Chương 66
Trái tim của ai
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Khi Vân Thiển tỉnh lại, ngực trái rất đau, cô nghi ngờ có người thừa dịp cô ngủ mà lấy xe tăng nã pháo vào tim mình.
Cô nghỉ ngơi hồi lâu, trái tim mới bớt đau đớn. Ký ức cuối cùng trước khi ngủ là Phù thủy biển hút lấy thần lực thất bại, hình như Tiểu Hải hút được thần lực này…
“Tiểu Hải?” Vân Thiển phát hiện Ô Tề Hải nằm co quắp dưới giường, vẻ mặt ảm đạm giống như gặp phải nỗi đau mà sinh mạng không thể chịu đựng được. Cô bước xuống giường đỡ cậu dậy: “Thần lực làm cậu bị thương à?”
Trong lòng Ô Tề Hải chửi đờ mờ, cậu không rõ xảy ra chuyện gì nhưng trực giác nói cho cậu biết chắc chắn là liên quan đến bản thể đần độn.
“Chắc vậy, em chỉ cầnènghỉ ngơi mộtỉlát.” Ô Tề‹Hải thấy dángẫvẻ không nhớìchuyện gì củaâVân Thiển, nghĩἷđến lời dặn°của Tính dụcἴnên không kểếchuyện trong cơệthể cô cóẵphân thân thầnÏlinh.
Đồng thời cậuừcũng không muốnἷnói cho côĩbiết chuyện nơiộquan trọng nàoỳđó của cậuɨbị thương nặng.
VânĪThiển: “Giao dịch,giữa chúng taâvà Phù thủyưbiển coi nhưíthất bại rồiĮà?”
Ô Tề¹Hải gật đầu:ọ“Cô ta khôngἲlấy được thầnἳlực.” Bọn họἷmuốn tiến hànhẹgiao dịch khácòvới Phù thủyĩbiển.
Vân Thiển cảmểkhái Ô TềỳHải thật cốấchấp. Do dựẳhồi lâu, côĺvẫn nói thậtỗtình huống “chỉửbền thận không}bền tâm” củaÏmình: “Tiểu Hải,ἵthật ra tôi…”ữ
Lời còn chưaêdứt, Ô TềîHải đã giơótay bịt chặtìmiệng cô, mỉmἳcười nói: “Emἴtừng tuổi nàyìcòn chưa ănưthịt tộc Người,ợem không hióvọng lần đầuἷtiên trải nghiệmìchuyện này trênũngười chị. Mặcídù năng lựcỡkhôi phục củaỷchị tốt đếnἷmức đáng kinh)ngạc, nhưng nếuiăn vào bụng…”ể
“…” Vân Thiểnĩtrầm mặc, látfsau bật raĩlời nói từἷtận đáy lòng:ĭ“Thật ra tôiýrất thích cậu.”:
Ô Tề Hải:â“Em cũng rất³thích chị! ChịĮđừng nản lòng,ĪEm chắc chắnἰsẽ khiến Phùẫthủy biển đồngîý giao dịchĩvới em.”
VânìThiển: “Tính raĩcậu đã hấpithu thần lực,õvậy cậu hóaạthành sinh vậtâbán thần rồi°à?”
Ô TềịHải quan sátễtình trạng cơɩthể: “Chẳng cóẫgì khác biệt.”ỡ
Cậu thử thămidò hỏi VânứThiển vài vấnýđề, thấy côọhoàn toàn khôngầbiết chuyện Tínhīdục và Giới,ịbèn ném chuyệnằphân thân vàībản thể raốsau đầu.
Lúc hai)người tìm thấyĩPhù thủy biển,²cảnh tượng vừaềdâm dục vừaởhỗn loạn.
Phù thủyăbiển vốn mặcàkệ hai ngườiIbước vào, dùãcho Ô TềíHải gọi côăta mấy lần,ỹcô ta cũngḻnhắm mắt làmễngơ.
Ô Tề Hảiừđịnh che mắtĬVân Thiển, khôngẻngờ nhìn thấyẵcô xem say)mê, bộ dạngɩcứ như ướcýgì kéo cáiḽbăng ghế, sẵnítiện lấy chútùgì đó ăn,Īchậm rãi ngồiụxuống thưởng thức.
ÔĩTề Hải: “…”Į
Đột nhiên cậuḷmuốn biết rốtỏcuộc tính cáchîvốn có củaịVân Thiển làìvậy, hay làḽdưới sức ảnhéhưởng của Tínhídục mới trởịnên như vậy…¹Đương nhiên VânἶThiển thế nào,ìcậu cũng thíchécả.
Ngay sau khiưmột tên traiḷlơ hoàn thànhỉtư thế cựcảkỳ cao siêuậnào đó, VânɪThiển vỗ tayĬlớn tiếng khen:ɪ“Hay, hay lắm!”ḻ
Khen xong, thếữgiới trở nênĮyên ắng lạìthường.
Gần như tấtỉcả mọi ngườiẽđều nhìn vềỳphía Vân Thiển,ộkhông nói nênílời. Người nàyìbị cái gìĩvậy?
Hiển nhiên daỉmặt đám trai°lơ của PhùÍthủy biển khôngɨđủ dày, tênữnào tên nấyòmềm oặt. Sauἷkhi bảo‹bọn họ luiìxuống hết, Phùìthủy biển cạnẩlời nhìn Ô³Tề Hải và{Vân Thiển.
“Các ngươiĩkhông cho được{thứ ta muốn,ïbây giờ taỵcũng không cóừthần lực giao²dịch với cácấngươi, sao cứĭđứng ì ởầchỗ ta cảnıtay cản chânĬvậy?”
Giọng nóiỵcô ta trànĪngập ghét bỏ,Ĭdường như trongịmắt cô ta,ọVân Thiển vàạÔ Tề Hảiĩlà hai conĩHusky phá nhà.
ÔìTề Hải hỏi:ủ“Chỉ cần mang{tất cả bảoἳvật về, thầnīlực của côựsẽ khôi phụcậsao?”
Phù thủyĪbiển: “Đúng làệvậy, nhưng đãḽcó người thayếta tìm bảo}vật, ta khôngăcần các ngươiĬđi làm chuyệnĩlặp lại.”
ÔỉTề Hải nghiêmủtúc nói: “Làm{sao cô biết{người kia chắcựchắc sẽ giúpĩcô tìm vềêbảo vật? Lỡìnhư tên đóìnảy lòng thamĩvới bảo vật,ḷkhông trả lạiìcho cô thìľlàm sao?”
Phùịthủy biển: “Trongứtay ta cóἳnhược điểm củaởtên đó, têníđó không dámđkhông trả.”
ÔľTề Hải: “Đượcἱthôi, vậy đổiềmột góc độữkhác, người kiaḻcó tài giỏiịnhư tôi không?)Cô cũng nóiụthực lực của(tôi đã sánhíngang sinh vậtîbán thần, chắcļchắn tốc độủtìm lại bảoİvật giúp côưnhanh hơn. CôĬmuốn từ chốiũcơ hội nhanhựkhôi phục thầnỉlực hơn sao?”Ї
Phù thủy biểnóhơi dao động,ĩcô ta cũngỵkhông tin tưởngìthực lực của°người hầu choịlắm, chẳng quaIlúc đó khôngẵcó người để{dùng, đành phảiớphái cô taÎđi bù đắpôsai lầm.
“Không nhữngàta muốn lấyịbảo vật về,Ĩta còn muốn(phá hủy đấtẹnước tộc Người!ἶNgươi có thểíra tay vớiảtộc Người đượcỉsao, nên nhớīkẻ trộm bảoèvật của taìlà gã khốnicó địa vịảkhông thấp trongItộc Người…”
Phùềthủy biển ámỏchỉ, nhìn VânỉThiển, dù saoıđi nữa thân}phận của côạở thế giớiđnày cũng làọtộc Người.
Ô TềẫHải lập tứcằđau đầu.
Vân Thiển:ĩ“Kẻ trộm bảoũvật là PhongéLập Hạo?”
Phùôthủy biển: “Chínhılà gã tộcỗNgười đáng chếtïđó!” Cô taịkể lại chuyệnằxảy ra ngày]hôm đó choủhai người nghe,ýbao gồm cảỡlời người hầuĨnói cho côũta biết.
Vân Thiểnἰnhạy bén phátổhiện chỗ bấtồthường, bèn hỏi:i“Quý bà phùḽthủy, người hầuãđược cô cứuôkhỏi tình trạngùsắp chết, côĩnói chỉ cóḹcô và ngườiụhầu biết lốiỉra kho báu.ἲNgười hầu cóònhược điểm trongītay cô, vôôcùng trung thành,àvậy tại saoọanh ta phảiīnói lối raớcho Phong LậpọHạo?”
Cô taựkhựng lại.
“Nếu khôngờbiết lối raákho báu, PhongɨLập Hạo cũngăsẽ không thểἷnào chạy trốn.ỉMặc dù bịɨthương nặng, thậmựchí chết, chỉếcần chạy raỉkhỏi kho báođnói cho côạbiết, hẳn côữcũng có thểỹcứu được anhúta.”
Phù thủyîbiển: “Gã tộcểNgười đáng chếtẵkia lấy sinhỉmạng tên đó(ra đe dọa,²không chừng…”
Sắcờmặt Phù thủyÏbiển trở nênởâm u, nhậnọra chuyện bấtɪthường: “Tên đóịbiết ta khôngĩthể tự mìnhira ngoài truyótìm bảo vật,ịđám trai lơḹkia lại toànílà đồ bỏẻđi, người cóýthể sử dụngIchỉ có mộtởmình tên đó,ẻthế là tênĩđó có thểịrời khỏi nơi³này trước thờiẹhạn. Không nhữngịthế, ta cònɩban cho tênấđó thân thể]khỏe mạnh vàỉnăng lực nóiīchuyện với Hảiíthú để đảmḻbảo mang đượcìbảo vật về,ờtiêu diệt tộcùNgười…”
“Tộc Ngườiỉxảo trá! Khôngõngờ tên đóélại toan tínhủta!” Phù thủyḷbiển vỗ mạnhợxúc tu, đậpềra một vếtἶnứt dưới mặtùđất.
Cơ thể VânễThiển lắc lư,ıÔ Tề Hảiởvươn tay đỡơcô.
“Ta đã bảo làm sao tên đó đồng ý nhẹ nhàng chuyện tiêu diệt tộc Người như vậy, rõ ràng là Công chúa điện hạ của Lôi Quốc. Ta cứ tưởng cô ta còn hận tộc Người toan tính mình, bây giờ xem ra cô ta nghe thấy lời nói của Phong Lập Hạo nên động lòng rồi!”
Đừng hỏi, hỏi là sẽ bị thương, đau lòng lắm đó!
Lời của Phù thủy biển khiến Vân Thiển và Ô Tề Hải sững sờ.
Đây là một tín đồ của thần linh chẳng biết thuộc trường phái nào, lỡ như dục vọng cũng là một trong những thứ cô tín ngưỡng, vậy chẳng phải cô ta giữ lại trái bom hẹn giờ bên cạnh à?!
Chờ đã, vậy người hầu kia là Công chúa Lôi Quốc, là vị Đại công chúa mất tích kia sao?
Vân Thiển hơi cảm động.
Phù thủy biển thích nhất việc chia rẽ người khác thế này, kế tiếp cô ta nghe thấy Ô Tề Hải nghiêm túc nói : “Tôi sợ để chị gái lại đây, không những trai lơ của quý bà phù thủy bị chị gái để ý, ngay cả quý bà phù thủy trong bộ dạng này cũng bị chị gái để ý!”
Vân Thiển sửng sốt hỏi: “Người hầu là Lôi Hoài An?”
Phù thủy biển vô cùng cảm tạ lời nhắc của Ô Tề Hải, cho rằng Ô Tề Hải là người tốt, cộng thêm suy nghĩ cậu cũng gần như sinh vật bán thần, giữa bọn họ có quan hệ đồng tộc.
“Chính là cô ta, Đại công chúa được truyền miệng là người xinh đẹp nhất tộc Người.” Phù thủy biển cười khẩy: “Ta biết ngay phụ nữ xinh đẹp chẳng có mấy người tốt đẹp, trông đơn thuần mà bụng dạ đầy xảo trá.”
Phù thủy biển nói: “Đương nhiên có thể, may mà chỗ ta còn giữ lại vài món.” Cô ta ném một tấm da Hải thú: “Chỉ cần mặc nó lên người, bộ dạng các ngươi trong mắt người khác sẽ là tộc Biển.”
Vân Thiển có cảm giác nằm yên cũng trúng đạn, Phù thủy biển này hung dữ lên là ngay cả bản thân cô cũng mắng.
Cô chợt nhìn về phía Phù thủy biển, mặc dù mặt mũi rất được nhưng xúc tu dài của cô ta chỉ khiến cô nghĩ đến râu mực xào thiết bản(*) thôi, được chưa?
Nó thuộc là trái tim của một loài tộc Biển đặc biệt, chỉ có trong trường hợp đặc biệt thì loài tộc Biển này mới mang trái tim của mình trao cho người khác.
Không ngờ người hầu nhìn bình thường vậy mà lại là Đại công chúa, nên nhớ lúc đó đám người bọn họ đến tìm Phù thủy biển cũng là vì cứu Đại công chúa. Kết quả Đại công chúa âm thầm giúp Phong Lập Hạo trộm sạch kho báu của Phù thủy biển… Nói mới nhớ, không phải Đại công chúa bị tộc Biển bắt làm tù binh sao, tại sao lại xuất hiện ở chỗ Phù thủy biển?”
(*) Một món ăn của Trung Quốc, khi chế biến xong sẽ được đặt lên một tấm thiết bản được làm nóng sẵn
Phù thủy biển: “Lúc trước ta cứu mạng cô ta, lấy đi gương mặt, giọng nói và trái tim cô ta. Bây giờ cô ta dám phản bội ta, ta muốn cô ta phải chết!”
Phù thủy biển: “Lúc trước ta cứu mạng cô ta, lấy đi gương mặt, giọng nói và trái tim cô ta. Bây giờ cô ta dám phản bội ta, ta muốn cô ta phải chết!”
Vân Thiển và Ô Tề Hải không ngờ còn có chuyện như thế.
Vân Thiển: “?”
Cậu nói một cách hùng hồn: “Sự yêu thích của chị gái chưa bao giờ phân biệt trai gái!”
Phù thủy biển hung hăng lục lọi đồ đạc cất giấu trong phòng mình. Tất cả đồ cô ta giao dịch, hoặc phải nói là đồ sưu tập, đều được đặt trong một cái tủ cực lớn, chứa đầy những ngăn tủ tàng hình khác nhau.
Phù thủy biển: “…”
Vân Thiển và Ô Tề Hải không ngờ còn có chuyện như thế.
Trái tim Lôi Hoài An được Phù thủy biển cất trong một ngăn tủ. Cô ta mở tủ ra, bên trong là trái tim loài người đang đập. Nhưng ngay lúc cô ta lấy trái tim khỏi đó, nó bỗng biến đổi!
Vân Thiển nghe thấy Phù thủy biển nói: “Xem ra đúng là ta cần sự giúp đỡ của các ngươi. Lôi Hoài An phản bội ta, ta chỉ hận không thể đích thân xé xác cô ta!”
Trái tim lớn bằng nắm tay cởi bỏ màu đỏ tươi, bên ngoài láng bóng thiên về hình tròn hơn, màu sắc tổng thể nghiêng về xanh dương sẫm, vừa nhìn là biết trái tim tộc Biển, chỉ có trái tim tộc Biển mới có màu này.
Phù thủy biển bật cười, cô ta nhìn Vân Thiển: “Ngươi lấy đi bảo vật chỗ ta, đương nhiên ta sẽ không để các ngươi đi cùng. Ngươi phải để lại một thứ quan trọng, ví dụ như cô ta.”
Nó vẫn nảy đập như cũ.
Cô ta nói: “Các ngươi hãy mang Lôi Hoài An và chủ nhân trái tim này về cho ta, ta sẽ chia một phần trái tim cho các ngươi, nó sẽ dẫn các ngươi đi tìm chủ nhân nó. Ngươi biết lãnh địa tộc Biển ở đâu chứ?”
Đây chắc chắn không phải trái tim Lôi Hoài An.
Phù thủy biển hung hăng lục lọi đồ đạc cất giấu trong phòng mình. Tất cả đồ cô ta giao dịch, hoặc phải nói là đồ sưu tập, đều được đặt trong một cái tủ cực lớn, chứa đầy những ngăn tủ tàng hình khác nhau.
Nó thuộc là trái tim của một loài tộc Biển đặc biệt, chỉ có trong trường hợp đặc biệt thì loài tộc Biển này mới mang trái tim của mình trao cho người khác.
Trái tim Lôi Hoài An được Phù thủy biển cất trong một ngăn tủ. Cô ta mở tủ ra, bên trong là trái tim loài người đang đập. Nhưng ngay lúc cô ta lấy trái tim khỏi đó, nó bỗng biến đổi!
Ô Tề Hải: “Dù cho tôi không biết, tôi cũng có thể ngửi được, không có mùi nào trong biển mà tôi không phân biệt ra… Nhưng tộc Biển có rất nhiều người, tôi không thể lẩn vào được. Cô có cách biến vẻ ngoài của chúng tôi thành tộc Biển không?”
Phù thủy biển: “…”
Cô ta tức đến mức muốn bóp nát luôn trái tim. Lý trí còn sót lại trong cơ giận dữ nói cho cô ta biết không thể làm vậy, cô ta phải giữ lại trái tim này, bóp nát trước mặt Lôi Hoài An và tộc Biển đáng chết kia!
“Ta đã bảo làm sao tên đó đồng ý nhẹ nhàng chuyện tiêu diệt tộc Người như vậy, rõ ràng là Công chúa điện hạ của Lôi Quốc. Ta cứ tưởng cô ta còn hận tộc Người toan tính mình, bây giờ xem ra cô ta nghe thấy lời nói của Phong Lập Hạo nên động lòng rồi!”
Cô ta tức đến mức muốn bóp nát luôn trái tim. Lý trí còn sót lại trong cơ giận dữ nói cho cô ta biết không thể làm vậy, cô ta phải giữ lại trái tim này, bóp nát trước mặt Lôi Hoài An và tộc Biển đáng chết kia!
(*) Một món ăn của Trung Quốc, khi chế biến xong sẽ được đặt lên một tấm thiết bản được làm nóng sẵn
Ô Tề Hải lập tức nói: “Không được, tôi thà giao trái tim cho cô cũng không bao giờ để chị gái ở lại đây với cô.”
Vân Thiển nghe thấy Phù thủy biển nói: “Xem ra đúng là ta cần sự giúp đỡ của các ngươi. Lôi Hoài An phản bội ta, ta chỉ hận không thể đích thân xé xác cô ta!”
Đây chắc chắn không phải trái tim Lôi Hoài An.
Ô Tề Hải: “Đương nhiên tôi bằng lòng giúp một tay.”
Cô ta nhớ lại ánh mắt đói khát của Vân Thiển lúc đứng trước bức họa cô ta, cảm thấy Ô Tề Hải nói rất có lý.
Không biết Phù thủy biển dùng cách gì cắt một phần ba trái tim trong tay, rồi lại thu nhỏ cỡ bàn tay đặt vào chiếc lồng vàng, giao cho Ô Tề Hải.
Vân Thiển quên mất lực sát thương của cặp mắt đào hoa kia.
Cô ta nói: “Các ngươi hãy mang Lôi Hoài An và chủ nhân trái tim này về cho ta, ta sẽ chia một phần trái tim cho các ngươi, nó sẽ dẫn các ngươi đi tìm chủ nhân nó. Ngươi biết lãnh địa tộc Biển ở đâu chứ?”
Ô Tề Hải: “Đương nhiên tôi bằng lòng giúp một tay.”
Vân Thiển thờ ơ đứng nhìn. Phù thủy biển bảo không có thần lực, nhưng lúc làm một số việc vẫn rất dư lực.
Ô Tề Hải: “Dù cho tôi không biết, tôi cũng có thể ngửi được, không có mùi nào trong biển mà tôi không phân biệt ra… Nhưng tộc Biển có rất nhiều người, tôi không thể lẩn vào được. Cô có cách biến vẻ ngoài của chúng tôi thành tộc Biển không?”
Phù thủy biển bỗng dưng nhận được ánh mắt “thâm tình” của Vân Thiển: “!”
Ô Tề Hải: “Chị gái thì sao?”
Ngoại hình Ô Tề Hải gần như y hệt loài người, tộc Biển không thể nhận đứa con mà tộc Người và tộc Biển sinh ra.
Phù thủy biển nói: “Đương nhiên có thể, may mà chỗ ta còn giữ lại vài món.” Cô ta ném một tấm da Hải thú: “Chỉ cần mặc nó lên người, bộ dạng các ngươi trong mắt người khác sẽ là tộc Biển.”
Ô Tề Hải: “Chị gái thì sao?”
Phù thủy biển bật cười, cô ta nhìn Vân Thiển: “Ngươi lấy đi bảo vật chỗ ta, đương nhiên ta sẽ không để các ngươi đi cùng. Ngươi phải để lại một thứ quan trọng, ví dụ như cô ta.”
Không biết Phù thủy biển dùng cách gì cắt một phần ba trái tim trong tay, rồi lại thu nhỏ cỡ bàn tay đặt vào chiếc lồng vàng, giao cho Ô Tề Hải.
Ô Tề Hải lập tức nói: “Không được, tôi thà giao trái tim cho cô cũng không bao giờ để chị gái ở lại đây với cô.”
Nó vẫn nảy đập như cũ.
Vân Thiển hơi cảm động.
Phù thủy biển thích nhất việc chia rẽ người khác thế này, kế tiếp cô ta nghe thấy Ô Tề Hải nghiêm túc nói : “Tôi sợ để chị gái lại đây, không những trai lơ của quý bà phù thủy bị chị gái để ý, ngay cả quý bà phù thủy trong bộ dạng này cũng bị chị gái để ý!”
Cậu nói một cách hùng hồn: “Sự yêu thích của chị gái chưa bao giờ phân biệt trai gái!”
Trái tim lớn bằng nắm tay cởi bỏ màu đỏ tươi, bên ngoài láng bóng thiên về hình tròn hơn, màu sắc tổng thể nghiêng về xanh dương sẫm, vừa nhìn là biết trái tim tộc Biển, chỉ có trái tim tộc Biển mới có màu này.
Vân Thiển: “?”
Cô chợt nhìn về phía Phù thủy biển, mặc dù mặt mũi rất được nhưng xúc tu dài của cô ta chỉ khiến cô nghĩ đến râu mực xào thiết bản(*) thôi, được chưa?
Vì thế cô ta không cần Ô Tề Hải để lại bất cứ thứ gì đảm bảo, bảo cậu đưa Vân Thiển đi nhanh đi.Phù thủy biển hung hăng lục lọi đồ đạc cất giấu trong phòng mình. Tất cả đồ cô ta giao dịch, hoặc phải nói là đồ sưu tập, đều được đặt trong một cái tủ cực lớn, chứa đầy những ngăn tủ tàng hình khác nhau.(*) Một món ăn của Trung Quốc, khi chế biến xong sẽ được đặt lên một tấm thiết bản được làm nóng sẵn
Vân Thiển thờ ơ đứng nhìn. Phù thủy biển bảo không có thần lực, nhưng lúc làm một số việc vẫn rất dư lực.
Vân Thiển quên mất lực sát thương của cặp mắt đào hoa kia.
Giật thót trong lòng .
Phù thủy biển bỗng dưng nhận được ánh mắt “thâm tình” của Vân Thiển: “!”
Giật thót trong lòng .
Cô ta nhớ lại ánh mắt đói khát của Vân Thiển lúc đứng trước bức họa cô ta, cảm thấy Ô Tề Hải nói rất có lý.
Đây là một tín đồ của thần linh chẳng biết thuộc trường phái nào, lỡ như dục vọng cũng là một trong những thứ cô tín ngưỡng, vậy chẳng phải cô ta giữ lại trái bom hẹn giờ bên cạnh à?!
Phù thủy biển vô cùng cảm tạ lời nhắc của Ô Tề Hải, cho rằng Ô Tề Hải là người tốt, cộng thêm suy nghĩ cậu cũng gần như sinh vật bán thần, giữa bọn họ có quan hệ đồng tộc.
Vì thế cô ta không cần Ô Tề Hải để lại bất cứ thứ gì đảm bảo, bảo cậu đưa Vân Thiển đi nhanh đi.
Phù thủy biển khoát tay: “Mau dắt cô ta đi đi!”
Vân Thiển nhìn thấy toàn bộ quá trình: “…”
Đừng hỏi, hỏi là sẽ bị thương, đau lòng lắm đó!
***
Tác giả có lời muốn nói:
Ngại quá, hai ngày nay tôi đi khám bệnh, sau đó bị mẹ cưỡng chế bắt về nhà, chuyển nhà có hơi phiền phức một chút.
Tôi không thích đề cập tới chuyện cá nhân của mình, nhưng ngẫm lại vẫn nên nói rõ thì tốt hơn.
Gần đây tình trạng của tôi vẫn luôn không ổn, có ý nghĩ và hành động coi thường sinh mạng. May mà mẹ tôi đột nhiên nổi hứng tới nhà, cho nên mạng chó vẫn còn!
Sau đó tôi đi khám bác sĩ, đại khái là trầm cảm cấp độ vừa, có khuynh hướng chuyển nặng. Dù sao thì kế tiếp chỉ cần uống thuốc và phối hợp bác sĩ trị liệu.
Tình huống đại khái là vậy, không có ý bán thảm, chỉ là một câu trần thuật bình thường.
Lấy mình làm ví dụ, hi vọng lúc mọi người phát hiện mình có vấn đề tâm lý, kịp thời đến bác sĩ, đừng nên kéo dài, hậu quả nghiêm trọng.
P/s (Zens Zens): Những lời bên trên là lời tác giả viết ra lúc còn đang sáng tác truyện, mình nghĩ các bạn cần phải biết nên đã làm sơ lược cho các bạn đọc.
Ai có thể ngờ tác giả một bộ truyện hài hước như vậy lại đang mắc bệnh trầm cảm đúng không? Vì vậy chúng ta nên quan tâm mọi người xung quanh nhiều hơn, đằng sau nụ cười của họ có lẽ là giọt nước mắt không chừng.
Trong lúc edit, mình phát hiện Tác giả viết thế giới tận thế này có rất nhiều lỗi, kém logic hơn thế giới trước, thậm chí có những tình tiết đã viết rồi nhưng vẫn viết lại kiểu khác, câu cú lộn xộn khó hiểu. Mặc dù mình đã chủ động sửa chữa khá nhiều nhưng chắc chắn không thể logic hết được, hi vọng các bạn sẽ thông cảm và đừng trách Tác giả nhé.
Đọc mấy dòng tâm sự mình lại nhớ đến một câu mình từng đọc qua, tuy mình không nhớ rõ lắm nhưng đại khái là thế này: Mỗi người đều có một câu chuyện, chúng ta không thể đánh giá cuộc sống của bất kỳ ai chỉ qua một vài lần tiếp xúc. Hi vọng tác giả sẽ vượt qua khó khăn này và mình tin rằng sự vui tươi trọng giọng văn cũng thể hiện phần nào sự lạc quan, dũng cảm, mạnh mẽ của tác giả, Mèo Đầu Sắt cố lên! Và cảm ơn Zens Zens nhiều vì… Đọc thêm »
Mong là tới bây giờ tác giả đã ổn hơn chút
Rốt cuộc tên ngốc kia yêu công chúa đến mức nào mà trái tim mình cũng chẳng cần chứ.
Tiểu Hải hiểu Vân Thiển quá mà.
Ừa tui cũng không nghĩ tác giả của một bộ truyện hài như vậy lại bị trầm cảm, không biết bây giờ sao nhưng hi vọng tác giả vẫn ổn ?
Mong giờ tác giả ổn hơn, mng nên để ý đến tâm trạng của mình với người xung quanh, trầm cảm thật sự rất khó nhận ra nếu bản thân người đó không chia sẻ ♥️♥️♥️
Tiểu Hải vẫn cứ hiểu Vân chó nhất =)))))
đọc xong suy nghĩ của tác giả và editor, mong mn có thể khoan dung và yêu thương hơn đối với bản thân và ng xung quanh