Chương 70
Hóa thành bọt biển
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vân Thiển vừa nói như thế, đám người Đặng Chung cảm thấy đúng là mức độ tham gia của mỗi người ở thế giới tận thế này rất thấp, bọn họ phải làm sao tăng độ tham gia đây?
Đặng Chung suy nghĩ cẩn thận, chợt nảy ra một ý. Anh chỉ vào Lôi Vạn Quân mặt mày giận dữ được dũng sĩ vây quanh.
“Chúng ta tìm Quốc vương đàm phán, thế nào?”
Kim Thiên Thiên: “Tại sao? Bây giờ Đại công chúa bị tên ngốc mang đi rồi, không phải chúng ta nên tìm bọn họ trước sao? Quốc vương này có thể giúp chúng ta chuyện gì?”
Lúc nói đến Quốc vương, vẻ mặt Kim Thiên Thiên chán ghét, hiển nhiên cô không thích Quốc vương sau khi nghe hết đoạn đối thoại vừa rồi.
Vân Thiển lên tiếng: “LúcậQuốc vương gặpĬtên ngốc đãḻkêu lên mộtīcâu ‘Lại làingươi, sau đóéim bặt, chắcįchắn ông taẵtừng quen biếtịtên ngốc.”
ĐặngḷChung: “Đúng vậy,ạchúng ta phảiìbiết chuyện xảyïra giữa ĐạiЇcông chúa vàItên ngốc, rốtócuộc bọn họìcó phải ngườijthật lòng yêuɩnhau hay không.ỉLúc nãy…”
Anhìngập ngừng: “Dù,sao tôi thấyúvẻ mặt Côngặchúa không giốngỉthích tên ngốcólắm.”
Ô TềệHải có năngửlực chấp hànhặrất mạnh, LôiậVạn Quân như{dưa hấu đặtjdưới đất, trong]phút chốc đã³bị đứa trẻằnghịch ngợm hớt(đi.
Nửa đêm vềísáng, Lôi VạnİQuân vất vảìlắm mới điêvào giấc ngủḽbị tạt nướcẩtỉnh.
Địa phươngĭxa lạ, vàiıngười đội mũỗtrùm đầu chỉểlộ ra haiơmắt đứng trướcĩmặt ông. LôiĪVạn Quân tỉnhỵhẳn, không ngờêông lại bịêbắt cóc!
Lôi VạnịQuân vừa địnhũmở miệng, ngườiἷkia đã lênụtiếng: “Cho dùỗông kêu ráchăcổ họng cũngèsẽ không aiổcứu ông đâu!”ò
“Người ta cònἴchưa kêu, anhínói sớm rồi.”ɩ
“Ờ ha.”
LôiīVạn Quân bìnhἶtĩnh hỏi: “CácĬngười là ai,ἲmuốn làm gì?”ἲ
Đầu đảng bắtổcóc Đặng Chungảlên tiếng: “Chúngïtôi chỉ muốnɪbiết một chuyện,ạchỉ cần ôngĬtrả lời chuyệnĪnày cho chúngẻtôi, ông cóđthể bình anįvô sự trởἱvề Lôi Quốc.”ī
Lôi Vạn Quânégật đầu: “Đượcừrồi.”
Ô TềjHải đi tớiïbên cạnh ông,ἳđá văng thứἱông cầm trongἶtay. Đó làậmột thiết bị}truyền tin, có¹thể phát tínỉhiệu cầu cứu.
LôiļVạn Quân thấyổhành động bịảphát hiện cũngứkhông hoảng sợ,}mở miệng nói:ẫ“Muốn hỏi cái¸gì?”
Đặng Chung:ẳ“Ông có quenfbiết tên tộcưBiển bắt Đại¸công chúa không?íLúc nãy ôngĩrất kinh ngạc,ãtrước đây từngẻgặp anh taẫsao?”
Lôi VạnàQuân: “Không quen,ἳta chỉ kinhļngạc khi tộcɩBiển xuất hiệnἵở đây, giốngónhư ta kinhốngạc việc dũngĩsĩ nước ta[lại đi bắt(cóc ta vậy.”ỉ
Ông nhìn vềẳphía Vân Thiển:ị“Người bạn nhỏ,ẽđôi mắt củaícô rất đặc°biệt. Ta có{thể nhận raổcô, Vân Thiển.”â
Đám Đặng ChungÎkhông ngờ VânḹThiển lại queníbiết Lôi VạnỷQuân, cô vốnàchưa từng kể!
VânĮThiển: “…”
Haiz,ịngười ưu túĩcó độ nhận³diện thế đấy,ỉbiết vậy biếnẫthành tộc Biểnἵcho rồi.
Nếu đãịbị nhận ra,ịVân Thiển dứtộkhoát tháo mũ‹trùm đầu, ngồiĩxổm xuống, nhìn¹thẳng Lôi VạnởQuân: “Ông chú,,chúng tôi khôngjcó ác ý,įchỉ muốn biếtồquan hệ giữaòĐại công chúaɩvà tộc BiểnĬkia. Nếu nhưɪông phối hợpựnói cho chúngἰtôi biết thì{không còn gìἶtốt hơn.”
LôiἶVạn Quân chánɨghét nhíu mày:à“Đó là tộcàBiển, làm saoắAn An cóἶthể liên quanĩđến tộc Biển.ỵCác người khôngỉnhìn thấy tênịđáng chết đóïlại bắt cócɨcon gái taỏsao?”
Vân Thiển:ἱ“Lại? Trước đây,ḽanh ta cũngÍtừng bắt cócấĐại công chúaìsao? Xem raἳđúng là ôngứchú từng gặpịtên tộc Biểnỹđó.”
Lôi VạnɪQuân: “Ta chưaÏtừng gặp, khôngıquen.”
Bất kểỉhỏi gì, Lôi(Vạn Quân đềuặkhông trả lờiõmà chỉ bậtÎra tiếng hoÎkhan.
Qua hai giờựnữa là trờiủsáng, dũng sĩốLôi Quốc phát²hiện không thấyīQuốc vương, chắcịchắn sẽ điỳtìm. Bây giờ,ĩvị trí bọnìhọ cách LôiợQuốc không xa,éphải cạy miệng‹ông ta mộtừcách nhanh nhất.
LôiủVạn Quân đúngỗlà cái vỏÏtrai. Đặng Chung,(Vương Tư Tuệ,ЇKim Thiên ThiênÍthay nhau raũtrận đều khôngỹthể khiến ông²mở miệng. Đặng:Lan Lan địnhïsử dụng traitấn, Vân Thiểníbỗng nhớ đếnắmột chuyện, cô[nói: “Ông vốnĨkhông yêu ngườiữvợ đã chếtỉcủa mình.”
Ánhỉmắt Lôi VạnằQuân hung dữảtrừng Vân Thiển:ì“Cô nói cái{gì?”
Vân Thiển:ị“Tôi đã thấyḽrồi, ông tựềtay cầm kiếmơđâm con gái³mình. Đó khôngíphải là bảoẻvật cuối cùngɨmà vợ ôngỏđể lại choủông sao. Nếuệbà ấy biếtủông đối xửợvới con gáiâmình như vậy,ồlàm sao bàịấy có thểïcảm thấy ôngἲyêu mình. Vợἶông chắc chắnÏsẽ rất tứcịgiận.”
Lôi VạnéQuân: “Cô nói²bậy, cô chẳngẹbiết gì cả!”ị
Lửa giận củaừmột người đangạkích động rấtídễ khiến đốiảphương mất điêlý trí, hàngïrào trên miệngékia cũng theoữđó biến mất.
VânáThiển và LôiἱVạn Quân từngôtiếp xúc mộtɩkhoảng thời gian.ãTrong lúc tán,gẫu với ôngἴta, cô biếtjđược người này[rất yêu vợḷvà con gái.
Mặcớdù tính chânẽthật của việcẽnày còn cầnãxác minh, nhưngớtừ tình huốngểhiện giờ màḻxét, Lôi VạnĩQuân rất yêuìvợ mình.
Vân Thiểníngửa tay: “Đúngỉlà tôi khôngộbiết gì cả,ônhưng tôi cũngòcó thể nhậnăra ông khôngļhề có tìnhĺcảm với vợũmình chút nào.”ụ
Lôi Vạn Quânĩlắc đầu nguầyfnguậy, hai tayơcuộn chặt, muïbàn tay nổiògân xanh.
Vân Thiển:ì“Nếu không, saoọmột người chồngẩyêu vợ lạiỉbắt con gáiímình gả choìkẻ hại mình,ıcòn vì tranhăcướp bảo vậtÎmà tự tayỷtổn thương côἴấy?”
Mọi ngườiḷnhìn thấy ánhõmắt Lôi VạnỉQuân ngày càng:hung ác, cóɩkhuynh hướng bùngÏnổ bất cứílúc nào.
Vân Thiển:ế“Chậc, thế màổcũng gọi làỗyêu, vậy tìnhЇyêu này quáİrẻ mạt rồi.”Ї
Rốt cuộc LôiỳVạn Quân cũng¸quát lên: “Côịhiểu cái gì,ờta làm vậyớđều là đangḻbảo vệ nó.ìLẽ nào taíphải trơ mắtẽnhìn con gáiựmình yêu mộtịtên tộc Biểnồđáng chết, sauẳđó rơi vàoìkết cục bị,tất cả mọiảngười trong tộcỉthóa mạ đuổiầđi?!”
Xung quanhệyên tĩnh.
Đặng Chungưkinh ngạc mừngàrỡ: Thì raÏĐại công chúaícũng thích tộcđBiển, hoàn hảo!
LôiứVạn Quân mắtụlạnh nhìn chòngĭchọc đám ngườiớbắt cóc mình:ἳ“Nói chuyện này(cho các người°cũng chẳng sao,ɨchỉ cần quaủhôm nay, choôdù các ngườiớmuốn loan tinậcũng sẽ khôngícó ai tinỷtưởng các người.”é
Ông phát hiệnặđám Đặng ChungÎmặc quần áoÏdũng sĩ, kiểuởdáng may riêngicủa Phong Quốc,èhừ một tiếng]trong lòng.
Lôi VạnảQuân nói: “KhiềAn An cònõnhỏ là đứaĩtrẻ rất hoạtĺbát hiếu động,ìvừa không đểíý, nó đãịchạy mất dạng.”ẳ
Lôi Hoài Anọthích nhất láiẩchiếc thuyền nhỏfcủa mình, làmắmột dũng sĩõđộc hành trênĬbiển.
Cóịmột lần côỵbị Hải thú,tập kích, nếuĩkhông phải cóíhạm đội điἳngang cứu cô,[có lẽ LôiịVạn Quân sẽİkhông còn được°gặp cô nữa.âÔng tức giậnỳbèn cấm túc[Lôi Hoài An.
Sauạkhi Lôi HoàiỉAn bị cấmêtúc thì nhanh[chóng trở nênợngoan ngoãn, ôngỉliền thả côìra. Tiếp đóЇmột khoảng thờiìgian, cô cứĬhay mang châuĭbáu trang sứcἲcủa mình raéngoài, lúc trởảvề lại mangĬtheo mấy thứfkhông đáng tiềnỵnhư ngọc nứtẻsò bể, cấtịgiữ như bảoưbối.
Ban đầu, LôiḹVạn Quân khôngễđể ý. Vềïsau có mộtứngày, ông nổiỹhứng đi theoἱLôi Hoài An,ɪphát hiện conêgái ông đangìcười tươi nhưIhoa trêu chọcÎmột tộc Biểnỉmặt lạnh.
Tộc BiểnÏkia liền phátặhiện ra ông,ănhưng bởi vìĩông là chaỉcủa Lôi HoàiìAn nên tộc:Biển kia khôngậtổn thương ông,ịthậm chí rấtíkính trọng.
Nhưng dùĩvậy, anh vẫnỉlà tộc Biển,úAn An vàìanh không thểìnào có kếtĩquả.
Dù cho tộcİBiển kia đánhỷđổi linh hồnẽlấy được haiỉchân chỗ Phùóthủy biển, cảiỷtrang thành loàiẫngười giúp đỡÎông săn bắtĭHải thú, nhưngơchuyện này cũngậkhông thể nàoỵlay chuyển đượcἲông.
Lén lút khuyênЇcan không cóɩkết quả, ông¹bèn nghĩ raỡcách khác. Ôngĭtìm được mộtẻPhù thủy biểnểsắp chết, traoĨđổi sức mạnhḻtráng kiện củaịbản thân vớiơngười nọ đểỉlấy tất cảìký ức củaôLôi Hoài Anỉvà tộc Biểnởkia.
Nhưng không có[tác dụng, Lôi)Hoài An gặpùlại anh vẫnḻsẽ yêu anh]lần nữa.
Ông lại tìm Phù thủy biển kia giao dịch tiếp. Lần này, ông và Phù thủy biển hợp tác lừa anh. Sau khi lừa anh mang trái tim đưa cho Lôi Hoài An, rồi lại lấy đi trí tuệ và tài trí xuất sắc của anh, bọn họ phong ấn khả năng yêu của Lôi Hoài An ở bên trong trái tim cô.
Những lúc ở cạnh tên ngốc, cô cứ cảm thấy lòng bình yên, cũng chẳng biết vì sao.
Tộc Biển hóa thành tên ngốc, được người cùng tộc tìm trở về.
Lẽ ra mọi người đều rất đau lòng, nhưng Thần Chiến Tranh vừa cắt ngang, ai nấy đều đính biểu cảm ếch buồn(*) ngây người nhìn Thần Chiến Tranh.
“Ta là Đại công chúa Lôi Quốc được yêu thương nhất, ta cũng sùng bái cha. Nếu có thể giúp ông vui, ta bằng lòng làm rất nhiều chuyện.”
Lôi Hoài An hỏi: “Ngươi cố ý đúng không? Cố ý phá hỏng kế hoạch của ta, có phải ngươi biết sau khi ta thống nhất tộc Biển sẽ sử dụng bảo vật của Phù thủy biển tấn công tộc Biển không?”
Dưới sự sắp xếp của ông, Lôi Hoài An đính hôn với Phong Lập Hạo có gương mặt hơi giống tộc Biển kia.
Tên ngốc quay vào từ ngoài miệng hang, tay cầm một đóa hoa san hô xinh đẹp có thể ăn được, đưa cho Lôi Hoài An: “An An, ăn ngon.”
Đột nhiên Lôi Hoài An nhớ tới trái tim tên ngốc để lại chỗ Phù thủy biển, nhưng kỳ hạn ba tháng chưa đến, Phù thủy biển sẽ không ra tay với tên ngốc mới đúng.
Lôi Vạn Quân nói: “Bộ tộc bọn chúng sau khi trao trái tim đi, trong vòng mười lăm năm nếu không lấy lại được trái tim người yêu tự nguyên trao cho, người đó sẽ biến mất khỏi thế gian này. Hôm nay là ngày cuối cùng của mười lăm năm… Mọi thứ ta làm đều vì An An.”
Đã vậy tín ngưỡng thần linh nào cũng chẳng quan trọng.
Tất cả thần linh đều có thể tùy ý khống chế sinh tử sao?
Vân Thiển: “Ông chỉ vì chính mình.”
Lôi Hoài An rủ mắt, nhìn thấy tên ngốc nắm cánh tay mình, một tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.
Ô Tề Hải đánh ngất Lôi Vạn Quân rồi tống trở về thuyền ngoài.
Lôi Hoài An không thích tên ngốc.
Bọn họ lập tức đi theo trái tim trong lồng, tìm tên ngốc tộc Biển.
Người đàn ông trung niên dáng vẻ bình thường đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là Thần Chiến Tranh nhưng bây giờ lại giống như kẻ cầm đầu tổ chức bán hàng đa cấp, dụ dỗ Vân Thiển.
…
“Sức khỏe ta vẫn luôn không tốt, từng suýt chết đuối, lúc tỉnh lại phát hiện Phong Lập Hạo đã cứu ta, cứ như thế gã biến thành vị hôn phu phu của ta. Gã anh tuấn mạnh mẽ, mọi người đều ngưỡng mộ ta, nhưng gã lại làm chuyện như vậy với ta.”
Bọn họ lập tức đi theo trái tim trong lồng, tìm tên ngốc tộc Biển.
“Cút! Ngươi dám động vào cô ta, ta sẽ phá nát thần điện của ngươi, giết tín đồ của ngươi, tiêu diệt tất cả thế giới nhỏ của ngươi!”
Lôi Hoài An không thích tên ngốc.
“Ta sẽ không chìm đắm trong tình yêu. Ta cũng không biết đó là cảm giác gì, nói chung ta rất tỉnh táo. Lôi Vạn Quân cho rằng chuyện ta làm với Phong Quốc là trả thù, nhưng thật ra Phong Quốc đã sớm dòm ngó Lôi Quốc từ lâu. Nếu không diệt trừ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Đặc biệt là dưới tình huống người này phá hỏng chuyện cô trù tính đã lâu, cô càng không có thiện cảm với tên ngốc.
(*) Là một meme phổ biến trên mạng, bắt nguồn từ một bộ truyện tranh
Tên ngốc nghiêng đầu khó hiểu nhìn chăm chú Lôi Hoài An. Gương mặt tuấn tú của anh mang theo chút nữ tính, nếu không thấy phần thân dưới cổ, thoạt nhìn sẽ không phân biệt được nam hay nữ.
Lôi Hoài An được tên ngốc sắp xếp tại một hang động dưới đáy biển. Nhìn bóng lưng canh gác miệng hang của anh, cô thở dài thườn thượt.
Lôi Hoài An không hiểu, cô đang định kiểm tra trên người tên ngốc có bị thương không. Giây kế tiếp, cô hoảng hốt mở to hai mắt.
Cô vẫn luôn ân oán rạch ròi. Tên ngốc là ân nhân cứu mạng của cô, cô sẽ không vì chuyện này mà mắng tên ngốc… Có điều trong lòng vẫn hơi bực tức.
Đặc biệt là dưới tình huống người này phá hỏng chuyện cô trù tính đã lâu, cô càng không có thiện cảm với tên ngốc.
Dưới sự sắp xếp của ông, Lôi Hoài An đính hôn với Phong Lập Hạo có gương mặt hơi giống tộc Biển kia.
Tộc Biển hóa thành tên ngốc, được người cùng tộc tìm trở về.
Bị tên ngốc phá đám như thế, nếu cô muốn cướp đoạt quyền lực từ tay Lôi Vạn Quân lần nữa… khó càng thêm khó.
Thần Chiến Tranh tới gần, Ô Tề Hải ngăn cản trước mặt Vân Thiển. Cậu chưa kịp lên tiếng, trên người đã vang lên giọng của Giới ——
Tên ngốc quay vào từ ngoài miệng hang, tay cầm một đóa hoa san hô xinh đẹp có thể ăn được, đưa cho Lôi Hoài An: “An An, ăn ngon.”
Lúc đám Vân Thiển đuổi tới, Lôi Hoài An đang ngẩng đầu nhìn bọt biển bị dòng nước cuốn đi. Cô vươn tay ngăn lại theo bản năng, nhưng bọt biển kia lại xuyên qua khe hở ngón tay cô.
Lôi Hoài An hỏi: “Ngươi cố ý đúng không? Cố ý phá hỏng kế hoạch của ta, có phải ngươi biết sau khi ta thống nhất tộc Biển sẽ sử dụng bảo vật của Phù thủy biển tấn công tộc Biển không?”
Vân Thiển cảm thấy nếu có thể giúp tên ngốc hồi sinh, hình như chuyển sang tín ngưỡng thần linh xấu một chút cũng chẳng sao.
Tên ngốc nghiêng đầu khó hiểu nhìn chăm chú Lôi Hoài An. Gương mặt tuấn tú của anh mang theo chút nữ tính, nếu không thấy phần thân dưới cổ, thoạt nhìn sẽ không phân biệt được nam hay nữ.
Ô Tề Hải đánh ngất Lôi Vạn Quân rồi tống trở về thuyền ngoài.
Lôi Hoài An đột nhiên cười: “Ta nói chuyện với kẻ ngốc làm gì chứ.”
Sau khi thân thể cô được phù thủy biển cải tạo thì có thể sống trong nước một thời gian dài như tộc Biển. Cô rảnh rỗi nghịch đám rong biển dọc vách hang.
Tên ngốc im lặng lắng nghe Lôi Hoài An nói.
Những lúc ở cạnh tên ngốc, cô cứ cảm thấy lòng bình yên, cũng chẳng biết vì sao.
“Lúc ta còn nhỏ, Lôi Quốc còn chưa lớn mạnh như vậy. Nhờ cha đào tạo ra một đội ngũ dũng sĩ hùng mạnh, săn được vô số Hải thú hung hãn, của cải dồi dào mới biến Lôi Quốc trở nên cường thịnh.”
Tên ngốc ngã vào lòng Lôi Hoài An, lần này hai tay anh ấn lên ngực, vị trí trái tim.
Thần Chiến Tranh: “?”
Lôi Hoài An đột nhiên cười: “Ta nói chuyện với kẻ ngốc làm gì chứ.”
“Ta là Đại công chúa Lôi Quốc được yêu thương nhất, ta cũng sùng bái cha. Nếu có thể giúp ông vui, ta bằng lòng làm rất nhiều chuyện.”
Sau khi thân thể cô được phù thủy biển cải tạo thì có thể sống trong nước một thời gian dài như tộc Biển. Cô rảnh rỗi nghịch đám rong biển dọc vách hang.
Tên ngốc im lặng lắng nghe Lôi Hoài An nói.
Bọn họ đã trễ một bước.
“Sức khỏe ta vẫn luôn không tốt, từng suýt chết đuối, lúc tỉnh lại phát hiện Phong Lập Hạo đã cứu ta, cứ như thế gã biến thành vị hôn phu phu của ta. Gã anh tuấn mạnh mẽ, mọi người đều ngưỡng mộ ta, nhưng gã lại làm chuyện như vậy với ta.”
“Ta sẽ không chìm đắm trong tình yêu. Ta cũng không biết đó là cảm giác gì, nói chung ta rất tỉnh táo. Lôi Vạn Quân cho rằng chuyện ta làm với Phong Quốc là trả thù, nhưng thật ra Phong Quốc đã sớm dòm ngó Lôi Quốc từ lâu. Nếu không diệt trừ, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng.”
Vân Thiển: “…”
Tên ngốc: “An An…”
Bọt biển bắt đầu từ chóp đuôi dần dần bao phủ.
Lôi Hoài An rủ mắt, nhìn thấy tên ngốc nắm cánh tay mình, một tay ôm ngực, vẻ mặt đau đớn.
Tên ngốc ngã vào lòng Lôi Hoài An, lần này hai tay anh ấn lên ngực, vị trí trái tim.
Đột nhiên Lôi Hoài An nhớ tới trái tim tên ngốc để lại chỗ Phù thủy biển, nhưng kỳ hạn ba tháng chưa đến, Phù thủy biển sẽ không ra tay với tên ngốc mới đúng.
Lôi Hoài An hỏi: “Ngươi sao vậy?”
(*) Là một meme phổ biến trên mạng, bắt nguồn từ một bộ truyện tranh
Lôi Hoài An hỏi: “Ngươi sao vậy?”
Giới nhạy bén cảm nhận được tín ngưỡng của tín đồ duy nhất dao động, ngài lập tức không vui.
Ánh mắt tên ngốc dừng trên ngực cô, lúc vươn tay sắp chạm đến, anh lại rút tay về, mở miệng: “An An, phải vui vẻ.”
Lôi Hoài An không hiểu, cô đang định kiểm tra trên người tên ngốc có bị thương không. Giây kế tiếp, cô hoảng hốt mở to hai mắt.
Ngươi dám chơi không?
Đột nhiên tất cả bọt biển trong dòng nước bị một bọt khí bao bọc!
Đuôi cá của tên ngốc đang từ từ biến mất.
Bọt biển bắt đầu từ chóp đuôi dần dần bao phủ.
“Vân Thiển, trở thành tín đồ của ta, ta giúp cô hồi sinh tộc Biển này, thế nào? Linh hồn của y chưa biến mất, vẫn còn phần xác thịt nguyên vẹn cuối cùng, tái sinh không thành vấn đề…”
Dù cô gạt đi thế nào, đám bọt biển kia cũng giống như ung nhọt trong xương, ăn mòn đuôi cá màu trắng bạc.
Lúc đám Vân Thiển đuổi tới, Lôi Hoài An đang ngẩng đầu nhìn bọt biển bị dòng nước cuốn đi. Cô vươn tay ngăn lại theo bản năng, nhưng bọt biển kia lại xuyên qua khe hở ngón tay cô.
Bọn họ đã trễ một bước.
“Lúc ta còn nhỏ, Lôi Quốc còn chưa lớn mạnh như vậy. Nhờ cha đào tạo ra một đội ngũ dũng sĩ hùng mạnh, săn được vô số Hải thú hung hãn, của cải dồi dào mới biến Lôi Quốc trở nên cường thịnh.”
Đến bây giờ bọn họ cũng không biết tên họ người nọ là gì.
Trái tim Lôi Hoài An nhói đau, nước mắt ướt đẫm khóe mi, nhưng cô không biết tại sao mình lại khóc đến như vậy.
Vân Thiển: “Ông chỉ vì chính mình.”
Chỉ là cô rất đau đớn, đau như sắp chết.
Bị tên ngốc phá đám như thế, nếu cô muốn cướp đoạt quyền lực từ tay Lôi Vạn Quân lần nữa… khó càng thêm khó.
Đột nhiên tất cả bọt biển trong dòng nước bị một bọt khí bao bọc!
Ông lại tìm Phù thủy biển kia giao dịch tiếp. Lần này, ông và Phù thủy biển hợp tác lừa anh. Sau khi lừa anh mang trái tim đưa cho Lôi Hoài An, rồi lại lấy đi trí tuệ và tài trí xuất sắc của anh, bọn họ phong ấn khả năng yêu của Lôi Hoài An ở bên trong trái tim cô.
“Vân Thiển, trở thành tín đồ của ta, ta giúp cô hồi sinh tộc Biển này, thế nào? Linh hồn của y chưa biến mất, vẫn còn phần xác thịt nguyên vẹn cuối cùng, tái sinh không thành vấn đề…”
Trong mắt thần linh, có phải mỗi một người đều là món đồ chơi không hơn hay không?
Chỉ là cô rất đau đớn, đau như sắp chết.
Người đàn ông trung niên dáng vẻ bình thường đột nhiên xuất hiện, rõ ràng là Thần Chiến Tranh nhưng bây giờ lại giống như kẻ cầm đầu tổ chức bán hàng đa cấp, dụ dỗ Vân Thiển.
Dù cô gạt đi thế nào, đám bọt biển kia cũng giống như ung nhọt trong xương, ăn mòn đuôi cá màu trắng bạc.
Vân Thiển: “…”
Lẽ ra mọi người đều rất đau lòng, nhưng Thần Chiến Tranh vừa cắt ngang, ai nấy đều đính biểu cảm ếch buồn(*) ngây người nhìn Thần Chiến Tranh.
Lôi Hoài An không thích tên ngốc.(*) Là một meme phổ biến trên mạng, bắt nguồn từ một bộ truyện tranh
Tất cả thần linh đều có thể tùy ý khống chế sinh tử sao?
Lôi Vạn Quân nói: “Bộ tộc bọn chúng sau khi trao trái tim đi, trong vòng mười lăm năm nếu không lấy lại được trái tim người yêu tự nguyên trao cho, người đó sẽ biến mất khỏi thế gian này. Hôm nay là ngày cuối cùng của mười lăm năm… Mọi thứ ta làm đều vì An An.”
Trong mắt thần linh, có phải mỗi một người đều là món đồ chơi không hơn hay không?
Đã vậy tín ngưỡng thần linh nào cũng chẳng quan trọng.
Vân Thiển cảm thấy nếu có thể giúp tên ngốc hồi sinh, hình như chuyển sang tín ngưỡng thần linh xấu một chút cũng chẳng sao.
Cô vẫn luôn ân oán rạch ròi. Tên ngốc là ân nhân cứu mạng của cô, cô sẽ không vì chuyện này mà mắng tên ngốc… Có điều trong lòng vẫn hơi bực tức.
Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tầng tháp!
Giới nhạy bén cảm nhận được tín ngưỡng của tín đồ duy nhất dao động, ngài lập tức không vui.
Thần Chiến Tranh tới gần, Ô Tề Hải ngăn cản trước mặt Vân Thiển. Cậu chưa kịp lên tiếng, trên người đã vang lên giọng của Giới ——
“Cút! Ngươi dám động vào cô ta, ta sẽ phá nát thần điện của ngươi, giết tín đồ của ngươi, tiêu diệt tất cả thế giới nhỏ của ngươi!”
Thần Chiến Tranh: “?”
Ngươi dám chơi không?
Cứ ngúng nguẩy kêu là tín đồ não tàn thế mà người ta rung rinh tính chuyển tín ngưỡng là vội xoắn đít lên hả anh Giới. Dối lòng ko hà??
lẽ ra đến đoạn này bình thường là ngồi khóc rồi nhưng sao lần này nó lạ quá ?
đúng là miệng chê cơ thể thành thật =))) người ta đi tới nơi mới biết đường lo
đang cảm động 2 ông Thần chiến nhau làm tuột mood dễ sợ, Giới chê thì chê chứ động vào người của mình là bật lại liền
Đưa hai người đó tới làng của tiểu Hải là được rồi.
Đang cảm động mà ông thần chiến tranh làm tụt mood quá à.
Quả nhiên là bộ truyện này không cảm động được quá 5s :))))))
Ngài Giới mồm thì chê mà thân thể rất thành thật nhé, sợ mất tín đồ duy nhất thế cơ mà =)))))
Huhu tên ngốc đáng thương quá sao giờ :)) tác giả có thể viết lại kết cục cho An AN và tên ngốc khum ?
Chậc, không buồn được quá 3s luôn á mấy ông ơi ?
Đang buồn thì cái ông thần linh ất ơ này nhảy ra tụt cả mood