Chương 56
Gặp người quen cũ
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
“Bữa tối hôm nay thịnh soạn quá!”
Kết thúc tập huấn, dũng sĩ tắm rửa xong xuôi, đi tới địa điểm ăn cơm cố định trên boong thuyền như cũ.
Ngày thường chỉ có xương Hải thú gác trên đống lửa, mọi người nhận hải sản phần mình rồi ăn. Hôm nay thì khác, chỉ thấy trên boong thuyền bày mấy trăm bàn ăn làm từ xác rùa biển đen và xương Hải thú, trên bàn đặt đầy thức ăn chế biến cầu kỳ và rau củ quý hiếm mà chỉ có thể trồng trên đất liền trước đây chứ không phải rong biển, cộng với chiếc thùng bốc hơi nóng bên cạnh mỗi bàn.
Thứ đặt trong thùng là cơm trắng!
Dũng sĩ được ưu ái mà hoảng hốt ngồi xuống, chảy nước miếng nhìn món ngon trên bàn. Vân Thiển ngược lại với bọn họ, hôm nay cô chẳng hề thèm ăn.
Vân Thiển: Tôi đâu phải dê, sao lại cho tôi ăn cỏ!
Người huấn luyện vẫn luôn dẫn dắt mọi người vỗ tay, tiếng vang giòn tan hấp dẫn sự chú ý của nhóm người.
Ông mở miệng: “Hôm là ngày huấn luyện cuối cùng. Sau tối nay, tập huấn đặc biệt của mọi người kết thúc, nhiệm vụ của mọi người cũng sẽ bắt đầu.”
“Chắc chắn mọi người cũng đã đoán được.” Lần đầu tiên người huấn luyện chính thức công bố chuyện này rõ ràng trước mặt đám đông: “Lúc Đại công chúa nước chúng ta tuần hải bị tộc Biển gian trá bắt giữ, hiện giờ đang bị hành hạ trong lãnh địa của chúng… Đại công chúa bị nhốt ở nơi sâu nhất mà tộc Biển cư ngụ, nơi đó là lò sát sinh giam giữ loài người. Quốc vương Bệ hạ yêu thương Đại công chúa nhất, thân thể vì thế sinh bệnh. Chúng ta phải nhanh chóng cứu Đại công chúa để san sẻ với Quốc vương Bệ hạ!”
“Nhưng…”
“Thể chất chúng ta bị hạn chế, khoảng cách lặn xuống biển sâu có hạn, chỉ bằng sức mình gần như là chuyện không thể… Vì vậy, chúng ta phải tìm sự trợ giúp của Phù thủy biển.”
Giống như tảng đá lớnīném xuống mặtẫhồ yên tĩnh,[bọt nước văngểtung tóe, tấtἰcả mọi ngườiɨbàn tán sôiậnổi.
“Phù thủy biển?ἶlà Phù thủyẽbiển trong truyềnặthuyết sao?”
“Nhưng,không phải sau]khi Thần ChiếníTranh từ bỏìthế giới này,Ĩtất cả những:thứ mang thầnĩlực đều biếnèmất cả ư?”ị
“Tôi vẫn cứĮnghĩ Phù thủyằbiển chỉ làítruyền thuyết xa,xưa. Người tìm[Phù thủy biểnjgiúp đỡ chắcắchắn phải trảụcái giá đauợđớn, chúng taậphải tìm Phù,thủy biển thậtỷsao…”
Người huấnïluyện: “Yên lặng!”ẽ
Cũng có ngườiừkhông hiểu rõĬtruyền thuyết vềọPhù thủy biểnãnhư Vân Thiển,ẵcó người tốtɪbụng phổ cậpĪkiến thức cho.
Nơiặnày là thếỷgiới từng được,Thần Chiến Tranh²bảo trợ. Trừĩtộc Người, tộcľBiển và Hảiệthú còn cóằmột sinh vậtàkhác, bọn họứkhông vô dụcĩvô cầu giốngịthần linh, chỉ[cần có ngườiủtrả cái giáįhấp dẫn, bọn:họ sẽ sửơdụng sức mạnh,trợ giúp ngườiữđó thực hiệnínguyện vọng. Nhưngḽmột ngày kia,ĭThần Chiến TranhÏđột nhiên chán:ghét vứt bỏơthế giới này,ồsinh vật biểnɩđó dần dầnễbiến mất, Phùìthủy biển cũngỡlà một trongựnhững sinh vậtïđó.
Vân Thiển: Hayìthật, lại làắthần linh.
Như vậyỉlúc mới tớiìthế giới này,¸sinh vật bánìthần mà Chúaỹcứu thế nhắcàtới chính làửPhù thủy biểnảsao?
Người huấn luyệnÏnói: “Phù thủyôbiển thật sựítồn tại, lúcịtôi biết chuyện¹này cũng bấtậngờ giống mọiàngười… Hệt nhưútrong truyền thuyết,{tìm kiếm Phùḽthủy biển phảiứtrả cái giáïrất đắt, nhưngïtrước khi trảìgiá, gặp được¸Phù thủy biểnìcũng chưa chắcìthông qua thửỉthách mà côẳta bày ra.ỉHuấn luyện mấy,ngày qua chínhálà để mọiịngười có thểìvượt qua nhữngĩthử thách này.”¸
Không gian tĩnhịlặng.
Một dũng sĩắlên tiếng: “…Chúngíta đều sẽïbỏ mạng sao?”ì
Người huấn luyện:ἷ“Hoàng tử điệnạhạ Phong Quốcờsẽ đồng hànhởcùng các người.”ễ
Chúng dũng sĩỉthở phào, bầuĮkhông khí nhẹìnhõm hơn nhiều.úNgười huấn luyệnũhòa nhập vớiÍđám đông, bảoĩmọi người ănớuống thoải mái.ă
Ô Tề Hảiũđứng thẳng tắpἲbên cạnh VânɨThiển giống nhưịcây tùng, gắpļđồ ăn trênỉbàn.
Dũng sĩ bên¹cạnh tò mòờhỏi: “Nhóc đen,ãsao cậu không³ngồi xuống ăn?”ĩ
Ô Tề Hảiïcười hì hì:ẫ“Đứng ăn càng²ngon hơn.”
Bình[thường Vân Thiểnìăn rất nhiều,ĺmọi người đềuấcảm thấy hẳnitrước đây côủthường xuyên bịịđói. Hôm nayĩcó cơm trắngĩquý gía, mọifngười nhường choòcô thêm nửaòchén.
Vân Thiển nhìnľhai tô cơmậtrắng, cô chiaìcho những dũngìsĩ khác. Mọiíngười ngại nênễđều nói khôngộcần, cô bènètống cơm nàyớcho Ô TềằHải.
Ô Tề Hảiàkhông ăn chay,ỉkhông có hứngăthú với cơmĩtrắng.
Trong nhận thứcòcủa tộc Người,ểcơm trắng làìthức ăn cựcἵkỳ quý giá,ồÔ Tề Hảiểthấy đây hẳnờlà Vân Thiểnàbày tỏ ýĩtốt, bộ dạngâkhó chịu củaệcô cũng rấtЇđáng yêu.
Tối nayậlà đêm cuốiằcùng mọi ngườiĩnghỉ ngơi trênựthuyền này, ngàyἷmai họ sẽĨbước lên conểđường mờ mịtờvới Hoàng tửĩPhong Quốc, vìĩvậy ngủ cũngĺkhông yên giấc.
Ngườiùhuấn luyện đãɪsớm nghĩ tớiẫtình huống này,ἷđốt hương anùthần trong khoangôthuyền. Ngửi mùiắhương này, đầujmày cau chặtỵcủa dũng sĩĪdần dần thảậlỏng.
Võng cũng khôngìnằm hết, haiúngười nằm võngỗtrên và võngịgiữa chỗ VânĩThiển không thấyèbóng dáng đâu.
ÔĩTề Hải hấtἴtay Ô ĐậuĪra, nói: “Ởãđây đã khôngỵcòn ai, chúḻcó chuyện gìờnói nhanh lên.”²
Ô Đậu: “Cháuīđịnh theo độiứngũ này điẳtìm Phù thủyậbiển sao? Vụằnày rủi roổquá lớn, nếuánhư bọn họἴthật sự tìmàra Phù thủyớbiển, cô taìchắc chắn nhậnÍra lớp ngụyắtrang của chúngļta. Một khiắbị lộ thânồphận, lúc đóêtộc Người sẽİgiết chết chúngưta trước.”
ÔổTề Hải thờɨơ nói: “ChúngĮta có thể¸giao dịch vớiìPhù thủy biển,ãkhiến người nàyľgiúp chúng taịche giấu thânἱphận.”
Ô Đậu:ɩ“Cháu còn chưaïtóm được VânàThiển sao?”
ÔựTề Hải cắtôngang lời cậu:ἳ“Tình cảm củaằchúng cháu rất²tốt.”
Ô Đậu:ị“Vậy bây giờ,cháu nên nóiúcho cô ấyẹbiết cháu làĩai. Nếu côĩấy có thểằchấp nhận, cháuἰmang cô ấyívề làng. Nếuīnhư không chấpínhận, cháu cứἵăn luôn côỡấy.”
Ô TềìHải: “…Được rồi,ôgiữa cháu vàỉcô ấy cònỉthiếu một chút.”ổ
Ô Đậu chỉưtiếc rèn sắtừkhông thành thép,ởxem ra phiêuịlưu vẫn phảiịmạo hiểm. Cậuảcứ nghĩ ÔἰTề Hải đổiĮmục tiêu bạnìđời sẽ dễỉdàng hơn nhiều,ḷcậu quá ngâyốthơ rồi.
Ô Đậuỡđang định nóiửgì đó, độtĬnhiên sắc mặtỉcậu và ÔồTề Hải đồngỏthời rét lạnh.ứHai người tìmớmột góc trênợthuyền ẩn núp.
Tiếngἱđàn ông thởđdốc nặng nề,íhòa với tiếngắrên rỉ yêuửkiều của phụỗnữ.
Người đàn ông:ỗ“Hoàng hậu, ngườiịvẫn còn xinhợđẹp… Chỉ cầnơlàm xong chuyệnònày, chúng taặcó thể mãiἴmãi bên nhauậrồi.”
Người phụἲnữ: “Nhưng rốtòcuộc vẫn làịlén lút, nếuĪngài cứu conỉranh kia trởỉvề rồi cướiânó, ta phảiìlàm sao đây?ùNgài còn muốn{để ta chờĪngài sao?”
Ngườiɪđàn ông cườiĩkhẽ: “Cô taịlà con gáiỉlão già kiaīquan tâm nhất,ộchỉ có nhưểvậy mới lấyỡđược sự tinứtưởng của ôngởta. Nàng biếtởngười ta yêu°nhất chỉ có]nàng thôi. Lầnâđầu tiên nhìnïthấy nàng, taịđã ái mộõsắc đẹp củaánàng… Không ngờỳHoàng hậu vẫnõcòn sức nghĩ:chuyện khác, taóphải cố gắngịthêm mới được.”İ
Ô Tề Hải}lén thò ngườiạra, nhìn thấyímột người thanhỉniên tuấn túêôm một ngườiộphụ nữ trongồlòng trò chuyệnýâu yếm. Ở[nơi người phụἶnữ không nhìnithấy, gã taễlộ ra nụ³cười lạnh băng,íđộng tác khôngăhề mang theoùsự ấm áp.
ÔầTề Hải lắcĨđầu, tên nàyḷkhông được.
Quá nhỏļrồi.
Ánh mắt cậuĩdừng tại vịɪtrí nào đófcủa người thanhấniên, hóa raạcái kia củaắloài người nhỏănhư vậy. ThứĨnày có thểỹthỏa mãn bạníđời sao? Eếlà chỉ cóỉthể gãi ngứa.
KhôngÎbiết tại saoἶthanh niên ởĺđằng xa đột(nhiên cảm thấyÏhơi nản chí,ỉkhông còn phấnđchấn. Người phụĨnữ trong lòngİlầm bầm haiụtiếng, gã lậpẻtức xốc tinh¹thần, hai ngườiịquấn quít ômẽlấy nhau.
Dưới ánhḽtrăng, Ô TềậHải và ÔÏĐậu lặng lẽđrời đi.
…
Hôm sau, dũng sĩ mặc trang bị của mỗi người, chuẩn bị tập hợp xuất phát.
Ồ, hai giống cái, vậy thì không sao.
Người khá cảm tính trong nhóm dũng sĩ bắt đầu lau nước mắt.
Người dẫn đội là Hoàng tử Phong Quốc – Phong Lập Hạo. Ô Tề Hải và Ô Đậu liếc nhìn con người này, cái người quen mặt đó đang thắm thiết giải thích tình yêu cảm động giữa gã và Đại công chúa Lôi Quốc – Lôi Hoài An, nói rằng mình sẽ liều mạng đi cứu người mình yêu.
Vân Thiển: “Đặng Chung cắt cắt khách sáo rồi. Đã lâu không gặp, anh nói chuyện vẫn khiến người ta thích như xưa nhỉ?”
Người khá cảm tính trong nhóm dũng sĩ bắt đầu lau nước mắt.
Vân Thiển chờ đợi nhìn về phía Vương Tư Tuệ, hi vọng cô có thể nói cho mình biết nhân tố tận thế là gì. Người chơi thần chọn chính là để phát huy tác dụng to lớn lúc này.
Ô Tề Hải kề bên tai Vân Thiển nói bằng giọng gió: “Người hôm qua gã yêu là một người phụ nữ khác, hơn nữa gã rất nhỏ, so với em chỉ lớn chừng này.”
Bốn người đứng lại nói chuyện.
Phong Lập Hạo và Lôi Hoài An được gọi là thanh mai trúc mã. Bởi vì lúc nhỏ Lôi Hoài An trải qua một cơn bạo bệnh nên sức khỏe luôn không tốt, Phong Lập Hạo rất quan tâm châm sóc cô. Hai người trai tài gái sắc, Phong Lập Hạo vô cùng si tình, không phải Lôi Hoài An sẽ không lấy.
Kim Thiên Thiên bất đắc dĩ đáp: “Đúng vậy, lúc tám giờ năm mươi chín đột nhiên họ gửi một tin nhắn đến cho tôi, nói là thay đổi thời gian, thay đổi thế giới, nếu không bây giờ tôi đang ăn bám Bang hội người chơi rồi.”
Lần này, Lôi Hoài An không may gặp chuyện. Nghe thấy là tộc Biển làm, những quốc gia khác khéo léo từ chối sự cầu xin giúp đỡ của Lôi Quốc, chỉ có Phong Lập Hạo không ngủ không nghỉ tìm cách, cuối cùng hỏi thăm được chuyện Phù thủy biển từ một người bí ẩn.
Bọn họ leo lên một chiếc thuyền khá sạch sẽ. Dũng sĩ Phong Quốc bắt đầu chỉ dẫn bọn họ, liên tục có dũng sĩ Phong Quốc đến phụ giúp. Từ đầu tới cuối, chỗ Vân Thiển có ba dũng sĩ nhiệt tình giúp đỡ, sau khi cảm ơn, cô lại nghe thấy một tiếng “Ha.”
Dũng sĩ trên boong thuyền rất nhiều, lúc đám đông phẫn nộ, động tác của Ô Tề Hải trở nên không thu hút.
“Xin mọi người đừng lo lắng chuyến đi hung hiểm, ta sẽ cùng tiến cùng lui với mọi người! Xin mọi người giúp đỡ ta cứu Công chúa điện hạ khỏi tay tộc Biển!”
Vân Thiển: “?”
Dũng sĩ: “Được!”
Vân Thiển: “?”
Ô Tề Hải kề bên tai Vân Thiển nói bằng giọng gió: “Người hôm qua gã yêu là một người phụ nữ khác, hơn nữa gã rất nhỏ, so với em chỉ lớn chừng này.”
Với tư cách là người tìm bạn đời, Ô Tề Hải khoe khoang kích thước theo bản năng. Đây là bản tính khắc sâu vào xương, là bản năng nguyên thủy của cậu.
Cậu dựng một đoạn ngón tay út lên.
Với tư cách là người tìm bạn đời, Ô Tề Hải khoe khoang kích thước theo bản năng. Đây là bản tính khắc sâu vào xương, là bản năng nguyên thủy của cậu.
Dũng sĩ trên boong thuyền rất nhiều, lúc đám đông phẫn nộ, động tác của Ô Tề Hải trở nên không thu hút.
Người tới là Ô Tề Hải, cậu đứng bên cạnh Vân Thiển, nheo mắt nhìn Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên. Cậu khịt cánh mũi, ngửi được mùi hai người khác trên người Vân Thiển.
Cô chạy tới trước mặt hai người còn lại, phát hiện hai người này cũng là người quen, chính là Kim Thiên Thiên và Vương Tư Tuệ. Cô và hai người ôm nhau, hỏi Kim Thiên Thiên: “Không phải cô dịch chuyển khác thời gian sao?”
Vân Thiển: “?”
Vân Thiển: Sao cậu biết rõ vậy?
Phong Lập Hạo và Lôi Hoài An được gọi là thanh mai trúc mã. Bởi vì lúc nhỏ Lôi Hoài An trải qua một cơn bạo bệnh nên sức khỏe luôn không tốt, Phong Lập Hạo rất quan tâm châm sóc cô. Hai người trai tài gái sắc, Phong Lập Hạo vô cùng si tình, không phải Lôi Hoài An sẽ không lấy.
Ô Tề Hải: “Nếu chị gái muốn biết, hôn em một cái, em sẽ nói cho chị.”
Vân Thiển: Sao cậu biết rõ vậy?
“Xin mọi người đừng lo lắng chuyến đi hung hiểm, ta sẽ cùng tiến cùng lui với mọi người! Xin mọi người giúp đỡ ta cứu Công chúa điện hạ khỏi tay tộc Biển!”
Vân Thiển mặt không cảm xúc đáp: “Cách xa tôi một chút.”
Hôm sau, dũng sĩ mặc trang bị của mỗi người, chuẩn bị tập hợp xuất phát.
Ô Tề Hải phồng má. Thời điểm đội nhóm đi về phía hạm đội Phong Lập Hạo, cậu cọ tới cọ lui bên cạnh Vân Thiển giống như một con Corgi không nghe lời.
Bọn họ leo lên một chiếc thuyền khá sạch sẽ. Dũng sĩ Phong Quốc bắt đầu chỉ dẫn bọn họ, liên tục có dũng sĩ Phong Quốc đến phụ giúp. Từ đầu tới cuối, chỗ Vân Thiển có ba dũng sĩ nhiệt tình giúp đỡ, sau khi cảm ơn, cô lại nghe thấy một tiếng “Ha.”
Ô Tề Hải gọi: “Chị gái, em trải sẵn giường cho chị rồi.”
Vân Thiển khó lòng thanh minh, lần này là cô bị dụ dỗ…
“Tôi đã nói cô ấy không nhận ra chúng ta mà. Chỗ này không có nơi mua kính, chúng ta chuyển hành lý cho cô ấy ba lượt, vậy mà ngay cả giọng chúng ta mà cũng không nhận ra, quá đáng.”
Vân Thiển: “?”
Người dẫn đội là Hoàng tử Phong Quốc – Phong Lập Hạo. Ô Tề Hải và Ô Đậu liếc nhìn con người này, cái người quen mặt đó đang thắm thiết giải thích tình yêu cảm động giữa gã và Đại công chúa Lôi Quốc – Lôi Hoài An, nói rằng mình sẽ liều mạng đi cứu người mình yêu.
Cô giơ đồng hồ cứu thế lên xem, phát hiện gần đó xuất hiện điểm tròn đại diện người chơi. Cô lắng nghe giọng nói cẩn thận, từ giọng điệu quái gở của người nọ, cô ngập ngừng suy đoán: “Đặng Chung?”
Vương Tư Tuệ thở dài: “Tôi chỉ biết đó là một vật phẩm, bề ngoài giống như một cây quyền trượng. Chúng tôi từng hỏi thăm rồi, không ai biết cả, vì vậy dự định đi hỏi Phù thủy biển.”
Cậu dựng một đoạn ngón tay út lên.
Đặng Chung: “Thật khó cho cô rồi, Vân Thiển. Chúng tôi đứng trước mặt cô mười lăm phút đồng hồ rồi đấy, thấy cô đi qua đi lại cạnh chúng tôi mà ngay cả mắt cũng không thèm nhìn một cái, thị lực cô vẫn tốt như xưa nhỉ?”
Vân Thiển: “Đặng Chung cắt cắt khách sáo rồi. Đã lâu không gặp, anh nói chuyện vẫn khiến người ta thích như xưa nhỉ?”
Cô chạy tới trước mặt hai người còn lại, phát hiện hai người này cũng là người quen, chính là Kim Thiên Thiên và Vương Tư Tuệ. Cô và hai người ôm nhau, hỏi Kim Thiên Thiên: “Không phải cô dịch chuyển khác thời gian sao?”
Ba người giống như đang nói: Cô lại dụ dỗ thêm một người nữa à?
Kim Thiên Thiên bất đắc dĩ đáp: “Đúng vậy, lúc tám giờ năm mươi chín đột nhiên họ gửi một tin nhắn đến cho tôi, nói là thay đổi thời gian, thay đổi thế giới, nếu không bây giờ tôi đang ăn bám Bang hội người chơi rồi.”
Vân Thiển chờ đợi nhìn về phía Vương Tư Tuệ, hi vọng cô có thể nói cho mình biết nhân tố tận thế là gì. Người chơi thần chọn chính là để phát huy tác dụng to lớn lúc này.
Đặng Chung: “Có người tới.”
Vương Tư Tuệ thở dài: “Tôi chỉ biết đó là một vật phẩm, bề ngoài giống như một cây quyền trượng. Chúng tôi từng hỏi thăm rồi, không ai biết cả, vì vậy dự định đi hỏi Phù thủy biển.”
“Tôi đã nói cô ấy không nhận ra chúng ta mà. Chỗ này không có nơi mua kính, chúng ta chuyển hành lý cho cô ấy ba lượt, vậy mà ngay cả giọng chúng ta mà cũng không nhận ra, quá đáng.”
Ô Tề Hải: “Nếu chị gái muốn biết, hôn em một cái, em sẽ nói cho chị.”
Đặng Chung: “Có người tới.”
Bốn người đứng lại nói chuyện.
Người tới là Ô Tề Hải, cậu đứng bên cạnh Vân Thiển, nheo mắt nhìn Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên. Cậu khịt cánh mũi, ngửi được mùi hai người khác trên người Vân Thiển.
Ồ, hai giống cái, vậy thì không sao.
Ô Tề Hải gọi: “Chị gái, em trải sẵn giường cho chị rồi.”
Ngay lập tức, ba luồng ánh mắt một lời khó nói hết bắn tới, theo thứ tự là Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên.
Ba người giống như đang nói: Cô lại dụ dỗ thêm một người nữa à?
Ngay lập tức, ba luồng ánh mắt một lời khó nói hết bắn tới, theo thứ tự là Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên.
Vân Thiển khó lòng thanh minh, lần này là cô bị dụ dỗ…
Khó thanh minh là đúng rùi, chứng cứ chị dụ dỗ người khác bày đầy ra đấy. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ???
Mọi người hiểu chị quá mà ?
Đúng là hải vương Vân chó =))))))
Nồi này đành đội chứ quăng được cho ai =)))))))))
Vẫn thấy ngài Giới xuất hiện nhỉ ???
Chị cx bất đắc dĩ lắm chứ ở nhà còn 2 ng kia kìa