Chương 63 (1)
Công chúa Lôi Quốc
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Mắt biển lấp lánh sóng nước dưới ánh nắng chiếu rọi, nước biển tầng trên cùng hiện lên màu xanh biếc rực rỡ. Càng xuống sâu, màu sắc nước biển càng xanh thẫm cho đến khi đen kịt.
Vượt qua màu đen kịt đó là vùng biển ngũ sắc, đâu đâu cũng là màu lưu ly, nơi đây chính là nơi tộc Biển cư ngụ.
Có một chỗ vô cùng khác lạ, nó giống như bể cá thủy tinh úp ngược dưới đáy biển, ngăn cách hoàn toàn nước bên ngoài. Đỉnh bể cá có bọt khí bay lên liên tục, bên trong có rất nhiều tộc Biển và một ít tộc Người đi lại.
Những tộc Người này đeo vòng trên cổ, mặc quần áo thô sơ, đang xử lý xương thịt các loại, những xương thịt kia từ đâu mà tới không cần phải nói.
Đa số tộc Biển mặt mày xấu xí ở bên ngoài giám sát, thái độ hung ác: “Động tác nhanh lên một chút!”
“Những thịt này không tươi,ợtôi muốn chọnỵthịt tươi hơn.”¹Một người phụẳnữ tộc Ngườiìkhí chất nhãìnhặn lịch sựềđang đề ra(yêu cầu.
“Đi đi.”í
So với nhữngítộc Người khác,ắthái độ tộcἳBiển đối xửỳvới cô taἱkhá tốt. Đâyịlà tộc Ngườiỉchế biến nguyênỳliệu giỏi nhất,ĺcó thể cắtơthịt mỏng nhưểcánh ve, đượcỵrất nhiều quýềtộc tộc Biểnâyêu thích, vìÍvậy đám đốcễcông tộc Biểnốkhông dám tùyïtiện đắc tộiầcô ta.
Người lẫnἵtrong tộc Biểnểlàm đầu bếpấnày là ĐặngīLan Lan.
Đặng LanḷLan số xui,ýthân phận Chúaẩcứu thế sắpáxếp cho côòta là conụmồi bị tộcịBiển đi sănổbắt được, trừịcô ta raớkhông còn ngườiụchơi nào khác.îCô ta dựaọvào kỹ thuậtúđặc biệt củaọriêng mình, cuốiḹcùng giành được°một vị tríɪnhỏ.
Không có sựἱtrợ giúp củaĩtộc Biển, dựaávào thân thểļtộc Người rấtĪkhó rời khỏiịđáy biển.
Nhưng tốiơhôm qua, ĐặngjLan Lan phátửhiện ba điểm]tròn đại diệnõcho người chơi‹trên đồng hồïcứu thế, vịàtrí ở khoĬnguyên liệu củaỳtộc Biển.
Hôm nay,ḻcô ta muốnļđi xem thửờba người chơiĬnày. Nếu bọnĩhọ biết nhân‹tố tận thếìlà cái gì,ớcô ta sẽạnghĩ cách cứuļhọ ra. Nếu‹như không, cô)ta sẽ biếnưbọn họ thànhinguyên liệu nấuİăn có khảἲnăng tái sinhЇdâng lên choḹtộc Biển làìxong.
Đặng Lan Lanôđi rất nhanh,fhai bên là¹gian phòng giốngĩnhư nhà tù,õbên trong nhốtũtộc Người bịftộc Biển bắtễvề. Những ngườiivừa bị bắtốvề này nhìnìthấy Đặng Lan‹Lan đi quađbèn cầu cứu.
Nhưngİkhi nhìn thấyơgương mặt cònỳlạnh lùng hơnĩtộc Biển, tiếngũkêu cứu củaỉbọn họ tắcềnghẹn. Người phụỉnữ này mangἲđến cho ngườiĩkhác cảm giácùrất đáng sợ.
Đốcἷcông tộc Biểnểtin tưởng ĐặngưLan Lan, lúcİlựa chọn nguyênìliệu nấu ănÎsẽ không giámἳsát, cô taòcó thể tựido hành động,ọcũng có chìaăkhóa mở cửaḽphòng giam. Nhưngểcô ta sẽЇkhông thả nhữngỉtộc Người này,ẵchuyện này khôngỉgiúp cô taúbiết được nhân²tố tận thếólà gì.
Ba điểmἷtròn gần nhưỉtrùng khít, ngườiíchơi bị nhốtảcùng một phòngígiam.
Đặng Lan Lan‹tìm được phòngôgiam kia, gặpíhai người quen,ỏlà người chơiâcô ta từngÍgặp ở thếịgiới tận thế,ỹchung đụng xemḹnhư khá dễỉchịu… Cô taảđiều động cơấmặt, nhìn qua}trông giống chị¹gái lớn nhàịbên.
“Chị Lan Lan!”İVương Tư Tuệìngạc nhiên mừngárỡ bắt lấyẽsong sắt: “Cảm]giác gặp ngườiľquen thật tốt.”ậ
Kim Thiên Thiênỉtò mò nhìnõĐặng Lan Lan.ɩHai chị emļtrông thật thoảiùmái, dịu dàngЇthùy mị, cứỵnhư đấm mộtểphát là khóc.ḷ
Đặng Chung: “Saoêchị lại ởĩđây?”
Đặng LanờLan giải thíchễđơn giản tìnhưhuống của mình.ị“Tài nấu nướngἱcủa tôi kháơtốt cho nênấbây giờ đangẵlàm đầu bếpỉcho tộc Biển.ìMọi người thìẳsao, sao lạiôbị bắt tớiịđây, nhân tốἰtận thế ởềđây à, hayâlà…”
Đặng Chungínói ba ngườiĪbọn họ đềuýlà dũng sĩḻPhong Quốc. VươngĩTư Tuệ nhờỉthần “nhìn” thấyĩđược nhân tốỡtận thế nhưngákhông biết làôcái gì. Đúngỏlúc Hoàng tửĩPhong Quốc muốnἱđi tìm Phùíthủy biển giaoỉdịch, bọn họõdự định nhânócơ hội nàyıhỏi thăm Phùéthủy biển tungếtích nhân tốɨtận thế.
Phù thủyĭbiển là sinhĩvật bán thầnỉtrong thế giớiínày, có sứcỉmạnh giống nhưùthần linh, nhìnỹra được thânặphận của bọnỷhọ. May màổVương Tư Tuệìxin được thầnḻlực, khiến Phùãthủy biển đồngợý giao dịchẳvới bọn họ,ơnhờ vậy biếtôđược làm saoốxử lý nhânátố tận thế.
Nhânềtố tận thếõlà bội kiếmềcủa Thần ChiếnìTranh, nằm ởỉmảnh đất liềnécuối cùng củaĩthế giới này.‹Hình như bộiểkiếm bị lệchɩvị trí, cầnĨngười đặc biệtımới có thểỷmang nó trởĩvề vị tríjcũ.
Người đặc biệt,này phải làùđôi tình nhânỉyêu nhau thậtụlòng vượt quaẹchủng tộc.
Bọn họịvốn định hỏiïthêm, Phù thủyịbiển bỗng độtấnhiên nổi giận,ùgọi sóng thầnọdưới đáy biểnɨđánh bọn họ]tan tác, baơngười bị tộcἳBiển bắt đến}nơi này.
Đặng Chungễcàng nói càngồchán nản, khôngỉbiết bọn họõbị kẹt ởİthế giới nàyồmấy năm. Muốn(để tộc Biểnửvà tộc NgườiÎyêu nhau, ít(nhất bọn họớphải xóa bỏạthành kiến giữa{hai tộc!
Đặng LanũLan: “…”
Côɨta ngẫm nghĩ,ılát sau mớiĩmở miệng: “Chưaịchắc phải xóaủbỏ thành kiếnimới được, tôiíbiết một quýỷtộc tộc Biểnἴlà con traiảcủa Trưởng tộcĩthích Công chúaľtộc Người… Mỗiểngày anh taíđều tới nơiồnày gặp Côngịchúa, tặng côÎta rất nhiềuôquần áo vàếthức ăn, dốcísức lấy lòng.àHầu như cảềtộc Biển đềuựđang cười nhạoợanh ta.”
ĐặngợChung sửng sốt:‹“Công chúa chịínói là Đạiɪcông chúa LôiļHoài An củaİLôi Quốc sao?”į
Đặng Lan Lan:ị“Đúng vậy, Côngἲchúa tộc Ngườiằbị bắt chỉïcó một mìnhỷcô ta. Tôiísẽ nghĩ cáchồcứu mọi ngườiởkhỏi đây, mọiỉngười hãy đợi{thêm vài ngày.”ì
Đặng Lan Lanịchuẩn bị rờifđi, cô taĪđã ở đâyúkhá lâu rồi.
ĐặngéChung gọi côệta lại, hỏi:ẹ“Đại công chúaἷcũng bị nhốtếở đây sao?”ú
Đặng Lan Lanɪgật đầu.
Đặng Chungễnói mình muốnịđi thăm dòîý của Đạiĩcông chúa. NếuĩCông chúa rơiivào hoàn cảnhẽkhó khăn màÎđược con trai²quý tộc quan[tâm chăm sóc,ịnảy sinh tìnhĩcảm hẳn làɨchuyện rất bìnhơthường nhỉ?
Đặng Lan(Lan nở nụùcười cười kỳílạ: “Nếu tộcỉBiển thích tộcĺNgười, kẻ đóísẽ bị tộcĪBiển xử lýìthẳng tay. Ngườiỗcon trai quýổtộc kia khôngẹsao bởi vìằanh ta làỉmột tên ngốc…ẳCậu cho rằngíCông chúa LôiụQuốc sẽ thíchẽmột tên ngốcíà? Hơn nữaỷtình huống Côngĩchúa bây giờ…”é
Cô ta khôngọnói tiếp.
Đặng Chungỉrơi vào trầmĨmặc.
Kim Thiên Thiên:Ĭ“Nếu là tôi,ầkhông chừng sẽĩthích.”
Đặng Chung‹lập tức gậtẳđầu: “Đúng vậy,énhỡ đâu thìờsao!” Anh khôngìmuốn ở lạiἶthế giới nàyếquá lâu, nếu²như có sẵnễngười yêu nhauɨthật lòng thìĩkhông còn gìỉtốt hơn.
Đặng LanĭLan khựng lạiụmột lúc rồiẽđáp: “Buổi tốiẽtôi lại tới.”ἵ
…
Ban đêm, phòngụgiam rất yênýtĩnh. Đặng LanỗLan lấy lýĮdo “Tộc Ngườiἵđi bộ buổi[tối nhiều, vị[sẽ càng ngonăhơn” mang baïngười Đặng Chungỏra ngoài, điÏvề hướng phòngđgiam Đại côngĩchúa.
Đại công chúa vốn có một thị nữ. Cô ta không chịu nổi sự nhục nhã sau khi bị tộc Biển bắt làm tù binh, một đêm nọ đã lựa chọn tự sát. Vốn dĩ sắp bị tộc Biển biến thành đồ nhắm rượu, nhưng Công chúa cầu xin đứa con quý tộc ngốc giúp thị nữ được toàn thây, dù cho kết cục bị Hải thú ăn thịt cũng tốt ăn thành thức ăn.
Vẫn còn viết tiếp, oán niệm tích lũy của thị nữ bùng nổ. Cô ta đột nhiên cười gằn, viết trên giấy: “Dù cho tên ngốc đó giúp cô ta thì sao chứ, cơ thể yếu ớt của cô ta vốn không thể chịu đựng được tới khi rời khỏi đáy biển…”
Đặng Chung mặt mày ngơ ngác: “Cô ta là thị nữ, vậy Lôi Hoài An đâu?”
Đặng Lan Lan: “Nghe nói Công chúa và thị nữ kia là bạn bè cùng nhau lớn lên…”
Người được bọn họ nghĩ là Công chúa thật ra chính là thị nữ của Lôi Hoài An.
Dường như Công chúa rất muốn nói với bọn họ cái gì đó. Đặng Lan Lan quay ra lấy dụng cụ làm giấy và bút của tộc Biển, chuyển cho cô ta.
Vương Tư Tuệ: “Lúc thị nữ chết, chắc chắn Công chúa rất đau lòng.”
Đại công chúa vốn có một thị nữ. Cô ta không chịu nổi sự nhục nhã sau khi bị tộc Biển bắt làm tù binh, một đêm nọ đã lựa chọn tự sát. Vốn dĩ sắp bị tộc Biển biến thành đồ nhắm rượu, nhưng Công chúa cầu xin đứa con quý tộc ngốc giúp thị nữ được toàn thây, dù cho kết cục bị Hải thú ăn thịt cũng tốt ăn thành thức ăn.
Đặng Lan Lan: “Đúng vậy, lúc đó cô ta đã hơi điên điên rồi. Mọi người phải chuẩn bị tinh thần không hỏi ra chuyện gì.”
Đặng Lan Lan: “Nghe nói Công chúa và thị nữ kia là bạn bè cùng nhau lớn lên…”
Lôi Hoài An giống như cha mình, cơ thể vô cùng yếu đuối. Lôi vạn Quân cứ mãi tìm một người chồng đáng tin cho cô ta là vì thế.
Đặng Lan Lan rút lại giấy bút trong tay thị nữ: “Trạng thái tinh thần cô ta đã không bình thường, nếu không phải mọi người tìm cô ta, chắc chắn không ai biết chuyện này… Thân phận dũng sĩ Phong Quốc thật có ích.”
Bọn họ gặp được Công chúa trong phòng giam. Có thể do khuôn mặt quá tiều tụy ảnh hưởng đến vẻ đẹp của mình, trông cô không có vẻ gì là người đẹp nhất tộc Người, cùng lắm là xinh xắn, không đến mức đẹp tuyệt trần.
Công chúa rất lương thiện, không trách mắng cô ta, ngược lại nói sẽ tráo đổi thân phận với cô ta. Thân phận Công chúa là một vũ khí giữ mạng rất tốt, cô ta không nghĩ nhiều đã đồng ý. Đúng là đãi ngộ thân phận Công chúa tốt hơn, chỉ có số ít quý tộc tộc Biển mới có thể đến đây gặp cô ta, mà thị nữ luôn chịu sự hành hạ…
Kim Thiên Thiên: Vân Thiển còn đẹp hơn cô ấy nhiều.
Xem xong nội dung bên trên, Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên ngây người. Đây là tình huống gì thế?
Công chúa nghe thấy tiếng động, toàn thân run rẩy, cúi đầu, căn bản không dám nhìn người đến là ai.
Kế hoạch này cần sự trợ giúp của thị nữ. Trong quá trình thực hiện xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tên tộc Biển thỏa thuận với Phong Lập Hạo không ra trận, ngược lại là một tên tộc Biển khác đến đó tuần tra.
Đặng Chung: “Công chúa điện hạ, chúng tôi là dũng sĩ Phong Quốc…” Anh không nhắc đến việc cứu người, bản thân anh còn chưa biết làm sao rời khỏi đây.
Kiểu chữ viết rất ẩu, nhìn kỹ mới đọc được.
Công chúa nghe thấy hai chữ ”Phong Quốc”, cô ta ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu, mở miệng ú ớ “A a a a…”, giống như nấc cục bằng khí quản.
Bọn họ gặp được Công chúa trong phòng giam. Có thể do khuôn mặt quá tiều tụy ảnh hưởng đến vẻ đẹp của mình, trông cô không có vẻ gì là người đẹp nhất tộc Người, cùng lắm là xinh xắn, không đến mức đẹp tuyệt trần.
Bốn người Đặng Chung sửng sốt, không ngờ Đại công chúa Lôi Hoài An lại không thể nói chuyện.
Đặng Lan Lan tinh mắt nhìn vào tình trạng khoang miệng Lôi Hoài An. Cô ta bước lên, bóp miệng, trầm giọng nói: “Đầu lưỡi cô ta bị cắt rồi, không thể nào nói chuyện.”
Công chúa bảo anh cắt đứt đầu lưỡi cô ta, cô ta không thể nào nói ra chân tướng sự việc, thậm chí trơ mắt nhìn Công chúa cậy nhờ người kia trốn thoát khỏi nơi này…
Dường như Công chúa rất muốn nói với bọn họ cái gì đó. Đặng Lan Lan quay ra lấy dụng cụ làm giấy và bút của tộc Biển, chuyển cho cô ta.
Đặng Lan Lan tinh mắt nhìn vào tình trạng khoang miệng Lôi Hoài An. Cô ta bước lên, bóp miệng, trầm giọng nói: “Đầu lưỡi cô ta bị cắt rồi, không thể nào nói chuyện.”
Công chúa lập tức nằm úp xuống, viết điên cuồng. Bốn người bước lên xem rõ.
Kim Thiên Thiên: Vân Thiển còn đẹp hơn cô ấy nhiều.
“Tôi không phải Lôi Hoài An! Cô ta biết tất cả mọi chuyện rồi. Tên ngốc đã cứu cô ta, cứu tôi khỏi đây! Tôi đã làm xong chuyện mà Hoàng tử điện hạ yêu cầu! Nhất định phải đưa tin tức trở về, cô ta biết tộc Biển được người khác cố ý kéo tới!
Kiểu chữ viết rất ẩu, nhìn kỹ mới đọc được.
Lôi Hoài An vẫn luôn không đồng ý lời cầu hôn của gã. Gã bèn nghĩ ra kế hoạch để tộc Biển bắt Lôi Hoài An đi, còn gã anh hùng cứu mỹ nhân.
Xem xong nội dung bên trên, Đặng Chung, Vương Tư Tuệ và Kim Thiên Thiên ngây người. Đây là tình huống gì thế?
Vương Tư Tuệ: “Lúc thị nữ chết, chắc chắn Công chúa rất đau lòng.”
Đặng Lan Lan: “Cô kể rõ mọi chuyện xem.” Cô ta kinh ngạc hơn cả ba người kia. Công chúa bị giam trong này vậy mà lại chẳng phải Lôi Hoài An?
Cô ta nghĩ Công chúa là đồ ngốc, không ngờ cô ta mới chính là đồ ngốc. Có tên con trai của quý tộc tộc Biển cứ tặng đồ đạc cho cô ta, cô ta cho rằng người kia nhìn trúng mình, thực ra người anh thích là Công chúa. Cho dù gương mặt công chúa bị hủy hoại vẫn xinh đẹp đến mức ngay cả tộc Biển cũng vừa gặp đã yêu.
Người được bọn họ nghĩ là Công chúa thật ra chính là thị nữ của Lôi Hoài An.
Công chúa và cô ta bị tộc Biển bắt đi thật. Lúc đó cô ta quá hoảng loạn, bất cẩn nói chuyện này ra.
Thị nữ ái mộ Phong Lập Hạo, gã ta nói gì nghe nấy. Phong Lập Hạo không phải Hoàng tử duy nhất của Phong Quốc, gã muốn cưới Lôi Hoài An để nhận được sự trợ giúp của Lôi Quốc.
Lôi Hoài An vẫn luôn không đồng ý lời cầu hôn của gã. Gã bèn nghĩ ra kế hoạch để tộc Biển bắt Lôi Hoài An đi, còn gã anh hùng cứu mỹ nhân.
Kế hoạch này cần sự trợ giúp của thị nữ. Trong quá trình thực hiện xảy ra chuyện ngoài ý muốn, tên tộc Biển thỏa thuận với Phong Lập Hạo không ra trận, ngược lại là một tên tộc Biển khác đến đó tuần tra.
Công chúa và cô ta bị tộc Biển bắt đi thật. Lúc đó cô ta quá hoảng loạn, bất cẩn nói chuyện này ra.
Công chúa rất lương thiện, không trách mắng cô ta, ngược lại nói sẽ tráo đổi thân phận với cô ta. Thân phận Công chúa là một vũ khí giữ mạng rất tốt, cô ta không nghĩ nhiều đã đồng ý. Đúng là đãi ngộ thân phận Công chúa tốt hơn, chỉ có số ít quý tộc tộc Biển mới có thể đến đây gặp cô ta, mà thị nữ luôn chịu sự hành hạ…
Thị nữ ái mộ Phong Lập Hạo, gã ta nói gì nghe nấy. Phong Lập Hạo không phải Hoàng tử duy nhất của Phong Quốc, gã muốn cưới Lôi Hoài An để nhận được sự trợ giúp của Lôi Quốc.
Cô ta nghĩ Công chúa là đồ ngốc, không ngờ cô ta mới chính là đồ ngốc. Có tên con trai của quý tộc tộc Biển cứ tặng đồ đạc cho cô ta, cô ta cho rằng người kia nhìn trúng mình, thực ra người anh thích là Công chúa. Cho dù gương mặt công chúa bị hủy hoại vẫn xinh đẹp đến mức ngay cả tộc Biển cũng vừa gặp đã yêu.
Đặng Chung: “Công chúa điện hạ, chúng tôi là dũng sĩ Phong Quốc…” Anh không nhắc đến việc cứu người, bản thân anh còn chưa biết làm sao rời khỏi đây.
Công chúa bảo anh cắt đứt đầu lưỡi cô ta, cô ta không thể nào nói ra chân tướng sự việc, thậm chí trơ mắt nhìn Công chúa cậy nhờ người kia trốn thoát khỏi nơi này…
Công chúa lập tức nằm úp xuống, viết điên cuồng. Bốn người bước lên xem rõ.
Vẫn còn viết tiếp, oán niệm tích lũy của thị nữ bùng nổ. Cô ta đột nhiên cười gằn, viết trên giấy: “Dù cho tên ngốc đó giúp cô ta thì sao chứ, cơ thể yếu ớt của cô ta vốn không thể chịu đựng được tới khi rời khỏi đáy biển…”
Lôi Hoài An giống như cha mình, cơ thể vô cùng yếu đuối. Lôi vạn Quân cứ mãi tìm một người chồng đáng tin cho cô ta là vì thế.
Cô ta vừa nghĩ tới chuyện Lôi Hoài An hại mình thành thế này có thể đã chết, không nhịn được mà cười ha hả, giống như một người điên.
Đặng Lan Lan rút lại giấy bút trong tay thị nữ: “Trạng thái tinh thần cô ta đã không bình thường, nếu không phải mọi người tìm cô ta, chắc chắn không ai biết chuyện này… Thân phận dũng sĩ Phong Quốc thật có ích.”
Đặng Chung mặt mày ngơ ngác: “Cô ta là thị nữ, vậy Lôi Hoài An đâu?”
ôi nhìn kìa lại một đứa ăn cây táo rào cây sung =))))
Bà chị Đặng Lan Lan này nguy hiểm quá
Có khi nào kiếm ở chỗ ngôi làng của tiểu Hải không.
Sao anh Chung load chậm dữ dị.
bà thị nữa mê trai bán chủ cầu vinh là làm như mình bị oan uống lắm zị á, bị vậy cũng zừa tội
Luật hoa quả không chừa một ai, đâm sau lưng chủ mà còn đòi sống sung sướng à ???
Mỗi lần nhìn thấy Lan tỷ là lại thấy nguy hiểm