Chương 25 (1)
Nhận cha hay nhận sư phụ, cô nghĩ kỹ đi
Editor: Zens Zens
Đăng ký nhận chương mới: Link
Quy định đọc truyện trên Website: Link
Facebook Zens Zens: Link
***
Nội tâm Giản Hành Chi chưa hết bàng hoàng, bắt đầu hỏi hệ thống: “666, cô gái này cũng có tình yêu được sao?”
666 gian nan đáp: “Cũng không phải không thể…”
Giản Hành Chi nghe vậy, ánh mắt nhìn Tô Chẩm Tuyết trở nên quái dị. Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi nhìn chòng chọc Tô Chẩm Tuyết, khẽ ho một tiếng, chớp mắt với Giản Hành Chi, tỏ ý đừng nhìn chằm chằm mỹ nữ, nhìn lướt qua là được rồi.
“Vậy cứ quyết định thếũđi.” Tần UyểnḹUyển hít sâuìmột hơi, bàyăra giác ngộẫbình thản chịuổchết: “Mọi người,ıta đi đây.ổNgạo Thiên…” TầnùUyển Uyển quayồđầu nhìn GiảníHành Chi: “Nếu…ổNếu xảy raòchuyện gì, taẩgọi người, ngườiịphải tới đấy.”ọ
“Thế thì taẹchắc chắn…” GiảnủHành Chi kéoạgiọng, trêu chọcĨnàng: “Sẽ chạyđđấy.”
Nghe vậy,ýTần Uyển Uyểnớđờ người. Vẻ)mặt Giản HànhỵChi nghiêm túc:ı“Một cước củaIcon gà kiaèđã đạp taạbay xa tít.ἶChết đạo hữu,ẳkhông chết bầnòđạo. Ta không{thể chịu chếtửđược.”
“Vậy… vậyênếu ta gặpìnguy hiểm…”
“Tầnưđạo hữu yênẹtâm…” Rốt cuộcòTô Chẩm Tuyếtélên tiếng: “TrongễMật cảnh, ta(tất sẽ bảoốhộ cô chuđtoàn.”
“Tô đạoļhữu.” Tần UyểnòUyển nghe nóiôthế, mặt lộôvẻ cảm kích:ἶ“Cô đúng làĺngười tốt.”
“Đượcếrồi.” Giản HànhἲChi giơ tayílên vỗ mộtïphát vào lưng{Tần Uyển Uyển:ì“Nhanh làm việc²đi.”
Tần UyểnỉUyển trừng mắt(với y, siếtìnắm đấm, điổvề phía chân¹núi.
Vừa đến ven°hồ, nàng chợt:nghe thấy tiếngịnói của Giản)Hành Chi vangἴlên bên tai:ư“Nếu lão gàẽháo sắc kiaủlàm gì cô,Îcứ gọi ta.”ỷ
Tần Uyển Uyểnìkhựng lại, bấy²giờ mới nhậnira có mộtịluồng linh lực]đặc biệt đangửlưu chuyển trênḷlưng, không ngờļGiản Hành Chi}lại đặt bùaỏhoán thân trênĮngười nàng.
Nàng thởỡphào, chợt cảmÎthấy người nàyĺcoi như cũngứcòn đáng tinĩcậy, lá ganİlớn hơn khôngỉít.
Nàng đứng trướcỹcổng đình viện,ḽgiơ tay chỉnh(tóc. Đang suyɨnghĩ làm saoĩmở miệng, bỗngốnhiên nàng nhìnơthấy gà tâyẵphóng từ trongỉsân viện ra,ïmở toang cổngólớn, xuất hiệnòtrước mặt TầnặUyển Uyển, phấnòkhích nhìn nàng.
“Mỹỹnữ!”
Gà tâyơhô to. TầnÏUyển Uyển ngâyôngười, mất nửaàngày mới hoànỵhồn, rụt rèỷcười: “Hi?”
“Mỹḹnữ, nàng điĩdạo à? Cóợmuốn vào ngồiụchơi, uống mộtítách trà không?”ó
Gà tây hưngἵphấn đến haiẫchân nhảy nhótéliên hồi. TầniUyển Uyển thấyớgà tây dễợchịu hơn so°với tưởng tượng,ệcô cúi đầu,ỹdịu dàng cười:î“Ta đi ngangạnơi này, ngắmòthấy phong cảnhọkhông tồi, dựİđịnh đi dạo,Iđã quấy rầyéngài rồi.”
“Điỉdạo?”
Gà tâyịchững lại, nó(bất giác nhìnáviện tử sauỉlưng. Tần UyểníUyển hơi ngượngụngùng nhìn nó:ô“Gà… gà caɨca, huynh quen‹thuộc vùng nàyủkhông?”
Tiếng “gàềca ca” nàyİvừa gọi đãἶkhiến lòng gàỏtây nhộn nhạo,ĩnó gật đầuênhư giã tỏi:ặ“Quen thuộc!”
“Vậyẫhuynh…” Tần UyểnẻUyển nhìn bênẻcạnh: “Có tiệnĺdẫn ta điựdạo một lúcởkhông?”
“Chuyện này…”ìGà tây ngậpíngừng. Tần UyểnἰUyển chớp chớpẹmắt, tràn đầyīmong đợi. Gàơtây thấy ánhẽmắt của TầnổUyển Uyển, nghĩũkhó khăn lắmữmấy năm quaẵmới có ngườiἳbắt chuyện vớiồnó, nó nghiếnạrăng gật đầu:ĩ“Nàng chờ ta!”j
Nói xong, nóợquay về đóngìcửa sân viện,ỉphấn khởi chạyἰlại: “Mỹ nữ,ĩđi thôi, taỉdẫn nàng điÍdạo một lát.”ủ
Nghe vậy, TầnỉUyển Uyển vuiЇvẻ ra mặt,ãquay về phíaísườn đồi nháyĩmắt một cái,ịtỏ ý bọnọhọ có thểăra tay rồi.
Nàngïvừa nháy mắt,ỵbốn người nằmủúp trên sườnõđồi đều ngẩnưngười.
Bách Tuế Ưuíkhông nhịn đượcἲcảm khái: “Tần²đạo hữu đúngầlà thiên tiênểhạ phàm, nghiêngủnước nghiêng thành.”ấ
Nam Phong cũngἶngây ngốc nhìnụTần Uyển Uyển:ḷ“Không ngờ chủẫnhân lại duyênĩdáng thướt tha,ẫyểu điệu thụcjnữ như thế.”İ
Tô Chẩm Tuyếtfcũng nhìn thẳngļphương hướng TầnãUyển Uyển rờiἵđi, lên tiếngềtán đồng: “Ừ.”ấ
Giản Hành Chiỏcảm thấy quáiẩquái, nhảy bậtĬlên khỏi mặtằđất: “Nói linhýtinh gì đấy?ẹRa tay đi!”Ĩ
Bốn người chạy,như điên vềỏphía trang viênỵgà tây. Cửaĺtrang viên thiếtἱlập kết giới,ĬBách Tuế Ưuỵlập tức nói:į“Ta lập phápýtrận trước, tránhīkết giới bịíphá kinh độngầcon gà kia.”Î
Dứt lời, BáchìTuế Ưu vẽễmột đống phùưchú trên kếtïgiới. Tô ChẩmíTuyết bên cạnhἴgiơ tay lênĩdốc toàn lựcỹchém, kết giớiềkhông hề sứtĮmẻ.
Bốn người nhìnḷnhau, nghe thấy}Nam Phong ngậpứngừng hỏi: “Đây…ỏđây là cáiĩgì?”
Giản HànhíChi nghe vậyìnhìn sang, thấyệcó chín cáiĩkhung trên cửa,{bên trên viếtẩchữ số từ‹một đến chín.ĮTô Chẩm Tuyếtỷnhíu mày: “Đây…íChẳng lẽ dùngÎnhững chữ sốjnày mở cửa?”ỉ
Giản Hành Chiỉngẫm nghĩ, ngồiĩxổm xuống đấtļvẽ một vòngêtròn, dưới dấtɨxuất hiện cảnhἰtượng Tần UyểnİUyển và gàĮtây đi dạoĩtrong rừng.
“Lão Tần.”ơ
Giản Hành Chiịgọi nàng: “Côïhỏi thử xemẫcửa này mởđthế nào, kếtïgiới không mởổđược.”
“Gà caìca.” Tần UyểnỉUyển giả vờựchẳng nghe thấyỉgì, nhìn sangĩgà tây bênjcạnh: “Huynh điíra ngoài, khôngásợ nhà bịɨtrộm sao?”
“Sợ,cái gì?” Gàỳtây cực kỳ(tự hào: “Kếtỏgiới của taἰlà độc mônổbí chế, bắtľbuộc nhập đúngἴmật mã mớiĺmở được. Nếuưkhông, dù thầnìtiên trên trời]xuống đây cũngủkhông mở đượcứkết giới củaĪta.”
“Thật không?”ɩĐôi mắt TầnfUyển Uyển trànļngập sùng bái,éGiản Hành Chiİvà ba ngườiồbên cạnh đềuỡrùng mình, ngheíTần Uyển Uyển³hỏi: “Vậy huynhỗsẽ không quênimật mã chứ?”ặ
“Sao có thể?”ụVẻ mặt gà(tây kiêu hãnh:ò“Mật mã củaịta siêu dễínhớ.”
“Là sinhọnhật huynh?”
“Không!”àGà tây cườièto: “Là bính)âm(*) tên củaÏta.”
(*) Bínhɪâm (pinyin): làfcách sử dụngḻchữ cái Latinhíđể thể hiệnĩcách phát âmìchữ Hán trongìtiếng phổ thôngìTrung Quốc
Tần UyểnἲUyển sửng sốt,âbính âm? ThếĬgiới này cònjcó thứ đóổsao?
“Không biết đúngỷkhông?” Gà tâyíkhoe khoang: “Đâyìlà phương phápómã hóa màîta học đượcầtừ một quyển]bí thư thượngĺcổ. Quyển sáchậnày ghi chépồbàn phím bínhếâm chín ô(*).ụTa dùng cáiĩnày làm cơữsở thiết lậpļhệ thống mãìhóa, lấy tênÎhọ làm mậtàmã, vĩnh viễnếsẽ không quên.”²
(*) Là bànἲphím điện thoạiïthời Nokia củaẹchúng ta đó:các bạn
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Tính ra nãy giờ rồi mà ta còn chưa biết tên họ ca ca?”
Cũng tại khoảnh khắc này, Kê Vô Ưu bất chợt phản ứng lại: “Đợi đã! Nàng chạy làm gì?!”
“Ta chính là chủ nhân Mật cảnh, vua trong các vua gà.” Gà tây bước lên trước, một cánh giơ về trước, một cảnh giơ về sau, bày ra tư thái cao nhân: “Kê Vô Ưu.”
Dứt lời, Tần Uyển Uyển quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nhỏ giọng nói với Giản Hành Chi: “5498968(*).”
“Ta chính là chủ nhân Mật cảnh, vua trong các vua gà.” Gà tây bước lên trước, một cánh giơ về trước, một cảnh giơ về sau, bày ra tư thái cao nhân: “Kê Vô Ưu.”
“Mau lên, mau lên!”
“Ồ.” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn trời: “Sắc trời đã tối, gà ca ca, ta hơi mệt rồi. Ta đi trước đây, cáo từ.”
Giản Hành Chi thờ ơ nhìn cảnh tượng vòng sáng đi theo y, chọn lựa gấu trúc: “Tần Vãn, cô thích gấu trúc mập một chút hay là ốm một chút?”
Tần Uyển Uyển hô to. Trong chớp mắt, nàng cảm giác thân thể bản thân nhẹ bỗng. Giản Hành Chi xuất hiện tại vị trí Tần Uyển Uyển, giơ tay làm dao cắt đứt lụa dài, túm lấy gấu trúc trong sọt phía sau làm phi tiêu, đập điên cuồng lên cái đầu gà.
Dứt lời, Tần Uyển Uyển quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nhỏ giọng nói với Giản Hành Chi: “5498968(*).”
Giản Hành Chi cũng không làm ẩu, nghe thấy mật mã bèn quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm chín cái khung. Sau đó, y vươn ngón tay, vừa nghiêm túc vừa chậm chạp nhấn từng số từng số một giống như con lười.
Tần Uyển Uyển hô to: “Bọn họ muốn ôm con non của ngươi đi đấy!”(*) Bính âm của Kê Vô Ưu là “Jī wú yōu”, gõ theo bàn phím như hình trên là 5498968.
Tần Uyển Uyển túm hai con linh thú cấp cao ôm vào lòng, quay đầu gọi nhóm Tô Chẩm Tuyết và Bách Tuế Ưu, sau đó cúi đầu hỏi Giản Hành Chi: “Người thì sao?”
Cũng tại khoảnh khắc này, Kê Vô Ưu bất chợt phản ứng lại: “Đợi đã! Nàng chạy làm gì?!”
“Mau quay lại cứu con non của ngươi đi!”
Tần Uyển Uyển lấy được mật mã, căn bản không dám dừng. Nàng suy đoán, nếu Kê Vô Ưu đã thiết lập mật mã kết giới nghiêm ngặt như thế, không thể nào không thiết lập pháp trận cảm ứng tương ứng. Một khi nhóm Giản Hành Chi mở pháp trận, chắc chắn sẽ kinh động con gà này. Đến lúc đó, con gà này phát giác, e rằng sẽ không tha cho nàng.
Nàng chạy hướng ngược lại, nếu con gà này muốn bảo vệ linh thú thì sẽ không thể đuổi theo nàng. Nếu con gà này liều mạng đuổi theo nàng, nàng sẽ gọi Long Ngạo Thiên tới.
Sau khi điểm tích lũy vừa đầy, kích hoạt bảng tên Thiên Kiếm Tông, tự nhiên có thể rời khỏi.
Tần Uyển Uyển tính toán đâu vào đấy, thúc giục Giản Hành Chi: “Mau mở kết giới!”
Giản Hành Chi điềm tĩnh mở kết giới trang viên, bắt đầu tìm linh thú với những người khác. Nghe thấy bên phía Tần Uyển Uyển gà bay chó nhảy, y chậm rì rì chọn lựa một con gấu trúc đáng yêu đặt vào sọt, than thở: “Phía chúng ta ở trong kết giới thật nguy hiểm, ánh đao bóng kiếm rất đáng sợ. Cô cố chịu đựng một chút.”
Tần Uyển Uyển tính toán đâu vào đấy, thúc giục Giản Hành Chi: “Mau mở kết giới!”
Tần Uyển Uyển hét lên, cuống cuồng né tránh tấm lụa của Kê Vô Ưu.
Giản Hành Chi cũng không làm ẩu, nghe thấy mật mã bèn quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm chín cái khung. Sau đó, y vươn ngón tay, vừa nghiêm túc vừa chậm chạp nhấn từng số từng số một giống như con lười.
“Không cần.” Giản Hành Chi ngăn Bách Tuế Ưu: “Chuyện trọng đại như vậy phải cẩn thận một chút.”
Tần Vãn này bình thường tu luyện vốn chẳng có cơ hội thực chiến, đúng lúc cho nàng cơ hội luyện tập một chút.
Nghe thấy lời Giản Hành Chi, ba người bên cạnh đang tìm linh thú khắp nơi đều ném sang ánh mắt ngỡ ngàng nghi hoặc. Giản Hành Chi không thành thật “á” lên một tiếng, túm lấy con gấu trúc nhỏ, nhìn chằm chằm nó: “Con gấu trúc này dám bắn lén ta!”
Tần Uyển Uyển bị gà tây truy đuổi, dồn hết sức lực mà chạy, mất sạch hình tượng, vừa chạy vừa thúc giục Giản Hành Chi: “Mau lên!”
Tần Uyển Uyển hô to: “Bọn họ muốn ôm con non của ngươi đi đấy!”
Kê Vô Ưu không muốn tổn thương nàng, nhưng thực lực cao hơn quá nhiều, nàng bị đuổi chạy tán loạn, hoàn toàn dựa vào bản năng cơ thể lăn lộn khắp nơi.
“Mau lên, mau lên!” Giản Hành Chi nghe tiếng Tần Uyển Uyển chạy như điên, kiềm chế vui vẻ trong lòng, chậm phạp ấn số. Người bên cạnh nghi hoặc nhìn y, muốn nói gì đó nhưng không dám quấy rầy. Thật lâu sau, Bách Tuế Ưu không nhịn được lên tiếng: “Long đạo hữu, hay là huynh nói mật mã cho ta đi, để ta bấm?”
Dứt lời, Kê Vô Ưu nhắm mắt lại. Tần Uyển Uyển liều mạng lui về sau. Cũng ngay khoảnh khắc đó, Tần Uyển Uyển nghe thấy Giản Hành Chi nghiêm túc mở miệng: “Tần Vãn, gọi tên ta.”
“Không cần.” Giản Hành Chi ngăn Bách Tuế Ưu: “Chuyện trọng đại như vậy phải cẩn thận một chút.”
“Gà ca…Tần Uyển Uyển sắp khóc đến nơi: “Ta sai rồi, ngài đại nhân đại lượng…”
Dứt lời, Giản Hành Chi ấn xong số cuối cùng, toàn bộ kết giới bừng sáng. Kê Vô Ưu đang đuổi theo Tần Uyển Uyển sững người, sau đó bừng tỉnh, mắng to: “Ả đàn bà nhà nàng gạt ta!”
Dứt lời, Giản Hành Chi ấn xong số cuối cùng, toàn bộ kết giới bừng sáng. Kê Vô Ưu đang đuổi theo Tần Uyển Uyển sững người, sau đó bừng tỉnh, mắng to: “Ả đàn bà nhà nàng gạt ta!”
“Mau quay lại cứu con non của ngươi đi!”
“Long Ngạo Thiên!!!”
Tần Uyển Uyển hô to: “Bọn họ muốn ôm con non của ngươi đi đấy!”
Nghe nói vậy, Tần Uyển Uyển nhẹ nhõm, ôm hai con linh thú, nhắm mắt kích hoạt bảng tên. Mắt thấy bảng tên sáng lên, nàng cảm giác mặt đất khẽ rúng động, không trung xuất hiện một giọng nữ: “Chúc mừng Tô Chẩm Tuyết – Thiên Kiếm Tông, Bách Tuế Ưu – Quỷ Thành, Nam Phong, Tần Uyển Uyển, Long Ngạo Thiên – Vô Môn Vô Phái…”
“Ôm đi thì ôm đi! Dù sao cũng chẳng phải con ruột!” Kê Vô Ưu nằm ngoài dự liệu của Tần Uyển Uyển, giơ tay phóng một đoạn lụa dài về phía Tần Uyển Uyển: “Nàng ở lại sinh cho ta là xong!”
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển lăn một vòng tại chỗ, tránh thoát lụa dài. Nghĩ tới bộ dạng ôm một đám gà con bọc tã chụp ảnh gia đình với con gà tây kia, tim nàng run lên, bắt đầu ra sức kêu cứu: “Long Ngạo Thiên, người làm xong chưa?! Mau cứu ta!”
Nàng chạy hướng ngược lại, nếu con gà này muốn bảo vệ linh thú thì sẽ không thể đuổi theo nàng. Nếu con gà này liều mạng đuổi theo nàng, nàng sẽ gọi Long Ngạo Thiên tới.
Nàng “keng” một tiếng, ngăn cản lụa dài của Kê Vô Ưu. Mắt gà của Kê Vô Ưu nheo lại, nháy mắt lụa dài cuốn cả người lẫn kiếm Tần Uyển Uyển. Nàng cố gắng vùng vẫy, Kê Vô Ưu tới gần nàng: “Cô gái, ta không phải con gà mà nàng có thể dùa giỡn. Gạt ta, nàng phải trả giá đắt.”
“Mau lên, mau lên!”
Giản Hành Chi điềm tĩnh mở kết giới trang viên, bắt đầu tìm linh thú với những người khác. Nghe thấy bên phía Tần Uyển Uyển gà bay chó nhảy, y chậm rì rì chọn lựa một con gấu trúc đáng yêu đặt vào sọt, than thở: “Phía chúng ta ở trong kết giới thật nguy hiểm, ánh đao bóng kiếm rất đáng sợ. Cô cố chịu đựng một chút.”
“Ta sắp chịu hết nổi rồi!”
Nghe thấy lời Giản Hành Chi, ba người bên cạnh đang tìm linh thú khắp nơi đều ném sang ánh mắt ngỡ ngàng nghi hoặc. Giản Hành Chi không thành thật “á” lên một tiếng, túm lấy con gấu trúc nhỏ, nhìn chằm chằm nó: “Con gấu trúc này dám bắn lén ta!”
“Ta sắp chịu hết nổi rồi!”
“Long Ngạo Thiên!!!”
Tần Uyển Uyển hét lên, cuống cuồng né tránh tấm lụa của Kê Vô Ưu.
“Vậy phải cố lên.”
“Vậy phải cố lên.”
Kê Vô Ưu không muốn tổn thương nàng, nhưng thực lực cao hơn quá nhiều, nàng bị đuổi chạy tán loạn, hoàn toàn dựa vào bản năng cơ thể lăn lộn khắp nơi.
Kê Vô Ưu sợ tổn thương con non, vội vã đón lấy gấu trúc. Ngay lúc này, Giản Hành Chi tung mạnh một cước vào ngực gà thần, hô to với Tần Uyển Uyển: “Dẫn bọn họ đi trước!”
“Ta đã kích hoạt bảng tên rồi.” Giản Hành Chi cõng gấu trúc vừa chạy vừa tránh né đòn tấn công của gà tây, đồng thời kích hoạt bảng tên trên tay: “Tập họp tại Mộ kiếm!”
Một người một gà chạy như điên về phía trang viên. Đại đa số người và thú toàn bộ Mật cảnh đều nhìn chằm chằm bầu trời, cảm nhận sự yên lặng khác thường kia.
Giản Hành Chi thờ ơ nhìn cảnh tượng vòng sáng đi theo y, chọn lựa gấu trúc: “Tần Vãn, cô thích gấu trúc mập một chút hay là ốm một chút?”
“Long Ngạo Thiên!!!”
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời Giản Hành Chi, rốt cuộc cũng hiểu ra Giản Hành Chi đang chơi mình.
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển lăn một vòng tại chỗ, tránh thoát lụa dài. Nghĩ tới bộ dạng ôm một đám gà con bọc tã chụp ảnh gia đình với con gà tây kia, tim nàng run lên, bắt đầu ra sức kêu cứu: “Long Ngạo Thiên, người làm xong chưa?! Mau cứu ta!”
Nàng “keng” một tiếng, ngăn cản lụa dài của Kê Vô Ưu. Mắt gà của Kê Vô Ưu nheo lại, nháy mắt lụa dài cuốn cả người lẫn kiếm Tần Uyển Uyển. Nàng cố gắng vùng vẫy, Kê Vô Ưu tới gần nàng: “Cô gái, ta không phải con gà mà nàng có thể dùa giỡn. Gạt ta, nàng phải trả giá đắt.”
“Gà ca…Tần Uyển Uyển sắp khóc đến nơi: “Ta sai rồi, ngài đại nhân đại lượng…”
“Nàng khóc cái gì?” Kê Vô Ưu nghi hoặc: “Không phải nàng cảm thấy ta rất đẹp trai sao? Đừng khóc, tới đây, ca ca hôn một cái.”
“Mau lên, mau lên!” Giản Hành Chi nghe tiếng Tần Uyển Uyển chạy như điên, kiềm chế vui vẻ trong lòng, chậm phạp ấn số. Người bên cạnh nghi hoặc nhìn y, muốn nói gì đó nhưng không dám quấy rầy. Thật lâu sau, Bách Tuế Ưu không nhịn được lên tiếng: “Long đạo hữu, hay là huynh nói mật mã cho ta đi, để ta bấm?”
Dứt lời, Kê Vô Ưu nhắm mắt lại. Tần Uyển Uyển liều mạng lui về sau. Cũng ngay khoảnh khắc đó, Tần Uyển Uyển nghe thấy Giản Hành Chi nghiêm túc mở miệng: “Tần Vãn, gọi tên ta.”
Một lát sau, bầu trời tựa như món đồ sứ bị ném vỡ, dần dần xuất hiện vết nứt. Nam Phong trợn to mắt, hét lên đầu tiên: “Trời… trời nứt rồi!”
Tần Vãn này bình thường tu luyện vốn chẳng có cơ hội thực chiến, đúng lúc cho nàng cơ hội luyện tập một chút.
“Long Ngạo Thiên!!!”
Tần Uyển Uyển hô to. Trong chớp mắt, nàng cảm giác thân thể bản thân nhẹ bỗng. Giản Hành Chi xuất hiện tại vị trí Tần Uyển Uyển, giơ tay làm dao cắt đứt lụa dài, túm lấy gấu trúc trong sọt phía sau làm phi tiêu, đập điên cuồng lên cái đầu gà.
Kê Vô Ưu sợ tổn thương con non, vội vã đón lấy gấu trúc. Ngay lúc này, Giản Hành Chi tung mạnh một cước vào ngực gà thần, hô to với Tần Uyển Uyển: “Dẫn bọn họ đi trước!”
“Ôm đi thì ôm đi! Dù sao cũng chẳng phải con ruột!” Kê Vô Ưu nằm ngoài dự liệu của Tần Uyển Uyển, giơ tay phóng một đoạn lụa dài về phía Tần Uyển Uyển: “Nàng ở lại sinh cho ta là xong!”
“Các người đi trước đi!”
Tần Uyển Uyển túm hai con linh thú cấp cao ôm vào lòng, quay đầu gọi nhóm Tô Chẩm Tuyết và Bách Tuế Ưu, sau đó cúi đầu hỏi Giản Hành Chi: “Người thì sao?”
“Ta đã kích hoạt bảng tên rồi.” Giản Hành Chi cõng gấu trúc vừa chạy vừa tránh né đòn tấn công của gà tây, đồng thời kích hoạt bảng tên trên tay: “Tập họp tại Mộ kiếm!”
Giản Hành Chi suy nghĩ, cũng lập tức chạy theo.
Sau khi điểm tích lũy vừa đầy, kích hoạt bảng tên Thiên Kiếm Tông, tự nhiên có thể rời khỏi.
Nghe nói vậy, Tần Uyển Uyển nhẹ nhõm, ôm hai con linh thú, nhắm mắt kích hoạt bảng tên. Mắt thấy bảng tên sáng lên, nàng cảm giác mặt đất khẽ rúng động, không trung xuất hiện một giọng nữ: “Chúc mừng Tô Chẩm Tuyết – Thiên Kiếm Tông, Bách Tuế Ưu – Quỷ Thành, Nam Phong, Tần Uyển Uyển, Long Ngạo Thiên – Vô Môn Vô Phái…”
Lời còn chưa dứt, chợt thấy nghe một tiếng nổ “ầm”, cắt ngang giọng nữ.
Tất cả mọi người dừng hành động, nhận ra tiếng nổ này bất thường. Kê Vô Ưu ngẩng đầu nhìn trời, lập tức dừng đánh nhau, quay đầu chạy về phía trang viên của mình.
Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Tính ra nãy giờ rồi mà ta còn chưa biết tên họ ca ca?”
Giản Hành Chi suy nghĩ, cũng lập tức chạy theo.
Tần Uyển Uyển nghe thấy lời Giản Hành Chi, rốt cuộc cũng hiểu ra Giản Hành Chi đang chơi mình.
“Nàng khóc cái gì?” Kê Vô Ưu nghi hoặc: “Không phải nàng cảm thấy ta rất đẹp trai sao? Đừng khóc, tới đây, ca ca hôn một cái.”
Một người một gà chạy như điên về phía trang viên. Đại đa số người và thú toàn bộ Mật cảnh đều nhìn chằm chằm bầu trời, cảm nhận sự yên lặng khác thường kia.
Một lát sau, bầu trời tựa như món đồ sứ bị ném vỡ, dần dần xuất hiện vết nứt. Nam Phong trợn to mắt, hét lên đầu tiên: “Trời… trời nứt rồi!”
Miệng nói dị thoo chứ anh cưng chị dữ lắm luôn.
Gà xuyên không ha sao mà hiện đại dị hả.
Anh khốn nạn quá, nỡ lòng nào đối xử với chị như vậy haha
Mật Cảnh bị sao vậy?
Trời má, con gà bị tổng tài nhập à :)))
Kê Vô Ưu chắc bị nam chính ngôn tình ngựa đực nhập rồi ??
Này thì ca ca hôn cái nào, bị anh Giản dần ra bã luôn!