Chương 61
Nửa đêm leo giường
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Ô Tề Hải túm lấy cổ tay cô, kéo tới cạnh mình.
Cổ tay Vân Thiển rất mảnh mai, có ảo giác bẻ một cái là gãy. Cả người cô ở trong mắt Ô Tề Hải đều là như thế, khiến cậu không dám dùng sức.
Ô Tề Hải lại gần Vân Thiển, vùi vào gáy cô: “Chị gái, lúc nãy bơi lâu quá, em đói rồi, cho em ăn được không? Chị thấy rõ bản thể của em chưa, em dám khẳng định không có đồng tộc nào đồng trang lứa mạnh mẽ hơn em… Tiểu Hải sẽ khiến chị gái thoải mái.”
Vân Thiển không trả lời, cảm thấy cổ bị người ta liếm nhẹ, răng nanh sắc nhọn cọ lên da cô, đồng thời mang đến cảm giác kích thích như kim châm.
Nếu không phải Ô Đậu kịp thời xuất hiện, Vân Thiển sắp bị Ô Tề Hải mang đi phát triển theo hướng kỳ quái rồi.
Cô hít sâu một hơi, đẩy Ô Tề Hải ra, hùng hồn đứng đắn nói: “Bắt đầu từ bây giờ, cách xa tôi nửa mét.”
Ô Tề Hải: “…”
ÔưTề Hải: Tứcļthật, chỉ cònẳchút xíu, suýtúnữa lúc nãyẽchị gái chịuẹrồi.
Ô Đậu vừaấlên bờ bỗngạbị Ô TềĩHải giận chóémắng mèo, cậuôgãi đầu: “Hayừlà trước tiênÏchúng ta vềÎlàng đi, bácãCả biết cậuímang vợ vềàchắc chắn rất‹vui.”
Vân Thiển:ụ“?”
Cô chỉẫmuốn phát triểnįquan hệ thểửxác đơn thuần,ítại sao lạiùbiến thành vợịcủa Ô TềĩHải?
Mặc kệ VânἴThiển không đồngÏý thế nào,ặnếu không cóЇsự trợ giúpễcủa Ô TềấHải và ÔỷĐậu, cô không³thể rời khỏiãnơi này, VânỉThiển ôm mộtỉbụng nghi vấn.ịMay mà haiỉngười đã trởỹlại khu vựcọan toàn, bâyİgiờ không cònùý định giấuĨgiếm thân phận,IÔ Tề HảiĪchủ động giải]đáp nghi vấnầcho cô.
Nơi nàyữlà một thônólàng xa xôiỉmà tộc Ngườiĩvà tộc Biển)có thể chungḷsống với nhau,¸bên ngoài khôngīhề biết tớiẳsự tồn tạiĬcủa nơi này.įÔ Tề Hảiụvà Ô ĐậuÍđều là con[do tộc Người‹và tộc Biểnắsinh ra.
Vân Thiểnákinh ngạc nhìnἱÔ Tề HảiÍvà Ô Đậu.[Lúc huấn luyệnĬở Lôi Quốc,ềngười huấn luyệnịnhiều lần đưaībức họa tộcìBiển cho dũngồsĩ xem, nhằmĪđể dũng sĩặchưa thấy tộcɨBiển có thểớghi nhớ dángļvẻ của chúngõtrông như thế°nào.
Thật ra tộcáBiển rất dễànhận diện, dùìbọn họ ởớhình người, bênầngoài cơ thểữsẽ có bộıphận Hải thúἲrõ rệt. Nếuờtộc Biển muốnỡlẫn vào nhómɨngười, đại kháiểsẽ giống KimìGiác Đại Vươngḷvà Ngân GiácḹĐại Vương(*) đứng}giữa một đám]Đường Tăng, dùng°ngón chân suyỉnghĩ cũng nhậnứra được.
(*) KimıGiác Đại Vươngἱvà Ngân GiácệĐại Vương: haiệcon yêu quáiĮbắt cóc Đườngịtăng trong TâyīDu Ký
Hai ngườiếnày vốn chẳng³nhìn ra mộtõchút đặc điểmɩtộc Biển nào,ỉthật ra là:có, chỉ làíkhông hiện rõ.
Ô,Đậu giơ cánh:tay lên, gậpủlại. Cậu chỉõvào xương khuỷuĩtay cộm lênờtrông thấy: “Cùngĩlắm mọi ngườiɨnghĩ xương tôifphát triển hơiólạ thôi.”
Ô]Tề Hải cười,ầchỉ vào haiİcây răng khểnhẵnhỏ: “Của emưlà nơi này…ỉCó điều em,còn giữ lạiêđặc trưng ởĩchỗ khác, chịịgái muốn xemỉkhông?”
Hai tayácậu đặt lênòlưng quần, vừaọnhìn là biếtIchẳng phải đặcἵtrưng đàng hoàngịgì.
Vân Thiển mặtùkhông cảm xúcếđáp: “Không muốn.”ừ
Ô Tề Hải:ì“Chị gái dễệngượng quá, khiến,người thích ghê.”é
Ô Đậu nóiỷtiếp ——
Con cáiÎtộc Biển vàỏtộc Người cóíthể tự doļchuyển đổi hìnhậdáng giữa tộcĩBiển và tộcóNgười. Bọn họïkhông giống tộcíBiển hoàn toàn,ìgiữ lại đượcɪkhá nhiều đặcɪtrưng của bản¹thể. Lúc duyũtrì hình người,ibề ngoài bọnĺhọ giống tộcểNgười hơn, nhưngḽlại có sứcìmạnh đáng sợừcủa tộc Biển,jtập tính sinh°hoạt thiên vềỉtộc Biển.
Trong lúcinói chuyện, VânıThiển theo sauĨhai người bướcỉvào thôn làng.
Côỷlà một gươngảmặt mới, mỗiĮbước đi đềuẽsẽ thu hútÍánh nhìn.
Đây làôánh nhìn thânãthiện, không phảiũlà căm ghét.
Mặtộđất thôn làngârất sạch sẽ,ýphủ một lớpỗnước biển mỏng,jlấp lánh màuĩxanh biếc dướiàánh mặt trờiígiống như dạoùbước trên dòngẩsuối nhỏ. Phòngừốc hai bênợsan sát, tộcἵBiển và tộcọNgười nói chuyệnἲchan hòa.
“Là TiểuÎHải và ĐậufĐậu trở về!ỵBọn họ đeoẵmặt nạ nênìtôi cũng chẳngἶnhận ra.”
“Đóêlà vợ TiểuɪHải mang vềặsao?”
“Cậu ấyânói phải mangfĐại công chúaÏxinh đẹp nhấtĩtộc Người trởẫvề, người đóòlà cô ấyĩsao, đẹp thật…{Nhìn đôi mắtècô ấy kìa,ỏtrông như biếtằnói vậy.”
ÔùTề Hải nghiêm)túc giải thíchḷvới mọi người:ờ“Đây là VânἶThiển, không phảiíCông chúa, làểdũng sĩ cùngịăn cùng ởἳvới tôi ởễLôi Quốc. Sauİkhi trải quaịhoạn nạn, chúngýtôi đã yêuúnhau.”
Vân Thiển:ô“?”
Vân Thiển:ậAi yêu nhauἱvới cậu?
Ô Tề{Hải không choЇVân Thiển cơặhội giải thíchềvới những ngườiĩkhác, cậu lôiỉVân Thiển đi:ấ“Cháu dẫn chịÎđi gặp bácỷCả. Đậu Đậu,ẹchú tự chơiửđi.”
Ô Đậuắbị vứt bỏ:í“?”
Cậu biếtệngay cái thứĬkỳ tìm bạnЇkhông có lươngɩtâm!
…
Bác Cả làïngười quản lý¹thôn làng này,ẳcũng tức là¸Trưởng thôn.
Thế giớiɨbên ngoài thônilàng, tộc Ngườiùvà tộc Biểnïkhông đội trờiẹchung.
Một trong haiìbên nếu biểuằhiện thiện cảmἵvới bên cònúlại sẽ bịìxem như kẻỉphản bội dòngỹtộc. Tộc Ngườiἷsẽ bài xíchìngười phản bội,ïtộc Biển sẽếthẳng tay đuổiọgiết kẻ phảnằbội.
Thù hận củaɩtộc Biển vàľtộc Người đốiļvới song phươngặđều tới từởlời kể củaằlớp người điẽtrước, kể tớiЇkể lui đềuḻlà chuyện tranhủgiành của cải‹kho báu củaênhau. Thật raĩmức độ thù°hận giữa thếễhệ thanh niênɪhai bên khôngòlớn đến vậy.
Thỉnhờthoảng sẽ xuấtḻhiện tộc Ngườiơvà tộc Biểnļyêu nhau. Bọn‹họ không đượcḽngười đời choếphép, rất nhiềuìngười tự sátựhoặc kìm nénĭtình cảm, cũngἱcó vài ngườiịsau khi thôngἷqua kiểm traỏthì được tiếpẽnhận vào làng.
Ngườióđầu tiên thànhálập ngôi làngớnày là mộtívị Công chúaἲtộc Biển vàĩmột vị Hoàngĩtử tộc Người.ấĐất nước bọnἳhọ ở chiếnótranh liên miên,ịnhưng bọn họẩlại yêu thương]lẫn nhau, chìmÎngập trong đauıkhổ. Công chúaẹvà Hoàng tử,bỏ tất cảụnhảy xuống biểnểsâu, trong lúc¹tuyệt vọng đãờtìm thấy nơiÏnày, bèn phátÏtriển nơi nàyùthành thôn làngăquy mô nhỏ.
Từìkhi thay đổiīđến nay, thônựlàng đã trởithành chốn bồngĩlai tiên cảnhĩcủa tộc Ngườiḹvà tộc Biển.
Vân}Thiển hơi khóòhiểu, không phảiЇtộc Biển ănáthịt người sao,ἰtộc Biển thíchừloài người, vậyḷchẳng phải làícâu truyện sóiıyêu dê à?
Ô Tề Hải khịt mũi khinh thường, giải thích: “Nếu không phải tộc Người khơi mào ăn tộc Biển trước, tộc Biển còn lâu mới ăn thịt tộc Người. Thứ khó ăn như thịt người còn chẳng ngon bằng tộc Biển tự cắt thịt mình xuống ăn. Dù gì năng lực khôi phục của tộc Biển rất mạnh, bọn họ chỉ cần cắt một miếng thịt, chừng mười phút là lành lặn lại ngay.”
“Ừ.” Vân Thiển ngồi trên da thú, hai tay ôm lấy đầu gối, chốc chốc lại nắm chặt tóc mình. Bây giờ, cô giống như đang ở trong xã hội nguyên thủy, nhà chỉ có bốn bức tường.
Vân Thiển hoảng sợ trừng to hai mắt, vậy chẳng phải tộc Biển là một chủng tộc động cơ vĩnh cữu sao?
Bác Cả: “Tiểu Hải, chắc cháu đã biết quy định trong thôn. Nếu có chuyện gì xảy ra, cháu phải tự mình giải quyết, không thể gây ảnh hưởng đến làng.”
Ô Tề Hải tự hào nói: “Đây là ngọn núi em thích nhất đào dưới biển lên, nhà những người khác trong thôn không lớn bằng em đâu!”
Tầm mắt Ô Tề Hải dừng ở khuôn miệng hơi hé mở vì kinh ngạc của Vân Thiển. Cánh môi cô giống như đóa hoa, ửng lên màu hồng mê người.
Yết hầu Ô Tề Hải lăn trượt, nặng nề dời tầm mắt. Bây giờ trước tiên phải mang Vân Thiển đi gặp bác Cả trước, không thể làm chuyện kéo dài thời gian.
Có thể vì đã trở lại làng, không cần đề phòng mọi lúc mọi nơi, ảnh hưởng từ kỳ tìm bạn mang đến cho Ô Tề Hải lớn hơn, chỉ cần một động tác và biểu cảm bất kỳ của cô cũng khiến cậu nổi lên ham muốn giao phối mạnh mẽ.
Có thể vì đã trở lại làng, không cần đề phòng mọi lúc mọi nơi, ảnh hưởng từ kỳ tìm bạn mang đến cho Ô Tề Hải lớn hơn, chỉ cần một động tác và biểu cảm bất kỳ của cô cũng khiến cậu nổi lên ham muốn giao phối mạnh mẽ.
Vân Thiển: “…Tôi muốn ngủ trong phòng.”
Yết hầu Ô Tề Hải lăn trượt, nặng nề dời tầm mắt. Bây giờ trước tiên phải mang Vân Thiển đi gặp bác Cả trước, không thể làm chuyện kéo dài thời gian.
Ô Tề Hải khịt mũi khinh thường, giải thích: “Nếu không phải tộc Người khơi mào ăn tộc Biển trước, tộc Biển còn lâu mới ăn thịt tộc Người. Thứ khó ăn như thịt người còn chẳng ngon bằng tộc Biển tự cắt thịt mình xuống ăn. Dù gì năng lực khôi phục của tộc Biển rất mạnh, bọn họ chỉ cần cắt một miếng thịt, chừng mười phút là lành lặn lại ngay.”
Khi bên cạnh có một người có ham muốn chỉ đạo mạnh mẽ, Vân Thiển sẽ thể hiện đầy đủ đặc tính cá muối. Chỉ cần đừng khiến cô không vui, từ đầu tới cuối cô đều “Ok, được hết, sao cũng được.”
Bác Cả là một cụ già tóc bạc hiền hòa, không nhìn ra là tộc Biển hay tộc Người, cũng có thể có cả dòng máu tộc Biển và tộc Người giống Ô Tề Hải.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân ẩm ướt trên mặt đất, bèn ngồi dậy, nhìn thấy một cặp mắt có con ngươi dựng đứng màu vàng phát sáng kỳ lạ trong đêm.
… Lần này là Tống Hành Chỉ da ngăm à?
Bác Cả không có tên họ, tất cả mọi người trong thôn đều gọi bác Cả.
Ô Tề Hải đau đầu: “Ngày mai được không?”
Bà đưa cho Vân Thiển một tấm thẻ thân phận, đại biểu cho thân phận của cô trong làng. Tấm thẻ này giống hệt màu sắc tấm thẻ thân phận của Ô Tề Hải, hơn nữa còn khớp với nhau.
Ô Tề Hải thấy Vân Thiển từ từ phồng má, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn về phía cậu, rồi lại vùi đầu vào đầu gối, ấm ức tủi thân.
Bác Cả: “Tiểu Hải, chắc cháu đã biết quy định trong thôn. Nếu có chuyện gì xảy ra, cháu phải tự mình giải quyết, không thể gây ảnh hưởng đến làng.”
Vân Thiển hoảng sợ trừng to hai mắt, vậy chẳng phải tộc Biển là một chủng tộc động cơ vĩnh cữu sao?
Từ đầu tới cuối, bà không hề nhìn cô, vẫn nói chuyện với Ô Tề Hải.
Ô Tề Hải: “…”
Sau khi rời phòng, Ô Tề Hải giải thích với Vân Thiển: “Bác Cả vẫn luôn như thế. Mỗi năm đều có người mang bạn đời đã chọn trở về, nhưng không phải ai cũng ở lại trong thôn. Chỉ khi người đó chính thức là người trong thôn, bà mới đối xử tốt với họ… Thật ra bác Cả thích mọi người lựa chọn bạn đời trong thôn hơn, mang từ ngoài về khó tránh một ít phiền phức.”
Ô Tề Hải kinh ngạc mừng rỡ. Cậu tới gần đuôi giường, thấp giọng hỏi: “Em cũng gặp chị gái trong mơ. Em nhìn thấy một lão già đeo mắt kính có gương mặt giống hệt em làm chuyện đó với chị, cho nên mới bước vào kỳ tìm bạn… Chị gái cũng sẽ phát ra âm thanh dễ nghe như vậy với em chứ?”
Vân Thiển theo bản năng hỏi: “Người không ở lại sẽ thế nào?”
Cho dù Vân Thiển làm gì, Ô Tề Hải đều rất thích. Cậu không để ý chuyện Vân Thiển nói lảng sang chuyện khác, dẫn cô tới nhà cậu.
Bước chân Ô Tề Hải khựng lại. Cậu quay đầu nhìn Vân Thiển, lộ ra nụ cười kỳ lạ: “Chị gái sẽ không muốn biết đâu… Chị không thích nơi này sao?”
Ô Tề Hải: Mình là tội nhân! Sao mình có thể để chị gái ngủ trong hoàn cảnh đơn sơ như vậy!”
Lúc này trông Ô Tề Hải giống như một con rồng hung ác tỏa ra mùi xâm lược, khiến Vân Thiển không thích lắm. Cô ngáp một tiếng, đáp: “Tôi mệt rồi, có nơi nào nghỉ ngơi được không?”
Vân Thiển né tránh câu hỏi của Ô Tề Hải.
Nhìn tin tức đồng đội trên đồng hồ cứu thế, khoảng cách Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên đã vượt xa phạm vi có thể hiển thị trên bản đồ… Không biết ba người bọn họ hiện đang ở đâu.
Lúc này trông Ô Tề Hải giống như một con rồng hung ác tỏa ra mùi xâm lược, khiến Vân Thiển không thích lắm. Cô ngáp một tiếng, đáp: “Tôi mệt rồi, có nơi nào nghỉ ngơi được không?”
Cho dù Vân Thiển làm gì, Ô Tề Hải đều rất thích. Cậu không để ý chuyện Vân Thiển nói lảng sang chuyện khác, dẫn cô tới nhà cậu.
Bác Cả là một cụ già tóc bạc hiền hòa, không nhìn ra là tộc Biển hay tộc Người, cũng có thể có cả dòng máu tộc Biển và tộc Người giống Ô Tề Hải.
Vân Thiển trố mắt, đây là nhà hả, đây rõ ràng là ngọn núi mà!
Vân Thiển nói dối: “Tôi từng gặp trong mơ.”
Bác Cả không có tên họ, tất cả mọi người trong thôn đều gọi bác Cả.
Bước chân Ô Tề Hải khựng lại. Cậu quay đầu nhìn Vân Thiển, lộ ra nụ cười kỳ lạ: “Chị gái sẽ không muốn biết đâu… Chị không thích nơi này sao?”
Đó là một hang núi tọa lạc bên rìa hòn đảo, một nửa hang động không ngập nước.
Ô Tề Hải tự hào nói: “Đây là ngọn núi em thích nhất đào dưới biển lên, nhà những người khác trong thôn không lớn bằng em đâu!”
May mà trong hang động có một nửa khô ráo, chất đầy chiến lợi phẩm đi săn của Ô Tề Hải. Một nửa còn lại là nước biển lạnh băng, bài trí dưới nước rất đẹp, bình thường cậu đều ngủ dưới biển.
Ô Tề Hải lấy một mảnh da thú trải giường cho Vân Thiển: “Chị gái, như vậy được chưa?”
Bà đưa cho Vân Thiển một tấm thẻ thân phận, đại biểu cho thân phận của cô trong làng. Tấm thẻ này giống hệt màu sắc tấm thẻ thân phận của Ô Tề Hải, hơn nữa còn khớp với nhau.
Tầm mắt Ô Tề Hải dừng ở khuôn miệng hơi hé mở vì kinh ngạc của Vân Thiển. Cánh môi cô giống như đóa hoa, ửng lên màu hồng mê người.
Vân Thiển: “…Tôi muốn ngủ trong phòng.”
Vân Thiển trố mắt, đây là nhà hả, đây rõ ràng là ngọn núi mà!
Ô Tề Hải đau đầu: “Ngày mai được không?”
Xương tộc Biển dựng thành chiếc giường to lớn vững chãi, trải lên da Hải thú mềm mại đã được xử lý, cũng không biết là Hải thú gì nhưng có lông tơ rất êm ái. Vách núi bốn phía được mài nhẵn, rồi lại làm ra chiếc bàn và ghế nhỏ, bên trên đặt một ít châu báu.
“Ừ.” Vân Thiển ngồi trên da thú, hai tay ôm lấy đầu gối, chốc chốc lại nắm chặt tóc mình. Bây giờ, cô giống như đang ở trong xã hội nguyên thủy, nhà chỉ có bốn bức tường.
Khi bên cạnh có một người có ham muốn chỉ đạo mạnh mẽ, Vân Thiển sẽ thể hiện đầy đủ đặc tính cá muối. Chỉ cần đừng khiến cô không vui, từ đầu tới cuối cô đều “Ok, được hết, sao cũng được.”
Vân Thiển né tránh câu hỏi của Ô Tề Hải.
Ô Tề Hải thấy Vân Thiển từ từ phồng má, thỉnh thoảng nâng mắt nhìn về phía cậu, rồi lại vùi đầu vào đầu gối, ấm ức tủi thân.
Ô Tề Hải đã tháo mặt nạ, trở về gương mặt vốn có. Gương mặt hiện tại của cậu ôn hòa hơn, là kiểu xinh đẹp trong trẻo giống như tranh thủy mặc, khóe môi mang theo độ cong trễ xuống, là kiểu gương mặt có cảm giác bất cần mà mỗi ngày Vân Thiển đều nhìn thấy.
Ô Tề Hải: “…”
Ô Tề Hải: Mình là tội nhân! Sao mình có thể để chị gái ngủ trong hoàn cảnh đơn sơ như vậy!”
Sau khi rời phòng, Ô Tề Hải giải thích với Vân Thiển: “Bác Cả vẫn luôn như thế. Mỗi năm đều có người mang bạn đời đã chọn trở về, nhưng không phải ai cũng ở lại trong thôn. Chỉ khi người đó chính thức là người trong thôn, bà mới đối xử tốt với họ… Thật ra bác Cả thích mọi người lựa chọn bạn đời trong thôn hơn, mang từ ngoài về khó tránh một ít phiền phức.”
Cậu lập tức đào ngay một căn phòng cực lớn trong núi cho Vân Thiển. Khoảng chừng nửa tiếng, cậu sắp xếp gian phòng thành bài trí phòng riêng của con người trên khoang thuyền .
Ô Tề Hải thấy không dọa được Vân Thiển thì hơi thất vọng, cậu lập tức phát hiện trong mắt cô toát lên cảm giác quen thuộc đối với gương mặt này.
Xương tộc Biển dựng thành chiếc giường to lớn vững chãi, trải lên da Hải thú mềm mại đã được xử lý, cũng không biết là Hải thú gì nhưng có lông tơ rất êm ái. Vách núi bốn phía được mài nhẵn, rồi lại làm ra chiếc bàn và ghế nhỏ, bên trên đặt một ít châu báu.
Đúng là tay xây dựng thiện nghệ.
Vân Thiển tắm rửa sạch sẽ trong nước biển, sau đó nói với Ô Tề Hải cô đi ngủ.
Nhìn tin tức đồng đội trên đồng hồ cứu thế, khoảng cách Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên đã vượt xa phạm vi có thể hiển thị trên bản đồ… Không biết ba người bọn họ hiện đang ở đâu.
Vân Thiển nằm trên giường nhưng thực ra không ngủ.
Từ đầu tới cuối, bà không hề nhìn cô, vẫn nói chuyện với Ô Tề Hải.
Cô loáng thoáng nghe thấy tiếng bước chân ẩm ướt trên mặt đất, bèn ngồi dậy, nhìn thấy một cặp mắt có con ngươi dựng đứng màu vàng phát sáng kỳ lạ trong đêm.
Vân Thiển nằm trên giường nhưng thực ra không ngủ.
Cô tháo da Hải thú đính Dạ minh châu ở cạnh giường xuống, chậm rãi chiếu sáng gương mặt Ô Tề Hải.
Ô Tề Hải đã tháo mặt nạ, trở về gương mặt vốn có. Gương mặt hiện tại của cậu ôn hòa hơn, là kiểu xinh đẹp trong trẻo giống như tranh thủy mặc, khóe môi mang theo độ cong trễ xuống, là kiểu gương mặt có cảm giác bất cần mà mỗi ngày Vân Thiển đều nhìn thấy.
… Lần này là Tống Hành Chỉ da ngăm à?
Vân Thiển theo bản năng hỏi: “Người không ở lại sẽ thế nào?”
Chẳng hiểu sao lần này, Vân Thiển không hề bất ngờ khi lại gặp một người có gương mặt y hệt Tống Hành Chỉ.
Vân Thiển tắm rửa sạch sẽ trong nước biển, sau đó nói với Ô Tề Hải cô đi ngủ.
Ô Tề Hải thấy không dọa được Vân Thiển thì hơi thất vọng, cậu lập tức phát hiện trong mắt cô toát lên cảm giác quen thuộc đối với gương mặt này.
Ô Tề Hải sờ mặt mình hỏi: “Trước đây, chị gái từng gặp em sao?”
Vân Thiển nói dối: “Tôi từng gặp trong mơ.”
Ô Tề Hải kinh ngạc mừng rỡ. Cậu tới gần đuôi giường, thấp giọng hỏi: “Em cũng gặp chị gái trong mơ. Em nhìn thấy một lão già đeo mắt kính có gương mặt giống hệt em làm chuyện đó với chị, cho nên mới bước vào kỳ tìm bạn… Chị gái cũng sẽ phát ra âm thanh dễ nghe như vậy với em chứ?”
Vân Thiển: “?!”
Vậy là lại biết thêm manh mối r. 2 phân thân kia giấu ko đc mà bên này Dục Vọng lỡ nói cho Vân Thiển mất tiêu?
lão già đeo kính Du ca =)))
=)))))))))) 1 người làm 3 người hưởng à
Xíu nữa tiểu Hải dụ dỗ con gái nhà người ta thành công rồi, haha
Một chuyện tình vô cùng cảm động nếu hai đứa yêu nhau thật mà ?
Rốt cuộc A Du bao nhiêu tuổi rồi mà cứ bị kêu là lão già thế này.
Cảm giác truyền hết cho nhau thế này không biết có truyền đến ngài Giới không nhỉ =))))))
Hóng biểu cảm của ngài Giới =))))))
Thắc mắc là c thiến nhà ta còn zin k nhỉ. Tg mập mờ quá k phân biệt đc