Cá muối cứu thế – Chương 58

Chương 58

Ngài là cha tôi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Trong bức tranh là một người phụ nữ béo ú nửa người nửa bạch tuộc, mặt mày dữ tợn giống như gương mặt xấu xí được người ta cố ý tạo ra trong Nghịch Thủy Hàn(*). Cô ta mặc áo cúp ngực, cặp nhũ đẫy đà bị cánh tay ép lại, nhô ra ngoài, làn da màu than chì đầy vết nứt nẻ tạo cho người ta ảo giác sắp nổ tung.

(*) Tên môt tựa game của Trung Quốc mà người chơi có thể chọn lựa đường nét trên gương mặt nhân vật.

Lại nhìn nửa thân dưới của cô ta, từ rốn trở xuống đều là xúc tu, không phải xúc tu cỡ lớn mà là xúc tu cỡ nhỏ dễ khiến thị giác nảy sinh hội chứng sợ hãi vật thể dày đặc. Chúng lúc nhúc tụ tập lại một chỗ giống như ốc sên ngọ nguậy liên tục trong bãi chất nhầy.

Nếu là chất nhầy trong suốt thì không nói, đằng này nó còn mang màu xanh vàng thối rữa ghê tởm. Chất nhầy chảy chầm chậm từ trong bức họa ra, tràn tới dưới chân Vân Thiển dọc theo khung ảnh lồng kính.

Ngay khi nhìn thấy toàn bộ bức tranh, đỉnh sóng màu xanh lá đại diện cho chỉ số tinh thần trên mặt đồng hồ cứu thế nhảy vọt tới đỉnh điểm!

Thanh máu Vân Thiển chầm chậm -1 -1 -1…

Cô hít sâu một hơi ——

Đặng Chung nghe thấy Phù thủy biển nói: “Thì ra cô không thấy rõ sự vật”, sau đó Vân Thiển nhìn bức tranh với vẻ mặt táo bón, rõ ràng đã khôi phục thị lực bình thường.

Thứ này không đơn giản, quả nhiên sinh vật bán thần thật đáng sợ, thảo nào ngay cả Chúa cứu thế cũng nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận. Nếu Phù thủy biển muốn nghe lời nhục mạ thì Đặng Chung lập tức xin đi giết giặc, nói một lô lời mắng chửi đảm bảo không lặp từ.

Nhưng nếu là khen ngợi… Ngại quá, con người anh chỉ biết bới móc đâm chọt.

Đặng Chung nhỏ giọng hỏi: “Có khi nào Vân Thiển sốc quá, bị đá thẳng ra khỏi thế giới này không?”

Vương Tư Tu và KimThiên Thiên lolng nhìn VânİThin đang trongtrng thái ngâyngưi.

Kim Thiên Thiênếnh li lúcbn h gpphi ngưi bóngɨ th trnïHnh Phúc, lnìnào Vân Thincũng tháo mtèkính xung. Khiáđó, cô tưngĩVân Thin khôngõmun làm hngĺmt kínhĐếnthế gii nàyými biết hóara Vân Thinlà ngưi cnth nng. Phinói là côkhông h nhnòra chút nào!

VươngİTư Tu: “Chc²hn cô yɩcó th xìlý nh?”

Côkhông dám khngýđnh. Lúc úNht trung Thc)nghim thành pháHoáng Giang, VânĩThin vn luôntrong trang tháicn th nng,ĺbn h khôngíbiết nếu VânõThin khôi phcìth lc thìcó th điídin vi quáiĬvt xu xíìtt cùng nàyjhay không, dùsao trưc giĨvn luôn khôngíthy rõ

Bn h,bng nhn ra,ï mt mtnào đó, mcđ cn thnng ca VânThin có phimt kiu biếntưng gian lnéhay không, lúcưgiáp mt mtvài quái vtĺs như cágp nưc?

Ba ngưi:,Đt nhiên cũngmun cn th.

Bnh vn khôngbiết th lcĪkhông tt làchuyn đau khc nào, đcbit là cnĩth nng.

Cn thinh, lúc khôngıcó mt kínhİcó th davào nheo mtíđ thy rõcnh vt. Cnth nng, đvt xa mtľchút đã khôngcòn là đ¸vt mà toànlà mng màu.

Btđu t tiu[hc, Vân Thinđã cn th.Cô đt nhiênb cn nng,ángay c khÎnăng b chngcn th gi²cũng không phi,không có btíc cơ hiêcha tr nào,éđành phi đeomt kính vithu kính dàycm.

Tháo mt kínhxung, nói thngíra là ngưiɩmù, bo không,phân bit đưcđ vt ngoàina mét làìquá khách sáo.

Cólúc cô khôngmang kính, kéocha mình nóiãchuyn, nói naĺtiếng đng hĩ mi pháthin đó làCMN cái cây,cha cô đangđng cách xana mét néncưi.

Mt kính vàđin thoi làĭvt bt lyļthân. Cái trưclà sinh mng,Ícái sau lààgiáp hi sinh(*).Sinh mng mt,giáp hi sinh{có th dùng³camera đ phóngôđi đ vt.

(*)ĩVt phm trong]game Vương givinh diu, cóêtác dng hisinh ti chũsau khi chếtĬ2 giây

Tình trng¹không có mtkính mò mmĬđi đưng làchuyn bình thưng,trang đim li¸cũng chng phi°hiếm, ăn luăn mì phiĮăn cho nhanhânếu không hơiúnưc đng dưiákính s dybn mt bàihc, mun thɪdc phi chunb tâm lýãkính mưt mɪhôi…

Tng hp li)là mi mtЇngưi cn thđu mun có]đôi mt thlc bình thưng.

Slên xung chs tinh thnĩca Vân Thincó mt naįlà hết hn¹khi nhìn thychân dung Phùïthy bin, mtïna khác làđxúc đng khiếkhôi phc thlc.

Phù thy binítrong bc haălà quái vtxu xí ư?

Không!ìĐó là PhtáT thái thếômang theo vngïhào quang!

Phù thybin hào hngIch đi câuĪtr li caVân Thin. Côta nhìn thysau khi VânĩThin hít sâumt hơi, lpòtc nưc mtlưng trong nhàoЇti ôm lyĺcô ta, btùk cht nhymà chính côíta cũng kinhītm.

Vân Thin thmìthiết nói: “NgàiÍđâu ch xinhđp, bt đut hôm nay,õngài chính làĮcha m rutca tôi. Ngàiĭmun nghe khenngi kiu gì,sau này tôis là máyЇphát dành riêngcho ngài, mingày ca tngơnhan sc tuyttrn ca ngài!Tôi yêu ngài![Trên đi nàyýkhông có aiĩyêu ngài hơnìtôi!”

Phù thybin: “?”

Côíta ng nguyxúc tu chánìghét Vân Thin,không ng cp,mt xinh đpđính trên mtcô chng khácĭnào vô dng:“Ngài xinh đpt nhiên, chim¹sa cá ln,êchiếm hết phonglưu, hoa nhưngnguyt thn, nhanếsc khuynh thành,ếta như trongìtranh, sáng nhưìthu nguyt, nhưtrăng như hoa,ĩn trung hào³kit, hoa senĩchm n, tuytsc hơn ngưi…ì

Phù thy binĪhong ht. Côta s hãi)là vì côíta có thcm nhn đưcnhng li nàyxut phát ttn đáy lòngVân Thin, khôngànhng cô khôngũnói láo màcòn cm thyìnhng t nàyIkhông xng vi¸cô ta.

Phù thybin khng đnhÏthn thut cacô ta khôngIh mt hiulc, đáng lýýb ngoài cacô ta trongmt đám ngưiphi cc kxu xí, khóïmà chu ni.ĩChng l côĩgái này cógu l, gingõthế này sao?

Phùthy bin: “Côĩbuông ta raìri nói, cáchxa mt chút!”Ĩ

Vân Thin caoĩging: “Không, tôiĺmun đng gnìđ chiêm ngưngÎngài! Tôi tônìkính ngài ttn đáy lòng,mun gn gũiɪvi ngài!”

Phù{thy bin: “…Cô[đã thông quath thách, bâygi, buông chânĬta ra!”

VânïThin vn khôngbuông, do dhi: “Nếu tôiÏbuông ra, ngàis không thuìhi l vtêđã tng ch?”ľ

Phù thy binÎthy v mt“Nếu ngài thuhi, k tbây gi, tôiìs là trangsc vĩnh cutrên ngưi ngàiéca Vân Thin,cô ta trmīmc hi lâu:ĬĐến thi gian,ònó mi mtįđi hiu lc,ít nht skéo dài batháng.”

“Cái gì?Thi gian ngnnhư vy làmsao đ đtôi chiêm ngưngònhan sc caĮngài…

Phù thy¹bin ni cáu,cô ta hammê nam scÍnên nuôi rtnhiu trai lơ,cc k ghétph n tign mình. Cô)ta hét lên:Ї“Sáu tháng! Thnthut ca tach có tácâdng nhiu nht}sáu tháng, côĩmun khôi phcđthì đi tìmtên chết titkhiến nó thànhnhư vy đi!”

Vân Thin vnkhông buông Phùthy bin. NaЇcâu sau cacô ta khiếncô cm thyk l, cáigì mà munkhôi phc thìïđi tìm tên}chết tit khiến)nó thành nhươvy, chng lòlà ch Chúaìcu thế?

Phù thyơbin va mngsa s va)đi ra khibc tranh. Trongchp mt, thânĪhình cô taİbiến thành mnhân tuyt trn,tóc đen nhưmun, môi đïnhư máu, daïtrng như tuyết,ívô cùng xinhđp. Sau khi)dn ngưi hudn đám ngưivào cung đin,cô ta hóathành làn khóiưbiến mt tich, cùng biếnİmt còn cóïbc tưng, bcha và cht)nhy kia.

Bn hvn trênb cát màuếbc như cũ,thuyn đu gníđy, chưa baoĩgi đi xa.

Nhngíngưi vây xemįmt màn nàyđu sng s.

Bnh nhìn VânìThin bng ánh]mt khó t,ìkhông biết làbi phc hay]là gì khác,nói chung cmĩxúc rt phc°tp.

Mc đ nhnthc ca ĐngìChung, Vương TưTu và Kim²Thiên Thiên vifVân Thin lităng lên mtbc.

Tho nào VănTư Thành cgi Vân Thinılà gia súc,gi chng saiìchút nào, anhlà ngưi đutiên xuyên quaíb ngoài yếuïđui ca VânThin nhìn thuíbn cht bêntrong ca cô.

GươngÎmt tun túýca Phong LpHo tươi cưi,bt ly tayVân Thin, caùngi cô hisinh bn thânhoàn thành ththách, sau khiími chuyn chm{dt, cô sáđưc ban thưngln.

Vân Thin rútìtay khi vHoàng t PhongQuc có chs làm lòvưt mc báoòđng này, đúng°mc tiếp nhns khen ngi³ca gã: “Thânïlà dũng sĩLôi Quc, đâyđu là vìcu Công chúa[đin h mà°ngài yêu mến}khi tay tcİBin.”

Vân Thin:ÏÔ T Hinói đúng, tênHoàng t nàychng phi thĩtt lành, dámsàm s cô.

Đngĩtác ca PhongÍLp Ho cngđ, lòng thmmng Vân ThinĬkhông biết điu,ãngoài mt liĬphong đ tántưng Vân Thinlà dũng sĩùưu tú màLôi Quc bi³dưng đưc.

Phong LpHo quay sangngưi hu: “Xinĭdn chúng tôifđến gp quýbà phù thy.”î

Ngưi hu: “Theotôi.” Tm mtanh ta dng:trên ngưi VânThin chc lát.

VâníThin nhy béncm nhn đưccó ngưi nhìnmình. Lúc côăngưc mt, đúnglúc chm phiánh mt ngưikia.

Người hầu có cặp mắt như lưu ly khiến người khác kinh ngạc, đôi mắt đó đặt trên gương mặt bình thường của anh ta hơi không tương xứng.

Chỉ thấy Vân Thiển tay trái ôm người đẹp da ngăm nét đẹp kiểu Tây, tay phải ôm người đẹp khí chất nhẹ nhàng thanh tao, ăn trái cây do bọn họ đút, bộ dạng y hệt hôn quân trầm mê mỹ sắc!

Thấy Vân Thiển nhìn về phía mình, anh ta nói: “Hiếm có người khiến quý bà phù thủy vui vẻ như vậy, xứng đáng là dũng sĩ Lôi Quốc.”

Người dẫn đầu trong đám người đẹp mặc quần áo nửa cởi, mỉm cười trong trẻo nhìn về phía đám người, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Đây là phần thưởng sau thử thách mà mọi người xứng đáng nhận được, xin hãy mặc sức tận hưởng.”

Phong Lập Hạo cười nói: “Đúng vậy, Quốc vương Bệ hạ tiếp thu ý kiến của ta, không giới hạn dũng sĩ trong nước, mở rộng chiêu mộ người tài mới tìm được nhân tài xuất chúng.”

Nếu Vân Thiển không hỏi bí mật của họ, bọn họ cần gì đi hỏi bí mật của Vân Thiển.

Ô Đậu vốn thấy Vân Thiển vừa mắt, lần này được Vân Thiển giúp đỡ, cậu càng cảm thấy người nọ vừa mắt hơn, bèn nói: “Sau này cô gặp chuyện rắc rối dưới biển cứ gọi tôi một tiếng, tôi sẽ giúp đỡ.”

Vân Thiển nhân cơ hội lùi về đội ngũ, dũng sĩ sôi nổi khen cô làm rất tốt.

Ô Tề Hải: Đợi đã, vì sao chị gái cũng có hứng thú với giống cái vậy?

Cô đối chiếu mùi, nhìn rõ gương mặt mỗi người, bước chân nhẹ nhàng nhún nhảy, lia đôi mắt, ước gì thu hết cảnh tượng này vào mắt.

Cậu đưa một chiếc kèn lệnh ốc biển lớn bằng lòng bàn tay cho Vân Thiển.

Bàn ăn bên cạnh, Ô Tề Hải cầm thức ăn lên ngửi, không có gì khác thường, cậu bèn ăn một ít thịt để chắc bụng. Bỗng vô tình nhìn về phía chỗ suối nước nóng, cậu đứng bật dậy khỏi băng ghế.

Đây là niềm hạnh phúc thị lực mắt thường 5.2 sao?

Vân Thiển nhìn chăm chú cặp răng khểnh nhỏ ẩn hiện khi nói chuyện của Ô Tề Hải, sau khi thị lực khôi phục, cô mới phát hiện đường nét vóc dáng Ô Tề Hải đẹp cỡ nào.

Ký hiệu phương hướng từ hoa và dây leo trên vách tường hợp lại chỉ dẫn đường đi cho mọi người.

Đột nhiên tầm mắt cô dừng lại, nhìn chỗ đằng xa trong đội ngũ.

Bọn họ đi theo hàng ngũ tiến vào cung điện lộng lẫy.

Hai người thiếu niên với sắc môi trắng bệch, trong đó một người màu da bánh mật nhìn cô bằng ánh mắc sáng quắc, nhưng mặt mày tiều tụy thấy rõ.

Ô Tề Hải và Ô Đậu khó hiểu nhưng vẫn giao túi nước cho Vân Thiển. Một lát sau, họ lấy về túi nước đầy ắp, hai người sửng sốt.

Ô Tề Hải nhìn thấy Vân Thiển đi ngược đám người tới gần mình. Nước biển trong túi nước của cậu và Đậu Đậu đã dùng hết, chỗ Phù thủy biển khô ráo hơn bọn họ nghĩ, không có một chỗ có nước, chẳng khác gì lao ngục với bọn họ.

Vân Thiển: Tôi lên được không?

Ô Tề Hải: Xứng đáng là người vợ trời định của cậu.

Vân Thiển thấy da hai người khô khốc, nhớ đến nỗi đau bị phơi nắng gay gắt trên boong thuyền lúc mới đến thế giới này.

Vân Thiển đoán hai người này là tộc Biển. Ô Tề Hải biến thành Hải thú dưới biển, ở thế giới này chỉ có tộc Biển mới có thể làm được.

Cô đối chiếu mùi, nhìn rõ gương mặt mỗi người, bước chân nhẹ nhàng nhún nhảy, lia đôi mắt, ước gì thu hết cảnh tượng này vào mắt.

Tình trạng tộc Người mất nước khác với tộc Biển. Trong hoàn cảnh phơi nắng gay gắt, tộc Người mới xuất hiện tình trạng mất nước, bắt buộc phải bổ sung nước biển. Còn tộc Biển là không thể rời khỏi nơi có nước biển thời gian dài, lúc nào bọn họ cũng phải có hơi ẩm của nước biển (cho dù một chút), nếu không sẽ nhanh chóng mất nước mà chết.

Đây là niềm hạnh phúc thị lực mắt thường 5.2 sao?

Vân Thiển nở nụ cười vừa đơn thuần vừa đáng yêu, Ô Tề Hải nhìn thấy cũng cười theo.

Thời điểm thế giới từng có đất liền, tộc Biển tuy mạnh nhưng bởi vì có nhược điểm này cho nên mới không đánh chiếm đất liền.

Bọn họ lẫn vào trong tộc Người nhưng cũng chẳng biểu hiện ác ý, Vân Thiển tội gì tố cáo họ. Nhận thức của cô đối với tộc Biển đều tới từ miệng tộc Người, tộc Biển có xấu xa như tộc Người nói hay không thì vẫn cần kiểm chứng.

Cô tháo túi nước trên thắt lưng xuống đưa cho hai người, không hỏi bất kỳ nguyên nhân gì.

Ô Đậu vô cùng cảm động, cậu uống túi nước biển xong còn xối lên người. Cậu sắp biến thành cá rán luôn rồi.

Ô Tề Hải uống từng ngụm nước, bề mặt cơ thể từ từ khôi phục bóng bẩy. Qua lời nói ban nãy của Phù thủy biển, cậu mới biết thì ra Vân Thiển không thấy rõ thứ gì, vậy Vân Thiển có biết hành vi để lộ thân phận trước kia của cậu hay không?

Bộ dạng bọn họ bây giờ hiển nhiên khác thường, Vân Thiển không hỏi gì mà đã trực tiếp giúp đỡ bọn họ.

Đột nhiên tầm mắt cô dừng lại, nhìn chỗ đằng xa trong đội ngũ.

Vân Thiển đang định nhận lấy, Ô Tề Hải lại đen mặt bắt lấy tay cô: “Cất con ốc quèn của chú đi, chị gái gặp bất cứ chuyện gì, cháu đều có thể giúp đỡ giải quyết.”

Ô Tề Hải: Xứng đáng là người vợ trời định của cậu.

Vân Thiển nói: “Đưa túi nước của hai người cho tôi.” Cô tinh mắt phát hiện phần da chỗ rìa gò má hai người hơi gồ lên, không hiểu sao lại nghĩ đến mặt nạ da người.

Vân Thiển nhân cơ hội lùi về đội ngũ, dũng sĩ sôi nổi khen cô làm rất tốt.

Ô Tề Hải và Ô Đậu khó hiểu nhưng vẫn giao túi nước cho Vân Thiển. Một lát sau, họ lấy về túi nước đầy ắp, hai người sửng sốt.

Ô Đậu: “Cô… Sao cô làm được…”

Ô Đậu vô cùng cảm động, cậu uống túi nước biển xong còn xối lên người. Cậu sắp biến thành cá rán luôn rồi.

Ô Tề Hải uống từng ngụm nước, bề mặt cơ thể từ từ khôi phục bóng bẩy. Qua lời nói ban nãy của Phù thủy biển, cậu mới biết thì ra Vân Thiển không thấy rõ thứ gì, vậy Vân Thiển có biết hành vi để lộ thân phận trước kia của cậu hay không?

Cậu bị Ô Tề Hải ngăn lại, cắt ngang câu hỏi. Ô Tề Hải cười nói: “Cảm ơn chị gái.”

Cậu bị Ô Tề Hải ngăn lại, cắt ngang câu hỏi. Ô Tề Hải cười nói: “Cảm ơn chị gái.”

Nếu Vân Thiển không hỏi bí mật của họ, bọn họ cần gì đi hỏi bí mật của Vân Thiển.

Cô bị ép ngồi xuống suối nước nóng nữ, nếu không cứ có cảm giác sẽ bị Ô Tề Hải ăn thịt tại chỗ, ăn thịt theo nghĩa đen.

Vân Thiển nhìn chăm chú cặp răng khểnh nhỏ ẩn hiện khi nói chuyện của Ô Tề Hải, sau khi thị lực khôi phục, cô mới phát hiện đường nét vóc dáng Ô Tề Hải đẹp cỡ nào.

Cô cực kỳ thích thân thể không có một nét dư thừa của cậu!

Phong Lập Hạo cười nói: “Đúng vậy, Quốc vương Bệ hạ tiếp thu ý kiến của ta, không giới hạn dũng sĩ trong nước, mở rộng chiêu mộ người tài mới tìm được nhân tài xuất chúng.”

Chỉ cần bọn Đặng Chung, Vương Tư Tuệ xác định được nhân tố tận thế, nếu dễ đối phó, cô có thể bắt đầu sờ cá. Vậy thì…

Chỉ cần bọn Đặng Chung, Vương Tư Tuệ xác định được nhân tố tận thế, nếu dễ đối phó, cô có thể bắt đầu sờ cá. Vậy thì…

Vân Thiển nở nụ cười vừa đơn thuần vừa đáng yêu, Ô Tề Hải nhìn thấy cũng cười theo.

Vân Thiển thấy da hai người khô khốc, nhớ đến nỗi đau bị phơi nắng gay gắt trên boong thuyền lúc mới đến thế giới này.

Ô Tề Hải: Đây là sự ăn ý giữa người yêu với nhau sao?

Vân Thiển lại rót đầy túi nước của mình. Balo không gian của cô chứa xác một con ốc biển, trong đó đổ đầy nước, dung tích đủ để uống vài tháng. Cô chẳng muốn nếm trải đau đớn thiếu nước do bị phơi nắng mà chẳng thể nào bổ sung nước nữa.

Vân Thiển nói: “Đưa túi nước của hai người cho tôi.” Cô tinh mắt phát hiện phần da chỗ rìa gò má hai người hơi gồ lên, không hiểu sao lại nghĩ đến mặt nạ da người.

Sự chuẩn bị chu đáo của cô trái lại đã giúp Ô Tề Hải và Ô Đậu.

Vân Thiển đoán hai người này là tộc Biển. Ô Tề Hải biến thành Hải thú dưới biển, ở thế giới này chỉ có tộc Biển mới có thể làm được.

Bọn họ lẫn vào trong tộc Người nhưng cũng chẳng biểu hiện ác ý, Vân Thiển tội gì tố cáo họ. Nhận thức của cô đối với tộc Biển đều tới từ miệng tộc Người, tộc Biển có xấu xa như tộc Người nói hay không thì vẫn cần kiểm chứng.

Không thể xảy ra tình huống giống như thị trấn Hạnh Phúc…

Không thể xảy ra tình huống giống như thị trấn Hạnh Phúc…

Ô Đậu vốn thấy Vân Thiển vừa mắt, lần này được Vân Thiển giúp đỡ, cậu càng cảm thấy người nọ vừa mắt hơn, bèn nói: “Sau này cô gặp chuyện rắc rối dưới biển cứ gọi tôi một tiếng, tôi sẽ giúp đỡ.”

Người hầu có cặp mắt như lưu ly khiến người khác kinh ngạc, đôi mắt đó đặt trên gương mặt bình thường của anh ta hơi không tương xứng.

Cậu đưa một chiếc kèn lệnh ốc biển lớn bằng lòng bàn tay cho Vân Thiển.

Cho dù là dũng sĩ Lôi Quốc hay Phong Quốc, phẩm hạnh mỗi người đều rất tốt, cũng có thể vì trong lòng bọn họ đề cao cảnh giác nên đa số đều mặc luôn quần áo ngâm suối, ăn chút đồ ăn, không hề xảy ra bất cứ cảnh tượng khó coi nào.

Vân Thiển đang định nhận lấy, Ô Tề Hải lại đen mặt bắt lấy tay cô: “Cất con ốc quèn của chú đi, chị gái gặp bất cứ chuyện gì, cháu đều có thể giúp đỡ giải quyết.”

Vân Thiển: “…”

Người đằng trước không nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ. Bọn họ rời khỏi hàng ngũ rất xa, người đằng trước quay đầu thấy ba người rời đội, bèn nhắc nhở: “Các người mau đuổi theo đi.”

Bọn họ đi theo hàng ngũ tiến vào cung điện lộng lẫy.

Tình trạng tộc Người mất nước khác với tộc Biển. Trong hoàn cảnh phơi nắng gay gắt, tộc Người mới xuất hiện tình trạng mất nước, bắt buộc phải bổ sung nước biển. Còn tộc Biển là không thể rời khỏi nơi có nước biển thời gian dài, lúc nào bọn họ cũng phải có hơi ẩm của nước biển (cho dù một chút), nếu không sẽ nhanh chóng mất nước mà chết.

Người hầu dẫn Phong Lập Hạo đi gặp Phù thủy biển, những người khác có thể tự do đi lại trong cung điện, cũng có thể tham gia bữa tiệc thịnh soạn mà Phù thủy biển chuẩn bị cho họ.

Cô hết sức vui mừng vì lúc này mình đã khôi phục thị lực, có thể nhìn thấy dáng vẻ mỗi một người đẹp. Vân Thiển vừa nhúc nhích, cổ tay đã bị người ta kéo.

Ký hiệu phương hướng từ hoa và dây leo trên vách tường hợp lại chỉ dẫn đường đi cho mọi người.

Dũng sĩ tò mò bước vào đại sảnh, hai mắt trợn tròn.

Thời điểm thế giới từng có đất liền, tộc Biển tuy mạnh nhưng bởi vì có nhược điểm này cho nên mới không đánh chiếm đất liền.

Món ngon vật lạ nóng hổi đặt trên bàn dài chính giữa, hai bên là suối nước nóng rộng lớn. Đủ loại người đẹp ăn mặc nóng bỏng, y phục hở hang ngâm mình bên dưới, nam nam nữ nữ, bán nam bán nữ, loại nào cũng có.

Người dẫn đầu trong đám người đẹp mặc quần áo nửa cởi, mỉm cười trong trẻo nhìn về phía đám người, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Đây là phần thưởng sau thử thách mà mọi người xứng đáng nhận được, xin hãy mặc sức tận hưởng.”

Hai người thiếu niên với sắc môi trắng bệch, trong đó một người màu da bánh mật nhìn cô bằng ánh mắc sáng quắc, nhưng mặt mày tiều tụy thấy rõ.

Bộ dạng bọn họ bây giờ hiển nhiên khác thường, Vân Thiển không hỏi gì mà đã trực tiếp giúp đỡ bọn họ.

Vân Thiển: Tôi lên được không?

Thấy Vân Thiển nhìn về phía mình, anh ta nói: “Hiếm có người khiến quý bà phù thủy vui vẻ như vậy, xứng đáng là dũng sĩ Lôi Quốc.”

Cô hết sức vui mừng vì lúc này mình đã khôi phục thị lực, có thể nhìn thấy dáng vẻ mỗi một người đẹp. Vân Thiển vừa nhúc nhích, cổ tay đã bị người ta kéo.

Ô Đậu: “Cô… Sao cô làm được…”

“Chị gái.” Ô Tề Hải cười tươi rói: “Sao chị lại đi về phía suối nước nóng nam vậy?”

Người hầu dẫn Phong Lập Hạo đi gặp Phù thủy biển, những người khác có thể tự do đi lại trong cung điện, cũng có thể tham gia bữa tiệc thịnh soạn mà Phù thủy biển chuẩn bị cho họ.

Vân Thiển: “…”

Cô bị ép ngồi xuống suối nước nóng nữ, nếu không cứ có cảm giác sẽ bị Ô Tề Hải ăn thịt tại chỗ, ăn thịt theo nghĩa đen.

Cho dù là dũng sĩ Lôi Quốc hay Phong Quốc, phẩm hạnh mỗi người đều rất tốt, cũng có thể vì trong lòng bọn họ đề cao cảnh giác nên đa số đều mặc luôn quần áo ngâm suối, ăn chút đồ ăn, không hề xảy ra bất cứ cảnh tượng khó coi nào.

Bàn ăn bên cạnh, Ô Tề Hải cầm thức ăn lên ngửi, không có gì khác thường, cậu bèn ăn một ít thịt để chắc bụng. Bỗng vô tình nhìn về phía chỗ suối nước nóng, cậu đứng bật dậy khỏi băng ghế.

Món ngon vật lạ nóng hổi đặt trên bàn dài chính giữa, hai bên là suối nước nóng rộng lớn. Đủ loại người đẹp ăn mặc nóng bỏng, y phục hở hang ngâm mình bên dưới, nam nam nữ nữ, bán nam bán nữ, loại nào cũng có.

Ô Tề Hải: “?”

Chỉ thấy Vân Thiển tay trái ôm người đẹp da ngăm nét đẹp kiểu Tây, tay phải ôm người đẹp khí chất nhẹ nhàng thanh tao, ăn trái cây do bọn họ đút, bộ dạng y hệt hôn quân trầm mê mỹ sắc!

Ô Tề Hải: Đợi đã, vì sao chị gái cũng có hứng thú với giống cái vậy?

5 7 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

6 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
My Tam
My Tam
3 Năm Cách đây

Đẹp là thích tất không phân trai gái phải ko Vân Thiển? ??

Huong Zan
Huong Zan
3 Năm Cách đây

sau này tôi mới nhận ra, thức tôi thích là đẹp trai chứ không phải trai đẹp, người tôi yêu là mỹ nhân chứ không chỉ mỹ nam :3

Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Vệ Tam và nhóm gánh hài trường Damocles
Reply to  Huong Zan
2 Năm Cách đây

Ôi đồng chí đấy rồi
Chúng ta là ng cùng chung chí hướng

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Chị nói rõ nỗi lòng của người bị cận quá chừng, đồng cảm sâu sắc thiệt chứ.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Hình như hông phải chị tự nhiên bị cận, chắc có liên quan tới vụ ký ức bị mất.

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Vân chó mê cái đẹp mà, nam nữ đều cân hết, Ô Tề Hải quá là ngây thơ rồi =))))
Hải vương Vân chó lại online =)))))

6
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!