Chương 23
Nhân duyên và tiền đồ của cô, ta lo hết
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Tần Uyển Uyển chạy như điên ra ngoài hang động. Giản Hành Chi giơ tay lên định tụ kiếm, bỗng thấy hệ thống sáng rực:
【Nhiệm vụ khẩn cấp: Trong một khắc đồng hồ, hỗ trợ Tần Uyển Uyển “mỹ nhân cứu anh hùng”, ngẫu nhiên cứu giúp người đàn ông chỉ số nhan sắc bậc Thiên trở lên gần đó. Điểm tích lũy +50】
【 Cảnh cáo: Tôn trọng quy tắc thiết lập nhân vật, không được bứt phá trình độ trên kỳ Trúc Cơ, không được cướp suất diễn của nữ chính, không được chủ động đánh quái hơn nữ chính, không được mạnh hơn nữ chính! 】
Đọc nhiệm vụ kèm theoịmột loạt cảnh²cáo, Giản Hành¸Chi sững sờ.ÍY còn phải)phụ trách loạiἶnhiệm vụ nàyếnữa hả?!
Cũng chínhềlúc này, câyốchuỳ của Tiênậnhân chưởng hungỏhăng nện xuống.²Giản Hành Chiầnghiêng người, gậpflưng tránh thoátâđòn đánh, quayểđầu xông raḹngoài với TầnàUyển Uyển.
Mặc kệỳnhiệm vụ gì,ỏcó điểm tíchúlũy là được.
Muốnựmỹ nhân cứuianh hùng phảiĭcó nguy hiểm²trước, y dụíđám Tiên nhânɩchưởng này ra:tạo nguy hiểm.
Vừaợnghĩ vậy, GiảníHành Chi càngâdốc sức chạy,ívọt tới bênḹcạnh Tần UyểnỵUyển gọi: “Côįchạy cái gì,òquay lại đánhẹđi chứ?!”
“Khôngịđánh thứ nàyḽđược!” Tần UyểnïUyển lắc đầuạvới Giản HànhÏChi: “Tiên nhânỗchưởng này cóểvấn đề!”
Trongἶlúc nói chuyện,:hai người nhảyủmột cái ra}khỏi hang động.
NamèPhong đang gọiἵBách Tuế Ưuểvà Tô ChẩmÍTuyết cùng ngồiụbên ngoài ănĩcơm, bỗng baựngười nghe thấyɩtiếng hét từìxa: “Tiên nhâníchưởng này bựẫquá, chạy mauĭđiiii!” .
Sau đó,ỉbọn họ cảmĮgiác mặt đấtẻchấn động ầmỉầm. Giản HànhịChi và TầnỉUyển Uyển đồng¹thời lao raốkhỏi miệng hang,ằmột đám Tiênếnhân chưởng cựcĺkhủng giơ vũïkhí nối gótâtheo sau, hòĩhét xông vềḷphía họ.
Tô ChẩmụTuyết lập tứcárút kiếm, nhưngábị Nam Phongĺbắt lấy: “Tôẻtiên tử chạyómau!”
Mà TầnḽUyển Uyển vàĩGiản Hành Chiứchạy càng nhanhỵhơn.
Trong phút chốc,Їtại trận chỉἳcòn lại BáchẵTuế Ưu ngâyĮngười nhìn đámἷTiên nhân chưởngìkia giương nanhĩmúa vuốt, dángỗvẻ không kịpịphản ứng.
Giản HànhЇChi nhìn BáchẵTuế Ưu, thấyĩtrên đầu hắnághi một chữï“Thiên” . Yĩquay đầu túmểlấy Tần UyểnịUyển: “Đi cứuỵngười!”
“Tự ngườiấkhông…”
Lời còníchưa dứt, TầnấUyển Uyển đã,bị Giản HànhİChi kéo tayЇném mạnh. Nàngẻchỉ cảm thấyĬtrời đất xungỵquanh quay cuồng,[đập một cáiả“bốp” lên ngườiởBách Tuế Ưu.
Chuỳỳgai rít gào)quét qua đỉnhìđầu. Tần UyểnòUyển bò lênảngười Bách TuếÍƯu, Bách TuếìƯu ngơ ngácìnhìn Tần UyểnἱUyển. Cũng chínhălúc đó, GiảnêHành Chi xôngÍtới, giơ tayïđỡ chuỳ sắt,ờđồng thời mộtỉchân đá vàoầhai người!
Tần UyểnẩUyển và BáchấTuế Ưu kéoừngười còn lạiĩlăn dưới đấtỵtheo bản năng,ẩđụng mạnh vàoɩcây đại thụ.
Lúcỉnày, Giản HànhịChi đã chémỗbay một conàTiên nhân chưởng,ềquay đầu nhìnĩTần Uyển Uyểnĭđang mặt màyἶngỡ ngàng chấnếkinh, lộ raơnụ cười thắngḹlợi.
Giống như tranhổcông:
Xem đi,ỡthấy ta làmọđược không?
Tần UyểnìUyển đần mặtìnhìn y.
Y làÍai? Y đangĺlàm gì? Tại‹sao y muốnỹgiày vò nàngãnhư thế?
“Tần đạoũhữu đi mau.”ố
Bách Tuế Ưu(phản ứng nhanhíhơn nàng, kéoínàng dậy: “Long²đạo hữu khôngýchống đỡ đượcἷbao lâu.”
Dứtẫlời, Bách TuếấƯu kéo Tần]Uyển Uyển chạyỉra ngoài. GiảnợHành Chi thấyửbọn họ chạy,ựchém vào mộtậcon Tiên nhânởchưởng rồi cũngịchạy theo.
Bách TuếổƯu nói khôngἲsai, nếu nhưíkhông sử dụngâvài thủ đoạnãđặc biệt, bằng{tu vi áp³chế đến kỳḷTrúc Cơ hiệnẩnay vốn khôngẫphải đối thủộcủa đám Tiên,nhân chưởng này.
Yìcầm kiếm đuổiἰtheo Bách TuếīƯu và TầnḽUyển Uyển, baộngười cùng sóngịvai chạy băngìbăng trong rừng.ĩTiên nhân chưởngíphía sau đòiìđánh đòi giết.ặChưa được mộtflúc, ba người}đã chạy raắkhỏi ranh giớiụcủa Tiên nhânỉchưởng. Đám Tiênổnhân chưởng nàyἷthấy bọn họĺchạy khỏi địaĮbàn của mình,ɩrốt cuộc mớiἳdừng lại.
Ba ngườiḽmệt mỏi ngồiềbệt xuống đất.ỳTần Uyển UyểnĪquay đầu nhìnâvề phía GiảnàHành Chi: “Ngườiệlàm cái gìívậy?”
Giản HànhīChi hất cằmἷvề phía BáchềTuế Ưu: “Khôngýphải cô muốnùcứu người sao?”ừ
“Hả?”
Tần UyểnīUyển sững sờ,ìBách Tuế Ưuἱnhìn trời, lộἳra chút ưuḷthương: “Thì ra¸có người quanọtâm là cảmἴgiác thế này.”ỉ
“Hả?”
Tần UyểnốUyển quay đầuĬnhìn hắn. BáchạTuế Ưu nhậnồra ánh mắtõcủa Tần UyểnòUyển, dời mắt{xuống người nàng,ἷkhuôn mặt khíõchất thư sinh²hơi ngại nùng:ἱ“Đa tạ Tầnïđạo hữu khôngởmàng sinh tửữcứu giúp. Trướcầđây lòng ngườiảQuỷ Thành bạcľbẽo, đa phầnļbọn họ sẽḻkhông cứu giúpằtrong tình huốngịnày. Không ngờẫTần đạo hữuɨlại quay về…”ị
Nghe vậy, TầnἴUyển Uyển càngÎthấy bất thường.đNhìn Giản HànhũChi nháy mắtἵvới mình, nàngḹsực nhận ra.
Đâyìhẳn là nhiệmỉvụ của GiảnêHành Chi.
Bỗng dưngĪTần Uyển Uyểnềnảy sinh tòặmò về đốngìnhiệm vụ linhļta linh tinhἷcủa Giản HànhĩChi. Nhưng nhớ[Bách Tuế Ưuỉvẫn đang ởởđây, nàng khôngụtiện nhiều lời.ôSau một hồiỉnghỉ ngơi, nàngệđứng dậy: “Điétìm Nam Phongľvà Tô đạoừhữu thôi.”
NamḽPhong và nàngịcó cảm ứng,ÎTần Uyển Uyểnỉnhanh chóng dẫnĮnhóm Giản HànhỡChi họp mặtửNam Phong. Nhìnỗthấy Tô ChẩmấTuyết được NamἷPhong săn sóc}từ xa, TầnĨUyển Uyển thanờthở: “Mỹ nữỳthật sung sướng.”ễ
Giản Hành Chiínghe vậy ngẩngăđầu, nhìn TôăChẩm Tuyết ngồiợdưới đất đượcơNam Phong quạtĭgió, không nóiịgì.
Tần Uyển Uyển không khỏi ngạc nhiên: “Người không cảm thấy cô ấy xinh đẹp à?”
Tần Uyển Uyển không muốn thảo luận chuyện không đâu với y, quay đầu nói chuyện đàng hoàng: “Mục đích hôm nay của người là gì?”
“Chúng sinh đều xương trắng, có gì đặc biệt.” Giản Hành Chi lạnh nhạt nhìn nàng: “Nghĩ mấy thứ này, chi bằng chăm chỉ tu luyện.”
“Không có mục đích gì.” Giọng Giản Hành Chi lười nhác: “Tặng mỹ nhân cho cô đấy.”
“Người đừng nói dối.” Tần Uyển Uyển áp sát, nhỏ giọng hỏi: “Không thấy xinh đẹp thật à?”
Ví dụ như nguyên thân của nàng vốn là tiên thai, sinh ra hưởng được phúc của mẫu thân, đúng là đẹp đến người khiêm tốn như nàng cũng phải tán thưởng.
Bách Tuế Ưu mỉm cười: “Ta nghe theo Tần đạo hữu.”
“Người đẹp hơn cô ta, ta thấy nhiều rồi.” Rốt cuộc Giản Hành Chi trả lời: “Cũng bình thường thôi.”
“Đừng nghĩ nhiều.”
Tần Uyển Uyển không đáp, Nàng suy nghĩ hàm ý câu nói của Giản Hành Chi.
Tần Uyển Uyển hơi bội phục thẩm mỹ của Giản Hành Chi. Ngay cả Tô Chẩm Tuyết cũng coi là bình thường, vậy mỹ nữ y đã gặp đẹp đến cỡ nào?
Đợi đến đêm, rốt cuộc nhóm người cũng tìm được một hang động. Nam Phong tìm củi đốt sinh hoạt, lấy chút thức ăn trong túi Càn Khôn ra, chuẩn bị xong xuôi mới mời mọi người ăn.
Nhưng ngẫm nghĩ, người trên Tiên giới vốn sinh ra đã đẹp, mắt nhìn Giản Hành Chi cao cũng chẳng có gì lạ.
“Người đẹp hơn cô ta, ta thấy nhiều rồi.” Rốt cuộc Giản Hành Chi trả lời: “Cũng bình thường thôi.”
Tần Uyển Uyển ngồi bên cạnh Giản Hành Chi bình tĩnh lại. Giản Hành Chi thấy nàng tức giận, bèn dỗ dành: “Cô đừng giận, lần sau ta sẽ bảo cô cứu người, để cô muốn làm gì thì làm cái đó, đảm bảo không ném cô, được chưa?”
Ví dụ như nguyên thân của nàng vốn là tiên thai, sinh ra hưởng được phúc của mẫu thân, đúng là đẹp đến người khiêm tốn như nàng cũng phải tán thưởng.
Nếu như đây là nhiệm vụ của y, vậy nói cách khác Giản Hành Chi không những tìm cơ duyên cho nàng, mà còn phụ trách tìm đàn ông cho nàng?
“Người đừng nói dối.” Tần Uyển Uyển áp sát, nhỏ giọng hỏi: “Không thấy xinh đẹp thật à?”
Ba người đi tới bên cạnh Tô Chẩm Tuyết. Nam Phong nhìn thấy Tần Uyển Uyển, nhanh chóng đứng dậy: “Chủ nhân.”
Tần Uyển Uyển gật đầu với Nam Phong, sau đó quay đầu thương lượng với mọi người: “Hay là chúng ta hái linh thảo dọc đường, tìm nơi an toàn nghỉ ngơi một lúc rồi bàn bạc sau.”
Tần Uyển Uyển nhìn nam chính bị đánh văng: “Sao người bảo lo hết nhân duyên và tiền đồ của ta? Đầu nam chính cũng bị người đánh bay rồi, lo cái gì nữa?”
Tần Uyển Uyển gật đầu với Nam Phong, sau đó quay đầu thương lượng với mọi người: “Hay là chúng ta hái linh thảo dọc đường, tìm nơi an toàn nghỉ ngơi một lúc rồi bàn bạc sau.”
Đúng là bình thường bên cạnh Đại nữ chính phải vây quanh đủ loại mỹ nam. Nàng… cũng không ngoại lệ?
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn y, Giản Hành Chi nhún vai: “Vậy ta phải làm nhiệm vụ.”
“Ta không có ý kiến.” Tô Chẩm Tuyết lắc đầu, sắc mặt nàng ta vẫn còn hơi tái, không biết có phải bị Tiên nhân chưởng kia doạ hay không.”
“Ta không có ý kiến.” Tô Chẩm Tuyết lắc đầu, sắc mặt nàng ta vẫn còn hơi tái, không biết có phải bị Tiên nhân chưởng kia doạ hay không.”
“Còn lâu.” Tần Uyển Uyển trừng y. Động tác uống rượu của y khựng lại, Tần Uyển Uyển nói một cách nghiêm túc: “Kẻ mạnh thật sự lập ra quy tắc là vì bảo vệ kẻ yếu, chỉ có người giả vờ là kẻ mạnh mới lấy việc ức hiếp kẻ yếu làm thú vui.”
Bách Tuế Ưu mỉm cười: “Ta nghe theo Tần đạo hữu.”
Ba người đi tới bên cạnh Tô Chẩm Tuyết. Nam Phong nhìn thấy Tần Uyển Uyển, nhanh chóng đứng dậy: “Chủ nhân.”
“Thấy chưa.” Giản Hành Chi tới gần nàng: “Đây chính là điểm tốt của tu luyện. Con người phải trở thành kẻ mạnh mới có thể lập ra quy tắc. Cô yếu, bị ta ăn hiếp là đáng đời, hiểu không?”
Tần Uyển Uyển đáp lời, quay đầu nhìn Giản Hành Chi và Nam Phong, rồi lại dời mắt đi.
Về sau ——
Tần Uyển Uyển cau mày, Giản Hành Chi nghiêm túc gật đầu, nhìn nàng trêu: “Mỗi ngày ở Thiên Kiếm Tông ngắm nghía, ta tặng cô, chẳng lẽ cô không vui?”
Tần Uyển Uyển hơi bội phục thẩm mỹ của Giản Hành Chi. Ngay cả Tô Chẩm Tuyết cũng coi là bình thường, vậy mỹ nữ y đã gặp đẹp đến cỡ nào?
Ý kiến hai người này không quan trọng.
Sau khi thống nhất xong, nhóm người đồng thời đi tới một nơi an toàn, vừa đi vừa hái một ít linh thảo, bắt một ít linh thú.
Sau khi thống nhất xong, nhóm người đồng thời đi tới một nơi an toàn, vừa đi vừa hái một ít linh thảo, bắt một ít linh thú.
Đợi đến đêm, rốt cuộc nhóm người cũng tìm được một hang động. Nam Phong tìm củi đốt sinh hoạt, lấy chút thức ăn trong túi Càn Khôn ra, chuẩn bị xong xuôi mới mời mọi người ăn.
Giản Hành Chi nhận thức ăn xong liền ra khỏi hang động. Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi đi ra ngoài thì cũng đứng dậy đi theo.
“Lỡ như ta không muốn làm thì sao?
“Không phải đã nói phải bàn bạc rồi sao?”
Đến cửa hang, Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi ngồi đưa lưng về phía mình, nàng giơ chân đạp một phát. Giản Hành Chi nghiêng đầu né tránh, nâng tay cầm hồ lô rượu ngăn động tác của nàng: “Cô làm gì đấy, đánh lộn à?”
“Chúng sinh đều xương trắng, có gì đặc biệt.” Giản Hành Chi lạnh nhạt nhìn nàng: “Nghĩ mấy thứ này, chi bằng chăm chỉ tu luyện.”
Đương nhiên Tần Uyển Uyển sẽ không đánh nhau với y, nàng hậm hực ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng nghiến răng nói: “Hôm nay là lần thứ hai người ném ta, người muốn làm gì?!”
“Cô có bản lĩnh thì cũng ngang ngược đi.” Giản Hành Chi uống một hớp rượu, nhìn Tần Uyển Uyển bị nghẹn họng, y bật cười.
“Cô hỏi tiểu tinh linh ấy.”
Đương nhiên Tần Uyển Uyển sẽ không đánh nhau với y, nàng hậm hực ngồi xuống bên cạnh, thấp giọng nghiến răng nói: “Hôm nay là lần thứ hai người ném ta, người muốn làm gì?!”
Giản Hành Chi ném hạt đậu phộng vào miệng: “Đâu phải ta muốn tham gia náo nhiệt.”
“Không phải đã nói phải bàn bạc rồi sao?”
Y tặng nàng?
Tần Uyển Uyển nhíu mày: “Sao người không giữ lời thế?”
Tần Uyển Uyển không khỏi ngạc nhiên: “Người không cảm thấy cô ấy xinh đẹp à?”
“Đó là tình huống khẩn cấp, ta có cách nào đây?” Giản Hành Chi giơ tay, xoè năm ngón, nhích lại gần Tần Uyển Uyển: “Năm mươi điểm tích lũy đấy.”
***
Nhưng ngẫm nghĩ, người trên Tiên giới vốn sinh ra đã đẹp, mắt nhìn Giản Hành Chi cao cũng chẳng có gì lạ.
Tần Uyển Uyển nhìn dáng vẻ ham tiền của Giản Hành Chi, tự nói với mình “người chết vì tiền, chim chết vì mồi”. Nàng phải cảm thông cho tâm tính con người.
Vở kịch nhỏ
Tần Uyển Uyển ngồi bên cạnh Giản Hành Chi bình tĩnh lại. Giản Hành Chi thấy nàng tức giận, bèn dỗ dành: “Cô đừng giận, lần sau ta sẽ bảo cô cứu người, để cô muốn làm gì thì làm cái đó, đảm bảo không ném cô, được chưa?”
“Lỡ như ta không muốn làm thì sao?
Giản Hành Chi ném hạt đậu phộng vào miệng: “Đâu phải ta muốn tham gia náo nhiệt.”
Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn y, Giản Hành Chi nhún vai: “Vậy ta phải làm nhiệm vụ.”
“Long Ngạo Thiên.” Tần Uyển Uyển nghiến răng: “Sao người ngang ngược vậy?”
“Cô có bản lĩnh thì cũng ngang ngược đi.” Giản Hành Chi uống một hớp rượu, nhìn Tần Uyển Uyển bị nghẹn họng, y bật cười.
“Mỹ nhân?”
“Thấy chưa.” Giản Hành Chi tới gần nàng: “Đây chính là điểm tốt của tu luyện. Con người phải trở thành kẻ mạnh mới có thể lập ra quy tắc. Cô yếu, bị ta ăn hiếp là đáng đời, hiểu không?”
“Còn lâu.” Tần Uyển Uyển trừng y. Động tác uống rượu của y khựng lại, Tần Uyển Uyển nói một cách nghiêm túc: “Kẻ mạnh thật sự lập ra quy tắc là vì bảo vệ kẻ yếu, chỉ có người giả vờ là kẻ mạnh mới lấy việc ức hiếp kẻ yếu làm thú vui.”
Giản Hành Chi không tiếp lời, y cầm hồ lô rượu. Một lát sau, y lẩm bẩm: “Tự an ủi mình.”
Tần Uyển Uyển không muốn thảo luận chuyện không đâu với y, quay đầu nói chuyện đàng hoàng: “Mục đích hôm nay của người là gì?”
“Không có mục đích gì.” Giọng Giản Hành Chi lười nhác: “Tặng mỹ nhân cho cô đấy.”
“Mỹ nhân?”
Tần Uyển Uyển cau mày, Giản Hành Chi nghiêm túc gật đầu, nhìn nàng trêu: “Mỗi ngày ở Thiên Kiếm Tông ngắm nghía, ta tặng cô, chẳng lẽ cô không vui?”
Tần Uyển Uyển không đáp, Nàng suy nghĩ hàm ý câu nói của Giản Hành Chi.
Giản Hành Chi nhận thức ăn xong liền ra khỏi hang động. Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi đi ra ngoài thì cũng đứng dậy đi theo.
Y tặng nàng?
Nếu như đây là nhiệm vụ của y, vậy nói cách khác Giản Hành Chi không những tìm cơ duyên cho nàng, mà còn phụ trách tìm đàn ông cho nàng?
Đúng là bình thường bên cạnh Đại nữ chính phải vây quanh đủ loại mỹ nam. Nàng… cũng không ngoại lệ?
“Đừng nghĩ nhiều.”
Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển cau mày, vỗ bả vai nàng: “Tu luyện cho tốt, sau này nghe ta, đảm bảo cô được mỹ nam vây quanh, hoa đào đầy đoá, thuận lợi phi thăng. Chỉ cần cô nghe lời, nhân duyên và tiền đồ của cô…” Ngón tay Giản Hành Chi chỉ vào chính mình: “Ta lo hết.”
***
Sau khi thống nhất xong, nhóm người đồng thời đi tới một nơi an toàn, vừa đi vừa hái một ít linh thảo, bắt một ít linh thú.Giản Hành Chi nhìn Tần Uyển Uyển cau mày, vỗ bả vai nàng: “Tu luyện cho tốt, sau này nghe ta, đảm bảo cô được mỹ nam vây quanh, hoa đào đầy đoá, thuận lợi phi thăng. Chỉ cần cô nghe lời, nhân duyên và tiền đồ của cô…” Ngón tay Giản Hành Chi chỉ vào chính mình: “Ta lo hết.”Tần Uyển Uyển nhìn nam chính bị đánh văng: “Sao người bảo lo hết nhân duyên và tiền đồ của ta? Đầu nam chính cũng bị người đánh bay rồi, lo cái gì nữa?”【Nếu như đây là nhiệm vụ của y, vậy nói cách khác Giản Hành Chi không những tìm cơ duyên cho nàng, mà còn phụ trách tìm đàn ông cho nàng?Đợi đến đêm, rốt cuộc nhóm người cũng tìm được một hang động. Nam Phong tìm củi đốt sinh hoạt, lấy chút thức ăn trong túi Càn Khôn ra, chuẩn bị xong xuôi mới mời mọi người ăn.“Mỹ nhân?” Vở kịch nhỏTần Uyển Uyển nhíu mày: “Sao người không giữ lời thế?”】
Về sau ——
Tần Uyển Uyển nhìn nam chính bị đánh văng: “Sao người bảo lo hết nhân duyên và tiền đồ của ta? Đầu nam chính cũng bị người đánh bay rồi, lo cái gì nữa?”
Giản Hành Chi: “Ta nói đúng mà, nhân duyên và tiền đồ của cô TA-LO-HẾT!”
Giản Hành Chi: “Ta nói đúng mà, nhân duyên và tiền đồ của cô TA-LO-HẾT!”
Tên chương nghe oách quá đại ca ơi
Chúng sinh đều là xương trắng, em nghe em buồn đó nhé.
Tần Uyển Uyển nói đúng đó, nói như anh khác nào tán đồng với bạo lực học đường, đúng không?
Tui tính nói sau này thì sao mà vở kịch nhỏ đã nói hộ lòng tui rồi ?
Anh lo hết, đứa nào nhúng tay vào anh chém bay đầu ??
Lời hứa của Long Ngạo Thiên nặng tựa ngàn cân, quý tựa ngàn vàng!
Uyển Uyển yên tâm, sau này nhân duyên của chị anh Giản em lo thật! Chỉ là chắc không có mỹ nam vây quanh rồi
Hoá ra anh là Giản lươn lẹo ?