Chương 58
Ngài là cha tôi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Trong bức tranh là một người phụ nữ béo ú nửa người nửa bạch tuộc, mặt mày dữ tợn giống như gương mặt xấu xí được người ta cố ý tạo ra trong Nghịch Thủy Hàn(*). Cô ta mặc áo cúp ngực, cặp nhũ đẫy đà bị cánh tay ép lại, nhô ra ngoài, làn da màu than chì đầy vết nứt nẻ tạo cho người ta ảo giác sắp nổ tung.
(*) Tên môt tựa game của Trung Quốc mà người chơi có thể chọn lựa đường nét trên gương mặt nhân vật.
Lại nhìn nửa thân dưới của cô ta, từ rốn trở xuống đều là xúc tu, không phải xúc tu cỡ lớn mà là xúc tu cỡ nhỏ dễ khiến thị giác nảy sinh hội chứng sợ hãi vật thể dày đặc. Chúng lúc nhúc tụ tập lại một chỗ giống như ốc sên ngọ nguậy liên tục trong bãi chất nhầy.
Nếu là chất nhầy trong suốt thì không nói, đằng này nó còn mang màu xanh vàng thối rữa ghê tởm. Chất nhầy chảy chầm chậm từ trong bức họa ra, tràn tới dưới chân Vân Thiển dọc theo khung ảnh lồng kính.
Ngay khi nhìn thấy toàn bộ bức tranh, đỉnh sóng màu xanh lá đại diện cho chỉ số tinh thần trên mặt đồng hồ cứu thế nhảy vọt tới đỉnh điểm!
Thanh máu Vân Thiển chầm chậm -1 -1 -1…
Cô hít sâu một hơi ——
…
Đặng Chung nghe thấy Phù thủy biển nói: “Thì ra cô không thấy rõ sự vật”, sau đó Vân Thiển nhìn bức tranh với vẻ mặt táo bón, rõ ràng đã khôi phục thị lực bình thường.
Thứ này không đơn giản, quả nhiên sinh vật bán thần thật đáng sợ, thảo nào ngay cả Chúa cứu thế cũng nhắc nhở bọn họ phải cẩn thận. Nếu Phù thủy biển muốn nghe lời nhục mạ thì Đặng Chung lập tức xin đi giết giặc, nói một lô lời mắng chửi đảm bảo không lặp từ.
Nhưng nếu là khen ngợi… Ngại quá, con người anh chỉ biết bới móc đâm chọt.
Đặng Chung nhỏ giọng hỏi: “Có khi nào Vân Thiển sốc quá, bị đá thẳng ra khỏi thế giới này không?”
Vương Tư Tuệ và KimủThiên Thiên loỉlắng nhìn VânİThiển đang trongἶtrạng thái ngâyỉngười.
Kim Thiên Thiênếnhớ lại lúcạbọn họ gặpịphải người bóngɨở thị trấnïHạnh Phúc, lầnìnào Vân Thiểnạcũng tháo mắtèkính xuống. Khiáđó, cô tưởngĩVân Thiển khôngõmuốn làm hỏngĺmắt kính… Đếnừthế giới nàyýmới biết hóaẫra Vân Thiểnụlà người cậnởthị nặng. Phảiỵnói là côḷkhông hề nhậnòra chút nào!
VươngİTư Tuệ: “Chắc²hẳn cô ấyɩcó thể xửìlý nhỉ?”
Côḻkhông dám khẳngýđịnh. Lúc ởúNhất trung Thực)nghiệm thành phốáHoáng Giang, VânĩThiển vẫn luônẩtrong trang tháiḽcận thị nặng,ĺbọn họ khôngíbiết nếu VânõThiển khôi phụcìthị lực thìỳcó thể đốiídiện với quáiĬvật xấu xíìtột cùng nàyjhay không, dùớsao trước giờĨvẫn luôn khôngíthấy rõ…
Bọn họ,bỗng nhận ra,ïở một mặtỉnào đó, mứcắđộ cận thịừnặng của VânἷThiển có phảiịmột kiểu biếnạtướng gian lậnéhay không, lúcưgiáp mặt mộtảvài quái vậtĺsẽ như cáừgặp nước?
Ba người:,Đột nhiên cũngẹmuốn cận thị.
Bọnịhọ vốn khôngἴbiết thị lựcĪkhông tốt làḻchuyện đau khổệcỡ nào, đặcἴbiệt là cậnĩthị nặng.
Cận thịinhẹ, lúc khôngıcó mắt kínhİcó thể dựaỹvào nheo mắtíđể thấy rõịcảnh vật. Cậnồthị nặng, đồổvật xa mộtľchút đã khôngổcòn là đồ¸vật mà toànắlà mảng màu.
Bắtẳđầu từ tiểu[học, Vân Thiểnấđã cận thị.ịCô đột nhiênộbị cận nặng,ángay cả khảÎnăng bị chứngảcận thị giả²cũng không phải,ặkhông có bấtícứ cơ hộiêchữa trị nào,éđành phải đeoửmắt kính vớiỵthấu kính dàyẳcộm.
Tháo mắt kínhỵxuống, nói thẳngíra là ngườiɩmù, bảo không,phân biệt đượcỷđồ vật ngoàiἱnửa mét làìquá khách sáo.
Cóỡlúc cô khôngẹmang kính, kéoầcha mình nóiãchuyện, nói nửaĺtiếng đồng hồĩ mới phátḽhiện đó làệCMN cái cây,ởcha cô đangἳđứng cách xaỡnửa mét nénổcười.
Mắt kính vàặđiện thoại làĭvật bất lyļthân. Cái trướcặlà sinh mạng,Ícái sau lààgiáp hồi sinh(*).ểSinh mạng mất,ἵgiáp hồi sinh{có thể dùng³camera để phóngôđại đồ vật.
(*)ĩVật phẩm trong]game Vương giảἷvinh diệu, cóêtác dụng hồiờsinh tại chỗũsau khi chếtĬ2 giây
Tình trạng¹không có mắtἰkính mò mẫmĬđi đường làặchuyện bình thường,ἲtrang điểm lụi¸cũng chẳng phải°hiếm, ăn lẩuỉăn mì phảiĮăn cho nhanhânếu không hơiúnước đọng dướiákính sẽ dạyộbạn một bàiἲhọc, muốn thểɪdục phải chuẩnẽbị tâm lýãkính mướt mồɪhôi…
Tổng hợp lại)là mỗi mộtЇngười cận thịềđều muốn có]đôi mắt thịệlực bình thường.
Sựộlên xuống chỉịsố tinh thầnĩcủa Vân Thiểnộcó một nửaįlà hết hồn¹khi nhìn thấyổchân dung Phùïthủy biển, mộtïnửa khác làđxúc động khiếkhôi phục thịểlực.
Phù thủy biểnítrong bức họaălà quái vậtἲxấu xí ư?
Không!ìĐó là PhậtáTổ thái thếômang theo vầngïhào quang!
Phù thủyịbiển hào hứngIchờ đợi câuĪtrả lời củaỉVân Thiển. Côệta nhìn thấyắsau khi VânĩThiển hít sâuỳmột hơi, lậpòtức nước mắtựlưng trong nhàoЇtới ôm lấyĺcô ta, bấtùkể chất nhầyỉmà chính côíta cũng kinhītởm.
Vân Thiển thắmìthiết nói: “NgàiÍđâu chỉ xinhἱđẹp, bắt đầuịtừ hôm nay,õngài chính làĮcha mẹ ruộtợcủa tôi. Ngàiĭmuốn nghe khenỵngợi kiểu gì,ừsau này tôiợsẽ là máyЇphát dành riêngỉcho ngài, mỗiἱngày ca tụngơnhan sắc tuyệtậtrần của ngài!ậTôi yêu ngài![Trên đời nàyýkhông có aiĩyêu ngài hơnìtôi!”
Phù thủyẻbiển: “?”
Côíta ngọ nguậyḹxúc tu chánìghét Vân Thiển,ộkhông ngờ cặp,mắt xinh đẹpựđính trên mặtềcô chẳng khácĭnào vô dụng:ề“Ngài xinh đẹpửtự nhiên, chim¹sa cá lặn,êchiếm hết phongụlưu, hoa nhườngậnguyệt thẹn, nhanếsắc khuynh thành,ếtựa như trongìtranh, sáng nhưìthu nguyệt, nhưậtrăng như hoa,ĩnữ trung hào³kiệt, hoa senĩchớm nở, tuyệtἲsắc hơn người…”ì
Phù thủy biểnĪhoảng hốt. Côứta sợ hãi)là vì côíta có thểἰcảm nhận đượcềnhững lời nàyỉxuất phát từẽtận đáy lòngḷVân Thiển, khôngànhững cô khôngũnói láo màịcòn cảm thấyìnhững từ nàyIkhông xứng với¸cô ta.
Phù thủyộbiển khẳng địnhÏthần thuật củaḷcô ta khôngIhề mất hiệuἵlực, đáng lýýbề ngoài củaḷcô ta trongἶmắt đám ngườiịphải cực kỳấxấu xí, khóïmà chịu nổi.ĩChẳng lẽ côĩgái này cóἴgu lạ, giốngõthế này sao?
Phùịthủy biển: “Côĩbuông ta raìrồi nói, cáchịxa một chút!”Ĩ
Vân Thiển caoĩgiọng: “Không, tôiĺmuốn đứng gầnìđể chiêm ngưỡngÎngài! Tôi tônìkính ngài từắtận đáy lòng,ụmuốn gần gũiɪvới ngài!”
Phù{thủy biển: “…Cô[đã thông quaộthử thách, bâyợgiờ, buông chânĬta ra!”
VânïThiển vẫn khôngứbuông, do dựỳhỏi: “Nếu tôiÏbuông ra, ngàiổsẽ không thuìhồi lễ vậtêđã tặng chứ?”ľ
Phù thủy biểnÎthấy vẻ mặtẵ“Nếu ngài thuỉhồi, kể từịbây giờ, tôiìsẽ là trangịsức vĩnh cửuởtrên người ngài”écủa Vân Thiển,ỳcô ta trầmīmặc hồi lâu:Ĭ“Đến thời gian,ònó mới mấtįđi hiệu lực,ịít nhất sẽἰkéo dài baẩtháng.”
“Cái gì?ồThời gian ngắnịnhư vậy làmệsao đủ đểệtôi chiêm ngưỡngònhan sắc củaĮngài…”
Phù thủy¹biển nổi cáu,ἵcô ta hamạmê nam sắcÍnên nuôi rấtầnhiều trai lơ,ỳcực kỳ ghétộphụ nữ tớiḹgần mình. Cô)ta hét lên:Ї“Sáu tháng! Thầnứthuật của taứchỉ có tácâdụng nhiều nhất}sáu tháng, côĩmuốn khôi phụcđthì đi tìmἷtên chết tiệtỉkhiến nó thànhổnhư vậy đi!”ἱ
Vân Thiển vẫnởkhông buông Phùủthủy biển. NửaЇcâu sau củaỏcô ta khiếnḽcô cảm thấyấkỳ lạ, cáiốgì mà muốnỉkhôi phục thìïđi tìm tên}chết tiệt khiến)nó thành nhươvậy, chẳng lẽòlà chỉ Chúaìcứu thế?
Phù thủyơbiển vừa mắngẹsa sả vừa)đi ra khỏiờbức tranh. Trongụchớp mắt, thânĪhình cô taİbiến thành mỹẳnhân tuyệt trần,ḷtóc đen nhưỉmun, môi đỏïnhư máu, daïtrắng như tuyết,ívô cùng xinhứđẹp. Sau khi)dặn người hầuảdẫn đám ngườiổvào cung điện,ἵcô ta hóaổthành làn khóiưbiến mất tạiởchỗ, cùng biếnİmất còn cóïbức tường, bứcỳhọa và chất)nhầy kia.
Bọn họỳvẫn ở trênἵbờ cát màuếbạc như cũ,ἵthuyền đậu gầníđấy, chưa baoĩgiờ đi xa.
Nhữngíngười vây xemįmột màn này‹đều sững sờ.
Bọnụhọ nhìn VânìThiển bằng ánh]mắt khó tả,ìkhông biết làỡbội phục hay]là gì khác,ớnói chung cảmĩxúc rất phức°tạp.
Mức độ nhậnềthức của ĐặngìChung, Vương TưảTuệ và Kim²Thiên Thiên vớifVân Thiển lạiờtăng lên mộtằbậc.
Thảo nào VănἰTư Thành cứừgọi Vân Thiểnılà gia súc,ỉgọi chẳng saiìchút nào, anhẻlà người đầuợtiên xuyên quaíbề ngoài yếuïđuối của VânẹThiển nhìn thấuíbản chất bênἷtrong của cô.
GươngÎmặt tuấn túýcủa Phong LậpổHạo tươi cười,ọbắt lấy tayἲVân Thiển, caùngợi cô hiủsinh bản thânỗhoàn thành thửừthách, sau khiímọi chuyện chấm{dứt, cô sẽáđược ban thưởngữlớn.
Vân Thiển rútìtay khỏi vịợHoàng tử PhongờQuốc có chỉḽsố làm lốòvượt mức báoòđộng này, đúng°mực tiếp nhậnẵsự khen ngợi³của gã: “Thânïlà dũng sĩởLôi Quốc, đâyỳđều là vìἳcứu Công chúa[điện hạ mà°ngài yêu mến}khỏi tay tộcİBiển.”
Vân Thiển:ÏÔ Tề Hảiỵnói đúng, tênḹHoàng tử nàyỏchẳng phải thứĩtốt lành, dámểsàm sỡ cô.
Độngĩtác của PhongÍLập Hạo cứngḷđờ, lòng thầmầmắng Vân ThiểnĬkhông biết điều,ãngoài mặt lạiĬphong độ tánἵtưởng Vân Thiểnắlà dũng sĩùưu tú màỵLôi Quốc bồi³dưỡng được.
Phong LậpẹHạo quay sangầngười hầu: “Xinĭdẫn chúng tôifđến gặp quýẹbà phù thủy.”î
Người hầu: “Theoẹtôi.” Tầm mắtẫanh ta dừng:trên người VânặThiển chốc lát.
VâníThiển nhạy bénỉcảm nhận đượcἶcó người nhìnỉmình. Lúc côăngước mắt, đúngỉlúc chạm phảiịánh mắt ngườiἴkia.
Người hầu có cặp mắt như lưu ly khiến người khác kinh ngạc, đôi mắt đó đặt trên gương mặt bình thường của anh ta hơi không tương xứng.
Chỉ thấy Vân Thiển tay trái ôm người đẹp da ngăm nét đẹp kiểu Tây, tay phải ôm người đẹp khí chất nhẹ nhàng thanh tao, ăn trái cây do bọn họ đút, bộ dạng y hệt hôn quân trầm mê mỹ sắc!
Thấy Vân Thiển nhìn về phía mình, anh ta nói: “Hiếm có người khiến quý bà phù thủy vui vẻ như vậy, xứng đáng là dũng sĩ Lôi Quốc.”
Người dẫn đầu trong đám người đẹp mặc quần áo nửa cởi, mỉm cười trong trẻo nhìn về phía đám người, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Đây là phần thưởng sau thử thách mà mọi người xứng đáng nhận được, xin hãy mặc sức tận hưởng.”
Phong Lập Hạo cười nói: “Đúng vậy, Quốc vương Bệ hạ tiếp thu ý kiến của ta, không giới hạn dũng sĩ trong nước, mở rộng chiêu mộ người tài mới tìm được nhân tài xuất chúng.”
Nếu Vân Thiển không hỏi bí mật của họ, bọn họ cần gì đi hỏi bí mật của Vân Thiển.
Ô Đậu vốn thấy Vân Thiển vừa mắt, lần này được Vân Thiển giúp đỡ, cậu càng cảm thấy người nọ vừa mắt hơn, bèn nói: “Sau này cô gặp chuyện rắc rối dưới biển cứ gọi tôi một tiếng, tôi sẽ giúp đỡ.”
Vân Thiển nhân cơ hội lùi về đội ngũ, dũng sĩ sôi nổi khen cô làm rất tốt.
Ô Tề Hải: Đợi đã, vì sao chị gái cũng có hứng thú với giống cái vậy?
Cô đối chiếu mùi, nhìn rõ gương mặt mỗi người, bước chân nhẹ nhàng nhún nhảy, lia đôi mắt, ước gì thu hết cảnh tượng này vào mắt.
Cậu đưa một chiếc kèn lệnh ốc biển lớn bằng lòng bàn tay cho Vân Thiển.
Bàn ăn bên cạnh, Ô Tề Hải cầm thức ăn lên ngửi, không có gì khác thường, cậu bèn ăn một ít thịt để chắc bụng. Bỗng vô tình nhìn về phía chỗ suối nước nóng, cậu đứng bật dậy khỏi băng ghế.
Đây là niềm hạnh phúc thị lực mắt thường 5.2 sao?
Vân Thiển nhìn chăm chú cặp răng khểnh nhỏ ẩn hiện khi nói chuyện của Ô Tề Hải, sau khi thị lực khôi phục, cô mới phát hiện đường nét vóc dáng Ô Tề Hải đẹp cỡ nào.
Ký hiệu phương hướng từ hoa và dây leo trên vách tường hợp lại chỉ dẫn đường đi cho mọi người.
Đột nhiên tầm mắt cô dừng lại, nhìn chỗ đằng xa trong đội ngũ.
Bọn họ đi theo hàng ngũ tiến vào cung điện lộng lẫy.
Hai người thiếu niên với sắc môi trắng bệch, trong đó một người màu da bánh mật nhìn cô bằng ánh mắc sáng quắc, nhưng mặt mày tiều tụy thấy rõ.
Ô Tề Hải và Ô Đậu khó hiểu nhưng vẫn giao túi nước cho Vân Thiển. Một lát sau, họ lấy về túi nước đầy ắp, hai người sửng sốt.
Ô Tề Hải nhìn thấy Vân Thiển đi ngược đám người tới gần mình. Nước biển trong túi nước của cậu và Đậu Đậu đã dùng hết, chỗ Phù thủy biển khô ráo hơn bọn họ nghĩ, không có một chỗ có nước, chẳng khác gì lao ngục với bọn họ.
Vân Thiển: Tôi lên được không?
Ô Tề Hải: Xứng đáng là người vợ trời định của cậu.
Vân Thiển thấy da hai người khô khốc, nhớ đến nỗi đau bị phơi nắng gay gắt trên boong thuyền lúc mới đến thế giới này.
Vân Thiển đoán hai người này là tộc Biển. Ô Tề Hải biến thành Hải thú dưới biển, ở thế giới này chỉ có tộc Biển mới có thể làm được.
Cô đối chiếu mùi, nhìn rõ gương mặt mỗi người, bước chân nhẹ nhàng nhún nhảy, lia đôi mắt, ước gì thu hết cảnh tượng này vào mắt.
Tình trạng tộc Người mất nước khác với tộc Biển. Trong hoàn cảnh phơi nắng gay gắt, tộc Người mới xuất hiện tình trạng mất nước, bắt buộc phải bổ sung nước biển. Còn tộc Biển là không thể rời khỏi nơi có nước biển thời gian dài, lúc nào bọn họ cũng phải có hơi ẩm của nước biển (cho dù một chút), nếu không sẽ nhanh chóng mất nước mà chết.
Đây là niềm hạnh phúc thị lực mắt thường 5.2 sao?
Vân Thiển nở nụ cười vừa đơn thuần vừa đáng yêu, Ô Tề Hải nhìn thấy cũng cười theo.
Thời điểm thế giới từng có đất liền, tộc Biển tuy mạnh nhưng bởi vì có nhược điểm này cho nên mới không đánh chiếm đất liền.
Bọn họ lẫn vào trong tộc Người nhưng cũng chẳng biểu hiện ác ý, Vân Thiển tội gì tố cáo họ. Nhận thức của cô đối với tộc Biển đều tới từ miệng tộc Người, tộc Biển có xấu xa như tộc Người nói hay không thì vẫn cần kiểm chứng.
Cô tháo túi nước trên thắt lưng xuống đưa cho hai người, không hỏi bất kỳ nguyên nhân gì.
Ô Đậu vô cùng cảm động, cậu uống túi nước biển xong còn xối lên người. Cậu sắp biến thành cá rán luôn rồi.
Ô Tề Hải uống từng ngụm nước, bề mặt cơ thể từ từ khôi phục bóng bẩy. Qua lời nói ban nãy của Phù thủy biển, cậu mới biết thì ra Vân Thiển không thấy rõ thứ gì, vậy Vân Thiển có biết hành vi để lộ thân phận trước kia của cậu hay không?
Bộ dạng bọn họ bây giờ hiển nhiên khác thường, Vân Thiển không hỏi gì mà đã trực tiếp giúp đỡ bọn họ.
Đột nhiên tầm mắt cô dừng lại, nhìn chỗ đằng xa trong đội ngũ.
Vân Thiển đang định nhận lấy, Ô Tề Hải lại đen mặt bắt lấy tay cô: “Cất con ốc quèn của chú đi, chị gái gặp bất cứ chuyện gì, cháu đều có thể giúp đỡ giải quyết.”
Ô Tề Hải: Xứng đáng là người vợ trời định của cậu.
Vân Thiển nói: “Đưa túi nước của hai người cho tôi.” Cô tinh mắt phát hiện phần da chỗ rìa gò má hai người hơi gồ lên, không hiểu sao lại nghĩ đến mặt nạ da người.
Vân Thiển nhân cơ hội lùi về đội ngũ, dũng sĩ sôi nổi khen cô làm rất tốt.
Ô Tề Hải và Ô Đậu khó hiểu nhưng vẫn giao túi nước cho Vân Thiển. Một lát sau, họ lấy về túi nước đầy ắp, hai người sửng sốt.
Ô Đậu: “Cô… Sao cô làm được…”
Ô Đậu vô cùng cảm động, cậu uống túi nước biển xong còn xối lên người. Cậu sắp biến thành cá rán luôn rồi.
Ô Tề Hải uống từng ngụm nước, bề mặt cơ thể từ từ khôi phục bóng bẩy. Qua lời nói ban nãy của Phù thủy biển, cậu mới biết thì ra Vân Thiển không thấy rõ thứ gì, vậy Vân Thiển có biết hành vi để lộ thân phận trước kia của cậu hay không?
Cậu bị Ô Tề Hải ngăn lại, cắt ngang câu hỏi. Ô Tề Hải cười nói: “Cảm ơn chị gái.”
Cậu bị Ô Tề Hải ngăn lại, cắt ngang câu hỏi. Ô Tề Hải cười nói: “Cảm ơn chị gái.”
Nếu Vân Thiển không hỏi bí mật của họ, bọn họ cần gì đi hỏi bí mật của Vân Thiển.
Cô bị ép ngồi xuống suối nước nóng nữ, nếu không cứ có cảm giác sẽ bị Ô Tề Hải ăn thịt tại chỗ, ăn thịt theo nghĩa đen.
Vân Thiển nhìn chăm chú cặp răng khểnh nhỏ ẩn hiện khi nói chuyện của Ô Tề Hải, sau khi thị lực khôi phục, cô mới phát hiện đường nét vóc dáng Ô Tề Hải đẹp cỡ nào.
Cô cực kỳ thích thân thể không có một nét dư thừa của cậu!
Phong Lập Hạo cười nói: “Đúng vậy, Quốc vương Bệ hạ tiếp thu ý kiến của ta, không giới hạn dũng sĩ trong nước, mở rộng chiêu mộ người tài mới tìm được nhân tài xuất chúng.”
Chỉ cần bọn Đặng Chung, Vương Tư Tuệ xác định được nhân tố tận thế, nếu dễ đối phó, cô có thể bắt đầu sờ cá. Vậy thì…
Chỉ cần bọn Đặng Chung, Vương Tư Tuệ xác định được nhân tố tận thế, nếu dễ đối phó, cô có thể bắt đầu sờ cá. Vậy thì…
Vân Thiển nở nụ cười vừa đơn thuần vừa đáng yêu, Ô Tề Hải nhìn thấy cũng cười theo.
Vân Thiển thấy da hai người khô khốc, nhớ đến nỗi đau bị phơi nắng gay gắt trên boong thuyền lúc mới đến thế giới này.
Ô Tề Hải: Đây là sự ăn ý giữa người yêu với nhau sao?
Vân Thiển lại rót đầy túi nước của mình. Balo không gian của cô chứa xác một con ốc biển, trong đó đổ đầy nước, dung tích đủ để uống vài tháng. Cô chẳng muốn nếm trải đau đớn thiếu nước do bị phơi nắng mà chẳng thể nào bổ sung nước nữa.
Vân Thiển nói: “Đưa túi nước của hai người cho tôi.” Cô tinh mắt phát hiện phần da chỗ rìa gò má hai người hơi gồ lên, không hiểu sao lại nghĩ đến mặt nạ da người.
Sự chuẩn bị chu đáo của cô trái lại đã giúp Ô Tề Hải và Ô Đậu.
Vân Thiển đoán hai người này là tộc Biển. Ô Tề Hải biến thành Hải thú dưới biển, ở thế giới này chỉ có tộc Biển mới có thể làm được.
Bọn họ lẫn vào trong tộc Người nhưng cũng chẳng biểu hiện ác ý, Vân Thiển tội gì tố cáo họ. Nhận thức của cô đối với tộc Biển đều tới từ miệng tộc Người, tộc Biển có xấu xa như tộc Người nói hay không thì vẫn cần kiểm chứng.
Không thể xảy ra tình huống giống như thị trấn Hạnh Phúc…
Không thể xảy ra tình huống giống như thị trấn Hạnh Phúc…
Ô Đậu vốn thấy Vân Thiển vừa mắt, lần này được Vân Thiển giúp đỡ, cậu càng cảm thấy người nọ vừa mắt hơn, bèn nói: “Sau này cô gặp chuyện rắc rối dưới biển cứ gọi tôi một tiếng, tôi sẽ giúp đỡ.”
Người hầu có cặp mắt như lưu ly khiến người khác kinh ngạc, đôi mắt đó đặt trên gương mặt bình thường của anh ta hơi không tương xứng.
Cậu đưa một chiếc kèn lệnh ốc biển lớn bằng lòng bàn tay cho Vân Thiển.
Cho dù là dũng sĩ Lôi Quốc hay Phong Quốc, phẩm hạnh mỗi người đều rất tốt, cũng có thể vì trong lòng bọn họ đề cao cảnh giác nên đa số đều mặc luôn quần áo ngâm suối, ăn chút đồ ăn, không hề xảy ra bất cứ cảnh tượng khó coi nào.
Vân Thiển đang định nhận lấy, Ô Tề Hải lại đen mặt bắt lấy tay cô: “Cất con ốc quèn của chú đi, chị gái gặp bất cứ chuyện gì, cháu đều có thể giúp đỡ giải quyết.”
Vân Thiển: “…”
Người đằng trước không nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ. Bọn họ rời khỏi hàng ngũ rất xa, người đằng trước quay đầu thấy ba người rời đội, bèn nhắc nhở: “Các người mau đuổi theo đi.”
Bọn họ đi theo hàng ngũ tiến vào cung điện lộng lẫy.
Tình trạng tộc Người mất nước khác với tộc Biển. Trong hoàn cảnh phơi nắng gay gắt, tộc Người mới xuất hiện tình trạng mất nước, bắt buộc phải bổ sung nước biển. Còn tộc Biển là không thể rời khỏi nơi có nước biển thời gian dài, lúc nào bọn họ cũng phải có hơi ẩm của nước biển (cho dù một chút), nếu không sẽ nhanh chóng mất nước mà chết.
Người hầu dẫn Phong Lập Hạo đi gặp Phù thủy biển, những người khác có thể tự do đi lại trong cung điện, cũng có thể tham gia bữa tiệc thịnh soạn mà Phù thủy biển chuẩn bị cho họ.
Cô hết sức vui mừng vì lúc này mình đã khôi phục thị lực, có thể nhìn thấy dáng vẻ mỗi một người đẹp. Vân Thiển vừa nhúc nhích, cổ tay đã bị người ta kéo.
Ký hiệu phương hướng từ hoa và dây leo trên vách tường hợp lại chỉ dẫn đường đi cho mọi người.
Dũng sĩ tò mò bước vào đại sảnh, hai mắt trợn tròn.
Thời điểm thế giới từng có đất liền, tộc Biển tuy mạnh nhưng bởi vì có nhược điểm này cho nên mới không đánh chiếm đất liền.
Món ngon vật lạ nóng hổi đặt trên bàn dài chính giữa, hai bên là suối nước nóng rộng lớn. Đủ loại người đẹp ăn mặc nóng bỏng, y phục hở hang ngâm mình bên dưới, nam nam nữ nữ, bán nam bán nữ, loại nào cũng có.
Người dẫn đầu trong đám người đẹp mặc quần áo nửa cởi, mỉm cười trong trẻo nhìn về phía đám người, giọng điệu nhỏ nhẹ: “Đây là phần thưởng sau thử thách mà mọi người xứng đáng nhận được, xin hãy mặc sức tận hưởng.”
Hai người thiếu niên với sắc môi trắng bệch, trong đó một người màu da bánh mật nhìn cô bằng ánh mắc sáng quắc, nhưng mặt mày tiều tụy thấy rõ.
Bộ dạng bọn họ bây giờ hiển nhiên khác thường, Vân Thiển không hỏi gì mà đã trực tiếp giúp đỡ bọn họ.
Vân Thiển: Tôi lên được không?
Thấy Vân Thiển nhìn về phía mình, anh ta nói: “Hiếm có người khiến quý bà phù thủy vui vẻ như vậy, xứng đáng là dũng sĩ Lôi Quốc.”
Cô hết sức vui mừng vì lúc này mình đã khôi phục thị lực, có thể nhìn thấy dáng vẻ mỗi một người đẹp. Vân Thiển vừa nhúc nhích, cổ tay đã bị người ta kéo.
Ô Đậu: “Cô… Sao cô làm được…”
“Chị gái.” Ô Tề Hải cười tươi rói: “Sao chị lại đi về phía suối nước nóng nam vậy?”
Người hầu dẫn Phong Lập Hạo đi gặp Phù thủy biển, những người khác có thể tự do đi lại trong cung điện, cũng có thể tham gia bữa tiệc thịnh soạn mà Phù thủy biển chuẩn bị cho họ.
Vân Thiển: “…”
Cô bị ép ngồi xuống suối nước nóng nữ, nếu không cứ có cảm giác sẽ bị Ô Tề Hải ăn thịt tại chỗ, ăn thịt theo nghĩa đen.
Cho dù là dũng sĩ Lôi Quốc hay Phong Quốc, phẩm hạnh mỗi người đều rất tốt, cũng có thể vì trong lòng bọn họ đề cao cảnh giác nên đa số đều mặc luôn quần áo ngâm suối, ăn chút đồ ăn, không hề xảy ra bất cứ cảnh tượng khó coi nào.
Bàn ăn bên cạnh, Ô Tề Hải cầm thức ăn lên ngửi, không có gì khác thường, cậu bèn ăn một ít thịt để chắc bụng. Bỗng vô tình nhìn về phía chỗ suối nước nóng, cậu đứng bật dậy khỏi băng ghế.
Món ngon vật lạ nóng hổi đặt trên bàn dài chính giữa, hai bên là suối nước nóng rộng lớn. Đủ loại người đẹp ăn mặc nóng bỏng, y phục hở hang ngâm mình bên dưới, nam nam nữ nữ, bán nam bán nữ, loại nào cũng có.
Ô Tề Hải: “?”
Chỉ thấy Vân Thiển tay trái ôm người đẹp da ngăm nét đẹp kiểu Tây, tay phải ôm người đẹp khí chất nhẹ nhàng thanh tao, ăn trái cây do bọn họ đút, bộ dạng y hệt hôn quân trầm mê mỹ sắc!
Ô Tề Hải: Đợi đã, vì sao chị gái cũng có hứng thú với giống cái vậy?
Đẹp là thích tất không phân trai gái phải ko Vân Thiển? ??
sau này tôi mới nhận ra, thức tôi thích là đẹp trai chứ không phải trai đẹp, người tôi yêu là mỹ nhân chứ không chỉ mỹ nam :3
Ôi đồng chí đấy rồi
Chúng ta là ng cùng chung chí hướng
Chị nói rõ nỗi lòng của người bị cận quá chừng, đồng cảm sâu sắc thiệt chứ.
Hình như hông phải chị tự nhiên bị cận, chắc có liên quan tới vụ ký ức bị mất.
Vân chó mê cái đẹp mà, nam nữ đều cân hết, Ô Tề Hải quá là ngây thơ rồi =))))
Hải vương Vân chó lại online =)))))