Cá muối cứu thế – Chương 66

Chương 66

Trái tim của ai

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Khi Vân Thiển tỉnh lại, ngực trái rất đau, cô nghi ngờ có người thừa dịp cô ngủ mà lấy xe tăng nã pháo vào tim mình.

Cô nghỉ ngơi hồi lâu, trái tim mới bớt đau đớn. Ký ức cuối cùng trước khi ngủ là Phù thủy biển hút lấy thần lực thất bại, hình như Tiểu Hải hút được thần lực này…

“Tiểu Hải?” Vân Thiển phát hiện Ô Tề Hải nằm co quắp dưới giường, vẻ mặt ảm đạm giống như gặp phải nỗi đau mà sinh mạng không thể chịu đựng được. Cô bước xuống giường đỡ cậu dậy: “Thần lực làm cậu bị thương à?”

Trong lòng Ô Tề Hải chửi đờ mờ, cậu không rõ xảy ra chuyện gì nhưng trực giác nói cho cậu biết chắc chắn là liên quan đến bản thể đần độn.

Chc vy, em ch cnèngh ngơi mtlát.” Ô THi thy dángv không nhìchuyn gì caâVân Thin, nghĩđến li dn°ca Tính dcnên không kếchuyn trong cơth cô cóphân thân thnÏlinh.

Đng thi cucũng không munnói cho côĩbiết chuyn nơiquan trng nàođó ca cuɨb thương nng.

VânĪThin: “Giao dch,gia chúng taâvà Phù thyưbin coi nhưítht bi riĮà?”

Ô T¹Hi gt đu:“Cô ta khôngly đưc thnlc.” Bn hmun tiến hànhgiao dch khácòvi Phù thyĩbin.

Vân Thin cmkhái Ô THi tht cchp. Do dhi lâu, côĺvn nói thttình hung “chbn thn không}bn tâm caÏmình: “Tiu Hi,tht ra tôi…

Li còn chưaêdt, Ô TîHi đã giơótay bt chtìming cô, mmcưi nói: “Emtng tui nàyìcòn chưa ănưtht tc Ngưi,em không hióvng ln đutiên tri nghimìchuyn này trênũngưi ch. Mcídù năng lckhôi phc cach tt đếnmc đáng kinh)ngc, nhưng nếuiăn vào bng…

“… Vân Thinĩtrm mc, látfsau bt raĩli nói ttn đáy lòng:ĭTht ra tôiýrt thích cu.”:

Ô T Hi:â“Em cũng rt³thích ch! ChĮđng nn lòng,ĪEm chc chns khiến Phùthy bin đngîý giao dchĩvi em.”

VânìThin: “Tính raĩcu đã hpithu thn lc,õvy cu hóathành sinh vtâbán thn ri°à?”

Ô THi quan sáttình trng cơɩth: “Chng cógì khác bit.”

Cu th thămidò hi VânThin vài vnýđ, thy côhoàn toàn khôngbiết chuyn Tínhīdc và Gii,bèn ném chuynphân thân vàībn th rasau đu.

Lúc hai)ngưi tìm thyĩPhù thy bin,²cnh tưng vadâm dc vahn lon.

Phù thyăbin vn mcàk hai ngưiIbưc vào, dùãcho Ô TíHi gi côăta my ln,cô ta cũngnhm mt làmngơ.

Ô T Hiđnh che mtĬVân Thin, khôngng nhìn thycô xem say)mê, b dngɩc như ưcýgì kéo cáibăng ghế, snítin ly chútùgì đó ăn,Īchm rãi ngixung thưng thc.

ÔĩT Hi: “…Į

Đt nhiên cumun biết rtcuc tính cáchîvn có caVân Thin làìvy, hay làdưi sc nhéhưng ca Tínhídc mi trnên như vy…¹Đương nhiên VânThin thế nào,ìcu cũng thíchéc.

Ngay sau khiưmt tên trailơ hoàn thànhtư thế cck cao siêunào đó, VânɪThin v tayĬln tiếng khen:ɪ“Hay, hay lm!”

Khen xong, thếgii tr nênĮyên ng lìthưng.

Gn như ttc mi ngưiđu nhìn vphía Vân Thin,không nói nêníli. Ngưi nàyìb cái gìĩvy?

Hin nhiên damt đám trai°lơ ca PhùÍthy bin khôngɨđ dày, tênnào tên nyòmm ot. Saukhi bobn h luiìxung hết, Phùìthy bin cnli nhìn Ô³T Hi và{Vân Thin.

“Các ngươiĩkhông cho đưc{th ta mun,ïbây gi tacũng không cóthn lc giao²dch vi cácngươi, sao cĭđng ì ch ta cnıtay cn chânĬvy?”

Ging nóicô ta trànĪngp ghét b,Ĭdưng như trongmt cô ta,Vân Thin vàÔ T Hiĩlà hai conĩHusky phá nhà.

ÔìT Hi hi:Ch cn mang{tt c bovt v, thnīlc ca côs khôi phcsao?”

Phù thyĪbin: “Đúng làvy, nhưng đãcó ngưi thayếta tìm bo}vt, ta khôngăcn các ngươiĬđi làm chuynĩlp li.”

ÔT Hi nghiêmtúc nói: “Làm{sao cô biết{ngưi kia chcchc s giúpĩcô tìm vêbo vt? Lìnhư tên đóìny lòng thamĩvi bo vt,không tr liìcho cô thìľlàm sao?”

Phùthy bin: “Trongtay ta cónhưc đim catên đó, têníđó không dámđkhông tr.”

ÔľT Hi: “Đưcthôi, vy đimt góc đkhác, ngưi kiacó tài giinhư tôi không?)Cô cũng nóithc lc ca(tôi đã sánhíngang sinh vtîbán thn, chcļchn tc đtìm li boİvt giúp côưnhanh hơn. CôĬmun t chiũcơ hi nhanhkhôi phc thnlc hơn sao?”Ї

Phù thy binóhơi dao đng,ĩcô ta cũngkhông tin tưngìthc lc ca°ngưi hu cholm, chng quaIlúc đó khôngcó ngưi đ{dùng, đành phiphái cô taÎđi bù đpôsai lm.

Không nhngàta mun lybo vt v,Ĩta còn mun(phá hy đtnưc tc Ngưi!Ngươi có thíra tay vitc Ngưi đưcsao, nên nhīk trm boèvt ca taìlà gã khnicó đa vkhông thp trongItc Ngưi…

Phùthy bin ámch, nhìn VânThin, dù saoıđi na thân}phn ca cô thế giiđnày cũng làtc Ngưi.

Ô THi lp tcđau đu.

Vân Thin:ĩK trm boũvt là PhongéLp Ho?”

Phùôthy bin: “Chínhılà gã tcNgưi đáng chếtïđó!” Cô tak li chuynxy ra ngày]hôm đó chohai ngưi nghe,ýbao gm cli ngưi huĨnói cho côũta biết.

Vân Thinnhy bén pháthin ch btthưng, bèn hi:iQuý bà phùthy, ngưi huãđưc cô cuôkhi tình trngùsp chết, côĩnói ch cócô và ngưihu biết lira kho báu.Ngưi hu cóònhưc đim trongītay cô, vôôcùng trung thành,àvy ti saoanh ta phiīnói li racho Phong LpHo?”

Cô takhng li.

“Nếu khôngbiết li raákho báu, PhongɨLp Ho cũngăs không thnào chy trn.Mc dù bɨthương nng, thmchí chết, chếcn chy rakhi kho báođnói cho côbiết, hn côcũng có thcu đưc anhúta.”

Phù thyîbin: “Gã tcNgưi đáng chếtkia ly sinhmng tên đó(ra đe da,²không chng…

Scmt Phù thyÏbin tr nênâm u, nhnra chuyn btɪthưng: “Tên đóbiết ta khôngĩth t mìnhira ngoài truyótìm bo vt,đám trai lơkia li toànílà đ bđi, ngưi cóýth s dngIch có mtmình tên đó,thế là tênĩđó có thri khi nơi³này trưc thihn. Không nhngthế, ta cònɩban cho tênđó thân th]khe mnh vànăng lc nóiīchuyn vi Hiíthú đ đmbo mang đưcìbo vt v,tiêu dit tcùNgưi…

“Tc Ngưixo trá! Khôngõng tên đóéli toan tínhta!” Phù thybin v mnhxúc tu, đpra mt vếtnt dưi mtùđt.

Cơ th VânThin lc lư,ıÔ T Hivươn tay đơcô.

“Ta đã bảo làm sao tên đó đồng ý nhẹ nhàng chuyện tiêu diệt tộc Người như vậy, rõ ràng là Công chúa điện hạ của Lôi Quốc. Ta cứ tưởng cô ta còn hận tộc Người toan tính mình, bây giờ xem ra cô ta nghe thấy lời nói của Phong Lập Hạo nên động lòng rồi!”

Đừng hỏi, hỏi là sẽ bị thương, đau lòng lắm đó!

Lời của Phù thủy biển khiến Vân Thiển và Ô Tề Hải sững sờ.

Đây là một tín đồ của thần linh chẳng biết thuộc trường phái nào, lỡ như dục vọng cũng là một trong những thứ cô tín ngưỡng, vậy chẳng phải cô ta giữ lại trái bom hẹn giờ bên cạnh à?!

Chờ đã, vậy người hầu kia là Công chúa Lôi Quốc, là vị Đại công chúa mất tích kia sao?

Vân Thiển hơi cảm động.

Phù thủy biển thích nhất việc chia rẽ người khác thế này, kế tiếp cô ta nghe thấy Ô Tề Hải nghiêm túc nói : “Tôi sợ để chị gái lại đây, không những trai lơ của quý bà phù thủy bị chị gái để ý, ngay cả quý bà phù thủy trong bộ dạng này cũng bị chị gái để ý!”

Vân Thiển sửng sốt hỏi: “Người hầu là Lôi Hoài An?”

Phù thủy biển vô cùng cảm tạ lời nhắc của Ô Tề Hải, cho rằng Ô Tề Hải là người tốt, cộng thêm suy nghĩ cậu cũng gần như sinh vật bán thần, giữa bọn họ có quan hệ đồng tộc.

“Chính là cô ta, Đại công chúa được truyền miệng là người xinh đẹp nhất tộc Người.” Phù thủy biển cười khẩy: “Ta biết ngay phụ nữ xinh đẹp chẳng có mấy người tốt đẹp, trông đơn thuần mà bụng dạ đầy xảo trá.”

Phù thủy biển nói: “Đương nhiên có thể, may mà chỗ ta còn giữ lại vài món.” Cô ta ném một tấm da Hải thú: “Chỉ cần mặc nó lên người, bộ dạng các ngươi trong mắt người khác sẽ là tộc Biển.”

Vân Thiển có cảm giác nằm yên cũng trúng đạn, Phù thủy biển này hung dữ lên là ngay cả bản thân cô cũng mắng.

Cô chợt nhìn về phía Phù thủy biển, mặc dù mặt mũi rất được nhưng xúc tu dài của cô ta chỉ khiến cô nghĩ đến râu mực xào thiết bản(*) thôi, được chưa?

Nó thuộc là trái tim của một loài tộc Biển đặc biệt, chỉ có trong trường hợp đặc biệt thì loài tộc Biển này mới mang trái tim của mình trao cho người khác.

Không ngờ người hầu nhìn bình thường vậy mà lại là Đại công chúa, nên nhớ lúc đó đám người bọn họ đến tìm Phù thủy biển cũng là vì cứu Đại công chúa. Kết quả Đại công chúa âm thầm giúp Phong Lập Hạo trộm sạch kho báu của Phù thủy biển… Nói mới nhớ, không phải Đại công chúa bị tộc Biển bắt làm tù binh sao, tại sao lại xuất hiện ở chỗ Phù thủy biển?”

(*) Một món ăn của Trung Quốc, khi chế biến xong sẽ được đặt lên một tấm thiết bản được làm nóng sẵn

Phù thủy biển: “Lúc trước ta cứu mạng cô ta, lấy đi gương mặt, giọng nói và trái tim cô ta. Bây giờ cô ta dám phản bội ta, ta muốn cô ta phải chết!”

Phù thủy biển: “Lúc trước ta cứu mạng cô ta, lấy đi gương mặt, giọng nói và trái tim cô ta. Bây giờ cô ta dám phản bội ta, ta muốn cô ta phải chết!”

Vân Thiển và Ô Tề Hải không ngờ còn có chuyện như thế.

Vân Thiển: “?”

Cậu nói một cách hùng hồn: “Sự yêu thích của chị gái chưa bao giờ phân biệt trai gái!”

Phù thủy biển hung hăng lục lọi đồ đạc cất giấu trong phòng mình. Tất cả đồ cô ta giao dịch, hoặc phải nói là đồ sưu tập, đều được đặt trong một cái tủ cực lớn, chứa đầy những ngăn tủ tàng hình khác nhau.

Phù thủy biển: “…”

Vân Thiển và Ô Tề Hải không ngờ còn có chuyện như thế.

Trái tim Lôi Hoài An được Phù thủy biển cất trong một ngăn tủ. Cô ta mở tủ ra, bên trong là trái tim loài người đang đập. Nhưng ngay lúc cô ta lấy trái tim khỏi đó, nó bỗng biến đổi!

Vân Thiển nghe thấy Phù thủy biển nói: “Xem ra đúng là ta cần sự giúp đỡ của các ngươi. Lôi Hoài An phản bội ta, ta chỉ hận không thể đích thân xé xác cô ta!”

Trái tim lớn bằng nắm tay cởi bỏ màu đỏ tươi, bên ngoài láng bóng thiên về hình tròn hơn, màu sắc tổng thể nghiêng về xanh dương sẫm, vừa nhìn là biết trái tim tộc Biển, chỉ có trái tim tộc Biển mới có màu này.

Phù thủy biển bật cười, cô ta nhìn Vân Thiển: “Ngươi lấy đi bảo vật chỗ ta, đương nhiên ta sẽ không để các ngươi đi cùng. Ngươi phải để lại một thứ quan trọng, ví dụ như cô ta.”

Nó vẫn nảy đập như cũ.

Cô ta nói: “Các ngươi hãy mang Lôi Hoài An và chủ nhân trái tim này về cho ta, ta sẽ chia một phần trái tim cho các ngươi, nó sẽ dẫn các ngươi đi tìm chủ nhân nó. Ngươi biết lãnh địa tộc Biển ở đâu chứ?”

Đây chắc chắn không phải trái tim Lôi Hoài An.

Phù thủy biển hung hăng lục lọi đồ đạc cất giấu trong phòng mình. Tất cả đồ cô ta giao dịch, hoặc phải nói là đồ sưu tập, đều được đặt trong một cái tủ cực lớn, chứa đầy những ngăn tủ tàng hình khác nhau.

Nó thuộc là trái tim của một loài tộc Biển đặc biệt, chỉ có trong trường hợp đặc biệt thì loài tộc Biển này mới mang trái tim của mình trao cho người khác.

Trái tim Lôi Hoài An được Phù thủy biển cất trong một ngăn tủ. Cô ta mở tủ ra, bên trong là trái tim loài người đang đập. Nhưng ngay lúc cô ta lấy trái tim khỏi đó, nó bỗng biến đổi!

Ô Tề Hải: “Dù cho tôi không biết, tôi cũng có thể ngửi được, không có mùi nào trong biển mà tôi không phân biệt ra… Nhưng tộc Biển có rất nhiều người, tôi không thể lẩn vào được. Cô có cách biến vẻ ngoài của chúng tôi thành tộc Biển không?”

Phù thủy biển: “…”

Cô ta tức đến mức muốn bóp nát luôn trái tim. Lý trí còn sót lại trong cơ giận dữ nói cho cô ta biết không thể làm vậy, cô ta phải giữ lại trái tim này, bóp nát trước mặt Lôi Hoài An và tộc Biển đáng chết kia!

“Ta đã bảo làm sao tên đó đồng ý nhẹ nhàng chuyện tiêu diệt tộc Người như vậy, rõ ràng là Công chúa điện hạ của Lôi Quốc. Ta cứ tưởng cô ta còn hận tộc Người toan tính mình, bây giờ xem ra cô ta nghe thấy lời nói của Phong Lập Hạo nên động lòng rồi!”

Cô ta tức đến mức muốn bóp nát luôn trái tim. Lý trí còn sót lại trong cơ giận dữ nói cho cô ta biết không thể làm vậy, cô ta phải giữ lại trái tim này, bóp nát trước mặt Lôi Hoài An và tộc Biển đáng chết kia!

(*) Một món ăn của Trung Quốc, khi chế biến xong sẽ được đặt lên một tấm thiết bản được làm nóng sẵn

Ô Tề Hải lập tức nói: “Không được, tôi thà giao trái tim cho cô cũng không bao giờ để chị gái ở lại đây với cô.”

Vân Thiển nghe thấy Phù thủy biển nói: “Xem ra đúng là ta cần sự giúp đỡ của các ngươi. Lôi Hoài An phản bội ta, ta chỉ hận không thể đích thân xé xác cô ta!”

Đây chắc chắn không phải trái tim Lôi Hoài An.

Ô Tề Hải: “Đương nhiên tôi bằng lòng giúp một tay.”

Cô ta nhớ lại ánh mắt đói khát của Vân Thiển lúc đứng trước bức họa cô ta, cảm thấy Ô Tề Hải nói rất có lý.

Không biết Phù thủy biển dùng cách gì cắt một phần ba trái tim trong tay, rồi lại thu nhỏ cỡ bàn tay đặt vào chiếc lồng vàng, giao cho Ô Tề Hải.

Vân Thiển quên mất lực sát thương của cặp mắt đào hoa kia.

Cô ta nói: “Các ngươi hãy mang Lôi Hoài An và chủ nhân trái tim này về cho ta, ta sẽ chia một phần trái tim cho các ngươi, nó sẽ dẫn các ngươi đi tìm chủ nhân nó. Ngươi biết lãnh địa tộc Biển ở đâu chứ?”

Ô Tề Hải: “Đương nhiên tôi bằng lòng giúp một tay.”

Vân Thiển thờ ơ đứng nhìn. Phù thủy biển bảo không có thần lực, nhưng lúc làm một số việc vẫn rất dư lực.

Ô Tề Hải: “Dù cho tôi không biết, tôi cũng có thể ngửi được, không có mùi nào trong biển mà tôi không phân biệt ra… Nhưng tộc Biển có rất nhiều người, tôi không thể lẩn vào được. Cô có cách biến vẻ ngoài của chúng tôi thành tộc Biển không?”

Phù thủy biển bỗng dưng nhận được ánh mắt “thâm tình” của Vân Thiển: “!”

Ô Tề Hải: “Chị gái thì sao?”

Ngoại hình Ô Tề Hải gần như y hệt loài người, tộc Biển không thể nhận đứa con mà tộc Người và tộc Biển sinh ra.

Phù thủy biển nói: “Đương nhiên có thể, may mà chỗ ta còn giữ lại vài món.” Cô ta ném một tấm da Hải thú: “Chỉ cần mặc nó lên người, bộ dạng các ngươi trong mắt người khác sẽ là tộc Biển.”

Ô Tề Hải: “Chị gái thì sao?”

Phù thủy biển bật cười, cô ta nhìn Vân Thiển: “Ngươi lấy đi bảo vật chỗ ta, đương nhiên ta sẽ không để các ngươi đi cùng. Ngươi phải để lại một thứ quan trọng, ví dụ như cô ta.”

Không biết Phù thủy biển dùng cách gì cắt một phần ba trái tim trong tay, rồi lại thu nhỏ cỡ bàn tay đặt vào chiếc lồng vàng, giao cho Ô Tề Hải.

Ô Tề Hải lập tức nói: “Không được, tôi thà giao trái tim cho cô cũng không bao giờ để chị gái ở lại đây với cô.”

Nó vẫn nảy đập như cũ.

Vân Thiển hơi cảm động.

Phù thủy biển thích nhất việc chia rẽ người khác thế này, kế tiếp cô ta nghe thấy Ô Tề Hải nghiêm túc nói : “Tôi sợ để chị gái lại đây, không những trai lơ của quý bà phù thủy bị chị gái để ý, ngay cả quý bà phù thủy trong bộ dạng này cũng bị chị gái để ý!”

Cậu nói một cách hùng hồn: “Sự yêu thích của chị gái chưa bao giờ phân biệt trai gái!”

Trái tim lớn bằng nắm tay cởi bỏ màu đỏ tươi, bên ngoài láng bóng thiên về hình tròn hơn, màu sắc tổng thể nghiêng về xanh dương sẫm, vừa nhìn là biết trái tim tộc Biển, chỉ có trái tim tộc Biển mới có màu này.

Vân Thiển: “?”

Cô chợt nhìn về phía Phù thủy biển, mặc dù mặt mũi rất được nhưng xúc tu dài của cô ta chỉ khiến cô nghĩ đến râu mực xào thiết bản(*) thôi, được chưa?

Vì thế cô ta không cần Ô Tề Hải để lại bất cứ thứ gì đảm bảo, bảo cậu đưa Vân Thiển đi nhanh đi.Phù thủy biển hung hăng lục lọi đồ đạc cất giấu trong phòng mình. Tất cả đồ cô ta giao dịch, hoặc phải nói là đồ sưu tập, đều được đặt trong một cái tủ cực lớn, chứa đầy những ngăn tủ tàng hình khác nhau.(*) Một món ăn của Trung Quốc, khi chế biến xong sẽ được đặt lên một tấm thiết bản được làm nóng sẵn

Vân Thiển thờ ơ đứng nhìn. Phù thủy biển bảo không có thần lực, nhưng lúc làm một số việc vẫn rất dư lực.

Vân Thiển quên mất lực sát thương của cặp mắt đào hoa kia.

Giật thót trong lòng .

Phù thủy biển bỗng dưng nhận được ánh mắt “thâm tình” của Vân Thiển: “!”

Giật thót trong lòng .

Cô ta nhớ lại ánh mắt đói khát của Vân Thiển lúc đứng trước bức họa cô ta, cảm thấy Ô Tề Hải nói rất có lý.

Đây là một tín đồ của thần linh chẳng biết thuộc trường phái nào, lỡ như dục vọng cũng là một trong những thứ cô tín ngưỡng, vậy chẳng phải cô ta giữ lại trái bom hẹn giờ bên cạnh à?!

Phù thủy biển vô cùng cảm tạ lời nhắc của Ô Tề Hải, cho rằng Ô Tề Hải là người tốt, cộng thêm suy nghĩ cậu cũng gần như sinh vật bán thần, giữa bọn họ có quan hệ đồng tộc.

Vì thế cô ta không cần Ô Tề Hải để lại bất cứ thứ gì đảm bảo, bảo cậu đưa Vân Thiển đi nhanh đi.

Phù thủy biển khoát tay: “Mau dắt cô ta đi đi!”

Vân Thiển nhìn thấy toàn bộ quá trình: “…”

Đừng hỏi, hỏi là sẽ bị thương, đau lòng lắm đó!

***

Tác giả có lời muốn nói:

Ngại quá, hai ngày nay tôi đi khám bệnh, sau đó bị mẹ cưỡng chế bắt về nhà, chuyển nhà có hơi phiền phức một chút.

Tôi không thích đề cập tới chuyện cá nhân của mình, nhưng ngẫm lại vẫn nên nói rõ thì tốt hơn.

Gần đây tình trạng của tôi vẫn luôn không ổn, có ý nghĩ và hành động coi thường sinh mạng. May mà mẹ tôi đột nhiên nổi hứng tới nhà, cho nên mạng chó vẫn còn!

Sau đó tôi đi khám bác sĩ, đại khái là trầm cảm cấp độ vừa, có khuynh hướng chuyển nặng. Dù sao thì kế tiếp chỉ cần uống thuốc và phối hợp bác sĩ trị liệu.

Tình huống đại khái là vậy, không có ý bán thảm, chỉ là một câu trần thuật bình thường.

Lấy mình làm ví dụ, hi vọng lúc mọi người phát hiện mình có vấn đề tâm lý, kịp thời đến bác sĩ, đừng nên kéo dài, hậu quả nghiêm trọng.

P/s (Zens Zens): Những lời bên trên là lời tác giả viết ra lúc còn đang sáng tác truyện, mình nghĩ các bạn cần phải biết nên đã làm sơ lược cho các bạn đọc.

Ai có thể ngờ tác giả một bộ truyện hài hước như vậy lại đang mắc bệnh trầm cảm đúng không? Vì vậy chúng ta nên quan tâm mọi người xung quanh nhiều hơn, đằng sau nụ cười của họ có lẽ là giọt nước mắt không chừng.

Trong lúc edit, mình phát hiện Tác giả viết thế giới tận thế này có rất nhiều lỗi, kém logic hơn thế giới trước, thậm chí có những tình tiết đã viết rồi nhưng vẫn viết lại kiểu khác, câu cú lộn xộn khó hiểu. Mặc dù mình đã chủ động sửa chữa khá nhiều nhưng chắc chắn không thể logic hết được, hi vọng các bạn sẽ thông cảm và đừng trách Tác giả nhé.

4.9 9 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Sinhtran
Sinhtran
3 Năm Cách đây

Đọc mấy dòng tâm sự mình lại nhớ đến một câu mình từng đọc qua, tuy mình không nhớ rõ lắm nhưng đại khái là thế này: Mỗi người đều có một câu chuyện, chúng ta không thể đánh giá cuộc sống của bất kỳ ai chỉ qua một vài lần tiếp xúc. Hi vọng tác giả sẽ vượt qua khó khăn này và mình tin rằng sự vui tươi trọng giọng văn cũng thể hiện phần nào sự lạc quan, dũng cảm, mạnh mẽ của tác giả, Mèo Đầu Sắt cố lên! Và cảm ơn Zens Zens nhiều vì… Đọc thêm »

Hanh
Hanh
2 Năm Cách đây

Mong là tới bây giờ tác giả đã ổn hơn chút

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Rốt cuộc tên ngốc kia yêu công chúa đến mức nào mà trái tim mình cũng chẳng cần chứ.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Tiểu Hải hiểu Vân Thiển quá mà.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Ừa tui cũng không nghĩ tác giả của một bộ truyện hài như vậy lại bị trầm cảm, không biết bây giờ sao nhưng hi vọng tác giả vẫn ổn ?

Linh
Linh
2 Năm Cách đây

Mong giờ tác giả ổn hơn, mng nên để ý đến tâm trạng của mình với người xung quanh, trầm cảm thật sự rất khó nhận ra nếu bản thân người đó không chia sẻ ♥️♥️♥️
Tiểu Hải vẫn cứ hiểu Vân chó nhất =)))))

yukiyuhana4231
yukiyuhana4231
1 Năm Cách đây

đọc xong suy nghĩ của tác giả và editor, mong mn có thể khoan dung và yêu thương hơn đối với bản thân và ng xung quanh

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!