Vi phu đã từng là Long Ngạo Thiên – Chương 25 (1)

Chương 25 (1)

Nhận cha hay nhận sư phụ, cô nghĩ kỹ đi

Editor: Zens Zens

Đăng ký nhận chương mới: Link

Quy định đọc truyện trên Website: Link

Facebook Zens Zens: Link 

***

Nội tâm Giản Hành Chi chưa hết bàng hoàng, bắt đầu hỏi hệ thống: “666, cô gái này cũng có tình yêu được sao?”

666 gian nan đáp: “Cũng không phải không thể…”

Giản Hành Chi nghe vậy, ánh mắt nhìn Tô Chẩm Tuyết trở nên quái dị. Tần Uyển Uyển thấy Giản Hành Chi nhìn chòng chọc Tô Chẩm Tuyết, khẽ ho một tiếng, chớp mắt với Giản Hành Chi, tỏ ý đừng nhìn chằm chằm mỹ nữ, nhìn lướt qua là được rồi.

Vy c quyết đnh thếũđi.” Tn UynUyn hít sâuìmt hơi, bàyăra giác ngbình thn chuchết: “Mi ngưi,ıta đi đây.Ngo Thiên… TnùUyn Uyn quayđu nhìn GiníHành Chi: “Nếu…Nếu xy raòchuyn gì, tagi ngưi, ngưiphi ti đy.”

Thế thì tachc chn… GinHành Chi kéoging, trêu chcĨnàng: “S chyđđy.”

Nghe vy,ýTn Uyn Uynđ ngưi. V)mt Gin HànhChi nghiêm túc:ı“Mt cưc caIcon gà kiaèđã đp tabay xa tít.Chết đo hu,không chết bnòđo. Ta không{th chu chếtđưc.”

Vy… vyênếu ta gpìnguy him…

“Tnưđo hu yêntâm… Rt cucòTô Chm Tuyếtélên tiếng: “TrongMt cnh, ta(tt s boh cô chuđtoàn.”

“Tô đoļhu.” Tn UynòUyn nghe nóiôthế, mt lôv cm kích:“Cô đúng làĺngưi tt.”

Đưcếri.” Gin HànhChi giơ tayílên v mtïphát vào lưng{Tn Uyn Uyn:ìNhanh làm vic²đi.”

Tn UynUyn trng mt(vi y, siếtìnm đm, điv phía chân¹núi.

Va đến ven°h, nàng cht:nghe thy tiếngnói ca Gin)Hành Chi vanglên bên tai:ư“Nếu lão gàháo sc kialàm gì cô,Îc gi ta.”

Tn Uyn Uynìkhng li, by²gi mi nhnira có mtlung linh lc]đc bit đanglưu chuyn trênlưng, không ngļGin Hành Chi}li đt bùahoán thân trênĮngưi nàng.

Nàng thphào, cht cmÎthy ngưi nàyĺcoi như cũngcòn đáng tinĩcy, lá ganİln hơn khôngít.

Nàng đng trưccng đình vin,giơ tay chnh(tóc. Đang suyɨnghĩ làm saoĩm ming, bngnhiên nàng nhìnơthy gà tâyphóng t trongsân vin ra,ïm toang cngóln, xut hinòtrưc mt TnUyn Uyn, phnòkhích nhìn nàng.

“Mn!”

Gà tâyơhô to. TnÏUyn Uyn ngâyôngưi, mt naàngày mi hoànhn, rt rècưi: “Hi?”

“Mn, nàng điĩdo à? Cómun vào ngichơi, ung mtítách trà không?”ó

Gà tây hưngphn đến haichân nhy nhótéliên hi. TniUyn Uyn thygà tây dchu hơn so°vi tưng tưng,cô cúi đu,du dàng cưi:î“Ta đi ngangnơi này, ngmòthy phong cnhkhông ti, dİđnh đi do,Iđã quy ryéngài ri.”

Đido?”

Gà tâychng li, nó(bt giác nhìnávin t saulưng. Tn UyníUyn hơi ngưngngùng nhìn nó:ô“Gà… gà caɨca, huynh quenthuc vùng nàykhông?”

Tiếng “gàca ca nàyİva gi đãkhiến lòng gàtây nhn nho,ĩnó gt đuênhư giã ti:Quen thuc!”

Vyhuynh Tn UynUyn nhìn bêncnh: “Có tinĺdn ta đido mt lúckhông?”

Chuyn này…ìGà tây ngpíngng. Tn UynUyn chp chpmt, tràn đyīmong đi. Gàơtây thy ánhmt ca TnUyn Uyn, nghĩũkhó khăn lmmy năm quami có ngưibt chuyn vinó, nó nghiếnrăng gt đu:ĩ“Nàng ch ta!”j

Nói xong, nóquay v đóngìca sân vin,phn khi chyli: “M n,ĩđi thôi, tadn nàng điÍdo mt lát.”

Nghe vy, TnUyn Uyn vuiЇv ra mt,ãquay v phíaísưn đi nháyĩmt mt cái,t ý bnh có thăra tay ri.

Nàngïva nháy mt,bn ngưi nmúp trên sưnõđi đu ngnưngưi.

Bách Tuế Ưuíkhông nhn đưccm khái: “Tn²đo hu đúnglà thiên tiênh phàm, nghiêngnưc nghiêng thành.”

Nam Phong cũngngây ngc nhìnTn Uyn Uyn:Không ng chnhân li duyênĩdáng thưt tha,yu điu thcjn như thế.”İ

Tô Chm Tuyếtfcũng nhìn thngļphương hưng TnãUyn Uyn riđi, lên tiếngtán đng: “.”

Gin Hành Chicm thy quáiquái, nhy btĬlên khi mtđt: “Nói linhýtinh gì đy?Ra tay đi!”Ĩ

Bn ngưi chy,như điên vphía trang viêngà tây. Caĺtrang viên thiếtlp kết gii,ĬBách Tuế Ưulp tc nói:į“Ta lp phápýtrn trưc, tránhīkết gii bíphá kinh đngcon gà kia.”Î

Dt li, BáchìTuế Ưu vmt đng phùưchú trên kếtïgii. Tô ChmíTuyết bên cnhgiơ tay lênĩdc toàn lcchém, kết giikhông h stĮm.

Bn ngưi nhìnnhau, nghe thy}Nam Phong ngpngng hi: “Đây…đây là cáiĩgì?”

Gin HànhíChi nghe vyìnhìn sang, thycó chín cáiĩkhung trên ca,{bên trên viếtch s tmt đến chín.ĮTô Chm Tuyếtnhíu mày: “Đây…íChng l dùngÎnhng ch sjnày m ca?”

Gin Hành Chingm nghĩ, ngiĩxm xung đtļv mt vòngêtròn, dưi dtɨxut hin cnhtưng Tn UynİUyn và gàĮtây đi doĩtrong rng.

Lão Tn.”ơ

Gin Hành Chigi nàng: “Côïhi th xemca này mđthế nào, kếtïgii không mđưc.”

“Gà caìca.” Tn UynUyn gi vchng nghe thygì, nhìn sangĩgà tây bênjcnh: “Huynh điíra ngoài, khôngás nhà bɨtrm sao?”

“S,cái gì?” Gàtây cc k(t hào: “Kếtgii ca talà đc mônbí chế, btľbuc nhp đúngmt mã miĺm đưc. Nếuưkhông, dù thnìtiên trên tri]xung đây cũngkhông m đưckết gii caĪta.”

Tht không?”ɩĐôi mt TnfUyn Uyn trànļngp sùng bái,éGin Hành Chiİvà ba ngưibên cnh đurùng mình, ngheíTn Uyn Uyn³hi: “Vy huynhs không quênimt mã ch?”

“Sao có th?”V mt gà(tây kiêu hãnh:ò“Mt mã cata siêu dính.”

Là sinhnht huynh?”

Không!”àGà tây cưièto: “Là bính)âm(*) tên caÏta.”

(*) Bínhɪâm (pinyin): làfcách s dngch cái Latinhíđ th hinĩcách phát âmìch Hán trongìtiếng ph thôngìTrung Quc

Tn UynUyn sng st,âbính âm? ThếĬgii này cònjcó th đósao?

Không biết đúngkhông?” Gà tâyíkhoe khoang: “Đâyìlà phương phápómã hóa màîta hc đưct mt quyn]bí thư thưngĺc. Quyn sáchnày ghi chépbàn phím bínhếâm chín ô(*).Ta dùng cáiĩnày làm cơs thiết lpļh thng mãìhóa, ly tênÎh làm mtàmã, vĩnh vinếs không quên.”²

(*) Là bànphím đin thoiïthi Nokia cachúng ta đó:các bn

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Tính ra nãy giờ rồi mà ta còn chưa biết tên họ ca ca?”

Cũng tại khoảnh khắc này, Kê Vô Ưu bất chợt phản ứng lại: “Đợi đã! Nàng chạy làm gì?!”

“Ta chính là chủ nhân Mật cảnh, vua trong các vua gà.” Gà tây bước lên trước, một cánh giơ về trước, một cảnh giơ về sau, bày ra tư thái cao nhân: “Kê Vô Ưu.”

Dứt lời, Tần Uyển Uyển quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nhỏ giọng nói với Giản Hành Chi: “5498968(*).”

“Ta chính là chủ nhân Mật cảnh, vua trong các vua gà.” Gà tây bước lên trước, một cánh giơ về trước, một cảnh giơ về sau, bày ra tư thái cao nhân: “Kê Vô Ưu.”

“Mau lên, mau lên!”

“Ồ.” Tần Uyển Uyển ngẩng đầu nhìn trời: “Sắc trời đã tối, gà ca ca, ta hơi mệt rồi. Ta đi trước đây, cáo từ.”

Giản Hành Chi thờ ơ nhìn cảnh tượng vòng sáng đi theo y, chọn lựa gấu trúc: “Tần Vãn, cô thích gấu trúc mập một chút hay là ốm một chút?”

Tần Uyển Uyển hô to. Trong chớp mắt, nàng cảm giác thân thể bản thân nhẹ bỗng. Giản Hành Chi xuất hiện tại vị trí Tần Uyển Uyển, giơ tay làm dao cắt đứt lụa dài, túm lấy gấu trúc trong sọt phía sau làm phi tiêu, đập điên cuồng lên cái đầu gà.

Dứt lời, Tần Uyển Uyển quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa nhỏ giọng nói với Giản Hành Chi: “5498968(*).”

Giản Hành Chi cũng không làm ẩu, nghe thấy mật mã bèn quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm chín cái khung. Sau đó, y vươn ngón tay, vừa nghiêm túc vừa chậm chạp nhấn từng số từng số một giống như con lười.

Tần Uyển Uyển hô to: “Bọn họ muốn ôm con non của ngươi đi đấy!”(*) Bính âm của Kê Vô Ưu là “Jī wú yōu”, gõ theo bàn phím như hình trên là 5498968.

Tần Uyển Uyển túm hai con linh thú cấp cao ôm vào lòng, quay đầu gọi nhóm Tô Chẩm Tuyết và Bách Tuế Ưu, sau đó cúi đầu hỏi Giản Hành Chi: “Người thì sao?”

Cũng tại khoảnh khắc này, Kê Vô Ưu bất chợt phản ứng lại: “Đợi đã! Nàng chạy làm gì?!”

“Mau quay lại cứu con non của ngươi đi!”

Tần Uyển Uyển lấy được mật mã, căn bản không dám dừng. Nàng suy đoán, nếu Kê Vô Ưu đã thiết lập mật mã kết giới nghiêm ngặt như thế, không thể nào không thiết lập pháp trận cảm ứng tương ứng. Một khi nhóm Giản Hành Chi mở pháp trận, chắc chắn sẽ kinh động con gà này. Đến lúc đó, con gà này phát giác, e rằng sẽ không tha cho nàng.

Nàng chạy hướng ngược lại, nếu con gà này muốn bảo vệ linh thú thì sẽ không thể đuổi theo nàng. Nếu con gà này liều mạng đuổi theo nàng, nàng sẽ gọi Long Ngạo Thiên tới.

Sau khi điểm tích lũy vừa đầy, kích hoạt bảng tên Thiên Kiếm Tông, tự nhiên có thể rời khỏi.

Tần Uyển Uyển tính toán đâu vào đấy, thúc giục Giản Hành Chi: “Mau mở kết giới!”

Giản Hành Chi điềm tĩnh mở kết giới trang viên, bắt đầu tìm linh thú với những người khác. Nghe thấy bên phía Tần Uyển Uyển gà bay chó nhảy, y chậm rì rì chọn lựa một con gấu trúc đáng yêu đặt vào sọt, than thở: “Phía chúng ta ở trong kết giới thật nguy hiểm, ánh đao bóng kiếm rất đáng sợ. Cô cố chịu đựng một chút.”

Tần Uyển Uyển tính toán đâu vào đấy, thúc giục Giản Hành Chi: “Mau mở kết giới!”

Tần Uyển Uyển hét lên, cuống cuồng né tránh tấm lụa của Kê Vô Ưu.

Giản Hành Chi cũng không làm ẩu, nghe thấy mật mã bèn quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm chín cái khung. Sau đó, y vươn ngón tay, vừa nghiêm túc vừa chậm chạp nhấn từng số từng số một giống như con lười.

“Không cần.” Giản Hành Chi ngăn Bách Tuế Ưu: “Chuyện trọng đại như vậy phải cẩn thận một chút.”

Tần Vãn này bình thường tu luyện vốn chẳng có cơ hội thực chiến, đúng lúc cho nàng cơ hội luyện tập một chút.

Nghe thấy lời Giản Hành Chi, ba người bên cạnh đang tìm linh thú khắp nơi đều ném sang ánh mắt ngỡ ngàng nghi hoặc. Giản Hành Chi không thành thật “á” lên một tiếng, túm lấy con gấu trúc nhỏ, nhìn chằm chằm nó: “Con gấu trúc này dám bắn lén ta!”

Tần Uyển Uyển bị gà tây truy đuổi, dồn hết sức lực mà chạy, mất sạch hình tượng, vừa chạy vừa thúc giục Giản Hành Chi: “Mau lên!”

Tần Uyển Uyển hô to: “Bọn họ muốn ôm con non của ngươi đi đấy!”

Kê Vô Ưu không muốn tổn thương nàng, nhưng thực lực cao hơn quá nhiều, nàng bị đuổi chạy tán loạn, hoàn toàn dựa vào bản năng cơ thể lăn lộn khắp nơi.

“Mau lên, mau lên!” Giản Hành Chi nghe tiếng Tần Uyển Uyển chạy như điên, kiềm chế vui vẻ trong lòng, chậm phạp ấn số. Người bên cạnh nghi hoặc nhìn y, muốn nói gì đó nhưng không dám quấy rầy. Thật lâu sau, Bách Tuế Ưu không nhịn được lên tiếng: “Long đạo hữu, hay là huynh nói mật mã cho ta đi, để ta bấm?”

Dứt lời, Kê Vô Ưu nhắm mắt lại. Tần Uyển Uyển liều mạng lui về sau. Cũng ngay khoảnh khắc đó, Tần Uyển Uyển nghe thấy Giản Hành Chi nghiêm túc mở miệng: “Tần Vãn, gọi tên ta.”

“Không cần.” Giản Hành Chi ngăn Bách Tuế Ưu: “Chuyện trọng đại như vậy phải cẩn thận một chút.”

“Gà ca…Tần Uyển Uyển sắp khóc đến nơi: “Ta sai rồi, ngài đại nhân đại lượng…”

Dứt lời, Giản Hành Chi ấn xong số cuối cùng, toàn bộ kết giới bừng sáng. Kê Vô Ưu đang đuổi theo Tần Uyển Uyển sững người, sau đó bừng tỉnh, mắng to: “Ả đàn bà nhà nàng gạt ta!”

Dứt lời, Giản Hành Chi ấn xong số cuối cùng, toàn bộ kết giới bừng sáng. Kê Vô Ưu đang đuổi theo Tần Uyển Uyển sững người, sau đó bừng tỉnh, mắng to: “Ả đàn bà nhà nàng gạt ta!”

“Mau quay lại cứu con non của ngươi đi!”

“Long Ngạo Thiên!!!”

Tần Uyển Uyển hô to: “Bọn họ muốn ôm con non của ngươi đi đấy!”

Nghe nói vậy, Tần Uyển Uyển nhẹ nhõm, ôm hai con linh thú, nhắm mắt kích hoạt bảng tên. Mắt thấy bảng tên sáng lên, nàng cảm giác mặt đất khẽ rúng động, không trung xuất hiện một giọng nữ: “Chúc mừng Tô Chẩm Tuyết – Thiên Kiếm Tông, Bách Tuế Ưu – Quỷ Thành, Nam Phong, Tần Uyển Uyển, Long Ngạo Thiên – Vô Môn Vô Phái…”

“Ôm đi thì ôm đi! Dù sao cũng chẳng phải con ruột!” Kê Vô Ưu nằm ngoài dự liệu của Tần Uyển Uyển, giơ tay phóng một đoạn lụa dài về phía Tần Uyển Uyển: “Nàng ở lại sinh cho ta là xong!”

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển lăn một vòng tại chỗ, tránh thoát lụa dài. Nghĩ tới bộ dạng ôm một đám gà con bọc tã chụp ảnh gia đình với con gà tây kia, tim nàng run lên, bắt đầu ra sức kêu cứu: “Long Ngạo Thiên, người làm xong chưa?! Mau cứu ta!”

Nàng chạy hướng ngược lại, nếu con gà này muốn bảo vệ linh thú thì sẽ không thể đuổi theo nàng. Nếu con gà này liều mạng đuổi theo nàng, nàng sẽ gọi Long Ngạo Thiên tới.

Nàng “keng” một tiếng, ngăn cản lụa dài của Kê Vô Ưu. Mắt gà của Kê Vô Ưu nheo lại, nháy mắt lụa dài cuốn cả người lẫn kiếm Tần Uyển Uyển. Nàng cố gắng vùng vẫy, Kê Vô Ưu tới gần nàng: “Cô gái, ta không phải con gà mà nàng có thể dùa giỡn. Gạt ta, nàng phải trả giá đắt.”

“Mau lên, mau lên!”

Giản Hành Chi điềm tĩnh mở kết giới trang viên, bắt đầu tìm linh thú với những người khác. Nghe thấy bên phía Tần Uyển Uyển gà bay chó nhảy, y chậm rì rì chọn lựa một con gấu trúc đáng yêu đặt vào sọt, than thở: “Phía chúng ta ở trong kết giới thật nguy hiểm, ánh đao bóng kiếm rất đáng sợ. Cô cố chịu đựng một chút.”

“Ta sắp chịu hết nổi rồi!”

Nghe thấy lời Giản Hành Chi, ba người bên cạnh đang tìm linh thú khắp nơi đều ném sang ánh mắt ngỡ ngàng nghi hoặc. Giản Hành Chi không thành thật “á” lên một tiếng, túm lấy con gấu trúc nhỏ, nhìn chằm chằm nó: “Con gấu trúc này dám bắn lén ta!”

“Ta sắp chịu hết nổi rồi!”

“Long Ngạo Thiên!!!”

Tần Uyển Uyển hét lên, cuống cuồng né tránh tấm lụa của Kê Vô Ưu.

“Vậy phải cố lên.”

“Vậy phải cố lên.”

Kê Vô Ưu không muốn tổn thương nàng, nhưng thực lực cao hơn quá nhiều, nàng bị đuổi chạy tán loạn, hoàn toàn dựa vào bản năng cơ thể lăn lộn khắp nơi.

Kê Vô Ưu sợ tổn thương con non, vội vã đón lấy gấu trúc. Ngay lúc này, Giản Hành Chi tung mạnh một cước vào ngực gà thần, hô to với Tần Uyển Uyển: “Dẫn bọn họ đi trước!”

“Ta đã kích hoạt bảng tên rồi.” Giản Hành Chi cõng gấu trúc vừa chạy vừa tránh né đòn tấn công của gà tây, đồng thời kích hoạt bảng tên trên tay: “Tập họp tại Mộ kiếm!”

Một người một gà chạy như điên về phía trang viên. Đại đa số người và thú toàn bộ Mật cảnh đều nhìn chằm chằm bầu trời, cảm nhận sự yên lặng khác thường kia.

Giản Hành Chi thờ ơ nhìn cảnh tượng vòng sáng đi theo y, chọn lựa gấu trúc: “Tần Vãn, cô thích gấu trúc mập một chút hay là ốm một chút?”

“Long Ngạo Thiên!!!”

Tần Uyển Uyển nghe thấy lời Giản Hành Chi, rốt cuộc cũng hiểu ra Giản Hành Chi đang chơi mình.

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển lăn một vòng tại chỗ, tránh thoát lụa dài. Nghĩ tới bộ dạng ôm một đám gà con bọc tã chụp ảnh gia đình với con gà tây kia, tim nàng run lên, bắt đầu ra sức kêu cứu: “Long Ngạo Thiên, người làm xong chưa?! Mau cứu ta!”

Nàng “keng” một tiếng, ngăn cản lụa dài của Kê Vô Ưu. Mắt gà của Kê Vô Ưu nheo lại, nháy mắt lụa dài cuốn cả người lẫn kiếm Tần Uyển Uyển. Nàng cố gắng vùng vẫy, Kê Vô Ưu tới gần nàng: “Cô gái, ta không phải con gà mà nàng có thể dùa giỡn. Gạt ta, nàng phải trả giá đắt.”

“Gà ca…Tần Uyển Uyển sắp khóc đến nơi: “Ta sai rồi, ngài đại nhân đại lượng…”

“Nàng khóc cái gì?” Kê Vô Ưu nghi hoặc: “Không phải nàng cảm thấy ta rất đẹp trai sao? Đừng khóc, tới đây, ca ca hôn một cái.”

“Mau lên, mau lên!” Giản Hành Chi nghe tiếng Tần Uyển Uyển chạy như điên, kiềm chế vui vẻ trong lòng, chậm phạp ấn số. Người bên cạnh nghi hoặc nhìn y, muốn nói gì đó nhưng không dám quấy rầy. Thật lâu sau, Bách Tuế Ưu không nhịn được lên tiếng: “Long đạo hữu, hay là huynh nói mật mã cho ta đi, để ta bấm?”

Dứt lời, Kê Vô Ưu nhắm mắt lại. Tần Uyển Uyển liều mạng lui về sau. Cũng ngay khoảnh khắc đó, Tần Uyển Uyển nghe thấy Giản Hành Chi nghiêm túc mở miệng: “Tần Vãn, gọi tên ta.”

Một lát sau, bầu trời tựa như món đồ sứ bị ném vỡ, dần dần xuất hiện vết nứt. Nam Phong trợn to mắt, hét lên đầu tiên: “Trời… trời nứt rồi!”

Tần Vãn này bình thường tu luyện vốn chẳng có cơ hội thực chiến, đúng lúc cho nàng cơ hội luyện tập một chút.

“Long Ngạo Thiên!!!”

Tần Uyển Uyển hô to. Trong chớp mắt, nàng cảm giác thân thể bản thân nhẹ bỗng. Giản Hành Chi xuất hiện tại vị trí Tần Uyển Uyển, giơ tay làm dao cắt đứt lụa dài, túm lấy gấu trúc trong sọt phía sau làm phi tiêu, đập điên cuồng lên cái đầu gà.

Kê Vô Ưu sợ tổn thương con non, vội vã đón lấy gấu trúc. Ngay lúc này, Giản Hành Chi tung mạnh một cước vào ngực gà thần, hô to với Tần Uyển Uyển: “Dẫn bọn họ đi trước!”

“Ôm đi thì ôm đi! Dù sao cũng chẳng phải con ruột!” Kê Vô Ưu nằm ngoài dự liệu của Tần Uyển Uyển, giơ tay phóng một đoạn lụa dài về phía Tần Uyển Uyển: “Nàng ở lại sinh cho ta là xong!”

“Các người đi trước đi!”

Tần Uyển Uyển túm hai con linh thú cấp cao ôm vào lòng, quay đầu gọi nhóm Tô Chẩm Tuyết và Bách Tuế Ưu, sau đó cúi đầu hỏi Giản Hành Chi: “Người thì sao?”

“Ta đã kích hoạt bảng tên rồi.” Giản Hành Chi cõng gấu trúc vừa chạy vừa tránh né đòn tấn công của gà tây, đồng thời kích hoạt bảng tên trên tay: “Tập họp tại Mộ kiếm!”

Giản Hành Chi suy nghĩ, cũng lập tức chạy theo.

Sau khi điểm tích lũy vừa đầy, kích hoạt bảng tên Thiên Kiếm Tông, tự nhiên có thể rời khỏi.

Nghe nói vậy, Tần Uyển Uyển nhẹ nhõm, ôm hai con linh thú, nhắm mắt kích hoạt bảng tên. Mắt thấy bảng tên sáng lên, nàng cảm giác mặt đất khẽ rúng động, không trung xuất hiện một giọng nữ: “Chúc mừng Tô Chẩm Tuyết – Thiên Kiếm Tông, Bách Tuế Ưu – Quỷ Thành, Nam Phong, Tần Uyển Uyển, Long Ngạo Thiên – Vô Môn Vô Phái…”

Lời còn chưa dứt, chợt thấy nghe một tiếng nổ “ầm”, cắt ngang giọng nữ.

Tất cả mọi người dừng hành động, nhận ra tiếng nổ này bất thường. Kê Vô Ưu ngẩng đầu nhìn trời, lập tức dừng đánh nhau, quay đầu chạy về phía trang viên của mình.

Nghe nói thế, Tần Uyển Uyển mỉm cười: “Tính ra nãy giờ rồi mà ta còn chưa biết tên họ ca ca?”

Giản Hành Chi suy nghĩ, cũng lập tức chạy theo.

Tần Uyển Uyển nghe thấy lời Giản Hành Chi, rốt cuộc cũng hiểu ra Giản Hành Chi đang chơi mình.

“Nàng khóc cái gì?” Kê Vô Ưu nghi hoặc: “Không phải nàng cảm thấy ta rất đẹp trai sao? Đừng khóc, tới đây, ca ca hôn một cái.”

Một người một gà chạy như điên về phía trang viên. Đại đa số người và thú toàn bộ Mật cảnh đều nhìn chằm chằm bầu trời, cảm nhận sự yên lặng khác thường kia.

Một lát sau, bầu trời tựa như món đồ sứ bị ném vỡ, dần dần xuất hiện vết nứt. Nam Phong trợn to mắt, hét lên đầu tiên: “Trời… trời nứt rồi!”

4.6 10 votes
Đánh giá bài viết
Nhận thông báo email
Nhận thông báo cho
guest

7 Góp ý
Inline Feedbacks
View all comments
Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Miệng nói dị thoo chứ anh cưng chị dữ lắm luôn.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Gà xuyên không ha sao mà hiện đại dị hả.

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Anh khốn nạn quá, nỡ lòng nào đối xử với chị như vậy haha

Azan0306
Azan0306
2 Năm Cách đây

Mật Cảnh bị sao vậy?

Huyền Linh
Huyền Linh
2 Năm Cách đây

Trời má, con gà bị tổng tài nhập à :)))

An Linh
An Linh
2 Năm Cách đây

Kê Vô Ưu chắc bị nam chính ngôn tình ngựa đực nhập rồi ??

tranngocmai0912
tranngocmai0912
2 Năm Cách đây

Này thì ca ca hôn cái nào, bị anh Giản dần ra bã luôn!

7
0
Would love your thoughts, please comment.x
error: Alert: Content is protected !!