Cá muối cứu thế – Chương 55

Chương 55

Cảm ơn chiêu đãi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Cùng lúc người này nói chuyện lại là một tràng tiếng ho liên tục, dẫn đến câu nói kia đứt gãy, Vân Thiển không thể nghe được người kia nói cái gì.

“Khụ khụ khụ khụ khụ —— ”

Không khí bên trong thùng rượu không lưu thông, vốn không tốt với người dễ ho. Vân Thiển thấy người này sắp ho đến chết mà vẫn không chịu ra ngoài, cô tìm thấy nút gỗ dùng để rót rượu, đấm một phát đẩy nút gỗ ra ngoài.

Không khí trong lành cùng với một tia sáng xuyên qua lỗ hổng tràn vào thùng, bụi bặm chậm rãi lơ lửng dưới tia sáng. Người nọ thở gấp nói: “Cuối cùng cũng sống rồi.”

Nửa gương mặt ông được ánh sáng chiếu vào, râu ria trên mặt rậm rạp, hốc mắt trũng sâu, khóe mắt in hằn vết tích năm tháng. Ông phát cho Vân Thiển một phiếu người tốt.

Đương nhiên Vân Thiển không thấy rõ người này trông thế nào, cô chỉ thông qua giọng nói người kia đoán được đại khái đây là người đàn ông trung niên, gọi người kia là “ông chú.”

Hai người cùng trốn “kẻ truy lùng” trong thùng gỗ. Có thể trốn cùng một nơi cũng là duyên phận, tạm thời bọn họ không định rời khỏi đây, bèn bắt chuyện với nhau.

Ông chú: “Được người ta theo đuổi không tốt sao? Lần đầu tiên ta thấy có người tránh né người theo đuổi như vậy, cô rất ghét người kia à?”

Vân Thiển: “Cũng không phải là ghét, tôi sợ mình mà không trốn cho xa, không chống cự được thế tấn công kiểu này… Tôi còn chuyện quan trọng cần làm.”

Ông chú cười lớn: “Lúc trước theo đuổi vợ ta, nàng ấy cũng lấy lý do này từ chối, có điều cuối cùng nàng cũng đồng ý lời cầu hôn của ta.”

Vân Thiển: “Ông trốn ở đây không sợ vợ ông lo lắng à?”

Yên lặng.

Ông chú lên tiếng: “Nàng ấy qua đời rồi.”

Vân Thiển: “…Xin lỗi.”

“Không sao, là chuyện ngoài ý muốn.” Ông chú cười hà hà: “Chúng ta có một đứa con gái rất đáng yêu, nhũ danh là An An, lớn lên xinh đẹp giống nàng. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt An An, ta đều nhớ tới nàng… Đúng rồi, con gái ta trông hơi giống cô. Từ nhỏ, nó đã giống con trai, không leo cột buộm thì lại cầm cờ biển đu dây, sau này lớn lên mới ra dáng con gái.”

Vân Thiển lắng nghe ông chú lải nhải dài dòng, thỉnh thoảng đáp lại hai câu, tỏ vẻ mình đang nghiêm túc lắng nghe.

Tình trạng của ông chỉ là muốn tìm người lắng nghe, hồi tưởng lại quá khứ chứ không cần Vân Thiển phụ họa. Từ lời tự thuật của ông chú có thể thấy được ông rất yêu con gái và người vợ đã qua đời của mình.

Ông chú nói rt nhiu,ònói mt thìõda vào váchếthùng ngh ngơi.

VânThin hi: “Đúngri, ban nãyıchú nói đang:trn ai, tôinghe không rõ.”}

Tiếng nói vadt, tiếng còi:ra lnh tpúhp vang ditruyn thng tinơi này.

Vân Thinvi nhy khithùng rưu: “Tôi,có vic điItrưc.”

Cô vnĨkhông biết ôngchú đang trnìai.

Vân Thin đếnch hun luyn,Įlưng như bĪđâm l ch,³ch cn cmnhn đã biếtánh mt ÔòT Hi uãoán c nào.

Buichiu tp luynɩchiến đu, VânïThin li cùngót vi ÔíT Hi ln:na.

Ô T Hiľngt ngào nói:ĩCh gái, chúngfta tìm chbt đu đi.”

Hai ngưi cùngnhy xung bin¹chn đa đim.

Knăng ca ÔíT Hi rtĺtt, còn ttïhơn ngưi huníluyn nghĩ. NgưiÍhun luyn choĪrng trình đđánh nhau caVân Thin vàīÔ T Hitương đương, nhưngíkhông phi, VânThin biết rõÔ T Himnh hơn côếnhiu. Đi phươngc tình cheígiu thc lctrưc mt ngưihun luyn, mikhi đưc phâncùng t viicô, cu sbt đu hànhvi mèo vnchut.

Vân Thin tncông, Ô TɩHi tránh thoátõnh nhàng.

Lúc thìÎcu tóm lyitóc Vân Thinht tung lên,khiến tóc côbay tán lon;lúc thì lisn ngưi lên,ìđ Vân Thinõđánh vào nhngđnơi cu mun.í

Vân Thin giĩcht cánh taycu, vn nghĩÔ T His tránh thoát,không ng cuõkhông h vùngvy, c thếb cô nílên đá ngm.

Bìnhthưng dũng sĩĩđu đi sănĩdưi bin, hunluyn cũng ɨdưi bin. Vìđ tin hànhÏđng, cht liuqun o dũngĩsĩ va mngnh va dánását ngưi. Nếunhư da quáìgn có th{cm nhn nhitĩđ cơ thđi phương xuyênĨqua lp vi.

Datht bên dưiõnóng rc, nưcbin rét lnh,tương phn nhưèla và băng.

ÔT Hi: “Chãgái gii quá,ITiu Hi chukhông ni.”

VânĩThin: “… Ngưinày nói chuynquá phóng đãng.ùCô đnh buôngra, li bêÔ T Hiđè ngưc lênđá ngm.

Ô THi gi chttay Vân Thin,Įnghiêm túc nói:ì“Sc ch gáiquá yếu, lnísau khng chếngưi khác phiĩchú ý

Vaìdy xong, cuôli bt đukhông đng đn,Їnm ly tayĩVân Thin đtlên lng ngc:¸“Mi ln thych, trái timĩem đu đpĬrt nhanh, khôngbình thưng chútnào.”

Thch! Thch!Thch! Tim cuđp rt nhanh.

Tráitim Vân Thinácũng nhanh hơnímy ln.

Hai ngàyĩnay, Ô THi nhy Discochính xác trênèđim gii hnáca cô. Miln thái đ[cô nhưng mtìbưc, đi phươngıli ln mtɨbưc, nhưng khôngýđến mc khiếncô tc gin.

Vicİnày phi tráchưcô.

Cùng lúc tchi Ô THi, cô cũng}đng thi chaīli đưng lui,khiến Ô THi luôn chorng Vân Thinthích mình.

Đúng làVân Thin tánóthưng cơ thcu.

Vân Thin phátÎbnh ri. Bnhũmt khác vibnh kia, vếâtrưc ng mtăgic là xong,vế sau liÏkhông th tìmđi ai đóđưc. Tiêu chuncô cao, chúcó ngưi cófch s scđp xut scũmi có thìkhiến cô phátbnh. Dù làt mình giiïquyết hay làIVăn Nhân Dugiúp đ, ngayàcùng lúc giiquyết, sâu trongÎcơ th côc lưu liįmt chút cmígiác không thamãn.

Nhng th khôngtha mãn nàyivn luôn tícht, hôm nay³bùng n. VânThin nghiến răngãkim chế.

Bây gi,đang hun luyn,Ïkhông biết xungìquanh có baonhiêu ngưi nhìnnơi này.

Nếu thânth tc Ngưica thế giinày có phnĮng, b phn“tuyến th :c dùng đïđánh du đabàn s phngЇlên mt ccbưu, tương tìđim mn cm.

ÔơT Hi đèVân Thin, tinhmt nhìn thyЇcc bưu nht t phnglên nơi cIcô. My ngàygn đây, dưis b sungkiến thc tcNgưi cp tc,ýcu biết thnày có nghĩalà gì.

Cu lĩra răng nanh,ìáp ti gnging như đùadai, c nhÎrăng nhn lênîcc bưu.

Trong chpmt, cơ thVân Thin runílên.

Hàm răng Ô]T Hi scĨnhn, bt cnìđâm rách tuyếnth.

Máu chy tc ra khiến¹con ngươi ÔT Hi lp:tc m to,{chuyn t màuh phách nhtđsang màu vàngòsm, con ngươiíhp li dng{đng. Đi vicu, mùi máuítươi này thơmângt không gìõsánh bng.

Bng ÔT Hi phátra tiếng đóibng. Cu vùivào gáy cô,ímút ly tuyếnth, ming vếtìthương không ln,máu đã ngngíchy t lâu,nhưng cu ănÏđưc th cònɩngon lành hơn.

Đóílà dc vng.Ngay lúc này,đTính dc vníluôn b kìmìnén bùng n.

Tnh, Ô THi đã đcãbit. Dù ănnhiu bao nhiêu,ɪcu vn luôntrong trng tháiđói bng cùngcc. V sau,{cu phát hinļmình có th)ăn dc vngca ngưi khác,Iđó là thɪmà tc Ngưi,Îtc Bin vàHi thú đucó. Cu ănnhng dc vng:này cũng khôngļto nên nhhưng gì viĩngưi khác, thmếchí thnh thong]còn có thīgiúp cm xúcibn h trnên bình tĩnhhơn.

Có điu saukhi ăn nhiuĭdc vng, cuícàng ngày càngľkén ăn, chmt s ítcc phm miľcó th kíchìthích khu v:ca cu. Nghe(nói mi lnócu đói bng,mùi ta racũng s khiếnĪngưi khác đói[bng ging như(vy.

Vân Thin khôngíđy Ô THi ra đưc,íthng nhóc màìcái đu chĪcao hơn cômt chút nïcht cô vào:khe h đáýngm, chèn mt¹chân vào gia}hai chân cô,(khiến cô khôngĭth di chuyn,chng ai nhìn°thy bn hìđang làm gì.

Côbm b vaiĨÔ T Hi,ému bàn taymàu trng điIlp rõ nétfvi b vàiâmàu bánh mtca cu.

C VâníThin truyn ticm xúc mmmi m ưt,s chn rnľtrong cơ thòdn dn biếnmt theo lcĪhút ca ngưiéđi din. Cmĭgiác rã riũvà mt miátuôn ra, mímt cô đánhinhau, ri cɪthế thiếp đi.

ÔíT Hi bÎthân th đĩgc vào lòngÍlàm hoàn hn.[Cu chưa baogi có cmgiác tha mãnnhư thế, ÔíT Hi thânmt c chópmũi lên gòmá Vân Thin.

Chgái, cm ơnđã chiêu đãi.”İ

Ô T Hikhông th nàoľng Vân Thincàng trn cud hơn.

Ô TíHi khng đnhdc vng mnhàm có thĩkhiến cu chcíbng như vyto nên quynhiu rt lnđi vi VânThin.

Rõ ràng cu{đã giúp VânThin gii quyếtókhó khăn ln,đáng lý quanìh gia bnh phi gnhơn mt bưc.Không ng VânâThin là skhanh kéo qunlên không nhníngưi, sung sưngɨxong ri thìɪchng thy bóngdáng.

Ch gái ——

Không biết đây là lần thứ mấy Ô Tề Hải tìm Vân Thiển khắp nơi.

Vân Thiển: “Thức ăn rất ngon, hoàn toàn triệt tiêu được chút cực khổ kia.”

Ô Tề Hải: “Chị gái cứ trốn em mãi, đúng là không ngoan, em phải phạt chị.”

Vân Thiển: “?”

Vân Thiển dán lên vách thùng gỗ, nghe thấy tiếng gọi xa dần mới thở phào nhẹ nhõm.

Vân Thiển bước chậm lại, vểnh tai lắng nghe. Đoàn người Lôi vạn Quân càng lúc càng xa, cô chỉ nghe mấy câu như “Hoàng tử dẫn quân”, “Thực lực rất mạnh”,”Mong ngài yên tâm”.

Hôm nay, ông chú vẫn ở trong thùng gỗ như cũ. Vân Thiển và ông lập thành tình cách mạng vững chắc. Ông chú trách móc công việc rườm rà, đồng nghiệp chẳng phải người. Vân Thiển cũng kể lể rất nhiều chỗ không thích ứng trên thuyền.

Ông chú: “Dũng sĩ tập luyện rất cực khổ nhỉ?”

Vân Thiển: “Thức ăn rất ngon, hoàn toàn triệt tiêu được chút cực khổ kia.”

Bảo là đánh nhưng thật ra chỉ vỗ nhẹ, có điều cảm giác nhục nhã khiến Vân Thiển thở phì phò.

Không biết đây là lần thứ mấy Ô Tề Hải tìm Vân Thiển khắp nơi.

Ông chú: “Haiz, cuối cùng cũng bị tìm thấy, đúng là không có cách nào lén chạy đi được.”

Ông chú: “Cô là dũng sĩ do ai huấn luyện?”

Sau khi được Ô Tề Hải thả xuống, mái tóc nâu trà của cô rối bù, hận không thể liều mạng với tên khốn kiếp này.

Cô đang leo lên cây thang bắc giữa thuyền, đột nhiên Ô Tề Hải chạy tới ôm hai chân cô, cười híp mắt đứng dưới thang nói: “Tìm được chị rồi.”

Thứ Vân Thiển có thể sử dụng chỉ có tay và chân. Ô Tề Hải nghĩ bộ dạng xấu hổ tay đấm chân đá của Vân Thiển chắc chắn rất đáng yêu.

Vân Thiển nói ra tên người huấn luyện. Ông chú đột nhiên thở dài: “Ta từng làm sai quá nhiều chuyện, nhưng có lúc rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ. Cô có thể hiểu cảm giác đó không?”

Vân Thiển cảm khái, Hoàng tử cứu Công chúa, lẽ nào thế giới tận thế này sẽ đi theo chiều hướng cổ tích?

Vân Thiển gật đầu, cô hiểu.

Vân Thiển hét lên: “Đồ khốn kiếp, ba tôi còn chưa từng đánh tôi mà cậu dám đánh hả! Cậu là đồ biến thái! Bại não! Đồ trứng lừa!”

Ông chú bắt đầu kể lể chuyện con gái của mình như cũ.

Cậu hơi dùng sức, Vân Thiển đã bị cậu vác lên vai, không tránh thoát được.

“…Sau khi nàng đi, An An mới trở nên giống như con trai. Ta cứ nghĩ con bé vì mất mẹ nên tìm một người mẹ khác cho nó. Không lâu trước đây, ta mới biết An An vì chuyện này mà luôn trách ta. Quan hệ giữa nó và mẹ kế rất kém, cứ thích làm khó mẹ kế. Về mặt này, con bé chẳng bao giờ hiểu chuyện…”

Vân Thiển dán lên vách thùng gỗ, nghe thấy tiếng gọi xa dần mới thở phào nhẹ nhõm.

Hải âu nghiêng đầu, tò mò nhìn hai người bên dưới. Đột nhiên một tiếng thét như giết heo xé toạc chân trời, dọa chúng phải đập cánh lượn ngay tức khắc.

“…Nó cũng lớn rồi, mẹ kế nó nói rất có lý. Sức khỏe ta không tốt, không biết khi nào thì đi, không thể chăm sóc nó mãi. Ta cũng xem như có ít tiền, nếu như ta qua đời, chắc chắn sẽ có người dòm ngó tài sản thừa kế của nó.”

“…Nó cũng lớn rồi, mẹ kế nó nói rất có lý. Sức khỏe ta không tốt, không biết khi nào thì đi, không thể chăm sóc nó mãi. Ta cũng xem như có ít tiền, nếu như ta qua đời, chắc chắn sẽ có người dòm ngó tài sản thừa kế của nó.”

“…Nếu không phải ta cãi nhau với nó, nó sẽ không tức giận mà đi tuần hải, cuối cùng bị tộc Biển bắt làm nô lệ.”

Ông chú bắt đầu kể lể chuyện con gái của mình như cũ.

“…Ta muốn vứt bỏ hết tất cả công việc đi cứu nó, nhưng nơi này không thể không có ta. Ta chỉ đành hèn nhát trốn ở đây, chẳng làm được gì cả.”

Ông chú: “Cô là dũng sĩ do ai huấn luyện?”

Vân Thiển: “?”

Cô lấy hai cây gậy gỗ từ balo không gian ra, lui về sau, dồn sức ——

Vân Thiển ngập ngừng một hồi, bèn hỏi: “Ông chú, hình như tôi từng nghe câu chuyện phiên bản này rồi, nhưng người bị bắt cóc là Đại công chúa, có vẻ nhóm dũng sĩ mới chiêu mộ chúng tôi cũng là để đi cứu Đại công chúa. Mặc dù không nói rõ ra nhưng tin hành lang hiện nay là vậy…”

Sao nửa sau câu chuyện này nghe quen thế? Thân phận của ông chú…

Không ngờ người ngồi thùng rượu tán dóc với cô từ trước tới giờ thật sự là Quốc vương Lôi Quốc – Lôi Vạn Quân. Cô lập tức nghĩ lại xem mình có nói cái gì không nên nói trước mặt ông ta không.

Vân Thiển ngập ngừng một hồi, bèn hỏi: “Ông chú, hình như tôi từng nghe câu chuyện phiên bản này rồi, nhưng người bị bắt cóc là Đại công chúa, có vẻ nhóm dũng sĩ mới chiêu mộ chúng tôi cũng là để đi cứu Đại công chúa. Mặc dù không nói rõ ra nhưng tin hành lang hiện nay là vậy…”

Thùng rượu đột nhiên bị người ta mở ra: “Quốc vương Bệ hạ, thì ra ngài ở trong này!”

Ô Đậu giẫm lên thang để lấy đồ ở võng trên, nhìn thấy Ô Tề Hải nằm úp mặt ở võng giữa, đường cong mông đít cao vút… một cách bất thường.

Ông chú: “Haiz, cuối cùng cũng bị tìm thấy, đúng là không có cách nào lén chạy đi được.”

Vân Thiển: “…”

“…Nếu không phải ta cãi nhau với nó, nó sẽ không tức giận mà đi tuần hải, cuối cùng bị tộc Biển bắt làm nô lệ.”

Sao nửa sau câu chuyện này nghe quen thế? Thân phận của ông chú…

Không ngờ người ngồi thùng rượu tán dóc với cô từ trước tới giờ thật sự là Quốc vương Lôi Quốc – Lôi Vạn Quân. Cô lập tức nghĩ lại xem mình có nói cái gì không nên nói trước mặt ông ta không.

Không ngờ sau khi cậu nhóc da ngăm này thả cô xuống, bèn xoay lưng lại, khom người, lắc phần mông vểnh cao về phía cô: “Chị gái cũng trừng phạt em đi, dùng cách gì cũng được hết.”

Thị vệ thấy trong thùng còn có một người khác. Nhìn rõ quần áo dũng sĩ Vân Thiển, anh ta quắc mắt, mắng: “Cô là dũng sĩ dưới quyền ai, dám ở đây lười biếng. Lôi Quốc cho các người ăn uống không phải là để nuôi đồ bỏ đi! Người huấn luyện cô là ai?!”

“Bốp —— ”

Lôi vạn Quân lên tiếng: “Người bạn nhỏ này chỉ ngồi nói chuyện với ông già này một lát thôi, để cô ấy về đi.” Giọng nói của ông trở nên tràn đầy uy quyền của người bề trên, ông chú bình dị gần gũi trong thùng rượu dường như chỉ là ảo giác.

Ông chú: “Dũng sĩ tập luyện rất cực khổ nhỉ?”

Thị vệ thấy trong thùng còn có một người khác. Nhìn rõ quần áo dũng sĩ Vân Thiển, anh ta quắc mắt, mắng: “Cô là dũng sĩ dưới quyền ai, dám ở đây lười biếng. Lôi Quốc cho các người ăn uống không phải là để nuôi đồ bỏ đi! Người huấn luyện cô là ai?!”

Thị vệ bảo Vân Thiển cút mau, sau đó kính cẩn nói với Lôi Vạn Quân: “Quốc vương Bệ hạ, Hoàng hậu mời ngài đi chọn rượu dùng trong dạ tiệc. Hoàng tử Phong Quốc đã mang đến thành ý lớn nhất của bọn họ…”

Vân Thiển bước chậm lại, vểnh tai lắng nghe. Đoàn người Lôi vạn Quân càng lúc càng xa, cô chỉ nghe mấy câu như “Hoàng tử dẫn quân”, “Thực lực rất mạnh”,”Mong ngài yên tâm”.

Vân Thiển cảm khái, Hoàng tử cứu Công chúa, lẽ nào thế giới tận thế này sẽ đi theo chiều hướng cổ tích?

Sức lực người này mạnh đến mức chẳng giống người.

Cô đang leo lên cây thang bắc giữa thuyền, đột nhiên Ô Tề Hải chạy tới ôm hai chân cô, cười híp mắt đứng dưới thang nói: “Tìm được chị rồi.”

Cậu hơi dùng sức, Vân Thiển đã bị cậu vác lên vai, không tránh thoát được.

Sức lực người này mạnh đến mức chẳng giống người.

Lôi vạn Quân lên tiếng: “Người bạn nhỏ này chỉ ngồi nói chuyện với ông già này một lát thôi, để cô ấy về đi.” Giọng nói của ông trở nên tràn đầy uy quyền của người bề trên, ông chú bình dị gần gũi trong thùng rượu dường như chỉ là ảo giác.

Vân Thiển nói ra tên người huấn luyện. Ông chú đột nhiên thở dài: “Ta từng làm sai quá nhiều chuyện, nhưng có lúc rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ. Cô có thể hiểu cảm giác đó không?”

Ô Tề Hải: “Chị gái cứ trốn em mãi, đúng là không ngoan, em phải phạt chị.”

“Bốp —— ”

Thị vệ bảo Vân Thiển cút mau, sau đó kính cẩn nói với Lôi Vạn Quân: “Quốc vương Bệ hạ, Hoàng hậu mời ngài đi chọn rượu dùng trong dạ tiệc. Hoàng tử Phong Quốc đã mang đến thành ý lớn nhất của bọn họ…”

Vân Thiển hét lên: “Đồ khốn kiếp, ba tôi còn chưa từng đánh tôi mà cậu dám đánh hả! Cậu là đồ biến thái! Bại não! Đồ trứng lừa!”

Bảo là đánh nhưng thật ra chỉ vỗ nhẹ, có điều cảm giác nhục nhã khiến Vân Thiển thở phì phò.

Sau khi được Ô Tề Hải thả xuống, mái tóc nâu trà của cô rối bù, hận không thể liều mạng với tên khốn kiếp này.

Không ngờ sau khi cậu nhóc da ngăm này thả cô xuống, bèn xoay lưng lại, khom người, lắc phần mông vểnh cao về phía cô: “Chị gái cũng trừng phạt em đi, dùng cách gì cũng được hết.”

Xung quanh đây ngoại trừ hai người họ và hải âu đậu trên cột buồm ra thì chẳng có cái gì khác.

Thứ Vân Thiển có thể sử dụng chỉ có tay và chân. Ô Tề Hải nghĩ bộ dạng xấu hổ tay đấm chân đá của Vân Thiển chắc chắn rất đáng yêu.

“…Sau khi nàng đi, An An mới trở nên giống như con trai. Ta cứ nghĩ con bé vì mất mẹ nên tìm một người mẹ khác cho nó. Không lâu trước đây, ta mới biết An An vì chuyện này mà luôn trách ta. Quan hệ giữa nó và mẹ kế rất kém, cứ thích làm khó mẹ kế. Về mặt này, con bé chẳng bao giờ hiểu chuyện…”

Vân Thiển: “Ha.”

Cô lấy hai cây gậy gỗ từ balo không gian ra, lui về sau, dồn sức ——

Ô Đậu nhỏ giọng hỏi: “Chú thấy cháu nên tập luyện vừa phải thôi, sao không đi tìm Vân Thiển?”

Hải âu nghiêng đầu, tò mò nhìn hai người bên dưới. Đột nhiên một tiếng thét như giết heo xé toạc chân trời, dọa chúng phải đập cánh lượn ngay tức khắc.

“…Ta muốn vứt bỏ hết tất cả công việc đi cứu nó, nhưng nơi này không thể không có ta. Ta chỉ đành hèn nhát trốn ở đây, chẳng làm được gì cả.”

Ô Đậu bước lên thang để lấy đồ ở võng trên, nhìn thấy Ô Tề Hải nằm úp mặt ở võng giữa, đường cong mông đít cao vút… một cách bất thường.

Ô Đậu nhỏ giọng hỏi: “Chú thấy cháu nên tập luyện vừa phải thôi, sao không đi tìm Vân Thiển?”

Xung quanh đây ngoại trừ hai người họ và hải âu đậu trên cột buồm ra thì chẳng có cái gì khác.

Ô Tề Hải: Quá đả kích rồi, mình cần bình tĩnh lại.

Ô Tề Hải: “…Im miệng.”

Ô Tề Hải: Quá đả kích rồi, mình cần bình tĩnh lại.

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Trêu chị cho cố vô r ăn no đòn luôn tiểu Hải à. Nhà là phải có nóc chứ??

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

à thích tự ngược à, thích có máu M trong người đúng không =)))))

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tội nghiệp chưa, tiểu Hải ngốc ngang ngửa tiểu Tống ấy nhỉ ?

movunguyetha
movunguyetha
2 Năm Cách đây

Không cẩn thận ngửi thấy mùi sm mất rồi :)))

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Cuối cùng cũng có ngày này nha Ô Tề Hải. Đáng ăn đòn lắm =))))))
Nhây nữa đi xem nào ????

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Chọc chị tức là ko ổn r ?

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!