Cá muối cứu thế – Chương 57

Chương 57

Vân Thiển, lên đi!

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Phù thủy biển ở nơi nào đó dưới biển sâu, có rất ít người biết chỗ họ ở.

Cho đến giờ, hạm đội đã lênh đênh trên biển tròn bảy ngày.

Bảy ngày này họ gặp không ít Hải thú hung ác, trong đó có một con rùa biển miệng rộng khiến họ tổn thất hai chiếc thuyền và hàng trăm dũng sĩ.

Đi trên biển, chuyện hi sinh là khó tránh khỏi. Càng đến gần khu vực biển sâu, Hải thú hình thể to lớn càng nhiều.

Thời tiết càng trở nên tồi tệ. Bọn họ gặp phải giông tố, sấm chớp ầm ầm, mưa như trút nước. Sóng biển hóa thành con thú khổng lồ hung hãn tấn công mạn thuyền, thân thuyền lắc lư liên tục.

Có thể lờ mờ thấy được bóng đen cực lớn lướt bên dưới mặt biển, hình thể kia còn lớn hơn tất cả thuyền trong hạm đội cộng lại.

Đặng Chung: “Sinh vật biển nơi này đều bị đèn pin phóng đại của Doraemon chiếu hay sao vậy?”

Kim Thiên Thiên nhìn bóng đen bên dưới mà rùng mình.

Cô vốn cảm thấy hình dáng Đen to con đã lớn lắm rồi, không ngờ xách đại một con Hải thú thực lực kha khá ở thế giới này ra cũng lớn hơn Đen to con.

Sinh vật biển nơi này khác một trời một vực với thế giới hiện thực. Có vài con bề ngoài tương tự, nhưng hoàn toàn là hai giống loài khác nhau, cũng may chất thịt tương tự, ăn vào đều rất ngon!

Suy nghĩ Kim Thiên Thiên lan man, cô lại nhìn về phía mặt biển.

Bóng đen dưới thuyền quá khổng lồ, hạm đội không dám manh động. Bọn họ chờ đợi chỉ thị của Phong Lập Hạo.

Phong Lập Hạo nghiến răng, tìm Phù thủy biển khó khăn hơn gã nghĩ. Gã không thể nào kết thúc tính mạng tại đây, không thể dừng ở chỗ này… Gã ra lệnh cho hạm đội giảm tốc độ, bóng đen đi theo bọn họ bên dưới cũng bơi chậm lại.

Thông qua mosaic trong tmmt, Vân Thinínhn ra sinhìvt dưi binrt phin phc.(Cô oán trách:Chng biết connày đi theochúng ta baoìlâu, c chyvi tc đénày thì khiĮnào mi tìmđưc Phù thyîbin?”

Ô TèHi nghe thyêli cô, nghiêngЇđu nhìn sang:íCh gái hôn²em mt cái,ìem s đuiicon Hi thúíbên dưi đi³cho, nhé?”

VânìThin: “…

Saukhi hm điđi vào khuvc bin sâu,Ô T Hinói chuyn càngkhông kiêng dègì.

Vân Thin: “Cutnh táo li{đi.”

Ô THi cưi hípİmt trưt theomép thuyn tign Vân Thin,ũtha dp btïng chui vàokhong gia haiítay chng lênĺmép thuyn caècô ging nhưchut chũi chuilên t lòngáđt, nh nhàngĩm vào cánhímôi mm mica Vân Thin.

“Emthích ch, chícn chuyn chmun làm, emùđu làm choÎch… Xin chhãy tin tưng}em, đng thuhút s chúý ca ngưiúkhác.”

Vân ThinÍm to mtđkhó hiu. ÔT Hi nhyìthng xung bin,cô vn khôngkp ngăn cn.

Mtúngưi c thếïrơi xung bin,trong nháy mtb bt sóngnut chng.

Vân Thinmun hô lêngi ngưi, nhưngbi vì nafcâu sau caİÔ T Hiîmà âm thanhtc trong hng.

Chơmt chút thigian do dđó, dưi binfni lên mng¸ln màu đđm, mùi máuitanh át cémùi nưc mưaxc vào mũi,gn như nhumđ c mtîbin. Mi ngưiùvô cùng síhãi.

“Xy ra chuynïgì?”

Li xuthin mt conHi thú!”

“Conơnày đưc nógi ti sao?ïKhông, tri ,ľbn chúng đánh[nhau ri!”

Haicon Hi thúdưi thuyn đangùchiến đu. Chiếcthuyn c gnggi vng cânbng gia nhngưđt sóng khngĩl như sóngìthn.

Ngưi trên thuynch có thİthnh thong nhìnthy bn chúngđl ra mt²đon cơ thtrên mt bin,đu là nhngĭth khng l.

Trongés hai con,ơcon Hi thúmàu trng đenĩcó v chiếmľưu thế. Nóĩđiên cung cnxé con Hithú kia vitư thái gnnhư nghin nát.

VânThin ngưng mtnhìn mng màuđen to ln,ìÔ T Hikhông phi tcNgưi sao?

Trên conthuyn khác, ĐngChung tm tcũkhen: “Gì thếưnày, h kình(*)ìđt biến điũchiến cá mp(đt biến à?êTôi quay licnh này, thếnào tr vìcũng đot giiOscar đin nhcho hiu ngơđc bit.”

(*)ếCá h kình,[hay còn gilà cá voisát th

Vương TưıTu ôm lanécan gn nht,óchoáng váng hoaímt, cô hơiìsay tàu.

Trn chiếnnày kéo dàihơn mưi phútũđng h. Hiáthú đen trngrng to hơnna phút vũphía hm đi,sau đó cnthi th Hi²thú kia riìđi.

Không lâu sau,ìÔ T Hiĩưt đm toànithân leo lênưthuyn, không aichú ý ticu. Cu nutthc ăn nhaitrong ming, nĬn cưi xánếln vi VânThin, trên răng²nanh vn vươngtơ máu.

Vân Thin…không thy rõ.

ÔT Hi thyàVân Thin khôngh s hãi,In cưi càngįchân thành hơn.ìMt tia chpđánh xung, culiếm vết máuɪtrên răng, nhànnhã ti gnVân Thin.

Ô THi: Vy là[không cn ănúch gái ri.

Rngsáng ngày thùchín, đèn đucitrên thuyn sángĬtrưng, tt cími ngưi chunb sn sàng.

Ch ca Phùàthy bin màngưi bí nnói cho PhongLp Ho là đây. Bnh ch cnľném l vt{đã chun bxung bin làɩcó th đánhthc k canhăgác Phù thybin, đến lúcđó nó símang h đếnch cô ta.

Tngïchiếc rương báuvt đưc khiêngt trong khoangthuyn ra. NpĨrương m, khiếndũng sĩ nhìnùchâu báu đîxung bin nhưjnưc mà đaulòng.

Đ như vyìliên tc bagi, sc triĺdn ti, nưcbin vn không²thy thay đi.Ngay lúc PhongLp Ho lolng, rt cucìmt bin cũngİbiến hóa.

Mt vtIsáng lp lánhıcàng ngày càngln hin lênЇdưi nưc, Hi(thú hình rn³t hp tánh sáng hoàntoàn phá v° cm quanįca nhóm ngưi,ýnut c thuynvà bn hívào bng riln xung đáybin.

Mt bin khôiphc s yênľtĩnh.

Ngưi hôn mêĩtrên boong thuynídn dn tnhĩli. Bn hЇquan sát cnhvt xung quanh,ãkhông ng nhìnĩthy đt linľđã biến mtɨt lâu.

Chiếc thuynìmc cn trênèbãi cát màubc. Mt ngưiĩmc áo choàng°xám chm rãiíđi t đngxa ti, làtc Ngưi vikhuôn mt bìnhìthưng. Anh taĩt gii thiu:İ“Hi tc NgưiLôi Quc vàPhong Quc, tôilà ngưi huđca quý bàĭphù thy. Thành(ý ca cácngưi đã làm,quý bà phùthy cm đng,İly đưc cơãhi tham giath thách.”

PhongèLp Ho dnĪtheo dũng sĩ,phong thái nhènhàng đi tiÏch ngưi hu:ì“Xin hi taĩnên xưng hôvi ngươi thếnào?”

Ngưi huíto cho PhongLp Ho mtĭcm giác quenđthuc, dưng nhưđã tng gpì đâu đó.

Ngưijhu h hngľnhìn Phong LpHo, không mangìbt k cmxúc nào khác:°“Tôi không cótên, tôi chlà ngưi huca quý bàphù thy. Cácngưi ch cngi tôi ngưiľhu là đưc.(Mi đi theoòtôi.”

Ngưi huĺđi đng trưc,ítư thái quyếtđoán, khí thếkhác l.

Phong LpưHo lc đu,íchc vì ngưiùhu ca Phùthy bin trôngíquá bình thưngnên mi khiếnľgã cm thyquen mt.

Đi ngũĭch khong nghìnngưi, dũng sĩ[Lôi Quc điÎsau cùng, lòngădâng lên cmgiác căng thng.

Thử thách của Phù thủy biển đấy… Mức độ nguy hiểm chắc chắn vượt xa huấn luyện thường ngày của bọn họ, không biết sẽ có bao nhiều người chết, trong số đó có mình hay không?

Dưới tình huống tâm trạng khác nhau, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi thử thách.

Vân Thiển không thấy rõ bức tranh nên không biết bức tranh buồn nôn cỡ nào, là kiểu buồn nôn thấm vào bầu không khí, giống như có người làm phép khiến cho người nhìn bức tranh cảm thấy bức tranh kinh tởm từ tận đáy lòng, không có cách nào thật lòng ca ngợi.

So với tâm trạng nặng nề của những dũng sĩ khác, Vân Thiển, Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên lẫn trong đó bước đi nhẹ nhàng, dâng lên cảm giác sung sướng “cuối cùng cũng sắp biết được nhân tố tận thế là gì”.

Ý trong lời nói của cô chân thành tha thiết, không hề mang bất cứ giả dối nào.

Ô Đậu rụt rè đi theo sau Ô Tề Hải, nơi không có đại dương khiến cậu hết sức khó chịu, không có một chút cảm giác an toàn.

Người hầu nhìn bức tranh kia, nói: “Đây là bức vẽ quý bà phù thủy. Ngài chỉ muốn nghe lời ca ngợi thật lòng, chỉ cần một người trong các người ca ngợi khiến quý bà hài lòng sẽ được xem như vượt qua thử thách.”

Ô Tề Hải không ngờ nơi Phù thủy biển ở vẫn giữ lại lục địa, tính sai rồi!

Ô Tề Hải không ngờ nơi Phù thủy biển ở vẫn giữ lại lục địa, tính sai rồi!

Cậu cầm túi nước trên eo, không biết nước biển này đủ cậu và Ô Đậu sử dụng không.

Dũng sĩ lần lượt bước ra khỏi hàng, Vân Thiển không nhúc nhích.

Dưới tình huống tâm trạng khác nhau, cuối cùng bọn họ cũng tới nơi thử thách.

Bức họa cử động, Phù thủy biển cười khẽ, giọng nói đầy sức mê hoặc: “Thì ra cô không thấy rõ sự vật, nể tình miệng lưỡi ngọt ngào lúc nãy của cô, ta tặng cô một lễ vật nho nhỏ tạm thời.”

Có điều…

Dũng sĩ C, dũng sĩ D đều không đủ công lực. Bức ảnh ở trạng thái tĩnh, bọn họ còn miễn cưỡng chịu được. Nhìn thấy bức họa cử động, mức độ xấu xí tăng lên gấp bội, bọn họ không thể chịu nổi.

Cô do dự: “Không phải tôi không muốn, tôi cảm thấy từ ngữ ca ngợi mà tôi nghĩ ra cũng chỉ xấp xỉ bọn họ, chưa chắc có tác dụng.”

Ô Tề Hải nhìn thấy ba người vây quanh Vân Thiển từ xa, cậu muốn đến gần nhưng càng tới gần nơi bức họa lại càng khô ráo, cậu không thể đi được.

Hình như không giống bọn họ tưởng tượng.

Phía trước chỉ có một bức tường đơn độc, trên tường treo bức tranh toàn thân rất lớn, bên trên là sinh vật xấu nhất bọn họ từng gặp, gần như tập hợp tất cả yếu tố xấu xí. Chỉ cần nhìn vào đó, bức tranh không những khiến người xem buồn nôn mà còn khiến lòng họ nảy sinh sợ hãi.

Vân Thiển vuốt ve bức tranh ở khoảng cách gần: “Sắc đẹp của ngài là kỳ tích tự nhiên, không cần bất cứ kẻ nào nịnh nọt. Chỉ cần ngài đứng đó, không ai có thể phủ nhận.”

Người hầu nhìn bức tranh kia, nói: “Đây là bức vẽ quý bà phù thủy. Ngài chỉ muốn nghe lời ca ngợi thật lòng, chỉ cần một người trong các người ca ngợi khiến quý bà hài lòng sẽ được xem như vượt qua thử thách.”

Ô Đậu rụt rè đi theo sau Ô Tề Hải, nơi không có đại dương khiến cậu hết sức khó chịu, không có một chút cảm giác an toàn.

Chuyện này khác hoàn toàn người bí ẩn từng nói, hơn nữa làm sao thật lòng ca ngợi sinh vật xấu xí như vậy được?

Vân Thiển nhìn bức họa, con ngươi mở to.

Phong Lập Hạo vội hỏi: “…Hình như tình huống này khác với những gì ta biết, xin hỏi có nhầm lẫn gì không?”

Phù thủy biển trong ảnh ngọ nguậy xúc tu phía dưới, dũng sĩ nhịn hết nổi xoay người nôn mửa.

Người hầu nở nụ cười, khiến khuôn mặt tăng thêm một chút màu sắc: “Tôi không biết ngài lấy được thông tin từ đâu, thử thách của quý bà phù thủy đều mỗi lần mỗi khác.” Anh ta lướt nhìn số lượng lớn dũng sĩ sau lưng Phong Lập Hạo: “Vị Hoàng tử điện hạ đây, chuẩn bị trước của ngài có vẻ không dùng được rồi. Ngài có thể thử xem, chỉ cần quý bà phù thủy không tức giận sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.”

“Đến showtime của cô rồi.”

Phong Lập Hạo sẽ không lấy mạng mình ra mạo hiểm, gã nghe lời người hầu nói xong thì chỉ mỉm cười, chỉ huy dũng sĩ: “Ai có tài ăn nói đều đứng ra tham gia thử thách.”

Hình như không giống bọn họ tưởng tượng.

Dũng sĩ lần lượt bước ra khỏi hàng, Vân Thiển không nhúc nhích.

Phong Lập Hạo vội hỏi: “…Hình như tình huống này khác với những gì ta biết, xin hỏi có nhầm lẫn gì không?”

Phù thủy biển trong ảnh ném ra một ánh mắt quyến rũ, dũng sĩ thứ hai bất tỉnh, ngất xỉu tại chỗ.

Vân Thiển: “?”

Dũng sĩ A: “Quý bà phù thủy, ngài là viên hồng ngọc xinh đẹp nhất, là đóa hoa hồng động lòng người nhất thế gian này, là sự tồn tại cao quý mà tôi không thể với tới!”

Phù thủy biển trong ảnh ngọ nguậy xúc tu phía dưới, dũng sĩ nhịn hết nổi xoay người nôn mửa.

Phía trước chỉ có một bức tường đơn độc, trên tường treo bức tranh toàn thân rất lớn, bên trên là sinh vật xấu nhất bọn họ từng gặp, gần như tập hợp tất cả yếu tố xấu xí. Chỉ cần nhìn vào đó, bức tranh không những khiến người xem buồn nôn mà còn khiến lòng họ nảy sinh sợ hãi.

Dũng sĩ B: “Ngài thật xinh đẹp, tôi không nghĩ ra bất cứ từ ngữ gì có thể miêu tả được vẻ đẹp của ngài. Xin ngài hãy nhìn vào đôi mắt chân thành này của tôi.”

Phù thủy biển trong ảnh ném ra một ánh mắt quyến rũ, dũng sĩ thứ hai bất tỉnh, ngất xỉu tại chỗ.

Chuyện này khác hoàn toàn người bí ẩn từng nói, hơn nữa làm sao thật lòng ca ngợi sinh vật xấu xí như vậy được?

Dũng sĩ C, dũng sĩ D đều không đủ công lực. Bức ảnh ở trạng thái tĩnh, bọn họ còn miễn cưỡng chịu được. Nhìn thấy bức họa cử động, mức độ xấu xí tăng lên gấp bội, bọn họ không thể chịu nổi.

“Tôi nhìn thấy một tia sáng, đó là tia nắng đầu tiên buổi sớm đánh thức sự sống, cũng là tia sáng dịu dàng cuối cùng chiếu xuống mặt đất khi chiều buông, cả hai đều giấu trong ánh mắt ngài, làm tôi say mê.”

“Đến showtime của cô rồi.”

Người hầu nở nụ cười, khiến khuôn mặt tăng thêm một chút màu sắc: “Tôi không biết ngài lấy được thông tin từ đâu, thử thách của quý bà phù thủy đều mỗi lần mỗi khác.” Anh ta lướt nhìn số lượng lớn dũng sĩ sau lưng Phong Lập Hạo: “Vị Hoàng tử điện hạ đây, chuẩn bị trước của ngài có vẻ không dùng được rồi. Ngài có thể thử xem, chỉ cần quý bà phù thủy không tức giận sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì.”

Chẳng biết từ khi nào ba người Đặng Chung đã mò tới bên cạnh Vân Thiển, Đặng Chung mở miệng nói với cô.

So với tâm trạng nặng nề của những dũng sĩ khác, Vân Thiển, Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên lẫn trong đó bước đi nhẹ nhàng, dâng lên cảm giác sung sướng “cuối cùng cũng sắp biết được nhân tố tận thế là gì”.

Vân Thiển: “?”

Vân Thiển: “Anh và Văn Tư Thành  đã thành anh em rồi hả?” Nói chuyện sặc mùi Văn Tư Thành.

Vân Thiển: “Anh và Văn Tư Thành  đã thành anh em rồi hả?” Nói chuyện sặc mùi Văn Tư Thành.

Cô do dự: “Không phải tôi không muốn, tôi cảm thấy từ ngữ ca ngợi mà tôi nghĩ ra cũng chỉ xấp xỉ bọn họ, chưa chắc có tác dụng.”

Đặng Chung: “Nhưng bản lĩnh trợn mắt nói láo của cô hơn hẳn bọn họ, với lại cô còn có lợi thế bẩm sinh…”

Vân Thiển không thấy rõ bức tranh nên không biết bức tranh buồn nôn cỡ nào, là kiểu buồn nôn thấm vào bầu không khí, giống như có người làm phép khiến cho người nhìn bức tranh cảm thấy bức tranh kinh tởm từ tận đáy lòng, không có cách nào thật lòng ca ngợi.

Ô Tề Hải nhìn thấy ba người vây quanh Vân Thiển từ xa, cậu muốn đến gần nhưng càng tới gần nơi bức họa lại càng khô ráo, cậu không thể đi được.

Vân Thiển thấy dũng sĩ liên tiếp thất bại, cô bước lên thử nghiệm.

Tất cả mọi người nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tóc xoăn dài đối mặt với bức tranh, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập tình cảm sâu đậm, giống như người trong bức vẽ là người cô yêu nhất trên thế gian này. Trừ bức tranh, trong mắt cô không chứa đựng bất kỳ thứ gì khác.

Tất cả mọi người nhìn thấy một cô gái xinh đẹp tóc xoăn dài đối mặt với bức tranh, trong đôi mắt đào hoa tràn ngập tình cảm sâu đậm, giống như người trong bức vẽ là người cô yêu nhất trên thế gian này. Trừ bức tranh, trong mắt cô không chứa đựng bất kỳ thứ gì khác.

“Tôi nhìn thấy một tia sáng, đó là tia nắng đầu tiên buổi sớm đánh thức sự sống, cũng là tia sáng dịu dàng cuối cùng chiếu xuống mặt đất khi chiều buông, cả hai đều giấu trong ánh mắt ngài, làm tôi say mê.”

Vân Thiển vuốt ve bức tranh ở khoảng cách gần: “Sắc đẹp của ngài là kỳ tích tự nhiên, không cần bất cứ kẻ nào nịnh nọt. Chỉ cần ngài đứng đó, không ai có thể phủ nhận.”

Phong Lập Hạo sẽ không lấy mạng mình ra mạo hiểm, gã nghe lời người hầu nói xong thì chỉ mỉm cười, chỉ huy dũng sĩ: “Ai có tài ăn nói đều đứng ra tham gia thử thách.”

Ý trong lời nói của cô chân thành tha thiết, không hề mang bất cứ giả dối nào.

Đặng Chung: “Nhưng bản lĩnh trợn mắt nói láo của cô hơn hẳn bọn họ, với lại cô còn có lợi thế bẩm sinh…”

Bức họa cử động, Phù thủy biển cười khẽ, giọng nói đầy sức mê hoặc: “Thì ra cô không thấy rõ sự vật, nể tình miệng lưỡi ngọt ngào lúc nãy của cô, ta tặng cô một lễ vật nho nhỏ tạm thời.”

Sự vật trong mắt Vân Thiển càng ngày càng rõ, thị lực khôi phục lại số độ bình thường.

Phù thủy biển mở miệng: “Bây giờ, nhìn ta, khen ta đi!”

Vân Thiển nhìn bức họa, con ngươi nở to.

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Cái tư tưởng lệch lạc gì thế không biết, tán không đổ thì ăn thịt hả em trai tiểu Hải. ??Lần này Vân Thiển hết ưu thế mắt mờ roài

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

thực sự tò mò khả năng khoác lác của Thiển tỷ đến đâu

Last edited 3 Năm Cách đây by Huong Zan
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Vân Thiển toàn quen thú dữ không, có Du là vẫn bình thường thôi ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Kêu Vân Thiển ra là được chứ gì, chị có thấy gì đâu à.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Giờ Vân chó thấy rồi thì biết làm sao =))))
Văn heo lây cả bệnh cho Đặng Chung cắt cắt rồi, ôi hình tượng mỹ nam lạnh lùng đã sụp đổ =)))))

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
2 Năm Cách đây

Bay màu mất skill ẩn r ???

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!