫn khí, kéo sấm sét chuyển qua kỳ kinh bát mạch rồi trở về kim đan cùng với chân khí của Giản Hành Chi.

Lôi kiếp hai người quá lớn, Thiên Kiếm Tông chỉ có thể để người mạnh nhất đứng tại miệng hang kết trận, còn những đệ tử khác dẫn người rời khỏi từ lối đi xa hơn ở đằng sau hang động. Đợi mọi người đi hết, Nam Phong quay về miệng hang, kính cẩn hành lễ với tu sĩ áo tím  kết trận giúp người phàm cản thiên lôi: “Tạ đạo quân, Chu tiểu đạo quân đã dẫn người phàm đi sơ tán, ngài có thể nghỉ ngơi rồi.”

Đèn sáng, đèn tắt.

Cũng trong quá trình này, viên Long đan màu xanh lục trong người nàng ngày càng nhỏ, sấm sét càng lúc càng lớn.

Giọng Giản Hành Chi vang lên, trong lạnh lùng mang theo chút trấn an: “Bây giờ, ta và cô đều đến kỳ kết Đan, lôi kiếp gấp gáp, ta tạm giúp cô. Cô nhắm mắt ngưng thần, vận hành chân khí, kéo sấm sét vào cơ thể, ngâm cốt rèn cơ, nếu thấy đau quá thì niệm Thanh tịnh kinh theo ta.”

Nhưng Tần Uyển Uyển lại không hề phát giác, bên tai nàng chỉ có tiếng của Giản Hành Chi, giống như một loại chỉ dẫn, dắt nàng đi qua trận đại kiếp này.

(*) Trích trong Thái thượng lão quân thuyết thường thanh tĩnh kinh.

Lúc hai người ngồi đối diện dưới đất bằng gánh lôi kiếp, người Thiên Kiếm Tông dẫn người phàm trong hang động Thiên Lưu đi sơ tán.

Mọi người ào ào bàn tán, mà hai vị thiên tài ngồi dưới đất đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, không nói câu nào.

Lôi kiếp hai người quá lớn, Thiên Kiếm Tông chỉ có thể để người mạnh nhất đứng tại miệng hang kết trận, còn những đệ tử khác dẫn người rời khỏi từ lối đi xa hơn ở đằng sau hang động. Đợi mọi người đi hết, Nam Phong quay về miệng hang, kính cẩn hành lễ với tu sĩ áo tím  kết trận giúp người phàm cản thiên lôi: “Tạ đạo quân, Chu tiểu đạo quân đã dẫn người phàm đi sơ tán, ngài có thể nghỉ ngơi rồi.”

Rồi đèn sáng, đèn tắt.

Dứt lời, y quay đầu nhìn Nam Phong đang quỳ: “Chủ nhân nhà ngươi thuộc môn phái nào?”

Giản Hành Chi chậm rãi mở mắt, mưa thiêng gột rửa tạp chất trên người bọn họ. Tần Uyển Uyển đối diện dần lộ ra hình dáng rõ ràng.

Tu sĩ áo tím nghe thế bèn thu tay lại, kết giới chậm rãi biến mất, khí tức thiên lôi phất vào mặt. Nam Phong bị doạ đến khuỵu gối, run lẩy bẩy.

Tu sĩ áo tím ngẩng đầu nhìn thiên kiếp: “Tám mươi mốt tia thiên kiếp, nếu có thể kết thành, đây sẽ là Kim Đan cấp chín bậc Thiên.”

Tu sĩ áo tím ngẩng đầu nhìn thiên kiếp: “Tám mươi mốt tia thiên kiếp, nếu có thể kết thành, đây sẽ là Kim Đan cấp chín bậc Thiên.”

Dứt lời, y quay đầu nhìn Nam Phong đang quỳ: “Chủ nhân nhà ngươi thuộc môn phái nào?”

Hai người lao ra hang động, đằng trước hang đã bị chấn động đứt gãy. Cả hai nhún người nhảy, đáp xuống đất bằng bên dưới. Tần Uyển Uyển chịu hết nổi, linh khí trong cơ thể nháy mắt ngưng tụ. Cũng chính lúc này, tia kinh lôi đầu tiên ầm ầm đánh xuống!

Nam Phong nghe vậy, run rẩy đáp: “Ta… ta cũng không biết.”

Tu sĩ áo tím không lên tiếng. Y không làm khó Nam Phong, phủi đạo bào, ngồi xuống đất, nhắm mắt nhập định dưới uy áp của thiên lôi.

Sấm sét giáng ầm ầm từng tia. Tần Uyển Uyển không biết đã trôi qua bao lâu, nàng cảm giác cơ thể mình bị đánh đến tê dại. Cho đến khi mưa thiêng rơi xuống người, nàng mới chậm rãi mở mắt ra, nhìn người đối diện cũng đã bị đánh cháy đen.

Giản Hành Chi chậm rãi mở mắt, mưa thiêng gột rửa tạp chất trên người bọn họ. Tần Uyển Uyển đối diện dần lộ ra hình dáng rõ ràng.

Cũng chính lúc này, cơ thể cả hai đồng thời bừng lên kim quang, rồi chợt tắt, vừa tắt xong lại bừng lên, bừng lên rồi lại tắt, lặp đi lặp lại giống như có đứa trẻ nghịch ngợm bật tắt bóng đèn.

Theo kinh văn y tụng niệm, cảm giác đau đớn bỗng dưng giảm xuống. Tần Uyển Uyển gắng gượng ngưng thần dẫn khí, kéo sấm sét chuyển qua kỳ kinh bát mạch rồi trở về kim đan cùng với chân khí của Giản Hành Chi.

Đèn sáng, đèn tắt.

Rồi đèn sáng, đèn tắt.

Tu sĩ áo tím không lên tiếng. Y không làm khó Nam Phong, phủi đạo bào, ngồi xuống đất, nhắm mắt nhập định dưới uy áp của thiên lôi.

Theo đèn sáng đèn tắt, hai người giống như so tài, uy áp trên người phóng ra từng đợt, tất cả mọi người đều cảm giác được sự biến hoá của bọn họ.

Luyện Khí cấp một, Luyện Khí cấp hai, Luyện Khí cấp ba,…. Luyện Khí cấp chín!

Trúc Cơ cấp một, Trúc Cơ cấp hai, Trúc Cơ cấp ba,… Trúc Cơ cấp chín!

Đến cuối cùng, linh khí trong bụng ngưng kết thành Đan, một tiếng rồng gầm vang lên sau lưng Tần Uyển Uyển, hai luồng ánh sáng vàng kim phóng thẳng lên trời.

Kim Đan cấp chín bậc Thiên kết thành!

“Là Kim Đan cấp chín bậc Thiên!”

Mưa thiêng kéo dài trăm dặm, ý chỉ Thiên Đạo trong đó đều được mọi người lĩnh hội. Người của các môn phái khác đều chạy ra xem trận mưa thiêng, lòng sinh ngưỡng mộ.

“Năm trăm năm qua, ba Tông bốn Thành cũng chỉ xuất hiện bốn người Kim Đan cấp chín bậc Thiên này. Đó là Thẩm Tri Minh – Vấn Tâm Tông, thiếu chủ Quân Thù – Nhạc Thành, Tạ Cô Đường – Thiên Kiếm Tông, cùng với vị ở Vô Tương Tông…”

Người nói nhắc đến vị ở Vô Tương Tông thì giọng điệu hạ thấp, sau đó nhớ tới trận mưa thiên hôm nay: “Không biết hôm nay Tông môn nào may mắn sinh ra một vị thiên tài như thế!

Đến cuối cùng, linh khí trong bụng ngưng kết thành Đan, một tiếng rồng gầm vang lên sau lưng Tần Uyển Uyển, hai luồng ánh sáng vàng kim phóng thẳng lên trời.

Kim Đan cấp chín bậc Thiên kết thành!

Mọi người ào ào bàn tán, mà hai vị thiên tài ngồi dưới đất đang mắt to trừng mắt nhỏ với nhau, không nói câu nào.

Tần Uyển Uyển gật đầu, cảm thấy cũng đúng.

Khoảnh khắc hai người thức tỉnh đã dùng pháp thuật thay y phục, bộ y phục trước đã bị sét đánh thành vải rách. Tần Uyển Uyển mặc một bộ váy dài màu hồng, Giản Hành Chi mặc một bộ đạo bào màu lam. Hai người nhìn nhau chốc lát, rốt cuộc Giản Hành Chi mở miệng: “Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi trước rồi từ từ nói.”

Tần Uyển Uyển gật đầu, cảm thấy cũng đúng.

Bọn họ phủi bùn đất trên tay đứng dậy. Vừa đứng lên, hai người đã nhìn thấy một bộ áo tím xuất hiện đột ngột trước mắt.

***

Câu hỏi gợi ý Chương 20(2): Thiên Lưu có tu vi thuộc kỳ? (Pass 2 chữ, viết thường, viết liền nhau, không dấu)

4.7 13 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

11 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Yang
Yang
1 Năm Cách đây

Chương sau không xem được chủ nhà ơi :((

11
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!