Chương 69
Lại bắt Công chúa
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Thần Chiến Tranh không phải Giới, không nghe được tiếng lòng của loài người, vì vậy ngài không biết thật ra Vân Thiển nghĩ gì.
Ngài cũng không tức giận vì Vân Thiển từ chối, chỉ coi như cô tìm đại lý do nào đó để từ chối, xem ra Vân Thiển tín ngưỡng Giới nhiều hơn ngài nghĩ, chắc hẳn cô không biết tín đồ của Giới cuối cùng đều sẽ rơi vào kết cục gì.
Thần Chiến Tranh nói: “Với tư cách là tín đồ của y, kết quả cuối cùng cô phải chịu đựng sẽ vượt quá sự tưởng tượng của cô. Suy nghĩ cho kỹ, cô còn có cơ hội…”
Tiếng nói vừa dứt, phôngìnền không gianịtạo ra từĺkhung cảnh mờòảo bị xé)toạc, một đôiỳtay màu bánhốmật banh ra,ἵsau đó thiếuĪniên mặt lạnh³băng bước vào.
ÔạTề Hải nhìnểThần Chiến Tranhễhỏi: “Ông lạiỉlà thứ gìḹnữa?”
Khóe môiịThần Chiến Tranhótrễ xuống. Phân}thân của Giớiùgiống hệt y,úmở miệng raĩlà khiến ngườiãta ghét. Bảnốthân Giới làủmột tên thầnīkinh, đặt phân:thân của mìnhỡở thế giớiằngài nuôi. Nếuĩkhông phải nổi²hứng đến thếúgiới nhỏ này,ỉngài đã chẳngýthể nào phátốhiện ra.
Thần ChiếnđTranh không thểêđộng đến ÔăTề Hải. Quanịhệ giữa cácãthần linh cóặkém thế nào,ἷcùng lắm là}ra tay vớiḻthế giới nhỏЇcủa người kia.ịNếu ra tayẹvới thứ dínhįdáng đến cộiịnguồn sức mạnhủnhư phân thân,ívậy đó cóănghĩa là tuyênỵchiến… Mặc dùâGiới thiếu đạo¸đức trước, nhưngIThần Chiến Tranhītự nhận mìnhĩcó giáo dục,ụkhông thèm tínhịtoán với Giớiầ(phân thân) mấtἶlịch sự.
Thần ChiếnľTranh nói vớiữVân Thiển: “Côịsuy nghĩ cho¸kỹ.”
Ngài liếcịnhìn Ô TềĨHải, thân hìnhỉmờ nhạt, biếnậmất tại chỗ.
ÔổTề Hải kéoIVân Thiển, bấtạmãn nói: “Chịớgái, tên đóălà ai? Kẻởđó bảo chịồsuy nghĩ chuyệnủgì?”
Vân Thiểnụlấy làm lạ,ơngười của thếĨgiới này đềuỉtín ngưỡng ThầnẻChiến Tranh, lẽἲnào Ô TềẻHải không nhậnỏra?
Đúng là ÔũTề Hải khôngừnhận ra. ThầniChiến Tranh đãĬbiến mất cảĩtrăm nghìn năm,ἱai nhớ đượcÎthứ vô dụngỵđó. Hơn nữaítừ nhỏ cậuìđã không tinĩvào loại ngoạiựlực như thầnỉlinh, chỉ tinịchính mình.
Ô TềềHải càu nhàu::“Thần Chiến Tranhặcức chó gìõchứ, làm bộễdạng thấy ghét…[Chị gái ~”è
Cậu lại làmớnũng: “Chị mauínói cho emỏbiết, rốt cuộc°tên đó bảoôchị suy nghĩờchuyện gì?”
VânἱThiển lắc lưìtheo cánh tayâÔ Tề Hải.
Miệngĭkín như bưng.
NhữngĬngười chơi khác(đứng một bên.
ĐặngἵLan Lan khôngẳcó cảm giácồgì, Đặng Chungưvà Kim Thiên[Thiên hâm mộīmuốn chết, đâyólà cơ hộiıtốt để trởĩthành người chơi}thần chọn đó!
Vìắsao thần linhệlại chọn VânἴThiển chứ…
Bọn họıvắt hết ócἳsuy nghĩ ưuíđiểm của VânờThiển, chẳng lẽĪthần linh nhìnἰtrúng số lỗ‹trên trái timệVân Thiển đủ(nhiều, bất cứïlúc nào cũngḽcó thể thậtộlòng thật dạọvới thần linh?
Tức³thật, đây khôngἷphải là kỹĩnăng có thểăhọc được.
Sự xuấtἶhiện của ThầnịChiến Tranh làĩmột khúc nhạc[đệm ngoài ýồmuốn, trực tiếpĪchém đứt khảĭnăng tư duyĮcủa mọi người.ờRất lâu sau,ĩbọn họ mớiồquay về tậpữtrung sức lựcĮvào chuyện tìmíkiếm Lôi HoàiìAn lần nữa.
ÔỷTề Hải nóiἲkhông sai, ban[ngày muốn tiếpồcận Lôi HoàiỉAn rất khó,ợtrên thuyền trong)có rất nhiềuủdũng sĩ canhĨgác.
Quốc vương vàĩCông chúa khôngIphải khỉ độtêđể người taờtham quan, saoịcó thể muốnIthấy là thấy.
BọnIhọ hỏi thămủđược chiếc thuyềnịLôi Hoài Anĺở, chỉ đợiĮđêm khuya lẻnivào.
Suốt cả hànhİtrình, tên ngốcìkhông hề cóýcảm giác hiệnọdiện, anh chỉἷbiết dựa theoÍlời dặn củaâÔ Tề Hảiứmà cúi thấpúđầu hành độngếvà đi sauỉlưng mọi người.
Chẳngóqua lúc nhómĩngười nhắc tớiờchỗ ở củaởLôi Hoài An,ẻlỗ tai anhíkhẽ nhúc nhích.
…
Trăngỵtreo giữa trời,ínhóm người VâníThiển bắt đầuữhành động.
Đặng Chungἳvà Kim ThiênĪThiên phụ tráchỏdẫn dụ thịẽvệ trên thuyềnỹLôi Hoài Anἴđể bọn VânỉThiển có thểÎthừa cơ mangủtên ngốc điễtìm Lôi HoàiùAn từ mộtïhướng khác.
Đến khiịtới chỗ chiếcÎthuyền của LôiïHoài An thìẻxảy ra chuyệnốngoài ý muốn.
SốIlượng dũng sĩɩnày cũng CMNÍnhiều quá rồi}đấy!
Ban ngày chỉịcó khoảng hai[mươi dũng sĩ,íbây giờ tăngɨlên gấp đôi,ígần gấp ba.
Đặng{Chung và KimơThiên Thiên trốờmắt nhìn dũngềsĩ đầy cảểthuyền. Dẫn dụẻcái trứng, dẫnỉmình tới suốiývàng thì có!
Dũngỉsĩ đứng haiịbên boong thuyền,òở giữa cóửmột nam mộtỳnữ đang nóiốchuyện. Cả haiÎđều ăn mặcọsang trọng, trongợđó có mộtềcô gái đeo¸mặt nạ. Xemįxét từ động:tác tay chân,ìcô ta đangớtức giận.
ĐặngĭChung không dámìchắc đây cóịphải Lôi HoàiộAn hay không.ìTình huống cóẫbiến, anh vàíKim Thiên Thiên]tạm thời rútủlui, muốn bànâbạc lại kếĮhoạch với hậuửphương.
Sau khi phátộtín hiệu đồngặhồ cứu thế,ểmọi người tậpìhọp tại đây.
Nơiênày địa thếỡcao, tầm nhìn{tốt, dễ quanἶsát chuyện xảy:ra trên thuyền.ưNếu người trênĬthuyền nói lớnấhơn một chút,Ībọn họ cònɪcó thể ngheĬthấy.
Vân Thiển nhận¸ra một ngườiớtrong cuộc tròíchuyện, Quốc vươngỉLôi Quốc –ữLôi vạn Quân.
Màỗngười mang mặtốnạ kia, từIđộng tác cơốthể kích độngĩcủa tên ngốc,ıbọn họ cóằthể xác địnhĩđó là LôiἳHoài An.
Tiếng độngỏtên ngốc gâyfra quá lớn,ýdễ bị ngườiộta phát hiện.ụÔ Tề Hảiïlấy trái timĭra uy hiếp,įtên ngốc mớiɨngoan ngoãn yênḽlặng.
Anh ngưng mắtộnhìn phía dưới,ũánh mắt đongẩđầy tình cảm.
ÔľTề Hải đểẽý tới ánhỉmắt anh, thoángḻsững sờ.
Cậu trầmītư vài giây,ỵhọc theo tênẽngốc nhìn chămèchú Vân Thiểnἰbằng ánh mắtègiống hệt.
Nhưng sựẻchú ý củaìVân Thiển vốn[không ở trênıngười cậu, côờđang nghiêm túc]vểnh tai lắngẩnghe đoạn đốiľthoại bên dưới.
Lôi)vạn Quân: “AníAn, con đãἰbình yên trởĩvề thì đừngľgây chuyện nữa…ïHãy tha thứἷcho Lập Hạo,únó đã nóiớnó không hềļbiết chuyện này,ẳlà thuộc hạìcủa nó làm.”ụ
Lôi Hoài An:Ī“Cha, cha biếtįlò sát sinhɩcủa tộc Biểnïnhư thế nàoùkhông? Nếu nhưīcon không thoátằkhỏi nhà tùửtộc Biển, cóíthể cha đãíkhông còn gặpílại con nữa.”à
Lôi vạn Quân:ứ“Nhưng bây giờẵcon rất anắtoàn, con cònêlấy được bảoậvật từ chỗìPhù thủy biển.íNếu con thậtásự muốn nhiềuểhơn, sẽ chỉựkhiến quan hệộgiữa chúng taơvà Phong Quốcἷcàng tệ hại.{Hơn nữa conỉnghĩ kỹ đi,ặnếu Lập Hạoýthật sự muốnụhại con, tạiýsao nó lạiḷđích thân mang¹dũng sĩ điĩmạo hiểm tìmọPhù thủy biển?”ủ
Lôi Hoài Anítrầm mặc nhìnẻngười cha màĪmình từng kínhủtrọng. Rõ ràngỵlà gương mặtıquen thuộc, nhưngỉsao lúc nàyįlại trở nênệxa lạ nhưıvậy.
Rốt cuộc thứɩcha yêu làịđứa con gáiơnày, hay làỵgương mặt giốngÏhệt mẹ kia?
Lôi Hoài An giam giữ Phong Lập Hạo, dẫn đám Hải thú trở về Lôi Quốc, báo thân phận cho dũng sĩ thuyền ngoài. Tin tức “Đại công chúa trở về” khiến Lôi Vạn Quân rơi lệ đầy mặt chạy ra. Lôi Hoài An gặp lại cha mình, chìm trong cảm xúc tình thân nên không chú ý sau khi nhìn thấy gương mặt hiện tại của cô, Lôi Vạn Quân đã sững sờ chốc lát.
Đám người giật thót.
Lôi Vạn Quân: “Chẳng qua con cũng chỉ dựa vào bảo vật của Phù thủy biển mà thôi.”
Lôi Hoài An nhận ra chuyện này là khi Lôi Vạn Quân nhiều lần hỏi cô có thể khôi phục gương mặt trước đây hay không, sau khi cô cho ra đáp án phủ định, Lôi Vạn Quân thay đổi rất nhiều, tình cha con trước kia tựa như một câu truyện cười.
Tên ngốc tộc Biển này là cái thể loại nhanh chân gì vậy, một giây trước còn ở bên cạnh bọn họ, giây kế tiếp đã chạy tới chỗ Lôi Hoài An.
Cô giả vờ định huýt sáo.
Lần này nhắm chính xác vào nhược điểm chí mạng của tộc Biển.
Không những thế, Lôi Hoài An còn phát hiện Lôi Vạn Quân âm thầm thả Phong Lập Hạo sau lưng cô, còn bảo cô tha thứ cho tên súc sinh đó, tiếp tục làm thông gia với Phong Quốc, chỉ vì để Lôi Quốc hùng mạnh hơn.
Lôi Hoài An hơi mất tập trung.
Lôi Hoài An nản lòng.
Cô nghe thấy tên ngốc thì thầm bên tai: “An An ở đây, không vui, ta dẫn nàng, đi.”
Lôi Vạn Quân mới bừng tỉnh, Lôi Hoài An đã đề phòng từ trước!
Nếu cha đã muốn Lôi Quốc trở nên hùng mạnh đến thế, có một Quốc vương ngu muội lựa chọn đồng minh không phù hợp, Lôi Quốc chẳng thể nào thịnh vượng… Để cô làm Quốc vương còn hay hơn.
Trong lúc nói chuyện, Hải thú bốn phía phát ra tiếng rống to, tiếng rống hết đợt này đến đợt khác khiến lòng người sợ hãi.
…
Lôi Hoài An đã chuẩn bị sẵn sàng. So với Lôi Vạn Quân, Công chúa có thể điều khiển bảo vật Phù thủy biển càng được lòng dân hơn.
Nếu cha đã muốn Lôi Quốc trở nên hùng mạnh đến thế, có một Quốc vương ngu muội lựa chọn đồng minh không phù hợp, Lôi Quốc chẳng thể nào thịnh vượng… Để cô làm Quốc vương còn hay hơn.
Có điều Lôi Hoài An vẫn định cho Lôi Vạn Quân cơ hội cuối cùng.
Có điều Lôi Hoài An vẫn định cho Lôi Vạn Quân cơ hội cuối cùng.
Ông giơ tay lên, một dũng sĩ sau lưng kính cẩn lấy một chiếc túi ra , chính là túi bảo vật mà Lôi Hoài An vẫn hay đeo bên người.
Hôm nay chính thời điểm đó.
Sau khi Lôi Vạn Quân khuyên giải lần nữa, Lôi Hoài An đáp: “Nếu con muốn giết Phong Lập Hạo thì sao? Gã hại con rơi vào tình cảnh đó, chết không đáng tiếc. Cha không cản được con đâu.”
Bảo vật lờ mờ lóe sáng.
Chiếc mỏ nhọn của anh cắn lấy thắt lưng Lôi Hoài An, vung đuôi cá cướp lại túi đựng bảo vật chỗ dũng sĩ sau lưng Lôi Vạn Quân, nhảy xuống biển.
Lôi Hoài An tháo mặt nạ xuống, lộ ra gương mặt vô cùng tầm thường.
Lôi Hoài An giam giữ Phong Lập Hạo, dẫn đám Hải thú trở về Lôi Quốc, báo thân phận cho dũng sĩ thuyền ngoài. Tin tức “Đại công chúa trở về” khiến Lôi Vạn Quân rơi lệ đầy mặt chạy ra. Lôi Hoài An gặp lại cha mình, chìm trong cảm xúc tình thân nên không chú ý sau khi nhìn thấy gương mặt hiện tại của cô, Lôi Vạn Quân đã sững sờ chốc lát.
Lôi Hoài An đã chuẩn bị sẵn sàng. So với Lôi Vạn Quân, Công chúa có thể điều khiển bảo vật Phù thủy biển càng được lòng dân hơn.
Một vài hộ vệ không biết chuyện bật ra tiếng kêu hoảng hốt. Họ không hiểu vì sao người đã từng đẹp tuyệt trần lại biến thành… khó coi như vậy.
Một vài hộ vệ không biết chuyện bật ra tiếng kêu hoảng hốt. Họ không hiểu vì sao người đã từng đẹp tuyệt trần lại biến thành… khó coi như vậy.
Sóng biển cuồn cuộn, cá lớn và Đại công chúa đều biến mất tăm.
Lôi Vạn Quân: “Chẳng qua con cũng chỉ dựa vào bảo vật của Phù thủy biển mà thôi.”
Ông giơ tay lên, một dũng sĩ sau lưng kính cẩn lấy một chiếc túi ra , chính là túi bảo vật mà Lôi Hoài An vẫn hay đeo bên người.
Tình cảnh yên ắng hồi lâu, một dũng sĩ thét lên chói tai ——
Sắc mặt Lôi Hoài An chợt biến, cô sờ túi bảo vật trên thắt lưng: “Sao cha có thể làm vậy?!”
Nhóm Đặng Chung: “…” Cũng đâu cần nói thế.
Giọng Lôi Vạn Quân chậm rãi: “Nếu nghe lời cha, con vẫn là con gái ngoan của cha…”
Vân Thiển nghiêm túc hỏi mấy người Đặng Chung: “Chúng ta tới đây làm quần chúng ăn dưa hả?”
Lôi Hoài An đẩy tên ngốc ra, mũi kiếm dừng ngay trái tim cô, nhưng không phải Lôi Vạn Quân dừng tay mà là ông ta không thể nào đâm xuyên qua được.
Sắc mặt Lôi Hoài An chợt biến, cô sờ túi bảo vật trên thắt lưng: “Sao cha có thể làm vậy?!”
Lôi Hoài An lại nói: “Cha không lo lắng đám Hải thú vây quanh bên ngoài sao?”
Lôi Vạn Quân: “Không có bảo vật khống chế chúng…”
Ông rút thanh kiếm dính máu, không hề do dự định đâm thêm lần nữa.
Lôi Hoài An rút dao găm buộc trên đùi ra, bước tới gần Lôi Vạn Quân. Nhưng được nửa đường, eo cô đã bị người khác ôm từ đằng sau.
Lôi Vạn Quân: “Không có bảo vật khống chế chúng…”
Lôi Hoài An cười khẩy: “Quốc vương Lôi Quốc – Lôi Vạn Quân thân thể suy yếu, không thể quản lý đất nước. Ông bằng lòng trao vương vị lại cho con gái lớn Lôi Hoài An ——”
Lôi Hoài An: “Con chưa bao giờ nói con dùng bảo vật để khống chế chúng. Quý bà phù thủy ban cho con năng lực nói chuyện với Hải thú. Cha, cha đã làm như vậy thì đừng trách con nhẫn tâm!”
Không những thế, Lôi Hoài An còn phát hiện Lôi Vạn Quân âm thầm thả Phong Lập Hạo sau lưng cô, còn bảo cô tha thứ cho tên súc sinh đó, tiếp tục làm thông gia với Phong Quốc, chỉ vì để Lôi Quốc hùng mạnh hơn.
Cô giả vờ định huýt sáo.
Tất cả mọi người nhìn thấy người đàn ông đẹp đến mức khiến người ta khó lòng tập trung biến thành một con cá lớn màu trắng bạc trong nháy mắt, ánh lửa bên dưới thân cá lấp lánh màu sắc phân cực, vô cùng chói lóa.
Tất cả mọi người đều biết rõ đây là tín hiệu Lôi Hoài An bảo Hải thú tấn công.
Lôi Hoài An lại nói: “Cha không lo lắng đám Hải thú vây quanh bên ngoài sao?”
Đám người giật thót.
Trong lúc nói chuyện, Lôi Hoài An vẫn luôn quan tâm từng hành động của Lôi Vạn Quân. Lúc thấy Lôi Vạn Quân rút bội kiếm định đâm mình, đôi mắt màu lưu ly trong nháy mắt ảm đạm, cô đã cho ông cơ hội rồi.
Lưỡi kiếm không đâm xuyên qua bụng Lôi Hoài An mà đâm vào thân thể một người khác.
Lôi Hoài An nản lòng.
Sau khi Lôi Vạn Quân khuyên giải lần nữa, Lôi Hoài An đáp: “Nếu con muốn giết Phong Lập Hạo thì sao? Gã hại con rơi vào tình cảnh đó, chết không đáng tiếc. Cha không cản được con đâu.”
“An An…”
Đám người Vân Thiển bên trên sửng sốt!
Lôi Hoài An kinh ngạc tròn mắt, không biết tại sao tên ngốc lại đột nhiên xuất hiện.
Đám người Vân Thiển bên trên sửng sốt!
Lôi Hoài An: “Con chưa bao giờ nói con dùng bảo vật để khống chế chúng. Quý bà phù thủy ban cho con năng lực nói chuyện với Hải thú. Cha, cha đã làm như vậy thì đừng trách con nhẫn tâm!”
Lôi Hoài An nhận ra chuyện này là khi Lôi Vạn Quân nhiều lần hỏi cô có thể khôi phục gương mặt trước đây hay không, sau khi cô cho ra đáp án phủ định, Lôi Vạn Quân thay đổi rất nhiều, tình cha con trước kia tựa như một câu truyện cười.
Tên ngốc tộc Biển này là cái thể loại nhanh chân gì vậy, một giây trước còn ở bên cạnh bọn họ, giây kế tiếp đã chạy tới chỗ Lôi Hoài An.
Dù cho Ô Tề Hải cầm trái tim của anh cũng không thể nào ngăn cản hành động của anh.
Tên ngốc ở dưới nhìn Lôi Hoài An say đắm. Bọn Vân Thiển ở trên gấp muốn chết, nhiều người thế này, bọn họ không thể nào tùy tiện xuống dưới.
Lôi Vạn Quân nhìn chăm chú gương mặt người đàn ông đột nhiên xuất hiện. Ông quát: “Lại là ngươi! Rõ ràng ta đã…” Rồi đột ngột im bặt.
Giọng Lôi Vạn Quân chậm rãi: “Nếu nghe lời cha, con vẫn là con gái ngoan của cha…”
Ông rút thanh kiếm dính máu, không hề do dự định đâm thêm lần nữa.
Sức khỏe ông vốn không tốt, bởi vì động tác bất ngờ ban nãy mà bắt đầu ho khan dữ dội.
Lần này nhắm chính xác vào nhược điểm chí mạng của tộc Biển.
Lôi Hoài An đẩy tên ngốc ra, mũi kiếm dừng ngay trái tim cô, nhưng không phải Lôi Vạn Quân dừng tay mà là ông ta không thể nào đâm xuyên qua được.
“Nguy rồi! Đại công chúa lại bị tộc Biển bắt rồi!”
Trong lúc nói chuyện, Lôi Hoài An vẫn luôn quan tâm từng hành động của Lôi Vạn Quân. Lúc thấy Lôi Vạn Quân rút bội kiếm định đâm mình, đôi mắt màu lưu ly trong nháy mắt ảm đạm, cô đã cho ông cơ hội rồi.
Bảo vật lờ mờ lóe sáng.
Lôi Vạn Quân mới bừng tỉnh, Lôi Hoài An đã đề phòng từ trước!
Sức khỏe ông vốn không tốt, bởi vì động tác bất ngờ ban nãy mà bắt đầu ho khan dữ dội.
Lôi Hoài An cười khẩy: “Quốc vương Lôi Quốc – Lôi Vạn Quân thân thể suy yếu, không thể quản lý đất nước. Ông bằng lòng trao vương vị lại cho con gái lớn Lôi Hoài An ——”
Trong lúc nói chuyện, Hải thú bốn phía phát ra tiếng rống to, tiếng rống hết đợt này đến đợt khác khiến lòng người sợ hãi.
Lôi Hoài An rút dao găm buộc trên đùi ra, bước tới gần Lôi Vạn Quân. Nhưng được nửa đường, eo cô đã bị người khác ôm từ đằng sau.
Lôi Hoài An kinh ngạc tròn mắt, không biết tại sao tên ngốc lại đột nhiên xuất hiện.
Cô nghe thấy tên ngốc thì thầm bên tai: “An An ở đây, không vui, ta dẫn nàng, đi.”
Lôi Hoài An hơi mất tập trung.
Tất cả mọi người nhìn thấy người đàn ông đẹp đến mức khiến người ta khó lòng tập trung biến thành một con cá lớn màu trắng bạc trong nháy mắt, ánh lửa bên dưới thân cá lấp lánh màu sắc phân cực, vô cùng chói lóa.
Chiếc mỏ nhọn của anh cắn lấy thắt lưng Lôi Hoài An, vung đuôi cá cướp lại túi đựng bảo vật chỗ dũng sĩ sau lưng Lôi Vạn Quân, nhảy xuống biển.
Sóng biển cuồn cuộn, cá lớn và Đại công chúa đều biến mất tăm.
Dù cho Ô Tề Hải cầm trái tim của anh cũng không thể nào ngăn cản hành động của anh.
Tình cảnh yên ắng hồi lâu, một dũng sĩ thét lên chói tai ——
“Nguy rồi! Đại công chúa lại bị tộc Biển bắt rồi!”
…
Vân Thiển nghiêm túc hỏi mấy người Đặng Chung: “Chúng ta tới đây làm quần chúng ăn dưa hả?”
Nhóm Đặng Chung: “…” Cũng đâu cần nói thế.
đúng là đến ăn dưa thật, trước còn nghĩ quốc vươn thương con gái thật sự nhưng hóa ra vẫn không phải một người cha tốt. tội đại công chúa ghê
Lúc đầu còn tưởng Quốc vương là người tốt, haizz
Thiếu đĩa hạt dưa cắn nữa thôi là hóng dưa cả ngày =)))))
Có vẻ như quốc vương đã khiến tên ngốc trở nên như thế nhỉ ??