Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 21 (2)

Chương 21 (2)

Phụ nữ sẽ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm của ta

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Ba người vừa nói vừa quay lại phòng cho khách ở hậu viện. Sau khi đến cửa, Bách Tuế Ưu cáo biệt hai người: “Mấy ngày kế tiếp, hai vị cố gắng nghỉ ngơi. Đợi ghi danh Đại hội đấu kiếm kết thúc, Thiên Kiếm Tông sẽ sắp xếp cho chúng ta.”

“Cảm tạ Bách đạo hữu.”

Tần Uyển Uyển tiễn bước Bách Tuế Ưu, thở phào. Nàng quay đầu, đột nhiên nhìn thấy Giản Hành Chi lạnh mắt nhìn mình: “Sao cô lười thế?”

Tần Uyển Uyển: “Hả?”

“Dùng tên gi mà ch²thêm phía saumt ch, khôngưs ngưi Vn³Tâm Tông nhnĺra cô sao?”

(*)Tn Vãn (秦晚)ìphát âm làİ“Qín Wǎn,ĩcòn tên Tn°Uyn Uyn (秦婉婉)phát(âm là “QínWǎn Wǎn.Hai ch Vãn¹và Uyn phátļâm ging nhauЇnên Gin HànhChi tưng TnìVãn ch thêmvào mt chVãn sau tênmình, còn TnUyn Uyn thìli đang nóiIđến tên thtɩca mình.

“Ta chcn đi gươngmt là đưcri. Tn UynUyn ng ngưi,õkhông hiu vìĩsao Long NgoóThiên bng dưngquan tâm đếntên nàng: “TênTn Uyn Uynnày thông thưngnhư vy, saoVn Tâm Tôngcó th nhnra?”

Đi tênkhác.”

Gin HànhĮChi c chpìnói: “Tn UynĭUyn cau mày:“Ti sao?”

“Tênļnày… Gin HànhChi quay đuđi vào phòng:ɪ“Ta không thích.”ò

“Tên này cógì không hay?”Tn Uyn UynÍnghe thy ngưikhác ghét bítên mình, lpơtc phát cáu:{“Ta rt thích.”ĩ

“Ta không thích!”

“Ta mc kĨngưi có thíchhay không!” TnïUyn Uyn lưiđ ý y,)trng mt: “Tacòn không thíchgương mt nàyca ngưi kìa.”j

Gin Hành Chikhng li, quay³đu nhìn nàng:“Gương mt nàyíthế nào?”

“Xu!”

Tn Uyn Uynănhìn chm chmgương mt y,:nh đến thiİđim đau kh[b Gin Hành(Chi gim dưiđt, không nhnđưc nhn mnh:“Xu, xu, xu!”

“Cô!”

Ln đu¹tiên Gin HànhChi b ngưiãta bo mt,xu, nht thiva tc vac kinh. Chofdù mt cay làm xuđi rt nhiu,ĩnhưng vn hơndưa vo táont Tuchân gii này.

Nàngìnhìn chm chmmt Gin HànhôChi sng s,nhìn mt TCô Đưng phátjngc, nhìn mtÎBách Tuế Ưucưi tươi nhưđhoa, quay lidám nói mtêy không đp?!

“Côđcó biết chĺnhân gương mtnày ca ta….”IGin Hành Chi]giơ tay chfvào mt mình,đnh nói Tiêngii theo bnúnăng. Nhưng quayđu nhìn ánhchp sau lưngI666, y nghiếnrăng: “Có đav gì trong(thế gii chúchó không?!”

.

TnĬUyn Uyn nghevy lin hiu]tên này làngưi hâm mĩca Gin HànhChi.

Thích mnh làbn năng cacon ngưi, dùcho Gin HànhĩChi gây chuynkhp nơi thìs ngưi sùngbái y cũngơkhông ít.

Tn UynЇUyn khinh thưng,nghiến răng bttng ch mt:í“Ta c khôngthích đy!”

“Mck cô cóthích hay không!”ĺGin Hành Chivà nàng chngįnói chuyn tiếpôđưc, ngi mt(bên tĩnh to:“Ta thích gươngơmt này.”

“Taïcũng thích cáitên này.”

“H!”ơ

Hai ngưi đnglot quay đu,¸không đ ýnhau, mi ngưiúngi mt bêntĩnh to, quyếtùđnh chiến tranhìlnh.

Nam Phong quayĬv nhìn thyhai ngưi ngitĩnh to, khôngdám nói gì.Bn thân nghĩch nhân chămõch như thế,õnó cũng tĩnhto mi đưc.

Nhưngnó nhanh chóngíphát hin btïthưng, lúc haingưi này tĩnhéto thì khôngnói chuyn, màkhông tĩnh toïvn không nóichuyn. Mi ngày,ɩTn Uyn Uyn{dn nó tĩnhĩto tám tiếng,àsau đó bt(đu do hoaviên, thăm hínưc Thiên)Kiếm Tông, khenýđám kiếm tukia ai đptrai.

Mà Gin HànhChi ngi trongphòng ch cótu luyn, tuîluyn, tu luyn.

Điĩlúc Tn UynUyn không đy, y lénúhi Nam Phong::“Hôm nay, chít ngươi liđi đâu?

Nam Phongfkhông dám đcti Gin HànhChi, nó đànhɪthành tht tr°li.

“Hôm nay, chínhân đi ngmT đo quânluyn kim, khenkiếm ý Tâđo quân phiâphàm.”

“Cô taĩmù ri.” GinìHành Chi phêbình.

“Hôm nay, chìnhân xung núiăn hoành thánhvi Bách đoÍquân, khen Báchđo quân dudàng săn sócging mi tìnhìđu ca mình.”ù

Không có chítiến th!” GinHành Chi tiếcârèn st khôngïthành thép.

“Hôm nay,ch nhân đixem đ tĩThiên Kiếm Tông,luyn công buisáng, hết scúphn khích.”

Ngheìvy, Gin HànhChi thp lênchút hi vng:ú“Cô ta đnhİc gng tuЇluyn sao?”

Không.”Nam Phong lc(đu: “Ch nhânЇbo đàn ôngy, phi tìhp nhóm mi đp.”

GinHành Chi: “…ă

Gin Hành Chi²chu hết ni.ơY đng dy,xông thng lênúđài đu kiếmThiên Kiếm Tông,túm ly cáo Tn UynôUyn đang ôm]mung ăn dưa,Ingi dưi bóngcây xem đámđ t tòvõ.

Y nhc tayÎvác Tn UynưUyn lên vai.Tn Uyn Uynĩs hãi lalên: “Dưa caíta!”

Mt tayGin Hành Chiõvng vàng đónĭly qu dưaírt xung, khiêngìTn Uyn Uynèv phía huãvin.

“Mi ngày chībiết ăn ăn,âung ung, ngng, chơi chơi,áb dng nàyca cô biếtkhi nào miùphi thăng đưc?!”

“Ngưi b taxung! Mi ngàyîta tĩnh toļbn canh gi,íđ ri!

“Mt ngàyļmưi hai canh³gi, cô chĩtĩnh to bnɪcanh gi, trjtĩnh to khônglàm gì khácsao? Ngưi taluyn kiếm, côĬkhông luyn? Ngưita tp kínăng cơ bn,cô không tp?ıTt xu gìõcũng là tuluyn vng chcđi lên… GinìHành Chi bnàng xung đt,ìvươn tay ngtđmt bó hoalê trên cànhcây xung :“Sao cô gianÎdi th đonõnhư thế? Rútkiếm!”

Tn UynUyn nhìn khíİthế ngưi trưcmt, rùng mình.

Khôngĩh là kãhâm m cutc Gin HànhĩChi, ngay cùkhí thế rútĺkiếm cũng ynhư đúc.

Nàng nutļnưc bt, dïdành Gin HànhõChi: “Ngo Thiên,ũta nhìn ngưikhác luyn kiếm¸cũng là đhc mà.”

“Côĭmun hc kiếm,ta dy choÎcô là đưc,còn cn nhìníngưi khác sao?”Gin Hành Chicưi khy: “Cômà nhìn kiếmh? Cô nhìnjngưi thì có!”,

Tn Vãn nàyõtui nh đãjmua nam sng,có th thyđsc tâm khôngÎnh.

Nếu không uốn nắn, sau này làm sao thành tài?

Nàng gật đầu lia lịa: “Ta rút, ta rút ngay đây.”

Mật cảnh căn cứ vào Tông môn ghi danh theo nhóm. Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi, Nam Phong đều ghi trên một trang.

“Chuyện này…” Tần Uyển Uyển cảm giác giống như mình gặp cảnh phụ huynh bàn chuyện yêu sớm, vẫn cố cãi: “Nhìn người khác không mâu thuẫn với học tập nha. Con người cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ.”

Cứ trực tiếp đánh thôi.

“Không mâu thuẫn?”

Giản Hành Chi cười khẩy: “Cô có biết ta tu kiếm nhiều năm, chưa bao giờ nhìn phụ nữ một cái là vì sao không?”

Thậm chí có thể nói là sợ hết hồn.

Không những nhớ kỹ, trong đầu nàng còn có một bức tranh hình người. Mỗi lần rút kiếm, nàng đều phải nhắm chuẩn khung hình người kia. Đúng một lần, ghi một điểm, tư thế không đạt một trăm điểm, hệ thống sẽ nhắc nhở chỗ nàng sai.

Tần Uyển Uyển: “…”

“Vì sao?” Tần Uyển Uyển ngớ người.

Tần Uyển Uyển cam chịu nhận thua. Giữa nỗ lực và bạo lực, nàng dứt khoát chọn vế trước.

“Phụ nữ…” Giản Hành Chi nói một cách nghiêm túc: “Sẽ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm.”

Dứt lời, cành hoa lê đột ngột quét một đường cong giữa không trung, hoa lê đầu cành chịu lực, bay lả tả đầy trời. Động tác nhanh nhẹn dứt khoát không hề hoa hoè, nhưng tại khoảnh khắc ấy, Tần Uyển Uyển lại cảm nhận được chân lý của vẻ đẹp tối giản.

Tần Uyển Uyển: “…”

Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại ngủ tiếp. Đợi hôm sau thức dậy, Nam Phong hào hứng chạy vào: “Chủ nhân, chủ nhân, ghi danh Đại hội đấu kiếm kết thúc rồi, ngày mai bắt đầu thi đấu. Thiên Kiếm Tông gửi tờ khai này tới, điền xong, ngày mai chúng ta có thể vào Mật cảnh rồi.”

“Đối với cô mà nói, đàn ông cũng như thế.”

Giản Hành Chi đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Uyển Uyển, lấy mũi chân đá nàng: “Về phòng tĩnh toạ.”

Tần Uyển Uyển: “…”

“Vì sao?” Tần Uyển Uyển ngớ người.

Nàng hiểu rồi, lão đạo sĩ này muốn nàng xuất gia theo y!

Rút xong một vạn đã đến khuya, Tần Uyển Uyển không có cách nào suy nghĩ, hoàn toàn chuyển động máy móc. Giản Hành Chi cũng không ăn cơm, ngồi một bên tĩnh toạ đợi nàng.

Tên họ: Tần Vãn Vãn/ Long Ngạo Thiên/ Nam Phong.

“Đừng nói nhiều, bây giờ rút kiếm, ta dạy cô đàng hoàng. Cô còn do dự, ta sẽ khiến cô cảm nhận được kiếm ý từ kiếm của ta.”

“Phụ nữ…” Giản Hành Chi nói một cách nghiêm túc: “Sẽ ảnh hưởng tốc độ rút kiếm.”

Tâm trạng Giản Hành Chi dễ chịu hơn. Y quay đầu ngồi vào bóng mát hành lang, ôm dưa của Tần Uyển Uyển lên, dùng phép dẫn nước rửa chiếc thìa mà Tần Uyển Uyển từng dùng, cười híp mắt ôm dưa nói: “Luyện đi, ta trông chừng cô.”

“Đối với cô mà nói, đàn ông cũng như thế.”

Cứ trực tiếp đánh thôi.

“Chuyện này…” Tần Uyển Uyển cảm giác giống như mình gặp cảnh phụ huynh bàn chuyện yêu sớm, vẫn cố cãi: “Nhìn người khác không mâu thuẫn với học tập nha. Con người cũng phải có lúc nghỉ ngơi chứ.”

Tần Uyển Uyển nghe hiểu ám chỉ của Giản Hành Chi, vội vã rút kiếm: “Ta rút, ta rút ngay đây.”

Tần Uyển Uyển múa bút, nhanh chóng điền xong, sai Nam Phong gửi trả Thiên Kiếm Tông.

Tần Uyển Uyển đứng cách hoa lê rơi rụng, ngơ ngác quay đầu nhìn thiếu niên tuấn tú bên cạnh. Khi nhìn rõ mặt y, nàng chợt giật mình tỉnh táo.

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển rút kiếm, nhíu mày. Y hít sâu một hơi, niệm tình trước đây Tần Vãn dùng đao nên y cũng không tính toán, bước tới bên cạnh Tần Uyển Uyển, lấy cành hoa lê làm mẫu cho nàng xem: “Lúc rút kiếm, tay cầm kiếm phải vững, dùng sức cánh tay chứ không phải cổ tay…”

Tạ Cô Đường: “…”

Tần Uyển Uyển nghe hiểu ám chỉ của Giản Hành Chi, vội vã rút kiếm: “Ta rút, ta rút ngay đây.”

Dứt lời, cành hoa lê đột ngột quét một đường cong giữa không trung, hoa lê đầu cành chịu lực, bay lả tả đầy trời. Động tác nhanh nhẹn dứt khoát không hề hoa hoè, nhưng tại khoảnh khắc ấy, Tần Uyển Uyển lại cảm nhận được chân lý của vẻ đẹp tối giản.

Đợi khoảnh khắc rút xong một vạn, Tần Uyển Uyển chịu hết nổi, ngã “rầm” xuống đất.

Tần Uyển Uyển thúc giục, Nam Phong giao tờ giấy cho Tần Uyển Uyển.

Tần Uyển Uyển đứng cách hoa lê rơi rụng, ngơ ngác quay đầu nhìn thiếu niên tuấn tú bên cạnh. Khi nhìn rõ mặt y, nàng chợt giật mình tỉnh táo.

Tần Uyển Uyển: “…”

Thậm chí có thể nói là sợ hết hồn.

Quan hệ với đồng bạn: Bị ép bán hàng theo gói, phi thăng ân đoạn nghĩa tuyệt

“Vậy cô về phòng mà nghỉ.”

Giản Hành Chi thấy nàng thất thần, quay đầu nhìn: “Học được chưa?”

Nàng hiểu rồi, lão đạo sĩ này muốn nàng xuất gia theo y!

Nếu không uốn nắn, sau này làm sao thành tài?

“Được rồi, học được rồi.”

Tần Uyển Uyển vội vã gật đầu. Giản Hành Chi ném hoa lê sang một bên, căn dặn: “Hôm nay rút kiếm một vạn lần.”

Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển rút kiếm, nhíu mày. Y hít sâu một hơi, niệm tình trước đây Tần Vãn dùng đao nên y cũng không tính toán, bước tới bên cạnh Tần Uyển Uyển, lấy cành hoa lê làm mẫu cho nàng xem: “Lúc rút kiếm, tay cầm kiếm phải vững, dùng sức cánh tay chứ không phải cổ tay…”

“Một vạn lần?!”

“Ta không ổn rồi.” Tần Uyển Uyển nằm bẹp dưới đất: “Người để ta nghỉ chỗ này đi.”

Tần Uyển Uyển tròn mắt chấn kinh. Giản Hành Chi ngước mắt nhìn nàng. Vừa nhìn, nàng lập tức hiểu một vạn lần này là bắt buộc phải làm, chỉ khác chủ động hay bị động mà thôi.

Nàng gật đầu lia lịa: “Ta rút, ta rút ngay đây.”

Khoảnh khắc đó, Tần Uyển Uyển vốn còn định lười nhác cảm thấy tuyệt vọng.

Tâm trạng Giản Hành Chi dễ chịu hơn. Y quay đầu ngồi vào bóng mát hành lang, ôm dưa của Tần Uyển Uyển lên, dùng phép dẫn nước rửa chiếc thìa mà Tần Uyển Uyển từng dùng, cười híp mắt ôm dưa nói: “Luyện đi, ta trông chừng cô.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Quan trong nhất là nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Khoảnh khắc đó, Tần Uyển Uyển vốn còn định lười nhác cảm thấy tuyệt vọng.

“Đừng nói nhiều, bây giờ rút kiếm, ta dạy cô đàng hoàng. Cô còn do dự, ta sẽ khiến cô cảm nhận được kiếm ý từ kiếm của ta.”

Nàng khịt mũi, tự dặn lòng trời giáng sứ mệnh cho người… Y cũng vì muốn tốt cho nàng.

Quan trong nhất là nàng cũng không còn lựa chọn nào khác.

Mặc dù nàng lười nhưng rất thông minh, Giản Hành Chi nói một lần mà nàng đều nhớ hết những điểm quan trọng.

Tần Uyển Uyển cam chịu nhận thua. Giữa nỗ lực và bạo lực, nàng dứt khoát chọn vế trước.

38 dỗ dành nàng: “Ký chủ, cô cố gắng lên. Sau khi phi thăng, cô sẽ là tiểu tiên nữ vừa đẹp vừa mạnh rồi!”

Tần Uyển Uyển bắt đầu rút kiếm dựa theo chỉ dẫn của Giản Hành Chi.

“Được rồi, học được rồi.”

Tần Uyển Uyển bắt đầu rút kiếm dựa theo chỉ dẫn của Giản Hành Chi.

Mặc dù nàng lười nhưng rất thông minh, Giản Hành Chi nói một lần mà nàng đều nhớ hết những điểm quan trọng.

Không những nhớ kỹ, trong đầu nàng còn có một bức tranh hình người. Mỗi lần rút kiếm, nàng đều phải nhắm chuẩn khung hình người kia. Đúng một lần, ghi một điểm, tư thế không đạt một trăm điểm, hệ thống sẽ nhắc nhở chỗ nàng sai.

Tần Uyển Uyển không đáp. Nàng vẫn tiếp tục rút kiếm, rồi lại rút kiếm.

Tần Uyển Uyển rút kiếm hết lần này đến lần khác, điều chỉnh tới lui, mỗi lần rút kiếm đều nhìn thấy “Độ thuần thục võ thuật” +1.

38 dỗ dành nàng: “Ký chủ, cô cố gắng lên. Sau khi phi thăng, cô sẽ là tiểu tiên nữ vừa đẹp vừa mạnh rồi!”

Cuối cùng có thể nghỉ tu luyện rồi.

Tần Uyển Uyển không đáp. Nàng vẫn tiếp tục rút kiếm, rồi lại rút kiếm.

Tần Uyển Uyển yên lặng nhắm mắt: “Long Ngạo Thiên, trong túi ta có ít tiền, nếu như ta không tỉnh lại, người nhớ an táng cho ta đàng hoàng. Ta muốn nằm ở bờ sông, có thể câu cá…”

Rút xong một vạn đã đến khuya, Tần Uyển Uyển không có cách nào suy nghĩ, hoàn toàn chuyển động máy móc. Giản Hành Chi cũng không ăn cơm, ngồi một bên tĩnh toạ đợi nàng.

Đợi khoảnh khắc rút xong một vạn, Tần Uyển Uyển chịu hết nổi, ngã “rầm” xuống đất.

Giản Hành Chi đứng dậy, đi tới trước mặt Tần Uyển Uyển, lấy mũi chân đá nàng: “Về phòng tĩnh toạ.”

“Ta không ổn rồi.” Tần Uyển Uyển nằm bẹp dưới đất: “Người để ta nghỉ chỗ này đi.”

Mục tiêu tu đạo: Ăn no chờ chết/ Đệ nhất thiên hạ/ Gà chó lên trời.

“Vậy cô về phòng mà nghỉ.”

“Mau đưa tờ khai cho ta.”

Tần Uyển Uyển rút kiếm hết lần này đến lần khác, điều chỉnh tới lui, mỗi lần rút kiếm đều nhìn thấy “Độ thuần thục võ thuật” +1.

Giản Hành Chi nhìn nàng thật sự chịu hết nổi, miễn cưỡng bỏ qua.

Tần Uyển Uyển yên lặng nhắm mắt: “Long Ngạo Thiên, trong túi ta có ít tiền, nếu như ta không tỉnh lại, người nhớ an táng cho ta đàng hoàng. Ta muốn nằm ở bờ sông, có thể câu cá…”

Tần Uyển Uyển bị y vác về phòng giống như bao gạo. Giản Hành Chi ném nàng lên giường, kéo rèm căn dặn “nghỉ ngơi cho khoẻ” rồi xoay người bỏ đi.

Giản Hành Chi nghe nàng khóc hu hu hu, cảm thấy người này thật phiền phức. Y đợi giây lát, bị Tần Uyển Uyển khóc đến đau đầu, dứt khoát túm người dậy vác lên vai: “Được rồi, được rồi, ta khiêng cô về.”

Tần Uyển Uyển: “…”

Tần Uyển Uyển bị y vác về phòng giống như bao gạo. Giản Hành Chi ném nàng lên giường, kéo rèm căn dặn “nghỉ ngơi cho khoẻ” rồi xoay người bỏ đi.

Môn phái: Vô môn vô phái

Tần Uyển Uyển nhắm mắt lại ngủ tiếp. Đợi hôm sau thức dậy, Nam Phong hào hứng chạy vào: “Chủ nhân, chủ nhân, ghi danh Đại hội đấu kiếm kết thúc rồi, ngày mai bắt đầu thi đấu. Thiên Kiếm Tông gửi tờ khai này tới, điền xong, ngày mai chúng ta có thể vào Mật cảnh rồi.”

Vừa nghe thấy lời này, Tần Uyển Uyển thở phào.

Cuối cùng có thể nghỉ tu luyện rồi.

Tần Uyển Uyển vội vã gật đầu. Giản Hành Chi ném hoa lê sang một bên, căn dặn: “Hôm nay rút kiếm một vạn lần.”

“Mau đưa tờ khai cho ta.”

“Không mâu thuẫn?”

Tần Uyển Uyển thúc giục, Nam Phong giao tờ giấy cho Tần Uyển Uyển.

Giản Hành Chi cười khẩy: “Cô có biết ta tu kiếm nhiều năm, chưa bao giờ nhìn phụ nữ một cái là vì sao không?”

Mật cảnh căn cứ vào Tông môn ghi danh theo nhóm. Tần Uyển Uyển, Giản Hành Chi, Nam Phong đều ghi trên một trang.

Tần Uyển Uyển múa bút, nhanh chóng điền xong, sai Nam Phong gửi trả Thiên Kiếm Tông.

Lúc Tạ Cô Đường nhận được đơn đăng ký Mật cảnh, y nhìn thấy bên trên viết:

Tên họ: Tần Vãn Vãn/ Long Ngạo Thiên/ Nam Phong.

Môn phái: Vô môn vô phái

Quan hệ với đồng bạn: Bị ép bán hàng theo gói, phi thăng ân đoạn nghĩa tuyệt

Mục tiêu tu đạo: Ăn no chờ chết/ Đệ nhất thiên hạ/ Gà chó lên trời.

Tạ Cô Đường: “…”

Môn phái này hình như hơi rối.

5 11 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Không phải fan đâu, ảnh là hàng real đó chị.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Bởi vậy con gái người ta mới đụng xíu mà tim anh đã đập bùm bùm bùm rồi ấy ?

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Nữ chính mà nỗ lực tu luyện nữa thì quá oke, sớm ngày hoàn thành nhiệm vụ thôi.

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Khổ thân anh hàng auth mà bị crush tưởng pha-ke đu idol :))

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Đọc cái tờ khai này chắc anh Tạ cũng muốn thăng thiên luôn lắm!
Anh Giản hãy nhớ lấy ngày này, sau con đũy tình yêu mà đến thì thôi rồi anh ơi!

Duy Nhiên
Duy Nhiên
2 Năm Cách đây

Chết cười cái vụ gà chó lên trời ?

Chanh
Chanh
6 Tháng Cách đây

Lại còn bị ép bán hàng theo gói nữa

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!