Chương 55
Cảm ơn chiêu đãi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Cùng lúc người này nói chuyện lại là một tràng tiếng ho liên tục, dẫn đến câu nói kia đứt gãy, Vân Thiển không thể nghe được người kia nói cái gì.
“Khụ khụ khụ khụ khụ —— ”
Không khí bên trong thùng rượu không lưu thông, vốn không tốt với người dễ ho. Vân Thiển thấy người này sắp ho đến chết mà vẫn không chịu ra ngoài, cô tìm thấy nút gỗ dùng để rót rượu, đấm một phát đẩy nút gỗ ra ngoài.
Không khí trong lành cùng với một tia sáng xuyên qua lỗ hổng tràn vào thùng, bụi bặm chậm rãi lơ lửng dưới tia sáng. Người nọ thở gấp nói: “Cuối cùng cũng sống rồi.”
Nửa gương mặt ông được ánh sáng chiếu vào, râu ria trên mặt rậm rạp, hốc mắt trũng sâu, khóe mắt in hằn vết tích năm tháng. Ông phát cho Vân Thiển một phiếu người tốt.
Đương nhiên Vân Thiển không thấy rõ người này trông thế nào, cô chỉ thông qua giọng nói người kia đoán được đại khái đây là người đàn ông trung niên, gọi người kia là “ông chú.”
Hai người cùng trốn “kẻ truy lùng” trong thùng gỗ. Có thể trốn cùng một nơi cũng là duyên phận, tạm thời bọn họ không định rời khỏi đây, bèn bắt chuyện với nhau.
Ông chú: “Được người ta theo đuổi không tốt sao? Lần đầu tiên ta thấy có người tránh né người theo đuổi như vậy, cô rất ghét người kia à?”
Vân Thiển: “Cũng không phải là ghét, tôi sợ mình mà không trốn cho xa, không chống cự được thế tấn công kiểu này… Tôi còn chuyện quan trọng cần làm.”
Ông chú cười lớn: “Lúc trước theo đuổi vợ ta, nàng ấy cũng lấy lý do này từ chối, có điều cuối cùng nàng cũng đồng ý lời cầu hôn của ta.”
Vân Thiển: “Ông trốn ở đây không sợ vợ ông lo lắng à?”
Yên lặng.
Ông chú lên tiếng: “Nàng ấy qua đời rồi.”
Vân Thiển: “…Xin lỗi.”
“Không sao, là chuyện ngoài ý muốn.” Ông chú cười hà hà: “Chúng ta có một đứa con gái rất đáng yêu, nhũ danh là An An, lớn lên xinh đẹp giống nàng. Mỗi lần nhìn thấy đôi mắt An An, ta đều nhớ tới nàng… Đúng rồi, con gái ta trông hơi giống cô. Từ nhỏ, nó đã giống con trai, không leo cột buộm thì lại cầm cờ biển đu dây, sau này lớn lên mới ra dáng con gái.”
Vân Thiển lắng nghe ông chú lải nhải dài dòng, thỉnh thoảng đáp lại hai câu, tỏ vẻ mình đang nghiêm túc lắng nghe.
Tình trạng của ông chỉ là muốn tìm người lắng nghe, hồi tưởng lại quá khứ chứ không cần Vân Thiển phụ họa. Từ lời tự thuật của ông chú có thể thấy được ông rất yêu con gái và người vợ đã qua đời của mình.
Ông chú nói rất nhiều,ònói mệt thìõdựa vào váchếthùng nghỉ ngơi.
VânἰThiển hỏi: “Đúngớrồi, ban nãyıchú nói đang:trốn ai, tôiἴnghe không rõ.”}
Tiếng nói vừaἱdứt, tiếng còi:ra lệnh tậpúhợp vang dộiỡtruyền thẳng tớiẫnơi này.
Vân Thiểnẹvội nhảy khỏiỵthùng rượu: “Tôi,có việc điItrước.”
Cô vẫnĨkhông biết ôngỉchú đang trốnìai.
Vân Thiển đếnựchỗ huấn luyện,Įlưng như bịĪđâm lỗ chỗ,³chỉ cần cảmởnhận đã biếtộánh mắt ÔòTề Hải uãoán cỡ nào.
Buổiἵchiều tập luyệnɩchiến đấu, VânïThiển lại cùngótổ với ÔíTề Hải lần:nữa.
Ô Tề Hảiľngọt ngào nói:ĩ“Chị gái, chúngfta tìm chỗỳbắt đầu đi.”ẳ
Hai người cùngḹnhảy xuống biển¹chọn địa điểm.
Kỹứnăng của ÔíTề Hải rấtĺtốt, còn tốtïhơn người huấníluyện nghĩ. NgườiÍhuấn luyện choĪrằng trình độụđánh nhau củaắVân Thiển vàīÔ Tề Hảiịtương đương, nhưngíkhông phải, VânẩThiển biết rõẵÔ Tề Hảiỹmạnh hơn côếnhiều. Đối phươngỉcố tình cheígiấu thực lựcồtrước mặt ngườiἷhuấn luyện, mỗiỉkhi được phânỉcùng tổ vớiicô, cậu sẽầbắt đầu hànhỹvi mèo vờnộchuột.
Vân Thiển tấnổcông, Ô TềɩHải tránh thoátõnhẹ nhàng.
Lúc thìÎcậu tóm lấyitóc Vân Thiểnậhất tung lên,ằkhiến tóc côẻbay tán loạn;ἳlúc thì lạiộsấn người lên,ìđể Vân Thiểnõđánh vào nhữngđnơi cậu muốn.í
Vân Thiển giữĩchặt cánh tayặcậu, vốn nghĩἲÔ Tề Hảiỉsẽ tránh thoát,ặkhông ngờ cậuõkhông hề vùngấvậy, cứ thếẻbị cô ấnílên đá ngầm.
Bìnhỵthường dũng sĩĩđều đi sănĩdưới biển, huấnỵluyện cũng ởɨdưới biển. Vìἱđể tiện hànhÏđộng, chất liệuữquần ảo dũngĩsĩ vừa mỏngữnhẹ vừa dánását người. Nếuứnhư dựa quáìgần có thể{cảm nhận nhiệtĩđộ cơ thểỏđối phương xuyênĨqua lớp vải.
Daẩthịt bên dướiõnóng rực, nướcổbiển rét lạnh,ữtương phản nhưèlửa và băng.
Ô‹Tề Hải: “Chịãgái giỏi quá,ITiểu Hải chịuẵkhông nổi.”
VânĩThiển: “…” Người‹này nói chuyệnẻquá phóng đãng.ùCô định buôngỵra, lại bịêÔ Tề Hảiỉđè ngược lênỗđá ngầm.
Ô TềḹHải giữ chặtỵtay Vân Thiển,Įnghiêm túc nói:ì“Sức chị gáiảquá yếu, lầnísau khống chếẹngười khác phảiĩchú ý…”
Vừaìdạy xong, cậuôlại bắt đầuỉkhông đứng đắn,Їnắm lấy tayĩVân Thiển đặtịlên lồng ngực:¸“Mỗi lần thấyầchị, trái timĩem đều đậpĬrất nhanh, khôngộbình thường chút‹nào.”
Thịch! Thịch!ừThịch! Tim cậuỉđập rất nhanh.
Tráiỉtim Vân Thiểnácũng nhanh hơnímấy lần.
Hai ngàyĩnay, Ô TềửHải nhảy Discoằchính xác trênèđiểm giới hạnácủa cô. Mỗiảlần thái độ[cô nhường mộtìbước, đối phươngılại lấn mộtɨbước, nhưng khôngýđến mức khiếnấcô tức giận.
Việcİnày phải tráchưcô.
Cùng lúc từἰchối Ô TềḷHải, cô cũng}đồng thời chừaīlại đường lui,ỉkhiến Ô TềựHải luôn choỳrằng Vân Thiểnấthích mình.
Đúng làἰVân Thiển tánóthưởng cơ thểỉcậu.
Vân Thiển phátÎbệnh rồi. Bệnhũmệt khác vớiạbệnh kia, vếâtrước ngủ mộtăgiấc là xong,‹vế sau lạiÏkhông thể tìmỉđại ai đóằđược. Tiêu chuẩnỉcô cao, chỉúcó người cófchỉ số sắcἴđẹp xuất sắcũmới có thểìkhiến cô phátặbệnh. Dù làởtự mình giảiïquyết hay làIVăn Nhân Duỉgiúp đỡ, ngayàcùng lúc giảiểquyết, sâu trongÎcơ thể côởcứ lưu lạiįmột chút cảmígiác không thỏaỹmãn.
Những thứ khôngầthỏa mãn nàyivẫn luôn tíchởtụ, hôm nay³bùng nổ. VânḹThiển nghiến răngãkiềm chế.
Bây giờ,đang huấn luyện,Ïkhông biết xungìquanh có baoảnhiêu người nhìnỳnơi này.
Nếu thânịthể tộc Ngườiệcủa thế giớiữnày có phảnĮứng, bộ phậnị“tuyến thể” ở:cổ dùng đểïđánh dấu địaụbàn sẽ phồngЇlên một cụcḹbướu, tương tựìđiểm mẫn cảm.
ÔơTề Hải đèềVân Thiển, tinhởmắt nhìn thấyЇcục bướu nhỏỏtừ từ phồngớlên nơi cổIcô. Mấy ngàyớgần đây, dướiịsự bổ sungứkiến thức tộcởNgười cấp tốc,ýcậu biết thứịnày có nghĩaỉlà gì.
Cậu lộĩra răng nanh,ìáp tới gầnạgiống như đùaịdai, cọ nhẹÎrăng nhọn lênîcục bướu.
Trong chớpẹmắt, cơ thểịVân Thiển runílên.
Hàm răng Ô]Tề Hải sắcĨnhọn, bất cẩnìđâm rách tuyếnỵthể.
Máu chảy từứcổ ra khiến¹con ngươi ÔựTề Hải lập:tức mở to,{chuyển từ màuụhổ phách nhạtđsang màu vàngòsẫm, con ngươiíhẹp lại dựng{đứng. Đối vớiḽcậu, mùi máuítươi này thơmângọt không gìõsánh bằng.
Bụng ÔớTề Hải phátỉra tiếng đóiệbụng. Cậu vùiởvào gáy cô,ímút lấy tuyếnἴthể, miệng vếtìthương không lớn,ầmáu đã ngừngíchảy từ lâu,ἷnhưng cậu ănÏđược thứ cònɩngon lành hơn.
Đóílà dục vọng.ồNgay lúc này,đTính dục vẫníluôn bị kìmìnén bùng nổ.
Từứnhỏ, Ô TềỡHải đã đặcãbiệt. Dù ănểnhiều bao nhiêu,ɪcậu vẫn luônἴtrong trạng tháiốđói bụng cùngợcực. Về sau,{cậu phát hiệnļmình có thể)ăn dục vọng‹của người khác,Iđó là thứɪmà tộc Người,Îtộc Biển vàửHải thú đềuḻcó. Cậu ănịnhững dục vọng:này cũng khôngļtạo nên ảnhỉhưởng gì vớiĩngười khác, thậmếchí thỉnh thoảng]còn có thểīgiúp cảm xúcibọn họ trởἵnên bình tĩnhẩhơn.
Có điều sauịkhi ăn nhiềuĭdục vọng, cậuícàng ngày càngľkén ăn, chỉợmột số ítỗcực phẩm mớiľcó thể kíchìthích khẩu vị:của cậu. Nghe(nói mỗi lầnócậu đói bụng,ảmùi tỏa raἷcũng sẽ khiếnĪngười khác đói[bụng giống như(vậy.
Vân Thiển khôngíđẩy Ô TềỉHải ra được,íthằng nhóc màìcái đầu chỉĪcao hơn côặmột chút ấnïchặt cô vào:khe hở đáýngầm, chèn một¹chân vào giữa}hai chân cô,(khiến cô khôngĭthể di chuyển,ửchẳng ai nhìn°thấy bọn họìđang làm gì.
Côἶbấm bả vaiĨÔ Tề Hải,ému bàn tayỷmàu trắng đốiIlập rõ nétfvới bả vàiâmàu bánh mậtỉcủa cậu.
Cổ VâníThiển truyền tớiẽcảm xúc mềmỵmại ẩm ướt,ỉsự chộn rộnľtrong cơ thểòdần dần biếnấmất theo lựcĪhút của ngườiéđối diện. Cảmĭgiác rã rờiũvà mệt mỏiátuôn ra, míịmắt cô đánhinhau, rồi cứɪthế thiếp đi.
ÔíTề Hải bịÎthân thể đổĩgục vào lòngÍlàm hoàn hồn.[Cậu chưa baoủgiờ có cảmỵgiác thỏa mãnẽnhư thế, ÔíTề Hải thânềmật cọ chópḹmũi lên gòỉmá Vân Thiển.
“Chịỳgái, cảm ơnổđã chiêu đãi.”İ
…
Ô Tề Hảiấkhông thể nàoľngờ Vân Thiểnẩcàng trốn cậuặdữ hơn.
Ô TềíHải khẳng địnhỡdục vọng mạnhàmẽ có thểĩkhiến cậu chắcíbụng như vậyḷtạo nên quấyἶnhiễu rất lớnởđối với VânẻThiển.
Rõ ràng cậu{đã giúp VânἵThiển giải quyếtókhó khăn lớn,ḻđáng lý quanìhệ giữa bọnỉhọ phải gầnờhơn một bước.ἷKhông ngờ VânâThiển là sởịkhanh kéo quầnỵlên không nhậníngười, sung sướngɨxong rồi thìɪchẳng thấy bóngἰdáng.
“Chị gái ——”ḷ
Không biết đây là lần thứ mấy Ô Tề Hải tìm Vân Thiển khắp nơi.
Vân Thiển: “Thức ăn rất ngon, hoàn toàn triệt tiêu được chút cực khổ kia.”
Ô Tề Hải: “Chị gái cứ trốn em mãi, đúng là không ngoan, em phải phạt chị.”
Vân Thiển: “?”
Vân Thiển dán lên vách thùng gỗ, nghe thấy tiếng gọi xa dần mới thở phào nhẹ nhõm.
Vân Thiển bước chậm lại, vểnh tai lắng nghe. Đoàn người Lôi vạn Quân càng lúc càng xa, cô chỉ nghe mấy câu như “Hoàng tử dẫn quân”, “Thực lực rất mạnh”,”Mong ngài yên tâm”.
Hôm nay, ông chú vẫn ở trong thùng gỗ như cũ. Vân Thiển và ông lập thành tình cách mạng vững chắc. Ông chú trách móc công việc rườm rà, đồng nghiệp chẳng phải người. Vân Thiển cũng kể lể rất nhiều chỗ không thích ứng trên thuyền.
Ông chú: “Dũng sĩ tập luyện rất cực khổ nhỉ?”
…
Vân Thiển: “Thức ăn rất ngon, hoàn toàn triệt tiêu được chút cực khổ kia.”
Bảo là đánh nhưng thật ra chỉ vỗ nhẹ, có điều cảm giác nhục nhã khiến Vân Thiển thở phì phò.
Không biết đây là lần thứ mấy Ô Tề Hải tìm Vân Thiển khắp nơi.
Ông chú: “Haiz, cuối cùng cũng bị tìm thấy, đúng là không có cách nào lén chạy đi được.”
Ông chú: “Cô là dũng sĩ do ai huấn luyện?”
Sau khi được Ô Tề Hải thả xuống, mái tóc nâu trà của cô rối bù, hận không thể liều mạng với tên khốn kiếp này.
Cô đang leo lên cây thang bắc giữa thuyền, đột nhiên Ô Tề Hải chạy tới ôm hai chân cô, cười híp mắt đứng dưới thang nói: “Tìm được chị rồi.”
Thứ Vân Thiển có thể sử dụng chỉ có tay và chân. Ô Tề Hải nghĩ bộ dạng xấu hổ tay đấm chân đá của Vân Thiển chắc chắn rất đáng yêu.
Vân Thiển nói ra tên người huấn luyện. Ông chú đột nhiên thở dài: “Ta từng làm sai quá nhiều chuyện, nhưng có lúc rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ. Cô có thể hiểu cảm giác đó không?”
Vân Thiển cảm khái, Hoàng tử cứu Công chúa, lẽ nào thế giới tận thế này sẽ đi theo chiều hướng cổ tích?
Vân Thiển gật đầu, cô hiểu.
Vân Thiển hét lên: “Đồ khốn kiếp, ba tôi còn chưa từng đánh tôi mà cậu dám đánh hả! Cậu là đồ biến thái! Bại não! Đồ trứng lừa!”
Ông chú bắt đầu kể lể chuyện con gái của mình như cũ.
Cậu hơi dùng sức, Vân Thiển đã bị cậu vác lên vai, không tránh thoát được.
“…Sau khi nàng đi, An An mới trở nên giống như con trai. Ta cứ nghĩ con bé vì mất mẹ nên tìm một người mẹ khác cho nó. Không lâu trước đây, ta mới biết An An vì chuyện này mà luôn trách ta. Quan hệ giữa nó và mẹ kế rất kém, cứ thích làm khó mẹ kế. Về mặt này, con bé chẳng bao giờ hiểu chuyện…”
Vân Thiển dán lên vách thùng gỗ, nghe thấy tiếng gọi xa dần mới thở phào nhẹ nhõm.
Hải âu nghiêng đầu, tò mò nhìn hai người bên dưới. Đột nhiên một tiếng thét như giết heo xé toạc chân trời, dọa chúng phải đập cánh lượn ngay tức khắc.
“…Nó cũng lớn rồi, mẹ kế nó nói rất có lý. Sức khỏe ta không tốt, không biết khi nào thì đi, không thể chăm sóc nó mãi. Ta cũng xem như có ít tiền, nếu như ta qua đời, chắc chắn sẽ có người dòm ngó tài sản thừa kế của nó.”
“…Nó cũng lớn rồi, mẹ kế nó nói rất có lý. Sức khỏe ta không tốt, không biết khi nào thì đi, không thể chăm sóc nó mãi. Ta cũng xem như có ít tiền, nếu như ta qua đời, chắc chắn sẽ có người dòm ngó tài sản thừa kế của nó.”
“…Nếu không phải ta cãi nhau với nó, nó sẽ không tức giận mà đi tuần hải, cuối cùng bị tộc Biển bắt làm nô lệ.”
Ông chú bắt đầu kể lể chuyện con gái của mình như cũ.
“…Ta muốn vứt bỏ hết tất cả công việc đi cứu nó, nhưng nơi này không thể không có ta. Ta chỉ đành hèn nhát trốn ở đây, chẳng làm được gì cả.”
Ông chú: “Cô là dũng sĩ do ai huấn luyện?”
Vân Thiển: “?”
Cô lấy hai cây gậy gỗ từ balo không gian ra, lui về sau, dồn sức ——
Vân Thiển ngập ngừng một hồi, bèn hỏi: “Ông chú, hình như tôi từng nghe câu chuyện phiên bản này rồi, nhưng người bị bắt cóc là Đại công chúa, có vẻ nhóm dũng sĩ mới chiêu mộ chúng tôi cũng là để đi cứu Đại công chúa. Mặc dù không nói rõ ra nhưng tin hành lang hiện nay là vậy…”
Sao nửa sau câu chuyện này nghe quen thế? Thân phận của ông chú…
Không ngờ người ngồi thùng rượu tán dóc với cô từ trước tới giờ thật sự là Quốc vương Lôi Quốc – Lôi Vạn Quân. Cô lập tức nghĩ lại xem mình có nói cái gì không nên nói trước mặt ông ta không.
Vân Thiển ngập ngừng một hồi, bèn hỏi: “Ông chú, hình như tôi từng nghe câu chuyện phiên bản này rồi, nhưng người bị bắt cóc là Đại công chúa, có vẻ nhóm dũng sĩ mới chiêu mộ chúng tôi cũng là để đi cứu Đại công chúa. Mặc dù không nói rõ ra nhưng tin hành lang hiện nay là vậy…”
Thùng rượu đột nhiên bị người ta mở ra: “Quốc vương Bệ hạ, thì ra ngài ở trong này!”
Ô Đậu giẫm lên thang để lấy đồ ở võng trên, nhìn thấy Ô Tề Hải nằm úp mặt ở võng giữa, đường cong mông đít cao vút… một cách bất thường.
Ông chú: “Haiz, cuối cùng cũng bị tìm thấy, đúng là không có cách nào lén chạy đi được.”
Vân Thiển: “…”
“…Nếu không phải ta cãi nhau với nó, nó sẽ không tức giận mà đi tuần hải, cuối cùng bị tộc Biển bắt làm nô lệ.”
Sao nửa sau câu chuyện này nghe quen thế? Thân phận của ông chú…
Không ngờ người ngồi thùng rượu tán dóc với cô từ trước tới giờ thật sự là Quốc vương Lôi Quốc – Lôi Vạn Quân. Cô lập tức nghĩ lại xem mình có nói cái gì không nên nói trước mặt ông ta không.
Không ngờ sau khi cậu nhóc da ngăm này thả cô xuống, bèn xoay lưng lại, khom người, lắc phần mông vểnh cao về phía cô: “Chị gái cũng trừng phạt em đi, dùng cách gì cũng được hết.”
Thị vệ thấy trong thùng còn có một người khác. Nhìn rõ quần áo dũng sĩ Vân Thiển, anh ta quắc mắt, mắng: “Cô là dũng sĩ dưới quyền ai, dám ở đây lười biếng. Lôi Quốc cho các người ăn uống không phải là để nuôi đồ bỏ đi! Người huấn luyện cô là ai?!”
“Bốp —— ”
Lôi vạn Quân lên tiếng: “Người bạn nhỏ này chỉ ngồi nói chuyện với ông già này một lát thôi, để cô ấy về đi.” Giọng nói của ông trở nên tràn đầy uy quyền của người bề trên, ông chú bình dị gần gũi trong thùng rượu dường như chỉ là ảo giác.
Ông chú: “Dũng sĩ tập luyện rất cực khổ nhỉ?”
Thị vệ thấy trong thùng còn có một người khác. Nhìn rõ quần áo dũng sĩ Vân Thiển, anh ta quắc mắt, mắng: “Cô là dũng sĩ dưới quyền ai, dám ở đây lười biếng. Lôi Quốc cho các người ăn uống không phải là để nuôi đồ bỏ đi! Người huấn luyện cô là ai?!”
Thị vệ bảo Vân Thiển cút mau, sau đó kính cẩn nói với Lôi Vạn Quân: “Quốc vương Bệ hạ, Hoàng hậu mời ngài đi chọn rượu dùng trong dạ tiệc. Hoàng tử Phong Quốc đã mang đến thành ý lớn nhất của bọn họ…”
Vân Thiển bước chậm lại, vểnh tai lắng nghe. Đoàn người Lôi vạn Quân càng lúc càng xa, cô chỉ nghe mấy câu như “Hoàng tử dẫn quân”, “Thực lực rất mạnh”,”Mong ngài yên tâm”.
Vân Thiển cảm khái, Hoàng tử cứu Công chúa, lẽ nào thế giới tận thế này sẽ đi theo chiều hướng cổ tích?
Sức lực người này mạnh đến mức chẳng giống người.
Cô đang leo lên cây thang bắc giữa thuyền, đột nhiên Ô Tề Hải chạy tới ôm hai chân cô, cười híp mắt đứng dưới thang nói: “Tìm được chị rồi.”
Cậu hơi dùng sức, Vân Thiển đã bị cậu vác lên vai, không tránh thoát được.
Sức lực người này mạnh đến mức chẳng giống người.
Lôi vạn Quân lên tiếng: “Người bạn nhỏ này chỉ ngồi nói chuyện với ông già này một lát thôi, để cô ấy về đi.” Giọng nói của ông trở nên tràn đầy uy quyền của người bề trên, ông chú bình dị gần gũi trong thùng rượu dường như chỉ là ảo giác.
Vân Thiển nói ra tên người huấn luyện. Ông chú đột nhiên thở dài: “Ta từng làm sai quá nhiều chuyện, nhưng có lúc rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ. Cô có thể hiểu cảm giác đó không?”
Ô Tề Hải: “Chị gái cứ trốn em mãi, đúng là không ngoan, em phải phạt chị.”
“Bốp —— ”
Thị vệ bảo Vân Thiển cút mau, sau đó kính cẩn nói với Lôi Vạn Quân: “Quốc vương Bệ hạ, Hoàng hậu mời ngài đi chọn rượu dùng trong dạ tiệc. Hoàng tử Phong Quốc đã mang đến thành ý lớn nhất của bọn họ…”
Vân Thiển hét lên: “Đồ khốn kiếp, ba tôi còn chưa từng đánh tôi mà cậu dám đánh hả! Cậu là đồ biến thái! Bại não! Đồ trứng lừa!”
Bảo là đánh nhưng thật ra chỉ vỗ nhẹ, có điều cảm giác nhục nhã khiến Vân Thiển thở phì phò.
Sau khi được Ô Tề Hải thả xuống, mái tóc nâu trà của cô rối bù, hận không thể liều mạng với tên khốn kiếp này.
Không ngờ sau khi cậu nhóc da ngăm này thả cô xuống, bèn xoay lưng lại, khom người, lắc phần mông vểnh cao về phía cô: “Chị gái cũng trừng phạt em đi, dùng cách gì cũng được hết.”
Xung quanh đây ngoại trừ hai người họ và hải âu đậu trên cột buồm ra thì chẳng có cái gì khác.
Thứ Vân Thiển có thể sử dụng chỉ có tay và chân. Ô Tề Hải nghĩ bộ dạng xấu hổ tay đấm chân đá của Vân Thiển chắc chắn rất đáng yêu.
“…Sau khi nàng đi, An An mới trở nên giống như con trai. Ta cứ nghĩ con bé vì mất mẹ nên tìm một người mẹ khác cho nó. Không lâu trước đây, ta mới biết An An vì chuyện này mà luôn trách ta. Quan hệ giữa nó và mẹ kế rất kém, cứ thích làm khó mẹ kế. Về mặt này, con bé chẳng bao giờ hiểu chuyện…”
Vân Thiển: “Ha.”
Cô lấy hai cây gậy gỗ từ balo không gian ra, lui về sau, dồn sức ——
Ô Đậu nhỏ giọng hỏi: “Chú thấy cháu nên tập luyện vừa phải thôi, sao không đi tìm Vân Thiển?”
Hải âu nghiêng đầu, tò mò nhìn hai người bên dưới. Đột nhiên một tiếng thét như giết heo xé toạc chân trời, dọa chúng phải đập cánh lượn ngay tức khắc.
“…Ta muốn vứt bỏ hết tất cả công việc đi cứu nó, nhưng nơi này không thể không có ta. Ta chỉ đành hèn nhát trốn ở đây, chẳng làm được gì cả.”
…
Ô Đậu bước lên thang để lấy đồ ở võng trên, nhìn thấy Ô Tề Hải nằm úp mặt ở võng giữa, đường cong mông đít cao vút… một cách bất thường.
Ô Đậu nhỏ giọng hỏi: “Chú thấy cháu nên tập luyện vừa phải thôi, sao không đi tìm Vân Thiển?”
Xung quanh đây ngoại trừ hai người họ và hải âu đậu trên cột buồm ra thì chẳng có cái gì khác.
Ô Tề Hải: Quá đả kích rồi, mình cần bình tĩnh lại.
Ô Tề Hải: “…Im miệng.”
Ô Tề Hải: Quá đả kích rồi, mình cần bình tĩnh lại.
Trêu chị cho cố vô r ăn no đòn luôn tiểu Hải à. Nhà là phải có nóc chứ??
à thích tự ngược à, thích có máu M trong người đúng không =)))))
Tội nghiệp chưa, tiểu Hải ngốc ngang ngửa tiểu Tống ấy nhỉ ?
Không cẩn thận ngửi thấy mùi sm mất rồi :)))
Cuối cùng cũng có ngày này nha Ô Tề Hải. Đáng ăn đòn lắm =))))))
Nhây nữa đi xem nào ????
Chọc chị tức là ko ổn r ?