Cá muối cứu thế – Chương 56

Chương 56

Gặp người quen cũ

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

“Bữa tối hôm nay thịnh soạn quá!”

Kết thúc tập huấn, dũng sĩ tắm rửa xong xuôi, đi tới địa điểm ăn cơm cố định trên boong thuyền như cũ.

Ngày thường chỉ có xương Hải thú gác trên đống lửa, mọi người nhận hải sản phần mình rồi ăn. Hôm nay thì khác, chỉ thấy trên boong thuyền bày mấy trăm bàn ăn làm từ xác rùa biển đen và xương Hải thú,  trên bàn đặt đầy thức ăn chế biến cầu kỳ và rau củ quý hiếm mà chỉ có thể trồng trên đất liền trước đây chứ không phải rong biển, cộng với chiếc thùng bốc hơi nóng bên cạnh mỗi bàn.

Thứ đặt trong thùng là cơm trắng!

Dũng sĩ được ưu ái mà hoảng hốt ngồi xuống, chảy nước miếng nhìn món ngon trên bàn. Vân Thiển ngược lại với bọn họ, hôm nay cô chẳng hề thèm ăn.

Vân Thiển: Tôi đâu phải dê, sao lại cho tôi ăn cỏ!

Người huấn luyện vẫn luôn dẫn dắt mọi người vỗ tay, tiếng vang giòn tan hấp dẫn sự chú ý của nhóm người.

Ông mở miệng: “Hôm là ngày huấn luyện cuối cùng. Sau tối nay, tập huấn đặc biệt của mọi người kết thúc, nhiệm vụ của mọi người cũng sẽ bắt đầu.”

“Chắc chắn mọi người cũng đã đoán được.” Lần đầu tiên người huấn luyện chính thức công bố chuyện này rõ ràng trước mặt đám đông: “Lúc Đại công chúa nước chúng ta tuần hải bị tộc Biển gian trá bắt giữ, hiện giờ đang bị hành hạ trong lãnh địa của chúng… Đại công chúa bị nhốt ở nơi sâu nhất mà tộc Biển cư ngụ, nơi đó là lò sát sinh giam giữ loài người. Quốc vương Bệ hạ yêu thương Đại công chúa nhất, thân thể vì thế sinh bệnh. Chúng ta phải nhanh chóng cứu Đại công chúa để san sẻ với Quốc vương Bệ hạ!”

“Nhưng…”

“Thể chất chúng ta bị hạn chế, khoảng cách lặn xuống biển sâu có hạn, chỉ bằng sức mình gần như là chuyện không thể… Vì vậy, chúng ta phải tìm sự trợ giúp của Phù thủy biển.”

Ging như tng đá lnīném xung mth yên tĩnh,[bt nưc văngtung tóe, ttc mi ngưiɨbàn tán sôini.

Phù thy bin?là Phù thybin trong truynthuyết sao?”

Nhưng,không phi sau]khi Thn ChiếníTranh t bìthế gii này,Ĩtt c nhng:th mang thnĩlc đu biếnèmt c ư?”

“Tôi vn cĮnghĩ Phù thybin ch làítruyn thuyết xa,xưa. Ngưi tìm[Phù thy binjgiúp đ chcchn phi trcái giá đauđn, chúng taphi tìm Phù,thy bin thtsao…

Ngưi hunïluyn: “Yên lng!”

Cũng có ngưikhông hiu rõĬtruyn thuyết vPhù thy binãnhư Vân Thin,có ngưi ttɪbng ph cpĪkiến thc cho.

Nơinày là thếgii tng đưc,Thn Chiến Tranh²bo tr. Trĩtc Ngưi, tcľBin và Hithú còn cómt sinh vtàkhác, bn hkhông vô dcĩvô cu gingthn linh, ch[cn có ngưitr cái giáįhp dn, bn:h s sơdng sc mnh,tr giúp ngưiđó thc hinínguyn vng. Nhưngmt ngày kia,ĭThn Chiến TranhÏđt nhiên chán:ghét vt bơthế gii này,sinh vt binɩđó dn dnbiến mt, Phùìthy bin cũnglà mt trongnhng sinh vtïđó.

Vân Thin: Hayìtht, li làthn linh.

Như vylúc mi tiìthế gii này,¸sinh vt bánìthn mà Chúacu thế nhcàti chính làPhù thy binsao?

Ngưi hun luynÏnói: “Phù thyôbin tht sítn ti, lúctôi biết chuyn¹này cũng btng ging miàngưi… Ht nhưútrong truyn thuyết,{tìm kiếm Phùthy bin phitr cái giáïrt đt, nhưngïtrưc khi trìgiá, gp đưc¸Phù thy binìcũng chưa chcìthông qua ththách mà côta bày ra.Hun luyn my,ngày qua chínhálà đ mingưi có thìvưt qua nhngĩth thách này.”¸

Không gian tĩnhlng.

Mt dũng sĩlên tiếng: “…Chúngíta đu sïb mng sao?”ì

Ngưi hun luyn:“Hoàng t đinh Phong Qucs đng hànhcùng các ngưi.”

Chúng dũng sĩth phào, buĮkhông khí nhìnhõm hơn nhiu.úNgưi hun luynũhòa nhp viÍđám đông, boĩmi ngưi ănung thoi mái.ă

Ô T Hiũđng thng tpbên cnh VânɨThin ging nhưcây tùng, gpļđ ăn trênbàn.

Dũng sĩ bên¹cnh tò mòhi: “Nhóc đen,ãsao cu không³ngi xung ăn?”ĩ

Ô T Hiïcưi hì hì:Đng ăn càng²ngon hơn.”

Bình[thưng Vân Thinìăn rt nhiu,ĺmi ngưi đucm thy hnitrưc đây côthưng xuyên bđói. Hôm nayĩcó cơm trngĩquý gía, mifngưi nhưng choòcô thêm naòchén.

Vân Thin nhìnľhai tô cơmtrng, cô chiaìcho nhng dũngìsĩ khác. Miíngưi ngi nênđu nói khôngcn, cô bènètng cơm nàycho Ô THi.

Ô T Hiàkhông ăn chay,không có hngăthú vi cơmĩtrng.

Trong nhn thcòca tc Ngưi,cơm trng làìthc ăn cck quý giá,Ô T Hithy đây hnlà Vân Thinàbày t ýĩtt, b dngâkhó chu cacô cũng rtЇđáng yêu.

Ti naylà đêm cuicùng mi ngưiĩngh ngơi trênthuyn này, ngàymai h sĨbưc lên conđưng m mtvi Hoàng tĩPhong Quc, vìĩvy ng cũngĺkhông yên gic.

Ngưiùhun luyn đãɪsm nghĩ titình hung này,đt hương anùthn trong khoangôthuyn. Ngi mùihương này, đujmày cau chtca dũng sĩĪdn dn thlng.

Võng cũng khôngìnm hết, haiúngưi nm võngtrên và võnggia ch VânĩThin không thyèbóng dáng đâu.

ÔĩT Hi httay Ô ĐuĪra, nói: “ãđây đã khôngcòn ai, chúcó chuyn gìnói nhanh lên.”²

Ô Đu: “Cháuīđnh theo đingũ này đitìm Phù thybin sao? Vnày ri roquá ln, nếuánhư bn htht s tìmàra Phù thybin, cô taìchc chn nhnÍra lp ngytrang ca chúngļta. Mt khib l thânphn, lúc đóêtc Ngưi sİgiết chết chúngưta trưc.”

ÔT Hi thɨơ nói: “ChúngĮta có th¸giao dch viìPhù thy bin,ãkhiến ngưi nàyľgiúp chúng tache giu thânphn.”

Ô Đu:ɩCháu còn chưaïtóm đưc VânàThin sao?”

ÔT Hi ctôngang li cu:“Tình cm cachúng cháu rt²tt.”

Ô Đu:Vy bây gi,cháu nên nóiúcho cô ybiết cháu làĩai. Nếu côĩy có thchp nhn, cháumang cô yív làng. Nếuīnhư không chpínhn, cháu căn luôn côy.”

Ô TìHi: “…Đưc ri,ôgia cháu vàcô y cònthiếu mt chút.”

Ô Đu chưtiếc rèn stkhông thành thép,xem ra phiêulưu vn phimo him. Cuc nghĩ ÔT Hi điĮmc tiêu bnìđi s ddàng hơn nhiu,cu quá ngâythơ ri.

Ô Đuđang đnh nóigì đó, đtĬnhiên sc mtcu và ÔT Hi đngthi rét lnh.Hai ngưi tìmmt góc trênthuyn n núp.

Tiếngđàn ông thđdc nng n,íhòa vi tiếngrên r yêukiu ca phn.

Ngưi đàn ông:“Hoàng hu, ngưivn còn xinhđp… Ch cnơlàm xong chuynònày, chúng tacó th mãimãi bên nhauri.”

Ngưi phn: “Nhưng rtòcuc vn làlén lút, nếuĪngài cu conranh kia trv ri cưiânó, ta phiìlàm sao đây?ùNgài còn mun{đ ta chĪngài sao?”

Ngưiɪđàn ông cưiĩkh: “Cô talà con gáilão già kiaīquan tâm nht,ch có nhưvy mi lyđưc s tintưng ca ôngta. Nàng biếtngưi ta yêu°nht ch có]nàng thôi. Lnâđu tiên nhìnïthy nàng, tađã ái mõsc đp caánàng… Không ngHoàng hu vnõcòn sc nghĩ:chuyn khác, taóphi c gngthêm mi đưc.”İ

Ô T Hi}lén thò ngưira, nhìn thyímt ngưi thanhniên tun túêôm mt ngưiph n tronglòng trò chuynýâu yếm. [nơi ngưi phn không nhìnithy, gã tal ra n³cưi lnh băng,íđng tác khôngăh mang theoùs m áp.

ÔT Hi lcĨđu, tên nàykhông đưc.

Quá nhļri.

Ánh mt cuĩdng ti vɪtrí nào đófca ngưi thanhniên, hóa racái kia caloài ngưi nhănhư vy. ThĨnày có ththa mãn bníđi sao? Eếlà ch cóth gãi nga.

KhôngÎbiết ti saothanh niên ĺđng xa đt(nhiên cm thyÏhơi nn chí,không còn phnđchn. Ngưi phĨn trong lòngİlm bm haitiếng, gã lptc xc tinh¹thn, hai ngưiqun quít ômly nhau.

Dưi ánhtrăng, Ô THi và ÔÏĐu lng lđri đi.

Hôm sau, dũng sĩ mặc trang bị của mỗi người, chuẩn bị tập hợp xuất phát.

Ồ, hai giống cái, vậy thì không sao.

Người khá cảm tính trong nhóm dũng sĩ bắt đầu lau nước mắt.

Người dẫn đội là Hoàng tử Phong Quốc – Phong Lập Hạo. Ô Tề Hải và Ô Đậu liếc nhìn con người này, cái người quen mặt đó đang thắm thiết giải thích tình yêu cảm động giữa gã và Đại công chúa Lôi Quốc – Lôi Hoài An, nói rằng mình sẽ liều mạng đi cứu người mình yêu.

Vân Thiển: “Đặng Chung cắt cắt khách sáo rồi. Đã lâu không gặp, anh nói chuyện vẫn khiến người ta thích như xưa nhỉ?”

Người khá cảm tính trong nhóm dũng sĩ bắt đầu lau nước mắt.

Vân Thiển chờ đợi nhìn về phía Vương Tư Tuệ, hi vọng cô có thể nói cho mình biết nhân tố tận thế là gì. Người chơi thần chọn chính là để phát huy tác dụng to lớn lúc này.

Ô Tề Hải kề bên tai Vân Thiển nói bằng giọng gió: “Người hôm qua gã yêu là một người phụ nữ khác, hơn nữa gã rất nhỏ, so với em chỉ lớn chừng này.”

Bốn người đứng lại nói chuyện.

Phong Lập Hạo và Lôi Hoài An được gọi là thanh mai trúc mã. Bởi vì lúc nhỏ Lôi Hoài An trải qua một cơn bạo bệnh nên sức khỏe luôn không tốt, Phong Lập Hạo rất quan tâm châm sóc cô. Hai người trai tài gái sắc, Phong Lập Hạo vô cùng si tình, không phải Lôi Hoài An sẽ không lấy.

Kim Thiên Thiên bất đắc dĩ đáp: “Đúng vậy, lúc tám giờ năm mươi chín đột nhiên họ gửi một tin nhắn đến cho tôi, nói là thay đổi thời gian, thay đổi thế giới, nếu không bây giờ tôi đang ăn bám Bang hội người chơi rồi.”

Lần này, Lôi Hoài An không may gặp chuyện. Nghe thấy là tộc Biển làm, những quốc gia khác khéo léo từ chối sự cầu xin giúp đỡ của Lôi Quốc, chỉ có Phong Lập Hạo không ngủ không nghỉ tìm cách, cuối cùng hỏi thăm được chuyện Phù thủy biển từ một người bí ẩn.

Bọn họ leo lên một chiếc thuyền khá sạch sẽ. Dũng sĩ Phong Quốc bắt đầu chỉ dẫn bọn họ, liên tục có dũng sĩ Phong Quốc đến phụ giúp. Từ đầu tới cuối, chỗ Vân Thiển có ba dũng sĩ nhiệt tình giúp đỡ, sau khi cảm ơn, cô lại nghe thấy một tiếng “Ha.”

Dũng sĩ trên boong thuyền rất nhiều, lúc đám đông phẫn nộ, động tác của Ô Tề Hải trở nên không thu hút.

“Xin mọi người đừng lo lắng chuyến đi hung hiểm, ta sẽ cùng tiến cùng lui với mọi người! Xin mọi người giúp đỡ ta cứu Công chúa điện hạ khỏi tay tộc Biển!”

Vân Thiển: “?”

Dũng sĩ: “Được!”

Vân Thiển: “?”

Ô Tề Hải kề bên tai Vân Thiển nói bằng giọng gió: “Người hôm qua gã yêu là một người phụ nữ khác, hơn nữa gã rất nhỏ, so với em chỉ lớn chừng này.”

Với tư cách là người tìm bạn đời, Ô Tề Hải khoe khoang kích thước theo bản năng. Đây là bản tính khắc sâu vào xương, là bản năng nguyên thủy của cậu.

Cậu dựng một đoạn ngón tay út lên.

Với tư cách là người tìm bạn đời, Ô Tề Hải khoe khoang kích thước theo bản năng. Đây là bản tính khắc sâu vào xương, là bản năng nguyên thủy của cậu.

Dũng sĩ trên boong thuyền rất nhiều, lúc đám đông phẫn nộ, động tác của Ô Tề Hải trở nên không thu hút.

Người tới là Ô Tề Hải, cậu đứng bên cạnh Vân Thiển, nheo mắt nhìn Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên. Cậu khịt cánh mũi, ngửi được mùi hai người khác trên người Vân Thiển.

Cô chạy tới trước mặt hai người còn lại, phát hiện hai người này cũng là người quen, chính là Kim Thiên Thiên và Vương Tư Tuệ. Cô và hai người ôm nhau, hỏi Kim Thiên Thiên: “Không phải cô dịch chuyển khác thời gian sao?”

Vân Thiển: “?”

Vân Thiển: Sao cậu biết rõ vậy?

Phong Lập Hạo và Lôi Hoài An được gọi là thanh mai trúc mã. Bởi vì lúc nhỏ Lôi Hoài An trải qua một cơn bạo bệnh nên sức khỏe luôn không tốt, Phong Lập Hạo rất quan tâm châm sóc cô. Hai người trai tài gái sắc, Phong Lập Hạo vô cùng si tình, không phải Lôi Hoài An sẽ không lấy.

Ô Tề Hải: “Nếu chị gái muốn biết, hôn em một cái, em sẽ nói cho chị.”

Vân Thiển: Sao cậu biết rõ vậy?

“Xin mọi người đừng lo lắng chuyến đi hung hiểm, ta sẽ cùng tiến cùng lui với mọi người! Xin mọi người giúp đỡ ta cứu Công chúa điện hạ khỏi tay tộc Biển!”

Vân Thiển mặt không cảm xúc đáp: “Cách xa tôi một chút.”

Hôm sau, dũng sĩ mặc trang bị của mỗi người, chuẩn bị tập hợp xuất phát.

Ô Tề Hải phồng má. Thời điểm đội nhóm đi về phía hạm đội Phong Lập Hạo, cậu cọ tới cọ lui bên cạnh Vân Thiển giống như một con Corgi không nghe lời.

Bọn họ leo lên một chiếc thuyền khá sạch sẽ. Dũng sĩ Phong Quốc bắt đầu chỉ dẫn bọn họ, liên tục có dũng sĩ Phong Quốc đến phụ giúp. Từ đầu tới cuối, chỗ Vân Thiển có ba dũng sĩ nhiệt tình giúp đỡ, sau khi cảm ơn, cô lại nghe thấy một tiếng “Ha.”

Ô Tề Hải gọi: “Chị gái, em trải sẵn giường cho chị rồi.”

Vân Thiển khó lòng thanh minh, lần này là cô bị dụ dỗ…

“Tôi đã nói cô ấy không nhận ra chúng ta mà. Chỗ này không có nơi mua kính, chúng ta chuyển hành lý cho cô ấy ba lượt, vậy mà ngay cả giọng chúng ta mà cũng không nhận ra, quá đáng.”

Vân Thiển: “?”

Người dẫn đội là Hoàng tử Phong Quốc – Phong Lập Hạo. Ô Tề Hải và Ô Đậu liếc nhìn con người này, cái người quen mặt đó đang thắm thiết giải thích tình yêu cảm động giữa gã và Đại công chúa Lôi Quốc – Lôi Hoài An, nói rằng mình sẽ liều mạng đi cứu người mình yêu.

Cô giơ đồng hồ cứu thế lên xem, phát hiện gần đó xuất hiện điểm tròn đại diện người chơi. Cô lắng nghe giọng nói cẩn thận, từ giọng điệu quái gở của người nọ, cô ngập ngừng suy đoán: “Đặng Chung?”

Vương Tư Tuệ thở dài: “Tôi chỉ biết đó là một vật phẩm, bề ngoài giống như một cây quyền trượng. Chúng tôi từng hỏi thăm rồi, không ai biết cả, vì vậy dự định đi hỏi Phù thủy biển.”

Cậu dựng một đoạn ngón tay út lên.

Đặng Chung: “Thật khó cho cô rồi, Vân Thiển. Chúng tôi đứng trước mặt cô mười lăm phút đồng hồ rồi đấy, thấy cô đi qua đi lại cạnh chúng tôi mà ngay cả mắt cũng không thèm nhìn một cái, thị lực cô vẫn tốt như xưa nhỉ?”

Vân Thiển: “Đặng Chung cắt cắt khách sáo rồi. Đã lâu không gặp, anh nói chuyện vẫn khiến người ta thích như xưa nhỉ?”

Cô chạy tới trước mặt hai người còn lại, phát hiện hai người này cũng là người quen, chính là Kim Thiên Thiên và Vương Tư Tuệ. Cô và hai người ôm nhau, hỏi Kim Thiên Thiên: “Không phải cô dịch chuyển khác thời gian sao?”

Ba người giống như đang nói: Cô lại dụ dỗ thêm một người nữa à?

Kim Thiên Thiên bất đắc dĩ đáp: “Đúng vậy, lúc tám giờ năm mươi chín đột nhiên họ gửi một tin nhắn đến cho tôi, nói là thay đổi thời gian, thay đổi thế giới, nếu không bây giờ tôi đang ăn bám Bang hội người chơi rồi.”

Vân Thiển chờ đợi nhìn về phía Vương Tư Tuệ, hi vọng cô có thể nói cho mình biết nhân tố tận thế là gì. Người chơi thần chọn chính là để phát huy tác dụng to lớn lúc này.

Đặng Chung: “Có người tới.”

Vương Tư Tuệ thở dài: “Tôi chỉ biết đó là một vật phẩm, bề ngoài giống như một cây quyền trượng. Chúng tôi từng hỏi thăm rồi, không ai biết cả, vì vậy dự định đi hỏi Phù thủy biển.”

“Tôi đã nói cô ấy không nhận ra chúng ta mà. Chỗ này không có nơi mua kính, chúng ta chuyển hành lý cho cô ấy ba lượt, vậy mà ngay cả giọng chúng ta mà cũng không nhận ra, quá đáng.”

Ô Tề Hải: “Nếu chị gái muốn biết, hôn em một cái, em sẽ nói cho chị.”

Đặng Chung: “Có người tới.”

Bốn người đứng lại nói chuyện.

Người tới là Ô Tề Hải, cậu đứng bên cạnh Vân Thiển, nheo mắt nhìn Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên. Cậu khịt cánh mũi, ngửi được mùi hai người khác trên người Vân Thiển.

Ồ, hai giống cái, vậy thì không sao.

Ô Tề Hải gọi: “Chị gái, em trải sẵn giường cho chị rồi.”

Ngay lập tức, ba luồng ánh mắt một lời khó nói hết bắn tới, theo thứ tự là Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên.

Ba người giống như đang nói: Cô lại dụ dỗ thêm một người nữa à?

Ngay lập tức, ba luồng ánh mắt một lời khó nói hết bắn tới, theo thứ tự là Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên.

Vân Thiển khó lòng thanh minh, lần này là cô bị dụ dỗ…

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

4 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Khó thanh minh là đúng rùi, chứng cứ chị dụ dỗ người khác bày đầy ra đấy. Thấy cũng tội mà thôi cũng kệ???

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Mọi người hiểu chị quá mà ?

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Đúng là hải vương Vân chó =))))))
Nồi này đành đội chứ quăng được cho ai =)))))))))
Vẫn thấy ngài Giới xuất hiện nhỉ ???

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Chị cx bất đắc dĩ lắm chứ ở nhà còn 2 ng kia kìa

4
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!