Chương 21 (2)
Phụ nữ sẽ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của ta
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Ba người vừa nói vừa quay lại phòng cho khách ở hậu viện. Sau khi đến cửa, Bách Tuế Ưu cáo biệt hai người: “Mấy ngày kế tiếp, hai vị cố gắng nghỉ ngơi. Đợi ghi danh Đại hội đấu kiếm kết thúc, Thiên Kiếm Tông sẽ sắp xếp cho chúng ta.”
“Cảm tạ Bách đạo hữu.”
Tần Uyển Uyển tiễn bước Bách Tuế Ưu, thở phào. Nàng quay đầu, đột nhiên nhìn thấy Giản Hành Chi lạnh mắt nhìn mình: “Sao cô lười thế?”
Tần Uyển Uyển: “Hả?”
“Dùng tên giả mà chỉ²thêm phía sauịmột chữ, khôngưsợ người Vấn³Tâm Tông nhậnĺra cô sao?”ổ
(*)Tần Vãn (秦晚)ìphát âm làİ“Qín Wǎn” ,ĩcòn tên Tần°Uyển Uyển (秦婉婉)phát(âm là “QínụWǎn Wǎn” .ầHai chữ Vãn¹và Uyển phátļâm giống nhauЇnên Giản HànhẹChi tưởng TầnìVãn chỉ thêmịvào một chữỉVãn sau tênỉmình, còn TầnụUyển Uyển thìἶlại đang nóiIđến tên thậtɩcủa mình.
“Ta chỉỳcần đổi gươngẹmặt là đượcầrồi. Tần UyểnỉUyển ngớ người,õkhông hiểu vìĩsao Long NgạoóThiên bỗng dưngἶquan tâm đếnễtên nàng: “TênỉTần Uyển Uyểnḻnày thông thườngḹnhư vậy, saoịVấn Tâm Tôngờcó thể nhậnọra?”
“Đổi tênỗkhác.”
Giản HànhĮChi cố chấpìnói: “Tần UyểnĭUyển cau mày:‹“Tại sao?”
“Tênļnày…” Giản HànhậChi quay đầuἴđi vào phòng:ɪ“Ta không thích.”ò
“Tên này cóịgì không hay?”ửTần Uyển UyểnÍnghe thấy ngườiỉkhác ghét bỏítên mình, lậpơtức phát cáu:{“Ta rất thích.”ĩ
“Ta không thích!”ổ
“Ta mặc kệĨngười có thíchọhay không!” TầnïUyển Uyển lườiḷđể ý y,)trừng mắt: “Taặcòn không thích‹gương mặt nàyỹcủa người kìa.”j
Giản Hành Chiặkhựng lại, quay³đầu nhìn nàng:ạ“Gương mặt nàyíthế nào?”
“Xấu!”ỏ
Tần Uyển Uyểnănhìn chằm chằmịgương mặt y,:nhớ đến thờiİđiểm đau khổ[bị Giản Hành(Chi giẫm dướiỉđất, không nhịnẳđược nhấn mạnh:ử“Xấu, xấu, xấu!”‹
“Cô!”
Lần đầu¹tiên Giản HànhốChi bị ngườiãta bảo mặt,xấu, nhất thờiậvừa tức vừaḷcả kinh. Chofdù mặt củaḽy làm xấuọđi rất nhiều,ĩnhưng vẫn hơnậdưa vẹo táoẻnứt ở Tuủchân giới này.
Nàngìnhìn chằm chằmỉmặt Giản HànhôChi sững sờ,ằnhìn mặt TạẩCô Đường phátjngốc, nhìn mặtÎBách Tuế Ưuỉcười tươi nhưđhoa, quay lạiạdám nói mặtêy không đẹp?!
“Côđcó biết chủĺnhân gương mặtảnày của ta….”IGiản Hành Chi]giơ tay chỉfvào mặt mình,ỉđịnh nói Tiênịgiới theo bảnúnăng. Nhưng quayỉđầu nhìn ánhἲchớp sau lưngI666, y nghiếnἲrăng: “Có địaịvị gì trong(thế giới chúầchó không?!”
Ồ.
TầnĬUyển Uyển ngheἶvậy liền hiểu]tên này làỉngười hâm mộĩcủa Giản HànhịChi.
Thích mạnh làấbản năng củaảcon người, dùỏcho Giản HànhĩChi gây chuyệnỉkhắp nơi thìửsố người sùngḻbái y cũngơkhông ít.
Tần UyểnЇUyển khinh thường,ẵnghiến răng bậtộtừng chữ một:í“Ta cứ khôngạthích đấy!”
“Mặcủkệ cô có‹thích hay không!”ĺGiản Hành Chiịvà nàng chẳngįnói chuyện tiếpôđược, ngồi một(bên tĩnh toạ:ị“Ta thích gươngơmặt này.”
“Taïcũng thích cáiịtên này.”
“Hứ!”ơ
Hai người đồngịloạt quay đầu,¸không để ýựnhau, mỗi ngườiúngồi một bênầtĩnh toạ, quyếtùđịnh chiến tranhìlạnh.
Nam Phong quayĬvề nhìn thấyởhai người ngồiỵtĩnh toạ, khôngịdám nói gì.ἳBản thân nghĩỉchủ nhân chămõchỉ như thế,õnó cũng tĩnhἲtoạ mới được.
Nhưngấnó nhanh chóngíphát hiện bấtïthường, lúc haiỉngười này tĩnhétoạ thì khôngổnói chuyện, màỉkhông tĩnh toạïvẫn không nóiἲchuyện. Mỗi ngày,ɩTần Uyển Uyển{dẫn nó tĩnhĩtoạ tám tiếng,àsau đó bắt(đầu dạo hoaḻviên, thăm hồínước ở Thiên)Kiếm Tông, khenýđám kiếm tu‹kia ai đẹpừtrai.
Mà Giản HànhốChi ngồi trongḽphòng chỉ cóἵtu luyện, tuîluyện, tu luyện.
Đợiĩlúc Tần UyểnềUyển không ởịđấy, y lénúhỏi Nam Phong::“Hôm nay, chủítử ngươi lạiợđi đâu?
Nam Phongfkhông dám đắcợtội Giản HànhầChi, nó đànhɪthành thật trả°lời.
“Hôm nay, chủínhân đi ngắmỉTạ đạo quânặluyện kiểm, khenἳkiếm ý Tạâđạo quân phiâphàm.”
“Cô taĩmù rồi.” GiảnìHành Chi phêẻbình.
“Hôm nay, chủìnhân xuống núiọăn hoành thánhἵvới Bách đạoÍquân, khen Báchἶđạo quân dịuịdàng săn sócịgiống mối tìnhìđầu của mình.”ù
“Không có chíỉtiến thủ!” GiảnẽHành Chi tiếcârèn sắt khôngïthành thép.
“Hôm nay,ịchủ nhân điạxem đệ tửĩThiên Kiếm Tông,luyện công buổiặsáng, hết sứcúphấn khích.”
Ngheìvậy, Giản HànhửChi thắp lênứchút hi vọng:ú“Cô ta địnhİcố gắng tuЇluyện sao?”
“Không.”‹Nam Phong lắc(đầu: “Chủ nhânЇbảo đàn ôngầấy, phải tổìhọp nhóm ḽmới đẹp.”
GiảnḽHành Chi: “…”ă
Giản Hành Chi²chịu hết nổi.ơY đứng dậy,ạxông thẳng lênúđài đấu kiếmểThiên Kiếm Tông,ịtúm lấy cổỉáo Tần UyểnôUyển đang ôm]muỗng ăn dưa,Ingồi dưới bóngậcây xem đámỉđệ tử tỉòvõ.
Y nhấc tayÎvác Tần UyểnưUyển lên vai.ừTần Uyển Uyểnĩsợ hãi laἱlên: “Dưa củaíta!”
Một tayẵGiản Hành Chiõvững vàng đónĭlấy quả dưaírớt xuống, khiêngìTần Uyển Uyểnèvề phía hậuãviện.
“Mỗi ngày chỉībiết ăn ăn,âuống uống, ngủἲngủ, chơi chơi,ábộ dạng nàyữcủa cô biếtựkhi nào mớiùphi thăng được?!”ẫ
“Người bỏ taửxuống! Mỗi ngàyîta tĩnh toạļbốn canh giờ,íđủ rồi!
“Một ngàyļmười hai canh³giờ, cô chỉĩtĩnh toạ bốnɪcanh giờ, trừjtĩnh toạ khôngἴlàm gì khácớsao? Người taỉluyện kiếm, côĬkhông luyện? Ngườiặta tập kỹínăng cơ bản,ịcô không tập?ıTốt xấu gìõcũng là tuἴluyện vững chắcậđi lên…” GiảnìHành Chi bỏểnàng xuống đất,ìvươn tay ngắtđmột bó hoaἰlê trên cànhἵcây xuống :ử“Sao cô gianÎdối thủ đoạnõnhư thế? Rútặkiếm!”
Tần UyểnẽUyển nhìn khíİthế người trướcẹmặt, rùng mình.
Khôngĩhổ là kẻãhâm mộ cẩuḻtặc Giản HànhĩChi, ngay cảùkhí thế rútĺkiếm cũng yờnhư đúc.
Nàng nuốtļnước bọt, dỗïdành Giản HànhõChi: “Ngạo Thiên,ũta nhìn ngườiịkhác luyện kiếm¸cũng là đểắhọc mà.”
“Côĭmuốn học kiếm,ởta dạy choÎcô là được,ồcòn cần nhìníngười khác sao?”ἲGiản Hành Chiẹcười khẩy: “Côấmà nhìn kiếmừhả? Cô nhìnjngười thì có!”,
Tần Vãn nàyõtuổi nhỏ đãjmua nam sủng,ổcó thể thấyđsắc tâm khôngÎnhỏ.
Nếu không uốn nắn, sau này làm sao thành tài?
Nàng gật đầu lia lịa: “Ta rút, ta rút ngay đây.”
Mật cảnh căn cứ vào Tông môn ghi danh theo nhóm. Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi, Nam Phong đều ghi trên một trang.
“Chuyện này…” Tần Uyển Uyển cảm giác giống như mình gặp cảnh phụ huynh bàn chuyện yêu sớm, vẫn cố cãi: “Nhìn người khác không mâu thuẫn với học tập nha. Con người cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ.”
Cứ trực tiếp đánh thôi.
“Không mâu thuẫn?”
Giản Hành Chi cười khẩy: “Cô có biết ta tu kiếm nhiều năm, chưa bao giờ nhìn phụ nữ một cái là vì sao không?”
Thậm chí có thể nói là sợ hết hồn.
Không những nhớ kỹ, trong đầu nàng còn có một bức tranh hình người. Mỗi lần rút kiếm, nàng đều phải nhắm chuẩn khung hình người kia. Đúng một lần, ghi một điểm, tư thế không đạt một trăm điểm, hệ thống sẽ nhắc nhở chỗ nàng sai.
Tần Uyển Uyển: “…”
“Vì sao?” Tần Uyển Uyển ngớ người.
Tần Uyển Uyển cam chịu nhận thua. Giữa nỗ lực và bạo lực, nàng dứt khoát chọn vế trước.
“Phụ nữ…” Giản Hành Chi nói một cách nghiêm túc: “Sẽ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm.”
Dứt lời, cành hoa lê đột ngột quét một đường cong giữa không trung, hoa lê đầu cành chịu lực, bay lả tả đầy trời. Động tác nhanh nhẹn dứt khoát không hề hoa hoè, nhưng tại khoảnh khắc ấy, Tần Uyển Uyển lại cảm nhận được chân lý của vẻ đẹp tối giản.
Tần Uyển Uyển: “…”
Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại ngủ tiếp. Đợi hôm sau thức dậy, Nam Phong hào hứng chạy vào: “Chủ nhân, chủ nhân, ghi danh Đại hội đấu kiếm kết thúc rồi, ngày mai bắt đầu thi đấu. Thiên Kiếm Tông gửi tờ khai này tới, điền xong, ngày mai chúng ta có thể vào Mật cảnh rồi.”
“Đối với cô mà nói, đàn ông cũng như thế.”
Giản Hành Chi đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Uyển Uyển, lấy mũi chân đá nàng: “Về phòng tĩnh toạ.”
Tần Uyển Uyển: “…”
“Vì sao?” Tần Uyển Uyển ngớ người.
Nàng hiểu rồi, lão đạo sĩ này muốn nàng xuất gia theo y!
Rút xong một vạn đã đến khuya, Tần Uyển Uyển không có cách nào suy nghĩ, hoàn toàn chuyển động máy móc. Giản Hành Chi cũng không ăn cơm, ngồi một bên tĩnh toạ đợi nàng.
Tên họ: Tần Vãn Vãn/ Long Ngạo Thiên/ Nam Phong.
“Đừng nói nhiều, bây giờ rút kiếm, ta dạy cô đàng hoàng. Cô còn do dự, ta sẽ khiến cô cảm nhận được kiếm ý từ kiếm của ta.”
“Phụ nữ…” Giản Hành Chi nói một cách nghiêm túc: “Sẽ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm.”
Tâm trạng Giản Hành Chi dễ chịu hơn. Y quay đầu ngồi vào bóng mát hành lang, ôm dưa của Tần Uyển Uyển lên, dùng phép dẫn nước rửa chiếc thìa mà Tần Uyển Uyển từng dùng, cười híp mắt ôm dưa nói: “Luyện đi, ta trông chừng cô.”
“Đối với cô mà nói, đàn ông cũng như thế.”
Cứ trực tiếp đánh thôi.
“Chuyện này…” Tần Uyển Uyển cảm giác giống như mình gặp cảnh phụ huynh bàn chuyện yêu sớm, vẫn cố cãi: “Nhìn người khác không mâu thuẫn với học tập nha. Con người cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ.”
Tần Uyển Uyển nghe hiểu ám chỉ của Giản Hành Chi, vội vã rút kiếm: “Ta rút, ta rút ngay đây.”
Tần Uyển Uyển múa bút, nhanh chóng điền xong, sai Nam Phong gửi trả Thiên Kiếm Tông.
Tần Uyển Uyển đứng cách hoa lê rơi rụng, ngơ ngác quay đầu nhìn thiếu niên tuấn tú bên cạnh. Khi nhìn rõ mặt y, nàng chợt giật mình tỉnh táo.
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển rút kiếm, nhíu mày. Y hít sâu một hơi, niệm tình trước đây Tần Vãn dùng đao nên y cũng không tính toán, bước tới bên cạnh Tần Uyển Uyển, lấy cành hoa lê làm mẫu cho nàng xem: “Lúc rút kiếm, tay cầm kiếm phải vững, dùng sức cánh tay chứ không phải cổ tay…”
Tạ Cô Đường: “…”
Tần Uyển Uyển nghe hiểu ám chỉ của Giản Hành Chi, vội vã rút kiếm: “Ta rút, ta rút ngay đây.”
Dứt lời, cành hoa lê đột ngột quét một đường cong giữa không trung, hoa lê đầu cành chịu lực, bay lả tả đầy trời. Động tác nhanh nhẹn dứt khoát không hề hoa hoè, nhưng tại khoảnh khắc ấy, Tần Uyển Uyển lại cảm nhận được chân lý của vẻ đẹp tối giản.
Đợi khoảnh khắc rút xong một vạn, Tần Uyển Uyển chịu hết nổi, ngã “rầm” xuống đất.
Tần Uyển Uyển thúc giục, Nam Phong giao tờ giấy cho Tần Uyển Uyển.
Tần Uyển Uyển đứng cách hoa lê rơi rụng, ngơ ngác quay đầu nhìn thiếu niên tuấn tú bên cạnh. Khi nhìn rõ mặt y, nàng chợt giật mình tỉnh táo.
Tần Uyển Uyển: “…”
Thậm chí có thể nói là sợ hết hồn.
Quan hệ với đồng bạn: Bị ép bán hàng theo gói, phi thăng ân đoạn nghĩa tuyệt
“Vậy cô về phòng mà nghỉ.”
Giản Hành Chi thấy nàng thất thần, quay đầu nhìn: “Học được chưa?”
Nàng hiểu rồi, lão đạo sĩ này muốn nàng xuất gia theo y!
Nếu không uốn nắn, sau này làm sao thành tài?
“Được rồi, học được rồi.”
Tần Uyển Uyển vội vã gật đầu. Giản Hành Chi ném hoa lê sang một bên, căn dặn: “Hôm nay rút kiếm một vạn lần.”
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển rút kiếm, nhíu mày. Y hít sâu một hơi, niệm tình trước đây Tần Vãn dùng đao nên y cũng không tính toán, bước tới bên cạnh Tần Uyển Uyển, lấy cành hoa lê làm mẫu cho nàng xem: “Lúc rút kiếm, tay cầm kiếm phải vững, dùng sức cánh tay chứ không phải cổ tay…”
“Một vạn lần?!”
“Ta không ổn rồi.” Tần Uyển Uyển nằm bẹp dưới đất: “Người để ta nghỉ chỗ này đi.”
Tần Uyển Uyển tròn mắt chấn kinh. Giản Hành Chi ngước mắt nhìn nàng. Vừa nhìn, nàng lập tức hiểu một vạn lần này là bắt buộc phải làm, chỉ khác chủ động hay bị động mà thôi.
Nàng gật đầu lia lịa: “Ta rút, ta rút ngay đây.”
Khoảnh khắc đó, Tần Uyển Uyển vốn còn định lười nhác cảm thấy tuyệt vọng.
Tâm trạng Giản Hành Chi dễ chịu hơn. Y quay đầu ngồi vào bóng mát hành lang, ôm dưa của Tần Uyển Uyển lên, dùng phép dẫn nước rửa chiếc thìa mà Tần Uyển Uyển từng dùng, cười híp mắt ôm dưa nói: “Luyện đi, ta trông chừng cô.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Quan trong nhất là nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Khoảnh khắc đó, Tần Uyển Uyển vốn còn định lười nhác cảm thấy tuyệt vọng.
“Đừng nói nhiều, bây giờ rút kiếm, ta dạy cô đàng hoàng. Cô còn do dự, ta sẽ khiến cô cảm nhận được kiếm ý từ kiếm của ta.”
Nàng khịt mũi, tự dặn lòng trời giáng sứ mệnh cho người… Y cũng vì muốn tốt cho nàng.
Quan trong nhất là nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.
Mặc dù nàng lười nhưng rất thông minh, Giản Hành Chi nói một lần mà nàng đều nhớ hết những điểm quan trọng.
Tần Uyển Uyển cam chịu nhận thua. Giữa nỗ lực và bạo lực, nàng dứt khoát chọn vế trước.
38 dỗ dành nàng: “Ký chủ, cô cố gắng lên. Sau khi phi thăng, cô sẽ là tiểu tiên nữ vừa đẹp vừa mạnh rồi!”
Tần Uyển Uyển bắt đầu rút kiếm dựa theo chỉ dẫn của Giản Hành Chi.
“Được rồi, học được rồi.”
Tần Uyển Uyển bắt đầu rút kiếm dựa theo chỉ dẫn của Giản Hành Chi.
Mặc dù nàng lười nhưng rất thông minh, Giản Hành Chi nói một lần mà nàng đều nhớ hết những điểm quan trọng.
Không những nhớ kỹ, trong đầu nàng còn có một bức tranh hình người. Mỗi lần rút kiếm, nàng đều phải nhắm chuẩn khung hình người kia. Đúng một lần, ghi một điểm, tư thế không đạt một trăm điểm, hệ thống sẽ nhắc nhở chỗ nàng sai.
Tần Uyển Uyển không đáp. Nàng vẫn tiếp tục rút kiếm, rồi lại rút kiếm.
Tần Uyển Uyển rút kiếm hết lần này đến lần khác, điều chỉnh tới lui, mỗi lần rút kiếm đều nhìn thấy “Độ thuần thục võ thuật” +1.
38 dỗ dành nàng: “Ký chủ, cô cố gắng lên. Sau khi phi thăng, cô sẽ là tiểu tiên nữ vừa đẹp vừa mạnh rồi!”
Cuối cùng có thể nghỉ tu luyện rồi.
Tần Uyển Uyển không đáp. Nàng vẫn tiếp tục rút kiếm, rồi lại rút kiếm.
Tần Uyển Uyển yên lặng nhắm mắt: “Long Ngạo Thiên, trong túi ta có ít tiền, nếu như ta không tỉnh lại, người nhớ an táng cho ta đàng hoàng. Ta muốn nằm ở bờ sông, có thể câu cá…”
Rút xong một vạn đã đến khuya, Tần Uyển Uyển không có cách nào suy nghĩ, hoàn toàn chuyển động máy móc. Giản Hành Chi cũng không ăn cơm, ngồi một bên tĩnh toạ đợi nàng.
Đợi khoảnh khắc rút xong một vạn, Tần Uyển Uyển chịu hết nổi, ngã “rầm” xuống đất.
Giản Hành Chi đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Uyển Uyển, lấy mũi chân đá nàng: “Về phòng tĩnh toạ.”
“Ta không ổn rồi.” Tần Uyển Uyển nằm bẹp dưới đất: “Người để ta nghỉ chỗ này đi.”
Mục tiêu tu đạo: Ăn no chờ chết/ Đệ nhất thiên hạ/ Gà chó lên trời.
“Vậy cô về phòng mà nghỉ.”
“Mau đưa tờ khai cho ta.”
Tần Uyển Uyển rút kiếm hết lần này đến lần khác, điều chỉnh tới lui, mỗi lần rút kiếm đều nhìn thấy “Độ thuần thục võ thuật” +1.
Giản Hành Chi nhìn nàng thật sự chịu hết nổi, miễn cưỡng bỏ qua.
Tần Uyển Uyển yên lặng nhắm mắt: “Long Ngạo Thiên, trong túi ta có ít tiền, nếu như ta không tỉnh lại, người nhớ an táng cho ta đàng hoàng. Ta muốn nằm ở bờ sông, có thể câu cá…”
Tần Uyển Uyển bị y vác về phòng giống như bao gạo. Giản Hành Chi ném nàng lên giường, kéo rèm căn dặn “nghỉ ngơi cho khoẻ” rồi xoay người bỏ đi.
Giản Hành Chi nghe nàng khóc hu hu hu, cảm thấy người này thật phiền phức. Y đợi giây lát, bị Tần Uyển Uyển khóc đến đau đầu, dứt khoát túm người dậy vác lên vai: “Được rồi, được rồi, ta khiêng cô về.”
Tần Uyển Uyển: “…”
Tần Uyển Uyển bị y vác về phòng giống như bao gạo. Giản Hành Chi ném nàng lên giường, kéo rèm căn dặn “nghỉ ngơi cho khoẻ” rồi xoay người bỏ đi.
Môn phái: Vô môn vô phái
Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại ngủ tiếp. Đợi hôm sau thức dậy, Nam Phong hào hứng chạy vào: “Chủ nhân, chủ nhân, ghi danh Đại hội đấu kiếm kết thúc rồi, ngày mai bắt đầu thi đấu. Thiên Kiếm Tông gửi tờ khai này tới, điền xong, ngày mai chúng ta có thể vào Mật cảnh rồi.”
Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển thở phào.
Cuối cùng có thể nghỉ tu luyện rồi.
Tần Uyển Uyển vội vã gật đầu. Giản Hành Chi ném hoa lê sang một bên, căn dặn: “Hôm nay rút kiếm một vạn lần.”
“Mau đưa tờ khai cho ta.”
“Không mâu thuẫn?”
Tần Uyển Uyển thúc giục, Nam Phong giao tờ giấy cho Tần Uyển Uyển.
Giản Hành Chi cười khẩy: “Cô có biết ta tu kiếm nhiều năm, chưa bao giờ nhìn phụ nữ một cái là vì sao không?”
Mật cảnh căn cứ vào Tông môn ghi danh theo nhóm. Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi, Nam Phong đều ghi trên một trang.
Tần Uyển Uyển múa bút, nhanh chóng điền xong, sai Nam Phong gửi trả Thiên Kiếm Tông.
Lúc Tạ Cô Đường nhận được đơn đăng ký Mật cảnh, y nhìn thấy bên trên viết:
Tên họ: Tần Vãn Vãn/ Long Ngạo Thiên/ Nam Phong.
Môn phái: Vô môn vô phái
Quan hệ với đồng bạn: Bị ép bán hàng theo gói, phi thăng ân đoạn nghĩa tuyệt
Mục tiêu tu đạo: Ăn no chờ chết/ Đệ nhất thiên hạ/ Gà chó lên trời.
Tạ Cô Đường: “…”
Môn phái này hình như hơi rối.
Không phải fan đâu, ảnh là hàng real đó chị.
Bởi vậy con gái người ta mới đụng xíu mà tim anh đã đập bùm bùm bùm rồi ấy ?
Nữ chính mà nỗ lực tu luyện nữa thì quá oke, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ thôi.
Khổ thân anh hàng auth mà bị crush tưởng pha-ke đu idol :))
Đọc cái tờ khai này chắc anh Tạ cũng muốn thăng thiên luôn lắm!
Anh Giản hãy nhớ lấy ngày này, sau con đũy tình yêu mà đến thì thôi rồi anh ơi!
Chết cười cái vụ gà chó lên trời ?
Lại còn bị ép bán hàng theo gói nữa