Chương 24 (2)
Chẳng lẽ y yêu thầm mình?
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Vấn Tâm Tông đã vào Mộ kiếm một lượt năm người, bầu không khí toàn bộ Mật cảnh trở nên khẩn trương. Tu sĩ không dám đánh chính diện, gặp mặt là bắt đầu giành điểm tích lũy của nhau.
Năm người vượt qua tranh đấu, đi hai canh giờ, cuối cùng cũng đến vị trí Tô Chẩm Tuyết nói. Còn chưa tới nơi, năm người đã khom lưng theo bản năng, làm vòng cỏ đội lên đầu, dán dưới đất, bò lên.
Đợi bò qua gò đấtỉnhỏ, năm ngườiɩcùng nhìn vềầtrước. Tô ChẩmḻTuyết chỉ mặtỏhồ lăn tănļsóng nước: “Chínhịlà chỗ này.”í
Bách Tuế Ưuănhíu mày nhìnỉmặt hồ, loêlắng hỏi: “Cóýphải nhầm lẫnãrồi không?”
“DùngĮthần thức thửìxem.”
Giản HànhũChi nhắc nhởẵmọi người. TầnỉUyển Uyển nhắmờmắt lại, bắtĮđầu “kiểm tra”ởbằng thần thức.
Bấyígiờ, nàng nhìn¸thấy phía trướcĮvốn không phảiἵlà hồ, màɪlà một trangịviên rất lớn,òbên trong cóổrất nhiều linhíthú con đangúbò tới bòĩlui trên đồngịcỏ. Một conịgà tây(*) hùng°dũng oai vệ,ịhiên ngang lẫmựliệt tuần tra)trên lãnh địa,Ĩchỉ vào nhữngḽlinh thú conệkia mắng: “Tựĩhọc uống sữaĩđi! Không thìíchết đói, ông³đây cả thêịtử còn chẳngôcó mà mỗi(ngày phải chămđsóc lũ nhócịcon chúng bây,ăphiền chết điủđược!”
(*) Gàĭtây:
Dứt lời,ẩnó kéo mộtắbông hoa hướngɨdương đang uốnốéo như điên:ị“Đừng ẹo nữa,ọlá cây đềuữrớt hết rồi!ἵHoa hướng dươngụmà có giấcÎmơ âm nhạcữgì chứ?”
“Nhìnìthấy không? Chínhèlà con gàôđó.” Tô ChẩmõTuyết thấp giọngínhìn Giản HànhẻChi: “Huynh đếnỡtrước cổng làmịdáng một chút,ínó sẽ tớiİbắt chuyện vớiêhuynh. Sau đó,,huynh dẫn nóẫđi tản bộ,ļchúng ta trộmậcon non.”
“Ngườiìyên tâm.” TầnấUyển Uyển trấnỉan y: “Phầnἱngười, ta trộmîgiúp, ta lấy:bốn con gấuìtrúc.”
“Không thểýđánh à?” GiảnĮHành Chi cau]mày: “Ta thậtỉsự không biếtĩdụ dỗ.”
Mọi,người không nói,ờtất cả đềuĩnhìn y. GiảnıHành Chi hítọsâu một hơi:ḽ“Được rồi, taắsẽ cố gắngïhết sức.”
Dứt]lời, Giản HànhiChi đứng lên,ỡchạy xuống phía)dưới gò đất,ḽdừng ở venḽhồ.
Y vừa xuất,hiện, gà tâyíđã xoay đầuỹnhìn y, sauİđó ngoảnh mặtĩđi giống nhưẹchẳng nhìn thấy¸thứ gì, cúiịđầu kéo haiécon khỉ con]đang đánh lộn.
GiảnọHành Chi quayđđầu nhìn. TầnộUyển Uyển đứngĩlên, bắt đầuḽuốn éo cơĭthể, gợi ýờy phải làmịvài động tác.ợ
Giản HànhựChi cau mày,ổngẫm nghĩ, họcôtheo động tácặcủa Tần Uyển°Uyển, uốn éoõtrước gà tây.
Độngĩtác gà tâyỏkhựng lại, mọiɨngười lập tức}phấn khởi. Giản°Hành Chi lạiĩnhìn Tần UyểnĩUyển. Tần UyểnìUyển liền vénưtóc, bắt đầuốhồi tưởng độngἵtác của nhómìnhạc nữ màịmình từng xem.ἷHai tay mậpḷmờ phác họaầthân thể từḷtrên xuống dưới,úuốn thành bánhĩquai chèo, cuốiếcùng đặt tayItrước ngực thànhỵhình đóa hoaỉkhép nụ(*), bắnĨcho Giản HànhĨChi một ánhậmắt “quyến rũ”ơ.
(*) Mình đoánĮtác giả đangốtả hai bànôtay hợp lạiẩthành hình tráiătim đặt trướcỗngực =))
Nhóm ngườiíBách Tuế Ưuôvà Tô ChẩmịTuyết bên cạnhỉsửng sốt nhìnảTần Uyển Uyển,ựGiản Hành Chiịrùng mình.
Vậy mà{cũng được hả?
Thậtìmuốn đánh ngườiầmà.
Nhưng nhớ tớiĩlúc nãy conĩgà tây bịἶđộng tác TầnĭUyển Uyển bàyôhấp dẫn, GiảnĪHành Chi đànhḻhọc vặn vẹoľtheo động tácícủa Tần Uyển)Uyển, đồng thờiúnháy mắt vớiigà tây.
Gà tâyἷnheo mắt, thẳngơngười dậy, đầuİcánh cuộn lạièthành nắm đấm.
GiảnôHành Chi thấy¸gà tây chúễý đến mình,ềy lập tứcẩđược khích lệ.ụGiản Hành Chiọbỗng cảm thấyınếu có thểἶkhông đánh màẹkhiến người khuấtẵphục, đấy cũngũlà một dạngítrí tuệ.
Giản HànhĨChi hưng phấníquay đầu, đợiõchỉ thị tiếpЇtheo của Tần¹Uyển Uyển.
Tần UyểnờUyển nghiêng người,]học uốn lưngưtheo Marilyn Monroe,ậthổi một nụẵhôn gió vềЇphía Giản HànhỏChi.
Giản Hành Chi‹xoay đầu, nghiêngìngười, giữ cố³định thân trước,ớbộ dạng giốngãnhư đau bụngũtiêu chảy, khổīsở không chịujđược, tặng mộtĬnụ hôn gióừcho gà tây.
Cũngủchính giây phútíđó, gà tâyổchịu hết nổi.ỉNó xuất hiệnấnhư gió trướcửmặt Giản HànhứChi, tung mộtẹcước vào ngườiẳy, quát to:ú“Ta chịu hếtịnổi rồi!”
GiảnứHành Chi cảm)giác một sức¹lực đạp lênìngực mình, thậmặchí còn chưaìkịp phản ứng‹đã bị gàứtây đá bay,ịđập một cáiô“ầm” sau lưng‹nhóm Tần UyểnỵUyển.
Nhóm Tần UyểnịUyển vội vàngĺchạy đến cạnhĮGiản Hành Chi,ɩđào y từḽdưới đất lên.ĩGiản Hành Chiỏcòn chưa kịpôthở đã bắtệđầu vùng vẫyἵđứng dậy: “Buôngàta ra, ta,phải đi giếtḽnó…”
Bách Tuế³Ưu ấn GiảnîHành Chi chữaếthương, Tần Uyển)Uyển vui mừng:ì“May mà khôngđcố đấm ăn)xôi, Long NgạoệThiên còn bị‹đánh thành thếènày, chúng taỉhoàn toàn khôngĩcó cơ thắng.ựNhưng nói điửcũng phải nóiílại, Long NgạoἳThiên mà nóểcòn chướng mắt,ïcó khi nàoἵtiêu chuẩn mỹớnhân của nóụbao gồm cảỷgiới tính?”
Tần[Uyển Uyển nóiἷxong, mọi ngườiẻcùng nhìn về°phía Tô ChẩmḷTuyết bên cạnh.ứMặt Tô ChẩmĪTuyết cứng đờ,ïlại thấy TầnɨUyển Uyển nghiêmơtúc nhìn chămĩchú nàng: “Tôἵđạo hữu, hay,là cô thửằxem?”
“Đúng, đúng,ựđúng.” Bách TuếỗƯu vội gậtúđầu: “Mặc dùíLong đạo hữuịtrông đẹp nhưngùdù sao cũngólà đàn ông.ḽTô đạo hữuứlà đệ nhấtļmỹ nhân, bắtêcon gà kiaìkhông thành vấnἶđề.”
Tô Chẩm°Tuyết nắm chặtἴkiếm, sắc mặtīthay đổi liênýhồi, cuối cùngἵmới nghiến răngằgật đầu: “Taịđi thử xem.”í
Sau khi xửílý sơ lượcềthương tích Giản‹Hành Chi, nhómũngười lại nằmýúp xuống, nhìnìTô Chẩm Tuyếtỏbạch y cầmĩkiếm, tao nhãếrụt rè bướcùxuống.
Gà tây đangãphơi nắng trong)sân. Tô ChẩmíTuyết hơi căng]thẳng, hướng cổngảhành lễ, nhỏưgiọng nói: “Vãnébối Tô Chẩm°Tuyết đã ngheïdanh tiền bốiÏtừ lâu, hômἳnay vào Mậtơcảnh nhìn thấyjtiền bối thìẵvô cùng vuiľmừng, muốn mờiìtiền bối đốiửẩm…”
Lời cònỉchưa dứt, bọnịhọ đã thấyằgà tây nhảyẽkhỏi ghế nằm,éxoay người, cánh[gà to bựíquạt Tô ChẩmàTuyết một phátìbay luôn, đâmĪthẳng xuống cạnhivị trí GiảnơHành Chi đápêvừa nãy.
“Tô đạoỉhữu.”
Nhóm ngườiḻTần Uyển Uyểnívội vã chạyɨtới, đào TôľChẩm Tuyết từửdưới đất lên.ἴTô Chẩm Tuyếtádựa lên chânĮTần Uyển Uyển,]nôn từng ngụmưnhỏ máu tươi.
Dườngĩnhư nàng sợểdơ váy TầnắUyển Uyển, cốạgắng đẩy TầnệUyển Uyển ra.ắTần Uyển Uyểnờấn nàng lênũchân mình: “Đãốlà lúc nàoỏrồi, cô cònơkhách sáo làmɪgì!”
Tô Chẩm Tuyết bị Tần Uyển Uyển giữ chặt, đau khổ nhắm mắt lại, cứng ngắc dựa vào Tần Uyển Uyển, không dám nhúc nhích.
Giản Hành Chi đứng dậy kéo Tần Uyển Uyển sang một bên. Tần Uyển Uyển thấy bên cạnh chẳng còn ai, vội mở miệng: “Ngay cả Tô Chẩm Tuyết mà con gà tây kia cũng chướng mắt, ta càng không được.”
Giản Hành Chi mặc kệ nàng, nhắm mắt lại, niệm một câu pháp chú, vô số khuôn mặt tiên nữ bắt đầu lướt qua trong đầu.
Giản Hành Chi ngồi xếp chân bên cạnh, chống đầu nhìn Bách Tuế Ưu chữa thương cho Tô Chẩm Tuyết, xỉa răng suy nghĩ: “Nữ cũng chướng mắt. Tô đạo hữu, có phải tình báo của cô có vấn đề không?”
Nàng muốn y biến ra gương mặt đẹp nhất trong lòng y, Long Ngạo Thiên liền biến ra nguyên thân của nàng.
“Không có.” Tô Chẩm Tuyết dần dần bình phục dưới sự giúp đỡ của Bách Tuế Ưu, nàng nhẹ nhàng kéo tay Tần Uyển Uyển ra, đứng dậy, điềm tĩnh giải thích: “Trước đây Tông môn ta đã có người bước vào Mộ kiếm như thế. Trước khi ta vào bí cảnh, sư huynh đã cố ý nói với ta, biện pháp này chắc chắn không có vấn đề.”
Giản Hành Chi đã trở lại cạnh nhóm Bách Tuế Ưu trước, giúp nàng dàn xếp: “Đợi lát nữa lão Tần đi dụ dỗ con gà kia, nếu cô ta không thành công, chắc chắn con nó đã đánh mất hứng thú với phụ nữ. Chúng ta không cần tiếp tục quanh co, ta trực tiếp ra tay, các người giành con non.”
“Đám linh thú này đều cảm nhận được khí tức, nó từng gặp ta rồi.”
Dứt lời, Giản Hành Chi kéo tay Tần Uyển Uyển qua, dứt khoát nhanh nhẹn vạch một đường. Tần Uyển Uyển đau đến nhăn mặt, Giản Hành Chi bóp tay nàng, nhỏ máu lên Thiên diện.
“Vậy…” Giản Hành Chi cau mày: “Là do chúng ta không đủ đẹp?”
Giản Hành Chi không nói, y nhìn số “20” trên đầu Bách Tuế Ưu, cười châm chọc: “Ha.”
“Ta cảm thấy Tô tiên nữ rất đẹp mà.” Nam Phong nhìn Tô Chẩm Tuyết đầy nghi hoặc.
Y vừa mất tập trung, chợt nghe thấy Tần Uyển Uyển hỏi: “Xong chưa?”
Mọi người trầm mặc. Qua một lát, Tô Chẩm Tuyết đề nghị: “Hay là Tần đạo hữu thử xem?”
Mọi người trầm mặc. Qua một lát, Tô Chẩm Tuyết đề nghị: “Hay là Tần đạo hữu thử xem?”
Một chuỗi dấu chấm hỏi chầm chậm nổi lên trong đầu Giản Hành Chi: “????”
“Vậy…” Giản Hành Chi cau mày: “Là do chúng ta không đủ đẹp?”
“Hả?”
“Cô không được…” Giản Hành Chi lấy “Thiên diện” trong lòng ra: “Nhưng chẳng phải đổi khuôn mặt là xong rồi sao?”
Tô Chẩm Tuyết bị Tần Uyển Uyển giữ chặt, đau khổ nhắm mắt lại, cứng ngắc dựa vào Tần Uyển Uyển, không dám nhúc nhích.
Tần Uyển Uyển vừa nghe đã vội vã xua tay: “Không được, không được, ta trông xấu lắm. Cô thấy nốt ruồi lông trên đầu ta không?”
Lão già háo sắc này, đúng là thấy sắc nổi lòng tham.
Hắn tròn mắt nhìn Tần Uyển Uyển đang chạy ra, Tần Uyển Uyển cười áy náy: “Thật ra đây mới là diện mạo thật sự của ta, vì quá thu hút nên không dám dùng mặt thật gặp người, sau này mong các vị đạo hữu giữ bí mật.”
Nàng chỉ vào chiếc khăn vô dụng che nửa mặt: “Ta sợ mình xấu quá, nó đánh ta.”
“Không sao.” Tô Chẩm Tuyết tiếp tục khuyên: “Vẫn có thể thử xem.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, vội vàng lấy gương trong túi Càn Khôn ra ngắm gương mặt mới của mình. Kết quả khoảnh khắc nhìn người trong gương, nàng sửng sờ.
Dẫu sao đó cũng là tiên nữ với mỹ mạo được ca ngợi ở Tiên giới, vừa mạnh vừa đẹp, trong nháy mắt đã khắc sâu vào mắt y.
“Ta thật sự…”
“Đi!”
Giản Hành Chi quyết định, Tần Uyển Uyển đột ngột quay đầu, nhìn Giản Hành Chi: “Ai đi?”
Tần Uyển Uyển hơi không tin lắm. Giản Hành Chi bảo nàng nhắm mắt lại, giơ tay chỉ vào giữa trán: “Cô đừng nghĩ gì cả.”
“Cô qua đây với ta.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển ngượng ngùng cúi đầu.
Tần Uyển Uyển sững người, sau đó lập tức hiểu ra: “Vậy sao người không đổi? Võ nghệ người cao cường, đổi xong qua đó thích hợp hơn.”
Đột nhiên hình ảnh y đứng trước đạo cung Tịch Sơn, lần đầu tiên gặp mặt Tần Uyển Uyển lướt ngang đầu.
Giản Hành Chi đứng dậy kéo Tần Uyển Uyển sang một bên. Tần Uyển Uyển thấy bên cạnh chẳng còn ai, vội mở miệng: “Ngay cả Tô Chẩm Tuyết mà con gà tây kia cũng chướng mắt, ta càng không được.”
Nàng chấn kinh ngẩng đầu, nhìn Giản Hành Chi bước đi phía trước có phần gấp gáp.
“Cô không được…” Giản Hành Chi lấy “Thiên diện” trong lòng ra: “Nhưng chẳng phải đổi khuôn mặt là xong rồi sao?”
Tần Uyển Uyển sững người, sau đó lập tức hiểu ra: “Vậy sao người không đổi? Võ nghệ người cao cường, đổi xong qua đó thích hợp hơn.”
Vừa nghĩ, ánh mắt y vừa lướt sang bên cạnh, đột nhiên sửng sờ.
“Đám linh thú này đều cảm nhận được khí tức, nó từng gặp ta rồi.”
Vừa nói tới đây, Bách Tuế Ưu đã sững người.
Dứt lời, Giản Hành Chi kéo tay Tần Uyển Uyển qua, dứt khoát nhanh nhẹn vạch một đường. Tần Uyển Uyển đau đến nhăn mặt, Giản Hành Chi bóp tay nàng, nhỏ máu lên Thiên diện.
Giản Hành Chi quyết định, Tần Uyển Uyển đột ngột quay đầu, nhìn Giản Hành Chi: “Ai đi?”
Tần Uyển Uyển miễn cưỡng mở miệng, sau đó nhắc nhở y: “Người phải biến đẹp một chút.”
“Gần đây ta đã nghiên cứu rồi, chủ nhân không chết, Thiên diện không thể nào nhận chủ lần nữa, nhưng vừa rồi ta chợt nghĩ ra một cách khiến nó nhận hai chủ. Đến lúc đó ta là chính, cô là phụ, ta có thể giúp cô biến ra một khuôn mặt khác. Sau này, cô cứ đeo khuôn mặt đó là được.”
Tần Uyển Uyển thấp thỏm gật đầu, nhắc nhở y: “Nhất định phải là người đẹp nhất đấy. Bất kể kẻ thù, người yêu, bạn bè, thân thích, người nhất định phải biến ra người đẹp nhất…”
Giản Hành Chi ngồi xếp chân bên cạnh, chống đầu nhìn Bách Tuế Ưu chữa thương cho Tô Chẩm Tuyết, xỉa răng suy nghĩ: “Nữ cũng chướng mắt. Tô đạo hữu, có phải tình báo của cô có vấn đề không?”
“Vậy… được rồi.”
Nhưng y phát hiện thật ra đại đa số tiên nữ, y đều chẳng nhớ rõ, chỉ lờ mờ có ấn tượng. Người duy nhất nhớ rõ…
Tần Uyển Uyển miễn cưỡng mở miệng, sau đó nhắc nhở y: “Người phải biến đẹp một chút.”
“Ta thật sự…”
“Yên tâm.” Giản Hành Chi trấn an nàng: “Ta còn hi vọng cô thu phục con gà tây kia, chắc chắn biến cô thành người đẹp nhất mà ta từng gặp.”
Tần Uyển Uyển hơi không tin lắm. Giản Hành Chi bảo nàng nhắm mắt lại, giơ tay chỉ vào giữa trán: “Cô đừng nghĩ gì cả.”
Tần Uyển Uyển thấp thỏm gật đầu, nhắc nhở y: “Nhất định phải là người đẹp nhất đấy. Bất kể kẻ thù, người yêu, bạn bè, thân thích, người nhất định phải biến ra người đẹp nhất…”
“Đi!”
Giản Hành Chi mặc kệ nàng, nhắm mắt lại, niệm một câu pháp chú, vô số khuôn mặt tiên nữ bắt đầu lướt qua trong đầu.
Đầu Tô Chẩm Tuyết đính chình ình số “20”.
Nhưng y phát hiện thật ra đại đa số tiên nữ, y đều chẳng nhớ rõ, chỉ lờ mờ có ấn tượng. Người duy nhất nhớ rõ…
Đột nhiên hình ảnh y đứng trước đạo cung Tịch Sơn, lần đầu tiên gặp mặt Tần Uyển Uyển lướt ngang đầu.
Dẫu sao đó cũng là tiên nữ với mỹ mạo được ca ngợi ở Tiên giới, vừa mạnh vừa đẹp, trong nháy mắt đã khắc sâu vào mắt y.
Đây không phải là chính nàng sao?!!
Y vừa mất tập trung, chợt nghe thấy Tần Uyển Uyển hỏi: “Xong chưa?”
“Không sao.” Tô Chẩm Tuyết tiếp tục khuyên: “Vẫn có thể thử xem.”
Giản Hành Chi mở mắt, chỉ thấy một đôi mắt tựa cánh hoa đào ngẩng đầu nhìn mình chăm chú. Giản Hành Chi ngập ngừng buông tay: “Xong rồi.”
Tô Chẩm Tuyết này sao thế?
Dứt lời, y xoay người: “Đi thôi.”
Lẽ nào lúc ở Tiên giới, Long Ngạo Thiên này đã quen biết nàng, lại rất có khả năng…yêu thầm nàng?!
Giản Hành Chi mở mắt, chỉ thấy một đôi mắt tựa cánh hoa đào ngẩng đầu nhìn mình chăm chú. Giản Hành Chi ngập ngừng buông tay: “Xong rồi.”
Tần Uyển Uyển gật đầu, vội vàng lấy gương trong túi Càn Khôn ra ngắm gương mặt mới của mình. Kết quả khoảnh khắc nhìn người trong gương, nàng sửng sờ.
Đây không phải là chính nàng sao?!!
Bách Tuế Ưu bừng tỉnh, gương mặt tái nhợt chợt đỏ ửng, vội đáp: “Tần đạo hữu yên tâm, chúng ta sẽ không nhiều lời. Long đạo hữu.” Bách Tuế Ưu quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Chúng ta không cần nghĩ nữa, Tần đạo hữu không thể nào thất thủ.”
Nàng chấn kinh ngẩng đầu, nhìn Giản Hành Chi bước đi phía trước có phần gấp gáp.
Nàng muốn y biến ra gương mặt đẹp nhất trong lòng y, Long Ngạo Thiên liền biến ra nguyên thân của nàng.
Lẽ nào lúc ở Tiên giới, Long Ngạo Thiên này đã quen biết nàng, lại rất có khả năng…yêu thầm nàng?!
Ý thức được điểm này, Tần Uyển Uyển rùng mình. Nàng nhìn bóng lưng Giản Hành Chi, ánh mắt thay đổi.
“Cô qua đây với ta.”
Nàng thở chậm lại, cất gương soi vào lòng. Sau khi bình tĩnh một lúc, ổn định tâm trạng, nàng mới quay trở về.
Giản Hành Chi đã trở lại cạnh nhóm Bách Tuế Ưu trước, giúp nàng dàn xếp: “Đợi lát nữa lão Tần đi dụ dỗ con gà kia, nếu cô ta không thành công, chắc chắn con nó đã đánh mất hứng thú với phụ nữ. Chúng ta không cần tiếp tục quanh co, ta trực tiếp ra tay, các người giành con non.”
“Vậy… được rồi.”
“Đây cũng là một cách.” Bách Tuế Ưu nhăn mày: “Nếu Tô đạo hữu cũng không lọt vào được mắt con gà kia, với dáng vẻ của Tần đạo hữu, chỉ e rất khó. Chúng ta hẳn nên…”
Vừa nói tới đây, Bách Tuế Ưu đã sững người.
Y nhìn Tô Chẩm Tuyết đang nhìn Tần Uyển Uyển không chớp mắt, cứ dời mắt rồi lại nhìn, dời mắt rồi lại nhìn, lặp đi lặp lại, cuối cùng xác nhận ——
Hắn tròn mắt nhìn Tần Uyển Uyển đang chạy ra, Tần Uyển Uyển cười áy náy: “Thật ra đây mới là diện mạo thật sự của ta, vì quá thu hút nên không dám dùng mặt thật gặp người, sau này mong các vị đạo hữu giữ bí mật.”
Nàng thở chậm lại, cất gương soi vào lòng. Sau khi bình tĩnh một lúc, ổn định tâm trạng, nàng mới quay trở về.
Dứt lời, Tần Uyển Uyển ngượng ngùng cúi đầu.
“Ta cảm thấy Tô tiên nữ rất đẹp mà.” Nam Phong nhìn Tô Chẩm Tuyết đầy nghi hoặc.
Bách Tuế Ưu bừng tỉnh, gương mặt tái nhợt chợt đỏ ửng, vội đáp: “Tần đạo hữu yên tâm, chúng ta sẽ không nhiều lời. Long đạo hữu.” Bách Tuế Ưu quay đầu nhìn Giản Hành Chi: “Chúng ta không cần nghĩ nữa, Tần đạo hữu không thể nào thất thủ.”
“Gần đây ta đã nghiên cứu rồi, chủ nhân không chết, Thiên diện không thể nào nhận chủ lần nữa, nhưng vừa rồi ta chợt nghĩ ra một cách khiến nó nhận hai chủ. Đến lúc đó ta là chính, cô là phụ, ta có thể giúp cô biến ra một khuôn mặt khác. Sau này, cô cứ đeo khuôn mặt đó là được.”
Tần Uyển Uyển vừa nghe đã vội vã xua tay: “Không được, không được, ta trông xấu lắm. Cô thấy nốt ruồi lông trên đầu ta không?”
Giản Hành Chi không nói, y nhìn số “20” trên đầu Bách Tuế Ưu, cười châm chọc: “Ha.”
Lão già háo sắc này, đúng là thấy sắc nổi lòng tham.
Vừa nghĩ, ánh mắt y vừa lướt sang bên cạnh, đột nhiên sửng sờ.
Y nhìn Tô Chẩm Tuyết đang nhìn Tần Uyển Uyển không chớp mắt, cứ dời mắt rồi lại nhìn, dời mắt rồi lại nhìn, lặp đi lặp lại, cuối cùng xác nhận ——
Đầu Tô Chẩm Tuyết đính chình ình số “20”.
Một chuỗi dấu chấm hỏi chầm chậm nổi lên trong đầu Giản Hành Chi: “????”
Tô Chẩm Tuyết này sao thế?
:))))) ai rồi cũng sẽ thất thủ trước cái đẹp thôi
Người đẹp nhất anh từng gặp không phải Tần Uyển Uyển chứ?
Thì cũng là… thấy sắc nổi lòng tham haha
là nữ cũng mê người đẹp anh ơi ???
Tưởng tượng cái cảnh mấy thanh niên bị gà tây đấm bay xong đồng đội chạy lại đào đất lôi ra mà cười muốn té ghế ?
A A aaaaaaa, ai rồi cũng yêu cái đẹp thôi!
Muốn ship bách quá trời!!!!
Anh Giản vẫn còn nông cạn lắm nhé!
Chẩm Tuyết cute quá z =)))))) ai ròi cũng mê cái đẹp thôi
Con gái lại còn mê gái đẹp hơn con trai ấy chứ
Sao tui có cảm giác bạn Tô là do sư huynh bạn í giả thành nhể. Nếu phải thì dui, nếu không phải thì… càng dui :>>>
chị đẹp cà thơi :))(